300 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng TÌNH HỜ Vì không có lá diêu bông, Nên anh chẳng được làm chồng của em. Mỗi đêm anh phải chong đèn, Viết thiên tình sử cho thêm hận tình. Trời cho em đẹp, em xinh, Tại sao em phải một mình bơ vơ. Để cho anh đợi, anh chờ, Để cho anh phải mộng mơ suốt đời. Để cho hậu thế chê cười, Vì đâu đến nỗi ra người ngẩn ngơ. Sông kia còn có bến bờ, Tình anh có phải "tình hờ" không em ? Phòng khuê giờ đã buông rèm, Gối không, chiếc bóng, ngọn đèn hắt hiu. Sương rơi theo gió dặt dìu, Đêm khuya nghe vẳng tiếng tiêu oán hờn. Bao nhiêu thác đổ về nguồn, Dại bao nhiêu cũng có khôn một ngày. Xa em từ bấy đến nay, Diêu bông chẳng có trong tay anh cầm. Em ra đi quá âm thầm, Tiếng loan im bặt, nguyệt cầm đứt dây. Lối xưa xác lá khô gầy, Chuôi sao bắc đẩu, từng mây hững hờ. Từ ngày anh biết làm thơ, Đêm mưa vẫn cứ mịt mờ bóng em. 18-3-1999 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 301 TÓC EM MÀU MÂY Kìa, tình lang của em, Đang bước tới... Giữa hai hàng trinh nữ, Cầm đèn và cầm hoa... Những nàng trẻ đẹp ! Gấm vóc lụa là... Như những tiên nga ! Chàng không dừng lại. Chàng đang ngơ ngác... Có ai cất tiếng hát Từ cuối đường... Thật hay ! "Tóc em như màu mây, Dày như rừng rậm. Mày em như lá liễu. Này đôi mắt phượng... Này má em thơm... Này môi em thắm... Này ngực em tròn... " Chàng đi tìm em ? Chàng đang say đắm ? Em ở cuối đường này, Bàn tay em đây... Sao chàng không thấy ?... Chàng đang tìm ai ? Sao chàng không nói ?
302 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Tình lang em ơi ! Chân anh thật dài, Trán anh thật cao, Mắt anh vời vợi... Đang nhìn trăng sao. Em đang ở đây. Sao anh không tới ? Này người yêu ơi ! Sao anh không dừng lại ? Sao anh không sánh vai ? Với những nàng trinh nữ ? Kìa họ đang quyến rũ anh... Này người yêu ơi ! Xin em đừng sợ... Vì anh đang ước mơ, Anh đang thương nhớ... Anh đang vội vã... Và, những nàng trinh nữ, Đã không quyến rũ được anh. Anh đã đi tìm , Anh đã theo em, Đến tận cùng thế giới. Ôi ! Em đẹp tuyệt vời, Anh chỉ yêu em mà thôi ! 29-6-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 303 TRĂNG SOI GỐI MỘNG Xin đừng trả nhẫn em đeo, Đừng than: "em chán", đừng kêu: "em buồn". Xin đừng từ chối nụ hôn, Anh thương em cả tâm hồn của anh. Em đến đây có một mình, Để anh tìm lại mối tình Thôi, Trương. Cho anh trăm nhớ, ngàn thương, Gối chăn ấp ủ, phấn hương nồng nàn. Mắt em chứa cả thiên đàng, Má em mang cả dịu dàng làn da. Môi em tươi thắm ngàn hoa, Tóc em lớp lớp như là tầng mây. Bàn tay nắm chặt bàn tay, Em bên gối chiếc, còn say giấc nồng. Vườn em vừa hé nụ hồng, Chim khách lại báo: “có chồng đến thăm". Mình xa nhau đã bao năm, Sao anh không đến, anh nằm bên em. Phòng em cửa sổ buông rèm, Lối vào ai đã cài then chặt rồi. Dạt dào nước cuốn, mây trôi, Cành cây khô héo đâm chồi ra bông. Đàn ai dìu dặt tơ đồng, Ru trong giấc ngủ nhạc lòng xôn xao. Gió Thu lướt nhẹ, trời cao, Nửa vầng trăng lạnh lạc vào mắt em. Anh nghe rộn rã trong tim, Bao nhiêu nhung nhớ đi tìm người thương. 30-10-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
304 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng HỘI TRĂNG RẰM Trời khuya vằng vặc bóng Hằng Nga, Trăng sáng lung linh, trăng ngọc ngà. Mây trắng bay về che núi tuyết, Mịt mù thế giới dưới chân ta. Tháng Tư nhắc nhở "hội trăng rằm", Cơn bão trái mùa, đêm tối tăm. Mưa kéo qua đây nên lạc lối, Nhà gần mà cứ ngỡ xa xăm. Nghìn trùng xa cách kể là không, Từ thuở chim non giữa bão bùng. Chuyện cũ ngày xưa vào dĩ vãng, Tưởng rằng muôn kiếp vẫn mùa Đông. Xưa nay quả đất vốn quay tròn, Sẽ có ngày về với nước non. Sông chảy ra xa rồi trở lại, Gió làm mây tụ để mưa tuôn. Cho hay muôn sự tại Ông Trời, May rủi rồi ra cũng có vơi. Trôi nổi cho cùng khắp bể khổ, Mong sao giữ trọn đạo làm người. Đêm rằm tháng Tư Kỷ Mão 29-5-1999 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 305 GỞI NGƯỜI TRONG MỘNG Từ thửa mười lăm mới lớn lên, Trải qua những chục năm đi tìm. Mong sao gặp được người trong mộng, Rồi bỗng một hôm anh thấy em. Từ đó lòng anh những ước ao, Thư xanh đã gởi đến hôm nào ? Em không phúc đáp, em không nói Một tiếng "yêu anh", khó lắm sao ? Anh đợi chờ em kể mấy năm, Chiêm bao tỉnh giấc, lạnh trăng rằm. Em vừa đến với anh trong mộng, Mãi mãi đời anh một kiếp tằm. Con tằm trọn kiếp phải ươm tơ, Từ đó anh thường sáng tác thơ. Trút hết nỗi lòng lên giấy trắng, Văn chương ấp ủ những mong chờ. Bao năm trôi nổi giữa dòng đời, Anh chỉ yêu người trong mộng thôi. Em đã ra đi không trở lại, Chiều Xuân, sao cánh én chơi vơi ?
306 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Người mộng bây giờ đã biết yêu, Biết thương, biết nhớ, biết nuông chiều. Bao năm những tưởng người không đến, Một sớm mùa Thu, điện thoại reo... Em đã trở về, em đến thăm, Chăn bông em đắp, chiếu em nằm. Tay anh em gối, em tâm sự, Kể hết chuyện lòng trải tháng năm. Mới đó, hôm qua em nói cười, Giờ đây, hai đứa đã hai nơi. Hỏi em là thực hay là mộng ? Là mộng, vì em đã mất rồi ! Cứ thế , đời em vẫn nổi trôi, Em đem nhung nhớ gởi cho người. Và anh trở lại thời mơ mộng, Ôm mộng mà đi hết cuộc đời. 2-12-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 307 TRỐNG CƠM Thuyền về bến cũ nhớ đêm xưa, Trăng đợi chờ mây, gió hững hờ. Tuổi mới biết yêu, chưa dám nói, Chuyện lòng chép vội mấy vần thơ... Bao nhiêu thương nhớ gởi cho người, Mấy chục năm rồi kiếp nổi trôi. Đừng trách nhau khi tình lận đận, Âu là số kiếp... cũng đành thôi. Tình bằng có tiếng trống nên lời, Tốc tả đi tìm: duyên nợ ôi ! Tiếng trống, khen ai mà khéo vỗ, Tai em nghe mãi, cũng chiều thôi ! Gió mưa giăng mắc quãng đường dài, Bóng tối bao trùm, vướng mắt ai ! Xe chạy tràn qua cơn bão táp, Lời ca còn mãi khúc u hoài. Ta lạc vào đây nguồn bể ái, Gối chăn ôm ấp mộng đêm rằm. Em vẫn chờ ta ngày trở lại, Đâu còn lưu lạc chốn xa xăm. 18-6-1999 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng 1. Phỏng theo ý bài dân ca "Tiếng trống cơm": Tình bằng có tiếng trống cơm, Khen ai khéo vỗ (ấy) tai (mà) vui tai... ... Duyên nợ tốc tả đi tìm...
308 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng TỪ KHI Từ khi em biết yêu anh, Bao nhiêu chuyện cũ trở thành hư vô. Từ khi em biết mong chờ, Đêm đêm em vẫn nằm mơ thấy chàng. Dù xa cách mấy quan san, Mến thương chắp nối lại càng gần hơn. Em không còn thấy cô đơn, Em không còn thấy tủi hờn như xưa. Đại dương còn có bến bờ, Sông kia còn có con đò sang sông. Vườn em vừa nở nụ hồng, Hỏi anh có muốn làm chồng em không ? Em giờ ngày nhớ đêm mong, Ước chi trăng gió về trong nhà này. Anh ôm em trong vòng tay, Anh nhìn em suốt mặt mày của em. Khen em tóc đẹp như tiên, Khen em má lúm đồng tiền thật xinh. Mắt em trông thật đa tình, Trái đào chín mộng, thân hình em thon. Anh khen vòng ngực em tròn, Bàn tay quý tướng vẫn còn tương lai... Khen em khen mãi khen hoài, Khen duyên khen dáng, khen tài nói năng. Hỏi rằng em đáng bao lăm, Mà khen nhiều quá chi bằng đừng khen.
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 309 Không. Em không phải người hèn, Em là những đóa hoa sen trong hồ. Số em ắt phải giàu to, Làm nên danh giá để cho anh nhờ. Số em phải được tôn thờ, Như là thần tượng ước mơ trọn đời. Bởi vì anh quá bất tài, Nên không gặp được những ngày xa xưa. Đợi em cho đến bây giờ, Gian nan trăm nỗi, nào ngờ gặp nhau. Từ khi em bước qua cầu, Màn đêm buông xuống một màu nhớ thương. Dòng xe vẫn chảy trên đường, Tim anh vẫn cứ vấn vương một người. Em bây giờ, đã xa rồi, Và anh cũng đã ra người lãng du. Từ nay cho đến mùa Thu, Lá vàng rơi rụng, ngàn mơ trở về. Cho em nối lại câu thề, Cho em tay ấp má kề bên anh. 26-6-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng Quan san: quan là cửa ải, san là núi.
310 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng ƯỚC MƠ Bao giờ em trở về nhà, Thì anh sẽ trải chiếu hoa anh mời: Xin hoàng hậu hãy lên ngôi, Để cho anh được đến ngồi một bên. Ánh trăng chiếu sáng thay đèn, Minh châu lấp lánh ở trên tóc này. Mân mê tay đẹp trong tay, Mắt hồ thu biếc, đôi mày liễu xanh. Mấy mươi năm, những ân tình, Làm sao nói hết chuyện mình năm xưa. Tình người sớm nắng chiều mưa, Hãy quên những nỗi ơ hờ lắm khi. Từ lúc em xa kinh kỳ, Anh ra khô héo cũng vì nhớ nhung. Réo rắt những tiếng đàn lòng, Mưa ngâu thổn thức, mùa Đông trở về. Những đêm dài khóc người đi, Khi vừa chợp mắt, họa mi đã mừng Chân trời tỏ rạng ánh hồng, Mây về Nam Phố một vừng bình minh. Người đi qua biển Thái Bình, Để anh cam chịu phận mình lẻ loi. Ở đây dở khóc, dở cười, Phận mình là rủi, duyên người là may.
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 311 Người đi, ta nhớ bàn tay, Nhớ đôi mắt biếc, chân mày cong cong. Nhớ em má thắm, môi hồng, Một vầng trán rộng, tóc bồng màu mây. Nhớ em từ lúc thơ ngây, Thương em từ lúc đắm say tình đầu. Số mình chẳng được gần nhau, Chim bay đi mất, tìm đâu bây giờ. Tình cờ anh biết làm thơ, Ngày đêm anh vẫn ước mơ một người. Núi cao chi lắm núi ơi, Núi che mặt trời không thấy người thương. 17-7-98 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
312 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng CON NHỜ PHÚC MẸ Nghe tin Út về thăm ngôi nhà cũ, Nơi mẹ cha chung sống đã bao ngày, Thân ngọc ngà ôm ấp tuổi thơ ngây, Ngôi nhà đó giờ qua tay kẻ khác ! Vẳng đâu đây lời ca dao mẹ hát, Bên nôi hồng ru Út ngủ giấc say. Anh vẫn còn nhớ mãi miếng trầu cay Duyên con gái: mười hai bến nước. Từ độ xa nhau: kẻ xuôi, người ngược, Ván đã đóng thuyền, một bước sang ngang. Út ra đi khi nước mất nhà tan, Số kiếp nhọc nhằn bao phen tù tội ! Trông về quê hương, núi cao vời vợi, Chiếc thuyền nan trôi giạt biển khơi... Cảnh vợ chồng mỗi đứa mỗi nơi, Ôm con dại kêu Trời chẳng thấu ! Mấy mươi năm quê người nương náu, Cha mẹ già, con cháu ở xa... Anh chị em lâm cảnh không nhà, Bị đày ải nơi rừng hoang cảnh lạ !
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 313 Ngày trở về không còn cha, còn má, Tuổi trăm năm vắng vẻ đơn côi. Nỗi nhớ thương nói chẳng nên lời, Biển rộng bao la, núi che mặt trời ! Núi cao chi lắm núi ơi ! Làm thân con gái, một đời vong ân... Trước bàn thờ, hương trầm nghi ngút, Dâng mẹ cha một chút lòng thành... Cháu chắt giờ đã nên danh, Con nhờ phúc mẹ, may lành về sau. 2-12-1999 (Viết cho Út kỷ niệm một chuyến về thăm quê hương, giỗ mẹ) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
314 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng XIN ĐỂ EM TRẢ LỜI Em bé đang đòi mẹ, "Mi" hãy còn bận tay. Tủi thân, bé khóc nhè... Sao mà hư quá vậy ? Bé chạy đến ôm chân, Tuồng như "Mi" nổi giận: "Mau đi chỗ khác chơi" Bé không được đến gần ! Bé bèn đứng sau lưng, Tự nhiên hai dòng lệ Chảy dài trên đôi má... Bé vẫn gọi:"Mi, Mi !" Sao "Mi" không ẵm bé ? Sao "Mi" vẫn vô tình ? "Mi" không còn nhỏ nhẹ, "Mi" tỏ ra bực mình. "Mi" đang còn bận việc, "Mi" đang lo bếp núc. Nhưng bé đâu có biết, Bé đến không đúng lúc. Mọi khi bé được cưng, Bé được "Mi" ẵm bồng. Bây giờ bé chưng hửng, Cho nên bé khóc ròng...
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 315 Có ai đến dỗ bé, Bé vẫn không bằng lòng. Bé chỉ muốn được "Mi" Hôn lên đôi má hồng... Ta thấy bé tủi thân, Mà nghĩ đến phận mình... Biết rằng em đang bận, Mà vẫn muốn tâm tình ! Ta không còn nhỏ dại, Ta đã lớn khôn rồi. Tại sao còn nhõng nhẽo ? Tại sao gọi em hoài ? Nhớ em từ thuở nào, Tình ta động đất trời. Ta không biết tại sao ? Xin để em trả lời. 21-8-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
316 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng MÙA XUÂN CHỜ ĐỢI Cuối năm dọn cửa, dọn nhà, Áo quần sắm sửa, kết hoa chưng đèn. Lau cho sạch tủ, sạch bàn, Lư trầm đánh bóng, bát nhang sẵn sàng. Trước, sau, sắp đặt gọn gàng, Rượu, trà, bánh, trái, họ hàng biếu, cho. Có điều lấn cấn, nhỏ, to, Hãy đi thu xếp, đừng chờ sang năm. Xét lòng mình, chuyện phải chăng, Những điều sai quấy, ăn năn xin chừa. Bao nhiêu ước vọng ngày xưa, Đam mê cho lắm, cũng vừa hư thân. Xin em chớ có ngại ngần, Đừng chê, đừng trách, đừng hờn dỗi anh. Thế gian lắm kẻ bạc tình, Dù ai dối trá, riêng mình thì không. Xin em chớ có phiền lòng, Gặp điều không phải, cũng đừng xa nhau. Nghĩ ra từ trước đến sau, Sắt son, cho dẫu bạc đầu, dám phai. Bây giờ mấy chục năm rồi, Gian nan, đã lắm đoạn đời trải qua. Tết này, ăn Tết phương xa, Mẹ cha không có, cửa nhà quạnh hiu. Đêm giao thừa, nhớ người yêu, Biết ai trông sớm, trông chiều đó chăng ? Trời cao, thỏa cánh chim bằng, Biển xanh sóng bạc, hàng hàng nối theo.
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 317 Thương anh lúc khó, lúc nghèo, Những lúc hoạn nạn, cheo leo, đường cùng... Cám ơn em đã có lòng, Cám ơn em đã thủy chung đá vàng... Em cho anh cả thiên đàng, Em cho anh cả mùa Xuân cuộc đời. Cho dù tận chốn xa xôi, Anh luôn nói mãi một lời "Yêu Em". 5 tháng 2-1999 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng ĐI CHO BIẾT Hai chân như hai cột đình, Anh thương anh bảo em xinh nhất đời. Bảo rằng em mới đôi mươi, Ra đường nên mặc quần dài che chân. Em đâu có số nhọc nhằn, Xin em đừng có ngại ngần làm chi. Đi đâu thì cứ việc đi, Có dù, có lọng, có xe đón mời. Bà con có mặt khắp nơi, Em đi cho biết chuyện đời đổi thay. 16-9-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
318 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng THƠ MỪNG ANH NGUYỄN VĂN HUỲNH Bảy mươi tám tuổi có nàng dâu, Mong ước giờ đây như nguyện cầu. Bốn đứa con trai đều "rứa cả", Một đàn cháu ngoại khác chi nhau ? Trị An đất mới chim xây tổ, Dương Lộc quê xưa lá đổi màu. Cháu ngoại nhiều rồi, mong cháu nội, Có người nối dõi để mai sau. 3-1-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng THƠ MỪNG HAI CHÁU VĂN HUY VÀ KIM ANH Nhớ từ năm cũ cảnh bơ vơ, Lạc bước về đây luống đợi chờ. Dương Lộc, Di Luân xưa đất tổ, Trị An, Cây Gáo, mới cơ đồ. Đất lành chim đậu, người chung sức, Mưa thuận, gió hòa, lúa ngập bờ. Hồng thiệp báo tin Huy cưới vợ, Hân hoan xin gởi mấy vần thơ. 3-1-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 319 VẾT HẰN TRÊN TAY EM Tay em đeo ngọc màu hồng, Biết em là gái có chồng vẫn thương. Tay em có dấu lạ thường, Vì anh cắn trộm, vết thương chưa lành. Tay em đeo ngọc màu xanh, Em ơi ! Có nhờ người tình năm xưa ? Suốt ngày chỉ biết mộng mơ, Nhớ em đến nỗi bơ vơ một mình. Bao năm anh vẫn chung tình, Như trúc xinh mọc đầu đình đó em. Hôm qua thấy trăng lưỡi liềm, Ba sao lơ lững, chữ TÂM trên trời. Anh thương anh nhớ một người, Dấu tay anh cắn, trọn đời không quên. Nếu em mà có bắt đền, Thì anh chẳng có bạc tiền cho em. Anh đây chỉ có con tim, Tim anh chỉ biết yêu em suốt đời. Anh hôn em ở trên môi, Và môi em nở nụ cười thật xinh. 3-5-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
320 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng CÂU ĐỐ VUI 1. Cô nào mái tóc màu mây, Đôi mày lá liễu, tay hay bắt chuồn. Nhà cô ở tận Kim Luông, Đêm Hè nóng bức, tắm sông một mình. Không ngờ có kẻ lưu manh, Thấy cô xinh đẹp... nên rình xem cô. 2. Cái cô kia, vốn họ Hồ, Đố ai biết được ở mô bây giờ. Mỗi tuần nhận mấy bài thơ, Của ai không biết bất ngờ đến đây ! 3. Cô nào bận rộn suốt ngày, Đêm nằm mơ thấy móng tay thêm dài. Lúc nào cô cũng tươi cười, Cầm phôn nói chuyện với ai đó kìa ? 4. Cô đi đến tối mới về, Ham phôn nên để cơm khê cả nồi ! Anh kia làm khổ em rồi, Vì anh nên mới đứng ngồi không yên ! Tay em ra bạc, ra tiền, Anh hay thăm hỏi để phiền cho em. 5. Có phải là cô... . Xưa kia cô đẹp như tiên trên đời. Cô cho chuồn cắn rốn chơi, Anh kia biết được nên cười trêu cô ! 1-8-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 321 SỚ TÁO QUÂN (Nguyễn Lý-Tưởng sáng tác và đọc vào đêm Giao Thừa 30 tháng Chạp Ất Sửu bước qua Mồng Một Tết Bính Dần (đêm 8-2-1986 qua ngày 9 tháng 2-1986) tại Buồng 5 Khu A trại Nam Hà, tỉnh Hà Nam Ninh, miền Bắc Việt Nam. Sau đó, tác giả bị cùm chân trong nhà kỷ luật 2 tuần cho đến tối 19-3-1986, lễ Thánh Giuse mới được về buồng. Tác giả đã nhớ và chép lại) Ngọc Hoàng Vạn Tuế ! Ngọc Hoàng Vạn Tuế ! (Thùng, thùng, thùng... ) Muôn tâu Ngọc Hoàng, Thần Táo Việt Nam, Nam Hà chi trại, Buồng 5, Khu A, Tháng Chạp 23, Xin về bái yết... (Thùng, thùng, thùng... ) Vậy xin tâu hết, Những việc đã qua: Từ năm 83 (1983) Là năm Quý Hợi, Hà Tây chi trại, Lục tục về đây. Tháng Tư năm ấy, (20-4-1983) Một chuyến đi Nam, Cũng được mấy trăm, Còn lại cả ngàn... Lại thêm một toán, Trại Mễ, Trại C (Xê), Khăn gói kéo lê, Cũng vừa nhập trại... "Tường đá nở hoa, Nam Hà tụ hội... "
322 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Mùa Hè nắng cháy Mùa lạnh rét run, Trồng cói, sục bùn, Khổ ơi là khổ ! (Thùng, thùng, thùng... ) Lạ người, lạ chỗ, Lạ nước, lạ non, Lòng những mỏi mòn, Cũng đành chịu vậy. Trông ra phía Tây, Mấy ông rồng nằm, Trông ra phía Đông, Năm ông hổ phục, Trông ra phía Bắc, Núi cao chất ngất, Mây trôi lãng đãng. Trông ra phía Nam, Rùa chưa tới đỉnh... (Thùng, thùng, thùng... ) Từ lúc bình minh, Đến khi chiều xuống, Gánh phân ra ruộng, Đập đá làm vôi, Vượt thác, trèo đồi, Vào rừng đốn củi, Áo quần rách rưới, Bụng đói cồn cào, Ai có thuốc lào, Cho hít một hơi, Ốm như ma trơi, Khổ ơi là khổ ! (Thùng, thùng, thùng... )
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 323 Tiền ghi vào sổ, Giữ đó không xài, Ăn thì sắn khoai, Chan thêm nước muối, Đi đào củ chuối, Trộm cả bí bầu, Lo sắm cần câu, Kiếm thêm tôm cá. Rau sam, rau má, Nhổ sạch không còn, Cà hãy còn non, Cũng bòn vét hết. Đợi chờ ngày Tết, Có chút mứt gừng, Của nhà tiếp tế, Cơm nếp, gạo tẻ, Bánh tét, bánh chưng, Thịt kho thơm lừng, Bắt để ngoài buồng, Không được đem vô, "Chó vàng" đến đó, Ăn hết không chừa, Khổ ơi là khổ ! (Thùng, thùng, thùng) Mấy năm ở đó, Chẳng gặp vợ con, Bệnh hoạn từng cơn, Không có thuốc men, Ngày đêm mỏi mòn, Khổ ơi là khổ ! (Thùng, thùng, thùng... )
324 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Nghe đồn buồng nọ, Có gởi thư chui, Tính tới tính lui, Cũng liều một nước. Nếu chúng bắt được, Thì phải bị cùm, Trong nhà kỷ luật, Khổ hơn súc vật, Chẳng khác chó heo, Nghĩ phận tù nghèo, Khổ ơi là khổ ! (Thùng, thùng, thùng) Nghe đồn thầy số, Đã đoán Tử Vi, Chắc chắn năm ni, Anh em về hết. (Thùng, thùng, thùng... ) Qua mấy lần Tết, Chẳng thấy hơi tăm. Có người đến thăm, Đem tin: ở Mỹ, Đã có hội nghị, Cam kết đôi bên: "Về cho đi liền", Anh em phấn khởi. (Thùng, thùng, thùng... ) Biết đâu năm mới, Hết hạn tù đày, Mình lên máy bay, New Year, New York ! (Thùng, thùng, thùng)
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 325 Ăn năn khóc lóc, Cầu xin Thượng Đế, Cho được mau về, Với đàn con trẻ... (Thùng, thùng, thùng... ) Cho qua nước Mỹ, Xây lại cuộc đời, Yên phận làm người, Thảnh thơi đôi chút ! (Thùng, thùng, thùng... ) Thân tù côi cút, Dại dột tâu lên, Thượng Đế thương tình, Hoàn thành ý nguyện. (Thùng, thùng, thùng... ) Chỉ bấy nhiêu chuyện, Báo cáo đã xong, Từ giã Ngọc Hoàng, Thần xin trở xuống. Bai, Bai (Bye, Bye). Thùng thùng thùng... .. (Chép lại ngày 5-11-1998 tại TP Garden Grove, Nam California) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
326 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng CHO TRỌN CUỘC ĐỜI Sao em không nói ? Sao em không cười ? Sao em không hỏi ? Sao em không mời ? Sao em không đợi ? Vì em ngần ngại ? Vì em từ chối ? Khi đã yêu rồi, Em đành ngậm ngùi, Suốt cả một đời... Chiều lên chơi vơi, Tình em đơn côi... Anh nghe em gọi, Từ nơi xa xôi. Hoàng hôn dần tối, Trời làm mưa rơi, Thân em lạc loài, Lòng em u hoài... Em đang bối rối, Em đang sầu tủi, Cho em niềm vui, Cho em trọn đời Được nhiều an ủi. Đây mùa Xuân mới Đang về muôn nơi.
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 327 Người người phấn khởi, Sao em không vui ? Em vẫn miệt mài, Trên quãng đường dài... Anh ơi ! Anh ơi ! Non cao vời vợi, Tình anh xa xôi. Xin cho một lời, Gởi đến mây trời... Vẫn kiếp nổi trôi Cho trọn cuộc đời ! 17-2-1999 (Mồng 2 Tết Kỷ Mão) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
328 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng CHUỒN CHUỒN CẮN RỐN Cô kia đi bắt chuồn chuồn, Để cho cắn rốn, tưởng khôn hơn người. Nghĩ rằng mình sẽ biết bơi, Ai ngờ lội xuống, nước trôi đi liền. Tay chân cứ quậy liên miên, Thân hình chìm lỉm tới miền vực sâu. May mà số cô sống lâu, Nếu không thì đã về chầu Diêm vương. Nhà cô ở cạnh sông Hương, Mùa Hè oi bức cô thường xuống đây. Muốn bơi thì phải nhờ thầy, Tại sao không hỏi những ngày mới quen. Phải chăng cô sợ tốn tiền, Hay là cô sợ lụy phiền đến ai. Tại sao không nói một lời, Chuồn chuồn đâu phải là người thương cô. Cô cho chuồn cắn nơi mô ? Tại sao cô lại hồ đồ thế kia ? Cô liền ôm bụng cười khì, Rằng em chẳng biết mô tê chỗ nào. Em thề rằng có trời cao, Em chưa hiểu được vì sao bắt chuồn. Bây giờ em đã lớn đã khôn, Chuyện xưa nhắc lại vẫn còn bâng khuâng. 14-7-98 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 329 HÀNH TRANG CHO EM Gởi các bạn trẻ trại hè Aarhus, Đan Mạch, 7-1995 Chia tay nhé, trại hè Ô-hút, Gió sang mùa man mác vấn vương. Ngày mai anh sẽ lên đường, Chuyến tàu biên giới, tha hương lạc loài. Anh ra đi không lời tiễn biệt, Hàng cây xanh da diết bao tình. Đêm chưa tàn, ánh bình minh, Ngày dài tháng Bảy, cho mình thức khuya. Lời nhắn nhủ: ngại chi giới trẻ, Dặm đường dài, vui vẻ bước đi. Hành trang mang nặng câu thề, Dấn thân phục vụ, lối về tương lai. Đã bao năm, miệt mài kinh sử, Kiếp lưu đày, lữ thứ tha hương. Giang tay đón gió mười phương, Anh em từ chốn mười phương góp về. Chiều Đan Mạch, ngồi nghe sóng biển, Nhìn trời xanh ước nguyện ngày mai. Tiếng chim trên quãng đường dài, Làm trai phải hiến thân trai cho đời.
330 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Anh ra đi có lời nhắn hỏi, Hè sang năm họp trại phương nào ? Trời cao lấp lánh ngàn sao, Chí trai phải sáng hơn sao trên trời ! Đây gia tài cha ông để lại, Một quê hương quằn quại đau thương, Bao nhiêu hành khất bên đường, Bao nhiêu ngục tối, đoạn trường, lầm than ! Khắp đất nước, dân gian đói khổ, Đã lâu rồi tủi hổ cha ông... Riêng anh chỉ một tấm lòng, Suốt đời tranh đấu... ra công dã tràng ! Nhớ tổ quốc hai hàng nước mắt, Suốt đêm hè, tiếng nấc đỗ quyên. Biết ai cùng hội, cùng thuyền, Chiều lên, sóng vỗ qua miền cỏ xanh ! Gói hành trang của anh để lại, Là chí trai, tranh đấu không ngừng. Em ơi, phải quyết một lòng, Dấn thân phục vụ cộng đồng quê hương. Mười phương, góp lại một phương, Quê hương, anh nhớ, anh thương suốt đời. Đan Mạch, tháng 7, 1995 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 331 MỪNG ĐÁM CƯỚI Hôm nay Ơn Phước Chúa tuôn tràn, Con gái theo chồng: chuyện thế gian. Giờ phút sang ngang lòng bịn rịn, Hoa đăng đầu ngõ cảnh huy hoàng. Mẹ cha còn đó, nhà đơn chiếc, Tiếng pháo vu quy thật rộn ràng. Con cháu sum vầy mừng đám cưới, Trời Thu rực rỡ cánh hoa vàng. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng Mừng ngày Vu Quy của Nguyễn Hoàng An Nhiên 9/2022 CHÀO MỪNG NĂM 2017 Năm cũ hết rồi, năm mới đây, Mừng tôi thêm tuổi, lắm điều hay. Gian nan có số, duyên có phận, Hoạn nạn lúc cùng, đến vận may. Vinh nhục chỉ là trong quá khứ, Hanh thông mới thực ở tương lai. Ơn trên phò trợ khi cùng khốn, Tin tưởng quê hương vẫn có ngày... 1/1/2017 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
332 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng CON SÁO SANG SÔNG Chiều nay con sáo sang sông, Tiễn đưa cô gái lấy chồng phương xa. Sao em không ở lại nhà, Có cha, có mẹ, có bà có con. Để cho anh khỏi mỏi mòn, Để cho anh sẽ không còn tủi thân. Sao em không lấy chồng gần, Cho anh có được một lần bên em. Những đêm trăng chiếu qua thềm, Đời như con nước êm đềm chảy xuôi. Thùng thùng trống đánh nhịp đôi, Triều dâng lênh láng, bèo trôi bập bềnh. Thuyền xuôi, sóng nổi, trăng lên, Nơi đây chỉ có ngọn đèn chờ mong. Bây giờ em đã có chồng, Mười hai bến nước, sao không bến này ? Thôi đành hai chữ chia tay, Bên Xuân là bến kiếp này thuyền xa. Một chiều Xuân (tháng Giêng Tân Sửu, 3/2021) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 333 CHÁU NỘI VỀ THĂM QUÊ NGOẠI Cháu nội của tôi, Sinh tại Hoa Kỳ Chưa đầy hai tuổi, Cháu chưa biết nói, Mẹ cháu muốn về Thăm quê xứ Huế… Ông bà ngoại Cậu Dì ngoài nớ Ngày đêm Quá nhớ, quá thương ! ! ! Ngày cháu lên đường, Mặt mày rạng rỡ Mẹ cháu lo sợ Đường sá xa xôi Một tay ôm cháu, Một tay xách quà… Lo quá, lo quá… Hai Dì vội vã, Từ đất Thần Kinh Chạy vô Sài Thành… Cháu thấy người lạ, Cháu liền khóc la ! ! ! Họ hàng bên ngoại, Chờ mãi, chờ hoài Mà chưa thấy cháu…
334 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Ôi một dòng máu Mà hai quê hương ! Quá nhớ, quá thương ! ! ! Đứa cháu đích tôn, Của Ông Bà Nội. Cũng là anh Hai, Đàn cháu Bên Ngoại. Nó chẳng sợ ai, Nó là nghịch tử. Nếu ai không tin, Tới đây mà thử… Một tháng đi xa, Vắng cửa, vắng nhà ! ! ! Bà nhớ, bà trông… Trông thằng cháu nội, Mau mau trở lại… Chúc cháu đường dài, Đi mô cũng tới… 7/2022 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 335 ĐI GIỮA MÙA THU Đạp tuyết mà đi giữa lá vàng, Sương mù giăng mắc, mùa Thu sang. Chuyện xưa còn nặng, tình lưu luyến, Ân nghĩa giờ đây, sao bẽ bàng ? Chim nhạn từng không xuống phía Nam, Anh đào chín đỏ thuở hồng hoang. Bao nhiêu mơ ước từ xa vắng, Chén rượu ly bôi uống vội vàng. Trà thơm nhấp cạn vẫn khô khan, Chiếc bánh trên tay nhớ cố nhân. Một buổi chiều đi không trở lại, Ngoài xa chim nhạn vượt mây ngàn. Sóng biển nhấp nhô bờ trắng xóa, Đá còn trơ trọi giữa bao la. Dâu bể bao đời nay còn lại, Non cao bóng cả, cảnh chiều tà. Ta còn theo mãi dấu chân chim, Một tiếng chim kêu, sóng nổi chìm. Tự cổ giai nhân nan tái đắc, Bạc đầu chẳng gặp lại người em. Gió thét mưa gào trên Biển Đông, Đêm qua em bỗng nhớ thương chồng. Chồng ai ? Em nhớ em không biết. Có phải giấc mơ, giấc mơ hồng ? Một sáng mùa Thu (28/9/2018) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
336 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng HOA IMMORTEL Có hoa nào không tàn ? Có tình nào không phai ? Dù thức suốt đêm dài, Người vẫn không trở lại ! Mưa vẫn mưa hoài... Buồn trông chênh chếch sao mai Bờ ao cá lặn, sao mai đã mờ. Con nhện giăng tơ... Ánh bình minh qua song cửa... Thêm một bài thơ, Viết trên giấy lụa... Gửi cho ai đó ? Gió thoảng mây bay, Trải qua tháng ngày... Nhìn lại bàn tay, Bàn tay khô héo... Người đi muôn nẻo... Ta vẫn còn đây. Hoa immortel, Khô héo trên bàn. Hoa kia đã chết, Như bóng hình ai, Bóng hình còn lại, Người đâu mất rồi ! 6/2018 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 337 ĐUỔI THEO MẶT TRỜI Mặt trời lên đúng ngọ Thì về chiều. Sao em còn đuổi theo Vầng kim ô ở bên kia núi ? Ráng mây phản chiếu: Lạc hà dữ cô vụ tề phi. Con cò trắng đã bay đi ! Ôi ! Đời ta còn gì ? Mà em vẫn nhớ ngày vinh quy ! Mặt trời bên kia núi, Ở bên này là bóng tối. Màn đêm phủ kín chân đồi Tiếng trống thu canh vang dội. Người nông dân vội vã trở về. Bước chân dài Trên quãng đường đê ! Nhà ai đã lên đèn Sao em còn bon chen ? Bữa cơm chiều đoàn tụ Nơi mái ấm gia đình… Cuộc đời đẹp xinh. Những mối tình chân thật ! Sao em còn tất bật Sớm đàng Đông, tối đàng Tây ?
338 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Em đuổi theo mặt trời, Mặt trời không dừng lại ! Mặt trời bên kia núi. Bên này là bóng tối… Em làm sao hiểu nổi Ý nghĩa cuộc đời. Bỉ cực thới lai… Mùa Xuân sẽ trở lại, Sau cơn rét mùa Đông. Niềm tin ở trong lòng, Như ánh đuốc bập bùng, Cháy mãi không hề tắt. 10/6/2010 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 339 LỜI TỪ BIỆT LAN CHI Têrêxa ! Têrêxa ! Hôm nay về với mẹ cha trên trời. Thông núi Ngự reo lời thương nhớ, Nước sông Hương sóng vỗ dập dìu. Lan Chi đáng mến, đáng yêu, Thuở còn thơ ấu được nhiều người thương. Hơn mười tuổi lên đường tranh đấu, Sớm mồ côi: nương náu quê người. Núi đồi Đà Lạt sương rơi, Mấy năm trọ học trau dồi nết na. Trường Thánh Mẫu, Thanh Đa, Bình Thạnh, Đời gian lao một gánh phong trần, Tháng ngày lao động chuyên cần, Đôi tay vất vả, lập thân khó nghèo. Duyên Chúa định đi theo Trần Bộ, Lập gia đình, gắn bó chồng con. Nêu gương hòa thuận, vuông tròn, Niềm tin đạo hạnh lớn khôn với đời. Ơn Chúa thương: ra nơi hải ngoại, Thăm Thánh Đô, rồi tới Hoa Kỳ… Ai ngờ gặp cảnh chia ly, Chúa cho mang bệnh nan y ngặt nghèo !
340 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Bao lo lắng, cheo leo, khốn đốn, Giữ Đức Tin giữa chốn trần ai. Nằm trên giường bệnh lâu dài, Bao nhiêu đau khổ, tháng ngày kêu xin. Ý Chúa định cho mình phải chịu, Sống lập công để cứu linh hồn. Ngày 9 tháng 7 năm 2011, Kết thúc cuộc đời, 54 tuổi xuân ! Đời em thánh thiện, hiền lành, Vâng theo ý Chúa, một lòng cậy trông. Tin em mất: bàng hoàng sửng sốt ! Lúc đang cầm tràng hạt (hột) trên tay ! Anh chị, các cháu ở xa không về được lúc này. Khóc thương tiễn biệt em, Xin Mẹ Maria đón linh hồn em, về cõi thiên phúc. Hưởng nhan Thánh Chúa muôn đời. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng California, Hoa Kỳ 10/7/2011
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 341 LỜI VĨNH BIỆT NGUYỄN THỊ HẢI Chiều Sàigòn nắng còn oi bức, Sáng Cali đương giấc mộng vàng. Nghe chuông điện thoại reo vang, Tin như sét đánh bàng hoàng tâm can. Hải ra đi ! Còn đâu người bạn ! Hải ngày xưa nửa mảnh trăng treo ! Giúp nhau trong cảnh ngặt nghèo, Sóng to gió lớn, cheo leo giữa giòng. Năm bảy lăm, lúc chồng cải tạo, Đàn con thơ: hết gạo, hết tiền… Trong nhà thiếu thốn liên miên, Tìm cách xoay xở, phát điên, phát khùng ! Vì thương bạn, ngại ngùng chi nữa, Góp bàn tay cứu chữa kịp thời. Mấy chục năm đã qua rồi, Sống trên đất Mỹ có hồi vươn lên. Lời Chúa dạy, đừng quên bác ái, Thương anh em trang trải cho nhau. Chẳng mơ cuộc sống sang giàu, Thân mang trọng bệnh bấy lâu âm thầm.
342 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Ngày chia tay khôn cầm giọt lệ, Biết rằng đây rồi sẽ không còn. Biết rằng xa cách nước non, Biết rằng vĩnh biệt: linh hồn ra đi. Suốt đêm qua còn gì chưa nói, Suốt đêm qua như đợi chờ ai ? Nước mắt trên má chảy dài, Thương cho số phận của người phương xa. Không ngờ: Hải đã ra người thiên cổ ! Tình chị em từ nhỏ đến nay. Giờ đây đành phải chia tay, Hải về nước Chúa, tôi đây một mình. Xin dâng lên lời kinh cầu nguyện, Hải ngồi trên một chuyến xe mây. Thiên đàng thơm ngát hương bay, Được về với Chúa đêm ngày yêu thương. Gởi về Việt Nam ngày 10/4/2013. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 343 HOA SỨ Ngày xưa, nhớ mẹ, cho con bú, Hoa sứ ngày xưa, nở trước nhà. Bao nhiêu sữa mẹ, còn chưa đủ, Khôn lớn, con nhờ phúc mẹ cha. Một dòng sữa mẹ như hoa sứ Chảy xuống môi con nước đục ngàu. Tấm lòng của mẹ bao năm tháng, Lòng mẹ như màu hoa trắng phau… Bông trắng, lá xanh, điểm nhụy vàng, Loài hoa với vẻ đẹp cao sang. Loài hoa của mẹ ngày xưa đó, Ôi mẹ ngày xưa quá dịu dàng. Hoa sứ bây giờ: đỏ, tím vàng, Nhiều màu, lắm vẻ vẫn đoan trang. Mẹ là hoa sứ muôn năm cũ, Là mẹ của con, con vẫn ngoan. 7/7/2022 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
344 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng MỪNG HÀI NHI MỚI SINH Thứ Bảy cuối tuần Lễ Giáng Sinh, Mùng hai đầu tháng trời trong xanh. Ơn trên ban tặng hài nhi mới, Cháu nội đích tôn thật quá xinh. Chúa biết tuổi già ngoài tám mươi, Con hằng mơ ước được như người… Cuối thu hoa nở, mùa Đông tới, Nắng đẹp trong vườn nắng rất tươi. Hài nhi đã đến với gia đình, Mẹ ẵm con về, con mới sinh. Nghe tiếng chuông reo từ điện thoại, Bà ra đón cháu vô nhà mình. Tiếng khóc chào đời, trán thông minh, Khôi ngô tuấn tú tợ trời thanh. Tương lai rạng rỡ cho dòng họ, Đây thật niềm vui của chúng mình. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng (Mừng cháu nội mới sinh ngày Thứ Bảy 2/1/2021)
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 345 NAM PHONG Ngọn Bắc phong vi vút, Rét lạnh thấu xương. Ta đi trên đường, người như muốn ngã. Từ nơi xa, Ta nhớ về ngôi nhà tổ phụ, Mùa Hè phượng đỏ Gió hiu hiu, Ta nằm trên phản gỗ Bên cửa sổ, say giấc ngủ. Cành cây cao, chim làm tổ. Dòng sông, tiếng sóng dạt dào, Bãi xa, cồn bắp phơi mao. Ôi ! mới ngày nào, Khi ta còn bé bỏng, Mẹ ôm ta vào lòng, Kẽo kẹt tiếng võng đưa... Mùa Hè đỏ lửa (1), Bốn mươi sáu năm rồi, Ta không còn trở lại chốn quê hương. Bao nỗi đoạn trường... Mỗi năm khi trời vào Hạ
346 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Ta nhớ ngọn Nam phong, Vừa khô, vừa nóng, Đang hừng hực ở trong lòng. Đời ta vẫn long đong, Nơi xứ lạ quê người. Ta vẫn mơ ngày trở lại. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng (20/4/2018) 1. 1972 quân Bắc Việt chiếm Quảng Trị. CHÚC MỪNG CỤ NGUYỄN BÁ LINH 90 TUỔI Mừng thọ chín mươi cụ Bá Linh, Sống lâu trăm tuổi phúc hòa ninh. Mãn đường hồng ảnh: xuân tươi thắm, Gia tộc sum vầy: thu nguyệt minh. Bạn hữu xa gần nay gặp lại, Rượu nồng nâng chén tiệc linh đình. Bao năm tranh đấu thân tù tội, Ơn Chúa ban cho hưởng thái bình. 15/10/2017 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 347 NĂM TUỔI CỦA EM (*) Nửa đêm gà gáy, tiếng chim kêu, Giặc đến đầu thôn, bắn giết nhiều. Năm đó em sinh: thời loạn lạc, Vườn hoang, nhà trống cảnh tiêu điều. Quân Pháp dàn quân ở Hải Phòng, Thanh niên tiền tuyến quyết xung phong. Hy sinh xương máu cho ai nhỉ ? Lũ khỉ vô rừng chẳng uổng công ! Chiến khu là chốn để nương thân, Giặc đến thì ai cảnh nợ nần ? Cộng Sản vẫn còn sau chiến trận, Tha hồ vơ vét của nhân dân. Hô hào kháng chiến bấy nhiêu năm ? Đất nước chia hai, cảnh tối tăm. Nhà cửa, ruộng vườn đành bỏ lại, Lên tàu vượt biển chạy vô Nam. Hai chục năm sau, năm bảy lăm, Vượt biên, vượt biển, chốn rừng thâm... Anh đi cải tạo, tù lao động, Em vẫn nuôi con, lạnh chiếu nằm. Năm nay em đã bảy mươi hai, Năm tuổi của em, có phát tài ? Tuổi thọ trời cho ngoài thất thập, Làm sao em giữ trọn hình hài ! 4 tháng 2 năm 2018 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng *. Tuổi Bính Tuất 1946, Mậu Tuất 2018.
348 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng NGÀY HỒNG ÂN Tôi nhớ lại, Ngày xưa, khi còn thơ dại, Một ngày trọng đại, Một ngày hồng ân Như làn gió nhẹ hiu hiu Cửa lòng tôi rộng mở Tôi vui mừng hớn hở Vì được Chúa đến thăm. Ngài đang đứng trước thềm... Con mời Chúa vào trong Thân xác và linh hồn, Con nay thuộc về Chúa... Con nghe tiếng của Ngài Ngài ở với con luôn mãi Trọn cả cuộc đời. Chúa ơi ! Con nhỏ bé ! Chúa ơi ! Con ngây thơ ! Chúa ơi ! Con dại khờ ! Con đang sống trong mơ ! Thiên đàng ở trong con, Con rước Chúa lần đầu. Ôi ! Mình Thánh Chúa nhiệm mầu ! Ôi ! Tình Chúa cao sâu ! Ngày 5 tháng 5 năm 2018, nhân ngày cháu ngoại Rước Lễ lần đầu. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 349 NGHÌN TRÙNG XA CÁCH Đêm nay lạnh lắm, trời không mưa, Lạnh giấc chiêm bao, lạnh gió lùa. Tám hướng mây bay, cơn bão tuyết, Màn đêm dày đặc, mùa Thu qua. Lá vàng rơi rụng ở sau vườn, Mùa Đông về lại với cô đơn. Triều dâng sóng vỗ vào chân núi, Tràn ngập cồn hoang gợi nỗi buồn. Làm sao quên được, Bé xưa kia ? Bé của yêu thương, Bé đợi chờ. Bé đẹp khi tình đang tuổi ngọc, Cho lòng mơ ước dệt câu thơ. Đêm nay, anh nhớ Bé xưa kia, Bé đã đi xa không trở về. Bé đã đi vào nơi xứ lạ, Nghìn trùng xa cách vẫn còn mê. Anh biết: không còn gặp lại em, Tuyết rơi, rơi mãi ở bên thềm… Một màu tím phủ lên hồn nhỏ, Man mác chiều xưa… đã đến tìm. Ngày Thanhksgiving 2015 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng