Lisbeth và Silica những người đã đăng nhập vào đây để cứu Nhân Giới Phòng Vệ
Quân lúc trận Ngoại Thế Chiến sắp kết thúc đã nói rằng Yui là người đã dẫn dắt họ
cũng như Sinon và Leafa đến được Underworld. Cô nhóc đã tập hợp mọi người lại,
giải thích rõ ràng về thực trạng của Underworld và sự quan trọng của Alice, và yêu
cầu hợp tác.
Nếu không nhờ hành động của Yui, Nhân Giới Phòng Vệ Quân được dẫn dắt bởi
Asuna sẽ bị càn quét hoàn toàn và Alice đã có thể bị Hoàng Đế Vector bắt đi. Khi nghĩ
rằng họ không thể nào gặp lại đứa con gái yêu quý đã cố hết sức ngoài kia - hơn thế
nữa, họ còn không thể nói ngay cả một lời cảm ơn đến cô nhóc, thật sự rất đau đớn,
nhưng chắn chắn cô nhóc sẽ hiểu được thôi. Ngay cả khi Kirito và Asuna không còn
cách nào khác và bị chia cách bởi rào cản thời gian và không gian, họ sẽ vẫn luôn
yêu thương Yui.
Có lẽ Yui sẽ giải thích tất cả về Underworld và Alice như "một bằng chứng cho sự tồn
tại của các thế giới VRMMO bắt đầu từ SAO và tất cả mọi sinh vật sinh sống trong
đó". Nên Asuna phải cố hết mình để bảo vệ thế giới này. Giờ đây, khi con đường đi
đến hòa bình giữa Nhân Giới và Vùng Đất Bóng Tối đã mở ra, việc ngăn chặn một
cuộc chiến khác là điều hết sức cần thiết.
"...bởi vì nếu ta không làm hết sức mình..."
Kirito lẩm bẩm như thể nghe được những suy nghĩ của Asuna. Anh vỗ nhẹ vào lưng
cô với bàn tay vừa vuốt mái tóc dài, lấy vài loại hạt và trái cây từ cái khay gỗ, mở to
miệng và nhai chúng nhồm nhoàng. Underworld là một thế giới ảo, nhưng không như
Aincrad, nơi trạng thái đói bụng kéo dài mà không gây tổn thương về thể chất, ở đây
Sinh Mệnh sẽ bắt đầu giảm xuống và sự hiếu hụt dinh dưỡng sẽ dẫn đến bệnh tật,
nên thức ăn nơi đây cũng quan trọng như ở thế giới thực vậy.
Cuộc điều tra bộ phận quản lý Nam Centoria được tổ chức ngay tức thì vào sáng hôm
đó tiết lộ rằng không có bất kỳ lệnh thuyên chuyển nào cho vấn đề về ba goblin núi,
và rõ ràng rằng viên công chức đã ghé thăm nhà trọ không thực sự tồn tại. Dù cho
con ấn của bộ phận quản lý đã được đóng lên tờ lệnh đó, như đã được nữ nhân viên
nhà trọ chứng kiến, nhưng vì bản thân con dấu đó có thiết kế rất đơn giản, nó rất dễ
bị làm giả. Dĩ nhiên, nếu người đó có thể lách qua được Danh Mục Cấm Kị thứ cấm
việc làm giả bất kỳ dấu hiệu hay chữ ký nào.
Tuy nhiên, kẻ đã tự tay giết Yazen già và Asuna đã nhìn thấy qua "thuật phản chiếu
quá khứ" - nói đúng hơn, cô chỉ thấy được một cánh tay cầm con dao găm - không bị
ràng buộc bởi Danh Mục Cấm Kị. Nếu viên công chức giả mạo đã mang những goblin
núi đi chính là kẻ đó, hắn có thể làm giả bất cứ con dấu nào.
T r a n g 151
Việc điều tra ở bộ phận quản lý kết thúc sau bữa trưa, và kết quả là cả Nam Centoria
đã được đặt dưới cuộc tìm kiếm ba goblin bị bắt cóc. Thành phố rất rộng lớn, nhưng
nó chỉ là một phần tư của thủ đô trung tâm. Hơn nữa, những vệ binh của Nam Centoria
đã thuần hóa 20 con sói sa mạc với khứu giác nhạy bén, và có vẻ như việc những
goblin có bị giữ trong một tòa nhà hay không có thể được biết chỉ bằng việc ngửi mùi
bên trong từ ngoài cửa. Cho đến chiều thì tất cả những tòa nhà chắn hẳn sẽ được
kiểm tra xong, nên Kirito và Asuna hiện đang đợi báo cáo tìm kiếm từ phòng riêng của
họ trong Thánh Đường.
Thực tế, cả hai người họ đều muốn tham gia vào cuộc tìm kiếm, nhưng chỉ huy hiệp
sĩ Fanatio, người lo ngại rằng có khả năng vụ bắt cóc này là một cái bẫy để dụ Đại
Diện Kiếm Sĩ của Nhân Giới ra mặt tương tự như vụ án của Yazen, đã bảo họ ở lại
trong Thánh Đường. Vậy thì họ muốn ít nhất tập trung ở phòng hội nghị lớn trên tầng
thứ năm mươi, nhưng rồi trưởng Bộ Thần Thuật Ayuha nhất mực yêu cầu Asuna ở
yên trong phòng đến khi cô hoàn toàn hồi phục tinh thần từ kiệt quệ khi sử dụng thuật
phản chiếu quá khứ.
Ngay cả Ayuha Furia, một trong những thần thuật sư giỏi nhất Underworld, cũng
không dùng được thuật Phản Chiếu Quá Khứ, và lý do Asuna dùng được, dù chỉ trong
một thời gian ngắn, theo Ayuha nghĩ, liên quan đến sức mạnh của nữ thần Stacia.
Asuna cứ liên tục giải thích rằng cô là người của thế giới thực và không phải là nữ
thần sáng tạo Stacia tái thế, nhưng không chỉ có những nhân viên và giáo sĩ của
Thánh Đường, ngay cả những Hiệp Sĩ Hợp Nhất cũng không hoàn toàn bị thuyết phục
bởi điều đó. Để ngăn chặn sự hiểu lầm này lan rộng, cô đã cố sử dụng "năng lực thao
tác địa hình không giới hạn" ít nhất có thể... nhưng trong khi cố gắng ngăn chặn con
cơ long của Kirito đâm vào Thánh Đường chỉ một tuần trước đó, cô đã đã biến đổi
những tầng trên cùng của Thánh Đường ngay trước mắt dân chúng.
Dù sao thì, Ayuha nghĩ linh hồn Asuna đã thích nghi phần nào với lượng thông tin
không lồ và do đó có thể chịu được thuật phản chiếu quá khứ. Thực tế, gánh nặng
của chính thần thuật này không giảm đi, Asuna có thể sử dụng nó vì cô tin tưởng vào
bản thân mình, và cũng vì cô ý thức được rằng sự an toàn của những goblin núi là
một vấn đề nghiêm trọng trực tiếp liên quan đến sự biến động của toàn Nhân Giới,
hay của cả Underworld.
Cũng như trong vụ án sát hại Yazen già ở Nhân Giới, tên tội phạm đã bắt cóc ba
goblin kia chắc chắn đã chuẩn bị một tình huống tương tự, rằng nếu ba người đó
được tìm thấy đã chết, hòa bình cuối cùng cũng hình thành giữa hai bên sẽ chịu tổn
hại cực kỳ nghiêm trọng.
T r a n g 152
Nếu những goblin đồi núi không được tìm thấy trong cuộc tìm kiếm khắp Nam
Centoria, chỉ còn lại duy nhất một phương án. Một lần nữa, ở nhà trọ đó, Asuna phải
dùng thuật phản chiếu quá khứ để tra ra đích đến của chiếc xe ngựa đó. Nhưng việc
này rất rắc rối. Vì di chuyển là bất khả thi giữa lúc thi triển thần thuật, cần phải liên tục
di chuyển theo những điểm mà chiếc xe ngựa trong chiếc đĩa thủy tinh biến mất và
lặp lại liên hồi, nhưng ngày hôm qua cô ấy chỉ mới dùng nó có một lần và nó đã đủ
khiến cô gục ngã. Asuna không biết được cô có thể thi triển thuật thức này bao nhiêu
lần, tính cả thời gian nghỉ hồi sức.
Kirito có ánh nhìn lo lắng vì anh hi vọng rằng những goblin sẽ được tìm thấy an toàn
trước khi cần đến thuật phản chiếu quá khứ. Tuy nhiên, niềm hi vọng đó đang dần
biến mất. Mặc dù đã hai tiếng rưỡi trôi qua từ khi cuộc tìm kiếm bắt đầu, nói gì đến ba
người mất tích, đến cả cỗ xe ngựa dùng để bắt cóc vẫn chưa được tìm thấy.
Asuna thay đổi chủ đề cố làm dịu đi tâm trạng căng thẳng của Kirito người đang rơi
vào im lặng lần nữa sau khi ăn xong một chiếc bánh.
"Mà này, hai em ấy ra ngoài rồi hả?"
"Eh...? Ah... yup."
Sau khi chớp mắt vài lần, Kirito nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Theo anh biết, Tsukigake của Ronye gần đây không thích ăn cá, nên họ đã đi đến
một cái hồ ở vùng ngoại ô để sửa thói xấu đó."
"Heh... Vậy ra rồng cũng có sở thích nhỉ."
Khi cô khẽ cười khúc khích, Kirito cũng thư giản phần nào.
"Rõ ràng là vậy. Hainag, người giữ chuồng rồng đã khuyên họ nên cho chúng ăn
những con cá do chính chúng bắt được."
"Ah, thức ăn trở nên ngon một cách kỳ lạ khi ta tự mình làm ra chúng. Hồi đó em
thường đi tìm thảo dược và nấm hoang ở nhà bà em ở Miyagi17..."
17 Một tỉnh miền Bắc Honshu, có 23% lãnh thổ là các công viên thiên nhiên.
T r a n g 153
Ký ức tuổi thơ sống lại sinh động làm cô quên đi nỗi đau hiện tại, và Asuna thở dài
nhẹ nhõm.
Giờ nghĩ lại, những nguyên liệu mà mình dùng để nấu ăn cho đến giờ đều đến từ chợ
ở thủ đô trung tâm, mình chưa từng dùng nguyên liệu mà mình tự tìm ra trong thế giới
này bao giờ. Nhưng nguyên liệu ở Underworld sẽ bắt đầu mất đi Sinh Mệnh ngay sau
khi được gặt hái, và có vẻ như nó còn ảnh hưởng trực tiếp đến mùi vị của món ăn,
nên lần tới mình sẽ thử nấu ăn ngay tại nơi tìm thấy nguyên liệu... nghĩ thế, cô bất ngờ
hỏi:
"Cái hồ mà hai em ấy đi đến nằm ở đâu thế?"
"Err, ừm, anh đoán nó không nằm ở lãnh địa của Hoàng Đế Bắc Đế Quốc. Có vẻ như
băng ở đó chưa tan hẳn... mặc dù..."
Vì câu nói của Kirito chậm lại và dừng hẳn, Asuna nghiên đầu và nhìn anh.
Đại Diện Kiếm Sĩ chăm chú nhìn vào một điểm nhất định trong không khí với khuôn
mặt lơ đễnh. Sau cùng, anh chầm chậm nhíu mày và thì thầm:
"...Không ở trong thành phố Centoria, phía bên ngoài... Chẳng hạn như, có thể nào
họ bị đưa đến một lãnh địa trước đây... có thể không...?"
Rõ ràng rằng câu nói đó là về những goblin đang mất tích. Asuna liền lắc đầu.
"Điều đó là bất khả thi. Từ khi xảy ra vụ án của Yazen, người dân và xe ngựa đi qua
Đại Môn ở Nam Centoria đều được kiểm tra hành lý gắt gao. Dù những goblin nhỏ bé
thế nào, em không tưởng tượng được ai đó bỏ qua họ... bên cạnh đó, cả ba người họ
hẳn phải bị trói lại hoặc bất tỉnh."
"Yup, anh cũng nghĩ nó là bất khả thi để đi qua Nam Môn, nhưng... thế còn những
cánh cổng khác thì sao?"
Cô nhìn chằm chằm vào Kirito và nhanh chóng trả lời bằng một câu hỏi khác.
"...Ý anh là cỗ xe đó đã đi qua Bức Tường Bất Tử và đi đến Đông Centoria hay Tây
Centoria sao...?"
"Hoặc là nó đã đi qua đến hai lần, đến Bắc Centoria."
"Uh-hm..."
T r a n g 154
Asuna gặp phải một khả năng mà cô chưa từng nghĩ đến.
Ngay cả Asuna người đã thấy qua một vài thề giới ảo, không thể nào tránh được nỗi
kinh sợ khi đứng trước kiến trúc trường tồn và bất khả diệt đến phi lý kéo dài tổng
cộng 3000 kilolu và chia cắt Centoria và cả Nhân Giới ra bốn phần.
Người ta nói, rằng Giáo Sĩ Tối Cao đã làm cho nó xuất hiện chỉ trong một đếm bằng
thần thuật, nhưng ngay cả với năng lực thao tác địa hình không giới hạn được ban
cho tài khoản của Stacia, làm điều tương tự là bất khả thi. Lượng thông tin khổng lồ
chảy vào fluctlight sẽ không thể chịu đựng được, kết quả là người đó sẽ bất tỉnh sau
khi làm ra được bức tường chỉ mười kilolu.
Vì lẽ đó, Asuna không thể nào tưởng tượng ra ai có thể xâm hại Bức Tường Bất Tử,
hay đi trên đỉnh của nó như Kirito làm ngày hôm qua. Do đó, ngay từ đầu cô đã loại
trừ khả năng rằng cỗ xe chở những goblin núi đi qua bức tường.
"...Để đi qua bốn cánh cổng trên Bức Tường Bất Tử, cần phải có giấy thông hành của
Thánh Đường hoặc lệnh thông hành một ngày của bộ phận quản lý của một trong Tứ
Đế Quốc... nhưng..."
Kirito tiếp tục sau lời nói mơ hồ của Asuna:
"...Những kẻ bắt cóc có thể làm giả lệnh thuyên chuyển của bộ phận quản lý Nam
Centoria. Giấy thông hành bằng đồng sẽ khó làm giả, nhưng nếu nó là lệnh thông
hành bằng da.. Trong trường hợp đó, modus operandi18 của vụ này trở nên giống
với vụ việc ở Obsidia rồi..."
"Kẻ mặc áo choàng đen" đã bắt cóc con gái Lisetta của Đại Sứ Scheta và Chỉ Huy
Iskahn, trốn ở tầng trên cùng của Lâu Đài Obsidia mà ai cũng nghĩ là bất khả thi để
xâm nhập. Lý do mà kẻ đó có thể vào và ra khỏi tầng trên cùng có vẻ như vẫn chưa
được làm rõ. Tuy nhiên, khuôn mẫu hành động đúng là rất giống với vụ bắt cóc những
goblin núi lần này.
Kirito mím chặt môi một lúc lâu, sau đó nhanh chóng đứng lên.
"Ta hãy mở rộng cuộc tìm kiếm ra Bắc, Đông, Tây Centoria và cả những lãnh địa
trước đây ở vùng ngoại ô."
18 Một thuật ngữ Latin, có nghĩa nôm na là cách thức hoạt động.
T r a n g 155
"Nhưng..."
Asuna cũng đứng lên, hướng mắt về phía cửa sổ ở phía Nam.
Thành phố sa thạch đỏ Nam Centoria được chiếu sáng bởi ánh chiều tà. Bầu trời phía
Tây đã nhuốm màu hoàng kim.
"...Nhìn kìa, đã sắp tối rồi. Chẳng phải sẽ rất khó khăn nếu tìm kiếm bên ngoài khi
đêm xuống sao? Chưa kể đến những lãnh địa rất rộng lớn nữa..."
"Ah... anh biết. Cuộc tìm kiếm ở các lãnh địa có thể chờ đến sáng mai, nhưng cuộc
tìm kiếm trong thành thì tốt hơn là nên làm ngay. Anh sẽ lên tầng thứ năm mươi,
Asuna em nên ở lại đây..."
Asuna dừng câu nói của anh bằng một ngón tay đặt lên môi Kirito, và nói:
"Em cũng sẽ đi, ổn mà, em đã hồi phục hoàn toàn từ sự kiệt quệ khi sử dụng thuật
phản chiếu quá khứ rồi."
"...Hiểu rồi."
Sau khi gật đầu, Kirito lấy một chiếc kẹo dẻo từ chiếc địa gỗ trên chiếc bàn thấp và
đút nó vào miệng Asuna:
"Vậy thì, Asuna, làm ơn ăn hẳn hoi dùm."
Biết rồi mà - cô cố nói lại, nhưng từ duy nhất phát ra lại là "Omnomne".
●●●
Khi hai người họ băng qua cầu thang lớn dẫn đến tầng thứ năm mươi để vào trong
phòng hội nghị, những người ngồi quanh chiếc bàn tròn đồng thời nhìn về phía họ.
Ayuha Furia mặc áo choàng trắng là người lên tiếng đầu tiên:
"Asuna-sama, làm ơn, người chưa nghỉ ngơi đủ đâu ạ!"
"Không sao đâu, Ayuha-san. Tôi đã nghỉ ngơi và đang cảm thấy rất khỏe."
T r a n g 156
Nhanh chóng trả lời lại, cô đã ngăn được vị trưởng giáo sĩ đang chuẩn bị đứng dậy.
Rồi, Fanatio, người đang mang trang bị nhẹ19 không thường thấy, nói với Kirito:
"Đại Điện-dono, ta xin lỗi, nhưng ta vẫn chưa nhận được tin tốt nào cả. Cuộc tìm kiếm
ở Nam Centoria bao quát từ quận mười đến quận ba nơi có những dinh thự, và cho
đến giờ khu vực này có vẻ như cũng là strikeout rồi."
Từ strikeout chỉ nỗ lực bị lãng phí có lẽ đến từ môn bóng chày20, Asuna nghĩ, nhưng
nó bắt nguồn từ đâu ở Underworld này nơi môn thể thao đó không tồn tại chứ - dù sao
thì đó không phải là thứ để mình quan tâm vào lúc này.
"Tôi có ý này, Fanatio-san", - Asuna nói, ngồi xuống ghế ở vị trí của mình cạnh chiếc
bàn, - "Tôi nghĩ rằng có khả năng cỗ xe ngựa chở những goblin núi đã ra khỏi Nam
Centoria qua cánh cổng trên Bức Tường Bất Tử."
Ngay khoảnh khắc lời nói phát ra cả phòng hội nghị rộng lớn trở nên lặng thinh.
Ngoài Ayuha và Fanatio, Renri, Nergius và Entokia là những người cũng có mặt hôm
đó. Dusolbert hiện đang ở trụ sở giã chiến được dựng ở quận năm của Nam Centoria,
và Quản Lý Bộ Thông Tin Xiao Shukas có vẻ như đang tìm kiếm một cách độc lập
cùng với người của mình.
Entokia, người nói khá nhiều một cách bất ngờ dù là một hiệp sĩ khá lão làng, mở lời
trước:
"Mả, điều đó rất khó khăn, không phải sao? Để đi qua "Tứ Quý Đại Môn", cần phải có
giấy thông hành có con dấu của Giáo Hội Chân Lý, thứ được làm bằng thần thuật
trong Giáo Hội bởi Giáo Sĩ Tối Cao-sama."
"Eh... Vậy sao? Ưm, vậy thì, ở tình hình hiện tại, sản xuất ra lệnh mới là bất khả thi
sao?"
Vị hiệp sĩ gật mái đầu phủ tóc ngắn màu lam biếc với câu hỏi của Kirito:
19 軽装 tức trang bị nhẹ, có thể hiểu là giáp da hoặc quần áo nhẹ.
20 Nguyên văn là 空振り, “karaburi”, bắt nguồn từ 空振り三振 “karaburi san-shin”, tức
“strikeout”. Nhưng vì nếu rút gọn strikeout thành “strike” sẽ bị nhầm lẫn thành thuật ngữ
bowling, có nghĩa đối lập, nên ở đây vẫn để từ đầy đủ.
T r a n g 157
"Tôi nghĩ thế. Chắc rằng tôi nghe nói chúng được tạo ra theo cách mà không thể bị
bắt chước bởi bất cứ thợ thủ công lành nghề nào..."
"Đúng vậy. Khi nguyên tố quang được khai triển lên tấm lệnh bằng đồng, dấu hiệu
của Giáo Hội Chân Lý hiện ra màu hoàng kim, và tôi đã không thể nào khiến Ngài
Bercouli nói ra cách làm ra chúng."
Nếu Fanatio nói thế, không nghi ngờ gì việc làm giả nó là bất khả thi. Kirito gật đầu,
đan những ngón tay vào nhau trên bàn.
"Rất có khả năng giấy thông hành đó không thể nào làm giả được và hãy nghĩ về nó
lúc khác... Vấn đề là có một cách để đi qua cánh cổng mà không cần giấy thông hành."
"Lệnh thông hành một ngày... chính nó."
- Ayuha chỉ ra, cả Kirito và Asuna đều gật đầu cùng lúc. Nergius, người đã giữ im lặng
cho đến giờ, nói sau khi những hiệp sĩ khác cho thấy sự đồng tình:
"...Nói cách khác, bên chống đối không những làm giả lệnh thuyên chuyển của bộ
phận quản lý, mà còn cả lệnh thông hành? Như thế sẽ vi phạm bao nhiêu điều trong
Danh Mục Cấm Kị chứ...?"
"Không cần nóng nảy vậy đâu, nhóc Negi. Rõ ràng là chúng không lo ngại đến Danh
Mục Cấm Kị chút nào cả, khi mà những kẻ phản loạn đã tự tay giết người."
Nergius đột ngột hít vào, có lẽ, định bác lại cách mà Fanatio gọi anh, nhưng chỉ đơn
giản thở dài như thể đã bỏ cuộc. Thay vào đó, Renri nói sau khi giơ tay lên:
"Nhưng Kirito-san, nếu những kẻ bắt cóc đi qua những cánh cổng Tứ Quý... các Đại
Môn ngoài cái nằm ở Nam Centoria mà không bị kiểm tra hành lý trong cỗ xe cho đến
giờ, thì có khả năng chúng đã ra khỏi Thủ Đô Trung Tâm mất rồi...?"
"Đúng vậy."
- Kirito gật đậu với chàng hiệp sĩ trẻ và tiếp tục nói:
"Tôi nghĩ cuộc tìm kiếm những goblin cần bao quát cả những lãnh địa trước đây ở
bên ngoài thành và, thêm vào đó, cả thành phố Đông, Tây và Bắc Centoria nữa. Tuy
nhiên, trời đang bắt đầu tối đi rất nhanh..."
T r a n g 158
"Hãy chuẩn bị để cuộc tìm kiếm ở những lãnh địa sẵn sàng vào bình minh. Còn cuộc
tìm kiếm ở các thành phố sẽ bắt đầu ngay, tôi sẽ tự mình chỉ huy."
Kirito nhanh chóng cúi đầu với Fanatio người vừa đứng lên nói thế.
"Cảm ơn, Fanatio-san. Trong cậy vào cô."
"Dễ như bỡn ấy mà. Thay vào đó, nhóc, ở yên đây."
Thành công kìm lại vị Đại Diện Kiếm Sĩ đang bồn chồn, Fanatio đi đến một cái nôi gỗ
bằng phẳng, được đặt cách đó một khoảng. Cô dịu dàng vuốt ve mái đầu của nhóc
Berchie đang ngủ và sau khi trao đổi vài lời với một người hầu đứng cạnh bên, cô
nhanh chóng rời phòng hội nghị.
Thường thì Tiese hoặc Ronye sẽ chăm nhóc Berchie nhỏ trong buổi họp, nhưng nếu
họ không ở trong Thánh Đường... Asuna nghĩ, và ngay lúc đó.
Sau khi chờ cho Fanatio biến mất, Kirito nói:
"Ehm... tôi sẽ không tham gia vào cuộc tìm kiếm, nhưng tôi có thể ra ngoài một lát
không?"
Mặc dù anh hỏi xin sự cho phép, Fanatio và Dulsobert mà thường trong vị trí nói
"không" với vị Đại Diện Kiếm Sĩ đang không ở đó. Ba hiệp sĩ và một giáo sĩ trao đổi
ánh nhìn, rồi Nergius hỏi thay cho cả bốn người:
"Cậu còn định đi đâu nữa đây?"
"Thật ra, hai hiệp sĩ tập sự Ronye và Tiese đã rời đi đến cái hồ ở lãnh địa của Hoàng
Đế Bắc Centoria. Để làm gì đó như dạy những con rồng bắt cá..."
"Ah, là để chỉnh lại chế độ ăn không cân đối?"
Khi Nergius gật đầu, Entokia nở nụ cười rộng:
"Nói mới nhớ, rất lâu trước đây, Shionade21 của Negio từng không động đến dưa hoặc
bất cứ thứ gì nhìn giống vậy, và bọn tôi đã có một thời gian khó khăn để sửa cái thói
21 汐撫, tức “tịch phủ” hay “dòng chảy êm dịu”,
T r a n g 159
đó. Sâu trong khu rừng của Nam Đế Quốc là nơi có thể tìm thấy những quả khoai tây
ngon nhất trong thế giới này đấy..."
"Tôi đã không nên hỏi cậu đi cùng và khởi hành một mình", - Nergius nhìn Kirito sau
khi đột ngột cắt ngang lời nói, - "Nếu nói về cái hồ nằm ở khu vực phía Bắc, đó là Hồ
Norkia. Quanh nơi đó chắc hẳn chỉ có đồng cỏ rộng lớn thôi. Cậu nghĩ rằng có tên tội
phạm nào lại lẩn trốn ở một nơi như thế à?"
"Nhưng, nếu có thì sao? Từ bản tính của hai người đó, nếu họ thấy một cỗ xe đáng
ngờ, tôi nghĩ họ sẽ cố tự mình đi tìm hiểu..."
Asuna cũng gật đầu với lời nói của Kirito. Cả Ronye và Tiese đều là những cô gái tốt
và vâng lời, nhưng vì họ được Kirito hướng dẫn ở Học Viện, họ cũng có thể sẽ rất liều
lĩnh. Thật vậy, vào lúc đó hai người họ đang liên tục nỗ lực để từ tập sự trở thành hiệp
sĩ chính thức, và chắc rằng hai người họ vẫn sẽ tiếp tục cố gắng mặc cho nguy hiểm.
"Vì Hồ Norkia chỉ cách đây mười kilolu, tôi sẽ chỉ đi kiểm tra nhanh và quay trở lại. Tôi
sẽ trở lại trong một tiếng... không, trong 45 phút."
Nói thế, Kirito nhanh chóng đứng dậy. Chắc hẳn rằng anh định đi đến cái hồ bằng kỹ
thuật bay từ tầng cao của Thánh Đường, thay vì cầu thang lớn phía Nam, anh lại đi
đến trục thang máy ở phía Bắc. Vào lúc đó, Asuna cũng đứng dậy từ chỗ của mình.
"Em cũng đi nữa!"
- cô nói. Kirito quay lại và nhìn về phía trưởng Bộ Thần Thuật Ayuha.
Người phụ nữ trong bộ áo choàng trắng gật đầu như thể đã bỏ cuộc, trong khi khuôn
mặt cô vẫn hiện rõ niềm lo lắng khôn nguôi. Song, khi cô thêm vào ngắn gọn rằng "Xin
hãy trở về sớm nhất có thể", Asuna cúi nhẹ người trước Ayuha và nhanh chóng đuổi
theo sau Kirito.
"Oh, tôi sẽ thông báo nếu có gì bất ngờ xảy ra trong thành phố!"
Hiệp sĩ Renri nói lớn. Kirito trả lời lại "Chân thành biết ơn!" và mở cánh cửa tới trục
thang máy. Hai người đồng thời nhảy lên chiếc đĩa nâng và sau khi đóng nhanh cánh
cửa lại thì thở phào nhẹ nhõm.
"...Thành công trốn thoát, nó viết cả lên mặt anh rồi kìa."
- cô thì thầm trong khi nhìn người bên cạnh, nhưng Kirito chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
T r a n g 160
"Không phải vậy. Anh chỉ lo không biết bọn Ronye có ổn không thôi..."
"Fu-fu, em hiểu mà. Hãy khởi động chiếc đĩa nâng nào."
Cô bước lên chiếc đĩa bạc nằm trên đĩa nâng và nắm lấy cái ống thủy tinh được đặt
ở chính giữa.
Chiếc đĩa nâng này mà Airy đã từng điều hành bằng thần thuật giờ đây đã được tự
động hóa. Những buồng chứa lớn bên dưới sàn của trục thang máy chứa đầy những
nguyên tố khí và khi nhấn cái nút ở trên tường, từ những buồng chứa sẽ tự động đưa
ra một lượng nguyên tố nhất định cần thiết để nâng chiếc đĩa đến độ cao được chỉ
định để giải phóng tạo ra lực đẩy. Tuy nhiên, chỉ để phòng hờ, vẫn có một ống thủy
tinh dùng để triển khai những nguyên tố gió một cách thủ công, để người dùng có thể
tự mình vận hành nó. Nói cách khác, một người có thể di chuyển chiếc đĩa nâng theo
ý họ thay vì dùng cơ chế tự động được đặt ở một tốc độ khá chậm.
Asuna tạo ra mười nguyên tố gió bên trong cái ống trụ mà không màng tới lời nói
"Này, an toàn là trên hết, em biết mà..." của Kirito đang đứng kề bên. Khi Airy dạy cho
họ cách để di chuyển chiếc đĩa nâng này trước đây, cô đã nói "Tôi triển khai ba nguyên
tố khi bắt đầu và rồi triển khai thêm từng nguyên tố một khi tốc độ bắt đầu giảm xuống",
mà sẽ tạo ra một tốc độ vừa phải cho những hành khách, nhưng cô cũng bí mật dạy
họ rằng nếu họ muốn đi nhanh hơn thì lượng nguyên tố có thể tăng lên.
"Burst!"
Với câu lệnh đó, đầu tiên cô giải phóng sáu nguyên tố. Một ánh chớp xanh lục bùng
nổ trong cái ống thủy tinh, một ngọn gió lớn thổi ra từ bên dưới, nâng chiếc đĩa mà họ
đang đứng lên bằng lực cực mạnh.
"U-w-wa...!!!"
- Kirito la lên nắm chặt lấy hai vai Asuna. Anh thường không biểu hiện gì khi bay trên
bầu trời trên lưng một con rồng hoặc khi dùng tâm ý thuật, nhưng có vẻ như anh
không thích chiếc đĩa nâng này vì lý do nào đó. Mặc dù có thể đó là vì anh đã gần như
rơi xuống từ tầng trên của Thánh Đường, ngay cả trước khi Asuna đến Underworld,
vẫn không có gì chắc chắn được.
Thật ra, Asuna đã nghe về việc đó ngay giữa trận Ngoại Thế Chiến từ miệng Hiệp Sĩ
Hợp Nhất Alice. Cô nghĩ rằng treo lơ lửng trên bức tường bên ngoài của tầng thứ 80
chỉ chống đỡ bằng một thanh kiếm duy nhất khi chưa thể dùng bất kỳ kỹ thuật bay
nào là một trải nghiệm khá đáng sợ, nhưng vì Kirito chỉ thể hiện tâm hồn của một đứa
T r a n g 161
trẻ ở trong trục thang máy này, cô bắt đầu bằng tốc độ cao mà không có ý định xấu
nào.
Ngay lúc tốc độ ban đầu khi dùng sáu nguyên tố bắt đầu giảm xuống, bốn nguyên tố
còn lại đồng thời được giải phóng. Chiếc đĩa nâng tăng tốc lần nữa, và Kirito hét lên
"Hye-e-e!!!" bám chặt vào lưng Asuna. Không trêu chọc nữa, cô bước lên cái phanh
để dừng chiếc đĩa nâng khi họ vừa lên đến tầng thứ chín mươi.
Trong quá khứ, trục thang máy chỉ liên kết những tầng từ tầng thứ năm mươi đến
tầng thứ tám mươi, nhưng cùng với việc tạo ra cơ chế tự động, trục thang máy từ
tầng đầu tiên đến tầng thứ năm mươi được thiết lập, cũng như mở rộng lên tầng thứ
chín mươi. Lý do cho việc đó là, dĩ nhiên, vì phòng tắm công cộng lớn trên tầng này
được mở ra cho tất cả nhân viên. Vì không có chỗ hở nào đủ lớn ở bức tường trên
tầng này, họ chạy lên đến tầng thứ chín mươi lăm, "Đài Quan Sát Sao Mai" bằng cầu
thang.
Ngày hôm qua họ đã ăn trưa ở đây cùng với Ronye, Tiese và bếp trưởng Hana, nhưng
vì hiện tại trời đang tối dần, những chậu hoa treo nhìn có chút khác biệt. Ánh sáng
chiếu ngang thẳng vào từ bên ngoài gợi nhớ - tất nhiên, ở mức độ nhỏ hơn rất nhiều
- về khung cảnh chiều tà ở tòa thành nổi Aincrad.
Asuna thường thích việc ngắm nhìn hoàng hôn ở đây, nhưng họ không có thì giờ cho
việc đó. Cô để cho Kirito ôm chặt lấy mình rồi chạy về phía Bắc:
"Ehm... Em hiểu rằng chúng ta đang vội, nhưng anh sẽ bay cẩn thận chứ?"
Chỉ đáp lại câu hỏi của Asuna bằng một nụ cười im lặng, Kirito biến đổi vạt áo của
chiếc áo khoác da đen thành hình dạng long dực. Ôm chặt Asuna, anh vươn rộng đôi
cánh.
Có vẻ như, anh ấy định bay với kỹ thuật bay im ắng bằng tâm ý, không phải bằng kỹ
thuật bay dùng nguyên tố gió có tốc độ nhanh nhưng cũng gây ra tiếng ồn lớn... khi
cô nhẹ nhõm phần nào, Kirito bất ngờ đạp mạnh xuống sàn phòng. Đập mạnh đôi
cánh đen tuyền, họ nhẹ nhàng nổi lên lơ lững trong không khí...
Ngay sau đó, hai người bay vào bầu trời bằng một lực cực mạnh lớn hơn nhiều lần
so với gia tốc của chiếc đĩa nâng khi dùng sáu nguyên tố khí. Luồng không khí tàn
nhẫn đập vào mặt khi tòa tháp cao nhất của Lâu Đài Hoàng Gia Bắc Centoria tiến tới
gần. Cô biết nó thấp hơn nhiều so với Thánh Đường mặc dù vẫn khá cao, nhưng họ
bay qua nó mà không gặp trở ngại nào.
T r a n g 162
Nếu anh có thể tăng tốc nhanh thế này bằng tâm ý, chuyện gì sẽ xảy ra khi anh dùng
kỹ thuật bay dùng nguyên tố gió hết sức đây...? Sau khi xem xét về nó, Asuna nhớ ra
rằng cô đã từng có trải ngiệm tương tự.
Một năm và ba tháng trước, chỉ ngay trước khi trận Ngoại Thế Chiến kết thúc.
Kirito tỉnh giấc sau một thời gian dài hôn mê và dùng kỹ thuật bay bằng nguyên tố khí
với vận tốc tối đa để đuổi kịp Hoàng Đế Vector đã bắt cóc Alice. Vào lúc đó Asuna
không biết gì về địa hình của Underworld, nên chỉ sau khi trận chiến kết thúc cô mới
biết rằng họ đã bay bao xa, nhưng bằng cách nào đó, vào lúc đó trong khoảng chừng
năm phút khi Kirito giữ Asuna trong tay anh họ thực chất đã di chuyển được một ngàn
kilolu. Nếu đổi ra vận tốc trung bình mỗi giờ, vận tốc của nó là 12000 kilolu trên giờ,
và vì vận tốc âm thanh chắc chắn chỉ nằm vào khoảng 1200 kilolu trên giờ, nên đó là
một tốc độ vô lý nhanh gấp mười lần vận tốc âm thanh.
Hiện tại thì tâm ý lực của Kirito đã đủ để khiến một con cơ long bay lên bầu trời, nhưng
riêng điều đó thôi đã ngang ngửa với phép màu của các vị thần rồi. Ngoài kỹ thuật bay
ra, anh còn biến con rồng của Alice và anh của nó mà đã bị thương nghiêm trọng trong
trận chiến trở lại thành dạng trứng, và còn dùng Thuật Chi Phối Vũ Trang Hoàn Toàn
khi chiến đấu với siêu tài khoản của Hoàng Đế Vector, biến toàn bộ bầu trời
Underworld thành đêm đen.
T r a n g 163
T r a n g 164
Câu hỏi đặt ra là phải chăng Kirito ở thời điểm đó khác với bây giờ - hay Kirito hiện tại
chỉ đang kiềm chế lại sức mạnh? Nếu đó là vế sau, trong trường hợp Ronye và Tiese
có thể gặp nguy hiểm, có lẽ vậy, không có lý do nào để Kirito kiềm chế tâm ý của
mình.
Ngay sau khi Asuna nghĩ đến đó, cô bất giác bám chặt hơn vào người Kirito.
Như thể anh đang mong đợi điều đó, tầm nhìn bỗng chốc sáng lên màu xanh lục chói
lòa và rồi một lực đẩy lớn đến từ phía sau lần thứ hai. Asuna khẽ rên rĩ, chưa sẵn
sàng cho gia tốc mạnh bạo như thể bị đánh trúng bởi một chiếc búa khổng lồ này.
Phần 8
Trước khi lịch Nhân Giới được thiết lập, đó là, hơn 380 năm trước trong lịch sử Nhân
Giới, đã tồn tại những sinh vật được gọi là "thần thú".
Con bạch ngân xà sống sâu trong thung lũng giữa những ngọn núi ở Đông Đế Quốc.
Con phượng hoàng làm tổ trong một ngọn núi lửa ở Nam Đế Quốc. Con băng long
khổng lồ canh giữ dãy núi ở Bắc Đế Quốc. Con dực sư từng bay qua miền đồng cỏ ở
Tây Đế Quốc, và còn nhiều hơn nữa.
Số lượng của chúng lên đến hơn 40 con, nhưng chúng không có fluctlight, đó là những
AI bậc cao có thể giao tiếp với cư dân Nhân Giới bằng cơ chế giao tiếp được thiết lập
sẵn. Con người sợ hãi và kính nể những thần thú như các vị thần trên mặt đất, và đã
để lại rất nhiều truyền thuyết.
Tuy nhiên, với người thiếu nữ đã lập nên Giáo Hội Chân Lý vào năm 30 trong lịch
Nhân Giới và rồi thống trị Nhân Giới dưới danh nghĩa Giáo Sĩ Tối Cao Administrator,
bất cứ "vị thần" nào ngoài các vị thần xuất hiện trong lịch sử giáo hội đều là những
tồn tại phiền phức. Cô ta đã hoặc là tự mình loại bỏ chúng, hoặc là làm ra vũ khí -
những thần khí - từ chúng, hoặc cho những thuộc hạ Hiệp Sĩ Hợp Nhất xử lý chúng.
Và rồi, đến khoảng năm 100 trong lịch Nhân Giới, tất cả những thần thú đều bị tiêu
diệt, và tất cả những quyển sách viết về việc gặp gỡ chúng đều bị đốt đi.
Không một loài chim hay thú nào hiện đang sinh sống ở Nhân Giới có thể hiểu được
ngôn ngữ của loài người. Tuy nhiên, chỉ duy nhất một loài trong số đó, một loài thú đã
giữ lại được AI đến một mức độ rất hạn chế. Đó chính là cộng sự của các Hiệp Sĩ
Hợp Nhất, loài rồng.
Những con rồng, ngay cả khi chúng không thể nói ngôn ngữ loài người, vẫn có thể
hiểu được những mệnh lệnh khá phức tạp từ chủ của chúng. Và chúng cũng có "trái
tim" để củng cố mối liên kết với người chủ.
T r a n g 165
Do đó, cô rồng con Tsukigake, được nuôi dưỡng bởi Hiệp Sĩ Hợp Nhất tập sự Ronye
Arabel, chạy đi thật nhanh như mệnh lệnh được giao bởi chủ của nó: "Đi theo lối đi
này lên mặt đất và đến cổng Bắc của Centoria".
●●●
Sau khi cô nhóc leo hết sáu mươi bậc cầu thang trong khi vẫy đôi cánh nhỏ và ra khỏi
cánh cổng bằng cách đẩy người qua khe hở giữa những song sắt, Tsukigake nhìn
quanh.
Chỉ có một cánh cổng kim loại ở phía sau, cả bên phải và trái đều bị chặn lại bởi hàng
rào gai nhọn, và con đường duy nhất có thể đi được trải ra phía trước. Nhưng
Tsukigake không thích ý tưởng đi về phía trước. Bởi vì có một tòa dinh thự gây cảm
giác bất an ở cuối con đường. Trong khi tiến về hướng đó, cô nhóc có thể bị phát hiện
bởi bọn người áo đen đã bắt giữ con rồng anh nó Shimosaki ở dưới tầng hầm. Cô
rồng không sợ những kẻ đó, nhưng nếu chúng bắt được cô thì có khả năng cô sẽ
không thể phục vụ cô chủ được nữa.
Cô nhóc quay sang phải và nhìn lên đỉnh của hàng rào. Cô cố nhảy qua cái hàng rào
mà có vẻ như còn cao hơn cả chủ của mình trong khi vẫy mạnh đôi cánh nhỏ, nhưng
không chạm đến được đỉnh hàng rào chút nào. Cô rồng vẫn cố thêm vài giây nữa,
nhưng đôi cánh nhanh chóng mỏi đi và cô rơi bịch xuống nền đá cuội. Sau khi bật lên
vài lần như quả banh temari22, cô cuối cùng cũng có thể nâng cơ thể mệt mỏi lên.
Nếu đã thế, không còn cách nào khác ngoài băng qua hàng rào.
"Ku-ru-ru..."
Sau khi khẽ kêu lên như để biểu hiện sự sẵn sàng, cô nhóc gập chắc đôi cánh lại và
đẩy người vào mặt bên của cái hàng rào ở phần rễ cây.
Hầu hết các loài cây bụi sẽ có chỗ hở ở gần phần rễ cây, nhưng hàng rào cây này có
những cành cây đâm ra đến tận sát mặt đất, và tất cả chúng đều có vô số gai nhọn
dài tận 3 cen. Cô rồng cố gắng trườn sát mặt đất nhất có thể, và trong tư thế đó lách
qua một khe hở nhỏ, nhưng ngay khoảnh khắc một cái gai đâm vào dưới cổ cô nhóc,
cơn đau nhói chạy khắp cơ thể.
Quay đầu lại, Tsukigake kéo nó ra với những chiếc răng nanh nhỏ xíu và tiếp tục tiến
về phía trước. Những cơn đau nhói lên hết chỗ này đến chỗ khác trên cái lưng phủ
22 Banh đồ chơi nhỏ có trang trí hoa văn.
T r a n g 166
đầy lông tơ mềm, làm trầy xước lớp da vẫn chưa có vảy. Mặc dù những cơn đau làm
cô nhóc bất giác kêu khẽ "Kyuuu...", cô vẫn tiếp tục tiến lên.
Mất hơn một phút để cô rồng lách qua cái hàng rào dày chưa tới 50 cen. Cuối cùng
cũng thoát khỏi đám gai, Tsukigake gục xuống trên lớp lá rụng ẩm ướt và cố gắng lấy
lại nhịp thở.
Ngay sau khi những cơn đau dịu xuống, cô nhóc chậm rãi vươn chiếc cỗ và nhìn ra
sau lưng. Bộ lông tơ vàng đầy tự hào đã rối hết cả lên và bị nhuộm đỏ bởi máu.
Tsukigake không hiểu được giá trị số học của Sinh Mệnh, nhưng cô hiểu rõ rằng sinh
vật sống sẽ chết đi nếu máu cứ tiếp tục chảy ra. Cô rồng làm thẳng những chiếc lông
rối bằng mũi và liếm lên từng vết trầy. Nước dãi rồng có tác dụng hồi phục dù khá
yếu, và máu đã ngừng chảy ra sau khi liếm qua vài lần, nhưng lưỡi cô không thể vươn
đến những vết xước xa nhất trên lưng.
Cơn đau cuối cùng cũng dịu đi đến ngưỡng cô nhóc có thể chịu đựng được, nên
Tsukigake lắc mạnh người để rũ bỏ bùn và những chiếc lá ẩm ướt rồi đứng lên chỉ
bằng hai chân sau.
Khu rừng âm u trải rộng ra trước mắt. Ánh sáng mang sắc vàng của Solus bị chặn lại
bởi vô số cành và lá của những cây tùng bách đại thụ, nhưng cô rồng hiểu rõ rằng
nên đi về hướng nào.
Thành phố lớn của con người mà cô chủ Ronye gọi là "Centoria" nằm ở phía Nam.
Khu rừng này mình chỉ mới đến lần đầu và mình không biết rõ khoảng cách vì mình
đến đây bằng một cỗ xe đi từ thành phố, nhưng mình phải đến đó nhanh nhất có thể.
May mắn thay, mình đã ăn khá nhiều cá từ hồ một vài tiếng trước nên bụng mình vẫn
chưa đói. Mình không thích cái mùi của những con cá đã chết được cho ăn ở chuồng
trong vài tháng qua, và mình đã không ăn nhiều, nhưng tự mình bắt cá trong hồ nước
rất là vui và chúng cũng rất ngon vì vẫn còn tươi. Mình cảm thấy rằng nghĩ về mùi vị
sẽ chỉ làm mình cảm thấy đói, nên tốt nhất nên quên những con cá đi và bắt đầu tiến
về phía trước.
Không giống trong khu vườn của "Thánh Đường" nơi Tsukigake sống hay vùng đồng
cỏ xung quanh cái hồ, nền rừng ẩm ướt này rất trơn và có những hòn đá và rễ cây bị
che đi bởi lá rụng làm cho việc chạy trở nên khó khăn hơn. Mỗi lần vấp phải chướng
ngại vật, cô rồng lại té ngã và lăn tròn, nhưng vẫn tiếp tục chạy về phía Nam.
T r a n g 167
Chạy vòng qua một cái cây lớn, chiếc mũi nhạy cảm của Tsukigake bắt được một mùi
hương, một mùi hôi thối.
Một phần của mặt đất bao quanh bởi những cái cây quanh co đã bị đào lên gần như
hoàn toàn. Nền đất đen lạnh ngắt, ẩm ướt và lầy lội, không như chỗ đất mềm trong
những luống hoa phía trước khu vườn của Thánh Đường. Mùi hôi có vẻ như tỏa ra
từ cái hố lớn đó, nhưng ngay cả sau khi dò xét cái hố ở khoảng cách gần cô nhóc vẫn
không thấy được thứ gì bên dưới.
"Ku-ru..."
Tsukigake chậm rãi đi xa khỏi cái hố. Cô nhóc không rõ rằng mình có thể thoát ra khi
ngã xuống đó hay không, cũng như không có thời gian để la cà vào lúc này.
Sau khi đi vòng qua cái hố có mùi hôi và chạy thêm vài phút nữa thì xung quanh bắt
đầu sáng dần lên. Lối ra khỏi khu rừng đã gần kề. Tsukigake nhảy từ giữa hai cây đại
thụ, dậm mạnh vào mặt đất với đôi cánh vung vẫy trong khi chạy nốt mười mel cuối
cùng.
Vùng đồng cỏ bao quanh khu rừng đã nhuộm màu vàng sáng, được chiếu sáng bởi
ánh sáng của Solus đang chuyển sắc hoàng hôn. Sau khi chạy một hồi hít vào luồng
không khí lạnh, cô rồng dừng lại trên đỉnh một ngọn đồi.
Nhìn quanh, cô thấy một bức tường màu trắng bên kia đồng cỏ phía bên phải, mặt
nước lung linh của cái hồ phía bên trái, và một thành phố nhỏ của con người phía
trước mặt. Nó xa hơn mình nghĩ, nhưng nếu mình chạy hết sức, mình sẽ có thể đến
đó dù sớm hay muộn. Không, "sớm hay muộn" là không được. Vào lúc này, cô chủ và
bạn thân của người đang bị giam cầm trong hầm ngục, và Shimosaki thì bị đem đến
tòa dinh thự, anh ấy chắc hẳn đang rất sợ hãi.
"Kyu-ru-ru!"
Tsukigake tiếp tục chạy sau khi kêu khẽ, để bọn người áo đen không thể phát hiện
được.
Mặc dù có phần khá hơn so với khi trong rừng, những cây cỏ ở đây vẫn rất cao và
dường như đang cố đẩy cơ thể bé nhỏ ngược lại phía sau. Chạy đi với chiếc cô vươn
cao, cô đẩy ngã những cây cỏ với chân trước để tạo đường.
T r a n g 168
Mặc dù chỉ mới năm phút trôi qua, lần này cô đã cảm nhận được cơn đói một cách rõ
rệt. Ngay cả với một con rồng con, để giữ nguyên mức Sinh Mệnh, vẫn cần nhiều
thức ăn hơn những con chó hay cáo ở cùng kích cỡ.
Cái hồ lớn đang phát sáng ánh vàng cách đó khoảng một trăm mel về bên trái. Hẳn
là có rất nhiều cá ngon đang bơi trong làn nước. Suy nghĩ thoáng qua khiến cô nhóc
chút nữa là chuyển hướng sang trái, nhưng Tsukigake lắc mạnh đầu trong khi chạy
và quay trở lại hướng đi ban đầu. Mình sẽ không chết chỉ vì đói, nhưng tính mạng của
cô chủ đang gặp nguy hiểm.
Nếu trí nhớ về những thứ cô đã thấy từ cửa sổ của cỗ xe ngựa là đúng, chắc hẳn phải
có một cánh đồng lớn bị bỏ hoang ở phía Nam của vùng đồng cỏ bao quanh cái hồ.
Nếu đúng là nó nằm ở đó, thì ít nhất cô có thể tìm thấy một củ khoai khô. Với niềm hi
vọng đó làm động lực cô rồng chạy thêm năm phút nữa, và rồi.
Bất thình lình chân trước của cô nhóc chìm xuống mặt đất, nên Tsukigake ngã nhào
và lộn vòng. Sau khi cuối cùng cũng dừng lại, phần lưng chạm vào mặt đất có cảm
giác như bị ngập trong nước lạnh. Những cơn đau nhói lên từ những vết thương vừa
mới ngừng chảy máu, một tiếng kêu khẽ vọng ra từ cổ họng cô nhóc.
Tuy nhiên, cô không thể cứ nằm đó mãi. Khu vực này là một vùng đất ngập nước rộng
lớn hình thành từ nước chảy ra từ cái hồ. Tsukigake, được sinh ra trong Thánh
Đường, chưa từng được đến một vùng ngập nước nào trước đây, nhưng theo bản
năng cô rồng biết rằng nếu ngâm mình trong nước lạnh quá lâu, Sinh Mệnh sẽ giảm
xuống nhanh hơn. Lấy lại sinh khí, cô vươn cổ và cẩn thận quan sát xung quanh một
lần nữa.
Phía trước và bên trái cô nhóc bị chặn bởi vùng đầm lầy rộng lớn, chỉ có bên phải là
có mặt đất khô ráo. Tuy nhiên, cô rồng nhỏ hoàn toàn không biết được vùng ngập
nước này sẽ kéo dài đến đâu. Nếu nó kéo dài đến tận bức tường trắng ở xa phía
trước, sẽ tốn rất nhiều thời gian để đi vòng qua.
"Ku-ru-ru..."
Tsukigake không biết nên làm gì tiếp theo, bất giác phát ra một tiếng kêu khổ sở.
Sau đó, như thể nghe thấy tiếng kêu đó, một sinh vật nhỏ nhảy ra từ một thảm cỏ gần
đó, và the thé lêu lên "Kyu-kyu?!".
T r a n g 169
Một sinh vật có bộ lông ngắn màu nâu, đôi tai dài gần bằng chiều dài cơ thể, và đôi
mắt tròn nhỏ xíu, nhìn lên Tsukigake, nghiêng đầu như thể muốn nói 'cái thứ quỷ gì
đây'.
Tsukigake cũng suy nghĩ y hệt vậy. Sinh vật này chỉ dài ba mươi cen từ chiếc mũi nhỏ
đến cái đuôi ngắn được gọi là "miminaga-nure-nezumi"23 bởi người dân ở thủ đô trung
tâm, nhưng tất nhiên Tsukigake không thể nào biết được điều đó.
Nhìn vào thân hình hình bầu dục của con chuột nâu mà gần như không thấy ranh giới
giữa đầu và thân, cô rồng nghĩ rằng sẽ rất ngon nếu bắt và ăn nó. Con chuột cô gắng
rút vào đám cỏ một cách nhanh chóng như thể cảm thấy được sự thèm ăn của
Tsukigake, nên cô rồng vội kêu lên:
"Kuru!!!"
Không thể biết được liệu Tsukigake có thể yêu cầu nó dừng lại không - không ai có
thể biết chắc được, nhưng con chuột dừng việc chạy trốn và thò chiếc mũi ra khỏi bụi
rậm. Sau hai giây, nó đưa cả cái đầu ra dù vẫn còn sợ hãi.
Nếu mình làm cho nó sợ lần nữa - nó sẽ chạy đi ngay lập tức. Tsukigake hạ người
xuống thấp nhất có thể và kêu lên vài tiếng nhỏ giả vờ như không có ý định ăn thịt nó.
"Ru-ru-ru-ru..."
Lần này con chuột nghiêng đầu về bên trái và chậm rãi bước ra khỏi đám cỏ.
Nếu nhìn gần, ở đầu những chi dài của nó có những chiếc vây bơi. Chắc chắn đây là
một sinh vật đã sống ở vùng đất này từ rất lâu trước đây. Vậy thì nó hẳn phải biết
đường băng qua vùng đầm lầy này.
"Kyu-ru, Kyu-ru-ru-run."
_Tôi muốn đi về phía Nam. Hãy chỉ cho tôi nếu cậu biết đường.
23 Một loài chuột ở Underworld. “Nezumi” tức “chuột”, “nure” có lẽ chỉ vùng ngập nước mà nó
sinh sống, “miminaga” là phần đầu trong tên một loài chuột đất ở Úc. Nên gộp lại có lẽ là
“chuột đất đầm lầy”.
T r a n g 170
Dù không thể thể hiện ý định bằng lời nói, con chuột nhanh chóng vung vẩy đôi tai dài
và trả lời "Kyu" khi nghe tiếng kêu đầy tuyệt vọng của Tsukigake.
Tsukigake, cảm thấy có một âm như nói 'Tôi đói' trong tiếng kêu, ngay lập tức trả lời:
_Chỉ đường, sẽ có bao nhiêu cá ngon tùy thích.
_Không cần cá. Tôi thích hạt cây.
_Nhưng không có cây quanh đây.
Trong khi Tsukigake nói thế, một vật thể nhỏ đen thui trôi đến trên mặt nước ngay
giữa hai con vật. Con chuột kêu lên "Ki!!!", nhảy vào trong nước, và nâng nó lên bằng
hai chân trước.
Từ hính dáng của nó, nó chắc hẳn là một hạt cây. Có lẽ, những hạt cây đã rơi xuống
hồ từ những cái cây mọc dọc theo bờ sẽ bị cuốn trôi đến đây. Con chuột ngay lập tức
đưa thứ quý giá đó lên miệng bằng hai chân trước, nhưng ngay cả khi nó có răng cửa
dài, không có âm thanh giòn giã nào mà chỉ có âm thanh ẩm mốc vang lên. Như khi
đó, nếu mình cứ ngâm người trong nước, Sinh Mệnh mình sẽ cạn đi.
"Ku-ru-ru-ru, kyu-ru!!!"
_Nếu cậu dẫn đường, tôi sẽ cho cậu thật nhiều hạt cây tươi. Không phải những hạt
ẩm mốc như này.
"Kyuu..."
_Thật chứ? Chỉ tìm được một hạt như thế mỗi năm thôi.
_Tôi hứa. Cậu có thể ăn đến no căn mỗi ngày.
_Vậy thì, đi theo tôi.
Tsukigake không chắc rằng vụ trao đổi này có diễn ra suôn sẽ không. Nhưng sau khi
con chuột ăn xong cái hạt cây màu đen đó, nó di chuyển đến một chỗ đất khô ráo gần
đó và nhảy vào thảm cỏ xanh trong niềm háo hức.
T r a n g 171
Tsukigake cũng nhanh nhạy nhảy qua chỗ nước và phóng vào nơi con chuột biến
mất. Có một đường hầm đường kính 30 cen kéo dài qua lùm cỏ dày đặc. Phần vách
được làm từ những sợi cỏ khô đan lại chắc chắn không phải tự nhiên mà có.
Con chuột dừng lại gần lối vào đường hầm và vung vẩy cái đuôi ngắn như thể thúc
dục cô rồng. Tsukigake có chút to hơn so với kích thước của đường hầm, nên cô nhóc
phải co người lại, nhưng không khó như khi phải đi qua khe hở giữa những song sắt
trong hầm ngục, bên cạnh đó, đám cỏ khô quanh vách hang cũng khiến việc di chuyển
dễ dàng hơn.
"Ku-ru-ru!!!"
Sau khi kêu lớn để tự cổ vũ mình, Tsukigake bắt đầu chạy vào trong cái đường hầm
hẹp và tối. Con chuột cũng hướng về phía trước và di chuyển như đang trượt đi bằng
những cái chân nhỏ xíu.
Được khoảng ba mét thì đường hầm chia ra hai ngã trái và phải. Con chuột nhảy vào
lối bên trái không chút chậm trễ, Tsukigake thì theo sát phía sau. Ngay lập tức sau đó
một ngã ba khác lại hiện ra, lần này thì nó đi sang phải.
Trong đường hầm lót cỏ khô, có một căn phòng hình tròn rộng khoảng 1 mel. Ở đó
có một con chuột lớn và ba con nhỏ hơn gần vách hang đang ăn thứ gì đó nhìn giống
như hạt cỏ, và khi chúng thấy Tsukigake chạy vào, con chuột lớn kêu lên cảnh báo
"kiki!!!", rồi con chuột đang dẫn đường đáp lại một cách bình tĩnh. Nó lại gần những
con chuột đang nhìn thứ sinh vật kỳ lạ mới bước vào, hạ thấp đầu và lại đi vào một
đường hầm khác.
Có thể thấy, những con chuột ở vùng ngập nước này có một mạng lưới đường hầm
ngay bên dưới đầm lầy. Nếu không có người hướng dẫn, ai cũng dễ dàng bị lạc dưới
này. Khi đang chạy, âm thanh lõm bõm vang lên, nên phần dưới của nền hang chắc
hẳn có liên kết với mạch nước. Chắc hẳn có rất nhiều hòn đảo nhỏ nằm rải rác ở vùng
ngập nước này được liên kết với nhau bằng những đường hầm làm từ cỏ khô có thể
nổi được.
Sau khi chạy qua vô số ngã rẽ, chỗ giao nhau và phòng nhỏ, cô rồng cuối cùng cũng
thấy được một điểm sáng phía trước. Nó nhìn như một ngõ cụt, nhưng chỗ cỏ trên
vách hang khá thưa, và ánh sáng của Solus có thể được nhìn thấy qua những khe hở
đó.
Con chuột dừng lại ở cuối đường hầm, chỉ thò cái mũi nhọn qua khe hở giữa những
sợi cỏ, cẩn thận hít thở không khi bên ngoài và rồi mới thò cả cái đầu ra. Khi đã chắc
chắn thì nó nhảy ra ngoài qua đám cỏ.
T r a n g 172
Sau khi vật lộn với đống cỏ một hồi thì Tsukigake cũng ra khỏi đường hầm ở phía
Nam của vùng ngập nước. Đồng cỏ khô trải dài phía trước, và sau nó là một hàng rào
gỗ có vẻ được làm bởi con người. Phía bên kia là khu đồng ruộng cô nhóc đã nhìn
thấy từ trong cỗ xe.
"Kyu-ru-ru, Kyu-ru!!!"
_Cảm ơn, Chuột. Từ đây tôi có thể tự mình đi.
Khi Tsukigake nói vậy, con chuột nâu nghiêng đầu lần nữa:
"Kyi-ii?!"
_Khi nào mới cho hạt cây?
_Giờ không có. Nhưng, tôi sẽ sớm có rất nhiều hạt cây, sẽ đến đây nữa. Tôi hứa.
Tsukigake thành tâm nói, nhưng con chuột vung vẩy đôi tai dài nài nỉ:
_Không, tôi muốn ăn nó bây giờ! Tôi muốn ăn thật nhiều hạt cây giòn!
_...Vậy, theo tôi nào. Nếu cậu đến thành phố, cậu sẽ có chỗ hạt cây.
Khi Tsukigake nói vậy, con chuột tò mò chớp mắt.
_Thành phố? Thành phố là gì?
_Thành phố là... có rất nhiều con người.
_Con người? Mỗi khi con người thấy bọn tôi, họ đuổi chúng tôi bằng những cây gậy.
_Sẽ ổn nếu cậu đi với tôi. Tôi không có nhiều thời gian, đi nào!
Nói thế, Tsukigake cố tiếp tục di chuyển. Tuy nhiên, con chuột nắm đuôi cô nhóc lại.
"Ku-ru-ru!!"
_Chuyện gì vậy?
"Kikii!!"
T r a n g 173
_Đừng đi. Bố tôi nói phía bên kia bức tường rất đáng sợ.
_Đáng sợ? Vì có con người sao?
_Tôi không biết... Nhưng không một ai đi qua bức tường đó trở về được.
Tsukigake nghiêng đầu. Chỉ có những cánh đồng hoang tàn trải rộng ở phía Nam
hàng rào gỗ, như cô nhóc đã thấy từ cửa sổ của cỗ xe ngựa, và cô nhớ rằng không
có con người nào ở đó. Cô chủ đã nói gì đó rằng tất cả những cư dơn đã giải tản24. Cô
không hiểu cho lắm, nhưng nếu con chuột "sợ" con người, thì bây giờ chắc hẳn không
có gì nguy hiểm.
Bên cạnh đó, cơn đói của Tsukigake đang đến giới hạn. Nếu mình không tìm thấy thứ
gì ăn được trên cánh đồng, có vẻ như mình sẽ không thể nào chạy nổi nữa.
"Ku-ru-ruu..."
_Không sao đâu, không phải sợ điều gì nữa. Cậu không thể đến thành phố mà không
đi qua bên kia.
Khi cô rồng nói thế, con chuột nghi hoặc nhìn một hồi, nhưng cuối cùng có vẻ như
cơn đói đã chiến thắng sự cảnh giác:
"Kiki!!"
_Được rồi, tôi sẽ đi với cậu.
_Được thôi. Vậy, nhanh lên nào.
Nói thế, Tsukigake đạp mạnh vào nền đất khô. Con chuột, chạy nhanh một cách bất
ngờ, cũng bám sát theo phía sau.
Khi chúng chạy ngang qua đồng cỏ và tiến gần đến hàng rào gỗ, chúng nhanh chóng
nhìn sang trái và phải. Có một lối vào ở bên trái, nên chúng hướng đến đó.
May mắn thay, không có cửa hay lưới rào nào, chỉ có một cánh cổng đơn sơ. Trên
tấm biển đóng xuống bên cạnh con đường, có một dòng chữ "Trang trại chuyên canh
của người có quyền phán xét trực tiếp" bằng thường ngôn Nhân Giới, gần như đã
24 Ở đây Tsukigake sai chính tả.
T r a n g 174
phai đi vì mưa gió, nhưng tất nhiên cả Tsukigake lẫn con chuột đều không thể đọc
được nó.
Sau khi đi qua cánh cổng, mùi hương của đất và thực vật mục rữa xộc đến. Nó không
phải là mùi dễ chịu gì, nhưng nó vẫn tốt hơn cái mùi từ cái hố đen ngòm ở sâu trong
rừng.
Những loại rau mà chúng không biết tên trải dài thành hàng thẳng tắp trên khu đất
công nghiệp rộng lớn, nhưng có vẻ như hầu hết đã mất đi Sinh Mệnh vì không có ai
chăn sóc. Nhiều cây trong số đó có những lá vàng rũ sát mặt đất, trong khi phần rễ
đã biến mất hoàn toàn thành thần lực.
Trong tình huống này, rất khó để tìm thấy rau và quả mà Tsukigake có thể ăn được.
Mặc dù thất vọng, cô rồng vẫn đi về phía trước trên con đường kéo dài giữa trang trại.
Ít nhất, con đường này dễ đi hơn so với đồng cỏ và đầm lầy. Sau khi đi qua khu ruộng
này, thành phố Centoria sẽ ở ngay trước mắt. Thật ra, bóng của vô số tòa nhà đã xuất
hiện ở xa phía trước, và phía sau nó có thể nhìn thấy rõ Thánh Đường theo kiểu kiến
trúc xưa cũ.
"Kururu."
_Nhìn kìa, thành phố đó.
Cô nhóc tự hào nói với con chuột đang chạy phía sau, nhưng không may, nó không
có vẻ gì là ấn tượng.
"Kikii."
_Kì lạ. Có hạt cây ở nơi như thế không?
_Tất nhiên, có rất nhiều. Đến mức tôi và cậu ăn cả năm cũng không hết.
_Thật chứ? Cậu không phiền nếu tôi mang một ít về cho cha, mẹ và các chị tôi chứ?
_Được thôi, tôi sẽ hỏi xin cho cả gia đình cậu nữa.
Chúng có một cuộc đối thoại như thế khi đang chạy.
Có lẽ vì thế mà Tsukigake chậm trễ trong việc chú ý đến cái mùi hương khác biệt với
mùi của rau củ mục rữa trong không khí.
T r a n g 175
Gần như cùng lúc cô rồng phát hiện ra, con chuột kêu lên cảnh báo "Kii!".
Từ bên phải, một hình bóng dài và thanh mảnh - nhưng vẫn lớn hơn Tsukigake một
chút - phóng ra và chặn đường đi.
Một lần nữa, đó là một con thú mà cô chỉ mới nhìn thấy lần đầu tiên. Phần hông và
đuôi mảnh khảnh, tứ chi thì ngắn nhưng chắc chắn. Chỉ có phần mũi dài và vùng mắt
là màu trắng, phần còn lại mang sắc xám tối.
Tsukigake cẩn thận bắt chuyện với con thú đang im lặng đứng giữa con đường.
"Kyu-ru-ru-ru..."
_Để chúng tôi qua. Chúng tôi chỉ muốn đến thành phố.
Nhưng con thú màu xám không đáp lại lời nào, nó chỉ nhìn chằm chằm thẳng vào mắt
Tsukigake bằng cặp mắt ánh đỏ của nó.
Trong khi cô rồng không biết phải làm gì tiếp theo, một tiếng động khẽ vang lên bên
trái và phải cô. Nhiều con thú cùng loài xuất hiện từ trong những ruộng rau chết. Cả
thảy bốn con. Hai trong số chúng lặng lẽ vòng ra sau Tsukigake; cùng với con thú đầu
tiên xuất hiện thì có tất cả năm con.
Những con thú màu xám được gọi là "togari-hanaguma"25 bởi những cư dân của lãnh
địa đã từng làm việc trên trang trại này, và những sinh vật này luôn bị ghét bỏ. Chúng
ăn tạp và sống về đêm, nên chúng đã ăn những cây trồng vào ban đêm. Với sự cho
phép của người giám sát, những người nông dân quyết định thả những con chó lớn
vào khu đất vào ban đêm. Đàn chó dũng cảm bảo vệ trang trại khỏi những con
hanaguma và giảm thiệt hại cho cây trồng, nhưng thi thoảng, một vài con hanaguma
đi thành nhóm và giết được những con chó.
Tuy nhiên, những người được giải phóng khỏi thân phận nô dịch một năm trước đã
mang theo những con chó đi đến Centoria và vùng ngoại ô. Những ruộng cây trở nên
hoang tàn khi tất cả những người từng làm việc ở đây biến mất và gần như tất cả cây
trồng đều héo rụi, ngay cả với những cái cây vẫn còn có thể được thu hoạch trong
khoảng nửa năm. Hầu hết những con togari-hanaguma bị mất nguồn thức ăn đều chết
đói - vì những con thú hoang ở Underworld có một khu vực hoạt động nhất định, và
chúng sẽ không tự mình đi ra khỏi đó - tuy nhiên, một vài trong số chúng có bản năng
25 Togari: chuột chù, hanaguma: coati. Không chắc coati chính xác có nghĩa gì ở đây nhưng
theo mô tả thì có lẽ cả cụm từ chỉ Coati Tây Sơn.
T r a n g 176
sinh tồn mạnh mẽ phần nào sống sót bằng cách ăn những con thú nhỏ lạc vào trang
trại, những con côn trùng mà chúng chưa từng để mắt đến trước đây, và xác đồng
loại. Tuy nhiên, thức ăn không đủ, nên chúng luôn luôn đói khát và dữ tợn.
Cuối cùng, ngay khi những con hanaguma xung quanh bắt đầu gầm gừ "G-r-r-r...",
Tsukigake nhận ra mối nguy hiểm.
Có vẻ như con miminaga-nure-nezumi đang run rẩy mà không nhúc nhích lầy một li.
Tsukigake cũng gầm lên, trong khi quấn cái đuôi dài quanh người bạn đồng hành nhỏ
để bảo vệ nó.
"Gyu-r-r-r!!!"
_Dừng lại ngay nếu các người định tấn công chúng tôi.
Cô rồng định truyền tải ý định qua tiếng kêu, nhưng những con hanaguma chỉ gầm
lên lớn hơn nữa. Và không như trường hợp của con chuột, cô không thể hiểu được
gì từ những âm thanh đó.
Dĩ nhiên, Tsukigake không thể nào biết được, nhưng loài rồng là họ hàng xa của một
thần thú cổ xưa có khả năng giao tiếp với động vật hoang dã. Ban đầu nó là một năng
lực được thiết kế để di tản những con thú ra khỏi lãnh địa của con thần thú, nhưng từ
đầu thì không phải tất cả những con thú đều được trao AI. Tuy nhiên, khi con thần thú
tiếp xúc với chúng, con thú đó sẽ được trao cho năng lực tư duy tối thiểu và cơ sở dữ
liệu để đưa ra quyết định.
Do đó, con chuột đồng hành cùng cô nhóc có thể đáp lại là vì Tsukigake đã nói với nó
trước, nhưng đối tượng của năng lực đó chỉ giới hạn ở những con thú có độ ưu tiên
thấp hơn. Và những con togari-hanaguma đã sống sót qua điều kiện khắc nghiệt chỉ
thấp hơn một chút so với độ ưu tiên hiện tại của Tsukigake. Năm con thú không được
ban cho khả năng suy nghĩ, nguyên tắc hành vi duy nhất của chúng là săn đuổi con
mồi để thỏa mãn cơn đói.
Tsukigake nhìn chằm chằm vào những con thú không đáp lại lời gọi của cô nhóc.
Cô chưa từng rơi vào hoàn cảnh nào như thế này trước đây. Hơn nữa, đây còn là lần
đầu tiên cô nhóc hành động một mình bên ngoài Thánh Đường. Dẫu vậy, linh tính
mách bảo rằng năm con thú này không chỉ muốn tấn công, mà thay vào đó chúng
muốn giết Tsukigake và con chuột nhỏ.
T r a n g 177
Nếu mình chết hoặc bị thương nặng ở đây, sẽ không thể gọi trợ giúp cho cô chủ và
Shimosaki. Sinh Mệnh của Tsukigake vẫn đang giảm, nhưng nếu nhìn kĩ hơn, những
con hanaguma cũng đều chỉ còn da bọc xương, nên sẽ không phải là bất khả thi để
cắt đuôi chúng nếu chạy hết sức.
Nhưng mình không biết liệu con chuột có chạy đi không. Không thể nói là nó chậm,
nhưng nó chắc hẳn đã mệt vì hai đứa đã chạy một quãng khá dài từ vùng ngập nước
đến cánh đồng này. Tsukigake đã hứa sẽ cho con chuột thật nhiều hạt cây ngon lành,
nên cô rồng không thể bỏ mặc nó ở đây được.
Chương trình AI của Tsukigake không chọn ý tưởng chạy thoát khỏi những con
hanaguma bằng cách hi sinh con chuột. Cô rồng nhỏ quyết định chuẩn bị chiến đấu
với năm con dã thú, gầm lên khẽ khàn và mạnh mẽ:
"Ga-r-r-r!!!"
Lần này có vẻ ý định của cô đã đến được mấy con thú. Những con hanaguma chặn
đường phía trước, cũng mở to miệng, làm lộ ra những chiếc rằng nanh nhọn hoắt và
đáp lại tiếng kêu:
"Gya-u-u-u!!!"
Với tín hiệu đó, hai con hanaguma ở bên trái và phải nhảy vào.
Tsukigake quấn chiếc đuôi quanh con chuột vẫn còn đang đông cứng người, và nhảy
lên thật cao. Những con hanaguma cũng nhảy vọt lên, nhưng nhờ cật lực vẫy đôi
cánh mà cô rồng vươn lên cao hơn cả chúng.
Những con hanaguma va vào nhau trên không trung và ngã xuống, đè lên nhau.
Tsukigake lướt qua khe trống ở hướng Tây và nhảy vào cánh đồng. Có những bụi
cây kê26 cao ở bên trái, nên hẳn là cô nhóc có thể trốn ở đó một lúc.
Tuy nhiên, cô rồng không thể trốn thoát với chiếc đuôi phải quấn quanh con chuột, và
chiên đấu với năm con dã thú đó trong khi giữ cho nó an toàn còn khó hơn nữa. Trước
tiên, cô nhóc cần phải giấu con chuột ở một nơi an toàn.
Đó là lí do Tsukigake chọn một khúc cây giữa những đống rơm. Thứ đó đang trên bờ
vực mục rã và Sinh Mệnh cũng không còn nhiều, nhưng nó vẫn giữ được hình
26 Một loài cây giống lúa, hạt tròn.
T r a n g 178
dạng. Hãy giấu mình trong khúc gỗ rỗng và giữ im lặng! - cô rồng thầm thì với con
chuột sau khi để nó xuống mặt đất.
Không có lời đáp lại, nhưng rõ ràng rằng là sẽ rất nguy hiểm nếu chúng nghe được
bất kỳ chuyển động hay âm thanh nào. Nhưng để kế hoạch thành công thì cô rồng sẽ
phải rẽ hướng kẻ thù khỏi nơi đó. Cô nhóc bắt đầu chạy về phía Nam cố ý gây ra tiếng
động lớn, nhiều tiếng bước chân tiến đến từ phía bên phải.
Nếu mình bị bao vây, tất cả sẽ kết thúc. Không còn cách nào khác ngoài chia rẽ chúng
ra, rồi đánh bại từng con một.
Chạy len lỏi giữa những hàng cây kê, cô nhảy sang phải và trái theo nhịp điệu bất
thường. Tiếng bước chân phía sau đang dần nhỏ đi. Vừa lúc cô nhóc tin rằng chỉ còn
một con hanaguma đang đuổi theo trong khi những con khác đã tụt lại phía sau,
Tsukigake bất thình lình đổi hướng bằng đôi cánh nhỏ.
Con hanaguma nhảy ra khỏi khe trống giữa những cây kê, đứng bằng hai chân sau
rồi nhận ra Tsukigake đang xông thẳng về phía nó. Phóng vụt như một mũi tên, cô
rồng cắn sâu vào phần cổ họng không được bảo vệ.
Vị của máu tươi tràn đầy trong miệng khiến cô nhóc cảm thấy khó chịu. Lần này có
vẻ như thịt sống sẽ bị đưa vào danh sách những thứ cô không muốn ăn, nhưng đây
là vấn đề sống còn. Cô rồng giữ chặt con hanaguma đã ngã xuống đất mà còn không
thể kêu lên tiếng nào vì cổ họng bị xé toạt.
Con hanaguma cố gắng vung đôi chân trước với móng vuốt nhọn, nhưng chúng bị
Tsukigake nắm chặt lại ở cổ tay nên không thể gây ra vết trầy nào. Điều đó là có thể
bởi vì loài rồng có thể điều khiển ngón tay của chúng tương tự như con người. Trong
khoảng mười giây chuyển động của con hanaguma dần trở nên chậm đi, và rồi sức
lực của nó nhanh chóng biến mất.
Cô nhả cô họng con dã thú ra và nhìn quanh. Tiếng bước chân ồn ã tiến tới từ bên
trái. Không còn chỗ nào để trốn nữa rồi.
Tsukigake dừng di chuyển và nằm xuống cạnh bên con hanaguma đã chết. Ngay lập
tức sau đó, một con hanaguma khác xuất hiện giữa những hàng cây kê.
Ngay khi nó nhìn thấy đống loại và Tsukigake đang nằm cạnh bên nhau, G-r-r-r... nó
gầm lên. Nó từ từ tiến lại gần, ngửi mùi máu trên xác của con hanaguma đã chết.
T r a n g 179
Mặc dù cô nhóc không biết rằng nó có định gọi đồng bọn tới, hay sẽ ăn cái xác, ngay
khi cô rồng thấy nó sao nhãng trong một khắc, Tsukigake bật mạnh dậy và cắn vào
cổ nó.
Mặc dù chiến thuật giả chết đã thành công, cô rồng không thể cắn trúng cô họng ở
điểm chí mạng vì phải tấn công từ bên sườn.
"Gya-a-o-o!!!"
Con hanaguma giật mạnh và bắt đầu vặn người để cố rũ Tsukigake đang bám vào
bên phải cô nó xuống. Cô nhóc cố gắng ghì chặt nó bằng chân trước như lần trước
nhưng không có tác dụng, những chiếc móng vuốt nhọn lòn qua lớp lông tơ rối và cắt
vào da.
Máu của hai con vật văng khắp nơi khi con hanaguma và Tsukigake lăn vòng trên mặt
đất. Như thế này thì mình sẽ mất đi nhiều Sinh Mệnh, nhưng mình không thể buông
nó ra được. Tsukigake đâm móng nhọn của chân trước bên phải vào vết thương ở cổ
họng của con hanaguma và rạch xuống với tất cả sức lực.
Và cuối cùng, con dã thú thứ hai cũng mất hết Sinh Mệnh và lịm đi. Sau khi dứt hàm
răng nhọn ra khỏi cổ của cái xác, Tsukigake khập khiểng đứng lên.
Cô nhóc nhìn khắp người, có vô số vết cắt chạy dài từ cổ đến ngực. Hơn nữa, có vẻ
như những vết trầy trên lưng gây ra bởi những cây gai của hàng rào cũng rớm máu
lần nữa vì lăn mạnh dưới đất. Tuy nhiên, còn đến ba kẻ thù nữa.
Khi cô rồng cẩn thận nghe ngóng, có tiếng bước chân tiếng đến từ ba hướng, hẳn là
vì chúng nghe được tiếng kêu của con dã thú thứ hai. Cô không còn đủ sức để chạy
thoát hay chạy lòng vòng nữa. Chỉ còn cách đấu với ba con thú còn lại cùng lúc.
Sau vài giây, nhưng con togari-hanaguma lần lượt xuất hiện, dẫm lên những cây kê
đã chết. Một con trong số chúng là con thủ lĩnh cô nhóc đã gặp khi bị chặn đường. Nó
lớn hơn hai con còn lại một chút.
Con thủ lĩnh giận dữ kêu lên ngay khi nó thấy xác của hai con thú đồng loại:
"Gyu-a-a-a-a-u!!!"
Mặc dù cô rồng không thể hiểu được, Tsukigake cảm thấy tiếng rống đó chứa đầy sự
tức giận. Ít nhất thì để cho thấy tinh thần chiến đấu chưa ngã ngũ, cô cũng dồn hết
sức đáp trả:
T r a n g 180
"Ga-r-r-r-r-r!!!"
Dù chỉ mới được một năm từ khi Tsukigake chào đời, cô rồng nhỏ vẫn là một trong
những con thú mạnh nhất ở Nhân Giới hiện tại. Những con hanaguma có chương
trình thuật toán cực kỳ đơn giản lưỡng lự như thể chúng cảm nhận được một mối
nguy không thể hiện bằng trị số Sinh Mệnh hay độ ưu tiên, nhưng tất nhiên chúng
không bỏ chạy đi.
"Gau!"
Tiếng kêu ngắn của con hanaguma thủ lĩnh vang lên và hai con thú bên cạnh nó cùng
lúc xông lên.
Vũ khí của những con hanaguma là móng vuốt sắt nhọn trên cả bốn chân. Tsukigake
cũng tương tự, nhưng thêm vào đó còn cả cái đuôi dài và khéo léo.
Giả vờ phản công bằng cách cắn lại, cô rồng bất ngờ xoay người và quật cái đuôi vào
cả hai con thú. Mặc dù phần lông đuôi đáng tự hào bị rơi vung vãi, hai con hanaguma
cũng bị thổi bay đi với tiếng kêu chói tai, và đâm sầm vào tường cây kê. Hàng cây đã
héo khô và do đó làm thân thể hai con dã thú bị mắc kẹt, vùng vẫy trong không khí.
Cô nhóc không ngờ được tình huống này, nhưng đây chắc chắn là cơ hội cuối cùng.
Tsukigake đạp vào nền đất và xông thẳng vào con hanaguma thủ lĩnh.
"Gua!!!"
Con thủ lĩnh nhè ra hàm răng sắc nhọn. Tsukigake vươn cái cổ dài ra và nhắm vào
cổ họng nó, nhưng kẻ thù bất ngờ phản ứng bằng cách nhấc chân trước lên và bảo
vệ điểm chí mạng. Sau cùng, Tsukigake theo phản xạ quay đầu đi, và đầu của con
hanaguma thủ lĩnh đụng phải nhau, hàm của cả hai va vào nhau và đều bị cắn trúng.
Cơn đau như lửa đốt bao phủ toàn bộ khuôn mặt cô nhóc. Những chiếc răng nanh
nhọn đâm sâu vào hai bên, tiếng gãy vỡ của xương vang vọng, nhưng cô rồng không
thể nhả hàm ra. Nếu giảm lực cắn dù chỉ một chút, khuôn mặt cô sẽ bị nghiền nát bởi
con hanaguma.
Cả hai bám dính vào nhau và lăn tròn trên mặt đất. Khi máu chảy vào miệng thì cô
nhóc không chắc rằng đó là của cô hay của đối thủ. Một điều chắc chắn là Sinh Mệnh
của cả hai đang tụt giảm cực kỳ nhanh. Ai cạn kiệt Sinh Mệnh sẽ là kẻ chết trước.
Cho đến lúc này, Tsukigake chưa từng chạm mặt thứ gọi là cái chết.
T r a n g 181
Con rồng mẹ Akisomi vẫn còn trẻ; cô nhóc không tham gia vào cuộc chiến, nên chưa
từng trực tiếp nhìn thấy người chết bao giờ. Ngày hôm nay, khi cô nhóc bắt và ăn
những con cá sống trong hồ, đó đã là một trải nghiệm khá sốc. Khi những con cá đang
bơi nhanh trong nước bị bắt lại trong miệng của Tsukigake hay Shimosaki, sau khi
cắn chúng, chúng vùng vẫy một lúc rồi không cử động nữa.
Có lẽ, trong thế giới này, rất nhiều sinh vật chết đi hằng ngày để làm thức ăn cho
những sinh vật lớn hơn. Ngay cả những con hanaguma cũng không tấn công
Tsukigake và con chuột chỉ để cho vui. Đó là để sống sót.
Nhưng Tsukigake chưa thể chết ở đây được. Trong hầm ngục ở tòa dinh thự, cô chủ
và anh mình cùng chủ của anh ấy đang chờ trợ giúp. Bọn người áo đen bắt cô chủ
không làm thế vì họ đói hay sắp chết. Đó là cho mục đích tồi tệ, cố gắng làm hại những
người mình quý mến... hay có lẽ còn muốn giết họ. Mình không thể để điều đó xảy ra,
chắc chắn không.
Bất ngờ, Tsukigake cảm thấy có gì đó cháy lên sâu trong cổ họng.
Thứ gì đó bùng lên và xoắn tròn sâu trong cơ thể. Cô không thể kìm nó lại.
Tsukigake giải phóng luồng nhiệt trong khi vẫn bám vào hàm con hanaguma thủ lĩnh.
Vô số tia lửa bùng ra từ trong cuống họng, đốt cháy lông của cả hai con vật. Hầu hết
lửa và nhiệt không kiểm soát được bay vào con hanaguma, gây ra thương tổn chí
mạng.
"Gya-u!!!"
Con hanaguma thủ lĩnh kêu thét lăn tròn trên đất, thả Tsukigake ra và ngừng cử động
sau vài cơn co giật.
Tsukigake không hiểu được cô vừa làm gì, rằng đó là hỏa lưu27, vũ khí mạnh nhất của
loài rồng phun ra từ miệng của chúng, và rằng nó tiêu hao Sinh Mệnh, Tsukigake
không biết một chút gì về nó cả.
Lúc này, Sinh Mệnh của Tsukigake chỉ còn thấp hơn 10% so với giá trị cực đại. Hơn
nữa, máu đang nhỏ giọt từ lưng và ngực, và cả vết thương trên mặt.
Nhưng cô rồng nhỏ vẫn gắng gượng đứng dậy được và quay đầu lại.
27 熱線, chính xác hơn dịch là “tia nhiệt”.
T r a n g 182
Hai con hanaguma còn lại bị mắc kẹt trong đám cây kê vừa mới nhảy xuống đất. Ngay
cả khi thủ lĩnh của chúng đã chết, có vẻ như chúng vẫn chưa bỏ cuộc. Trong khi thấp
giọng gầm gừ, chúng rút ngắn khoảng cách.
Cô nhóc không còn đủ năng lượng để chiến đấu nữa, nhưng Tsukigake vẫn cố gắng
chống đỡ thân thể thấm đẫm máu đứng vững. Nếu cô rồng ngã xuống, hai con thú sẽ
nhảy vào ngay lập tức.
Tầm nhìn đang từ từ tối dần đi. Tứ chi đang mất dần sức lực. Nhưng mình không thể
ngã xuống. Mình phải đến thành phố và gọi trợ giúp.
Bất thình lình, cô cảm thấy như nghe được thứ gì đó.
Hai con hanaguma hướng mặt lên bầu trời. Tsukigake cũng hướng khuôn mặt đầy
máu me lên.
Thứ gì đó đang bay theo một đường thẳng ở rất cao trên bầu trời đang dần tối đi của
buổi chiều tà. Một con chim? Hay một con rồng? Nó là một thứ nghe như một luồng
gió mạnh và phát ra ánh lục nhàn nhạt, như một vì sao.
...Mặc dù mình mới nhìn thấy nó lần đầu, nhưng không hiểu sao mình biết đó là ai.
Và với một xúc cảm kỳ lạ, Tsukigake cố gắng gầm lên.
Không một âm thanh nào vang lên, nhưng ngôi sao đó thay đổi quỹ đạo như thể nghe
được tiếng gầm của cô nhóc.
Phần 9
Đã bao nhiêu phút - bao nhiêu giờ trôi qua rồi?
Không có cách nào để biết được thời gian hiện tại trong một hầm ngục không có lấy
một cái cửa sổ và không nghe thấy tiếng chuông báo giờ của Centoria. Đại Diện Kiếm
Sĩ từng nói rằng "Anh muốn hoàn thành đồng hồ di động nhanh nhất có thể", nhưng
dù đã thử nghiệm rất nhiều mẫu thử cùng với kỹ sư trưởng Sadore, có vẻ như nó vẫn
còn lâu lắm mới hoàn thành được.
Mỗi lần Ronye nghe được những lời đó, cô đều thầm nghĩ, vì chuông báo giờ rất chính
xác, tại sao lại phải mang theo một thiết bị cồng kềnh nữa chứ... nhưng sau khi rơi
vào tình trạng này cô đã thay đổi suy nghĩ.
T r a n g 183
Hơn nữa, giai điệu mà hàng ngàn chiếc chuông khắp Nhân Giới rung lên là một bài
thánh ca có tên gọi "Dưới ánh sáng Solus". Nó là một tuyệt phẩm âm nhạc, nhưng khi
biết được rằng lịch sử của Giáo Hội Chân Lý được che đậy bởi vô số điều giả dối, rất
khó khăn để chân thành ca ngợi các vị thần khi nghe bài thánh ca như lúc trước.
Nghệ thuật ở Nhân Giới như âm nhạc, tranh vẽ, điêu khắc và thơ ca vẫn bị hạn chế
nghiêm ngặt bởi Danh Mục Cấm Kị. Chỉ những người được trao cho Thiên Chức nghệ
sĩ mới có thể đi trên con đường nghệ thuật, và họ cũng phải trải qua phán xét của
Chính Quyền Hoàng Gia trước khi tác phẩm được công bố. Nếu nội dung của nó bác
bỏ thần thoại sáng thế hay Giáo Hội Chân Lý dù chỉ một chút, hay mang tính giải trí
quá mức, nó sẽ bị cấm.
Đại Diện Kiếm Sĩ muốn ngay lập tức bãi bỏ hệ thống sàng lọc, nhưng ý tưởng đó bị
Hội Đồng Thống Nhất chống lại - đặc biệt là, đúng như dự đoán - bởi Hiệp Sĩ Hợp
Nhất Nergius, nên điều đó vẫn chưa được thực hiện. Đó vẫn là một câu hỏi khó cho
Ronye, nhưng cô nghĩ sẽ tốt biết mấy nếu mọi người có thể ca hát, vẽ vời và sáng tạo
tự do mà không bị ràng buộc bởi bất kỳ hệ thống nào.
Để được nhìn thấy một kỷ nguyên như thế, chúng ta phải sống sót và trốn thoát khỏi
nơi đây.
Gần như cùng lúc khi Ronye củng cố lại quyết tâm một lần nữa, một âm thanh khẽ
vang lên:
"Ugh, thật vô ích..."
Tiese, người đang cố gắng thực hiện "tâm ý thuật" trước những song sắt, ngồi phịch
xuống đất.
"Kirito-senpai hẳn sẽ mở được nó ngay tức thì..."
Mặc dù đang ở trong tình huống nghiêm trọng, bất ngờ thay Ronye lại nở nụ cười cay
đắng khi nghe những lời đó.
"Này, cậu không thể làm giống senpai dễ thế đâu."
"Đúng vậy, nhưng... còn cậu thì sao?"
Cô lẳng lặng lắc đầu đáp lại câu hỏi đó.
T r a n g 184
Trong khi cô bạn thân thử dùng tâm ý thuật, Ronye đã dò xét các bức tường của hầm
ngục, nhưng như dự đoán không tìm thấy được bất kỳ cánh cửa bí mật hay chỗ tường
nào có thể phá hủy được. Lấy ra một viên đá granite Bắc Đế Quốc dùng để xây bức
tường không có lấy một khe hở dù chỉ 1 mil trong im lặng là bất khả thi, ngay cả với
sức mạnh của hiệp sĩ tập sự, và nếu cố phá hủy bức tường bằng vũ lực thì âm thanh
sẽ truyền thẳng lên dinh thự phía trên.
Tiese cuối cùng cũng ngẩng đầu dậy, ngồi bó gối và nói như thể với chính mình:
"Shimosaki, em có ổn không đó?"
Đã là lần thứ tư cô tự hỏi câu hỏi đó. Ronye khuỵu gối bên cạnh cô bạn thân và nhẹ
nhàng nói trong khi vỗ lưng cô:
"Em ấy chắc chắn không sao đâu. Ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi."
Trong khi vuốt lưng của một Tiese khẽ im lặng gật đầu, Ronye cũng nghĩ về
Tsukigake.
Quãng đường giữa dinh thự và cổng Bắc của Centoria có một vài ngọn đồi, nhưng
hầu hết đều chỉ là đồng cỏ bằng cùng với trang trại của người từng có quyền thế.
Ronye không biết nhiều về tình trạng của những lãnh địa nhưng cô nghĩ sẽ không có
loài vật nào có khả năng chiến đấu với cô rồng con ở đó. Không thể nói rằng hoàn
toàn không có khả năng gặp phải nguy hiểm bất ngờ, nên Ronye hi vọng Tsukigake
có thể đến đích an toàn.
...Thần linh-sama.
Dù cô biết rằng cả linh giới trên trời cao lẫn bản thân các vị thần đều không tồn tại,
Ronye vẫn thành tâm cầu nguyện.
...Xin người, làm ơn phù hộ cho Tsukigake và Shimosaki.
Cô không nghe thấy lời đáp lại.
Thay vào đó, cô nghe thấy âm thanh ma sát của bức tường đá.
Bức tường đá dày được chiếu sáng bởi những chiếc đèn dầu đang chậm rãi nâng lên
ở bên phải của lối đi. Khuôn mặt Ronye và Tiese đanh lại, cả hai nhanh chóng đứng
dậy và tiến gần tới bức tường phía sau. Ở buồng giam liền kề, nhưng goblin núi đồng
loạt hét lên.
T r a n g 185
Kẻ đang dần xuất hiện, như thể hiện ra từ trong bóng tối phía bên kia cánh cửa đã
mở hoàn toàn, là kẻ mặc áo choàng đen được Hoàng Đế Krueger gọi là Zeppos.
Hắn đi dọc lối đi trong khi làm cho chùm chìa khóa treo bên hông kêu lên xổn xoảng
và dừng lại trước buồng giam có Ronye và Tiese. Hắn nhòm vào trong với cử chỉ nhẹ
nhàng, ánh nhìn từ trong chiếc mũ trùm đầu lướt qua hai người họ, rồi không một lời
nói hắn lại tiếp tục bước đi. Đi về phía trước một vài bước và lần nữa dừng lại trước
buồng giam kế bên.
Chỉ là đi tuần tra thôi à, Ronye nghĩ và cẩn thận tiến lại gần những chấn song để quan
sát kẻ đó. Rồi hắn đút một chìa trong chùm chìa khóa vào trong ổ khóa.
Ga-chin, âm thanh lạnh lẽo vang lên, và những goblin hoảng sợ hét lên lần nữa.
Người đàn ông sau khi mở cửa thì không chần chừ nói lớn với giọng nói méo mó:
"Lũ thú vật, cả ba, ra khỏi buồng giam ngay."
Những goblin đang ồn ào ngay lập tức nằm rập xuống. Một giọng nói nhỏ thì thầm
hỏi:
"Ngươi... thả ra?"
Sau khoảng ba giây, Zeppos trả lời "phải".
Ronye nghĩ đó hẳn là nói dối. Khoảng lặng trước câu trả lời quá bất thường, và hắn
ta không thể cứ như vậy mà thả đi những goblin mà chúng đã bắt cóc từ nhà trọ ở
Nam Centoria với rất nhiều rắc rối.
Nhưng những goblin núi bước ra khỏi buồng giam mà không nghi ngờ gì lời nói của
hắn ta.
"Đi qua cánh cửa đó."
- Zeppos nói, chỉ vào cánh cửa bí mật ở bên trái, không phải bên phải nơi có lối thoát
lên mặt đất. Cả ba im lặng nghe theo và bắt đầu bước đi. Như thể chặn đi đường
thoát, Zeppos theo sát phía sau.
Ngay lúc hắn ta đi ngang qua những chấn song, Ronye không thể chịu được và hỏi:
"Các ngươi định làm gì với những người đó?"
T r a n g 186
Những goblin dừng lại và quay nhìn Ronye; có vẻ như họ hoàn toàn tin rằng mình
được thả đi, nên đều có vẻ mặt thất vọng và tiếc nuối. Ở phía sau, Zeppos bật cười
the thé:
"Ku-ku... ngươi nói, 'những người đó'?"
"Có gì đáng cười chứ?"
Tiese hỏi ngược lại. Zeppos lại rục rịch cười lần nữa và nhìn vào buồng giam trả lời
với nụ cười toe toét.
"Goblin vẫn sẽ là goblin cho đến khi chúng cạn kiệt Sinh Mệnh, dù thế giới có thay đổi
ra sao."
Ronye nghĩ rằng mình đã nghe những lời này ở đâu đó rồi. Nhưng trước khi những
ký ức kịp quay trở lại, Zeppos lại ra lệnh cho ba người phía trước:
"Giờ di chuyển đi, đi lên cầu thang và ta sẽ cho các ngươi ra ngoài."
Hình bóng của Zeppos và những goblin bị ép tiến lên từ từ tan biến vào trong bóng
tối phía bên kia cánh cửa bí mật. Tiếp đó là tiếng bước chân đi lên cầu thang đá, và
âm thanh đó cũng biến mất. Cuối cùng, tiếng "Gii!" rít lên, và hầm ngục lại chìm vào
im lặng lần nữa.
"...thật hả trời, chúng không có lý do nào phải thả họ ra, huh..."
- Tiese thì thầm, và Ronye chỉ có thể gật đầu.
"Có lẽ là... thứ gì đó đã sẵn sàng. Tớ không biết đó là gì... nhưng tớ chắc nó phần
nào có liên quan đến những goblin-san."
Khi cô thì thầm trả lời lại, Tiese suy nghĩ một hồi rồi nói với biểu cảm nghiêm túc.
"Kirito-senpai nói rằng những kẻ bắt cóc sẽ tiếp tục thực hiện việc mưu sát ở Centoria
và chúng sẽ lại đổ tội cho những goblin-san bị bắt cóc. Nếu vậy... những người vô tội
ở Centoria sẽ bị giết nữa mất."
"...Yup..."
Gật đầu lần nữa, Ronye bắt đầu suy nghĩ.
T r a n g 187
Nếu suy đoán của Tiese là đúng, ai sẽ là người mà những kẻ bắt cóc - Hoàng Đế
Krueger và Zeppos - muốn giết chứ?
Kirito cũng đã từng nói thế.
Nếu hung thủ có thể vi phạm Danh Mục Cấm Kị và giết chết Yazen-san chỉ vì ông ấy
là một cư dân trước đây của lãnh địa, những người nông nô trước đây cũng có thể bị
giết bằng cách tương tự.
Đại Diện Kiếm Sĩ nghĩ như vậy là vì anh đã nghe thấy giọng nói của tên sát nhân trong
"thuật phản chiếu quá khứ" của Asuna, lời nói của hung thủ ngay trước khi giết Yazen
già.
- Những tên nông nô của một lãnh địa riêng thuộc về lãnh địa đó cho đến khi chúng
cạn kiệt Sinh Mệnh, nên nếu ngươi có ý không thích điều đó, thì ngay bây giờ hãy tận
hưởng cái chết đi.
"...Ah!"
- Ronye la lên khi gọng nói của Zeppos vừa vang lên vài phút trước sống lại trong tâm
trí cô.
- Goblin vẫn sẽ là goblin cho đến khi chúng cạn kiệt Sinh Mệnh.
Chỉ có đối tượng là khác đi, nhưng nội dung thì y hệt nhau.
Là nó. Quá ít để là chứng cứ, có khi chỉ là trùng hợp. Nhưng Ronye tin vào trực giác
của mình.
"...Tên Zeppos đó là hung thủ giết Yazen-san ở nhà trọ."
Cô nói với một âm giọng run run, Tiese có cảm giác tương tự gật đầu với biểu cảm
căng thẳng.
"Ừ... Tớ cũng nghĩ thế, không biết hắn có thể vi phạm Danh Mục Cấm Kị đến mức độ
nào, nhưng chắc chắn hắn sẽ dùng những goblin-san để gây ra một vụ án còn nghiêm
trọng hơn vụ của Yazen-san. Chúng ta phải ngăn hắn lại càng sớm càng tốt."
"Ừm..."
T r a n g 188
Nhỏ giọng lầm bầm, Ronye nhìn vào bóng tối phía sau cánh cửa bí mật ở phía bên
kia những chấn song.
Mình không biết chính xác bao nhiêu thời gian đã trôi qua, nhưng nếu mọi chuyện
suôn sẽ, chắc giờ Tsukigake đã đến được cổng Bắc của Centoria. Nhưng, tất nhiên
cô nhóc28 không thể nói ngôn ngữ của con người được. Một vệ binh sẽ phát hiện ra
Tsukigake là một con rồng con, gửi thông tin đến Thánh Đường, bản báo cáo sẽ đến
tay ai đó như Kirito hay Asuna, hay một Hiệp Sĩ Hợp Nhất nào đó, và sẽ phải mất hàng
chục phút để sự trợ giúp đến được nơi đây...
Hơn nữa, cỗ xe chở Ronye và Tiese vẫn còn đỗ ở bờ Đông của cái hồ. Để Đại Diện
Kiếm Sĩ hay bất kỳ ai khác đoán được rằng hai người họ đang bị giam giữ trong một
hầm ngục của dinh thự trong khu rừng ở bờ Tây là bất khả thi. Hi vọng duy nhất là
mong rằng Tsukigake sẽ dẫn đường cho đội giải cứu, nhưng điều đó cũng sẽ tốn thời
gian, và rõ ràng thì sẽ mất ít nhất một giờ dù cho dự đoán có tích cực đến đâu đi
chăng nữa.
Sẽ rất là ngây thơ nếu nghĩ rằng cho đến lúc đó sẽ không có gì xảy đến với những
goblin bị dẫn lên tầng trên. Nếu ta không hành động ngay bây giờ, sẽ là quá trễ.
Nhưng phá hủy những song sắt chắc chắn này mà không gây ra tiếng động là bất khả
thi. Ngay từ đầu thì còn không chắc nó có thể bị phá hủy bởi sức mạnh của hai người
không nữa, nhưng nếu chúng ta chỉ làm thử, một tiếng động lớn sẽ vang đến tòa dinh
thự bên trên và Hoàng Đế sẽ phát hiện ra. Nếu như vậy, mình không biết Shimosaki
sẽ gặp phải điều gì.
Không thể tìm ra câu trả lời, Ronye nhắm mắt lại.
Mình cảm nhận thấy điều này chỉ một tuần trước. Tại Lâu Đài Obsidian ở Vùng Đất
Bóng Tối mà mình đến cùng với Kirito-senpai, Lisetta, đứa con gái duy nhất của chỉ
huy Iskahn và đại sứ Scheta, đã bị bắt cóc và kẻ bắt cóc yêu cầu hành quyết công
khai Kirito. Nếu điều đó không được thực hiện trước lúc hoàng hôn, Sinh Mệnh của
Lisetta sẽ thành con số không.
Vì thời gian đang dần rút ngắn, Ronye mất bình tĩnh và kiên quyết nhấn mạnh trước
Kirito, rằng nếu Kirito để mình bị hành quyết, cô cũng sẽ chọn cách chết cùng anh.
Nghe những lời đó của Ronye, Kirito nói đã nói:
28 Đây là lần đầu tiên tác giả ghi rõ Tsukigake là con cái.
T r a n g 189
...Anh sẽ không từ bỏ đâu. Anh chắc chắn sẽ cứu Lisetta. Rồi sau đó, ta sẽ cùng nhau
trở về Thánh Đường. Về nhà của chúng ta...
Đúng thế, mình không được bỏ cuộc. Không thể cứ chờ mọi thứ được giải quyết chỉ
với Tsukigake, mà phải suy nghĩ xem mình có thể làm được gì vào lúc này. Phải có
một cách mà không phải hi sinh cả những goblin lẫn Shimosaki.
"...Tiese."
Ngay lúc Ronye thì thầm, cô bạn thân cũng lên tiếng:
"Hãy phá hủy những song sắt này nào."
"Eh!..."
Điều được cô xem như phương án cuối cùng bất ngờ được đề xuất trước tiên, và
Ronye bất giác phản đối:
"Nh-nhưng, nếu bên trên nghe được tiếng động, Shimosaki sẽ..."
Rồi Tiese xen vào với một cử chỉ thấu hiểu, và liếc nhìn trần nhà.
"...Tớ đoán không có nhiều người trong dinh thự này. Có lẽ, chỉ hai người: Hoàng Đế
và Zeppos... Nếu vậy, Hoàng Đế sẽ không bận tâm liều lĩnh chặn đánh chúng ta đâu."
Đúng vậy, vào lúc đó Hoàng Đế Krueger đã làm mồi nhử liên tục thu hút sự chú ý của
họ để Zeppos lén lút tiến ra sau Ronye và bắt Shimosaki. Nếu còn có người khác
hoặc tay sai trong tòa nhà, hắn hẳn đã dùng họ như con mồi.
"Ừ thì... có vẻ là thế..."
"Nếu chỉ có hai người đó, tớ nghĩ ta có thể đảm bảo an toàn cho Shimosaki nếu ta tấn
công bất ngờ. May mắn thay, có lẽ kiếm của chúng ta chỉ nằm bên kia cánh cửa bí
mật thôi."
"..."
Ronye nhìn chằm chằm vào bóng tối bên kia cánh cửa.
T r a n g 190
Hai thanh kiếm đã rút ra mà hai người họ thả xuống đất đã bị đá sang phía bên kia
cánh cửa bởi Hoàng Đế Krueger, nhưng không có dấu hiệu gì là chúng bị mang từ
nơi đó lên những tầng trên. Nếu họ có thể thoát ra khỏi buồng giam, có khả năng cao
sẽ lấy lại được những thanh kiếm ngay lập tức.
Nếu mình có thanh kiếm yêu quý bên cạnh, ngay cả khi kẻ đó có thật sự là Hoàng Đế
Krueger, thì mình cũng sẽ không thua. Nhưng, lần nữa, mình lại lo cho Shimosaki.
Cho dù chỉ có hai kẻ thù đi nữa, cần phải biết ít nhất vị trí của em ấy trong dinh thự để
giải thoát cho em ấy với đòn tấn công bất ngờ như Tiese đã đề nghị.
"Tiese."
Trong khi đứng trước mặt cô bạn thân, Ronye nâng tay lên:
"Giúp tớ một tay."
"Eh...?"
Cô nắm chặt bàn tay mà Tiese đưa ra với nét mặt hoang mang.
"Cố gắng mở khóa bằng tâm ý thuật thì quá sức rồi, nên có lẽ chúng ta có thể thử
cảm nhận bằng tâm ý."
Khi Ronye nói thế, Tiese mở to đôi mắt màu lá thu.
Việc tập luyện tâm ý thuật chú tâm vào "khả năng cảm nhận" cũng như "khả năng tác
động". Bài luyện tập "tịnh tâm Tanza", thứ đang khiến cả hai phải chật vật, chỉ bao
gồm việc ngồi xuống sàn phòng, nhắm mắt lại, làm trống tâm trí, và cố gắng mở rộng
khả năng nhận thức bằng tâm ý.
Kirito, người có sức mạnh tâm ý to lớn nhất ở Nhân Giới, từng nói "Nếu đối phương
là một con rồng, em có thể cảm nhận thấy nó cho dù đang ở cách xa đến 10 kilolu",
nhưng Ronye và Tiese thậm chí còn không thể cảm nhận con người ở trong cùng một
phòng nữa là. Và bây giờ họ phải định vị được một chú rồng nhỏ qua cái trần nhà
bằng đá dày cộp kia. Mặc dù nhìn có vẻ khá liều lĩnh, không còn cách nào khác nếu
muốn tìm ra vị trí của Shimosaki.
Tiese, đang suy nghĩ như vậy, muốn nói gì đó, nhưng rồi nhanh chóng mím chặt môi,
rồi nắm chặt tay Ronye và nhắm mắt lại.
T r a n g 191
Ronye cũng nhắm mắt lại và hít vào luồng không khí lạnh trong hầm ngục. Tiese đứng
trước mặt cô cũng hít vào. Giữ không khí trong phổi đúng 1 giây, rồi từ từ thở ra.
Mặc dù sức mạnh tâm ý mang tính cá nhân, nó có thể được nâng lên cực đại bằng
trạng thái "liên kết tinh thần" đạt được bằng cách đồng bộ nhịp thở với một người nào
đó trong khi nắm lấy tay họ. Nó là một kỹ năng khá cao cấp, mà ngay cả cùng với một
người bạn thân như Tiese họ mới chỉ có thể thành công một vài lần trong quá khứ.
Tuy nhiên, sức mạnh của một người duy nhất chắc hẳn sẽ không thể xuyên qua trần
nhà bằng cảm nhận tâm ý.
Nhịp thở của cả hai dần sâu hơn qua từng lần hít thở. Cảm giác chạm vào da thịt như
tan ra, khoảng cách biến mất. Ranh giới giữa họ và thế giới bên ngoài dần dần phai
nhạt từng chút một, trong khi đó phạm vi nhận thức lan rộng hơn.
Mình có thể cảm nhận được ba sự hiện diện gần như ngay phía trên hầm ngục này.
Có vẻ như họ đang nằm kề bên nhau. Đó hẳn là ba goblin.
Hai hiện diện ở cách đó một chút. Họ tỏa ra cảm giác lạnh lẽo đến nỗi không thể nghĩ
đó là của con người, hẳn phải là Hoàng Đế và Zeppos.
Và còn có cả một hiện diện nhỏ nhưng ấm áp ở một góc của căn phòng đó. Ngay khi
họ cảm nhận được nó, nhịp thở của Tiese gián đoạn đôi chút. Trong phút chốc, trường
tâm ý chồng lên không gian dao động nhưng nhanh chóng ổn định lại. Họ cảm nhận
được cảm xúc lo lắng và căng thẳng của Shimosaki, nhưng không có dấu hiệu nào
của thương tổn nghiêm trọng.
Vùng cảm nhận mở rộng hơn nữa. Họ có thể mơ hồ cảm nhận được bố cục của tòa
dinh thự. Nó chỉ được xem như một tòa biệt thự hoàng gia, tuy nhiên ở cả tầng một
và tầng hai đều có rất nhiều phòng; may mắn thay, có vẻ tất cả những căn phòng khác
ngoại trừ căn phòng có năm người và Shimosaki đều không có bóng người.
Nếu chúng ta leo lên những bậc thang phía bên kia cánh cửa bí mật để ra khỏi hầm
ngục, ta sẽ tới một nơi có vẻ là nhà kho ở tầng một của dinh thự, từ chỗ đó đến cánh
cửa của căn phòng là 5 mel nếu đi qua hành lang. Nếu hai ta chạy hết tốc lực, sẽ tốn
mười lăm - không, chỉ mười giây.
Ronye và Tiese mở mắt ra cùng một lúc và nhìn vào mắt nhau.
Không cần ngôn từ. Họ thả tay nhau ra và nhìn những song sắt.
T r a n g 192
Sẽ rất khó để phá hủy nó bằng tay không, nhưng bao kiếm, được làm khá nặng, vẫn
nằm trên thắt lưng hai người. Độ ưu tiên của chúng không bằng của những thanh
kiếm, nhưng hẳn chúng sẽ chịu được một đòn đánh.
"...Này, cậu còn nhớ chứ? Cách mà Eugeo-senpai và Kirito-senpai trốn thoát khỏi nhà
ngục của Thánh Đường?"
- Tiese bất ngờ thì thầm, làm Ronye chớp mắt ngạc nhiên.
"Tất nhiên. Họ làm đứt sợi xích sắt cao cấp, và sử dụng chúng để phá hủy song sắt."
"Khi tớ nghe được câu chuyện đó, tớ đã nghĩ, trời thật các senpai của chúng ta thật
mạnh mẽ, nhưng... không thể nào tớ tưởng tượng rằng ta sẽ làm điều tương tự."
"Tớ cũng thế."
Nở nụ cười trong phút chốc, Ronye tháo chiếc bao kiếm rỗng ra khỏi đai kiếm trên
thắt lưng bằng tay trái, chuyển sang tay phải và đưa nó lên cao theo chiều dọc. Tiese
bên cạnh cô cũng thực hiện y hệt.
Mình không biết Hoàng Đế và Zeppos đang định làm gì với những goblin đó ở căn
phòng phía trên. Tuy nhiên, nếu chúng ta quyết định làm điều này, ta không thể để
lãng phí dù chỉ một giây.
...xin lỗi.
Sau khi thầm xin lỗi chiếc bao kiếm, Ronye hít vào thật sâu.
Không thể dùng bí kỹ bằng bao kiếm, nhưng mình sẽ đánh hết sức có thể.
"Haaah!"
"Yaaaa!"
Kèm theo tiếng hét lớn, hai người vung mạnh hai chiếc bao kiếm rỗng xuống theo bí
kỹ "Lightning Slash" của phái Norkia, cũng được xem như bí kỹ "Vertical" của phái
Aincrad.
T r a n g 193
Hẳn việc nhìn thấy bao kiếm làm từ gỗ và da thuộc được bọc trong ánh sáng lam nhàn
nhạt chỉ là ảo giác. Hai chiếc bao kiếm đập vào những thanh thép và vỡ vụn cùng với
tiếng va chạm lớn.
Ngay lập tức sau đó, dãy chấn song cao 2 mel và kéo dài 4 mel tách ra làm hai, văng
ra và đập mạnh vào bức tường bên kia của lối đi. Một lần nữa, tiếng động lớn làm
rung chuyển cả hầm ngục vang lên.
Đi nào!
- Tiese thầm nghĩ mà không lên tiếng, và như đáp lại:
Trong mười giây!
- Ronye cũng thầm trả lời trong khi nhảy ra hành lang.
Chạy qua cánh cửa bí mật còn để mở, họ nhìn thấy một căn phòng nhỏ nhìn như kho
chứa đồ. Có vài dải dây vải có vẻ là dùng để trói ở bức tường bên phải và những loại
dao kéo có hình thù kỳ lạ cùng vật đựng bằng thủy tinh xếp dọc bức tường bên trái.
Họ biết rõ chúng được sử dụng vào mục đích gì, nhưng gạt chúng qua một bên, họ
tìm kiếm dưới sàn nhà chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt chiếu đến từ sau lưng.
Nguyệt Quang Kiếm của Ronye và thanh kiếm của Tiese bị vứt cẩu thả ở một góc nào
đó trong nhà kho này. Ronye, tìm thấy những thanh kiếm trước, nhặt thanh kiếm yêu
quý của mình lên bằng tay phải và thanh kiếm của cô bạn thân bằng tay trái rồi ném
nó về phía người còn lại.
Ba giây trôi qua.
Một cầu thang bằng đá trải dài ở bức tường phía trước. Nắm chặt hai thanh kiếm, họ
lao vút lên bước tận năm bậc thang một lượt.
Cánh cửa ở cuối cầu thang bị đá bật ra, hé lộ một phòng chứa đồ, lớn hơn căn phòng
trước đó. Một cái cửa sổ lớn, dù nằm ở hướng Bắc, nhuốm căn phòng trong ánh sáng
màu hoàng hôn, và không gian sáng hơn nhiều so với căn hầm nhỏ bên dưới. Vô số
kệ và áo giáp được bày ra khắp căn phòng đều trống không. Khi căn biệt thự này bị
niêm phong, tất cả châu báu hẳn đã bị lấy đi. Cánh cửa mà Ronye vừa đá tung được
ngụy trang như một chiếc kệ lớn, và nó sẽ rất khó bị tìm ra nếu nhìn từ bên ngoài.
Bảy giây trôi qua.
T r a n g 194
Có hai cánh cửa: một ở bức tường phía Tây và một ở phía Đông. Vì họ đã biết được
cấu trúc của tòa dinh thự trước đó bằng cảm nhận tâm ý, họ không do dự lao đến
cánh cửa phía Tây và lại đá tung nó ra.
Cánh cửa bay đi do những chiếc bản lề bị phá hủy và đâm sầm vào bức tường đối
diện, nhưng họ chạy đi mà không để tâm gì đến nó. Phía sau cánh cửa là một hành
lang đầy tráng lệ kéo dài sang hai bên. Trên nền giấy dán tường đỏ là hình tượng hoa
huệ cùng con dũng ưng.
Cánh cửa mà họ đang nhắn đến nằm cách chỉ 15 mel về bên trái.
Tám giây. Chín giây.
Cùng lúc thì thầm, Ronye chạy hết khoảng cách đó chỉ trong hai giây, quay sang chiếc
cửa hai cánh và đá một cú mạnh vào chính giữa. Mặc dù nó không văng ra như cô
mong đợi, cả hai cánh cửa mở rộng ra với đà như thể sắp sụp đổ và hé lộ khung cảnh
bên trong.
Mười giây.
Trước mặt họ là một căn phòng rộng tối tăm chiếm gần như một phần ba tầng trệt.
Tất cả cửa sổ ở phía Nam đều bị che phủ bởi những tấm màn. Dù vậy bên trong vẫn
không tối đen vì có khoảng mười cây nến thắp sáng ở giữa căn phòng.
Những cây nến được xếp theo vòng tròn bán kính khoảng 2 mel, với ba goblin đang
nằm bên trong. Một bóng đen đứng bên ngoài vòng tròn có vẻ như đang niệm gì
đó. Mặc dù mình đã nghi ngờ là chúng đang làm gì đó xấu xa, nhưng thật sự luôn thì...
Đôi mắt mở to của Ronye nhận ra một cái bao lớn nằm ở góc bên trái của căn phòng
và một bóng đen thứ hai đang chuẩn bị chạy đến đó.
Chắc hẳn cái bóng đó là Zeppos. Không cần đoán cũng biết trong cái bao có chứa gì.
...Tiese!
Gọi thầm trong tâm trí, Ronye đưa tay trái ra.
Cùng lúc đó Tiese đưa tay phải ra bắt chéo với tay của Ronye.
"System Call! Generate Thermal Element!"
T r a n g 195
Ronye nối tiếp thần thuật mà Tiese bắt đầu niệm:
"Form Element! Arrow Shape!"
Năm nguyên tố nhiệt Tiese tạo ra ngay lập tức biến thành năm mũi tên như lời niệm
của Ronye. Đó là một kỹ thuật cao cấp cho phép rút ngắn phân nửa thời gian kích
hoạt bằng cách chia sẻ câu niệm hình thành và chuyển hoán nguyên tố giữa những
thần thuật sư, "hòa niệm". Để sử dụng được nó, Tiese và Ronye đã phải luyện tập
cùng nhau một thời gian rất dài, bắt đầu từ trước khi họ trở thành hiệp sĩ tập sự - thật
ra là trước cả khi đó nữa, từ khi họ còn là học viên sơ cấp. Nhưng bây giờ họ đã có
thể sử dụng cả hai kỹ thuật "liên kết tinh thần" và "hòa niệm" mà ngay cả những hiệp
sĩ cấp cao còn khó thực hiện được.
Cả hai, sau khi tạo thành và chuyển hoán nguyên tố chỉ trong hai giây đồng thanh hét
lên từ cuối cùng:
T r a n g 196
T r a n g 197
""Discharge!!""
Năm đường sáng chói lòa xé tan bóng tối.
Cái bóng đen mặc áo choàng né tránh những mũi tên rực lửa đang bay vù về phía
hắn bằng cách nhảy bật về sau bằng chuyển động siêu phàm. Ba mũi tên lần lượt
đâm vào tường, gây ra những vụ nổ nho nhỏ.
"Đi đi, Tiese!"
- Ronye la lên trong khi điều khiên hai mũi tên còn lại.
Tiese tách ra và lao đến cái bao. Nhằm đẩy kẻ mặc áo choàng - Zeppos ra xa hơn
nữa, Ronye điều khiển quỹ đạo của hai mũi tên lửa đuổi theo hắn.
Mũi tên thứ tư cũng trượt. Nhưng mũi thứ năm may mắn trúng vào cái áo choàng
đang bay phấp phới.
Zeppos im lặng cởi bỏ cái áo choàng và lùi về sau. Cùng lúc đó, Tiese chạm tới cái
bao và cắt sợi dây buột chặt miệng bao bằng thanh kiếm trong tay trái.
"Shimosaki!"
- cô hét lên, trong khi đưa tay trái vào trong bao.
Chú rồng con cô kéo ra và ôm chặt lấy có vài chiếc lông tơ lam nhạt rơi ra vì bị đối xử
thô bạo, nhưng vẫn có thể kêu lên vài tiếng "Ku-ru-ru..." khẽ khàng và nép người vào
lòng của chủ nó.
Cảm thấy sự nhẹ nhõm khi thấy Shimosaki an toàn đang bị lấn áp bởi nỗi lo lắng cho
Tsukigake, Ronye lớn tiếng la lên:
"Tiese, mang Shimosaki đến nơi an toàn bên ngoài đi! Ở đây cứ giao lại cho tớ!"
"Nhưng...!!"
Cô kiên quyết nhấn mạnh lần nữa với người cộng sự đang lắc đầu:
"Đi đi!"
T r a n g 198
Để giúp những goblin có vẻ như đang mất ý thức, đánh nhau với Zeppos và Hoàng
Đế người vẫn đang niệm gì đó đáng ngờ là điều không thể tránh khỏi. Không thể nào
chiến đấu trong khi phải ôm lấy Shimosaki, và họ sẽ không thể nào đoạt lại chú rồng
nếu nó bị bắt đi lần nữa.
"...Hiểu rồi, tớ sẽ quay lại ngay!"
Nói vậy, Tiese vung kiếm xung quanh. Những tấm màn bị cắt phăng và kính cửa sổ
phía sau vỡ tung gây ra tiếng động lớn.
Xuyên qua bóng tối, ô cửa sổ mang ánh sáng hoàng hôn đỏ rực xông vào căn phòng.
Như thể sợ ánh sáng của Solus, Zeppos kẻ đã cởi bỏ cái áo choàng đen lùi lại thêm
nữa.
Thứ mà hắn mặc bên dưới chiếc áo choàng nhìn như thể một dụng cụ kìm hãm thể
lực, che phủ toàn bộ cơ thể. Rất nhiều đai da nối với nhau bằng vô số đinh tán quấn
chặt lấy tứ chi và khắp thân người gầy nhom, và không thể biết rằng đó là đai bảo vệ
hay là một loại hình trừng phạt nào đó.
Và phần da nhìn thấy được qua những khe hở giữa những chiếc đai da cũng có màu
sắc kỳ lạ. Không thể chắc được gì khi đang nhìn nó dưới ánh sáng của một Solus
đang lặn, nhưng cái làn da màu lam xám đó không thể nào là của con người.
Mình nghĩ là mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi... Khi Ronye nghĩ thế, Tiese giữ
Shimosaki nhảy qua cái cửa sổ vỡ toang và chạy thoát đến sân trước. Nhằm giấu
Shimosaki ở một nơi an toàn, cô chạy đến khu rừng bao quanh tòa dinh thự.
Là một đấu hai cho đến khi cậu ấy quay trở lại. Không phải là bất khả thi, nhưng mình
quan ngại cái về thần thuật dài một cách bất thường mà Krueger đang liên tục niệm
về phía những goblin đang nằm trên mặt đất.
Cô cẩn thận nghe ngóng âm điệu kỳ lạ, nhưng lại không thể hiểu được bất cứ thứ gì
trong câu niệm. Tuy nhiên, một khi thần thuật hoàn thành, chắc chắn rằng điều gì đó
rất tệ sẽ xảy đến.
Ronye cố gắng tạo ra thêm nguyên tố nhiệt để làm gián đoạn câu niệm của Hoàng Đế
trong khi chĩa mũi thanh Nguyệt Quang Kiếm về phía Zeppos.
Nhưng ngay trước khi cô có thể làm vậy, Zeppos, đã lùi về cửa sổ hướng Nam vẫn
còn đang bị tấm màn che phủ, lấy ra hai chiếc dao găm mà không gây ra tiếng động
T r a n g 199
nào từ vỏ bọc gắn liền với những cái đai da ở hai bên đùi. Chiếc dao trên tay phải có
hơi lớn hơn, nhưng lưỡi dao trên tay trái lại phủ lên một lớp chất lỏng xanh lục.
Chiếc dao bên tay trái, là cùng một cái với chiếc mà hắn đã dùng để đe dọa Shimosaki
khi còn ở trong hầm ngục.
Và có lẽ trên tay phải là chiếc dao từng được dùng để lấy mạng Yazen-san.
Đi vòng qua vòng tròn nến ở giữa căn phòng, Zeppos đang tiến đến gần hơn và gần
hơn nữa. Ánh hoàng hôn chiếu qua khung cửa sổ đã mất đi tấm màn che soi sáng đỏ
rực khuôn mặt đã ẩn giấu sau tấm áo choàng cho đến giờ.
Không có một sợi tóc nào trên đầu. Khuôn mặt dài cũng có màu lam và đen xám
nhưng cơ thể, đôi mắt cùng đôi đồng tử kỳ dị ánh lên trong bóng tối. Một khuôn mặt
hoàn toàn lạ lẫm với Ronye.
"...ngươi thoát ra khỏi nhà ngục sớm hơn ta dự kiến đó."
- Zeppos thì thầm, biểu cảm không thay đổi.
"Sớm hơn dự kiến... Vậy... ngươi đã cố tình để mở cánh cửa bí mật?"
Người đàn ông gầy gọt cười nhạt:
"Tất nhiên rồi. Ngươi nghĩ rằng ta, trưởng thị thần của Hoàng Đế Norlangarth, có thể
quên đi một việc quan trọng như đóng cánh cửa đó lại sao?"
"Trưởng thị thần ư...!?29"
Ronye mở to mắt bất ngờ, khiến Zeppos càng thêm phần đắc chí.
Vì cô chưa từng gặp trưởng thị thần của Hoàng Đế Norlangarth cả trước và sau khi
diễn ra trận chiến ở Lâu Đài Hoàng Gia, do đó không có gì lạ khi cô không nhận ra
hắn ta. Nhưng Ronye biết điều gì đã xảy ra với hắn. Cô rõ ràng đã nghe thấy những
gì mà Tướng Quân Selrut của Nhân Giới Phòng Vệ Quân báo cáo ở buổi họp diễn ra
sau khi đàn áp được cuộc nổi loạn.
29 Chamberlain, “thị thần”, là một công chức hoàng gia chịu trách nhiệm quản lý một gia đình
hoàng gia.
T r a n g 200