The words you are searching are inside this book. To get more targeted content, please make full-text search by clicking here.

Đội đập đá trại 6 Nghệ Tĩnh - Tác giả Louis Lê Tuấn

Discover the best professional documents and content resources in AnyFlip Document Base.
Search
Published by lanthicung, 2022-03-09 19:32:02

Đội đập đá trại 6 Nghệ Tĩnh- Louis Lê Tuấn

Đội đập đá trại 6 Nghệ Tĩnh - Tác giả Louis Lê Tuấn

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Tư cho tôi biết đó lá cô Lan, nhà ở gần đồn của mình,
Tư còn nói nhỏ với tôi.
Cô Lan chưa có thẻ căn cước nghe ông thầy.
Tôi hỏi:
Nghĩa là sao Tư.
Tư cười nhìn tôi, như ngầm nói một ngụ ý nào đó.
Tôi chợt hiểu ý nghĩa mà Tư muốn nhắc cho tôi biết, nên thận
trọng. Tôi vừa nhìn về phía Lan thì bất chợt Lan cũng đang nhìn
tôi. Tôi mỉm cười và gật đầu chào. Cô gái bẽn lẽn quay đi nơi
khác.
Kể từ hôm đó mỗi lần có dịp ghé Quán Đôi, tôi thường
hỏi thăm về Lan. Rồi từ đó chúng tôi quen nhau. Tôi đến với
Lan thật tình cờ và Lan đã đón nhận tình yêu này cũng thật tình
cờ. Như một tiếng sét ái tình, hay một trận cuồng phong của dục
vọng mà cả hai đều trong giai đoạn hưng phấn nhất của tuổi trẻ.
Em là bóng đổ chiều rơi
Là chai rượu cạn chơi vơi lối về.
Tôi đã đến với Lan thật nhẹ nhàng, như một cơn say đầy
cảm hứng vào một buổi chiều mưa, tại một vùng thôn quê thật
thanh bình.
Tôi đang suy nghĩ miên man về những ngày đầu mới
quen biết Lan.
Lan đứng lên cầm lấy chiếc nón lá và nói:
Thôi em phải đi về.
Tôi chợt giật mình nhìn Lan. Tôi cầm lấy tay Lan, như
muốn níu kéo, như muốn cố giữ lấy một cái gì đó sắp tuột khỏi
tầm tay.
Tôi đưa Lan ra cổng. Bóng Lan đi, mờ khuất dần như tan
biến vào hàng tre xanh thẫm cuối thôn.

200

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Tình hình hành quân lại sôi động, những tin tức VC đắp
mô, cắm cờ đang liên tục xẩy ra. Càng về cuối năm Cộng quân
lại càng đẩy mạnh chiến dịch Dành Dân Lấn Đất mạnh mẽ hơn.

Hôm nay Đại Đội tôi nhận lệnh từ BCH Tiểu Đoàn cho
biết, theo như tin tình báo của Chi Khu. Đêm nay sẽ có khoảng
một trung đội Chính quy của VC, sẽ phối hợp với du kích địa
phương, về hoạt động trên Hương Lộ, rất gần với vị trí Quán
Đôi.

Chúng sẽ đào đường đắp mô và cắm cờ, mục đích ngăn
chặn giao thông trên con đường huyết mạch này, đó là Hương
Lộ nối liền từ Đức Hòa với quận lỵ Hốc Môn. Chúng muốn tạo
tiếng vang trong dân.

Đêm nay, tất cả Đại Đội sẽ hành quân từ đồn Bình Thủy
tiến về vị trí Quán Đôi , bố trí nằm phục kích trên đoạn đường
này. Chúng tôi chỉ để một trung đội ở lại giữ đồn, cùng với khẩu
súng cối 60 ly và khẩu đại liên M60.

Trời vừa chạng vạng tối đại đội chia làm 3 cánh quân tiến
về hướng Quán Đôi.
Chúng tôi cố gắng di chuyển một cách bí mật, nhưng tôi tin
chắc, không thể nào qua được mắt người dân và nhất là bọn nằm
vùng.

Bọn du kích địa phương biết chắc là đêm nay, ở quanh
khu vực đồn Bình Thủy sẽ không còn người lính nào. Có nghĩa
là bọn du kích đã nắm vững được tình hình trong đêm nay. Khi
ra đến vị trí phục kích nằm dọc theo Hương Lộ (con đường từ
Đức Hòa chạy về Quận Hốc Môn).

Chúng tôi vừa ngồi nép mình vào một bụi tre bên vệ
đường.

201

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Bảy Lì đem ra một bi-đông rượu đế, rót một ly. Bảy vừa
nói vừa đưa cho tôi.

Uống một ly cho ấm bụng ông thầy ơi!
Tôi nhìn Bảy nói:
Mày lúc nào cũng rượu.
Nói vậy nhưng tôi cũng cầm ly rượu uống một hơi. Chất
rượu hình như đã làm dòng máu trong tôi bừng cháy lên, tôi và
Bảy Lì cùng với Tư truyền tin, người mang máy cho tôi đêm
nay, cả 3 chúng tôi uống thêm vài ly rượu.
Tôi chợt nhớ đến Lan, người bạn gái đã đến và thông báo
cho tôi biết. Đêm nay VC, sẽ cho người về bắt Lan đem ra vùng
mật khu. Họ bắt Lan phải từ bỏ vùng đất tự do. Mặc dù Lan
không thích.
Tôi nghĩ tại sao mình lại hèn nhát, không dám đứng ra
ngăn chận hành động này. Tại sao những người lính Quốc Gia,
lại không dám đương đầu với Cộng Sản, để dành lại những
người dân yêu chuộng tự do.
Tôi càng nghĩ đến điều này, thì dòng máu nóng của một
sĩ quan, dòng máu hào hùng của một Thiếu Sinh Quân trong
QLVNCH, càng sôi sục bởi ngọn lửa căm hờn.
Không cho phép tôi hèn nhát, tôi phải làm một điều gì đó
để ngăn chận hành động này của VC, không cho phép họ bước
chân đến vùng đất Tự Do, để dành dân lấn đất.
Tôi đứng dậy hỏi:
Ê hai đứa có chịu chơi không, cùng đi với anh trở về nhà
cô Lan.
Bảy Lì nói:
Sợ gì ai.
Tôi sẽ đi với ông

202

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Cả Tư cũng lên tiếng.
Từ suy nghĩ này, tôi đã trình bày hết mọi sự việc cho Trung
Úy Phi.
Tôi không ngờ là Phi đã đồng ý với kế hoạch này của tôi. Phi
hứa với tôi là sẽ yểm trợ hết mình nếu có gì xảy ra.

Kế hoạch của tôi rất táo bạo, tôi sẽ về lại nhà Lan. Nghĩa
là tôi phải lội bộ hơn 3 cây số, đi trong đêm nay để trở lại gần
đồn Bình Thủy.

Cùng đi với tôi chỉ có hai người lính. Tư mang máy
truyền tin và Bảy Lì, cả hai người lính này đều gan dạ và liều
lĩnh. Tôi căn dặn cả hai đứa, mang thêm lựu đạn và thêm băng
đạn M.16. Tôi cũng mang theo cây súng M16 ngoài cây súng
Cold 45 lúc nào cũng mang bên hông

Tôi kiểm tra lại hệ thống truyền tin, liên lạc với BCH và
Trung đội trừ bị đang phòng thủ trong đồn.

Ánh trăng khuyết, đang tỏa sáng mập mờ trong đêm. Ba
người chúng tôi hiên ngang tiến bước, len lỏi trong các bụi tre
trong thôn. Tiếng chó sủa nối tiếp nhau vì bóng dáng chúng tôi
xuất hiện trong đêm.

Trời càng về đêm ánh trăng càng tỏa sáng hơn, mặc dù
đêm này không phải ngày trăng rằm, nhưng ánh sáng của nó
cũng đủ soi rọi một vùng thôn dã, đang chìm lắng trong giấc ngủ
bình yên.

Tôi liên lạc trung đội trưởng ở trong đồn, thông báo cho
Chuẩn úy Hào biết, 3 người chúng tôi đang tiến gần về hướng
đồn và gần nhà cô Lan.

Chuẩn úy Hào trả lời:
Anh yên tâm tụi này sẵn sàng yểm trợ khi cần.
Tôi nhắc lại:

203

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Anh biết vị trí nhà cô Lan.
Hào trả lời tôi:
Mọi người đều biết 5/5.
Bảy Lì vẫn lầm lũi, tay cầm khẩu M16 đi trước, tôi và Tư
theo sát phía sau. Đôi lúc 3 người chúng tôi, phải chui qua
những bụi tre rậm rạp, mà tàn lá của nó đã che khuất cả ánh
trăng, tạo thành một khoảng tối không nhìn thấy gì. Tôi chợt
nghĩ nếu ngay lúc này. VC tấn công thì chúng tôi không thể nào
trở tay kịp.
Chúng tôi vừa đến vuông tre trong khu đất nhà Lan.
Tôi ra hiệu dừng lại, nói nhỏ với Bảy:
Em quan sát thật kỹ trước khi đột nhập vào trong. Coi
chừng tụi nó đã có mặt bên trong nhà.
Nhà của Lan, là một căn nhà mái ngói lâu đời. Nằm giữa một
vuông dất hơi cao hơn những thửa ruộng quanh nhà.
Chung quanh vuông đất, trồng cây tre làm hàng rào, những
bụi tre già này, đã mọc ở đây từ bao đời, nên gốc tre rất lớn và
rất rậm rạp. Nó tạo thành một bức tường thành bằng tre khà
vững chắc.
Bên hông nhà là cổng ra vào, đi thẳng ra là mấy thửa ruộng
khô, Phía bên phải lối ra vào là một cây rơm lớn, và một chuồng
trâu. Phía sau nhà là chuồng heo và gà, vịt.
Tôi ra lệnh cho Bảy ra phía cổng, đứng ở vị trí đó quan sát
và canh gác.
Tôi nói với Tư truyền tin án ngữ phía sau.
Còn tôi sẽ vào trong nhà.
Từ phía sau bước vào trong nhà, ánh sáng yếu ớt của ngọn
đèn dầu, cũng đủ soi sáng cảnh vật trong phòng. Sự xuất hiện
bất ngờ của tôi, đã làm cho hai Mẹ con Lan thật sự hốt hoảng.

204

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Chỉ một thoáng qua Lan nhận ra tôi, nàng nở một nụ cười và
trong ánh mắt của Lan, tôi đã nhận ra một niềm vui bất ngờ.

Riêng bà Má của Lan, bà đang tròn xoe đôi mắt nhìn tôi,
với ánh mắt thật sự hốt hoảng và đầy lo sợ, bởi vì hơn ai hết, bà
đã biết chỉ một thoáng chốc nữa thôi. Chồng bà hay con trai của
bà sẽ trở về, gia đình bà sẽ tràn ngập niềm vui đoàn tụ, bà sẽ thật
sự hạnh phúc.

Bà không ngờ rằng làm sao tôi có thể biết được tin tức này,
để rồi xuất hiện đúng vào giờ phút này. Bà cũng không thể biết
được, chính cô con gái của bà, đã thông báo cho tôi. Bà rất lo sợ,
vì Bà biết chắc rằng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi.

Một trận chiến sẽ nổ ra ngay tại nơi đây, máu sẽ tuôn chảy
trong căn nhà này, dòng máu đó không biết là của bên nào. Có
thể là của người Chồng hay con Trai của bà, hay dòng máu này
là của chính tôi.

Bà ngồi sững sờ trên bộ ván gỗ, bộ ván có một bề dầy, gần
cả gang tay, bộ ván này cũng chính là nắp căn hầm trú ẩn của
gia đình. Ở vùng này mỗi nhà dân đều có một căn hầm trú bom
đạn. Bà ngồi trên bộ ván, hai chân buông thòng xuống trước cửa
hầm, như một tư thế sẵn sàng chui xuống hầm bất cứ lúc nào.

Tôi lên tiếng chào Bà, với lời hỏi thăm, coi như không có
chuyện gì xẩy ra.

Bà không trả lời, vẫn im lặng nhìn tôi, và nhìn chung
quanh như quan sát xem, tôi đến đây với bao nhiêu người lính.
Tôi nghĩ chắc là bà rất ngạc nhiên, vì không thấy người lính nào
ngoài tôi, tôi mặc kệ Bà với những âu lo riêng tư.

Tôi và Lan bước ra trước cửa chính, chúng tôi ngồi trên
bậc thềm nhà.

Lan khẽ nói:

205

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Sao anh liều quá vậy.
Tôi mỉm cười trả lời:
Anh không sợ, vì dù sao cũng có em bên cạnh.
Mặt trăng đêm nay chỉ là vầng trăng khuyết trên bầu trời,
nhưng ánh trăng cũng đủ soi sáng cảnh vật.
Tôi nhìn Lan, nàng ngồi dựa sát bên vai tôi.
Tôi nói với Lan:
Phải chi đừng có chiến tranh.
Những buổi tối trăng sáng như thế này chắc là vui lắm.
Những đôi tình nhân, có thể đi
dạo dưới ánh trăng thật đẹp, và thật nên thơ như đêm nay.

Bất ngờ một tràng đạn M.16 nổ vang, xé tan màn đêm
yên tĩnh.

Tiếp theo là một loạt đạn AK.47. Tiếng súng nổ vang
trời.

Lan băng mình qua cửa ra vào, chui ngay xuống hầm trú
ẩn cùng với bà Mẹ.

Tôi vụt đứng lên, nấp bên cây cột nhà.
Tôi đưa khẩu M16 về hướng bụi tre, bắn một tràng đạn, yểm trợ
cho Bảy.
Tôi nhìn thấy Bảy chạy về hướng tôi.

Bảy nói thật nhanh:
Tôi bị thương rồi.
Tôi nói:
Đưa súng đây Bảy, chạy rút về đồn ngay.
Bảy phóng mình qua bụi tre, chạy trên thửa ruộng khô phí sau,
vế hướng đồn.

206

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Tôi cầm hai khẩu M16 kẹp vào hai bên hông, lia một tràng đạn
về phía cổng. Tôi vừa bắn vừa rút lui. Lúc đó Tư truyền tin cũng
theo sát bên tôi.

Cả hai chúng tôi cùng chui qua bụi tre phóng ra phía thửa
ruộng khô. Tôi và Tư chạy băng qua một thửa ruộng, phóng
người qua một bờ ruộng khá cao.

Tôi và Tư truyền tin nằm lại, tiếp tục bắn yểm trợ cho
Bảy rút về đồn.

Một loạt đạn AK.47 bắn về hướng chúng tôi.
Tôi cầm ống nghe truyền tin, thông báo cho BCH Đại Đội là tôi
đang chạm địch.

Tôi ra lệnh cho khẩu súng cối 60 ly, trong đồn bắn cho
tôi vài trái sáng.
Đồng thời ra lệnh cho khẩu Đại Liên trong đồn bắn một tràng về
phía bưng. Cánh dù hỏa châu của súng cối vừa bung ra, ánh
sáng soi rõ mọi cảnh vật.

Tôi không thấy bóng dáng một tên VC nào. Tôi bắn thêm
vài tràng đạn về hướng bụi tre nhà Lan. Tôi và Tư truyền tin rút
quân về đến đồn.

Trong lúc vừa chạy, tôi vừa phải trả lời những câu hỏi
liên tiếp từ BCH Đại Đội và BCH Chi Khu Đức Hòa. Tất cả đã
vào chung một tần số liên lạc với tôi. Tôi thông báo là không
cần tăng viện, chúng tôi đã rút về đồn an toàn.

Trung úy Phi có ý định xin lệnh Chi Khu, cho rút quân về
yểm trợ, nhưng tôi trả lời là không cần, vì chúng tôi đã vào
trong đồn an toàn.

Do đó Đại Đội 3/338 vẫn nằm im tại vị trí phục kích.
Tôi xin pháo binh Chi Khu, bắn yểm trợ cho tôi vài trái hỏa
châu.

207

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Bảy Lì đã chạy về đồn trước tôi, Bảy đang được Y Tá
Hội băng bó vết thương.
Một viên đạn AK47 đã xuyên qua bàn chân của Bảy Lì, vết
thương đã được cầm máu
và băng bó.

Tôi hỏi Bảy:
Có sao không?
Bảy rít một hơi thuốc lá, vừa cười vừa nói:
- Không sao đâu ông thầy.
Sáng mai em đi bệnh viện là ổn thôi. Tôi nghe Bảy nói
như vậy thì cũng yên tâm.
Tôi trình bày qua tình hình địch, và đề nghị pháo binh Chi Khu
bắn chận, vài trái 105 ly, loại đạn nổ chụp về hướng bưng Mũi
Lớn. Vì tôi nghi ngờ là VC sẽ rút quân chạy vế hướng này.
Hai trái hỏa châu 105 ly của pháo binh Chi Khu vừa thắp
sáng trên khu vực đồn.
Chúng tôi có thể quan sát rất rõ tình hình địch quân, tất cả rất im
lìm không một động tĩnh nào. Tôi nghe từ hưởng bưng tiếng nổ
của pháo 105 ly vọng về.
Trời sáng dần, tiếng con gà trống nuôi trong đồn lại gân
cổ gay một tiếng rất hùng dũng. Xa xa từ những rặng tre già
trong thôn, tiếng gà gáy vang lên nối tiếp nhau.
Một làn sương mù, xuống thấp là đà trên mặt ruộng khô,
làn gió hơi lạnh thổi về, thời tiết vào những ngày cuối năm, cũng
khá lạnh vào buổi sáng sớm. Tôi khoác thêm một chiếc áo trận,
châm lửa đốt điếu thuốc RuBy quân tiếp vụ, một làn khói thơm
phức lan tỏa vào không gian.
Trung sĩ Hội, ý tá đại đội, lấy xe Honda 67, chở Bảy Lì
vô bệnh viện.

208

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Sau này Bảy đã tường thuật lại đầu đuôi câu truyện cho tôi nghe.
Bảy nói:
-Em đứng núp trong bóng tối của bụi tre ngay cổng ra

vào. Từ trong bóng tối em quan sát phía ngoài rất rõ, trên tay là
khẩu M16, choàng dây ngang vai, mũi súng luôn hướng về
trước, và ngón tay luôn đặt trên cò súng.

Không ngờ VC, nó di chuyển rất êm, nó cũng men theo
khoảng tối dọc theo bụi tre. Bất ngờ VC xuất hiện ngay trước
mặt, một phản ứng tự nhiên là bóp cò súng.

Tên VC cũng bóp có súng, nhưng rất may, là mũi súng
của nó đang chúi xuống đất. Cả hai làn đạn đều bắn ra cùng một
lúc. Tên VC này chắc đã lãnh đủ những viên đạn M16, ghim vào
người. Còn Bảy Lì, bị đạn AK47 ghim vào chân.

Tôi đã hiểu tại sao, toán du kích này khi đến nhà Lan, họ
lại thiếu đi cảnh giác. Bởi vì họ đã tin vào tình hình khu vực,
chính họ cũng nhìn thấy tất cả đại đội của tôi đã đi xa.
Họ yên trí rằng, không còn một người lính nào trong khu vực
này.

Họ không thể hiểu được, chính tôi là một yếu tố bất ngờ,
đã đem họ đến một tình huống bất lợi. Họ đã không thực hiện
được ý định ban đầu, mà còn nếm thêm mùi thất bại.

Theo tin tình báo của Chi Khu, đơn vị du kích này đã bị
tổn thất nặng. Một chết tại chỗ đươc đồng bọn mang đi, một
chết trên đường rút lui và một số bị thương, có thể do đạn pháo
binh của Chi Khu bắn nổ chụp.

Sau này tôi còn biết thêm chi tiết nữa: Căn nhà ngói cổ
của gia đình Lan, đã không bị thiệt hại nào, do cả hai phía tham
chiến đều không muốn gây ra.

209

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Vài tháng sau đó BCH/Tiểu Đoàn thuyên chuyển tôi về
đóng quân tại Chi Khu Đức Huệ. Trong thời gian này, tôi nhận
được tin Lan đã theo gia đình vào mật khu.

Hiệp Định Paris đã được ký kết vào tháng 1 năm 1973.
Mấy tháng đầu tình hình chiến sự có vẻ lắng đọng đôi chút.
Nhưng sau đó bản Hiếp Định này gần như đã bị xé bỏ, tình hình
chiến sự càng ngày càng gay go hơn.

Tôi đã được BCH Tiểu Đoàn 338/ ĐPQ. Thuyên chuyển về
làm Đại Đội trưởng ĐĐ.4/338. Bảo vệ vòng đai cho Chi Khu
Đức Huệ. ĐĐ.4 do tôi chỉ huy, đóng quân tại một tiền đồn hẻo
lánh, nằm về phía bên kia sông Vàm Cỏ Đông, một vùng đất ho-
ang vu không một bóng người.

Hết.

Mùa hè đỏ lửa 1972. AET Lê Tuấn. Đà Lạt 1970
Đại đội trưởng ĐPQ

210

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Tôi viết câu chuyện ngắn này, như một kỷ niệm khó quên trong
đời lính. Một người lính Địa Phương Quân. Không phải là
những đơn vị hào hùng trong QLVNCH. Tuy nhiên người lính
ĐPQ, luôn gắn bó rất chân tình với người dân.

Trăm năm trong cõi vô thường.
Ta ngồi viết lại đoạn trường vô thanh.
Cho người chiến sĩ vô danh
Bước vào huyền thoại, hóa thành vĩ nhân.
Vòng quay Nhật, Nguyệt xoay vần.
Ta đem viết lại, bao thân phận người.
Tôi xin mượn ý tưởng của bài thơ này, để nói lên ý nghĩa
vô thường của đời sống. Đời nhà binh sớm họp tối tan. Chiến
tranh thật là vô nghĩa, chỉ vì những chủ thuyết lệch lạc, vô thần
mà Cộng Sản đã đem đến, gây chia rẽ, huynh đệ tương tàn, cho
dân tộc Việt Nam.
Có biết bao chiến sĩ vô danh, họ đã phải hy sinh, để rồi họ
bị quên lãng, không để lại một âm vang nào trong chiến sử.
Đây chính là đoạn trường vô thanh, không ngôn từ diễn
đạt. Tôi muốn cùng các bạn, chúng ta hãy viết ra những cảm
nghĩ của mình, để đem người chiến sĩ vô danh, vào trong huyền
thoại của lịch sử.
Cho những thế hệ mai sau, còn tìm lại niềm tự hào của
người lính QLVNCH.

Louis Tuấn Lê

211

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

HUYNH ĐỆ CHI BINH

Lê Tuấn

Nguợc về thời gian trước năm 1975. Khi chính quyền
VNCH còn làm chủ vận mệnh đất nước dưới lá cờ vàng ba sọc
đỏ còn tung bay trên bầu trời trong xanh của Miền Nam tự do.
Ngoài chiến trường Quân lực VNCH vẫn làm chủ mọi tình hình
chiến sự, vẫn bảo vệ từng tấc đất trước làn sóng xâm lăng của
Cộng quân.

Người lính chiến xa nhà với cái radio bé nhỏ mang theo,
bật hết volume để nghe đài phát thanh Quân Đội, qua chương
trình “Binh Méo – Cai Tròn” một chương trình phát thanh thật
vui nhộn, nhưng luôn luôn đề cao tinh thần Huynh Đệ Chi Binh.

Mở đầu cho tiết mục này đó là bài hát “Huynh đệ chi
binh” của nhạc sĩ Anh Bằng.

- “Huynh đệ chi binh là gì đó anh hai ?”
Một câu hỏi được đặt ra, rồi nhưng câu trả lời tiếp theo.

“Huynh đệ chi binh là mình cùng chung đời lính, thương
nhau khác chi nhân tình.

212

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Từ người Đơ zem cùi bắp rồi thì đi lên Đại tương đều là
huynh đệ chi binh.

Lúc sướng có nhau là HĐCB
Lúc khó có nhau là HĐCB.”
Ý tưởng này không phải dừng lại ở mức độ sướng và
khổ, mà nó còn đi xa hơn nữa cho đến tận cùng sự sống chết của
người chiến sĩ đó là sự hy sinh ngoài chiến trường.
Lúc sống có nhau là HĐCB
Lúc chết có nhau là HĐCB.
Sự sống chết luôn cận kề với người lính nơi chiến trường,
tôi đã chứng kiến rất nhiều những trường hợp, những bối cảnh
xảy ra trong lúc giao tranh với địch quân, những người lính gắn
bó với nhau như anh em ruột thịt, họ đã thật sự hy sinh cho nhau
tại mặt trận, người lính chiến đã quên đi sự nguy hiểm của chính
bản thân mình, nhào người lên phòng tuyến phía trước, vượt qua
những lằn đạn của địch quân để giải vây cho đồng đội.
Đôi khi họ đã phải hy sinh chính xương máu của mình
hay nhận lấy những thương tích trên da thịt, nhưng họ đã không
màng nghĩ đến vấn đề này, bởi vì tình “Huynh Đệ Chi Binh”
qúa vĩ đại nó chính là động lực gắn bó những người lính cùng
đơn vị liên kết với nhau như anh em ruột thịt.
Có biết bao những tình huống rất cảm động rất thật đã
xảy ra trong chiến tranh, tình huynh đệ chi binh được đặt lên
hàng đầu bởi vì tính thiêng liêng và sự vĩ đại, nó đã hiện diện
trong đời lính bất kể ở bên chiến tuyến nào, hay thuộc quân đội
của quốc gia nào.
Huynh đệ chi binh chính là tinh thần của quân đội và chỉ
có đời lính chiến mới thể hiện hết được tính chất của tình cảm
thiêng liêng và cao thượng này.

213

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Trong chiến tranh càng khốc liệt bao nhiêu thì tình huynh
đệ chi binh càng cao cả bấy nhiêu, bởi vì huynh đệ chi binh là
một tình cảm tự nhiên, nó tự sinh trưởng và nẩy mầm trong tâm
trí của mọi người lính chiến, nó trở nên thân thiết và gắn bó với
nhau, sự gắn bó này sẽ được cộng hưởng thêm lên đối với những
người bạn ở cùng chung một tiểu đội hay một đơn vị.

Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà là một quân đội chính
quy, quân đội này đã được thành lập theo tiêu chuẩn quốc tế, bởi
vì lịch sử của QLVNCH được bắt đầu bởi hai cường quốc số
một thế giới đó là Nước Pháp “French” và Hoa Kỳ “USA”. Một
ưu điểm mà ít ai để ý đến:

QLVNCH chúng ta đã thừa hưởng một nền văn minh qúa
lớn của hai cường quốc Pháp và Hoa Kỳ. QLVNCH có đầy đủ
các quân binh chủng “ Hải - Lục - Không Quân “ ngoài ra chúng
ta còn sáng tạo thêm những binh chủng đặc biệt cho phù hợp với
tình huống của chiến trường như:

Biệt Động Quân - Nhảy Dù - Thủy Quân Lục Chiến -
Thiết Giáp - Lực Lượng Đặc Biệt - Biệt Kích Dù - Lôi Hổ -
Người Nhái - Địa Phương Quân , Nghĩa Quân và còn nhiều
nữa…. ngoài ra chúng ta còn thành lập những đơn vị bán quân
sự như: Lực Lượng Cảnh Sát Quốc Gia - Xây Dựng Nông Thôn
vân vân.

Hầu hết quân nhân các cấp đều được đào tạo từ những
quân trường theo tiêu chuẩn quốc tế như: Trung tâm huấn luyện
Quang Trung - Hạ sĩ Quan Đồng Đế - Sĩ Quan Thủ Đức - Võ Bị
Quốc Gia Đà Lạt – Không Quân - Hải Quân - Chiến Tranh
Chính Trị - Trung tâm huấn luyện Cảnh Sát -Trường Thiếu Sinh
Quân, và còn nhiều nữa.

214

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Mỗi trung tâm huấn luyện chúng ta đều trải nghiệm qua
tình đồng đội đó chính là HĐCB. Mỗi binh chủng, chúng ta đều
thể hiện một tinh thần đồng đội đó cũng là HĐCB.
Bởi vì: Huynh đệ chi binh là mình cùng chung đời lính, thương
nhau khác chi nhân tình

Sau ngày mất nước 30 tháng 4 năm 1975. Anh em chúng
ta những người lính QLVNCH chúng ta đã bị bức tử, bởi bàn cờ
chính trị, miền Nam VN đã rơi vào tay Cộng Sản Bắc Việt, cả
một quân đội đã bị phân rã, một số lớn thành phần sĩ quan,
những người lính ưu tú của quân lực đã phải vào tù, đã phải lưu
đày biệt xứ.

Một số ít chạy thoát ra hải ngoại. Tình HĐCB đã bị quên
lãng theo thời gian, cho đến khi chúng ta bắt đầu hội tụ lại trên
vùng đất tự do, điển hình nhất là tại Hoa Kỳ, chúng ta bắt đầu tổ
chức lại thành hội đoàn, chúng ta bắt đầu thành lập Hội để gợi
nhớ lại những binh chủng, từng vang bóng một thời, hay để gợi
nhớ lại quân trường xưa nơi chúng ta đã từng thụ huấn.

Cũng bắt đầu từ đó Tình Huynh Đệ Chi Binh như đang
hồi sinh trở lại, tình cảm thiêng liêng này lại có dịp len lỏi vào
tâm hồn chúng ta (Những người lính chưa có lệnh giải ngũ)

Mỗi lần chúng ta tham dự họp mặt, gặp lại những người
bạn cùng khoá, cùng lớp, cùng đơn vị và ngày nay chúng ta còn
có thêm một điểm đồng thuận nữa, đó là cùng chung một trại tù,
cùng ở chung với nhau trong trại tù cải tạo (đây cũng là một loại
tình cảm rất đặc biệt và đôi khi rất mật thiết không thua gì tình
HĐCB)

Thật tình cờ tôi có đọc qua một bài viết ngắn của anh Tôn
Thất Đàn, anh kể lại một sự kiện chính anh đã chứng kiến một
biểu tượng của tình Huynh đệ chi binh và anh đã viết:

215

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

- Thế rồi trong một lần tham dự ngày “Diễn hành văn
hóa quốc tế” 2012 tại New York do “Cộng Đồng người
Việt Quốc gia” tổ chức, tôi đã mục kích một cảnh rất cảm động,
giữa hai người cựu TSQ gặp nhau trên Đại lộ 5 của thành phố
hoa lệ Nữu Ước.

Đó là một cựu TSQ già tàn phế ngồi trên chiếc xe lăn,
trên ngực mang phù hiệu TSQ, đang lăn theo đoàn diễn hành.
Trong lúc đó có một cựu TSQ khác cũng mang phù hiệu
TSQ trường Mẹ Vũng Tàu, hai người không quen biết nhau, thế
mà khi nhận ra nhau qua phù hiệu TSQ thôi, anh bạn kia đã chạy
đến ôm chầm cả người lẫn xe lăn của ông ta mà khóc, trong sự
vui mừng, mặc dầu hai người không cùng một lớp, không chung
một đại đội, chỉ biết xuất thân từ trường mẹ TSQ/VN thì đó là
anh em một nhà rồi!”

Tôi cũng được nghe kể lại một câu chuyện như sau, trong
một nhóm người vượt biên bằng đường bộ đi từ Tây Ninh VN
qua biên giới Miên (Kampuchia) nhóm người này dự định vượt
qua biên giới Thái Lan thì không may bị lính Khờ Me Đỏ (thời
Polpot) bắt giữ

Khoảng 4 người VN bị bắt, trong đó có một người Việt
đeo một phù hiệu AET (trường TSQ) trên ngực áo, thật bất ngờ
từ trong nhóm lính Khơ Me đỏ, có một người dường như anh ta
là cấp bậc chỉ huy, tiến đến bên nhóm người Việt mới bị bắt,
anh ta nhìn một cách chăm chú vào phù hiệu AET đeo trên ngực
áo của tù nhân người Việt.

- Anh ta chỉ vào phù hiệu đeo trên ngực áo tù nhân người
Việt, rồi hỏi một cách rất cộc lốc AET.

- Tù nhân Việt gật đầu.
- Đi theo tôi người lính Khơ Me đỏ ra lệnh

216

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Hai người đi đến một chỗ khuất, người lính Khờ Me
dừng lại, một lời nói có vẻ thân thiện hơn phát ra từ bộ mắt lạnh
lùng của người lính Khơ Me đỏ.

- Anh xem này, người lính Khơ Me vừa nói vừa mở ngực
áo ra, trên ngực anh có xâm một biểu tượng đó là phù hiệu AET.
Anh ta vỗ vai người tù Việt và nói

- Anh trốn ngay đi, nếu không sẽ bị bắn chết.
Người tù Việt Nam vội bỏ trốn trong nỗi sợ hãi mà quên
cả lời cám ơn.
Họ là hai kẻ hoàn toàn xa lạ không hề quen biết nhau và chắc
chắn chưa một lần gặp gỡ, thế nhưng điều gí đã gắn bó họ với
nhau, đó chính là tình (Huynh Đệ Chi Binh) họ đã nhận ra nhau
qua phù hiện AET, một phù hiệu trường Thiếu Sinh Quân của
người Pháp, nhưng nó cũng chính là phù hiệu mang một tinh
thần (Quốc Tế) cho toàn thể anh em cựu TSQ trên toàn thế giới
nhận ra nhau.
Người viết bài này không có ý định so sánh hay đo lường
mức độ tình cảm HĐCB giữa các quân binh chủng hay các quân
trường, bởi vì mỗi tổ chức, mỗi quân trường đều có cái hay cái
đẹp riêng biệt, tất cả đều có mặt xấu và mặt tốt, sự đối nghịch
giữa cái tốt và cái xấu nó cũng như hai mặt của một đồng tiền,
nếu thiếu đi hai mặt thì đồng tiền sẽ trở nên vô giá trị.
Qua bài viết thật ngắn gọn này tôi nêu ra hai trường hợp
tiêu biểu cho tinh thần huynh đệ chi binh, tôi thiết nghĩ trong
quân lực VNCH không có một đơn vị nào hay một quân trường
nào lại thể hiện tình cảm anh em “huynh đệ chi binh” một cách
mạnh mẽ và thân tình như anh em cựu TSQ.
Khi họ gặp nhau ở bất cứ nơi đâu, mặc dù không cùng
chung một lớp, một đội hay cùng năm học với nhau, thậm chí có

217

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

những anh em cựu TSQ dù đã theo học tại các trường TSQ khác
nhau, nhưng khi đã nhận ra nhau là một cựu TSQ thì họ đều
xem nhau như anh em một nhà.

Tình cảm huynh đệ chi binh của anh em cựu TSQ/VNCH
đã trở nên một truyền thống (Traditional) bất khuất, truyền
thống này sẽ không bao giờ thay đổi.

Trong QLVNCH chúng ta có rất nhiều những truyền
thống tốt đẹp, như truyền thống của trường Võ Bị Thủ Đức –
Không Quân - Hải Quân hay Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt và còn
nhiều nữa.

Tuy nhiên cách thể hiện tình huynh đệ chi binh của các
quân trường này mang tính chất cá biệt cho từng khoá hay từng
đội, anh em cùng khoá với nhau họ có thể thành lập hội ái hựu
riêng để tạo một sự liên hệ trong tình HĐCB, nó không mang
tính chất đồng bộ thành một khối như cách thức thể hiện tình
cảm của anh em Cựu TSQ.

Đối với anh em CTSQ dù là binh nhì hay Đại Tướng một
khi đã xuất thân từ trường TSQ thì đều là anh em, được phân
định (niên trưởng) theo năm ra trường, anh em CTSQ luôn luôn
chân quý tình cảm thiêng liêng này. Đúng như lời bài hát
HĐCB.

-Huynh đệ chi binh là mình cùng chung đời lính, thương nhau
khác chi nhân tình.
-Từ người Đơ zem cùi bắp rồi thì đi lên Đại tương đều là huynh
đệ chi binh.

Tôi kết thúc bài viết này ở đây xin gửi đến toàn thể quý
vị Cựu chiến sĩ QLVNCH.

218

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Mắc dù chúng ta đã trải qua trên 40 năm kể từ ngày đau thương
30/4/1975.

Chúng ta đã già đi theo năm tháng, nhưng tâm hồn chúng
ta vẫn còn xanh như màu lá mạ non. Tóc chúng ta đã bạc trắng
như vôi, nhưng Tình Huynh Đệ Chi Binh của chúng ta sẽ
không bao giờ bạc, khối tình vĩ đại này sẽ trường tồn mãi mãi
trong tinh thần đoàn kết của tập thể. Cựu Chiến Sĩ Quân Lực
Việt Nam Cộng Hoà.

Ngày Quân Lực VNCH 2015
Lê Tuấn

219

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Những Nẻo Đường Du Xuân
Năm Giáp Ngọ 2014

Ngày đầu năm dương lịch (New Year 2014) vừa bước
qua, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi về thăm quê
hương vào dịp Tết Giáp Ngọ 2014. Gia đình chúng tôi đã mua
vé trước cả tháng, giá vé máy bay về VN vào dịp Tết hơi đắt,
mỗi người phải trả 1,400 dollars (round trip) giá vé này bao gồm
5 năm Visa vào VN.
Chuyến đi lần này gồm có vợ chồng tôi và cô con gái lớn Kim
Khánh, ngoài ra còn có thêm hai cô em gái của tôi cùng về VN
ăn Tết.

Hai vợ chồng đã bàn thảo về hành lý mang theo, cũng
như qùa cáp sẽ mua những gì để làm quà vào dịp tết, lúc đầu
chúng tôi định mang theo hành lý cho gọn nhẹ, bởi vì chuyến đi
này, chúng tôi sẽ đi theo Tour từ miền Nam ra miền Bắc, tour du
lịch này chúng tôi đã (book) trước, sẽ đi gần như hết chiều dài
của bờ biển VN, do đó hành lý cần phải gọn nhẹ, nhưng cuối
cùng vẫn cồng kềnh, bao gồm hai vali lớn, và hai thùng giấy
carton cỡ lớn, do tôi đóng gói, có làm thêm hai quai sách để dễ

220

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

khiêng. Tôi đã cân đo hành lý trước khi đóng gói, cho đúng tiêu
chuẩn quy định là 50 lb (khoảng 25 ký) cho một thùng hàng ký
gửi. Mọi việc diễn tiến theo đúng trình tự của nó, rồi cũng đến
ngày khởi hành ra phi trường San Francisco, con trai tôi cháu
Khoa và Jose, người bạn của cháu Kim, đã chuẩn bị hai xe van,
đủ chỗ chở hành lý và mọi người đến San Francisco airport.

Trong lòng tôi tràn đầy một cảm giác, vừa (Exciting)
phấn kích, vừa (nervous)
bồn chồn, bởi vì đối với tôi đây là lần đầu tiên, sau 21 năm xa
quê hương, trở về thăm lại VN, một thời gian quá dài, chắc chắn
đã làm thay đổi rất nhiều, về cảnh vật và cả con người, dĩ nhiên
tôi sẽ ngỡ ngàng và mất phương hướng khi đến Sài Gòn, rất khó
để nhận ra nơi chốn cũ, riêng tâm trạng của con gái tôi thì không
cần bàn đến, bởi vì cháu sẽ như một người Mỹ lần đầu tiên đến
thăm vùng đất xa lạ VN.

Mải suy nghĩ miên man, thì xe đã chạy vào cổng phi
trường, cháu Khoa cho xe dừng lại ngay tấm bảng Eva airline,
mọi người đem hành lý xuống và chất lên chiếc xe đẩy của phi
trường. Chúng tôi xếp hàng theo đoàn người đến trước để chờ
(check in) và gửi hành lý, nhờ chuẩn bị trước nên hành lý của
chúng tôi đều đúng theo tiêu chuẩn quy định, sau khi nhận vé
máy bay, chúng tôi mỗi người còn lại một vali nhỏ (carry on)
lên máy bay, riêng tôi đeo một pack fact (kiểu như tây ba lô) vả
đeo thêm một túi đựng máy hình Canon và máy quay phim
(Sony full HD 1080P) loại nhỏ cầm theo trên tay rất gọn, trong
suốt hành trình từ nam ra bắc, tôi đã sử dụng máy quay phim
này để ghi lại những hình ảnh rất đẹp.

221

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Chúng tôi đi qua cổng an ninh phi trường, tất cả hành lý
và con người đều phải đi qua máy scan, một chút phiền toái bắt
buộc cho sự an toàn.
Tôi quay người nhìn lại, và vẫy tay chào cháu Khoa, trong lúc
cháu cũng đang vẫy tay chào chúng tôi. Đoàn người chúng tôi đi
về phía phòng đợi, bây giờ là 10:30 tối, sẽ còn hơn một giờ nữa
để ngồi chờ, tại nơi này có nhiều gian hàng bán đủ thứ, nếu mua
sắm trong khu vực này sẽ được miễn thuế, và mang lên máy bay
thoải mái, cũng có một vài hành khách mua sắm thêm vào giờ
chót.

Mọi người lần lượt lên máy bay, tiếp viên phi hành đa số
là những cô gái rất trẻ đẹp người Đài Loan, họ rất nhã nhặn và
lịch thiệp, có vài cô nói tiếng Việt rất thông thạo, có lẽ hãng Eva
đã tuyển thêm nhân viên biết nói tiếng Việt để dễ giao dịch, vì
họ thấy hành khách Việt nam rất đông. Sau khi đã ổn định chỗ
ngồi, nhân viên phi hành hướng dẫn quy định trên phi cơ, bằng 3
ngôn ngữ, English, China và Việt Nam. Máy bay từ từ tiến ra
phi đạo, và tăng tốc độ cất cánh rất êm, bỏ lại phía sau thành phố
San Francisco lộng lẫy với ánh đèn ban đêm, một thành phố nổi
tiếng nằm trên bờ Tây của vùng biển Thái Bình Dương.

Máy bay đã bình phi trên một cao độ nhất định, tôi nhìn
trên màn hình TV nhỏ, gắn trên lưng ghế phía trước mặt của mỗi
người, đường bay đang hiển thị, cho chúng ta biết đầy đủ chi tiết
của chuyến bay, như một Pilot đang điều khiển máy bay, hành
khách có thể theo dõi, độ cao, tốc độ bay, hướng bay, vị trí, và
thời tiết bên ngoài, cùng với giờ hiện tại và giờ dự trù đến nơi.

Trong thời gian này các cô tiếp viên đang phục vụ bữa ăn
đầu tiên trên máy bay, thường là thực đơn có hai loại cho quý
khách lựa chọn, ví dụ như thịt gà hay thịt heo, nước trà hay cà

222

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

phê, nước ngọt hay nước lọc. mỗi phần ăn đựng trong một cái
khay nhựa, trên đó bao gồm đủ thứ rất tiện dụng.

Mọi hoạt động vẫn diễn tiến theo tuần tự trên máy bay,
riêng tôi vẫn tó mò theo dõi về hành trình chuyến bay, con tàu
đang lao về phía trước với một tốc độ chóng mặt 875 km/h,
nhiệt độ bên ngoài là -56 độ C, với nhiệt độ này nếu ta đổ một ly
nước ra ngoài, cả ly nước sẽ đóng đá ngay lập tức. Trên màn
hình tôi thấy hiển thị một đường bay vòng theo hướng bắc cực,
từ SF bay dọc theo bờ biển về hướng Seattle, Canada, vùng biển
Alaska, bay dọc theo bờ biển nước Nga, đến Trung Hoa, đến
nước Nhật rồi mới đến Taiwan, mặc dù là đường bay vòng
nhưng con tàu vẫn nằm trên vùng bay quốc tế và trên bờ của
Thái bình dương.

Tôi cũng hơi thắc mắc, tại sao không bay thẳng từ SF
ngang qua biển đông đến Taipei có phải là gần hơn không. Tôi
tự trả lời có lẽ đây là quy định theo đường bay quốc tế, có thể
đây là một giải pháp an toàn cho máy bay, bay theo đường viền
của thềm lục địa, vì khi máy bay bị trục trặc, có thể đáp khẩn
cấp tại một phi trường nào đó gần bờ nhất, đây cũng là suy nghĩ
vớ vẩn của tôi mà thôi.

Hành trình của chuyến bay dài 14 tiếng, từ vùng tối của
nửa vòng trái đất này, bay đến vùng sáng của nửa vòng trái đất
bên kia nước Mỹ, tôi xem lại hành trình của chuyến bay trở về
Mỹ, mới thấy được sự khác biệt lý thú này, Từ VN máy bay
khởi hành lúc 12:30 pm (trưa ngày 18 tháng 2, 2014) xuống phi
trường Taipei chuyển tiếp máy bay từ Taipei về đến phi trường
San Francisco lúc 2:50 pm (trưa ngày 18 tháng 2, 2014)

Như vậy tính ra cùng trong một ngày 18 tháng 2, 2014,
thời gian bay chỉ có 2 tiếng 10 phút là đến nơi, nhanh gấp trăm

223

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

lần một phản lực cơ tối tân nhất thế giới. khi đi là ngày 18, về
đến nơi cũng là ngày 18, tuy cùng một ngày, nhưng thật ra là hai
ngày khác nhau của hai múi giờ, khác nhau trên trái đất, bởi vì
chúng tôi đã có một hành trình đi ngược lại thời gian trong vòng
14 tiếng.

Tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, tôi nhắm mắt lại và cố
gắng chập chờn trong giấc ngủ, nghẹo đầu nghẹo cổ, hết gật bên
này lại gật bên kia, đôi lúc muốn duỗi thẳng đôi chân cho thoải
mái một tí, thì bị kẹt cứng bởi hàng ghế phía trước, tôi cố tìm
giấc ngủ một lúc nhưng không tài nào được, vậy mà tôi đã nghe,
có người đã cất tiếng ngáy khò khò, có tiếng ngáy như đang kéo
một hơi thuốc lào, một vài tiếng ho của các vị bô lão, thỉnh
thoảng lại có người hơi khó chịu, vì phải đứng lên cho người
ngồi bên trong đi tiểu, rồi lại phải đứng lên lần nữa cho họ trở về
chỗ ng

Tôi vẫn không ngủ được, hết xem phim lại nhìn vào màn
hình theo dõi đường bay, cuối cùng trời cũng hừng sáng, ánh
sáng ban mai chiếu xuyên qua khung cửa kính của thân máy
bay, đem lại một ngày mới, cho những hoạt động rất quen thuộc
của nhân viên phi hành đoàn, các cô tiếp viên lại bắt đầu phục
vụ cho hành khách một bữa điểm tâm, với hương vị quen thuộc
của một ly café sang, đã làm cho đầu óc thêm sảng khoái, với
những ý nghĩ sắp về đến Sài gòn.

Tiếp tục theo dõi hành trình chuyến bay trên màn hình,
tôi thấy máy bay đang bay ngang qua Đại Hàn, một phần đất, có
một đầu dính kết với thềm lục địa Trung Hoa, và một nửa chạy
ra biển Thái bình dương, cái nửa dính liền với Trung Cộng, đang
bị cai trị bởi bàn tay sắt máu của Cộng sản Bắc Hàn, dưới triều
đại của Kim Jong Un một ông vua cộng sản, không ngồi trên

224

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

ngai vàng như những vị vua của thời xa xưa, mà ngồi trên đầu
trên cổ của nhân dân Bắc Hàn. Một nửa nằm trên biển thái bình
dương, lại là một đất nước tự do, một Nam Hàn với nền kinh tế
thịnh vượng và vững mạnh, ngang hàng với Nhật Bản.

Máy bay tiếp tục bay dọc theo chiều dài của những hòn
đảo Nhật Bản, hường về Đài Loan, một đảo quốc nhỏ bé nhưng
đủ sức ngăn chận sự xâm lấn của chủ nghĩa Cộng Sản. Từ cửa
sổ của thân máy bay, tôi đã nhìn thấy Taiwan, trông như một củ
khoai lang nhỏ bé, nằm bên ngoài cái đĩa bàn ăn thật lớn đó là
Trung Cộng, đã nhiều lần Trung Quốc muốn gắp nốt củ khoai
này nhưng không được, vậy mà đảng cộng sản VN sẵn sàng dân
hiến quần đảo Hoàng Sa cho quan thầy Trung Cộng, để đổi lấy
sự bảo vệ những chiếc ghế ngồi, của những ông trùm, trong bộ
chính trị đảng cộng sản VN.

Máy bay từ từ hạ thấp độ cao, con tàu đảo một vòng trên
bầu trời Taipei, tiếp viên hàng không liên tiếp nhắc nhở hành
khách (seat bell), tắt những dụng cụ điện tử, máy bay chuẩn bị
hạ cánh (landing), bánh xe máy bay vừa chạm mạnh trên bề mặt
của phi đạo, con tầu hơi lắc mạnh một chút rồi giảm dần tốc độ,
con tầu giờ đây như là một chuyến xe khổng lồ đang chạy về
phía sân ga, trả hành khách và những hành lý cồng kềnh xuống
sân ga, để rồi lại tiếp tục cho một hành trình mới vào ngày hôm
sau.

225

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Cuộc sống của những cánh chim sắt là như vậy, nó vẫn
kiên nhẫn làm nhiệm vụ kết nối của hai nửa trái đất đến gần
nhau hơn. Phi cơ trưởng đọc lời cám ơn và chúc khách hàng
thượng lộ bình an.

Tại phi trường Taipei, lúc này là 6:30 sáng ngày 19 tháng
2, đoàn người chúng tôi tiếp tục đi đến cổng số 5 (gate 5) nơi
ngồi chờ đợi trong 3 tiếng để chuyển tiếp máy bay về Sài gòn,
tại đây có nhiều gian hàng để mua sắm và ăn uống, nhất là hệ
thống WiFi để hành khách có thể kết nối vào mạng Internet, qua
cell phone (I-4) chúng tôi đã liên lạc, nói chuyện trực tiếp và
nhìn thấy nhau với con trai tại Mỹ, đúng là thời đại của tiện nghi
(High technology).

Đi bộ lên xuống theo hành lang mua sắm cho thư giãn,
thời gian qua nhanh, chúng tôi lại tiếp tục xếp hàng lên máy bay
chuyển tiếp về Sài Gòn, cũng vẫn là hãng hàng không Eva air-
line, lần này đường bay ngắn hơn, máy bay khởi hành lúc 9:10
am và đến Sài gòn lúc 11:30 am cùng ngày, ngồi hơn 2 tiếng
trên máy bay, với một tâm trạng nôn nao, với bao nhiêu điều
muốn biết về nơi chốn cũ, mặc dù tôi vẫn thường xuyên theo
dõi, và đọc tin tức trên internet.

Máy bay hạ thấp dần cao độ, tiếp viên hàng không đã
thông báo máy chuẩn bị hạ cánh, tôi nhìn qua khung cửa sổ,
thành phố Sài gòn đang hiện ra, dòng sông sài gon như một con
rắn uốn mình trên những thảo nguyên màu xanh, những khu dân
cư nằm rải rác bên bờ của dòng sông, độ cao xuống thấp hơn
nữa, mặt đất như dâng cao lên, những con đường và những khu
đô thị hiện rõ, làm sao tôi có thể biết nơi đấy là nơi nào, cho đến
khi bánh xe máy bay chạm mạnh xuống phi đạo, tôi mới biết

226

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

chắc chắn đây chính là phi trường Tân Sơn Nhất, vậy là chúng
tôi đã về đến VN.

Ra khỏi phi cơ, tất cả hành khách cùng đi đến khu vực
nhận hành lý, lại một cảnh nhốn nháo chen lấn, đứng chung
quanh vòng quay băng chuyền nơi hành lý chạy ra, ai cũng
muốn nhận hành lý của mình càng sớm càng tốt, đại đa số vali
đều mầu đen nằm sát nhau rất khó nhận biết cái nào của mình,
đôi khi phải lật vali để nhận dạng, cuối cùng tôi cũng nhận lại
đầy đủ hành lý, sau khi nhận hành lý xong, mọi người phải đi
qua khu vực kiểm tra của hải quan VN.

Đây mới là giai đoạn quan trọng nhất, trước khi ra khỏi
phi trường, tôi đã nghe rất nhiều về những mẩu chuyện, liên
quan đến hải quan phi trường, nếu hành khác muốn nhận được
sự dễ dãi thì nên lì xì trước, cứ làm như vô tình kẹp vào passport
20 đô là êm chuyện, tôi cũng làm như vậy, vì không muốn phiền
toái khai báo lung tung, lý do trong hành lý của tôi có vài chai
rượu Martell, và máy móc như laptop, máy chụp hình máy quay
phim, nếu họ muốn gây khó cho mình, họ có quyền yêu cầu
mình mở ra kiểm tra và khai báo, cũng như xác nhận có mang
vào thì phải mang ra, bởi vì những máy móc có giá trị cao.

Chính vì nguồn lợi tiền lì xì, nên khi vừa đến khu vực
máy scan, nhân viên hải quan đã ngoắc tay, mời chào mình đến
máy scan của họ, vì tại đây có 3 line, họ không muốn nguồn thu
nhập của mình kém hơn line bên kia, gần giống như cách mời
gọi khách tại những gian hàng trong khu shopping. Nhò tiền lì xì
mà hành lý của tôi đã chui qua máy scan quá nhanh, để rồi tôi bị
thất lạc một vali hiệu Samsonite, đựng quần áo và những vật
dụng linh tinh cần thiết cho chuyến đi.

227

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Câu chuyện là như thế này, khi gia đình chúng tôi vừa đến
khu vực máy scan, tôi như bị khựng lại vì tại đây có 3 line, chưa
biết đến line nào thì có hai cô hải quan lên tiếng:

- Anh đẩy hành lý đến đây này.
Hàng bên cạnh một anh hải quan vừa nói vừa ngoắc tay:

- Đến đây này.
Tôi bị khựng lại vài giây rôi quyết định chọn hướng gần nhất, là
máy scan của 2 cô hải quan lên tiếng đầu tiên. Tôi đưa passport
mà bên trong đã vô tình để quên 20 đô, rất nhanh cô hải quan lật
ra và hơi gật đầu về phía cô bạn đứng đối diện, cô lên tiếng:

- Chào ông Lê, để hết hành lý lên trên này.
Tôi và bà xã, hai người khiêng hành lý đặt lên băng chuyền của
máy scan, cứ thế hành lý chạy qua rất nhanh, chúng tôi đặt hết
hành lý lên và vội vàng chạy qua bên kia nhận lại hành lý tiếp
theo, tôi nghe bà xã tôi nói to lên:

- Có người lấy mất vali của mình rồi.
Bà xã tôi vừa nói vừa chạy theo ra cửa, tôi vội chạy theo và hỏi:

- Em thấy ai lấy.
- Em thấy chiếc xe vừa đẩy ra tức thì, bà xã tôi vừa trả lời
vừa chỉ tay ra cổng. Tôi vội chạy theo, vừa ra khỏi cổng tôi đã
khựng lại bởi một rừng người, đang nhốn nháo bao quanh khu
vực, lối ra khỏi phi trường, chiếc xe đẩy hành lý chen khuất vào
đám đông, tôi hoàn toàn chịu thua vì không cách gì chen qua
đám đông, hơn nữa tôi còn hành lý bên trong chưa nhận hết, tôi
vội quay lại khu vực máy scan, khiêng hết hành lý còn lại lên xe
đẩy, chúng tôi là người cuối cùng trên chuyến bay lấy hành lý,
tôi nhìn thấy một Vali màu đen, cùng kích thước với vali đã bị
mất của tôi, tôi và bà xã cùng có chung một ý nghĩ:
- Hay là họ đã lấy lộn vali của mình.

228

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Tôi quyết định thật nhanh, họ lấy vali của mình thì mình lấy
vali của họ. Tôi khiêng cái vali rất nặng này, chất lên xe và đẩy
ra khỏi cổng phi trường.

Bây giờ là 1:00 pm trưa ngày chủ nhật 19 tháng 2, chúng tôi
đi qua một hành lang rất đông người, đang chen lấn sát hàng rào
cản của an ninh phi trường, tiếng la hét gọi nhau, chen lẫn tiếng
cười vui reo hò gặp thân nhân, một cảnh tượng thật hỗn độn
nhốn nháo mà đã lâu lắm rồi tôi chưa gặp lại, sự ồn ào hỗn độn
này, hòa cùng không khi nóng bức của một buổi trưa nắng nóng
Sài gòn.

Chúng tôi đứng cùng với đám đông nhốn nháo này để đợi
xe đến đón về khách sạn, tôi vẫn hậm hực vì có người lấy lộn
hành lý, với một tâm trạng rất buồn và chán nản.
Tôi có một cảm nghĩ, hình như mình không có một cái duyên
nào đó gần gũi với thành phố Sài Gòn, vừa đặt chân xuống vùng
đất này, đã gặp ngay điều phiền toái, giờ đây tôi chỉ còn duy
nhất một bộ quần áo mặc trên người, bởi vì tất cà đồ dùng cá
nhân của tôi đã để hết vào vali bị mất.

Tôi chợt hồi tưởng lại cách đây 21 năm về trước, cũng
vào những ngày giáp Tết năm 1993, cả gia đình tôi đã đến nơi
này để ra đi định cư tại Hoa Kỳ theo chương trình HO 20.
Chúng tôi ra đi với hành lý rất gọn nhẹ là 2 vali quần áo, một
của vợ chồng tôi và một của hai cháu nhỏ, hành lý của vật chất
là như thế, nhưng hành lý của tâm hồn tôi lúc bấy giờ, là nỗi đau
vừa mất quê hương, và chen lẫn một niềm vui, vì từ nay chúng
ta đã thoát khỏi sự kiềm tỏa của cộng sạn. Tôi còn nhớ hôm ấy
khi vửa bước qua cổng hài quan VN, để lên máy bay, tôi đã hết
hồn khi nghe một tiếng quát của một cô gái với giọng miền bắc
rất nặng nề.

229

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

- Bò chứng minh nhân dân lại.
Tôi vội vàng đưa chứng minh nhân dân.

- Cô ta quát
- Đưa đây, ngay bên cạnh bàn làm việc của cô có một
thùng rác nhỏ đề bên cạnh, có một số giấy tờ vứt bên trong, cô
ta vứt chứng minh của tôi vào thùng rác và nói
- Bỏ nước ra đi còn giữ làm gì.
Tôi lặng lẽ cùng với gia đình đi lên máy bay, trên máy bay toàn
là gia đình sĩ quan chế độ cũ, đi theo diện HO 20, chúng tôi nhìn
nhau mỉm cười và nói nhỏ.
- Vẫn chưa thoát đâu vì đây là máy bay của hàng không
Việt Nam air line, họ có thể lôi mình xuống máy bay bất cứ lúc
nào. Tất cả anh em chúng tôi ngồi im lặng, cho đến khi máy bay
cất cánh và đáp xuống phi trường Hong Kong.
Chúng tôi ra khỏi máy bay air VN, lúc đó mọi người mới thở
phào nhẹ nhõm, vì từ nay chúng ta đã thoát khỏi bàn tay sắt máu
của cộng sản.

Vậy mà ngày hôm nay tôi lại trở về nơi này, để rồi ngay
bây giờ tôi cũng chỉ còn một bộ quần áo mặc trên người, tôi tự
hỏi điều gì đã lôi kéo những người Việt định cư ở nước ngoài
trở về thăm lại VN, phải chăng đó là tình yêu quê hương, tình
cảm thiêng liêng còn gắn bó nơi chôn nhau cắt rốn, hay những
tình cảm quyến luyến, của những người thân còn ở lại Việt
Nam, rất nhiều người trở về quê hương vì, cha mẹ, anh chị em
đang còn ở lại, do đó những ngày Tết, tất cả những Việt kiều ở
khắp nơi trở về (ăn Tết) rất đông.

Tôi nghe văng vẳng từ xa, âm thanh của bài hát quê
hương mà nhạc sĩ Giáp Văn Thập đã viết:

230

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

“ Quê hương là chùm khế ngọt
cho con trèo hái mỗi ngày…
quê hương là bờ tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che…..”

Tôi về đến khách sạn Oscar nằm ngay trên đường
Nguyễn Huệ, nơi đang được thành phố ngăn lại để chuẩn bị tạo
dáng cho đường hoa Nguyễn Huệ.

Tôi trình bày với nhờ nhân viên khách sạn, về việc tôi bị
mất hành lý, nhờ họ liên lạc với “văn phòng mất hành lý của
phi trường”, tôi cho họ biết những chi tết, về chuyến bay và tên
họ, cũng như số hành lý ký gửi.

Nhờ họ liên lạc với phi trường, nhân viên khách sạn cho
tôi biết, chú nhờ thì tụi con làm thôi, tuy nhiên để tìm lại hành lý
thì rất khó.

Tôi trả lời: chú cũng nghĩ vậy, nhưng dù sao có báo còn
hơn không.

Nhân viên phục vụ đã mang hành lý của chúng tôi lên
phòng. Ngay buổi chiều hôm ấy, tôi nhờ một người quen lái xe
Honda, chở tôi lên phi trường, để trình bày việc mất hành lý, lúc
ấy vào khoảng 3 giờ chiếu cùng ngày, có nghĩa là tôi mới ra
khỏi phi trường hơn 2 tiếng, phi trường lúc này vẫn đông nghẹt
người vì mới có thêm chuyến bay đưa việt kiều về quê ăn tết.

Tôi đi thẳng vào bên trong nơi có nhân viên an ninh đang
đứng, tôi trình bày với họ là bị thất lạc hành lý, người ta lấy
hành lý của tôi và tôi lấy hành lý của họ.

Nhân viên an ninh này nói.
- Hành lý đâu đưa đây cho tôi.

231

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

- Sao tôi phải đưa hành lý cho anh, khi tôi chưa lấy lại
hành lý của tôi, tôi trả lời.

- Anh cứ đưa cho tôi, khi nào thấy hành lý của anh, tôi sẽ
đưa lại, anh ta nói thế.

- Tôi trả lời.
- Không được, nếu tôi đưa cho anh, hành lý bị mất thì tôi
đòi ai.
Tôi vẫn giữ hành lý của người này và tôi sẽ để lại số
phone và địa chỉ để liên lạc.
Anh ta thấy tôi nói cứng quá nên quay sang hỏi tôi.
- Hộ chiếu đâu.
- Tôi đưa cho anh xem USA Passport. Nhìn thấy hộ
chiếu Mỹ, anh ta hơi khựng lại, và anh ta nói với tôi.
- Anh đi vào trong kia mà trình báo.
Tôi đi thẳng vào bên trong khu vực hải quan, hỏi thăm về
nơi báo mất hành lý, cuối cùng tôi cũng tìm đúng nơi.
Tại phi trường luôn có một văn phòng để giải quyết, nhũng
trường hợp hành lý bị thất lạc, tôi đã tiếp xúc với một nhân viên
rất lịch sự, người thanh niên này đã giúp tôi, ghi lại tất cả những
thông tin cần thiết đề liên lạc, anh ta còn nói với tôi.
- Chú hãy thử tìm trong đống hành lý này có cái nào của
chú không. Tôi nhìn thấy có khoảng trên 20 hành lý nằm ngổn
ngang tại đây, tôi cố tìm xem cái nào hơi giống, tôi đều lật lên
xem bảng tên, nhưng không có.
Nhân viên ờ đây đưa cho tôi một tờ giấy báo mất và số
phone để liên lạc, anh ta xin số phone của tôi.
Tôi nói hiện nay tôi đang ở khách sạn Oscar trên đường
Nguyễn Huệ, tôi không có số phone riêng, tôi vừa đến VN hơn 3
tiếng.

232

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Tôi nói với anh ta là, cho tôi chạy ra ngoài xin số phone
của anh bạn, có gì anh cứ liên lạc với người này thì tôi sẽ nhận
được, thế là tôi phải chạy ra ngoài đám đông tìm anh bạn, sau
khi ghi lại số phone.

Tôi quay lại đi vào bên trong, khi ngang qua ngưới an
ninh tôi gặp lần đầu, anh ta nhìn tôi và không cần hỏi passport.

Sau này tôi mới biết những người đứng gác an ninh cổng
ngoài, chỉ là những anh bảo vệ, nếu tôi đưa hành lý cho nhóm
người này, thì chỉ còn nước (vác thang lên hỏi ông trời …) họ sẻ
lấy mất ngay.

Cũng nhờ tôi lanh trí và để lại số phone của anh bạn, mà
qua ngày hôm sau tôi đã tìm lại được hành lý, qua hình thức trao
đổi (như trao đổi tù binh).

Ngày hôm sau 20 tháng 2, như đã dự tính theo tour đã sắp
xếp từ trước, sáng sớm xe và người hướng dẫn du lịch (tour guy)
đã đến khách sạn, đưa gia đình chúng tôi đi du ngoạn miền Tây
sông nước, bước lên xe tôi đã nhờ Hùng (tên của hướng dẫn
viên) tôi nói

- Hùng cho chú đến một khu shopping nào thuận tiện
nhất, đề mua bộ quần áo, vì hành lý của chú đã bị thất lạc.

- Con sẽ đưa bác đến một shopping tại Phú Lâm, vì xe
mình cũng phải đi ngang qua nơi này, giờ này trong thành phố
bị kẹt xe giữ lắm. Hùng gọi tôi bằng bác xưng con, kể ra thì
cũng đúng vì ba của Hùng còn ít tuổi hơn tôi.

Chiếc xe Van hiệu Hyundai, tôi thấy người Việt tại Sài
Gòn, đi xe Hyundai rất nhiều, kề cả loại xe chở hành khách, xe
chạy vòng trong thành phố, qua nhiều con đường tôi không nhớ
tên, xe chạy ngang qua một dòng sông khá đẹp, hai bên là hai bờ

233

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

kè lót đá, chạy dọc theo là một thảm cỏ màu xanh, như một công
viên nằm ven sông, tôi hỏi Hùng đây là đâu.

- Hùng trả lời. Đây là con sông Nhiêu Lộc.
Tôi chợt nhớ đến con sông (kinh nước đen) hôi thối ngày

xưa, những khu nhà ổ chuột nằm chen lấn trên con kinh này, tất
cả rác rưởi và mọi thứ chất thải đều đổ xuống dòng sông này,
dòng sông đã trở thành một vũng bùn lầy nước đọng, nước sông
trở nên đen thui, hôi thối vô cùng, không có một loài cá nào có
thể sống được, nó đã thành nơi hội tụ của dòi bọ và ruồi muỗi,
mùi hôi thối nồng nặc, dưới cái nắng như thiêu đốt. Tất cả cư
dân sống nơi đây, trong những căn nhà lợp tôn siêu vẹo trên bờ
sông này đã được giải tỏa.

Thành phố đã cho nạo vét dòng sông để trả lại sự trong
sạch cho môi trường, bây giờ dòng sông đã dần hồi sinh, bắt đầu
có cá sinh sống. Đây là một việc làm rất đáng khen của chính
quyền hiện tại, họ đã làm được rất nhiều việc mang lại tiện ích
cho người dân, cái gí đúng thì phải thừa nhận là đúng.

Xe dừng lại trước một siêu thị nằm ngay ngã tư Phú Lâm,
chúng tôi vào bên trong, tôi mua một bộ quần áo, và thêm quần
đùi áo lót mặc tạm, mua thêm ít bánh kẹo và café đá mang đi.
Chiếc xe bắt đầu chạy về vùng Đồng Tháp miền tây sông nước.

Trên đường đi gần đến Vĩnh Long, thi tôi nhận được
phone cho biết hành lý của tôi đã tìm lại được rồi, hiện đang
nằm tại khách sạn.

Tôi hỏi đầu đuôi câu chuyện như thế nào, thì được biết
như sau. Người lấy nhầm hành lý của tôi là một cô gái, sinh
sống tại San Jose về VN ăn Tết, cô đi cùng một chuyến bay với
gia đình tôi, khi xuống phi trường, cô đã nhờ xe của phi trường
đưa về Long An, vì là xe của nhân viên phi trường, nên họ đã

234

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

vào tận bên trong để lấy hành lý cho khách hàng, chính những
người này đã lấy nhầm hành lý của tôi, vì hai vali đều mầu đen
và cùng cỡ (same size).

Qua hôm sau cô gái này mới mở hành lý ra xem, thì phát
giác bị lấy lộn, cô này gọi phone lên phi trường thông báo. Tại
đây nhân viên phòng hành lý, đã cho cô ấy số phone mà tôi đã
để lại, cô ta đã gọi và liên lạc với bạn tôi, sau khi xác nhận lại,
cô gái này đã đem hành lý của tôi, từ Long An lên Sai gon, và
họ đã trao đổi tù binh cho nhau tại nhà người bạn của tôi.

Tôi đã nhận ra một vài điểm thiếu sót trong chuyến đi
này, để rồi hiểu biết thêm một vài kinh nghiệm cho lần sau, nếu
có. Xin được chia sẻ với quý vị như sau

1- Trước khi đóng gói hành lý, nên cân trước ở nhà, mỗi
thùng hàng chỉ được

50 lbs (khoảng 25 kg) nên cân yếu đi 2kg, vì bàn cân nơi phi
trường, thường không đúng. Nhất là ờ VN, tất cả những sân bay,
bàn cân đều bị khấu trừ 2kg.
Một người quen làm cho một hãng hàng không tại VN, đã cho
tôi biết điều này. Nếu mình cân đúng 25kg tại nhà, thì tại phi
trường VN sẽ là 27kg.
Mỗi ký lô dư ra sẽ bị tính tiền 15 đô cho một ký. Tôi ví dụ trong
thùng này có vài cuộn giấy vệ sinh, trọng lượng là 2kg, vậy thì
bạn phải trả thêm 30 dollars cho những cuộn giấy vệ sinh này,
bạn nghĩ có nên hay không, tốt nhất là bớt đi 2kg cho chắc ăn.

2- Tất cả hành lý nên có bảng tên ghi rõ tên họ, địa chỉ,
Email và số phone.

Địa chỉ email cũng rất quan trọng, vì khi bị thất lạc, người giữ
hành lý của bạn, sẽ dễ liên lạc hơn. (dĩ nhiên đối với người
ngay. Cũng như câu nói “Ổ khóa là để khóa người ngay”) Như

235

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

trường hợp vali bị thất lạc của tôi, tôi chỉ ghi tên họ và địa chỉ,
không ghi số phone và email, làm sao người ta có thể liên lạc
với mình.

Một điểm rất quan trọng nữa là, tất cả hành lý phải làm
một dấu hiệu nhận dạng riêng, nên cột theo hành lý những mảnh
vải, hay nilon với màu sắc dễ nhìn nhất (xanh, đỏ, tím, vàng…).
Để khi hành lý chạy ra theo băng chuyền, mình sẽ dễ nhận diện,
bởi vì đa số vali đều mầu đen và hơi giống nhau rất khó nhận
biết, tôi đã làm như vậy cho chuyến đi về lại Mỹ, nhờ thế từ xa
tôi có thể nhận ra vali của mình.

3- Thêm một kinh nghiệm nữa cho quý vị nào về VN,
mà ở khách sạn cũng như hay

đi lại bằng xe Taxi. Phải đổi tiền Đô ra tiền VN đồng, khi đổi
tiền, thường là họ đưa cho quý vị tờ 500 ngàn, như vậy 100 đô
quý vị sẽ có 4 tờ 500 ngàn và 1 tờ 100 ngàn (100 đô tương
đương 2 triệu 100 ngàn đồng việt nam).

Quý vị nên đổi ra tiền lẻ, cần nhất là tờ 20 ngàn, 50 ngàn,
100 ngàn, quý vị nên nhớ là 1 dollars tương đương 21 ngàn tiền
Việt. Số tiền lẻ này để làm tiền (tip), cho người phục vụ tại
khách sạn, và tiền đi Taxi, (đa số taxi đều nói là không có tiền
thối lại).

Tại Sài Gòn hiện này có rất nhiều Taxi, hãng Taxi an
toàn nhất là hãng Son. Những ngày đầu ở tại Việt Nam, tôi bị
lẫn lộn về tiền VN rất nhiều, nhất là 10 ngàn và tờ 100 ngàn,
cũng như tờ 20 ngàn và tờ 200 ngàn, (sự lầm lẫn của tờ 20 ngàn
và 200 ngàn, có nghĩa là sự lầm lẫn của 1 đô la và 10 đô la) tôi
đã bị rồi.

4- Nên cẩn thận khi ăn uống, đừng coi thường cục nước
đá lạnh, vì nguồn nước để

236

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

làm ra nước đá rất bẩn, nếu không biết rõ nguồn gốc cục nước
đá, thì nên uống nước ướp lạnh, cầm luôn chai nước mà uống.
vấn đề rau sống cũng thế, rất khó phân biệt. Mấy ngày đầu về
VN, tôi đã bị đi nhanh về chậm, mất mấy ngày bận rộn với toi-
let. Chính vì điều này đã làm tôi phải hủy bỏ, chuyến đi Vũng
Tầu về thăm lại nơi chốn cũ.

Sau 21 năn định cư tại Hoa Kỳ. Đây là lần đầu tiên tôi trở
về VN ăn Tết năm Giáp Ngọ 2014, cũng là vừa thăm gia đình và
cho cháu về thăm bà ngoại, đã ngoài 90 tuổi.

Những nẻo đường du xuân Giáp Ngọ 2014.
Louis Tuấn Lê

237

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Trốn Chạy

Hồi ký tiếp theo (Đội đập dá)
Lê Tuấn

Tôi còn nhớ rất rõ mùng một Tết năm 1983 là ngày chủ
nhật 13 tháng 2 năm Quý Hợi. Sở dĩ tôi nhớ ngày này vì đây
chính là cái Tết cuối cùng sau 8 năm tù cải tạo, khi ấy tôi đang
bị tập trung tù “cải tạo” tại trại giam số 3 Tân Kỳ, tỉnh Nghệ
Tĩnh.

Năm 1983 những ngày Tết rất đặc biệt, vì tôi đã nghe
một nguồn tin đáng tin cậy, sẽ có một đợt thả tù vào sau dịp tết,
mà trong danh sách được thả có tên tôi, nguồn tin về đợt thả tù
khiến trong lòng tôi xôn xao, chen lẫn một niềm vui, một ước
mơ gần như đang đến thật gần, tôi sẽ được thả, tôi sẽ được trở
về Sài Gòn, về lại gia đình. Và tôi cũng phập phồng lo sợ, vì
không biết có tên tôi thật không, hay chỉ là quả bong bóng thôi
căng đầy hơi, nó sẽ nổ tung thành mây khói.

238

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Tôi đã bị thất lạc cõi người trong suốt 8 năm dài, và mùa
xuân năm nay, tôi có thể tìm lại cõi người hay không? Ngoài xã
hội bây giờ cuộc sống ra sao, tôi hoàn toàn không biết. Quả
đúng như tin đồn, ngày 3 tháng 3 năm 1983, một danh sách trên
20 người tù cải tạo được tha cho về đoàn tụ gia đình, trong đó có
tên tôi. Chấm dứt một gia đoạn lưu đầy, sau 8 năm tù, cuối cùng
tôi đã được trở về nhà. Như tôi đã viết trong “Hổi ký Đội đập
đá”

Hôm nay trên con đường đạp xe loanh quanh thành phố
Sài Gòn, tìm về nơi chốn cũ, lòng tôi lại xao xuyến bồi hồi nhớ
lại, những hình ảnh cách đây 8 năm về trước.

Tôi nhớ lại thời gian sau ngày cộng sản chiếm miền Nam.
Ngày 30 tháng 4 năm 1975 khi ấy tôi là đại đội trưởng Địa
Phương Quân Tỉnh Hậu Nghĩa. Đơn vị tôi đang đóng quân tại
một tiền đồn, gần sông Vàm Cỏ Đông, bảo vệ vòng đai hướng
tây cho Tiểu Khu Hậu Nghĩa.

Những ngày đầu tháng 4, tình hình chiến sự trở nên căng
thẳng, phát hiện nhiều đơn vị du kích VC đã xâm nhập, cùng
thời gian này con đường từ tiền đồn nơi chúng tôi đóng quân, là
con đường độc đạo nối liền với tỉnh lỵ Hậu Nghĩa, đã bị quân
cộng sản (VC) chiếm đóng, chúng thành lập một điểm chốt
(theo chiến thuật chốt kiềng 3 chân, chia làm 3 lớp hầm hố để
bảo vệ cho nhau), đây là một dạng chốt, rất khó giải tỏa.

Có nghĩa là VC đã chận đường tiếp tế của đơn vị với
BCH/Tiểu Khu, bằng mọi cách chúng tôi phải giải tỏa, phải
đánh chiếm lại địa điểm này, tôi điều động 3 trung đội, chia làm
3 mũi tiến công, len lỏi qua những bụi tre những thửa ruộng
quanh khu vực nhà dân, chúng tôi tiếp cận đến nơi chiếm đóng
của VC, quan sát rõ vị trí, điều động một tiểu đội tiến về phía
trước băng ngang một khoảng ruộng trống rộng lớn, đó là những
thửa ruộng lúa mà người dân đã gặt xong, còn lại những gốc rạ
vàng cháy, mũi tiến quân vừa bước vào khoảng ruộng này, thì
gặp ngay một điểm chốt, có vị trí rất bất ngờ nằm ngay giữa
ruộng, những họng súng AK 47 nhô lên từ miệng hố, bắn xối xả
vào tiểu đội tiên phong, anh em nằm xuống áp sát vào những mô

239

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

đất, những bờ ruộng, từ bên trong những lùm tre, tôi đã quan sát
chiến trường và nhận ra, VC không ẩn nấp tại những bờ ruộng
mà họ nằm ngay giữa những khoảng trống, có nghĩa là khi họ
đào hầm, đào hố chiến đấu, họ đổ đất dọc theo bờ ruộng, ngay vị
trí miệng hố nơi họ phục kích, rất bằng phẳng không có mô đất,
hoàn toàn trống, đây là yếu tố bất ngờ để phản công. Khi tiến
quân chúng ta thường để ý quan sát những bờ ruộng, hay mô
đất, chúng ta không thể ngờ đến những nơi nhìn trống trơn đó lại
là những hố phòng thủ của VC.

Tôi có một tiểu đội bảo vệ bộ chỉ huy rất thiện chiến, tôi
đã chọn lựa 10 anh em có kinh nghiệm tác chiến, họ là những
người lính dày dạn kinh nghiệm chiến đấu, từ các đơn vị chủ
lực, như Nhảy Dù, BĐQ, hay TQLC, họ bỏ về đầu quân theo địa
phương quân để được gần gia đình, gần quê hương làng xóm
của họ. Trong tiểu đội này, có Hạ sĩ Thạnh là một xạ thủ súng
cối và M79, rất tài tình, anh có một khả năng đặc biệt bắn theo
trực giác.

Tôi nói với hạ sĩ Thạnh
- Em quan sát kỹ những hố cá nhân nằm giữa ruộng,

dùng súng cối 60 ly nổ
chụp trên miệng hố được không.

- Thạnh nói: Ông thầy yên tâm tôi sẽ cho chúng nó nếm
mùi “Cò ỉa miệng chai”

xem sao. Thạnh đặt chân ba càng và nòng súng cối xuống nền
đất, anh đạp mạnh chân lên bàn tiếp hậu cho những mấu sắt bám
chặt xuống đất, nòng súng quấn một lớp vải lót tay cho đỡ nóng,
Thạnh bắn súng cối không cần chân 3 càng, mà tự điều chỉnh
bằng tay, cánh tay gân guốc chắc nịch, nâng nòng súng theo
đúng tầm nhắm, một tay bỏ quả đạn cối vào nòng, một tiếng nổ
“Bùm” một làn khói trắng bay lên, viên đạn cối bay vút lên trời
cao, cắm đầu rơi xuống vị trí, tôi quan sát theo lằn đạn bắn đi,
mới là qủa đạn cối đầu tiên đã nổ tung gần với miệng hố.

Thạnh điều chỉnh lại khoảng cách, một tiếng nổ tiếp theo
“Bùm”, quả đạn cối bay lên rót xuống gần đúng với những hố
mà VC đang chú ẩn, đúng là một thiên tài về bắn súng cối. VC

240

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

nhận thấy mấy đợt pháo kích của chúng tôi khá chính xác, họ
bắt đầu phản công lại cũng bằng những đợt pháo.

Trung sĩ Thạnh và một vài anh em khác, tiếp tục câu
những quả đạn súng cối vào gần mục tiêu, ngoài ra anh em còng
sử dụng M79 câu những quả cầu nhỏ bé, nhưng sức công phá rất
lớn, những quả M79 rất lợi hại đã rơi thẳng vào những hố cá
nhân của VC, cuối cùng chúng đã bỏ chạy, rút lui khỏi hiện
trường. Trận chiến giải tỏa kéo dài từ sáng đến chiều, đơn vị tôi
đã làm chủ khu vực, tiến chiếm lục soát mục tiêu, chúng tôi thu
giữ một số chiến lợi phẩm, súng đạn trong đó có cả súng cối và
hỏa tiễn 122 ly của VC bỏ lại.

Trận chiến chấm dứ nhanh chóng, cõ lẽ vì đơn vị VC này
mới chiếm đóng vị trí vào đêm hôm trước, chưa kịp phòng thủ
kỹ, đó là một yếu tố bất lợi. Riêng đơn vị chúng tôi thì quá quen
thuộc địa thế địa hình khu vực, do đó dễ tiến quân hơn. Sau
chiến thắng này, qua ngày hôm sau Bộ Chỉ Huy kết hợp với Hội
Đồng nhân dân tỉnh Hậu Nghĩa đã vào thăm viếng ủy lạo đơn vị
chúng tôi.

Không đầy một tuần sau chiến trường lại trở nên căng
thẳng hơn, trên hệ thống truyền tin, tôi đã nghe nhiều đơn vị từ
xa, như Chi Khu Trảng Bàng, hay Đức Huệ, đã phát hiện chiến
xa T54.

Có một chi tiết mà tôi phải thêm vào, đó là sự xuất hiện
bất ngờ, một nữ quân nhân chưa bao giờ mặc đồ lính, đã đến
làm cận vệ cho tôi. Một buổi chiều tôi đang ngồi trong hầm chỉ
huy, một người lính chạy vào báo tin.

- Ông thầy có người đến thăm
- Tôi leo lên đứng trên những bao cát nhìn ra ngoài, tôi

nhận ra Duyên người
tình của tôi từ Sài Gòn đến thăm, tôi ra cổng đón nàng vào trong
hầm chú ần

- Sao em ra đây làm gì? Tình hình chiến trường đang
rất nguy hiểm, tôi hỏi

dồn tiếp theo. Em ra đây bằng phương tiện gì, mà đến sớm quá
vậy, mới 8 giờ sáng.

241

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

- Em đi chuyến xe đò sớm nhất đến Hậu Nghĩa, rồi từ
đó em đi xe ôm vào đây,

cũng vì em nghe tin tức, mặt trận Hậu Nghĩa, cửa ngõ vào Sài
Gòn đang bị cộng quân tấn công mãnh liệt, em lo sợ cho anh,
nên chạy lên đây.

Tôi hiểu về sự lo lắng của Duyên, vì chính người anh cả
của Duyên, đó là Trung úy Điền đã hy sinh tại chiến trường Hậu
Nghĩa cách đây nhiều năm, nàng không muốn mất đi một người
thân thứ hai là tôi.

Qua ngày hôm sau mọi ngõ ngách đi về Tỉnh hậu Nghĩa
đều bị phong tỏa, có nghĩa là Duyên không còn con đường trở
về nhà, thôi đành ở lại và nàng đã trở thành người nữ quân nhân
bất đắc dĩ, tôi đã khoác cho nàng cái áo lính và đội trên đầu
nàng cái nón sắt, từ lúc này nàng trở thành người cận vệ của tôi
cho đến ngày rút quân chạy về Quận Bến Lức, Long An và tan
hàng tại đó.

Vào thời gian này tất cả những đơn vị đều rút quân chạy
về hướng Quận Củ Chi. Tôi vẫn theo dõi tình hình trên hệ thống
máy truyền tin, tôi biết hướng tiến quân của cộng quân. Thay vì
rút quân về hướng Quận Củ Chi, để đi theo quốc lộ về Hốc
Môn, chạy về Sài Gòn, như tất cả những đơn vị bạn. (sau này tôi
mới biết tất cả những đơn vị này đều bị bắt trước khi về đến Hốc
Môn, kể cả bộ chỉ huy Sư Đoàn 25 BB).

Sáng sớm ngày 29 tháng 4, tôi đã nghe trên hệ thống máy
truyền tin, phát đi từ bộ chỉ huy “Tùy quyền các đơn vị, rút
quân” Tôi thông báo cho toàn đơn vị rút quân về hướng Trà Cú,
tôi vừa thông báo lệnh rút quân, thì ngay lập tức có tiếng hô to

- Xe tăng T54 đang tiến đến gần
- Tôi nhìn về hướng cổng đồn, và giật mình nhận ra 2

chiếc T54 đang chạy đến
nhắm mục tiêu tấn công thẳng vào đồn nơi chúng tôi đóng quân,
hai chiếc còn cách xa vào khoảng vài trăm thước.

- Tô ra lệnh không nổ súng và âm thầm rút quân.
Xin nói thêm về giai đoạn này (mấy ngày trước, tôi đã cho anh
em phá mìn, cắt hàng rào kẽm gai, mở ra một đường rút quân

242

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

phía sau đồn, để khi bị tấn công chúng tôi sẽ rút quân, cộng
quân khó phát hiện).

Tôi ra lệnh cho đại đội, rút quân về hướng sông Vàm Cỏ
Đông, có nghĩa là chạy ngược về những điểm mà du kích VC đã
bỏ trống. Trong lúc rút quân tôi còn kẹt lại một đơn vị nhỏ do
Chuẩn úy Long chỉ huy, nằm án ngữ bên kia đường đất phía
trước cổng đồn. (sau này mới biết tin đơn vị này đã bị bắt, vì xe
T54 cán ngang con mương chú ẩn).

Trên đường rút quân chúng tôi chạy ngang qua một cánh
đồng, chúng tôi nhận thấy có đường giây điện thoại của VC
giăng ngang, tôi ra lệnh cắt đứt đường giây liên lạc này, chúng
tôi tiếp tục rút quân về hướng bờ sông Vàm Cỏ Đông, chạy đền
đoạn có một con rạch cạn nước, con rạch này dẫn ra bờ sông, nó
như một giao thông hào khá tốt, chúng tôi nhảy xuống, con rạch
cạn nước nhưng vẫn còn nhiều chỗ bùn lầy lội, trong lúc này
đơn vị truyền tin của VC phát hiện, đường giây bị cắt và họ
nhận ra chúng tôi, họ quay lại bắn xối xả, tuy nhiên nhờ bờ đất
của con rạch án ngữ, cũng đủ che khuất đầu, do đó chúng tôi
vẫn an toàn, có những viên đạn lửa của đối phương gim cắm vào
bờ đất, lửa còn sẹt ra ngay trước mặt, tôi mới nhân thấy họ bắn
rất chính xác, tôi quay lại nói.

- Thạnh tặng cho đám này vào trái M79 cho nó câm đi.
- Hạ sĩ Thạnh hướng khẩu M79 vào toán VC, rồi bóp

cò, viên đạn bay vòng cầu
rớt trúng ngay phóc toán VC, từ lúc đó tiếng xúng bắn theo đã
im lặng. Chúng tôi tiếp tục rút lui, trong lúc này có thêm 2 trung
đội Nghĩa Quân ở gần khu vực cũng chạy theo chúng tôi.

Chạy đến sát bờ sông Vàm Cỏ Đông, nhìn qua bên kia
sông là căn cứ Hải Quân Trà Cú. Nhìn thấy một con thuyền nhỏ
của người dân đang chèo thuyền bên bờ, tôi và người mang máy
truyền tin xin đi nhờ qua bên kia sông, để vào căn cứ Hải Quân
Trà Cú, tại đây vẫn có một đại đội Địa Phương Quân Tỉnh Hậu
Nghĩa, đang đóng quân phòng thủ bảo vệ căn cứ, tôi liên lạc với
đại đội này, với ý định đưa toàn bộ đơn vị qua sông tá túc, Tôi

243

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

vừa bước lên căn cứ, thì ngay lúc đó căn cứ Trà Cú bị cộng quân
pháo kích.

Bộ chỉ huy Hải Quân Trà Cú đang chuẩn bị rút quân, họ
cho đặt mìn toàn bộ căn cứ, để khi rút quân sẽ phá hủy toàn bộ
căn cứ này, không để cho VC chiếm đóng. ngoài mé sông các
phương tiện tàu giang tốc (giang thuyền) đang đậu giữa sông, để
tránh pháo.

Tôi cùng đơn vị bạn xuống tầu, trong lúc này Đậi Đội của
tôi đang đứng xát mé sông, tôi đã nhờ anh em hải quân đưa tàu
vào bờ đón đơn vị của tôi.

Buổi chiều ngày 29 tháng 4, trời đất hình như cũng muốn
ngậm ngùi cùng với tâm trạng của những người lính. Bầu trời
mây đen kéo đến giăng mắc một màu xám và bắt đầu mưa gió
nổi lên, những hạt mưa rơi được gió thổi mạnh như tạt vào
người, một không gian ven bờ sông mưa mù giăng mắc thật
buồn, những tiếng đạn pháo rít lên từng hồi, bay vụt qua rơi
xuống nổ tung, những làn khói xám bay mù trời, cả đoàn tầu
chạy trong cơn mưa tầm tã, chạy trong làn khói lửa đạn bay,
đoàn tàu chạy giữa dòng sông Vàm Cỏ Đông, và tăng tốc hướng
về Bến Lức.

Trong lúc này căn cứ Hải Quân Trà Cú có lệnh phá hủy,
một tiếng nổ kinh hồn, một khối cầu lửa với khói đen bốc cao
lên trời, những mảnh đạn, những mảnh tôn, mảnh bao cát bay tứ
phía, một cảnh tượng thật thê lương vào buổi chiều cuối tháng
tư đen.

Chiếu ngày 29 tháng 4, 1975 các chiến thuyền của Hải
Quân thuộc căn cứ Trà Cú với hỏa lực rất hùng hậu, chạy dọc
theo con sông Vàm Cỏ Đông, khi ấy có vài đoạn sông đã bị
cộng quân chiếm đóng, đoàn tàu chiến chạy qua những đoạn
sông này, hỏa lực hai bên bắn xối xả vào hai bên bờ sông, những
người lính trong đại đội của tôi cũng đứng hai bên thành tầu bắn
phụ họa theo. Cuối cùng cả đoàn tầu về đến chân cầu Bến Lức
một cách an toàn.

Rạng sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975 chúng tôi đã tập
họp đơn vị dưới chân cầu Bến Lức. Tôi liên lạc với Chi Khu

244

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Bến Lức, vào họp với bộ chỉ huy Chi Khu, để chuẩn bị tái phối
trí đơn vị.

Nhưng khoảng 10 giờ 30 phút sáng cùng ngày thì nghe
lệnh Tổng Thống Dương Văn Minh đầu hàng vô điều kiện, trên
hệ thống phát thanh toàn quốc, lời kêu gọi đầu hàng được phát
thanh liên tục.

Như một tin xét đánh ngang tai, một nỗi buồn tràn ngập
tâm hồn, chúng tôi ngỡ ngàng nhìn nhau, phải làm gì bây giờ,
tôi tập họp đơn vị của tôi lại, ngay dưới chân cầu Bến Lức, bên
cạnh bờ sông Vàm Cỏ Đông, tôi tuyên bố tan hàng, anh em hãy
trở về với gia đình. Cuộc chiếm đã chấm dứt, chúc toàn thể anh
em bình an, hãy thay quần áo lính và tìm đường trở về gia đình.
Một vài người hỏi tôi

- Súng đạn bỏ đâu, ông thầy ơi.
- Tôi trả lời, tùy anh em, hay vứt hết xuống sông.
Tôi bước lên chiếc Giang tốc đỉnh, mà anh em hải quân
đã cùng tôi chiến đấu một
ngày qua, bây giờ trở nên quen thuộc, một vài người bàn tính về
việc Tổng thống Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng, họ nói
sao bỗng dưng mình lại đầu hàng một cách vô lý.
Anh em Hải Quân cho biết, chúng tôi liên lạc được với
Bộ Chỉ Huy Hải Quân và được biết hiện tại Chiến hạm HQ 404
đang ở ngoài khơi, chúng tôi sẽ liên lạc và đoàn tầu sẽ đi Mỹ
“Đến đảo Guam”. Chúng ta sẽ chạy ra cửa biển trong vài tiếng
đồng hồ, chúng ta không sợ vì hiện tại, lực lượng cộng quân
đang bị phân tán mỏng, chúng không đủ lực lượng án ngữ hai
bên sông. Anh em hải quân đã quyết định ra đi, họ rủ tôi cùng đi
theo.
Tôi đang lưỡng lự phân vân nên đi hay ở lại, thì Duyên
lên tiếng
Thôi mình đi về, gia đình còn đang mong chúng ta trở về.
Hai tiếng gia đình làm lòng tôi như trùng xuống, tôi chợt nghĩ
đến Mẹ tôi, thế là chúng tôi quyết định không đi, chúng tôi chào
tạm biệt các bạn Hải Quân và bước xuống tàu.

245

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Chúng tôi đi bộ ra chợ Bến Lức tìm mua vài thứ cần
thiết, đôi dép và bộ quần áo dân sự, tôi cởi bỏ quân phục, vứt bỏ
cái ba lô lính, khi ấy tôi mới giật mình nhìn kỹ lại, một vết đạn
xuyên ngang cái khoen móc từ sợi dây đeo. Trời ơi vết đạn này
chỉ cách xương sống của tôi chưa đầy 1 phân, có nghĩa là tôi sút
chết mà không biết. Xin tạ ơn Thiên Chúa đã cho tôi sống sót
trong cuộc chiến tàn khốc này, một cuộc chiến bảo vệ tự do,
trống lại chủ thuyết vô thần cộng sản độc tài, mà phía chúng tôi,
những người thua cuộc đã bị thế lực đen tối, bán đứng cho cộng
sản.

Tôi và Duyên tìm cách đi về Sài Gòn, chúng tôi quyết
định đi bộ. Vì tình hình tại nơi đây quá phức tạp, họ chen nhau
lên các xe đò, tình trạng trở nên hỗn loạn, (thời buổi hỗn quân,
hỗn quan) không thể biết trước chuyện gì xảy ra. Những người
lính tan hàng, họ liều lĩnh mang súng đạn leo lên những chiếc xe
đó chạy về Sài Gòn, họ không sợ VC phát hiện trên xe có lính,
VC sẽ nổ súng.

Tôi và Duyên không thể leo lên chiếc xe đò này, vì hành
khách chen lấn qúa đông họ ngồi cả trên mui xe. Chúng tôi
quyết định đi bộ dọc theo quốc lộ, trên đường đi tôi thấy súng
đạn, quần áo lính vứt đầy đường, một cảnh tượng thật khủng
khiếp, mỗi lần chiếc xe đò chạy ngang, tôi chỉ sợ bánh xe cán
lên qủa lựu đạn đang lăn lóc trên mặt đường, qủa đạn sẽ nổ tung
và vô số người dân thường sẽ chết hay bị thương vào giờ phút
cuối cùng này.

Chúng tôi tiếp tục lầm lũi bước đi, buổi trưa tháng tư cái
nắng nóng như tăng dần làm cháy bỏng mặt đường nhựa, tăng
thêm sức nóng từ mặt đường bốc lên, làm những giọt mồ hôi đổ
ra ướt cả người, trên gương mặt đầy mồ hôi làm mắt tôi như
chan hòa trong dòng nước mắt cay xé, như khóc thương cho vận
nước, khóc thương cho thân phận những người chiến sĩ VNCH,
rồi đây sẽ phải hứng chịu một sự trả thù rất tàn bạo của phe
thắng cuộc, đó là những con người cộng sản vô thần, không
mang trái tim của con người.

246

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Lúc 10 giờ 30 phút sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975, máy
phát thanh trên các tầng số radio, liên tục phát thanh lời kêu gọi
của Tổng Thống Dương Văn Minh, kêu gọi binh sĩ ngừng bắn
bàn giao cho phía bên kia. Đơn vị chúng tôi có thấy bóng dáng
một đơn vị VC nào để mà bàn giao, thôi thì vứt hết súng đạn cho
xong nợ.

Không phải súng đạn đem vứt đi là sẽ mang lại hòa bình.
Chiến tranh đã kết thúc, cái cảm giác ấy thoạt tiên rất im lặng, vì
sự ngỡ ngàng tưởng như không thể tin được, rồi dòng người tràn
ra đường, họ mạnh dạn hơn, những du kích việt cộng đang ẩn
trốn, cũng mạnh dạng hơn, họ bước ra ngoài ánh sáng, như bước
qua ngưỡng cửa của bom đạn, ngưỡng cửa của chết và sống, họ
trở nên độ lượng và hiền lành hơn, chính thái độ này đã lôi cuốn
người dân mạnh dạn đến gần, và bắt đầu tâng bốc bên thắng
cuộc, niềm kiêu hãnh của họ được vuốt ve, và từ đó những chiến
binh cộng sản, đã trở nên kiêu binh, bản chất thật sự của chủ
nghĩa cộng sản sẽ bộc lộ, mọi thủ đoạn, mọi chính sách sẽ bắt
đầu.

Tôi từng suy nghĩ về điều này, sau khi cộng sản cướp
chính quyền, việc đầu tiên họ sẽ làm gì. Họ sẽ thực thi một cuộc
cách mạng đánh đổ giai cấp, để hình thánh một giai cấp thống
trị.

Lịch sử đã ghi nhận. Sau khi Hồ Chí Minh thành lập
nước VNDCCH tại miền bắc, ông ta đã cho thi hành ngay cuộc
cải cách ruộng đất, giết đi biết bao sinh mạng của người dân
Việt. Cuộc cải cách ruộng đất đã để lại một hậu qủa vô cùng tồi
tệ, vì nó chủ chương lật nhào những truyền thống tốt đẹp của
dân tộc Việt Nam, họ khuyến khích đấu tố, vợ chồng đấu tố
nhau, con cái đấu tố Cha Mẹ. Điển hình là nhân vật Trường
Chinh đấu tố Cha mẹ cho đến chết “Đấu tố cha mẹ, tôn thờ Mác
Lê”.

Sau ngày giải phóng miền Nam VN. Cộng sản lại thực thi
cuộc cải cách (Đánh đổ tư sản), họ áp dụng một đường lối như

“Cải Cách Ruộng Đất”, chỉ khác đi tên gọi “Cải tạo công

thương nghiệp tư nhân”. Trong chiến dịch này, họ lập lại hình

247

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

thức đấu tố, bắt giữ và chiếm đoạt tài sản của dân, họ rập khuôn
theo chính sách cải cách ruộng đất là kiểm duyệt văn hóa. Sau
khi chiếm miền Nam VN, họ ra lệnh đốt sách qua chiến dịch
“Bài trừ văn hóa đồi trụy, phản động”

Như vậy trong hai lần cộng sản thành công trong việc

giải phóng Miền Bắc và Miền Nam. Họ đã làm gì? Phải chăng

chỉ để thực hiện cuộc cách mạng Giai Cấp, để hình thành một

giai cấp mới, đó là giai cấp thống trị, một loại tư bản đỏ. Họ

không hề thực hiện cuộc cách mạng vì nhân dân, họ xem nhân

dân chỉ là một công cụ lợi dụng. Điều này lịch sử đã ghi nhận

thật rõ ràng, nhưng không hiểu vì lý do nào, cho đến tận ngày

nay, vẫn còn những con người trí thức (bằng cấp cắt dán từ đầu

đến chân) nhưng vẫn còn tin tưởng cuộc cách mạng mà công sản

hô hào, là vì nhân dân vì dân tộc VN. Thật sự cộng sản rất tàn ác

với nhân dân và rất hèn với giặc Tầu (Trung Cộng)

Tôi và Duyên cùng đi bộ bên nhau, nhưng chúng tôi ít
nói chuyện, vì những hình ảnh, những tình huống đang xảy ra
trước mắt làm chúng tôi ngỡ ngàng, thỉnh thoảng thấy một du
kích (VC) cầm khẩu AK 47 đứng dưới bóng mát của bóng cây,
tôi lại giật mình đến thót tim, vì cách đây vài giờ thôi, hai bên sẽ
nổ súng, nhưng hiện tại tôi và Duyên đi bên nhau, chúng tôi là
người dân bình thường. rồi chợt nghĩ chiến tranh đã kết thúc.
Tôi lại miên man suy nghĩ về những diễn tiến sau ngày hòa
bình, thân phận người chiến binh VNCH sẽ đi về đâu.

Bỗng đâu có một chiếc xe đò dừng ngay phía trước cho
hành khách xuống xe, chúng tôi vội chạy đến và lên xe đi về Sài
Gòn. Cũng may nhờ lên được xe đò, mà ngay buổi chiều hôm đó
tôi và Duyên đã về đến nhà.

248

Đội Đập Đá Louis Tuấn Lê

Như một giấc mơ về hòa bình, chiến tranh đã chấm dứt
một cách rất nhanh và quá bất ngờ, đến ngỡ ngàng khó có thể tin
được. Buổi sáng đầu tiên của ngày hòa bình, một ngày đầu của
tháng 5, một ngày hoàn toàn mới lạ không có tiếng súng, tôi
bước ra ngoài đường phố, những cảnh tượng nhốn nháo người
qua lại, nhìn nhau với ánh mắt ngơ ngác, đầy vẻ ngạc nhiên, ẩn
dấu một nỗi lo sợ, vì sự trả thù khủng khiếp sẽ đến.

Trong khu phố, một tổ chức mới hình thành, những tên
cách mạng giờ thứ 30 nổi lên, những tên quấn trên vòng tay màu
máu (khăn đỏ), được một tay VC dẫn đi lùng sục khắp nơi, đây
chính là nỗi lo sợ của những người dân chân chính, vì sự trả thù
của những con người này, chúng sẽ là những tên chỉ điểm, sẽ
dựng chuyện để tố cáo nhầm tâng bốc lấy lấy điểm với chính
quyền mới.

Tôi đã hồi tưởng lại. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Chính quyền cộng sản làm gì? Trích dẫn Bên Thắng cuộc, Huy
Đức viết: "Cuốn sách bắt đầu từ ngày 30-4-1975, ngày nhiều
người tin là miền Bắc đã giải phóng miền Nam. Nhiều người
thận trọng nhìn lại suốt hơn ba mươi năm, giật mình với cảm
giác bên được giải phóng hóa ra lại là miền Bắc”

Ngày 5-5-1975. Thay mặt Ủy ban Quân quản Thành phố
Sài Gòn-Gia Định, Chủ tịch Thượng tướng Trần Văn Trà, đã ký
ban hành sắc lệnh tập trung cải tạo. Tướng Trần Văn Trà và Cao
Đăng Chiếm, hai đại diện của quân đội và công an trong Ủy Ban
Quân quản, đảm trách việc chuẩn bị “Chiến dịch X-1”

Gần một tháng sau lệnh trình diện, ngày 10-6-1975, Uỷ
Ban Quân Quản ra thông cáo “Về việc Học tập Cải tạo Sĩ quan,

249


Click to View FlipBook Version