mình giờ tuổi cũng đã xế chiều, rồi tiếc nhớ những ngày
tháng đã đi qua quá nhanh. Đọc email của cô cựu Hiệu
Trưởng Bùi Ngoạn Lạc tha thiết ước muốn làm một cuốn
Đặc San kỷ niệm ngày thành lập trường Nữ Trung Học được
60 năm mà Cô gọi là Đặc San cuối cùng. Thế là chúng tôi
liên lạc với nhau và thành lập một Ban Biên Tập, mời tất cả
các Thầy Cô và cựu nữ sinh cùng với thân hữu viết về những
kỷ niệm với ngôi trường NTH này.
Với sự đóng góp các áng văn, những vần thơ, những
điều chưa nói, ít ai biết, hoặc những cảm xúc sâu xa về những
kỷ niệm với ngôi trường, được ghi lại bởi những nhà giáo
lão thành và những cựu học sinh đầy kinh nghiệm sống. Như
thế, cuốn ĐS này phải rất đặc biệt, chúng ta sẽ rất trân trọng
và để dành cho thế hệ mai sau biết chữ Việt, đọc sẽ thích thú
lắm.
Sáu mươi năm tình vẫn đầy
Nhớ trường, nhớ bạn, công Thầy, ơn Cô.
Ngược dòng thời gian, trở về quá khứ, ngày đầu niên
khóa 1963-1964, tôi và Ngọc Diệp từ trường Thánh Tâm
được vào học lớp Đệ Tam C tại trường Nữ Trung Học, lúc
đó nằm trên đường Lê Văn Duyệt. Tôi còn nhớ sáng hôm đó,
tại sân trường NTH cũ, một Cô rất đẹp, như cô tiên trong
hình vẽ, trên tay cầm danh sách và đọc tên các học-sinh-mới
từ các trường khác được nhận vào các ban A, B, C. Sau đó,
tôi mới biết đó là cô Hiệu Trưởng trường Nữ Trung Học.
Cho đến ngày hôm nay, những thầy cô và đồng môn NTH
mà tôi biết hay gặp mặt đều
có niềm kính thương đặc biệt
dành cho cô cựu Hiệu Trưởng
Bùi Ngoạn Lạc.
Tôi rất sung sướng vì
được học trường công lập duy
nhất tại Nha Trang toàn nữ
sinh. Ngôi trường có nhiều
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 193
lớp, nhiều thầy cô giáo xuất thân từ đại học sư phạm, tất cả
có kiến thức và phương pháp dạy rất hay, vừa lịch sự và trang
nghiêm. Tuy có thêm bạn mới, nhưng mỗi ngày Ngọc Diệp
và tôi đều đi học và đi về có nhau vì nhà Diệp ở đầu đường
gần biển, nhà tôi ở cuối đường gần phố, vì con đường Lê Lợi
rất ngắn. Tôi may mắn ngồi đầu bàn số 2, bên tay phải, phía
nhìn lên bảng đen, là chỗ ngồi ưa thích để dễ chăm chú hơn.
Kế bên là Minh Nhựt, Phương Phú, Bích Khuê và Thúy Lan.
Bàn trên có Bích Thủy, Ngọc Bảo, Từ Tuyết Nga, Hoàng Ái
và Nguyễn Thị Hương. Chúng tôi được xếp chung một đội
và các bạn bầu tôi làm đội trưởng. Bởi vì tôi đến từ trường
tư thục Thánh Tâm, các Bà Sơ (Soeurs) áp dụng kỷ luật
nghiêm khắc nên tôi rụt rè, bẽn lẽn. Mà mỗi khi bẽn lẽn, mặt
tôi bỗng đỏ lên không kiểm soát được. Quả là một sự thật
tức cười!
Đến giờ này, tôi vẫn còn nhớ rất rõ những người bạn
ngày ấy của tôi. Tất cả phải trên 70 rồi, sống ở những tiểu
bang khác nhau, cách xa nhau về không gian nhưng rất gần
trong tâm tưởng. Bây giờ ai nấy đều dầy dạn kinh nghiệm
sống, có những lối suy nghĩ độc đáo riêng, nhưng gặp nhau
chúng tôi vẫn hòa hợp và rất vui như thuở còn mười mấy.
Các bạn trong lớp không nghe tin Nguyễn thị Hương ở đâu.
Tôi chưa gặp lại Thúy Lan sau khi rời Võ Tánh nhưng nghe
vài bạn nói Thúy Lan hiện có một đời sống an lành tại Pháp,
gia đình êm ấm, tôi nghe vui lắm. Hoàng Ái đã ra đi vĩnh
viễn sau lần vui chơi họp mặt với bạn IC tổ chức tại
Washington DC năm 2004. Từ Tuyết Nga cũng đã ra đi trong
giấc ngủ đầu năm 2021 này. Cả Hoàng Ái và Tuyết Nga cũng
đều có đời sống tâm linh vững chãi nên tôi tin hai bạn này
đã về một nơi tốt đẹp.
Ngày đó, Minh Nhựt luôn luôn tử tế với tôi nên tôi dần
dần thân thiện với các bạn mới này. Sau 75, tôi không thấy
và gặp các bạn cùng lớp nữa, và không biết họ ở đâu. Chỉ
còn lại Minh Nhựt và Thanh Thủy để thỉnh thoảng đến thăm
nhau. Nhiều năm trôi qua, bặt tin nhau, đến một ngày, tôi
194 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
được tin Minh Nhựt theo
chồng sang San Jose dự đại
hội Hải Quân. Ông đi gặp bạn
của ông, bà đi gặp bạn của bà.
Hai đứa tôi đã có một ngày
thật vui, đi biển, đi chùa... Từ
đó, người ở miền đông, kẻ ở
bờ tây, nhưng không hề gì, có
điện thoại nối kết tình bạn. Ra
hải ngoại, chúng tôi tìm lại
nhiều bạn thân năm Đệ Tam
và tình bạn vẫn tốt đẹp và còn
tốt hơn ngày xưa nữa. Tôi
nghĩ đó là sự may mắn khi mình có nhiều bạn tốt trong đời.
Chúng tôi vẫn trân giữ tình bạn tốt lành đó đến ngày nay.
Năm học Đệ Nhị, tôi có thêm bạn mới là Ngọc Bảo.
Bích Thủy và Ngọc Diệp đều chuyển trường vào học Gia
Long trong Sài Gòn, tôi ngồi bàn đầu bên cạnh là Ngọc Bảo
và chúng tôi thân nhau. Ngọc Bảo học rất giỏi, sinh ngữ
chính là Anh văn, được cô Cung thương nhất ai cũng biết.
Chuyện học trò giỏi được thầy cô thương là chuyện đương
nhiên. Ngọc Bảo ít nói nhưng sâu sắc, và giàu tình cảm.
Điểm đặc biệt
là thích đọc
sách, những
cuốn truyện
bằng tiếng
Anh, hèn chi
giỏi tiếng
Anh là phải
rồi. Tôi thuộc
nhóm Pháp
văn sinh ngữ
Ngọc Bảo-Tự Tân chính, chỉ có
giờ học chung
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 195
mới ngồi gần Ngọc Bảo, làm sao quen thân có lẽ là nhân
duyên gì đó mà mãi đến bây giờ vẫn giữ mối thân tình với
nhau trong tinh thần tương kính. Con người thâm trầm ấy đã
có một hướng đi rất đáng ngưỡng mộ, đã nghiên cứu sách về
tâm linh từ tiếng Nhật, tiếng Anh và dịch sang tiếng Việt, và
nhờ vậy nên Ngọc Bảo có đời sống yên tĩnh, khép kín, có thì
giờ để đọc và tiếp tục dịch sách sau khi về hưu. Bạn tôi có
đời sống nội tâm phong phú, đã chọn một hướng đi có ích
cho tâm trí của mình và góp phần làm việc tốt cho người...
Sau năm Đệ Nhị C, Ngọc Bảo vào Sài Gòn học trường Gia
Long. Đến năm Đệ Nhất C, tôi chơi thân với Nguyệt, và
Thanh Thủy. Nguyệt bạo dạn, lanh lợi nhất trong 3 đứa nên
cho làm chị cả. Tôi gởi lên đây những hình đẹp khi Ngọc
Diệp, Ngọc Bảo và Minh Nhựt gặp tôi để các bạn cùng lớp
năm xưa xem hình thấy được ngày ấy, và bây giờ khác nhau
bao nhiêu.
Hai năm
học trường Nữ
Trung Học,
năm đầu ở
‘trường Nữ
cũ’, và năm
sau về ‘trường
Nữ mới’ thật là
sung sướng
như về căn nhà
mới tinh.
Trường cũ hay Nguyệt-Tân-Thủy
trường mới, tôi
đều có những kỷ niệm đầy ắp. Trường Nữ cũ thơ mộng, có
những lúc tôi thả hồn ngắm mây trời bay trên hai hàng phi
lao mát rượi để tìm chữ nghĩa gắn vô bài luận văn, nhưng
nhiều khi thất vọng! Chỉ những ngày mưa dầm dề, sân
trường ngập nước, tôi mới không thấy vui vì bị ướt. Khi sang
trường mới sang trọng, được học trên lầu, mát rượi, giờ chơi
196 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
đứng ngoài lan can ngắm mấy tà áo dài trắng dưới sân trường
hay thấy những anh chàng bên Võ Tánh đạp xe qua lại dưới
đường. Học sinh chúng tôi đâu biết rằng đó là công lao của
cô Hiệu Trưởng và Hội Phụ Huynh Học Sinh đã góp công,
góp sức mới có miếng đất ở vị trí thuận tiện để xây trường.
Tôi rất kính mến các thầy cô đã dạy tôi tại trường Nữ
Trung Học. Mặc dù chỉ học tại NTH hai năm nhưng tôi có
nhiều gắn bó với trường mãi đến hôm nay. Trong đời học
sinh, những cử chỉ hoặc lời nói hay phương pháp dạy học
của thầy cô luôn có tác động mạnh mẽ trong trí nhớ. Được
thầy cô thương là một động lực khiến trò đó chăm chỉ hay
học giỏi hơn về môn học đó. Một sự quan tâm hoặc thông
cảm, một lời phê trong học bạ, một lời tiên đoán hay lời chúc
đẹp cho học trò thường khiến em đó nhớ hoài, nhớ tới già
luôn. Tôi cũng có một vài kinh nghiệm dễ thương như thế.
Tôi nhớ năm Đệ Tam C, có hai vị thầy mà các bạn trong
lớp đồn là dạy rất hay: thầy Đốc dạy Toán và thầy Châu dạy
Lý Hóa. Mà thầy Đốc dạy hay thật, dễ hiểu và hai kỳ thi Lục
Cá Nguyệt, môn Toán của tôi được điểm 20. Thầy Châu dạy
tôi môn Lý Hóa. Lạ một điều, Thầy đi dạy hai tay không cầm
cặp. Tới giờ, Thầy đến chỗ tôi ngồi, cầm quyển vở của tôi,
mở ra xem. Như vậy, Thầy biết giờ trước Thầy dạy tới đâu.
Suốt năm như vậy, tôi đoán rằng mình ghi bài chữ đẹp, vở
sạch, có bao giấy bên ngoài. Tôi cảm thấy hãnh diện và luôn
cố gắng học. Thế là tôi giỏi môn Lý Hóa do Thầy dạy, cuối
học kỳ cũng được 20 điểm. Chính sự quan tâm hay chú ý đến
vở của học trò cũng là một cách để học trò đó phải chú ý và
yêu thích môn học. Thành ra tôi học ban C mà giỏi Toán, Lý,
Hóa. Nghe thật là vui!
Vị giáo sư mà tôi thương kính mãi là cô Thứ, nhũ danh
là Thân thị Giáng Châu, tên rất đẹp như tâm hồn của Cô. Cô
dạy môn Công Dân Giáo Dục và là giáo sư chỉ đạo cho lớp
chúng tôi. Cách dạy của Cô rất hấp dẫn khiến tôi chăm chú
và nhận thấy môn học công dân cũng hay không kém các
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 197
môn học khác. Tôi ưa miệng cười rất tươi của Cô, mà ánh
mắt nhìn của Cô cũng rất vui, học trò không có cảm giác sợ
hay xa cách, và giọng Huế rất nhẹ nhàng, êm thật êm. Thú
thật, khi vào học NTH, tôi mới nghe giọng Huế của các cô
giáo, nó hay làm sao và tôi tự hỏi sao mình không phải người
Huế nhỉ? Cuối năm, trong học bạ có hai lời phê tôi thích lắm,
in mãi vào trí nhớ của tôi: lời phê của cô Thứ và lời phê của
thầy Thái Huy Bào.
Chúng tôi là những học trò đầu tiên của thầy Bào khi
mới ra trường được bổ vào dạy tại trường NTH dạy môn Sử
Địa lớp Đệ Tam. Những giờ Sử, Thầy giảng bài một cách
say mê, có trầm có bổng... Thấy thầy Bào hiền, và dáng dấp
còn rất thư sinh nên cả lớp ồn ào trong mấy tuần đầu nhưng
không hề chi, Thầy cứ giảng, không phạt, mà bao dung. Khi
gặp Thầy trên sân trường, Thầy luôn cười thân thiện, không
quá nghiêm nghị và cuối cùng thu phục học sinh. Trong học
bạ của tôi, thầy phê: “Chúc em có nhiều triển vọng trong
tương lai.” Lời chúc rất đẹp này đã gieo trồng niềm tự tin
trong tôi khi vào đời, nhất là trên hành trình hòa nhập vào
cuộc sống ở xứ người.
Về sau, khi tôi trở thành cô giáo trường Thánh Tâm, tôi
gặp lại cô Bạch Vân, thầy Can và thầy Bào. Tôi nhớ tới ánh
mắt vui và đầy khích lệ của hai vị thầy và cô giáo của mình
khi nhìn cô học trò bé nhỏ năm nào đã lớn và bước theo nghề
giáo. Rồi thỉnh thoảng tôi thấy thầy Bào hay ghé mua sách
của quán sách Bình Dân trước nhà tôi nằm trên đường Lê
Lợi. À thì ra, Thầy luôn trau dồi kiến thức nên càng ngày
dạy càng hay hơn và học trò rất thích những bài giảng súc
tích và thú vị của Thầy.
Lời phê của cô Thứ cũng để lại dấu ấn trong tâm trí tôi.
Cuối năm, trong học bạ của tôi, cô phê mấy chữ như sau:
“Được hội đồng giáo sư ngợi khen. Được phần thưởng hạnh
kiểm.” Dĩ nhiên là tôi thích lời phê này mặc dù tôi không biết
hội đồng giáo sư gồm những thầy cô nào! Thầy Cô khen là
198 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
mình sướng lắm! Rồi tôi tự nghĩ, các bạn trong lớp mình ai
cũng dễ thương mà mình được chọn, chắc có lẽ mình đến từ
trường của các Bà Sơ, nên mình có vẻ “hiền khô” hơn các
bạn. Dù sao, đó cũng là niềm vui cho em học trò mới mười
sáu. Nhưng lời phê đó có tác động tâm lý, giữ tôi trong một
khuôn khổ nào đó. Trong Tứ Đức (Tam Tòng, Tứ Đức của
người xưa), không được Dung thì cũng phải có Công, Ngôn,
Hạnh chứ! Tôi chưa có dịp gặp lại cô Thứ để nói lời tri ân.
Tôi được biết ban đầu Cô định cư ở Canada, rồi sau đó về lại
Phan Rang. Tiếc thay, Cô không còn trên cõi đời này nữa để
đọc tâm tình của những học trò xưa viết về Cô. Thưa Cô, xin
nhận tấm lòng biết ơn của em. Ở một nơi an lạc nào đó, em
tin Cô nghe, và biết những học trò xưa của Cô vẫn nhớ đến
Cô với lòng kính thương.
Lên lớp Đệ Nhị, cô Lâm Thị Thu Tuyết dạy chúng tôi
môn Việt văn. Cô hay cười, và có nét đẹp dịu dàng nên tôi
rất mến. Suốt năm học, tôi chưa thấy Cô la rầy một bạn nào.
Nhờ phương pháp dạy của Cô, năng khiếu văn chương của
tôi bắt đầu phát triển và tôi tìm đọc các tác phẩm của nhà văn
Doãn Quốc Sỹ, Mai Thảo ... để được tiến bộ hơn. Tuy hết
học với Cô, nhưng thỉnh thoảng tôi ghé thăm Cô. Một hôm,
Cô nói Cô muốn làm mai cho tôi với một anh chàng Hải
Quân thường đi ngang qua nhà và đã thấy tôi. Ui chao ơi!
Lúc đó, tôi chưa nghĩ đến một người bạn đời, nên thưa với
Cô rằng “em còn bé lắm”!!! Cô Thu Tuyết kính yêu của tôi
giờ không còn nữa, khi viết những dòng này, tôi nhớ Cô
nhiều lắm.
Vị giáo sư dạy tôi môn Anh văn đã để lại nhiều ấn tượng
cho tôi là cô Võ thị Cung. Hồi đó, giờ học với cô Cung rất
thích thú. Anh văn là sinh ngữ phụ mà Cô dạy quá hay, giảng
bài bằng tiếng Anh nên chúng tôi tiến bộ, và Cô khuyến
khích đọc sách tiếng Anh. Tôi đi Ty Thông Tin hoặc chỗ nào
có bán sách tiếng Anh loại 1000 chữ, rồi 2000 chữ, đến 3000
chữ mua về đọc. Đọc sách tiếng Anh cũng vui lắm, vừa mở
mang kiến thức, và “mở mang tình cảm” vì có chuyện tình
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 199
trong đó?! Chính phương pháp dạy của cô Cung làm cho tôi
yêu thích và trau giồi môn Anh văn và học thêm ở Hội Việt
Mỹ dạy ban đêm ở trường Nữ Tiểu Học. Đâu ngờ khi đến
quê hương thứ hai này, đó là ngôn ngữ chính. Tiếng Anh
không giỏi thì làm sao có việc làm tốt và giao thiệp trong sở
làm? Em cám ơn và thương kính cô Cung nhiều lắm.
Trở lại chuyện cá nhân, đến Mỹ năm 1980, tôi định cư
tại tiểu bang California, tôi và “người của tôi” trở lại trường
để bắt đầu một ngành học mới, không theo nghề dạy học nữa.
Vừa có con nhỏ, vừa làm vừa học, không có thì giờ rảnh,
miệt mài lo học, đi làm, lại phải học thêm những chứng chỉ
chuyên môn cho công việc. Thật bận rộn vô ngần! Ngày nay
nghĩ lại và tự hỏi sao mình có thể vượt qua nhiều khó khăn
vậy? Có lẽ Ơn Trên giúp mình thêm nghị lực. Cố gắng và cố
gắng, rồi cũng đến lúc phải đạt điều mình muốn. Năm 2000,
tôi theo nhà tôi trở về thăm thân phụ của anh. Ngày trở lại
Nha Trang sau 21 năm, tôi đã đến thăm thầy Bào và Mỹ
Hoàng để cám ơn Thầy về lời chúc năm xưa: “Thưa Thầy,
em đã hoàn tất ước mơ học vấn của em nhờ những lời Thầy
ghi trong học
bạ của em năm
xưa.” Tôi nghĩ,
thầy cô nào
cũng vui khi có
học trò còn nhớ
đến và nói lời
tri ân, thầy Bào
cũng vậy. Tôi
còn giữ bức
hình chụp với
Thầy ngày ấy,
bên cạnh Mỹ Hoàng có Mạ của Mỹ Hoàng, và Trương Ngọc
Thanh, cũng trong họ hàng với nhau.
Những năm đầu định cư tại miền bắc Cali, nơi tôi ở
không có người Việt mà chỗ làm việc cũng không có đồng
200 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
hương nên buồn hỉu buồn hiu. Tôi tự hỏi giờ này thầy cô,
bạn hữu ở đâu, đời sống ra sao… Bỗng một ngày, chuông
điện thoại reo vang. Tôi phải cám ơn Bích Thủy, người đầu
tiên nhọc công kiếm ra tôi để từ đó, tôi gặp lại Ngọc Bảo,
người bạn tôi thân thiết, quý mến nhất trong năm học Đệ
Nhị. Thật vui mừng quá đỗi và chúng tôi mỗi khi có dịp, lại
gặp nhau. Vui hơn nữa, không biết ai báo tin, cô cựu Hiệu
Trưởng Bùi Ngoạn Lạc mời hai vợ chồng chúng tôi tới dự
buổi họp mặt với Thầy Cô và một số em cựu học sinh NTH
mà Cô đã gọi mời được. Năm đó là 1987.
Từ trái, Hàng 1: Minh Tâm, Hồ thị Nhung, Quách Tú Phượng
Hàng 2: Đỗ thị Ánh, cô Lê, cô Cung, cô Thanh Trí, Bùi Thị Lài, cô Hải, Cô Lạc
Hàng 3: Tự Tân, cô Hường & thầy Can, thầy Trung Trinh, chú Huyên (phu
quân của cô Thanh Trí), thầy Lạc, Sâm, Lê Hương.
Đó là buổi họp mặt NTH đầu tiên tại tại tư gia của thầy
cô Lạc ở San Jose, California mà tôi được tham dự. Buổi ăn
tối do cô Lạc tự tay nấu món đặc biệt. Nhìn Cô mời từng
người chén súp, và bánh ngọt, tôi cảm động và thương kính
Cô vô cùng, một Bà Hiệu Trưởng ngày xưa rất oai, rất
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 201
nghiêm túc, vậy mà khi gần Cô lại rất thân tình và bình dị.
Cô Hiệu Trưởng vẫn dáng dấp thanh nhã, vẫn búi tóc sau
gáy, và trang trọng trong chiếc áo dài màu tím. Cô có vẻ đẹp
bền lâu, đôi mắt đen hạt huyền nổi bật trên khuôn mặt thon
thon của Cô. Cô không trang điểm nhiều mà hình nào của
Cô cũng đẹp đặc biệt nhờ đôi mắt này, nghiêm trang nhưng
rất từ bi. Tuy Cô ở bên Mỹ, nhưng chính Cô đã là gạch nối
cho NTH tại hải ngoại và trong nước để mối dây thân ái vẫn
bền lâu.
Từ đó bắt đầu có những buổi họp mặt NTH. Các cựu
học sinh mỗi khi có dịp, rủ nhau đến thăm thầy cô Lạc. Cũng
tại buổi họp mặt đầu tiên này, tôi thật sự rất vui mừng gặp
lại vài Thầy Cô đã từng dạy mình như cô Cung, thầy Can,
lại có thầy Trung Trinh là đồng nghiệp năm xưa và một số
bạn NTH không cùng lớp, tất cả đã sang đây và đang làm lại
cuộc đời ở quê hương mới này. Đó là lần đầu tiên tôi được
nói chuyện và làm quen với cô Hải, và cô Thanh Trí. Tôi
không được hân hạnh học với hai cô nhưng đã thường nhìn
thường ngắm các cô giáo vừa đẹp vừa nhân hậu này.
Nói đến Cô
Hải và Chú Du, tôi
hân hạnh được Cô
thương mến, có lẽ
đặc biệt, nên Cô
hay gọi đến nhà
Cô Chú mỗi khi
có những hội ngộ
nho nhỏ hoặc
những lần có cô
Cung từ tiểu bang
Ohio về San Jose, miền bắc California, lần nào cũng có thầy
cô Lạc, cô Thanh Trí, cô Tuất. Sau khi rời San Jose, cô Hải
và chú Du dọn về căn nhà mới ở thành phố Castro Valley.
Cô Chú mời hai vợ chồng tôi lên chơi nên có tấm hình kỷ
niệm trước khi ra về. Bữa đó tôi có lớp học nên khi đến nơi,
202 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
cô Thanh Trí đã về sớm nên không có trong hình này. Phải
nói cô Hải và chú Du rất rộng lượng và quý mến các cựu học
sinh NTH. Chúng tôi kính mến Cô Chú đã dành cho cảm tình
đặc biệt.
Sau lần hội ngộ đầu tiên tại nhà Cô Lạc, đây là lần thứ
nhì các chị em NTH rủ nhau về họp mặt được tổ chức tại nhà
cô Hải-chú Du, khoảng hơn 50 người. Tấm lòng của Cô Chú
dành cho các thầy cô và cựu học sinh NTH thật tử tế, rộng
lượng và thân tình. Chính lần họp mặt NTH lần thứ nhì này
đông hơn lần trước vì có thêm các anh bên VT và các chị em
từ nam Cali kéo về căn nhà xinh đẹp của Cô Hải-Chú Du ở
Milpitas. Nhờ có phần ‘văn nghệ bỏ túi’ do anh KTV bày ra
cho vui, đã khơi mào cuộc Họp-Mặt-Liên-Trường VT-NTH
đầu tiên tại nam Cali.
Sau đó mới có ban tổ chức hội ngộ liên trường VT-NTH
đầu tiên được tổ chức tại Orange County, California, mở
màn cho những đại hội VT-NTH sau này. Các vị giáo sư VT-
NTH nào tại Hoa Kỳ đều được mời tham dự hội ngộ. Các
anh chị của hai trường từ nhiều nơi, nghe tin họp mặt có Thầy
Cô, đã lái xe hoặc đáp máy bay tìm về. Một số em nữ sinh
ngày đó được đại diện xếp hàng và dâng bó hoa tươi đến
từng Thầy Cô. Tôi rất sung sướng dâng hoa đến cô Trần thị
Yến. Đó cũng là lần đầu và lần cuối tôi gặp lại Cô Yến tại
Mỹ.
Tôi xin kể thêm những chuyện vui với cô Cung mà
nhiều người chưa biết. Cô
là thầy bói, quý vị có tin
không? Số là, năm đó,
chúng tôi đem biếu Cô
bánh đám hỏi. Cô nói, “tau
biệt hai đựa mi cượi nhau
để đi vượt biên mà!”
Chúng tôi chưa nghĩ đến
điều đó, rồi tôi cũng không
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 203
để ý vì chuyện xa vời quá, dễ gì có cơ hội! Vậy mà, khi gặp
Cô tại Mỹ, Cô nói, “đọ, tau nọi đâu cọ sai!” Chúng tôi cười
quá chừng, mời Cô về nhà mình để “hầu hạ”, ban ngày đưa
cô Cung đi thăm bờ biển thành phố Emeryville (Cali), tối về
KTV hát cho Cô nghe, không cần hầu quạt mà Cô cũng ngủ
ngon. Cô rất vui tính và trẻ trung chớ không nghiêm nghị
như thuở làm cô giáo. Không những tôi thương kính Cô mà
các bạn nam nữ và dâu rể của lớp IC Võ Tánh 66 của tôi
cũng thương mến Cô nữa.
Hai lần họp mặt lớp IC ở Washington DC (2004) và Las
Vegas (2005), Cô đã tham dự cùng chúng tôi. Có câu chuyện
thật tức cười, trong màn trình diễn Hoa hậu do mấy chàng
IC diễn, bạn Nguyễn Ngọc Y được chấm giải Hoa hậu. Cô
Cung là khách mời danh dự lên tròng vòng hoa và vương
miện cho Ngọc Y. Bất ngờ, chàng hoa hậu tỏ lòng kính mến
bằng cách bế cô Cung đi một vòng. Chúng tôi nghe cô Cung
nói to: “Mi thả tau xuộng! Mi thả tau xuộng!” Tối về phòng,
cô Cung nói: “thằng Y nó làm đau tau!” Thì ra, hai cái mủng
dừa khô cứng ngắc treo lủng lẳng trước bộ ngực lép của
Ngọc Y cấn vào xương sườn của Cô làm Cô đau. Khi bị rầy
rà, bạn Ngọc Y có vẻ hối hận, nhưng muộn rồi, họp mặt đã
xong, mọi người đều trở về nhà. Đến năm sau, họp mặt IC
tại Las Vegas, anh ta đã bưng phở, bưng nước và quỳ xuống
bên Cô để xin lỗi. Cô Cung nhớ lại và cười thật vui, “vỗ, vỗ”
trên vai của Ngọc Y. Nhìn hình ảnh thật dễ thương đó, các
bạn IC chúng tôi đều tức cười, thương anh bạn Y bị lương
tâm cắn rứt suốt cả năm trời! Cô Cung ơi, hy vọng có dịp,
chúng em sẽ gặp lại
Cô nhé.
Còn một cô giáo
ngày trước dạy chúng
tôi môn Vạn Vật, đó
là cô Bùi thị Ngọc
Mỹ. Hồi đó, Cô
nghiêm trang, rất hiền
204 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
và dạy hay, những giờ học với Cô trôi qua bình thường, nhẹ
nhàng. Chúng tôi chưa gặp lại Cô tại những buổi Hội Ngộ
Liên Trường vì Cô chọn đời sống khép kín và có lẽ bận rộn
theo đuổi con đường nghệ thuật của Cô. Bạn Thu Hương cho
tôi biết tin Cô Ngọc Mỹ trở lại trường đi học, rồi đi học đàn,
học cắt tỉa trái cây, học môn vũ Hula Dance vui nhộn của
người hải đảo Hawaii... là những môn học rất đúng với ý
nghĩa nghệ thuật như tên của Cô: Ngọc Mỹ. Tôi may mắn
gặp được Cô một lần, một ngày thật buồn nhưng có niềm vui
khác. Buồn vì đó là ngày dự đám tang của Ông Thị Cẩm
Vân, người bạn thương quý của nhóm bạn chúng tôi. Một
ngày vui vì được gặp lại cô Ngọc Mỹ và các bạn thân mến.
Tôi ngưỡng mộ Cô đã tự khơi dậy, phát huy những tiềm năng
sẵn có, và tự tìm cho chính Cô có những ngày hưu trí với
những niềm vui thanh tao…
Nếu Cô Cung đã để lại trong tôi niềm mến phục về tính
chuyên nghiệp cũng như phương pháp dạy học của cô khi
còn dưới mái trường NTH và nhất là tình cảm dạt dào khi cô
trò gặp lại nhau tại Hoa kỳ, thì Cô Bạch Vân cũng không
kém. Cô Bạch Vân có nét đẹp dịu dàng và thanh thoát, đặc
biệt nhất là màu da rất trắng và mái tóc bồng bềnh, gương
mặt và vóc dáng đẹp hơn các diễn viên điện ảnh VN thời bấy
giờ dưới mắt tôi. Cô dạy tôi lớp Nữ công năm Đệ Tam. Năm
sau, Đệ Nhị không còn môn này nữa. Do đó sự gần gủi thân
tình chưa thực sự có cho đến khi gặp lại cô tại San Jose,
California.
Tôi nhớ mãi, lần họp mặt đầu tiên NTH ở nhà Cô Hải
và chú Du tại Milpitas, California. Hôm ấy thật là vui! Nhiều
Thầy Cô và bạn bè NTH đến dự, Cô Bạch Vân nổi bật đến
ngỡ ngàng trong chiếc áo dài màu xanh nước biển. Hai chúng
tôi cũng tham dự cuộc vui này. Như thường lệ, KTV hay
đem đàn guitar và hệ thống âm thanh theo để mỗi người thay
phiên cùng giúp vui phần văn nghệ bỏ túi. Vào giữa cuộc
vui, điều làm tôi cảm động nhất là Cô Bạch Vân tự dưng
đứng dậy nắm tay tôi dắt lên “sân khấu”, mọi ánh mắt đổ dồn
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 205
vào Cô đang chầm chậm bước, có lẽ quý Thầy Cô và các bạn
đang hiện diện tưởng sắp có màn văn nghệ đặc biệt, mà chính
tôi cũng không biết Cô dắt tay tôi lên để làm gì?!?!
Đứng trước mọi người, Cô nắm bàn tay tôi và để vào
bàn tay của KTV và nói Cô bằng lòng “gả” tôi cho KTV, và
chúc chúng tôi trăm năm hạnh phúc. À thì ra, cô Bạch Vân
làm lễ “Hằng Thuận” cho “đôi trẻ không còn trẻ lắm” trước
sự chứng giám của Thầy Cô và bạn hữu hiện diện. Chúng tôi
rất thương kính và cám ơn Cô rất nhiều, một cô giáo, một
nhà thơ giàu tình cảm và khôi hài ý vị.
Tự Tân, Cô Bạch Vân, Tuyết Nga, Xuân Thùy
Riêng cô Thanh Trí, chúng tôi lại có rất nhiều kỷ niệm
với Cô. Tôi tiếc đã không có cơ duyên được làm học trò NTH
để học thêm môn Vẽ. Nhưng qua những lần họp mặt, tôi kính
mến Cô như một cô giáo của mình. Sự thân tình không ngăn
cách của Cô và sự kính mến của học trò đã làm cho Cô rất
vui. Kết quả của buổi “Chiều Thi Họa” ra mắt tập thơ mới
của thầy Ngô Đức Diễm và triển lãm tranh của Cô (2001).
206 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
Chính những học trò của Cô Trí ngày xưa đã ra công sắp
xếp, chưng dọn cho buổi lễ được trang trọng, công khó nhiều
nhất của nhóm "tứ quý San Jose" (Bùi Ngọc Trâm, Trần thị
Thu, Bùi thị Lài, Thái Diệu Nga). Ngoài ra còn có một
chương trình văn nghệ nho nhỏ, có Phương Hạnh đàn tranh,
và Kiều Túy Vinh (KTV) đàn và trình diễn bản nhạc Tiếng
Sóng Ru Con, nhạc phổ từ bài thơ của Cô.
Hình chụp tại buổi Chiều Thi Họa (2001)
Thời gian trôi, mối thân tình và thiện cảm lớn dần. Sau
buổi Chiều Thi Họa, cô Thanh Trí-Chú Huyên mời các em
cựu nữ sinh NTH đến nhà Cô họp mặt được ba lần. Đường
đi thăm Cô xa lắc, từ thung lũng hoa vàng San Jose lái xe
qua bao dặm đường để về thủ phủ Sacramento của Cali. Có
thầy cô Lạc, cô Tuất, nhóm “tứ quý San Jose”, một số chị
em NTH, và sự hiện diện của anh chị Trần Kiêm Đoàn và
chú Nghiễng, bạn của chú Huyên. Căn nhà của người nghệ
sĩ có khác, cách trình bày ấm cúng và đầy cả tranh, phòng
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 207
nào cũng có tranh cho
đến ngoài patio là nơi
Cô đang vẽ dở dang
những bức tranh sơn
dầu. Các nàng NTH
được Cô cho phép
chụp hình bên tranh vẽ
của Cô, người đẹp bên
bức tranh đẹp thì còn gì
bằng. Họp mặt nhà cô
Trí có phần đặc biệt. Tới nhà Cô đã thấy một sân khấu nhỏ
vừa đủ cho dàn âm thanh và một hai người trình diễn mà
thôi. Tới phần ăn tiệc, tôi thấy Cô có lối sắp xếp rất trân
trọng. Nghĩa là, sau một món ăn dọn lên, một màn trình diễn
tiếp theo. Tất cả ngưng ăn uống để thưởng thức. Như vậy,
mới trân trọng người trình diễn, mới thưởng thức trọn vẹn,
tai nghe, mắt nhìn, tâm sảng khoái và lưỡi nếm thức ngon...
thật là một không gian và thời gian tuyệt vời.
Ngắm những bức tranh của Cô, tôi cảm nhận được sự
dịu mềm trong trong nét vẽ, nhất là tranh vẽ chân dung. Tôi
thấy người trong tranh rất đẹp, đẹp hơn bên ngoài. Tôi nghĩ
rằng khi Cô vẽ, Cô chỉ nhìn thấy nét đẹp trong tâm hồn người
đó, và nét cọ của Cô đã đạt được điều Cô hình dung. Có lần,
tôi hỏi Cô,
“Cô ơi, có
phải Cô nhìn
bằng tâm khi
vẽ chân dung
ai đó không?”
Cô nói, “đúng
rồi em.”
Lần thứ
nhì họp mặt
tại nhà cô Trí
có thầy cô
208 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
Lạc, cô Cung, cô Tuất và một số chị em NTH. Như lần trước,
cũng có tiếng đàn của KTV, tiếng cười vui nhộn của các
nàng tiên NTH (con số chị em đông hơn) và các vị tiên lão
thành. Ra về, mọi người đều rất vui vẻ, được gặp nhau, được
xem thêm tranh mới, được ăn ngon, nghe nhạc và được chụp
hình. Rất nhiều chuyện “được” trong một ngày, chắc hẳn
phải vui cả tuần, cả tháng hay lâu hơn.
Lần họp mặt thứ ba tại nhà cô Trí thì vui nhộn hơn nhiều
vì có sự góp mặt của Văn Xuân Thùy, Lài & Tony, Hùng &
Diệp, Sương Mai, Cảnh Ninh & Ánh Tuyết, Thanh Tùng,
Kim Lệ, Thu Phong, Bích Đào, anh Huyên & Nguyễn Trần
Thúy... và chương trình văn nghệ bỏ túi do KTV đảm trách.
Khách danh dự là Cô Trí và Chú Huyên ngồi ghế hàng đầu.
Tại sao vui nhộn và nhớ hoài vậy? Vì khán giả cũng là diễn
viên, mọi người có mặt xem tận mắt những bước chân khiêu
vũ tuyệt hảo của cặp đôi danh tiếng Lài & Tony của VT-
NTH chúng ta.
Trong bài vũ điệu Tango, tôi thấy bạn Lài quá dẻo và
giữ thăng bằng thật khéo. Những bước chân của anh Hùng
và Ngọc Diệp cho “khán giả” thấy được sự ân cần, niềm vui
trong đời đôi bạn thật hạnh phúc, có một sự nhẹ nhàng và
trân trọng trong đó. Kế tiếp là màn vũ cộng đồng của “vũ
đoàn Sương Mai” do “vũ sư trưởng” Phan Cảnh Ninh dẫn
đầu thật vui nhộn, ai cũng cảm thấy mình trẻ lại. Sau mỗi
màn trình diễn, “bầu sô” Xuân Thùy hô thật to “vỗ tay”, thế
là mọi người phải vỗ tay om sòm! Một trò chơi thú vị là mỗi
người chỉ nói một câu thôi, vậy mà có người nói dài lắm, ra
ngoài đề luôn, khai chuyện hồi nhỏ giờ học vẽ với cô Trí ra
sao ... Ai có tham dự mới có những trận cười đau bụng...
Bên cạnh những phần trình diễn vui nhộn, KTV đã làm
đẹp lòng chú Huyên khi đàn và hát bản Trường Hạ Sĩ Quan
Hành Khúc. Chú Huyên rất cảm động, mắt ngấn lệ, và nói:
rất nhớ về trường Huấn Luyện Đồng Đế Nha Trang, nhớ
những đồng đội xưa... nơi chú làm việc. Là trung tá chỉ huy
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 209
phòng hành quân, khi mất nước, chính thể đổi thay, Chú đã
phải đi học tập nhiều năm tháng để Cô phải gánh vác kinh tế
gia đình, nuôi con và đi thăm nuôi Chú như những người đàn
bà trong buổi giao thời, đều có những nỗi khổ ít nhiều giống
nhau.
Mấy lần họp mặt như vậy, cô Trí rất vui, sau đó, chúng
tôi còn gởi nhiều hình đã ghi lại trong buổi hội ngộ đến Cô
nên Cô vui hơn và nhớ hoài. Nhà Cô là nơi lý tưởng để có
sự hòa hợp về nghệ thuật, âm nhạc và tình thân. Đầu năm
2020, Cô đã dự tính mời nhóm học trò đến thăm Cô nhưng
cơn đại dịch quái ác đã đến, ngăn cách chúng ta, khiến Hội
Ngộ VT-NTH và họp mặt cá nhân dở dang... Thôi, xin mọi
người nhớ bảo trọng và hẹn ngày tái ngộ.
Mới đây, tình
cờ tôi xem một
clip ngắn trên
YouTube “Kỷ
niệm với cô
Thanh Trí” của
Phạm thị Yến
(NTH-70) đến
thăm cô Ngân,
Tổng Giám Thị
NTH, năm 2018,
kể chuyện cô
Thanh Trí cho tài
xế đưa em đến tiệm thợ may đo và may cho Yến 2 chiếc áo
dài làm kỷ niệm. Yến mặc từ Đệ Ngũ đến Đệ Nhị vẫn vừa,
bây giờ đã mấy chục năm qua đi mà vẫn nhớ và biết ơn cô
Thanh Trí: ngày ấy, Cô thương em học trò lớp Đệ Ngũ từ
trên Thành đi xuống học tại trường NTH mặc chiếc áo dài
rách tay mà chẳng để ý. Yến có viết thư gởi Cô Thanh Trí
nhưng không biết Cô có nhận được không. Cô ở bên Mỹ, em
còn ở Nha Trang, nên em làm video gởi lên, hy vọng Cô xem
được.
210 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
Tôi gọi thăm Cô, kể chuyện của Yến và mời Cô vào
YouTube gõ: "Kỷ niệm với cô Thanh Trí" thì sẽ coi được. Cô
nói: Cô không nhớ lắm chuyện may áo dài đó. Nhưng nghe
kể lại, Cô rất cảm động và nói: “Thời dạy ở NTH dễ thương
lắm em ơi, cô rất vui vì có thể làm được điều gì Cô cho là
phải làm, nhất là cho các em học trò vừa chăm chỉ, mà
phương tiện đi học khó khăn hơn các em khác.” Tấm lòng và
tình thương của Cô dành cho những học trò đặc biệt và Cô
đã làm điều tốt mà không mong sự nhớ ơn và cũng không
nhớ mình đã làm được điều tốt. Tôi càng kính mến Cô nhiều
hơn.
Đang miên man tìm về ký ức xưa để ghi lại những kỷ
niệm này thì tình cờ dưới nhà vọng lên bản nhạc vui Sáu
Mươi Năm Cuộc Đời của Y Vân. Ồ, bản nhạc này bạn
Nguyễn văn Quang (IC niên khóa 65-66) thường hát mỗi khi
có họp mặt nhóm nhỏ tại nhà cô bạn thân Ông Cẩm Vân.
Đúng quá, “20 năm đầu, sung sướng không bao lâu”, 20
mươi năm đầu chúng ta học ‘xì khói’ để xong Tú Tài II để
tiếp tục vào đại học. Ai giỏi thì vừa học vừa chơi mà vẫn
đậu, coi như thần đồng rồi!
“20 năm sau, sầu vương cao vời vợi “cũng đúng luôn,
sung sướng chưa bao lâu, làm bà lớn chưa dài lâu, bạn tôi có
người tay bế, tay bồng, tảo tần nuôi con, nuôi chồng bị đi tù
cải tạo... Bạn trai cùng lớp, cùng trường, có người may mắn
được du học, có người đi đánh trận miền xa, khi trở về mảnh
đạn nhỏ còn ghim trong người, đến bây giờ nó còn quấy
nhiễu, lâu lâu làm anh nhức đầu. Đó là bạn Ngô văn Hóa lớp
Đệ Nhất C của chúng tôi.
Đó chỉ là một khúc phim đời trở về với kỷ niệm xưa có
thầy cô, có bạn của trường NTH, thật êm đềm của những
ngày vô tư lự. Có thể có vài gợn sóng nhỏ như cảm xúc bị
phạt vì ăn quà trong lớp, hay con zero... Chuyện nhỏ! Khổng
Tử nói Lục Thập Nhi Nhĩ Thuận nghĩa là 60 trở lên ai nói gì
cũng cho là hòa hợp, lấy sự hòa hợp ở đời làm tốt đẹp, không
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 211
muốn làm ai buồn cả, cái gì cũng dễ bỏ qua. Thôi thì, chỉ nhớ
những gì đáng nhớ, và tha rồi thả cho nhẹ lòng vì đời sống
trước mặt còn có những bận tâm lo nghĩ khác.
Nhạc sĩ Y Vân nói có 60 năm cuộc đời, người xưa hay
nói: Nhân sinh thất thập cổ lai hy (đời người ở tuổi 70 hiếm
lắm) nhưng ngày nay tuổi thọ con người dài hơn. Mỗi khi
gặp lại nhóm bạn chúng tôi như Thu Hương, Quỳnh Như Ý,
Cảnh Tịnh, Lê
Vân, Quỳnh
Anh, Ngọc Bảo,
Bích Khuê,
Như Ý, Mai
Chi, Xuân
Hương, Hoàng
Anh, Bạch Võ...
phần lớn đã có
cháu nội, cháu
ngoại nhưng
chúng tôi vẫn
vui như thuở
nào, vẫn “mi,
tau, mày tao”.
Hơn thế nữa, tôi
vẫn thấy các bạn “bà bà trên 70” của tôi vẫn còn giữ nét đẹp
không khác xưa mấy, chỉ hơi tròn một chút thôi. Có lẽ do
đẹp tự nhiên và do đẹp từ tâm toát ra ngoài, nên tôi muốn
khen các bạn ấy rằng: “Thất thập cổ chưa nhăn, cẳng chưa
cong, lưng chưa còng, dáng còn phong.” Câu danh ngôn này
do tôi sáng tác, đã được ‘nhãn hiệu cầu chứng’. Nếu cổ có
nhăn chút chút, không hề chi, hãy khoác lên chiếc khăn
quàng thật đẹp, bà-bà vẫn mãi còn xuân.
Còn một câu chuyện bí mật bây giờ tôi mới kể cho các
bạn tôi nghe: Năm Đệ Nhị C, cô Cung bảo tôi xuống văn
phòng Giám Hiệu lấy cuốn sổ điểm của lớp. Trên đường
xuống cầu thang (trường Nữ mới), tôi thấy thầy Châu và cô
212 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
Anh ngồi cạnh nhau trên bậc cấp gần cuối thang lầu. Tôi tần
ngần đứng đó, đâu dám bước xuống. Thầy Châu né sang bên,
ra hiệu cho tôi đi xuống. Và lúc cầm sổ điểm trở về lớp, Thầy
cũng ra hiệu như vậy. Chuyện này tôi đâu dám kể cho bạn
nghe, sợ ông thầy cho zero nên nín luôn. Mấy năm về sau,
nghe tin đám cưới thầy Châu-cô Anh, tôi rất vui. Trường
NTH có nhiều cô giáo trẻ, đẹp, quý thầy đâu cần tìm đâu xa,
hai quả tim vàng không những xây lâu đài tình ái, mà còn
xây gì gì nữa... Bây giờ thầy Châu đã về hưu nhưng tình cảm
Thầy vẫn gắn bó với NTH. Thầy là nhịp cầu tình thương,
thay mặt NTH trong việc trao quà cũng như thăm viếng tiễn
đưa những đồng nghiệp của Thầy tại Nha Trang về nơi an
nghỉ ngàn thu.
Tôi mong đem được niềm vui qua những chuyện ít
người biết bây giờ mới viết, để nhớ về kỷ niệm với trường
xưa, với bạn cũ. Tôi cảm tạ vị Hiệu Trưởng BNL khả kính,
cô Tổng Giám Thị thương nữ sinh như con, quan tâm từ sự
học tập cũng như cách ăn mặc, kỷ luật cho học sinh. Tôi cảm
ân những Thầy Cô đã đưa chúng tôi qua mỗi khúc sông của
dòng sông kiến thức. Mỗi Thầy Cô dạy những môn khác
nhau đã trao cho học sinh một kiến thức phổ thông nhưng
toàn diện, nghe thì biết và hiểu ngay. Từ các môn học căn
bản đó, mỗi người tìm chọn các ngành học phù hợp để tìm
hướng đi để định đoạt cuộc đời mình. Tôi cảm tạ ông bà cha
mẹ đã nuôi dưỡng dạy dỗ, cám ơn những ân sư, quý nhân tôi
gặp trên đường đời, cám ơn các bạn là hương hoa trong cuộc
sống để tôi tiến bước. Tất cả những kỷ niệm bao nhiêu năm
dưới mái trường bậc trung học ngày ấy và bây giờ vẫn còn
mãi trong tôi.
Khi tôi viết những dòng kỷ niệm về các Thầy Cô NTH
xưa và nay, có hai cô giáo từng dạy chúng tôi đã từ giã cõi
hồng trần này giữa những u buồn bao phủ cả toàn cầu vì cơn
đại dịch.
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 213
Cô Trần thị Yến, pháp danh Giác Ngộ, đã ra đi vĩnh
viễn ngày 31 tháng 5 năm 2020 tại Houston, Texas. Hưởng
thọ 84 tuổi.
Sau đó là cô Thái thị Bạch Vân, pháp danh Nguyên
Đạm, cũng đã qua đời ngày 2 tháng 6 năm 2020, tại Dallas,
Texas. Hưởng thọ 87 tuổi.
Bàng hoàng và tiếc thương, tôi chỉ biết nguyện cầu
hương linh của hai Cô giáo được siêu thoát về chốn an bình
tịnh độ. Học trò xưa của Cô nhớ đến, xin gởi đến Cô một lời
nguyện. Cô sống, để lại nhiều cảm mến và ngưỡng mộ cho
nhiều người chung quanh. Tôi nghĩ Cô Yến và cô Vân đều
cảm nhận tình kính thương của những học trò xưa, nhất là
những bạn đồng môn nào có dịp viếng thăm, đó là niềm an
ủi vô bờ cho quý Cô. Một ngày nào đó, khi có tiếng gọi của
thiên thu, ai cũng phải đi thôi. Hai vần thơ của Cô Bạch Vân
đăng trong tập thơ Thu Tím (xuất bản 2006) đã nói lên điều
này: “Lụy phiền phút chốc tan mây khói, Rũ sạch nợ trần,
nhẹ biết bao.” Dẫu xa xôi muôn trùng cách trở, chắc chắn
các đồng nghiệp và những học trò trường Nữ Trung Học
ngày xưa vẫn nhớ thương Cô Yến, và cô Bạch Vân.
Mong rằng cuốn Đặc San này sẽ không phải là cuốn
“cuối cùng” mà sẽ có thêm những cuốn Đặc San tiếp nối, với
sự đóng góp của thế hệ sau, có thể có song ngữ - vừa tiếng
Việt và tiếng Anh…
Kính chúc quý Thầy Cô và các bạn đồng môn nhiều sức
khỏe, bình an trong tâm hồn, bình an trên mỗi bước đi, trên
bờ, dưới biển, trong nhà, ngoài ngõ hay ở sở làm… và nhiều
niềm vui lớn nhỏ mỗi ngày.
Huỳnh Tự Tân
(NTH-VT 65-66)
214 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
VIEÁT CHO TUOÅI NHOÛ
Đào Ánh Hồng – NTH 75
Khi nhỏ, tôi luôn nghĩ mình
thật xấu xí, lúc nào cũng đen
nhẻm, tóc tai bù xù. Mấy ông
bạn của anh tôi thường trêu nhìn
tôi giống Các-Mác! Ngày đó tuy
chưa biết Các-Mác là ai nhưng
tôi càng thêm mặc cảm khi đứng
trước gương, giả vờ phớt lờ mỗi
khi mấy anh ló mặt vô nhà.
Tôi chắc chắn một điều là
các ông bạn thân yêu của anh tôi
đến thăm chỉ mong được nhìn
trộm chị N. của tôi thôi. Chị đẹp nổi tiếng trong xóm, nước
da trắng ngần, mũi cao dọc dừa, đôi môi hồng chúm chím,
cười e ấp khoe chiếc răng khểnh dễ thương. Đôi mắt nâu tròn
với hàng mi cong tự nhiên. Nhìn chị có nét lai lai khó tả,
mong manh, thánh thiện.
Mỗi lần các anh đến không có anh tôi ở nhà, tôi đều
nhanh nhẩu chạy vào gọi chị N. ra tiếp, còn mình lẻn sau
vườn, đong đưa xích đu và nhâm nhi ổi xá lị.
Tôi cũng không có biệt tài gì, chỉ biết là mình rất thích
làm toán. Hồi Tiểu học thi vào Trung học công lập, để thi
toán ba câu, tôi làm một lèo hai câu chỉ trong vòng nửa tiếng.
Nói là trúng tủ thì không đúng, vì dạng đề thi đó tôi làm đi
làm lại nhiều lần nên khi gặp bài tương tự, tôi viết nhanh
không kịp thờ. Kết quả là tôi đậu vào Nữ Trung Học, mơ ước
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 215
của bao người. Còn chị N. thì không thi đậu, phải học trường
tư thục, nhưng xem ra chị không buồn lắm.
Nhớ ngày đầu khai giảng, tôi được xum xoe trong chiếc
áo đầm trắng, đội chiếc mũ rộng vành có cài nơ phía sau, ôm
chiếc cặp màu xanh lá cây trước ngực. Nhìn trong gương
mình cũng không đến nỗi nào. Mẹ xoa đầu tôi: "Con gái lớn
rồi đó!"
Lớn rồi! Nhưng tôi vẫn thích chơi trò con nít. Thích bán
hàng, thích leo trèo lên cây ổi sau nhà. Thương lén rủ mấy
đứa bạn trong xóm leo lên ngọn núi sau chùa Trúc Lâm hái
trộm xoài, me sống. Me non ăn mắm ruốc thì thật tuyệt! Vắt
vẻo trên cành nhâm nhi từng trái me với mắm ruốc, ui bây
giờ nghĩ vẫn còn nuốt nước bọt ừng ực!
Tôi còn có một tài lẻ nữa là xuất khẩu thành thơ. Số là
một hôm đang thưởng thức miếng xoài chấm muối ớt chua
đến lè lưỡi, tôi buột miệng: "Xoài ơi chua ít thôi nghe, để tớ
khỏi phải té re ra ngoài".He he! Vậy mà tụi bạn phục quá
chừng, rủ nhau cùng lập nhóm văn thơ nhí. Để đi tìm vần
thơ, tôi đã từng tha thẩn lết bộ ra bãi biển cách xa nhà hàng
cây số để ngồi bó gối ngắm hoàng hôn. Mặt trời đỏ lững như
cái nia, núp sau dãy núi, chìm dần dưới nước. Ngắm hoài
không nặn được câu thơ nào, tôi đành thất thểu quay về. Làm
thơ không dễ như nhai xoài đâu!
Lớn lên, cuối năm trung học, tôi vẫn mặc cảm mình xấu
xí, vẫn nghĩ mình là cô bé lọ lem không ai thèm để ý. Tôi
học ban B, vẫn say mê dán mắt giải toán hình hàng giờ,
nghiền ngẫm hơn ngắm người yêu. Đến khi, một ngày, có
người trao cho tôi cuốn sổ đỏ…
Trong lán trại giữa vùng rừng núi Sông Cầu, chúng tôi
ngồi quay bên nhau sau những giờ lao động khai hoang đầu
đời của học sinh – sinh viên ngày ấy. Những vết sướt chai
dần trên các bàn tay chưa một lần cầm rựa, cuốc, xẻng. Anh
với mái tóc rũ trước trán, ngồi ôm đàn guitar hát bài "Oh !
216 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
Mon amour" trầm ấm giữa trời mưa bay bay mang hơi sương
lạnh. Ánh mắt anh nhìn xa vời sau đôi kính. Có lúc như cười
với ai đó. Chắc không phải là tôi đâu, vì các bạn quanh tôi
rất dễ thương.
Buổi tối, lửa trại bập bùng. Chúng tôi quay vòng nắm
tay nhau hát vang và sinh hoạt tập thể. Chợt ai đó siết chặt
tay tôi với cái nheo mắt: "Cho xin xí chỗ này nha, cô bé!”
Anh từ đâu chen vào giữa, nhìn tôi cười tỉnh rụi như không.
Tôi vẫn cho mình là lọ lem nên không quan tâm đến cái
nhìn đó. Với lại cứ thích thơ thẩn ngắm tìm đâu đâu. Thích
ngắm lá, rễ cây buông rũ trong rừng. Thích ra bờ sông, nhìn
dòng nước trôi chảy thì thẩm, thương cảm. Ngày về, cũng ứa
nước mắt tạm biệt: “Từ giã em, Sông Cầu. Hồn ta như em,
đục ngầu trôi chảy...”
Vậy đó! Khi về trường học lại là tôi có một cái đuôi đi
theo Ngọ. Chân lại bắt đầu luống cuống, có khi guốc muốn
rơi khỏi ra ngoài. Vẫn nhủ mình: chắc tình cờ thôi, đừng mơ
màng, cô bé lọ lem!
Và ngày kia, anh ngập ngừng trao cho tôi cuốn sổ đỏ.
Những gì anh viết trong đó bây giờ tôi không nhớ hết được.
Chỉ biết là cảm động sao đâu. Để sáng hôm sau, nhìn trước
gương, cô bé tóc ngang vai, áo dài trắng ngày nào, bỗng dưng
thấy mình cũng dịu dàng một chút.
Sổ đỏ, như một kết nối yêu thương giữa anh và tôi đến
hôm nay.
Đào Ánh Hồng
NTH 75
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 217
Mưa,
Những giọt mưa thu
Buổi chiều tan lớp
Áo trắng năm xưa
Cuộn vào nỗi nhớ
Dương,
Xanh giữa sân trường
Thì thầm với gió
Khung cửa em ngồi
Lời thơ vừa ngỏ
Em
Ngập ngừng trên phố
Guốc mộc đi về
Nón lá che nghiêng
Dấu hồn anh đó
Anh
Vẫn trong hoài niệm
Theo dấu chân mềm
Thương trao lời hẹn
Tình đã bao năm?
Đào Ánh Hồng
NTH 75
218 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
NhaTrang
Lê Phạm Nhã
"Cho tôi lại nhà trường, bao nhiêu là người thương,
Cho tôi thời niên thiếu, cho tôi lại ngày đầu... Cho đi lại
từ đầu chưa đi vội về sau… Xin đi từ thơ ấu đi vui và bên
nhau ..."
Tôi yêu bài “Kỷ niệm” vô cùng. Bài hát đã gợi nhớ cả
một thời tại thành phố tôi được cắp sách từ tiểu học, mòn ghế
7 năm trung học để rồi rời xa cho đến bây giờ.
Ừ nhỉ, cũng gần 60 năm rồi, kể từ khi tôi vào đệ thất 3
của trường Nữ trung học.
Tôi vô tư quá, chẳng biết là mình rất may mắn, bố mẹ
hãnh diện vì con đã được thi đậu! Tôi chỉ nghĩ bố là công
chức, không phải trả học phí trường tư, đỡ tốn tiền là mừng
rồi.
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 219
(Học hành làng nhàng! Việc gì cũng chờ nước đến chân
mới nhảy. Toán thì dốt, may là biết cộng, trừ, nhân, chia, …)
Tôi cứ tự cho mình lớn lên tự nhiên như cây với cỏ. Sinh
ra rồi sống ở thành phố từ bé, nên chẳng có “dòng sông tuổi
nhỏ” nào để nhớ, để thắc mắc không tắm lại hai lần! Tôi đã
có biển Nha trang, có bạn cùng lớp, cùng xóm, để tha hồ
vùng vẫy với sóng nước gần như quanh năm. Biển của tôi thì
ngày mưa hay tháng nắng đều không vắng bóng chúng tôi và
lúc nào cũng quyến rũ. Hình như tình yêu đầu đời của tôi là
biển Nha trang và bạn thì phải. Đi đâu cũng kiếm cớ để vòng
ra biển cho đỡ... nhớ. Biển đã vỗ về tôi bao năm tháng vui,
buồn. Tôi không phải chịu những cay đắng như một số người
của một thời nào đó, nhưng bao muộn phiền của tôi đều tan
theo bọt sóng khi nhìn ra biển cả mênh mông…
Làm sao tôi có thể nhớ và ghi lại hết những kỷ niệm vui,
buồn qua 3 ngôi trường được nhỉ?
Những năm học tại trường cũ đường LVD, mùa mưa
nào cũng vậy (các bạn còn nhớ không?), sân trường loáng
đầy nước mưa, ngập lụt! Lâu lắm rồi, qua MT, chúng tôi có
liên lạc được với Thầy Bào. Sau đó, cả 3 đứa đều nhận được
note viết tay của Thầy. Ngày xưa, khi học với Thầy, tôi phá
phách nghịch ngợm lắm, có lẽ vậy mà Thầy không quên?
Bạn biết điều gì làm tôi xúc động không? Thầy cũng nhớ và
nhắc lại sân trường Nữ cũ vào mùa mưa hàng năm. Có mùa
mưa, tôi cũng có múa may bài “Mưa rơi” trong dịp văn nghệ
năm nào đó? ...
Có lẽ học trò quê được lên tỉnh như tôi không thích khi
trường dọn qua địa điểm mới!
Trường mới rất khang trang, 2 từng, lại gần với Võ Tánh
và quân y viện Nguyễn Huệ hơn.
Trường cũ với tôi tình hơn, nên thơ với hàng dương, gần
gũi hơn. Hay vì tôi không muốn thay đổi? Có vẻ người lớn
hơn rồi chăng!
220 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
Năm Tam C, bọn tôi vì quá khoái chí khi mời được kịch
sỹ KC, chung vui liên hoan Tết, đã chạy và la hét ầm ỹ khi
lên lầu, để rồi bị Cô Vương Thúy Hoa mo-ran cho một bài!
Chúng tôi đã xa một số bạn vì đổi ban nhưng dĩ nhiên
lại thêm bạn mới khi chọn ban C.
Toán, Lý hóa là môn phụ, chúng tôi chỉ có 1 giờ, 1 tuần,
nhưng chúng tôi cũng không vì thế mà ngưng tinh nghịch.
Hết mang chùm ruột cho bạn vào giờ Thầy Can, phá Thầy
Trung Trinh, cười Thầy Đỗ Khế, ... Ôi thôi toàn chuyện
"nhất quỷ nhì ma …"
Văn nghệ văn gừng có vẻ khởi sắc với đám ban C! Có
múa hát tại rạp Tân Quang, trình diễn văn nghệ liên trường,
có mấy chàng Bá Ninh qua tập dợt ...
Rời trường mẹ, phải chuyển qua VT vì trường Nữ không
có nhất C! Những ngày đầu niên học, bọn chúng tôi "bơ vơ"
đúng nghĩa! Thầy Lê Nguyên Diệm "đuổi" về, Cô Lạc không
nhận. Đi đâu bây giờ? Cuối cùng, hơn 30 mạng chúng tôi
được chấp nhận, thoát cảnh mồ côi!
Xa 2 ngôi trường đã lê la 6 năm dài, tôi thực sự nhớ!
Nhớ Cô Lạc với áo nhung, tóc búi, nghiêm nghị đi qua đi lại,
nhớ Cô Tổng giám thị hay xét có đeo huy hiệu, nhớ các cô
giáo đẹp ơi là đẹp và nhớ đủ thứ ...
Nhà tôi không xa VT nhưng không dám đi bộ đi học nữa
vì bị "lũ học sinh con trai" phá!
Bọn họ đứng dọc hai bên đường BĐL, đếm bước khi lũ
con gái đi qua! Tức quá! Nhưng cũng bị cuống chân, đành
xách xe đạp hay Honda đi học vậy.
Năm cuối trung học, chung với nam sinh nên có nhiều
chuyện khác hơn khi ở trường Nữ. Đại khái vì có được "cổ
võ" của mấy cô, nam sinh nhất C đã thắng khi đá banh với
nhất B. Chúng tôi làm bích báo, qua Nguyễn Huệ trình diễn
văn nghệ giúp vui, đi đảo du ngoạn ...
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 221
Chúng tôi thật "đặc biệt "vì sau đó Võ Tánh không có
nữ sinh ban C nữa! Trưởng lớp chúng tôi còn rất độc đáo,
đặt riêng tên cho từng người trong lớp. Một lần năm xưa,
nhận thư của TTP, xưng “hột mít ", nhắc lại "răng kiki" làm
tôi vừa cười mà nước mắt tuôn rơi!
Bạn ơi, kỷ niệm vẫn nằm đâu đó, vẫn luôn trong ta với
những ngày xưa cũ! Làm sao tôi có thể kể hết, có thể chia sẻ
với mọi người trong 7 năm với 3 ngôi trường, bao nhiêu
Thầy, Cô và bạn bè? Trường đã cho tôi bao điều tốt đẹp, cho
tôi căn bản làm người khi ra đời và nhiều nhiều nữa ...
Các bạn của tôi, có XT (đẹp như Natalie Woods), AT đã
bỏ tôi rất sớm, trẻ đến nỗi tôi chưa kịp giã từ bạn, chưa hiểu
ra được giá trị của cuộc sống và cái chết!
Sau đó HTH (chuyển từ Collège Francais) qua, đến
NTLA, tiếp đến BTH rồi TTH ...
"Nắng hạ thì nóng và buồn
Biển hạ thì xanh và phẳng ....
Mười bảy hạ thơ đã vụt mất
Hạ nàng mười tám ngập ngừng sang ..."
Mấy câu thơ loại ễnh ương đã chừng lãng quên khi làm
báo Xuân năm nhất C, vô tình QH lại tìm thấy đăng trên tờ
... nào đó tại VN ??!! Quá bất ngờ! ... Lại nhớ Thầy Cô,
trường xưa, bạn cũ ...
Dù qua bao thăng trầm của cuộc đời, dù vật đổi sao dời
gì đó! Tôi vẫn luôn luôn hạnh phúc khi còn đứng trước các
Thầy, Cô của tôi, khoanh tay và "thưa Thầy, thưa Cô, em là
N., học trò cũ của Thầy, Cô đây."
Tôi sẽ theo bọt biển trôi về Nha trang. Cát bụi và biển
sẽ nhớ tên tôi và các bạn. Cùng tôi hát “Nha trang ngày về”
nhé?
Lê Phạm Nhã
NTH/VT 69
222 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
Haïnh phuùc toâi...
Caùc baïn toâi...
Ngô Lan Phương
”Thời gian có bao giờ trở lại!?”
Dư âm của kỷ niệm học trò áo trắng của yêu thương tình
bạn… là những hoài niệm tuyệt vời của một đời người.
Sau gần nửa thế kỷ, mùa hè 2017 sân bay Copenhagen
đã làm nhân chứng cho buổi tương phùng của tôi và 5 bạn
C2 từ Việt Nam đến.
Tôi cầm mấy lá cờ Đan Mạch và mấy con gấu bông
trong tay mà lòng thật lâng lâng ấm áp và chen lẫn nỗi rộn
ràng chờ mong, một cảm giác mà tôi không biết phải diễn tả
như thế nào!
Đứng chờ các bạn ở cổng “Arrival” mãi cho đến khi
thấy thấp thoáng dáng T. Trinh và sau đó là bạn P. Lê, rồi
các bạn khác Hạnh Thuần, K. Liên và M. Phương từ từ đi ra,
chẳng mấy phút sau đó chúng tôi đã ôm chầm lấy nhau nghẹn
ngào trong nước mắt hạnh phúc!
Phải mất hơn 4 tiếng đồng hồ chúng tôi mới về được đến
nhà, bởi vì khi đổi xe lửa để rẽ về nhà tôi, vì quá mải mê
chuyện trò đùa giỡn nên tôi đã đưa các bạn leo lên chiếc xe
lửa chạy chuyến đường không dắt về nhà tôi, thế là đến nửa
đường cả nhóm đành phải leo xuống với đống valise kềnh
càng và ngồi trong chiều vắng đợi ở một sân ga nhỏ chờ
chuyến tàu tới! Thế là lại có thêm kỷ niệm đi “lạc”!
Đặc San 60 Năm (1960-2020) VT-NTH/HT-NT 223
Nhà tôi ở một thành phố nhỏ êm đềm trên đảo Fyn, chỉ
cách tỉnh của Thầy Cô Nguyễn Đức Giang ở có 60 km. Khi
xưa lúc Cô còn khỏe, gần như mỗi năm chúng tôi đều đến
chúc tết Thầy Cô. Dạo này Cô có vẻ yếu dần đi nhiều, còn
Thầy thì vẫn luôn nhẹ nhàng ấm áp chuyện trò khôi hài như
muôn thuở.
Và rồi kể từ cái giây phút vất valise bên thềm và ngồi
trước hiên ăn kem ấy, biết bao nhiêu là tâm sự, bao lời nói
trêu ghẹo trào phúng, bao nụ cười hồn nhiên và bao phút giây
xúc động… “Chuyện trùng phùng của chúng mình giống hệt
như một giấc mơ”, Nhỏ K. Liên đã nói như vậy! Đã hơn 47
năm kể từ khi chúng tôi rời xa mái trường Nữ Trung Học
Nha Trang thân yêu. “Thời gian có bao giờ trở lại!?”
Tỉnh tôi ở chỉ cách biên giới nước Đức có 2,5 tiếng đồng
hồ lái xe, nên vợ chồng tôi tìm hai xe cùng chở các bạn qua
Đức để dạo phố Flensburg với con đường walking street
(dành cho người đi bộ) rất dài với liên tiếp những căn nhà có
kiến trúc cổ xưa của Đức thật đẹp. Chưa bao giờ tôi hạnh
phúc như ngày hôm ấy, ngồi lái xe với T. Trinh và K. Liên
để hỏi thăm về từng bạn C2 ở quê nhà và nghe kể về sinh
hoạt của lớp C2 cùng đời sống xã hội trên quê hương cũ của
mình.
Sau đó là chuyến mini cruise Zulu đến Na Uy/ Oslo mà
Hạnh Thuần đã kéo hết cả nhóm cùng nhau ra sàn nhảy,
trong tiếng nhạc disco và những ánh đèn màu trên chiếc
cruise lênh đênh trong đêm quay trở về lại Đan Mạch.
Rồi đến những ngày đêm lang thang ăn uống và khám
phá về những danh lam thắng cảnh bên Tiệp Khắc/ Prague,
nơi chốn đã được mệnh danh là cái nôi văn hóa của Âu Châu,
ở đấy vào một buổi trưa sau khi chúng tôi đã hơi tàn sức mỏi
leo lên đến được một đỉnh núi, rồi chúng tôi đã thay phiên
nhau cố ném đôi giày có viết tên của 6 chúng tôi lên sợi dây
giăng trên đỉnh ngọn núi cao nhất phố Prague. Chúng tôi
không ngờ là có một số đông “khán giả” du khách rất hưởng
224 Đặc San NTH/HT-NT 60 Năm (1960-2020)
ứng và reo hò vào những lúc đôi giày gần/ suýt soát tưởng
như đã mắc được lên dây nhưng lại hớt hãi rơi xuống. Cuối
cùng là T. Trinh đã vào được ”gôn” và đôi giày màu hồng
tím với 6 cái tên do Hạnh Thuần đã nắn nót viết quyện vào
nhau, được treo lủng lẳng bên cạnh những chiếc/ đôi giày
của nhiều du khách khác. Đấy là ý “để lại đôi chân” thật dễ
thương mà du khách muốn ký ấn dấu giày của họ khi họ đã
leo lên được chóp núi cao nhất của phố Prague này. Nhờ
chuẩn bị trước nên không một ai trong nhóm chúng tôi phải
đi chân đất về như vài du khách khác!
Chuyến tàu mang chúng tôi đi Thụy Điển/ Helsingborg
là chuyến thưởng ngoạn cuối cùng của nhóm C2 ở Châu Âu.
Sau đó chúng tôi trở về lại Đan Mạch quấn quýt bên nhau
trong những ngày cuối ở thủ đô Copenhagen, đất nước thân
yêu của tôi, quốc gia đã cho gia đình tôi cơ hội tái sinh sau
lần lênh đênh vượt đại dương tìm tự do, một đất nước có khí
hậu khắc nghiệt lạnh lẽo nhưng tình người Đan Mạch thì bao
dung nồng ấm vô bờ bến.
Đặc San 60 Năm (1960-2020) VT-NTH/HT-NT 225
The Little Mermaid/ nàng tiên cá cũng đã làm chứng
nhân cho hạnh phúc hội ngộ của nhóm C2 và gia đình tôi.
Chắc hẳn chẳng bao giờ chúng tôi quên được những ngày
chúng tôi lang thang ở Helsingoer và cùng kéo nhau trèo lên
những vực đá cheo leo ở lâu đài Kronborg Slot nơi mà chúng
tôi có thể nhìn qua bên kia bờ biển để thấy được nước Thụy
Điển.
Đặc biệt là cái đêm “gala” ở nhà tôi, tất cả đều diện
soirée màu sắc rực rỡ và cùng say với nhau trong những ánh
nến lung linh huyền ảo, lại còn có nàng P. Lê đệm piano cho
Hạnh Thuần (center) và cả nhóm chúng tôi hát hò nguyên
đêm. Nàng K. Liên đã thua men của rượu chát nên đi ngủ
trước nhất còn người đi ngủ cuối cùng là ai thì không được
”nhớ”. Nhưng cả nhóm đều rất nhớ là tất cả đã cùng thất
thanh la lên thật to khi ông xã của tôi đi xiêu vẹo định bước
vào phòng để đi ngủ vì anh ấy đã quên mất hẳn là đã nhường
phòng ngủ lớn (master bedroom) cho 3 cô bạn tôi rồi! (Ha
Ha!)
Sáng hôm sau cả bọn đã đưa chuyện “lộn phòng” ra
“đấu tố” ngay ạ! Và câu trả lời thật đơn giản là: “người ngay
và tốt bụng mắc nạn”! (lại Ha Ha!)
Người ta thường nói, “hoa lạc giữa rừng gươm”, nhưng
nhỏ M. Phương lại luôn trêu ghẹo ông xã tôi là “gươm lạc
giữa vườn bông” mỗi khi anh ấy được phép chụp chung một
tấm ảnh kỷ niệm với nhóm C2 chúng tôi để trả công làm
nhiếp ảnh gia.
Cũng thật xúc động khi ông hàng xóm của tôi nói lời
chào mừng với các bạn, và ông nói rất muốn được chia sẻ
cảm xúc vui mừng hội ngộ của 6 cô bạn học thuở ấu thơ tuổi
18 và mãi cho đến tuổi trên 60 mới gặp lại nhau ở một
phương trời hoàn toàn xa lạ với Việt Nam, khi ông mời cả
nhóm chúng tôi qua uống nước và thăm ngôi vườn nhà ông
ta. T. Trinh say mê làm dáng bên những tấm bảng mang tên
226 Đặc San NTH/HT-NT 60 Năm (1960-2020)
tếu của các con đường nhỏ trong vườn của ông bạn láng
giềng.
Không phải chỉ có chuyện cổ tích nàng tiên cá Đan
Mạch là huyền thoại mà lần tương phùng hội ngộ của nhóm
C2 Đan Mạch cũng là một huyền thoại, ở đó có muôn vàn
nụ cười giòn giã vui nhộn ưu ái chan hòa với biết bao là nước
mắt hạnh phúc.
Ông xã tôi thỉnh thoảng vẫn nhắc đến khung cảnh của
cái buổi chia tay đẫm nước mắt tại phi trường Copenhagen.
Mỗi lần xem lại ảnh cũ hay nghe anh ấy “tả chân” về từng
kiểu khóc của 6 bạn và K. Liên vừa khóc vừa bỏ chạy vào
khu vực cách ly, là tôi lại bò lăn ra cười lẫn với những giọt
lệ thương nhớ!
Chỉ tiếc là Thanh Vân vì tình sâu nghĩa nặng phu phụ
với anh Luân đã không nỡ để anh Luân phải bị cô đơn nên
đành gác chuyến đi Đan Mạch lại! Tuy nhiên T. Vân và anh
Luân luôn thường online để cùng trò chuyện và “theo” bước
chân chúng tôi trên các nẻo đường châu Âu.
Thế là chúng tôi C2 lại có thêm kỷ niệm để nhớ và để
thương trong cuộc đời này.
Tôi về đong lại hồn thương nhớ
Đếm hết cho nhau một chữ Tình.
Đầu thu 2021, thương tặng C2 và nhóm C2 DK
Ngô Lan Phương
C2 / 74
Đặc San 60 Năm (1960-2020) VT-NTH/HT-NT 227
Đệ Tam C và Hành Trình Làm Đặc San
Trắng Của Chúng Tôi
Trần thị Tuyết
Niên khoá 1961-1962, năm tôi lên
Đệ Tứ thì tất cả nữ sinh trường trung
học Võ Tánh của chúng tôi được
chuyển qua ngôi trường mới được
thành lập là trường Nữ Trung Học Nha
Trang, được tọa lạc ở góc đường Lê
Thánh Tôn và Lê Văn Duyệt để học.
Chúng tôi rất háo hức và hãnh diện khi
nghĩ mình đã có một ngôi trường riêng và cũng là ngôi
trường công lập đầu tiên dành riêng cho nữ sinh của tỉnh
Khánh Hoà, mặc dù cũng rất tiếc rẻ ngôi trường cổ kính êm
đềm đã ghi lại trong tâm khảm chúng tôi biết bao nhiêu kỷ
niệm trong ba năm học đầu tiên của bậc trung học.
Đến niên khoá 1962-1963 sau khi chúng tôi đã thi đậu
bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp thì được lên Đệ Tam, là lớp
đầu tiên của bậc trung học đệ nhị cấp, thời ấy vì trường mới
thành lập và số học sinh thi đậu bằng Trung Học cũng còn
khiêm tốn nên nhà trường thu nhận tất cả những nữ sinh ở
trường bán công và những trường tư thục khác đã đậu bằng
Trung học vào học Đệ Tam tại trường chúng tôi.
Nhà trường thông báo niên khoá này nhà trường sẽ mở
thêm ban C và Đệ Tam C cũng là lớp ban C đầu tiên của ngôi
trường nữ trung học đầu tiên này. Bọn học sinh chúng tôi
nhốn nháo, bạn giỏi toán chọn ban B, bạn thích học bài và
có nguyện vọng vào y, dược chọn ban A, ai thích văn chương
và ngoại ngữ thì chọn ban C. Tôi và một số bạn bè đã chọn
ban C, phần lớn các bạn cùng lớp và các bạn ở trường ngoài
vào đều chọn A và B vì vậy ban C của chúng tôi không đủ sĩ
số, nên ban giám hiệu đã chọn một số học sinh trường ngoài
228 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
vào đưa qua lớp C của chúng tôi để cân bằng sĩ số và bước
đầu ổn định lớp. Sau một tháng, văn phòng thông báo cho
lớp Tam C của chúng tôi ai muốn trở lại nguyện vọng cũ thì
lên văn phòng ghi tên để được đổi lớp nhưng có lẽ vì đã quen
lớp quen bạn nên không ai muốn thay đổi nữa, thế là lớp Tam
C của chúng tôi đã hoàn chỉnh và ổn định.
Lớp Đệ Nhị C niên khóa 1963-1964 với cô Thu Vân và cô Cung
Cô hướng dẫn lớp chúng tôi là bà Thứ (cô tên là Thân
thị Giáng Châu nhưng chúng tôi yêu mến trân trọng gọi cô
là cô Thứ, nay Cô đã qua đời) cho chúng tôi bầu lại tất cả
những cán bộ lớp để dễ điều hành mọi sinh hoạt trong lớp.
Sau một hồi bầu bán thì tôi, Trần thị Tuyết, được vinh dự
làm trưởng lớp và Trương thị Mỹ Linh làm trưởng ban văn
nghệ v.v...
Lớp Tam C của chúng tôi hội tụ rất nhiều tài năng và
nhan sắc, những người đẹp của trường lớp cũ cộng với những
người đẹp của trường ngoài vào tạo thành một vườn hoa đẹp
muôn hương sắc, ngoài việc học xuất sắc các bạn còn nổi bật
về văn nghệ và ca hát nữa. Lớp tôi có rất nhiều ca sĩ, tôi xin
chỉ kể những khuôn mặt điển hình để các bạn có thể hình
dung một chút về khuôn mặt Tam C của chúng tôi lúc bấy
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 229
giờ: nào Hương Diễm, Cẩm Vân, Quỳnh Như Ý, Như Ý
(Thanh Cần) Bích Vân, Bích Giang, Năng v.v... vì thế nên
đến gần tết Nguyên Đán, cô hướng dẫn khuyến khích chúng
tôi nên làm một cuốn đặc san để phô trường những ưu thế
của Tam C và cũng để đánh dấu, lưu giữ lại những ngày
tháng khó quên của quãng đời học sinh của chúng tôi.
Cô gọi tôi và Mỹ Linh lên gặp riêng Cô để trao đổi và
giao cho chúng tôi trọng trách to lớn là phổ biến việc thực
hiện ý muốn của Cô để ra một đặc san Tết cho lớp và bổn
phận của hai đứa tôi phải về đốc thúc và cổ động các bạn viết
bài! Hai tụi tôi hết hồn và đồng thanh từ chối, nhưng sau một
hồi bị Cô thuyết phục, tụi tôi lại thấy hăng hái dâng trào mà
lo sợ cũng trào dâng, hai đứa thưa rằng mong cô chỉ dẫn và
giúp đỡ vì từ thủa cha sinh mẹ đẻ tới giờ chúng tôi chưa từng
làm bao giờ. Cô cười và bảo rằng Cô và thầy Ấn, giáo sư
Việt Văn của chúng tôi, sẽ luôn luôn sát cánh với chúng tôi.
Nhờ có lời hứa, sự quan tâm, khích lệ của Cô mà
chúng tôi mạnh dạn khởi hành. Đầu tiên, trong giờ sinh hoạt
lớp,Cô phổ biến việc lớp sẽ tiển hành làm một Đặc San
Xuân, Cô khuyến khích mỗi học sinh trong lớp cố gặng viết
ít nhất là một bài, ai viết xong thì nộp cho trưởng lớp hoặc
trưởng ban văn nghệ là tôi và Mỹ Linh, việc chọn bài sẽ do
230 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
các bạn trong lớp góp ý, ngoài ra còn có thầy dạy văn và cô
sẽ duyệt lại, hãy mạnh dạn lên, đừng ái ngại gì cả !
Ngày nào tôi và
Mỹ Linh cũng nhắc
nhở và năn nỉ các bạn
trong lớp cố gắng viết
bài. Thời gian càng
gần đến Tết chúng tôi
càng hội hộp lo lắng,
nhưng rồi sau một
tháng sôi động thì bài
vở cũng đã tàm tạm và
cũng đã đến ngày kết
thúc nhận bài để còn
sắp xếp, tuyển chọn, in
ấn nữa. Thiệt tình việc
gì cũng mới mẻ và khó
khăn với chúng tôi.
Sau khi bước đầu
đã tạm ổn, cô Hướng Dẫn bảo tôi viết lời giới thiệu coi như
lời tựa cho đặc san của chúng tôi. Thật là khó! Suốt một đêm
suy nghĩ, vò đầu bứt tóc, tôi nảy ra ý sao mình không viết
giới thiệu các bạn trong lớp của mình, chẳng phải nhờ các
bạn mà bây giờ cuốn đặc san này đang thành hình hay sao?
Thế là tôi cắm cúi viết một mạch từ Đồng Phước dạn dĩ, năng
động, Đồng Minh tiếng Pháp như gió, Quỳnh Như Ý, Trung
Thu, Mỹ Linh... thông minh, hiền hậu, xinh đẹp, Cẩm Vân,
Hương Diễm...hát hay, Bích Giang ngang tàng, Minh Dung
quậy tưng, HThanh cua rơ, v.v… nói chung là không thiếu
một khuôn mặt nào trong lớp và lấy tên là “Khuôn Mặt Tam
C”, sáng hôm sau hồi hộp đem nhờ cô xem lại, không ngờ
được cô khen và chấp nhận.
Kế tới là việc đặt tên cho đặc san, cũng không đơn giản.
Tôi và Mỹ Linh bàn tính lựa chọn mãi, cuối cùng chốt lại là
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 231
lắy tên “Trắng” Mỹ Linh nói: “Em thấy Trắng ý nghĩa nhất,
học trò áo trắng, lòng trắng trong.” Tôi cũng OK quá nên liền
lên xin ý kiến của Cô vả được Cô đồng ý ngay. Cuối cùng là
phần sắp xếp, vẽ minh họa, trình bày và in ấn! Đây thật là
phần mới mẻ và quan trọng thật sự nằm ngoài khả năng của
chúng tôi.
Thế rồi Mỹ Linh bảo có người quen giới thiệu đến thầy
Võ Hồng để nhờ Thầy giúp. Sáng Chủ Nhật hai đứa lọc cọc
chở nhau đến nhà Thầy và nhận được sự từ chối nhẹ nhảng
nhưng dứt khoát của Thầy. Thật là “khi đi hào hứng, khi về
xụi lơ” là tâm trạng của chúng tôi lúc này! Trên đuờng về tôi
cằn nhằn với Mỹ Linh sao cứ bắt tôi chở nó hoài (nó không
biết đi xe đạp)! Khi đi ngang qua đường Huỳnh Thúc Kháng,
chúng tôi nảy ý ghé nhờ thầy Ấn giúp đỡ, không ngờ Thầy
thật vui vẻ và sốt sắng. Thầy hứa sẽ giới thiệu chúng tôi với
anh Trần Bề là học sinh của thầy học ở Võ Tánh, vẽ rất đẹp
và rất dễ thương. Thầy hẹn chúng tôi ba giờ chiều sẽ đến gặp
Thầy tại nhà in Hoa Sen ở đường Độc Lập để Thầy giới thiệu
hai bên gặp nhau. Chúng tôi cảm ơn Thầy rối rít rồi xin phép
ra về. Xe đạp giờ nhẹ tưng như không có Mỹ Linh ngồi sau.
Đúng ba giờ chiều hai đứa tôi đã có mặt tại điểm hẹn,
đang đứng lơ ngơ thì thầy Ấn từ trong nhà in Hoa Sen đi ra
bảo chúng tôi vào gặp anh Trần Bề, muốn nhờ vả gì thì cứ
nói vì Thầy đã giới thiệu và anh ấy đã bằng lòng rồi! Hai đứa
chúng tôi vừa mừng vừa lo vừa đùn đẩy nhau đi vào. Thấy
chúng tôi, anh Trần Bề (tôi đoán vậy mà đúng vậy) đã vui vẻ
chào và mời chúng tôi ngồi và bắt chuyện một cách tự nhiên
lịch thiệp trong khi hai đứa tôi lúng ta lúng túng chẳng biết
nói gì và cũng chẳng nhớ mình đã nói gì, chỉ nhớ cuối cùng
anh Trẩn Bề bảo chúng tôi cứ để tập bản thảo ở đây cho Anh,
vì thầy Ấn đã dặn những điều cần làm cho Anh hết cả rồi,
Anh sẽ lo việc in ấn luôn, ngay cả việc in bao nhiêu cuốn
Anh cũng biết rồi! Anh hẹn sau một tuần chúng tôi trở lại để
nhận thành phẩm!
232 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
Trời đất ơi có phải chúng tôi đã nghe lầm không nhỉ?
Sao đang khó khăn bỗng nhiên xuôi chèo mát mái một cách
bất ngờ vậy!? Cuối cùng cũng đến ngày hẹn, tôi và nhỏ Mỹ
Linh lại ì ạch chở nhau đến nơi hẹn ước là nhà in Hoa Sen.
Anh Trần Bề đã đón chúng tôi với nụ cười rất tươi cùng lời
khen tặng lớp tôi nhiều nhân tài quá! Rồi anh lấy đưa cho
chúng tôi mỗi đứa một tập và biểu chúng tôi kiểm tra lại.
Cầm cuốn đặc san của mình trên tay mà không dám nghĩ là
của mình. Nó đẹp quá, ngoài sự mong đợi của chúng tôi. Sau
phần nghi thức thường tình, chúng tôi lí nhí cảm ơn và xin
phép anh Trần Bề, hí hửng ra về!
Về tới nhà bình tĩnh coi lại tôi thấy tất cả hình bìa, phần
in ấn và hình minh ha đều sắc sảo và quá đẹp và một điều
đặc biệt và làm tôi nóng cả mặt là tất cả những hình vẽ cả
ngoài bìa lẫn bên trong đều ký tên Tuyết! Hôm sau đến lớp
tôi khóc với cô Thứ vì sợ các bạn chế giễu nói tôi mượn danh
người, nhưng Cô an ủi và phân tích sở dĩ họa sĩ ký tên Tuyết
vì đặc san của chúng tôi tên là Trắng, mà Trắng là Tuyết chứ
gì nữa!
Thế là hành trình của chúng tôi đã hoàn thành tốt đẹp.
Đặc san Trắng của Tam C chúng tôi mạnh dạn ra mắt chào
Xuân mới! Mỗi bạn trong lớp chúng tôi đều được một quyển,
tặng ban Giám Hiệu mấy quyển, tặng giáo sư hướng dẫn,
giáo sư bộ môn mỗi người một quyển và còn đem qua trường
Võ Tánh giới thiệu nữa. Thật là thành công mỹ mãn.
Hôm nay tôi viết lại kỷ niệm này mà lòng không cầm
được xúc động, nhớ công ơn giáo dục của biết bao Thầy Cô
đã thương yêu dạy dỗ dìu dắt chúng tôi trên con đường học
vấn, rồi nhớ bạn bè thân thương cùng trường cùng lớp giờ kẻ
còn người mất mà không khỏi rơi lệ!
Trần thị Tuyết (VT-NTH 65)
Nha Trang tháng 9/2021
(Những ngày nằm nhà tránh Covid 19.)
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 233
CÓ BAO GIỜ…
Có bao giờ em nhớ ngày xưa
Một thời tóc bím má môi hồng
Áo trắng vờn bay trong gió nhẹ
Xao xuyến hồn ai mãi nhớ về...
Áo bay một thuở mộng mơ ấy
Ðể nắng nhìn theo ngẩn ngơ lòng
Trùng khơi biển gọi vang tiếng sóng
Kỷ niệm vây quanh mộng vơi đầy
Rộn ràng tiếng guốc khua vang
Lối cũ trường xưa đã nhạt nhòa
Ngồi đây gợi nhớ dư âm cũ
Sao mà thương quá tháng ngày qua
Ðếm bao mùa Thu đến rồi đi
Nhìn lá vàng vương rụng bên thềm
Gợi nỗi niềm riêng lòng hoài niệm
Chợt thấy buồn rơi trên mắt em
Thời gian mờ dấu chân rêu
Lòng tôi cứ mãi khua chèo nhớ thương
Còn gì đâu để vấn vương
Mà sao cơn mộng ngát hương còn hoài...
Thy-Mai
VT/NTH-69
234 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
Trần Thy-Mai
Ðường xưa áo trắng nay đâu
Mờ mờ sương khói dấu sầu lối xưa...
Nói đến chuyện viết bài cho Đặc san VT-NTH nhân
ngày Hội ngộ 2020 tại San José thật tình tôi không biết bắt
đầu từ đâu, nên khi cô bạn ngày xưa gửi email đề nghị tôi
viết với lời lẽ thật dễ thương: Mai nhận lời nhé. Please
please! Tôi đã ngần ngừ rất lâu vì trí nhớ mù mờ chẳng nhớ
được rõ ràng chuyện nào của thời thanh xuân tươi đẹp ấy.
Tất cả bắt đầu bằng một tình cờ khi tôi nghĩ đến người
bạn gái năm xưa. Tự dưng chợt nhớ đến kỷ niệm nho nhỏ
ngày ấy với cô bạn.
Năm đệ ngũ tôi ngồi gần Thúy, thỉnh thoảng bạn quay
sang để nhổ tóc sâu cho tôi, hihi không phải là sâu mà là
những sợi tóc quăn mà mọi người hay bảo là tóc ngứa mới
đúng. Mới đầu thì thấy đau nhưng riết rồi lại đâm ra ghiền.
Về nhà cứ đưa tay lên đầu mày mò để tự nhổ tóc, bị má tôi
bắt gặp la quá chừng. Mỗi lần nhớ chuyện lại thấy vui vui...
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 235
Tôi kể cho Thúy nghe và bạn cười bảo: “Chuyện nhổ tóc
đúng rồi. Thúy mê nhổ tóc Mai vì tóc Mai sợi dày và Mai...
hiền, không la oe oe. Mai viết lại đi nghe Mai...”
Ngẫm nghĩ lại thời Trung học đệ nhất cấp hóa ra người
bạn thân của tôi lại là cô bạn này. Hai đứa ngồi sát bên nhau.
Tới giờ Việt văn cô Mộng Tường ra đề: Các em hãy viết tiếp
câu chuyện nàng Giáng Kiều trong Bích câu kỳ ngộ hoặc
Lưu Nguyễn lạc thiên thai. Cô muốn luyện cho học trò có
một trí tưởng tượng phong phú về văn chương… Tôi với
Thúy chung một nhóm, ui chao hai đứa tha hồ mà tưởng
tượng trên trời dưới đất vui ghê.
Tôi may mắn có Thúy vì khi viết xong tôi để cho cô
nàng đọc. Là dân Bắc nên giọng Thúy đọc rất chuẩn và hay
nên dễ được điểm cao, không bù với tôi nói giọng lí nhí lại
là giọng Huế khó mà thuyết phục được ai.
Chúng tôi rất mê giờ Việt văn của cô Tường. Mỗi tuần
tới ngày thứ sáu lại được nghe cô kể chuyện.Tôi vẫn nhớ
hoài câu chuyện Bá tước Monte Cristo. Cả lớp ngồi im phăng
phắc hồi hộp say mê theo giọng kể hấp dẫn sôi nổi của cô.
Sau này lúc đã trưởng thành nhưng những câu chuyện
của cô vẫn nằm sâu trong ký ức, đến nỗi khi lạc loài sang xứ
người, có dịp xem lại phim Bá tước Monte Cristo tôi nhớ
không sót từng chi tiết một mà cô đã kể.
Tôi và cô bạn đã từng bên nhau suốt năm đệ ngũ. Tan
trường hai đứa lại về chung một quãng đường. Hồi đó là học
trò nhỏ nên tụi tôi đi guốc xuồng, guốc mộc là loại guốc bằng
không có gót và chỉ đóng quai trông rất giản dị. Tiếng guốc
khua vang trên đường nghe thật dễ thương.
Mãi đến năm đệ tam tôi mới được đi guốc cao gót cỡ 3
phân với quai màu đẹp mắt. Guốc cao gót làm dáng đi uyển
chuyển dịu dàng và đầy nữ tính hơn. Vậy đó mà tôi đã rất
mắc cỡ khi lần đầu mang guốc mới đến trường.
236 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
So sánh với học trò thời nay tôi thấy tuổi học trò của
chúng tôi vô tư ngây thơ và giản dị vô cùng. Thương sao là
thương.
Nhắc đến thầy cô tôi lại nhớ đến thầy Ðốc.
Năm đệ tứ tôi được học với thầy, một người nghiêm
nghị ít cười nhưng lại đầy nhiệt tâm trong công việc dạy dỗ
học sinh. Thầy giảng bài rõ ràng mạch lạc, tạo hứng thú trong
giờ học. Nhờ thầy mà tôi bớt sợ giờ Toán khô khan, ngược
lại còn thấy thích thú trong giờ hình học không gian.
Năm đó tôi còn mê cô Tuyết dạy Việt văn. Tôi như
uống từng lời giảng của cô khi Cô giảng thơ của Tản Ðà, Tú
Xương, và Bà Huyện Thanh Quan. Ðến nay đã mấy chục
năm rồi mà tôi vẫn thuộc lòng bài thơ Gió Thu của Tản Ðà.
Trận gió thu phong rụng lá vàng
Lá rơi hàng xóm, lá bay sang
Vàng bay mấy lá năm già nửa
Hờ hững ai xui thiếp phụ chàng!
Trận gió thu phong rụng lá hồng
Lá bay tường bắc, lá sang đông
Hồng bay mấy lá năm hồ hết
Thơ thẩn kìa ai vẫn đứng không!
Lời thơ mượt mà thanh thoát, đi vào lòng tôi và ở lại rất
lâu.
Hết năm đệ tứ tôi và Thúy chia tay nhau. Thúy đi ban
A còn tôi thì chọn ban C.
Năm đệ tam tôi có một kỷ niệm khó quên đối với cô
Thúy Hoa. Một lần trong giờ sinh ngữ Anh văn khi chia động
từ ở ngôi thứ ba tôi quên chữ S đằng cuối chữ. Cô đã phạt
tôi bằng cách ra lệnh:
Viết lại câu :
“Chia động từ ngôi thứ ba phải luôn luôn có chữ S.
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 237
Viết đủ 200 dòng, phải đánh số thứ tự ở đầu dòng và
ngày mai nộp cho tôi.“
Về nhà căm cụi ngồi viết phạt trong dòng nước mắt ngắn
nước mắt dài, lòng thầm trách cô „ác“ quá. 100 câu đối với
tôi lúc đó đã là nhiều rồi.
Không ngờ hình phạt của cô đã làm tôi nhớ suốt đời khi
chia động từ ngôi thứ ba. Tôi biết ơn cô vì điều đó. Cô Thúy
Hoa ơi bây giờ Cô đang ở đâu? Em rất nhớ Cô...
Ðến năm Nhị C thì tôi lại say đắm với Truyện Kiều của
Nguyễn Du và mê nhất là Chinh Phụ Ngâm của Bà Ðoàn thị
Ðiểm.
Bởi vậy tâm hồn tôi ướt át lúc nào cũng lãng đãng những
văn với thơ...
Thời gian thanh xuân mới đó mà đã trôi qua. Bây giờ
nhìn lại thật tiếc nuối quãng đời xưa.
Bạn bè phiêu bạt mỗi đứa một nơi, biết khi nào mới có
cơ hội gặp gỡ đầy đủ những cô bạn thân thương một thời của
ngày xưa thân ái...
Dòng thời gian trôi nhanh
Người có nghe chân bước
Một sáng mai thức dậy
Tóc bỗng không còn xanh
Bùi ngùi nhìn thời gian
Mùa Xuân sao quá vội
Như bóng câu qua cửa
Ngày vui đã qua rồi!
Trần Thy-Mai
20.01.2020
238 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
Nhönõ g Taø AÙo Traéng
Nöõ Trung Hoïc
Phạm Khắc Long
Thời tiểu học cũng như trung
học, vào ngày tựu trường, tôi luôn
luôn mang cái tâm trạng mừng vui
vì được gặp lại bạn bè sau mấy
tháng hè xa cách. Nhưng chẳng
hiểu sao năm đệ nhất, ngày khai
giảng, tôi lại có cái cảm giác hơi
khác thường, vừa bồn chồn, háo
hức, vừa sung sướng khi nghĩ sắp
được học chung với các nữ sinh từ
trường Nữ Trung Học chuyển qua. Ngày đầu tiên, khi mọi
người xếp hàng vào lớp, tôi cố tình đứng ra ngoài hàng để
nhìn xem trong đám nữ sinh có ai quen không. Tất cả đều xa
lạ ngoại trừ hai gương mặt quen thuộc: Thái Mai Chi và
Trương Thị Bích Khuê.
Tôi biết Mai Chi từ cái thời còn học ở trường Nam Tiểu
Học. Mai Chi học lớp Nhất B của cô Cúc (cô Cúc sau làm
Tổng Giám Thị trường Nữ Trung Học), còn tôi học lớp Nhất
H của thầy Phong. Mai Chi là con của ông Thái Văn Châu
một thời làm hiệu trưởng trường tư thục Tương Lai. Bà nội
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 239
Mai Chi là nữ sĩ Tương Phố nổi tiếng với bài thơ Giọt Lệ
Thu.
Sau khi chồng chết bà Tương Phố tái hôn với em ông
nội tôi là quan tuần phủ Phạm Khắc Khánh, cho nên coi như
tôi với Mai Chi có dây dưa họ hàng với nhau. Còn Bích Khuê
thì chẳng xa lạ gì đối với tôi. Lúc học bên Collège Français
tôi với mấy đứa bạn hay rủ nhau ra bãi biển xem Bích Khuê
và các nữ sinh tập thể dục. Dạo ấy Bích Khuê đã nổi tiếng là
người đẹp với vóc dáng nhỏ nhắn, gương mặt mỹ miều và
mái tóc ngắn cắt kiểu “à la garçonne”.
Chỉ sau một vài tháng là tôi quen với hầu hết các bạn nữ
trong lớp, và cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ tên: Ông Thị
Cẩm Vân, Nguyễn Thị Như Ý, Tôn Nữ Thu Hương, Trần
Thị Nguyệt, Huỳnh Tự Tân, Nguyễn Thị Thanh Thủy,
Nguyễn Thị Thảo, Trương Thị Bích Tùng, Ngô Thị Khánh
Nhung, Trương Thị Bích Khuê, Trương Minh Nhựt, Lê
Thúy Lan, Thái Mai Chi, Từ Tuyết Nga, Nguyễn Thị Hoàng
Ái, Nguyễn Thị Hạnh, Nguyễn Thị Bàng, Nguyễn Thị Bạch
Võ, Ngô Thị Hải Vân, Vũ Minh Dung, Võ Xuân Hương,
Huyền Tôn Nữ Ngọc Lâm, Nguyễn Thị Hoàng Anh, Hồ Thị
Trai, Lê Thị Kim Dung, Phạm Thị Hường, Phạm Thị
Nghiêm, Lê Thị Cát. Học không bao lâu thì Lê Thị Cát nghỉ
học để lấy chồng. Riêng Trương Minh Nhựt (con gái thầy
Trương Văn Như, hiệu trưởng trường Kim Yến) vài tháng
sau cũng nghỉ học vì lý do sức khỏe.
Hai bạn đầu tiên tôi kết thân là Cảnh Tịnh và Mai Khôi.
Cái hình ảnh thật đẹp mà tôi đã chứng kiến vào ngày khai
trường là lúc Cảnh Tịnh dìu Mai Khôi vào lớp. Mai Khôi bị
tật hai chân nên đi đứng khó khăn. Hàng ngày Cảnh Tịnh
đạp xe chở Mai Khôi đi học. Thường sau bữa cơm chiều tôi
hay đạp xe lòng vòng quanh thành phố cho tiêu cơm. Mỗi
lần đi ngang qua nhà Cảnh Tịnh hễ thấy nàng trước nhà là
tôi ghé vào tán dóc. Hai bác Trần Hữu Mưu, ba má Tịnh rất
vui vẻ và hiếu khách với bạn của con, điều đó đã khiến tôi
240 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT
càng năng lui tới nhà Cảnh Tịnh. Sau này, khi được biết Lê
Thi, đứa bạn thân của tôi thời tiểu học, là người yêu của Cảnh
Tịnh thì tôi với nàng lại càng thân thiết với nhau hơn.
Hàng đầu, từ trái: Nguyễn Ngọc Y, Nguyễn Văn Quang, Quỳnh
Như Ý, Võ Xuân Hương. Hàng thứ hai:PK Long, Từ Tuyết Nga,
Huỳnh Tự Tân. Hàng thứ ba: Ngô Văn Hóa, Tôn Nữ Thu Hương.
Hàng thứ tư: Ông Thị Cẩm Vân, Nguyễn Thị Hoàng Anh, Trương
Thị Bích Khuê. Hàng áp cuối: Hồ Thị Trai. Hàng cuối Trần Thị
Cảnh Tịnh.
Phải công nhận có một người bạn như Cảnh Tịnh quả là
diễm phúc đối với tôi! Hai đứa chúng tôi gắn bó mật thiết
với nhau chẳng những suốt thời gian học chung mà còn mãi
đến bây giờ, chia sẻ với nhau đủ mọi vui buồn của cuộc sống.
Khi đi tù “cải tạo” về, Cảnh Tịnh là người bạn đầu tiên tôi
ghé thăm. Hai năm trước tôi bị bệnh, lúc nằm trong bệnh
viện, Cảnh Tịnh cũng là người đầu tiên tôi báo tin. Những
năm đầu ở hải ngoại, khi biết được tin tức và chỗ ở của Cảnh
Tịnh, tôi với Bá Dĩnh, thằng bạn cùng lớp, đã lái xe từ
Canada qua thăm Cảnh Tịnh ở New Hampshire. Cứ tưởng
Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT 241
tượng một đêm trăng sáng, Cảnh Tịnh đi giữa, hai thằng tôi
đi hai bên, choàng vai nhau, dung dăng dung dẻ trong khu
vực quanh nhà, thì mới biết mối thân tình giữa chúng tôi như
thế nào!
Tôi cũng hay đến nhà Mai Khôi chơi. Tại nhà Mai Khôi,
nhờ giới thiệu qua lại, tôi kết giao thêm một số bạn mới cũng
học Võ Tánh nhưng khác lớp, và đã mau chóng trở thành
những thằng bạn thân thiết. Mai Khôi có nhiều nghệ sĩ tính,
biết hát, biết chơi đàn guitar, thích cà phê cà pháo cho nên
rất hạp “gu” với đám con trai tụi tôi. Hầu như tối nào tụi tôi
cũng tụi tập tại nhà Mai Khôi, đàn địch, ca hát, đùa giỡn. Mẹ
và chị Mai Khôi rất thương mấy đứa tôi, cho nên dù tụi tôi
có ồn ào đến mấy, bác và chị cũng không bao giờ tỏ vẻ khó
chịu. Đã vậy lại còn “chiêu đãi” bọn tôi, khi thì nồi chè đậu
xanh, đậu đỏ, lúc thì nồi cháo vịt, cháo gà.
Lúc gần thi tú tài, chúng tôi thường ghé lại nhà Mai
Khôi, nói là để học thi, nhưng học đâu không thấy, chỉ lo đùa
giỡn. Trước hôm thi vấn đáp môn Pháp văn, tôi ở nhà Mai
Khôi mãi đến hơn một giờ khuya mới đạp xe về nhà, khi tới
Ngã Sáu thì bị cảnh sát chận lại, bắt giam về tội đi quá giờ
giới nghiêm. Tại ty Cảnh Sát mặc dù tôi năn nỉ cạn lời, thậm
chí còn nêu cả tên ba tôi đang giữ chức vụ khá lớn trong ty,
để xin thả, thế nhưng viên cảnh sát trực ban có lẽ đang ngái
ngủ đã không thèm đếm xỉa những gì tôi trình bày. Cả đêm
tôi không tài nào ngủ được, chỉ sợ ngày mai không kịp đi thi.
May sao 9 giờ sáng thì tôi được thả, chỉ kịp về nhà tắm rửa,
ăn uống qua loa rồi chạy đến trường. Hú hồn!
Hai cô bạn thường đi cặp đôi với nhau, và lúc nào cũng
thấy tôi lăng xăng bên cạnh, là Như Ý và Cẩm Vân. Cả hai
đều hát rất hay. Mỗi khi hai nàng đi tập dượt cho buổi trình
diễn Văn Nghệ Tình Thương, tôi thường đi theo. Như Ý đẹp
thùy mị, ăn nói từ tốn, nhỏ nhẹ, là “á hậu” trong danh sách
hoa khôi của lớp do đám con trai bầu chọn qua cuộc “bỏ
phiếu” bằng mồm! Hoa hậu là Bích Khuê, và kế tiếp là các
242 Đặc San 60 Năm (1960-2020) NTH/HT-NT