200 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng XUÂN QUÝ MÙI (2003) KHAI BÚT Giáp Ngọ vừa qua, đến Quý Mùi, Mọi người mong hết những điều xui. Hoa mai chưa nở vì thời tiết, Hoàng cúc vẫn tươi giữa chợ đời. Trai gái rũ nhau đi sắm Tết, Trẻ già nô nức kiếm thần Tài. Một năm vất vả vì kinh tế, Hai chữ bình an, phúc bởi Trời. Trời thương cho được sống bình an, Trăm chuyện qua đi như khói lam. Hoạn nạn tai ương xin đừng đến, Ốm đau bệnh tật chẳng liên can. Vợ con gia đạo hanh thông hết, Bè bạn xóm giềng phúc chứa chan. Năm mới tin vui khắp mọi chốn, Làm ăn thịnh vượng, hết gian nan. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 201 LỜI CÁM ƠN * Viết nhân ngày lễ Tạ Ơn cuối tháng 11-1998. Cám ơn người đã cưng chiều, Cho tôi có được những điều ước mơ. Cám ơn mộng đẹp ngày xưa, Cho tôi cảm hứng làm thơ trữ tình. Cám ơn em, cám ơn mình, Cho tôi nói mãi: “Em xinh nhất đời". Cám ơn em nhận lời mời, Cho tôi gặp lại nụ cười hồn nhiên. Cám ơn em chẳng tham tiền, Biết vui cuộc sống trọn niềm thủy chung. Em cho anh được làm chồng, Bao năm em vẫn chờ mong anh về. Cám ơn tình nghĩa phu thê, Cho anh tay ấp, má kề bên em. Cám ơn trăng chiếu bên thềm, Cho tôi gối mộng mỗi đêm nhớ người. Cám ơn sao sáng đầy trời, Theo chân em mãi một đời lãng du. Cám ơn tình sử thiên thu, Tiếng em tha thiết điệu ru sáo diều. Cám ơn em nói: "Em yêu", Và em đã khóc những chiều vắng anh. 16-11-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
202 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng CHUYỆN NGƯỜI EM NHỎ Tôi nhớ người em nhỏ, Gặp em tuổi trăng tròn. Lúc qua cầu, nón lá, Che gương mặt trái xoan. Mái tóc thề buông xõa, Mày lá liễu cong cong. Áo len chưa kín cổ, Đôi má em ửng hồng. Em hãy còn ái ngại, Hỏi em, không trả lời. Thư xanh tôi gởi tới, Rồi tôi phải ngậm ngùi... Được tin em năm đó, Mới vào tuổi đôi mươi, Giữa mùa Hè phượng đỏ, Đã bỏ đi xa rồi ! Em đi không trở lại, Như cánh chim mịt mùng. Mỗi lần ai hỏi tới, Mẹ bảo: em lấy chồng !
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 203 Quê tôi vùng biên giới, Lửa dậy Trấn Bắc thành. Đạn bom đang cày xới Suốt một vùng điêu linh. Dân bỏ nhà chạy loạn, Tang tóc cả một trời. Trên con đường khổ nạn, Còn đâu nữa hình hài ! Nước nhà hết chiến tranh, Em trở về một mình. Đi tìm cha, tìm mẹ, Và em đi tìm anh ! Cha em còn sống đó, Mẹ em đã mất rồi. Nhà xưa đâu còn nữa, Cuộc thế đã đổi dời ! Em trở về một mình, Chồng con đâu chẳng thấy. Và em đi tìm anh, Em thương anh biết mấy ! Em đi lên Cao Nguyên, Miền Cao Nguyên đất đỏ. Lòng em bỗng xao xuyến, Khi biết anh ở tù.
204 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Em tìm đến thăm anh, Nơi nhà tù cải tạo... Bốn bức tường vây quanh, Đang đói cơm rách áo ! Em không hiểu: tại sao Người ta chẳng cho vào ? Vì em người xa lạ, Em đến từ phương nào ? Không giấy tờ liên hệ, Em đành phải trở về. Sương chiều buông ngập núi, Mang nỗi buồn lê thê. Chân bước trên đường dài, Vừa đi vừa khóc tủi. Lòng bỗng nhớ thương ai, Tại sao phải tù tội ? Em ơi ! nhớ em hoài ! Xin hẹn em ngày mai ! Chúng mình sẽ gặp lại, Chúng mình sẽ sánh vai. 15-9-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 205 ĐÊM GIÃ TỪ Thôi em ở lại, anh về, Bóng đêm đã xuống, gió Hè khô khan. Chia tay em, muôn vàn thương nhớ, Bao tâm tình kẻ ở người đi. Thân em: một đóa trà mi, Nào em còn có tiếc gì với anh. Thôi từ nay xin đành chấp nhận, Và từ nay đừng bận lòng nhau. Chân em từng bước qua cầu, Tim anh đau nhói, lệ sầu chứa chan. Ôi ! Tình ta: trăm ngàn cay đắng, Ôi ! Tình ta: ngày tháng chờ mong. Mắt em chan chứa tình nồng, Mến thương ấp ủ về trong mắt này. Sung sướng quá phút giây gặp gỡ, Em yêu ơi ! Anh nhớ suốt đời. Tình ta như đất với trời, Trời cao đất rộng, suốt đời thương nhau. Lòng anh đây, trước sau như một, Xin dâng em: dịu ngọt tình yêu. Xin cho anh được nuông chiều, Xin cho anh được những điều ước mơ.
206 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Em ở đó mà xa ngàn dặm, Em còn đây mà chẳng gần nhau. Từ khi em bước qua cầu, Màn đêm buông xuống một màu tối đen. Anh núp dưới bóng đèn trước ngõ, Nơi đã từng đến đó gặp em. Biết bao kỷ niệm êm đềm, Với bao tâm sự, nỗi niềm trao nhau. Em còn đó: tình sâu nghĩa nặng, Hỏi ông trời sao chẳng xe duyên ? Rồi đây năm tháng triền miên, Tình ta vẫn mãi một thiên hận tình. Anh về lại: gia đình đoàn tụ, Một mình em: ở đó bơ vơ ! Thương em biết mấy cho vừa, Nhớ em biết đến bao giờ gặp nhau ? 23-6-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 207 TIẾNG LOAN BÊN THỀM Em đến rồi đi tợ cánh chim, Tiếng loan thôi thúc ở bên thềm. Sáng nay lẻ bạn buồn da diết, Gối chiếc chờ mong, loạn nhịp tim. Em ở nơi nào ? Em ở đâu ? Hỏi người Hợp Phố để tìm châu ! Mây trôi man mác chiều Thu lạnh, Trời nước mênh mông vẫn một màu. Trông hoa cứ tưởng dáng em cười, Em đã theo anh suốt cuộc đời. Áo thắm màu mây, em rực rỡ, Em còn đẹp mãi tuổi đôi mươi. Em ở đầu sông, anh cuối sông, Em ơi ! Anh nhớ em vô cùng ! Đêm nằm đọc lại câu thơ cổ: "Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung"(1) Một đời theo đuổi bóng giai nhân, Lý tưởng còn đang bước ngại ngần. Biết đến hôm nào anh gặp lại, Bàn tay trân trọng, dáng ân cần. Cuộc đời là thực hay là mơ ? Há uổng công anh phải đợi chờ ! Hãy đến cùng anh bên gối mộng, Cho nguồn cảm hứng quyện vào thơ. 13-14/11/1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng 1. Nhìn mây thì nhớ đến áo mặc, nhìn hoa thì nhớ đến dung nhan.
208 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng LỬA Người bỗng đi vào chốn ải quan, Một vùng tuyết lạnh ráng thu tàn. Đêm qua cơn bão từ đâu đến, Lửa cháy rừng hoang lộng gió ngàn. Lửa dậy trùng khơi, lửa ngập trời, Lửa về quê mẹ tràn muôn nơi. Lửa hờn tranh đấu đang mong đợi, Lửa ở đây và lửa sáng ngời. Đóm lửa đầu tiên tuy nhỏ bé, Đã bùng lên cháy cả khu rừng. Tiếng thét căm hờn trên đất mẹ, Triệu người như một, quyết không dung. Lửa từ Bắc lửa cháy vô Nam, Xuân Lộc, Đồng Nai diệt lũ tham. Quỳnh Phụ, Thái Bình dân đứng dậy, Đốt nhà cán bộ, trói công an. Dân chúng reo hò, bước tiến công, Đường quan, xe cộ cấm lưu thông. Mẹ già em gái đi tranh đấu, Hải ngoại giờ đây cũng một lòng. Quận Cam một sớm nắng lung linh, Dân chúng rủ nhau đi biểu tình. Ủng hộ đồng bào ta đứng dậy, Thái Bình, Xuân Lộc đã vươn mình.
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 209 Trải mấy mươi năm có một ngày, Anh cùng em lại tay trong tay. Ta đi tranh đấu cho dân tộc, Đất nước chờ mong giây phút này... Kỷ niệm ngày 23-11-1997 biểu tình tại Sân Vận Động Santa Ana, California. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng MỘT CHỮ “TÂM” * Tặng anh Chị Pang-Minh Chúc mừng thọ và kỷ niệm 40 năm thành hôn. Nghe gió mùa Thu: tiếng bỗng trầm, Đá vàng xin hẹn với tri âm. Cuộc đời vinh nhục cùng chia xẻ, Duyên nợ văn chương trải tháng năm. Non nước ra đi lòng bịn rịn, Tấm thân phiêu bạt, kiếp thăng trầm. Bốn mươi năm đó tình chung thủy, Thiên Chúa ban cho một chữ TÂM. Cali 9 tháng 11-1997 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
210 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng MƯA Mây che mặt trời, Chim bay về núi. Gió rít liên hồi, Suốt đêm mưa gội. Bão nổi lên rồi, Vua đã mất ngôi. Cha già vô tội, Nằm trong ngục tối, Chết giữa đơn côi. Núi cao vời vợi, Dào dạt biển khơi. Quạ réo ngang trời, Cha ơi ! Cha ơi ! Lòng con bồi hồi, Tim con nhức nhối. Tay con chưa dài, Nên không vươn tới. Năm tháng u hoài, Mải mê chờ đợi. Từ khi chào đời, Đến tuổi mấy mươi. Còn được bao người, Mà không gian dối ?
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 211 Ta cất tiếng cười, Hỡi người phản bội. Từ nay xin thôi, Từ nay xin thôi. Ta nghe bão nổi, Lòng ta phấn khởi. Chiều lên chơi vơi, Chiều lên chơi vơi. Bão nổi lên rồi, Người người xông tới. Gào lên tiếng nói, Tự do muôn nơi. Mang tấm hình hài, Đi giữa dòng đời. Mưa vẫn còn rơi, Hận thù khôn nguôi. Nhớ ngày giỗ cha 25-11-1997. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
212 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng NẾU ANH... Em ngồi đợi gió, chờ mây, Gió chưa thấy đến, ngàn mây hững hờ. Từ khi lạc bước bơ vơ, Phòng khuê sương phụ, mịt mờ ánh sao. Trăng khuya mọc ở phương nào, Sao hôm không chiếu lối vào đài trang. Nhà em trống cả ba gian, Chiếu hoa em giải, mời chàng ghé chơi. Hay là chàng phụ em rồi, Để em mong nhớ, đứng ngồi không yên. Hỏi rằng có phải tơ duyên, Thì xin bà Nguyệt về bên nhà này. Cho em nối lại bàn tay, Cho em nối lại những ngày xa nhau. Vườn em thơm ngát bông cau, Giàn em đã có lá trầu xinh xinh. Em bây giờ chỉ một mình, Mẹ cha không có, người tình cũng không. Nếu anh mà muốn làm chồng, Trầu cau sẵn có, bưởi bồng đầy mâm. Anh không cần phải áo thâm, Với vành khăn đóng, pháo hồng, rượu ngon. Anh không cần phải cúi lòn, Lạy bàn thờ tổ, để mong lễ thành. Em chỉ cần một mình anh, Sao thư chưa đến, sao tình chưa trao ? Anh không hẹn một ngày nào, Để em vất vả ra vào chờ mong. 15-6-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 213 NHỚ MỘT NGƯỜI MẸ * Viết cho Mary để tưởng nhớ Ana Nguyễn đã qua đời. Một người mẹ tôi chưa hề gặp, Nhưng lòng tôi quả thật kính yêu. Mẹ mong con, mỗi sớm chiều, Đứa con của mẹ đã nhiều đắng cay. Mới ba tuổi, chia tay đi học, Mẹ một mình những lúc cô đơn. Người ta năm bảy vuông tròn, Trời cho mẹ đứa con ngoan nhất nhà. May cho con lụa là gấm vóc, Sắm cho con châu ngọc bạc vàng. Từ ngày con bước sang ngang, Chim qua biển rộng, đôi đàng cách xa. Con ra đi, vắng nhà vắng cửa, Mẹ trông con từng bữa từng ngày. Mịt mù gió cuốn mây bay, Trải bao năm tháng, cánh tay khô gầy. Con biết mẹ từ đây khổ lắm, Nhớ con nhiều như nắng ban mai... Con đi trên quãng đường dài, Những lúc đau ốm biết ai cậy nhờ. Mẹ trông con mịt mờ biên ải, Nhìn biển Đông một giãi sóng xô. Bây giờ con ở nơi mô, Đứa con của mẹ, thân cô xứ người.
214 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Đời con gái mười hai bến nước, Mẹ mong con hạnh phước bên chồng. Đêm đêm mẹ vẫn đèn chong, Bên thềm lá rụng, nghe lòng xót xa. Nơi quê nhà, mẹ đà hết số, Con ở xa càng khổ thân con. Những đêm trăng sáng đầu non, Gió qua biển rộng, héo hon dạ sầu. Con chấp tay nguyện cầu tha thiết, Xin mẹ thương xóa hết lỗi lầm. Rồi đây con sẽ về thăm, Mồ yên, mả đẹp, mẹ nằm nghỉ ngơi. Xin thưa mẹ một lời tâm sự, Chuyện ngày xưa, vẫn nhớ không quên. Người yêu, con chẳng nên duyên, Một đời dang dở, lời nguyền chưa khuây. Xin một lễ hôm nay cho mẹ, Tháng linh hồn nhớ kẻ qua đời. Cầu cho mẹ được thảnh thơi, Hưởng nhan thánh Chúa ở nơi Thiên Đường. Con quyết tâm noi gương của mẹ, Sống khiêm cung như trẻ dại khờ. Đời con là những ước mơ, Đời con là những đợi chờ tháng năm. 18-11-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng 1. Tháng 11 nhớ đến kẻ qua đời.
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 215 BÀN TAY EM CHE ÁNH MẶT TRỜI Cơn nắng Hạ như thiêu như đốt, Bàn tay em che ánh mặt trời. Em gọi gió chuyển mây về muôn lối, Cho yêu thương ấp ủ cả một đời. Nghe em nói: chiều nay mưa tầm tã, Gió tung lên bao cánh lá trong vườn. Cho sắc màu về lại với muôn hương, Đang rộn rã trong em thời tuổi ngọc. Mưa nữa đi, mưa vờn trên mái tóc, Mưa thâu đêm, đây gấm vóc lầu vàng. Tóc em bồng lay động chốn phòng loan, Kìa bước chân tình lang em đang tới... Sao trên trời đêm nay đi ngủ vội, Vì mắt em sáng đẹp tợ trăng rằm. Anh gọi tên em, ôi ! tên quá dịu dàng ! Em bật khóc như người đang thú tội. Em yêu ơi ! Tại sao em không nói ? Thôi từ nay, anh không bao giờ hỏi, Và từ nay, anh không giận nữa đâu ! Anh không trách em, ta chẳng trách nhau... Vì, chính em đã nối lại nhịp cầu, Cho anh đến, sau bao lần lạc lối. Hỡi thần gió, thần mưa, thần sông, thần núi, Xin hãy về mở hội đêm nay. Hơn ba mươi năm mới có một ngày, Anh lại được cùng em tay trong tay.
216 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Mưa lạnh lùng, nhưng em vẫn ngủ say, Sung sướng quá vì tình em đang ấm lại. Và từ nay em không còn sợ hãi, Những đêm dài gối chiếc cô đơn. Từ nay em sẽ không tủi hờn, Vì xa vắng nụ hôn say đắm. Mưa ngoài song, mưa vẫn âm thầm, Rừng cỏ dại đang nảy mầm phơi phới. Bàn tay em che nắng mặt trời, Ngăn nắng Hạ cho đời thêm tươi mát. Tháng Sáu về đây, hồ sen bát ngát, Tỏa sắc hương dào dạt tâm tình Với nụ cười trên môi em thật xinh. Frankfurt 12-6-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 217 XIN GỞI CHO EM HÌNH ẢNH MẸ Đêm qua anh kể chuyện ngày xưa, Anh bảo ngày xưa em dại khờ, Không chịu trả lời, không chịu nói, Nên đành dối mẹ rằng anh chưa... Từ đó xa nhau không gặp lại, Mẹ về chín suối đã lâu rồi. Bỗng có hôm nào nghe em nói: Bây giờ xin được làm em thôi. Đứng trước bàn thờ thưa với mẹ, Chuyện lòng kể đã mấy mươi năm. Cho em được phước làm con mẹ, Gái út mẹ thương, mẹ chở che. Hôm nay mẹ đến tận khuê phòng, Mẹ bảo ngày đêm mẹ nhớ mong. Con gái mẹ ơi, con của mẹ, Mẹ thương con, mẹ ẵm vào lòng. Tỉnh giấc mơ, trời đã rạng đông, Làm sao nói hết nỗi bâng khuâng. Từ xa nghe tiếng anh thăm hỏi, Em có bình yên, ngủ được không ? Anh ơi, có biết chuyện gì chưa ? Trằn trọc canh thâu những thẩn thờ. Gần sáng em liền mơ thấy mẹ, Em chưa được gặp mẹ bao giờ ! Suốt đời em chỉ có mong chờ... Anh vẫn còn nhắc đến chuyện xưa. Xin gởi cho em hình ảnh mẹ, Để xem có phải người trong mơ ? 11-10-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
218 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng TÀ ÁO TÍM Giọt nắng còn vương trên tóc em, Lá vàng chen lối, bước chân mềm. Một tà áo tím bay trong gió, Chiếc nón bài thơ gợi nhớ thêm. Mười bảy em vào tuổi mộng mơ, Bao nhiêu hẹn ước thuở mong chờ. Rừng Thu đã ngã màu khô thảo, Lưu luyến đang về dệt ý thơ. Mắt em chan chứa mối tình đầu, Hình ảnh ngày xưa mới biết nhau. Từ đó tim anh ôm ấp mãi, Một trang tình sử, một niềm đau ! Em đã ra đi quá vội vàng, Hàng cây im bóng mùa Thu sang. Đường về nhà cũ oanh lơi tiếng, Hoa cũng tàn phai, duyên bẽ bàng. Nước chảy qua cầu không trở lại, Cho dòng lá thắm lạc non bồng. Gối mộng anh mơ người áo tím, Đèn hoa trước ngõ, em theo chồng. Bức tranh thương nhớ để cho đời, Duyên dáng ngày xưa vẫn thắm tươi. Nền lụa chưa phai màu phấn nhạt, Niềm riêng e ấp chẳng nên lời. 4-9-1999 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 219 BÂY GIỜ, EM ĐÃ ĐƯỢC YÊU THƯƠNG * Tặng những người yêu tiếng Việt Nam. Sống giữa người dưng thiên hạ, Giữa phố thị phồn hoa... Em bây giờ, Là của người ta ! Ở nơi xa lạ, Em không còn nhớ cửa, nhớ nhà, Em không còn nói tiếng của mẹ cha... Em không còn thiết tha, Mỗi khi nghe tiếng pháo, Giữa đêm giao thừa, Một thuở xa xưa... Ở đây, Không có hoa mai, hoa đào, Chẳng còn viếng thăm nhau, Khi Xuân về Tết đến. Em không còn quyến luyến, Bao nhiêu kỷ niệm Với cha mẹ anh em. Em đã quên, Thân thuộc họ hàng, Quên đi tình bè bạn. Trời vừa hừng sáng, Em thức dậy đi làm. Và lê đôi chân buồn chán, Trở về trong màn đêm. Đường đời trăm ngàn lối, Mấy chục năm qua rồi, Mặc cho số kiếp nổi trôi.
220 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Em chưa hề nghe ai nói: Tiếng nói ngọt ngào, Tiếng của ca dao. Lời mẹ hiền ru thuở nào ! "À à ơi... Ru em, Em théc cho muồi, Để mẹ đi chợ... Mua vôi ăn trầu." Bây giờ, Mẹ ở nơi đâu ? Lòng con nhớ mẹ, Biển sâu không bằng. Con ơi, Mẹ ở thiên đàng, Đâu còn quyến luyến trần gian ! Đêm nay, Trời không trăng. Bước chân em bỗng rộn ràng. Vì em vừa nói được Hai tiếng "yêu anh" Thật dịu dàng, Bằng tiếng Việt Nam. Em đã trở về, Với cộng đồng dân tộc. Em không còn cô độc. Bây giờ, Em nói tiếng quê hương. Bây giờ, Em đã được yêu thương. 30-11-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 221 BƠI Rốn sâu mà nói rốn lồi, Làm anh tưởng thiệt, muốn coi cho tường. Rốn này đã bị chuồn chuồn, Cắn cho mấy cái lúc còn thơ ngây. Tưởng rằng chuồn cắn bơi ngay, Ai ngờ xuống nước vẫy tay chìm liền. Hỡi cô kia đẹp như tiên, Muốn bơi thì phải tốn tiền học bơi. Dù cho đã lớn tuổi rồi, Học bơi còn kịp đừng ngồi chèo ghe. Nhớ Sông Hương một đêm Hè, Có cô con gái nhà kia mỹ miều... Vì oi bức nên cũng liều, Cởi trần xuống nước chẳng điều hổ ngươi. Không ngờ có một chàng trai, Bên sông nhìn trộm, nhớ hoài một cô... Hỏi thăm cô ở nơi mô, Cho tôi đến đó, tôi vô thăm nhà. Em chỉ là khách đường xa, Nước non cách trở, mới ra Kinh Thành. Đến đây tính chuyện học hành, Người dưng thiên hạ đừng nhìn trộm em. Em đi kiện, em bắt đền, Thân em giá ngọc vàng nghìn chẳng chơi. Nếu sau này bất cứ ai, Biết được chỗ rốn... là người em thương. 14-7-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
222 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng CHÀO ANH BUỔI SÁNG Hôm nay em phải đi xa, Chào anh buổi sáng, em ra xe liền. Xin anh đừng có muộn phiền, Đừng theo đưa tiễn càng thêm chạnh lòng. Đêm qua giá lạnh mùa Đông, Nước đong thành đá, rét run cả người. Chăn bông đắp chẳng ấm hơi, Phải chi có được một lời ủi an. Đêm dài cảm thấy cô đơn, Phải chi có được người thương bên mình. Để cho em được tâm tình, Để chăn em đắp có anh cùng nằm. Ngoài song có ánh trăng rằm, Bên trong khung cửa thì thầm chuyện xưa. ... Em về trời chuyển cơn mưa, Để anh viết lại giấc mơ bướm vàng. Chiều Xuân bướm lạc vườn hoang, Em nào có biết chính hoàng tử đây. Cô kia đã gặp anh này, Và em đã gặp phải tay si tình. Thế rồi có “chuyện chúng mình", Và anh mới nói “em xinh nhất đời". Anh thương, anh nhớ em hoài, Nhưng em vẫn cứ... “mặc người thương em". Nói chi, em cũng “không thèm", Bao nhiêu thư gởi, em đem vào rừng...
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 223 Em bỏ anh cho cọp ăn, Để tình anh lạnh chiếu nằm sáng đêm. Để trăng ngả bóng bên thềm, Để anh thức suốt năm canh đợi chờ. Để anh cầm bút làm thơ, Để anh phải sống mộng mơ nhớ người. Để anh đau khổ suốt đời, Để anh chẳng được một lời ủi an... . Để anh phải khóc, phải than... ... .. Em xin anh chớ phàn nàn làm chi. Bây giờ em đã trở về, Cho anh tay ấp, má kề bên em. Thương anh nhiều, vẫn thương thêm, Thương từ suốt sáng đến đêm tối mờ. Thương như thế đã đủ chưa ? Thương anh cho đến bao giờ hết thương. 28-12-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
224 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng QUÀ TẾT Em tặng cho anh một món quà, Thật là ý nghĩa lúc Xuân qua. Bao nhiêu thương nhớ xin gom hết, Chứa đựng cho đầy cái cặp da. Anh ôm kỷ niệm trong vòng tay, Cảm động trào dâng, nước mắt đầy. Đá nát, vàng phai, tình chung thủy, Đào nguyên còn đó, rượu còn say. Tuyết phủ đêm qua ngập cánh đồng, Lòng em băng giá suốt mùa Đông. Hôm nay không hẹn mà Xuân đến, Hôn nhẹ lên đôi má ửng hồng. Rồi bỗng em nghe tiếng ngọt ngào, Lời thơ tha thiết động muôn sao. Tình yêu về lại trong tâm tưởng, Còn giấc chiêm bao một thuở nào. 4 tháng 2 năm 2000 (Ngày cuối năm Kỷ Mão bước qua năm mới Canh Thìn) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 225 CẢM ĐỀ TRUYỆN "BẾN XUÂN" Nước mất sông núi vẫn còn (1), Đường về nhà cũ hoàng hôn xuống rồi. Trước vườn một gốc hoàng mai, Nghe tin Xuân đến, ngậm ngùi ra hoa. Giang sơn này của mẹ cha, Giờ đây đổi chủ, người ta chiếm rồi. Thân em là trẻ mồ côi, Tình duyên trắc trở, suốt đời lênh đênh. Thương anh trong chốn ngục hình, Dù xa xôi mấy, một mình đi thăm. Chốn xưa, nhớ một đêm rằm, Em ra trước ngõ âm thầm chờ anh. Anh thường khen em rất xinh, Như trúc kia mọc đầu đình tốt tươi. Thương em duyên dáng nụ cười, Anh thương "chỉ có một người", "thương anh... " Ai ngờ hai mái đầu xanh, Tội tình chi mấy mà đành trái ngang. Thế rồi mỗi đứa mỗi đàng, Thế rồi mang tiếng "phụ phàng" với nhau. Em đâu có chuộng sang giàu, Bốn mùa trong cảnh mưa Ngâu sụt sùi. Dưới cầu nước vẫn trôi xuôi, Thời gian đâu có trở lui bao giờ. Tại sao anh vẫn đợi chờ ? Tại sao anh vẫn còn mơ một người ? Tuổi Xuân mình đã qua rồi, Hoa mai đã rụng, trên đồi Xuân đi... Bây giờ em mới trở về, Bến Xuân thuyền đậu, để nghe câu hò... Ngày xưa có cậu học trò, Yêu cô con gái bơ vơ lạc loài. Thế rồi anh chẳng yêu ai, Ngoài cô con gái trọn đời anh mơ... . 15-01-1999 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
226 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng SAO EM CHẲNG NÓI ? Thương em vừa mới tuổi trăng rằm, Và đợi chờ em mấy chục năm. Man mác chiêm bao bên gối mộng, Vần thơ vẫn dệt bước âm thầm. Một hôm anh bỗng nghe em nói, Em nhớ anh nhiều, em đến thăm. Phương trời nào đó em tìm tới, Gió lộng ngàn sao, đêm sáng trăng. Đêm qua sao lá rơi nhiều quá, Lá rụng đầy sân, gió trái mùa. Bên đường em đợi, xe chưa đến, Nắm chặt tay anh: trời chuyển mưa ? Thân em vất vả mấy hôm nay, Sánh bước bên anh đi suốt ngày. Bữa đói, bữa no, nơi quán trọ, Đêm dài gối chiếc, lạnh đôi tay. Em thường ưa thích cảnh cô đơn, Hay bởi vì em đã dỗi hờn ? Sao chẳng nói gì khi anh đến ? Làm cho anh cảm thấy buồn hơn. Đón em trở lại giữa hoàng hôn, Và sánh vai nhau dưới nắng hồng. Rồi tiễn em đi trong gió sớm, Đường về nối lại những chờ mong. Ra về em có nhớ anh không ? Nghĩ đến em, anh quá chạnh lòng. Xin gởi vần thơ anh viết vội, Để cho em đọc mỗi khi buồn. 3-11-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 227 MỘT BUỔI CHIỀU Một buổi chiều, Anh nghe em nói, Anh nghe em cười. Từ nơi xa xôi... Hôm nay, Một ngày đẹp trời. Bao lời mời gọi, Ở giữa cuộc đời. Em ơi ! Làm sao đi tới ? Non cao vời vợi, Biển rộng bao la. Anh bây giờ: Không có mẹ cha, Giữa chốn phong ba, Tấm thân tàn tạ... Bốn phương không nhà ! Hình như mặt trời, Về bên kia núi. Bao nhiêu buồn tủi, Nuối tiếc còn nhiều...
228 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Một buổi chiều, Ngồi đợi người yêu ! Mùa Thu không trở lại, Em mặc áo tím, Che kín hình hài. Ngón tay em dài Không vươn tới được ! Lá rơi xào xạc, Rừng Thu đổi màu. Làm sao có nhau, Cho vơi niềm đau ! 12-10-1999 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 229 CHIM XA RỪNG Mẹ ngồi tựa cửa lắng nghe, Tiếng chim cu gáy trưa hè thiết tha. Nhớ con, mắt thấm lệ nhòa, Hàng cây im bóng, sân nhà chiều lên. Bên song, dáng mẹ dịu hiền, Một vừng trán rộng, tóc huyền búi cao. Vườn xưa trổ lộc cành đào, Đất lành chim đậu, cất cao giọng buồn. Chim cu gáy, loài chim khôn, Thấy người vác ná, giương cung... bỏ vườn. Trách người sao chẳng biết thương, Diệt loài chim quý, dứt đường tới lui. Chim kia đã bỏ đi rồi, Mẹ còn đứng đó, bồi hồi tâm tư. Mẹ ơi ! Biết nói răng chừ, Người ta độc ác chẳng vừa khuyển, ưng. Để chim xa tổ, xa rừng, Để con xa mẹ, mịt mùng biển khơi. Đã qua mấy chục năm rồi, Tiếng chim lại gáy ở ngoài vườn kia ! Nơi đây con vẫn nhớ về, Vườn xưa, nhà cũ, trưa Hè, mẹ mong. Vẫn nghe rạo rực trong lòng, Mỗi khi nắng ấm, nụ hồng nở hoa. Bỗng nghe tiếng gọi từ xa, Tiếng quen như tiếng mẹ cha thuở nào. 28-9-1996 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
230 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng MẸ CHỜ CON Mẹ chờ con đã mấy mươi năm, Mãi tới hôm nay mới đến thăm. Mẹ đứng bên thềm mừng khấp khởi, Hai hàng lệ chảy trong âm thầm. Từng bước con đi dáng ngập ngừng, Qua sân gạch đỏ, mắt rưng rưng... Áo xanh con mặc hôm kia đó, Mẹ gặp con đây quá đỗi mừng. Có phải con về thăm tổ tiên, Từ nay xin trút hết ưu phiền. Từ nay con mãi là con mẹ, Mãi mãi con là gái thảo hiền. Mẹ thương con lắm, mẹ mong con, Chuyện cũ thôi đành với nước non. Bởi số long đong nên chẳng gặp, Bây giờ mới tỏ được nguồn cơn. Con trai của mẹ yêu tha thiết, Một đóa hoa sen mọc giữa hồ. Và nó không hề cho mẹ biết, Người kia lưu lạc ở nơi mô ?
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 231 Mẹ ơi, con biết nói gì đây, Úp mặt vào tay, nước mắt đầy. Con khóc cho con sao bạc phước, Để con của mẹ phải chia tay. Bao năm lưu lạc chốn quê người, Chút phận bèo trôi vẫn nổi trôi. Cho đến hôm nay con gặp mẹ, Mẹ nhìn con, mẹ vẫn vui tươi. Hồn mẹ đã về nơi cõi thọ, Xin luôn nhớ đến đứa con thơ. Che chở cho qua cơn khốn khó, Những lần tủi hận, lúc bơ vơ. 2 tháng 9,1998 (Một lần mơ được về thăm mẹ) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
232 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng CÓ MỘT LẦN Có một lần em đến với anh, Mà không được gặp... Sao vô tình ? !... Như con đò dọc rời xa bến, Xuôi mãi về miền mướt cỏ xanh. Từ đấy em buồn chẳng nói năng, Gởi niềm tủi hận đến cung Hằng. Một đời quen biết sao hờ hững, Không lẽ lòng anh như giá băng ? ! Thế rồi em đã bước theo chồng, Trong đục đời em một bến sông. Gối chiếc, từ nay thôi trống trải, Đi, về, có kẻ đợi, chờ, trông. May rủi ngờ đâu giữa cuộc đời, Chiều Xuân cánh én bỗng chơi vơi ! Bao nhiêu năm tháng tình chồng vợ, Tan nát đời em một kiếp người ! Chồng em phụ nghĩa, bỏ đi rồi, Để lại đàn con, kiếp nổi trôi. Bệnh hoạn triền miên, em gánh chịu, Nợ nần chất đống, cũng đành thôi ! Cho em sống trọn kiếp mê này, Nghĩ phận hồng nhan thật đắng cay ! Của cải Trời ban xin trả hết, Tài hoa cũng chỉ là mây bay ! 29-7-2000 Nhìn lại trên đầu tóc rụng hết. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 233 CƯỜI LÊN ĐI Ngồi buồn anh mới làm thơ, Gởi cho cô ấy, giả vờ trêu cô. Cô kia có phải họ Hồ ? Cô cho chuồn cắn ở mô ? bao giờ ? Cô bèn mắc cỡ, làm lơ... Em đây lỡ nói, không ngờ anh trêu ! Anh kia ăn nói “quá liều", Nếu còn dựng đứng những điều "vô duyên"... Anh đừng có trách em điên... . Để em đi kiện phạt tiền anh ngay. Cho anh vào chốn tù đày, Bây giờ anh mới biết tay cô này. Anh đừng có tưởng "anh hay", Đặt thơ bậy bạ... quấy rầy em luôn. - Anh đây chỉ sợ em buồn, Nên hay đem chuyện chuồn chuồn ra trêu. Bởi em từ sáng đến chiều, Chẳng ăn, chẳng nghỉ vì nhiều khách quen. Tối về còn phải chong đèn, Thức khuya, dậy sớm, cho nên nhức đầu. Đùa vui một chút với nhau, Em ơi đừng có càu nhàu làm chi. Cười lên đi ! cười lên đi ! Để cho quên hết những khi nhọc nhằn. Biết bao nhiêu nỗi khó khăn, Lo âu cho lắm chẳng bằng cười tươi. 1-8-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
234 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng ĐỊNH MỆNH * Phỏng theo bài hát "Jusqu'au bout du monde": cho đến tận cùng thế giới... Anh như chim én với mùa Xuân, Như ánh sao theo bước lữ hành. Như tổ đình cùng bao kỷ niệm, Theo em như bóng sát bên mình. Anh sẽ theo em cùng thế giới, Từ đây cho đến cuối chân trời. Có nơi nào đó mà không tới, Anh đã tìm em suốt cuộc đời. Em như định mệnh của đời anh, Đeo đẳng bên anh suốt cuộc tình. Dù tỉnh hay mơ em vẫn thế, Từ đêm tăm tối đến bình minh. Trong giấc mơ xuân, em mỉm cười, Em ngày xưa đó, thật xinh tươi. Môi em hồng thắm, tóc xanh mướt, Vầng trán thông minh, mắt sáng ngời.
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 235 Anh đã nợ em từ kiếp trước, Nợ em chưa trả, em đi tìm... Anh trốn ở đâu, em cũng biết, Cho em tình cảm và con tim. Anh hãy cho em lời dịu ngọt, Những vần thơ với nét đan thanh. Hình ảnh ngày xưa vào tuổi ngọc, Ngày xưa chưa biết nói "yêu anh". Em đã cho anh nhiều mộng đẹp, Tuổi thơ ngây với những ân tình... Nón trắng ngày xưa còn khép nép, Một thời em bé bỏng xinh xinh... 12-5-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
236 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng DÒNG ĐỜI Trời Xuân giông tố bão bùng, Cánh chim bạt gió chạnh lòng nước non. Ngoài song những giọt mưa tuôn, Bên thềm hoang vắng một nguồn đơn côi. Buồn theo chiếc lá nổi trôi, Tấm thân phiêu bạt bên trời tháng năm. Canh khuya nghe lạnh chiếu nằm, Người quen trong cõi xa xăm tìm về. Mây Tần mang cả hồn quê, Tuổi thơ dù có mây che mấy lần. Chuyện tình còn nhớ bến Xuân, Trách em ngày đó ngại ngần với anh. Để cho anh khóc một mình, Tình yêu không đến, em đành bỏ đi. Bây giờ em chẳng còn chi, Suốt đời một cuộc phân ly não nùng. Ngày Xuân cứ tưởng mùa Đông, Mỗi đêm em vẫn lạnh lùng gối chăn. Bấy nay đã quá nhọc nhằn, Tâm tư nhiều nỗi băn khoăn tình người. Ngồi đây nghe tiếng mưa rơi, Cám ơn anh đã có lời ủi an. 13-5-99 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 237 ĐỢI CHỜ Em ngồi đợi gió, chờ mây, Gió chưa thấy đến, ngàn mây hững hờ. Từ khi lạc bước bơ vơ, Phòng khuê sương phụ, mịt mờ ánh sao. Trăng khuya mọc ở phương nào, Sao hôm không chiếu lối vào đài trang. Nhà em trống cả ba gian, Chiếu hoa em giải, mời chàng vào chơi. Hay là chàng phụ em rồi, Để em mong nhớ đứng ngồi không yên. Hỏi rằng có phải tơ duyên, Thì xin bà Nguyệt về bên nhà này. Cho em nối lại bàn tay, Cho em nối lại những ngày xa nhau. Vườn em thơm ngát bông cau, Giàn em đã có lá trầu xanh xanh. Em bây giờ chỉ một mình, Mẹ cha không có, người tình cũng không. Nếu anh mà muốn làm chồng, Trầu cau sẵn có, bưởi bồng đầy mâm. Anh không cần phải áo thâm, Với vành khăn đóng, pháo hồng rượu ngon. Anh không cần phải cúi lòn, Lạy bàn thờ tổ để mong lễ thành. Em chỉ cần một mình anh, Sao anh không đến, sao tình chưa trao ? 15-6-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
238 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng XIN ĐỪNG QUÊN NHAU Bởi số kiếp duyên xưa không gặp, Nên ngọc này chẳng hợp tay em. Thương anh quyết chí đi tìm, Một đời theo dấu chân chim mịt mù. Trời biển rộng mặc dù cách trở, Phải chăng đây duyên nợ ân tình ? Qua đêm dài đến bình minh, Người xưa bỗng nhớ đến mình... hỏi thăm. Những tưởng rằng ngàn năm vĩnh biệt, Nào ai ngờ tha thiết tình đầu. Một ngày đã biết đến nhau, Mến thương rày đã đi vào thiên thu. Ngọc màu xanh dành cho em đó, Lời yêu đương gởi gió mang đi. Vì anh là kẻ tình si, Chỉ mong sum họp, sá gì trái ngang.
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 239 Xin em đừng hoang mang lo lắng, Đã qua rồi dĩ vãng đau buồn. Chim bay về núi, hoàng hôn, Cá kia cũng trở về nguồn đó em ! Máu dồn lại con tim băng giá, Kỷ vật kia là cả tình ta. Trời cao biển rộng bao la, Công danh phú quý chỉ là hư không. Nói gì đây cho lòng vơi nhớ, Vì duyên xưa cách trở đường dài. Nếu ngọc kia có nhạt phai, Thì em vẫn nhớ đến người em yêu. 11-7-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
240 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng EM ĐANG... Em đang... nói, em đang... cười, Em đang... ngồi nhớ tới người em thương. Em đang... nhớ chuyện sông Hương, Nhớ chuồn cắn rốn... anh thường trêu em. Em đang... muốn được giàu thêm, Đang... cầu trúng số để đem tiền về. Em đang... đợi gió đêm Hè, Đợi cơn mưa tới, mây che mặt trời. Em đang... nôn nóng trong người, Sao anh không đến, anh ngồi bên em. Để anh vuốt nhẹ tóc mền, Anh khen mắt đẹp như tiên giáng trần. Em đang... mơ được một lần, Kề bên gối mộng thì thầm yêu đương. Em đang... nằm ở trên giường, Mà không thấy bóng người thương đến gần. "Em đang... ". Anh nói:"em đang... " Đang... nghe anh nói, em càng nhớ anh. Tại sao em lại phàn nàn, Vì anh đã nói "em đang... " làm gì ? Em đang... lo cá cháy khê, Lo cơm bị sống vì nghe phôn hoài. Vì anh... em bị chê cười, Nên em phải dọa "nghỉ chơi" anh liền. Em tôi xinh đẹp như tiên, Sao em bực tức, lo phiền làm chi ? 21-7-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 241 EM CHỈ CÓ Vườn Thu trăng sáng, chiếu qua phòng, Gió lọt màn thưa, nghe lạnh lùng. Ngồi đọc thơ anh mà nhớ quá, Có trà, có bánh, người thì không ! Em như chim nhạn lạc vào mây, Ai đã đưa em đến chốn này ? Số kiếp làm sao xa cách mãi, Ngồi đây mà tiếc tuổi thơ ngây. Em ước chi em được một ngày, Trở về chốn cũ tay trong tay. Một chiều anh đến chờ trăng sáng, Nhìn lá bên thềm man mác bay. Cùng nhau chờ đợi gió mùa Thu, Gợi hứng nguồn thơ đang mịt mù. Trở lại với người trong cõi mộng, Dìu nhau đi tới rừng âm u... Từ bước chân vô chốn thị thành, Em giờ chỉ có một mình anh. Những khi buồn tủi anh thăm hỏi, Nào dám mơ chi đến mộng lành. Anh giờ chỉ có một mình em, Qua mấy rừng xanh, đồng cỏ mềm. Mong được một lần em trở lại, Để thôi chờ đợi dấu chân chim. 30-9-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
242 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng EM CHO ANH Em cho anh những ái ân, Cuộc đời được bấy nhiêu lần mà mơ ! Anh như là đứa bé thơ, Núp trong vú mẹ đợi chờ sữa thơm. Em như là ánh sao hôm, Em như là ngọn gió nồm chiều lên. Em thương anh như mẹ hiền, Ngày xưa ấp ủ, những đêm gió mùa. Rào rào như tiếng trống khua, Xuyên qua tàu lá, mưa lùa ngoài song. Mắt em chan chứa tình nồng, Má em thơm ngát bông hồng sớm mai. Môi em nở nụ cười tươi, Tóc em góp lại một trời mây đen. Ngực em thở thật bình yên, Anh nghe trong đó nhịp tim hiền hòa. Bây giờ không mẹ, không cha, Chị anh không có, may mà có em. Bao nhiêu giây phút êm đềm, Bao nhiêu dịu ngọt về trên môi này. Em cho anh những đắm say, Em cho anh được phút giây mặn nồng. Em cho anh được làm chồng, Cho anh trút hết nỗi lòng nhớ mong. Trải qua một cuộc bão bùng, Cánh chim bạt gió, mịt mùng biển khơi.
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 243 Bao nhiêu gian khổ trên đời, Tấm thân nhục nhã, còn lời nào chê. Từ khi bước chân em về, Đêm Hè gió lộng, tiếng ve nhớ đàn. Điệu buồn cất giọng khô khan, Chim quyên khắc khoải oán than ngập trời. Bên cầu nhìn ánh sao rơi, Em đi... còn có một người đi theo. Bóng chim đã khuất lưng đèo, Bến Xuân còn đó, thuyền chèo qua sông. Cám ơn em đã chờ mong, Cám ơn em đã một lòng vì anh. Cám ơn em đã trung thành, Cho dù oan trái cũng đành phôi pha. Anh xin em hãy thứ tha, Những gì bất xứng anh đà lắm phen... Xin em đừng giận, đừng phiền, Xin em hãy giữ trọn niềm mến yêu. Để anh vẫn cứ cưng, chiều, Để anh vẫn cứ một điều "yêu em". 27-6-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
244 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng EM ĐI GIỮA MÙA XUÂN Mùa Xuân em mặc áo hồng, Hài tiên nhẹ lướt qua đồng cỏ non. Tuyết tan, nước chảy thành nguồn, Hoa khoe sắc thắm, giang sơn tuyệt vời. Tưởng mình mười tám đôi mươi, Tuổi thơ vọng lại những lời yêu thương. Tóc em còn đượm mùi hương, Bước chân em vẫn còn vương dặm dài. Cánh tay ôm trọn hình hài, Nụ hôn xin gửi cho người xa xưa. Suốt đời đi sớm về trưa, Biết bao thương nhớ cho vừa lòng nhau. Sân ga vắng bóng con tàu, Nước non vẫn cứ một màu cỏ cây. Hết đêm rồi lại đến ngày, Bàn tay còn đợi bàn tay ân cần. Đã đi vào kiếp phong trần, Làm sao tránh khỏi một lần đam mê. Xin anh đừng đợi em về, Đời em còn lắm nhiêu khê, ngại ngùng. Em đang đi giữa mùa Xuân, Như con bướm lạ ngập ngừng vườn hoang. 13-4-1999 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 245 EM CỦA NGÀY XƯA Lửa rực lò hương tỏa khói mờ, Chấp tay tôi nhớ đến người xưa. Em ơi hãy trở về trong mộng, Để được yêu thương, được đợi chờ. Bao năm ấp ủ mối tình sầu, Tan nát lòng ai cảnh bể dâu. Rượu đổ, bình rơi, bè bạn vắng, Âm thầm gối chiếc suốt canh thâu. Bình lạnh, hương phai, lửa đã tàn, Mây trôi, bèo dạt, kiếp thuyền nan. Trời cao, gió lộng, chiều man mác, Cánh nhạn từng không vượt ải quan. Cuộc đời phiêu bạt đã bao năm, Bến cũ còn đâu tiếng nguyệt cầm. Mỹ nữ giờ đây quên khúc hát, Tầm Dương một thuở chờ tri âm. Em đến thăm anh một buổi chiều, Em ngày xưa đó, khi chưa yêu. Ngày xưa em đó, sao thương quá, Em của ngày xưa, ôi mỹ miều. Mái tóc em dài đến gót chân, Hàng mi cong vút vẻ phong trần. Môi em còn thắm, mắt say đắm, Vừng trán chưa vương nét nhọc nhằn. Xin em dành lại chút hương thừa, Gởi tặng người yêu thủa mộng mơ. Bởi số lênh đênh nên chẳng gặp, Hỏi em còn đợi đến bao giờ ? 10-8-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
246 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng CON ĐÃ TRỞ VỀ ! (Nhân ngày Father's Day) Con trở về, con ôm cha khóc, Cha thương con, bảo bọc trong lòng. Bao năm rồi số phận long đong, Thân con gái ngại ngùng nơi xứ lạ... Con nhỏ bé những ngày qua ròng rã, Mẹ ở nhà chờ đợi đã bao năm. Những đêm mưa mờ mịt bóng trăm rằm, Tiếng rền rỉ dế mèn nghe não nuột. Nơi rừng sâu thoảng từng cơn giá buốt, Dưới lòng đất mẹ chẳng thốt nên lời. Mong cho con giữ trọn đạo làm người, Để cho mẹ ngậm cười nơi chín suối. Con thỏ thẻ cùng cha:"xin thứ lỗi", Dòng nước mắt đã ướt gối con nằm. Và suốt đêm con khóc trong âm thầm Vì nhớ mẹ, thương cha: thân cô độc. Gà trống nuôi con, các em còn đi học, Cha hy sinh bao khó nhọc chẳng nề. Bốn mươi ngoài, vắng vẻ hiền thê, Cha từ chối những đam mê xác thịt.
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 247 Chuyện yêu đương cha chẳng hề tha thiết, Chỉ lo con đói rét tháng ngày. Việc gieo trồng, cần mẫn đôi tay, Cha xây dựng cho con rày hưởng lộc. Cha ơi ! Tại sao cha khóc ? Cánh tay cha ôm ấp suốt đêm dài. Thương cha già luyến nhớ khôn nguôi, Con vẫn được nâng niu như hồi trẻ dại. Cha không nói, con càng không nói, Để cho tình phụ tử mãi tràn đầy. Cha ơi ! Cha ! Con đã về đây, Con bé bỏng và thơ ngây ngày đó... 16-6-1999 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
248 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng GIẬN ANH KHÔNG Em nói: “Em đây quá đỗi hiền", Mới trêu một chút, đã điên lên ! "Bỏ tù anh đó !", em tuyên bố... Phải chạy luật sư, phải tốn tiền ! - Đừng sợ ! Anh đây: số ở tù, Nếu không, thì cũng: số đi tu. Bởi em xinh đẹp, nên anh mới... Mới nhớ, mới thương, mới dám đùa. Anh đùa một chút có sao đâu ! Không lẽ em tôi lại giận lâu ? "Em chán anh rồi ! Không nói nữa". "Chọc quê em mãi !" Em càu nhàu. Mai mốt anh về, em sẽ lơ, Không cho anh gặp, không chào thưa. Không thương, không nhớ, không chi hết, Điện thoại không nghe, không nhận thơ. Thế là anh phải chịu thua ngay, Chẳng dám trêu... em trị thẳng tay. Anh mới nói đùa em chút xíu, Mà em đã "dựng ngược lông mày" ! Em giận anh không ? Em của anh ! Anh còn nhớ mãi: “Em hiền lành". Và em thường nói: “Yêu anh mãi", Mãi mãi em là: “Bé của anh". 2-8-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 249 HẸN MỘT NGÀY VỀ Ra đi không hẹn ngày về, Mấy chục năm, bỗng nhớ quê, nhớ nhà. Bây giờ nhớ mẹ, nhớ cha, Nhớ con sông rộng, cây đa đầu đình. Nhớ tuổi thơ, nhớ người tình, Bến đò Thừa Phủ, chiều Xuân đợi chờ. Hương Giang một sớm sương mờ, Trên đường đi học, tình cờ gặp nhau. Thế rồi mang một niềm đau, Trọn đời xa cách, bể dâu mấy lần. Ba chìm, bảy nổi, lênh đênh, Trách em cho lắm, cũng đành vậy thôi. Trường xưa, nhớ chỗ em ngồi, Vườn xưa, con bướm nhớ người chăm hoa. Lối xưa, áo tím hoa cà, Tóc em lớp lớp như là màu mây. Ngồi đây mà nhẫm tháng ngày, Bao giờ đếm hết ngón tay em dài ? Ngày xưa nào biết chi đời, Làm sao mà hiểu được người thương em. Tưởng rằng anh chẳng đi tìm, Nên em nhất quyết, không thèm ở đây. Bỗng nhiên nhớ nước non này, Nhớ hoa vườn cũ, em quay trở về.