The words you are searching are inside this book. To get more targeted content, please make full-text search by clicking here.

44 Năm Văn Học Việt Nam Hải Ngoại (1975-2019) - Tập 1 (Vietnamese Edition)

Discover the best professional documents and content resources in AnyFlip Document Base.
Search
Published by fireant26, 2022-05-12 10:10:40

44 Năm Văn Học Việt Nam Hải Ngoại

44 Năm Văn Học Việt Nam Hải Ngoại (1975-2019) - Tập 1 (Vietnamese Edition)

142 © 44 NẤM VĂN H

mới mượn trong thư
earn sớm hơn hoặc
đau vậy chị chờ Ng

- Cấm ra sớm

Thằng nhỏ đi
vẫy tay cho hắn yê
theo định trả cho th
tôi nghe lời Thiện
trang đành chịu thu
quá trời. Tôi mím m
trên cái mái tóc cắt
được bao nhiêu, có
theo nó chăng? Có
nhẹ lên đầu mình.
chuyện đó nữa mà.
rồi lấy ra cuốn thơ
tác giả có cái tên g
nghĩ tới con quỷ đó

hớn hở khoe được
tạp thơ. Ông còn đ
chớp chớp mắt nó
đá quách ông nội
thơ thi phải có kép
xứng chớ. Chị Tr
cười tươi như hoa
mẹ chịu đèn rồi p
sâu đo chị im luôn
nữa. Tập thơ chị x
tới chơi tôi làm b
lây xuống đưa dặ

nhớ trả lại cho ch

HỌC VIỆT NAM HAI NGOẠI

ư viện chờ Nghiêm ra. Nứa giơ thoi nghe
trễ hơn! Nghiêm ngần ngừ rồi đành gật
ghiêm một chút nghe. Tôi gật đầu lặp lại:

m hơn hoặc trễ hơn đó nghe bạn.

i tới cửa còn ngoái lại nhìn, tôi phải vây
ên bụng. Mấy cuôn sách thiệt ra toi đem
hư viện nhưng quên mất. Mấy cuôn sách
mượn về đọc nhưng không được quá ba
ua. Thiện chê đầu óc em chật chội, cạn cợt
môi tự hỏi không biêt bộ óc được phu len
t nửa trai nửa gái của con xâm kia rộng lớn
ó phải vì vậy mà Thiện mới đá tôi đê chạy
ó phải... tôi lấy cuốn sách đang câm đập
... đã cấm không cho nghĩ tới thằng cha tới
. Tôi thở dài dồn hết mấy cuốn sách vô cặp
ơ mượn của chị Trinh. Cuôn thơ của một
giống như mái tóc con Minh Kiêu - nữa lại
ó nữa. Họ và chữ lót viêt năn nót. Chị Trinh
c thằng cha viết thơ làm quen và tặng cho
đòi phong vấn tao để đăng báo nữa đó. Chị
ói. Tôi xúi dại sao chị không dê thăng cha
i Phan cho rồi. Nồi nào úp vung nây nàng
p làm thi sĩ ngưu tầm ngưu mã tầm mã mới
rinh chửi tôi ăn nói vô duyên mà miệng thi
a mới nở. Tôi nói thầm trong bụng roi con
phen này cho ông nha sĩ đi câu tuột. Nhưng
n không nhắc nhở đá động gì tới chuyện này
xếp yên trên kệ cho tới ngày lây chông. Hôm
bộ mượn coi phản ứng chị ra sao. Chị tỉnh bơ
ặn tôi nhớ giữ kỷ đừng chuyền cho tụi bạn

hị làm kỷ niệm.

Cao Bình Minh © 143

Đúng ba chục phút Nghiêm trớ ra. sơ mi thồn nửa trong
nửa ngoài, ở túi xách, tank-top buộc nơi cổ mình trần nhễ
nhai mồ hôi. Sợ chị chờ lâu nên Nghiêm không kịp tắm nữa
đó. Nghiêm cười nói và chun vô xe. Tôi làm bộ nhăn mũi
dơ quá, ớn quá. Biết tôi giỡn chơi Nghiêm gồng người cho
các bắp thịt chuyển động hỏi Nghiêm đủ điều kiện đê thành
người mẫu cho chị chưa, đủ điều kiện đế được chị chụp hình
chưa. Tôi làn chuyện thôi lau mồ hôi rồi mặc áo vô kẻo cảm
thì chết dó... Nghiêm tuột cái áo thun khỏi cổ chậm chậm lên
ngực lên bụng nói chị đừng lo... Ở nhà Nghiêm cũng cởi trần
suốt ngày... má kêu Nghiêm là thằng trần ai. Tôi lại chạnh
lòng nên cú-xụ, nên khi Nghiêm hỏi có muốn đi đâu nữa
không tôi trả lời xụi lơ thôi chở giùm tui trở lại trường để lấy
xe. Chia tay ở bãi đậu xe, Nghiêm chợt chụp tay tôi tha thiết:

- Thứ bảy này tụi Capoly tổ chức Party, thằng bạn
Nghiêm làm D.J. nên Nghiêm có vé mời. Đi một mình buồn
lắm, tủi thân lắm. Nghiêm tới đón chị đi Party với Nghiêm
nghe chị Kim.

Tối thứ bảy Nghiêm tới, tôi còn nằm trên giường tóc
tai quần áo bèo nhèo. Ngó đôi mắt thoáng tối vẻ thất vọng
của thằng nhỏ tôi tội nghiệp nên trang điểm thay quần áo ra
xe theo nó tới chỗ nhảy đầm. Cái campus rộng nhưng nghẹt
cứng người ta, bóng tối và âm thanh. Nghiêm trở nên dạn dĩ
choàng vai dìu tôi len lỏi tìm một chồ ngồi. Nó bỏ đi và trở
lại với một ly nước coke. Tôi ngạc nhiên sao Nghiêm mua có
một ly? Nó cười không đủ tiền với lại chị với Nghiêm uống
chung một ly có sao đâu. Lúc ra sàn nhảy, nó cầm tay tôi
cứ bóp nhè nhẹ hoặc ôm sát tôi vào thân hình nở nang cứng
chăc của nó. Mấy lần hơi thở dồn dập, nóng hổi của Nghiêm
chạm rát má rát tai tôi. Những mảnh ánh sáng vụn rớt xuống
từ trái câu kiếng đang xoay tít treo giữa campus cho thấy đôi

144 ©44 NẰM VẰN H

mắt thằng nhỏ lóng
mem nhũn đầu óc, t
het còn gượng nổi p
vao khoang ngực să
lẫn mùi dầu thom
tiêng kèn đồng nghẹ
party on ào tan. Ngh
xuống cái ghế gần đ

Sau đêm đó
bóng khap nơi: th
la con Phụng đã đ
cũng không ngạc n
đưa xầm XI không

nghiêm nghị hỏi:
- Là bờ bến

Anh?

Tôi chới với
- Theo mày

bến là bờ?
- Là gì gì đi

- Không ổn
- Tao nghĩ m

nói ra.
Liêu Anh t

nhỏ đó con gái m
như Hulk Hogan
ông mà tánh tình

HỌC VỈỆT NAM HAI NGOẠI

g lánh những tia nhìn càng lúc càng làm
tay chân mình mẩy tôi cho tới một lúc tôi
phải bấu chặt vào cái lưng rộng và vùi mặt
ăn của nó - thom nồng nồng mùi mô hôi
đàn ông. Bài nhạc blue châm dứt đe lại
ẹn ngào kéo dài và đèn phựt sáng cho buôi
hiêm đê nghị chờ thiên hạ ra bớt. Tôi ngôi
đó với tâm trạng hụt hẫng tiếc rẻ.

Nghiêm với tôi bỗng thành hình thành
hư viện, lớp học, cafeteria. Cái loa sông
đi rao báo đầu làng cuối xóm nên bạn bè
nhiên lắm. Đám con gái có đứa hoan hô có

ưa. Liêu Anh là con nhỏ hiểu tôi nhât nên

hay chỉ là cái phao câp cứu thôi ha Kim

i:
tao nên coi là cái chi, phao câp cứu hay là

i nữa tao cũng đều thấy không ổn.

n?
mày đã thấy rõ như vậy rồi đâu cần đợi tao

thường bị đám bạn gái nói lén sau lưng con
mà tướng tá như mấy thằng đô vật. Vai ngang
n, lưng bự như Mr. T. Con nhỏ đó tướngđan
h miệng lưỡi cũng giống đàn ông (?) ruột thi

Cao Bình Minh © 145

ngay như ruột ngựa nên thấy sao nói vậy, nghĩ gì nói thẳng
ra nấy một cách tàn nhẫn vô nhân đạo. Lần này tôi mới thấy
tui bạn nói trúng lăm. Liêu Anh làm tôi bắt buộc phải ngó
thẳng vô cái sự việc mà từ đêm đi party với Nghiêm về tôi đã
tư xúi giục mình thôi từ bây giờ đừng nghĩ tới nó nữa. Đừng
ngó tới nó nữa cho dù chỉ liếc xéo liếc ngang, chỉ ngó bằng
nửa hay bằng một phần tư con mắt. Cái sự việc mà khoảng
thời gian trước - còn du dương, còn cơm ngon canh ngọt với
Thiện - tôi hay ngon lành đem nó ra như cái rào chắn những
lăm le xâm nhập, tấn công của Nghiêm hoặc những lời chọc
ghẹo, gán ghép của tụi bạn. Một lần con em Liêu Anh, Liêu
Khanh hỏi:

- Em coi bộ thằng Nghiêm nó mết chị nặng lắm đó chị
Kim Anh à.

- Thôi đi, làm chi có chuyện con nít mà đi thương bà
già chớ.

- “Khi yêu ai tính tuổi bao giờ” mà...

- Trong văn chương sách vở thôi Liêu Khanh ơi. Mà
nó có thiệt như vậy chắc tui cũng khó mà bồi đáp. Chèn ơi
nếu tui có chồng sớm, con trai lớn cũng cỡ tuổi thằng nhỏ rồi
chớ bộ.

Cả đám ngồi nghe nãy giờ ré lên, xúm lại chửi tôi láo
cá láo tôm. Thằng Nghiêm mà nghe được chắc hận ghê lắm.
Đêm Party đưa tôi về khi ngừng xe trước nhà, Nghiêm rõ ràng
cô ý chọn khoảng tối và dứt câu chúc tôi ngủ ngon tôi chưa
kịp đáp lại, nó đã chồm qua ghịt đầu tôi hôn mạnh bạo lên
môi. Hơi thở, lưỡi, môi Nghiêm có mùi bạc hà của loại thuốc
lá the có mùi after shave hơi ngọt. Mặt tôi áp sát da mặt thằng
nhó mịn trân. Cái hôn kéo lâu, lưỡi Nghiêm xông xáo lục lạo

146 © 44 NẤM VĂN

trong miệng tôi g
dập, your lipstick
đèn tôi ngây ngấ
gắt - có một vệt
nhớ lại từng cảm
sỏi dữ. Con nít! T
nhớ lại lần tuyên
lại cái miệng vên

- Có chồng
đại học như vậy
thường đạo lý nh
cú đầu, phát đít n

Tôi luýnh q
trân, sượng điếng
giường nằm. Thô
mình thúi đầu m
ngó cũng bất xứ
Tôi cụt hứng nhắ
nhớ đến cặp mắt
nhỏ Minh Kiều t
khi thấy tôi đút c
lại cho Thiện ngh
một mình, thấy l
đít. Tôi nhất định
với Nghiêm. Tô
như là sam như
mấy lời tuyên bố
bộp chộp hay ăn
lắc đầu em và đá
chợ chồm hổm c
của Liêu Khanh

N HỌC VIỆT NAM HAI NGOẠI

giỡn hớt không chịu rời. Giọng Nghiêm dồn
k ngon như strawberry. Vô phòng tăm mờ
ất đứng ngó đôi môi tô son Noevir màu đỏ
lem ra mép bởi đầu lưỡi của Nghiêm - mà
m giác nhỏ. Cái thằng con nít mà coi bộ sành
Tôi bỗng giựt mình như bước hụt chân khi
n bố “láo cá, láo tôm” với đám bạn. Tôi nhớ
nh váo của mình:

g sớm một chút con lớn tao cũng vô năm đầu
chứ gì. Ai mà đi làm cái chuyện trái luân

hư vậy lỡ nhiều khi quên tao nhéo lỗ tai hay
nó thì sao.

quýnh tắt đèn để khỏi thấy gương mặt sượng
g của mình, đi vô phòng mò mẫm thay áo lên
ôi không những tụi nó sẽ nhắc lại mà cười
mà rõ ràng đó là sự thật. Coi cũng chênh lệch,
ứng, tốt hơn hết là phải ngừng liền một khi.
ắm mắt cố ngủ nhưng lại bật dậy mở đèn. Tôi
t lớn bôi chì đen thui đảo qua lộn lại của con
trước cửa Bookstore. Con mắt đầy vẻ tức tối
cho Nghiêm viên kẹo. Thế nào nó cũng sẽ kể
he và thằng cha - già đâm - thấy là tôi lủi thủi
là tôi sẽ... đứt chếnh luôn nếu bị thằng cha đá
h ngày mai sẽ bắt đầu thân thiện, khắng khít
ôi sẽ bắt thằng nhỏ... à bắt nó đeo sát mình
ư là hình với bóng. Thôi đừng thèm nhớ lại
ố ẩu tả đó nữa. Đó chẳng qua tại tánh tôi hay
n nói luôn tuồn mà. Thiện - hứ - vẫn thường
ám bạn nối khố của em mà tụ lại thì mười cái
còn thua. Với lại tôi chụp vào câu nói lần đó
h... “Khi yêu ai tính tuổi bao giờ”.

Cao Bình Minh © 147

Trấn an mình xong tôi cũng chỉ khi quên khi nhớ sự
viêc này. Tụi bạn cũng không hề đá động tới. Thiện - hứ -
thương nhăn mặt lắc đầu mấy cô bạn của em giống em ghê,
ngo ghê • Con gái, đàn bà vô tâm, vô tình nói trước quên
sau nói sau quên trước liền liền một khi. Giờ tôi mới thấy
kiern ra một đám bạn tánh tình hời hợt như mình vậy cũng
tot Nhưng cái con nhỏ lai đực là Liêu Anh lại không để cho
toi yên. Lại nắm cổ tôi ấn sát vô sự việc tôi đã ráng làm lơ,
co quay cổ, để bắt nhìn, bắt ngó. Tôi giận dồi rủa thầm chắc
lúc đẻ nó ra má nó nhờ mụ ông đở và nhờ mụ ông bốc lưỡi
nên mới có lối nói chuyện, lối đặt câu hỏi tàn nhẫn như đàn

ông vậy.
Liêu Anh không hay đang bị rủa thầm nên tiếp tục:

- Tao thấy chuyện xích mích giữa mày với ông Thiện
chỉ là một chuyện nhỏ.

- Nhưng thằng cha đã làm thành lớn.

- ờ, dù vậy cũng không đáng trách, cũng phải thông
cảm cho ổng. Bị đào chê già chê cụ chê bụng phệ ngực nhão
không chạm tự ái sao được. Đặt trường hợp mày vào ổng thì
mày nghĩ sao?

Tôi muốn vênh váo nói với Liêu Anh rằng không
nghĩ sao hết vì... sẽ không có trường hợp đó xảy ra cho tôi.
Nghiêm đã kịch liệt phản đối khi nghe tôi nói tôi già, tôi bà
cụ mà. Không phải thằng nhỏ đòi đổi cách xưng hô, đòi cho
tôi xuống chức chị, đòi gọi tôi là Baby đó sao? Nhưng tôi
chợt rùng mình nhớ rằng từ khi quen với nó, thằng nhỏ cũng
không hề thắc mắc, tò mò hỏi tuổi tôi. Rằng nhiều khi nửa
chơi nửa thiệt tôi nói tuổi mình ra nhưng Nghiêm không chịu
tin răng tôi lớn hơn nó nhiều như vậy. Và... cho tới một ngày

nào đó... ngày nà
xuống cafeteria L

- Tao gặp ô
ổng coi buồn xo.

Tôi muốn
gặp Thiện làm ch

- Chắc má
đám.

- Trời, mà
Kim Anh... Dù g

Phụng cải
- “Còn yêu
Tôi không
- ờ, ờ, tình
ca, Hoan ca, Oá
hai ở phần Oán
Tụi nó xú
chương nghe cũ
Bây giờ n
yêu đương là m
hợp của tôi chỉ

[Trần Vũ đánh má
tr. 89-109]

ào đó... Tôi ngó Liêu Anh thở dài. Hôm qua
Liêu Anh kể cho tôi nghe:
ông Thiện đứng trước cửa phòng ID... mặt
.
chớp măt bôi hôi nhưng vị trí Lieu Anh đã
ho tôi nhói bụng nên trề môi:
á thằng chả mới chết nên mặt thằng chả đưa

ày ăn nói chi mà ác ôn côn đồ cộng sản vậy
gì cũng đã có tình có nghĩa với nhau.

lưcmg:
u đâu nữa là thù đấy thôi”.
g chịu thua con nhò, bắt chước chị Trinh:
h yêu là một trường ca lớn với đủ loại: Thương
án ca. Tao với thăng cha Thiẹn đang be giọng
Hận ca.
úm lại chắc lưỡi khen con này lâu lâu nói văn
ũng tới lăm. Em của nha thơ co khac.
nhớ lại tôi thở dài - lần nữa - nếu quả chuyện
một bài nhạc, một tập ca không khéo trường
lướng vướng ở phần điệp khúc.

Cao Bình Minh

áy lại tháng 8-2018 từ tạp chí Văn, số 87 tháng 9-1989,



M





Sinh năm 1941 tại An Phú Đông, Gia Định. Nhập ngũ quân
đội và bị thương năm 1964; du học Hoa Kỳ 1966-1971 - thời
gian này ông từng phụ trách chương trình Echo of Vietnam
cho đài KQED (San Francisco) năm 1969. Sau biến cố 30-4-
1975, ông bị tù nhiều lần và cuối cùng vượt biển đến Mã Lai
tháng 6 năm 1979 và đến Hoa Kỳ cuối năm 1979.
Thơ ông xuất hiện lần đầu trên tạp chí Quê Hương (California)
năm 1980 và cùng chủ trương tờ Nhân Chứng (1981) và cộng
tác với tạp-chí Văn (1983) và các tạp chí văn chương khác
tại hải ngoại.
Ông mất ngày 12-12-2000 tại Houston, Texas, Hoa Kỳ.

Tác phẩm đã xuất bản:
- Lịch Sứ rinh Yêu (thơ, Nhân Chứng, Hoa Kỳ 1981).
- Lửa Đốt Ngoài Giới Hạn: thơ tuyển chọn từ 1976-1996 của
một người là Cao Đông Khánh (Houston, TX: Tác giả xb,
1996).

152 © 44 NẤM VẨN H

Lời thống trá

Ở trên đó có
trời phong lan mấy
gốc rừng bạch tùng
đặt tên, những thác
người thợ rừng luố

ở trên đó có m
nhà cất cheo leo trê
ta họp chợ âm phủ
bày ra một thế trận
phụ mùa đông mà
như củ sâm đang th

Ở trên đó có
gái nhỏ tủi thân m
gái chửa hoang, c
vắng mặt: người t
từ rừng xuống biể
núi mới mọc, ngư
dáng đi sư tử, ngư
thuốc súng.

Từ phía trăn
trung, mũi như trá
công. Có tập lưu
Thị Xuân, nàng ng
nơi những khu rừ
mát thiên thu; ngh

HỌC VIỆT NAM HẢI NGOẠI

ách của Lê Thị Vân Nga

mấy ngọn núi ướt mấy lần thiếu nữ mấy
y đầm củ năng mấy vạc nấm tai mèo dưới
g ngàn tuổi và những loài hoa chưa có ai
c nước mới mọc ngoài sự hiểu biết của
ống tuổi.

một thành phố Âu châu nhưng những ngôi
ên sườn núi cột kèo rã mục, mỗi đêm người
ủ bên hồ Xuân Hưomg, khói lửa bập bùng
n lạ hoắc để phục kích băt những đời góa
à tình yêu vẫn còn nồng nàn trong trí nhớ
hành thuộc trên nóc trời đỉnh đât.

ó mấy lớp rừng ngo, xanh như đứa con
muốn khóc mà người mẹ, có một lần như
cấm đứa con không được oán trách người
từ thế giới trở về, từ thành phô lên rừng,
ển, từ biển ra thê giới; người ngôi yên như
ười lì lợm như thép nguội, người mềm như
ười hiền từ như con đỏ, người hung dữ như

ng sao bước vào dạ vũ, mắt tím như không
ái mật treo và cánh môi tròn như nét vẽ kỳ
bút ngày xanh ở trường nữ trung học Bùi
ghe nói ngọn nước Cam Ly chảy xuống tận
ừng lá rộng, che chở đời người dưới bóng
he nói du khách vãng lai có bùa mê thuôc lú

Cao Đông Khánh © 153

trong đó có một người nghĩ mãi không ra.

Nàng đầy như trái mận no nắng, nàng phơi phới như
lá cờ bay và nàng sống với cuộc đời trọn vẹn một giấc mơ.
Như người tha hương gặp người cùng xứ sở, nàng biết làm
con gái, biết làm đàn bà và biết chỉ một mình nàng biết rằng
nàng biết khóc âm thầm, khóc như cơn mưa hai ba giờ sáng
thấp thoáng ở quận Đơn Dương trên lưng chừng vực thẳm.

Nàng giản dị như cô đơn, nàng có một hồ Than Thở,
một trường võ bị và những bãi gồ rộng thênh thang, những
lóng ngo hồng tâm sắp lớp bên đường vô suối vàng còn vọng
tiếng cây ngã trên núi; có đoàn cơ giới xẻ đường lên trời, có
bọn thợ rừng nhứt phá sơn lâm.

Trên ngọn thượng du có ngôi nhà thiên tạo, nóc lọp
mây xanh, ghế bàn bằng cẩm thạch, giường nệm bằng mù
sương, tia sáng sớm mai mọc trên núm vú, ánh nắng buổi
chiều lặng dưới ngón chân, bởi vậy nên nàng đến chẳng thẹn
thùng, về không e lệ, đi không hối hận, tới lui trao tận cuộc
đời ân huệ một mùi hương.

Nàng theo chiếc xe lô thoi thóp xuống đèo, kính chiếu
hậu lắc lư trời dĩ vãng. Có người da trắng ẩn cư trong đồn
điên cà phê, viết bí mật cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn
bằng sự hiểu biết của người ngoại cuộc; chữ nghĩa đêm đêm
như hàng ngàn đôi mắt côn trùng óng ánh dưới chân cỏ, lấp
lánh dưới chân rừng, văn chương dưới trí nhớ và tình yêu
trên hết thảy hư vô.

Nàng có chất rượu trong chiếc kẹo bọc chocolate, có
đôi măt tròn như biên xanh ở chính giữa trời mây trắng, có

154 © 44 NĂM VĂN H

đôi chân khép nơi c
dong như sóng nướ
đi chân không, có d
dài, có điệu mặc qu
biển, Đà Lạt Phan R
lớp rừng cẩm lai có
trổ bông hoa.

Nàng ở gần n
kết, xa cách người
một mình với ngườ
ngôn ngữ của chàn
Ranh có hào hến ă
với yêu đương nàn
một Lê Thị Vân Ng

Lê Thị Vân
không gian ngoài, n
đối với mưu lược,
minh trong định ý,
đối với thường thức
có thân thể của cỏ
dàng trồng tỉa văn

Lê Thị Vân N
có đôi mắt thông t
giận SàiGòn không
nhan sắc nữ lưu, để
nàng đến ngồi bên
anh em xuống thăm

Lê Thị Vân N

HỌC VIỆT NAM HAI NGOẠI

chồ ngồi, hở nơi chàng nằm, có ngày thong
ớc, có đêm nhẹ như cánh diều bay, có kiểu
dáng mang guốc cao gót, có cách mặc áo
uần jean; có quê mẹ trên trời, quê cha dưới
Rang nóng ở dưới lạnh ở trên, và, ở giữa,
ó thời tiết ôn đới, ở giữa, tấm lòng vân gỗ

người tình như mặt trời với mặt trăng nối
tình như hình với bóng châu lưu. Nàng ở
ời đàn ông vắng mặt, ở với đám đông với
ng; ở cỏ cây có loài hoa kỷ niệm, ở Cam
ăn chung, ở với tương lai nàng biết chờ, ở
ng biết đợi, nên mỗi ngày mồi năm chỉ có
ga.

Nga như tiếng hát ngoài vô tận, nàng ở
ngoài bất cứ mọi dèm pha; nàng ngây thơ
nàng trinh tiết trong đời tình; nàng thông
nàng hạnh phúc trong ước mơ; nàng u mê
c, nàng ngu xuẩn đổi với ham muốn. Nàng
ỏ non mọc trên ngọn gió có cánh tay dịu
minh.

Nga ở ngoài dự liệu của người khác, nàng
thiên trong ngõ hẻm núi rừng; nàng hờn
g còn nơi yên ổn để cho chàng ngồi với
ể một hôm từ cao nguyên ghé chơi thị tứ,
n cạnh, nói giữa mọi người rằng, “em nhớ
m anh

Nga ở ngoài phỏng đoán của kẻ khác, như

Cao Đông Khánh e 155

đứa con gái dại khờ vẫn ớ với mẹ cha, ở trong căn nhà gô lâu
đói dụới chán núi cũ kỹ và nàng chi còn có mười một thing
môi nám. mười một tháng binh thường nắng mưa thiên phu
cùng với một tháng người đi chi có tháng Bảy mới khác
!h^ê: ™ng Biy dài hét’ àg Bảy nhớ thương hơn
hêt. tháng-Bảy ười mưa ấp ủ hương hoàng lan. Tháng Bay
của nàng ẵm con về Đà Lạt, tháng Bày chi có ngutt di m«
hiên vi sao. Tháng Bảy vi sao có một người biết hơn ha
nhưng thang Bay trơi cao trời thâp ra sao"?

156 © 44 NĂM VẨN H

Sàigòn rồng

sài gòn chợ lớn m
nát cả trùng dương
chim én bay ngang
nước ròng ngọt át
hỡi ơi con bạn hàn
trái cây quốc cấm
hỏi thăm cho biết
nước lớn khi nào t

sài gòn khánh hội
khi ấy còn tơ gái n
đào kép cải lương
ngã tư quốc tế đứ
gánh nước nặng h
má đỏ hình như rư
em nhớ giăng mù
kẻo đời đưa võng
chương dương sá
rọi thâu vào trong
con cá lội qua cầu
như chiếc ghe bầ
nước chia mấy ng
mấy ngã phong tr

HỌC VIỆT NAM HAI NGOẠI

g bay phượng múa

mưa như chớp
g một khắc thôi
g về xóm chiếu
giọng hàng rong
ng xuôi ngược

m giấu trong lòng
đường ra biển
tới cửa sông?

i ngó trai lơ
núi về
g say tứ chiếng
ứng xàng xê
hơn vác thánh giá
ượu mới nồng
ùng khi xế bóng
g suốt hôn mê
áng ánh trăng vàng võ
g dạ não nùng
u ông lãnh
ầu khẳm héo hon
gã sao không thấy
rào thuở thiếu niên?

sài gòn phú nhuận nhớ không nổ
có ngã nào qua khám chí hòa
hỏi thăm quên mất tên thằng bạn
như lá trên rừng đang chuyển mư
trận mây đồng phục nặng như th
ủng chút đời xưa rạng chỗ ngồi
những người cách mặt gần như n
những mặt trời xây xẩm trở về

sài gòn chợ lớn nghĩ không tới
con gái bàn cờ qua thủ thiêm
chiếc phà chở hết tên thành phố
mỗi ngã tư trời đất mồi noi
nhớ thương cũng mỏi cánh cao v
đáp xuống cầu ba cẳng xả hơi
mọc thêm một cái chân thời thế
con thú về lục tỉnh mất tiêu
nửa đêm em đổ mồ hôi trộm
như nụ cười che chở thịt da

sài gòn gia định em vô trước
qua ngã cầu bông mới tủi thân
chiếc xe đò cũ như chùa miễu
chở hết vàng son tới ủ ê
đêm đêm rực tiếng côn trùng dậy
trông trải hồn ta đến thấu trời
xa lộ phía bên gà gáy tối
vê lôi hàng xanh có tiếng cười
anh lén ghé qua nhà kẽo kẹt
thây tiếng cười trong một giấc m

Cao Đông Khánh © 157
ổi
n
ưa
hép
nhớ

vút

y



158 © 44 NĂM VĂN HỌ

■ sài gòn bước cho
nắng vàng trên đ
như một mùa ho
đưa đường tại hạ
hỏi thăm con bạ
đã lánh mình qu
cầu chữ y yêu k
có ngã lui về để
noi lau lươn ch
ta với mình nhứ
sài gòn chợ lớn
ngõ hẻm đời s
tiêng nói cất lê
của đàn ông n
tiếng hát cất lê
để về khuya p

ỌC VIỆT NAM HAI NGOẠI

o rõ tiếng guốc
đá nứt mê tơi
oa nở cấp tôc
ạ ghé qua chơi
ạn thời sinh tư
ua miệt chánh hưng
kiều ba ngã
ể dưỡng quân
hua đêm nuốt khói
ứt dạ đê vương
n dưới mặt đất
sau rối địa hình
ên ngoài tiếng nói
nói chuyện với rông
ên ngoài tiêng hát
phượng múa chung quanh.

Cao Đông Khảnh © 159

Bầy ngựa văn hóa

Mỗi ngày anh nghĩ đến câu thơ thấp thoáng núi biến
trời đất và tình yêu rộng đến vô chừng trong cô đơn hèn mọn
môt góc tịch liêu; nghĩ đến con ngựa màu sương mù chở tuổi
tác qua những thế kỷ tâm lý mà ngôn từ dùng để tuyên truyền
cổ võ cho cuộc nội chiến huynh đệ tương tàn giữa loài người
với nhau. Loài người với nhau? Họ yêu nhau? Tuy nhiên!

Nàng Helène của thành Troy có con ngựa gồ chở cả
binh đoàn nhập thành nội kích.

Quan Vân Trường có con Xích Thố. đỏ như máu còn
nóng, nhảy qua vực thẳm khai mở tuyệt lộ.

Em có con ngựa màu thép còn bén ngót chở Phù Đổng
Thiên Vương chạy ra khỏi dường chân trời.

Người ta có con Không Mã chuyển vận giông tố, anh
có con Hải Mã di tản lương tâm.

Anh cũng có con ngựa trời, cánh mỏng như mạ mới bắt
rễ, chở anh ra ngoài biển mưa, đưa anh lên núi mây tầng lớp,
anh cất ngôi nhà yếu lược, cửa sổ ngó ra phong cảnh không
trung, anh thấy hòn đảo địa cầu ánh điện soi đường trong
mịt mù thán khí và quẩn quanh lo sợ. Tuy nhiên, ở đó, còn
có, nơi em được khai sinh trong vườn mận hồng đào, nơi em
trải chiếu giăng mùng quạt nồng ấp lạnh. Nơi em ở đó, sung
sướng vô cùng nhưng e lệ hơn hết.

Nơi em ở đó lâm li tình ái, mà, em nỡ bỏ đi. không ai
có thê hiêu nổi. Cái trái ô môi đậm đà hơn đường mật, cái
thơm cái khóm ngọt ửng màu phèn, cái xe thổ mộ rềnh rang
lục lạc, cái con nhỏ hồi xưa tóc cài hoa thiên lý, mà, lý em về

160 © 44 NÀM VẨN H

dọn dẹp hồi xưa, d
hải phận quốc tế.

Anh mang kh

Trên núi mây
anh gầy lại miếng
chọn con ngựa tro
anh thắng kiệu vàn
tích, có chiếc lá rơi
người hóa đá.

Ngựa ô anh
phi nước đại, lục lạ
nhuộm thắm, cán r
đại hội anh hùng;
gái dậy thì đi quyề
cỏ, thấy, con vượn
nàng phận gái còn

Ở trên đám m
đưa nàng đi kinh lý
vinh hạnh đồng bào
hút thuốc trong bếp
Có nơi để Gia Định
đất.

Ở ngoài Biển
nơi phát xuất ngựa
ngày đám cưới, ở d
sinh đẻ; Long Quâ
Long noi theo con
Côn Luân vào chơi
có voi chầu hổ phục

HỌC VIỆT NAM HÀI NGOẠI

dọn anh ra khỏi quốc gia, dọn Việt Nam ra

hối tình còn e lệ đi chu du.

y ngũ sắc, ngoài biển gió mưa hòa thuận
đất thân sinh, lập trang trại gia bảo. Anh
ong mười hai con giáp, anh tra khớp bac,
ng, anh phi nước kiệu đưa nàng đi thâm cổ
biến thành chim vành khuyên đậu trên vai

thắng kiệu vàng, anh ưa khớp bạc, anh
ạc đồng đen, búp sen ngó dậm, dây cương
roi anh bịt đồng xòa, anh đưa nàng đi dự
ở đó, những chàng hoàng tử ước mơ của
ền múa kiếm, phi hành trên đầu cây ngọn
bồng con lên non hái trái, mà, cảm thương
son.

mây trắng có đàn ngựa kim, anh khiến nó
ý chữ nghĩa, những tâm ý của địa danh làm
o: có chốn để Quy Nhơn có ông Địa ngồi
p. Có chỗ để Thừa Thiên lên núi Ngự Bình.
h dựng miếu đốt trầm hương cho thơm trời

n Đông có chồ để cho mây dưỡng sức là
a hồng, giông đỏ như son thoa môi cho em
dưới Nam Hải có nơi đá mọc là chỗ để rồng
ân từ Côn Đảo, Phú Quốc nhập cảnh Cửu

đường cao trên đỉnh Trường Sơn quá bộ
i lục địa. Nơi khởi ngọn của Hương giang
c. Chốn phát xuất của Hồng Hà có phượng

Cao Đông Khảnh © 161

múa long thăng. Có nẻo đê dị linh vào rừng Bảo Lộc. Có chỗ
để dành xây tổ uyên nong.

Anh mượn con lạc đà của trung thổ vàng như sa mac
sớm mai, mượn con hải âu của Bắc Băng Dương đầu cánh
còn đọng tuyết, mượn con cá kình của Thái Bình Dương,
mượn con chim hộc của Đại Tây Dương đưa nàng tuần du
nơi cùng tận đát trời; ở miệt Viễn Đông có nơi Mông cổ phơi
thây có nơi chấm dứt thế chiến, có nơi chôn vùi thuộc địa, có
noi chìm mộng đại đồng, có nơi hóa giải hồng thủy; như cỏ
gái Lê Huê phá Thủy Trận Hồng.
I ,^A.nh.băt.n8^a không gian’ àâng xe song mã, mời ban

ngôi nhà ngoài vô tận, nói chuyện đông tây, uống
nrímdọc à. lrênbàn cơm có khô lân chả phụng, anh lây
mặt trăng làm chiêc đĩa đựng rau sống, mỗi sắc rau ngát ngao
hương vị một tín ngưỡng mà, tội nghiệp cho em mọi bữa
rieng mam, ma, nước măt lưng tròng

162 © 44 NĂM VĂN H

Nhà thơ. Tên thật
Sơn. Học trường N
"X NO Cà sự
TUtĩc M G

nh Quân do
SXX^

99’ Kh« vSt
àà trê
tù 19.W53 Da
nguyet san trong
nhiều năm qua.

ZZ

Lãng Đãng Vào
2001)7Nhịp Ti
(thơ, nxb Nhân

HỌC VIỆT NAM HÁI NGOẠI

CAO MỴ NHẢN

Cao My Nhân sinh y
Nữ tiêu học Lệ Hải, iwwd^Vt°N«
ự Xã H91 tạiCentre Carta thuộc dong NO
Gòn sXv^tNant Ceng Hta (tóp
ot 1 và Quân Kh u San g,
^“^LosXs,Califo™atOcu«nta
ruyện cồ tich và Ito thơ tù- nh^nhtogM
ên các báo Liên Hiệp, Giang Sơn ờ Há Nọ
a co bài tten Màu à bào, nguM san dà
g nuoc cOng nhu tại hài ngoai liên tục trong

Zà-WN
o Thu (thơ, 2001), M S ; ’ r h M„ộ„
im Thơ (thơ nxb Nhân Ánh, 2016), inh M
n Anh, 2018).

Cao Mỵ Nhân © 163

Bài thơ tình muộn

Buổi sáng mặt trời tròn to
Vòng tay quanh cổ, nhớ hò hẹn xưa
Nồng nàn nắng đã qua trưa
Nhớ anh từ thủa em chưa nặng tình
Chiều rồi, lòng vẫn đoan trinh
Rằng yêu, xin chớ để mình chơi vơi
Đêm ru ngày tháng tuyệt vời
Khúc tình ca đẫm ướt lời trăm năm
Biêt em mang nỗi buồn câm
Hay là đôi lúc tủi thân êm đềm
“Rộn ràng nghe mãi nhịp tim
Quí từng tiếng đập”, đã im lặng buồn
Tơ vương quấn quít trong hồn
Gỡ bao nhiêu cũng vẫn còn tình anh
Tương là trễ giấc xuân xanh
Muộn màng ... em vẫn muốn dành cho thơ...

164 © 44 NẰM V

Bài thơ sa

Cho dẫu mùa th
Hay là đến sớm
Lá vàng rơi trên
Em ngồi tiếc nh
Sáng nay mặt tr
Trong mây, rồi
Tờ thư không g
Viết rằng: “Lãn
Biết rồi, thu anh
Gọi em làm thơ
Ngoài song trời
Tưởng là lá đổ
Bâng khuâng m
Một vầng trắng
Anh như mây b
Suốt đời rong ru

VẦN HỌC VIỆT NAM HẢI NGOẠI

ang mùa

hu chưa đến
m hơn anh
n áo tím
hớ xuân xanh
rời thấp thoáng

trốn mịt mù
ghi ngày tháng
ng đãng vào thu”
h đến sớm
ơ sang mùa
i đang gió lớn
thay mưa
mặt trời ló rạng

bạch, trước nhà
bay bảng lảng
uổi đường xa...

Cao My Nhân © 165

Bonsai buồn

Cây si đã già côi
Gấp nhiều lần chúng ta
Đúng yên trong bát cổ
Lá xanh rì trổ ra
Khi nhốt cây vào bát
Có nụ cười quái ma
Mấy trăm năm tiếng hát
Thầm thì theo rễ sa
Hững hờ nơi đáy mắt
Nồi buồn càng thiết tha
Hồn ai vương đá cát
Bồng ru tình nở hoa
Giữa trời trưa tháng bảy
Anh tặng em bonsai
Tiếng chim kêu sợ hãi
Hót rằng sắp thiên tai...

166 © 44 NĂM V

Đã lâu rồi

Đã lâu rồi, mây
Gió không về, n
Em cứ tưởng an
Gọi tên anh són
Nửa năm qua, m
Một trăm ngày,
Đừng cứ phải g
Khi tình em buố
Anh thân kính,
Cây ngải thần n
Em đã khép mô
Đón trăng khuy
Đã lâu rồi, em k
Anh yêu dấu, m
Cuộc tình buồn
Khi chúng mình

VẨN HỌC VIỆT NAM HẢI NGOẠI

y không bay ngang nhà
nên cánh dù trôi xa
nh còn nơi biển nhớ
ng vỡ chuỗi sương hoa
mắt loà trong gang tấc
quỳnh nở trắng vườn sau
giả vờ không than khóc
ốt giá nồi thương đau
anh vô cùng huyễn hoặc
ngọt lịm chất tương tư
ôi trinh chờ nắng tắt
ya vào mộng mị mơ hồ
không dám đợi chờ
một mai cùng giã biệt
sẽ luôn là bất diệt
h đến hẹn ở thiên thu...

Mới chớm thu

Sao đêm đã thức trắng canh
Mà ngày còn đợi gió hanh, thu vàng
Trái tim ai cũng mơ màng
Cùng em giấu diếm những trang tình buồn

Mai rồi nắng đọng hoàng hôn
Đừng đem thơ gọi tâm hồn hắt hiu
Mùa thu lá đỏ dập dìu
Không rơi, bởi mặt trời chiều thắm hơn

vẫn hơi may thoáng dỗi hờn
Em đang nghe trộm giọng dờn tương tư
Hỡi anh thân kính đường tơ
Xem ra có vẻ giả vờ yêu thôi

Xin đừng chau mặt, nhếch môi
Cuộc tình... đôi lúc pha phôi lạ thường
Ôi thu đứng đợi bên đường
Trao em một chút khói sương âm thầm...

________
168 © 44 NĂM VẮ

Cao Nguyên là
Sinh ra và lớn l
Hậu duệ nhà thơ
Bắt đầu làm thơ
Hiện đang cư n
Tác phẩm đã x
- Thơ Mưa (199

__
ẮN HỌC VIETNAM HAI NGOẠI

à bút hiệu của Lưu Trọng Cao Nguyên.
lên tại SàiGòn.
ơ Lưu Trọng Lư.
ơ từ những năm đi học Y Khoa xa nhà.
ngụ tại Nam Call.
xuất bản:
91, tái bản 1992, 2016)

Cao Nguyên © 169

Mưa

Mưa lăn cửa sổ giọt dài
Người em sầu mộng lại hoài mong ai
Ngập ngừng mưa ướt lạnh vai
Nhac người lữ khách mắt môi nhạt nhòa
Mưa phập phồng ở dù hoa
Cho ai cười nói bên ai dưới dù
Lối đi mưa xóa mịt mù
Mưa ngang, mưa dọc, mưa vu vơ buồn
Mưa viền gò má em vuông
Sao mưa rơi ngược ướt luôn mây trời?
Mưa tuôn ướt nỗi chơi vơi
Vươn vai lớn dậy giấc mơ hôm nào
Mưa gay gắt, mưa ngọt ngào
Rót câu chuyện cũ chén trào đắng cay
Mưa ơi sao cứ mưa hoài!
Không thương cánh nhạn loay hoay giữa trời?
Mưa sao mưa mãi mưa hoài...

170 © 44 NẨM V



Gã ngồi khóc m
Không vì chất
Làm chết con n
Bỏ vườn đi lên

Gã nằm khóc m
Chẳng vì mất t
Của con bồ hàn
Vượt biên sau

Gã đang ói mộ
Không nhớ hồi
Chôn thằng ở c
Chết toi bịnh th

Gã nghiến răng
Người ta tưởng
Chẳng nhớ trại
Gặp con vợ mồ

Gã quị gối một
Nhìn lên cây th
Đọc lại câu khẩ
Ai viết giùm tiế

VẨN HỌC VIỆT NAM HẢI NGOẠI

một mình
da cam
nghé què
n tỉnh

một mình
tình yêu
ng xóm
bảy lăm

ột mình
i cải tạo
cùng lều
hổ tả

g một mình
g gã cười
i tị nạn
ồ côi

t mình
hánh giá
ẩn cầu
ếng Mỹ

Gã gào thét một mình
Chắc nhớ hôm chơi bóng
Thằng nhỏ đá vào chân
vết bầm tan mau quá

Gã ôm bụng một mình
Bác sĩ họp ra nói
Kỳ này sẽ không khỏi
Tim thằng nhỏ hết xài

Gã nằm chết một mình
Khi bác sĩ từ chối
Lấy con tim sần sẹo
Ghép vào cho thằng nhỏ.

Cao Nguyên © 171

172 © 44 NĂM VÀ

ở niết bàn

Trời thật gần bỗ
Chớp mắt vào th
Trong như pha l
Tiên cười, tiên n

Ngày lại ngày lã
Đã mấy mùa lận
Bồ Tát hỏi, có m
Niết Bàn bình a
Nhìn sau lưng đ
Băng giá làm trơ
Tìm đâu ra bóng
Em mình thì nh
Hôn em cho bán
Đành gửi trần g
Thỏ thẻ bên tai
ở Niết Bàn anh

ÀN HỌC VIỆT NAM HÀI NGOẠI

ỗng dưng nhẹ thể
hế giới bên kia
lê, mây giăng giăng
nói, tiên liếc dọc ngang

ão - sinh-bệnh-tử
n đận đời tôi
muốn làm Bồ Tát?
an, con tim bớt lang thang

đường trần vời vợi
ơn lắm dốc mơ!
g đa ngồi nghỉ?
hẹ ngủ như mơ!

nh Luân Hồi xoay
gian cả kiếp này

em khẽ nhắc,
h phải mãi ăn chay!

Cao Nguyên


Click to View FlipBook Version