Dương Thu Hương © 437
quang của những chân trời đã mất.
Sau chiến tranh ngót một phần tư thế kỉ, trên dải đất
này vẫn chỉ nghe rõ tiếng vồ cánh của bầy quạ đen trên các
I nghĩa địa nối dài từ bắc vào nam, từ nam ra bắc.
Con chim ngậm cành ô-liu kia còn lẩn khuất nơi chân
trời mù sương nào đó. Trên dải bờ xa xôi. Và chờ đợi bình
minh.
Hà Nội, 5.1999
Duong Thu Huong
1- Giang Văn Minh (1573-1637): Văn thẩn đời Lê Thần Tông, quê làng
Mộng Phụ, huyện Phú Lộc, tình Sơn Tây. Năm Mậu Thìn 1628 làm đến tự
khanh, tước hàu. Năm 1637 được cừ làm phó sứ sang nhà Thanh dâng
lễ cống. Theo sách đại Việt lịch triều đăng khoa lục, khi đến nơi, đại thần
nhà Thanh ra câu đối: đồng trụ chí kim đài dĩ lục (Cột đồng đến nay rêu
đã xanh), ông đối lại: dằng giang tự cổ huyết do hồng (Sông Bạch Đằng
từ xưa máu còn đò). Người Thanh giận, giết chết, tẩm xác vào thuỷ ngăn,
rồi cho đưa về nước. Khi chết, ông tròn 64 tuổi, được truy tặng tả thị lang
Bộ Binh, tước Vinh quận công [Nguyễn Q. Thắng & Nguyễn Bá Thế, Từ
điển nhân vật lịch sử Việt Nam, nxb Văn Hoá, 1993],
438 © 44 NẨMVẨNH
Sinh năm 1958 tại
California USA từ
Văn Học, Thế Kỷ
Poet Society ofAs
Tổng Thư Ký Tạp
Biên Tạp Chí Hợp
Tác phẩm đã xuấ
- Thơ Đặng Hiền
- Bài Hai Mươi (t
Góp mặt trong cá
Nam Hải Ngoại 1
Việt Đầu Thế Kỷ
HỌC VIỆT NAM HÀI NGOẠI
i Hòa Vang, Quảng Nam. Định cư tại Nam
ừ năm 1979. Thơ đăng trên Văn, Hợp Lưu,
ỷ 21, Nghệ Thuật, Tạp Chí Thi Bình (The
sia),...
p Chí Hợp Lưu (USA) 2002-2005 và Chủ
p Lưu (USA) từ 2005...
ất bản:
(1994, Hoa Kỳ)
thơ, NXB Văn Hóa USA, 1997)
ác tuyển tập: Hai Mươi Năm Văn Học Việt
1975-1995 (NXB Đại Nam USA) và Thơ
21 (NXB Nhân Ảnh 2018).
r Đặng Hiền © 439
Lục bát, em
Em về qua góc phố xưa
Lật trang thơ cũ giấc trưa tội tình
Em về theo gió lặng thinh
Nắng hoang mang lạ mới tinh vô thường
Tiếng chim kêu suốt đêm trường
Hôm qua tôi vẫn bình thường nhớ em
Em về theo ánh sao đêm
Bãi sông bến cũ đâu thềm hiên xưa
Em về trắng xóa cơn mưa
Ròng bao năm gọi lần đưa chân người
Tiếng chim hay tiếng em cười
Mùa thương cúc tím tháng mười mới lên
Em về như nhớ như quên
Như con chim sẻ bên thềm nắng trưa
Em về, về đến về chưa
Mờ đôi mắt đợi vẫn chưa lần về.
(Cali July 03, 1999)
440 © 44 NĂM VẰN H
Một chút ng
Người dưng ơi em
Khi mưa ngập trờ
Anh yêu em nhiều
Những cơn mưa v
Em bảo dù ngày c
Neu trái tim em k
Anh có là ngôi sa
Để em đi tìm anh
Em thích anh làm
Không quá ít đề t
Không quá sầu để
Không quá vui để
Đêm của em thuộ
Đêm của em vĩnh
Đêm nghe xót xa
Nỗi nhớ đôi lúc l
HỌC VIỆT NAM HẢI NGOẠI
gười dưng
m buồn anh ra làm sao
ời vê qua thành phô
u hơn mưa
và em hồ nghi
của anh thuộc về con đường thơ
không là nơi duy nhât
ao Kim
h
m gì cũng một chút vừa đủ thôi
thiếu
ể thành bi thảm
ể thành nhảm và quá yêu để sến
ộc về anh
h viễn thuộc về anh
a lời tuyệt vọng
làm nhói sâu nơi ngực em
Đặng Hiển © 441
Tình em là những nốt nhạc không lời
Len vào đáy tim anh bên chiều muộn
Là sương trên cao nguyên ở ngày chờ đợi
Ký ức ở lại một mình
Cơn mưa kéo từ không gian này qua vùng trời khác
Từ im lặng này qua câm nín khác
Từ em sang anh
Bên chiều ly biệt
Tình yêu sống bằng hơi thở em
Anh chìm vào tình yêu em
Hơi nhiều một chút
Một chút người dưng...
Oct-13-2018
442 © 44 NĂM VẦ
ĐÓ là mùa
Anh muốn viết m
Tả cơn gió hôn
Len vào ngực và
Và anh không h
Em hiền như ly
Đơn giản như n
Là quả trứng bu
Là cơn mưa thì
Em là sếp của n
Em oai như nữ
Em tính toán rạ
Em rất bao dun
Anh vay tình em
Em độ lượng bê
Làm sao trả lời
Khi trời thì mư
ẦN HỌC VIỆT NAM HẢI NGOẠI
xuân
một bài thơ
tóc em bay
ào áo vào làn mây
hề giả dụ
nước mát
nụ cười không son
uổi sáng, là tô canh rau buổi chiều
thầm trên thềm khuya
nhớ thương
tướng
ạch ròi
ng
m mòn mỏi tháng ngày
ên nồi buồn co ro trong đêm
em
ưa và em thì nhớ
Đặng Hiền © 443
Anh bảo ngày của anh bình thường
Em trách sao không có gì để nói với em
Anh viết một bài thơ về ngày xưa
Em bảo yêu em sao anh không chung thủy
Sao trái tim mình còn non
Mặc dầu tình đã già từ lâu lắm
Em hỏi mỗi sáng anh tắm
Có nhớ đến em có xôn xao từng cơn sóng biển
vẫn là mùi hương của ngày mưa phố cũ
Vân là câu hỏi nhẹ như hơi thở em xưa
Anh có còn yêu em nữa không
Anh có còn muốn ở bên em nữa không.
(April -10-2018)
444 © 44 NẨM VẨN
Mùa dã quỳ
Vài phút nữa em t
Sớm mai bắt đầu
Nơi miền yêu dấu
Nắng sẽ vui, gió t
Em chưa bỏ đi
Sao buổi chiều an
Và bình minh khô
Nụ hôn lạnh theo
Nắng có còn hân
Căn phòng anh c
Nhẫn nhục như n
Em hỏi đêm về c
Có những câu th
Đại ngàn xanh ng
Em mắc cười kh
Đâu chỉ riêng mì
HỌC VIỆT NAM HÀI NGOẠI
ỳ mưa
thức dậy
ngày của em
u
thì mừng, chỉ riêng anh thì nhớ
nh đi làm về buồn thế
ông còn ai đợi
o mạch nước mát mơn man
n hoan hạnh phúc
có ô cửa nhỏ
nỗi buồn
còn mơ ngóng bước chân đêm
hơ rời vùng Wifi
gát giữa mùa khô
hi nghe tỏ tình như ca vọng cô
ình là than thở lá vàng thu
Đặng Hiển © 445
Em có nhớ bây giờ tháng mấy
Sớm mai trời bỗng lạnh nhiều
Hai ngày cuối tuần không phải đi làm thêm
Nghe nắng thì thầm chở em đi shopping
Vài phút nữa em thức dậy
Vậy là tháng mười sắp hết
Tình rét co ro em con mèo nhỏ
Em khoác áo vàng mùa dã quỳ mưa.
(Oct -27-2017)
446 © 44 NĂM VẨN
Chiều cuối
Chiều cuối năm m
Lạnh từ vai áo
Anh lại viết bài c
Từng hàng mưa
Những ngón tay
Anh mơ thấy em
Khi trời chưa đổ
Khi anh vừa thức
Anh nằm cùng g
Giấc mơ lùi xa n
Nụ cười ngày ở
Bàn tay còn nhớ
Em có nghe mưa
Mình có còn gặp
Mùa xuân em về
Em có thấy buồn
N HỌC VIỆT NAM HAI NGOẠI
năm
mưa rối bời
cuối năm
li ti rơi vào phím gõ
lạnh thấm mùa đông
m trong giấc sáng hôm qua
ổ cơn mưa
c dậy
giấc mơ
như trí nhớ
bên nhau
ớ mãi bàn tay
a khi người không ở lại
p lại từ câu hỏi ngày mai
ề hay em ra đi
n lên từ chớm đông sang
Đặng Hiền © 447
Chiều cuối năm anh trốn vào cuộc rượu
Nhưng không trốn được con mưa
Lòng chợt buồn như khóc
Ai lại tỏ tình khi môi lạnh làn môi
Ngoài khi mưa đang hát cùng gió đông
Lời chúc tụng thay lời từ giã
Em sẽ đón năm mới bằng tiếng cười rạng ngời hạnh phúc
Tất nhiên, ngày mai thế nào anh cũng vẫn yêu em
Chiều cuối năm mưa rối bời
Lạnh từ vai áo
Những kỷ niệm hãy gởi vào năm cũ
Khoác hộ em chiếc khăn quàng cổ ấm áp ngày đầu năm.
(California 31-12-2016)
448 © 44 NĂM VẨN H
Chào đời tại Đà N
Lớn lên ở Đà Lạt,
Rời Việt Nam đi P
Thời niên thiếu, đ
nhật báo Công Lu
Chỉ thực sự đam m
Cộng tác với các b
Đàn.
Hiện sống tại Sce
Tác phẩm đã xu
- Phòng 111 (tập
- Tập Sống (tập tr
- Người lạ, ngườ
HỌC VIỆT NAM HẢI NGOẠI
ĐẶNG MAI LAN
Nằng.
, Sài Gòn.
Pháp cuối năm 1978.
đã có bài viết trên tuần báo Tuôi Ngọc và
uận.
mê viết vào năm 1991.
báo Văn, Văn Học, Thê Kỷ 21, Phụ Nư Dien
eaux, ngoại ô Paris, Pháp quốc.
uất bản:
truyện, Tạp chí Văn xuất bản, 2000)
ruyện, Văn Mới, 2009)
ời quen (tạp văn, Văn Học, 2018)
Đặng Mai Lan © 449
Cái đấm
Hắn tỉnh giấc. Thân thể đuối, đắm, vì men rượu và cơn
hoan lạc đêm qua. Hắn không nhớ chiếc đồng hồ đeo tay hắn
đã cởi ra và để chồ nào? Có lẽ trời gần sáng. Hắn đoán như
thế khi nghe tiếng xe cộ thỉnh thoảng chạy băng qua đường.
Hắn biết mình đang ở trong một khách sạn, nhưng ở đâu trên
con đường nào thì hắn mù tịt. Cô gái nằm nghiêng, lưng áp
vào người hắn, mái tóc nhàu rối. thõng thượt che giấu một
phần khuôn mặt, lòa xòa trên khoảng lưng và đôi vú đế trần.
Mái tóc dài mượt óng mà đêm hôm qua hắn đã xổ tung chúng
trong hai bàn tay cuồng điên của mình. Hắn áp mặt hà vào
đó những hơi thở nóng, có lúc ngậm chúng vào đôi môi đầy
hơi men của hắn, khi hắn ngồi sau lưng cô dưới những con
đường đêm mát rượi. Cô gái đã đưa hắn về đây trên chiếc xe
gắn máy của cô ta, sau khi đi vòng vo nhiều nơi.
Hắn quan sát căn phòng, nhìn đống quần áo bừa bộn
của mình cùng chiếc áo đầm của cô gái vắt ngang lưng ghế
trước tầm mắt. Cái áo trong bóng tối nhờ nhờ chỉ là một khối
màu sẫm đặc, nhưng hắn biết đó là chiếc áo màu đỏ. Hẳn
mỉm cười, hắn đang bắt đầu nhớ ra mọi chuyện từ chiếc áo
đỏ ấy, đêm qua.
Bắt đầu bằng khuôn mặt của gã bạn. thái độ nửa bỡn
cợt, nửa cáu kỉnh. Rồi đến mụ tài bán với những ánh nhìn
nhạt nhẽo ném vào mặt hắn, khi đã cạn ráo lòng kiên nhẫn.
Mụ đã mang ra giới thiệu cho hắn vài cô gái. Vào đây rồi
thì hắn cũng phải có một cô để ôm. chia với hắn những ly
bia nhưng hắn lạnh tanh, không một phản ứng. Những đứa
con gái mơn mởn, chết khát, đô vào miệng những cốc bia
450 © 44 NẨM VẨN
một cách thoải m
những bàn tay sờ
da thịt trong một
trình độ đại học n
nhiều tiền hơn 80
cô ta có được từ
Đồng tiền là trọn
chiếc áo bi cảnh
nhất từ bao nhiêu
lẫn màu vàng. N
đàn ông đã là một
cầu Ôm. Bia ôm,
Trước khi đưa hắ
cách kiêu hãnh: C
kiều dỏm không
này chỉ tiếp khác
gã đã xếp hạng hắ
Hắn đang dựa và
Hơn hai m
hương. Trước kh
Hắn mơ thấy mìn
vài ba đống rác t
lúc đi ngang hắn
đến một ngôi nhà
những vườn rau x
lạnh lẽo ẩm ướt m
sông cạn. Con hẻ
trơn trợt, có nhữ
nước tràn vào từ
bông lang bang n
kỷ niệm thời niê
N HỌC VIỆTNAM HÀI NGOẠI
mái dễ dàng như uống nước, thản nhiên nhân
ờ mó vuốt ve thân thể như để gió mơn man
t ngày nóng bức. Có cô là dân Hải Phòng
nhưng lăn vào nghề nghiệp này vì kiếm đươc
0 với những việc làm bằng thứ kiến thức mà
trường học. Lý do thật chính xác, giản di.
ng điểm, chẳng cần phải khoác thêm môt
nào khác đê giải thích... Đất nước đã thống
u năm, Bắc Nam bây giờ là một. Màu đỏ xen
Nghề phục vụ giải khát và giải sầu cho đám
t thứ nghề bình thường, là một nhu cầu. Nhu
, Cà Phê ôm. Còn bao nhiêu thứ ôm khác...
ắn đến đây gã bạn hắn đã dặn dò hắn một
Cho toa biết chỗ này “De Luxe ” à nhe! Việt
dám bước vào đâu. Và coi chừng! Mấy em
ch mà không chịu đi khách! Hắn không biết
ắn thuộc hàng thứ mấy trong đám Việt kiều?
ào gã, một Việt - Gian thứ bảnh.
mươi năm sống ở xứ người, lần đầu quy cố
hi lên đường, đêm nào hắn cũng nằm mơ.
nh đi qua một con đường dài đầy những ổ gà,
to. Trời nắng, rác rưởi bốc mùi hôi thối. Có
phải ngậm miệng, nín thở. Giấc mơ đưa hắn
à nằm cuối hẻm sâu, nơi dẫn ra cánh đồng, có
xanh ngát. Ngôi nhà hầm hập nóng mùa hè,
mùa đông. Mùa mưa thì nước ngập tràn như
ẻm sình lầy, lẫn trong đám bùn đất nhơ nhớp
ững con giòi trắng đục như gạo, theo dòng
ao rau muống. Giấc mơ còn đưa hắn đi lông
nhiều nơi khác, nhưng chỉ là những nơi chốn
ên thiếu. Lạ lùng là chẳng bao giờ hắn thấy
Đặng Mai Lan © 451
ỊXiình được trở về căn nhà cũ, nơi hắn lớn khôn.
Một buổi sáng hắn thức dậy, thật bất ngờ kỳ lạ. Hình
ành không bao giờ hắn nghĩ đến chợt hiện lên trong trí nhớ.
Hắn bỗng nhớ rõ mồn một như mới hôm qua. Hắn ngồi trong
một lớp học, cả lớp yên lặng nghe thầy giảng bài. Giọng
người thầy cất lên từ tốn, chậm rãi nhưng mạnh mẽ đầy sức
thu hút. Đám học trò lắng tai nghe, như uống từng câu, từng
chữ...
Phạm nhân trở về làng cũ trong ảnh sáng đầu ngày.
Ióng nằm xuống một gốc cây ngửa mặt nhìn trời, đón nhận
những tia nang ban mai và hít thở hơi đất, mùi cỏ cây mà bao
năm trời ông thiết tha thèm khát...
Hắn nhớ như in bài văn chương Anh ngữ nói về một
Ingười tù được trả tự do, thầy dịch ra và đọc cho cả lớp nghe.
Bài văn, hình ảnh người tù ám ảnh hắn suốt ngày hôm đó.
Hắn chợt nghĩ tới mình, lòng hân hoan. Hắn tự hỏi: Việc đầu
tiên hắn sẽ làm gì khi đặt chân về cố quốc?
Sài Gòn có những con đường mới, vài công viên mới
được xây cất trên những nghĩa trang thời xưa. Nhà cửa san
sát tựa vào nhau. Nhà cao nhà thấp, bừa bãi lộn xộn như
một hàm răng vô trật tự, chen lấn, khít khao không còn lấy
một khe hở. Sài Gòn chẳng khác nào một người đàn bà mắn
con, tàn tạ bệ rạc vì vất vả chăm lo đàn con lúc nhúc nheo
nhóc của mình. Hắn choáng ngợp trong những xô bồ đông
đảo. Nhiều nơi đất hoang đồng trống giờ đã thành phố mới,
phường mới, với những cư dân mới đến từ phương bắc. Điều
làm hắn kinh ngạc nhất là sự đổi thay như một hóa kiếp nơi
người bạn cũ. Thằng bạn của hắn, cái thằng đang ngồi đấy,
ngày xưa đi học chỉ có được hai cái quần bạc phếch để thay
452 © 44 NẨMVẢN
đổi, giờ trở thành
Gòn. Quần áo bản
trong túi, gã bước
con đường thoáng
con đường đẹp củ
lòng hẻm sâu, cạnh
Hắn ngẩn người kh
tan biến. Hắn bỗng
Mỗi lần uố
vào trong máu thì
hay là con người th
hắn mới có dịp số
điều gì đó. Vậy mà
đẹp, trong một thứ
kẻ bất lực, không
muốn, khao khát t
- Mẹ, thằng
Hắn nẫu thậ
đàn ông dở hơi nh
phát cáu văng tục
Cô gái xuất
thẫm, son môi đỏ
man man. Cô gái
khó chịu. Và cả cá
rừng rực như khố
giục cái bản năng
phải dập ngay đám
Hắn nhìn đ
HỌC VIỆT NAM HẢI NGOẠI
một tay tỉ phú trong những tay tỉ phú Sài
nh bao, cặp da trên tay, điện thoại di động
ra bước vào ngôi nhà khang trang trên một
mát, đầy bóng cây xanh. Một trong những
ủa thành phố. Không phải là mái nhà trong
h cánh đồng trong những giác mơ của hắn.
hi nhận ra gã bạn. Mọi phấn khởi trong hắn
g trở thành một kẻ lầm lì ít nói.
ống rượu, khi chất men vừa đủ lượng thấm
ì hắn biến ngay thành một con người khác,
hật với bản tính năng động phá phách trong
ống dậy. Hắn luôn đòi đi đâu đó, làm một
à ngồi trước một đám con gái trẻ trung xinh
ứ không khí đầy khoái lạc hân lại như một
g phản xạ. Kẻ bất lực còn có những thèm
trong đầu, hắn dửng dưng như không.
này đi Tây về mà nẫu đ. chịu được!
ật! Trước mặt mọi người, hắn là một thằng
hút nhát, một thằng nhà quê. Gã bạn hắn có
c cũng phải thôi.
t hiện lúc hắn đã chếnh choáng. Màu áo đò
ỏ thẫm. Mái tóc hoe hoe nửa nâu nừa vàng,
i nhìn hắn bình thản. Sự bình thản làm hăn
ái màu đỏ của chiếc áo, hắn ghét màu đỏ, nó
ối lừa, làm nóng rần huyết quản hắn. Nó thúc
g của một giông đực trong hăn phải bước ra,
m lửa ấy.
đăm đăm cô gái bằng hai con mắt ngầu đục.
Đặng Mai Lan © 453
- Em tên gì?
- Tuyết Hồng.
- Cũng phải thôi, em trắng quá, một hoa hồng trắng
như tuyết.
Hắn vuốt mái tóc cô ta.
- Em có mái tóc thật đẹp!
Hắn nói và hắn cười khan vi câu nói nhảm nhí ba xu,
hành động tán tỉnh rất vỡ lòng ngây ngô của mình. Hắn mời
cô ta một chai bia, bắt đầu một thỏa hiệp. Cô gái đã đổi chỗ
đến ngồi sát bên hắn. Hắn không nhớ hết những gì xảy ra sau
đó... Nhưng hắn biết là hắn đã cười nhiều lắm, vui lắm. Hắn
luôn vui vẻ khi thấm rượu. Hắn đi theo cô gái về đây. Hắn
đã làm tình với cô ta đêm qua, trong con say. Cô gái đẹp xấu
thế nào? Bao nhiêu tuổi? Hắn không biết. Trí nhớ hắn bây
giờ chỉ có màu đỏ của chiếc áo, màu trắng của thịt da và mái
tóc xổ tung...
Đó là một cô gái đẹp. Hắn đang sống trong một giấc
mơ đẹp. Chẳng bao giờ hắn nghĩ là có lúc hắn được ôm ấp
một đứa con gái xinh đẹp, tràn đầy sinh lực như thế trong tay.
Neu không có chuyến hồi hương này, suốt đời chắc hắn chỉ
còn biết đến thân thể chảy nhão vì sinh đẻ của vợ hắn. Trong
bài học năm xưa, người tù nhân khi được phóng thích trở về
đời sống bình thường, ông ta đã ngửa cổ hân hoan hít thở, tận
hưởng ánh nắng mặt trời, hương thơm tỏa ra từ gốc cây, ngọn
cỏ. Hắn cũng đang được tự do, sự tự do của một gã đàn ông
vắng vợ. Hắn thèm khát lạc thú, da thịt đàn bà. Và được ôm
âp một thứ thịt da thơm tho tươi mát trong tay thì thử hỏi có
gã đàn ông nào từ chối. Hắn và cô gái bám cứng nhau từ đêm
454 © 44 NẰM VẤN
đó. Hắn cần thân
quan hệ rất sòng p
ví cô gái những x
rời khỏi khách sạn
- Khách sạn
em đưa anh về đâ
Hắn không
khi cô gái cho hắn
tử tế mà người b
nợ, cả vốn lẫn lời
quá đắt. Thời đi
thể đủ để hắn mờ
quán hàng tồi tàn
hắn đến toàn nhữ
đặc sản mà hắn c
Uống những chai
cô thư ký. Những
thứ vốn liếng, mộ
mạnh mẽ như mộ
non được bao ch
làm hắn cảm thấy
từ bữa đó. Nhưng
cười cợt.
- Ngốc quá
hơn nhiều. Mày l
đó dữ vậy?
- Trình độ l
em Hải Phòng ch
dẳng.
N HỌC VIỆT NAM HẢI NGOẠI
thể cô ta. Hắn cảm thấy thoải mái trong cái
phang này. Hắn không còn vụng về nhét vô
xấp giấy bạc vào những sớm mai trước khi
n.
n này của anh ấy, ảnh có phần hùn. Ảnh nói
ây. Anh không phải trả một thứ gì cả.
trở lại khách sạn ấy thêm một lần nào nừa,
n biết điều đó. Hắn không muốn nhận những
bạn cũ dành cho hắn như hoàn lại một món
i. Nếu đúng như một món nợ thì gã phải trả
học, số tiền túi cha mẹ hắn cho hắn chỉ có
ời gã những ly cà phê, ăn tô hủ tiếu ở một
n, góc đường xó chợ nào đó. Bây giờ gã đưa
ững nơi sang trọng, thưởng thức những thứ
chưa từng nếm qua như kỳ tôm, chồn, cáo...
i rượu trị giá bằng cả tháng lương của một
g năm tháng đảng viên của cha gã đã là một
ột thứ nhựa sống tốt lành giúp gã vươn mình
ột thân đại thụ, còn hắn chỉ là một cọng cỏ
he dưới bóng mát của thân cây. Sự suy nghĩ
y bực bội. Hầu như hắn trốn luôn người bạn
g gã chẳng bao giờ hiểu ra. Gặp hắn gã lại
á, còn bao nhiêu em khác thơm tho, trình độ
làm gì mà chết mê, chết mệt con bé nhà quê
là sao? về phương diện nào? Bằng cấp kiểu
hăng? Tao đếch cần điều đó. Hắn trả lời dấm
Đặng Mai Lan © 455
- Thế nằm với nó mày nói những chuyện gì nào? Chẳng
lẽ mày cứ hùng hục...
- Xỉn mẹ nó rồi còn biết gì mà nói. Hừ... Thì giờ đâu
mà chuyện trò màu mè. Thôi đi cha! Chơi gái mà còn bày đặt
ám tình lãng mạn.
Không phải là gã không có lý khi nói ra điều đó. Cũng
không phải là hắn nói dóc. Quả thật đó là một đứa con gái
ít học. Và ít khi nào hắn còn tỉnh táo thực sự khi nằm trên
giường với cô ta. Hắn thường hẹn gặp cô gái vào buổi chiều,
đưa cô ta đi ăn uống, đến tối về hắn say khướt. Những câu
chuyện trong quán ăn, trên đường phố, trong những buổi
sáng thức dậy muộn màng, rã rời, góp lại không nhiều lắm.
- Anh ở đâu?
- Bên Pháp.
- Nơi có cái tháp gì đẹp lắm phải không?
- ừ, cái tháp đã có hơn một trăm năm.
- Anh có vợ rồi phải không?
- Con lớn của anh nhỏ hơn em vài tuổi.
- Em thích anh vì anh không nói xạo như mấy cha Việt
kiều khác. Có vợ là nói có vợ. Với lại anh ngộ lắm, nhất là
khi say.
- Ngộ là sao, anh hư lắm phải không?
- Anh cứ thích đi lòng vòng như mấy đứa con nít đòi đi
chơi, hễ ra đường là không chịu về nhà. Nhiều khi mắc cười
muốn chết.
456 © 44 NẨM VẨN H
Hắn không hỏ
nhiều hơn hắn nói.
ở dưới quê không b
bia ôm em cũng đâ
phải có vốn nhiều
nằm lòng của nhữn
hưởng miền Nam c
rất thanh thật. Tin l
nào đó, chứ không
Cách làm tình của
về chuyện nhục cả
Hắn không tưởng
song rạch lại có m
lùng hơn là những
nát chúng trong h
nâu non ấy, biết đó
thứ hoe vàng mượ
the đứa con gái. T
muốn. Mái toe nh
sinh lực. Khi ngắm
xác hằn trở mình
Và lúc hắn như tê
thể đứa con gái q
một tấm lụa mềm
mơn man, lau kh
đó... Hắn cần tìm
bạn đã khuyên.
Hắn không
với cô ta như mộ
than xác, dù sao
thoải mái khác.
HỌC VIỆT NAM HÁI NGOẠI
ỏi han nhiều về gia cảnh cô gái. Cô gái nói
Em chỉ mới lên Sài Gòn này vài năm thôi,
biêt làm gì ra tiên, len trên nay ngoai nghê
âu biết làm gì khác. Muôn buôn bán cũng
chớ anh. Giọng điệu ây quả là giọng điệu
ng cô gái làm tien, nhưng qua net mạt, am
chơn chất mộc mạc, hăn tin đó là những lời
luôn rằng cô gái cũng thích hăn ở một điểm
g hẳn vì tiền. Cô gái chỉ mới bước vào nghề.
cô ta cho hàn thay co ta khong lanh 101 lam
ảm, đàn ông. Tuy nhien han van thích co ta.
được một cô gái sinh trưởng ở một miên
một làn da trắng nuốt mịn màng như vậy. Lạ
g sợi tóc vàng vàng nâu nâu, hắn thích vò
hai bàn tay của mình. Hắn mê đắm cái màu
ó là thứ màu bẩm sinh, khi nhìn ra thêm một
ợt mà khác ở những phan kin đao tren than
Thế nên màu tóc luôn gợi lên những thèm
hư mưa tưới đẫm trên thân thể hắn một niềm
m nhìn, mọi tê bào trong hàn trở minh, than
h, hân hoan tắm gội, ngoan ngoãn phơi bày.
ê cứng ngột ngạt vì sức ép dịudàng từ thân
quẫy động trên hắn, mái tóc bông trở thành
m phủ trên da thịt, lâp kín mặt mũi hàn. Như
ho bao đầm đìa cảm xúc...Như thế đó, thê
m chi một em nào khác thơm tho hơn như ga
g xem cô gái như một ả giang hồ. Hắn đôi xử
ột người bạn nhỏ cùa hắn. Ngoài sự thỏa mãn
thì cô ta cũng mang lại cho hắn những điêu
Hắn thích ngồi sau lưng cô ta, trên chiêc xe
Đặng Mai Lan © 457
gắn máy, để có thể đi bất cứ hang cùng ngõ hẻm nào hơn là
ngồi trên chiếc xe hơi có máy lạnh của người bạn. Lúc nào
cũng có một tài xế đi theo, để giữ xe. Thuở thiếu thời, hắn
cũng từng là một cậu chủ nhỏ, nhưng bác tài xế của cha hắn
chi đưa hắn đi học, đi đâu đó rồi về. Hắn cảm thấy ray rứt
khó chịu, luôn cả cảm giác tù túng khi ngồi ăn uống nhậu
nhẹt mà có kẻ khác ngồi đợi phía ngoài. Vả chăng, hắn về
đây đâu phải để ngồi xe hơi gắn máy lạnh, để vào những cao
lâu sang trọng. Những thứ ấy hắn đã thừa mứa. Hắn muốn gì?
Hắn cũng không hiểu. Cô gái luôn luôn chiều theo ý muốn
của hắn. Hắn thường đi với cô gái khi đêm xuống, trên những
đường phố vắng tanh. Có những khúc đường đầy bóng tối.
Những cô gái ăn sương, những gã đàn ông đi tìm lạc thú, lẩn
khuất biến hiện như những bóng ma trong các lùm cây. Nơi
khác, vài người bán hàng rong trên vỉa hè, đang dọn dẹp trở
về. Vài quán hàng lưa thưa, đèn đóm leo lét, mệt mỏi. Dăm
ba người khách ngồi níu kéo thời gian, mặc chủ quán lục tục
khiêng bàn cất ghế. Tiếng chổi quét rào rạo trên đường, tiếng
chó sủa rân đâu đó. Cả tiếng lá khô lăn trên mặt đất, bay thốc
theo những cơn gió đêm. Trong men rượu, đêm tối, trí óc hắn
lại minh mẫn khác thường. Rượu rót trong máu hắn như trăng
sáng vỡ, lai láng trên sông. Lòng hấn mở ra êm ả. Hắn như
một bóng ma, phất phơ xiêu lạc, tìm kiếm cái xác vùi chôn
đâu đó, đã mất dấu trong cõi sống mênh mông. Và cũng hệt
như một đứa trẻ ham chơi, hễ ra đường là không chịu về nhà.
Nghe thật là buồn cười nhưng đâu phải là không đúng.
Đêm nay hắn lại ngồi sau lưng cô gái, sau khi đã uống
kha khá. Đêm có trăng. Những lớp áo bụi bặm, bao tiếng
động mệt mỏi của một ngày đã được trút bỏ. Thành phố như
khỏa thân dưới ánh trăng vằng vặc. Không gian yên tịnh,
thanh khiết. Trời như cao hơn, những cây sao hai bên đường
458 © 44 NĂM VẨN
như cao hơn, lồng
dưới ngọn đèn đư
mặt vào mái tóc ấ
rộng của cô gái, m
chí, những ngón t
phần ngực vun đầ
Một chiếc x
một cái nhìn hậm
- Đồ đĩ rởm
Hôm nay hắ
nghĩ. Cô quẹo xe
thật tối. Cây cối
trăng. Không mộ
chợt thoảng lên m
làm hắn cảm thấy
thân thể hắn như
Hai tay hắn
- Đừng anh
Cô gái kêu
cơn người của hắ
cô.
- Dừng lại
- Trời ơi an
- Ngừng lạ
Hắn nhảy t
ngắt. Mùi nước
HỌC VIỆT NAM HÀI NGOẠI
g lộng. Và mái tóc nâu của cô gái ánh lên
ường như một vạt nắng ấm áp. Hắn lại ấp
ấy. Hai bàn tay hắn giâu kín trong lớp áo
mân mê lóp da bụng ấm mềm. Có lúc hứng
tay táy máy nghịch ngợm của hắn bò lên cả
ầy.
xe đồng hành lướt qua, ném lại hai người
m hực, khinh bỉ.
m!
ắn có vẻ kỳ cục, khác thường. Cô gái ngẫm
e, rẽ vào một con đường khác. Con đường
dày đặc giao nhau gần như che khuất ánh
ột mái nhà, ánh điện. Trong bóng tôi âm u
một thứ mùi. Cái mùi chưa rõ lăm, gây gây,
y rờn rợn, ngột ngạt. Những chân lông trên
dựng đứng.
n bấu chặt vòng eo cô gái.
h, té chết hết bây giờ. Đi về nhà đã mà!
u lên. Cô ta nghĩ là hắn đang lên cơn, những
ắn thường xảy ra mỗi khi hăn ngôi áp sát vào
đi! Hắn nói với cô gái.
nh muốn làm gì ở đây, chỗ này khai thây mô.
ại đi.
thốc xuống đất, ngó quanh quất. Bốn bề vắng
tiểu ngai ngái bốc lên mũi hàn. Hàn đang
Đặng Mai Lan © 459
ở đâu? Ngay trên quê hương mình mà hắn vẫn luôn tự hỏi
không biết mình đang ở đâu. Hình như đây là lần đầu tiên
cô gái chở hắn qua khúc đường này. Trời bồng nhiên nổi
gió. Đám cây lá hai bên đường rì rào xao động. Lá, gió hợp
tấu. quây đập. Trăng lúc ân lúc hiện, rải từng vũng ánh sáng
nhăn nheo mệt mỏi trên mặt đường, trên bức tường trước
mắt hắn. Hắn nhận ra hắn đang đứng trên một bãi đất hoang,
trước một bức tường dài. Có lẽ của một hãng xưởng nào đó.
Không phải nghĩa trang. Làm gì còn có nghĩa trang trong
thành phố. Hắn nhớ như vậy. Bức tường loang lổ, ố bẩn. Hắn
ngắm nghía. Trong bóng tối lờ mờ mắt hắn long lên như mắt
một con thú đang sục sạo tìm mồi.
Cái đấm! Cái đấm! Hắn vừa đọc ra hai chữ cái đấm tô
đen nguệch ngoạc trên tường. Hắn lầm bầm trong cổ họng...
Cái đấm. cái đấm đây rồi! Ha...Ha...!
- Cái đâm cấm đái... Cái đấm cấm đái... thi ông cứ
đái... Cấm đái thì ông cứ đái... Ha ha!
Hắn cười. Lạ thay những gì hắn vừa thốt ra như không
phải là giọng nói của hắn, một gã đàn ông trung niên. Và cái
giọng cười nữa, cũng không phải của hắn nốt. ôi giọng cười
nó tươi trẻ, vui vẻ làm sao!
Gió thổi mạnh hơn. Mùi nước tiểu thấm vào đất đá
lâu ngày bốc hơi theo gió, lan man. Hắn rùng mình. Bụng
hăn căng cứng. Hăn tiên sát bức tường, mở dây kéo quần.
Những tia nước ấm vàng từ thân thể hắn bắn ra, rơi trên một
vỏ hộp hay một vật gì đó bằng kim loại nằm trong đám rác
rưởi, đồ phế thải dưới nền đất, dội lên những tiếng long tong.
Tiêng long tong như mưa tràn qua máng xối. Những tiếng
mưa ngày cũ và hàng loạt âm thanh không tên, nhưng quen
thuộc gần gũi biết
một lúc, gõ trên h
Phạm nhân
Ông nằm xuống m
những tia nắng ba
năm trời ông thiế
Cơ thể nhẹ
Khuôn mặt ngây
của lượng nước t
cơn ngây trong m
Cô gái đứn
được?
Quê hương
biếc trên cánh đ
Quê hương của h
được, hắn đang h
nhân trở về làng
t dường nào. Chúng thao thiet bạt len cung
hồn hắn từng tiếng động kỳ diệu, tê mê.
trở về làng cũ trong ánh sáng đầu ngày.
một gốc cây ngửa mặt nhìn trơi, đon nhận
an mai và hit thở hơi đât, mùi co cay ma bao
ết tha thèm khát...
tênh, sảng khoái. Hắn ngước mắt nhìn trời.
ngây. Không phải cái ngay ngat nhẹ nhom
trong người vừa được thai ra. Khong phai
men rượu cay, trên da thịt đàn bà.
ng lặng nhìn hãn, lăc đâu. Lam sao co hieu
g không chỉ là chùm khê ngọt, la con dieu
đồng xanh, là ca dao êm ả nhựng trưa he...
hắn, một mảnh kỷ niệm mà hãn vừa tìm lại
hít thở từng hương hơi của chúng như “phạm
g cũ" trong bài học năm xưa.
Đăng Mai Lan
pVơNG
r/GHfi/A
MjẬƯ
aL IAA.Í v\
Dương Nghiễm Mậu by Đinh Cường
ĐẶNG PHÚ PHONG
Đặng Phú Phong sinh năm 1948 tại Bình Định.'
Nguyên chủ bút các tạp chí Vietnam Time, Thế Giới Văn và
nguyên chủ biên trang Văn Học Nghệ Thuật Sài Gòn Nhô
News - tất cả phát hành ở Nam California.
Cộng tác với các tạp chí văn nghệ khác như Thời Tập, Văn,
Văn học, Thế kỳ 21, Họp Lưu, Trẻ Magazine, Tân Văn,
Quán Văn; các website văn học như damau.org, dutule.com.
vanchuongviet.net, tuongtri.com,...
Tác phẩm đã xuất bản:
- Nghiêng Cây Bóng xế (thơ 1970)
I Những Đóa Mầu Đơn (truyện ngắn, 2004; tái bản 2015)
- Nỗi Buồn Tháng Bảy (thơ, 2014)
- Bên Kia Con Chữ & Nghệ Thuật (2016)
- Mai Tôi về Xin Ở Mãi Với Hoang Sơ (thơ, 2017)
- Con Suối Khôn Lìa (truyện, 2018)
- Và nhớ em nhiều, cả lúc quên (thơ, 2018).
464 © 44 NĂM VẨN
Gõ đàn vô â
Tàn cuộc ch
về đây. Cái hốc n
vào rạng núi già x
là đất nay đắc địa,
phác, rằng không
hò càng thêm vui
Vậy là hắn
ngày, hết cuốc đấ
mò tôm. Ban đêm
chòi lá. Mấy cô c
cớ là chòi lá chậ
đành ngồi bệt trê
hắn hát. Nghịch v
tha thiết, am, mạ
mịch.
Hắn hát li
mối tình chia lìa
hắn là gã Trương
thiên hạ sao quá
Tiếng hát của ch
đáy biển Đông c
bá mỵ cũng chỉ đ
chết vì nàng mà
sinh, tạm bợ.
Hắn hát c
bên hông theo h
dốc ngược bình,
N HỌC VIỆT NAM HẢI NGOẠI
âm
hiến. Hắn mang ba lô, vác đàn, khập khễnh
núi hình tam giác giống như mũi tên bắn vút
xanh đen thách thức. Hắn nói với dân sở tại
, mọi người sẽ giàu. Dân miền núi cười chất
g cần giàu, chỉ muốn no cái bụng, có ông hát
i.
n thành người thứ 30 của hốc núi này. Ban
ất trồng lúa, trồng sắn thì xuông suôi mò tép,
m hắn uống rượu, đánh đàn ca hát trong căn
cậu thanh niên bu tới, hắn xua ra ngoài viện
ật hẹp không đủ chỗ. Vậy là bọn thanh niên
ên khoảnh sân nhỏ trước chòi, vênh tai nghe
với cái thân hình gầy gò xiêu vẹo, giọng hăn
ạnh, vang vang khắp cái hốc núi âm u tịch
iên miên, liên tu bất tận. Khi hát vê những
a, ngang trái, dân làng cho răng tiên kiêp của
g Chi đau khổ vì Mỵ Nuơng. Hăn cười bảo
tầm thường, đến vô lê đôi với chàng Trương.
hàng ta lúc cao, động cả cungJiang, lúc thâp,
cũng chạm. Mỵ Nương kia dâu có thiên kiêu
đáng một cánh lan rừng. Trương không sông
à chỉ nương theo cái biến đổi của kiếp phù
cũng như hắn uống. Cái bi đông rượu kè kè
hắn từ sáng sớm đến tối khuya, thỉnh thoảng
, tu một hơi rõ dài, cho tới khi hăn say mem
Đặng Phú Phong © 465
nằm vật ra ngủ. Giữa vài câu hát là những ngụm rượu to.
Hắn cứ đàn, cứ hát, cứ uống. Một mình. Như không hề có
đám người làng đang như bị hắn thôi miên, chân bước không
đành. Chỉ chờ gắn gục xuống mới lò mò trở về nhà trong đêm
khuya khoác.
Ngón đàn cũa hắn quả thật là tuyệt kỹ. Khi hắn nhớ đến
những mối tình đã qua, tiếng đàn là cả một trời yêu thưong
nhẹ nhàng đáp xuống. Mon trớn, lả lơi như sóng vồ mạn
thuyền. Cũng có khi tiếng đàn trở nên ai oán khiến người
nghe không khỏi lăn lăn giọt lệ. Nghe kỹ ra, trong cái bi
thương thống thiết còn có cả một sự bất bình làm vỡ những
lồng ngực chứa đầy nhiệt huyết.
Một hôm dây đàn đứt trong lúc đàn hát chưa thỏa tình,
rượu vẫn chưa bốc tới đỉnh đầu. Hắn vung tay vồ lên thùng
đàn tiếp tục hát nghêu. Đột nhiên những dây đàn còn lại rung
theo tiếng gõ tạo thành mớ âm thanh sống động lạ lùng, thấm
sâu vào huyết quản. Hắn say sưa ngây dại tiếp tục gõ đàn
theo cung bậc thoắt hiện trong đầu. Những lời hát tuôn ra từ
cõi nguồn mơ hồ lãng đãng.
“ Vê ngồi trên đồi cao
Gõ đàn hát chơi
Gõ đàn hát chơi
Ta mang chiếc áo bào
Tay dẳt kiếm vào lưng
Múa một vòng đời
Nhưng chảng thèm giết ai
Ta mua cho ta một phận nghèo
Thương thay thương thay nợ áo cơm
Gõ đàn gõ đàn trong đêm vắng
Một tiếng chim đêm hót trên cành
466 © 44 NĂM VẨN H
Ta vui ta vui c
Gô đàn gõ đà
Vỡ máu dâng
về ngồi trên đ
Gõ đàn hát ch
Gõ đàn hát ch
Ôi thương qu
Theo ảo đời p
Gác lên cành
Ngắt vội một
Tiếng hát đầy
nghẹn ngào:
“A ha cuồng
Rộn mối bòn
Yêu ma thần
về đây tất
Uống rượu c
Bỗng nhiên
rắn, rắn ơi là rắn!”
Chung quanh
vào, nhiều cơ man
mun, khoanh trắng
những con có mồn
Hắn vẫn an nhiên
thiếp ngủ.
Từ đó dân là
có tà thuật. Họ bàn
HỌC VIỆT NAM HÀI NGOẠI
cùng rượu độc
àn trong hốc núi
g đời những thanh tân
đồi cao
hơi
hơi
uả kiếp bèo trôi
phai
h cây đàn
t cánh hoa... ” ()*
y phấn khích ấy bỗng đổi điệu; trầm trọng,
g dại hay minh mẫn
ng bong giữa chợ đời
thanh
cùng ta gõ hát chơi. ” (*) *
có tiếng la thất thanh: “Ôi chao ơi! Răn,
h cái chòi của hàn, lũ răn ở đâu lôn ngôn bò
n. Thôi thì đủ loại, đủ màu. Xanh lục, đen
g khoanh đen, rung chuông lục lạc, có cả
ng đỏ tợ mồng gà. Lũ dân làng ù ù té chạy.
đàn hát cho đến khi gục đầu tựa lên đàn
àng khiếp sợ hắn vô cùng, gọi hắn là đạo sĩ
n nhau đi báo với chính quyền, ông trưởng
Đặng Phú Phong © 467
làng bàn ngang. Thời buổi bây giờ chính quyền chỉ biết tham
nhũng, hối lộ. Ai đâu mà chịu khó lặn lội về cái hốc núi xa
xôi này mà xử việc. Chỉ hoài công. Không khéo y biết việc
mình thưa gửi, dùng tà thuật hại cả làng. Vả lại trông tên
đạo sĩ này cũng không có vẻ gì muốn hãm hại chúng ta. Mọi
người nghe lọt tai, không nghĩ đến việc bẩm báo nữa, chỉ lo
việc tránh hắn từ đàng xa là xong. Còn hắn thì không đàn hát
nữa. Chỉ uống. Say rồi ngủ.
Buổi chiều đục như nước đánh bùn. Những cơn gió
lúc chậm, lúc nhanh, lúc xoáy cuộn, ôm lấy từng đám sương
mù đậm đặc thảy vào vách núi kêu ùng ung, miên man vang
dội. Không khí đẫm nước, khí đá núi ẩm ướt tê lạnh hắt vào
gương mặt hốc hác, xám xịt của hắn khiến nó trở thành dị
dạng, vô cảm. Một khuôn mặt của ma. Hắn ngửa cổ tu ừng
ực liên tiếp mấy chén rượu đầy, đưa tay quẹt mồm rồi cất
tiếng ngâm:
Trời đất mang mang khí thảm sầu
Ai đấng anh hùng lap bể dâu?
- Be dâu là việc vô thường. Chỉ thuận với vô thường
mới mong giải thoát. Sao ngươi lại toan lấp bể dâu?
Giọng nói ấm, trong, không lớn nhưng lọt vào tai hắn
từng lời rõ mồn một. Hắn quay về hướng có tiếng nói. Một
ông già ăn mặc theo lối đạo sĩ của ngàn năm trước, tóc râu
trang xóa, đang khoan thai bước đến trước mặt hắn. Hắn nhìn
trân trân vào khuôn mặt ông già. Khuôn mặt tuần tự biến
đối ra nhiều khuôn mặt khác nhau. Lúc thì phương phi quắc
thước, khi thì gầy gò xương xẩu. Lúc thì yêu ma dữ tợn, khi
thì hiền hòa dễ mến. Và khi ông ta dừng lại, mặt ông già bỗng
trở thành mặt hắn. Hắn đang đối diện chính hắn.
468 © 44 NẨMVẨNH
- Đừng thắc m
mặt. Và ngươi đã c
-Vậy sao kh
một tiếng chim đê
lớp lớp?
-Đầu ngươi
Mọi việc đến với n
-Tâm tôi ư?
tiếng đàn vỡ máu
Ồng già cườ
mịt như hồn ma b
- Ha ha...tiế
Trương Chi nòi t
chẳng qua là thứ
ngươi cũng chỉ ca
VI với đám sĩ phu
Lý Bạch chăng, m
Vân tưởng y thườ
đầu bít lối. Vậy th
- Xin cho n
- Tiếc chi c
Nói xong ô
nhịp, hát rằng:
Gõ đàn vô
Hát lời vô
Cành hoa t
Nụ cười ng
Đây lời vô
HỌC VIỆT NAM HẢI NGOẠI
mắc ta là ai. Ngươi chọn cho ta một khuôn
chọn rồi đấy.
hi tôi không nghĩ đến rắn, chỉ muốn nghe
êm hót trên cành thì lũ rắn dữ ở đâu bò về
không nghĩ nhưng tâm ngươi chạm đến.
người là do tâm.
Chỉ là những tiếng hát lãng đãng tơ trời, là
dâng đời những thanh tân.
ời như chuông ngân, gương mặt bồng mờ
bóng quế:
ếng hát ngươi có hay thì cũng chẳng hơn gã
tình. Tiếng đàn của ngươi có tài hoa cũng
đàn ve vãn gái của chàng Tư Mã. Chí của
ao ngang Phạm Thái. Tai cua ngươi chưng
u đất Bắc. Văn chương ngươi dám sánh với
mà rồi ông ta cũng bị rượu của vua Đường và
ờng hoa tưởng dung của Dương Quý Phi hai
hì ngươi lấy chi mà đòi vá lưới trời?
nghe cao kiến.
cái vô thường mà bận bịu!
ông già quay người đi ra cửa, vo tay lam
âm
thanh
tinh anh
ghìn năm
ô ngón
Đặng Phú Phong © 469
Hắn ngồi kéo thuốc lào trên cái chõng tre trong bóng
tối. Khói thuốc tỏa phù ra cái không gian như sờ được, là đà,
lẩn khuất vô mái tranh ám khói đen xin xỉn. Trong chòi tất cả
những vật dụng đều xộc xệch, bẩn thỉu, ngoại trừ cái kệ đóng
tựa vào vách lá. Nó được lau chùi sạch sẽ hằng ngày. Đó là
bàn thờ, chỗ thiêng liêng nhất của hắn. Sau cái hôm gặp ông
già, hắn thờ rượu. Một hũ sành da nâu bóng láng. Một bát
sành cũng màu nâu úp bên cạnh. Chiếc ly bằng thủy tinh lúc
nào cũng cấm vài cành hoa rừng. Tất cả chỉ có vậy, nhưng
ai nhìn vào đều có cái cảm giác lâng lâng, trang trọng. Hắn
bước xuống đất, chậm rãi đi đến trước bàn thờ, nghiêm trang
bê bình rượu và chiếc bát xuống. Hắn không uống rượu hũ
chìm hũ nổi nữa. Chỉ uống mỗi ngày một lần. Vào buổi tối.
Giờ này. Hắn từ tốn rót rựơu ra chiếc bát, hai tay nâng lên,
chiêu từng ngụm nhỏ. Đêm nay hắn làm lễ khai đàn, sau khi
nhờ người miền xuôi mua giùm bộ dây mới.
Hắn bắt đầu chìm vào quá khứ, đàn, hát những bài từ
thuở đầu tiên, chập chừng đi vào âm nhạc. Những bài hát
thương vay khóc mướn, ca tụng cái tôi u minh mê muội hay
trách móc giận đời chảy tuột qua thanh quản của hắn hết sức
thống thiết. Những ngón tay hắn nhẹ nhàng buông từng nốt
nhạc giống như hắn bỏ từng hạt âm thanh vào tai người. Có
lúc tiếng đàn hắn hừng hực như những ánh lửa nóng đỏ một
vùng. Những ngón tay ấy đang khiêu vũ trên phiếm đàn. Hắn
lạ lùng khám phá ra là cứ hát xong một bài hát, hắn quên
ngay tức khắc. Hắn thấy rõ từng bài hát của mình rớt sâu vào
một cái hang đen tối. Mất hút. Trí óc của hắn bây giờ như
một cục bột và ai đó đang ngắt từng viên nhỏ ném đi. Cục bột
nhỏ dần nhỏ dần, rồi hết. Hắn buông đàn trong trạng thái hỗn
mang, ôm đầu, nhìn thất thần vào bóng tối.
470 © 44 NĂM VẰN
Tia chớp nà
mỉm cười thân th
gõ hát:
Gõ đàn vô â
Hát lời vô th
Cành hoa ti
Nụ cười ngh
Đây lời vô n
Tiếng hát h
tăm. Đánh thức h
cứ tiếp tục hát, nh
đàn cũng thế. Rồ
lặng. Riêng hắn v
đàn mình vẫn như
con chim từ đâu
tiếng hát vô âm củ
đàn, đi về hướng
(*) Gõ Đàn Hát Chơi
(**) Thơ ĐPP.
Tặng NS. Trần Quan