250 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Thương ai, thương cả đường đi, Nhớ ai, nhớ cả những khi hẹn hò. Thương ai đã mấy mùa Thu, Heo may gió lạnh, sương mù giăng giăng. Rừng phong từng lớp lá vàng, Cuộc đời trải lắm gian nan đọa đày. Chỉ còn lại đôi bàn tay, Vẫn tin sẽ có một ngày bên nhau. Bây giờ, người ở nơi đâu ? Để anh cởi áo, qua cầu, anh trao... Nếu biết em ở phương nào, Thì anh tìm đến, ra sao cũng đành ! Vì duyên, vì nợ, vì tình, Vì thương, vì nhớ, vì mình, vì ta. Mai kia, em trở về nhà, Như lời ước hẹn, mẹ cha mong chờ. Để em tìm lại tuổi thơ, Để cho anh khỏi đợi chờ tháng năm. 8-12-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 251 HẸN ƯỚC Trăng Thu treo đầu núi, Sương Thu mờ rừng hoang. Con nai vàng bên suối, Say khúc nhạc mơ màng. Ru em vào cõi mộng, Đã bao ngày trông mong. Cho tình ta lắng đọng, Vườn ta nở nụ hồng. Em hẹn anh mùa Đông, Và em sẽ trở lại. Như cô gái theo chồng, Em sẽ mặc áo mới. Cho em trong vòng tay, Và mắt em thật đầy... Cùng bao nhiêu ước vọng, Xin cho được một ngày... Em mơ ước nụ cười, Sớm nở trên vành môi. Cho em trọn cuộc đời, Nắng hồng vương khắp lối. Em không còn chờ đợi, Em không còn đơn côi. Không còn đêm tăm tối, Bình minh đã đến rồi. 23-9-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
252 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng THƯ GỞI HỒ LY Nằm đọc sách Liêu Trai Chí Dị, Bồ Tùng Linh vừa kể chuyện ma. Ban đêm nàng mới hiện ra, Tuyệt vời hương sắc, cùng ta chuyện trò. Suốt ngày lại ngẩn ngơ, ngơ ngẩn, Mong đêm mau, để vấn an nàng. Trải qua giấc điệp mơ màng, Giai nhân ở chốn lầu vàng về đây. Trông có vẻ thơ ngây tuổi ngọc, Tóc màu mây, đôi mắt phượng hoàng. Ta đây nào có cao sang, Mà sao nàng lại nồng nàn đắm say. Gối đầu vào cánh tay, nhỏ nhẹ, Bao ân tình kể lể tháng năm. Biết nàng từ tuổi tròn trăng, Bỗng đâu duỗi cánh chim bằng bay cao.
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 253 Ta tìm đến vườn đào thăm hỏi, Cửa động kia gió thổi mây bay. Đêm đêm, tháng tháng, ngày ngày, Lòng luôn mơ tưởng mặt mày Hồ Ly. Ta tự nhủ nhớ chi cho khổ, Trên cõi đời đâu có Đào Nguyên. Tại sao lại cứ ưu phiền, Tại sao lại cứ trách duyên lỡ làng. Ta say đắm, vì nàng quyến rũ, Làm sao quên món nợ ân tình. Nụ cười em quá đẹp xinh, Hồ Ly đã hiện nguyên hình đó sao ? Nỗi nhớ mong, bút nào tả được, Sợi tơ hồng cột buộc, không tha. Hỏi em có phải loài hoa, Hay con bướm lạ vườn nhà của anh ? 18-8-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
254 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng NƠI ĐÂY THUNG LŨNG HOA VÀNG Tặng các bạn ở San Jose Mây họp phương trời, núi tiếp nhau, Con tàu lên Bắc vẫn xuôi mau. Mùa Thu thấp thoáng chờ đâu đó, Lác đác ngoài khơi, cánh hải âu. Em đi gợi nhớ mùa Thu sầu, "Theo dấu chân chim" lạc tới đâu ? Cát trắng đồi hoang miền đất lạ, Lòng đơn phảng phất trận mưa ngâu. Mình như Chức Nữ với Ngưu Lang, Số kiếp long đong đến muộn màng. Mỗi đứa mỗi nơi chờ tháng Bảy, Rừng phong mưa hận, lá Thu vàng. Cuộc đời phó thác ở đôi tay, Nhắc nhở làm chi chuyện nước mây. Tiếng nấc đỗ quyên đàn lạc điệu, Chim di còn ngại gió heo may.
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 255 Nơi đây thung lũng có hoa vàng, Bươm bướm bay, chiều đợi khách sang. Khúc hát ngàn xưa đang trỗi dậy, Nhị hồ thanh thoát, giọng âm vang. Thơ, nhạc cho lòng thêm vấn vương, Chuyện xưa tích cũ suốt đêm trường. Chén trà, khói thuốc lưu tình bạn, Lạc giấc chiêm bao, bỗng dị thường... THUNG LŨNG HOA VÀNG, đây cõi mộng, Có thơ, có bướm, có giai nhân. Nắng cuối mùa, Thu chờ gió lộng, Trăng ngà nhắc nhở chuyện quân ân (1). 21-7-1996 (Kỷ niệm ngày ra mắt sách tại San Jose) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng 1. Hạng Võ, Ngu Cơ.
256 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng TỪ GIÃ HỌC ĐƯỜNG Bao năm đứng bục giảng bài, Bây giờ trở lại lắng tai nghe thầy. Cắp sách đi học hằng ngày, Cố công gắng sức, gớm tay chú mày. Thôi thôi, xin hết mùa này, Theo nghề cầm bút, đặt bày cho vui. Đèn sách tớ đã chán rồi, Làm thơ, viết truyện để đời biết tên. Khó khăn nên mới cần tiền, Nào ai có muốn nêu tên bảng vàng. Ganh đua xin để thế gian, Những người tuổi trẻ nên càng gắng công. Tương lai đã có đàn con, Bút nghiên, khoa bảng vẫn còn cơ may. Mẹ cha nở mặt, nở mày, Tổ tiên dòng họ từ nay rỡ ràng. Cố lên, chiếm lấy bảng vàng, Trả ơn cha mẹ, họ hàng trông mong. 6-5-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 257 HỎI EM Gió qua nhà trống, gió đi luôn, Tôi hỏi tim tôi có biết buồn ? Tôi hỏi tim em sao lạnh thế ? Em làm gió lộng để mưa tuôn ! Có phải tim em vốn hững hờ, Em là chim, lạc chốn bơ vơ. Em là sương khói trên sông vắng, Chỉ có mình em với ý thơ. Sao em không đến, em không lại, Em tiếc thời gian tuổi mộng mơ. Sao em không bảo mưa đừng vội, Trút xuống tim anh những đợi chờ ! Anh đợi chờ em mấy chục năm, Đầy sân lá rụng trong âm thầm. Mưa ngâu lác đác ngoài song cửa, Khúc hát đoàn viên vẫn lặng câm. Muốn chết cho xong kiếp đọa đày, Vì em chẳng muốn cùng anh say. Vì em chẳng muốn cùng chung hưởng, Trời để cho em hạnh phúc này. Anh dám nói rằng chưa có ai, Thương em mãi mãi, nhớ em hoài. Bao nhiêu sông biển dù khô cạn, Thì tấm lòng anh chẳng đổi thay. 25-5-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
258 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng HỎI THĂM Hôm qua điện thoại hỏi thăm, Em đang kho cá mà lầm em đang... Sáng nay em mới phàn nàn, Làm cơm em sống, cá càng khét khê. Tưởng khen mà hóa bị chê, Anh bèn xin lỗi và thề từ nay... Hỏi thăm cũng phải coi ngày, Nếu không thì sẽ biết tay bà này. Anh đây rất sợ em rầy, Không cho thăm hỏi thì gầy trơ xương. Vì anh quá nhớ, quá thương, Cái cô em út, nên thường hỏi thăm. Em tôi con mắt lá răm, Đôi mày lá liễu, đáng trăm quan tiền. Em tôi xinh đẹp như tiên, Vì tôi nên mới phát điên, phát khùng. Em tôi nổi giận đùng đùng, Từ nay đừng có mà hòng hỏi thăm ! Nếu mặt em như mặt mâm, Thì anh cũng bỏ đi nằm cho xong. Hỏi em có giận anh không ? Em cười nói nhỏ: "Một lòng thương anh". 13-7-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 259 TRUNG THU KHÔNG CÓ CHỊ HẰNG Cơn mưa bão giữa mùa Thu, Trăng rằm khuất bóng, điệu ru gió buồn. Bên thềm đã vắng tiếng loan, Em nghe lạnh buốt hai bàn tay em. Dòng sầu chảy lạc vào tim, Mênh mông xa vắng, càng thêm nhớ người. Ở đây buồn lắm anh ơi, Trời Thu cánh nhạn chơi vơi một mình. Theo dòng nước cuốn trôi nhanh, Lá vàng tơi tả lìa cành xót xa. Đâu còn tuổi mộng, tuổi mơ, Xin anh đừng nghĩ vẩn vơ làm gì ? Đâu còn hai chữ Xuân thì, Một lần đã bước ra đi, mất rồi. Đêm nay mưa gió đầy trời, Bao nhiêu em bé đang ngồi chờ trăng. Trung Thu không có chị Hằng, Bánh trà còn đó, cầm bằng vô duyên. Em xin nâng chén muộn phiền, Mời anh uống cạn cho đêm thật dài. Cho em ở trong vòng tay, Để anh sưởi ấm những ngày đơn côi.
260 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Cho em tươi thắm làn môi, Để anh trìu mến: "một đời yêu em". Xin cho em được báo đền, Tình sâu, nghĩa nặng bao phen đợi chờ. Xin cho em một bài thơ, Để ru em ngủ, giấc mơ thật hiền. Để em thành một nàng tiên, Đi theo anh mãi ở trên cõi đời. Em thương anh quá mất rồi, Xin cho em gặp lại người em thương. 8-10-1998 (Viết sau khi được tin mưa bão ở Texas vào ngày Trung Thu, Thứ Hai 5-10-1998) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 261 LỜI KINH THI Ở một nông trại, Có cặp vịt bầu, Một trống, một mái, Ý hợp tâm đầu, Vui sống với nhau... Rồi một sớm mai, Có cô con gái, Với một chàng trai, Rủ nhau đi chơi, Hỏi mua vịt bầu, Vặt lông cho hết, Đem về làm thịt, Lấy dao cắt tiết, Cùng nhau nhậu nhẹt... Còn cái phao câu, Thì hãy để dành ! Này cô con gái, Suốt cả một đời, Cô chẳng thương ai ? Đêm ngắn tình dài, Vẫn kiếp lẻ loi ! Vịt kia có đôi, Cùng sống cùng chết ! Sao cô gối chiếc ? Chẳng tiếc Xuân thời ! Kia có một người, Yêu cô tha thiết. Hỏi cô có biết ? Hỏi cô có hay ?
262 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Đôi chim Quan, Thư (1), Bên bãi sông Hà. Gái hiền thục nữ, Quân tử đến nhà ! Không có lụa là, Chẳng có bông hoa, Họ hàng vắng vẻ, Chỉ có đôi ta. Xin mượn chén trà, Trình với mẹ cha, Muôn trùng xa cách: Hôm nay con trẻ, Hòa hợp Sắt, Cầm (2), Hạnh phúc trăm năm ! 22-6-1999 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng Chú thích: 1. Kinh thi Trung Hoa bài “Quan Thư”: “Quan quan thư cưu, Tại Hà chi châu, Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu” (Quan là chim trống và Thư là chim mái... sống với nhau thành đôi trên bãi sông Hoàng Hà. Đó là hình ảnh người con gái hiền lành, dáng dấp yểu điệu, dễ thương khiến cho người quân tử (chồng) yêu thích đến cầu hôn... ) 2. Đàn Sắt, đàn Cầm là hai nhạc khí đi đôi thành một cặp, khi đánh lên thì âm thanh hòa hợp với nhau.
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 263 KỶ VẬT CHO EM Anh gởi cho em nhẫn ngọc xanh, Kim cương bốn hạt sáng long lanh. Thương em từ độ lên mười sáu, Chẳng được cùng em dệt mộng lành. Mấy chục năm rồi em ở đâu ? Sân ga héo hắt vắng con tàu. Buồn theo kỷ niệm vào tâm thức, Tan nát lòng anh: đáy vực sâu. Em đi biển nhớ, anh thầm gọi, Núi lở, đồi hoang, én lạc đàn. Mùa Xuân không đến, không chờ đợi, Sóng vỗ triều dâng ý muộn màng. Một sớm em về tiếng võng đưa, Dừng chân ghé lại bến đò xưa. Cây đa chốn cũ nghe câu hát, Từ đó tình ta gió chuyển mùa. Cơn nóng trưa Hè nát cỏ cây, Nhưng lòng ta vẫn thấy no say. Bao nhiêu con nước, bao dòng suối, Cuồn cuộn về đây, đổ xuống đây. Cho anh no thỏa, cho cơn khát, Đã mấy chục năm được một ngày... Ấp yêu cánh mẹ bao mơ ước, Dịu ngọt làn môi hết đắng cay. Cho mắt đắm say, làn tóc mây, Cho em ấp ủ trong vòng tay. Cho anh về lại bao kỷ niệm, Nỗi nhớ dần qua những tháng ngày. 6-7-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
264 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng CON CHIM LẺ BẠN Sáng nay trời chuyển hơi Thu, Qua khung cửa sổ, mây mù giăng giăng. Con chim lẻ bạn ngỡ ngàng, Từng không, đôi cánh nhịp nhàng bay đi. Một đàn chữ nhất, chữ chi, Con chim kia biết xuôi về phương nao ? Cánh hồng quyện gió xôn xao, Nghe xa xưa bỗng lọt vào tâm tư. Em bỏ đi tự bao giờ, Cho tôi cảm hứng làm thơ trữ tình. Sao em chỉ có một mình, Cho tôi theo với, chúng mình có đôi. Cánh chim phiêu bạt bên trời, Phải chăng số kiếp trọn đời bơ vơ. Em đã biết tôi đợi chờ, Tại sao không đến để cho tôi mừng. Tại sao em cứ dửng dưng, Như chim lẻ bạn, chưa từng gặp ai. Em đi trên quãng đường dài, Mà chưa nghe nặng đôi vai gánh đầy. Em chỉ có hai bàn tay, Nhọc nhằn chi mấy tháng ngày tấm thân. Đi cho hết kiếp phong trần, Tuổi thơ đã có một lần quen nhau. 12-9-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 265 ĐÔI MẮT NHẬT LỆ Vì anh có đôi mắt Nhật Lệ, Nên thấy em vẫn thế, như xưa. Ra vào anh vẫn ngẩn ngơ, Trông gà hóa quốc, thấy hoa tưởng người. Đôi mắt sáng, anh coi như ngọc, Tóc màu mây gấm vóc không bằng. Má em chẳng có vết nhăn, Ngực em tròn trịa ví bằng đôi mươi. Anh không hề nói lời dối trá, Để lừa em như gã Sở Khanh. Đến với em, rất chân thành, Cho dù đã trải tháng năm tuổi đời. Nay em đã qua thời tuổi ngọc, Những đêm dài ngồi khóc thơ ngây. Tên xưa thay đổi từ đây, Chuyện xưa nhắc lại cho rầy rà thêm. Em có phải... ngày trước, Hay chỉ là người khác anh nhầm ? V... đâu phải tên em, Nhưng nghe giọng nói, thân quen thuở nào.
266 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Tiếng của em đi vào tiềm thức, Dù ở xa vẫn mức bình thường. Anh nhận ra tiếng người thương, Đã hơn mấy chục năm trường xa nhau. Em có biết tại sao Nhật Lệ, Mắt đã mờ vẫn kể như không ? Dù xa nhau vẫn một lòng, Biết rằng ngang trái cũng mong có ngày... Gặp nhau tay trong tay tâm sự, Bóng người xưa vẫn nhớ không quên. Dù V... hay B... Với anh em vẫn là niềm ước mơ. 24-7-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 267 LỜI MẸ GỌI Con ở đây, xa cha, xa mẹ, Những ngày qua, vắng vẻ cửa nhà. Thái Bình, biển rộng bao la, Vẳng nghe tiếng mẹ thiết tha gọi về. Mẹ ở đâu, mây che tám hướng, Núi cao ngất, những vướng mắt nhìn. Làm sao thấy được mẹ hiền, Bước chân lưu lạc trên miền cỏ thơm. Thương con trẻ thiếu cơm rách áo, Mẹ ngày đêm tần tảo nhọc nhằn. Thức khuya dậy sớm chuyên cần, Phòng khuê chiếc bóng, gối chăn lạnh lùng. Trông bóng nhạn mịt mùng cõi Bắc, Mấy năm rồi lạnh ngắt khói nhang. Mùa Xuân nắng ấm dần sang, Ước mơ đoàn tụ cho đàn con thơ. Từ xa mẹ, bơ vơ tuổi ngọc, Mẹ ở đây thao thức đêm dài. Con giờ thay đổi hình hài, Tấm thân cao lớn gấp đôi thuở nào.
268 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Trên trời có ngôi sao định mệnh, Dành cho mình số phận thấp cao. Người không được phước sang giàu, Suốt đời vất vả mưu cầu ấm no. Hết bữa sáng lại lo bữa tối, Tiền vào tay đã vội ra đi. Chẳng mơ giàu có làm chi, Sống cho hết kiếp đợi khi về trời. Chỉ mong được là người lương thiện, Kẻ giàu sang mang tiếng hẹp hòi. Để cho thiên hạ chê cười, Là quân bất nghĩa, một đời gian tham. Dòng sữa mẹ nuôi con khôn lớn, Lòng đạo đức làm vốn nên người. Gian nan vẫn cứ vui tươi, Và luôn giữ mãi nụ cười hồn nhiên. 28-4-1999 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 269 DỰNG MỘT MÙA HOA Trời đã vào Thu cảnh não nề, Muôn ngàn mây xám phủ sơn khê. Một đàn chim nhạn qua quan ải, Vội vã về đâu, chẳng muốn về... Kìa con chim nhỏ đã lìa đàn, Tung cánh đi vào chỗ đất hoang. Tiếng trống đồn canh nghe áo não, Mấy lần đổi lá, rừng thu vàng. Cuộc đời lưu lạc bấy nhiêu năm, Dệt lụa ươm tơ một kiếp tằm. Khung cửi gieo thoi qua mấy độ, Vừng trăng còn sáng chỗ em nằm. Tay anh em gối, tóc em bồng, Mắt biếc, môi hường, có nhớ không ? Vầng trán thông minh, mày lá liễu, Một đời mơ ước được làm chồng... Anh hỡi ! Giờ đây em nhớ anh, Giờ đây em chỉ có một mình. Biết ai chia sẻ niềm tâm sự, Gió lộng, màn đêm xuống rất nhanh. Em không ngủ được suốt đêm qua, Vì nhớ vì thương anh ở xa. Em muốn về thăm anh một chuyến, Cho mình sống lại một mùa hoa. Ngày Thu phân 22-9-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
270 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng NẮNG HẠ Một vùng cỏ cháy, cây khô, Em đi vào chốn đất Hồ, rừng thưa. Càng nắng hạn, càng trông mưa, Bao nhiêu mạch nước cũng chưa thỏa lòng. Từ khi con sáo sang sông, Đến nay sáo đã sổ lồng bay xa. Áo em màu tím hoa cà, Tóc em lớp lớp như là từng mây. Trời thương cho đôi bàn tay, Bao nhiêu gian khổ, chốn này nương thân. Cho em đi trọn đường trần, Niềm riêng, chưa dám một lần hé môi. Mặc cho miệng thế chê cười, Thì anh cũng vẫn là người thương em ! Hoa lê lẻ bóng bên thềm, Vừng trăng còn sáng những đêm hẹn thề. Em là bãi cát bên kia, Để cho sóng vỗ tràn trề tình anh. Vườn hoang, con bướm một mình, Đi xem hoa nở, bình minh đón mời ! 22-7-2000 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 271 NGẠI NGÙNG Hơn ba mươi năm bây giờ ta gặp lại, Giải khăn sô em quấn ngang đầu. Ta ngại ngùng chẳng dám nhìn nhau, Người xưa đó, sao mà xa lạ quá ! Tuổi thơ ngây, em hồng lên đôi má, Áo học trò vội vã đến thăm. Xin trao anh những tình cảm âm thầm Lời chưa ngỏ, hãy còn mong manh quá. Rồi từ đây, đường chia đôi ngã, Một kiếp hoa xin hẹn với trăng sao. Trông chim bằng vỗ cánh bay cao, Em bé nhỏ, biết lúc nào với tới. Anh đâu hẹn một ngày trở lại, Suốt bao năm, em những đợi chờ. Tay ôm đàn, gợi nhớ vần thơ, Anh từng đọc trong giờ tạm biệt.
272 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Trời ảm đạm, gió Thu buồn da diết, Một cánh chim mải miết từng cao. Anh ra đi cho thỏa chí anh hào, Người em nhỏ đang nghẹn ngào rơi lệ. Rồi mai đây đường ra xứ Huế, Có còn chi để nhớ, để thương ? Anh trở về với núi Ngự sông Hương, Bao mắt đẹp môi hường đang chờ đợi. Hơn ba mươi năm, chuyện xưa xa vời vợi, Gặp nhau đây chẳng nói nên lời. Ván kia đã đóng thuyền rồi, Ngựa hồng nay đã có người tri âm. 4 tháng 10-98 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 273 MƯA NGÂU THÁNG BẢY Chiền nay thứ Bảy, trời làm mưa, Em đứng một mình rõ chán chưa ! Nghe tiếng từ xa anh gọi đó, Em thương anh biết mấy cho vừa. Em đợi xe nhà đến đón em, Để đưa em về kẻo mưa đêm. Mưa Ngâu tháng Bảy sao buồn quá, Mưa suốt chiều nay, lại gió thêm. Em một mình đây, không có anh, Tại sao mộng ước vẫn chưa thành ? Tại sao chẳng được gần nhau mãi ? Hai quả tim vàng dưới mái tranh ! Bởi số nên mình lỡ kiếp duyên, Ngày xưa đã để anh đi tìm. Ngày xưa đã để anh buồn tủi, Không biết tại anh hay tại em ? Chiều nay anh gọi hỏi thăm em, Khi bóng hoàng hôn rũ xuống thềm. Em biết rằng anh thương nhớ lắm, Cho anh xin... có gì cho thêm ! Đêm nay em sẽ ngồi xem phim, Để nhớ quê hương, để kiếm tìm. Một bóng hình xưa em đã gặp, Và em để mãi ở trong tim. Anh ơi, anh có buồn em không ? Mưa suốt đêm nay, mưa lạnh lùng. Em ngủ một mình ôm gối chiếc, Vào Thu em cứ tưởng mùa Đông. 12 tháng 9-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
274 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng SAU NGÀY LỄ THÁNH Muôn dặm sơn khê, em đến đây, Tìm anh khắp cả nước non này. Anh ơi ! Có biết em mong nhớ, Điện thoại cho anh suốt cả ngày. Mấy tháng rồi, ta chẳng gặp nhau, Hôm nay ngày lễ anh đi đâu ? Giáo đường vang vọng lời Kinh Thánh, Chúa xuống trần gian, em nguyện cầu... Sao lạ năm xưa đang dẫn đường, Cho em về với Chúa Yêu Thương. Bao nhiêu tục lụy, em quên hết, Hồn lạc vào cung bậc dị thường. Lễ tất, ra về với các em, Tiệc bày sẵn đó cũng không thèm. Có người nói nhỏ: “Sao buồn thế ?" Em đã khóc nhiều, khóc suốt đêm... Hôm nay vừa đúng lễ No-en, Em đợi chờ anh đi rước đèn. Không gặp được anh, em bỏ cuộc, Trở về làm bạn với chăn mền. Sau ngày lễ thánh, gọi thăm anh, May quá, anh đang ở một mình. - Hôm trước, anh đi đâu chẳng gặp ? - Anh buồn, theo bạn chạy loanh quanh !
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 275 Đêm qua lạnh lắm nước thành băng, Em vẫn cô đơn, em một mình... Chăn gối không làm em ấm được, Vì em thiếu vắng cả tình anh. Cứ tưởng rằng em đã giận đời, Buồn anh, nên nghỉ chẳng thèm chơi. Để cho anh mãi trong thương nhớ, Sống kiếp cô đơn, những dặm dài. Ai ngờ, em đã đến thăm anh, Và đã chờ anh, đã bực mình. Thương nỗi em tôi bao khó nhọc, Đường xa, không gặp mặt, sao đành ? Em gởi lời chào, em bỏ đi, Làm sao hiểu được em mong gì ? Bây giờ anh vẫn còn trong mộng, Chỉ có lạnh lùng, chẳng có chi ! Em đã lên xe, đã trở về, Nắng chiều qua mấy dặm sơn khê. Anh đây còn lắm điều tâm sự, Biết nói cùng ai những hẹn thề. Chất chứa trong lòng trải tháng năm, Biết ai chia sẻ nỗi băn khoăn. Xin cho anh viết, cho anh nói, Cho gởi về em, chớ ngại ngần ! 30-12-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
276 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng NGUYỆT CẦM Hôm nay qua phố Đại Hàn, Thấy em đứng trước cửa hàng Triều Tiên. Thân em là gái thục hiền, Biết nhau mà chẳng nên duyên vợ chồng. Thôn Đoài rồi đến thôn Đông, Đêm đêm nghe tiếng ngựa hồng từ xa. Chiều Xuân em có nhớ nhà, Song thưa, gió lạnh vừa qua cửa phòng. Chân đi từng bước ngại ngùng, Cầm tay nhau để mình không chia lìa. Em về qua chốn phòng the, Mái Tây rợp bóng cây che bốn mùa. Xin đừng nhắc chuyện ngày xưa, Em đi, đừng có tiễn đưa làm gì. Vì em không muốn trở về, Nên xin gửi lại lời thề cho anh. Mỗi khi qua phố Đại Hàn, Xin anh hãy cứ nhẹ nhàng mà đi. Xin đừng tiếc đóa trà mi, Bao nhiêu ấp ủ những khi chạnh lòng. Xin đừng nhớ mái tóc bồng, Xin đừng nhắc đến má hồng, môi son. Xin đừng nhớ nước, nhớ non, Đường xưa lối cũ, đâu còn như xưa. Giờ đây trăng lặn sao mờ, Xin anh đừng có đợi chờ tháng năm. Mưa rơi, rơi trong âm thầm, Lời ru như tiếng nguyệt cầm vào thơ. 2-03-1999 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 277 NHẠC RỪNG THU Trả cho tôi tuổi học trò, Trả cho tôi những ước mơ ban đầu. Hạc vàng bay mất còn đâu, Chén quỳnh như vẫn ngại câu tương phùng. Mặt trời lên ở phương Đông, Sao mùa Thu vẫn lạnh lùng nơi đây ? Núi cao, tuyết phủ, cây gầy, Dấu chân vẫn bước, tháng ngày vẫn qua. Giờ này, ta vẫn là ta, Cô đơn nặng trĩu vẫn là cô đơn. Đêm qua nước chảy về nguồn, Tiếng tiêu thổn thức, gọi hồn bơ vơ. Ba mươi năm vẫn hững hờ, Bèo trôi, phận bạc, mịt mờ bến Xuân. Trăng xa, nhưng ánh trăng gần, Đàn rung, nhạc trỗi, gieo vần câu thơ. Nghe ai hát khúc đợi chờ, Thuyền trôi, sóng vỗ, đôi bờ quạnh hiu. Đường xa, gió lộng mây chiều, Đêm khuya tiếng mẹ thương yêu ru hời. Một đời lêu lỏng rong chơi, Không cha, không mẹ, như người lãng du. Bốn phương gió lạnh, sương mù, Lá vàng rơi rụng, mùa Thu nhạc rừng. Hai hàng nước mắt rưng rưng, Thương cho số kiếp... nửa chừng chia tay ! Cuộc tình nào có ai hay, Trời cao lồng lộng, chim bay từng đàn. Sao tôi vẫn thấy bẽ bàng, Cô đơn, lạc lõng, bàng hoàng, vấn vương. Vườn ai thơm nức mùi hương, Phải chăng dạ lý đêm trường đắm say. Cố đi cho hết dặm dài, Hành trang nghe nặng những lời yêu thương. 15-7-1996 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
278 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng NÓI THẬT VỚI ANH Đời em dang dở vì chàng, Yêu em mà lại chẳng màng cưới em. Biết chàng chỉ một con tim, Nên em chẳng có được niềm ủi an. Em đành mang tiếng phũ phàng, Thế nên em đã xa chàng bấy nay. Vì chàng bắt cá hai tay, Hôm qua theo Nguyệt, giờ này theo Hoa. Hai chị em ở một nhà, Làm sao có thể biết là yêu ai ? Làm trai cho đáng nên trai, Thủy chung đừng có bên Đoài, bên Đông. Để cho em phải bận lòng, Để cho anh phải chờ mong trọn đời. Em xin nói thật một lời, Người kia không phải là người yêu em. Vì em dại dột cả tin, Để cho anh phải một thiên hận tình. Tại sao em đã làm thinh, Nói ra không tiện cho mình, thế nên... Đời em trải lắm truân chuyên, Trước sau em vẫn một niềm kính yêu. Anh đã thương em rất nhiều, Nhưng em không được phước chiều chuộng anh.
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 279 Bao năm em sống một mình, Và em đã để cho tình bơ vơ. Nhớ anh mấy thuở ngẩn ngơ, Thương anh đã phải đợi chờ bấy lâu. Bây giờ mới biết tình đầu, Bao nhiêu nghĩa nặng, ơn sâu chưa đền. Đời em một giấc cô miên, Thương anh gối mộng thâu đêm lạnh lùng. Thân em là gái có chồng, Mà em cũng kể như không... đâu ngờ ! Trời còn làm gió, làm mưa, Để em đi sớm về trưa một mình. Anh khen em đẹp, em xinh, Khác nào trúc mọc đầu đình lẻ loi. Bên ngoài nói nói, cười cười, Nào ai có biết ngậm ngùi tình riêng. Anh khen em quá dịu hiền, Nào ai có biết muộn phiền chứa chan. Em đang đi giữa mùa Xuân, Mà không gặp được mộng lành ngày xưa. Tình em là một giấc mơ, Hồn em đã lạc vào thơ anh rồi ! 22-2-1999 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
280 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng EM Ở ĐÂU ? Em đến thăm anh một buổi chiều, Vào Thu, trăng lạnh, phố đìu hiu. Anh nghe như gió mùa Xuân tới, Bướm lạ, hoa tươi, với suối reo. Vừa tiễn em đi, trời chuyển mưa, Anh về chép lại những vần thơ. Bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa ấy, Đã trải qua năm tháng đợi chờ. Hơi ấm còn đây, người mất rồi, Đời anh vẫn một kiếp đơn côi. Nửa đêm thức giấc, tim đau nhói, Khóc hận với niềm thương nhớ thôi. Năm hết rồi, đây lễ Giáng Sinh, Đèn sao trong ánh sáng lung linh. Món quà nhỏ bé, chờ thư tới, Trao gởi về em trọn cuộc tình. Gió lạnh, nhưng trời vẫn nắng hanh, Hàng cây xơ xác, chiều buồn tênh. Sao thư không đến, em không gọi, Chẳng một lời thăm hỏi đến anh. Em hỡi ! Bây giờ em ở đâu ? Sân ga nào thấy bóng con tàu ! Sao hôm mờ nhạt trời tăm tối, Gió lạnh ngoài song, sương xuống mau. Em về, còn nhớ đến anh không, Và lúc chia tay, có chạnh lòng ? Sao nở quên đi bao kỷ niệm, Một đời ấp ủ những chờ mong. 24-11-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 281 NHỊP CẦU Ô THƯỚC Anh ở đây, đất lành chim đậu, Bầy quạ đen nương náu tháng ngày. Nhịp cầu "Ô Thước" ai xây, Bao năm anh vẫn giang tay đợi chờ. Em nhỏ bé ngày xưa, xa lắm, Đẹp như hoa hồng thắm ban mai. Trên môi luôn nở nụ cười, Tóc tiên mấy lớp, sáng ngời mắt xanh. Em cho anh mối tình lãng mạn, Cho anh thương vừng trán thông minh. Cho anh ảo ảnh vô hình, Cho anh mơ ước riêng mình với ta. Cho anh xây mái nhà hạnh phúc, Cho anh đúc một quả tim vàng. Xuân qua rồi tới Hè sang, Hoa Thu tàn tạ, bàng hoàng gió mưa. Đông vừa đến, tuyết chưa ngập lối, Lá rụng rơi dưới cội cây già. Thuyền ra giữa chốn phong ba, Bên giòng thác lũ, cánh hoa lạc loài.
282 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng "Cầu Ô Thước" ! Anh ngồi anh đợi, Biết bao lâu mới tới bên này. Quạ kêu "á,á" từng mây, Trời cao mỏi cánh lạc bầy riêng em. Từ buổi sáng tiếng chim réo gọi, Chiều lại chiều đậu mái nhà cao. Anh mơ lạc chốn vườn đào, Nhờ con bướm lạ dẫn vào thăm em. 1-12-1999 (Một buổi sáng nghe tiếng quạ réo ngoài song) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 283 NHỚ ANH Đóa phù dung bỗng ngẩn ngơ, Nước sông lai láng, đôi bờ quạnh hiu. Biết tính anh hay nuông chiều, Nên em để lại ít nhiều ước mơ. Anh còn cầm bút làm thơ, Thì em đã sẵn những tờ giấy xanh. Khi nào anh ở một mình, Em xin đem hết tâm tình gởi trao. Nhà em anh cứ bước vào, Xin anh đừng ngại tường cao, cửa dày. Trời Thu nhạn lạc vào mây, Anh ơi ! em nhớ ! chiều nay em buồn ! Cho em nồng thắm nụ hôn, Cánh tay ôm ấp, một lòng mến thương. Tóc em thoang thoảng mùi hương, Mắt em chan chứa thiên đường trần gian. Môi em dịu ngọt vô vàn, Da em tươi mát hơn ngàn hoa xuân. Đêm nay trăng sáng đầy sân, Sao em chẳng được đứng gần bên anh ? 1-9-1999 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
284 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng RỪNG THU VÀ EM Anh dẫn em đi, Khi ánh trăng cuồng si, Chiếu vào lòng biển cả. Sóng lân tinh, Tràn bãi cát mềm. Giây phút thần tiên, Bàn chân em nhỏ bé, Từng bước nhè nhẹ... Ôi ! mắt em, Sáng tựa đêm rằm. Rồi tháng năm, Em vào tuổi ngọc. Hoa cài trên mái tóc. Môi em hồng, Như trái mộng tuyệt vời. Tình yêu, Mời gọi khắp nơi ! Bàn tay năm ngón búp măng, Dài và nhọn... Đang nằm gọn Trong tay anh. Rừng xanh, Nơi anh từng gặp em Khi mùa Thu thay lá. Đêm nay, Anh dẫn em về, Trăng rằm sáng tỏ... Ôi ! người em nhỏ !
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 285 Anh nhớ, Anh thương ! Tóc em vấn vương, Mùi hương trinh nữ. Má em còn đượm Hoa bưởi, hoa trà. Em đẹp hơn tiên nga Giữa vừng nguyệt quế. Tiếng em nhỏ nhẹ, Tình cảm ngọt ngào. Em nhìn lên trăng sao. Trời đêm nay xán lạn. Gió lộng ngàn mây, Ngực em căng đầy, Tim em rộn rã. Em cho anh tất cả, Chẳng tiếc điều chi ! Anh là kẻ tình si, Suốt một đời mơ ước, Chốn non Bồng, nước Nhược. Anh đã tìm được Nơi em, Hạnh phúc của tình yêu. Mùa Trung Thu 22-9-1999 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
286 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng DÒNG SỮA MẸ Dòng sữa mẹ ngày xưa, còn chảy mãi, Bằng đôi tay lam lũ tháng ngày, Nuôi đàn con khôn lớn bấy nay, Thân lưu lạc nơi chân trời góc bể. Những đêm dài cô đơn vắng vẻ, Mẹ âm thầm bên gối, lệ trào dâng. Nghe đâu đây cơn bão giữa mùa Xuân, Và tiếng gọi từ xa xăm vọng lại. Lời thân thương như lúc còn nhỏ dại, Mẹ vỗ về an ủi lũ con thơ. Đã bao năm con vẫn đợi chờ, Ngày gặp mẹ, ước mơ thành sự thật. Dòng sữa mẹ ! Ôi ! Sao mà tươi mát ! Ca dao mẹ ! Ôi ! Tiếng hát ngọt ngào ! Mẹ cho con những giọt máu đào, Đang cuồn cuộn thấm vào trong thớ thịt. Lời của mẹ ! Ôi ! Sao mà tha thiết, Từ khi con, chưa biết nói cười, Từ khi con, còn ở trong nôi. Đêm khuya, mẹ ru hời ru hỡi... Bàn tay con làm sao với tới, Mẹ ở đâu ? Con biết hỏi ai ? Núi cao, biển rộng, sông dài, Đàn chim chắp cánh bay hoài, vẫn bay... 6-5-1999 (Viết sau khi nghe tin bão ở Oklahoma đầu tháng 5-99) Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 287 XIN GỞI EM MỘT ĐÓA HỒNG Hoa hồng anh để sẵn đây, Chờ khi em đến, trao tay em cầm. Chờ hoài, em chẳng đến thăm, Tim anh nhức nhối, ruột tằm héo hon. Nhớ người, nhớ nước, nhớ non, Nhớ em ngày đó hãy còn thơ ngây. Tóc em lớp lớp màu mây, Miệng em duyên dáng, em hay nói cười. Có một lần anh đến chơi, Mùa Xuân nắng ấm, tơ trời vương vương. Thề rồi, anh nói: “Anh thương... ” Khiến cho em đã ngỡ ngàng nhìn anh. Dù em có trách cũng đành, Biết lúc nào được một mình với nhau. Nếu hoa kia có phai màu, Tình ta vẫn mãi tình đầu không phai. Đã qua mấy chục năm rồi, Mười hai bến nước nổi trôi phương nào ? Mỗi người có một ngôi sao, Làm thân con gái, thấp cao số trời. Gặp nhau lần đó rồi thôi, Biết rằng số kiếp trọn đời cách xa. Vườn anh có lắm loài hoa, Oanh vàng ríu rít, bướm là đà bay. Nghe tin em trở về đây, Hôm nay hồng thắm nở đầy chờ em. 26-12-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
288 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng MƯA TRÊN TÀU LÁ Một đàn chim nhạn bay đi, Rừng cây lá úa, Thu về đơn côi. Lãng du khắp bốn phương trời, Tìm đâu chẳng thấy bóng người năm xưa. Mưa trên tàu lá xác xơ, Cánh chim bạt gió, bơ vơ chợ đời. Cuộc tình còn lại mình tôi, Cõi lòng vẫn để trống ngôi cho nàng. Nếu em mơ ước lầu vàng, Tháp ngà, ngai báu có hoàng tử đây. Như đôi cánh nhạn vào mây, Và em xa vắng bao ngày nhớ không ? Nghe tin em đã có chồng, Biết mình phận bạc nào mong đáp lời. Từ nay thuyền đã ra khơi, Chim qua biển rộng, một đời xa nhau. Thế gian chỉ biết sang giàu, Tình yêu có nghĩa gì đâu mà buồn ! Đêm qua chớp bể mưa nguồn, Nghe như tiếng khóc gọi hồn trong mơ. Mắt em đã lạc vào thơ, Mến thương về với đợi chờ tháng năm. Em đi... những bước âm thầm, Anh xin làm ánh trăng rằm bên em. Thế rồi máu chảy về tim, Xa xôi đến mấy... cũng tìm thấy nhau. 8-5-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 289 ĐÊM DÀI Đêm qua thức trắng cả đêm, Con tim máu chảy ruột mềm nhớ thương. Chim hồng bay qua đại dương, Mười phương xin để một phương lấy chồng. Bây giờ còn nhớ em không ? Ở đây tan nát cõi lòng anh ơi ! Quanh năm chẳng thấy mặt trời, Sóng xô bão táp, mưa rơi mịt mù. Ở đây chỉ có mùa Thu, Lá vàng rơi rụng, gió ru điệu buồn. Gấu kia ngủ suốt mùa Đông, Nhưng em vẫn cứ đèn chong sáng đèn. Xa xôi, em vẫn gọi tên, Nhưng làm sao để báo đền cho anh. Ở đây chỉ có một mình, Biết ai tỏ nỗi tâm tình của em. Thời gian qua hết một đêm, Còn đâu giây phút êm đềm ngày thơ. Còn đâu những lúc đợi chờ, Còn đâu những phút bất ngờ gặp nhau. Mỗi đêm nước chảy qua cầu, Thời gian cũng vẫn trôi mau tuổi đời... Em giờ đã được mấy mươi, Làm sao trở lại những thời xa xưa ?
290 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Một đêm trời lất phất mưa, Thân anh lưu lạc bất ngờ đến thăm. Đêm mưa cứ tưởng đêm rằm, Mắt em bỗng sáng đêm rằm tròn trăng. Cây đa, chú Cuội, chị Hằng, Cây đa còn đó, chị Hằng còn đây. Chú Cuội ngày đó thơ ngây, Chị Hằng ngày đó, giờ này đơn côi. Chú Cuội ngày đó xa rồi, Chị Hằng ngày đó nổi trôi cuộc tình. Đêm dài ngồi đợi bình minh, Mặt trời sẽ đến với mình qua song. 25-5-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 291 THAO THỨC Trời chuyển dần sang mùa Thu, Ban ngày nắng gắt, sương mù sớm mai. Thao thức mới biết đêm dài, Niềm thương nỗi nhớ, suốt đời cô đơn. Làm sao giải được nguồn cơn, Con tim thổn thức, tủi hờn tháng năm. Phòng khuê nhớ chỗ em nằm, Vườn hoa nhớ ánh trăng rằm ngẩn ngơ. Thân em mấy thuở đợi chờ, Trách anh đã để tuổi thơ lạc loài. Duyên không thành bởi vì ai, Nên em đã phải ngậm ngùi ra đi. Mười hai bến nước sá gì, Làm thân con gái một khi lấy chồng... Bỏ cha mẹ, bỏ non sông, Tủi mình phận bạc, uổng công sinh thành. Cũng vì hai chữ công danh, Anh theo sự nghiệp, nên đành bỏ em ? Giờ đây mới tỏ nỗi niềm, Bao năm anh dệt một thiên hận tình. Tưởng rằng em chuộng bạc tiền, Nơi kia là chốn thần tiên trên đời. Mừng cho em chọn được người, Trao thân gởi phận, sáng ngời vinh quang.
292 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Không ngờ lỡ bước sang ngang, Để em cam chịu phủ phàng bấy nay. Trời cao, bể thẳm, đất dày, Từ nay còn lại đôi tay lành nghề. Thương em đi sớm về khuya, Thân em lẻ bóng, ai chia nhọc nhằn. Anh xin trải chiếu em nằm, Anh xin đặt lại chiếc khăn gối đầu. Xin em áp má vào nhau, Môi em thắm mãi một màu yêu thương. Mắt em say đắm lạ thường, Tóc em lớp lớp vấn vương sợi dài. Anh ôm em trong vòng tay, Để em thổn thức giải bày niềm riêng. 3 giờ sáng 28-8-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 293 LỜI THÌ THẦM BÊN GỐI Sáng sớm ngày Chúa Nhật, Trong giấc điệp mơ màng, Chuông điện thoại reo vang, Từ bên ấy gọi sang ! - Anh ơi ! Còn quá sớm ! - Không, đã mười giờ rồi ! Anh có lời thăm hỏi. Sao em chưa nấu cơm ? Sao em chưa kho cá ? Hôm nay em ở nhà ? Hay có đi chơi xa ? Nghe tiếng em là lạ ? Sao em nói nhỏ quá, Làm anh nhận không ra ! Đêm qua em ngủ muộn ? Hay suốt ngày vất vả ? Em có chuyện gì buồn ? Tại sao em không nói ? Tại sao em không cười ? Tại sao em không hỏi ? Em không nói một lời ! Nào nói đi, anh nghe...
294 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Tiếng em thật nhỏ nhẹ: Thôi để em viết thư... Em ơi ! Anh đợi chờ... Em ơi ! Anh ước mơ... Từ xa tiếng rất nhỏ Như gió thoảng nhẹ êm: Je t' aime, je t'aime. Lời thì thầm bên gối: Em yêu anh ! Yêu em ! 20-7-1998 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 295 MÙA THU KHÔNG TRỞ LẠI Dáng Thu rực rỡ hoa vàng, Tóc mây một thuở rộn ràng lòng anh. Mắt em như thể trời xanh, Áo em màu tím dệt thành bài thơ. Bao nhiêu năm tháng đợi chờ, Tình duyên vẫn cứ hững hờ thế sao ? Ngôi sao định mệnh phương nào ? Để cho anh những nghẹn ngào niềm riêng. Chân em gót nhịp hài tiên, Anh theo em mãi, trọn niềm ước mơ. Giờ đây thuyền đã xa bờ, Làm chi có chuyện tình cờ gặp nhau ! Lá xanh rày đã thay màu, Nắng chiều rơi rớt bên cầu, em đi... Tuổi thơ đâu có trở về, Vườn xưa lẻ bóng chim di trên cành. Đêm dài, tiếng trống sang canh, Trăng Thu đã lọt qua mành song thưa. Trời còn làm gió, làm mưa, Thân em lưu lạc những mùa loạn ly. 23-7-1999 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
296 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng THU HẸN ƯỚC Người bỗng ra đi quá vội vàng, Dòng sông còn đợi chuyến đò ngang. Bên thềm lá rụng, mùa Thu chết, Sao nỡ trách nhau khéo phụ phàng ? Đá nát vàng phai cảnh bể dâu, Để lời khóc hận lại ngàn sau. Một ngày chẳng được làm tri kỷ, Còn ước mơ chi đến bạc đầu. Tin nhạn không về lạnh giấc mơ, Hồn đang lạc lõng kiếp ơ thờ. Mênh mông biển bạc, dòng trăng hận, Uổng nỗi bâng khuâng, công đợi chờ. Trong gió mùa Thu nghe thiết tha, Dường như có tiếng gọi từ xa. Ngày xưa chuyện cũ, anh còn nhớ ? Hình ảnh người em có nhạt nhòa ? Mấy chục năm rồi em ở đâu ? Sân ga nào thấy bóng con tàu. Cho lòng lữ khách thêm hiu quạnh, Kỷ niệm chôn vùi đáy vực sâu. Hãy để cho anh nói một điều, Ngày xưa còn bé, em chưa yêu ? Hay là em biết đời anh khổ, Nên ngại tương lai tủi hận nhiều ? Em hẹn một lần đến với anh, Đường xa vời vợi, ý chân thành. Con tàu viễn xứ bao giờ tới, Lữ khách còn mơ dệt mộng lành. 17-7-1996 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 297 THUỞ ẤY Thuở ấy trời Thái Hòa, Anh đến thăm mẹ cha. Nghe bước chân nhè nhẹ, Từ trong nhà đi ra... Mái tóc thề ngang vai, Mình vận chiếc áo dài, Guốc Đa Kao màu trắng, Em vui vẻ chào mời... Câu chuyện mới bắt đầu, Mẹ trao anh miếng trầu. Em cười như ái ngại, Rồi hai đứa nhìn nhau. Miếng trầu đầu câu chuyện, Ôi ! thương quá mẹ hiền. Bởi vì anh không nói, Nên mình chẳng nên duyên. Từ đó anh không đến, Vì ván đã đóng thuyền ? Lục bình trôi ra biển, Còn chi để báo đền.
298 - Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng Một chút gì mong manh, Xin giữ mãi cảm tình. Với ít nhiều kỷ niệm, Em để dành cho anh. Cuối thế kỷ hai mươi, Chỉ còn lại tình người. Nghìn trùng xa cách đó, Phải chăng là mây trôi ? Cho em trọn một đời, Được nhìn gấm mây trời, Và cất cao tiếng hát, Lời thơ anh, nghẹn lời. 8-7-1999 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng
Thương về Quảng Trị - Nguyễn Lý Tưởng - 299 TÌNH CHUNG THỦY Mẹ thương con, mẹ cho con bú, Em thương anh, em ngủ với anh. Cho dù bóng xế tàn canh, Thì em chỉ có một mình anh thôi. Dù hai đứa hai nơi không gặp, Chẳng bao giờ xa mặt cách lòng. Dù cho giá lạnh mùa Đông, Thì em vẫn cứ mặn nồng thủy chung. Anh thương em như chồng thương vợ, Em với anh duyên nợ suốt đời. Dù cho miệng thế chê cười, Thì em vẫn nghĩ tới người em thương. Người em thương mười phương cách trở, Gặp nhau đây cứ ngỡ chiêm bao. Trên trời có mấy ngôi sao, Con người có số thấp cao sẵn rồi. Gian nan cũng có thời có hạn, Khổ trước rồi đến hạnh phúc sau. Em nào mơ ước sang giàu, Chỉ mong được sống bên nhau suốt đời. 16-9-1999 Triệu Dương Nguyễn Lý Tưởng