100 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng GIÃ TỪ CHIẾN HỮU (Tiễn biệt anh Đỗ Duy Nhượng, nguyên Trung Tá VNCH, cựu tù nhân chính trị, qua đời ngày 24/11/95 lúc 15 giờ 45 tại quận Cam, California) Núi Nùng, sông Nhị, Nơi địa linh sinh nhân kiệt. Dòng nước Thái Bình, Phù sa màu mỡ. Ruộng đồng xanh tốt, Đất phát văn chương, Người hiền cảnh đẹp. Anh Phao-lô Đỗ Duy Nhượng, Sinh ra nơi ấy. Anh lớn lên: ngoan, hiền, hiếu, thảo, Vốn nếp nhà: Lễ giáo, Nho phong. Mẹ cha nhất quyết một lòng, Khuyên con hôm sớm ra công học hành. Mười tám tuổi: công danh chưa đạt, Bỗng nước nhà: bão táp, mưa tuôn. Việt Minh lên cướp chính quyền, Gieo bao tang tóc khắp miền quê hương. Nơi thôn xóm, ruộng vườn bỏ trống, Biết bao người vào chốn lao tù. Kể từ cách mạng mùa thu, Nhân dân đói khổ, hận thù khắp nơi. Anh ra đi: một trời khói lửa, Báo thù nhà, trả nợ giang sơn. Hiên ngang anh bước lên đường, Chí trai tranh đấu, lập trường quốc gia.
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 101 Năm Giáp Ngọ (1954), lìa xa đất tổ, Bỏ quê hương, mồ mả ông cha. Vào Nam xây lại cơ đồ, Cùng nhau vui hưởng ấm no, thanh bình. Đã bao năm hy sinh cầm súng, Giữ quê hương, quyết chống Cộng nô. Bảy lăm (1975) như nước vỡ bờ, Bạn bè di tản, anh vô nhà tù. Từ Hà Tây, Sơn La, Yên Báy, Đến Nam Hà, kể mấy năm dài. Rừng thiêng, nước độc xa xôi, Đói cơm, rách áo, bao người thác oan. Thân anh đó, vô vàn đau khổ, Xa gia đình, xa vợ, xa con. Ngày thì lội suối trèo non, Đêm nằm rét lạnh, mỏi mòn nhớ thương. Có những lúc bờ nương, ruộng lúa, Chân lấm bùn, đày đọa kiếp người. Tuổi già đã mỏn sức hơi, Chỉ còn ngước mắt lên trời kêu xin... Lời Thánh Kinh như đang nhắc nhở, Từ ngàn xưa tiếng Chúa gọi mời. Trong cõi thâm u, Ngục tù lao lý, Khổ đau, Tuyệt vọng...
102 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Anh đã tìm thấy Người. “Trong cơn gian nan, Con đã kêu cầu. Và Chúa đáp lời con. Từ vực sâu, Con nài xin Chúa. Và Chúa nghe tiếng con.” Anh Phao-lô Đỗ Duy Nhượng ! Chúa đã dùng tay tôi, Dội nước trên đầu anh. Để anh được thanh tẩy, Để anh được trọn lành ! Để anh trở thành: Chứng nhân ! Của tình yêu mầu nhiệm, Của Đức Tin tuyệt vời. Để anh hát lên Lời ca ngợi: “Người là ánh sáng đời tôi ! Nỗi vui mừng Và niềm hy vọng... ” Những ngày cuối cùng, Trên giường bệnh, Như một người lính ! Một vị anh hùng ! Anh đã chấp nhận, Thánh giá Chúa trao... Để làm chứng Đức Tin, Giữa gia đình ! Giữa bạn bè !
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 103 Anh Phao-lô Đỗ Duy Nhượng ! Danh vọng ! Tiền tài ! Và cả cuộc đời ! Đều là hư ảo ! Thân xác anh ra tro bụi, Nhưng linh hồn anh, Mãi mãi vẫn còn ! Ôi ! Sinh là ký, Mà tử là quy ! Anh bước ra đi, Về nơi vĩnh cửu. Đấng Toàn Năng , Đang chờ đợi anh ! Người cho anh mặc áo trắng, Để làm công dân nước Trời. Vì anh đã xin Người Ban cho anh Đức Tin, Để được sống đời đời ! Anh Phao-lô Đỗ Duy Nhượng ! Hôm nay, Vợ con anh, họ hàng thân thuộc của anh, Bạn bè của anh, Chiến hữu của anh... Chúng tôi, Thương tiếc anh,
104 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Tiễn đưa anh: - Người chiến sĩ Quốc Gia, - Người chiến sĩ Đức Tin, - Người Công Giáo nhiệt thành, - Người chồng, - Người cha, gương mẫu hiền lành ! - Người bạn chân thành mà chúng tôi quý mến ! Chúng tôi nguyện noi gương anh, Vác Thánh giá theo chân Chúa, Trung thành với Đức Tin, Sống bác ái, công bình. Vĩnh biệt anh nơi trần thế, Hẹn gặp nhau trên Thiên đình. Thay mặt các bạn của anh. (Đọc trong lễ an táng ngày 2 tháng 11, 1995) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 105 MỪNG THỌ BÁC TRƯƠNG 70 TUỔI Nhân sinh thất thập cổ lai hy, Tuổi bác giờ đây đã trí tri. Đất tổ địa linh sinh tuấn kiệt, Quê nhà ngũ phụng vốn tề phi.(*) Chiến khu Nam, Ngãi tài thao lược, Gian khổ, tù đày có sá chi. Cầm bút thay cho nghề súng đạn, Xuân Phong vẫn nổi tiếng gan lỳ. 14-7-1991 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng - Ngũ phụng tề phi: Năm con chim phượng bay một lượt, chữ của vua Tự Đức tặng cho năm thí sinh tỉnh Quảng Nam cùng thi đỗ một khoa. MỪNG BÁC SĨ HỌ TRẦN ĐẬU THỦ KHOA Núi Ấn, sông Trà, chốn địa linh, Danh lam thắng cảnh vốn quê mình. Công danh sớm đến, đừng xem trọng, Sự nghiệp còn dài, chớ vội khinh. Tuổi trẻ hữu tài tắc hữu dụng, Chí trai trung hiếu bỏ sao đành. Chút tình bằng hữu lúc sơ ngộ, Mừng bạn “Lô truyền đệ nhất danh”(*). Hè 1990 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng - Lô truyền đệ nhất danh: người đỗ thủ khoa được gọi tên trước tiên khi xướng danh
106 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng VÙNG HOANG TƯỞNG Tuyết phủ đồi hoang, tim tái tê Sương mù giăng mắc chốn sơn khê. Bước chân dã thú miền sa mạc, Cỏ cháy, đồng khô, gió lạnh về. Gối chiếc em nằm trọn giấc mơ, Tình ta còn lại mấy vần thơ. Đêm nay gió lọt vào song cửa, Kẻ đấy, người đây sao hững hờ ? Chưa yên giấc ngủ, đã bình minh, Nghe tiếng chim kêu bỗng giật mình. Nghĩ đến người đi ngoài nghìn dặm, Ôi ! Đời chỉ một kiếp phù sinh ! Em của người ta từ thuở nào, Mình anh bầu bạn với trăng sao. Bao năm vẫn sống trong hoang tưởng, Tựa giấc chiêm bao lạc động đào. Xin trả em về với gió mưa, Đường khuya lá rụng, ánh trăng mờ. Cô đơn bao phủ lầu Hoàng Hạc, Ánh nhạn từng không: bóng dáng xưa... Kỷ niệm chuyến đi Albuquerque (New Mexico). 8-9/12/2000 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 107 DẠ HÀNH Em chờ anh suốt đêm nay, Sao anh không đến, để ngày quạnh hiu ! Nhớ anh những thuở nuông chiều, Nhớ anh những thuở ấp yêu trong lòng. Tóc em là mớ bòng bong, Chỉ còn sợi ngắn nhọc công em cài. Tưởng rằng ngày một, ngày hai, Ai ngờ trọn kiếp lạc loài đêm sương. Ngày xưa: một đóa hướng dương, Bây giờ: ôm mối sầu thương đôi bờ. Chó tru cuối ngõ đường xa, Biết đâu có kẻ bôn ba dạ hành. Con tàu rời bến chạy nhanh, Mang theo một cuộc hành trình viễn du. Heo may, gió lạnh, sương mù, Bao nhiêu xác lá vàng khô bên dường. Sao lòng em cứ vấn vương, Đợi người tri kỷ lạc đường về đây. 3-11-2006 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
108 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng BÊN NHAU Đưa em về chốn bồng lai, Để cho em sống một đời thần tiên. Cho em trút hết ưu phiền, Khỏi ngày đêm với bạc tiền, công danh. Cho em cuộc sống an lành, Cho em mộng đẹp nở thành muôn hoa. Em đừng lo cửa lo nhà, Đừng lo đi sớm, về trưa nhọc nhằn. Giường êm nệm ấm em nằm, Nhà cao cửa rộng cũng bằng đế vương. Tóc em thơm ngát mùi hương, Môi em đượm thắm hoa hường sớm mai. Em không trằn trọc đêm dài, Em không lo lắng những ngày ốm đau. Bây giờ cho đến mai sau, Ta mong được sống bên nhau suốt đời. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 109 NỖI NIỀM Tiếng tiêu trỗi khúc nhạc buồn, Mây qua đỉnh núi, hoàng hôn xuống rồi ! Để bầy con dại mồ côi, Để em, duyên nợ một đời dở dang. Dù sao cũng nghĩa đá vàng, Dù sao cũng thiếp với chàng bấy năm. Bây giờ em mặc áo thâm, Bao nhiêu kỷ niệm âm thầm mang theo. Biết em phận khó, phận nghèo, Biết em cuộc sống cheo leo tháng ngày. Biết rằng hoàn cảnh đổi thay, Gánh giang sơn chỉ một tay em cầm. Tuổi thơ đẹp tợ trăng rằm, Em ôm gối mộng đêm nằm ước mơ. Thế rồi dang dở vần thơ, Thế rồi thao thức đợi chờ bấy lâu. Trách ai đã phụ lòng nhau, “Đoạn trường ai có qua cầu mới hay”. Âu là gió thoảng mây bay, Đêm qua chớp bể, chiều nay mưa nguồn. 26-6-2001 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
110 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng LÊN NÚI TÌM MÂY Người đi lên núi tìm mây, Mây bay, khói tỏa, phương Tây, chiều tà. Người đi, người ở rất xa, Từ nay còn lại mình ta một mình. Người đi dựng mái lều tranh, Xa nơi đô hội, thị thành ganh đua. Phòng khuê để mặc gió đùa, Lụa đào yếm thắm để cho người đời. Đi tìm cuộc sống đơn côi, Chuyện xưa đành để nổi trôi chữ tình. Trúc xinh trúc mọc đầu đình, Hôm nay ta đứng một mình nơi đây. Chiều chiều én liệng diều bay, Một bầy con nít cầm tay nô đùa. Kìa cô em bé ngây thơ, Đi khoe áo mới, băng qua ngõ này. Môi hồng, má đỏ hây hây, Cùng nhau sánh bước, đưa tay em cầm. Cô em cặp mắt lá răm, Đôi mày lá liễu, cái cằm xinh xinh. Rồi em khôn lớn rất nhanh, Tóc thề buông xõa, thân hình nở nang. Một hôm ta bỗng gặp nàng, Ngại ngùng em muốn tránh đàng ta đi. Ngày xưa, gặp gỡ làm chi, Trăn năm chẳng có duyên gì với nhau. Nghe tin em lấy chồng giàu, Còn ta nước mất, rủ nhau vào tù. Người xưa lên núi để tu, Còn ta giam hãm mịt mù tháng năm. Ta mơ trải chiếu em nằm, Để tay em gối, nựng cằm em xinh. Bây giờ ta ở một mình, Có tiên trên núi, có tình thủy chung. 9-6-2003 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 111 THIÊN NGA Bầy thiên nga từng đôi từng cặp, Lướt nhẹ nhàng trên mặt hồ Thu; Nhưng khi gió lạnh sương mù, Và khi mưa tuyết, lá khô rời cành. Dáng thiên nga một mình ủ rũ, Ở trong nhà ru rú suốt ngày ! Biết cùng ai để tỏ bày, Bao nhiêu nỗi nhớ chất đầy tâm tư. Người hàng xóm ngồi chờ cô đó, Đợi mùa Xuân hoa nở nắng tươi; Bao nhiêu hương sắc yêu đời, Em mang áo trắng ra phơi trên hồ. Bờ nước xanh nhấp nhô sóng vỗ, Chàng thiên nga năng nổ qua về... . Trên cành rộn rã tiếng ve, Mùa Hè đã đến bên kia góc vườn. Người hàng xóm không còn ở đó, Mưa từng cơn nức nở sụt sùi. Một một mình em quá đơn côi, Thiên nga lẻ bạn một trời nhớ thương ! 28-07-2005 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
112 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng XIN ĐƯỢC MỘT LẦN Em về, chiều nhẹ mưa rơi, Cô đơn kết lại những lời nhớ thương. Cung Nga trỗi khúc Nghê Thường, Dáng xưa ngát tỏa trầm hương đêm rằm. Tình buồn kể những tháng năm, Miệt mài thân nhện âm thầm giăng tơ. Gió mưa sao vẫn hững hờ, Đường xa hòa nỗi mong chờ thiết thân. Bước đi những bước ngại ngần, Ánh sao lấp lánh, vầng trăng lưỡi liềm. Bóng chiều theo gió chiều lên, Nhẹ nhàng gót nhịp hài tiên lối về. Mây Tần mang cả hồn quê, Tha hương bỗng thấy tái tê nỗi lòng. Ở đây chẳng có tình nồng, Tuyết rơi vào giữa mùa Xuân hoa đào. Bạn đường chỉ có trăng sao, Tình người chẳng biết phương nào mà mong. Em đi, lạnh cả thư phòng, Con tim băng giá, mùa Đông trở về. Gót giày lưu lạc sơn khê, Bao nhiêu năm tháng ê chề tấm thân. Tuy xa nhưng có khi gần, Xin cho ta được một lần thấy nhau. 28/3/1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng - Cung Nga: mặt trăng. - Khúc Nghê Thường: khúc hát và điệu múa của tiên nữ. - Mây Tần: nhớ quê hương “Hồn quê theo ngọn mây Tần xa xa” (Kiều của Nguyễn Du).
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 113 TIẾNG THU Tiếng Thu nhạn lạc vào mây, Bên thềm lá rụng, trăng đầy ngoài song. Gió reo những tiếng tơ đồng, Bóng ai thấp thoáng bên sông gọi đò. Chập chờn với những cơn mơ, Tâm tư vọng lại lời thơ tạ từ. Hồn vào cõi mộng hay chưa ? Tỉnh say ai biết thực hư thế nào ! Từng không cánh hạc bay cao, Suối tuôn qua lối động đào nhớ thương. Đâu đây trỗi khúc Nghê Thường, Dấu tiên, xưa đã lạc đường vào thăm. Đêm nay có phải đêm rằm ? Đời tôi còn mãi kiếp tằm ươm tơ. Tôi còn cầm bút làm thơ, Còn ôm gối mộng, còn chờ tương lai. Gót chân em bước dặm dài, Mà tôi vẫn tưởng một, hai... đến gần. Bao nhiêu hệ lụy vào thân, Bụi hồng vương vấn, phân trần làm chi. 6-1-2003 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
114 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng TRONG CÁNH TAY MẸ Vì con, mẹ phải ra đi, Bao nhiêu gian khổ, quản gì tháng năm ! Đường xa, mẹ chẳng ngại ngần, Đôi tay lam lũ, khó khăn từng ngày. Dạy con học những điều hay, Nết na chăm chỉ, dạn dày, khôn ngoan. Đời người lắm nỗi gian nan, Phải luôn vững chí, bền gan chẳng nề. Ở đây xa bạn, xa quê, Bao nhiêu nhung nhớ trở về mỗi đêm. Gió Thu heo hắt bên thềm, Lá khô rơi rụng, bóng chim lạc loài. Thân con tuổi mới đôi mươi, Cô đơn trên bước đường dài tha hương. Tâm tình nhiều nỗi vấn vương, Tựa bên cánh mẹ, yêu thương dạt dào. Mỗi người có một ngôi sao, Tương lai, xin để Trời cao an bài. 18-8-2002 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 115 CHÁY RỪNG CALI (Tưởng nhớ các nạn nhân trận cháy rừng tại Cali 26-10-2003) Chiều nay gió lạnh, tiễn anh đi, Rồi bỗng nghe tin anh trở về... Tất cả chuyến bay đều hủy bỏ, Vì cơn hỏa hoạn tại Ca-li... Lửa cháy rừng hoang, cảnh hãi hùng, Như ngày tận thế, lúc lâm chung... Chen nhau trình diện tòa Thiên Chúa, Để trả lời cho những lỗi lầm... Khói đen bao phủ một khung trời, Tang tóc tràn lan khắp mọi nơi. Già trẻ gái trai tìm lối thoát, Trong cơn hỗn loạn, quá tơi bời. Hơn một tuần qua gió vẫn lên, Thiên tai hỏa hoạn đến triền miên. Loài người bất lực, chờ mưa tới, Dập tắt cháy rừng mới được yên. Trông thấy nạn nhân đứng giữa đường, Những người đang gặp cảnh tai ương. Bao nhiêu tài sản cùng sinh mạng, Bỗng chốc ra tro thật thảm thương. Gác trọ chiều nay, ôi ! lạnh lùng, Nhìn ra đêm tối quá mông lung... Bao nhiêu em bé cần hơi ấm, Dưới mái nhà xưa, mẹ ẵm bồng. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
116 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng MƯA THÁNG NĂM Mưa tháng năm, em nằm không ngủ, Gió từng cơn, bão tố ngoài trời. Em bây giờ trọn kiếp đơn côi, Tuổi thơ ngây, một thời lưu lạc. Nhớ thương nhau, tình sầu man mác, Gọi tên nhau như hạc kêu sương. Dù xa nhau mà nghĩa nặng còn vương, Nghe xao xuyến mây ngàn gió núi. Đường em đi, màn đêm tăm tối, Nước tràn dâng, chắn lối anh về... Dặm dài, vất vả canh khuya, Bao năm lận đận, mải mê chuyện tình. Phải chăng vì ba sinh duyên nợ, Khiến cho em trắc trở một đời. Bây giờ hai đứa hai nơi, Ngôi sao định mệnh, số trời dành cho. Mưa tháng năm, em nằm em nhớ, Người đi xa, nặng nợ núi sông. Làm trai, thỏa chí tang bồng, Ngựa hồng một kiếp, ruổi rong miệt mài. Để tình ta, trên ngai danh vọng, Để tình ta, trống vắng cõi lòng. Tình ta, đã hết mùa Xuân, Lá vàng rụng xuống, mùa Đông sắp về. 4 tháng 6 năm 2003 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 117 NHÀ XƯA Chim chích chòe, lông đen, lông trắng, Mấy hôm nay thấp thoáng sau vườn. Cùng nhau dệt tổ uyên ương, Trên cành thưa lá, góc tường phía Đông. Cuối tháng Năm, phượng hồng nở rộ, Bầy chim non há mỏ chờ mồi. Chích chòe: trống mái một đôi, Thay nhau chăm sóc, mấy hồi con khôn. Năm xưa đó, mới hơn mười tuổi, Thi vừa xong, tôi vội trở về Nghỉ Hè ba tháng miền quê, Tay xách một chú chích chòe rong chơi. Ngồi nghĩ lại cuộc đời chóng quá, Mới ngày nào nay đã mấy mươi ! Quê hương xa cách trùng khơi, Mẹ cha rày đã tuổi ngoài trăm năm ! Con nhớ mẹ, đêm nằm không ngủ, Mẹ thương con ấp ủ trong tay. Cha già muôn nỗi đắng cay, Tấm thân tù tội, không ngày đoàn viên. Để cho mẹ, ưu phiền khổ ải, Để cho con, thơ dại bơ vơ. Bây giờ con vẫn còn mơ, Nhà xưa, cảnh cũ, mẹ chờ con đây ! 29-6-2003 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
118 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng VỀ THĂM QUÊ NGOẠI Quê của Mẹ cách nửa vòng trái đất, Mang niềm đau suốt cả cuộc đời, Mẹ đi xa đã mấy chục năm rồi, Giờ vĩnh biệt, không một lời trăn trối ! Con lớn lên, đâu người đưa lối, Sống nơi đây: lầm lũi tháng năm, Biết nhờ ai để tìm hiểu, hỏi thăm Miền quê ngoại: giờ sao xa lạ quá ! Rồi một hôm giữa trời mùa Hạ, Trận mưa giông đổ xuống rừng già, Mẹ dẫn con đi thăm mộ của Bà, Thăm quê ngoại từ lâu con mơ ước... Ôi ! Việt Nam ruộng đồng ngập nước, Miền cao nguyên... từng bước con đi: Đồi trà xanh, những luống cà phê, Cây đầy trái, mân mê thèm khát. Lúa đang mùa, nhánh vàng trĩu hạt, Hồn lâng lâng, man mác tình người. Tìm họ hàng rải rác khắp nơi, Giờ gặp lại: mừng mừng, tủi tủi... Đây cậu, đây dì, đây bà con bên ngoại, Đây anh, đây chị, đây lối xóm người xưa... Tiệc vui chưa tàn, lại cảnh tiễn đưa, Cánh tay ôm ấp, giòng lệ chan hòa... Tiếng nấc nghẹn, rồi xa ngàn dặm... Máy bay cất cánh, trời cao thăm thẳm, Ôi ! bao tình đằm thắm nước non ! Núi cao, suối chảy thành nguồn, Lìa xa quê Mẹ, nghe buồn trong con. 15-4-2002 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 119 HỒN QUÊ Cám ơn người đã cho quà, Gió mưa chẳng quản, đường xa chẳng nề. Tấm lòng nhớ nước, nhớ quê, Nghe tin Xuân đến, cũng về mừng Xuân. Giữ gìn trọn khối băng tâm, Văn chương kết bạn, âm thầm bấy lâu. Bên kia là chốn sang giàu, Ở đây chỉ có một màu xác xơ. Bên kia là một trời thơ, Ở đây chỉ có tiếng tơ đã chùng. Ra đi nặng nợ non sông, Sống nơi đất khách lạnh lùng tấm thân. Chiều Đông lá rụng đầy sân, Hồn quê theo ngọn mây Tần xa xa ! Cuối năm Giáp Ngọ (30-1-2003) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
120 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng HY VỌNG ĐÃ VƯƠN LÊN Nghe mùa Thu đã về trên thành Los, Đêm sương mù và ngày gió hiu hiu. Gặp nhau đây vào một buổi chiều, Cùng bè bạn với nhiều tâm sự. Để nói lên những điều chất chứa, Để nêu lên những chuyện đau lòng, Của một thời tủi nhục lưu vong, Và đày đọa “trại tập trung” Cộng Sản. Với chén trà, với hương hoa lãng mạn, Với tình thương, với tình bạn cố tri. Lời cám ơn, còn biết nói gì, Cho đắc ý với lòng cảm kích. Mái Tây hiên, chủ nhà đón khách, Những con người đầy thử thách gian nan. Những anh em với tấm lòng vàng, Không quản ngại đường xa tìm đến. Còn gì quý hơn tình thương mến, Dành cho nhau qua bao hưng phế cuộc đời ! Để nói lên một chút tình người, Tình chiến hữu trong cơn nguy biến. Không ngờ gặp lại anh em bốn biển, Mới hay rằng Thượng Đế trên cao, Luôn chở che, bảo bọc đồng bào, Niềm hy vọng đang dâng trào muôn lối. (Tặng anh chị Đỗ Tiến Đức và các thân hữu. Kỷ niệm lần gặp gỡ tại Tòa Soạn báo Thời Luận chiều 5 tháng 10-2003) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 121 “NHỎ” NGÀY XƯA Tình anh đã bấy nhiêu năm, Ngày đêm rút ruột như tằm ươm tơ. Trách sao “nhỏ” đã hững hờ, Hay là “nhỏ” vẫn còn mơ một người ? Tưởng rằng “nhỏ” phụ anh rồi ? Hay là “nhỏ” chuộng tiền tài, xa anh... . Ngày xưa quyết chí học hành, Làm sao có chút công danh với đời. Cho dù ngọc nát, vàng phai, Anh bao giờ chịu chia hai mối tình. Trúc xinh trúc mọc bên đình, “Nhỏ” kia là của riêng mình anh thôi. Thế gian dù có chê cười, Tình anh thương “nhỏ” suốt đời vẫn thương. “Nhỏ” kia mắt sáng như gương, Mũi cao, trán rộng, môi hường, tóc mây. Nửa vừng trăng khuyết chân mày, Mặt hoa, da phấn, đôi tay ngọc ngà. Từ ngày “nhỏ” bỏ đi xa, Anh ra khô héo, mẹ cha chạnh lòng. Nghe tin “nhỏ” đã theo chồng, Qua bao nhiêu núi, mấy sông cũng tìm... Hỏi cho cặn kẻ niềm riêng, Tại sao chẳng nghĩ xóm giềng với nhau ? Mẹ cha dù có ốm đau, Thuốc thang, cơm cháo, trước sau đỡ đần.
122 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Sinh con có phước, có phần, Làm thân con gái một lần sang ngang. Bao phen bèo dạt, mây tan, Thôi đừng nhắc chuyện chồng gần chồng xa ! ... ... Hôm kia “nhỏ” trở về nhà, Cha nơi cõi thọ, mẹ già ốm đau. Tình cờ ta lại gặp nhau, Tóc xanh nay ngã ra màu muối tiêu. Dáng xưa vẫn dáng yêu kiều, Vườn xưa giờ đã tiêu điều tả tơi. Anh nào nghĩ đến tương lai, Quê hương chinh chiến, lỡ đời làm trai. Anh thương “nhỏ” đã lâu rồi, Đến nay “nhỏ” mới có lời hỏi thăm. Đêm nay trăng sáng đêm rằm, Hai hàng nước mắt âm thầm cho anh. 12-9-2001 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 123 XƯƠNG RỒNG SA MẠC Chiều nay em đợi, Sao anh chẳng tới ? Anh đi xa rồi, Còn lời chưa nói ! Trên quãng đường dài, Ngồi nhìn mây bay. Hàng cây hun hút, Cánh diều gió lay. Mênh mông sa mạc, Những nhánh khô gầy. Xương rồng xơ xác, Trải qua tháng ngày. Mới hôm qua đó, Mà nay chia tay. Rượu nồng chưa cạn, Lòng còn ngất ngây. Tóc huyền lớp lớp, Má đỏ hây hây... Xin đừng chất chứa Những điều chua cay. Hãy tìm hơi ấm, Nơi đôi bàn tay... Bàn tay ngón ngắn, ngón dài, Nâng niu kỷ niệm một đời dở dang. 17-9-2001 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
124 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng XIN ĐỪNG... Cám ơn nàng đã thương tôi, Nhưng tôi không thể sánh đôi với nàng. Vì nàng giàu có, cao sang, Còn tôi là kẻ lang thang giữa đời. Thôi đành hai đứa hai nơi, Xin nàng đừng nhớ đến tôi làm gì. Cũng là mang tiếng nam nhi, Thì tôi cũng phải liệu bề lập thân. Nếu tôi có phước, có phần, Chúng ta đã được ở gần bên nhau. Số tôi chẳng có vợ giàu, Nên tôi vẫn ngại nói câu chung tình. Mai kia tôi ở một mình, Thì tôi cam chịu một mình chứ sao ? Gặp nhau không mở lời chào, Cũng đừng nhớ tới ngày nào đã quen. Số tôi phận khó, phận hèn, Làm sao mơ ước đẹp duyên sắt cầm. Xin nàng đừng có đến thăm, Để tôi nhẹ gánh, âm thầm ra đi. 16-7-2003 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 125 ĐƯỜNG ĐI MUÔN DẶM Từ ngày muôn dặm Phù Tang (1), Gót chân đã trải qua ngàn núi xanh. Cũng vì thương đấng sinh thành, Mà thân con gái phải đành làm trai. Đường đi em vẫn còn dài, Em còn đi mãi, đi hoài... vẫn đi. Mai sau dù có chuyện gì, Em xin để lại bài thi tâm tình. Văn chương là của riêng mình, Tha hồ mình viết, tha hồ mình than. Mưa sa bão táp trên ngàn, Lời thơ như suối tuôn tràn giấy kia. Ra đi xin nhớ trở về, Bao nhiêu mối nợ cận kề với thân. Đã xem là kiếp phong trần, Đừng tin chỉ có một lần mà thôi ! Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng 1. Phù Tang: trong Truyện Kiều của Nguyễn Du có câu “Từ ngày muôn dặm phù tang” chỉ việc Kim Trọng trở về quê thọ tang người thân trong gia đình. Có người giải thích rằng Kim Trọng về xứ Phù Tang (Nhật Bản)...
126 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng TRỌN KIẾP LƯU VONG Bóng tối tràn lan cả cánh đồng, Dạ hành trỗi khúc giữa mùa Đông, Gió hát lời thơ mưa điểm trống, Vó ngựa đường xa vẫn ruổi rong. Tình nhớ theo về nơi quán trọ, Ấu nhi ngày đó đã theo chồng. Yêu thơ, yêu cả người trong mộng, Còn ai nghĩ đến phận má hồng. Lạnh lắm khi đêm sầu trỗi nhạc, Đêm khuya vang vọng tiếng tơ đồng. Ánh điện đường xa còn le lói, Em biết làm sao tỏ nỗi lòng ? Hơi ấm trào ra từ đôi má, Bàn tay ấp ủ cả tình nồng. Lạc bước đi về qua xóm nhỏ, Thân em cho trọn kiếp lưu vong. 17-1-2007 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 127 THƯƠNG EM Thương em sinh giữa mùa ly loạn, Không mẹ không cha, đứng giữa trời... Ất Dậu năm xưa, em bước vào đời ! Mưa gió lầm than trên quãng đường dài. Không có cơm ăn, nước mắt đã cạn, Áo rách tả tơi, thân phận làm người ! Em không có nhà, em không có bạn, Tết đến rồi đây, đón mùa Xuân mới. Thiên hạ vui chơi, em không nụ cười ! Nước chảy về đâu, thuyền không chỗ đậu ! Sáu chục năm rồi, trở về Ất Dậu, Quê hương tan nát, đời là bể dâu ! Mưa gió mùa Đông, nước chảy qua cầu. Bóng em chìm sâu, bóng em chìm sâu ! Anh đi tìm em, tìm ở nơi đâu ? Bát cơm thời loạn, chia sẻ cho nhau, Manh áo ngự hàn, xin gởi về mau ! Anh đi tìm em, hai vừng nhật nguyệt, Sáu chục năm nay, soi sáng địa cầu. Trời cao biển rộng, tình yêu tha thiết ! Em ở nơi đâu, hay em đã chết ? (12 tháng 1, 2005) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
128 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng MƯA THÁNG TƯ Tôi nhớ Sài Gòn cuối tháng Tư, Mưa như trút nước, trời âm u. Giang sơn nghiêng ngửa, lòng đau xót, Nghĩ đến tương lai quá mịt mù ! Tôi lê những bước chân quờ quạng, Phố xá như không có một người. Tôi chưa nhìn thấy vầng trăng sáng, Một lũ yêu tinh đã đến rồi ! Đoàn dân chạy loạn không nhà ở, Từ Huế miền Trung, Đà Lạt về... Bao nhiêu em bé, người già yếu, Dắt díu nhau đi, cảnh não nề ! Sấm sét rền vang... dưới bóng đèn: Tình cờ tôi gặp được người quen, Co ro trong áo mưa tơi tả, Một mảnh khăn tang: nỗi muộn phiền. Người từ Quảng Trị mới vào đây, Nhà cửa không còn, sống lất lây. Chồng chết giữa đường vì pháo kích, Con chưa đầy tháng bồng trên tay !
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 129 Buổi lễ bàn giao... qua phát thanh, Loan tin Đại Tướng Dương Văn Minh, Lên làm Tổng Thống thay ông Thiệu, Bỏ cụ Trần Hương lại một mình ! Người vô trách nhiệm đã ra đi, Mặc kệ giang sơn lúc loạn ly !... Binh bại rút lui như tháo chạy, Dân lành sống chết chẳng cần chi ! Cơn mưa tầm tã ngập Sài Gòn, Ngao ngán trong lòng chuyện nước non ! Nghe kể nỗi niềm giờ tuyệt vọng, Bên thềm, thiếu phụ vẫn ôm con ! ! ! (23-3-2004) Kỷ niệm 29 năm Tháng Tư Đen Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
130 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng XE QUA ĐÈO Xe lên đèo, mây che tám hướng, Nhớ mẹ xưa, còn đứng chờ con. Bao năm cách trở nước non, Mẹ về chín suối, con còn nơi đây ! Cuối tháng Mười là ngày giỗ mẹ, Bao nhiêu năm vắng vẻ cô đơn, Vành khăn tang nhuốm tủi hờn, Hương lòng một nén, vọng hồn mẹ xưa. Gió ập tới, cơn mưa tầm tã, Trời vào Đông lạnh giá buốt xương. Thân con lỡ bước giữa đường, Nỗi thương nhớ mẹ vấn vương trong lòng. Khi nhỏ dại, tay bồng tay bế, Mẹ nâng niu, ru nhẹ tao nôi... Đêm thâu, mẹ những ngậm ngùi, Ca dao vọng lại những lời yêu thương. Chim họa mi sau vườn nhà cũ, Báo bình minh, giấc ngủ chưa yên... Bao nhiêu lo lắng ưu phiền, Nỗi chồng đày đọa nơi miền xa xôi.
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 131 Con của mẹ, mồ côi cha sớm, Làm sao quên tháng Tám mùa Thu, Vì ai gieo rắc hận thù, Thân con rồi cũng vào tù như cha. Biết bao kẻ mất nhà, mất nước, Mẹ mất con, một bước nghìn trùng. Trọn đời mẹ những chờ mong, Xuôi tay nhắm mắt, người không thấy về. Xe qua đèo, con nghe tiếng mẹ, Lời ca dao nhè nhẹ êm êm. Mẹ ôm con, đứng bên thềm, Nhìn hoa khế rụng, bóng chim nhạn về. Ngày Mother’s Day (13-5-2001) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
132 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng NGHĨA CON SÁO SẬU Trả con sáo sậu cho tôi, Tôi nuôi nó mến, gặp tôi nó chào. Tôi buồn, tôi hát nghêu ngao, Thấy con sáo sậu, lúc nào cũng vui. Lòng tôi cảm thấy bùi ngùi, Mất con sáo sậu đâu rồi ? Sáo đâu ? ! Dù mình chẳng muốn nhìn nhau, Nghĩa con sáo sậu, càng lâu, càng bền. Người không nuôi dạy sao nên, Có cha mẹ, mới đến phiên chúng mình. Con ơi chớ có bạc tình, Chim kia còn biết đậu cành bóng râm. Cha con cốt nhục, tình thâm, Người dưng thiên hạ, chớ lầm nghe theo ! 29-6-2003 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 133 MƯA HOA THÁNG MƯỜI Năm xưa ba trẻ Fa-ti-ma, Được thấy lần đầu Mẹ hiện ra. Kêu gọi loài người mau trở lại, Từ nay xin nhớ ngày mười ba. Đây chuỗi Mân Côi, Mẹ đã ban, Để làm của lễ cho trần gian. Trở về với Chúa qua tay Mẹ, Vì tội thế nhân đã ngập tràn. Những đóa hoa hồng, hoa mến yêu, Con dâng lên Mẹ, buổi kinh chiều. Hy sinh cầu nguyện và đền tạ, Quá khứ lầm than, tội lỗi nhiều. Tháng Mười, lụt bão trên quê hương, Mưa lũ từng cơn khắp phố phường, Tràng chuỗi Mân Côi, con dâng Mẹ, Ơn phước Người ban với tình thương. Mưa hoa tháng Mười, hoa dâng Mẹ, Hoa của lời kinh đẹp tuyệt vời. Bao nhiêu tâm sự qua dòng lệ , Con hãy nhìn xem: Mẹ mỉm cười ! (10-2004) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
134 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng HÃY BẢO VỆ LA VANG La Vang: nơi địa linh của Mẹ, Khắp Việt Nam và bốn biển năm châu, Hàng vạn người sát cánh bên nhau, Lòng sùng kính hành hương viếng Mẹ. Hai trăm năm, đàn con nhỏ bé, Bắc, Trung, Nam, cả thế giới cùng về, Mừng Đại Hội lòng nôn nao xúc động... Cứ mỗi ba năm, họp nhau long trọng, Rước kiệu tôn vinh Thánh Mẫu Việt Nam. Biết bao người cơ cực lầm than, Đến với Mẹ, được bình an, hồn xác. Chính nơi đây, tổ tiên phó thác, Một niềm tin nơi Mẹ Chúa Trời. Gương tử đạo đời đời vẫn nhớ. Nhưng lòng tham của bọn người man rợ, Đem xe cày chiếm đất để kinh doanh, Mở đường vào núi, chúng hoành hành, Lập khu du lịch hầu kiếm tiền trục lợi. Kìa, Cha Chánh Xứ Dương Đức Toại Cùng thanh niên ra bãi can ngăn... Nằm trước xe, không để bánh lăn, Không cho chúng cướp đất của Mẹ. Đức Giám Mục cùng Cha Quản Hạt, Gặp chính quyền tố cáo chuyện bất công. Bọn Cộng Sản trước sau vẫn một lòng,
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 135 Phá cho tan Trung Tâm Thánh Mẫu ! Anh chị em, chúng ta thề tranh đấu, Bảo vệ La Vang, nơi Linh Địa quê hương, Nơi ngày xưa có Mẹ Thiên Đường, Đã hiện ra khi Giáo Hội gặp tai ương, Con cái mẹ lầm than đau khổ. Biết bao người đầu rơi, máu đổ, Quyết hy sinh không bỏ Đức Tin. Mẹ hứa chở che, ban cho cuộc sống an bình. Hãy bảo vệ chốn linh thiêng Đất Mẹ ! (27-6-2003, sau khi được tin CSVN chiếm đất Trung Tâm Thánh Mẫu La Vang) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
136 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng XIN ĐỪNG QUÊN TÔI... (Lời của một linh hồn nơi luyện tội) Xin cho tôi được ở trong lòng tổ phụ Ab-ra-ham Như ngưòi nghèo La-za-rô... Vì tôi là một linh hồn nhỏ, Đang bị giam cầm đày đọa, Nơi luyện hình tối tăm ! Tôi ở đây đã bao nhiêu năm... Ngày xưa tôi thừa thãi thức ăn Ngày xưa tôi không thiếu áo mặc Ngày xưa tôi nhiều tiền bạc Tôi không hề chia sẻ với ai Tôi chẳng muốn đoái hoài Tới người bên cạnh... Mặc kệ ai rét lạnh, Mặc kệ ai ốm đau ! Tôi chỉ chơi với người giàu Và những ai quyền thế ! Tôi không hề suy nghĩ, Tôi không hề băn khoăn... Tôi không phải nhọc nhằn, Vì thức khuya dậy sớm... Tôi không hề xúc động Khi đọc bài Tin Mừng: “Dụ ngôn người phú hộ và La-za-rô nghèo khó”... Tôi không hề gởi tiền của Vào ngân khố ở trên thiên đàng,
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 137 Là nơi không hề mối mọt tiêu tan... Tôi bịt tai, Không muốn nghe tiếng khóc than, Không muốn nghe lời rên siết Từ những nơi giam cầm tù tội, Nơi những người hấp hối, Những người nghèo đói bị bỏ rơi... Xin cho tôi một giọt nước Nhỏ xuống từ tay La-za-rô Đang ngồi trong lòng tổ phụ ! Người thân tôi còn đó, Bạn bè tôi còn đó... Xin đừng quên tôi trong lò lửa luyện hình ! Một chút hy sinh, Một lời cầu nguyện, Một việc hãm mình, Chút tình bác ái... Dành cho những linh hồn mồ côi Đang còn nơi tăm tối... (Tháng 11, nhớ đến kẻ qua đời) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
138 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng BẾN MƠ Hôm qua trong một giấc mơ, Thuyền tôi dừng lại bên bờ Hương Giang. Trông lên Núi Ngự mơ màng, Nhìn qua Văn Thánh hai hàng thông xanh. Em là cô gái đồng trinh, Đi phiên chợ sớm một mình gánh hoa. Phấn hồng phơn phớt màu da, Tóc thề buông xõa, mặn mà làn môi. Hương cau vương vấn, bồi hồi, Bướm bay trắng xóa trên đồi xa xa. Cô đơn, lữ khách, xa nhà, Ở đây chỉ có mình ta với mình. Nước trong soi bóng hoàng thành, Trong cơn dâu bể... cũng đành tang thương ! Em còn ở lại quê hương, Riêng anh, đi trọn con đường lưu vong ! Đường xưa lối cũ chờ mong, Miếng cơm, manh áo, gánh gồng sớm trưa. Tiết trời sắp đến mùa mưa, Hoa tàn, lá rụng, vườn xưa lạnh lùng. Nước nguồn trắng xóa mênh mông, Bao nhiêu thác lũ theo dòng về đây. Bàn tay nắm chặt bàn tay, Đêm đêm đợi gió heo may qua thềm. 16/10/2008 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 139 MÙA XUÂN CÓ MẸ Bao năm canh cánh mãi bên lòng, Mẹ ở quê nhà những đợi, trông. Trong chốn lao tù, con tủi hận, Đêm dài, với nỗi nhớ mênh mông. Con tim băng giá giữa mùa Đông, Nghĩ phận làm trai lắm thẹn thùng ! Đất nước điêu tàn, dân khổ nhục, Nào đâu hào kiệt với anh hùng ? Mẹ đợi con về, Xuân họp mặt, Thân mai gầy yếu, chốn vườn xưa. Mấy chục năm rồi, tim héo hắt, Mỏi mòn tuổi hạc, những chiều mưa. Tiếng pháo giao thừa đã nổ vang, Con tàu thống nhất Bắc vô Nam, Nay con trở về không còn mẹ, Lao lý là nơi đá thử vàng ? Quê hương xa cách biển muôn trùng, Sông núi bùng lên nỗi nhớ nhung. Lồng lộng gió chiều, chim vỗ cánh, Bay về tổ ấm, rộn thiên không. Mấy chục năm rồi, con vẫn mơ, Ngày Xuân bên mẹ, chốn quê xưa... Trầm hương ngào ngạt, mai vàng nở, Giờ phút thiêng liêng, con đợi chờ... Con tin rằng: mẹ vẫn bên con, Mẹ ở bên con những lúc buồn. Mẹ nói với con lời dịu ngọt, Cùng con bè bạn lúc cô đơn. 10/10/2008 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
140 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng GIÂY PHÚT ĐỢI CHỜ Ta đón em về lúc nửa đêm, Hoa Xuân thơm ngát thoảng bên thềm. Giao thừa tiếng pháo rền trong gió, Tết đến đây rồi tuổi lớn thêm. Tổ tiên đã khuất còn di ảnh, Hoa trái nhang trầm để nhớ mong. Người xưa đã trở về trong mộng, Sống mãi muôn đời với núi sông. Ta đợi chờ em suốt một năm, Bao nhiêu nhung nhớ thuở trăng rằm. Tình quê qua mấy mùa ly loạn, Em đã đi xa, đã biệt tăm. Mỗi năm là mỗi lần Xuân đến, Nghe tiếng hoàng oanh dạo khúc hành. Líu lo trầm bổng ngoài khung cửa, Rộn rã lòng ai chuyện chúng mình. Năm nay Tết đến, em thêm tuổi, Khôn lớn cho mau để lấy chồng. Làm con được tiếng: nhà hiền đức, Phơi phới tình Xuân những nụ hồng ! Xuân có chờ đâu, có đợi đâu, Bao nhiêu hoa thắm đã phai màu. Ta nghe tiếng pháo vang đầu ngõ, Con gái nhà ai đợi rước dâu ! (Đón Xuân Bính Tuất – 2006) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 141 TỐNG CỰU NGHINH TÂN Ông quan hành khiển vừa đi qua, Dắt díu nhau theo một lũ gà. Chó lại từ đâu vừa chạy đến, Giao thừa pháo nổ trước sân nhà. Ất Dậu đã qua, Bính Tuất đến, Ngập ngừng tống cựu, rồi nghinh tân. Hết tuổi thơ ngây: tình cảm mến, Tuổi già nhắc nhở đã bao lần. Ta đứng bên thềm để đón Xuân, Một cơn gió nhẹ: tưởng song thân. Từ trong cõi thọ về vui Tết, Hai tiếng “Quê Hương” nghe rất gần ! Cỏ non xanh mướt tận chân trời, Xuân nhật mưa phùn lấm tấm rơi. Con cháu về thăm đầy trước ngõ, Lời chào “Năm Mới” khắp nơi nơi. Phúc đức mẹ cha, được tác thành, Con rày khôn lớn, tuổi qua nhanh. Mới thơ ngây đó, nay đầu bạc, Lưu lạc tha phương, ước mộng lành. (Ngày đầu năm 2006) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
142 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng ĐÊM TRỪ TỊCH Gọi tên em, hỡi người em thơ bé Đi tìm em như kẻ hành hương, Gậy trong tay, vội vã lên đường, Qua sa mạc đến miền đất hứa. Chuyện ngày xưa nay còn chi nữa, Trọn cuộc đời vẫn nhớ vẫn thương. Cõi lòng ta nhiều nỗi vấn vương, Dù biết rõ vô thường là cuộc sống ! Nước chảy, mây trôi, trùng khơi biển động, Bước chân đi trên đất rộng, sông dài, Bao tâm tình mang nặng trên vai, Nghe thổn thức miền chông gai, sỏi đá. Người lữ khách đi vào nơi xa lạ, Giữa đêm khuya không cửa, không nhà. Hỏi bạn đường: Ta vẫn là ta ! Đêm trừ tịch nằm nghe hoa nở... Đóa thủy tiên mang tình yêu muôn thuở, Đến với ta rạng rỡ Mùa Xuân. Em mới là tuyệt thế giai nhân, Trong tăm tối âm thầm lặng lẽ... Ngày cuối năm xin dâng lên Thượng Đế, Một tâm hồn quạnh quẽ đơn côi. Đang lây lất, cuộc sống rã rời... Cất tiếng hát những lời chúc tụng !... (12-12-2001) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 143 XUÂN Một lần em đã bước ra đi, Chẳng kịp chào nhau, chẳng nói gì. Để lại cho anh bao kỷ niệm, Làm trai thời loạn, đấng tu mi... Mang nặng trên vai đất nước này, Bước vào cuộc chiến lúc cuồng say. Hy sinh tuổi trẻ bao mơ ước... Số phận tù đày... thật đắng cay ! Em biết bao năm anh đợi chờ, Con tim chan chứa vạn lời thơ. Tường vi hé nụ hoa thơm ngát, Cánh bướm đa tình luống ngẩn ngơ. Hương sắc mùa Xuân đã đến rồi, Đời em sao vẫn cứ đơn côi ? Người đi man mác chiều Đông giá, Lá rụng đầy sân, mưa nhẹ rơi. Em hẹn với anh năm mới này, Đáp tàu thật sớm em về đây. Bao nhiêu chuyện cũ ngày xưa đó, Kỷ niệm trào dâng ánh mắt đầy. Ta đi gom hết những hoa hồng, Thắp sáng bàn thờ, đón Chúa Xuân. Pháo nổ đì đùng, mừng Tết đến, Rượu trà, mứt bánh, đãi người thân. (13-12-2001) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
144 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng CHIỀU XUÂN TUYẾT PHỦ Thuở ấy, mùa Xuân quá dễ thương, Hoa khoe sắc thắm ở trong vườn. Anh đem bao giấy đồng tiền mới, Trao tận tay em “để lấy hương”... Em đi ra phố... lắc bầu cua, Đặt cả túi tiền quyết được thua. Xúc xắc đổ rền toàn cá, cọp, Vận may đâu có để mà mua ! Em hẹn đầu năm mang áo đỏ, Tóc thề buông xõa tận ngang vai. Đôi guốc màu xanh nâng gót nhỏ, Nhìn em anh thấy cả tương lai. Giao thừa mới đến tối hôm qua, Đón Tết, mừng Xuân khắp mọi nhà. Tiếng guốc đều đều theo nhịp bước, Trông em như trẻ mới lên ba...
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 145 Anh dẫn em đi qua phố xá, Pháo hồng tan tác dưới cành mai. Mực Tàu, giấy đỏ, câu đối Tết, Bánh chưng, dưa hấu, tiếng reo cười. Hôm nay gió lạnh trời man mác, Tuyết phủ đầy sân, vắng bóng người. Tết về, tiếng pháo không còn nữa, Chiếc lá trên cành bỗng nhẹ rơi. Anh đã ra đi quá vội vàng, Mình em hờ hững đón Xuân sang. Từ trong khung cửa nhìn ra phố, Duyên nợ ngày xưa sao bẽ bàng ! 28-2-2002 (16 tháng Giêng Nhâm Ngọ) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
146 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng CÁNH ÉN MÙA XUÂN Mùa Xuân chim én trở về, Mang tình nồng ấm tràn trề quê hương. Lòng em như hoa hướng dương, Trăm ngàn góp lại một phương mặt trời. Em đi cho trọn cuộc đời, Bao la biển rộng, tới nơi đất lành. Ngày đi mái tóc còn xanh, Đến nay đầu bạc, cũng đành dở dang. Mẹ cha về chốn thiên đàng, Trường xưa vắng vẻ, xóm làng xác xơ. Xa xa thấp thoáng bóng cờ, Nắng chiều mờ nhạt, đôi bờ quạnh hiu. Biết còn ai để cưng chiều, Mà mong được nói những điều thiết tha. Bao giờ đoàn tụ một nhà, Có em, có cháu, mẹ cha song toàn ? Đem con trình diện họ hàng, Công danh thành đạt, vẻ vang ông bà. Giàu sang cũng xứ người ta, Suốt đời lam lũ, đồng ra, đồng vào. Khéo tu, phúc đức mới cao, Long đong cho đến kiếp nào mới thôi ? Rằm tháng Giêng Kỷ Sửu (09/02/2009) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 147 ĐÓN GIAO THỪA Đêm qua chim lạ hót trong vườn, Mấy cánh mai vàng tỏa ngát hương. Xuân đến rồi đây, ăn Tết sớm, Thiều quang chưa tỏ, lạnh còn vương. Giao thừa cũng thử coi đen đỏ, Canh bạc đầu năm biết cát tường. Tiếng pháo tân niên nghe rộn rã, Hồng ân Thiên Chúa với yêu thương. Đêm Giao Thừa Tết Giáp Thân (21-01-004) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng MỪNG XUÂN GIÁP THÂN Bước qua năm mới, lại mừng Xuân, Giây phút đầu tiên sao ngại ngần ? Năm cũ tưởng chừng như chậm lại, Tân niên có lẽ cũng phân vân. Thời gian cứ thế qua mau chóng, Tuổi sáu bảy mươi thấy rất gần. Con cháu lớn khôn, thành sự nghiệp, Tương lai góp sức với toàn dân. Mồng Một Tết Giáp Thân (22-01-004) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
148 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng XUÂN GIÁP THÂN KHAI BÚT Năm mới rồi đây, hết một năm, Tuổi đời đã được sáu mươi lăm. Chúa ban cho sống qua ngày tháng, Gia đạo sum vầy, phúc tại tâm. Ân đức ông bà xưa để lại, Ước mong con cháu mãi tình thâm. Gắng công xây đắp cho bền vững, Hướng đến tương lai chớ ngại ngần. Cuối năm 2003 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng GIÁP THÂN NHỚ MẬU THÂN Mỗi năm Tết đến mỗi lần Xuân Tâm trạng hoang mang nhớ Mậu Thân. Tức tưởi hồn oan nơi xứ Huế, Ngậm ngùi giọt lệ khóc quân, dân. Quê hương tan nát lòng đau xót, Chiến thắng rêu rao lũ sát nhân (1). Ba sáu năm rồi thù hận mãi, Xin đừng trở mặt: kẻ vong ân ! 12-2003 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng 1. Tết Giáp Thân, 2004, CSVN kỷ niệm 36 năm chiến thắng Mậu Thân 1968 ? !
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 149 VUI TẾT Xuân này tui chẳng có chi hay, Xin gởi o ni số báo này. Hãy đọc cho vui ba bữa Tết, Cầu mong o nớ lắm điều may. O nớ chừ răng chi lạ rứa, Như mai, như cúc, tấm thân gầy. Phấn son còn tuổi trên mười sáu, Vành vạnh trăng tròn mắt đắm say. Năm mới o đi chơi dạ hội, Gặp người tri kỷ trở về đây. Có bè, có bạn vui chi lạ, Phước bất trùng lai: thế mới tài ! Mua số đi o, số tốt rồi, Lắm tiền, nhiều của, cả nhà vui. Ơn trên phù hộ cho giàu có, Ất Dậu năm ni trúng cặp đôi. Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng