M E O K I | 151
Nhẫn thuật cao cấp như Tạp Giới Chuyển Sinh đòi hỏi phải được thi triển ở không
gian ổn định. Cô nghĩ chắc chắn người thi triển thuật sẽ ẩn ở căn phòng tối tăm
nào đó trong Viện… Nhưng rõ ràng, có vẻ ông ta đã thi triển nó bên ngoài kia.
“Jiji, cảm ơn nhé. Anh nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.”
“Ah, tôi đi ngay đây.” – Jiji gật đầu, rồi bất ngờ nắm lấy cánh tay Sakura.
Trượt chân vì bị kéo mạnh, cô ngã vào người Jiji.
Tức thì, cô cảm thấy một cơn đau nhói chạy dọc sống lưng.
“… !”
Sakura gục xuống.
Thanh kunai vừa đâm vào lưng cô rơi xuống sàn với tiếng keng!.
“Sensei… Tôi xin lỗi.”
Tim Sakura đập nhanh, toàn bộ cơ thể rung lắc mạnh. Nhịp tim cô nghe như trống
đánh, đầu ngón tay và chân cô lạnh dần trong khi cơ thể lại nóng hừng hực. Cảm
giác như từng tế bào đang sôi sục.
M E O K I | 152
Triệu chứng này…
Gióng hệt chất độc Sasuke bị từ Menou.
“Là do… Zansuru… và… Ji-…” – Sakura trừng mắt nhìn Jiji.
“Phải. Sau khi tôi phát hiện ra Sensei đến đây vì Sasuke, tôi vẫn không để cô đi.
Tôi còn không thể tìm được cách giải bản đồ thiên văn bí ẩn đó.” – Jiji cúi xuống,
lấy ống chứa Tinh cực từ túi áo khoác trắng của Sakura.
“Cái đó… trả lại đây…”
Sakura cố nắm lấy cổ chân Jiji trong tuyệt vọng, tay cô run rẩy và tê cứng.
Cô không thể để Jiji lấy chúng đi. Đó là cách duy nhất để cứu Naruto. Cô và Sasuke
sẽ cùng nhau mang chúng về với cậu ấy.
Jiji ném cho cô một cái tặc lưỡi “tch”, rồi đá vào mặt Sakura. Cô đâm sầm vào
tường hành lang, tạo thành vết nứt lớn. Cơn đau xuyên thấu chạy dọc từ đầu đến
xương sống của cô. Cô còn không cử động được, huống hồ đến việc đứng lên. Giờ
cô chỉ còn sức tập trung vào việc thở.
“…hừ… hự…”
Jiji nhìn vào Sakura với đôi mắt tối sầm.
M E O K I | 153
“Cô biết không Sensei, với tất cả sự chân thành của tôi mà nói, cô thực sự rất dịu
dàng. Giọng nói và cách cư xử của cô khiến tôi nhớ đến người tôi yêu. Tôi thực sự,
cảm thấy chán ghét bản thân khi để cô phải kết thúc ở nơi thế này…”
Khi anh ta xin lỗi, Sakura cố gắng kết ấn.
Bên ngoài, mặt đất rung chuyển, vết nứt trên sân toác rộng hơn. Cây hạnh nhân,
với bông hoa mới chỉ bắt đầu nở đó, vặn gốc lại và ngã xuống.
Con quái thú như con rắn khổng lồ phủ đầy vảy trồi lên.
“Gì vậy… con này…”
Các tù nhân đang chạy trốn nhìn lên thực thể khổng lồ đột nhiên chắn hết ánh
trăng. Cổ con quái vật dài hơn chục mét vươn lên trời, với chiếc đuôi cùng chiều
dài nhưng chân lại ngắn hơn. Một trong những con quái thú lớn nhất lịch sử –
Titan, bất ngờ xuất hiện từ tòa nhà bốn tầng. Con thú khổng lồ đã thức dậy sau
giấc ngủ dài hàng triệu năm.
Khi nó ngẩng đầu lên trời, cái đuôi dài ngoằng quật ngang vào phần còn lại của tòa
nhà. Đống gạch nặng bay vút lên trời như sỏi rồi rơi xuống xung quanh.
“Nó lớn quá…, chỉ cần di chuyển chút thôi cũng đủ để mọi thứ sụp đổ…”
Con quái thú khổng lồ nhấc chân lên, tiến về phía trước, chân nó đặt xuống mặt
đất tạo ra tiếng động cực lớn, làm rung chuyển toàn bộ Viện nghiên cứu, khiến nó
nghiêng về một góc. Móng tòa nhà sụp đổ dưới sức đè nén khổng lồ.
M E O K I | 154
Toàn bộ hành lang cong lên, trần nhà nứt dần. Sakura nhìn quanh, cô có thể thấy
được những vết nứt toác ra từ cuối hành lang. Bức tường thạch cao không chịu
được sức ép, vỡ vụn như bánh xốp.
Jiji bước lên khung cửa sổ, con quái vật nghiêng đầu lại. Nhảy lên đầu nó, Jiji nhìn
lại Sakura.
“Gặp lại sau, Sensei.”
Trần nhà sụp đổ, rơi thành từng mảnh xuống người Sakura.
Cô thở hổn hển.
Cơ thể cô vẫn không cử động được. Tấm ván nứt toạc khiến cô rơi thẳng xuống
những tầng phía dưới. Cô nằm trên mảnh tường đổ nát, từng mảnh vỡ và đống
gạch vụn cứ thế rơi. Chúng che mất khuôn mặt cô, khiến mọi thứ trước mắt trở
nên tối tăm.
Khi đống tường đè lên Sakura, Viện nghiên cứu cũng sụp đổ.
Jiji là đồng phạm.
Sasuke và Menou chạy ngược lên dòng người đang trốn thoát. Họ hướng thẳng
đến Viện nghiên cứu, chém phăng đám thú họ gặp phải.
Zansuru gọi Kakashi là “một trong những người bạn của ngươi ở làng Nagare”.
Chỉ Jiji biết Sasuke có bạn tại đó.
Zansuru không phải là shinobi. Jiji mới chính là người triển khai thuật tái sinh. Anh
ta ẩn trong đám tù nhân, không để Sasuke biết anh ta là shinobi. Có thể thành
M E O K I | 155
thạo cấm thuật đủ để điều khiển nhiều con thú cùng lúc thế này, không thể không
thừa nhận Jiji là một shinobi có năng lực đáng kể.
Nơi từng là Viện Nghiên Cứu hiện giờ trông thật tồi tệ. Hàng rào cũng với trại
giam bị phá hủy hoàn toàn; chỉ còn phần móng tòa nhà chính trụ lại. Đống xác
chồng chất khắp nơi, đám thú cắn xé họ đến nỗi phần còn lại không thể nhận ra.
Hàng tá người chạy trốn trong sự hỗn loạn, Sakura thì đến tòa nhà chính tìm
Zansuru, nhưng trong đám bụi mù tối tăm này không hề có dấu vết của cô.
“Menou, ta có việc phải làm ở đây. Đi giúp đỡ tù nhân đang chạy trốn đi. Cứu
càng nhiều người càng tốt.”
Sasuke chỉ dẫn Menou và quay lại tòa nhà chính.
Cùng lúc đó, có trận động đất cực lớn.
Khoảng sân vốn đã toác ra cuối cùng bị phá vỡ. Từ dưới 30 mét, con thú khổng lồ
như rồng trồi lên. Móng tòa nhà chính lung lay trước đó, bây giờ lại còn chịu chấn
động khiến nó cuối cùng cũng nứt vỡ, phần còn lại tòa nhà sụp đổ.
Khuôn mặt Sasuke trắng bệch.
Vợ cậu hẳn vẫn còn trong tòa nhà đó.
“SAKURAA!!!”
M E O K I | 156
Cậu rối bời, liền nhảy vào đám bụi mù trước mặt, thảy đống đá cùng mảnh gạch
vụn đang cản đường.
“SAKURA? EM ĐANG Ở ĐÂU!??”
Dù Sasuke có gọi tên cô bao lần đi nữa, vẫn chẳng có lấy câu hồi đáp nào. Bất kể
cậu có tìm cô với Sharingan bao lần đi nữa, vẫn không cảm nhận được chút chakra
của cô. Không thể tìm thấy Sakura khiến Sasuke phát điên, cậu không còn quan
tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh nữa. Cậu chỉ muốn thổi bay đống đổ nát ấy
sang bên để tìm cô.
Sakura không chỉ là shinobi bình thường. Bị đè xuống đống mảnh vụn này chẳng là
gì với cô, nhưng nếu cô không thể sử dụng chakra của mình, đó lại là chuyện khác.
Sasuke nhớ đến chất độc từ móng vuốt của Menou, chất độc cậu biết rõ nhất.
Nếu cô cũng bị dính chất độc đó, sẽ không thể có cách nào để cô tự mình trốn
thoát.
“Chết tiệt…”
Sasuke tức giận cực độ, cắn môi trong nỗi tuyệt vọng.
Liệu xung quanh đây có cách gì tìm được Sakura không, bất cứ cách gì cũng được
cả?
Sasuke cố gắng suy nghĩ, nhưng cảm xúc duy nhất trong tâm trí cậu bây giờ chỉ là
sự tuyệt vọng và sốt ruột. Cậu không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục đẩy và gạt
đống mảnh vụn đang vướng chân.
M E O K I | 157
“TRẢ LỜI ĐII !!! SAKURA!!!”
Sakura mở mắt.
Là đống tường thạch cao đang đè lên cô. Đầu đinh nhô ra, dừng trước mắt phải
của cô chỉ 2 cm.
“Mình… có chuyện gì…”
Mơ hồ, cô cố nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi bị mắc vào đống đổ nát này. Cô
nhìn xuống, phần ngực cô kẹt dưới cây cột lớn. Phía sau đùi, cô cảm giác có gì đó
như dòng nước đang chảy xuống; dù cô không thể định chính xác chỗ đang chảy
máu. Cô hít thở, cảm thấy sự khó chịu tức thì len lỏi trong lồng ngực.
Cô cố di chuyển cơ thể từ từ. Tay trái Sakura bị vướng vào gì đó, nhưng tay phải
vẫn cử động được. Cô đẩy đống gạch vụn trước mắt, từng mảnh xê dịch chậm
chạp, dần tạo ra khe hở nhỏ. Cô có thể thấy bầu trời đầy sao bị phủ bởi đám bụi
mù quanh đống đổ nát.
Cơ thể cô không phản hồi gì khi cô cố vận chakra; hệ thống chakra của cô thậm chí
còn không hoạt động.
Thật tồi tệ.
M E O K I | 158
Cơ thể Sakura hoàn toàn tê liệt và không thể cử động. Ngay cả khi cố gắng nói,
cuống họng cô chỉ tạo ra vài tiếng the thé vô nghĩa. Nếu cô không vận được
chakra, Sharingan của Sasuke sẽ không cách nào tìm được cô.
Sakura không còn lựa chọn nào khác, cô phải tự mình thoát khỏi đây.
“… gnn…”
Sakura tuyệt vọng dồn sức vào cánh tay đang bị chuột rút để đẩy đống gạch vụn
trên người. Dù cô chỉ nhấc nhẹ chúng lên, các phần gạch ngói phía ngoài lại trượt
xuống và chất đống đâu đó. Nếu cô cứ tiếp tục đẩy chúng để thoát ra, đống khác
có thể sụp xuống. Cô không thể xê dịch nó thêm nữa.
Sakura bị mắc kẹt tất cả mọi phía.
“…hừ…hhh…”
Tầm nhìn của Sakura dần trắng mờ, hơi thở nhọc nhằn hơn.
Cả khi biết mình sẽ chết, cô vẫn hối hận vì không thể cứu được những tù nhân
khỏi cuộc tấn công của đám thú.
Mạch đập của Sakura gần mất đi khiến không gian xung quanh trở nên im lặng
đáng sợ. Tay và chân cô lạnh băng, như thể sắp chết vậy. Mọi tế bào trong cơ thể
đều kiệt quệ như muốn ngừng hoạt động.
M E O K I | 159
“Không… không phải bây giờ, nếu mình bất tỉnh lúc này, mình sẽ chết…”
Sakura cắn môi, cố duy trì ý thức hết mức có thể. Cô là y nhẫn; nên cô biết cách
tốt nhất để giữ cơ thể nhiễm độc của mình còn hoạt động – bằng cách điều khiển
năng lượng theo cách nào đó.
Mi mắt hồng đào dần che đi đôi mắt.
Ý thức của cô chìm dần.
“… SAKURA!!!”
Giọng nói quen thuộc ấy chạm đến tai cô, lập tức kéo cô trở lại.
Mi mắt cô buông lơi, từ từ mở lên. Cô ngước mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt của
người đang tìm cô trong tuyệt vọng.
Sakura còn không để ý tới sức nặng đang đè lên người dần biến mất. Bỏ tất cả
đống đổ nát ra xung quanh, Sasuke nâng Sakura lên, đỡ lấy đôi vai của cô.
Sakura cố nói tên cậu – “S…Sa…Sasuke-kun” hoàn chỉnh, nhưng với lồng ngực vẫn
sôi sục, cô không thể nói thành lời. Mặc kệ điều đó – vẫn muốn truyền lại thông
tin cho cậu, cô cố ép âm thanh khỏi họng.
“… Ji… ji… nh…anh… lê…”
“Em đừng nói nữa.”
M E O K I | 160
Sasuke chạm nhẹ vết thương sau lưng Sakura.
Chakra từ lòng bàn tay Sasuke chảy vào Sakura như luồng ánh dương ấm áp. Các
triệu chứng chất độc gây ra dần biến mất, hơi ấm trở lại tay chân lạnh lẽo của cô.
Cùng lúc nhiệt độ cơ thể cô dần ổn định, cơn đau dữ dội liền tràn qua cơ thể.
“Em cử động được chứ?”
“Ưm…”
Cổ họng cô vẫn không hoạt động được như ý muốn, nhưng dù vậy, cô vẫn gật đầu
nhẹ. Khuôn mặt Sasuke giãn ra đôi chút. Bây giờ cậu mới có thể an tâm.
“Sasuke – ku… n…, cảm ơn anh, vì đã tới…” – Nước mắt bắt đầu tuôn rơi trên
khuôn mặt Sakura – “Xin lỗi anh… Em không thể ngăn Jiji lại… hay làm bất cứ điều
gì có ích…”
“Đừng xin lỗi vì những thứ như thế, đặc biệt khi em đang trong tình trạng thế
này.”
Sakura cảm thấy thất vọng khi cô nghĩ đến việc Sasuke đã phải lo lắng mức nào
với khuôn mặt như thế, nhưng hơn hết, cô cảm thấy thực sự an tâm vì Sasuke
đang ở bên. Cô không sợ cái chết, cô chỉ sợ cô không thể gặp lại Sasuke và Sarada
lần nữa.
M E O K I | 161
Vết thương trên lưng Sakura từ từ khép lại. Đầu ngón tay quen thuộc của Sasuke
gạt đi nước mắt đọng lại trên gò má cô.
***
“Thật ngoạn mục!”
Đứng trên lưng con quái thú khổng lồ, Zansuru nhìn xuống các tù nhân, cười lớn.
Cạnh hắn là Jiji đang ngồi.
“Đúng là không thể chịu nổi mà. Kế hoạch đã diễn ra khá lâu nhưng cuối cùng giờ
mới được thỏa mãn.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” – Jiji lạnh lùng gật đầu, nhìn xuống sự thống khổ bên dưới.
Con quái thú, với sức mạnh tàn bạo lấn át nhờ vào đôi chân sau cao gấp đôi người
bình thường, rượt đuổi tù nhân qua đám bụi mù và khói.
Nó cắt phăng đám người bên dưới để dọn đường. Cơ thể tù nhân trong chớp mắt
bị nó đập xuống trực diện, hoàn toàn vỡ vụn giống quả bóng nước nhưng lại chứa
đầy máu – biến họ không còn gì ngoài tảng thịt lớn.
Zansuru cau mày, nhìn xuống người đàn ông bị móng vuốt đâm xuyên lưng, đang
quằn quại trong vũng máu của chính mình.
“Thật là một cảnh tượng kinh tởm, Jiji… nhanh chóng kết liễu hắn đi.”
M E O K I | 162
Jiji lặng lẽ nhìn xuống con thú đang cưỡi lấy anh ta. Con Titan nâng chân trước to
như cây cổ thụ già, tiến tới và nghiền nát người đàn ông, lập tức chấm dứt sự đau
đớn.
Các phần cơ thể của người đàn ông đó bay xa hàng chục mét, rơi rải rác khắp nơi
trong sân. Chúng cũng rơi trúng vài tù nhân gần đó, khiến họ chết tức thì. Zansuru
quan sát vũng máu chảy trên mặt đất khô.
“Đúng là một chiến binh tuyệt vời. Tôi chắc chắn ngài Bá tước sẽ rất hài lòng.” –
Hắn ngước nhìn cái đầu cao chót vót của con thú khổng lồ, rồi nói với Jiji – “Một
khi cậu giết hết tất cả tù nhân tại đây, hãy hướng thẳng về thủ đô để gặp gỡ ngài
ấy.”
“Cũng được, nhưng đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta.”
“Tất nhiên. Ngay khi cậu triệt hạ hết bọn chúng, chúng ta sẽ tới làng Nagare tìm
hài cốt người yêu cậu. Ta sẽ không bao giờ quên đặc ân cậu đã dành cho tôi. Cách
duy nhất để tôi có được lực lượng hùng hậu thế này đều là nhờ chakra của cậu
duy trì thuật tái sinh.”
Đám quái thú có cánh trườn khắp mặt đất, duỗi cổ sát xuống đánh hơi. Mũi nó
giật giật dò mùi tới đống hỗn độn toàn gạch vụn và mảnh tường sụp, nó từ từ tiến
đến, khéo léo gạt đống đổ nát ra bằng móng vuốt.
Trong góc khuất là Ganno đang ngồi run rẩy, ông ta giật mình.
“Ồ, là tên cùng phòng giam với cậu kìa.” – Zansuru nhìn xuống, chuẩn bị xem cuộc
vui sắp diễn ra. Jiji vẫn làm thinh, khoanh tay nhìn xuống Ganno.
“… Tránh… Tránh xa ta ra!!!”
M E O K I | 163
Ganno loạng choạng lùi lại, vội chạy đi. Chiếc giày bên phải của ông ta rơi xuống
khi đang cố chạy thoát. Trong không gian nhuộm đầy màu máu, mái tóc đỏ thẫm
của ông ta giống hệt như ngón tay cái đang loét ra kia, móng tay ông ta cũng nổi
bật không kém.
Con quái thú có cánh lắc cơ thể theo từng bước chạy, nhấc chân trái lên rồi bước
xuống người Ganno.
“AAAAA!!!”
Tiếng thét từ từ biến mất khi máu nhỏ xuống.
Chỉ sau khoảnh khắc yên ắng đó, con thú ngã nhào xuống đất, cổ chân nó gãy đôi.
“…hử?” – Zansuru nhíu mày.
Menou đáp xuống trước Ganno, vồ lấy con thú vừa bị hạ bằng cơ thể đồ sộ cùng
răng trước của nó.
“GRÀOOO!!!”
M E O K I | 164
Con thú gầm lên, cố hết sức giãy giụa hòng để Menou nhả ra. Menou đẩy mạnh
răng nanh vào cổ con thú mà nó đang ghìm xuống.
Nghe được tiếng gầm thét của đồng loại, nhiều con quanh đó lao vào Menou, vài
con khác nhảy lên từ đằng sau.
“Jiji, thế này là sao… tại sao Menou lại đứng về phía tù nhân vậy?!” – Zansuru
trách Jiji khi anh ta kiểm tra tình trạng của thuật tái sinh với sự cố trước mắt.
“Quyền điều khiển Menou của tôi đã bị… hủy bỏ…”
“Có phải do tên Sasuke không?”
“Có lẽ vậy.”
Khi Menou đánh lạc hướng đám quái thú, Ganno không chần chừ gì, lập tức chạy
đi. Zansuru cắn lưỡi, hắn dần mất kiên nhẫn.
“Được rồi, vậy thì…” – hắn lấy lại bình tĩnh, kiềm chế bằng cách cười lớn – “ Ta sẽ
hành hạ con Menou thay cho bọn chúng.”
“Vậy cũng được.”
Menou vùng vẫy chống lại đám thú có kích thước lớn hơn nó. Các tù nhân băng
qua chỗ các con thú đang vật lộn bằng cách nhảy lên thân hình nhỏ bé của
Menou, chính nó đã cho họ thêm thời gian chạy trốn.
Cuộc vật lộn nhanh chóng lên cao trào, lúc đầu là một chọi một, sau đó nhiều con
nữa vây quanh nó, tăng lên thành hai chọi một, ba chọi một, rồi cuối cùng là năm
chọi một.
M E O K I | 165
Menou bị vây đến mức nó không còn cách nào thoát khỏi, những con thú khác
cũng bắt đầu tiến lại gần.
Xẹttt!
Lưỡi kiếm của Sasuke đỡ lấy móng vuốt đang chực đâm xuống. Cậu đẩy gót chân
con thú, khiến nó phải ngã xuống.
“Ngươi đã cho ta rất nhiều thời gian đấy.”
Menou lắc cổ, kêu “guru guru” vui vẻ bởi lời khen của Sasuke.
Sasuke đứng sau Menou, đám thú xung quanh nhìn chằm chằm vào họ.
“Vậy, ngươi muốn làm gì nào, Menou? Đang có cả đống quái thú như này, ngươi
nghĩ chúng ta sẽ đủ khả năng cân hết chứ?”
Menou đá xuống đất như muốn nói “đừng có ngốc vậy!”. Sasuke cười nhẹ rồi trả
lời – “Ta sẽ theo sau ngươi.”
Lập tức Sasuke và Menou bật khỏi mặt đất, móng của đám thú xung quanh vuốt
hụt.
M E O K I | 166
“Dù chúng ta đánh trực diện bao lần đi nữa thì vẫn không đủ. Giữ khoảng cách
nhưng vẫn phản công, hãy chờ đến lúc ngươi thấy được cơ hội ra đòn.”
Một con thú dại dột lao vào Menou. Đúng là khi giữ khoảng cách, chuyển động
của nó rất dễ nhận ra.
Menou chuẩn bị thời cơ đúng lúc theo chỉ dẫn của Sasuke. Móng của con thú kia
vuốt xuyên qua không khí, xuống ngay trên đầu Menou. Vì quán tính nên chúng
mất đi sự cân bằng cần có.
“Ngay bây giờ!”
Menou hướng đầu lên kẻ thù, bước vào vị trí dưới thân nó rồi vồ lên cổ nó từ
dưới lên, xé toạc. Đầu con thú bị đứt hoàn toàn; hai phần tách biệt rơi xuống đất.
Vì có thể tự hồi sinh lại nên vết thương đó phủ một lớp bụi, toan gắn lại. Sasuke
nhìn thấy, ngay lập tức đâm lưỡi kiếm dài ghim cả đầu và thân con thú cố định
trên mặt đất.
Sau khi hít một hơi, vài con màu đỏ nâu đáp xuống Menou.
Tairano – thú ăn thịt, thuộc loài mạnh và tàn bạo nhất trong đống hóa thạch được
tìm thấy, đè Menou xuống bằng sức ép khổng lồ. Menou quằn quại đau đớn. Với
tất cả sức nặng đang đè lên cơ thể, nó không có mảy may cơ hội nào để trốn
thoát.
M E O K I | 167
Zansuru nheo mắt vui sướng khi thấy con thú ăn thịt đó đè lên Menou.
“Hẳn đây là trận đấu được chờ đợi từ lâu giữa đồng loại với nhau… Chà, chúng ta
còn chưa đến đoạn hấp dẫn đâu.”
“Đồng loại?” – Jiji đột nhiên hỏi – “Menou và thú ăn thịt đó sao?”
“Phải. Menou là thú ăn thịt, nhưng nó vẫn chỉ là con non thôi.”
Nhìn kĩ hơn, rõ ràng khung xương của chúng tương tự nhau. Da con thú kia cũng
xám giống Menou, nhưng do bị máu dính lên nên mới có màu nâu đỏ như vậy.
Jiji không có kiến thức gì về cổ sinh vật học. Sự tiếp tay với Zansuru chẳng qua chỉ
do anh ta là shinobi. Ngược lại, Zansuru cũng không biết chút gì về thế giới
shinobi.
“Để Menou phải chiến đấu với dạng trưởng thành của nó quả thực rất tàn nhẫn.
Cả với Sasuke, dù có thanh kiếm lớn thế nào đi nữa thì hắn vẫn không thể giúp nó
được.”
“Không… con thú ăn thịt kia có lẽ mới chính là đứa đang ở thế bất lợi.”
“Ý ông là sao?” – Jiji hỏi khi Zansuru đang nhíu mày.
Theo Jiji, Menou trông khá lép vế so với con thú ăn thịt vạm vỡ kia. Dường như kẻ
thắng và kẻ thua đã được định sẵn trước khi trận đấu bắt đầu. Chúng đều cùng
loài, nhưng sự cách biệt về vóc dáng là quá lớn.
M E O K I | 168
Tuy nhiên…
Menou đẩy lùi con thú ăn thịt ra.
“H…Hả?”
Thứ khiến con thú ăn thịt đó ngã nhào, chính là sức mạnh áp đảo của Menou.
Zansuru ngạc nhiên trước những gì đang diễn ra. Menou ghim hàm răng nanh vào
thân con thú ăn thịt. Con thú ăn thịt lăn ra, cố gắng vùng vẫy nhưng răng nanh vẫn
cắm sâu.
“Đúng là ngu… bị phản công lại dễ dàng như thế.”
“Nhẫn thuật này có thể cung cấp chakra cho thú triệu hồi từ chakra người thi
triển.” – Jiji bình thản, tiếp tục giải thích – “Menou giờ được triệu hồi chỉ từ
chakra của Sasuke nên, tất nhiên, tự khắc bây giờ nó mạnh hơn tất cả các con
khác.”
Thuật của Jiji vốn dĩ chỉ phục vụ cho bản thân anh ta.
Mục đích của thuật triệu hồi chính là tạo dựng mối quan hệ cùng tồn tại và phát
triển giữa người thi triển thuật và linh thú triệu hồi. Người thi triển mượn sức
mạnh của thú, và thú có thể nhận chakra từ người thi triển để biến đổi thành hình
thái mạnh hơn.
M E O K I | 169
“Tôi không rõ sức mạnh chiến đấu của Sasuke. Nhưng nếu một mình hắn cân hết
tất cả, tôi nghĩ hắn khó lòng thắng được.”
“Có phải cậu nói hơi sớm không?” – Zansuru nhìn chằm chằm vào Jiji.
Lập tức, họ nghe thấy tiếng hô từ đằng sau Viện.
“SHANNAROOO!!!”
SẦMMM!!!
Không gian tràn ngập âm thanh đống gạch vỡ. Thành gỗ phía tây dựng tại đó sụp
đổ với tiếng sầm lớn, kéo tất cả thứ khác rơi xuống cùng. Tất cả bức tường ở khu
vực đó giờ đã không còn.
“Có vẻ có một con chuột khác. Ông đã giao trách nhiệm này cho tôi, vì thế hãy để
tôi, còn ông hãy ở lại kia.”
“À, phải rồi, đúng thế. Nào, đến lúc giải quyết mớ hỗn độn này rồi.”
Jiji nhìn lên, con thú từ đâu sà xuống, bay ngang qua. Anh ta nhảy lên rồi tiến
thẳng về phía Sakura đang chạy khỏi hàng rào.
M E O K I | 170
“Ta cảm thấy như bị cắn lại bởi chính con chó của mình vậy…” – Zansuru lầm bầm
cay đắng khi nhìn chằm chằm vào Menou.
Con rồng nhỏ nhìn đăm đăm vào người chủ cũ với đôi mắt vàng lạnh băng, với vài
dòng máu chảy xuống từ răng nanh của nó. Đằng sau nó là Sasuke – tù nhân số
487.
“Ngươi sẽ phải hối hận vì đã phản chủ.” – Zansuru giơ cánh tay phải lên. Với tín
hiệu đó, đôi mắt của bầy thú đồng loạt thay đổi.
Cùng với tiếng gầm, con Titan khổng lồ dần tiến về phía họ. Đám thú đang lượn
trên trời đẩy cánh đáp xuống. Thậm chí các con thú đang “bận rộn” với xác chết
của tù nhân đều chuyển hướng. Mỗi con rồng đều chỉ có một mục tiêu, Menou và
Sasuke.
M E O K I | 171
M E O K I | 172
Sasuke chuẩn bị để bắt đám rồng và quái thú trên đầu khi chúng bay thành từng
đàn. Cậu có thể cân hết chúng ngay lập tức bằng Susanoo và Chidori, nhưng khi
thấy Menou đang đứng chắn đường bảo vệ mình, cậu thay đổi suy nghĩ.
“Menou, ta sẽ thu hút những đứa nhỏ, còn bọn to con giao hết cho ngươi.”
Menou đáp lại bằng cách vẫy đuôi, hẳn là nó rất tự tin.
Khi đám thú thuộc loài thằn lằn lướt qua, chúng bị xé nát bởi hàng vạn tia sét
đánh trực tiếp vào chúng, lần lượt rơi xuống từ trên trời. Vài con thú né được
nhưng bị mù bởi cú sốc, đụng vào đám thú khác xung quanh.
Cái mỏ chúng cực kì sắc, cắm sâu vào thân con thú khác mà chúng va vào, vùng
vẫy chân xung quanh trong thịnh nộ khiến ngay cả kẻ thù hay đồng minh đều
không hề an toàn trước móng vuốt hung bạo.
Menou nhảy xuống chóp đuôi con Titan rồi lần lần đi thẳng lên chỗ Zansuru như
đang đi trên dây.
“Này, đừng để Menou lại gần đây!” – Zansuru hét lên với Titan, nhưng Menou
đang trong điểm mù của con quái thú khổng lồ. Theo cấu trúc, cổ của con thú
không thể chạm tới Menou khi nó đang bám trên đuôi.
“Lũ thằn lằn bay! Nhanh đến giúp ta!”
Đám thằn lằn bay trên trời lao thẳng xuống Zansuru khi nhận được mệnh lệnh.
M E O K I | 173
Trong khoảng thời gian ngắn đó, Zansuru trốn lên bầu trời từ gáy con Titan. Móng
của Menou vung xuống, xé toạc hết sống lưng của Titan.
Titan gầm lên, vặn vẹo thân nhằm rũ bỏ Menou. Bất chấp điều đó, Menou nhảy
xuống đất và chạy về chỗ ban đầu.
Zansuru đẩy kính lên, cố gắng thở đều.
Ông ta không thể không bực mình khi không điều khiển được con vật mạnh mẽ
của mình được nữa. Có lẽ là do lệnh từ tên chủ mới của Menou? Tù nhân số 487 –
Sasuke… Trên mặt đất, Sasuke đang chém phăng toàn bộ lực lượng chiến đấu quý
giá của Zansuru.
Zansuru tặc lưỡi. Ngay sau đó, cánh con thú hắn đang ngồi sà xuống, hét lên với
giọng vang như sấm.
“Chúng bay còn chờ gì nữa??? Ta ra lệnh cho các ngươi! Giết tên Sasuke!!!”
Sasuke lôi kéo đám rồng về phía mình, khéo léo len lỏi, né quanh khi chúng giáng
đòn vào nhau, thế nên không hề có vết xước gì trên người cậu.
Đám thằn lằn bay nhận ra số lượng đông đúc của chúng lại là lợi thế bị Sasuke lợi
dụng, nhưng chúng không phản bác lệnh của Zansuru.
Tia sét đánh vào con thú Zansuru đang cưỡi khiến nó thả hắn xuống trước khi đến
chỗ Sasuke.
M E O K I | 174
“Ta sẽ không lợi dụng hàm răng của đám thú này quá nhiều, sẽ không có ích gì
cả.” – Zansuru khiêu khích Sasuke khi cậu đang chuẩn bị thi triển Phong độn giữ
lấy đám thú đang rơi.
“Jiji là người thi triển thuật tái sinh này, không phải ngươi.”
“Đếch quan tâm…”
Menou nhử con Titan về phía Sasuke, khéo léo băng qua vách đá. Con Titan vốn
không phải loại thú dễ thích nghi với sự chuyển hướng trong cuộc rượt đuổi. Mỗi
bước chân nó nghiền nát tảng đá, khiến nó loạng choạng và khệnh khạng khi rượt
theo Menou.
Sasuke nhảy lên đầu một con Tairano – con thú ăn thịt, thấy Menou đã đến hồ
nước bên dưới rồi nói vọng ra – “Cắt gân nó đi!”
Đáp lại lời Sasuke, Menou chuyển hướng, chạy xuống dưới bụng Titan rồi ghim
răng nanh vào chân sau đồ sộ của nó mà không kịp để Titan phản ứng. Cổ chân nó
bị rách đến tận xương, cơ bắp giờ không khác gì miếng thịt.
Con Titan điếng người, đầu gối nó không thể chịu được sức nặng cơ thể nữa,
khuỵu xuống. Làn nước cực lớn từ hồ văng ra ngoài.
“Cảm ơn ngươi! Hãy ra khỏi hồ nước đó càng sớm càng tốt!”
Con quái thú khổng lồ ngay lập tức đứng lên nhờ vào sức nổi của nước. Tuy nhiên,
đáy hồ lại giống đầm lầy nên không thể chịu nổi sức nặng của Titan, dìm nó sâu
M E O K I | 175
xuống phần bùn mềm như nhựa đường, nuốt chửng chân nó. Sức căng của bùn
khiến Titan chìm xuống sâu hơn khi nó cố vùng vẫy để đứng lên, rồi dần dần nó
không cử động được nữa. Chỉ còn cổ của nó là nổi trên mặt hồ.
“Chết tiệt, cái thân thể to lớn đó thì sao thoát ra được…” – Zansuru bực bội, thở
dài trong sự cam chịu. Hắn phun lệnh xuống cho con thằn lằn bay.
“Này! Xuống hồ kia kéo nó lên!” – Zansuru không nhận ra hắn vừa mới ra lệnh chí
tử với chính bản thân.
Con quái thú không thể nhận nhiều hơn một lệnh từ kẻ không phải người thi triển
thuật.
“AHHHHHH!!!”
Cơ thể Zansuru nổ tung như đóa hoa đỏ thẫm khi hắn bị đập vào đá. Cơ thể hắn
tiếp tục rơi xuống vách đá, nảy khoảng ba tảng đá nữa trước khi dừng hẳn. Cơ thể
vặn vẹo và biến dạng gần như không thể nhận ra.
Sasuke đến chỗ thi thể Zansuru, xác nhận số phận của hắn. Cơ thể hắn bị phủ đầy
bụi bẩn và cát từ vách đá lúc rơi xuống, và đôi mắt giả không còn trong hộp sọ
nữa.
Thật là một kết cục đáng thất vọng, tất cả chỉ vì sự thiếu hiểu biết của ngươi đối
với thuật tái sinh.
M E O K I | 176
Đám thằn lằn bay rít lên rồi bay lên trời, hướng thẳng về phần còn lại của Viện
nghiên cứu. Zansuru đã chết nên lệnh của hắn không còn nữa. Đám quái thú bắt
đầu tản ra và lại nhắm vào các tù nhân.
“Menou, nhanh chóng trở lại Viện nào.”
Bỗng một con chim sà xuống đúng lúc đám thú kia tản mất. Là con chim ưng của
Kakashi. Có một cuộn giấy nhỏ buộc vào chân nó.
“Một tin nhắn khác… vào thời điểm như này sao…”
Sasuke không lãng phí thêm thời gian liền mở nó ra. Chữ viết tay quen thuộc ghi
rằng cuộc đảo chính Kakashi tham gia đã thành công và giờ đang cùng với vị vua
mới Nanara hướng thẳng về thủ đô. Kakashi thậm chí còn có vẻ nhẹ nhõm sau khi
giải quyết tình hình an toàn, câu chuyện về Nanara và vị miko đi cùng được trình
bày chi tiết.
Không biết tình hình làng Nagare được dàn xếp ổn thỏa chưa?
Sasuke vội chạy về Viện, nhét nhanh lá thư vào túi.
***
M E O K I | 177
Sakura tấn công đám quái thú đang lần lượt xông tới, câu thêm thời gian để
những tù nhân còn lại chạy trốn.
Khi đám thú biết bay đẩy chân để bay lên không trung, Sakura nắm lấy chân
chúng rồi vật chúng từ trên cao xuống đằng sau cô. Hai tù nhân chạy đến chỗ con
thú vừa gục đó, cố trèo lên lưng như kiểu họ đang cưỡi ngựa.
Đó là Ganno và Penjira.
Hai người họ giữ chặt con thú rồi đánh vào đầu gối nó không chút suy nghĩ với cây
cuốc vườn.
“GÀOOO!!!”
Con thú hoàn toàn bị bất ngờ, nó phản ứng dữ dội với cú đánh, nhưng lại không
thể đứng vững nếu đầu gối bị dập. Đầu gối bị nghiền như bụi lập tức tái tạo lại.
Ganno và Penjira giận dữ chém tiếp cái cuốc vườn vào con thú, nỗ lực trong tuyệt
vọng ngăn nó lành lại.
“Đừng… lành… lại! Đừng… có… lành… lại !”
Penjira im lặng khi Sakura nói hắn đừng quá trớn như vậy. Người và thú đều chết
như nhau.
Với tù nhân, đám rồng được ca tụng là quái vật mạnh mẽ, chỉ là đám thú điên
cuồng cố tránh khỏi cái chết hiển nhiên. Có rất nhiều con thú có cánh và đầu sọ
M E O K I | 178
cứng chỉ là loài ăn cỏ, chúng thậm chí còn có thể là mồi của tù nhân. Chúng chỉ
không thể kháng cự được lệnh của Viện trưởng “giết hết mọi tù nhân”, dù chúng
rất muốn.
“HAAA!!!” – Sakura hô lên đầy chiến khí, bắt lấy cơ thể con thú có cánh đang lao
vào từ phía trên cô với tốc độ cực nhanh.
Đám thằn lằn bay kia cũng rơi vào tình trạng tương tự, chúng không phù hợp để
chiến đấu. Cơ thể chúng cực nhẹ, nặng không quá chục kí và không cao hơn mười
mét, vì cơ thể chúng được tiến hóa để bay. Vũ khí duy nhất của chúng là chiếc mỏ
nhọn hoắt nhưng đã cùn, vô dụng sau khi mổ vài hộp sọ. Tuy nhiên, chúng không
được phép rút lui, trừ khi chết. Linh hồn mà thuật tái sinh triệu hồi hoàn toàn
tuân theo lệnh của người thi triển.
Sakura và con thằn lằn bay đó vật lộn một lúc, cuối cùng cô cũng chiếm thế
thượng phong khiến con thú cố tẩu thoát để sống. Các tù nhân xung quanh nhảy
lên nó khi nó toan vươn cánh bay, họ ghì chặt nó xuống đất.
Con thằn lằn bay đó trở nên điên cuồng cực độ. Nó mổ liên tục vào đầu họ, nhưng
không ai buông tay bất chấp máu chảy. Đôi cánh con thú được tiến hóa từ chi
trước chỉ như cành cây. Sự mong manh đó khiến nó không thể kháng cự; xương
bên trong nó gãy dần dưới sức nặng của họ. Nó bắt đầu rít lên cầu cứu nhưng
không ích gì. Cột sống gãy làm chặn đường thở, khiến hơi thở của nó càng lúc
càng yếu dần.
Thuật tái sinh khiến bụi bắt đầu phủ lên vết thương. Các tù nhân tuyệt vọng đập
tảng đá vào nó – bất cứ thứ gì để làm chậm quá trình phục hồi. Đối với hai bên,
đó như một vòng tròn luẩn quẩn, cứ hành hạ nhau không hồi kết.
Trừ khi hóa giải thuật tái sinh.
M E O K I | 179
Phải nhanh tìm được Jiji để hóa giải thuật.
Cơn choáng váng càng lúc càng nặng hơn, cô gục xuống. Thình lình cô cảm nhận
được cơn khát máu từ sau, thanh kunai đâm sâu xuống đất, vài lọn tóc rơi khi nó
sượt qua.
“Jiji…!”
Sakura không thèm quan tâm đến khúc tóc bị cắt đi, loạng choạng đứng dậy. Cô
lấy viên gạch ngói gần bằng người cô từ đống sỏi đá ném thẳng vào Jiji. Jiji rút
kiếm chém phăng nó làm đôi. Nhìn xuyên qua đống gạch vụn rơi xuống như mưa,
anh ta không thấy bóng dáng Sakura đâu.
Đã bỏ chạy rồi sao…? – Jiji lắc đầu.
Trận đấu này… chỉ tổ phí thời gian….
Một con thằn lằn bay phát hiện Sakura đang nhảy xuống vách đá, nó báo Jiji biết
vị trí của cô.
Chuyển động của Sakura lờ đờ và chậm chạp hẳn. Anh ta không rõ làm thế nào
mà cô thoát khỏi được Viện, khi cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau khi bị dính
độc.
Jiji kết ấn khi cô chạy, đập lòng bàn tay xuống đất – “Thổ độn! Thổ Lưu Bích! ”
M E O K I | 180
Jiji đuổi kịp Sakura, chặn đứng cô bằng cách dựng lên bức tường cứng bằng đất.
Sakura bị chặn bởi mép tường, nhìn chằm chằm vào Jiji.
“… Mục đích của tất cả chuyện này là gì?”
Có những tiếng thét từ đằng xa. Không thể phân biệt được nó phát ra từ người
hay thú.
“Con người và thú, họ đều đau khổ!… Tại sao anh lại làm điều này chứ???”
“Sensei, tôi không ngại đâm cô lần thứ hai đâu.”
Có thể đó là lời tuyên bố ích kỉ, nhưng lại chính là cảm xúc thật của Jiji. Anh ta
muốn Sensei và Sasuke sống sót nếu có thể, nhưng nếu họ nhúng tay thêm nữa,
anh buộc phải giết họ.
Giống như điều ta đã nói với ngươi, Sasuke. Đừng bỏ lại vợ ngươi một mình.
Cô lùi lại, lưng cô chạm vào bức tường đất đằng sau. Jiji tiến lại gần, bóng của anh
ta dần choán hết người Sakura.
M E O K I | 181
BOOM!!!
Có tiếng gì đó ầm lên như tiếng nổ. Không thể tin được, Jiji nhận thấy rằng anh ta
không di chuyển được.
“!?”
Đã quá muộn để nhận ra. Các khớp xương của anh ta bị cố định, thậm chí còn
không xoay người lại được. Là ấn kết giới – một loại bẫy phục kích.
Cát dưới chân anh ta bị thổi bay, để lộ một lá bùa nổ; nhưng thay vì nổ thì từ đó,
một luồng chakra đỏ thẫm tủa ra khỏi bề mặt rồi tạo thành sợi, buộc chặt vào
người Jiji. Có lẽ mẹo kích hoạt lá bùa là để kẻ thù đi qua nó. Ngay từ đầu, Sakura
giả vờ như đang chạy trốn để dụ anh ta đến chỗ này.
“Chết tiệt…”
Jiji lấy một thanh kunai từ tay áo, cố cắt đi các sợi chakra. Tuy nhiên, các sợi
chakra truyền từ lá bùa không thể phá vỡ. Một ấn hình cánh hoa anh đào hiện
trên cổ tay anh ta.
“Từ khi nào… tôi… có cái ấn này…?”
“Khi anh tới trạm Y tế trước đó, chỉ là đề phòng thôi.” – Sakura bình thản nói –
“Tôi là một bác sĩ, sau đợt kiểm tra, tôi có thể kiểm tra xem anh có phải là người
sử dụng chakra hay không.”
M E O K I | 182
Jiji vùng vẫy, cố gắng thoát ra trong tuyệt vọng, nhưng rồi sớm nhận ra vùng vẫy
là vô ích, anh ta không cử động nữa, từ bỏ.
Jiji nghĩ liều. Anh ta chưa mất tất cả. Nếu có Zansuru tham gia, đó sẽ là cơ hội tốt
để cùng nhau chạy trốn.
Anh ta không muốn nói cho Sakura bất kì manh mối nào liên quan đến việc hủy bỏ
các điều kiện trao đổi để giải phóng thuật tái sinh.
Khi đang tìm cách thoát ra, đột nhiên lượng chakra hệ Thổ trong người tiêu tan
khiến đầu Jiji giật lên, đầu gối anh ta bỗng yếu hẳn. Với lượng chakra hiện tại
đang bị chèn ép kia thì dù có chút khả năng chiến thắng nào đi nữa, anh ta cũng
không thể làm gì hơn.
“Jiji. Người thi triển thuật tái sinh… là ngươi.” – Giọng nói trầm ấy vang lên sau
lưng anh ta.
Menou đứng trước anh ta cùng người bạn cùng phòng, người chưa bao giờ bộc lộ
sự khát máu ấy, dù chỉ một lần… đến tận bây giờ.
Sasuke đưa tay vào túi của Jiji, lấy lại ống chứa Tinh cực. Hơn nữa, trong đó còn có
một ống nhựa chứa chất lỏng màu vàng.
“Có phải đây là chất độc ngươi đã dùng lên Sakura và ta không?”
M E O K I | 183
Hàng loạt cảm xúc bắt đầu dâng trào trong trái tim Sasuke. Tức giận, căm thù,
phẫn nộ, giận dữ… cậu kìm lại khi chúng đang chực trào ra. Sasuke ngẩng mặt lên
và kích hoạt Sharingan. Jiji giật mình khi thấy con mắt đó của Sasuke.
“Con mắt đó… ngươi… là Uchiha. Hừ, quả thật, Zansuru sẽ không thể đấu lại được
ngươi. Ta sẽ giống hắn chứ? Ai sẽ thắng được đây?” – Jiji lầm bầm, nhìn thẳng vào
con mắt đỏ rực đó.
“Ta sẽ đưa ngươi vào Ảo thuật. Ngươi sẽ thích thôi. Ta không muốn ngươi thức
dậy vào kiếp khác đâu.”
“Ta không quan tâm đến bất cứ thứ quái gì đang chờ ta với con mắt đó của ngươi.
Ta đáng bị như vậy, nhưng có vài điều ta muốn hỏi.”
Sasuke tắt Sharingan. Gằn giọng xuống nấc nữa và hỏi – “Mục đích của ngươi là
gì? Zansuru muốn dùng đám thú kia làm công cụ chiến tranh, nhưng đó không
hẳn là kiểu của ngươi.”
“Kiểu gì?”
“Kiểu như phụng sự đất nước.”
Jiji cười lớn.
“Ta chỉ nghĩ vậy. Có lẽ ngươi đã đồng ý với chí hướng của Zansuru và hợp tác với
hắn.” – Sasuke tiếp tục hỏi – “Vậy… tại sao ngươi lại giúp Penjira vào lúc đó?”
Jiji chớp mắt liên tục, nhìn lên Sasuke như kiểu không theo kịp.
“Khi Penjira chuẩn bị bị Menou tấn công. Nếu ngươi định giết hết mọi tù nhân,
vậy sao không bắt đầu từ đó? Không lẽ cảm xúc của ngươi với Penjira đã thay đổi?
Hay ngươi đã thất bại trong việc biến Menou thành vũ khí giết người…?”
M E O K I | 184
“Hoàn toàn không. Menou lúc đó đã phản ứng theo bản năng. Dù Penjira và ta có
tình cờ ở chung phòng giam, nhưng điều đó không có nghĩa là ta có tình bạn gì với
hắn. Thực tế, chỉ mới đây thôi, ta đã im lặng nhìn Ganno sắp chết. Nhưng…”
Sasuke nhìn lại khuôn mặt Jiji.
“Cơ thể ta… cứ thế di chuyển thôi.”
Thỉnh thoảng, những cảm xúc vô hình lại thúc đẩy con người tới hành động bất
ngờ.
Sasuke nhớ lại lúc cậu che chắn cho người bạn thân nhất, hứng trọn toàn bộ đống
kim của Haku. Lúc đó chính cậu cũng tự hỏi tại sao mình làm vậy, nhưng giờ cậu
đã biết. Sasuke có thể đã lạc lối nhiều lần trong quá khứ, nhưng Naruto vẫn luôn
là người bạn thân nhất của cậu. Chắc vì lẽ đó mà cậu vượt quá giới hạn vị trí và lí
trí của mình.
Sasuke không nghĩ Jiji có cùng cảm xúc giống cảm xúc mà cậu có với Naruto với
Menou, Ganno, hay Penjira. Dù có lẽ Jiji có vài kiểu gắn bó khác.
“Zansuru đã chết. Chúng ta sẽ giao ngươi cho lực lượng giám hộ tại Redaku, sau
đó trở về đất nước, nhưng trước đó… hãy hỏi ta câu hỏi của ngươi.”
Đứng cạnh Sasuke, Menou vươn đầu ra, nghiêng sang bên nhìn đăm đăm vào Jiji.
Jiji lần lượt nhìn vào Menou và Sasuke rồi thả lỏng.
“Dù sao thì kế hoạch cũng không thành… ” – Từng chút một, tiếng lầm bầm của
anh ta chuyển thành lời nói.
M E O K I | 185
“… ban đầu, ta là shinobi của Làng Cát… nhưng vị Bá tước nước Redaku mời ta
đến thủ đô. Lúc đó vị vua đầu vẫn còn sống. Tên Bá tước có âm mưu tạo ra đội
quân riêng gồm những bạt nhẫn. Khi ở tại Cung Điện Hoàng Gia, hắn thậm chí còn
chỉ định một miko để chăm sóc ta. Trong thời gian đó, ta đã dần thích cô ấy. Thay
vì tham gia cuộc chiến, ta muốn được ở cạnh cô ấy, sống trọn đời với cô ấy tại
Redaku.”
“Tên Bá tước đó biết chứ?” – Sasuke hỏi, Jiji đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ.
“Ta cũng tự hỏi liệu ai đó đã thấy bọn ta khi bọn ta ở cùng nhau.”
“Và đổi lại, là sự hợp tác với Zansuru?”
“Phải, Zansuru từng là nhà khảo cổ học từ Cung Điện Hoàng Gia. Ông ta đã giải mã
thành công cuốn sách tìm được tại kho lưu trữ nói về cách tái sinh. Dù ông ta có
biết cách thi triển, nhưng lại không có chakra để thực hiện. Đó là lí do tại sao ta
được gọi đến, để thi triển thuật tái sinh. Nếu ta hợp tác với Zansuru trong vòng
một năm, ta có thể ở bên người ta yêu. Ta đã hứa với cô ấy… rằng sau khi hoàn
thành nhiệm vụ dài hạn này, ta sẽ gặp lại cô ấy ở thủ đô, nhưng… một năm sau…
… cô ấy đã rời khỏi thế giới này.” – Anh ta nhìn đăm đăm xuống đất với vẻ mệt
mỏi trước khi tiếp tục.
“Ta đã sai… ta không nên rời đi nếu cô ấy quan trọng với ta như vậy. Ta đáng lẽ
không được để mặc cô ấy một mình… Sasuke, đó là điều ta đã cố nói với ngươi,
ngươi không thể bỏ mặc vợ mình phía sau. Đó là cảm xúc thật sự của ta. Con
người.. chết dễ dàng lắm.”
Menou phát ra tiếng động nhỏ nơi cổ họng. Jiji nhìn nó, dù nó có hiểu câu chuyện
hay không, nó vẫn ngồi đó, nhẹ nhàng lắng nghe.
M E O K I | 186
“Ngay từ đầu ta đã biết mục đích của Menou là để mắt đến tù nhân. Họ chỉ tiết lộ
ý định thực sự vào ngày ta biết cô ấy đã chết. Dùng các con thú như vũ khí. Tất
nhiên, lúc đầu… đó không phải là điều ta quan tâm. Sau đó Zansuru và Bá tước
cho ta động lực.”
“Động lực?”
“Nếu ta hợp tác để tái sinh đám thú đó, và nếu tìm được thi thể của cô ấy… ta có
thể tái sinh cô ấy và gặp lại cô ấy lần nữa.”
“Ngươi sẽ tái sinh cô ấy… bằng thuật tái sinh…”, Sakura thắc mắc.
“Ồ, đừng quá đau buồn, sensei, đừng trưng ra bộ mặt ấy. Tôi chỉ rất muốn được
nhìn thấy cô ấy lần cuối, kể cả bắt buộc phải dùng cấm thuật. Sasuke… nếu ngươi
ở vị trí của ta, chẳng phải ngươi cũng sẽ làm điều tương tự sao?”
Sasuke im lặng. Cậu thực sự không thể phủ nhận.
Sasuke nhớ lại cuộc hội ngộ với Itachi khi anh ấy được đưa về bằng Tạp Giới
Chuyển Sinh, những kí ức không thể thay thế được.
Cậu nghĩ, chỉ vài khoảnh khắc nói chuyện với anh ấy thôi cũng đủ làm tan đi mọi
sự hiểu lầm của cậu. Dù đó chỉ là kết quả của Tạp Giới Chuyển Sinh.
Nếu Sasuke mất đi người vợ cậu yêu thương… ai dám chắc là cậu sẽ không phạm
phải lỗi lầm tương tự như Jiji.
“Phải… tôi cũng sẽ làm vậy.” – Sakura trả lời.
M E O K I | 187
“Nếu tôi mất Sasuke-kun, và cơ hội được sử dụng Tạp Giới Chuyển Sinh đang có
trước mắt, tôi sẽ không ngần ngại thử nó. Bất cứ điều gì cũng được, chỉ để tôi có
thể gặp lại anh ấy lần nữa.”
“… là vậy sao…”
Liệu cô có hiểu được cảm xúc của tôi không…
Jiji định nói thì Sakura cắt ngang – “Nhưng…”
“… chỉ vì chúng tôi không thể bên nhau nữa, không có nghĩa là tôi chỉ còn lại một
mình. Bạn bè tôi chắc chắn sẽ ngăn tôi lại và nói rằng tôi thật ngốc. Chúng tôi cũng
sẽ ngăn anh lại giống vậy. Buộc cô ấy phải hồi sinh thông qua nhẫn thuật… Margo
sẽ không hề muốn thế.”
“Margo?” – Sasuke phản ứng, ngước mặt lên.
Margo. Có phải đó là tên người yêu của Jiji?
Bức thư Sasuke vừa nhận được kẹt trong túi. Sasuke mở lá thư nhăn nhúm, lần
theo dòng chữ.
“… Jiji, ngươi đã ở đây hơn một năm. Làm thế nào ngươi biết Margo đã chết?”
“Giấy chứng tử của cô ấy được gửi đến ta. Dịch bệnh đã giết cô ấy đang quằn quại
trong khổ sở. Có chữ kí của chính Bá tước.”
M E O K I | 188
“Tên Bá tước cũng là kẻ đồng lõa.” – Sasuke đưa lá thư từ Kakashi cho Jiji.
“Có điều được viết trong lá thư ta nhận được từ người bạn của ta. Vị vua mới
Nanara đã đánh sập chế độ độc tài của tên Bá tước và trao lại quyền kiểm soát
cho nữ hoàng tại thủ đô. Có chi tiết nói rằng người phụ nữ tên Margo đã giúp đỡ
việc hộ tống vị vua mới, cô ấy là miko tại Cung Điện Hoàng Gia.”
“… hả?!”
“Thông tin từ một nguồn tin cậy.”
Đôi mắt Jiji lần theo dòng chữ trong lá thư; anh ta bắt đầu run rẩy với những
thông tin trong đó. Một cục ấm ức bắt đầu hình thành trong họng Jiji. Đôi mắt anh
ta dính sát từng chữ cùng nước mắt rơi tràn trên gò má. Anh đã băn khoăn không
biết liệu Margo còn sống không, vì ước muốn ấy mà… tại sao anh ta lại không
nhận ra mình đã bị Zansuru lợi dụng?
Nước mắt Jiji chảy ra càng nhiều, chúng bám trên mặt rồi đọng trên đầu gối, vài
giọt rơi xuống nền đất tạo thành tiếng.
Sau đó… là tiếng gầm gừ.
Jiji ngẩng mặt lên. Một con thú ăn thịt lẻn từ sau nhắm tới Sakura. Nó hạ mình rồi
đá mạnh xuống đất, bật lên không trung.
“Senseiii!”
M E O K I | 189
Jiji bắt đầu kết ấn. Là ấn hóa giải thuật tái sinh. Ngay sau đó, Sakura cũng phản
ứng lại bằng cách đấm vào quai hàm con thú.
ẦMMM!!!
Con thú lập tức bay khỏi mặt đất, phần da trên chóp mũi nó bắt đầu tróc ra, lơ
lửng trong không trung. Da nó vỡ ra thành bụi, tiếp tục bay lên dù không hề có gió
thổi qua.
Jiji đã kết ấn giải thuật. Đám thú không còn kẹt trong thuật tái sinh nữa.
Đám thằn lằn bay bị chế ngự bởi tù nhân, con thú đầu cứng với cổ chân bị nghiền,
con Titan đang chìm dưới hồ. Tất cả linh hồn bị nhồi nhét trong cơ thể mệt mỏi
cuối cùng cũng được giải thoát khỏi sự thống trị tham lam, trở về giấc ngủ vĩnh
hằng.
Và tất nhiên, Menou cũng vậy.
Menou phát ra tiếng từ cổ họng, nói lời tạm biệt. Nó ấn và ngọ nguậy đầu vào
lòng Sasuke, ngoe nguẩy chiếc đuôi.
“Về nhà đi, Menou.”
M E O K I | 190
Sasuke gãi cằm Menou đang nheo mắt hạnh phúc, nó trút hơi thở cuối cùng.
Menou cố bám lấy Sasuke trong khi thân thể nó càng lúc càng trong suốt.
“Ngủ ngon.”
Tay, chân, thân, tất cả đều trở thành cát bụi. Bay tới nơi không còn xung đột,
không còn nỗi đau nào nữa.
Khi đám bụi xám tối tăm bay lên, tuyết trắng bắt đầu rơi xuống. Bông tuyết rơi
xuống má Sasuk, cậu ngước lên, ngạc nhiên trước những màu sắc giao thoa trên
không trung. Các tinh thể băng tuyết rơi xuống phản chiếu ánh trăng thành cầu
vồng.
Con thú ăn thịt mà Sakura vừa đánh đang dữ dội chống lại cái chết. Nửa cơ thể nó
đã biến mất nhưng lửa trong đôi mắt nó chứng tỏ nó chưa bỏ cuộc. Con thú kéo
chiếc đuôi dài, buộc cơ thể chuyển động. Nó bật người rồi đáp xuống chỗ Jiji.
Đó có phải là sự trả thù vì nhẫn thuật, hay chỉ đơn giản là bản năng kẻ săn mồi?
Jiji hoàn toàn mất cảnh giác khi chỉ vừa hóa giải thuật tái sinh, phản ứng của anh
ta hoàn toàn bị trì hoãn.
Máu tươi phụt ra từ cơ thể Jiji. Móng vuốt cong của nó đâm xuyên ngực Jiji, đầu
móng dừng sâu tận cổ họng.
“Jiji!!!”
M E O K I | 191
Con thú ăn thịt đã hoàn thành việc trả thù của nó, biến thành cát bụi hoàn toàn và
tan vào không trung, để lại máu chảy khắp nơi.
“Cố lên!!!”
Sakura chạy đến cắt đứt sợi chakra từ lá bùa. Sasuke đỡ lấy cơ thể Jiji rơi xuống
phía sau.
Tay Sakura đang cố xác định vị trí vết thương thì bị ngăn lại bởi bàn tay bê bết
máu của Jiji.
“Đừng… làm thế, tôi…”
“Thôi đi!” – Sakura nén chakra qua tay Jiji bất chấp yêu cầu của anh ta.
“Chẳng phải anh muốn được thấy Margo sao?! Sao anh có thể làm được điều đó
khi đã chết chứ?”
“Đó là tất cả… những gì… cô có thể…” – Tầm nhìn Jiji tối dần.
“… ít nhất… tôi không để cho… người khác… cạnh tranh với… tôi… lần nào nữa…”
M E O K I | 192
Máu làm nghẹn cổ họng Jiji. Anh ta thậm chí không còn sức mà ho chúng ra nữa.
Cảm giác như đang chìm dưới nước vậy. Jiji không thể chống lại cơ thể càng lúc
càng nặng nề này nữa, cuối cùng nhắm mắt lại.
Rốt cuộc, nghĩ rằng đằng nào thì anh cũng chết một mình, nên anh vẫn muốn
cười, theo cách nào đó.
Khi anh biết rằng Margo đã chết, anh thực sự hối hận đến nỗi muốn chết theo cô
ấy. Vì đã để Margo lại một mình. Vì đã không ở cùng cô. Anh nghĩ Margo đã chết
vì anh đã không ở bên để bảo vệ cô.
Nhưng, đó rốt cuộc chỉ là sự kiêu ngạo của bản thân anh thôi.
Ở đâu đó xa xa, anh có thể nghe thấy Sasuke và Sakura vẫn đang gọi anh.
Đôi vợ chồng đó, anh không thể không ghen tị.
Dù anh có ở nơi đâu, nếu sự liên kết của anh với cô ấy đủ mạnh, anh sẽ không
phải làm điều này. Sự thật không phải là cái gì đó có thể dễ dàng hiện hữu.
Nhưng, đã quá muộn với những điều hối tiếc này rồi.
Tận thẳm sâu tầm nhìn hoàn toàn tối tăm,
Margo gọi tên anh.
M E O K I | 193
M E O K I | 194
Tại đài tưởng niệm, tân vương Nanara đặt xuống bó hoa anh túc đỏ xanh, chắp
hai tay lại.
Tên của 62 tù nhân được khắc trên đá hoa cương sáng bóng, là những người đã
chết tại nơi này trong sự kiện năm đó.
Bóng từ Viện Thiên Văn Học cũ đổ xuống, tòa nhà đó vẫn là đống đổ nát, nhưng
các công cụ quan sát thiên văn có giá trị, các tác phẩm văn học cổ trong đó vẫn
còn nguyên vẹn. Nanara bỏ hai tay xuống, quay lại nhìn hai người hầu cận của
mình.
“Còn chị gái của ngài thì sao?”
“Ta sẽ trở lại đây vào ngày mai, sau khi thanh tra xong phía bắc.” – Cậu ta chờ đợi
câu trả lời của người hầu cận, mái tóc màu hạt dẻ của cô rủ xuống. Là Margo.
“Tôi hiểu.”
Nghe vậy, Nanara gật đầu.
“Ta chỉ đặt mục tiêu của mình vào Nagare và thủ đô, nên việc xây dựng lại chỗ
này tạm thời bị hoãn lại. Nhưng thiên văn học là môn nghiên cứu học thuật quan
trọng nhất tại Redaku. Nếu chúng ta tái thiết lại Viện nghiên cứu, chúng ta sẽ
không chỉ nghiên cứu các thiên thể, mà còn có thể khai quật tất cả các hóa thạch
này một cách đúng đắn. Nếu nói rằng chúng ta sẽ thành lập thêm cơ sở nghiên
cứu sinh vật cổ… ngươi có nghĩ rằng chị gái ta sẽ mắng ta không?”
“Dạ, nếu vậy thì e rằng tôi sẽ hơi bị tức giận đấy, thưa ngài. Ngài nghĩ chúng ta sẽ
tìm nguồn lực từ đâu để tài trợ cho việc này chứ? Ngài phải suy nghĩ đến việc
dùng nguồn thuế lợi tức khiêm tốn hơn chút đi!” – Margo nói giọng y chang
Manari khiến người hầu cận khác kế bên cô cười lớn; dù vậy nhưng cô vẫn tiếp
tục với nụ cười toe toét – “Nhưng cả khi nếu họ tức giận, tôi vẫn không bận tâm
đến nhiều đâu. Vì vậy hãy nghĩ ra lời nào đó thật xuôi tai nhé!”
M E O K I | 195
“Thật là một ý kiến hay! Y như dự đoán, Margo, ngươi nói đúng!”
Sau khi gật đầu hưởng ứng, Nanara chạy vội về chỗ con ngựa của cậu đang nghỉ
ngơi dưới tán cây. Rướn người lên bằng bàn đạp, cậu ta nhảy lên yên ngựa, quay
lại nhìn hai người hầu cận. Người phụ nữ không bao giờ ngừng giúp đỡ và chăm
sóc cậu, cùng với người là tù nhân mẫu mực được giảm bản án vì đã cải tạo tốt,
cậu ta đặc biệt mang theo họ để hướng dẫn họ về địa hình xung quanh.
“Tiếp theo ta muốn được xem chỗ hồ nước kia. Nhanh lên nào, Margo! Jiji!”
***
Tại quán cà phê nổi tiếng - “Cửa Hàng Bánh Ngọt Tami”, nằm tại khu phố cổ gần
Konoha.
Ino gặp Sakura, họ ngồi dưới mái hiên của quán.
Dù hằng ngày đều bận rộn với việc nhà, họ vẫn gặp nhau nhiều lần trong tháng để
cùng uống vài ngụm trà. Có rất nhiều điều cô muốn hỏi và nói chuyện với cô bạn
thân của mình, về chồng, về công việc và con cái.
“Dạo này tớ hay làm mái tóc của Inojin xoăn tít luôn.”
“Heh? Inojin không phản đối gì luôn hả?”
M E O K I | 196
“Ờ, hình như tớ hơi ép nó thì phải, cơ mà nó ghét mái tóc đó thật. Thằng bé di
truyền mái tóc thẳng từ Sai mà. Tớ đã nỗ lực rất nhiều để tạo kiểu, nhưng mà
chẳng được gì vì tóc nó cứ lập tức thẳng băng lại !”
“Chà! Nếu thằng bé không có mái tóc rối bù đó, có lẽ tớ sẽ ganh tị chút đấy. Nói
đến tóc rối, hình như tớ có nghe kể từ Temari rằng tóc rối của Shikamaru kinh dị
lắm!”
“À, cái đó thì tớ biết. Tớ cũng thấy nó nhiều lần khi làm nhiệm vụ với cậu ta. Cậu
ta trông cứ như con nhím luôn vậy.”
Họ tiếp tục thưởng thức món dango ba màu hương đậu đỏ và bánh kếp anmitsu –
là món mới trong thực đơn.
“Oh!” – Ino thay đổi chủ đề, nhìn vào Sakura.
“Sasuke-kun thì sao ?!”
Anh ấy đang trên đường về nhà từ văn phòng Hokage phải không nhỉ?
Anh ấy chỉ đi tay không; nhưng bất kể lúc nào đi nữa, dáng đi của anh vẫn chững
chạc, gương mặt và phong thái cũng vậy, nên bất kì chỗ nào chúng ta đi anh ấy
luôn là người nổi bật.
Sakura đưa tay lên, duỗi cơ lưng rồi đột ngột gục đầu xuống bàn, ôm cánh tay
trước mặt, rên rỉ.
“Sasuke-kun vẫn rất rất rất là ngầu…”
M E O K I | 197
“Hể? Giờ vẫn vậy sao?” – Ino nhìn thẳng vào Sakura, ngạc nhiên – “Ờ thì đồng ý là
sự hào nhoáng đó của Sasuke-kun vẫn không thay đổi gì rồi, nhưng mà, cậu đã kết
hôn với Sasuke được bao năm rồi đấy! Bộ cậu thật sự vẫn còn cái cảm giác rộn
ràng đó trong tim sao?”
“Ừm…”
“Chẳng phải hôm qua hai người bọn cậu vừa trở về sau nhiệm vụ dài sao?”
“Ừ, phải. Thì tại đang phải đảm đương nhiệm vụ nên hiển nhiên đó không phải lúc
để bản thân bị mê hoặc bởi Sasuke-kun được… chính vì là một shinobi nên nó đã
ngăn tớ, không để tớ vượt qua lí trí, chỉ khi tớ trở về làng thế này… tớ mới hoàn
toàn nhớ lại cảm giác đó…”
“ Rồi rồi, tớ hiểu mà. Cảm ơn vì bữa ăn.” – Ino nói như đang chọc ghẹo. Bắt đầu
cắt cái bánh kếp phủ socola bằng dao, cô nghiêng người về trước, cười lớn.
“Hể… cậu đang mang trang sức đấy à, hiếm thấy nhỉ. Có chuyện gì với chiếc nhẫn
ấy thế?”
“Oh… cái này à?”
Sakura nhìn xuống ngón tay đeo nhẫn của cô. Cô ngắm viên đá nhỏ màu đỏ ấy lần
nữa, cười khúc khích.
Ino nhìn vào nụ cười của Sakura, nheo mắt lại, “Lại gì đây.”
Có thể, bản chất nó không phải là quà, nhưng dù thế, với Sakura, chiếc nhẫn ấy đã
trở thành báu vật của cô.
Chakra của Sasuke hòa hợp với các nguyên tố cậu điều khiển được với Thổ độn,
từ đó tạo ra chiếc nhẫn. Chính nhờ nó nên Sasuke mới tìm được cô nằm bất động
M E O K I | 198
trong đống đổ nát kia, nhờ vào lượng chakra rất nhỏ trong chiếc nhẫn, bằng
Sharingan của mình, cậu đã tìm thấy cô.
Chiếc nhẫn này chính là vị cứu tinh của cô.
… nhưng, dù gì thì nó vẫn hơi vướng víu với công việc.
Sau khi tạm biệt Ino, trên đường về nhà, Sakura tháo chiếc nhẫn ra rồi cất nó vào
túi, cô tự cười khẩy mình với chút nhói trong lòng.
Ngày nào đó – trong tương lai xa xôi kia, khi mình trở thành bà ngoại, khi mình
nghỉ hưu rồi, lúc ấy mình sẽ đeo nó.
Cho đến lúc đó, cô sẽ luôn trân trọng chiếc nhẫn quý giá này.
Sakura nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn yên vị trong túi.
Khi Sasuke-kun trở thành ông ngoại, … liệu anh ấy sẽ nhớ đến chiếc nhẫn anh đã
trao cho mình?
***
Sarada sẽ tự mình làm bữa tối, cô bé về nhà với túi đồ trên tay.
“Hôm nay, mình sẽ tự tay làm tất cả mọi thứ!” – Cô tuyên bố đầy tự tin. Từ khi ở
nhà Iruka, có vẻ Sarada hoàn toàn ghiền nấu ăn mất rồi.
M E O K I | 199
“Mình đã làm được khá nhiều món với Iruka-sensei rồi, mình nghĩ mình sẽ làm tốt
hơn trước nữa!”
Tối đó, chiếc bàn ấy tràn ngập hoàn toàn thức ăn… nhưng, có vẻ đó là quá nhiều
với ba người.
Món chính cô bé làm là lẩu Sukiyaki… với cà chua, bên cạnh là các món ăn kèm
như rau hầm, đậu phụ, salad cà chua, súp lơ hấp và trứng cuộn. Ngoài ra còn có
món cá thu đao phi lê nướng. Ba chén cơm với lát thịt gà ướp nước tương cùng
với bánh bí đỏ chiên được bày biện đẹp mắt.
Sarada đã dồn hết tâm huyết vào bữa tối để cả nhà có thể từ từ thưởng thức toàn
bộ các món ăn kèm.
“Tuyệt quá! Con đã nấu rất nhiều món papa thích nè!”
“Vâng ạ… mà cũng may mắn đó mama, cà chua hôm nay khá rẻ.” – Dù có là trùng
hợp đi nữa nhưng vẫn có kha khá cà chua trên đĩa của Sasuke.
Cả gia đình Uchiha quây quần quanh bàn ăn, cũng là lần đầu tiên họ được ăn cùng
nhau sau khoảng thời gian dài. Sasuke cứ tiếp tục ăn rồi chẳng nhận xét gì, nên
Sakura đá nhẹ cổ chân cậu dưới bàn.
“Hửm?”
Sasuke ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt Sakura đang nhìn chằm chằm vào mình.
M E O K I | 200
Sau vài giây im lặng, anh bỗng cứng đờ, cuối cùng cũng nhận ra—
“Ngon lắm.” – Sasuke buông lời cảm kích ngắn gọn.
“Hể? Papa nghĩ vậy sao?”
“Ừ. Ngon lắm, thật mà.” – Ngôn từ của chồng cô vẫn hạn chế như thường lệ,
nhưng vẫn đủ truyền đạt được.
“Nè, Papa không cần nói thế chỉ vì do con nấu đâu.” – Sarada nói, nhưng con bé
dường như rất vui.
Họ ngồi được một lúc thì chuông cửa reo.
“Để em.” – Cả hai người cùng đứng dậy, nhưng Sakura đi đến cửa trước Sasuke.
Cô mở cửa thì thấy Shikamaru đang đứng với đống tài liệu bên hông.
“Xin lỗi vì đã làm phiền bữa tối của mọi người.”
“Không sao đâu. Cậu đang vội à?”
“Ừ… mà giọng Sarada có vẻ vui đấy.” – Shikamaru nói khi nhìn lối vào nhà phía
sau Sakura.