The words you are searching are inside this book. To get more targeted content, please make full-text search by clicking here.

Những chân Tình Không Thể Nào Quên:
1. Đan Mạch
2. Đức
3. Pháp
4. Bỉ và
5. Ý

Discover the best professional documents and content resources in AnyFlip Document Base.
Search
Published by lanthicung, 2021-07-11 21:01:38

Hồi Ký Du Lịch Châu Âu 2014- Cung Thị Lan

Những chân Tình Không Thể Nào Quên:
1. Đan Mạch
2. Đức
3. Pháp
4. Bỉ và
5. Ý

Khi biết hôm ấy là ngày sinh nhật của anh Hiệp, vợ chồng Bé Ba
vội vã chuẩn bị chiếc bánh và nến. Chúng tôi cùng hát bài Mừng
Sinh Nhật bằng tiếng Anh rồi ăn uống và tâm tình.



Tôi cảm động trước thịnh tình của Bé Ba và chồng con của
cháu. Khi ở Sông Mao, tôi đến nhà chị Hát, Bé Ba nhỏ xíu, chỉ
mới ba tuổi, chắc chắn không nhớ tôi là ai; nhưng khi gặp lại tôi,
Bé Ba đã “huy động” chồng con đón tiếp tôi hết sức nồng nhiệt
và xôm tụ. Tôi biết sự đón tiếp ân cần này không phải chỉ xuất
phát từ sự phóng khoáng của vợ chồng Bé Ba mà còn từ những
lời tâm tình đầy yêu thương của chị Hát về tôi. Vợ chồng Bé Ba
và hai con trai, vợ chồng Thanh Vui, Hương, và con trai Minh,
Thanh Khen, chị Hát và thêm hai người bạn cùng làm chung
hãng với Vui chuyện trò với vợ chồng tôi liên tục, không ngơi.

Tuy nhiên, vợ chồng tôi chỉ xã giao vài câu tiếng Anh với chồng
và con của Bé Ba một lúc rồi nói tiếng Việt với mọi người miên
man không ngừng.
Câu chuyện ấn tượng trong buổi tối hôm ấy là câu chuyện của
người bạn đồng nghiệp của Vui. Anh ta khoảng bốn mươi tuổi,
trạc tuổi của Vui, cùng làm trong hãng sản xuất vớ nổi tiếng của
vùng chị Hát đang ở. Tôi ngỡ anh ta đến Ý theo diện bảo lãnh;
tuy nhiên, qua đối thoại, tôi được biết anh ta chỉ mới định cư ở
Ý vài năm sau khi vượt biên bằng cách trốn vào một chiếc du
thuyền. Khi thuyền cập cảng Ý, anh và người bạn đồng hành
nhảy xuống biển vì không được chấp thuận đáp vào đất liền. Sau

hàng giờ cố sức nổi trên mặt biển Địa Trung Hải, anh và người
bạn được vớt lên. Những người ở trên cảng đang tò mò dõi mắt
quan sát anh và người bạn đang cố gắng chống chọi với những
ngọn sóng dữ. Họ không cam tâm nhìn thấy hai người thanh
niên ốm yếu đang đối phó với tử thần nhưng không ai quyết
định cứu vớt họ. Cuối cùng, vài người trong những người đang
tò mò quan sát, đeo ống nhòm nhìn thấy anh đeo tượng thánh
giá. Họ kháo nhau rằng không thể để tín đồ Công Giáo chết mà
không cứu! Thế là mọi người tìm cách vớt cả anh và người bạn
đồng hành lên, chăm sóc, và cho tị nạn. Thật là chuyện hi hữu,
khó tin nếu không được kể chi tiết và tường tận bởi người trong
cuộc. Tôi cảm kích lòng nhân đạo của người dân của đất nước
này. Người Ý ngoan đạo, chân thật, và giàu tình thương. Những
phẩm chất cao đẹp này đã khiến họ miễn trừ việc thi hành luật lệ
của đất nước để giúp người vượt biển khốn khổ thoát khỏi nguy

nàn.
Tôi nhớ những ngôi nhà thờ uy nghi với những cấu trúc đẹp
nghệ thuật khác nhau của những thời đại khác nhau mà tôi được
chiêm ngưỡng suốt ngày hôm nay. Đạo lý của Thiên Chúa đã
thấm nhuần trong tâm hồn của người dân Ý từ bao nhiêu năm
tháng và qua bao nhiêu thế hệ. Những khuôn mặt chân chất, hiền
hậu của những người bản xứ gắn bó với Đạo Thiên Chúa từ đời
này sang đời khác đã tạo nên một cộng đồng hết sức lương thiện
và đạo đức. Tôi mỉm cười khi nhớ đến những câu chuyện về
những tổ chức tội phạm Mafia ở Ý. Nếu chuyện ấy đã được kể
lại thì cũng nên viết chuyện về cô gái người Việt tên Thanh
Khen lái xe tung khói, quẹo nhanh, thắng gấp bắn tung toé đất
cát ven đường khiến mấy anh chàng Ý phải trố mắt, há hốc
miệng!
Thanh Khen rất thích nói chuyện với tôi. Nàng cho tôi biết con
gái độc nhất của nàng không thể dự tiệc vì cô bé phải làm việc ở

thành phố xa mới về nhưng nàng muốn giới thiệu tôi với cháu vì
những lời ca tụng của chị Hát đã gây cho cháu có ấn tượng tốt
về tôi. Tôi mỉm cười đồng ý. Rời nhà Bé Ba, chúng tôi đi bộ
đến căn nhà của con gái của Thanh Khen. Những con đường nhỏ
dẫn thật yên bình. Thỉnh thoảng mới có một vài chiếc xe lặng lẽ
ngang qua. Những căn nhà hai bên đường ẩn khuất bởi những
khóm hoa đầy màu sắc hay những loại cây kiểng. Căn nhà nhỏ
của con gái Thanh Khen cũng được tô điểm bởi với những
khóm hoa đẹp và ngăn nắp ở khuôn viên. Căn nhà có vẻ đẹp
đầy nghệ thuật và chủ nhân của nó đẹp sang trọng chẳng khác
gì. Cô bé có thân hình cao ráo và khuôn mặt thanh tú dễ thương,
kết hợp nét đẹp hài hòa giữa Âu lẫn Á. Tôi khá ấn tượng với
cách nói chuyện dễ thương của cô, Anh lẫn Việt. Giống như hầu
hết con cái của những người Việt tị nạn tại châu Âu, họ nói tiếng
sành sỏi nhiều ngôn ngữ là chuyện bình thường.
Tôi được biết cô bé đã học xong Cao Học nhưng không tìm
công việc theo ngành học, có thể học thêm ngành khác và tạm
thời đang làm trong một tiệm thời trang tại một tỉnh khác. Tôi
cảm thấy đau lòng khi nhớ đến những chàng trai trẻ cao ráo,
khôi ngô tuấn tú trong những khu chợ tại Pháp. Họ nài nỉ du
khách qua lại để có thể kiếm chút đỉnh qua chuyện vẽ chân
dung. Rõ ràng là rất khó kiếm việc làm ở các nước Châu Âu. Tôi
đoán đó là lý do tại sao Sỹ, con đầu của anh Ngợi và là anh trai
của Bé Ba về Việt Nam làm ăn.
Chiều tối hôm ấy, anh chị Ngợi cũng gọi điện từ Việt Nam sang
thăm hỏi chúng tôi. Được mọi người tiếp đón như người thân ở
xa về, tôi rất cảm động và hạnh phúc.

Sáng ngày 14 tháng 9 năm 2014

Sáng sớm anh Sơn, bạn đồng nghiệp của chị Hát và Vui, đến
nhà chị Hát chở chúng tôi đến Verona. Chúng tôi được đưa đến
The Cloister of the Basilica di San Zeno Maggiore của
Verona.
Đậu xe xong, chúng tôi ghé thăm những gian hàng đang trưng
bày cho Lễ Hội.

.



Rời các gian hàng, chúng tôi thư thả đi bộ sang The Cloister of
the Basilica di San Zeno Maggiore để ngắm cảnh và chụp hình

Đến The Cloister of the Basilica di San Zeno Maggiore, không
rõ vì sao không vào được bên trong. Tôi nghịch ngợm leo lên
thành để vói vào phía trong chụp hình toàn cảnh.

Vui cũng bắt chước tôi leo lên thành, tạo dáng chụp vài tấm hình
làm kỷ niệm. Không ngờ lần nghịch ngợm này trở thành kỷ
niệm duy nhất và cu ối c ùng của thầy trò chúng tôi. Khi tôi về
Mỹ, vài năm sau này, Vui mất vì chứng ung thư máu.



Rời The Cloister of the Basilica di San Zeno Maggiore, chúng
tôi đi bộ sang khu đấu trường La Mã Verona. Đến cổng Portoni
della Bra, và qua quảng trường lớn Centro Storico di Verona,
chúng tôi tình cờ nhập vào những người tham gia Lễ Hội. Mọi
người luôn nở nụ cười thân thiện với những câu chào nói cởi mở
khiến tôi có cảm tưởng như được hòa nhập nơi này từ lâu lắm.
Người người qua lại rộn rịp với khuôn mặt vui tươi khiến tôi
cảm thấy vui sướng khi len lỏi vào những đám đông. Mặt trời
lên cao làm sáng ngời niềm vui của mọi người trên quảng trường
càng lúc càng thêm rạng rỡ. Nhóm năm người Việt chúng tôi
cũng hân hoan cười nói với họ bằng tiếng Anh và tiếng Ý.







Không khí tấp nập và vui vẻ đã cầm chân chúng tôi lại. Chúng
tôi nấn ná xem diễn hành trước khi rời bước.









Đấu trường La Mã nằm cạnh quảng trường. Chúng tôi chỉ đi bộ
một lúc là đến.

Những người cảnh sát Ý ngồi trước môt cánh cổng đã khép với
nụ cười rất thân thiện. Sau vài câu thăm hỏi xã giao, họ vui vẻ
cho phép chúng tôi chụp hình với họ và hướng dẫn chúng tôi
đến cổng khác để vào đấu trường.

Theo sự hướng dẫn, chúng tôi thẳng bước đến trước cổng chính
của đấu trường chụp hình rồi đi vào trong.







Vì hôm ấy có Lễ Hội nên mọi người chuẩn bị sân khấu và giàn
âm thanh kiên cố cho buổi hòa nhạc; tuy nhiên, họ không cấm
du khách vào tham quan chụp hình.

Đứng giữa Đấu Trường rộng rãi và uy hùng của đế chế La Mã
tôi ngỡ như đang ở trong mơ! Đấu Trường La Mã trong trí của
tôi chỉ là hình ảnh xa vời của nơi thi đấu ác liệt của những dũng
sĩ oai hùng thời cổ đại dưới sự thưởng thức của vô số nam khán
giả với hình dạng mạnh mẽ và oai hùng chẳng khác gì những
người thi đấu. Một nơi chỉ có trong trí tưởng tượng khi tôi đọc
những giòng chữ trong sách lịch sử Thế Giới chứ không bao giờ
nghĩ rằng mình có dịp tham quan thực tế. Thế mà giờ đây, tôi
đang đứng giữa nơi mà gần hai ngàn năm trước thường diễn ra
những cuộc giao tranh sức lực của các đấu sĩ hay của các đấu sĩ
với mãnh hổ để mua vui cho những hoàng đế La Mã . Cảm giác
biết ơn tràn ngập trong lòng khi nghĩ đến việc chị Hát chuẩn bị
kỹ cho chuyến viếng thăm của tôi. Chị đã cho tôi cơ hội đến
những nơi mà tôi hằng mơ ước, một món quà tinh thần hết sức
tuyệt vời. Tôi yên lặng ngắm khung cảnh xung quanh với cảm
giác yêu thương và sung sướng tràn ngập. Chị Hát cũng yên lặng
ngồi cạnh tôi, không nói gì. Có lẽ chị thấu rõ sự kinh ngạc xen
lẫn sung sướng hiện rõ trên khuôn mặt tôi nên chị để tôi tận
hưởng hạnh phúc mà tôi đang có. Quả thật tôi đang thú vị với
khung cảnh mà tôi đang thưởng thức. Những phiến đá hồng nhạt
lẫn màu trắng chồng chất lên nhau trên khung thành cao ngất với
những khung cửa hình vòng cung lưu lại một di tích độc đáo của
nghệ thuật kiến trúc oai dũng thời trung cổ La Mã. Ắt phải đây
là ý tưởng của những vị Hoàng Đế La Mã mà công trình được
thực hiện bằng sức lực của những kẻ nô lệ và tù binh trong các
cuộc chiến tranh trong thời trung cổ. Nếu trước đây, chỗ này là
nơi thoả mãn thú xem các cuộc giao đấu sức mạnh của người
và mãnh thú của các hoàng Đế La Mã thì giờ đây nó là nơi
thưởng thức các buổi hòa nhạc và những cuộc biểu diễn ballet

của tất cả các tầng lớp công dân Ý, bất kể giàu nghèo. Nếu trước
đây, đấu trường này đầy những tiếng reo hò, gào thét, gầm rú,
máu phun, thịt đổ, phanh thây, tan xác thì ngày nay, nơi đây là
chỗ để khán giả thư giãn với âm thanh êm dịu hài hòa hay những
nhịp điệu vui tươi, sôi động từ những tiếng ca của các ca sĩ nổi
tiếng. Tôi lấy làm tiếc là mình không có thời gian để thưởng
thức buổi hòa nhạc hôm nay; tuy nhiên, khi bước trên những bậc
đá, tôi tưởng tượng mình đang “lưu dấu” những bước chân trên
đấu trường La Mã Verona đẹp man dại này.

Đi qua bậc thang cấp, những hàng ghế đá trống trải, tôi nhận ra
đấu trường này rộng lớn khổng lồ hơn sự phỏng đoán của tôi
trước khi bước vào đây. Nếu tất cả mọi người đang dự Lễ Hội
tập trung vào đây thưởng thức buổi hòa nhạc thì vẫn còn dư rất
nhiều chỗ ngồi!
Giờ đây, nhân cơ hội đấu trường vắng vẻ, chúng tôi có thể chụp
những tấm hình ở nơi di tích lịch sử này trong không gian rộng
thoáng.









Rời Đấu Trường, chúng tôi đi bộ trên những con đường lát gạch
của thành phố tình yêu Verona.







Vẫn như ngày hôm trước, chúng tôi đi bộ hàng giờ không biết
mệt. Cảnh đẹp ở nơi đây đã làm chúng tôi quên mất thời gian và
sự hạn chế của sức lực. Tôi cũng quên bẵng chuyện chị Hát
đang bệnh. Có lẽ chị cũng vui như tôi nên chúng tôi đồng bước
mà không hề than vãn.

Sau khi lang thang qua những con đường lát gạch, xuyên qua
các con hẽm, những ngôi nhà thờ cổ kính, chị Hát và Vui nói
sẽ đưa chúng tôi được đưa tới căn nhà Juliet tại thành phố
Verona này. Tôi bất ngờ đến câm lặng! Khi đến đây, tôi chỉ tập
trung chuyện thăm chị Hát và gần gũi với chị vì chị đang trong
tình trạng bệnh nặng, chứ không hề nghĩ chuyện tham quan các
danh lam thắng cảnh hay di tích lịch sử nào của Ý. Được đến
các nơi nổi tiếng của Venice như: Church Basilica di Santa

Maria della Salute, Saint Mark's Square, Grand Canal, Rialto
Bridge hay các nhà thờ cổ cấu trúc đẹp nghệ thuật của Ý đã là
may mắn lắm rồi! Không còn mong mỏi gì hơn. Thế mà giờ đây
tôi sắp sửa đến một nơi hết sức ý nghĩa đối với tôi.

Vốn là người thích đọc sách, tôi rất thích tác phẩm nổi tiếng
Romeo và Juliet của nhà viết kịch người Anh William
Shakespeare. William Shakespeare đã lấy ý tưởng từ cốt truyện
của chuyện tình éo le của đôi tình nhân trẻ người Ý để hun đúc
tác phẩm Romeo và Juliet. Romeo v à Juliet yêu nhau trong sự
oán thù truyền kiếp của hai gia đình họ (Montague và Capulet để
rồi kết thúc bằng cái chết. Cốt truyện của Sheakespeare từng
được diễn tại “căn nhà Juliet”(Casa Di Giulietta) trong thành
phố Verona, nơi mệnh danh là thành phố của tình yêu. Đây là
nơi nổi tiếng mà bất cứ người yêu văn chương, thích truyện
Romeo và Juliet hay rõ t ác giả nổi tiếng William Shakespeare
đều muốn đến đây để tham quan, kinh nghiệm thực tế, nghiên
cứu hay tìm tòi tham khảo.

Có rất nhiều du khách đến liên tục và không ngơi khiến khuôn
viên nhỏ hẹp của “Căn nhà Juliet” lúc nào cũng chật ních người.

Mọi người phải xếp hàng chờ đến phiên để chụp với tượng đồng
Juliet. Tôi rất háo hức khi chờ đến phiên mình. Khi được chụp
với bức tượng đồng Juliet, tôi rất xúc động. Bất kể cánh tay và
ngực cô bị mài mờ bởi những sờ chạm của những kẻ nghịch
ngợm, hình ảnh Juliet luôn là biểu tượng của vẻ đẹp thanh cao
và trong sáng trong ý nghĩ của tôi. Hình ảnh cao quý của nàng
qua sự tưởng tượng khi đọc tác phẩm Romeo và Juliet và hình

ảnh của nữ diễn viên xinh đẹp Olivia Hussey trong phim Romeo
và Juliet mà tôi được thưởng thức tại rạp ciné Tân Tân ở Nha
Trang trước năm 1975 luôn khẳng định niềm yêu mến của tôi
đối với nhân vật nữ chính của tác phẩm.

Chụp với tượng Juliet xong, tôi chụp với bức tường được gắn vô
số ổ khóa đủ cỡ và đủ kiểu. Có lẽ chúng được lưu lại bởi rất
nhiều cặp tình nhân từ khắp nơi trên thế giới nhằm để kỷ niệm
tình yêu, chứng giám lời thề non hẹn biển hay cầu phước cho
tình keo sơn gắn bó của họ.

Đa số du khách chỉ muốn ở ngoài sân chụp với tượng Juliet và
nơi lưu trữ ổ khóa chứ không muốn vào căn nhà Juliet. Chị Hát,
anh Sơn, và Vui không ngoại lệ với lý do đã từng tham quan
trong căn nhà Juliet nhiều lần. Anh Hiệp cũng không muốn vào.
Anh vốn không mặn mà với Văn Học Lịch Sử và có lẽ ngại sức
chứa giới hạn của ngôi nhà cổ kính.

Riêng tôi, đây là cơ hội hiếm có, không thể bỏ qua! Vốn thần
tượng Juliet và tình yêu chân thành của nàng với Romeo, tôi
muốn trải nghiệm thực tế căn nhà của nàng, ngôi nhà tháp cổ
kính của gia đình họ Capulet, nơi có ban công là chứng tích của
một tình yêu hết sức lãng mạn.

Mua vé ở tầng trệt xong, tôi theo bảng hướng dẫn, đi thang bộ
lên tầng trên. Tường gạch, cửa sổ kính hình vòng cung, trang trí
nội thất theo thời Trung cổ đã làm tôi xúc động khi cảm giác

mình đang trải qua những nơi mà nhân vật nữ Juliet từng hiện
diện. Có thêm một bức tượng Juliet trên tầng lầu này. Bức tượng
toàn thân bằng đồng của cô gái có hình dáng thon thả và khuôn
mặt bình thản và tự tin được bảo vệ bởi sự dây chắn giới hạn
khoảng cách.

Tôi nhờ những người đang đứng gần đó chụp vài hình lưu niệm
rồi theo giòng người đi qua các hành lang vào các phòng trong.



Những bức tường gạch đỏ, trang trí và thiết kế của thời Trung
Cổ được bảo tồn xen lẫn với kiến trúc tân tiến lưu trữ những bộ
sưu tập tranh khắc cổ liên quan đến tác phẩm Romeo và Juliet.



Một bức tượng bán thân bằng đồng của William Shakespeare
được đặt trước khu vực trưng bày các bộ sưu tập bằng hình và
văn bản như để tri ân tác giả.Người đã làm cho thành phố
Verona trở nên nổi tiếng.

Đồ đạc và trang phục được sử dụng trong phiên bản điện ảnh
cũng được lưu trữ và bảo tồn trong căn nhà này.





Tôi đi quanh các phòng rồi đến bức tường có những cửa kính
hình vòng cung được mở sẵn, hướng về phía sân trước. Những
mái ngói đỏ san sát cạnh bên của các căn nhà cạnh bên, không
hiểu có liên quan đến căn nhà Juliet, nhưng hình như cũng đồng
tình bảo tồn sự kiện lịch sử Văn Học đáng ghi nhớ qua việc giữ
gìn lối kiến trúc cổ kính từ hàng năm trước. Chúng phấn khích
tôi chụp vài tấm hình làm kỷ niệm. Và tôi cũng chụp cả hình ảnh
của cảnh sân trước của căn nhà Juliet nơi có nhiều du khách
đang đứng chụp hình.

Rồi tôi xếp hàng đến ban công chụp vài tấm hình làm kỷ niệm.

Ban công với những dây leo bám tường quanh đó chỉ là biểu
tượng nơi ghi lại một tình yêu hết sức lãng mạn và táo bạo chứ
không giống như ban công kiên cố và rộng rãi của gia đình
Juliet trong phim. Sức chứa của nó rất hạn chế nên từng người
một mới được phép bước ra chụp hình. Khi đứng tựa trên từng
tường chắn của ban công, tôi mới hiểu vì sao anh Hiệp không

muốn vào căn nhà Juliet. Anh muốn đứng dưới sân để chụp lên
cho tôi.

Rời căn nhà Juliet, chị Hát đưa chúng tôi đến nhà hàng Nhật
dùng bữa trưa.


Click to View FlipBook Version