1 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN
2 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Hoa Thịnh Đốn ngày 1 tháng 1 năm 2024 Kính thưa quý Văn Thi hữu, Kể từ hôm nay, chúng ta bắt đầu thực hiện ebook Tam Cá Nguyệt San của Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại. Cung Lan hy vọng quý văn hữu sẽ sáng tác nhiều tác phẩm mới để giúp kho tàng văn chương của Văn Bút Hải Ngoại ngày càng đặc sắc và phong phú hơn. Thay mặt Ban Chấp Hành VBVNHN, Cung Lan chân thành cảm ơn sự tham gia đóng góp của quý Văn Thi hữu. Kính chúc quý Văn Thi hữu luôn dồi dào sức khỏe, thành công và may mắn. Quý mến, Cung Thị Lan Chủ tịch VBVNHN 2024-2026 Đăng Nguyên Phó chủ tịch VBVNHN 2024-2026 Erlinda Thuỳ Linh Phó chủ tịch VBVNHN 2024-2026 Lê Thị Ý Thủ quỹ VBVNHN 2024-2026 Lê Thị Nhị Tổng Thư Ký VBVNHN 2024-2026 Diêm Trân Kratzke Uỷ viên dịch thuật VBVNHN 2024-2026 Chủ tịch Cung Thị Lan Phó chủ tịch Erlinda Thuỳ Linh Thủ quỹ Lê Thi Ý Tổng thư ký Lê Thị Nhị Uỷ viên dịch thuật Diêm Trân Kratzke Phó chủ tịch Đăng Nguyên
3 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN
4 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN
5 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN TẾT CỦA TÔI Tùy Bút Hồng Thủy Với tôi, Tết Nguyên Đán, Tết của quê hương Việt Nam thân yêu, ngày đó mới thật sự được gọi là ngày tết. Tôi quả là bạc bẽo với nước Mỹ, một quốc gia đã mở rộng vòng tay đón tiếp gia đình tôi trong lúc bơ vơ, không cửa, không nhà. Nước Mỹ đã giúp chúng tôi làm lại cuộc đời mới, đầy đủ, vững vàng, thoải mái. Vậy mà tôi chưa bao giờ thực sự cảm nhận được: đây là quê hương của tôi. Chưa bao giờ tôi cảm thấy "New year" của Mỹ là tết của mình. Với tôi, đó chỉ là ngày đầu năm dương lịch. Lẽ ra tôi phải cảm nhận được nước Mỹ là quê hương thứ 2 của mình mới phải, vì thời gian tôi sống ở Mỹ còn dài hơn thời gian tôi sống ở Việt Nam. Bốn mươi năm dài đằng đẵng với bao nhiêu vật đổi sao dời mà vẫn không làm tôi quên được quê hương Việt Nam, nhất là mỗi lần Tết đến . Cái không khí rộn ràng đón Tết từ ngoài chợ, ngoài đường phố như lan vào mỗi gia đình. Già trẻ, lớn bé ai cũng náo nức sửa soạn đón Tết. Tôi còn nhớ mỗi lần sắp Tết, Bà ngoại tôi bắt chị người làm lau chùi tranh ảnh, vật dụng trang trí trong nhà cho sạch bóng. Bộ đồ trà cổ xưa quí giá bầy trong tủ kính cũng được mang ra rửa thật sạch để sẵn cho ông bà pha trà, đối ẩm đêm giao thừa . Mỗi năm bộ đồ trà chỉ được dùng một lần vào dịp tết. Bà ngoại tôi nói bộ đồ trà này là đồ cổ vô cùng hiếm quí, bà không dám dùng thường ngày nhỡ lỡ tay làm vỡ phí đi. Tết đến nhà tôi lúc nào cũng có một chậu mai tứ quí, hoa nở đầy từ gốc đến ngọn. Bởi vậy mỗi lần đón xuân ở đây, dù hoa đào có đẹp rực rỡ tới đâu, mẹ tôi vẫn ngậm ngùi nhớ tới những bông mai vàng của những ngày tết ở quê nhà. Chưa kể bà ngoại tôi còn cầu kỳ gọt những củ thủy tiên thật công phu. Bà tính toán làm sao mà hoa của bà bao giờ cũng nở đúng giao thừa . Trước tết mấy tuần, bà ngoại tôi đã ngồi cặm cụi cắt củ cải, xu hào, cà rốt, tỉa thành hình hoa rất đẹp để làm dưa món . Bánh chưng mà ăn kèm với dưa món kiểu Huế của bà là tuyệt cú mèo . Cơm tết của bà không bao giờ thiếu món thịt đông, dưa hành, cá thu kho. Bà còn nấu bóng nữa .Bóng của bà là bóng cá thứ thiệt chứ không phải “bóng bì dởm” họ giả làm bóng cá như bây giờ.
6 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Súp vây cá của bà cũng vậy, phải là thứ vây cá hảo hạng. Tôi mê nhất là món mực khô xào với xu hào, cà rốt, món này bà làm rất công phu. Bà chọn những con khô mực thật ngon, rửa thật kỹ với nước gừng, ngâm cho mực mềm, lấy dao thật sắc thái chỉ những con mực khô cùng với xu hào, cà rốt, sau đó xào lên, rắc chút ngò vào, thơm phức. Món măng khô hầm giò heo của bà cũng rất đặc biệt. Măng khô bà ngâm trước một đêm rồi luộc tới 3 lần nước. Măng của bà ăn ngon như miếng thịt gà, giò heo bà rửa thật kỹ, rồi luộc sơ lên với nước muối, sau đó bà mới nấu thành miếng giò heo của bà ăn rất thơm ngon. Tất cả thức ăn ngày tết tự tay bà nấu nướng, bà không sai người làm. Mỗi lần bà nấu, tôi với chị người làm phải đứng bên cạnh. Chị người làm để bà sai vặt , còn tôi bà nói “muốn học nấu ăn phải đứng nhìn tận mắt mới nấu đúng cách được.” Bà ngoại tôi quê ở Bắc Giang. Bà rất thông minh, đảm đang, làm ăn giầu có. Bà là người quyền lực nhất của đại gia đình. Mẹ tôi thì ngược lại, bà là con cưng, ngay từ bé mẹ tôi đã hay đau ốm, cứ xuống bếp là mẹ tôi ho nên bà ngoại hết sức cưng chiều, không cho mẹ tôi làm gì hết. Do đó mẹ tôi không biết nấu nướng cỗ bàn gì cả. Tất cả bí quyết nấu ăn bà ngoại truyền hết cho tôi, nhưng tôi lại hơi lười “hồi ở Việt Nam thôi , chứ từ ngày sang Mỹ , tôi làm việc như trâu mà không biết mệt” nên “ học” thì nhiều , mà “hành” thì ít. Bởi vậy nghệ thuật nấu nướng những món ăn cổ truyền ngày tết của người Bắc tôi cũng chả nhớ được bao nhiêu. Bà còn dậy tôi têm trầu cánh phượng và gọt thủy tiên, cách hãm thủy tiên sao cho hoa đừng nở sớm quá. Cái mục này đối với tôi công phu và cầu kỳ quá, tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ làm, nên tôi chỉ giả vờ chăm chú nghe cho khỏi bị la. Tội nghiệp bà ngoại, hết hơi dặn dò dậy bảo, trong khi “con cháu lười” của bà tuy vâng vâng, dạ dạ, làm bộ hiểu, nhưng thực ra đầu óc nó đang để tận đâu đâu. Sau khi lập gia đình, bao nhiêu lần Tết đến ở Việt Nam, tôi đều cố gắng giữ truyền thống làm cơm ngày Tết kiểu của bà ngoại. Nhưng dĩ nhiên không được đặc biệt và đầy đủ lệ bộ như của bà. Nhưng cái không khí Tết thì gia đình nhỏ bé của tôi cũng rộn ràng, tưng bừng lắm. Những ngày gần Tết tôi lo đi mua cây mai trước tiên. Tôi không khó tính phải là mai tứ quí, miễn là hoa và nụ thật nhiều là tôi rinh về. Thay vì cầu kỳ đi chọn mua những củ Thủy tiên rồi về nhà ngồi kiên nhẫn gọt tỉa như bà ngoại. Tôi chọn mua mấy chậu hoa thược dược đủ màu và mấy chậu cúc đại đóa xếp thành hàng dài ở hành lang trước nhà. Dĩ nhiên không thể thiếu hai chậu quất trĩu quả vàng au. Tôi hài lòng khi thấy ngôi nhà rực rỡ hẳn lên. Mua hoa xong là đến mục đi mua quần áo mới cho các con. Dĩ nhiên tôi cũng mua ké cho mình một bộ. Mùng 1 Tết trẻ con phải mặc quần áo mới đi chúc tuổi ông bà Cố và bà ngoại để được tiền lì xì. Các món ăn ngày Tết bà ngoại dậy, tôi quên trước quên
7 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN sau nên trước khi nấu thế nào tôi cũng phải hỏi lại bà cho chắc ăn, riêng cái khoản kiêng cữ ngày Tết tôi nhớ không sót một chi tiết nào . Bà dặn cả nhà ,ngày mùng 1 Tết ai cũng phải vui cười, dù có điều gì phật ý cũng phải bỏ qua, nếu buồn bực là suốt năm sẽ phải buồn bực. Không ai được quét nhà hay đổ rác vì như vậy là quét và đổ hết tiền bạc đi. Những năm đầu đón Tết trên đất Mỹ tôi đã không còn kiêng cữ được như lời bà ngoại dặn. Ngày mùng 1 Tết nếu không phải cuối tuần tôi vẫn phải đi làm, vào giờ nghỉ ăn Lunch tôi vừa ăn vừa nhớ những ngày Tết ở quê nhà, nhớ ông bà ngoại tôi đã qua đời, nhớ mẹ tôi lúc đó còn kẹt lại Việt Nam và nước mắt cứ mặc sức tuôn ra không sao ngăn lại được. Không biết có phải vì tôi cứ khóc vào ngày mùng 1 Tết hoài mà những năm đầu sống trên đất Mỹ lúc nào tôi cũng thấy buồn, thấy tủi đến rơi nước mắt và thấy nhớ quê hương. Ngày Tết vui nhất của tôi là đúng 10 năm sau ngày rời bỏ Việt Nam thân yêu, năm đó mẹ tôi mới qua được Mỹ xum họp với gia đình. Tết đầu tiên căn nhà tôi ở có được cái không khí vui vẻ của ngày Tết và từ tết đó, nói theo giọng chế diễu của ông chồng tôi "dở cái trò kiêng cữ ngày mùng 1 Tết." Thấm thoát đã 40 lần đón Tết trên đất Mỹ. Mẹ tôi năm nay đã 97 tuổi , mẹ đã hơi lẫn nên chẳng còn tỉnh táo để hỏi tôi như mẹ vẫn thường hỏi mỗi lần Tết đến “Bao giờ mẹ con mình mới được trở về sống ở Việt Nam ?” Tôi vẫn trả lời cho mẹ vui và hy vọng “có thể vài năm nữa thôi mẹ”. Trả lời mẹ xong tôi quay vội đi để tránh ánh mắt thật buồn của mẹ và câu nói nghe thật nát lòng “biết mẹ còn sống được tới ngày đó không?” Mẹ ơi con thật có lỗi, con đã nói dối mẹ. Tối hôm đó tôi đã xúc động làm bài thơ “Mỗi độ Xuân về”, có một đoạn như sau: Tối ngày Mẹ cứ thở ngắn thở dài Hỏi mãi hỏi hoài Bao giờ mình mới được về sống ở Việt Nam? Biết trả lời sao mẹ yêu dấu của con Khi con biết ngày về còn xa lắm Có một điều con biết là chắc chắn Mẹ sẽ phải gửi nắm xương tàn trên đất của người ta. Nhìn mắt mẹ buồn con cảm thấy xót xa Con biết mẹ đang nhớ quê nhà nhiều lắm Mẹ vẫn nói mẹ nhớ nhất cây hoa mai vàng thắm Trước ngõ nhà ta mỗi độ xuân về ... Hồng Thủy
8 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Nhờ gió hương xưa tìm về chốn cũ Chút tia nắng hồng đủ ấm ngày đông Xin ơn nhau gối mộng vẹn tròn đôi Mùa thắm nở hoa môi khe khẽ hát Nhờ mưa tắm mát tươi cuộc đời sau Tưới hết nỗi đau ủ mầm hy vọng Hết thời trông ngóng biển rộng trời cao Đầy ắp lời trao một thời thơ dại Trăng ơi đừng ngại đêm đã dần tàn Đôi tim rộn ràng nhịp nhàng thổn thức Đùa giỡn bóng thực kẽo ánh nguyệt tan Ngày tháng mới sang chứa chan tình mới. Kim Oanh Melbourne 1.1.2024
9 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN ÔNG LÃO CHÈO ĐÒ Tôi gặp Lão Chèo đò ngồi chờ khách Lão là lính già chiến bại đổi đời Giã từ vũ khí, chèo đò kiếm sống Dãi nắng dầm mưa đưa khách sang sông Lão chỉ nhận một chút ít tiền công Tạm sống lây lất qua ngày, đoạn tháng. Chuyện thiên hạ Lão gác bỏ ngoài tai Lão cũng chẳng cần biết khách là ai Kẻ cướp, Thầy Tu, quan to, dân dã Để không mang lấy họa gió, tai bay Đò chiều vắng khách, lão tạm nghỉ ngơi Uống rượu ngâm thơ, lúc hát khi hò Câu hò đắng cay phiền trách thói đời. “Gẫm đời ngán ngẫm cho đời Thế gian hầu hết là người vong ân Một khi khách đã sang song Mấy ai còn nhớ đến ông lái đò!” Hoa Đô (Locwood House) Trần Công / Lão Mã Sơn
10 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN HOA ĐÀO TÌNH NHƯ 1. Hương vị và dư âm ngày tết vẫn còn vấn vương trong lòng những con hẻm, trong từng căn nhà hàng phố, vài tiếng pháo vẫn nổ đì đẹt, xác pháo đỏ hoe vương vãi lề đường còn sót lại do những đứa trẻ con đốt lên thỏa tính nghịch ngợm mới hôm nào đây mà tháng tư đã sấn sổ ùa vào không đợi cho cây cối kịp trở mình gì cả. Rõ ràng là mùa xuân ở đây có hơi hấp tấp tựa hồ như tính hay ghen của mấy mụ đàn bà xấu nết. Hương mở cửa xe bước xuống đường, trời Vancouver đã vào xuân. Buổi chiều đầu tháng tư thật đẹp, ánh nắng vàng óng ả và ấm áp nhẩy múa trên những cành hoa đào nụ còn chúm chím , mơn mởn hồng như má của một tiểu thư mới lớn làm cho lòng du khách cũng dấy lên vài vần thơ. Hương bước đi thong thả, nhìn đồng hồ mới hơn bốn giờ nên không cần phải vội về nấu cơm, vì giờ này Chương vẫn còn nhiều việc văn phòng phải làm ở clinic. Tiệm sách Công giáo nằm khiêm nhường trong một góc của khu phố vắng người qua lại. Nơi đây nàng hay lui tới để mua những món quà đạo cho những đứa con thiêng liêng mà nàng đã nhận làm mẹ đỡ đầu trong những năm qua. Mỗi lần làm như vậy lòng nàng thường rộn lên một niềm vui, có lúc nàng tự hỏi mình là nàng đang làm vì những đứa con ấy hay chỉ đang làm vì chinh mình. Con phố này Hương đã quá quen thuộc nhưng dường như năm nay khi nàng trở lại nó đang khoác lên mình nó một bộ áo mới khác với hai năm liền tiếp nàng cũng vẫn tới đây nhưng cả thành phố biển không riêng gì cái góc phố này phủ lên một màu u ám và tóc tang. Có phải như ai đó đã nói: “ Người đàn bà thường già đi sau mỗi biến cố”. Nghe vậy, Chương thường gạt đi: “ Anh đồng ý với em, như mỗi mùa đông là một biến cố với cây rừng, chúng rụng đến chiếc lá cuối cùng, xem chừng chúng như đã chết rồi, nhưng khi xuân đến chúng được đánh thức dậy bằng những tiếng hót líu lo của bầy chim, hổn hển vội vàng khóac lên mình manh áo mới xanh dờn lộng lẫy. Em là cây hoa mới trải qua có một biến cố, lo gì, người ta trưởng thành sau mỗi biến cố”. Năm nay, nàng vừa đốt cây nến thứ ba mươi, với một chút xót xa thương cho cây nến thứ mười sáu ngày xưa, nàng bước vô trung học. Nhìn bà thầy 30 nghĩ rằng ước chi mình đừng bao giờ phải vác con số kệch cỡm này trên vai, nhưng rồi cuốn lịch thứ ba mươi ai đó hay là định mệnh đã treo nó ngất ngưởng ở trên tường từ lúc nào mặc cho nàng chẳng hề ao ước nhìn thấy. Sáng nay nàng đã xăm xoi mình thật kỹ trong gương vạch từng chân tóc khóe mắt khe tai và có lẽ như Chương nói đúng một biến cố sẽ không làm mình già đi.Nhưng sao nàng không thể đẩy cái biến cố đã qua đó vào một xó tối của dĩ vãng mà nó cứ lì ra một một cỗ xe chết máy. Lần này, Hương tìm đến nhà sách không phải để mua những sâu chuỗi nho nhỏ, hay những mẫu ảnh đẹp, cũng không phải là những quyển kinh thánh bỏ túi... như Hương vẫn thường làm. Nhưng nàng đến để nhận kiện hàng mà nàng đã đặt mua
11 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN (order ) cách đây hai tháng, tượng đức mẹ Lourdes làm bằng loại đá qúy điêu khắc bằng tay tại trung tâm hành hương Lộ-Đức đã được Đức Hồng –Y đại diện Toà Thánh làm phép nhân dịp đại hội kỷniệm một trăm năm mươi năm, ngày Mẹ hiện ra với chị thánh Bernadette. Năm nay “ Vào mùa” chậm nhưng ngày mốt là bắt đầu tuần thánh, Phục Sinh đã gần kề làm món quà tặng cho chồng nàng, Hương đứng ngồi không yên, chẳng tuần lễ nào không gọi đến nhà sách để biết order của nàng bên kia đã nhận được chưa...order đã gởi đi chưa...ngày nào thì order sẽ có mặt tại Vancouver...Hương nghĩ lạivà nhận thấy mình kỳ kỳ thế nào ấy, nàng vừa bước đi vừa mỉm cười một mình, rằng có lẽ trong lòng mình có hai người đàn bà chồng lên nhau, chẳng trách được nhiều lần Chương , chồng nàng nhận xét: “ Em thì quá xá và rất ư là đàn bà” Thời gian đối với Hương lúc nào xem ra cũng hối hả trôi đi quá nhanh, mới đây mà đã gần năm năm. “Mà sao kỳ cục vậy nè, năm năm thì vắn mà một năm thì dài, à thì ra trong nỗi khổ và trong lo toan, thời gian và chiếc đồng hồ cùng đồng loã với nhau, chúng trở nên trì độn ngồi trên lưng con rùa mà cười cợt trên nỗi thống khổ của mình, mụ nội cái thằng cha thầy bói ăn mắm ăn muối gì mà nói lời độc địa, lần nào mà còn tới Lăng Ông lăng Bà gặp lại thì phải cho hắn biết tay.” Đúng ra thì nó phải như thế này này, kể từ ngày hai người quen nhau trong một bữa tiệc dành cho lễ ra trường của Chương, em gái chàng là Thu Cúc đã mời Hương cùng đi dự. Nhưng mà từ nào giờ Hương vốn tính hay bẽn lẽn, nói trắng ra là mắc cở nên ra dấu từ chối, không phải là Hương không muốn đi, nhưng vì sợ chỗ đông người không biết cách xưng hô, và nhất là mỗi khi bắt gặp ánh mắt của người con trai nào đang nhìn trộm mình thì hai gò má cứ nóng ran lên như đang phải bỏng, đã thế cái con ranh Thu Cúc biết tính chết nhát của nàng, đi đến đâu nó cũng cứ bô bô cái mồm làm Hương nhiều lần nhột nhạt lắm. Lần này nó đã đoán thế nào Hương cũng kiếm lý do để từ chối, nên đã dọn sẵn bài thuyết trình để lôi Hương đi dự cho bằng được: -Hê mày, anh tao cả đời ra trường chỉ có một lần, mày mà vắng mặt thì cả lũ tụi tao nghỉ chơi với mày luôn nghe con! Hương lý nhí: - Thôi đi, tao biết mày chứ có quen anh mày hồi nào đâu biết đâu thấy tao lạ, anh mày đuổi tao ra thì sao? Nó đoán gần dính mồi rồi nên phang thêm cho Hương một chưởng nữa: -Anh Chương ấy à, ảnh thấy mày thì ảnh cứ chết mệt ngay, tao dám chắc như vậy. Vừa nói liến thoắng, nó vừa nháy nháy con mắt làm Hương đỏ tía hai vành tai, nàng trộm nghĩ con này đáng làm chị dâu mình chứ chẳng chơi. Về đến trước cửa nhà, nó đuổi Hương xuống và nói giọng chị hai : -Nhớ nhá, chiều mai năm giờ tao ghé, đừng hòng mà lặn đi đâu con ạ. Nói xong nó lao chiếc xe ra đường không đợi cho Hương nói lời nào.
12 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Trước lúc ra khỏi nhà, Thu Cúc đã đến tận nhà Hương để chọn áo, chọn skirt, nylon, giầy cao gót và ngay cả màukhăn cột tóc cho Hương, nàng đâu có ngờ đó là mưu lược của nó đã ngấm ngầm dàn cảnh , thu xếp với ban tổ chức để cho anh Chương và Hương ngồi cạnh nhau và vì biết tính anh, nên Thu Cúc đã chọn cho Hương mặc những mầu rất nhã nhặn hợp với ý thích của anh mình. Ngồi cạnh bông hồngViệt Nam, Chương đã được em gái nói qua về bản chất của Hương, nên chàng đã hết sức chiều chuộng mà không làm cho nàng mắc cở, chẳng những thế lần đầu tiên Hương đã dám ra sàn nhẩy với Chương và sau lúc tan buổi tiệc, Thu Cúc đã lấy cớ về sớm để anh Chương được dịp đưa nàng về. Hương chưa từng được nghe ai nói về cảm giác khi đụng chạm với người con trai đầu đời trên sàn nhảy nên khi ôm eo nàng và bàn tay kia đan lấy bàn tay nàng thì trái tim vẫn bị nàng nhốt kín trong lồng bỗng cất tiếng hót lanh lảnh như chim họa mi và đòi được xổ lồng như những con tim khác trên sàn đêm hôm đó. Nàng cũng quên luôn con nhỏ Thu Cúc đang có mặt, có lẽ nó cũng đang uốn éo trong vòng tay của ai đó. Đèn trở nên mờ dần, dòng nhạc đang êm dịu bổng chốc trở nên vũ bão thổi vào những con sóng biển xô đẩy, dồn dập, tới tấp không cho phép người ta tháo lui nhưng là đẩy mọi người bước tới và vòng xiết trở nên chặt hơn bao giờ, Hương đã lọt gọn trong cánh tay rắn chắc cho đến khi mệt nhoài... Mùa xuân năm ấy, cũng là mùa xuân đầu tiên Hương nghe lòng mình rạo rực, một điều gì khó định nghiã quá, khó nói quá mặc dù nàng đã qua tuổi mới lớn, nhưng sao nỗi rạo rực làm như nó đang lên men, nó đang lớn dần, con ngài dường như đã nghe thấy tiếng gọi nhiệm mầu của mùa xuân rực rỡ muốn cựa mình để trở thành cánh bướm. Hương nhiều lần cố tránh việc xăm xoi mình trong gương như muôn vàn con gái khác, thường làm cho họ trở nên nghiện ngập, một loại nghiện ngập không thua gì ma túy, và còn hơn thế nữa, bọn con gái đều rõ chuyện này và dấu kín sau lưng bọn đàn ông con trai, sau đó sơn phết lên người một lớp son thánh thiện ra ngoài, hay ít ra làm ra vẻ con nhà lành “ Em chả, em chả...” để lên mặt với bọn con trai nhẹ dạ. Nhưng phía sau những cánh cửa phòng the đóng kín ấy là những hành tung đủ để lật đổ một ngai vàng hoặc ít ra cũng du đổ thành quách. Biết thế, nhưng nàng cũng từng là kẻ chiến bại sau vài lần anh dũng đeo giây chiến thắng. Sao cứ thấy mình mỗi ngày đẹp hẳn ra, chân dài thêm, ánh mắt như trăng sao nhìn thấu đêm trường, làn môi mỏng chẳng cần đến phấn son vẫn làm ngẩn ngơ lũ sinh viên cùng khóa, tóc bồng bềnh như mây trời những ngón tay dài thon nuốt nà, mấy đứa bạn thân trước đây trở mặt nhìn nàng với ánh mắt hờn ghen. Thật khó mà làm lơ chính mình với nhan sắc một đời trời cho. 2. Sau ngày ra trường, Chương phải đi tập sự xa nhà trong sáu tháng, những cánh thư mỗi hai tuần vẫn đều đặn gởi về, nhưng vẫn không đủ làm cho nàng yên lòng. Nàng đã từng đặt chân tới thủ phủ Toronto, thành phố kỹ nghệ , thị tứ phức tạp, cộng đồng Việtnam rất lớn đầy dẫy cạm bẫy , đầy dẫy những bóng hồng. Trí tưởng tượng của nàng lúc này chỉ dầy đặc những chuyện không may. Những lo âu vô căn cớ cứ thế
13 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN mọc lên thành cây, ăn rễ, bò lan cả vào đêm trường trong giấc ngủ đầy mộng mị đến phát hoảng khiến cho thời gian trụ lại một nơi không thèm nhúc nhích. Chưa bao giờ nàng mong chờ mùa thu đến như năm nay, nhưng xem ra càng mong, nó càng đến chậm hơn, nàng nôn nóng muốn cho lá maple đổi mầu, muốn cho tháng chín qua mau, để nàng sẽ nhận được lá thư thứ mười hai chấm dứt thời gian xa cách báo tin ngày Chương trở lại... Ngày chàng trở lại cũng là thời gian vừa khít khao cho một mùa đông vừa tiễn chiếc lá thu cuối cùng ra đi như tuổi thơ vừa vội trượt đi qua đời người không lời từ giã. Có hai mái đầu xanh vừa gặp lại sau những tháng ngày mong đợi, họ vẽ ra những lối mòn chưa từng quen biết dẫn họ đi vào tương lai, những con phố tưởng như thân quen vì họ có thể nhớ tên từng trụ đèn từng viên gạch vuông lát đều nhau trên hè phố như những bàn cờ ca rô, tuổi của chúng có thể tính theo múa đông xấp xỉ hàng trăm mùa, vậy nhưng nó lại biến thành xa lạ theo một nghĩa nào đó chẳng hạn như lúc cả hai đôn đáo đi tìm một địa điểm tốt để cho chàng mở phòng mạch, theo chàng đi xin giấy phép, trang trí phòng ốc mua sắm ghế bàn, cái dự án mà nàng tin chắc mẩm sẽ hoàn thành không cần tới bàn tay ai cả, thì nó đang biến thành một đứa trẻ teen ngang bướng vừa lăn hòn đá bàn cản lối đi, đến chừng lăn được khối đá qua bên lề thì mùa đông lạnh giá cũng vừa qua đi cùng với tờ lịch sau cùng của năm cũ vừa rơi xuống. ( tình yêu không phải lúc nào cũng như trái bàng xanh ngậm mãi một niềm vui). Mùa xuân không hẹn mà vẫn đến, nó không đến sớm cho một đứa trẻ đang cầm trong tay một con diều, đợi cơn gió nồng ấm thổi lên rước theo con diều và những ước mơ tuổi thơ theo với nó. Mùa xuân cũng không tới trễ để làm vừa lòng một bóng hồng hay dỗi hờn nào đó. Nhưng với Hương, nó đến một cách thiên nhiên mang theo hành trang là một tin vui một message mà nàng đã đọc được trong ánh mắt dấu diếm của Chương trong suốt mùa đông qua vật vã với đời. Ngày làm lễ đính hôn sẽ bước theo văn hóa cổ truyền, Hương sẽ súng sính trong bộ áo dài khăn đống đẹp như người mẫu, hai họ và bạn bè sẽ được một dịp hiếm hoi ngắm cô dâu tương lai, nàng bẽn lẽn nhỏ xíu đứng bên Chương như ông thần hộ mạng , rồi sẽ lựa ngày ván đóng thuyền vào mùa thu. Sau đám cưới, Hương đã khéo léo đề nghị với Chương cho nàng làm receptionist và book keeper, cuộc đời hai người hy vọng sẽ khởi đi bằng những nụ cười. -Hoa cũng rụng giữa mùa xuân sao anh ? Hương hỏi chàng trong lúc ngừng cây chổi quét sân. Một chút lo lắng đang khuấy động trái tim thanh xuân của nàng lúc nàng cúi xuống lượm vài cánh hồng rụng xuống sân từ hồi đêm thì phải mà tiếc thương cho một đời hoa, lấp ló đâu đó trong bối cảnh mùa xuân là những tàn phai. Biết đâu trong đời mình chuỗi ngày trước mặt lại không rụng xuống những cánh hoa giữ buổi xuân thì, làm thui chột đời người. Thật khó để sẵn sàng bước xuống đời.
14 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN - Không phải chỉ hoa thôi mà đôi khi còn cả lá nữa, dù tuổi xuân của cây cỏ hay của con người cũng đồng dạng, đồng thuyền, luôn có những cánh hoa phai tàn và những phiến lá không chung mùa lá rụng để làm nên một đời người. Nhận ra trái tim non nớt của người đàn bà chưa biết sẵn sàng chiêm ngắm những tàn phai, chưa biết nghe ngóng thiên nhiên xung quanh mình vừa nói lời Good morning buổi sáng đã chuẩn bị nói câu good bye vào buổi chiều, phải làm sao cho nàng biết rằng đời nàng là một cánh lá khởi đi từ mùa xuân lớn lên trong sự hứa hẹn đồng đều của thiên nhiên, nhưng trong đó thiên nhiên không hề hứa hẹn một tàn phai bởi tàn phai là một định luật sẵn có. Bất di, bất dịch. - Vậy, đời tụi mình là gì nếu không là những xây dựng và tàn phai đan xen vào nhau, chất chồng lên nhau. Vậy đâu là lẽ lý của đời ? - Lý lẽ của cuộc sống ? Hay lắm.Mỗi đời người là một tác phẩm siêu việt của Tạo hóa hơn hẳn mọi tạo vật, biết vui buồn sướng khổ biết mang lại hạnh phúc cho người khác, biết chia sẻ niềm vui cũnh như nỗi đau với đồng loại. Đời người là một bản tình ca. Không có gì đẹp bằng bản tình ca. Một bản tình ca để đời, mấy ai viết được phải chăng là bàn tay của Tạo hóa. Tiếng khóc ban đầu của một em bé sơ sinh không phải là tiếng khóc như thi hào Nguyễn gia Thiều trong Cung Oán diễn tả: “Thảo nào khi mới chôn nhau. Đã mang tiếng khóc ban đầu mà ra” mà chính là khúc hát dạo đầu (Prelude) cho một bản tình ca dành cho một tạo vật may mắn sinh ra để làm người- bé thơ chưa biết hát nhưng đã biết diễn tả niềm vui vào đời bằng tiếng kêu đơn sơ- vì khóc thì phải có nước mắt đi theo mới được gọi là khóc. Vả lại như em đã biết đâu phải cứ khóc là buồn, biết bao lần trong đời người ta khóc vì vui. Dù là trong cuộc đời giữa lúc thanh xuân hay lúc trưởng thành cho tới khi bạc phơ mái tóc, thân cây trở nên xù xì chứng tích của hoan lạc lẫn thương đau, không phải vì thế mà bỏ ngang bản tình ca của đời mình. Dù trong lúc thuyền tình thênh thang hạnh phúc hay khi sa cơ lỡ vận vẫn hát cho thật du dương truyền cảm bằng cả con tim, mỗi giây phút nối lại làm nên cuộc đời. Nhưng tiếc thay trong kiếp nhân sinh đã không thiếu những kiếp người nhìn cuộc sống như kiếp tù đày ( môn sinh của tư tưởng yếm thế, đời là bể khổ, sinh lão bịnh tử ).Coi thường bản tình ca mà ngôi sao thiên mệnh lấp lánh trong thiên hà đã đóng dấu nơi trái tim. Coi thường đoạn kết và nốt sau cùng trao vào tay bạn chiếc chìa khóa mở ra kho tàng hạnh phúc vĩnh cửu. Hương bước xuống cuộc đời qua những lối mòn lạ quen, trái tim non chưa một lần thay lá, thanh quản chưa một lần nối kết với khúc hát dạo đầu lúc chào đời, gót chân mềm chưa từng vấp vào những gai nhọn khổ đau, nhìn đời qua hàng cây xanh xếp hàng dọc trên hè phố, ước mơ vẫn muốn bay bổng theo con diều trên mây, những cánh gió luồn qua vỉa hè đưa nàng đi và về hai buổi sáng chiều đều đặn như con thoi . 3.
15 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Nếu hương thời gian ở đây mà thiếu giọng hát ve sầu chuyên chở mùa màng trên đôi cánh nâu của nó không rung lên trong buổi nắng mai thì mùa hạ sang lúc nào cũng chẳng ai hay. Hương còn nhớ rất rõ chiều hôm đó hai người theo lũ bạn đi picnic rồi sau đó mọi cặp đều ra sân. Hương thấy chồng thẩy banh rất đẹp, đẹp và hào hứng hơn mọi lần. Nhưng khi chàng vừa xoay người để tránh trái love thì tay chàng vội bỏ vợt xuống, hai tay ôm chặt đỡ lấy ống chân phải. Thoáng trong đầu chàng nghi là vọp bẻ (chuột rút ) vì ra mồ hôi nhiều và uồng ít nước trong ngày, nhưng sao cơn đau thuộc loại bất thường( onset ) và mỗi lúc mỗi đau hơn, đau như bị đập gẫy xương ống quyển (shin bone ). Bạn bè trước đó đã gỉải tán hết. Hương một mình phải dìu chồng lên xe chở chàng vào Emergency. Đến nơi, chàng bắt đầu nôn ói và đi tiêu chảy dữ dội. Lúc này, chàng nhớ lại hồi sáng lúc ngủ dậy ống chân bên phải có nổi một lằn đỏ ngoài da nhưng không đau, và sau đó vì những công việc trong ngày đã làm chàng quên khuấy đi. Bây giờ cả ống chân hâm hấp nóng và xưng đỏ lên, một ý tưởng thoáng qua trong đầu, Chương xin được gặp bác sĩ trực khẩn cấp để nhập viện. Suốt đêm chàng trải qua những cơn đau rùng rợn, đau như xé gan, xé thịt. Morphine được chích liên tục giúp chàng sức chịu đựng để làm test và M.R.I. Kết quả khám nghiệm, Chương bị Necrotizing Fascìlitis Type II ( chưa có từ này trong Việt ngữ ). Mọi người trong gia đình đều được mời đến để nghe hội đồng y khoa giải thích về căn bịnh của Chương. Thật hiếm nhưng hiểm nghèo. Riêng nàng, kể từ lúc sự việc xẩy ra, Hương đã ý thức phải giữ sao cho tinh thần được bình tĩnh, những cử chỉ hốt hoảng, than van, khóc lóc, những dòng nước mắt ngắn dài không thể làm đổi thay được gì cả. Nàng luôn ở bên chồng, hai tay nắm chặt tay chồng như để truyền sức mạnh và can đảm sang cho chàng. Chỉ mới mấy ngày mà cơ thể và sắc diện của Chương đã thay đổi khá nhiều vì output ( chất liệu thải ra ) nhiều hơn intake ( dinh dưỡng ), chàng ngủ li bì chỉ thức giấc khi morphine đã tan hết. Tình trạng không có gì khả quan, mặc dầu chàng đã được chích vào máu loại péniciline cực mạnh để ngăn bớt sức tàn phá của loài siêu vi khuẩn đã xâm nhập vào cơ thể.Có lẽ đúng vào lúc hệ thống miễn nhiễm không đầy đủ. Sáng nay vùng da thịt trên xương ống quyển bắt đầu từ mầu hồng hào như chân bên trái từ từ đổi sang mầu tím, một vài mụn bóng nước (blister) đã xuất hiện đưa chàng vào cơn sốt mê man. Đã hai ngày nay Chương không ăn gì, chỉ sống nhờ vào những bịch serums, nhưng theo lời bác sĩ chuyên khoa chàng sẽ tỉnh lại. Bịnh sẽ bớt và sẽ xuất viện ngày gần đây. Lời tiên đoán đó quả không sai mấy, nhờ thuốc mạnh, chàng đã tỉnh lại và hết sốt, đã có thể ngồi dậy và bắt đầu ăn được chút đỉnh. Gia đình và bạn bè hay tin đều đến thăm và mừng cho chàng. Người vui mừng nhất hôm đó phải được kể là Hương, nàng như được cứu sống cùng lúc với chồng. Giá trị của mạng sống đối với nàng lúc này thật là cao quý, tiền bạc, của cải ngay cả danh vọng cũng không thể so sánh được. Chương là thầy thuốc, chàng hiểu sự bình phục không đơn giản như người ta nghĩ, xuất viện không có nghĩa là chàng sẽ khỏi bịnh, nếu may mắn chàng thoát chết nhưng sẽ trở thành người tàn tật suốt đời. Còn chuyện phải hy sinh một phần cơ thể là chuyện chắc chắn không thể tránh được ! Đối với Chương
16 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN cái giá phải trả cho hai mươi năm miệt mài trên ghế nhà trường là tấm thân tàn phế quả thật quá đắt. Tuy nhiên chàng còn thương vợ hơn có thể vì chàng mà cuộc đời của Hương, một hoa khôi biến thành hoa phù dung. Những toan tính cho tương lai mới tháng trước hai người vẽ ra nay đã thành dĩ vãng. Chương đã xuất viện được một tháng, hằng ngày có y tá đến thăm chích thuốc và thay băng, di chuyển trong nhà bằng xe lăn. Chương bây giờ không còn là Chương của mấy tháng trước nữa. Mỗi lần ngang qua tấm hình chụp lúc ra trường, Hương lại ứa nước mắt, nhưng không dám khóc trước mặt chồng. Đối với nàng, đã đành bông hoa dù đẹp đến đâu cũng có ngày tàn, nhưng sao vội vã ra đi giữa tuổi thanh xuân. Câu nói của chồng ngày trước trở thành bè lục bình đi quẩn quanh rồi trôi trở lại. Lá cũng có thể thay màu giữa nắng xuân hạo hực. Nàng thực sự không còn nghĩ đến thân mình nữa chỉ cầu mong cho chồng được lành bịnh. Sức khỏe của Chương mỗi ngày thêm tồi tệ. Chân bên phải từ đầu gối trở xuống đã hoàn toàn mất cảm giác. Độc tố do siêu vi khuẩn phóng thích ra tạo nên toxic shock syndrome. Bắp thịt và da từ từ bị phá hủy. Nguy cơ cắt bỏ ống chân không còn xa nữa. Chương đã chuẩn bị tinh thần từ lâu để nghe tin này. Nhưng với Hưong thì lại khác. Da thịt nàng toát mồ hôi lạnh, cả người nàng run lên như bị sốt rét, mồ hôi vã ra như tắm, hai lỗ tai lùng bùng, hai mắt tối xầm lại và nàng không còn nghe thấy gì xung quanh mình nữa. Gia đình phải đưa nàng vào phòng cấp cứu. Hôm sau, Hương đã trở lại bình thường và dự tính một chương trình khác. Nàng quyết định làm theo lời chỉ dẫn của tâm linh. Thấy chồng vẫn bình tĩnh, nàng yên tâm lên tiếng: -Anh ơi, mấy tháng qua em đã thấy sự can đảm phi thường của anh, anh đã hiên ngang chiến đấu cho tới ngày hôm nay, anh không thất bại, anh sẽ sống, nhưng em không muốn anh phải hy sinh phần cơ thể của anh. Anh không hay rằng anh còn một thầy thuốc cuối cùng nữa mà em muốn giới thiệu với anh, anh cho phép em đi lấy thuốc về cho anh nhé. Ngày đêm em âm thầm năn nỉ với vị lương y này và em chỉ còn đợi anh cho phép. -Hương à, anh cám ơn sự hiện diện của em trong đời anh cũng như tấm lòng hy sinh cao cả hiếm có của em, nhưng khoa học đã dùng đến loại péniciline mạnh nhất rồi, đã chận đứng sự lan tràn sang những phần khác của cơ thể, nhưng khoa học không còn phương tiện nào giữ lại cho anh phần cơ thể này nữa đâu em à. Nghe xong, nàng lấygiọng đầy tin tưởng nói với chồng: -Nhưng theo em cơ hội vẫn còn anh à, em tin tưởng, trông cậy và phó thác vào tay vị lương y cuối cùng này, em đã mướn y tá ở với anh thường trực trong thời gian em đi lấy thuốc về cho anh, anh bằng lòng đi anh nhá. Lourdes, miền đồi núi thoai thoải dưới chân rặng Pyrenees, lúc này đã vào thu, bầu trời xám ngoét. Đền thờ thưa thớt người, chỉ thấy mưa và gió vần vũ. Ai đã từng sống trong vùng đồi núi cao nguyên Việt nam mới thấm thía cái thời tiết vào đông của nó. Suốt ba ngày đêm ở Lourdes, Hương quỳ bất động trước tượng Đức Trinh Nữ. Nàng lần chuỗi mân côi, và liên tục làm tuần chín ngày, bất kể mưa to gió lạnh,
17 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN đói khát. Ngày sau cùng,trước giờ ra về nàng thành khẩn xin với Đức Mẹ rồi rót đầy hai bình nước suối, đó là tất cả hành trang của nàng. Hương chạy đua với thời gian phải thực hiện trước khi cha mẹ chồng hay tin con dâu dùng nước suối Lourdes để chữa bịnh cho con trai mình. Ông bà đã ra sức can ngăn nàng không cho đụng đến chỉ làm cho chồng thêm đau đớn hơn mà thôi. Nhưng Chương bằng lòng để cho Hương thực hiện, nên họ bỏ ra về. Còn lại một mình, thấy gió đã thuận chiều không rõ vì đâu mà chồng nàng đã đi theo kế hoạch của nàng và cả bà mẹ chồng, em chồng không lấy quyền hành ra mà hành xử. Hoặc ít ra cũng lải nhải dai như đỉa để làm cho nàng nản lòng. Nàng như vừa vượt qua được bức tường Berlin mà không bị trúng đạn. Hương chuẩn bị chu đáo. Thắp nến lên trước ảnh Đức Mẹ rồi qùy gối bên chồng, cả hai cùng cầu nguyện, và đây là giây phút thật cảm động nhưng cũng thật táo bạo. Cả hai, lúc này như bị ném vào cơn thách thức, một mất, một còn không có sự chọn lựa nào khác. Hương xin chồng hãy nhắm mắt lại và nàng hai tay nhẹ nhàng nâng cái chân đau lên. Ống chân lúc này hoàn cảnh trông thật ái ngại. Nó như không còn nối kết với thân thể nữa, không còn dấu tích của sự sống, nó như đã chết từ hôm nào đang rữa thối. Nàng từ từ thả vào trong chậu nước đã được hâm lên cho ấm. Nguyên cả ống chân của chàng lúc này chìm vào trong nước. Nhưng chàng đã mất hết cảm giác . Năm phút cậy trông trôi qua trong chờ đợi...không có phản ứng gì..Không gian lẳng lặng, thờ ơ như thách đố.Thời gian như ngừng trôi. Rồi bẩy phút hoang mang trong cơn ngột ngạt ..buồn tủi. Thượng Đế như đi vắng, lời cầu xin tha thiết chẳng được đoái hoài, như đứa con bị bỏ rơi… rồi mười phút. Chương bắt đầu có cảm giác như máu trong mạch luân chuyển. Nhiệt độ cơ thể và chân ấm hơn,da râm ran như kiến bò. Rồi cảm giác nôn nóng ấy mỗi lúc một mạnh như lửa đốt, như cơn lốc xoáy vào cơ thể. Nó từ từ như con sóng thần tràn lên bờ. Rồi hung hãn như cào. Như cấu.Bủa vây tứ bề làm cho chàng hoảng hốt kêu thét lên. Hai tay nắm chặt lấy lưng áo của vợ. Bên trong chậu nước, chân chàng đập lên, đập xuống nước bắn văng tung toé làm cho Hương cũng hoảng hốt quýnh quáng không biết phải làm sao. Nhưng...sau giây phút kinh hoàng đó, con sóng thần từ từ rút đi để lại bầu khí vô cùng yên tĩnh. Nghe rõ từng tiếng tim đập của nhau. Cơn hoảng hốt lắng xuống. Cái cơn lốc rút êm khỏi cơ thể chàng. Cơn đau giảm dần, giảm dần và dịu hẳn lại...Chương bưông hai tay ra. Người chàng ướt đẫm mồi hôi. Cả hai người cùng nhìn nhau, bốn mắt thao láo...Chuyện gì vậy ? Một phép lạ ư (Supernatural), chưa rõ! ..Chỉ biết là lúc này cơn đau không còn hành hạ như trước nữa. Để yên chân trong chậu nước thêm mấy phút, Hương mới vớt lên bọc vào khăn bông rồi dìu chồng nằm xuống giường.Chương tìm lại sự thư giãn mà chàng đã đánh mất vì đau đớn trong hơn nửa năm qua. Chưa đầy mười lăm phút sau, Hương đã nghe tiếng ngáy của chồng. Tiếng ngáy đã vắng đi sau thởi gian dài thay vào bằng tiếng rên rỉ vì đớn đau. Chàng đã ngủ yên giấc suốt chiều hôm đó và suốt đêm, mãi đến mười giờ sáng ngày hôm sau Chương
18 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN mới thức dậy. Chàng thấy trong người khỏe lại và thấy đói. Cơn đau dường như không còn nữa. Da chân chàng đã khô, không còn chảy nước hôi hám vì da thịt rữa nát như hôm trước. Những tuần lễ kế tiếp, cả hai vẫn chưa hết sợ hãi như hai con chim vừa thoát nạn, nhưng vẫn sợ “làn cây cong”. Hương và cô em gái mời cha mẹ chàng cùng đi, đưa Chương trở lại bịnh viện xin tái khám theo hạn kỳ. Hội đồng y khoa hôm đó đều có mặt tề tựu để nghe tường trình về hồ sơ của bịnh nhân do bác sĩ chuyên khoa, người chữa trị cho chàng hơn một năm qua. Sau khi có kết quả M.R.I đều xác nhận không còn sự hiện diện của siêu vi khuẩn cũng như độc tố của chúng tồn tại trong xương thịt của bịnh nhân. Thêm vào là thần kinh cảm giác đã bắt đầu nốt kết, hoạt động trở lại bình thường, nên họ tạm thời ngưng giám định amputation, chờ ngày tái khám lần sau. Nghe đến đây, Hương ôm chặt lấy chồng tiếng khóc của nàng bỗng nhiên vỡ oà ra, khóc như chưa từng thấy trong đời, nàng để cho nước mắt chan hòa trôi đi cùng với những tủi buồn chất ngất, những lo âu, những lần thần kinh căng thẳng như muốn nổ tung ra từng mảnh, bao tháng trường vò võ thức trắng đêm, hai mắt thao láo nhìn chồng như nhìn vào tương lai tối đen vô vọng. Chương đã hoàn toàn bình phục. Lần đầu tiên sau hơn năm trời vật lộn với cơn bịnh hiểm nghèo. Hai người dìu nhau đi dưới tàn những hàng cây anh đào nụ hoa no tròn nhựa sống, cảnh vật như được hồi sinh. Hương tự nhủ mùa đông của đời mình đã thực sự kết thúc. Đã lùi vào dĩ vãng, một mùa đông mịt mù với bao nỗi oan khiên, sợ sệt lúc nào cũng lởn vởn như bóng ma, như oan hồn ngày đêm bao vây nàng. Giờ đây, dưới nắng xuân, hai má và làn môi Hương tươi hồng,Chương nhìn vợ rồi ôm chặt lấy vai nàng: -Hương em, để tạ ơn Đức trinh nữ đã cứu anh khỏi bịnh, mùa Phục sinh năm nay, anh sẽ trở thành một tín hữu Công giáo, cùng đi với em cho trọn kiếp người và cùng hát với em bản tình ca dang dở. Hương cọ má vào vai chồng tỏ vẻ hài lòng. Cùng hòa nhịp với đất trời, có hai tâm hồn vừa được đổi mới, vừa được tái sinh sau cơn ác mộng. Trên nhánh hoa anh đào, có đôi chim sâu cũng đang hoà với đất trời hát lên bản tình ca đời mình. Ngân-Hà (Hát cho mùa xuân 2024)
19 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Phiếm Năm Con Rồng Tôi đã đặt cả hai chân lẫn hai tay và một cái đầu vào những ngày đầu tiên năm thứ 24 của thế kỷ 21. Coi như một phần tư thế kỷ. Một phần tư thế kỷ đâu phải là ít. Nhưng cũng chưa phải là nhiều. Hình như tôi hơi tham lam khi nhớ lại lúc còn sống trong ngôi nhà xã nghĩa đại đồng vì tôi đã từng ao ước “được sống đến ngày đầu tiên của thế kỷ thứ 21”. Đúng là loại “ước mơ hão huyền” quá tầm với của tôi vào thời gian nhìn thấy người ta cứ rủ nhau mườm nượp lên thuyền (chứ không phải là tàu) vượt biên, rồi cũng lắm người leo lên máy bay xé mây để đi đến “Tây Phương Cực Lạc”. Thế mà tôi – rốt cuộc cũng được làm thân tỵ nạn tại đất nước Hoa Kỳ này đã ngoài ba mươi năm và điều khiến tôi vui nhất là đã “được sống đến ngày đầu tiên của thế kỷ 21”. Chẳng những thế mà tôi đã sống được gần một phần tư thế kỷ. Cũng nhớ lại, từ ngày đầu thế kỷ đến nay tôi đã trải qua rất nhiều lần được đánh đu theo con Rồng sắt để đi nhiều nơi trong thiên hạ. Năm Rồng đầu tiên của thế kỷ 21 là năm 2000, kế đến là năm 2012 và hiện tại là 2024. Trí nhớ của tôi đã cùn lụt ở tuổi tám mươi nên chỉ nhớ vài mẫu chuyện của hai năm Rồng: Rồng Canh Thìn 2020, Rồng Nhâm Thìn 2012. Nhớ tới đâu viết tới đó cho vui vậy thôi và một cách để luyện trí nhớ. Trước hết với năm Rồng 2000. Dạo đó bàng dân thiên hạ gọi là Y2K (Year of 2000). Những tháng cuối của thế kỷ 20 tin tức lề phải, lề trái, lề giữa, lề trước, lẫn lề sau… đều có đưa tin: Vào đúng thời điểm giao thừa của năm 1999 - 2000 thì toàn thể nhân loại sẽ văng biến ra khỏi mặt đất, hay nói nôm na là “tận thế”. Xuất phát từ nơi đâu tôi cũng không nhớ nhưng tin “tận thế” đã khiến cho sáu bảy tỷ người đang sống trên mặt đất phải nhảy nhổm lên như mông chạm phải lửa. Tin đồn từ người này qua người khác, từ nhà này sang nhà khác…rồi từ nước này qua nước khác… từ Á sang Âu, từ Phi sang Mỹ sang Úc…Người ta nói rằng ngày tận thế đã được các nhà tiên tri nói tới cách nay cả vài trăm năm như Nostradamus hay vài chục năm như bà mù Baba
20 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Vanga. Mấy chục năm nay cứ mỗi lần có một biến cố nào “xấu” thì thấy một số các ông bà làm báo “đời”, các nhà bình “loạng quạng” lại có cơ hội móc tên ông Nostradamus hay bà Vanga ra để rồi gán cho họ đã tiên tri đúng phóc chuyện vừa xảy ra. Tôi cho rằng những lời tiên tri thường được luận giải thông qua lăng kính “chụp mũ” nghĩa là khi có những “việc xấu” như động đất, núi lửa, sóng thần, chiến tranh…xảy ra thì tên các nhà tiên tri được móc ra để rồi bảo họ đã tiên tri đúng trăm phần trăm. Chẳng hạn khi chiến tranh Nga – Ukraina xảy ra thì người ta lôi ông Nostradamus và chụp cho ông là đã tiên tri đúng như trên một trang mạng đã viết như sau: “Ông Nostradamus viết trong năm 2022 “giá bột mì cao đến mức khiến con người chấn động và nhân loại rơi vào cảnh tuyệt vọng”. Lời tiên tri này đúng với khủng hoảng lương thực do ảnh hưởng từ xung đột Nga – Ukraina. Ông cũng viết rằng: “Cá sống ở Biển Đen sẽ bị luộc chín” và nhân loại lâm vào cảnh thiếu ăn. Biển Đen năm 2022 là điểm nóng xung đột Nga – Ukraina khi soái hạm Moskva bị đánh chìm và Nga phong tỏa khiến Ukraina không thể xuất cảng lương thực”. Nếu chỉ đọc thoáng qua thì có vẻ tiên tri của Nostradamus đúng với sự kiện đã xảy ra từ xung đột Nga – Ukraina. Nhưng nói “giá bột mì cao đến mức khiến con người chấn động và nhân loại rơi vào cảnh tuyệt vọng” thì quả là hàm hồ quá mức. Việc thiếu lương thực do Nga phong tỏa chỉ ảnh hưởng đến một số nước ở Phi Châu cũng chưa khiến con người chấn động” và “nhân loại rơi vào cảnh tuyệt vọng”. Đúng là lời của những thầy bàn “vô tội vạ”. Những lời bàn này gây hoang mang cho mọi người. Năm Con Rồng 2000 (Y2K) người ta lôi những lời tiên tri của Nostradamus làm luận cứ cho “ngày tận thế” khiến nhân loại hoang mang đến mức náo loạn. Người ta ùn ùn kéo nhau ra chợ mua đủ mọi thứ mang về nhà tích trữ vì sợ “tận thế” không còn thức ăn. Nghe nghịch lý. Đã tận thế, chết hết ráo còn ăn uống cái nỗi gì? Lạ thật! Trong các chợ người ta vơ mua không còn một thứ gì trên các kệ hàng, nước - gạo - mắm - muối - cá - thịt - mì gói - bộtđường và cả giấy đi cầu…không còn thứ gì. Tháng 12 năm đó thiên hạ thuộc các sắc dân trắng đen nâu vàng không còn tha thiết gì với mùa lễ Giáng Sinh
21 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN và Năm Mới. Người người đang chuẩn bị chết! Rổn rảng nhất là những lời đồn đoán (tiên tri!) rằng phút đầu tiên của năm 2000 trái đất sẽ quay về thời kỳ đồ đá vì có sự trục trặc từ cách ghi thời gian của hệ thống máy tính. Biến cố này được gọi bằng những tên Y2K Problem, Y2K Scare, Y2k Bug, Y2K Error, Millennium Bug…khiến hệ thống máy tính sụp đổ làm cho hệ thống giao thông trên toàn cầu bị ngưng trệ và tất cả những cơ quan xử dụng máy tính đều phải “phẹt mê bu tích”, sinh hoạt của nhân loại chìm vào bóng tối. Không còn ai sống sót! Nghe ra thật kinh hoàng! Tôi đã đặt câu hỏi: “Tại sao các ông các bà thầy bàn lại biết được rằng ở giây đầu tiên của năm 2000 lại có sự trục trặc của hệ thống máy tính trên khắp toàn cầu?”. Nhưng rồi lạ thay! Mười giây cuối cùng của năm 1999 tại thành phố New York người ta vẫn count down… ten…nine…eight…two…one…zero và thiên hạ reo mừng năm 2000 đã đến và năm Con Rồng sau đó lại tà tà xuất hiện vào ngày 5 tháng hai của năm Y2K. Kẻ này không tin vào chuyện tận thế nên đã xin bề trên một nghìn đô để mua một chai rượu Cognac Millennium 2000 hiện vẫn còn nằm trong tủ rượu, lâu lâu lấy ra nhìn cho cho vui con mắt, hẹn có dịp vui để khui mời bạn bè ăn mừng. Tin mừng đã đến: Nhân ngày quốc tế nhân quyền hôm 10 tháng 12 – 2023 có nghe mấy con vượn tuyên bố với toàn nhân loại rằng rằng: “Ngày 31 tháng 12 – 2099 Việt Nam cam kết sẽ thực hiện nhân quyền”, nghĩa là còn đúng 75 năm nữa. Đây mới là sự kiện đáng ăn mừng! Tôi sẽ khui chai rượu Millennium Y2K! Và muốn khui chai rượu đầu thế kỷ thì phải đợi cho đến cuối thế kỷ! Như vậy tôi phải sống đến 155 tuổi để được uống rượu Millennium Y2K. Nhưng theo truyền thống tốt đẹp lâu đời của các ngài đỉnh cao trí tệ thì “cam kết” là một chuyện, còn “thực hiện” hay không là chuyện khác. Không chừng tôi phải sống qua đến thế kỷ hai mươi hai để được nhâm nhi Cognac Millenniun năm 2000… ***
22 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Thứ đến là chuyện năm Rồng 2012. Năm này có lẽ còn căng hơn năm “con bọ Y2K”. Từ tháng 10 tôi đã nghe râm rang truyền miệng là “Tận thế sẽ diễn ra vào đúng vào ngày 21 tháng 12 – 2012”. Tin này đầu tiên loan ra từ một một vị mục sư cho các tín đồ và được nhanh chóng đến tai mọi người trên khắp toàn cầu. Ngoài những lời phán chắc như đinh đóng cột (cột bằng gỗ lẫn cột bằng đá) của vị mục sư, còn có vô số nhà tiên tri mới mọc cùng các “mê tín gia”, các nhà “thời cơ” luận luận bàn bàn hết sức rum beng khiến tác động đến đời sống của cả nhân loại. Hình ảnh của những nhóm thổ dân miệt Trung mỹ lập đàn khấn nguyện xin đừng động đất, các ông thầy cúng ở Ấn Độ cũng dựng đàn khấn vái tứ tung. Ở Pháp người ta rủ nhau chạy đến một thành phố (không nhớ tên) để khỏi chết vì nơi đó “không tận thế”. Thực tế nhất là ở Hoa Kỳ, nhiều nơi người ta đào hầm sâu xuống lòng đất đến năm bảy mét rồi xây nhà lập phòng và các tiện nghi khác để tránh tận thế, có những căn nhà bề ngang ba mét, dài năm mét được lắp bằng những tấm thép giá cả trăm nghìn đô la. Thứ ít tiền hơn thì người ta chỉ đặt những ống thép dưới lòng đất ba thước (không phải ba tấc) và ai muốn xuống trốn dưới đó thì cứ đến đó mà chui xuống “ống mồ” mà núp…Kể sơ thôi chứ nhiều chuyện xảy ra nghe nực cười lắm. Ngoài ra, bổn cũ được soạn lại chu đáo hơn là màn đi vét các thức ăn thức uống ở các chợ Việt chợ Mỹ chợ Tàu… lẫn chợ Mễ chợ Đại Hàn… Nhiều nhà tiên tri mới không tên tuổi vin vào ý kiến của các nhà chuyên nghiên cứu lịch sử nhân loại cho rằng: Người Maya vào thời cổ đại ở vùng Trung mỹ đã có một nền văn minh huy hoàng và họ là người đã phát minh ra cách tính lịch còn được lưu giữ cho đến ngày nay. Theo đó, lịch Maya được hình thành vào 250 đến 900 năm sau công nguyên và được quay vòng theo các chu kỳ. Năm 2012 là thời điểm kết thúc của một chu kỳ nhỏ thuộc một chu kỳ lớn (?). Đó chính là thời điểm “tận thế”, trái đất sẽ bị chôn vùi trong những trận động đất và hỏa hoạn sau khi bị một tiểu hành tinh đâm xuống trái đất đúng vào ngày 21 tháng 12. Năm 2000, tôi còn nhớ vào lúc quả cầu sáng từ thành phố New York vừa chạm số zero và bản nhạc Auld Lang Syne cất lên thì cả nhà chúng tôi tuy đang ngồi nhà vẫn cùng nhau nâng ly “Chúc Mừng Năm Mới”. Do cảm nhận từ Y2K nên giao thừa của 2012 chúng tôi cũng lặp lại bài bản cũ: không chạy đi mua
23 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN thức ăn cho ngày tận thế và cũng nâng ly “Chúc Mừng Năm Mới” đồng thời gửi lời chúc đến cho bạn bè thân quen ở khắp mọi nơi. *** Năm nay 2024. Âm lịch là năm con rồng – năm rồng thứ ba của thế kỷ 21. Cũng như rất “thông lệ” khi trận động đất tại Nhật Bản xảy ra vào ngày đầu năm dương lịch thì lập tức hôm sau đã thấy vài email chuyển đến cho biết là bà Baba Vanga đã tiên đoán trúng phóc biến cố chết người này. Tôi tính hay nghi ngờ nên đặt vấn đề: “tại sao các nhà chuyên theo dõi để đọc để nghe các lời tiên tri của bà Vanga không báo trước cho bàng dân thiên hạ biết để đề phòng bằng cách di tản ra khỏi khu vực có động đất mà mãi sau khi động đất mới đi mò tìm tiên đoán của bà và cho rằng “đúng phóc”? Dạo biến cố 911 xảy ra năm 2001 cũng vậy, sau khi có hơn ba ngàn người chết bởi vụ đâm máy bay vào tòa tháp đôi tại Nữu Ước thì người ta mới lôi những tiên đoán của bà Vanga ra và cũng phán rằng bà Vanga nói “trúng phóc”. Tình trạng này đã diễn ra cả thế kỷ nay và hình như đây là công việc chính của những nhà mê các lời tiên tri sau những biến cố. Kẻ này không hiểu nỗi! Tết con rồng thứ ba của thế kỷ 21 sẽ bắt đầu từ ngày 10 tháng 2 – 2024. Mong rằng suốt năm con rồng đừng có thêm biến cố chết người để khỏi nghe các lời bàn của các nhà mê tiên tri trừ các cuộc chiến đã và đang xảy ra tại Đông Âu và Trung Đông. Phong Châu
24 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Trang Thơ Chào Mừng Xuân Giáp Thìn 2024 Khai bút đầu năm Đầu năm khai bút viết vần thơ Đất Trời rực rỡ đẹp như mơ Hồn xuân phơi phới! Già . . . mặc kệ Sức khỏe bình an. Tình vẫn chờ. Chúc mừng bạn hữu ở gần xa Rộn rã niềm vui tiếng xuân ca Văn thơ trào phúng vui ngày Tết Vạn Sự Bình An đến mọi nhà. Sức khỏe, tuổi già đẹp lão ra Xuân về dạo khúc nhạc tình ca Đón chào năm mới. Tình xuân mới Vui với nàng thơ tuổi không già. Chúc xuân Lê Tuấn
25 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Xuân Về Chưa Xuân về trên phố chưa? Em đi viếng cảnh chùa Nụ biếc tầm xuân nở Lòng em nhớ xuân xưa. Áo lụa hồng trinh nguyên Lòng em bao nỗi niềm Ôm một trời nỗi nhớ Vấn vương tuổi thần tiên. Xuân đến cửa nhà em Rực rỡ bên bực thêm Cánh mai vàng chớm nở Đợi tình về thâu đêm. Khoe dáng nhiều sắc hoa Dài thêm dòng thái hoà Nguyện ước mừng năm mới Bình an đến mọi nhà. Rót đầy ly rượu mừng Xuân về chúc người thương Đời thêm nhiều hưng phấn Tiếng pháo vang phố phường. Khách du xuân tìm về Phố núi tình say mê Khói lam chiều mây trắng Mang theo khối tình quê. Lê Tuấn Một ngày chớm xuân.
26 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Mùa xuân mở cửa Xuân vừa mở, ngày vui về đón Tết Vẫy chào nhau, tay nắm lấy bàn tay Xin chúc nhau trăm tuổi trời xuân mộng Cùng chung vui nâng chén vị men say. Gió xuân nào vang tiếng nhạc du dương Cho âm điệu lãng quên cõi vô thường Ta lại say với muôn ngàn cung điệu Để hồn thơ tuôn chảy suối vấn vương. Tế Luân
27 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Xuân nhớ Chim trời ríu rít gọi nhau Khúc giao mùa đã đổi màu sang xuân Rộn ràng lòng thấy bâng khuâng Nghe như hơi thở tình nhân tìm về. Bồi hồi nhớ cảnh Tết quê Nhớ thời son trẻ đam mê tình đầy Mới ngày nào tuổi thơ ngây Hồn xuân hớn hở xum vầy vui chơi. Bên hiên nghe tiếng Mẹ cười Nụ cười Mẹ chứa cả trời gian nan Bên Mẹ nồng ấm chứa chan Mùa xuân có Mẹ lòng tràn đắm say. Ngậm ngùi sợi tóc màu mây Mẹ về sương núi đồi tây hững hờ Chiều nghiêng bóng nguyệt đêm mơ Vô thường nhân thế xóa mờ ước mong. Con thuyền buông lái bến sông Dòng xuôi gợn sóng mây hồng giăng ngang Bãi sông một nhánh mai vàng Mùa xuân chợt đến huy hoàng chiêm bao. Ước gì Mẹ hóa vì sao Từng đêm con ngủ rơi vào giấc mơ Cho con tìm lại tuổi thơ Mùa xuân bên Mẹ. Bài thơ ân tình. Tế Luân
28 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Mơ Ước Ngày Xuân Đóa hoa chớm nở lá xanh Giọt sương còn đọng long lanh sắc màu Đêm qua sương lạnh trăng thâu Em vào múc cạn mạch sầu đổ đi. Ngoài sân bãi cỏ xanh rì Có loài cỏ lạ xuân thì nở hoa Tóc dài hương gió bay xa Em thay áo mới bóng tà huy bay. Đóa hồng hoa nở trên tay Ngây thơ chờ đợi đến ngày xuân sang Trước sân cúc nở hoa vàng Đào, mai, rực rỡ huy hoàng đón xuân. Sao em ngơ ngẩn bâng khuâng Như chờ như đợi đường trần nối duyên Trong mơ em thấy bà tiên Mong sao gặp được người hiền thi nhân. Bao giờ em gặp người thân Tình chàng ý thiếp đường trần thênh thang Bài thơ ngôn ngữ nhẹ nhàng Tình thơ ý đẹp ngập tràn yêu thương. Xôn xao tiếng gọi bên đường Mơ xuân hiện hóa thiên đường rong chơi Tơ hồng giăng mắc ý trời Em mong xuân đến một đời bình an. Tế Luân
29 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Đời Đã Quen Đời đã quen rồi sống tha phương Quê người chợt nhớ đến quê hương Những buổi chiều thu mây đỉnh núi Như khói lam chiều, toả hơi sương. Lặng lẽ ngày đi, gió mưa tan Ta ở nơi đây trọn kiếp tàn Tóc bạc theo từng năm Tết đến Mà mùa xuân qua, tình chứa chan. Hoa cúc nở vàng trên lối đi Một nhánh đào khoe nét xuân thì Tình xuân duyên đỏ thêm sắc thắm Tiếng nhạc còn vang khúc biệt ly. Đời như thoáng hiện bóng hư không Ta đã quên rồi chuyện viễn vông U uẩn niềm đau về qúa khứ Trời đất mùa sang, vẫn quay vòng. Em có nghe xuân đến nơi đây Điểm dáng hồng thêm, nét thơ ngây Thương nhau giữ trọn hương tình ấm Đừng để tình xuân vội xa bay. Lê Tuấn Ngày xuân trên thung lũng hoa vàng
30 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Xuân về trên thảo nguyên Thảo nguyên xanh ngát cánh đồng Hoa vàng lấp lánh tình nồng men say Lòng xôn xao hương gió bay Ngày xuân vừa đến trên tay nhẹ nhàng. Nắng hong khô sợi tơ vàng Nghe bâng khuâng nhớ mơ màng ý xuân Bên đời một bóng giai nhân Lãng du mấy độ phong trần ước mơ. Đời chia đổi hướng hai bờ Nghìn trùng xa cách hững hờ chia ly Quê hương độ tuổi xuân thì Bây giờ tóc bạc xá gì dáng xưa. Hồn đau biển gọi cơn mưa Bờ xa còn đợi đò đưa người về Khi xưa để mất câu thề Lời thơ ngưng đọng bộn bề suy tư. Tâm vừa nhập bóng thiền sư Hồn đang trong giấc mời hư không về Thảo nguyên xanh ngát dòng mê Gió xuân mang đến hương quê chân tình. Tế Luân Mùa xuân trên thung lũng hoa vàng San Jose
31 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Hương Mùa Xuân Ngày xuân hương cỏ lạ Hoa đào chen sắc mai Bướm ong bay tìm mật Ngày vui nối tình dài. Sợi nắng xuyên lấp lánh Khẽ điểm nhẹ trên môi Em cười vui ngày Tết Lòng xôn xao gọi mời. Tháng giêng xuân vừa đến Cho tình yêu lên ngôi Gợi thêm từng nỗi nhớ Thơ tràn ngập hồn tôi. Lê Tuấn
32 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Lục Bát Mừng Xuân Bướm xinh đậu nhánh hoa đào Én bay uốn lượn đón chào trời xuân Gió đông khép nép ngại ngần Nắng lung linh tỏa đường trần thênh thang. Cành mai thêm sắc hoa vàng Vườn Đào thắm đỏ màu loang tím chiều Dáng em e ấp mĩ miều Mừng xuân xin gửi đôi điều thân thương. Đường tình ghi dấu vấn vương Ái ân ẩn hiện màu sương trắng mờ Như thương, như đợi, như chờ Trăm năm khép lại bến bờ tình riêng. Lắng nghe tình khúc tháng giêng Du dương tiếng nhạc gợi niềm xuân xưa Trời xuân lất phất hạt mưa Tình như gió thoảng đẩy đưa vô thường. Lê Tuấn
33 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Rượu Mây Mùa Xuân Có một dạo mây trời xuống thấp Tôi dang tay bốc một chùm mây Đem về ướp ủ trong bình rượu Đợi đến ngày xuân nhấp chén say. Uống thử rượu mây trời gửi tặng Men say nhân thế chuyện lăng nhăng Đổi dời vận nước tình chao đảo Biết đến bao giờ thay đổi chăng? Có một lần trời uống rượu say Trèo lên mây trộm đoá hoa mai Đêm về hoa nở thành tiên nữ Bầu bạn cùng tôi luyến tiếc hoài. Cũng có lần trời muốn đón về Ngại ngùng tiên nói vẫn còn mê Tình yêu nhân thế đang nồng ấm Tiên nữ không về đừng rủ rê. Trời nổi cơn ghen vào giấc mơ Buộc vào bầu rượu một túi thơ Thế là dạo ấy tôi thơ thẩn Nghĩ đến nàng thơ nhớ dại khờ. Bởi thế cho nên thói mộng mơ Thường hay thơ thẩn với nàng thơ Thương mây khóc gió đời phiêu bạt Đến tuổi già rồi vẫn ngẩn ngơ. Tế Luân Tháng Giêng
34 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Tháng Giêng Tháng Giêng Tháng giêng trời xanh bỏ ngõ Gọi mời hoa bướm vào chơi Sắc màu xanh vàng tím đỏ Em hồng má thắm đôi môi Tháng giêng thì thầm gọi gió Sang mùa vần vũ trùng khơi Có loài chim di bé nhỏ Vật vờ đôi cánh tả tơi Tháng giêng người đi ra biển Nhớ về dĩ vãng khôn nguôi Xa nhau cuối mùa chinh chiến Ai dòng ngược ai nẻo xuôi Tháng giêng đứng bên bờ núi Mỏi cổ trông về cố hương Đâu rồi quê cha đất tổ Xa tắp ở tận mười phương Tháng giêng đi vào phố chợ Nhớ mẹ dặm miếng trầu cau Trĩu lưng đã dài năm tháng Chập chùng bãi cát nương dâu Tháng giêng vọng hồn tử sĩ Bây giờ hồn phách nơi đâu Có nghe trùng trùng sông núi Quê hương gánh nặng nỗi sầu Phong Châu
35 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Đầu Năm 24 Đầu năn 24. Tuổi tám mươi Chỉ một mình ên. Tôi mỉm cười Mắt mờ chân chậm. Cùng tai điếc Nhưng vẫn nhìn đời. Một màu tươi Quà đến đầu năm. Thật bất ngờ Số là. Lẩn thẩn mấy vần thơ Văn chương nửa chữ. Chưa đầy túi Đời sống. Đôi khi cũng vật vờ Ấy thế. Mà nay được nhận vào Hội “Pen Hải Ngoại”. Nghe cũng oai Nghĩ mình. Viết style tài tử Lòng dặn lòng. Chữ đúng chữ sai Hôm nay. Vui nhận quà đầu năm Cũng mong. Còn sức để góp phần Truyện thơ nhớ. Đừng quên nguồn cội Tự Do. Hai chữ tựa sao băng Phong Châu 10 Chữ Nghiêng Nghiêng vai gánh một đóa sầu Nghiêng đôi tay với nửa bầu tương tư Nghiêng tâm thần trí sật sừ Nghiêng chân nửa bước đi từ hư không Nghiêng tai mờ ảo thinh không Nghiêng tim nghe nỗi mênh mông cội người Nghiêng môi héo một nụ cười Nghiêng mình xin lại nơi người nụ hôn Nghiêng lòng nghe nặng cô đơn Nghiêng đời để thấy được hơn chẳng là… Phong Châu
36 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN 10 Chữ Có Có con chim lạnh mùa đông Có con suối nhỏ cạn dòng nước khô Có lau lách rủ đôi bờ Có nụ hoa đã cơ hồ héo hon Có con truông nhỏ dốc mòn Có cây thông đứng chon von bên trời Có chiều lộng gió chơi vơi Có đêm trăng khuyết van lời ca sao Có người im tiếng lao xao Có ta đứng ngóng trời cao để buồn… Phong Châu Một Sáng Mùa Đông Xe lăn bánh vật vờ Giữa cõi lòng bơ vơ Miên man niềm sương khói Thấp thoáng trời hư vô Dòng đời xe chạy vội Cuốn hút cơn muộn phiền Đi – về muôn vạn lối Có nẻo nào bình yên Tâm la đà trĩu ngọn Tình chôn chặt đáy sâu Một đời đi chưa trọn Tháng ngày đã qua mau Thôi cũng đành như thể Dòng suối cạn nước khô Chờ cơn mưa mùa hạ Từng giọt rơi hững hờ… Phong Châu
37 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Vớ Vẩn Nhắm mắt trông cảnh trời chiều Để nghe lục bát câu Kiều Nguyễn Du Gió lên giữa chốn mịt mù Ta đi về giữa thiên thu cõi người Bước ra từ mộng đười ươi Trăm năm hóa kiếp khóc cười vẩn vơ Nụ hồng úa nở câu thơ Trăng treo lơ lửng bên bờ tử sinh Thuyền trôi con nước dập dềnh Cũng xin một chút bình sinh với đời Câu thơ vớ vẩn khơi khơi Nắng chiều đang rụng bên đời hắt hiu Phong Châu Tháng giêng 2024
38 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Tết Giáp Thìn 2024 Tân Mão đã qua, Nhâm Thìn đang đến. Mèo Tân Mão 2023, sắp bàn giao cho Rồng Nhâm Thìn 2024 Tết Giáp thìn 2024 rất thuận lợi cho những người Việt tại Hải ngoại đang còn phải đi làm, vì ngày Tết âm lịch, rơi đúng vào cuối tuần (weeken). Đón giao thừa đúng vào ngày thứ sáu tức ngày 9 tháng 2, 24 (dương lịch) ngày mùng một Tết đúng vào ngày thứ Bảy 10 tháng 2, 24 Theo truyền thống Việt Nam, bắt đầu ăn Tết từ ngày 08/02/2024 Dương lịch (tức ngày 29 tháng Chạp năm Quý Mão) đến hết thứ Tư ngày 14/02/2024 Dương lịch (tức ngày mùng 5 tháng Giêng năm Giáp Thìn) Giáp Thìn 2024 (năm con Rồng) Năm 2024 theo lịch phương Đông là năm con Rồng hay còn được gọi là năm Giáp Thìn. Năm này Tết bắt đầu từ ngày 10 tháng Hai năm 2024 và sẽ kết thúc vào ngày 14 tháng Hai năm 2024 theo lịch Dương. Dựa trên lịch vạn niên, năm 2024 là năm của Thiên can Giáp và Địa chi Thìn. Những người thuộc tuổi rồng thường sở hữu khát vọng mạnh mẽ và đặt ra những mục tiêu vĩ đại. Trong truyền thống văn hóa của các quốc gia phương Đông, hình tượng con rồng đại diện cho quyền lực và khao khát thống lĩnh. Ngoài ra, rồng cũng là biểu tượng của sự thiêng liêng và tâm linh. Do đó, người tuổi Thìn thường được mô tả là có năng lượng cao và mạnh mẽ, thu hút, lôi cuốn cũng như sở hữu quyền lực và sang giàu. Chúng ta cũng nên điểm lại giai thoại của Rồng, dân Việt mình vốn giòng dõi (Con Rồng cháu Tiên)
39 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Nói về rồng thì vô số các biểu tượng tốt đẹp mượn danh rồng, ai viết mà nét chữ đẹp thì được gọi là "Nét bút đẹp như rồng bay phượng múa", những người tài hoa mà gặp nhau thì thiên hạ cho rằng "Rồng mây hội ngộ". Rồng là một con vật trong tứ lính được trưng bày trong thờ cúng ngày xưa là " Long, Lân, Quy, Phụng". Dân gian mình từ ngàn xưa mỗi khi di chuyển trên vùng sông nước thì dùng ghe xuồng tàu bè. Còn các bậc đế vương thì ngự trên chiếc thuyền rồng có đội nhạc lễ theo giúp vui cho vua chúa giải trí khi thả thuyền trên sông, ngày nay nơi cố đô Huế các bô lão cho phục dựng lại các con thuyền rồng để phục vụ cho du khách, các nghệ sỹ múa tách uống trà rất điêu luyện, trên tay họ là những tách trà nhỏ, các tách trà này nằm trên những ngón tay, họ gõ nhịp theo cung đàn của các nghệ sỹ khác ngồi chung quanh, rồi các cô cất liên những điệu hò Máy đẩy, Nam ai V.v..nghe qua các câu hò này khiến hồn du khách như đang quay về thời vài trăm năm trước, lúc thì thật bị ai sầu thảm, cũng có lúc réo rẳt mê hồn, rồi thỉnh thoảng gió thổi từ mặt sông Hương lên, tưới mát tâm hồn du khách, khiến bao nhiêu phiền muộn tan biến tự bao giờ. Ngày xưa khi sỹ tử lên kinh đô ứng thí, các anh học trò nào làm bài tốt được chánh chủ khảo chấm đậu coi như "Cá chép vượt vũ môn hoá rồng". Rồng biểu tượng cho sự cao quý của các vương quyền ngày xưa, chỉ có vua chúa mới được tôn vinh là "Rồng" , dân chúng mà lạm dụng hình ảnh con rồng chắc chắn sẽ bị mang tội khi quân có khi gây hoạ cho tam, cữu tộc. Khi chế độ quân chủ lập hiến suy tàn, dân gian mới được hưởng ké hình hài con rồng, các nhà đòn họ trang trí chiếc xe đưa đám tang chạm khắc đôi rồng vàng rất đẹp trải dọc hai bên thân xe, chiếc xe nhà vàng này đưa tiễn những ai tạ từ dương thế, ngồi trên chiếc xe nhà vàng cùng cỗ quan tài của người quá cố, có dạo họ dùng những chiếc xe quá đát, lắp thêm cái nhà vàng và cặp rồng vô và trang trí thật bắt mắt với cả một khối vàng choé, di chuyển chậm chậm thì không sao, nhưng một khi di quan về tỉnh, đường xa dịu vợi thì nguy hiểm vô cùng, đó xe chạy tốc độ nhanh họ đạp thắng gấp thì cả cái giàn nhà vàng trên theo quán tính nó rời các "sắt xi" của chiếc xe mà lao xuống ruộng khiến cho người chết hai lần, thịt đã nát tan, còn thân nhân nếu may mắn thì xây xát, còn xui thì có khi đi thăm ông bà ông vãi luôn không chừng. Rồng theo truyền thuyết là con vật được con người tưởng tượng ra, chưa ai chứng kiến con rồng ở ngoài đời thường, có chăng trên phim ảnh, trên các đèn chiếu 3D trong thời buổi kỹ thuật điện tử lên ngôi. Thôi thì rồng có hay không cũng không sao, vì nó đã hiện diện trong tâm trí con người từ lâu lắm rồi, mình là người Việt thuộc con rồng cháu tiên như cha ông
40 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN mình từng nói, mình phải hãnh diện với điều này, nên gác lại những tị hiềm khác biệt, thật lòng đối đãi tôn trọng nhau để cùng đưa Việt Nam mình cất cánh bay cao, để sánh vai cùng các quốc gia giàu mạnh, hy vọng đất nước mình hoá rồng thật sự trong tương lai, mong lắm thay. Nói tới rồng thì thường nhắc đến mây. Hình như con Rồng làm nên mây Rồng đen lấy nước thì nắng, rồng trắng lấy nước thì mưa. Cho nên chúng ta không lạ gì trong nghệ thuật tạo hình dân gian, làm nền cho rồng là những cụm mây. Như vậy, Rồng đem lại hy vọng về mây mưa để cho dân cư làm ruộng sinh sống. Bài ca dao nói về rồng - mây: Mấy khi rồng gặp mây đây Để rồng than thở với mây vài lời Nữa mai rồng ngược mây xuôi Biết bao giờ lại nối lời rồng mây. Hoặc: Tình cờ anh gặp mình đây Như cá gặp nước, như mây gặp rồng Rồng gặp mây, bán văn bán vũ Cá gặp nước, con ngược, con xuôi Chồng Nam, vợ Bắc anh ơi Sao anh chẳng lấy một người như em? Nhìn chung, rồng là quý, là đẹp. Vì thế ai sinh vào năm rồng, có tuổi rồng thì được coi là tốt số, cuộc đời sẽ có nhiều cơ hội bay nhảy và thành đạt. Ai mà có “mả táng hàm rồng” thì thật là phúc to bằng cái đình, tha hồ mà sung sướng, giàu sang, phú quý. Nhưng nếu chẳng may “long mạch” (mạch đất tốt, theo hướng rồng nằm) mà bị động, thì đời thật là khốn đốn đủ điều. Tản mạn rồng Việt Nam
41 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Người Việt hãnh diện là "con Rồng cháu Tiên". Truyền thuyết kể: Lộc Tục, con vua Đế Minh, lên ngôi vua và lấy hiệu là Kinh Dương Vương. Kinh Dương Vương lấy con gái của Động Đình Quân là Long Nữ, sinh ra Sùng Lãm. Sùng Lãm nối ngôi vua xưng hiệu là Lạc Long Quân. Lạc Long Quân lấy Âu Cơ, đẻ ra một cái bọc chứa một trăm quả trứng, nở ra một trăm người con. Ngày kia, Lạc Long Quân nói với Âu Cơ. Ta là dòng dõi Long Quân, tức là Vua Rồng. Còn khanh là dòng dõi thần tiên. Cả hai ăn ở lâu với nhau e rằng không ổn. Nay được một trăm đứa con, khanh hãy đưa năm mươi con lên núi, còn trẫm sẽ dẫn năm mươi đứa xuống biển. Từ truyền thuyết này mà người Việt Nam tự hào có "long phụ tiên mẫu". Sưu tầm trên google Search. Lê Tuấn kính chúc toàn thể qúy vị Văn Thi Hữu. Một năm mới sức khỏe dồi dào, tâm hồn tươi vui trong sáng. Hồn thơ lai láng văn chương chữ nghĩa như rồng múa phượng bay. Xuân sang cội phúc thêm cành lộc Tết về phúc đức nở thêm hoa. Kính chúc qúy vị qua bài thơ Cung Chúc Tân Xuân Cung chúc tân xuân Cung nữ khoe sắc mỹ miều Chúc xuân vui bước đường chiều lả lơi Tân niên hoa bướm tuyệt vời Xuân khoe sắc mới rạng ngời hoa tươi. Vạn lời nói, vạn tiếng cười Sự đời lắm lúc rối bời đau thương Như mây giăng mắc khói sương Ý trời trong lẽ vô thường hiện sinh. Yêu đi cho hết chân tình Nếu mai hai đứa chúng mình xa nhau Thì đời buồn lắm cơn đau Ngày xuân xin hãy, cho nhau nự cười. Tình đời cứ thế đầy vơi Ân tình trả mãi, vạn lời ước mong Cuộc đời vẫn mãi thong dong Xuân về hoa nở, cõi lòng hân hoan. Lê Tuấn
42 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Kính chúc qúy vị An Khang thịnh Vượng – Vạn Sự Như Ý. Trân Trọng Louis Tuấn Lê Xuân Giáp Thìn 2024.
43 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN CHÚC MỪNG NĂM MỚI Chân tình giữ lệ chúc thăm nhau: Khỏe mạnh an, vui, đủ, khỏi giàu. Mắt vẫn thấy trời muôn sắc thắm, Gối bền giai sức bước đều mau. Miệng thường ngon bữa cơm đơn giản, Trí vẫn tinh tường chuyện trước sau. Nam nữ bạn bè đều quý chuộng, Bốn mùa gân cốt chẳng hề đau. Rộn ràng nhịp sống chen theo kịp, Đời mãi còn vui vạn sắc màu, Xót cảnh binh tàn thương phế khổ, Mở lòng thương xót giúp cho nhau. Nghĩa tình, nhân ái chung vui sống, Xã hội công bình, thăng tiến mau. Đất tổ tàn qua cơn khổ nạn, Nước non hoa cỏ thắm tươi màu. Chúc mong quê cũ, người khai trí, Biết trọng nhân quyền, biết phải chăng. Thế giới văn minh nên học hỏi, Bỏ trò gian hiểm, bịp hung hăng. Chúc tuân Chúa, Phật dạy yêu thương, Xẽ phúc, chia may, nghĩa cúng dường. Khiến kiếp phù sinh đều phước hạnh, An bình nhân loại khắp muôn phương. Nhật Quang Phi Hồ
44 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN SỚ TÁO QUÂN Cuối năm. Tháng chạp Ngày đúng hăm ba Tục lệ gọi là Tiễn đưa ông Táo Lên trời báo cáo Tận chốn thiên đình Những chuyện linh tinh Ở nơi trần thế… Khấu tâu Thượng đế Suốt một năm qua Có chiến, không hòa Khắp trên mặt đất Nhân mạng tổn thất Nhà cửa tiêu tan Thống khổ cơ hàn Tang thương dâu bể… Trước tiên phải kể Tại Ukraina Cuộc chiến do Nga Xua quân xâm lược Đúng hai năm trước Mãi cho đến nay Thiên hạ đều hay Trên đà thất bại Putin sát hại Hàng vạn dân lành Chúng uống máu tanh Người dân vô tội
45 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Gây nhiều tội lỗi Trên đất Ukraina Hãm hiếp đàn bà Trẻ con bắt cóc… Chiến dịch thần tốc Thắng! chỉ ba ngày Nhưng cho đến nay Từ thua đến bại Số trời khó cãi Tướng tá thi nhau Đứa trước đứa sau Đi vào địa ngục Putin tiếp tục “Mục hạ vô nhân” Hù dọa lắm lần Xài bom nguyên tử Nhất ngôn nhất cử Đúng kẻ độc tài Lời lẽ thị oai Xem thường thiên hạ… Chuyện này chẳng lạ Hồi dạo tháng ba Đã có trát tòa Đại hình quốc tế Dành cho đồ tể Tên gọi Putin Đầu sỏ “mẹ mìn” Tội danh bắt cóc Định danh trúng phóc Tội ác chiến tranh Trát ghi rành rành Ra tòa luận tội…
46 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Ác nhân đầu mối Thủ lãnh Wagner Đâm mướn chém thuê Tay sai Nga tặc Chuyên nghề làm giặc Tội phạm côn đồ Tiền ủng hậu hô Giết người cướp của Phi châu một thuở Tàn sát dân lành Chủ nhóm lưu manh Prigozhin đầu sỏ Chiến trường rời bỏ Trở lại đất Nga Cùng đám lâu la Quyết làm đảo chánh Ai ngờ lọt mánh Kế bẩn Putin Không trúng đạn mìn Cũng lăn ra chết… Chuyện dài chưa hết Giúp Ukraina Vũ khí tà tà Chuyển sang biên giới Ukraina phấn khởi Tiêu diệt quân Nga Sang năm thứ ba Quyết phân thắng bại…
47 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Nhân loại quá hãi Chiến trận Trung đông Hamas chơi ngông Nửa đêm mở trận Gây thêm thù hận Với Israel Thử lửa một phen Xuyên qua địa đạo Quá là tàn bạo Giết sạch dân lành Con số ghi rành Nghìn tư nhân mạng Cấp cho bom đạn Từ xứ I Răng Chiến sự quá căng Israel nổi giận Mỗi ngày chục bận Oanh kích Gaza Con trẻ đàn bà Chết oan vô tội Hamas bí lối Ẩn náu nhà thương Do thái chẳng nương Mở đường tiêu diệt Hòa đàm đặc biệt Hưu chiến sáu ngày Bờ đông bờ tây Con tin được thả Bom rơi đạn nả Hỏa tiễn đua bay Vần vũ đêm ngày Gaza tan nát…
48 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Hoa kỳ bám sát Yểm trợ Israel Vài nước ăn theo Hùa theo Hamas Xuống đường bài bác Chống Israel Đả đảo ì xèo Từ Âu đến Mỹ… Nga thường bắt bí Các nước Âu Châu Có kẻ thụt đầu Sợ Nga như cọp Nato hội họp Số phận Phần Lan Luận luận bàn bàn Thuận đơn gia nhập… Nhiều điều bất cập Lắm chuyện xảy ra Từ nước chú Ba Trung hoa cộng sản Quyết đánh tư bản Tiêu diệt tư do Ra sức chăm lo Chiếm sông lấn biển Gây nhiều tai tiếng Chiến lược vòng đai Bẫy nợ dài dài Từ Phi đến Á Xưng hùng xưng bá Lấn chiếm biển đông Súng đạn chỉa nòng Đài Loan đảo quốc
49 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Ngoại giao phét bốc Ngôn ngữ sói lang Dân chúng chẳng màng Trong cơn đói khổ Thần là Táo mỗ Tâu tiếp chuyện nhà Tục gọi Cờ Hoa Hay là Mỹ đế Các nước đều nể Nước mạnh dân giàu Kinh tế hàng đầu Ai ai cũng khoái Nhưng mà phải nói Từ mấy năm nay Ban mặt ban ngày Lắm tên cướp bóc Bị bắt ngay chóc Lại được thả ngay Chúng lại phây phây Lên đường cướp tiếp… Mọi người đều biết Chuyện dài di dân Già trẻ rần rần Vượt biên trái phép Leo qua tường thép Chui lưới kẽm gai Ngày đêm miệt mài Tràn qua biên giới Texas ơi ới Phản đối chính quyền Khuyến khích vượt biên
50 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN Nhận người vô hạn Lại còn tệ nạn Vật giá gia tăng Đồng lữa đồng lần Thắt lưng buộc bụng Mấy ngài to bụng Ở chốn nghị trường Đánh đấm chẳng nương Quyết tâm hạ thủ Chị lừa Dân chủ Anh Voi Cộng hòa Luôn mãi bất hòa Chủ trương chính sách… Bị nhiều chê trách Cụ Mac Kathy Xách cặp ra đi Johnson thay thế Voi Lừa vạch kế Tranh cử sang năm Biết ai vào nằm Giường êm Bạch ốc Nữ nam thống đốc Của đảng Cộng hòa Bù lu bù loa Rủ nhau tranh cử Bố Trâm tự xử Du thuyết một mình Không muốn ràng rinh Lên sàn tranh luận Bai Đần xử dụng Chiếc ghế đang ngồi