MEOKI |1
MEOKI |2
MEOKI |3
MEOKI |4
MEOKI |5
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT
•
•
•
•
•
MEOKI |6
Hắn không ngủ được.
Người đàn ông cố giữ cơ thể gầy gò của mình ép vào mảnh chăn lạnh ngắt. Có lẽ
hơi thở là thứ ấm áp duy nhất trong phòng, và hắn ta không thể ngăn được sự run
rẩy của cơ thể khi quấn quanh người tấm chăn nhưng không có chút bông nào.
Nằm trên tấm nệm bẩn thỉu và nặc mùi mồ hôi, hắn cũng chợt nhận ra rằng mình
đã ở đây gần nửa tháng rồi. Những cơn gió lạnh cứ lần lượt xuyên qua cơ thể hắn,
cho dù đang ngủ nhưng cũng chẳng khác gì cực hình. Nếu được nằm ở một nơi kín
gió hơn thì cảm giác sẽ tốt hơn rất nhiều. Hắn cứ trằn trọc nhìn vào khoảng tối
trong căn phòng với cái suy nghĩ chán nản đó quanh quẩn trong đầu.
MEOKI |7
Căn phòng nhỏ như sáu tấm chiếu ghép lại nhưng lại dành cho 4 người ngủ. Hắn
ta phải ngủ ở góc lạnh nhất của căn phòng mà không có quyền từ chối, nơi được
coi như là chỗ dành riêng cho người mới.
Hắn quay người lại nhưng không may lại rơi ra khỏi tấm nệm, một tiếng rên rỉ
phát ra…
"Chết tiệt… Sao tôi lại phải ở một nơi thế này chứ !?"
Gần nửa tháng trước, có một người đàn ông bị giam ở nhà tù tại thủ đô của đất
nước Redaku. Dù bị giam cầm nhưng những điều kiện sống tối thiểu vẫn được
đảm bảo, và ít nhất nó vẫn an toàn. Hắn ta tự nghĩ nếu một ngày được ra khỏi đây
thì hắn có trở lại với con đường tội phạm nữa hay không.
Tuy nhiên một ngày nọ, hắn ta bị chuyển đi. Chỉ nghe nói rằng họ sẽ phải tham gia
lao động ở một vùng núi lạnh lẽo. Vì là công việc chân tay nên nó cần những tù
nhân trẻ và khỏe mạnh.
Đó là một trạm thiên văn nằm trên đỉnh của một dãy núi hoang vu, tên là Viện
nghiên cứu Thiên Văn Tataru. Có vẻ như đây là một cơ sở nghiên cứu lâu đời, từ
thời của Janmaru Tataru - nhà khoa học sống cùng thời với Lục Đạo Hiền Nhân,
nhưng điều đó không quan trọng. Vấn đề là vị trí địa lý của cơ sơ này, nó ở một
nơi lạnh tới mức có thể đóng băng dù là vào đầu mùa xuân, và thức ăn, đồ quần
áo, rồi phòng ngủ thì cực kỳ khắt khe. Tất cả đều bị buộc phải làm việc không
ngừng nghỉ từ sáng tới tối.
"Chết tiệt… Sao tôi lại phải ở một nơi thế này chứ !?"
Hắn ta nghiến răng và ôm chặt lấy tấm nệm của mình. Công việc mệt mỏi, kéo dài
MEOKI |8
cả ngày cả đêm. Móng tay đầy đất cát, bàn tay cũng bẩn thỉu không kém, cứ như
vậy ngày này qua ngày khác.
Hắn ta bị tống vào tù vì tội danh giết người.
Ba năm trước, vào một ngày đông giá lạnh, hắn đột nhập vào một ngôi nhà để
kiếm gì đó nhét vào bụng, sau đó đã lấy trộm tất cả số tiền của gia đình đó. Hắn ta
đã buộc hai vợ chồng và con của họ bằng một sợi dây rồi sau đó bỏ chạy. Và
không may những người đó đã chết do thời tiết quá lạnh. Đó là lí do khiến hắn trở
thành tội phạm giết người.
Hắn nghĩ đó chỉ là tai nạn, không phải là cố tình giết chóc gì cả. Mình không có gì
để ăn, vì vậy mình ăn cắp nó từ nhà người khác, nó gần giống như là một sự bảo
vệ bản thân hợp pháp… Người đàn ông suy nghĩ với đôi mắt dán chặt lên trần
nhà.
"Cuộc sống của một tù nhân bị kiểm soát bởi những tiếng chuông."
Hắn ta gần như kiệt sức khi những âm thanh buồn tẻ đó vang lên, các tù nhân
khác cũng lũ lượt thức dậy như thây ma. Nếu bạn ngủ quên, bận sẽ bị đánh đập
bởi mấy người canh gác, vì vậy tất cả đều cố gắng đúng giờ.
Họ được cho ăn hai lần một ngày, bữa ăn gồm rau xào với lúa mì và thịt lợn.
Đứng trong hàng dài đang xếp hàng trước phòng ăn, hắn hít một hơi thật sau và
kìm nén cảm xúc của mình. Trái ngược với sự mệt mỏi của cơ thể, hắn ta rõ ràng
đang thấy phấn khích khác thường. Ngay cả nếu có người không chịu xếp sau mà
chen lấn vào trước mặt hắn thì hắn cũng không quan tâm. Rồi ngay cả khi người
đàn ông phía sau đang nôn mửa gần như sát tai hắn ta, hắn cũng không quan
tâm.
MEOKI |9
"Tôi sẽ rời khỏi đây ngày hôm nay, sẽ thoát khỏi chốn khổ sai này."
Sau khi nhận phần bữa sáng của mình, hắn nhìn quanh hội trường, nơi chật cứng
những tù nhân. Nếu bạn có ý định bỏ trốn một cách hoàn hảo, hãy làm quen với
những người có cùng mục đích đó.
Anh chàng mà hắn ta đang tìm kiếm đang ngồi ngay bên cửa sổ.
Số hiệu 487 – Sasuke.
Ngoại hình của cậu ta rất khác biệt, khác hơn cả so với cái tên “Sasuke”. Cậu ấy có
mái tóc và đôi mắt đen thẫm không lẫn vào đâu được. Khuôn mặt cậu ta hơi gầy,
và chiếc mũi nổi bật cùng với một vẻ đẹp ẩn dấu bên trong. Khuôn mặt đó thật
hoàn hảo, đó là một kiệt tác dù bạn nhìn ở bất kỳ góc độ nào, một vẻ đẹp thanh
lịch không có góc chết. Thậm chí hắn ta còn nghĩ rằng thật khó tin khi hắn và
Sasuke là đồng loại.
Mặc dù được sinh ra với vẻ ngoài đẹp đẽ như vậy nhưng bên trong Sasuke lại là
một con người lạnh lùng và chả có chút thân thiện gì, thờ ơ như một con mèo.
Cậu ta luôn thu hút sự chú ý của mọi người. Cậu ấy cũng siêu mạnh, không ai dám
gây rắc rối với cậu ấy.
Vào ngày đầu tiên khi Sasuke đến nơi này, một số tù nhân đầu sỏ đã cố gắng bắt
nạt cậu ấy, tuy nhiên trong một khắc tốc độ ánh sáng, tất cả họ đang ở trên mặt
đất với một xương sườn hay bộ phận nào đó bị gãy. Nhìn vào những tù nhân đang
đau đớn, cứ như đó là lời cảnh báo rất đơn giản đáng sợ phát ra từ miệng Sasuke.
"Đừng có cản đường ta."
M E O K I | 10
Đối với hầu hết các tù nhân, rõ ràng là Sasuke quá khó để có thể đánh bại. Đối với
hắn ta cũng vậy, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt với hắn, vì vậy hắn đã lấy
hết can đảm để bắt chuyện với Sasuke.
Đứng trước mặt Sasuke, hắn ta hạ thấp hông và bắt đầu mở miệng.
"X-Xin chào.."
Hắn nghĩ giọng của mình nghe có vẻ to và khá rõ ràng, nhưng thực tế thì nghe khá
yếu đuối và hơi hốt hoảng, anh ta còn nói lắp.
"C-Cậu là một shinobi, đúng không?"
Sasuke đang nhìn đăm chiêu ngoài cửa sổ bỗng ngoảnh đầu sang và nhìn vào hắn
ta.
"Ngươi muốn gì?"
Nhìn vào đôi mắt đen láy đó của Sasuke, anh ta có vẻ hơi run rẩy.
"T-Tôi, à.. ừm.. tôi là đến từ Phong Quốc nhưng do không vượt qua kì thi tuyển
nên bố mẹ đã bỏ rơi tôi, cuối cùng tôi bị giam ở nơi này, nhưng mà nếu chỉ cần
chakra thì tôi có thể làm được nhiều thứ. Nhìn này…”
Hắn ta điều khiển chiếc đũa dính vào đầu ngón tay và bắt đầu quay xung quanh.
Sau đó nhìn lại để xem phản ứng của Sasuke, tuy nhiên đôi mắt đen của Sasuke đã
không còn hứng thú gì với trò đó và đã nhìn ra cửa sổ từ lúc nào.
M E O K I | 11
Cậu ta không thèm để ý đến mình?
Hắn bình tĩnh lại, nhìn Sasuke rồi nghĩ. Nếu cậu ta bị giam ở đây tức là cậu ta cũng
chẳng phải là một shinobi xuất sắc gì mấy?
Sasuke cứ nhìn ra ngoài cửa sổ và thưởng thức bữa ăn của mình. Cách cậu ấy cầm
đũa vô cùng duyên dáng. Mặc dù cậu ấy không phải là một còn người thân thiện
nhưng rõ ràng những hành động và cử chỉ đó nhỏ nhặt cho thấy cậu ấy là người
lịch sự và có học thức.
"C-Cậu có muốn tham gia cùng tôi không?”
Hắn ta đợi Sasuke ăn xong bữa ăn rồi tính hỏi lại một lần nữa, hắn cắn môi lo lắng.
"Ý ngươi là sao?"
"Bỏ trốn. Ý tôi là hãy ra khỏi đây… Chỉ cần tập trung chakra là có thể làm được
điều đó đúng không? Chúng ta sẽ trèo tường ra khỏi đây"
Viện thiên văn này được bao quanh bởi nhiều khối đá lớn. Mỗi khối dài khoảng 10
mét. Từ dưới nhìn lên trông giống như một bức tường khổng lồ. Tuy nhiên nó
không là gì cả, có thể vượt qua nó bằng chakra.
"T-Tôi không thể chịu đựng ở đây được nữa. Cậu cũng vậy đúng không?”
Sasuke nhìn hắn ta một cách vô cảm.
"Ngươi không biết gì về ta cả."
M E O K I | 12
"Tôi biết… cậu không giống những người kia..." . Hắn ta không hiểu rằng Sasuke
đã làm gì để bị giam ở nơi này.
"…Chúng ta hãy chạy trốn, sau đây mọi người sẽ bắt đầu làm việc đúng không!?
Chúng ta hãy lợi dụng sự ồn ào đó để trèo lên bức tường và thoát khỏi đây."
"Quên nó đi. Không có gì sau những bức tường kia cả. Ngươi sẽ phải mất 2 ngày
để đi đến điểm dừng chân gần nhất, ngươi sẽ chết cóng trước khi đến được đó."
"Phải có cây cối hay gì đó để trú lại trên quãng đường đó chứ, và nếu ra được thì
ngoài đó thức ăn sẽ ngon hơn trong này rất nhiều… Hãy nhìn lớp sương mù kia, ta
có thể đánh lừa được Menou và chạy trốn."
"Ta đã cảnh báo ngươi rồi đó."1
Sau đó Sasuke liếc ra ngoài cửa sổ một lần nữa rồi lấy bát đũa của mình và rời đi.
Tất cả các tù nhân đang trò chuyện trên hành lang đều tránh đường cho cậu ấy.
"Cậu không muốn rời khỏi đây sao?!"
Hắn ta níu lấy cánh tay Sasuke, nhưng Sasuke đã gạt đi.
"Thật đáng tiếc. Nhưng bị giam ở đây chính là ý muốn của tôi."
".....G-Gì cơ??"
Ở đây? Cậu ta muốn như vậy?
M E O K I | 13
Trong khi mấy gã kia vẫn còn sốc khi nghe vậy, Sasuke đã rời khỏi nhà ăn.
Hắn ta đợi Sasuke đi khuất rồi đá vào cạnh bành vì bực tức.
“Hắn ta đang đùa giỡn với mình?! Tốt thôi, nếu hắn muốn ở đây vậy thì mình sẽ
bỏ trốn một mình”
Sau khi kết thúc bữa sáng, hắn ta bực tức đi đến hành lang và trừng mắt nhìn mọi
tù nhân mà hắn chạm mắt. Khi đã ở bên ngoài, hắn ta bắt đầu nhìn lên những bức
tường khổng lồ.
Vẫn còn thời gian trước khi công việc buổi sáng bắt đầu, khả năng những tên lính
canh tuần tra bên ngoài là rất thấp.
Không ai chịu trách nhiệm coi chừng mấy bức tường này cả.
Khác với nhà tù, ở đây về cơ bản, các lính canh chỉ bảo vệ và giám sát công việc,
để trốn thoát bạn phải trèo lên một bức tường đá cao 10 mét, với những người
bình thường thì chuyện đó là khoongn thể.
Nhưng hắn ta có thể leo lên nó. Hắn nhấn lòng bàn tay vào bề mặt nhẵn của
tường đá. Hắn nhớ lại những bài học về chakra trước đây và bắt đầu tập trung
chakra vào lòng bàn tay.
Đến khi hắn cảm thấy bề mặt cửa bức tường gần như đã liên kết với bàn tay, hắn
bắt đầu leo lên, hắn bò thẳng đứng lên như một con ếch.
Hắn đã leo được vài phút, và bắt đầu nghe những tiếng hét của đám tù nhân đang
làm việc.
Giờ này mọi người đã bắt đầu đi ra ngoài chút ít. Tuy nhiên Viện trưởng và
Menou chắc hẳn đang ăn ở tòa nhà chính.
Thư giãn nào. Mày có thể làm được.
M E O K I | 14
Hắn ta chắc chắn rằng có thể trốn thoát được ra ngoài mà không bị phát hiện.
Cơ thể hắn thấy nhẹ nhàng hơn. Mặc dù đã đi được nửa đường nhưng hắn không
hề thấy mệt mỏi chút nào.
Chỉ một chút nữa thôi… bỗng có tiếng sỏi đá vang lên. Hắn ta nhìn xuống dưới.
Đôi mắt anh ta bắt gặp 2 con mắt màu vàng, những sợi lông trên gáy anh ta dựng
đứng lên…
“Thôi chết rồi…”
Khốn nạn! Đó là Menou! Nhanh nhanh nhanh, phải ra khỏi đây thật nhanh…!
Hắn ta quá hoảng hốt và sợ hãi vì vậy sự điều tiết chakra gặp rắc rối. Hắn không
thể kiểm soát chakra của mình chính xác được nữa. Bàn tay hắn ta chạm vào bức
tường nhưng không được hoàn hảo nữa. Hắn bắt đầu rơi trong không trung.
Khi hắn nghĩ mình sẽ ngã, đột nhiên có một cơn đau giống như bỏng rát tuôn ra,
huyết áp hắn ta liên tục giảm.
Hắn mờ nhạt nhận ra rằng mình đang nhìn chằm chằm vào Menou, con thằn lằn
đã cắn vào mặt anh từ lúc nào ...
M E O K I | 15
Răng nanh của nó nhô ra khỏi cơ thể hắn ta. Hắn đã mất dần thính giác.
Cơ thể hắn ta rơi xuống đất.
Menou đã cắn được, hắn lăn lộn trên mặt đất, móng vuốt của con thú móc vào
xương bả vai và kéo đi. Nó dừng lại ở sân và mở cái miệng lớn màu đỏ của nó,
hàm nó đóng lại ngay trên vai phải của người đàn ông.
“Aaah…”
M E O K I | 16
Người đàn ông hét lên rồi ngất lịm đi. Máu me chảy xuống bụng hắn ta, tạo thành
một vũng đỏ dưới đất. Cơ bắp bị kéo ra như những sợi chỉ. Vẫn còn sống, hắn ta
kêu lên khi bị vùi đầu xuống lớp cát bên dưới…
Với những kẻ cố tình trốn thoát, con thú tên Menou kia sẽ hành hạ họ và cố tình
kéo đến đây nhằm cho những tù nhân khác thấy.
"Nếu ngươi có ý định bỏ trốn, đây sẽ là kết cục thích đáng."
" egh..."
"…Tôi vẫn còn sống… Tôi vẫn còn sống… Tôi biết tội rồi… Hãy tha cho tôi…”
Những tù nhân khác đang vác một cái cuốc trên vai nhìn cảnh tượng ở đằng xa
kia, họ đang cố tình che giấu đôi mắt sợ hãi của mình. Con thú đang xé thịt hắn ta
như để giải trí, âm thanh của máu bắn ra xung quanh là tất cả những gì có thể
nghe thấy sau khi tiếng hét của người đàn ông cuối cùng biến mất trong im lặng.
"Chà, đó là một chút lo lắng của ta, có ai trong số các ngươi muốn thử bỏ trốn
nữa không!? Và nhớ thức dậy sớm nhé."
Giọng nói trầm thấp vang lên phía sau đám đông khiến các tù nhân thu mình lại
cùng một lúc. Một người đàn ông mảnh khảnh với cặp kính gọng bạc từ từ bước
ra khỏi tòa nhà, Viện Trưởng của Viện nghiên cứu Thiên văn Tataru, Zansuru. Ông
ta là người đứng đầu ở đây, là “vua” của chỗ này.
"Đừng đứng đó như những con vịt như vậy… Hãy làm việc đi nếu không muốn trở
thành món ăn của con thú đó."
Khuôn mặt họ tái nhợt và bắt đầu quay trở lại công việc trước đó. Cái giọng điệu
nhỏ nhẹ đó của Zansuru nghe thật ghê gớm. Trong khi đó, Sasuke đang quan sát
con thú đó. Con thằn lằn lắc cái đuôi to dài của nó, một thứ to dài không hề tương
xướng với phần thân trên của nó.
M E O K I | 17
Khuôn mặt của nó được bao bọc bởi một lớp da cứng, đỏ ửng và có những đốm
vàng óng ánh trên đó. Động vật ăn thịt khổng lồ của Viện nghiên cứu, và nó nghe
lời của ông viện trưởng Zansuru. Một con thằn lằn to lớn bước đi bằng 2 chân, da
dày, răng nanh hình nón và móng vuốt vô cùng sắc nhọn.
Khi đứng hoặc đi lại, chiều cao của nó khoảng 80 cm, nhưng nếu đo từ đỉnh đầu
đến đuôi, nó dài tới 2 mét. Sức mạnh ở chân của con thú rất đáng kinh ngạc, hai
chân hình thành ở dưới cơ thể của nó giống như những lò xo kỳ cục, một sải chân
sẽ đưa nó về lao về phía trước hàng chục mét.
Khác với một nhà tù. Những lính canh đi tuần tra sẽ không theo dõi cuộc sống của
các tù nhân. Không có khóa trên các phòng giam giữ tù nhân cũng như ở lối vào
của bất kỳ tòa nhà nào. Nhưng dù vậy, các tù nhân ở đây luôn tuân theo các quy
tắc một cách ngoan ngoãn.
Con thú thằn lằn đó chính là lý do. Nó có thói quen giám sát bên trong các địa
điểm với cường độ cao và sẽ nuốt chửng bất kỳ tù nhân nào dám vi phạm các quy
tắc, không có chút thương xót nào.
Tại Viện Thiên văn học, công việc của các tù nhân ở đây chủ yếu là đào đất. Sương
giá trên đất được cạo sạch bằng cuốc vườn để làm nông nghiệp một phần, phần
còn lại để làm gì đó. Họ phải cẩn thận đào và loại bỏ bất kỳ tảng đá lớn hoặc
mảnh vụn nào họ gặp phải trong khi đào đất. Đó dường như là một nhiệm vụ dọn
dẹp để đặt nền móng cho một chiếc kính thiên văn khổng lồ đã được lên kế hoạch
đặt tại cở sở nghiện cứu này, những người lớn tuổi hơn một chút nói rằng công
việc này đã được thực hiện không ngừng nghỉ trong gần một năm nay.
"Oh, nghỉ chút nào...". Jiji, làm việc gần đó, anh ta đặt cuốc xuống và bắt đầu xoa
hai bàn tay vào nhau. Trời buổi sáng lạnh vô cùng, nhiệt độ thấp đến mức mọi
như gần như có thể đóng băng.
M E O K I | 18
"Sasuke, cậu không lạnh à?"
"Có."
Sasuke cũng đang xoa lòng bàn tay kia lên tay cầm cuốc, cố gắng để có được chút
hơi ấm từ sự ma sát. Cậu ấy đã từng hoàn thành nhiều nhiệm vụ trong môi
trường khắc nghiệt, nhưng lạnh thì vẫn là lạnh.
"Aah… Tôi không thể chịu đựng được ở đây nữa, tại sao họ lại xây dựng viện ở
một nơi lạnh lẽo như vậy? Dù tuyết đã tan một lúc trước. Nếu tôi tiếp tục sống
như thế này, tôi sẽ bị đóng băng đến chết. Tôi không bao có bao nhiêu người có
suy nghĩ giống tôi nhưng chắc chắn rằng tôi không phải người duy nhất.”
Mặc dù anh ta mệt mỏi với công việc nhàm chán và mệt mỏi, nhưng dường như
Jiji vẫn đủ sức nói chuyện không ngừng nghỉ. Jiji là bạn tù của Sasuke. Anh ta bị
kết án ít nhất 6 tháng tù vì tội ăn cắp thức ăn. Sasuke, bằng tuổi và có vóc dáng
tương tự như Jiji, thường được ghép đôi và được giao cho cùng một công việc với
anh ta. Mũi của Jiji ngày càng đỏ hơn và khi anh ta cọ hai ngón tay vào nhau thì
đột nhiên kêu lên
"Aah…", anh ta tiếp tục, "Thật hoản hảo! Mình có thể hoãn công việc và đến
phòng y tế với lí do này."
"Phòng y tế làm gì? Có gì ở đó sao?"
"Cậu không biết ư? Phòng y tế vừa có một bác sĩ mới tới, là một phụ nữ. Mọi
người không thể ngưng bàn tán về việc cô ấy xinh đẹp và dịu dàng đến mức nào!”
Sasuke không chắc chắn về những gì Jiji đang nói cho lắm.
Anh ta bổ sung, "Tôi cũng biết vị bác sĩ xinh đẹp đó đang độc thân, vì tôi không
thấy có chiếc nhẫn nào trên ngón tay cô ấy!"
"Nhẫn?"
M E O K I | 19
Sasuke nghĩ thầm, Jiji liếc nhìn khuôn mặt của Sasuke, nét mặt cậu ấy thay đổi
thành một biểu cảm khó hiểu. Sau đó Jiji tiếp tục,
"Hãy để tôi giải thích, cậu đến từ một quốc gia khác phải không? Có một truyền
thống ở Redaku là khi bạn kết hôn, cặp đôi sẽ trao nhẫn cho nhau. Không phải là
cứ có nhẫn là được, nỏ phải là ngón tay thứ hai trên bàn tay trái, đó là dấu hiệu
của một người đã kết hôn. Và cô bác sĩ đó không có bất kỳ loại nhẫn nào trê- "
Jiji đang giải thích thì bỗng nhiên dừng lại, "Chết tiệt, là bọn lính canh."
Nhận thấy có lính canh đang đến gần, Jiji trở nên im lặng hẳn. Họ nhanh chóng cố
gắng hành động một cách tự nhiên, giả vờ đang làm việc nghiêm túc. Một tên lính
bước ra với cái dùi cui của hắn ta. Hắn nhìn thẳng vào Jiji và khoongg để ý đến
Sasuke bên cạnh.
Jiji biết đây là cơ hội của mình. Anh ta ném cái cuốc sang một bên và với hơi thở
trắng xóa phun ra từ miệng, anh ta kêu lên,
"Đau quá! Tôi không thể tiếp tục làm việc nữa!"
Sasuke thở dài khi thấy Jiji diễn trò và cậu nhìn lại công việc của mình. Viện nghiên
cứu Thiên văn học Tataru nằm chỏng chơ trên đỉnh của dãy núi hoang vắng. Nơi
này giống như một nhà tù đặc biệt được bảo vệ nghiêm ngặt, cao 5.000 mét so
với mực nước biển.
Lục Đạo Hiền Nhân được cho là đã từng ở trên những ngọn núi này. Thu thập hồ
sơ và thông tin từ khoảng thời gian đó về Lục Đạo Hiền Nhân ngay tại Viện Thiên
văn học Tataru này, đó chính là lí do mà Sasuke có mặt ở đây.
Naruto vẫn đang phải chịu đựng một căn bệnh kỳ lạ ở Hỏa Quốc, và thu thập
những thông tin về Lục Đạo Hiền Nhân còn sót lại ở khu vực này là điều duy nhất
mà Sasuke có thể làm bây giờ để giúp Naruto. Nhưng tình trạng của Naruto ngày
càng tồi tệ, Sasuke vô cùng thất vọng vì không có cách nào để giúp cậu ấy.
M E O K I | 20
"Có chuyện gì với khuôn mặt u sầu đó vậy?"
Suy nghĩ của Sasuke bị gián đoạn bởi giọng nói của Jiji. Cậu có thể thấy Jiji đang
nhìn mình với đôi mắt nằm lẩn sau mái tóc dài trên đầu anh ta,
"Không có gì."
"Thật chứ!? Nhìn cậu có vẻ đang lo lắng gì đó."
"Đừng để ý."
Sasuke lại nhặt chiếc cuốc vườn của mình bằng một cánh tay.
Sau bữa tối, Sasuke trở về phòng giam của mình. Bỗng nhiên cậu nghe được một
tiếng thét chói tai ngay khi cậu vừa đặt tay lên cánh cửa sắt. Ở giữa sàn, một
người đàn ông nằm xuống sàn, nhìn có vẻ ngại ngùng và hơi lùn. Đó là Penjira,
bạn tù thứ hai. Anh ta ngồi đối diện với Jiji, hai đôi mắt lườm nhau, và giữa họ là
một cái bát và súc sắc lăn quanh.
"JIJI, TÊN KHỐNN!"
"Heh, chỗ thuốc đó sẽ là của tôi."
Jiji kéo tất cả thuốc lá trên sàn về phía mình. Sasuke biết họ đang chơi trò đánh
bạc, tên là Chinchiro (gần giống xóc đĩa). Do sự nhàm chán khi cuộc sống bị giám sát
liên tục và làm việc cả ngày, hầu hết các tù nhân đều chọn đánh bạc để giải khuây,
tuy nhiên Penjira là một kẻ cuồng tín cờ bạc tuyệt đối. Penjira ra đã tìm thấy niềm
vui từ việc trở thành một tay bài bạc, anh ta có nhiều khoản nợ khác nhau, và
từng một vài lần kết hôn với các cô gái chỉ vì của hồi môn của họ sau đó thì bỏ
trốn. Hôn nhân lừa đảo chiếm đoạt tài sản, anh ta bị tuyên án tối thiểu một năm
tù.
"Ah, Sasuke! Cậu muốn làm một tí không!". Penjira nói với Sasuke.
Sasuke không trả lời.
M E O K I | 21
“Sao thế…?”
Penjira hỏi, anh ta có vẻ không hài lòng, nụ cười kéo khuôn mặt anh ta xệ xuống
thành một cái nhíu mày. Anh quay đầu về phía góc phòng giam.
"Yo Ganno! Chơi không nào? Đừng làm gì vậy, đến đây."
Penjira hét lên với ông bạn cùng phòng thứ 3, Ganno. Ganno đang ngồi ở góc
phòng, quay lưng về phía Penjira, cúi mình trên một cái gì đó giống như một con
chim và một quả trứng trong tổ.
"Không phải lúc này, Penjira…", ông ta trả lời ngay lập tức.
Ganno, người đã thụ án được một nửa thời gian ở cái tuổi 60 của mình, là người
lớn tuổi nhất trong phòng. Sau gáy ông ta có một lớp sơn đỏ được quét lên đó.
"…Cậu vẫn chơi trò đó à!? Không mệt à". Ganno nói tiếp. 1
"Đừng nói vậy chứ! Ván tới tôi chắc chắn sẽ thắng."
Khoảng một tháng trước, Ganno, khi đang ra ngoài làm việc, dường như không
biết từ đâu ra, nói rằng, "Tôi đã tìm thấy một số thứ tốt lành!"
Ông ta trở lại với cái túi đầy những viên đá đỏ và nâu. Ông ta dường như không
bận tâm đến việc da tay của mình trở nên trơn lì sau khi thu thập chúng. Mỗi sáng
và mỗi tối, ông ta đập những hòn đá để nghiền nát chúng. Ông ta đã làm vậy
trong suốt 5 ngày liền, nghiền từng viên đá một. Mọi người đều chắc chắn rằng
điều đó đã khiến ông ta phát điên vì sau đó ông ta đã tự lột toàn bộ da bàn chân
của mình. Hóa ra, lớp da đó nếu đun sôi và trộn với bột màu nâu đỏ được nghiền
ra từ số đá đó có thể tạo ra sơn.
Chuyện xảy ra vào ngày Sasuke đến nhà tù. Trong khi những người mới đang
được chào đón thì Ganno bắt đầu trộn nguyên liệu của mình lên lá cây thông. Cái
hỗn hợp bột màu nâu đỏ kia tăng độ nhớt khi trộn, sau đó nó chuyển sang màu
đỏ tươi. Sau vài phút nhào trộn, sơn đã hoàn thành. Có màu đỏ tươi của hoa mận.
M E O K I | 22
Sau đó, mỗi buổi tối Ganno dùng nó để vẽ tranh, ông ta sử dụng kim thông làm cọ
và bắt đầu vẽ như một bức tranh sơn dầu.
"Chà, tôi sẽ bỏ nó trước khi họ đi kiểm tra vào tuần tới." Ganno nói.
Jiji ngạc nhiên trước câu nói của ông ta và hét lại về việc ông ngốc đến mức nào, vì
thứ nghệ thuật đó không phù hợp với ông ta.
“Từ từ nhìn những thứ này đi đã nào…”. Ganno lên tiếng. Giọng nói của ông ta
luôn nghe rất vui tai.
Mức án của ông ta là ngồi tù 17 năm, tội phản quốc. Ganno bị buộc tội vì đã thích
thú vẽ chân dung của các quý tộc phe địch. Cha ông cũng là một họa sĩ. Ganno nói
rằng ông ấy luôn cầm một cây cọ vẽ trên tay, không thích hay không muốn bất cứ
thứ gì khác.
Ganno đã vẽ hơn ba tuần nay, đều đặn mỗi bức tranh một tuần. Sasuke không thể
hiểu tại sao Ganno lại muốn dành sức lực của mình để vẽ thứ gì đó mà ông ta biết
rằng nó sẽ bị vứt bỏ sau đó. Nhưng đó có lẽ là thú vui duy nhất của họ ở nơi này.
Nhà giam rất hẹp, 4 người lớn chia nhau 6 miếng chiếu ghép lại, nên các trận
chiến trong phòng sẽ hoàn toàn dễ xảy ra nếu nhốt nhiều người như vậy trong
một phòng. Việc họ đánh nhau tới mức đổ máu là điều thường thấy. Tuy nhiên
phòng giam của Sasuke lại tương đối yên bình. Cậu ấy sẽ không coi bất cứ ai ở đây
là bạn, nhưng cũng sẽ không có một trận đánh nhau nào xảy ra.
Ganno thì đắm chìm trong nghệ thuật của mình, Jiji và Penjira thì hào hứng với trò
cờ bạc kia. Sasuke thì cứ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm trời mây trăng sao cho tới khi
không thể nhìn thấy nữa. Đó là những điều xảy ra hàng đêm tại căn phòng giam
này.
"Hey Sasuke chơi thử không nào?"
M E O K I | 23
"Tôi sẽ nhường cậu đi trước."
Jiji và Penjira cố gắng mời gọi Sasuke gia nhập trò chơi của họ.
"Không". Sasuke đáp lại ngắn gọn súc tích.
Một tiếng động nhỏ vang lên, Sasuke nhìn về phía cửa sổ hướng ra sân. Ánh sáng
của mặt trăng đột nhiên bị chặn lại bởi một số bóng đen. Có lẽ con thằn lằn khổng
lồ Menou đang ở ngoài sân. Về Menou, nó khiến Sasuke lo lắng. Bây giờ là lúc để
điều tra về nó, Sasuke nghĩ.
Sasuke đứng dậy ngồi xuống cạnh Penjira.
"Tôi đổi ý rồi. Tôi sẽ chơi."
"Heh? Nghiêm túc chứ? Cuối cùng cũng chịu…"
"Tôi không có thuốc lá, vì vậy tôi sẽ cược thứ này thay vào đó."
Sasuke đút tay vào túi, giả vờ tìm kiếm thứ gì đó. Đây là kỹ thuật mới của cậu ấy,
nhào nặn chakra của cậu trên đầu ngón tay, sắp xếp các nguyên tử và kết tinh nó
lại. Cuối cùng cậu đưa tay ra và trên lòng bàn tay, một hòn đá đỏ. Nó lớn hơn, to
gần bằng quả anh đào. Mọi người trong phòng giam mất một giây để nhận ra đó
là một viên hồng ngọc.
"Hể? Đá quý? Hàng thật chứ?"
"Không không, chắc là thủy tinh hoặc thứ gì đó". Penjira và Jiji dựa sát và nhìn
chằm chằm vào viên đá, đôi mắt họ dán chặt vào nó. Sasuke im lặng, không xác
nhận cũng không phủ nhận mấy câu hỏi của họ. Những viên đá quý hữu hình
trước mặt, nhưng thực tế nó lại được tạo ra một cách nhân tạo.
M E O K I | 24
"Ngay cả khi tôi giành được thứ đá đẹp như vậy, tôi sẽ làm gì với nó? Chả thể làm
được gì nếu đang bị nhốt ở đây. Còn nếu tôi thua thì số thuốc lá của tôi sẽ tiêu
tùng, chả có gì để hút nữa, vậy lại càng chán hơn."
Sasuke cầm cái bát trong tay. "Tôi không cần thuốc lá và cậu cũng không cần lo
lắng như vậy, nếu thua chỉ cần làm cho tôi một việc."
"Oh, việc gì?"
"Tôi sẽ nói sau."
Sasuke đặt cái bát trở lại sàn rồi ngẩng mặt lên chờ phản ứng của Penjira.
"Cậu sẽ đoán gì?" Penjira hỏi.
"Cả ba viên đều là 1."
Sasuke cho tay của mình vào túi. Penjira lắc qua lại ba con xúc xắc trong lòng bàn
tay, dường như đang đợi Sasuke tiếp theo. "Ném đi", Sasuke nói dứt khoát, chứ
không như khi Jiji và Penjira chơi với nhau, cả hai lườm nhau một hồi lâu mới chơi
tiếp được.
Penjira ném con xúc xắc đi rồi trợn mắt nhìn Sasuke, còn Sasuke thì vẫn đang bỏ
tay vào trong túi, và nhào nặn chakra. Ba con xúc xắc bay cùng nhau như một làn
gió không thể nhìn thấy. Sau đó lăn vào trong bát tạo nên một âm thanh như
tiếng chuông.
"K-Không thể nào...."
Ba chấm đỏ hiện ra. Hàm của Penjira mở rộng ra. Ba người Jiji, Penjira và Ganno
há hốc kinh ngạc, sau đó Sasuke đứng dậy tuyên bố.
"Tôi thắng."
M E O K I | 25
"Không tin được, chắc chắn cậu đã giở trò." Penjira phản đối.
Jiji vỗ vai anh ta như muốn nói, "Ngu thì thua chứ bệnh tật gì."
Đây là cờ bạc trong tù, vì vậy gian lận xảy ra mọi lúc. Đó là quy tắc bất thành văn,
nếu muốn thoát khỏi nó, bạn phải cao tay hơn đối thủ.
“Như đã nói, tôi có việc cho cậu đây, Penjira". Sasuke nói.
"Hmm… Có khó không vậy?"
"Bình tình, nó dễ thôi."
Sasuke đi đến cánh cửa phòng giam rồi nói, "Đi bộ với tôi ra khỏi phòng giam này,
hãy cận thận nếu bọn lính canh đến."
Penjira cười lớn trước yêu cầu của Sasuke, và rồi bắt đầu bối rối khi nhận ra
Sasuke đang nghiêm túc. Các tù nhân có thể làm bất cứ thứ gì trong khoảng thời
gian rảnh rỗi trước khi đi ngủ này, miễn là họ vẫn ở trong phòng giam. Khoảnh
khắc bạn bước ra khỏi phòng giam này, bạn đã phạm luật.
"Tôi đã hứa thì tôi sẽ làm. Nhưng cậu định làm như thế nào? Hai người đi cùng
nhau rất dễ bị phát hiện."
"Ta sẽ đi một mình, còn ngươi hãy đánh lạc hướng bọn lính canh."
"Chắc cậu cùng biết rằng nếu họ phát hiện ra cậu phạm luật thì họ sẽ trừng phạt
không thương tiếc. Còn nếu bị Menou tìm thấy trước, cậu sẽ bị giết và ăn thịt."
Sasuke bình tĩnh nói lại, “Chúng ta chỉ đi một lúc rồi sẽ về sớm thôi.”
"Tôi không nghĩ mọi việc sẽ suôn sẻ như vậy đâu...". Penjira nói.
M E O K I | 26
Có hai tòa nhà, một ở phía đông và một ở phía tây của sân. Ở phía tây, tòa nhà đó
là doanh trại nơi các tù nhân ngủ. Sasuke băng qua đường đi trong sân và đến
được tòa nhà kia trong năm phút. Ở phía đông là tòa nhà chính của Viện nghiên
cứu Thiên văn. Các tù nhân ra vào tòa nhà này đều bị cấm. Sasuke dựa vào cánh
cửa trước để tìm cách vào trong nhưng cậu suýt bị ngã do cánh cửa này không hề
bị khóa. Cánh cửa mở toang chỉ sau một cú chạm nhẹ.
Tấm thảm dài với những những hoa văn sang trọng hiện ra trước mắt Sasuke. Tòa
nhà này giống như một thế giới hoàn toàn khác so với cái doanh trại chả khác gì
địa ngục của tòa nhà phía tây. Nó được xây dựng giống như một lâu đài hoàng
gia, mọi vật dụng đều như mới.
Tòa nhà 4 tầng này dường như lớn hơn hẳn so với nhiều tòa nhà khác trong cả
quốc gia này. Các tù nhân chỉ cách đây năm phút đi bộ đang phải ngủ trên sàn đá
cứng, không có gì ngoài một tấm nệm cũ, thế nhưng mọi hành lang, cầu thang và
sàn của tòa nhà chính này đều được trải thảm mềm mại. Trần nhà được lót bằng
gạch sơn mài và có một lò sưởi lớn để sưởi ấm tòa nhà.
Menou mạnh hơn rất nhiều so với bất kỳ loài bò sát thông thường nào khi nói về
phản xạ, tốc độ và sức mạnh của nó. Cũng có thể xem nó là thú cưng, vì nó nghe
lời của Viện trưởng Zansuru. Nghe nói ban đầu đất nước này không có shinobi,
nhưng từ khi vị Bá tước mới nhậm chức thì ông ta đã đưa shinobi vào hàng ngũ
quân đội nhằm phục vụ cho các cuộc chiến. Vậy nếu Zansuru là một shinobi thì
chắc hắn ông ta đang điều khiển con thằn lằn đó bằng một kĩ thuật liên kết chakra
nào đó hoặc đại loại vậy.
Sasuke bắt đầu lo lắng khi nhận thấy mình đã đi quá lâu. Menou luôn đi vòng
quanh khuôn viên của cơ sở này cả ngày lẫn đêm, nó giám sát liên tục các tù nhân,
ít nhất là 20 giờ mỗi ngày.
M E O K I | 27
Có tin đồn rằng Menou là sản phẩm từ nhẫn thuật triệu hồi của Zansuru. Tức là
ông ta có đủ lượng chakra cần thiết để triệu hồi một con quái vật như Menou. Có
lẽ căn nguyên của nhẫn thuật triệu hồi đã bị bóp méo bởi shinobi của đất nước
Redaku, mặc dù nhẫn thuật được bắt nguồn từ Hỏa Quốc.
*Lịch bịch* *Lịch bịch*
Tiếng bước chân nặng nề đến gần hành lang. Rồi nó dừng lại, Sasuke bắt gặp đôi
mắt màu vàng lơ lửng trong bóng tối phía sau cậu. Từ trong bóng tối, hình bóng
của Menou lộ diện.
Có một tiếng nói vang lên. "Ngươi đây rồi."
Một luồng chakra tràn vào mắt Sasuke, đôi mắt đỏ rực của cậu bừng sáng,
Rinnegan và Sharingan của cậu đã sẵn sàng. Trong một khoảnh khắc, đôi mắt đỏ
rực đó kích hoạt nhẫn thuật, ngay lập tức kéo Menou vào ảo thuật.
Menou rơi xuống đất tuy nhiên nó nhanh chóng ổn định và nhào về phía Sasuke
với bộ móng vuốt sắc nhọn của mình. Sasuke rất nhanh, nhưng Menou cũng
nhanh không kém, móng vuốt của nó đã cắt được một lọn tóc của Sasuke. Tại sao
nó không dính ảo thuật của mình, Sasuke nghĩ. Sasuke nhanh chóng né được đòn
của Menou, cậu xoay người lại và phản đòn con quái vật. Menou bị đá văng ra xa
và dội vào bức tường sao đó, tuy nhiên nó vẫn tỉnh tảo và tiếp tục lao đến Sasuke.
Đôi mắt màu vàng ánh kim của nó bắt gặp màu đỏ tươi Sharingan của Sasuke một
lần nữa, nhưng kết quả vẫn như vậy. Menou miễn dịch với genjutsu. Sasuke lao
tới một khe hở ngay dưới ngực Menou. Chỉ với một bàn tay, Sasuke đẩy bay con
thú lên không trung, sau đó cơ thể nó rơi tự do xuống sàn, có vẻ như nó đã bị
thương phần lưng sau cú đó.
M E O K I | 28
Không có lý do gì để tiếp tục trận chiến này, sẽ rất nguy hiểm nếu gây ra nhiều
thiệt hại ở đây, và lính canh chắc cũng sắp có mặt ở đây. Sẽ rất tệ nếu cứ ở lâu
hơn trong tòa nhà này.
Nhưng đôi mắt của Menou vẫn mở to. Sasuke cố gắng tạo khoảng cách nhưng con
quái vật nhanh chóng nhảy tới và thu hẹp khoảng cách giữa họ. Giống như một
cây roi, cái đuôi dài của Menou lao về phía trước khi nó nhảy về phía Sasuke.
Sasuke nhanh chóng nhảy sang và suýt soát né được đòn tấn công đó. Menou rất
giỏi với việc tấn công nhằm tước đoạt mạng sống của đối thủ như vậy.
Kết hợp Phong Độn và Thủy Độn, Sasuke định hình và tạo ra một kunai bằng băng
ngay tức thì. Cậu nhắm mắt lại, chém kunai liên tục vào con thú và những cái
móng của nó đang đến gần.
"GYAH!"
Menou gầm lên đau đớn và bắt đầu lùi lại. Bụng của nó bị thương và chảy máu rất
nhiều, một vết thương kinh khủng trải dài trên thân mình của nó. Nó bắt đầu ngã
xuống. Xin lỗi nhé, Sasuke thầm nghĩ. Sasuke bắt đầu thấy hối hận về trận chiến vô
nghĩa này, nhưng giờ đã quá muộn để nghĩ như vậy.
Loạng choạng với những bước chân của mình, Menou lao nhanh hết mức có thể
về phía cửa sổ, phá hủy bức tường và cố gắng chạy thoát. Mặc dù bị thương
nhưng nó vẫn đủ sức để có thể trốn thoát.
Sasuke cắn môi. Cậu nghĩ về đòn tấn công vừa rồi của mình, về độ sâu chiếc kunai
mà cậu ghim vào cơ thể con quái vật. Sasuke nghĩ rằng mình đã giáng một đòn chí
mạng và nó chắc chắn sẽ mất mạng.
Sáng hôm sau, Sasuke ngồi ở vị trí quen thuộc trong phòng ăn và nhìn xuống sân.
Mắt cậu mở to khi bắt gặp một cái đuôi quen thuộc.
M E O K I | 29
“Không thể nào…” . Sasuke nghĩ.
Menou nhìn lên và thấy Sasuke qua cửa sổ. Sasuke nhìn chằm chằm vào nó,
nhưng có vẻ nó không hề nhớ chút gì về trận chiến đêm qua. Menou, nó vẫn còn
sống, thậm chí không hề có một vết sẹo nào trên cơ thể của nó. Không thể nào
như vậy, Sasuke khó hiểu. Giống như cậu mới là người dính ảo thuật vậy.
Một giọng nói vang lên phía sau Sassuke. "Ngươi, ngươi là kẻ đã cố làm bị thương
Menou, tù nhân số 487."
Giọng nói dữ dằn bộc lộ một sự tức giận dữ dội. Đó là Zansuru. Sasuke và Zansuru
nhìn thẳng vào mắt nhau. Ông ta biết Sasuke đã đụng độ với Menou. Sasuke cũng
có điều muốn hỏi ông ta. Bất chợt, Sasuke kích hoạt Sharingan của mình. Đôi mắt
đen sâu thẳm của cậu đỏ ửng lên, 3 hoa văn xoắn ốc hiện ra trong mắt của cậu,
thu hút ánh nhìn của Zansuru. Sasuke hít một hơi thật sâu. Bất chợt cậu nhận ra
một thứ mà cậu đã không chú ý khi bật sharingan, đó là con mắt thủy tinh đằng
sau cặp kính của Zansuru.
"Một con mắt tuyệt vời...Tuyệt vời."
Zansuru nheo mắt nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. “Ngươi đã nhận
ra rồi ư? Ngay cả những cấp dưới ở cạnh ta hàng ngày cũng không biết.”
Zansuru mở rộng cánh tay chạm vào cửa sổ phía sau Sasuke. Ông ta cố gắng làm
cho đôi mắt thủy tinh của mình trông tự nhiên hết mức có thể. Đến mức sẽ không
thể phân biệt được bất kể có nhìn ông ta bao nhiêu đi nữa.
"Vậy là ngươi có thể sử dụng được nhẫn thuật, ta sẽ không quên điều đó."
Ông ta cúi xuống tai Sasuke và thì thầm, mắt giả của ông ta di chuyển như một
con thú đang hồi hộp kiểm tra mọi thứ xung quanh.
M E O K I | 30
“Lấy Menou khỏi tay ta là điều không thể, ta cũng là một shinobi.”
M E O K I | 31
Ngày hôm sau, lần đầu tiên kể từ khi ở tù, Sasuke bị phạt. Lý do là trong lúc điểm
danh, cậu đã liếc mắt khiêu khích bọn lính canh. Bọn chúng nâng những thanh sắt
trong tay lên với một vẻ mặt thỏa mãn, đánh vào vai Sasuke, gần như muốn
nghiền nát xương cậu ấy. Họ cứ thế thay nhau hành hạ Sasuke.
M E O K I | 32
Tất nhiên, thông thường việc một người thường không phải là shinobi như bọn họ
muốn chạm vào người Sasuke là điều không tưởng. Sasuke tình nguyện chịu hình
phạt, mặc dù đau đớn nhưng cậu vẫn im lặng và không hề nổi nóng.
Những người liên quan đến Sasuke cũng đều phải chịu chung số phận. Jiji, mặc dù
không được nêu tên nhận hình phạt nhưng cũng đã nhận được những cú húc từ
những thanh sắt kia vào bụng.
Không chỉ vậy, Sasuke bị đánh tổng cộng 3 lần trong ngày hôm đó, chỉ vì những lí
do cực kì vô lý và cũng không hề thuyết phục, chẳng hạn như thì thầm với Jiji. Rõ
ràng có người nào đó cố tình nhắm vào cậu.
Sasuke muốn hòa nhập với các tù nhân khác để cậu có thể hoạt động một cách
hiệu quả nhất, vì cô độc chắc chắn sẽ khó hơn rất nhiều. Một số tù nhân đã vô
tình bị hiểu nhầm là có liên quan với Sasuke trong sự kiện đêm qua với Menou, vì
vậy cậu sẽ cố gắng để không gây ra những lỗi như vậy nữa, nó phần nào ảnh
hưởng đến công việc của cậu.
Dù bắt đầu bị đối xử “đặc biệt” như vậy nhưng Sasuke không để lộ ra một chút
biểu cảm gì hoặc là mục đích thực sự của cậu. Thứ duy nhất mà Viện Trưởng biết
về Sasuke là cậu không phải là một con người bình thường.
Vào cuối ngày hôm đó, Sasuke bị tám tên lính canh cản trở, vì cậu không đáp lại
lời của bọn chúng. Vẻ mặt của cậu luôn như vậy, toát ra một vẻ lạnh lùng và gần
như thách thức, điều đó càng khiến bọn lính canh tức điên lên và bắt đầu đánh
M E O K I | 33
đập. Tuy nhiên, bất kể chúng có đánh ra sao, đánh bao nhiêu lần, Sasuke không
hề có lấy một vết thương tích trên cơ thể.
Trước khi đi ngủ, lính canh sẽ đi kiểm tra các phòng giam của tù nhân, Sasuke lại
là mục tiêu nhắm đến, cậu bị mắng như thể là một học sinh đã vi phạm các nội
quy của nhà trường. Rồi về mái tóc “quá dài” của cậu. Nếu không vì Naruto thì
những tên này đã sớm bị Sasuke bẻ gãy vài cái xương rồi.
"Sasuke, cậu không sao chứ !"
"Sao bọn chúng cứ nhắm đến cậu vậy!?"
Cả Penjira và Ganno đều hỏi, họ cảm thấy vô cùng lo lắng cho Sasuke. Việc lính
canh đánh đập tù nhân vì những lí do hoàn toàn nhảm nhí luôn là điều bình
thường và thường xuyên diễn ra. Tuy nhiên, đó luôn là những người nhút nhát và
run rẩy vì sợ hãi, hoặc là những người có hành vi nổi loạn. Còn Sasuke thì không
hề có bất kì một yếu tố nào kể trên.
"Chuyện này không liên quan đến 2 người". Sasuke đáp.
Mặc dù họ không thích khi Sasuke nói những điều như vậy, nhưng họ có thể cảm
nhận được sự thất vọng trong giọng nói của Sasuke.
Jiji vẫn tiếp tục.
M E O K I | 34
"Tôi nghe nói rằng tên Viện Trưởng, Zansuru, hắn ta có liên quan đến tất cả
những việc này."
Đèn bỗng nhiên tắt đột ngột. Đã đến giờ đi ngủ. Khi đến lúc, đèn sẽ tắt mà không
có bất kỳ cảnh báo hay dấu hiệu nào, và dù cho thế nào, bất kể tình huống ra sao,
chúng vẫn sẽ tắt lịm đi như vậy cho tới sáng. Và ngay cả khi có ai đó chết vì đau
tim thì đèn cũng sẽ không sáng trở lại dù chỉ một chút.
Jiji và những người khác thay đồ và bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Bây giờ bạn sẽ
không nghe thấy gì ngoại trừ tiếng ngáy của họ.
Cơ thể của Sasuke gần như kiệt sức khi phải làm việc nặng nhọc suốt cả ngày,
nhưng cậu dường như đã quen với việc đó. Khi chắc chắn mọi người đã ngủ say,
cậu kéo thanh sắt giữ cửa và rời khỏi phòng giam. Trên cổ tay Sasuke có một sợi
dây ruy băng màu đỏ quấn quanh. Đó chính là thứ giúp cậu có quyền rời khỏi
phòng giam một cách thoải mái, nó dành cho những người phải làm thêm giờ
hoặc nhân viên y tế. Miễn là nó vẫn còn trên người thì Menou sẽ không tấn công,
ngay cả khi có vi phạm các quy tắc đi chăng nữa.
Sasuke bước đi trên những hành lang lạnh lẽo vô tận, cậu bỗng nghe một tiếng
nức nở yếu ớt. Một tủ quần áo nhỏ được đặt cạnh mép tường. Sasuke có thể
mường tượng được những gì đang xảy ra trong đó và cậu không thể bỏ qua nó.
M E O K I | 35
Sasuke mở tủ ra, để lộ một người đàn ông gầy gò với mái tóc rối bù xù, tay và
chân bị trói bằng một sợi dây cũ kỹ.
Ngay khi nhìn thấy Sasuke, cơ thể hắn ta cứng đờ. Cổ tay hắn bị trói trước ngực,
vẫn còn dấu nước miếng ướt nhẹp ở đó, chắc rằng hắn ta đang cố gắng tháo sợi
dây ra bằng miệng. Sasuki hi vọng hắn không tạo ra tiếng động nào quá lớn, nếu
không chắc chắn sẽ bị Menou phát hiện.
"Ngươi làm gì ở đây vậy?"
"T..Tôi vừa từ phòng tắm ra thì bị ai đó bắt nhốt ở đây."
Có lẽ là bọn chuyên bày trò quậy phá kia…
Sasuke tháo sợi dây trói từ tay và chân hắn ta.
Khi giam giữ những kẻ có tính khí hung hăng trong một nơi như này một khoảng
thời gian dài, chúng sẽ tìm nhiều cách khác nhau để giải tỏa bức bối. Bọn chúng
luôn nhắm vào những người yếu ớt không có bạn bè xung quanh, hay thậm chí
những người đang cận kề cái chết.
“Ngươi có sợi ruy băng đỏ này không?"
"Có, nhưng hắn đã lấy mất của tôi."
Sasuke tháo sợi vải của mình đưa cho người đàn ông. Nếu hắn còn ở đây mà
không có miếng vải này, chắc chắn sẽ bị Menou tìm ra và cái chết là không thể
M E O K I | 36
tránh khỏi. Sasuke đồng cảm với điều đó. Bởi vì sự hiện diện của cậu ở đây là một
nhiệm vụ, và cậu chỉ ở đây tạm thời, còn với những người như hắn ta, đây có lẽ là
nơi mà họ sẽ chết, là nghĩa trang của họ.
Với tiến độ hiện tại, Sasuke không biết khi nào kính viễn vọng của Viện nghiên cứu
sẽ hoàn thành. Và xác suất chết ở đây trước khi nó diễn ra gần như là một trăm
phần trăm. Sasuke không giỏi nhìn những người yếu đuối, và cậu không biết làm
gì hơn trước những việc như vậy.
Phía sau Sasuke đột nhiên vang lên những âm thanh ngày một rõ ràng, đó là âm
thanh khi những móng vuốt ma sát với mặt đất. Một cơn gió lạnh thổi đột ngột
vào gáy cậu. Những chiếc móng vuốt sắc nhọn lao nhanh về phía Sasuke, nhắm
thẳng vào lưng cậu, nhưng dường như mục tiêu của nó không còn đứng ở đó nữa.
Menou nổi điên, gầm gừ trong sự giận dữ, nó ngẩng đầu lên và phát hiện Sasuke
đang treo lơ lửng trên trần nhà. Nó ngay lập tức vung mạnh cái đuôi của mình lên
trên.
Một tiếng đổ vỡ rất lớn, trần nhà gần như đã bị phá hủy hoàn toàn. Sasuke rơi
xuống đất, nhanh chóng tận dụng những mảnh vỡ đó để che chắn, tranh thủ quan
sát con quái vật trước mặt mình. Cậu nhìn vào bụng của nó…
M E O K I | 37
Không hề có một vết xước nào !? Rõ ràng mình đã đâm rất sâu vào bụng nó tối
hôm qua mà !?
Là khả năng hồi phục của nó? Hay đây là một con quái vật khác?
Menou tiếp tục lao về phía Sasuke với khuôn mặt lạnh băng. Những móng vuốt
sáng quắc và vô cùng sắc bén của nó như xé toạc cả không khí. Sasuke nhanh
chóng trượt dài xuống dưới cơ thể đồ sộ của nó, đá mạnh vào chiếc cằm phủ đầy
vảy cứng. Cậu tiếp tục tấn công vào bất kì chỗ nào có thể trên cơ thể của con quái
vật.
Trước khi Sasuke kịp ra đòn tiếp theo, Menou quật nhanh cái đuôi của nó từ phía
bên cạnh. Tuy nhiên với tốc độ kinh khủng của mình, Sasuke nhanh chóng bắt lấy
được cái đuôi của nó trên không trung chỉ với cánh tay phải của mình. Cậu kéo
mạnh khiến nó bị mất thăng bằng và ngã xuống. Con mắt đỏ rực của Sasuke hiện
ra và cố gắng kích hoạt nhẫn thuật một lần nữa, thậm chí cậu đã sử dụng cả
Rinnegan, tuy nhiên, nó không hiệu quả.
Ảo thuật cũng hoàn toàn không tác động được con quái vật này…
Sasuke vẫn không chắc chắn liệu con thằn lằn tối qua và con này có phải là một
hay không…
M E O K I | 38
Menou quằn quại đứng lên, giận dữ đưa hàm răng rộng toác của nó lao về phía
trước. Sasuke tống một cước mạnh vào cổ của nó, làm chệch hướng đống răng
nanh đang lao đến gần.
Tuy nhiên, trong lúc xoay sở tấn công, Sasuke bị móng vuốt bên phải của con quái
vật chạm trúng má, dù cậu đã cố gắng bật người ra hướng khác. Phần da trên má
cậu bị rách một đường, rỉ xuống một vệt máu.
Khi thấy Menou đang tính tấn công một lần nữa, Sasuke với lấy thanh kiếm cậu
giấu trong người ra, tuy nhiên, con quái vật lại rút lui, tạo khoảng cách ngày càng
lớn với cậu…
Nó đang tính làm gì vậy!?
Sasuke chuẩn bị cho một đòn tấn công tầm xa, nhưng đột nhiên, cậu cảm thấy
choáng váng, mọi thứ quay cuồng. Cơ thể Sasuke mất thăng bằng. Dù ý thức đang
mất dần nhưng cậu vẫn mơ hồ đoán được con quái vật kia chính là nguyên nhân.
Menou bỗng nhiên quay lại.
Nếu nhìn kĩ hơn thì có một lớp răng nanh mới đã mọc thêm trên hàm răng cũ của
nó, như những chiếc lưỡi câu sắc nhọn đang chĩa ra. Bốn móng vuốt của nó bây
M E O K I | 39
giờ chỉ cần xẹt nhẹ qua là đủ gây nguy hiểm cho Sasuke. Với tình trạng hiện tại,
cậu chỉ có thể toàn lực né tránh những đòn tấn công của nó mà thôi. Sasuke tập
trung hết mức có thể vào những gì đang diễn ra trước mắt, khi tầm nhìn đang
càng lúc bị bóp mép.
Menou lao nhanh chi trước về phía Sasuke, đạp mạnh khiến cả người cậu bay
thẳng vào bức tường phía sau.
Cậu có thể nghe rõ từng nhịp tim gấp gáp trong cơ thể mình, đầu gối cậu khuỵu
xuống.
“H…hừ…hừ…hộc…”, tiếng thở dốc của Sasuke ngày càng yếu dần. Toàn bộ lồng
ngực cậu như bị thiêu đốt, sự mệt mỏi ngày càng tăng lên.
Xuyên qua lớp bụi trắng xóa mờ ảo trước mắt, những móng vuốt sắc nhọn của
Menou tiếp tục lao tới.
Sasuke rút kiếm và cắt ngang xuống. Những tấm ván xung quanh vỡ ra, đẩy cậu và
những mảnh gỗ rơi xuống tầng dưới. Menou sau đó cũng nhảy qua cái lỗ trên sàn
để lao xuống tìm kiếm mục tiêu của mình. Tuy nhiên, nó đã mất dấu cậu, nó dò
xét kĩ lưỡng xung quanh nhưng bóng dáng hay dấu vết của Sasuke đều đã biến
mất…
M E O K I | 40
“H…hà…hự…”, tiếng thở dốc hổn hển của Sasuke ngày càng dữ dội, cậu tiếp tục
chạy trên dãy hành lang đầy tăm tối. Dù đã thoát khỏi được Menou nhưng tình
trạng của cậu ngày càng tồi tệ hơn. Sasuke nhớ lại lúc Menou cào vào má cậu…
“Mình chưa bao giờ nghe đến loài thằn lằn nào có móng vuốt chứa độc cả, nhưng
chắc chắn những gì mình đang chịu đựng là ảnh hưởng của chất độc.”
Cơ thể Sasuke bắt đầu co giật nhiều hơn. Những cảm giác ớn lạnh khủng khiếp
càn quét khắp cơ thể. Bên trong cậu nóng đến nỗi lục phủ ngũ tạng như muốn
bốc cháy, trong khi bên ngoài da lại lạnh toát như băng. Sasuke cố gắng dồn
chakra vào lòng bàn tay để tạo ra chút nước, nhưng bây giờ cậu quá run để có thể
đưa tay lên miệng. Cuối cùng, Sasuke không thể kiểm tiếp tục điều khiển được
chakra nữa, những giọt nước tràn xuống xương đòn khiến áo cậu ướt đẫm.
“Hừ…hừ…h…”, bây giờ cậu gần như không thể thấy rõ xung quanh nữa, đầu óc
rung chuyển dữ dội, giống như có ai đó ném pháo hoa vào đầu vậy, không thể
ngừng nghe những tiếng nổ the thé văng vẳng bên tai cho đến khi bị điếc hoàn
toàn…
Tệ thật…
Nếu đây chỉ là loại độc phổ biến khác thì Sasuke vẫn có thể chịu được, thậm chí
cậu đã từng nhiều lần chống lại được những lượng độc tố có khả năng gây chết
người. Nhưng lần này, thứ độc đang hoành hành trong cơ thể Sasuke lúc này thực
M E O K I | 41
sự rất mạnh, có lẽ là loại chất độc nào đó chưa ai biết tới, ở đất nước Redaku
này…
“Hhh…hhừ…hhh”
Cổ họng tự dưng thắt lại khiến hơi thở của Sasuke ngày càng yếu đi. Cậu cố gắng
lết cơ thể cứng đờ về sát phía bức tường để dựa vào, và gục xuống với nhưng hơi
thở nặng trĩu. Cơ thể cậu không lấy đủ không khí để duy trì sự tỉnh táo. Lồng ngực
tiếp tục phát ra những tiếng động tồi tệ như muốn cản trở sự hô hấp của Sasuke.
Ngàn cân treo sợi tóc, một cơn đau tim thình lình xuất hiện như muốn bóp nát
những sự cố gắng của Sasuke, hơi thở của cậu ngày càng gấp gáp. Bất kì giọt nước
nào cậu tạo ra đang đọng trong lòng bàn tay đều háo trở lại thành chakra.
Sasuke dựa vào tường, không thể làm gì hơn, một giây trôi qua tựa như hàng vạn
năm…
*Lộp cộp*
Sasuke chết lặng, đó là tiếng bước chân đang tiến tới…
“Chết tiệt…có ai đó đang tới đây…”
Với tình trạng của cậu hiện tại, dù kẻ thù là ai thì Sasuke đối với họ chỉ như một
khúc gỗ không hơn không kém.
M E O K I | 42
Tiếng bước chân đang ngày càng gần hơn…
Sasuke, trong trạng thái vô cùng tồi tệ, đang cố gắng mở đôi mắt của mình lên để
tập trung vào bất kì thứ gì đang diễn ra. Cơ thể cậu bây giờ gần như không thể cử
động được nữa, nên việc ai đang tiến đến dường như không còn quá quan trọng.
Cậu nén hơi thở của mình lại và chờ đợi những bước chân đang tới gần…
*cộp…---
Tiếng bước chân bỗng nhiên dừng lại. Trong thoáng chốc, người đó di chuyển
nhanh ra phía sau Sasuke.
Ý thức của cậu dường như đã phần nào nhận ra, nhưng cơ thể lại phản ứng không
kịp.
Bàn tay của người đó, từ đằng sau, lặng lẽ che đi con mắt Sharingan.
Một thứ gì đó rất mềm mại… ( °͡ ʖ͜ °͡ )
“…!”
Hơi thở của Sasuke dịu hẳn.
Những ngón tay đang nhẹ nhàng che lấy mắt cậu. Sasuke biết cảm giác này.
M E O K I | 43
Không thể…Cô ấy không thể có mặt ở đây…
Cố gắng hết sức để quay đầu lại phía sau, nhưng cơ thể Sasuke bây giờ thậm chí
khồn đủ sức lực cho điều đó. Cậu ngay lập tức khuỵu xuống.
Một cơ thể nhẹ nhàng đỡ lấy cậu, Sasuke giờ gần như chắc chắn vì cảm giác này
quá đỗi thân thuộc…
"Bình tĩnh nào, Sasuke-kun".
Là giọng của Sakura.
***
Sasuke nằm trên giường của Trạm Y Tế.
Hơi thở của cậu vẫn còn khá yếu, nhịp tim đập vang vọng khắp cơ thể, mãng nhĩ
rung liên hồi, nhưng sự khó chịu đó cũng như tiếng the thé khó chịu lúc nãy đã dịu
đi đáng kể. Cậu cũng đã có thể cử động tay chân bình thường.
M E O K I | 44
“Anh thấy sao rồi?”
Tấm màn che quanh giường Sasuke mở ra, để lộ một khuôn mặt dịu dàng, đó là
vợ của cậu – Sakura.
Sakura quan sát tổng thể và bắt đầu khám cho “anh chàng bệnh nhân” của mình.
“…Đỡ hơn lúc nãy nhiều rồi..”, Sasuke từ từ gượng dậy.
Vẫn còn chút choáng váng, nhưng ít ra đã khỏe hơn nhiều rồi.
Quan trọng hơn, cậu vẫn chưa hiểu tại sao Sakura lại có mặt ở đây.
“Xem xét các triệu chứng thì, em nghĩ đây là loại độc tố ảnh hưởng đến hệ thống
thần kinh của anh. Nó ức chế toàn bộ hệ thống chakra và các điểm vận chakra làm
năng lượng đột ngột giảm xuống, khiến cho hệ thần kinh trung ương không phản
ứng kịp và bị rối loạn… Nhưng em tự hỏi tại sao cơ thể của Sasuke-kun lại không
chống lại được nó, có vẻ như loại độc này rất hiếm.”
Sakura xắn tay áo của Sasuke lên, cô làm sạch một điểm trên tay cậu bằng bông
tẩm cồn, rất nhẹ nhàng và ân cần, nó đã là thói quen của cô khi chăm sóc cho
những đứa trẻ mà cô từng điều trị.
M E O K I | 45
“Anh sẽ thấy hơi đau một chút đấy”. Sakura chích mũi kim vào tay Sasuke.
“… Sakura..”, cậu nhìn xuống ống tiêm đang chứa đầy máu của mình, “… tại sao
em lại ở đây? Sarada vẫn ổn chứ? Con bé đâu? “.
“Anh yên tâm, Sarada rất khỏe mạnh, thầy Iruka đang trong chừng con bé. Em tới
đây để thông báo cho Sasuke-kun rằng nhiệm vụ đã thay đổi.”
“Nhiệm vụ thay đổi? ”
Trong khi họ đang nói chuyện, thì Naruto vẫn đang phải chịu đựng một căn bệnh
bí ẩn mà không ai biết cách chữa trị.
Theo lời cửu vĩ Kurama, có vẻ như Lục Đạo Tiên Nhân cũng từng có lần phải chống
chịu căn bệnh tương tự như vậy, nhưng ông ấy đã được chữa khỏi khi đang du
hành qua Redaku này. Nhưng không một ai biết Lục Đạo Tiên Nhân đã làm như
nào.
Kakashi là đã thâm nhập vào thủ đô của Redaku để tìm kiếm bất kì manh mối nào
còn sót lại. Từ Làng Lá đến Redaku là cả một quãng đường dài. Họ không nhận
được bất cứ liên lạc nào từ Kakashi, trong khi tình trạng của Naruto thì đang tệ
dần theo từng phút.
M E O K I | 46
Hầu hết các tài liệu liên quan được tìm thấy lại viết bằng ngôn ngữ cổ của Redaku,
ngay cả đội học thuật chuyên nghiệp muốn dịch ra được cũng phải mất khá nhiều
thời gian. Thông tin duy nhất họ nhận được là Lục Đạo Tiên Nhân đã từng lưu lại
và chữa trị ở đây - Viện Nghiên Cứu Thiên Văn Học. Nếu chậm trễ, với triệu chứng
hiện tại của Naruto, thì tất cả sẽ là quá muộn.
Sasuke sau khi hay tin đã ngay lập tức dẹp mọi công việc và đến ngay Viện Nghiên
Cứu Thiên Văn để điều tra về các manh mối khác. Và khi cậu vừa đến Viện, Sakura
đã đuổi theo.
“Trong khi anh đến đây, chym ưng đưa tin từ Shikamaru đã bay đến chỗ bọn em
để gửi mô tả về cuốn sách mà thầy Kakashi tìm thấy ở thủ đô. Vài thông tin trên
đó được trích dẫn từ Lục Đạo Tiên Nhân…”, Sakura đưa cho cậu một mẩu giấy
được gập lại, bên trong là chữ viết nguệch ngoạc của Shikamaru:
M E O K I | 47
“Nếu ai đó đang phải chịu đựng căn bệnh giống như Lục Đạo Tiên Nhân…” ,
Sasuke lẩm bẩm, đọc lại ghi chú của Shikamaru thêm ba lần nữa.
Vậy chìa khóa của việc chữa trị là Tinh cực.
Dựa theo ghi chú đó, Lục Đạo Tiên Nhân đã chia Tinh cực ra làm đôi: một “rơi
xuống Trái Đất nhưng lại ẩn trên bầu trời” và một “ngôi sao còn lại tiếp tục
chuyến du hành”.
M E O K I | 48
“Đây chỉ là giả thuyết phỏng đoán giữa Shikamaru và em, nhưng em nghĩ căn
bệnh Lục Đạo mắc phải giống như sự trục trặc trong hệ thống chakra do việc
phong ấn Vĩ thú vào trong cơ thể, và nếu bản chất của nó được chứa đựng trong
thiên thạch - Tinh cực của Tataru, thì ta sẽ có khả năng chữa lành được những
triệu chứng này…”
“Chúng ta chắc chắn phải có được nó”. Dù Sasuke không hề mở lời nhưng Sakura
vẫn hiểu được. Cô gật đầu và trả lời:
“Vậy thì nhiệm vụ mới của chúng ta là phải tìm bằng được bản đồ thiên văn
và Tinh cực. Đầu tiên chúng ta phải tìm hiểu xem bản đồ đó là gì. Một cuốn sách,
bức tranh, bất cứ thứ gì…”
“ Đổng ý là nhiệm vụ có thể thay đổi, nhưng anh biết đó không phải là lí do để em
ở đây.”
Những lời nói của Sasuke như chạm vào tim đen của Sakura.
Cô cau mày: “Em cũng là một shinobi. Em có thể rời làng nếu em cần.”
“Em không cần phải mạo hiểm như vậy… Nếu em gửi chym đến chỗ anh, em vẫn
có thể gửi bao nhiêu tin nhắn tùy thích.”
“Em cũng đã thử rồi, nhưng nó không đến được chỗ anh. Chim đưa thư gửi đi
nhưng sau đó nó lại mang tất cả mấy ghi chú quay về.”
“Gì chứ?”, lần này đến lượt Sasuke cau mày.
M E O K I | 49
Rất hiếm khi chim ưng được huấn luyện tại làng thất bại trong việc đưa tin, đặc
biệt vào thời điểm tương đối hòa bình thế này.
“Em không biết nguyên nhân, nhưng tóm lại chúng ta không còn nhiều thời gian.
Sẽ dễ dàng hơn nếu em lẻn vào đây với tư cách là một bác sĩ để, vừa có thể trao
đổi trực tiếp với anh, vừa có thể giúp anh nếu cần thiết.”
“Không cần. Anh sẽ quay về sớm thôi. Ở đây không an toàn đâu.”
“Anh sợ em gặp nguy hiểm?” – Khuôn mặt Sakura trở nên nghiêm túc – “Anh
đang coi thường em phải không?”
“Anh biết rõ khả năng của em, nhưng tất cả những gì anh muốn nói là: anh ở đây
là đủ rồi, và anh phát hiện có điều gì đó đang ẩn chứa trong Viện Nghiên Cứu này.
Đáng ngại hơn, cả tên Viện trưởng và con thằn lằn canh gác tên Menou đều
không bị ảnh hưởng bởi nhãn thuật của anh.”
“Đóoo, như vậy chứng tỏ anh vẫn cần thêm một người cộng sự. Hơn nữa với cái
nhiệm vụ mà không thể giải quyết được bằng sức mạnh của anh như thế này.”
Sasuke phải thừa nhận rằng, Sakura nói đúng.
Trên chiến trường, không ai có thể sánh ngang với sức mạnh kinh khủng của
Sasuke ngoại trừ Hokage Đệ Thất Naruto, nhưng nhiệm vụ thâm nhập kiểu này
không chỉ đơn giản là chiến đấu. Khi bạn muốn lấy thông tin từ ai đó, hoàn thành
mọi thứ mà không bị người khác để ý hay làm hại đến ai, có một người bạn đồng
hành như cô ấy là một lợi thế rất lớn.
“Bên cạnh đó… cuộc sống ở đây rất tồi tệ. Họ đều đang chết dần vì thiếu dinh
dưỡng và bị buộc làm việc đến kiệt quệ. Anh đã định nói chuyện này với tên
Zansuru, nhưng anh không thể cứ ngang nhiên mà hỏi như thế. Thậm chí chỉ cần
một vài người chết đi, họ sẽ bị thay thế ngay lập tức. Cả tên Viện trưởng và đám
lính gác kia đều nghĩ rằng những tù nhân làm việc ở đây là thứ chỉ dùng một lần.
M E O K I | 50
Anh cần phải nói cho em biết để em không làm điều gì nguy hiểm. Tên Viện
trưởng đó là kẻ không bình thường. Em sẽ làm gì nếu em chạm trán ông ta?”
“Em là một bác sĩ. Em có nghĩa vụ với sức khỏe của mọi người ở đây.”
Với danh nghĩa là một y nhẫn, Sakura luôn làm hết sức công việc của mình dù
trong hoàn cảnh nào. Cô là một con người như vậy.
Thoáng nhìn cô, Sasuke đành thở dài và chấp nhận bỏ cuộc, “… Thôi được rồi.
Đừng tự mình làm gì quá sức.”
“Tất nhiên rồi!” – Sakura mỉm cười và quay lại bàn làm việc – “Bây giờ em sẽ gửi
mẫu máu của Sasuke-kun về Làng Lá. Em sẽ yêu cầu kiểm tra thêm trong trường
hợp thầy Kakashi muốn một bản báo cáo về tình trạng hiện tại.”
“Không phải chim ưng đưa tin có vấn đề sao?”
“Anh nhìn đây!” – Sakura huýt gió, và đáp lại tiếng kêu, một chú chim ưng nhỏ
bay đến từ phía sau phòng. Quanh cổ nó được cột dải ruy băng màu đỏ mà tù
nhân hay có, nó cho phép họ ra khỏi phòng giam.
“ Em nghĩ Menou đã đuổi những chú chim ưng đi vì ở đây cấm sự giao tiếp từ
bên ngoài. Dải ruy băng này là kẽ hở của chúng.”
“Anh hiểu rồi.” – Sasuke gật đầu.
Trong lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Sakura đã khám xong cho Sasuke khá lâu rồi. Họ nhìn nhau, hơi bối rối không biết
giờ nên làm gì đây.