The words you are searching are inside this book. To get more targeted content, please make full-text search by clicking here.

Thương Về Quảng Trị- Triệu Dương- Nguyễn Lý Tưởng

Discover the best professional documents and content resources in AnyFlip Document Base.
Search
Published by lanthicung, 2023-05-22 21:48:55

Thương Về Quảng Trị- Triệu Dương- Nguyễn Lý Tưởng

Thương Về Quảng Trị- Triệu Dương- Nguyễn Lý Tưởng

150 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng SINH NHẬT THỨ 65 Sáu mươi lăm tuổi, cuộc đời tôi: Phú quý công danh cũng đủ mùi. Vinh nhục đắng cay đều có cả, Vào tù ra khám lắm chông gai. Lìa xa đất tổ, lòng đau xót, Bỏ lại quê hương, luống ngậm ngùi. Ơn Chúa ban cho còn sức khỏe, Vẫn còn hy vọng đến tương lai. Vẫn còn hy vọng đến tương lai, Dân tộc chúng ta hết độc tài. Được hưởng tự do và thịnh vượng, Thực thi dân chủ khắp nơi nơi . Tình thương chan chứa, không thù hận, Đoàn kết chung xây, với nụ cười. Con cháu cùng nhau ra gánh vác, Việc nhà, việc nước: cả hai vai. Kỷ niệm ngày sinh thứ 65 (8 tháng 11-1939 / 8 tháng 11-2004) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 151 XUÂN MẬU TÝ Tiếng pháo giao thừa rộn khắp nơi, Mùa Xuân Mậu Tý đến đây rồi. Bảy mươi tuổi thọ ai ngờ được, Một cuộc vui chơi giữa chợ đời ! Vinh nhục, thăng trầm, theo số phận, Thù nhà, nợ nước, vẫn chưa nguôi ! Cám ơn Thượng Đế cho sum họp, Ngày Tết, cùng nhau một trận cười... 7-2-2008: mùng Một Tết. Đêm Giao Thừa Xuân Mậu Tý Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng NGÀY SUM HỌP Bảy chục rồi đây có phải không ? Còn mơ Tết đến áo màu hồng ! Giang sơn nghiêng ngửa nào hay biết ? Dân tộc điêu linh cũng mặc lòng ! Số kiếp gian nan vinh lẫn nhục, Thăng trầm tai nạn... lắm gai chông. Hôm nay sinh nhật ngày sum họp, Chồng vợ, cháu con những ngóng trông... 8 tháng 11 năm 2008 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


152 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng CON GÁI ĐI LẤY CHỒNG* Một lòng tha thiết với quê hương, Thân gái đường xa, vạn dặm đường, Nửa quả địa cầu quay trở lại, Nghìn trùng nối kết khúc yêu thương. Trả nợ sách đèn, phận má hồng, Hoa đăng trước ngõ, con theo chồng. Công ơn cha mẹ, chưa đền đáp, Cá vượt vũ môn để hóa rồng (1). Bỉ cực thì nay đến thái lai, Khuyên con ghi nhớ mãi không phai. Tổ tiên còn đó gương trung hiếu, Thi, Lễ truyền gia đã mấy đời. Thương yêu hòa thuận trong gia đình, Bác ái công bình với chúng sinh. Tranh đấu vươn lên đừng thối chí, Trước sau giữ trọn chữ chung tình. 7 tháng 5 năm 2001 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng *. Hương Anh, con gái đầu. 1. Cố gắng vượt qua mọi trở ngại để thành công.


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 153 MỪNG SINH NHẬT ANH THƯ Mừng ngày sinh nhật của Anh Thư, Và Lễ Vu Quy đang đợi chờ... Con gái theo chồng tròn bổn phận, Tình duyên đã kết tóc, xe tơ. Họ hàng họp mặt mừng ngày cưới, Bè bạn chung vui rõ giấc mơ. Đèn sách cũng vừa lúc xếp lại, Hoa đăng trước ngõ, kết vần thơ. (Ngày cưới cũng là ngày sinh nhật của Anh Thư (con gái thứ hai), 19-6-2004, vừa là dịp tốt nghiệp Đại Học, ngành Nha khoa) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng NAM PHƯƠNG ĐI LẤY CHỒNG Con gái Nam Phương đi lấy chồng, Một ngày tháng Chạp giữa mùa Đông. Hân hoan bước đến bên bàn thánh, Thề hứa trăm năm chẳng đổi lòng. Bao nỗi gian nan đều qua hết, Khó khăn rày đã được hanh thông. Giáng Sinh: Chúa đến muôn ơn phước, Cảm tạ hồng ân, thỏa ước mong. (Đám cưới Nam Phương (con gái thứ tư) một tuần trước lễ Giáng Sinh, 2004) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


154 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng TƯỞNG NHỚ ĐỨC CỐ HỒNG Y PHANXICÔ XAVIÊ NGUYỄN VĂN THUẬN (Sinh ngày 17-4-1928 tại Phủ Cam, Huế. Qua đời lúc 6:30 PM 16-9-2002 tại Roma) Đất thần kinh, địa linh nhân kiệt, Làng Phủ Cam oanh liệt một thời. Nơi đây Cha đã ra đời, Mậu Thìn (1) rồng múa, dưới trời mùa Xuân. Tiên tổ vốn là dòng thi lễ, Vì Đức Tin nên bị tù đày. Nhà Lê cấm cách người ngay, Tự Đức “phân tháp” ra tay cực hình (2). Bỏ quê hương, gia đình, vào Huế, Lìa Trí Bưu, Quảng Trị, La Vang. Tấm thân gian khổ vô vàn, Quyết không bỏ đạo, bao lần lâm nguy. Năm Nhâm Tuất, thực thi hòa ước, Hết lưu vong nên được trở về. Từ đây chọn Huế làm quê, Đôi tay lao động, một bề làm ăn. Trải hai đời, họ hàng vui sống, Đến ông Nguyễn Văn Ấm thân sinh, Cưới bà Thị Hiệp, Ngô Đình. Đại Phong, Lệ Thủy, Quảng Bình vào đây. Năm Ất Dậu (3) tan thây nát thịt, Quân Văn Thân bắt giết giáo dân. Bà con quê ngoại điêu linh, Một lòng theo Chúa, đức tin không sờn.


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 155 Nguyễn Văn Thuận, vốn dòng tử đạo, Được mẹ cha đào tạo chuyên cần. Sớm vào nhà Chúa tu thân, Thánh chức Linh Mục, giáo dân cậy nhờ. Hai lăm tuổi, bàn thờ tế lễ, Ngoài ba mươi, Tiến Sĩ Roma. Trở về phục vụ quê nhà, Ba mươi chín tuổi về Tòa Nha Trang. Là Giám Mục vào hàng môn đệ, Dẫn giắt bao thế hệ con chiên. Bảy lăm, đất nước ngửa nghiêng, Vâng lời Giáo Hội vô miền Sài Côn (4). Tổng Giám Mục Phó, quyền kế vị, Mười ba năm làm “kẻ tù đày” (5). Biệt giam, lao động khổ sai, Cây Vông, Thanh Liệt, Sơn Tây, Hỏa Lò... (6). Đường Hy Vọng, gởi cho con cái, Để niềm tin vững chãi muôn đời. Tấm gương nhân ái sáng ngời, Rao truyền chân lý cho người chung quanh. Năm Mậu Thìn về thành Hà Nội (7), Rồi qua Úc gặp lại mẹ cha. Tân Mùi đã tới Roma (8), Vừa đi chữa bệnh, vừa ra nước ngoài.


156 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Cộng Sản không cho ngài trở lại, Nước Việt Nam mãi mãi cách xa. Ngài liền được Đức Thánh Cha, Đưa vào làm việc tại Tòa Phêrô. Vì Hòa Bình, và cho Công Lý (9), Cha ra đi, với chí tông đồ. Luôn luôn đòi hỏi Tự Do, Người dân: cuộc sống ấm no công bình. Năm hai ngàn một mình giảng thuyết, Về mùa chay cho hết Giáo triều, Ngài được Tòa Thánh tin yêu, Qua năm Canh Ngọ thêm nhiều hồng ân. Mũ Hồng Y chính danh tước vị, Đức Thánh Cha hoan hỷ trao ban. Niềm vui, tiệc rượu chưa tàn, Đã nghe tin dữ bệnh nan y rồi ! Mừng mẹ già, nay đà trăm tuổi, Cha qua Úc với nỗi lo âu. Trở về La Mã ngày đầu, Phải vô bệnh viện kẻo đau quá nhiều. Trên ba tháng lắm điều nan giải, Xuất viện rồi lại phải trở lui. Nghe tin, giáo hữu bùi ngùi, Thân nhân, bè bạn, dâng lời cầu xin. Nào Thánh Lễ, nào kinh khẩn nguyện, Mẹ La Vang, Thiên Chúa quyền uy. Xin Ngài ra tay hộ trì, Cho Cha khỏi bệnh hiểm nguy lúc này.


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 157 Nhưng ý Chúa muốn ngày hạnh ngộ, Để Cha về đoàn tụ thiên đàng. Từ nay lìa bỏ thế gian, Hết cơn khổ lụy, lầm than đọa đày. Cha theo Chúa, vác cây Thánh Giá, Chịu tù đày, chứng tá Đức Tin. Khiêm cung, nhân ái, dịu hiền, Vâng lời, trung tín, một niềm cậy trông, Đời của Cha là “Đường Hy Vọng”, Hòa Bình, Đối Thoại, trọng Tình Thương. Cha đi, để lại quê hương, Con dân đau khổ, chán chường, lầm than. Cha là người Việt Nam mong đợi ! Cha là người thế giới đang chờ ! Đời Cha là một bài thơ, Đượm tình nhân ái, an hòa, thiết thân. Khắp thế giới, xa gần cảm mến, Vì Cha là ngọn nến sáng trưng. Xin Cha dẫn lối soi đường: Lời Cha trối lại: Yêu thương nhau cùng ! Xin vĩnh biệt người Cha chung ! California, 20 Sept 2002 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng Chú Thích: 1. Đức Hồng Y sinh ngày 17-4-1928 (27-2 Mậu Thìn). 2. Theo lời Đức Hồng Y, tổ tiên của Ngài làm quan thời nhà Lê (1698), vì theo đạo nên phải bỏ đất Bắc vào ở làng Trí Bưu, Quảng Trị để được tự do giữ đạo. Đến đời ông Nguyễn Văn Vọng do lệnh “phân tháp” của vua Tự Đức nên bị đày


158 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng vào Huế. (Phân Tháp là phân tán người theo đạo Công Giáo đi khắp nơi, không cho sống với gia đình và quê hương của họ, không cho sống tập trung trong một giáo xứ). Năm Nhâm Tuất (1862) triều đình Huế ký hòa ước với Pháp, bãi bỏ lệnh cấm đạo. Ông Nguyễn Văn Vọng được tự do và lấy bà Tống Thị Lài (dòng họ Thánh Tử Đạo Tống Viết Bường) về ở tại làng Phủ Cam (Huế). Ông Nguyễn Văn Vọng sinh ra ông Nguyễn Văn Diêu. Ông Nguyễn Văn Diêu sinh ra ông Nguyễn Văn Ấm. Ông Nguyễn Văn Ấm lập gia đình với bà Ngô Thị Hiệp (con ông Ngô Đình Khả). Ông Nguyễn Văn Ấm và bà Ngô Thị Hiệp sinh ra Đức Hồng Y F.X.Nguyễn Văn Thuận. 3. Ất Dậu (1885) kinh thành Huế thất thủ, Tôn Thất Thuyết phò vua Hàm Nghi ra Quảng Trị và ban hành hịch Cần Vương “Bình Tây, Sát Tả”. Phong trào Cần Vương, Văn Thân bao vây các làng Công Giáo ở Quảng Trị, Quảng Bình, v.v... đốt hết nhà cửa và tàn sát tập thể người Công Giáo trong đó có giáo dân làng Đại Phong, quê ngoại của Ngài. 4. 1975, Ngài được Tòa Thánh bổ nhiệm làm Tổng Giám Mục Phụ Tá TGP Sàigon với quyền kế vị. 5. Ngài bị CSVN bắt giam từ 15-8-1975 đến tháng 23-11- 1988. 6. Tên các trại tù mà Đức Hồng Y đã trải qua tại VN. 7. 1988 (Mậu Thìn) Ngài được cho về ở tại Tòa TGM Hà Nội. 8. 1991 (Tân Mùi) CSVN cho ngài đi Roma chữa bệnh và sau đó, không cho trở lại VN. 9. Ngài được Tòa Thánh cử làm Chủ Tịch Hội Đồng Giáo Hoàng về Công Lý và Hòa Bình (cấp Bộ Trưởng trong Giáo Triều Vatican).


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 159 TIỄN BIỆT ĐỨC ÔNG PHÊRÔ NGUYỄN THANH LONG - Sinh ngày 15/11/1937 tại giáo xứ Báo Đáp, Giáo phận Bùi Chu. - Mất ngày 21/4/2008 lúc 7:54 sáng tại Maryland, Hoa Kỳ. Đức Ông Long ! Đức Ông Long ! Hạc vàng ngài đã từng không xa rồi ! Nhớ từ thuở cùng tôi gặp gỡ, Tay nắm tay hớn hở mừng vui: Trước sau cũng một kiếp người, Ra đi để lại cho đời tiếng thơm... Làng Báo Đáp: miếng cơm, manh áo, Kiếp dân nghèo: chạy gạo từng ngày. Mẹ cha lam lũ chân tay, Nuôi con ăn học, có ngày nên danh. Vào nhà Chúa: tu thân, tu đức, Bao nhiêu năm... lên chức Đức Ông... Một tay xây dựng cộng đồng, Lập ra giáo xứ, hết lòng vì dân... “Mẹ Việt Nam – Maryland”, Thủ đô nước Mỹ, dự phần vinh quang... Từ tay trắng mở mang đại cuộc, Ngôi thánh đường đơn độc tháp cao.


160 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Giáo dân tấp nập ra vào, Du khách tìm đến... lời chào thiết thân... Hòn non bộ “nhớ ân tiên tổ”, Nước sông Hồng “máu đỏ da vàng”. Cửu Long bên cạnh Hương Giang, “Địa linh nhân kiệt” rõ ràng là đây ! Văn hóa Việt, một ngày dựng lại, Tiếng chuông chiều, còn mãi ngân vang. Trước sân: rợp bóng cờ vàng, Những ngày lễ hội: vẻ vang giống nòi ! Lúc thảnh thơi, ra ngồi tựa cửa, Điếu thuốc lào “khói tỏa chiều Đông”... Còn đâu hình bóng Đức Ông ! Những khi bè bạn... bên giòng suối tiên... Nhớ Đức Ông: tu hiền, tu thánh ! Nhớ Đức Ông: đức hạnh song toàn ! Hôm nay về cõi thiên đàng, Xin thương con cái: Cộng Đoàn Việt Nam !... California, 24/4/2008 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 161 VĨNH BIỆT NGUYỄN THẾ HÙNG (Tưởng nhớ bạn Giuse Nguyễn Thế Hùng, bút hiệu Linh Phong - Thiện Hảo). Làng Hòa Ninh: địa linh, nhân kiệt, Dãy Hoành Sơn: nước biếc non xanh. Quê hương như một bức tranh, Là nơi đất tổ, anh sinh ra đời. Tuổi Mậu Dần, nổi trôi vận số, Mười bảy năm gian khổ tù đày. Từ khi thoát nạn đến nay, Băn khoăn việc nước, đêm ngày không yên. Tôi với anh tình quen chưa đủ, Những năm xưa quân ngũ đồn xa. Mấy khi có dịp về nhà, Nói chi cuộc rượu, chén trà hàn huyên. Vốn là kẻ cùng thuyền, cùng hội, Nơi đất khách tìm tới gặp nhau. Để rồi phân biệt vàng thau, Anh mang nhiệt huyết một bầu sục sôi. Chuyện thế sự cùng tôi bàn bạc, Nỗi quê hương man mác ngậm ngùi. Cũng đành nước chảy, mây trôi, Bao đêm thao thức hận đời dở dang !


162 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Vừa được tin anh mang trọng bệnh, Chẳng bao lâu tính mệnh lâm nguy. Tại sao anh vội ra đi, Vợ con anh đó, bạn bè anh đây ! Tôi những ước có ngày gặp lại, Nào ai ngờ mãi mãi chia tay. Nghìn trùng một chuyến xe mây, Anh lên cõi thọ hồn bay nhẹ nhàng. Chúc Anh về Thiên đàng hưởng phúc, Với niềm tin từ lúc mới sinh. Anh là người bạn chân thành, Người con trung hiếu, nhiệt tình, yêu thương. Xin vĩnh biệt: anh Linh Phong Nguyễn Thế Hùng. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 163 ĐƯA EM VỀ CÕI THIÊN ĐÀNG (Thương gửi cháu Catarina Thảo, qua đời tại Xuân Tâm, Xuân Lộc, Đồng Nai đúng ngày Lễ Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội 8 tháng 12 năm 2008). Tôi bỗng kêu lên: Catarina, người con hiếu thảo ! Đoàn Thị Thảo: cô gái đồng trinh ! Tại sao em đã bỏ mình ? Đúng ngày Lễ Đức Mẹ Tháng Mười Hai, mùng Tám, Cả một trời u ám ! Mọi người chạy ra đường... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . Tôi chợt nhớ năm nào, Khi đất nước điêu linh, Quê hương rơi vào tay quân khốn nạn, Bà con bồng bế nhau chạy loạn, Bỏ ruộng vườn, mồ mả tổ tiên ! Họ ra đi để giữ vững Đức Tin, Dù cuộc sống đầy gian nan, vất vả... Dựng mái nhà tranh nơi miền hoang dã, Phá vỡ đất rừng để sống qua ngày. Trán đổ mồ hôi: trồng sắn, trồng khoai ! Trút bỏ chiến y: cầm cuốc, cầm cày Bao nỗi lầm than, sống kiếp đọa đày... Cha già yếu, mẹ ốm đau còm cõi ! Em lớn lên trong cơn buồn tủi, Một thân em, sao nuôi nổi cả nhà ! Vì cuộc sống, em phải bôn ba, Chẳng quản ngại đường xa sớm tối...


164 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Ngày Lễ Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội, Trong tâm tình thống hối ăn năn, Đến Thánh đường, lần chuỗi đọc kinh, Em như hoa huệ trắng tinh, Dâng Đức Mẹ tuổi đôi mươi xinh đẹp. Rồi, em vội vã đi về cho kịp, Biết bao nhiêu công việc đang chờ... Chiếc xe tải chạy đến bất ngờ, Tan nát thân em, tuổi thơ mới lớn ! Cha mẹ, anh em, bè bạn, xóm làng... Chứng kiến tận mắt em chết bên đường ! Từ xa vọng lại hồi chuông báo tử ! Tin em mất loan truyền trong giáo xứ, Cúi xin Đức Mẹ La Vang, Đưa em về cõi thiên đàng ! Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 165 NÉT ĐAN THANH Nhớ một chiều xưa cảnh bể dâu, Hoa rơi lác đác ở vườn sau... Giấy màu tôi tập làm câu đối, Sự nghiệp văn chương mới bắt đầu. Nàng thơ từ đó đến trong tôi, Trong mộng mà thôi, chẳng thấy người. Mười sáu tuổi tròn chưa đủ lớn, Biết yêu nhưng vẫn sống đơn côi. Tết đã qua rồi, có một cô, Đường làng, khăn gói từ nơi mô ? Về thăm quê ngoại ba ngày tết, Áo trắng qua sông, đợi chuyến đò. Nắng mới mùa Xuân, nắng mới sang, Bãi xa, cây mọc hàng chen hàng. Cửa sông đã cạn, nhà san sát, Thấp thoáng đò ngang, cô vội vàng... Nhà ai trong xóm đã lên đèn Ngoại vẫn chờ tin cháu lắm phen. Mấy Tết qua rồi không thấy mặt, Cầu mong năm mới được ngoan hiền.


166 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Nghe tiếng chim reo ở trước thềm, Báo tin khách đến, chạy ra xem. Không ngờ cô gái hôm qua đó, Nhà ngoại, về thăm mới một đêm. Em nói em là con cháu ngoại, Đò giang cách trở ít khi về. Đã mấy Xuân qua, chưa trở lại, Bây giờ quê mẹ thấy vui ghê ! Em đến mang theo cả nụ cười, Mùa Xuân tươi thắm rộn trong tôi. Nguồn thơ tràn ngập hồn thi sĩ, Đôi nét đan thanh tô cuộc đời. Thành Cam, 19/2/2010 (6 tháng Giêng Canh Dần) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 167 KHÓC HÀ LY MẠC (tức Thiếu Tá Võ Đăng Diệu, cựu tù nhân chính trị, đồng chí Đại Việt Cách Mạng Đảng qua đời tại San Jose ngày 17/6/2012) Người chiến sĩ hào hùng bất khuất, Hà Ly Mạc... nước mắt khóc anh. Bao năm qua, những ân tình, Này tình đồng chí, này tình đồng hương. Nơi trận mạc nêu gương chiến đấu, Chốn hậu phương theo dấu người xưa. Tháng ngày vất vả nắng mưa, Đi làm cách mạng, sớm trưa chẳng nề. Từ Đà Lạt, anh về Gia Định, Gặp anh em bàn tính tương lai. Bao nhiêu kế hoạch lâu dài, Phút chốc sự nghiệp trắng tay, đi tù. Ôm mối hận thiên thu “mất nước” Hồn thơ anh, tiếng quốc đêm hè. Đầu Mâu, Nhật Lệ, tình quê, Thái Bình biển rộng, nhớ về chốn xưa ! Đất Quảng Bình mới vừa qua đó, Bến Hương Giang tuổi nhỏ học hành. Trai thời loạn, phải đấu tranh, Anh vào quân đội, chiến chinh dạn dày. Trên ngực anh mang đầy danh dự, Bảo Quốc Huân Chương, đủ vinh danh. Vào sinh ra tử bao lần, Trở về hậu tuyến, lựa vần làm thơ.


168 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Anh thi sĩ, mắt mờ cầm bút, Anh chiến binh, một chút yêu em. Từng đêm thắp sáng từng đêm, Ngọn đèn trang giấy, lim dim, mơ hồ... Tiếng sảng khoái lời thơ còn vọng, Anh ngâm vang giấc mộng Kinh Kha ! Hôm nay, anh đã đi xa, Trên cao tiếng hạc chan hòa sương khuya. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng MỪNG PHƯƠNG LAN VU QUY Gái út Phương Lan đi lấy chồng, Một ngày trời nắng giữa mùa Đông. Công lao đèn sách vui thành đạt, Kết giải uyên ương phận má hồng. Người Bắc, kẻ Nam duyên gặp gỡ, Sắt cầm hòa hợp tiếng tơ đồng. Bà con họp mặt mừng hôn lễ, Quả bánh phu thê, chén rượu nồng. Westminster, 10 tháng 11 năm 2007 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 169 KHAI BÚT Tháng nhuận, hoa mai sớm đón Xuân, Tết về, lác đác rụng đầy sân. Giao thừa, tiếng pháo ran ngoài phố, Nguyên đán, thiều quang phủ mấy tầng. Mưa nắng theo mùa, cây trổ lộc, Trẻ già ngày tháng, cuộc phong trần. Lá xanh mơn mởn, chim về tổ, Những cánh đào tươi dáng ngại ngần. Một sáng mùa Xuân nắng trước sân, Trong nhà lành lạnh chỗ ta nằm. Mùa Đông chưa hết, trời còn giá, Mành trúc lung lay, gió chuyển âm. Riu ríu mắt như còn ngái ngủ, Dùng dằng chân duỗi, vẫn trùm chăn. Mơ màng giấc điệp chưa tan giấc, Bướm trắng về đâu, hết nợ nần. Ta nghe tấp nập chuyến đò ngang, Một chuyến đò ngang quá vội vàng. Chưa hết mùa Xuân mà lỗi hẹn, Được tin tháng Hạ, em theo chàng. Lụa hồng em mặc thêm cho thắm, Chăn mỏng anh mang, cũng rỡ ràng. Sờ sững như còn say giấc điệp, Gió qua song cửa, rẽ đôi đàng.


170 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Ta ở trời Tây, em chốn Đông, Nhà xưa mỗi sáng có mây hồng. Ta mơ một chuyến về bên ấy, Ngày tháng còn đây, em nhớ không ? Thân em lưu lạc chốn quê người, Mấy chục năm rồi, nhớ mãi thôi. Quê cũ nghìn trùng, qua biển rộng, Núi non cách trở, cánh bèo trôi. Đêm Giao Thừa Mùng Một Tết Ất Mùi (19/2/2015) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 171 NHỚ NGÔ VĂN THỌ * Cựu tù nhân chính trị trại Hà Tây, tỉnh Hà Sơn Bình (Bắc VN) sinh năm 1944, mất ngày 2/10/2008, tại TP Garden Grove, California, hưởng thọ 64 tuổi. Tôi kêu lên “Chú Mười !” khi được tin anh mất ! Trại Hà Tây: vùng đất ngục tù ! Mấy năm trời: đói rách, xác xơ, Cùng bè bạn Mỹ Phước Tây, Nam Bộ (1). Mùa Xuân Bảy Tám (1978): Năm Mậu Ngọ, Hai trăm người: cán bộ, sĩ quan, Từ Mỹ Tho, Gò Công... đã đầu hàng. Sau ngày Miền Nam sụp đổ ! Bao nhiêu người đã chết vì đói khổ, Vì gông cùm, đày ải, xa quê hương... Là võ sư điều khiển một võ đường, Nay lại bị còng tay, tra tấn... Đấng anh hùng mang bao nhiêu uất hận ! Ôi ngày xưa ! Anh ngang dọc trên võ đài, Nay thất thế trong cô đơn, buồn tủi ! Bị biệt giam một mình trong phòng tối ! Nghe tứ chi xương cốt rã rời ! Trên da thịt những vết bầm dính máu. Đau đớn lắm: toàn thân anh rúng động ! Trời miền Bắc lạnh như dao cắt thịt, Những đêm Đông da diết tình người ! Kết nghĩa anh em, chia sẻ ngọt bùi, Cùng tâm sự cuộc đời tuổi trẻ. Anh còn vợ, còn con, còn em, còn mẹ, Mười mẫu vườn hoa trái ở miền quê. Bị cướp đoạt đem chia cho lũ giặc ! Chuyện tương lai ! anh cho là huyền hoặc ! Nói đến ngày về: anh chỉ lắc đầu ! Bên kia núi: mặt trời xuống mau, Bao làng xóm chìm sâu trong bóng tối ! Khuyến khích anh, tôi tìm lời an ủi:


172 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Hãy tin vào vận hội ngày mai ! Cuộc đời: bỉ cực thới lai ! Hết Đông qua, rồi Xuân lại đến ! Một hôm, tôi rời Hà Tây đi Hà Nội, Nơi kiên giam: buồng tối Hỏa Lò ! Nửa năm trời khai báo chuyện xưa... Nhưng quả đất tròn, Mình lại gặp nhau mà không hẹn ! Tôi trở về Hà Tây khi Tết đến ! Anh bây giờ đã khác hơn xưa... Tiếp tế, thăm nuôi, dồn dập đến Tin tức gia đình: chờ đợi bao năm... Năm Nhâm Tuất (1982) anh ra khỏi trại, Về Sài Gòn, anh lại vượt biên... Hai mươi năm vất vả kiếm tiền, Quyết xây lại tình duyên dang dở... Chuyến về quê, tấm lòng rộng mở... Gặp lại người xưa, con cháu sum vầy ! Ai ngờ một cuộc chia tay, Anh mang trọng bệnh đêm ngày thuốc thang ! Nghe tin anh mất: bàng hoàng trong dạ, Bạn bè anh: mỗi người một ngã Chẳng có ai để tiễn đưa anh ! Mấy bài thơ, vài tập truyện, bức tranh... Anh để lại cho đời sau thưởng lãm... Ôi ! Hồi kết cuộc sao mà bi thảm ! ? Sống cô đơn và chết cũng cô đơn ! Tôi xin đốt lên một nén hương Để tưởng nhớ người anh em kết nghĩa ! Westminster, 22/11/2010 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng 1. Trại Mỹ Phước Tây (thuộc Cai Lậy, tỉnh Định Tường xưa).


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 173 THU PHONG Chúng thủy giai Đông, Nhược thủy Tây, Thuyền em sao lạc đến phương này ? Đã không hò hẹn, giờ còn đến ? Phước bất trùng lai, kiếp đọa đày ! Lá rụng bên thềm, bóng đuổi nhau, Bao la sông rộng chỗ giang đầu: Nước xuôi về bến Tầm Dương cũ, Cố hữu vì sao lại dãi dầu ? Em bỗng như còn đang ngẩn ngơ, Thuyền qua xứ lạ, đã xa bờ. Lâu ngày gặp lại, sao thương quá ? Có phải em còn nhớ chốn xưa ? Mùa Thu chưa đến, trời không mưa, Cơn gió từ xa dáng hững hờ. Nước chảy qua cầu nghe sóng vỗ, Em đi có biết anh mong chờ ? Mành tương phơn phớt gió Thu đàn, Gieo nỗi sầu thương khắp thế gian. Tiếng sáo Thiên Thai giờ trống vắng, Một đàn chim nhạn vượt mây ngàn. 9/2015 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


174 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng CHIM SẺ LÀM SAO HIỂU ĐƯỢC Phượng hoàng Bay về núi Côn Luân, Khi hoàng hôn. Đứng một mình trên đỉnh cao. Ta một đời Đi tìm thầy học đạo. Phí cả tuổi Xuân, Không có tình đầu ! Ta gặp người nông dân Không quen biết. Trước sân nhà, Một bầy chim sẻ Se sẻ bay ! Người bắt tay.. . Ta nói: Ta đi tìm thầy ? Ông thầy đã mất ! Ta nào có hay ! Chim sẻ bay, Chim sẻ bay thấp ! Phượng hoàng độc lập, Trên đỉnh núi cao ! Ông thầy đã mất năm nào ? Ôi ! con chim sẻ Làm sao hiểu được Chí lớn của phượng hoàng ! (24/01/2015) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 175 MẸ Ở RẤT XA Mẹ tôi rày ở rất xa, Mịt mù mây phủ, trải qua chín tầng. Đêm đêm ra ngắm vầng trăng, Trời cao gió lộng, mẹ hằng trông con. Mẹ tôi còn đứng đầu non, Phất phơ tà áo, nét buồn như xưa. Bao năm con vẫn mong chờ, Có ngày gặp mẹ, ước mơ chưa thành. Tiếng chim ríu rít trên cành, Tháng Ba là tiết Thanh Minh, con về... Ngôi nhà tổ phụ hoa khoe, Vườn rau xanh ngát, tràn trề nắng Xuân. Con đi từng bước ngại ngần, Hương bay trong gió, mộ phần mẹ đâu ? Soi gương, tóc đã bạc màu, Tuổi thơ nay đã bắt đầu lão niên... Bao năm cuộc sống ưu phiền, Đứa con của mẹ trọn niềm lãng du. Xe mây, mẹ đến trong mơ, Cốt tro còn để bàn thờ nhà con. Được gần bên mẹ sớm hôm, Bao nhiêu tâm sự vui buồn có nhau. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng (Hoa Kỳ, ngày Hiền Mẫu 8 tháng 5/2016: trước trước bàn thờ có để tro cốt của mẹ)


176 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng NHỚ CHA Ngước mặt nhìn dãy Trường Sơn, Năm lên sáu tuổi không còn thấy Cha. Cha tôi rày ở rất xa, Rừng thiêng nước độc, khó mà tới thăm. Nhà tù là chốn tối tăm, Hương Khê, Hà Tĩnh: Trại Đưng kinh hồn. Cha tôi chết giữa cô đơn, Đau không có thuốc, xác chôn xứ người. Tuổi thơ, sống cảnh mồ côi, Đêm đêm tỉnh giấc, ngậm ngùi nhớ cha. Bao năm sống kiếp xa nhà, Con đường học vấn bao la mịt mờ. Thân con giữa chốn bơ vơ, Không cha, không mẹ tuổi thơ phong trần. Mẹ già vất vả tấm thân, Cơm đùm, gạo bới, áo quần cho con. Mảnh vườn vun xới sớm hôm, Chăn nuôi trồng trọt, hoa thơm, trái nhiều. Học hành thi cử noi theo, Con vô Đại Học là điều mẹ mong. Ngày con đỗ đạt thành công, Làm nên sự nghiệp thỏa lòng mẹ cha. Nhân ngày Fathers’Day 19/6/2016 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 177 HOA THỦY TIÊN VỪA NỞ Ta đợi giao thừa để chúc Xuân, Lời thơ tha thiết, ý ân cần. Ngoài kia tiếng pháo mừng năm mới, Từ điện Thái Hòa trỗi bát âm. Đốt nến, hương, trầm, đón tổ tiên, Tấc lòng hiếu thảo lúc tân niên. Mẹ cha không có, thân đơn chiếc, Tiếng vạc kêu sương nhớ bạn hiền. Gió lọt vào song, lạnh thấu xương, Còn đâu xe cộ ở trên đường. Cuối Đông, chưa hết mùa băng giá, Chỉ một mình em giữa phố phường. Kìa chậu thủy tiên mới nở hoa, Bên thềm e ấp dáng kiêu sa. Thân em lạc bước miền xa lạ, Tết đến mà như chẳng có nhà ! Ta chúc cho em năm mới này, Lộc tài dư dả, lắm điều may. Bao nhiêu mơ ước đều như ý, Hạnh phúc đầy tràn sẽ đến ngay. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


178 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng CHÚC TẾT Không biết nhà anh có chuyện gì ? Ngoài kia rộn rã tiếng chim di. Anh gom hoa đẹp trong vườn nhỏ, Rải xuống cho đầy những lối đi. Em đến mang theo cả nụ cười, Mang niềm nhung nhớ quá xa xôi. Em khoe đang mặc xiêm màu trắng, Áo đỏ hôm kia đã cất rồi. Em đẹp như đang tuổi học trò, Tươi màu nắng mới, đượm câu thơ. Tình ta trở lại lúc mười sáu, Rạo rực trong lòng những ước mơ. Tết đến rồi đây, em biết không ? Tơ trời giăng mắc, nắng pha hồng. Người ta chúc tụng nhau trăm tuổi, Bao giấy, bên trong chỉ mấy đồng ! Trẻ con mong Tết được lì xì, Anh chẳng còn chi, chẳng có chi ! Riêng một tấm lòng tha thiết đó, Ngàn năm xin gửi đến người đi… Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 179 TÌNH KHÚC MÙA XUÂN Em về mang cả mây hồng, Cho Xuân tươi thắm, cho lòng anh vui. Cho anh vào tuổi đôi mươi, Để anh say đắm nụ cười giai nhân. Mắt em như thể Chiêu Quân, Long lanh ngấn lệ, nhớ ân vua hiền. Ước mơ những được bền duyên, Một mai đưa tiễn ra miền Hung Nô. Xin đừng đi đến đất Hồ, Nắm tay kéo lại, cơ đồ còn đây. Hôm nay trời nhẹ, mây bay, Chúa Xuân ban trọn một Ngày Tình Yêu. Em ở đây cho đến chiều, Suốt đêm trăng sáng, nhạc thiều trỗi lên. Hoa đang treo ở mái hiên, Một nhà hồng ảnh, lời chen tiếng vàng. Bướm từ hàng xóm bay sang, Ngọc lan thơm ngát, rõ ràng người xưa. Cành mai mới nở ngẩn ngơ, Nụ hồng hàm tiếu chưa vừa mắt anh. Ở đây có khách chung tình, Có mùa Xuân mới, cho mình đắm say. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


180 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng ÁO MỚI EM VỀ... Man mác chiều Xuân, bóng dáng xưa, Mẹ ngồi chép lại mấy vần thơ. Chuồn chuồn bay thấp, sân nhà vắng, Lồng lộng ngàn mây, gió hững hờ. Hoa cải giờ đây ngập cả vườn, Bướm vàng chắp cánh, mộng uyên ương. Người đi, đã mấy mùa Xuân trước, Còn nặng trong lòng những vấn vương. Lênh láng triều dâng nước ngập bờ, Cát mềm nghe lạnh bước chân cô... Lục bình trôi giạt về Nam phố, Đò dọc chiều nay lạc bến mô ? Gió chuyển từng mây, động đất trời, Mịt mù cát bụi ngút ngàn khơi. Mùa Xuân còn lại bao âm khí, Còn bão, còn mưa... giữa cuộc đời.


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 181 Ta đợi chờ em mấy chục năm, Hoa Xuân tươi thắm, sáng đêm rằm. Vườn Xuân bướm lạ không hề đến, Chim hót cành cao bỗng lạc âm. Nghe như có tiếng gọi bên sông, Cô gái ngày xưa đi lấy chồng. Lạc bước trở về quên lối cũ, Chiều Xuân chen chúc chuyến đò đông. Tóc em nắng dệt sợi tơ vàng, Áo mới em về, Xuân mới sang. Qua ngõ nhà ai khoe sắc thắm, Ngày xưa đợi gió, chờ đêm trăng. 16-3-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


182 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng CHO TÌNH YÊU * Nhân ngày Valentine, đáp lại bài thơ trên đây của Trần Hiển Đã yêu là nhớ suốt đời, Là luôn nghĩ đến một người mình thương. Là không biết giận, biết hờn, Là không so sánh thiệt hơn làm gì. Cho dù gặp bước gian nguy, Trải qua những cảnh thịnh suy chẳng cần. Miễn sao giữ được tinh thần, Một lòng chung thủy, mười phân vẹn mười. Khi yêu chẳng sợ chê cười, Không điều gian dối, chẳng lời ghen tương. “Lòng anh như hoa hướng dương, Trăm nghìn góp lại một phương mặt trời” (1). Cho dù bèo dạt, mây trôi, Thuyền xưa bến cũ, vẫn ngồi chờ em. Những đêm trăng sáng bên thềm, Bao nhiêu kỷ niệm êm đềm về đây. Bàn tay mong đợi bàn tay, Cho anh nối lại những ngày xa xưa. Đến khi trăng lặn, sao mờ, Anh ôm gối mộng nằm mơ thấy người. Yêu nhau hết kiếp thì thôi, Mình sang kiếp khác, tái hồi cùng nhau. Em đi khắp cả địa cầu, Tận cùng thế giới, ở đâu cũng tìm. Anh chỉ thương một mình em, Tin rằng chân cứng, đá mềm, có khi... Đi đến đâu, anh cũng đi, Yêu em thì có sá gì gian nan. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng 1. Thơ Nguyễn Bính


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 183 BÉ CỦA ANH Bao nhiêu hoa thắm ở bên này, Hãy trở về đây, lưu lại đây. Trăng chiếu ngoài song, soi gối mộng, Nhạn hồng bay lạc tới ngàn mây. Qua bao dâu bể, bước thăng trầm, Người đã quay về, sao lặng câm ? Quạ réo bên sông, đời loạn lạc, Cung đàn lỗi nhịp, chờ tri âm ! Trống vắng mênh mông, nát cõi lòng, Hồng hoang trở lại với mùa Đông. Liêu trai hò hẹn người trong mộng, Hình ảnh ngày xưa đó phải không ? Nước chảy từ trên núi tuyết tan, Mùa Xuân rực rỡ ánh thiều quang. Môi hôn ngàn đóa hoa hàm tiếu, Cho động xuân tình khắp thế gian. Cho anh yêu bé thật nồng nàn, Bé nhỏ muôn đời của anh, ngoan ! Bé của anh ơi ! anh nhớ bé ! Bé ơi ! Anh thương bé vô vàn... Sao bé còn xa anh rứa bé, Bé xa lâu lắm, bé không về ! Sao Đẩu, sao Ngưu còn đẹp mãi, Anh còn nhớ bé, bé xưa kia...


184 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Xưa kia bé nhỏ, bé ngây thơ, Bé biết gì đâu, bé dại khờ. Nếu hiểu rằng anh thương bé lắm, Thì đâu đến nỗi bé bơ vơ ! Đừng buồn bé nữa nhé, nghe anh, Bé cũng cô đơn, bé một mình... Trăm nỗi truân chuyên đời của bé, Hẹn anh, mai mốt bé tâm tình... 23-4-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 185 TUỔI NGỌC Có một lần, anh đến giáo đường, Qua nhà em, phố Nguyễn Tri Phương. Em vào tuổi ngọc, đang phơi phới, Tựa đóa hoa hường, hoa hướng dương. Từ đó, lòng anh những vấn vương, Một nàng áo trắng lúc tan trường... Bước đi vội vã như e thẹn, Sợ có người theo, có kẻ thương... Thuở ấy, em như đóa hải đường, Ở nơi kín cổng lại cao tường. Làm sao vô được mà lui tới: Vọng mỹ nhân hề thiên nhất phương ! Một bức thư dài gởi đến em, Thay cho tiếng nói của con tim... Tình anh chỉ có mình em biết, Qua những ngày mong và những đêm... Thuở ấy, hình như em chẳng thèm, Dù rằng anh đã nói: “yêu em”... Dù em đã nhận thư anh gởi, Vẫn tiếc bì thư, vẫn tiếc tem...


186 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Có phải anh là kẻ đến sau, Tình anh như nước chảy qua cầu ? Hay là đã có người đi trước, Đã có người thương, đã hẹn nhau ? ! Em ghét anh vì quá mộng mơ, Không lo cơm áo chỉ lo thơ ! Người ta sao lại khôn ngoan thế ? Chỉ có mình anh: kẻ dại khờ ! Đèn đã khô dầu, không đổ thêm, Tình yêu như lá rụng bên thềm. Em qua tuổi ngọc, anh ngồi khóc, Người đã đi rồi, đây bóng đêm ! Thôi nhé, đừng trách em tội nghiệp, Ngày xưa còn bé em chưa yêu. Có phải ngày xưa em chẳng biết, Rằng em đã được anh thương nhiều ? Em hứa từ đây không ghét anh, Từ đây em sẽ không vô tình. Từ đây em sẽ là em gái, Vẫn nhớ người anh với mộng lành. 20-4-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 187 NHỚ MỘT CHIỀU XUÂN Anh hẹn sẽ về thăm mẹ cha, Khi mùa Xuân tới, gió Đông qua. Thương em từ độ lên mười sáu, Chưa một lần anh bước đến nhà. Mùa Xuân năm ấy trên Cao Nguyên, Hoa nở vườn ai đóa thủy tiên. Dưới ánh thiều quang đôi bướm lạ, Cùng nhau ước hẹn mối lương duyên. Thân em, phận gái sống xa nhà, Nhớ Tết, mau về với mẹ cha. Em có một em, em một chị, Nào ai còn ngại chuyện đường xa. Thiên hạ hân hoan đón Chúa Xuân, Nửa đêm nghe tiếng súng xa gần... Tin đồn Việt Cộng vào thành phố, Giết hại lương dân chẳng ngại ngần. Chinh chiến tràn lan khắp mọi nơi, Bom rơi đạn lạc nát thân người. Đường lên Gia Nghĩa không đi được, Thành Nội tang thương, Huế mất rồi !


188 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Thân em lưu lạc những phương nào, Khóc hận mùa Xuân chẳng gặp nhau. Đất nước rơi vào tay quỷ đỏ, Một trời tăm tối, vắng trăng sao... Những mồ tập thể, những hình hài, Nằm gối lên nhau, tay nắm tay. Cán cuốc dã man quất vào sọ, Đá Mài, dưới suối, chẳng toàn thây... Ba chục năm rồi, Tết Mậu Thân, Hôm nay tưởng nhớ những vong linh (1). Bao nhiêu chiến sĩ, dân vô tội, Bỗng chết oan khiên lúc đón Xuân. Chiều nay mưa gió, nghe ai gọi, Như tiếng người quen mấy chục năm. Hay hồn lưu lạc từ đâu tới ? Không, chính em đây, em hỏi thăm ! Nam Cali, 8 tháng 2, 1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng 1. Lễ tưởng niệm 30 năm biến cố Mậu Thân (1968-1998) được tổ chức tại TP Westminster, California ngày 8 tháng 2 năm 1998.


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 189 CON VỀ VỚI MẸ * Kỷ niệm 200 năm Đức Mẹ hiện ra tại La Vang, Quảng Trị 1798-1998. Gió mùa cuối Hạ, nắng vương vương, Xao xác người đi rộn phố phường. Nghe tiếng chuông ngân từ tháp cổ, Lòng con bỗng nhớ đến quê hương. Nón trắng ngây thơ, hàng nối hàng, Đàn con về với mẹ La Vang. Ngày xưa, giáo hữu lúc cùng khổ, Mẹ đã hiện ra để ủi an. Từ đó rừng xanh, đá nở hoa, Cùng dâng lên Mẹ vạn lời ca. Mân Côi tràng hạt, lòng trông cậy, Phó thác giang sơn cùng cửa nhà. Ánh lửa bùng lên, đêm tối tăm, Niềm tin rực sáng tợ trăng rằm. Núi rừng chỗi dậy, người đi tới, Đoàn kiệu... qua rồi những tháng năm. Kìa những thanh niên và thiếu nữ, Những em bé nhỏ, những ông già... Bà mẹ bồng con, tay xách giỏ, Bước đi theo tiếng gọi đường xa.


190 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Cứ mỗi ba năm mừng Đại Hội, Trung, Nam, Bắc, khắp chốn cùng về. Trên chuyến tàu, con vừa đáp tới, Niễm niềm nhớ Mẹ trải sơn khê. Hai trăm năm đó, nói gì đây ? Giáo Hội Việt Nam trải tháng ngày. Bao quản gian nan và thử thách, Đàn con mất nước cảnh tù đày. Ôi ! Mẹ La Vang, Mẹ của con, Trời cao xin thấu nỗi đau buồn. Cho con một chuyến về thăm Mẹ, Nối lại tâm tình với nước non. 28-10-1997 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 191 THU VÀNG (1) Rừng Thu rực rỡ lá vàng, Cành cao một thuở rộn ràng tiếng oanh. Mắt em như thể trời xanh, Áo em màu tím dệt thành bài thơ. Bao nhiêu năm tháng đợi chờ, Tình duyên vẫn cứ hững hờ với nhau. Ngôi sao định mệnh phương nào ? Để cho anh những nghẹn ngào niềm riêng. Chân em gót nhịp hài tiên, Anh theo em mãi trọn niềm ước mơ. Giờ đây thuyền đã xa bờ, Làm chi có chuyện tình cờ gặp nhau. Ngổn ngang với mối tình đầu, Nắng chiều rơi rớt bên cầu... Em đi. Tuổi thơ đâu có trở về, Vườn xưa, lẻ bóng chim di trên cành. Đêm dài, tiếng trống sang canh, Trăng Thu đã lọt qua mành song thưa. Trời còn làm gió làm mưa, Thân em lưu lạc những mùa loạn ly. Yêu nhau, chưa dám hẹn thề, Biết em còn ước mơ gì nữa không ? Ai đem con sáo sang sông, Để cho con sáo sổ lồng bay xa. Từ nay, biển rộng bao la, Chốn xưa anh đã đi qua mấy lần... Chiều Thu gió nhẹ ân cần, Tim anh đã trót một lần yêu em. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng 1. Cảm đề một bức tranh Thu.


192 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng GỌI MÂY Em đi qua biển Thái Bình, Để anh ở lại một mình nhớ thương. Tỉnh giấc mơ, lạnh chiếu giường, Nằm nghe tiếng quốc đêm trường gọi nhau. Tim anh nhức nhối niềm đau, Chúc cho em được sang giàu tấm thân. Hãy đi đi, chớ ngại ngần, Trước sau rồi cũng một lần sang ngang. Mai kia em ở lầu vàng, Còn anh vẫn nhớ một nàng thơ ngây. Đầy trời gió cuốn, mây bay, Anh ngồi đợi gió gọi mây trở về. Bên sông phượng đỏ vào Hè, Đêm đêm vang vọng tiếng ve nhớ đàn. Trà càng uống, giọng càng khan, Nghĩ mình phận bạc muôn vàn xót xa ! Em đi, vắng cửa, vắng nhà, Để thương để nhớ mẹ cha sao đành. Ngọn đèn trước gió lung linh, Một cơn mưa bão tan tành kiếp hoa. Anh chỉ là khách đường xa, Bao giờ em mới ghé qua thăm mình ? Ngày xưa, em đẹp, em xinh, Để cho anh kể chuyện tình trăm năm. 17 tháng 4, 1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 193 MỪNG NGÂN KHÁNH (1975-2000) ĐỨC TGM TÊPHANÔ NGUYỄN NHƯ THỂ Chúc mừng Ngân khánh hai lăm năm, Chúa đặt Cha làm đấng chủ chăn. Nhận gánh giang sơn lúc khốn khó, Coi đoàn chiên nhỏ cảnh cơ hàn. Quê hương rách nát thời chinh chiến, Giáo Hội chênh vênh buổi ngổn ngang. Ơn Chúa tuôn tràn trên Đức Tổng, Trong vòng tay của Mẹ La Văng (1). Nhân ngày kỷ niệm 7-9-2000 của Đức Cha. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng 1. Theo giọng nói của người dân Quảng Trị. MỪNG KIM KHÁNH HÔN PHỐI ÔNG BÀ TRẦN HIỂN “Năm chục năm”, mừng bác Hiển Trần, Chúa ban ơn phúc cuộc hôn nhân. Cháu con đông đúc vui sum họp, Gia đạo an hòa, khỏe tấm thân. Để lại cửa nhà cho đất nước, Đi theo sự nghiệp của muôn dân. Một đời phục vụ vì Công Giáo, Trên chốn thiên cung sẽ dự phần. 3 tháng 6 năm 2001 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


194 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng CHÀO ĐÓN NĂM HAI NGÀN Tay nâng ly rượu đón hai ngàn, Thế kỷ này ôi ! quá dã man ! Quỷ đỏ lộng hành khắp thế giới, Chiến tranh reo rắc cùng trời Nam. Bao người ngã gục vì công lý, Đất nước điêu linh bởi dối gian. Lời Mẹ “Trái Tim Ta Sẽ Thắng”, Xin mau đổ xuống muôn hồng ân. 1-1-2000 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng MỪNG DIỄM CHÂU Hỷ tín Diễm Châu, anh chị Long, Hai mươi tháng Sáu bước theo chồng. Năm đầu thế kỷ vui ngày hội, Trưởng Nữ vu quy rộn pháo hồng. Cha đã thành công trên đất Mỹ, Con nay rạng mặt với non sông. Nguyện cầu Thiên Chúa ban ơn thánh, Họ Nguyễn đầy tràn phúc vô song. Mừng ngày cưới 20/6/2001 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 195 NGƯỜI HÀNH KHẤT VÀ NGÔI SAO LẠ Nghe gió gọi và mưa rơi lác đác, Lá vàng bay tan tác trước sân nhà. Đường em đi còn lại một loài hoa, Đang run rẩy giữa đêm khuya sương giá. Nhà ai kia sáng lên ngôi sao lạ, Đón Noel Chúa Cả giáng trần. Gloria đây khúc hát thiên thần, Cung trầm bỗng tiếng đàn ca thánh thót. Em yêu ơi ! Đây những lời dịu ngọt, Dành cho em, xin gởi gió mang đi. Chén ân tình kết bằng ngọc lưu ly, Từ muôn nẻo nghe bước chân đi rộn rã. Người hành khất nhìn lên ngôi sao lạ, Trong cô đơn, hơi thở nghẹn ngào... Trời hôm nay không một vì sao, Lòng nặng trĩu biết bao thương nhớ. Dù bóng tối, xin em đừng sợ, Vì đêm nay đèn sáng muôn nhà. Vì đêm nay bao dáng kiêu sa, Đang trẩy hội lụa là gấm vóc.


196 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Em yêu ơi ! Tại sao em khóc ? Một mình em đơn độc về đâu ? Chim lìa đàn tung cánh bay mau Trong sương giá mùa Đông lạnh lẽo. Trái tim anh giờ đây đang khô héo, Tình yêu nào để sưởi ấm cho nhau ! Đêm Noel, xin cất tiếng nguyện cầu... Cho người cùng khổ từ vực sâu mong nhớ. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 197 TÂN XUÂN KHAI BÚT Trời thương cho được sống bình an, Trăm chuyện qua đi như khói lam. Hoạn nạn, tai ương xin đừng đến, Ốm đau bệnh tật chẳng liên can. Vợ con gia đạo hanh thông hết, Bè bạn xóm giềng phúc chứa chan. Năm mới tin vui khắp mọi chốn, Làm ăn thịnh vượng, hết gian nan. Sáu mươi lăm tuổi, cuộc đời tôi: Phú quý công danh cũng đủ mùi. Vinh nhục đắng cay đều có cả, Vào tù ra khám lắm chông gai. Lìa xa đất tổ, lòng đau xót, Bỏ lại quê hương, luống ngậm ngùi. Ơn Chúa ban cho còn sức khỏe, Vẫn còn hy vọng đến tương lai. Vẫn còn hy vọng đến tương lai, Dân tộc chúng ta hết độc tài. Được hưởng tự do và thịnh vượng, Thực thi dân chủ khắp nơi nơi. Tình thương chan chứa, không thù hận, Đoàn kết chung xây, với nụ cười. Con cháu cùng nhau ra gánh vác, Việc nhà, việc nước: cả hai vai. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


198 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng VALENTINE Hôm qua Trời đổ cơn mưa, Hạt mầm vươn lên Từ nền đất ẩm ướt. Mùa Xuân đến, Cây đâm chồi, nảy lộc, Hoa hàm tiếu vừa hé nụ, Dưới ánh mặt trời. Khu vườn nhà anh Rau cỏ tốt tươi. Bé của anh ơi ! Anh yêu em trọn một đời, Tình anh Đẹp hơn nụ cười Của trẻ thơ. Sáng nay Vườn anh vừa nở Đóa hồng nhung thật đậm đà. Đây hoàng hậu kiêu sa ! Nơi vương phủ Áo nàng rực rỡ, Trên ngai cao Xin rước em về. Ánh mặt trời mùa Xuân diễm lệ ! Bướm tung bay, chim hót trên cành. Từ đỉnh núi: tuyết tan nhanh !


Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 199 Tuôn chảy, động suối nguồn. Miền hoang dã thơm mùi cỏ lạ ! Anh bỗng nghe lòng rộn rã... Một dòng máu nóng trong tim. Hôm nay, Ngày Tình Yêu Tại sao anh không tặng em Một đóa hoa hồng ? Em ơi ! Có hoa nào sánh được Với tình anh yêu em ! Ngày Valentine 14-2-2000 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng


Click to View FlipBook Version