The words you are searching are inside this book. To get more targeted content, please make full-text search by clicking here.

44 Năm Văn Học Việt Nam Hải Ngoại (1975-2019) - Tập 1 (Vietnamese Edition)

Discover the best professional documents and content resources in AnyFlip Document Base.
Search
Published by fireant26, 2022-05-12 10:10:40

44 Năm Văn Học Việt Nam Hải Ngoại

44 Năm Văn Học Việt Nam Hải Ngoại (1975-2019) - Tập 1 (Vietnamese Edition)

Đông Duy © 735

tiếng Việt và tiếng Anh bắt
oải mái.
may I pay for my mistake?
nhờ cô hướng dẫn.
xạ rồi Vân gật đầu.
m chút ít về Khiêm và biết
ư những cánh bèo trôi dạt
ng chia sẻ những nỗi cô đơn
Nhận xét này làm họ gần với

Vân đều nhận được một bó
chàng cũng dí dỏm ra phết.

với chữ K, bó hoa thứ nhì
ên Khiêm, với hàng chữ. Hy
i.
g tác Khiêm lên New York
g với một nỗi vui vu vơ là

rứt trong những ngày cuối
đã là tình yêu hay chỉ là thói
nàng bắt đầu biết chờ đợi.

n thăm mẹ.
ngạc nhiên,

ười nhưng với em mẹ chưa

736 © 44 NĂM VẰN HỌC VI

bao giờ chết cả, anh chẳn
có và chỉ có tương đối kh
chúng ta cần có nhau để b
bài học của anh mà.

- Một cánh lá rụng
hiện hữu đổi với chúng ta
núi và trong mắt nhìn của

Vân cãi lại:

- Nếu không có con

Khiêm hơi bí nhưng

- Sao em biết chắc
tinh cầu nào đó trong vũ t
khác mà chúng ta không
như có sẵn cả, có, không,

Vân tròn xoe mắt ng
lửa câm này thứ dữ à.

Từ ngày quen nhau
mình mau chóng, anh gử
đọc ngấu nghiến, cả kinh
Nghiêm, Kinh Kim Cang,
không trôi. Sau này, có lầ
chầm lấy vợ ôm hôn tới t

- Hay quá, hay quá,

Vân lườm chồng:

- Đừng nói bậy bạ t

- Thật mà, Einstein

IỆT NAM HẢI NGOẠI

ng từng nói vậy sao. Hiện hữu chỉ
hi được quan sát, đúng vậy không,
biết mình hiện hữu, em còn thuộc

g giữa rừng Trường Sơn không hề
nhưng nó hiện hữu giữa cỏ cây, đồi

a con nai đứng gần đó.

n nai thì sao?
g trả lời ngay:
chúng ta không bị quan sát từ một
trụ vô tận này, hay từ một cảnh giới
g cảm nhận được, mọi chuyện đều

còn, mất chỉ tùy cách nhìn ngắm.
gó Khiêm ngạc nhiên. Cái ngọn núi

u, Khiêm bắt lại chồ mất mát của
ửi mua tất cả sách báo Việt Nam về

sách Phật giáo nữa, Kinh Thủ Lăng
những thứ mà chính Vân cũng nuôt
ần đang làm bếp, Khiêm chạy lại ôm
tấp rồi nói:
ông Phật có bằng tiến sỹ vật lý em ạ.

tội chết bây giờ.
n là một ông Phật tái sanh.

Vân đưa Khiêm tới nghĩa đ
cụ không muốn chôn, nói không
lạ, đòi thiêu và dặn Vân một ngà
chung với ông cụ ở quê nhà.

Người Mỹ rất thực tế, khôn
có một chỗ như những chiếc hộp
một chung cư nhiều tầng cho ngư
mãn mọi tôn giáo. Vân gọi đó là
ngày về quê. Mà cũng lạ, để trong
nghĩ như mẹ chưa hề chết, chỉ nằm
Vân thường tới đây, có khi thơ th
đầu như đang nói chuyện với mẹ
không? Học giỏi, có bằng tiến s
Tiếng mẹ vọng trong đầu, thôi cô
25,26 tuôi rói non yêu gì nữa, kiế
như vậy còn muon gì hơn. Anh ấ
lùn tịt. Đàn ông trượng phu vậy tố
lành là phúc đó con. Vậy là con c

Mẩu đối thoại tiếp diễn lòng
nhang thơm bay phảng phất trong
đứng trước “căn phòng” của mẹ
lúc Khiêm nghiêm chỉnh đứng bên
cựa mạnh.

Buổi chiều, khuôn viên ng
lặng trong màu nắng vành hoe, đ
khiến cảm thấy như lạc hướng kh
giới khác. Hàng cây Mapple lá vàn
trên những thảm cỏ xanh mướt m
chỉ còn hai ta. Đi bên Khiêm tro
nắm lấy tay Khiêm từ lúc nào kh

Đông Duy © 737

địa chồ tạm an táng mẹ. Bà
g muốn gửi xương nơi đất
ày nào đó mang tro về chôn

ng chôn, không thiêu thì họ
p bỏ áo quan vào, kiểu như
ười chết. Giản tiện và thỏa
à cái khách sạn của mẹ chờ
g cái hộp đó, nhiều lúc Vân
m ngủ thôi. Những lúc buồn
hẩn cả buổi, độc thoại trong
ẹ vậy. Mẹ coi anh ấy được
sỹ đấy, nhưng cù lần lắm.
ô ơi, ế đến nơi rồi, con gái
ếm được một nơi nương tựa
ấy cao lòng nhòng còn con
ốt chứ sao. Lấy chồng hiền
chiều mẹ đó.

g vòng trong đầu, mùi trầm
không gian vắng lặng, Vân
với nụ cười thơ thẩn trong
n cạnh ngơ ngác không dám

ghĩa khu nghĩa trang vắng
đẹp buồn bã và thanh tịnh
hông gian rơi vào một thế
ng rụng ngập lối, đuổi nhau
mịn màng, cả thế giới như
ong yên lặng, bàn tay nàng
hông biết. Vân chợt nhớ ra,

738 © 44 NẨM VẦN HỌC VIỆ

quen nhau đã lâu, đây là lần
không vướng bận một suy
êm ấm và bình ổn. Vân nh
tay Khiêm vừa choàng qua

Buổi tối mời Vân đi
Albert, candle light diner, tr
Khiêm hỏi:

- Em “cưới” anh khô

Vân cuời hiền, lắc đầ

- Không.
Bàn tay nàng với tới

- Không, em không
không?

Đám cưới quá mức c
bè quen biết chỉ có hai ng
lời cam kết trước Thiên Ch

Tối tân hôn, một tho
lóe lên trong lòng Vân, có
Khiêm nhưng rồi quên đi
những ly sâm banh lâng
Khiêm, môi hôn của chàng
tất cả, chỉ còn nhớ một b
thoáng hoang mang lúc v
toàn xa lạ rồi một nhận bi
đã thực sự thành vợ Khi
chuyển, đoạn tuyệt, mãi
nhưng đồng thời cũng rất

ỆT NAM HAI NGOẠI

n đầu tiên nàng nắm tay Khiêm mà
nghĩ nào, chi thây một cảm giác

hích lại gân hơn chút nữa và nghe
a vai mình.
i ăn ở một nhà hàng Pháp, Chez
rong ánh nến ấm cúng và riêng tư.

ông?
ầu:

i nắm tay Khiêm siết nhẹ, ve vuôt.

cưới anh nhưng anh có cưới em

của sự đơn sơ, không họ hàng, bạn
gười, ông mục sư Tin Lành, những
húa, và nụ hôn của Khiêm.
oáng lợn cợn vướng mắc vu vơ chợt
ó chuyện gì đó nàng định nói với
i trong hơi ấm của chiếc lò sưởi,

lâng, sự đắm say nồng nhiệt của
g, vòng tay của chàng choáng ngợp
buổi sáng tuyết phủ trắng đầy trời,
vừa thức giấc trong một nơi hoàn
iết đột nhiên nổi lên rõ ràng là nàng
iêm. Một nhận biết không thê dời
mãi, bất khả hôi tô, như sự chêt,
êm dịu vồ về.

Tuần trăng mật lướt qua n
phố xa lạ, Hạ Uy Di, Paris, Hồng
chim nhỏ nép trong cánh đại bàng
kỳ thú. Nhưng chỉ vài ngày sau
thực sự là đời sống của một cặp v
trung lưu. Cả hai đều đi làm lại. M
đi vừa về trên 200 mile, guồng má
chạy tron tru không ma sát mà mò

Vân cố về nhà sớm làm c
Khiêm về đúng giờ. Hôm nay an
bão tuyết, ngày mốt về đến nhà đ
đủ hấp lực, nóng sốt để nuốt trôi,

Những lần ăn cơm ở nhà, ăn
lên thu dọn bát dĩa mang rửa. Vân
bà, anh đe em, coi anh rửa chén em
được. Khiêm cãi lại, như thế khôn

Quần áo Khiêm bỏ giặt ở tiệ
Cuối tuần dậy sớm đeo chì vào ch
spa, cắt cỏ, hút bụi, đọc sách, coi

Những tháp EíTel ngà ngà
Châu, những ben Cửu long, nhữ
kim tự tháp mênh mang sừng sữ
vu, phủ chụp bóng dáng ngàn nă
quyền, những mảnh đời nô lệ oằn
đang đứng như réo gọi hồn ma là
Khiêm. Tất cả, đã mờ dần mau ch

Có một lúc nào đó, Vân ch
lắm, như ở một tiền kiếp, Vân từ
gầm giường, trong kẹt cửa nhữn

Đông Duy © 739

những đại lục, những thành
g Kông, Cairo. Vân như con
g trong một chuyến viễn du

khi trở về Mỹ, lúc đó mới
vợ chồng Hoa Kỳ ở giai cấp
Một ngày Khiêm lái xe vừa
áy dầu mỡ của xã hội tư bản
òn mỏi lúc nào không hay.

cơm nhưng không mấy khi
nh có họp, ngày mai xe kẹt,
đã quá mệt, cơm nhà không

thôi mình đi ăn tiệm.

n xong, Khiêm vội vã đứng
n cản lại. Chuyện đó của đàn
m bất nhẫn chịu không chịu
ng fair, không công bằng.

ệm, một tuần lấy về một lần.
hân chạy bộ để khỏi mập, đi
vô tuyến truyền hình.

à say trong thơ Trần Hồng
ững Cairo với bóng chiếc
ững vẻ huyền nhiệm hoang
ăm của những bạo chúa uy
n vai kéo đá ngay chỗ nàng
àm Vân run sợ nắm chặt tay
hóng, quên bằng.

hợt nhớ ra, lâu lắm rồi, lâu
ừng lôi ra từ góc nhà, dưới
ng chiếc áo lính nhàu nát,

740 © 44 NẦM VẨN HỌC VIỆ

những đôi bí tất bèo nhèo
trong nước xà bông đã nhợ
thắng nếp, xếp lại ngay ngắ
muốn nói câu đó với Khiêm

Đời sống vợ chồng tr
vẫn có một một cái gì đánh
Ngay cả những bó hoa hồn
chữ Love you dearly, cũn
chiếc bí tất hôi hám, những
Vân thảng thốt nhận ra điều
rẩy khiến nàng phải vội vã
Nàng cuống quýt và yếu đu
chiếc máy.

- Tối rồi Vân, hút bụ

Đã 9 giờ tối, Khiêm

- Vân ơi, em ơi.

Đời sống vợ chồng
Chiếc giường ngủ. Tự nhi
khổng lồ Khiêm ăn sạch b
miếng thịt lớn double deck
hành sống, nhễ nhại chất s
ngoài mà Khiêm ăn gọn g
dính chất sauce. Những ch
người ta lú lẫn không còn
mai lại ăn tiếp. Vân ơi, em
ơi, em ơi...

- Tối nay mình đi ăn
mới refer anh tiệm này, có

ỆT NAM HAI NGOẠI

hôi mốc, bàn tay Vân nhúng lâu
ợt nhạt, nhăn nhó, đã vò, rũ và ủi
ắn trong tủ, “Anh bê bối quá”. Vân
m mà sao chưa hề có dịp.

rên nước Mỹ, giữa những dư thừa,
h mất, thiếu hụt mà chưa thể tìm ra.
ng rực rỡ ngày valentine hoặc hàng
ng không khỏa lấp được. Những
g kẹt tủ, xó nhà. “Anh bê bối quá”.
u đó cùng một nỗi bàng hoàng run

cắm chiếc máy hút bụi vào O điện.
uối cần trốn vào tiếng động ù ù của

ụi làm gì em.

vừa coi xong tin tức:

giản lược còn chiếc giường ngủ.
iên Vân nghĩ tới chiếc hamburger
banh ngày đầu tiên gặp chàng. Một
k, những lát cà chua, những lát rau,
sauce vàng, béo ngậy, ứa dàn rụa ra
gàng, tỉnh bơ mút những ngón tay
hiếc hamburger, đủ lớn để ăn xong
n thể nhớ mình vừa ăn gì và ngày
m ơi. Ngày mai, TV, 9 giờ tối. Vân

n cơm Ấn Độ nhé, một người bạn
ó cari dê ngon lắm.

- Em không đi, anh đi một m

- Thôi, hay cơm Thái vậy, ă

- Em không đi đâu.

Khiêm khựng lại, anh bất chợ
ổn, vẻ mặt trầm ngâm, rầu rầu pha

- Em sao vậy?

Khiêm cúi xuống ôm vai vợ

- Không sao cả.

Không sao cả nhưng rõ ràng
Vân sắp phát khóc đến nơi.Khiêm
vợ, bối rối trong im lặng.

Rất lâu sau mới trấn tĩnh
nghiêm và bình tĩnh, đầu cúi thấp

- Anh có nhớ cái phim mìn
đoạn người vợ đến thăm chồng t
qua một màn kính, qua chiếc má
trong, một người ở ngoài, khoản
suốt. Họ để hai bàn tay áp vào nh
yêu em và khóc.Nhiều lúc em ngh
vợ chồng tù tội đó, chúng ta đang
chấn song, trong những lồng kín
hơn cả tấm kính nữa.

Khiêm ngồi đối diện Vân, g
trên chân vợ, lắng nghe trong im
dậy, lại tủ lạnh lấy một chai bia ng
dẹp chiếc lon vứt vào sọt rác. Khiê

Đông Duy ©741

mình đi.
ăn xong đi ciné.

ợt bắt gặp một điều gì không
a nét dửng dưng của Vân.

ợ.

g là là không ổn rồi vì như
m kéo ghế ngồi xuống bên

lại được, Vân nói, giọng
như một kẻ đi xưng tội.
nh coi hôm nọ không, cái
trong tù đó, họ nói chuyện
áy điện thoại, một người ở
ng cách mỏng manh, trong
hau qua màn kính, nói anh
hĩ mình chẳng khác gì cặp
g ở trong một nhà tù không
nh trong suốt, mỏng manh

gần kề, hai tay tì chống nhẹ
lặng. Rồi Khiêm vụt đứng
gửa cổ tu một hơi cạn, bóp
êm đi lại trong phòng, quay

742 © 44 NĂM VĂN HỌC VIỆ

ngược lưng ghế lại ngôi xu
vẻ đăm chiêu khốn khổ, rồi

- Mình làm gì hơn đư
đang ở trong một guồng m
được. Em không nghĩ nhữn
hai phần ba dân sổ Hoa Kỳ
có thêm, more, more, có th
nước này dựa trên sự tham
điều đó. ở xứ này người t
bình dị. Tham lam làm thà
làm thành giấc mơ mà 7 tỷ
khát. Em bán được những
lên làm VP của hãng. Và c
thứ trên đất nước này đều
quicker and quicker, bảo n
không biết.You name it.

Khiêm mở thêm một

- Vân, em tưởng anh
sao? Anh không muốn ng
theo nó để khỏi chóng mặt

Khiêm giơ hai tay lê
vung tung tóe cả vào ngườ

- Tự do. Người ta nó
tự do, cũng có quyền sống
những thằng bump không
ấm bên những thùng rác đ
biết, phần anh không còn m
có chỗ nào để bám vào cả
chậu cảnh sống bằng phân

ỆTNAM HAI NGOẠI

uông, hai tay bọc ôm đỡ dưới căm,
i Khiêm bật nói:

ược em, tell me, em nói đi. Mình
máy và không thể nào cưỡng lại
ng gì mình đang có là giâc mơ của
ỳ sao. ở cái nước này, người ta có,
hêm nữa hoặc không có gì cả. Cái
m lam, greed. Anh tưởng em hiêu
ta không ca ngợi lòng khiêm tôn,
ành anh hùng, làm thành tiên bộ,
ỷ con người trên trái đất này khao
policy lớn, hoa hồng cao, anh leo
còn phải leo nữa, leo tới chết. Mọi
u trên bánh xe, để lăn đi, lăn mãi,
nó là hạnh phúc hay địa ngục, anh

t chai bia nữa.

h không nghĩ về những điều đó hay
ghĩ đến thì đúng hơn, anh thả trôi
t, để khỏi bị dày vò như em.

ên cao, vẻ tuyệt vọng, nước bia băn
ời Vân.

ói ở đây có tự do, con kiến cũng có
g, sống như thế này hay sống như
nhà co ro trên trời, dưới tuyêt, sưởi
đốt giấy làm lò sưởi. Em, anh không
mảnh đất nào để về nữa. Anh không
ả, anh là cái cây bứng rê trông trong
n bón hóa học, có lẽ chỉ còn có em,

anh sang đây từ lúc tám tuổi đầu,
20. Quê hương, nếu bảo còn quê
của anh, những lúc gần gụi bên
anh quên hết được mọi thứ, quên
sáng để đi làm và cố leo nốt nhữ
nỗ lực đó anh chịu thua.

Đen đây thì Vân không nhị
bù lu bù loa, khóc tức tưởi như co
vội lon bia lên bàn.

- Em xin lỗi anh. Vân nói tr

Có lẽ Khiêm nói đúng, chín
tỉnh táo, chính Vân đang chúi đầu
để khỏi phải đối diện với cuộc đời
nàng nhưng làm sao mà trốn chạ
được hai lần một cuộc đời, chính
vào cuộc đời này như một kẻ mộ
cũng mỏng manh trong suốt như
cặp tình nhân của nàng. Mộng và
đồng lúc, nhưng cũng không thể t

Vân chợt nhớ có lần một n
đời sống là thế, khi mộng thì mình
khi thực thì lại muốn thực thành m
luôn muốn ăn gian.

Vân cũng nhớ lại, chỉ mới
đã hí hửng khoe với Khiêm về m
mà nàng vừa bán được, lúc đó nà

Sau lần cãi nhau đó, Vân
lên, lòng bình thản và êm dịu tro

Đông Duy © 743

một thân một mình năm anh
hương thì em là quê hương
em, nhìn em, nắm tay em,
n ngày mai phải dậy từ 6 giờ
ững bậc thang còn lại, ngoài

ịn được nữa, nàng bật khóc
on nít. Khiêm hoảng hốt vứt

rong tiếng nấc.

nh nàng mới là người không
u trong cát như con đà điểu
i thực tế đang bủa vây quanh
ạy được mãi. Chẳng ai sống
nàng cũng đang bị cuốn hút
ộng du. Giữa thực và mộng
ư tấm màn kính ngăn cách
thực, người ta không thể có
thiếu thứ nào.

người bạn Khiêm từng nói,
h muốn mộng thành thực và
mộng, nhưng chúng ta thì cứ

vài hôm trước, chính nàng
một hợp đồng bảo hiểm lớn
àng chọn mộng hay thực.

thấy mình vững vàng hẳn
ong một thứ tự do chân thật

744 © 44 NĂM VĂN HỌC VIỆ

mà Vân chưa hề được chứ
lấy chồng, Vân nghiệm ra
rung theo từng bắp thịt rộn
nào ai biết, cõi âm u mộng
Bất giác, Vân đưa tay lên m
cổ, nhận rõ những cạnh cứ
vàng nổi trên nền mặt ngọ
này Vân đã đặt thợ làm riê
vàng vẫn trùng phùng mà
Vân giám nhìn ngắm thân
là chồng mình.

- Em nghĩ gì vậy?

Vân cuời e thẹn:

- Hay mình dọn vê
Việt, em vẫn tham lam m
biết đâu về dưới đó mình
là Việt Nam.

Khiêm cũng bật cườ

- Ok, vậy thì mình đ

Vân thu xếp với sở
chịu thất nghiệp vài tháng
trong hãng Huges Aircraf
cứu, một minh một proje
bản tính thu vào trong củ
mua được một căn nhà r
vực mới phát triển còn t
người bạn mới người Việ
sống trơ trụi không con

ỆTNAM HÀI NGOẠI

ứng nghiệm. Lần đầu tiên từ ngày
nàng có thể buông thả trọn vẹn và
n ràng náo nức của Khiêm, sau đó
g mị sâu thẳm của môi con người.
mân mê chiếc mề đay đang đeo trên
ứng in hằn của một ngôi sao băng
ọc thạch mịn màng. Chiêc mê đay
êng từ ngày sang Mỹ. Hiện tại và dĩ
vẫn cách biệt. Cũng là lân đâu tiên
n thể của một người đàn ông dù đó

ê Call đi, dưới đó có nhiêu ngươi
muốn cả mộng lẫn thực đồng loạt,
vẫn sống đời Mỹ mà vân tưởng còn

ời gật đầu:

đi.
ở đổi được về Call, còn Khiêm đành
g nhưng sau đó kiếm được một việc
ft, một công việc hoàn toàn vê nghiên
ect, công việc thích hợp hon với cái
ủa Khiêm. Với tiền dành dụm, Vân
rất đẹp ở vùng Yorba linda, một khu
trập trùng đồi núi hoang sơ. Những
ệt bắt đầu đến với hai người làm cuộc

cái bớt phân nào vẻ cô quạnh. Bớt

thôi, vì Vân vẫn than thở:

- Giá mà có tiếng trẻ cười
thiếu gì nữa.

Khiêm đùa trêu vợ.

- Thì anh cũng cố kiệt lực

Quả thực Vân cũng đã tìm
kết quả nào. Có người xui uống
tế bào mới cần cho sự sinh sản
mẹo, kiếm ăn những trái cây sin
Đến nhà một người quen gặp mấ
nhau, Vân mừng quýnh xin về n
ăn đe. Mấy ông bạn nhậu thì xui
phải tắm nước lạnh vì mấy con l
quá nó chết hết. Ngày xưa, mấy
hoặc phu đốt lò trên tàu đều khôn
gần lửa. Vân ngượng, gạt ngang
cũng nhắc khéo Khiêm chuyện t
vợ nhưng cũng không kết quả. T
cái tử cung của Vân bị lệch, tới
có con liền

Khiêm không nhịn được cư

- Thằng cha bác sỹ nào đòi
cho nó một thoi mất.

Vân cười nhưng đồng thời
khát có một đứa con cũng vô vọ
tử cung vậy. Hôm ngồi trong khu
của bệnh viên UCI, Vân chợt li
vào ô ngày sinh tháng đẻ và tuổi

Đông Duy © 745

đùa trong nhà thì chẳng còn

rồi, cả em nữa.
m đủ cách nhưng chẳng có
g vitamin E vì vitamin E tạo
n, có người xui là phải chữa
nh đôi sẽ làm nàng mắn đẻ.
ấy trái chanh dính xà nẹo vào
nhăn nhó chấm muối ăn lấy
i là trước khi gần vợ Khiêm
lăng quăng của ông ấy nóng
y người làm nghề luyện kim
ng có con vì suốt ngày đứng
cho là nói bậy nhưng sau đó
tắm nước lạnh. Khiêm chiều
Thậm chí một bà còn nói là
bác sỹ để xô thẳng lại là sẽ

ười:
xô tử cung của em chắc anh

i cũng nhận ra là niềm khao
ọng và phi lý như chuyện xô
u chuyên khoa về hiếm muộn
inh cảm rõ điều đó khi điền
i tác. Hơn mười năm rồi còn

746 © 44NẨMVẨNHỌC VIỆ

gì nữa, thoáng một cái Vân
thử nghiệm Seminal Analy
Khiêm chỉ cười mủm mỉm
Khiêm mới ngập ngừng,

- Mình cố mãi mà kh
không chỉ hai phân khối tro
năm trăm triệu triệu thằng K
sẽ tạo được 500 tỷ thằng Kh
anh tự hỏi đời sống đâu nhỉ

Bác sỹ Sygan là bạn
nên cuộc thảo luận rất cởi m
ở trong số rất rất hiếm từ 5 t
bà không thụ thai được vì
không thích hợp hoặc khắ
nhiên. Trong trường hợp nà
cho trứng thụ tinh bên ngoà
có thể làm được. Tôi có th
Kim, tuy nhiên tuổi tác cũ
đối với cái trứng của người
tôi là những người khoa h
không khẩn thiết và hạn h
phía bà.

Khiêm đồng ý nói vớ

- Đối với anh, mọi đ
qua hình ảnh những con nò
trường của cái kinh hiển vi
thấy nó chẳng liên hệ gì tớ
trên đường phố.

Khiêm không cản nh

ỆT NAM HAI NGOẠI

n đã gần 40. Khiêm cũng đã làm
ysis. Vân hỏi họ làm test gì vậy,
làm Vân vừa tức vừa lo. Mãi sau

hông có được đứa con, mà em biêt
ong cái ống nghiệm đó có tới hom
Khiêm con, sống trọn một đời anh
hiêm con. Thật là kỳ lạ. Nhiều lúc
ỉ, giữa những tình cờ, duyên khởi.

học với Khiêm từ thời trung học
mở và thân tình, ông cho biết Vân
tới 10 phần trăm những người đàn
màng nhầy trong khu cô từ cung
ắc nghiệt cho việc thụ thai thiên
ày, thụ thai bán nhân tạo băng cách
ài rồi đặt trở lại từ cung là chuyện
hảo luận giải pháp này với Doctor
ũng có thể là một trở ngại bất ngờ
i phụ nữ. ông cười cho biết, chúng
học nên cái nhu cầu truyền giống
hẹp như mọi người, lựa chọn là ở

ới Vân:

đứa trẻ đều giống nhau nếu nhìn
òng nọc bơi lội nhởn nhơ trong thị
mà bác sỹ Sygan cho anh coi. Anh
ới anh cả, như một đám đông xa lạ

hưng những thủ tục y khoa phiên

toái, tốn kém nhất là sau lần thử
thực sự bỏ cuộc. Vân làu bàu nói

- Em không biết về cái nhu
anh nhưng đàn bà tụi em lúc nào
dưỡng, anh không nghe người ta
người độc không con, chắc là em

Khiêm nắm tay vợ dỗ dành

- Thôi để anh kể cho em m
ngày xưa, lâu lắm rồi...

Vân tròn xoe mắt rõi theo
biết anh chàng định diễn vở gì đ
thấy Khiêm không có vẻ gì giễu
vẻ nghiêm trang và thành khẩn kỳ

- Ngày xưa, lâu lắm rồi, lâ
thời gian nào mà em có thể nghĩ
nhỏ hon bất cứ một chấm nào m
nô bùng ra, kể từ đó mới bắt đầu
cái không, cái trong cái ngoài, án
tĩnh. Đó cũng là lúc mà thiên cổ c
để biến thành hạnh phúc và khổ
Cho dù em có đếm suốt cuộc đời
này nữa, cũng không hết những kh
nhưng cũng từ phút đó, và như cái
mà em vẫn thích. Thiên cổ vẫn m
khi thiên cổ gặp ngàn thu thì chí
vĩnh cửu là không còn gì nữa. K
Vân. Con người ta, cái tôi, cái n
hình của mất còn vẫn cứ muốn c
muôn tôn tại mãi. Con sâu cái kiế

Đông Duy © 747

thách thất bại đầu tiên, Vân
i với Khiêm:

u cầu truyền giống của mấy
o cũng có cái nhu cầu nuôi
a nói sao, cây độc không trái
m phải độc địa lắm.

h:

một câu chuyện cổ tích nhé,

Khiêm, Vân thực sự chưa
đây nhưng nàng ngạc nhiên
cợt, trái lại anh nói với một
ỳ lạ,

âu hcm bất cứ một khoảng
ĩ tới, có một cái chấm nhỏ,
mà em có thể nghĩ tới, bồng
u tách riêng thành cái có và
nh sáng, bóng tối, động và
chợt tách rời khỏi ngàn thu,
đau và cứ thế trôi dạt mãi.
này và nhiều nhiều đời sau
hoảng thời gian đã trôi qua,
i bài hát của ông Phạm Duy
miệt mài đi tìm ngàn thu, vì
ính là vĩnh cửu, mà đạt tới
Không có Khiêm, không có
ngã, lạ thay, dù chỉ là bóng
cố đạt tới cái vĩnh cửu, cứ
ến, cây cỏ đều cùng chung

748 © 44 NĂM VÀN HỌC VIỆ

khát vọng này nên vẫn cố
dòng. Nếu nghĩ như khoa họ
năm là thời của ông Adam b
vài tỷ tỷ năm thì cũng là mộ
mấy ông Phật thì cả thế gia
Nghĩ được như vậy thì mìn
cầu đủ mọi thứ mà lại chẳng
của chúng ta thì mới thươn
đá chẳng là chúng ta hay sa
hiện bởi những duyên khởi
theo những tình cờ này.

Khiêm cười, tiếp:

- Mồi lần mình gần n
con tinh trùng nếu có một c
trăm triệu con còn lại sẽ ra
đủ cả được không?

Vân nghe chăm chú n

- Mặc anh, anh sắp t
này vẫn thèm có tiếng trẻ tr
một con giáp, vài năm anh
già nữa, em có ai. Có lần an
đàn ông, còn em, đàn bà, e
đàn bà con gái cần phải có

Mẹ bỏ lửng câu nói,
nhang rồi ra ngồi ở bậc cửa
gần mẹ nhổ mấy cọng tóc b

- Mẹ có con này.

Trong bất ngờ Vân s

ỆT NAM HAI NGOẠI

ố phải tạo ra những hậu duệ nối
ọc, người ta nói cách đây 300.000
bà Eve, lùi xa hon nữa một tỷ năm,
ột hư không mà thôi. Nêu nhìn như
an này cũng là ta rồi còn gì nữa.
nh vẫn làm đủ mọi chuyện, mưu
g mưu cầu gì. Tại sao cứ phải con
ng yêu. Nói cho cùng, cây cỏ, sỏi
ao. Tất cả chỉ là những tình cờ thị
i trùng phùng, vậy thì hãy trôi nôi

nhau, trong năm trăm triệu lẻ một
con may mắn đạt thành người, năm

sao, em có thương, có nuôi dưỡng

nhưng cự nự yếu đuối:
thành ông sư cụ rồi nhưng bà vãi
rong căn nhà này, anh hơn em hơn
già khụ vẫn còn có em, chừng em
nh nói cô đơn là sinh lực của người
em sợ sự cô đơn lắm. Mẹ có nói,
nơi nương tựa, Từ ngày bố mày...
lững thững lại bàn thờ thắp ba cây
a ngó lung câm lặng, Vân lại ngồi
bạc.

sửng sốt nghe mẹ nói, giá mà cô là

con trai nhỉ. Vân không giận mẹ
bóng nào hiện thân của dĩ vãng,
như mẹ từng nói.

Mẹ có bầu Vân năm di cư
hạm Mỹ. Người ta nói theo luật h
có quốc tịch Hoa Kỳ. Chuyện đ
lên bờ mẹ làm giấy khai sanh cho
thì lúc di cư vào Nam, hai mẹ con
Yên Hà Nam, tính mang theo ôn
sự kiểm soát của Việt Minh.

Bố lần về quê, cố thuyết ph
không chịu di cư chỉ nói. Còn mồ
đi được, mấy anh người tỉnh thàn
thánh ông bà cũng không nỡ quở
tới đất khách quê người cũng ch
mẫu đất hưcmg hỏa chắc họ cũng

Bố chịu thua bỏ đi nhưng b
lẽ ông nội vô tình mang chuyện
họ hàng. Ông nội ở lại với hai m

Bố bị Việt Minh nhốt 6 thán
được về đến Hà Nội thì cuộc di c
sau mới vuợt tuyến vào miền Na

Bố đưa hai mẹ con về Cai L
xã trưởng tại một làng nhỏ hẻo
phong trào ấp chiến lược chống C
cực và rất có uy tín. Một buổi tố
đang ngủ bỗng nghe có vài tiếng
ã, chưa kịp chui xuống hầm đã th
nhấp nháng. Một lúc sau một số

Đông Duy © 749

ẹ. Một đứa con trai, một hình
, một bờ dậu đỡ hàng bầu bí

và sanh Vân trên một chiến
hàng hải thì Vân tự nhiên đã
đó Vân không biết, có lẽ khi
o Vân ở SàiGòn. Theo mẹ kể
n đi trước, bố tìm về quê ở Ý
ng bà nội. Vùng này đã trong

hục nhưng ông nội nhất định
ồ mả ông cha, làm sao mà tôi
nh quen thói lưu lạc rồi, thần
ở trách, tôi già rồi, mang thân
hả lợi ích gì. ở quê, có vài
g chẳng đụng gì tới tôi đâu.

bị công an bắt lại ngay vì có
bố khuyên di cư ra bàn với
mẫu đất bị mang ra đấu tố.

ng ở Trại Đầm Đùn, lúc trốn
cư đã chấm dứt, phải hai năm
am tìm vợ con.

Lậy lập nghiệp và được làm
o lánh. Hồi đó nghe nói có
Cộng Sản, bố hoạt động tích
ối, lúc đó Vân mới lên năm,
súng nổ, tiếng kẻng khua ồn
hấy nhà đầy người, đèn đuốc
ố người lạ mặt mã tấu súng

750 © 44 NẲM VẰN HỌC VIỆ

đạn đầy mình trói giựt cánh
Họ lập tòa án nhân dân, tró
đuốc bập bùng, một đứa tron
động, gian ác, tay sai thực d

Mẹ lăn dưới đất khóc
nỉ nhưng bọn người lạ mặt
Chúng lấy cuốc xẻng đập và
đi mất. Mẹ lăn xả vào níu k

Sáng hôm sau lính tr
chết, chặt đầu vứt ở bờ ruộ
nghe kể là để bớt thảm, ngư
kẽm khâu đầu bố vào ngườ

Mẹ đầu còn quấn khă
ở dợ sống qua ngày nhưng
chỉ tựa vào chồng, nay góa
nên tiêu hết tiền dành dụm
bữa mẹ vui miệng kể chuy
người hàng xóm, ông ta hỏi
mà không nhớ ra. Cuối cù
ngờ kiếm được lá bùa cứu
y sĩ Mỹ đỡ đẻ Vân trên tàu.
lạ, mẹ xin được vào làm nh

Cuộc sống bỗng nhiê
cao so với mức sống của n
học lại và được mẹ nuông c
ra một vườn hoa bất ngờ, l
thương cũ. Mẹ sẽ chẳng ba
kỷ niệm hãi hùng thời thơ
và xa lạ như chuyện của ng

1975, sang Mỹ được

ỆT NAM HÀI NGOẠI

h khuỷu bố dẫn ra trước cửa nhà.
ói bố vào một cái cọc. Trong ánh
ng bọn đứng lên kết tội bố là phản
dân đế quốc.

lóc thảm thiết, run rẩy ôm con năn
t này vẫn cứ đánh đập kết tội bố.
ào đầu bố phun máu, sau đó dẫn bố
kéo nhưng bị đấm đá cản lại.

rên đồn về cho biết bố đã bị giết
ộng. Vân không nhìn thấy nhưng
ười ta phải lấy chỉ bao bố và giây
ời trước khi mang về ấp tẩm liệm.

ăn tang dắt con về SàiGòn tính xin
g mẹ bẩm sinh yếu đuối, suốt đời
a bụa lại thêm một nách con mọn

mà chưa biết xoay sở ra sao. Một
yện đẻ Vân trên tàu Mỹ cho một
i có giấy tờ gì không, mẹ nghĩ mãi
ùng sau khi lục hết giấy tờ cũ bất
tử, tấm giấy chứng nhận của ông
. Mảnh giấy tình cờ như một phép
hân công quét dọn cho một sở Mỹ.

ên thay đồi đột ngột. Đồng lương
những người chung quanh. Vân đi
chiều hết sức. Hạnh phúc bỗng nở
làm nhạt mờ thật mau những tang
ao giờ quên nhưng với Vân những
ấu chỉ còn nán lại hư hư thực thực
gười nào khác.

c ít lâu, mẹ tự nhiên mập phì ra

Đông Duy © 751

kêu mệt và nhức đầu thường xuyên. Vân đùa nói mẹ hợp đồ
ăn Mỹ. Cho đến một ngày đi học về Vân hốt hoảng thấy mẹ
ngất xỉu trong bếp, mang vào nhà thương mới biết bà bi xuất
huyết trong óc, mê man ba ngày liền rồi mất.

Suốt cuộc đời, kể cả ngày bố bị giết thảm chưa bao
giờ Vân thấy hoang mang và mất mát như lần này. Có lẽ ở
tuổi thơ người ta trôi theo những biến cố, như trẻ con đi biển
không hề say sóng vì bồng bềnh theo những đợt nhấp nhô
nhưng ở tuổi nàng bây giờ, người ta trì kéo, níu lại trong
tuyệt vọng những biến cố đang vùn vụt trôi qua nên khoảng
cách giữa mình và cuộc đời càng mau hơn đến độ làm run
rẩy, chóng mặt.

Một mình Vân lủi thủi đi học rồi đi làm. Có lúc Vân
thấy mình cứng lạnh như mặt đá, có lúc mềm nhũn ra tưởng
không còn đủ sức đứng dậy nữa.

Vân bắt được cái tần số này ngay từ ngày đầu gặp
Khiêm, nhất là những ngày mới lấy nhau. Có lần mở cửa
phòng làm việc của Khiêm, nàng thấy Khiêm ngồi trong đó,
trầm ngâm, câm lặng như tấm ảnh người đàn bà đeo chiếc
kiềng chạm trổ, đuôi con mắt dài hơi nheo lại như đang quan
sát nàng.

Vân lẳng lặng bước vào vòng tay ôm cổ chồng hỏi nhỏ:

- Hình má phải không?
Khiêm chỉ trả lời ngắn, gọn, lạnh lùng:

- ừa.

Vậy thôi, Vân cũng không muốn hỏi tiếp nhưng nói:

- Má đẹp quá anh nhỉ.
-ừ, ừ.

752 © 44 NĂM VẤN HỌC VIỆT

Lần này thì câu trả lờ
khò khè trong cổ.

Mười năm của đời chồ
một ngõ ngách heo hút trong
đụng vào, như chính Khiêm
của nàng.

Lớn lên ở nước Mỹ, c
thành một bản năng không t

Vân ngập ngừng nói,
- Em tính lập một bà
nhà có cái bàn thờ tổ tiên e
nói đúng, tương lai thì chả b
không có sao.
Rồi Vân cố làm điệu
- Để hai bà sui nhận n
nó vui, mình có cãi nhau ha
liền. Em nghĩ hai bà sẽ hợp
Lần đầu tiên Vân thấ
người đã khuất.
- Để cuối tuần, em lụ
gói một bộ đồ thờ nhỏ, mộ
quên bẵng cả rồi, chăc khô
mẹ em bỏ trong môt cái va
Buổi trưa đi chơi b
chuyện bàn thờ Vân quyêt
ở nước Mỹ này, cái
gì muốn tạm quên đi, muố
xuống garage, tích luỳ theo

T NAM HÀI NGOẠI

ời còn nhỏ hơn, như chỉ là tiêng

ồng vợ, Vân linh cảm đâu đó có
g lòng Khiêm mà nàng chăng nên
m, không một lân dò hỏi dĩ vãng

cái quan niệm riêng tư này đã trở
thế xóa nhòa.

àn thờ má và mẹ, anh nghĩ sao,
em thấy nó ấm lòng, Có thê anh
biết nhưng chẳng lẽ dĩ vãng cũng

vui:
nhau, rước hai bà về ở chung cho
ai bà ngôi trên đó quăc măt là yen
p nhau.
ấy Khiêm hơi cười khi đề cập đến

ục dưới garage, hồi mẹ mất em có
ột bộ đồ trà cổ tí hon nữa, lâu quá
ông mât đâu, em nhơ tat ca đo cua
a li màu nâu.
biển với anh Quang vê, nhớ đên

định lam liên.
i garage cũng tiện thật, những thứ
ốn né tránh không nghĩ tới thì thôn
o ngày tháng đôi lúc trở thanh mem

bí mật của riêng từng gia đình,
người đàn bà Mỹ lấy cả chục đời
phúc mới, người ta cần một nơi
phúc cũ dù vẫn tự nhủ sẽ có ngày
có thì giờ. Có gã điên giết người
bỏ vào freezer dấu dưới garage,
đàn cổ, bụi dày cả thước, mở ra
đô. Đằng sau cây đàn này là chân
anh thợ hớt tóc cô đơn không có
đàn và những đồng tiền bỏ vào c
cho người vợ hiền.

- Đó là chân dung của nhân

Một anh bạn Vân nói thế
garage sale, rẻ tiền không là vấ
được dự vào một cuộc phiêu lư
những bí mật dị kỳ riêng tư của c
một triết lý và luận rằng biểu tượ
Mỹ không phải là những tòa nhà
những garage này, nó thể hiện sự
tại bên cạnh nỗi khát khao dĩ vãn
đủ thì giờ cho dĩ vãng, người ta tr
hiện tại chưa kịp thành hình đã
thì thật là hư ảo.

Nhận xét này làm Vân độn
Mười năm qua từ ngày lấy chồng,
một người hụt hơi đuổi cái bóng m

Buổi trưa đi chơi biển về V

- Bậy thật, đã bao nhiêu lần
mẹ ra mà chưa bao giờ làm được

Đông Duy © 753

từng con nguời. Có những
i chồng. Gia đình mới, hạnh
tạm chôn sống những hạnh
coi lại nhưng chẳng bao giờ
i tình chặt ra từng khúc nhỏ
, có người mua được chiếc
bên trong có vài chục ngàn
n dung cả một cuộc đời, một
ó ai, không có gì ngoài cây
cây đàn như gia tài gửi gắm

n loại.
ế, anh ta nghiện đi mua đồ
ấn đề nhưng cái thú nhất là
ưu không thể dự liệu trong
con người. Anh ta đưa ra cả
ợng của nước Mỹ, đời sống
trọc trời mà chính là ở trong
ự dư thừa phung phí của hiện
ng nhưng không bao giờ có
rượt mau tới tương lai khiến
thành dĩ vãng mà tương lai

ng lòng. Có lẽ như vậy thật.
, cuộc sổng lúc nào cũng như
mình, cái bóng của hạnh phúc.

Vân lẩm bẩm một mình:

n định soạn mấy món đồ của
c.

Ngó quanh quất, Vân bất đầu thấy ngán, mấy cái kệ
quanh tường chật cứng đủ thứ đồ. theo thứ tự thời gian cái
mới thải ra đè lên cái cũ, góc này những thùng sách cũ của
Khiêm, mấy cái vợt tennis, dụng cụ tập thể thao, góc kia cái
thùng đựng đồ nghề sửa xe, mấy thùng đồ cũ cứ định gọi cho
Goodwill rồi lại quên. Cái vali cũ của mẹ không biết vùi ở
góc nào. Mà càng dọn càng rối. Buồi trưa trời bắt đầu nóng,
mồ hôi đã rịn ra trên trán. Đúng lúc Vân định bỏ cuộc thì cái
va li nhỏ xíu của mẹ lù lù hiện ra trước mắt. Bộ đồ cúng, bộ
ấm trà còn nguyên, hai cái áo cánh hành phin mỏng bà cụ tha
đi từ Sài Gòn và một hộp bánh bich quy hiệu Lu.

Trời nóng quá, Vân ôm cái va li ra ngồi tựa ở bậc cửa
sau của garage chậm rãi kiểm điểm và lựa ra từng món.

Chiếc hộp bánh LU nhỏ bé như cây đèn thần chuyển
dịch không gian lùi lại cả một thế kỷ, hình mẹ chụp hồi còn
trẻ ở Hà Nội trong một chợ phiên, áo dài nhung, cuốn khăn.
Hình bố bận âu phục nhưng quần vén lên tới gối đang chỉ
trỏ mấy người đào hào ấp chiến lược, bên cạnh tổng thống
Diệm, âu phục trắng toát, tay cầm ba tong, tay điếu thuốc lá.
Những thẻ căn cước của mẹ ngay cả căn cước từ thời Pháp
thuộc bìa cứng bọc vải đen, có một sợi dây thun màu trắng
gàng ra hai góc đóng lại như một cái ví nhở ngoài đề chữ
Carte d‘identitée. Vài tấm hình của Vân hồi học đệ nhị chụp
trước cửa trường Gia Long, đang dắt chiếc Honda dame, tay
đeo găng trắng, nụ cuời hồn nhiên ngờ nghệch. Phía sau tấm
hình một hàng chữ ngắn ghi... Vân, 1973.

Bàn Vân tay run rẩy dùa trên mặt tấm hình. Vân,1973.

(trích đoạn truyện dài Đất Có Thần)

Đông Duy

Hoài Khanh by Đi

inh Cường





ĐỨC PHÔ

Tên thật Nguyễn Đức Phổ. Sinh n
Trước 1975, trung học Vinh Lộc,
Sài Gòn. Sĩ quan Hải quân VNCH.
Khởi Hành...
Sau 1975, tù nhân chính trị. Đến M
tại tiểu bang Georgia, Hoa Kỳ. Đã
Thơ đăng trên các tạp chí Văn, V
Thơ, Chù Để, Văn Tuyên, Pho Vă
và một số trang mạng...

Tuyển thơ đã xuất bản:
- Một Chỗ về (Sông Thu Hoa Kỳ,
- Mùa Tình, Xin Kịp Gặt (Tạp chí

In chung:
- Tuyển tập Thơ Không vần (Tạp
- 40 năm Thơ Việt Hải Ngoại (Văn

Ô

năm 1948 tại Thừa Thiên.
Quốc Học Huế, Luật khoa
. Thơ đăng trên Tiền Phong,

Mỹ năm 1996. Hiện cư ngụ
ã nghỉ hưu.
Vãn Học, Hợp Lưu, Tạp chỉ
ăn, Thư Quán Bản Thảo...

, 2000).
Văn Hoa Kỳ, 2002).

chí Thơ California, 2006).
n Việt, 2017).

758 © 44 NĂM VĂN HỌC VIỆT

Sương của mùa thu

30 độ F trong đêm
Sáng nay thấy đá đông trên c
Em chỉ là suông của mùa th
Giờ cuối thu rồi suông đã hó

Em chỉ là suong trên nhũng
Nên hình hài em mỏng tanh
Cũng muốn ấp yêu bóng hìn
Mà bây giờ xiêu lạc tuổi hoa

Cũng muốn quay về nơi chố
Nơi có lũy tre và luống cày
Nơi có tiếng gà gáy lúc rạng
Và mẹ già ngồi nhai trầu tru

Nơi có em của thời muời sá
Có gã học trò vừa tròn muờ
Yêu vô ngần đọt nắng ban m
Và giọt suơng long lanh trên

Bây giờ gã học trò xua trở v
Hồn lặng câm duới ngôi tru
Tuổi 60 suơng rớt trắng tóc
Gặp lại nhau ngỡ nhu tình v

TNAM HẢI NGOẠI

u cũ

cỏ
hu cũ
óa thành băng.

cọng cỏ mong manh
h nhu tờ giấy uớt
nh thuở truớc
a niên.

ốn bình yên
vỡ đất
g đông
uớc cửa.

áu
ời bảy
mai
n nhành duơng liễu.

về
uờng cũ

rồi
vừa nụ...

Chờ sáng

có những đường đi không đến
mỏi trông con mắt mòn đuôi
cơn lạnh ghé qua chao nến
tình nồng rót mãi không vơi.

gió đêm khều lơi giấc ngủ
mộng tràn, ướt vạt chăn đơn
lá lay. bạt hồn du thủ
một đời du thực, không hơn!

rọi tình qua khe hồn dựng
buồm tim đoạn đứt dây lèo
thời khắc hốt nhiên chết sững
tội tình chiếc bỏng cheo leo!

rượu chuốc chong đêm chờ sáng
mời say đon đả. chưa từng
lỡ mai cuộc nồng đã mãn
còn màng chi chuyện phế. hưng!

bên hiên lao xao ngàn lá
mơ mòng dáng lụa xanh xưa
người chờ trải trơ vàng đá
trăm năm. vui được mấy mùa!

quyết đi. cần chi hẹn sáng
tối trời, vịn bóng trăng sao
hãy mở toang hồn ốc đảo
tìm nhau vầy cuộc đá vàng!

Đức Phổ © 759

760 © 44 NĂM VẨN HỌC VIỆT N

Thân cò bến lạ

Đường tuyết chảy sáng trưng
nguồn sữa
thơm mẹ thơm em ngày ây
còn không nụ nõn tơ tằm?
Đào đơm quả bồng
ửng hồng thiếu nữ.
Mùa trăng thơ dại
xa khơi con đò nhỏ.
Xót thân cò bến người bươi
năm hết tết tới dửng dưng
ngày xuân như người tình
đi xa
mỗi năm quay về một bận.

Nắng trơn trên những lối đi
bước chân quen bồng dưng
dấu giày năm ngoái đã tan
sau mùa tuyết cạn.
Quay quắt nhớ em tay dắt ta
mặt mày tinh khôi nguyên đ

hớn hở chùm pháo đầu nêu
ngóng chờ tin về
châm ngọn lửa tình năm mớ

NAM HAI NGOẠI

g

sớm tối

thành lạ
ay bông
đán
ới.

Lòng dưng thèm chút hân hoan
bầu ngực mùa đông chạm tình ngu
nức nở ngày con so quê cũ
(mái đình làng nghi ngút trầm hươ

la đà con gió sớm
bàn tay búp măng hái lộc bên chù
con gái con trai tặng nhau lời tình
không nói
con mắt có đuôi tỏ hết ngọn ngàn
một lần yêu dấu.)

vẫn khoảng cách múi giờ oan trá
khiến xui sớm, tối
chẳng cùng
dấp chung tờ mộng.
Buồn không nói được, buôn hơn
dẫu nồi niềm em/ anh
đã trải qua đêm trừ tịch.


Click to View FlipBook Version