M E O K I | 51
“Sensei—, cô còn thức chứ?”
Sasuke biết đó là giọng của Jiji.
Nhưng ngữ điệu lại nhẹ hơn mình thường nghe.
Sakura đẩy Sasuke ngồi xuống phía đầu giường và nhanh chóng kéo tấm màn lại
khi tiếng gõ cửa của Jiji mỗi lúc lớn hơn.
“Oyyy, sensei? Cô có đây không?”
Nhận thấy bàn chân mình vẫn còn hở dưới tấm màn, Sasuke nhanh chóng để
chúng lên giường vừa lúc bóng của Jiji hiện lên trên tấm màn.
“… Ah, cô vẫn ở đây!”
“Jiji! Có chuyện gì vậy? Lại còn vào giờ này…” – Sakura niềm nở, yên lặng lắng
nghe.
“Đây, nhìn này. Hôm qua ngón tay tôi hoàn toàn bị gãy khi đang làm việc. Tôi
được phép đến đây sau khi nói với lính gác rằng tôi không thể ngủ được vì quá
đau.”
“Ngồi xuống đi. Số hiệu của anh là gì?”
“Tù nhân số 544.”
Có thể nghe tiếng bút viết xuống tờ giấy, Sakura đang ghi chú gì đó trong hồ sơ
bệnh án của Jiji.
Điều trị chắc sẽ không mất nhiều thời gian đâu nhỉ? Sasuke từ trong giường nhìn
những chiếc bóng chuyển động. Cậu quyết định ẩn mình tới lúc Jiji rời khỏi.
M E O K I | 52
“Sensei, cô có hút thuốc không? …Là thói quen xấu của tôi thôi.”
“Tôi không nghĩ tôi có lí do cho việc đó. Tôi là một bác sĩ, nhớ chứ?”
“Nếu cô đưa tôi một điếu thuốc, tôi có thể làm mọi thứ cho cô. Bất cứ điều gì”.
Anh ta bắt đầu nài nỉ.
“Tôi sẽ khử trùng tay của anh.” – Sakura xắn tay áo của Jiji lên để kiểm tra tay và
cổ tay anh ta.
Sasuke quan sát chuyển động của hai chiếc bóng trên tấm màn. Cậu nghe Jiji giãi
bày về cơn đau của hắn đến chán nản, nhưng cậu thừa biết mấy lời đó không có ý
gì khác ngoài biện minh cho lí do hắn đến đây: đến gặp Sakura. Nói cách khác,
Sasuke đang rất khó chịu về việc Jiji tới đây.
Bên ngoài tấm màn, Jiji cầu xin bất kì loại thuốc giảm đau nào, anh ta cảm thấy
như mình đang sốt nặng - tuy rằng anh ta không hề đau chút nào, Sakura vẫn ngồi
đó lắng nghe và chăm sóc cho anh ta một cách ân cần.
“Nè, sensei, cô không phải là người ở đây, đúng chứ?”
“Tại sao anh lại hỏi vậy?”
“Tôi chưa bao giờ gặp ai với cái tên đó, và màu tóc, nhiều thứ lắm. Đây là lần đầu
tiên tôi được thấy mái tóc màu hoa anh đào. Thật sự… rất đẹp.”
M E O K I | 53
Thấy tay Jiji di chuyển như muốn chạm vào vài sợi tóc của Sakura, Sasuke cuối
cùng cũng phi ra khỏi giường và chộp lấy cổ tay hắn ta từ đằng sau.
Đôi mắt Sakura mở lớn.
“… eh?”
Sự xuất hiện đột ngột của người bạn tù khiến Jiji hơi bất ngờ.
“Sasuke? Cậu đã ở đâu thế? Cậu đang làm gì ở đây vậy?”
“Thế ngươi đang làm gì ở đây?”
“Tôi muốn vị bác sĩ dịu dàng này chữa cho tôi, cậu biết hôm qua tôi bị thương mà!
Máu đã ngừng chảy rồi nhưng bây giờ nó lại nhói lên.”
Đúng là nói dối không chớp mắt.
“Cũng khó tránh được sưng tấy hay nhiễm trùng mà. Này, hãy cầm lấy.”
Sakura đưa Jiji một chén thuốc chứa đầy dung dịch màu xanh lục.
“Đây là gì?”
“Là thảo dược. Nó có chất chống vi khuẩn.”
“Uệeee, mùi khó chịu thật. Tôi biết đằng nào cũng phải uống để chống nhiễm
trùng, nhưng tôi tự hỏi liệu nó có giúp ích gì được không…”
M E O K I | 54
“Để trả lời câu hỏi của anh, vị bác sĩ này là vợ tôi.”
Jiji phun hết tất cả thuốc trong miệng ra, hàm như muốn rơi xuống đất. Mắt anh
ta mở to, nhìn lần lượt khuôn mặt của Sasuke và Sakura.
“Gì? Vợ? Vợ của Sasuke? Sasuke kết hôn với Sensei? Không đùa chứ?? Cậu đã thật
sự kết hôn???”
“Tôi chưa từng nói rằng tôi độc thân.”
“Phải, nhưng, không lí nào một người như cậu lại có người thương được!!!”
Có ý gì đây.
“Thế, tại sao vợ của Sasuke lại làm bác sĩ ở đây?”
“Tôi tới để gặp Sasuke-kun.” – Sakura bắt đầu nói dối – “Vì nhà tù này không cho
phép người ngoài thăm hỏi, nhưng tôi lại rất muốn gặp lại chồng mình, thế nên
tôi quyết định làm bác sĩ cho thuê ở đây!”
“Hmmm, tôi hiểu.”
M E O K I | 55
Jiji rõ ràng bị thuyết phục bởi lời nói của Sakura, nhưng Sasuke lại thấy cách anh
ta tiếp nhận nó không được đúng cho lắm.
“Anh… không ngạc nhiên sao?”
“Tại sao tôi lại phải ngạc nhiên?” – Jiji nhìn Sasuke một cách kì lạ – “Thì vợ chồng
là như thế mà. Luôn luôn muốn được bên cạnh nhau, không phải sao?”
***
“Jiji, hãy giữ kín việc Sakura là vợ tôi”. Sasuke huých nhẹ vào Jiji.
Họ rời khỏi Trạm Y Tế và bước đi trên hành lang dài. Trên cổ tay Sasuke là dải ruy
băng màu đỏ mà Sakura đưa cho.
“Tôi hiểu chứ. Nếu đây là nhà tù bình thường, chuyện đó sẽ không là gì cả. Nhưng
nơi đây, tôi thừa biết là sẽ không dễ dàng như vậy. Nếu ai đó phát hiện ra… Sensei
sẽ không thể ở lại đây nữa. Nhưng mà, tôi không nhớ rằng ngài Sasuke đây có nói
rằng mình đã kết hôn.” - Jiji nhếch mép cười.
“Anh không cần phải nghe đâu.”
“ Ý là bọn tôi luôn nói chuyện rất nhiều, về mọi vấn đề trên đời…”
M E O K I | 56
Vì họ sống và làm việc chung với nhau ở đây, nên cùng trò chuyện về những chủ
đề quen thuộc là điều hiển nhiên. Bởi thế, các câu hỏi về người yêu hay những
cuộc hôn nhân trong quá khứ luôn được đưa ra bàn tán rất nhiều lần. Vì Sasuke
chỉ thâm nhập tạm thời vào đây, nên cậu đã tránh đi sâu quá nhiều về vấn đề đó.
“Jiji, anh không có người yêu sao?”
Tâm trạng của Jiji nhẹ hẳn, anh ta cười toe toét với Sasuke: “À, bây giờ cô ấy
đang làm việc tại thủ đô của Redaku.”
Sasuke nhìn xuống. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ lớn chiếu xuống khiến màu nâu
gỗ vốn có của sàn nhà trở nên trắng xóa.
“…Nhưng cô ấy đã kết hôn, cô ấy tặng tôi bộ sừng rồi đến với người khác.” – Jiji
thủ thỉ.
Sasuke - người thường phải rời làng vì nhiệm vụ dài hạn - những lời đó bất giác
khiến cậu giật mình.
“Jiji, anh có nghĩ rằng vợ chồng nên bên cạnh nhau mọi lúc không?”
“Ừ, tất nhiên rồi.” – Anh ta trả lời ngay tức thì – “Sensei phải yêu cậu lắm nên
mới tới đây, chứ nếu không thì sao cô ấy lại không quản ngại khi phải làm bác sĩ
thuê cho một nhà tù?”
M E O K I | 57
“Không, không hẳn. Tôi thường xuyên phải xa nhà rất lâu.”
“Cậu đi trong bao lâu?”
“Có khi ngắn thôi, nhưng cũng có khi lại rất dài. Có khoảng thời gian tôi đã không
trở về nhà trong vài năm.”
“Cậu không đùa chứ?” – Giọng điệu của Jiji thay đổi đáng kể – “Vài năm… anh
bạn, tôi đoán sau khoảng thời gian dài đó, nếu có người đàn ông khác thế chỗ cậu
thì cậu cũng không có quyền tức điên nữa đâu.”
“… Tại sao lại như vậy?”
“Tôi chỉ đoán thôi.”
Sasuke quay đầu nhìn thẳng vào Jiji, nét mặt và giọng điệu của cậu trở nên
nghiêm túc.
“Không phải là tôi bỏ rơi cô ấy. Họ cần Sakura ở trong làng, nhưng tôi cần phải rời
khỏi đất nước thường xuyên, vì đặc thù công việc của từng người. Nhưng chúng
tôi vẫn thư tín qua lại cho nhau.”
“Được rồi, nhưng… cậu không nghĩ sẽ rất tệ nếu những tên “sâu bọ” như tôi vây
quanh cô ấy? Ở đất nước cậu không có truyền thống đeo nhẫn sao?” – Jiji nhìn
chằm chằm vào khi nét mặt nghiêm túc của Sasuke đang chuyển sang lo lắng.
“Nếu hai vợ chồng xa nhau, sự liên kết sẽ bị phá vỡ.”
Sasuke không hiểu những gì Jiji đang cố nói.
M E O K I | 58
Sakura là gia đình của cậu. Dù cậu ở đâu thì sự thật đó vẫn không hề thay đổi.
Sasuke chưa bao giờ nghe đến thứ gọi là hôn nhân đổ vỡ. Thậm chí trước đây khi
tâm trí cậu chỉ có sự hận thù và căm ghét với Itachi, thì anh ấy vẫn luôn là gia đình
của cậu. Dù có chuyện gì xảy ra trong thế giới shinobi đi nữa, Sasuke luôn sẵn sàng
gọi anh ấy là anh trai.
Với Sasuke, Sakura là gia đình, là bạn đời của cậu, là ngôi nhà để cậu trở về. Cảm
xúc của cậu sẽ không thay đổi chỉ vì hai người không thể bên cạnh nhau thường
xuyên. Sasuke cố gắng nghĩ ra cách để diễn đạt lời nói của mình với Jiji, nhưng vì
khá phức tạp và phiền phức, nên cậu đành kết thúc với câu: “Tôi hiểu rồi.”.
“Anh có từng nghe kể về bất cứ gì như cuốn sách, hay thứ gì có tên là bản đồ
thiên văn chưa?”
“Bản đồ thiên văn?” – Jji lặp lại, nghiêng đầu như muốn nói “tôi không biết”.
“Theo tên thì, nghe giống kiểu tài liệu về thiên văn nhỉ… Có thể có trong kho lưu
trữ đấy. Cậu thử hỏi Penjira xem sao.”
“Tại sao lại là Penjira?” – Đôi mắt Sasuke mở lớn khi nghe những gì Jiji nói.
“Thì, Penjira là người phụ trách kho lưu trữ mà.”
M E O K I | 59
M E O K I | 60
Khi khoảng sân bắt đầu nhuốm sắc đỏ hoàng hôn, Sasuke hướng thẳng về phía
thư viện trước tòa nhà chính. Chỉ có khoảng thời gian này, sau bữa tối, tù nhân
mới được phép vào kho lưu trữ.
Sau cánh cửa rỉ sét là những kệ sách cao ngang vai được xếp thành dãy. Toàn bộ
tòa nhà được xây bằng sa thạch và đá ong nên rất thoáng khí, thích hợp để bảo
quản và lưu trữ các tài liệu da cừu dễ bạc màu.
Lạnh thật…
Vài chiếc đèn chập chờn khiến nơi này càng trở nên ảm đạm. Ngoài thứ ánh sáng
duy nhất đó, những ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ nhỏ, chiếu xuống sàn những
ô vuông đối xứng nhau một cách hoàn hảo.
Sasuke nghĩ trong đây sẽ không có ai, nhưng sau đó cậu thấy vài chiếc bóng của
các tù nhân khác đang ngồi trên sàn, lật lật từng trang sách. Thật khó để tin rằng
các tù nhân ở đây biết chữ, nên cậu nghĩ họ chỉ đang nhìn những bức tranh cho
vui.
Theo kế hoạch, Sakura sẽ đợi cậu trước kệ sách gần cửa sổ phía nam. Sasuke giả
vờ lượn lờ quanh các kệ sách và tiến đến chỗ hẹn. Cậu đến phía bên kia kệ sách
mà Sakura đang đứng, rút một cuốn sách để ra hiệu cho cô. Không có ai xung
quanh hai người.
“Kẻ phụ trách kho lưu trữ này, hắn là bạn tù của anh”. Che miệng sau cuốn sách
đang cầm, Sasuke nói nhỏ.
Im lặng một lúc, phía kia kệ sách phát ra tiếng đáp lại.
M E O K I | 61
“… Có phải người đang gục xuống bàn kia không? Gầy gò, tóc ngắn…”
“Ừ. Hắn rất thích đánh bạc. Nếu cá cược với hắn, hắn sẽ không ngại làm bất cứ
điều gì. Anh sẽ nói chuyện với hắn trước, em đợi ở đây, sau đó đến giúp anh.”
“Em hiểu rồi”. Sakura trả lời, đáp lại bằng cách đóng cuốn sách đang cầm.
Sasuke tới gần, hắn đang đè khuôn mặt của mình lên cuốn sách đang mở và ngủ
ngon lành. Cậu vỗ vai hắn.
“Này, Penjira !”
“H…Huh, đừng hù tôi vậy chứ!”, đôi mắt Penjira đột ngột mở to. “… Hể, Sasuke
lạnh lùng lại đi bắt chuyện với tôi trước sao !? Lạ thật.”
“Tôi không hề biết anh là người phụ trách kho lưu trữ này.”
“Trời… Không như các cậu, bản án của tôi ngắn hơn. Tôi đang cố thụ án thật tốt
để ra khỏi đây sớm. Nếu muốn là một tù nhân mẫu mực, còn gì tốt hơn khi chọn
việc bảo quản những cuốn sách chớ? ”
Dù miệng nói vậy nhưng những quyển sách kia thì lại đang ngập trong bể nước
miếng khi vừa chịu phận làm gối ngủ của hắn.
“Chết cha!…”, trang giấy rách toạc khi hắn cố chà sạch chúng bằng tay áo,
“ Làm rách mất Kabinaga rồi…”
“Kabinaga?”
M E O K I | 62
“Là nó ”. Penjira chỉ vào bức tranh vẽ một sinh vật đuôi dài.
Tên của nó là “Titan”. Vì vũng nước miếng và mảnh giấy đã bị rách nên hơi khó
đọc, nhưng có vẻ trang sách đang nói về sinh vật đó.
“Đây là một cuốn sách chứa cả đống thông tin về những con rồng và quái thú đã
tuyệt chủng. Kể cả khi không thể đọc, nhìn những bức tranh vẫn rất ngầu.”
Sasuke liếc nhanh xuống phần giải thích.
Quái thú khổng lồ – Titan.
Là một con rồng cao lớn với cổ cao như ngọn tháp, đuôi rộng. Toàn bộ thân dài
khoảng 30 mét. Vài khung xương được khai quật từ lớp địa tầng để mở rộng Viện
Nghiên Cứu Thiên Văn Học Tataru.
Dù Sasuke chẳng họ hàng gì với nó, nhưng bằng vốn hiểu biết rộng của mình, cậu
biết rằng từ lâu đã có những sinh vật khổng lồ “thuộc giống rồng” từng xuất hiện
ở Redaku, thậm chí vài người còn cho rằng chúng là khủng long. Có lẽ trước đây
khu vực này có đầm lầy, sau đó động đất đẩy bề mặt lên thành núi. Vào thời điểm
đó, những con rồng và quái thú đã lang thang quanh đây.
“Anh còn cuốn sách nào như này nữa không? Tôi đang muốn kiếm một cuốn sách.
Kiểu như bản đồ thiên văn.”
“Tôi chẳng biết nữa. Tôi chưa bao giờ nghe đến nó, nhưng cậu có thể tìm ai đó
biết chữ để họ kiếm trong mục lục thư viện thử xem.”
M E O K I | 63
“… Tôi biết đọc.”
“Hả thiệt chứ?!… Chà, cậu đúng là thiên tài.”
Cuốn mục lục sau quầy thủ thư của Penjira phải nói là cực kì ấn tượng. Nó dày
như một cuốn bách khoa toàn thư, góc giấy bị quăn lại, có một dây tằm đằng gáy
sách buộc tất cả các trang sách lại với nhau, sợi chỉ lua tua chĩa ra về nhiều phía.
Chầm chậm mở cuốn sách ra, những kí tự viết tay xuất hiện mọi nơi trên trang
giấy, nét chữ nguệch ngoạc theo các hướng khác nhau. Mỗi câu rải rác lộn xộn
không theo trật tự, nhưng phần mô tả về bản đồ thiên văn lọt vào mắt Sasuke
ngay lập tức.
Nó được ghi ngay trên đầu trang: là tài liệu quan trọng nhất của Viện.
“Kệ sách lưu trữ ngầm dưới đất… I – 24.”
“Huh, là thư viện ngầm ”. Sau khi nghe được vị trí đó, vai Penjira khuỵu xuống.
“Nó vượt quá quyền hạn của tôi. Tầng hầm đó chứa đầy tài liệu quan trọng, mỗi
cuốn sách dưới đó đều cực kì giá trị. Nếu họ biết cậu bước vào mà không có sự
cho phép, dù chưa động đến bất kì cuốn nào, cậu sẽ chịu hình phạt cao nhất mà
họ có.”
Hình phạt cao nhất đó là treo cổ tử hình.
M E O K I | 64
“Tôi hiểu rồi, xin lỗi vì đã hỏi ”. Sasuke gật đầu nhẹ.
“Nghe có vẻ thú vị đấy! ”. Sakura giả vờ đi ngang qua và xen vào.
“Ồ! Sensei!”
“Bản đồ thiên văn… nghe khá là thú vị đấy! Mà tôi cũng đang ở Viện Thiên Văn
Học này, nên sẽ rất tuyệt nếu có cơ hội nghiên cứu thêm về lĩnh vực này nhỉ!”
“Vâng, có rất nhiều cuốn sách như thế ở đây. Nhưng tôi xin lỗi, thật hổ thẹn khi
phải nói với cô rằng chúng là những tài liệu cấm.”
“Vậy hãy đọc nó vào giữa đêm! Đó sẽ là bí mật của chúng ta! Tôi có thể mượn
chìa khóa chứ?”
Khuôn mặt Penjira trở nên bối rối.
“Tôi luôn muốn được đọc một cuốn sách như vậy. Có thể sẽ rất lãng mạn, nó viết
về những vì tinh tú trên trời xanh, những ngôi sao đến từ thiên đường hay gì
taaa…”, Sakura nói bằng giọng rất ngây thơ.
Penjira xua tay, “ Cho dù là Sensei đi nữa, tôi cũng không thể cho mượn chìa
khóa. Tôi sẽ bị phạt mất.”
“Thế thì, anh có muốn đặt cược với tôi không?”
M E O K I | 65
Chỉ cần chủ đề đánh bạc được nhắc tới, mặt Penjira sẽ sáng lên.
“Chúng ta có thể chơi trò ưa thích của anh, gì cũng được, Chinchiro (gần giống xóc
đĩa) hay Hanafuda (gần giống blackjack hay 3 cây)… nhưng nếu tôi thắng, tôi sẽ lấy chìa
khóa.”
“Được thôi, nhưng nếu họ biết tôi dùng chìa khóa mà không được phép…”
“Bọn lính gác đó chỉ biết khi chúng vào đây thôi. Tôi hứa tôi sẽ trả chìa khóa cho
anh ngay khi tôi đọc xong chúng vào tối nay.”
Sakura chắp tay nài nỉ : “Làm ơnnnnnnnn?”
Penjira có chút băn khoăn về lời đề nghị này. Hắn cứ đi qua đi lại và lẩm
bẩm, “hừ… mình phải làm gì đây… phải làm gì…”
“… Ừ thôi được rồi. Ngại gì vết bẩn! ”
“Có thế chứ! Vậy chúng ta chơi gì đây?”
“ Chinchiro thôi bỏ qua. Tôi vừa mới thua Sasuke trong khi nhìn cậu ta còn chẳng
có chút may mắn nào cơ. Hãy chơi Hoshinarabe.”
“Hoshinarabe?”
Sakura và Sasuke nhìn nhau bối rối. Họ chưa bao giờ nghe về nó.
“Là trò chơi mà mọi người hay chơi ở đây. Đợi chút, để tôi đi lấy nó.”
M E O K I | 66
Khi Penjira đi vào kệ sách phía sau, Sasuke nói thầm - “Sakura, em chỉ cần giả vờ
chơi với hắn thôi. Khi trò chơi bắt đầu, anh sẽ đưa hắn vào Ảo thuật.”
“Thế thì tệ lắm, như kiểu anh đang gian lận ấy.”
Sasuke ngạc nhiên nhìn cô - “Không phải chứ? Em đang nói gì vậy…?”
“ Anh đừng lo, sẽ ổn thôi mà. Anh quên rồi sao? Em là đệ tử chân truyền của
Tsunade-sama đó! ”
Nhưng không phải Tsunade nổi tiếng luôn thua trong mọi trò đen đỏ hay sao?
Penjira quay lại, vừa đi vừa tự hỏi tại sao mình lại bị thuyết phục dễ dàng như vậy.
Trên tay hắn là chiếc hộp giấy vàng óng, nắp hộp mở ra để lộ một bộ bài in nhiều
hình thù khác nhau. Những lá bài trong nhỏ hơn so với hộp đựng chúng.
“Hoshinarabe, với mười hai lá khác nhau trong bộ bài. Tất cả những gì cô phải làm
là tạo ra một thuộc tính.”
Penjira ngồi xuống và bắt đầu xếp vài lá bài ra.
“Tháng trước, tên dọn dẹp kệ sách ở đây đã tìm thấy nó. Tôi sẽ nói luật chơi, cô
phải lắng nghe thật kĩ đó.”
Có mười hai hình minh họa khác nhau trên bộ bài.
M E O K I | 67
Một con ngựa trắng bơi trên biển.
Một con mèo nhìn vào đèn lồng.
Một ngọn lửa màu cam rực sáng.
Một con khỉ cầm gậy khắc hình lên đất.
Một người chăn cừu nhìn những vì sao trên trời bằng quả cầu thủy tinh.
Một con bò đứng trong chuồng nhìn ra ngoài.
Một thân cây bị trào nhựa và bị hổ phách bám vào.
Một con yêu tinh khổng lồ sinh ra từ đất.
Một con rùa leo lên ngọn núi gập ghềnh.
Một ông già tóc bạc với gậy ba toong.
Một đôi tanuki và đứa trẻ chơi đùa trên cồn cát.
Và mười hai, một con ếch và một con sên trườn ra khỏi đầm lầy.
/* Tanuki: loài chồn trong văn hóa Nhật Bản */
Chủ đề chung của mười hai lá bài là con người, động vật hoặc thực vật, với nhiều
màu sắc phong phú và sinh động. Mặt sau của mỗi lá đều có hoa văn giống nhau;
nhìn kĩ hơn, hoa văn đó giống như con thằn lằn cuộn quanh tảng đá.
M E O K I | 68
Nhắc đến thằn lằn, hoa văn đó có vẻ giống hệt Menou. Mà khoan, Menou thì liên
quan gì đến thứ này?…
“Mười hai hình khác nhau, mỗi hình có năm lá giống nhau, tổng cộng sáu mươi.
Tôi sẽ chia mỗi người sáu lá trước, từ đó cô có thể đổi lá nào cũng được, đổi tối
đa năm lần, một lần chỉ được đổi một lá. Cô sẽ thắng nếu thuộc tính của cô là
mạnh nhất.”
Penjira lấy tờ giấy nhỏ dưới đáy hộp, trong đó liệt kê mọi sự kết hợp các lá bài để
tạo thành thuộc tính.
Thuộc tính mạnh nhất, “sao” bao gồm: ngựa trắng, người chăn cừu, mèo, ngọn
lửa, yêu tinh khổng lồ và rùa. Có vài dòng chữ ghi ở dưới, nhưng mực rất mờ nên
không thể đọc được.
Thuộc tính “đất”, có vẻ là thuộc tính mạnh thứ hai, bao gồm: mèo, ngọn
lửa, chồn, ếch và sên, rùa, ông già.
Ngoài thuộc tính sao và đất còn có những thuộc tính khác như hoàng
hôn, lửa, nắng, lá,… nhưng không giống với Poker, dường như không có quy tắc
cụ thể nào cho các sự kết hợp thuộc tính này. Với người mới, họ cần nhiều thời
gian để tìm hiểu, nhưng…
“Ồ, chỉ vậy thôi sao? Được, bắt đầu nào ”. Sakura nói nhẹ, trả lại tờ giấy cho
Penjira.
“Sensei, cô có nghe tôi nói không? Đây là trò chơi mà cô cần kết hợp các lá bài lại
để thành thuộc tính, người mới như cô luôn phải giữ tờ giấy này lại để tham khảo
và kiểm tra những lá bài của mình.”
M E O K I | 69
“Tôi đã nhớ hết rồi.”
“H… Hả??”
Sakura vén mái tóc hồng đào ra sau tai và ngồi xuống, đối diện với Penjira. Đằng
sau cô, Sasuke sửa lại dáng vẻ chán chường của mình và đứng thẳng dậy. Dù sao
thì cậu cũng đã cố sửa thói quen đó.
Đôi mắt hạnh nhân của Sakura nheo lại như mèo khi liếc lên khuôn mặt của
Penjira, như thể cô đang khiêu khích hắn - “Bắt đầu thôi.”
“Cô hành xử hơi khác với bình thường đấy, Sensei ”. Penjira cười trước sự thay
đổi bất ngờ của Sakura.
Từng chạm trán với những kẻ thay đổi hoàn toàn tính cách khi đánh bài nên mình
biết, đó là loại không đủ bản lĩnh để chơi. Không phải kinh nghiệm là phải giữ lấy
khuôn mặt lạnh khi đang đánh bài hay sao?
“Tôi chia bài đây.”
Sakura lấy lên những lá bài được phát trước mặt cô.
“Ừm… thường thì ván thứ hai người thua cuộc phải chia bài cho mọi người nên,
tôi mong rằng chúng ta sẽ kết thúc luôn ván đầu tiên này.”
Cô khéo léo kiểm soát các lá bài như khi phẫu thuật vậy. Penjira cố quan sát tay cô
kĩ nhất có thể.
M E O K I | 70
Bác sĩ Sakura ở Trạm Y Tế hẳn là người duy nhất đối xử tù nhân như con người, cô
ấy đã chiếm được rất nhiều cảm tình từ họ. Tên Viện trưởng đã gián tiếp sát
hại rất nhiều người bằng cách ép họ làm việc quá sức, nên từ lúc cô ấy xuất hiện,
họ như được cứu thoát khỏi địa ngục trần gian đó.
Nhưng, lúc này, khuôn mặt của người phụ nữ đang ngồi trước mặt hắn hoàn toàn
khác hẳn hình tượng dịu dàng thường ngày.
Penjira lấy những lá bài của mình.
Không tệ. Bộ bài của hắn có các yếu tố trong thuộc tính mạnh thứ hai, “đất”.
Hắn liếc khuôn mặt Sakura khi cô đang kiểm tra bộ bài của mình, bỗng cô nở nụ
cười lớn.
“Có rất nhiều người khôn khéo thích đánh bài, anh biết đấy. Và bác sĩ cũng không
phải ngoại lệ.”
Penjira thảy ra ba lá bài, giữ lại lá ông già, mèo, rùa và lấy thêm ba lá trong sấp bài
dư đặt giữa: rùa, ếch và sên, ngọn lửa. Khá tốt. Với những lá bài đó, hắn gần hoàn
thành được thuộc tính “đất”.
Tiếp theo là Sakura.
Sakura thảy một lá bài xuống và thay thế nó bằng một lá khác từ sấp bài dư. Đôi
mắt cô liếc nhanh từng lá, sau đó cô lại thảy ra và tiếp tục thay thế bằng một lá
khác.
Lần thứ hai, lần thứ ba…
M E O K I | 71
Trong lúc đó, các tù nhân trong thư viện cũng bắt đầu tụ lại. Họ đều tò mò xem
trận đấu.
…
Lượt tiếp theo là lần rút cuối cùng của hắn.
Penjira lúng túng. Sáu lá trên tay hắn hiện đang là: rùa, rùa, ông già, mèo, ngọn
lửa, ếch và sên.
Nếu hắn bỏ đi một lá rùa và thay vào đó là chồn, hắn sẽ hoàn thành “đất”.
Nếu bỏ đi một lá rùa, những lá bài còn lại khi kết hợp sẽ cho hắn thêm vài điểm.
Nếu lấy thêm một lá mà hắn chưa có, tất cả lá bài hắn cầm đều vô dụng.
“Hm, mình nên làm gì đây?” – Penjira nghĩ, nhìn đăm đăm vào bộ bài trên tay.
Đối thủ của hắn chỉ là người mới, nhưng cô ấy lại hiểu hết toàn bộ luật chơi, nên
vẫn có khả năng cô sẽ lập được thuộc tính phức tạp như “sao” hoặc “đất”. Không
thì chí ít vẫn may mắn có được cặp đơn, thậm chí là bộ ba.
“Hay là bỏ tất cả các lá xuống ngoại trừ cặp rùa…”, hắn nghĩ.
Nếu hắn rút được một lá rùa nữa, đó sẽ là bộ ba. Ngay cả khi không phải thì hắn
vẫn có một cặp giống nhau và ghi được số điểm tốt. Không bắt buộc cứ là “đất”,
bảo đảm số điểm mà hắn tích lũy được là nước đi đúng đắn.
Hắn chuẩn bị thảy đi bốn lá dư trên tay thì bất chợt để ý Sakura đang nhìn hắn.
“Có lẽ anh nên nghĩ kĩ hơn một chút ”. Sakura nghiêng đầu sang một bên, nói nhẹ.
M E O K I | 72
Penjira bồn chồn nghĩ lại về chiến thuật của mình.
Nước đi giữ lại bộ ba hoặc cặp đơn thì cũng ổn thôi, kết thúc trận đấu mà không
có gì xảy ra, nhưng nếu hắn chọn mạo hiểm để hoàn thành được “đất”, chắc chắn
hắn sẽ xúc động đến khóc mất. Chỉ cần bỏ đi lá rùa đó và rút được chồn, thuộc
tính “đất” của hắn sẽ hoàn thành. Nhưng nếu hắn rút lá khác hoặc lá mà hắn chưa
có, hắn chắc chắn sẽ thua.
Hắn quyết định đi nước thứ hai.
Sau khi mắt hắn chắc chắn lá bài rút được trên tay, hắn gần như nhảy cẫng lên vì
sung sướng.
“Ơn giời!”
Là lá chồn. Thuộc tính “đất” hoàn thành.
“Tôi cũng có lá tôi muốn ”, Sakura có vẻ cũng hoàn thành được thuộc tính nào đó.
Hai người đều xong tất thảy năm lượt. Cuối cùng, thời khắc quyết định.
Mỗi khoảnh khắc dự đoán nhất cử nhất động của đối thủ, tính toán nước đi tốt
nhất của bản thân trước đó, đều quyết định đến kết quả trận đấu.
“Senseiii, đừng buồn nhé ! ”, Penjira tỏ ra thỏa mãn khi hắn trải bộ bài của mình
lên bàn.
M E O K I | 73
Mọi con mắt xung quanh lập tức nhìn xuống sáu lá bài hắn để ra. Họ đều kinh
ngạc khi thấy đó là thuộc tính “đất”.
“Tôi đã hoàn thành “đất”.
“Là tốt sao?”, Sasuke hỏi người đàn ông bên cạnh. Anh ta gật đầu lia lịa.
“Đó là thuộc tính mạnh thứ hai đấy. Chỉ có duy nhất thuộc tính “sao” mới đánh
bại nổi thôi, nhưng Sensei không có mảy may cơ hội nào đâu, không thể hoàn
thành nó chỉ trong thời gian ngắn vậy được. Cô ấy thua rồi.”
Sasuke tiếp tục nhìn vợ mình. Khuôn mặt cô không hề biến sắc.
Ngón tay Sakura lật lá bài đầu tiên lên. Là chồn.
Vài tiếng thở dài hắt ra từ phía khán giả. Thuộc tính “sao” không có lá chồn. Có vẻ
phần thua đã thuộc về Sakura.
“Đó là điều không thể tránh khỏi khi chơi thứ bài bạc may rủi này ”. Máu chảy
xuống từ mắt Sasuke.
Cậu đã sẵn sàng kéo tất cả những người trong thư viện vào Ảo thuật, nhưng…
Sakura nhoẻn miệng cười khúc khích. Cô lật toàn bộ năm lá bài còn lại theo thứ
tự: rùa, ông già, mèo, ngọn lửa, ếch và sên.
Sự kết hợp đó…
“Là “đất” ! ”, ai đó trong số khán giả la lên.
M E O K I | 74
Các lá bài cùng thuộc tính xếp thành hai hàng trước mắt họ. Thuộc tính của
Sakura giống hệt Penjira, đều là “đất”.
Sasuke tự hỏi xác suất một trận hòa có thể xảy ra là bao nhiêu…
“Cô… gian lận…”
“Ồ, anh nghĩ thế sao? Có cần khám người tôi không? ”, Sakura dang tay ra trước
mặt hắn, nghiêng đầu để lộ nơi cổ mềm mại. Những lọn tóc hoa anh đào rơi
xuống má cô từ sau tai. Đôi mắt ngọc lục bảo ánh lên đầy khiêu khích khiến
Penjira không thể thốt lên được lời nào.
Không cần phải bàn thêm về những trò gian lận trong tù. Miễn là đối thủ không
thể chỉ ra mánh khóe bạn đã xài thì, họ sẽ chẳng phán được gì.
Nửa tiếng sau đó…
Lưng Penjira đẫm mồ hôi.
Đằng sau sáu lá bài xòe như cánh quạt trên tay, đôi mắt Sakura liếc vào Penjira.
Giọt mồ hôi của hắn từ trán rơi xuống lá bài.
Họ đã đấu với nhau năm trận rồi, và tất cả đều kết thúc bằng một chữ “hòa”.
Sakura luôn tấn công bằng thuộc tính giống hệt hắn, năm lần liên tiếp.
Không thể. Phải có ai đó đang gian lận.
M E O K I | 75
Sasuke nhìn cô, ánh mắt cậu không hề rời đi một khắc từ lúc cô chạm vào bộ bài.
Cô ấy không có vẻ gì là nghi hoặc, kể cả sự do dự cũng không có.
“Đến lúc quyết định. Anh trước.” – Giọng Sakura vang lên – “Kết thúc trận đấu
này thật tốt nào.”
Penjira chìa bộ bài của mình ra, thầm khẩn cầu.
Ông già, người chăn cừu, chồn, chồn, rùa, rùa.
Tổ hợp cặp động vật được gọi là “soujo teia”. Penjira không còn quan tâm sức
mạnh của bất kì thuộc tính nào nữa. Hắn làm mọi thứ có thể cho đến khi cô ấy
chấp nhận thua, hoặc phải thua.
“Lại hòa rồi, kết quả vẫn không có gì thay đổi nhỉ?” – Sakura mỉm cười và trải bộ
bài của mình ra cho hắn thấy.
Penjira suy sụp hoàn toàn.
Ông già, người chăn cừu, chồn, chồn, rùa, rùa. Sáu lá bài của Sakura trải ra phản
chiếu như gương, y hệt như Penjira.
“Hòa…” – Penjira thở dài nặng nề – “Đúng là một sự trùng hợp tuyệt vời.”
M E O K I | 76
Trận thứ sáu. Sakura gom tất cả các lá bài lại và xáo trộn nó với khuôn mặt vui vẻ.
“Tiếp chứ?”
“Không, tôi thua rồi.” – Penjira đột ngột tuyên bố và đứng lên.
Họ có thể chơi tiếp nếu họ muốn, nhưng kết quả vẫn sẽ như vậy. Hắn không thể
nào thắng hay thậm chí là thua trước người phụ nữ này. Penjira rã rượi hoàn toàn
chỉ vì chơi trò này.
“Cuối cùng cũng kết thúc. Quả không bõ công chờ mà nhỉ.”
Penjira cất chúng vào kệ sách, sau đó trở lại với chiếc chìa khóa bằng đồng.
“Đây, chìa khóa vào tầng thư viện ngầm. Xong thì lập tức trả ngay cho tôi nhé.
Nếu nó mất, hình phạt cao nhất sẽ giáng xuống mọi người trong thư viện này.”
“Tôi hứa tôi sẽ trả lại. Cảm ơn.”
Khi Sakura gần lấy chiếc chìa, Penjira rụt tay lại, nói thêm – “ Kể cả khi tựa sách có
trong mục lục, tôi cũng không đảm bảo rằng cuốn thiên văn được lưu trữ tại đó.”
“ Ý anh là gì? Chẳng phải trong mục lục có ghi là nó ở đó hay sao?”
M E O K I | 77
“Nhưng chúng không hoàn toàn chính xác… Tôi nghe nói vài bộ sưu tập sách đã
thuộc sự quản lí của Cung Điện Hoàng Gia cho đến khi họ thành lập nơi này, nên
vài cuốn sách khi di chuyển đến đã bị mất.”
“Tại sao không nói điều đó sớm hơn..” – Sasuke nhíu mày.
Penjira nhún vai - “ Có chuyện gì tệ lắm hả? ” - Hắn không hiểu ánh mắt đó của
Sasuke.
“ …Vài thập kỉ trước, hình như có hồ sơ ghi lại việc một người đàn ông tự nhận
mình là đại sứ của quốc gia nào đó, ông ta đến để tìm một cuốn sách rồi không
bao giờ quay lại nữa.”
“Có phải cuốn sách đó rất đặc biệt không?” – Sakura hỏi.
“ Đúng vậy, vài cuốn sách bị cấm, thậm chí còn không ai được phép mang ra
ngoài, nhưng vị vua đời trước rất mến ông ta.
Tôi nhớ hình như tên của ông ta là, Orochimaru.”
Cái tên không ngờ đến bỗng phát ra khiến Sasuke và Sakura giật mình. Không một
ai có cái tên đó ngoài gã xà nhân xuất thân từ Làng Lá mà họ biết. Chắc chắn đó là
hắn, nhưng tại sao?
***
M E O K I | 78
Đêm đó.
Sasuke chờ đến khi Jiji và những người khác ngủ say, lẻn ra khỏi phòng giam và
băng qua sân. Cậu gặp Sakura trước cửa thư viện.
“Em có chìa khóa rồi chứ?” – Sasuke hỏi.
Sakura giơ chiếc chìa khóa ánh lên trước mặt và gật đầu “Tất nhiên rồi!”.
Họ bắt đầu đi xuống tầng thư viện ngầm để kiếm bản đồ, hi vọng có thể tìm thấy
nó mà không gặp rắc rối gì.
Hai người đẩy nhẹ cánh cửa rỉ sét và đi vào thư viện, sau đó chúng đóng lại khiến
bóng tối bao trùm toàn bộ thư viện. Họ tạo đốm lửa nhỏ trên lòng bàn tay bằng
chakra và tiếp tục tiến sâu vào trong.
“Này anh, Jiji vẫn ngủ ngon đúng không?” – Sakura hỏi.
“Trước khi anh rời phòng thì hắn ngủ say lắm rồi. Nhưng sao em hỏi vậy?”
“Vì anh ta lúc nào cũng đến Trạm Y Tế hết đó. Đau đầu, đau bụng, luôn luôn có lí
do. Em không bao giờ thấy sự bất thường nào khi khám cho anh ta, nên em nghĩ
đó chỉ là cái cớ để anh ta không phải làm việc thôi. Nhưng em vẫn có chút lo
lắng.”
M E O K I | 79
“Ừ, hắn đang giả vờ đấy, hắn lúc nào cũng ổn cả.” – Khi Sasuke nói vậy, trong lòng
cậu đột nhiên thấy khó chịu.
Dù Jiji có cố thể hiện đến đâu đi nữa thì, chắc chắn trong đầu anh ta vẫn không
thể tin Sakura là vợ Sasuke.
Ít nhất thì Sasuke vẫn muốn tin rằng Jiji sẽ không động gì đến Sakura, nhưng…
“Chú không nghĩ sẽ rất tệ nếu thêm những tên “sâu bọ” như tôi vây quanh cô ấy
sao?” – Câu nói của Jiji vang vảng trong tâm trí khiến Sasuke có linh cảm chẳng
lành. Cậu dừng lại.
“Hửm? Anh ổn chứ?” – Sakura cũng dừng lại.
Sasuke lặng lẽ quay sang, nắm nhẹ ngón tay cô. Cậu chạm vào phía cuối ngón áp
út, luồng chakra mỏng của cậu xoay quanh. Chakra bắt đầu vật chất hóa, tạo
thành dải cát cuộn quanh ngón tay cô tựa như vành đai sao Thổ. Những hạt cát từ
từ kết tinh lại, biến thành màu bạc óng với một tiếng “konggg!”. Hoàn thành !
“Hãy đeo nó.” – Sasuke thoáng bĩu môi, thả tay Sakura.
“Đây…”
Sakura xòe bàn tay ra, nhìm chăm chú vào chiếc nhẫn mới trên ngón áp út của cô.
Màu bạc lấp lánh trên bề mặt, cùng với loại đá quý màu đỏ bắt mắt, là một
viên ruby nằm chính giữa chiếc nhẫn. Tất cả đều được tạo ra bằng cách đẩy độ
tinh khiết những vật chất tồn tại trong đất đến mực tối đa.
M E O K I | 80
Có vẻ Sasuke đã tạo ra chiếc nhẫn chỉ bằng sự điều khiển khéo léo các tinh thể
thông qua thuộc tính Thổ.
Chiếc nhẫn bao quanh ngón áp út của Sakura, chính là minh chứng cho cuộc hôn
nhân của hai người.
“…C…Cảm ơn… anh…”
Sasuke dần bước khẽ, dù khi nãy cậu vờ quay đi không nghe câu nói của Sakura.
Bước đi đằng sau cậu, Sakura áp lòng bàn tay lên gò má đỏ ửng của mình. Thường
thì đồ nhân tạo sẽ luôn có vài phần bị lỗi, nhưng chiếc nhẫn Sasuke dành cho cô
lại nhẵn nhụi, tỏa sáng và đẹp hơn bất kì vì tinh tú nào trên bầu trời.
Chiếc nhẫn gần như còn tốt hơn cả những chiếc được đúc tinh xảo ngoài tiệm, đó
là kết quả từ luồng chakra được điều khiển điêu luyện như thể tượng trưng
cho sự nghiêm túc của Sasuke.
“… Liệu có phải rằng Sasuke-kun… đang ghen không?”
Cô muốn hỏi cậu thật rõ ràng như vậy, nhưng cô biết Sasuke sẽ chẳng chịu mở lời.
Có lẽ tự hiểu là được rồi.
M E O K I | 81
Nhìn đăm đăm vào viên đá đỏ rực đính trên chiếc nhẫn, mắt cô híp lại vì hạnh
phúc.
Sau khoảng thời gian âm thầm bước xuyên bóng tối, họ đến chỗ cánh cửa phía
sau thư viện. Sakura tra chìa khóa của Penjira vào ổ, lò xo bên trong xoay và mở
cánh cửa với một tiếng “cạch”.
“Hôm qua, khi em với Penjira chơi Hoshinarabe…” – Sasuke có chút ngập ngừng
khi mở cửa – “Em đã làm thế nào vậy?”
“Oh! À, ừm…” – Sakura đang chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, đột nhiên
nghe thấy giọng anh khiến cô liền bỏ xuống – “Em không gian lận, thật sự em đã
cố gắng hết khả năng của mình. Bằng cách ghi nhớ.”
Đằng sau cánh cửa là cầu thang dẫn xuống tầng hầm, được lát gạch và trải dài
xuống.
Sakura tiếp tục nói – “Những lá bài đó đều rất cũ. Khi đang kiểm tra các hoa văn,
chỉ cần liếc sơ xem phía góc nào bị gãy, vết xước bự chảng hay hình vẽ khác nhau
chút xíu thôi là em đã nhớ được hết rồi.”
“Toàn bộ sáu mươi lá luôn sao?”
“Ừm, nhưng đúng là vòng đầu tiên em đã gian lận. Em học được kĩ năng đó khi
làm việc với Tsunade-sama.” – Sakura nhớ lại.
M E O K I | 82
“Phải, Tsunade-sama rất tệ khoản cờ bạc, nhưng sư phụ ghét thua cuộc. Lúc đầu,
em cẩn thận để sư phụ thắng, nhưng sau đó bà ấy cứ muốn chơi hoài, vì thế em
nghĩ sẽ đỡ chán hơn nếu em giữ các trận đấu kết thúc với tỉ số hòa, và cứ vậy
khiến khuôn mặt cô ấy biến sắc đến độ phải bảo em dừng lại.” – Sakura không hề
thấy chán, chỉ vì cô sợ nếu Tsunade thắng, nó sẽ trở thành thói xấu của bả.
Sau một lúc thì cuối cùng họ đã xuống đến chân cầu thang.
Những kệ sách phủ đầy mạng nhện, vài cuộn giấy từ nhỏ đến lớn xen giữa các
cuốn sách, những tài liệu được cột lại với đủ hình dáng và kích cỡ. Nhìn chung,
mớ hỗn độn của đống tài liệu được cho là quan trọng đến độ phải đặt dưới sự
kiểm soát gắt gao này có vẻ không được bảo quản tốt lắm.
Sakura chạm vào tường của tầng hầm, giải phóng chakra đi khắp bề mặt tòa nhà
để kiểm tra bẫy. Bằng cách truyền chakra và cảm nhận, cô có thể thấy được sơ bộ
cấu trúc của tòa nhà.
“… Đó có phải?”
“Sao vậy?”
“Hình như có một căn phòng khác, phía kia, đằng sau bức tường đó.” – Sakura
quay lại nhìn phía tường sau, nó hướng thẳng về tòa nhà chính. Cô nhắm mắt, tập
trung vào luồng chảy chakra. Khả năng thăm dò cấu trúc của tòa nhà thông qua
các vật chất vô cơ là kĩ thuật mà chỉ riêng Sakura mới có – bậc thầy về kiểm soát
chakra.
M E O K I | 83
“Có một cầu thang xoắn nối thẳng đến phòng của Viện trưởng ở tầng bốn.”
“Cầu thang trong tòa nhà chính bắt đầu từ tầng một… ý em là có một căn phòng
ẩn khác, và bức tường trong tầng hầm này ngăn cách với nó? ”
Căn hầm thứ hai ẩn bên kia bức tường chỉ có thể vào được từ phòng Viện trưởng,
đó là điểm mấu chốt.
“Đáng ngờ thật, có lẽ để giấu đi thứ gì đó quan trọng.”
“Chúng ta sẽ điều tra chuyện đó sau… có rất nhiều thứ ẩn chứa trong này ”.
Sasuke cũng tò mò về sự hiện diện của căn hầm thứ hai, nhưng bây giờ là thời
điểm thích hợp để lấy bản đồ thiên văn.
Bàn tay Sakura rời bức tường và lướt qua các kệ, tìm kiếm nơi chứa bản đồ đó
trong mục lục.
“Là nó! Bản đồ thiên văn.”
Trên kệ đề chữ “I”, Sakura lấy ra một quyển sách lớn màu lam đậm. Bìa sách
nhuộm bằng màu nguyên thủy từ khoáng chất, làm cho bề mặt của nó trở nên sần
sùi khi chạm vào. Sau bìa được khắc bốn chữ cái bằng vàng đọc là “Bản Đồ Thiên
Văn”.
“Mong rằng cuốn sách sẽ cho chúng ta thêm manh mối.” – Sakura lật bìa sách
cứng ra, đột nhiên thốt lên.
“… Sai?”
M E O K I | 84
Sasuke thắc mắc, bước đến đằng sau Sakura nhìn vào trang cô đang đọc khi cô vô
thức nói tên của một người bạn trong làng.
Đó là một bức tranh thủy mặc. Tranh vẽ về đôi chồn và đứa trẻ chơi đùa trên cồn
cát với những đường nét mượt mà.
Khuôn mặt Sakura ghé sát vào trang giấy, cô ngửi thấy mùi keo dính trộn lẫn dầu
cháy. Cô biết mùi đó từ khi đi làm nhiệm vụ với Sai. Mực vẽ của cậu ấy được tạo
ra bằng cách pha loãng dầu với nước – và đó cũng là phương pháp vẽ tranh của
Làng Lá.
Với tất cả những hiểu biết mà Sakura có hiện tại, cô chắc chắn phương pháp vẽ
tranh này không thể hiện diện ở Redaku.
“Không lẽ cuốn sách này… ngay từ đầu được tạo ra ở bên ngoài đất nước này?
Hoặc phải chăng người ngoại quốc nào đó đã đến Redaku để rồi mới vẽ nó?”
“Người đã đến từ bên ngoài, và ở lại đây rất lâu…”
Người cùng lúc xuất hiện trong đầu họ, không ai khác ngoài Lục Đạo Tiên Nhân.
Hẳn ông ấy đã vẽ bức tranh này tại đây, sau đó đưa kĩ thuật về Hỏa Quốc và
truyền lại cho đến bây giờ. Khi nhìn vào thực tế ở Viện Thiên Văn Học, giả thuyết
đó vẫn có khả năng xảy ra.
Bức thủy mặc vẽ đôi chồn và đứa trẻ trên cồn cát là trang thứ nhất.
M E O K I | 85
Trang thứ hai là yêu tinh khổng lồ, trang thứ ba là ngọn lửa, kế tiếp là con
mèo, ông già, người chăn cừu…
Sau khi lật đến trang cuối cùng, Sasuke lẩm bẩm kết luận – “Giống với hình ảnh
trên lá bài của trò Hoshinarabe.”
Đôi chồn và đứa trẻ chơi đùa trên cồn cát, con yêu tinh khổng lồ sinh ra từ đất,
ngọn lửa cam rực sáng, con mèo nhìn vào đèn lồng, con khỉ cầm gậy khắc hình lên
đất, con bò trong chuồng nhìn ra ngoài, ông già tóc bạc, người chăn cừu nhìn vào
bầu trời, con rùa leo lên ngọn núi gập ghềnh, con ngựa trắng bơi trên biển, con
ếch và con sên trườn ra khỏi đầm lầy, thân cây bị nhựa và hổ phách bám vào.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những bức thủy mặc đó đều giống hệt bộ bài
Hoshinarabe.
“Nhưng em không hiểu, tất cả mười hai bức tranh này thì liên quan gì đến sự tồn
tại của Tinh cực ?” – Tay Sakura đang lần theo vết mực in trên giấy thì dừng lại.
Kiểm tra kĩ hơn, cô thấy có những điểm nhỏ được chấm bằng đầu cọ rải rác xung
quanh trong từng bức. Vài bức tranh, như bức chồn, rùa và sên được vẽ sao cho
các điểm và đường thẳng chồng chéo lên nhau, như thể tất cả chúng được kết nối
giống trò “nối các dấu chấm lại”.
“Đây không chỉ là những bức vẽ, nó còn tượng trưng cho chòm sao.”
M E O K I | 86
“Chòm sao?”
“Giống như hình vẽ của các vì sao vậy, khi nối lại chúng sẽ tạo thành các mảng
nhìn như cây hoặc con vật nào đó. Ừm, sao Kim Ngưu và Bạch Dương cũng xuất
hiện ở Konoha. Sasuke-kun sinh ngày 23 tháng 7, nên anh thuộc cung Sư Tử.”
Trong khi giải thích, Sakura mở ra một bức có vẽ con sên. Năm dấu chấm nhỏ nối
lại thành những đường ngoằn nghèo trên tua đầu của nó – “Anh hãy nhìn vào
năm điểm này.”
Chòm sao Thiên Hậu là tên của chòm năm ngôi sao có thể nhìn được từ mùa xuân
đến mùa hạ. Chòm sao đó giống hệt với những điểm và đường thẳng được vẽ lên
tranh.
“Hiểu rồi… từ mùa xuân đến mùa hạ. Vậy con sên này, và chòm sao này tương
ứng với vị trí nào đó ở đâu sao?”
“Vâng… Vì có mười hai bức thủy mặc nên em nghĩ những chòm sao này tương
ứng với lúc chúng xuất hiện trên trời vào mỗi tháng, từ tháng 1 đến tháng 12. Nếu
chúng ta xếp các chòm sao lại theo thứ tự thì biết đâu, sẽ có thêm vài manh mối
nào đó…”
“Xếp lại? Là phải mất thêm thời gian nữa sao?…”
Redaku khá xa so với Konoha, nên vị trí các vì sao sẽ bị dịch chuyển.
Sasuke cau mày khi Sakura nói nhẹ “Không sao đâu, sẽ ổn mà.” và nhìn qua các tài
liệu chất đống trong phòng.
M E O K I | 87
“Có rất nhiều ghi chép về quan sát thiên văn quanh đây. Nếu anh cho em hai
ngày, em nghĩ em có thể tìm ra thứ tự của những bức thủy mặc từ các ghi chép
được xếp theo tháng. Cứ tin ở em.”
Thành thật mà nói, Sasuke hoàn toàn khâm phục khả năng của cô.
Sasuke đặt cuốn bản đồ thiên văn trên bục. Nếu cậu để nó cho Sakura, cậu biết cô
hoàn toàn có thể xếp lại được những bức tranh. Nhưng quan trọng hơn, Sasuke
đang nghĩ về những bức hình in trên lá bài, nhớ lại từng con vật được chọn vào
từng lá.
Yêu tinh khổng lồ.
Chồn.
Mèo.
Khỉ.
Bò.
Rùa.
Ngựa trắng.
Ếch và sên.
Ngoài ra còn có người chăn cừu và ông già, và còn lại là thân cây và ngọn lửa.
M E O K I | 88
Sasuke cảm giác cậu đã từng thấy những diện mạo này ở đâu đó trước đây, ngoài
những lá bài Hoshinarabe. Ở đâu đó từ rất lâu rồi, cậu đã thấy thứ gì đó như ông
già, con mèo, con rùa hoặc con khỉ.
“Sasuke-kun, anh nhận ra điều gì à?”
“Không, không có gì…”
Khi Sasuke đóng cuốn sách lại, cậu để ý thấy thứ gì đó bị kẹt ở bìa sau.
“Hửm?”
Một tờ giấy được gấp làm đôi. Trong đó ghi một câu ngắn gọn với vài nét chữ
nguệch ngoạc.
x tháng x ngày Có nhiều ngôi sao hơn.
Đúng là một câu mô tả bí ẩn và khó hiểu. Dù sao thì thứ họ để mắt tới không phải
dòng chữ đó mà là hình vẽ bên dưới – hình vẽ mà họ từng thấy trước kia.
Ở Konoha, việc mang biểu tượng này trên người sẽ là bằng chứng để công nhận
rằng, họ đã trở thành một shinobi chính thức. Sasuke nhớ lại bài học về ý nghĩa
biểu tượng khi còn ở học viện.
M E O K I | 89
Biểu tượng lấy cảm hứng từ buổi luyện tập shinobi khi họ đặt chiếc lá trên đầu để
tập trung năng lượng – Konoha: tượng trưng cho vòng xoáy mang theo những
chiếc lá rơi.
“Khoan… tại sao biểu tượng của Làng Lá lại ở đây?” – Họ nhìn nhau mà không nói
được lời nào.
Biểu tượng ngôi làng của họ được tìm thấy ở nơi hẻo lánh xa xôi như Viện Thiên
Văn Học này, thậm chí nó còn xuất hiện trong tài liệu thiên văn viết từ rất lâu.
Câu “nhiều ngôi sao hơn”, biểu tượng Konoha, Viện Thiên Văn Học. Cả Sasuke và
Sakura đều không thể tìm được lời giải thích thỏa đáng, dù là bất cứ thứ gì để liên
kết các yếu tố cực kì độc lập với nhau.
***
Sáng hôm sau.
Trên hành lang hướng đến nhà ăn, Sakura nắm chặt những tờ giấy trong tay. Cô
băng qua đại sảnh đến chiếc bàn trống để rải chúng ra cho Sasuke.
Bản đồ thiên văn đó xếp theo tháng. Cô đã hết sức nghiên cứu về thời gian quan
sát và mỗi chòm sao, xuyên đêm.
Tháng 1 – Một đôi chồn và đứa trẻ chơi đùa trên cồn cát.
Tháng 2 – Một con mèo nhìn vào đèn lồng.
M E O K I | 90
Tháng 3 – Một con rùa leo lên ngọn núi gập ghềnh.
Tháng 4 – Một con khỉ cầm gậy khắc hình lên đất.
Tháng 5 – Một con ngựa trắng bơi trên biển.
Tháng 6 – Một con ếch và một con sên trườn ra khỏi đầm lầy.
Tháng 7 – Một thân cây bị nhựa cây và hổ phách bám vào.
Tháng 8 – Một con bò trong chuồng nhìn ra ngoài.
Tháng 9 – Một ngọn lửa màu cam rực sáng.
Tháng 10 – Một con yêu tinh khổng lồ sinh ra từ đất.
Tháng 11 – Một người chăn cừu nhìn những vì sao trên trời bằng quả cầu thủy
tinh.
Tháng 12 – Một ông già tóc bạc với gậy ba toong.
Từ tháng 1 đến tháng 8 là động vật, tháng 9 là ngọn lửa, tháng 10 là yêu tinh
khổng lồ, tháng 11 và tháng 12 là con người.
Đằng sau tờ giấy là dòng ghi chú ngắn:
Ngày mai, kho lưu trữ, 14:00.
M E O K I | 91
M E O K I | 92
Vẫn như mọi ngày, các tù nhân bước đến nơi làm việc với một khuôn mặt
chán chường.
Khi bình minh lên, Sasuke thức dậy, ăn sáng và làm việc. Hoàng hôn xuống, sau khi
ăn tối và tắm xong, cậu trở lại phòng giam. Sống trong đây không hề tự do, nhưng
lịch biểu dày đặc này vẫn dư chút thời gian trống, nên mọi người đều có thú vui
riêng. Đối với Penjira, không gì khác ngoài cờ bạc, Ganno là sơn móng tay, và với
Jiji, là đoán phiên canh gác hằng ngày của Menou.
“ Lại thắng nữa! ” – Nghe thấy tiếng ván cọt kẹt phía hành lang ngoài, Jiji vươn tay
lên và kêu to – “Đã mười ngày liên tiếp rôiii !!!”
“Jiji, hình như cậu bị mù về thời gian thì phải? Mới chỉ ba ngày trôi qua từ khi tôi
thấy Menou canh gác lần cuối thôi mà.” – Ganno nói, mặc dù đang tập trung cao
độ vào việc sơn móng.
Mọi buổi chiều, Jiji luôn chờ đợi, coi xem Menou sẽ đến trại giam lúc nào, và xuất
hiện ở đâu để canh gác tù nhân. Ganno và Penjira cũng có chút để tâm đến
chuyện này. Không giống như bọn lính gác luôn đi tuần trong khung giờ cố định,
Menou khó đoán hơn.
“Động vật rất tuyệt, thật sự. Tôi từng có người yêu thích cưỡi ngựa nên tôi có thể
kể cho chú chút đấy.”
Để ý thấy Menou đang lại gần khiến cho khuôn mặt vui vẻ của hắn dần thành cái
nhíu mày. Mặc dù hắn cũng thích lấy Menou làm trò tiêu khiển, nhưng hắn rất
ghét nhìn thấy nó.
M E O K I | 93
“Jiji, cậu chơi với Menou hơi bị nhiều đấy. Bộ không sợ nó sao?”
“ Miễn tôi không phạm đến quy tắc thì Menou đâu thèm tấn công.”
Chiếc bóng lớn của con quái vật đổ xuống sàn qua ánh đèn. Nó cúi xuống gần hơn,
như thể lính canh đang đi kiểm tra vậy.
“Đến đây, đến đây nào.” – Jiji lấy một cành cây mà Ganno dùng như cọ vẽ, chìa
nó qua song sắt, mấy chiếc lá đầu cành lắc lư trước mặt Menou. Đôi mắt màu
vàng của nó như thể khóa chặt vào chuyển động của chiếc lá.
“Đến đây nàoo…” – anh ta thì thầm thân thiện.
Menou chầm chậm lại gần.
“Ực” – Jiji nuốt nước bọt, chóp mũi nó sượt qua chiếc lá đang lắc lư. Nó hành
động cứ như mèo hư đang được nuông chiều.
“Nó tới thật kìa…”
Sửng sốt và ngạc nhiên, Penjira thì thầm – “ Có thể sao…?”
“Con quái vật này luôn cuộn mình dưới tán hạnh nhân kia, thật sự tôi không nghĩ
nó ăn hoa quả, nhưng xung quanh nó luôn có mùi đó. Có lẽ nó ít nhiều đã chạm
vào những quả hạnh nhân đó.”
Penjira nhảy dựng lên, quay ngoắt sang phía Jiji – “ Nó mà ăn trái cây hả !? Điên
vừa thôi…”
M E O K I | 94
“Ai muốn chạm thử vào nó không?”
“Tôi không muốn mất một cánh tay đâu.”, Penjira trả lời.
Jiji nhìn Ganno, thở dài nói – “Tôi đảm bảo là ổn mà…”
Ganno đặt chiếc cọ sang bên và đứng dậy. Nhẹ vươn cánh tay gầy rám nắng qua
khoảng trống song sắt, ông ta chạm đầu ngón tay lên vầng trán phẳng của Menou.
Vuốt vảy cứng trên da, đôi mắt dẹt của nó trở nên to và tròn hẳn.
“Ồooo, hay vậy!!” – Penjira tròn mắt ngạc nhiên.
“Nào Sasuke, thử chút thôi!”
“Không.” – Sasuke lắc đầu trước lời nài nỉ của Ganno.
Nếu Menou nhớ ra những gì đã xảy ra, chắc chắn nó sẽ ăn thịt Sasuke để trả thù.
Thấy Ganno làm được, Penjira liền đứng dậy và nói – “Tôi cũng sẽ thử một chút.”.
Hẳn hắn rất nóng lòng được tự tay chạm vào nó.
“Nhìn này!” – Ganno nhường chỗ cho Penjira. Penjira nắm lấy song sắt và vẫy tay
ra, nhưng bỗng đôi mắt Menou trở lại bình thường.
“QUAY LẠIII !”
M E O K I | 95
Trước cả khi Sasuke kịp di chuyển, Jiji gần đó đã chộp lấy vai Penjira và kéo hắn về
khi Menou chồm về trước, đâm vào chấn song cửa phòng giam. Chỗ khoảng trống
bên cạnh, móng vuốt của Menou mắc vào làm rơi chiếc đèn lồng xuống sàn.
“Ggừrrrrrr…!!!” – Menou rít lên, tay nó phủ đầy dầu nóng trong đèn lồng. Nó lập
tức băng xuống hành lang chạy đi. Chiếc đèn vỡ tan thành từng mảnh, nhưng may
mắn là lửa không bốc lên vì sàn lạnh như băng.
Khuôn mặt Penjira vẫn tái mét sau khi may mắn thoát khỏi tay tử thần.
“ S…Sợ thật đấy…” – Penjira run cầm cập.
“Tôi mới là người sợ đây này, thằng ngu!” – Jiji táng vào đầu hắn.
“T… Tại sao nó lại chồm lên? Trước đó nó vẫn im lặng mà.”
“Là do ngón chân cậu. Chúng thò ra ngoài phòng giam.” – Sasuke trả lời, nhặt
những mảnh vỡ của chiếc đĩa dầu ở đáy đèn.
Bạn có thể làm mọi thứ trước giờ đi ngủ, miễn là không rời khỏi phòng giam.
Khoảnh khắc mà bạn bước ra khỏi đó, dù chỉ là một ngón chân, tức là bạn đã vi
phạm đến quy tắc.
“Eh… là vậy sao? Ủa nhưng, tại sao tôi lại có thể vươn tay ra nhưng chân thì
không?”
“Thật ra thì không hề tốt khi bất cứ bộ phận nào trên người cậu rời khỏi đây. Tôi
đoán là Menou, định nghĩa “ra ngoài” đối với nó, là chân của cậu không còn đặt
trên sàn phòng giam nữa.” – Khi Jiji nói thế, Penjira gật đầu “tôi hiểu rồi” một cách
ngoan ngoãn.
M E O K I | 96
“Cảm ơn Jiji. Nếu cậu không kéo thì Menou đã xé rách mặt tôi rồi.”
“ Tự dưng lãng phí đống dầu quý giá này…” – Ganno đặt đống củi lên vũng dầu,
phần dầu còn lại trên sàn được thấm bằng giấy. Sasuke thắp chúng lại bằng tia sét
của Chidori, không cần phải tốn sức để đánh lửa bằng đá.
Ngọn lửa cam bùng lên khiến cậu nghĩ đến Naruto ở làng. Và cả… Kurama.
“Bọn mày làm gì đấy? Tao nghe thấy tiếng ồn.” - Đám lính gác tới kiểm tra tiếng
động đó là gì.
Khi Jiji và Penjira nói dối bọn chúng, vờ như họ vừa mới đánh nhau, đôi mắt
Sasuke vẫn gắn chặt vào ngọn lửa.
Trong số mười hai bức vẽ có một chủ đề về lửa. Nó được vẽ trên bức thủy mặc,
trên lá bài, cũng chỉ đơn giản là lửa nhưng lại giống hệt với đuôi của Kurama. Hình
dạng của ngọn lửa đang cháy trên bức vẽ như tỏa ra thành chín hướng.
Có lẽ nào?
Sasuke chớp mắt, đưa cậu trở về thực tại. Lửa đang cháy có nguồn nhiệt và nguồn
sáng, được duy trì bằng oxy. Thường thì lửa nào cũng có màu cam, lửa trước mắt
cậu cũng vậy. Đó đơn giản chỉ là phản ứng đốt cháy từ sự kết hợp với khí oxy.
Nhưng nó không giống bức tranh.
Lửa không phải là thứ màu cam duy nhất tồn tại. Có lẽ ngọn lửa là hình ảnh của
chòm sao tháng chín?
M E O K I | 97
Hoặc, nếu đó không phải là lửa… mà là con cáo chín đuôi đó thì sao?
***
“Là vĩ thú.”
14:00, tại kho lưu trữ.
Bỏ dở việc, Sasuke gặp Sakura tại kệ sách phía tây kho lưu trữ.
“… hả?”
Sasuke thường bỏ qua lời chào hỏi hay giới thiệu để vào luôn vấn đề – dù Sakura
đã quá quen với cách nói chuyện thẳng thắn này của cậu, nhưng cô vẫn phải mất
một lúc hít thật sâu để trả lời.
“Đó là mục đích của bản đồ thiên văn. Mười trên mười hai chòm sao tượng trưng
cho vĩ thú.”
Nhất Vĩ (Shukaku) tượng trưng bởi đôi chồn và đứa trẻ chơi đùa trên cồn cát. Đuôi
con thú giống hệt với chồn (tanuki) sau khi biến đổi.
Nhị Vĩ (Matatabi) tượng trưng bởi con mèo nhìn vào đèn lồng.
Tam Vĩ (Isobu) tượng trưng bởi con rùa leo lên ngọn núi gập ghềnh.
Tứ Vĩ (Son Goku) tượng trưng bởi con khỉ cầm gậy khắc hình lên đất.
Ngũ Vĩ (Kokuou) tượng trưng bởi con ngựa trắng bơi trên biển.
M E O K I | 98
Lục Vĩ (Saiken) tượng trưng bởi con ếch và con sên trườn ra khỏi đầm lầy.
Chòm sao thứ bảy tượng trưng bởi… thân cây ?
“Vĩ thú thứ bảy là bọ cánh cứng – Thất Vĩ (Choumei).” – Sasuke mở bản đồ thiên
văn đặt trên bục để kiểm tra lại. Nếu nhìn kĩ hơn, bầy cánh cứng nhung nhúc bò
trong hố trũng giữa thân cây.
“Phải nhỉ. Chòm sao không tượng trưng cho thân cây, mà là bầy cánh cứng đó.”
Bát Vĩ (Gyuuki) tượng trưng cho con bò trong chuồng, được lai giữa con bò khổng
lồ và bạch tuộc.
Ngọn lửa màu cam tỏa ra giống chín chiếc đuôi, như tả lại cảnh tượng Cửu Vĩ
(Kurama) vươn những chiếc đuôi từ đằng sau.
Cuối cùng, chòm sao tháng mười – con yêu tinh khổng lồ sinh ra từ đất, là Thập Vĩ
(Shinju).
“Có nghĩa, hai con người đó…”
Còn lại là ông già tóc bạc cầm gậy ba toong và người chăn cừu quan sát vì sao
trên trời.
“… là Lục Đạo Tiên Nhân và nhà thiên văn học Tataru.”
“Có lẽ vậy.”
M E O K I | 99
Truyền thuyết kể lại rằng Lục Đạo Tiên Nhân đã phân chia chakra của Thập Vĩ
thành chín bản thể riêng biệt khi ông sắp lìa đời, nhưng điều đó xảy ra sau khi bản
đồ thiên văn được vẽ. Họ vẫn không thể chắc chắn chín con vĩ thú đó có liên quan
đến động vật trong số chòm sao này.
Nhưng, dù vậy, có vẻ Lục Đạo Tiên Nhân đã thêm ông và cả Tataru cùng chủ đề
mười vĩ thú, chủ định chỉnh số lượng chòm sao từ mười lên mười hai. Không chắc
cuốn lịch họ đang sử dụng bây giờ có phải ra đời từ thời Lục Đạo Tiên Nhân còn
sống không, và chúng được điều chỉnh chỉ để tương ứng với số lượng tháng trong
năm? Hay còn ý nghĩa nào khác liên quan đến con số mười hai…
“Vậy, Sakura. Có phát hiện gì mới không?”
Sakura ngẩng mặt lên, khuôn mặt cô rạng rỡ hẳn vì phấn khích.
“Ừm là, hôm nay em có cơ hội lẻn vào văn phòng của Zansuru, và biết được rằng
có người đưa tin từ thủ đô sẽ tới đây…” – Sakura nói tiếp – “…từ thủ đô đó… vậy
anh có muốn gặp hắn không?”
“Có.”
Bất kì thông tin nào cô có được về các nhà lãnh đạo chính trị ở Redaku, là nhờ
Kakashi. Thầy ấy phải cộng tác với nữ hoàng Manari gây chiến với các nước khác.
Có thể vì điều này mà vị nguyên thủ quốc gia đó gửi người đưa tin tin cậy tới lão
viện trưởng?
“Đây là cơ hội của em. Mạo danh người đưa tin đó để gặp Zansuru.”
M E O K I | 100
***
Trước cổng chính Viện Thiên Văn Học, Fundaru cởi chiếc áo choàng lấm bẩn của
mình. Trước mắt anh ta là cánh cổng bằng sắt với bức tường gạch cao chắn ngang
tầm nhìn. Hẳn ánh nắng gay gắt luôn chiếu thẳng xuống khiến cho những viên
gạch bị xỉn màu.
Bồ công anh cũng bắt đầu nở rộ xung quanh thủ đô, nhưng chắc chắn mùa xuân
sẽ không bao giờ tới được nơi này.
“Đến thở thôi cũng chán nữa…” – Fundaru rất muốn ra về, nhưng trước hết anh
ta phải chuyển tin nhắn của Bá tước đã.
“Chào mừng đến với Viện nghiên cứu, cảm ơn ngài vì đã tới.”
Fundaru cứ nghĩ rằng anh ta sẽ bị đón tiếp bởi đám lính gác dữ dằn, nhưng đó lại
là một phụ nữ trẻ. Mái tóc hoa anh đào và đôi mắt sáng của cô làm cảm giác buồn
chán của anh ta dần biến mất.
“À… Tôi đến từ thủ đô, và tới đây để đưa tin nhắn từ Bá tước Minoru đến ông
Zansuru.” – Fundaru đưa đầu gậy ba toong cho cô xem. Đó là cây gậy với những
đường nét chạm trổ phức tạp hình diều hâu – bằng chứng chính thức cho thấy đó
là đặc phái viên.
“Chúng tôi đều cảm kích khi ông đến đây.” – người phụ nữ mỉm cười và tiếp tục –
“Cảm ơn ông vì chuyến đi dài vất vả, nhưng xin lỗi, vì ngài Zansuru là một người
rất bận rộn, nên tiện đây ông có thể nói tóm gọn với tôi luôn được chứ? Dù gì thì
chút nữa mới tới văn phòng mà.”