Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Lang Thang Cõi Người
Trình bày trang bìa
Book Design and Layout
By Louis Tuấn Lê
Số thư viện quốc hội Hoa Kỳ
LCCN: 2021909761
USA. 2021
1
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Lang Thang Cõi Người
Lời Tựa Tập Thơ
Là những trải nghiệm trong cuộc đời, là những vui buồn
trên những cung đường nối tiếp nhau về đời sống của một con
người, là những nghịch cảnh trong chiến tranh, loạn lạc, là nỗi
đau mang thân phận của một người quân nhân VNCH, đã bị đoạ
đày, trải qua những năm tháng tù tội, trong các trại tập trung của
cộng sản, bị lưu đày biệt xứ từ Nam ra Bắc sau ngày 30 tháng 4
năm 1975.
Trải qua những biến động, đổi dời của thời thế, mà một
cá thể nhỏ bé không đủ sức để vượt thoát ra ngoài vận mệnh của
một dân tộc, từ đó phải chấp nhận, phải nương theo để sống còn
trong chế độ cộng sản.
Là kinh nghiệm sống của một con người đã trải qua bao
sóng gió trong cuộc đời, trong chiến tranh và trong lao tù cộng
sản. Tất cả những biến chuyển này, hằn sâu vào chính nội tâm
của mình, để từ đó trải bày qua những vần thơ.
Dù phải sống trong bất cứ hoàn cảnh nào, tôi vẫn tin
tưởng, không bao giờ làm mất đi tư cách làm người. Tôi nhận
biết nỗi đau của tâm hồn, nỗi đau của thể xác, và nỗi đau của
những người xung quanh.
Nhờ vào bản năng trời cho, nhờ vào sự nhận xét của một
tâm hồn phóng khoáng, lãng mạn và bao dung của một thi nhân.
Dứt khoát không để nghịch cảnh, xé nát tâm hồn mình, mà
ngược lại tôi đã biến nỗi đau thành những tư tưởng
2
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
thanh cao, thành những loài hoa rực rỡ trong vườn hoa của lòng
nhân ái.
Mỗi ngày của sự sống là một ân huệ tuyệt vời mà Thượng
Đế đã ban tặng. Sự sống thì muôn màu, muôn sắc, mỗi con người
khi sinh ra đều trần trụi như nhau, nhưng mỗi người lại có một
định mệnh khác nhau, mỗi định mệnh được định hình trong một
hoàn cảnh khác nhau, không ai giống ai.
Tuy nhiên giá trị con người thì không phân biệt sang hèn,
giàu nghèo hay quyền thế. Giá trị thật sự của con người là nền
tảng Đạo Đức, là Tư Cách, là lòng Tự Trọng.
Hãy mở tất cả những ngõ ngách đen tối của tâm hồn, thì
ánh sáng sẽ tràn ngập. Tôi xin chia sẻ một tác phẩm với chủ đề
“Lang Thang Cõi Người”. Để gửi tặng cho đời, gửi tặng cho
người yêu thích Thơ Văn.
Ta tưởng thời gian lướt qua nhanh
Nào ngờ dòng lệ vẫn chứa chan
Dòng máu ân tình còn tuôn chảy
Từ chiến tranh về nhang khói tan.
Tay run ly rượu đầy sóng sánh
Rải xuống thềm, cỏ dại úa vàng
Cơn gió hú. Trời câm đất nín
Đời im lìm mộng lớn chưa thành.
Viết thay cho lời tựa
Louis Tuấn Lê
3
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Ý Tưởng
Và Quan Niệm
Tôi quan niệm Thơ - Hội Họa - Nhiếp Ảnh, cả ba lĩnh
vực này có sự liên quan mật thiết bên nhau.
Một bức tranh vẽ, dù được thể hiện qua nhiều trường phái
khác nhau, mỗi bức tranh, cũng đủ diễn tả một ý tưởng mà người
hoạ sĩ muốn gửi gắm.
Một bức ảnh chụp, qua nhiều phong cách khác nhau, như
chân dung, phong cảnh, nghệ thuật, tất cả những bức ảnh đó
cũng đủ nói lên bằng vạn lời nói, mà nhiếp ảnh gia muốn diễn
tả.
Một bài thơ với những ngôn từ thật cô đọng, thật trừu
tượng, ẩn chứa nguồn tư tưởng mà bài thơ đó muốn nói.
Khi chúng ta biết kết hợp cả ba lĩnh vực nghệ thuật để bổ
túc cho nhau, thì ý tưởng đó càng trở nên tuyệt vời hơn. Ý thơ
càng phong phú hơn.
Đây cũng là ý tưởng mà tôi đã đem vào tập thơ, với phần
trình bày xen kẽ giữa Thơ - Hội Hoạ và Nhiếp Ảnh.
Tập thơ Lang Thang Cõi Người. Là một sự tổng hợp của
ba lĩnh vực nghệ thuật mà tôi đã trình bày.
Hy vọng sẽ tạo nên một cảm giác hấp dẫn và phong phú
hơn cho người đọc. Xin đa tạ những nhiếp ảnh gia đã chia sẻ trên
hệ thống internet, những hình ảnh thật đẹp.
Trân Trọng
Louis Tuấn Lê
4
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Thất Lạc Cõi Người
Buồn từng cơn đến rồi im
Nhói đau từng đợt, lại ghìm vết thương
Lắng nghe mộ khúc vô thường
Cõi người thất lạc, đoạn trường nào hay.
Áng mây cố cựu xa bay
Đường xa qua ải, phủ đầy tuyết rơi
Lòng buồn, mang nặng nguồn khơi
Cơn đau thân phận, một thời đảo điên.
Tiếng kinh, vang động khắp miền
Lòng ta tan nát, cội phiền chơi vơi
Tám năm, thất lạc cõi người
Thắng thua một trận, đổi dời đắng cay.
Dòng sông vô lượng vơi đầy
Dòng đời vọng động, thân này chia hai
Hoàng hôn, dấu đỏ chân mây
Ta buồn, muốn kéo thêm dài đêm mơ.
Lê Tuấn
“Thất lạc cõi người, sau năm 1975 trải qua tám năm tù tập trung
cải tạo, trong những trại tù tại miền bắc.”
5
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Bên Kia Cõi Người
Tôi trở về, bên kia đời hỗn độn
Những tháng ngày, đau nhói sống trong tù
Ngồi đếm lại, từng trại giam biệt xứ
Gọi tên người, trên đồi cỏ hong khô.
Buồn thế sự, tám năm trường ảo mộng
Người lính già, ôm hận tuổi hoàng hôn
Một sớm mai, nghe chim trời đua hót
Từ cõi người, thoáng hiện bóng chinh nhân.
Đất rừng núi, tiếng khỉ ho vượn hú
Đá chưa mòn, lòng suối phủ sương mù
Trại giam, mở cánh cửa tù ma quái
Nghe hồn oan, kể hết chuyện trong tù
6
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Cánh chim én, vẽ đường cong xuân đến
Một đêm dài, tiếng cọ xát khô khan
Người bạn tù, còn ngủ hay đã thức
Tiễn thời gian, đi đến chỗ lụi tàn.
Nghe lịch sử, mài lưỡi dao thật sắc
Chặt đứt đi, xiềng xích đã rỉ han
Phá tan hoang, những tầng mê sảng tối
Cho loài người, thức tỉnh giấc miên man.
Lê Tuấn
“Chợt buồn nhớ lại 8 năm tù cải tạo
Trong các trại tập trung của cộng sản”
7
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Tôi Và Cái Bóng
1
Tôi nhìn cái bóng của tôi
Tôi đi bóng cũng nổi trôi theo cùng
Dù cho mưa gió bão bùng
Đi đâu bóng cũng tháp tùng theo sau.
2
Tôi và bóng, sống cùng nhau
Lên voi xuống chó, buồn đau không màng
Đèn khuya nến hắt hiu vàng
Tôi ngồi, bóng cũng một hàng cạnh bên.
3
Đến khi bóng tối chùm lên
Tôi và cái bóng, mang tên phận người
Nhìn trời, nhìn đất, khóc cười
Dựa vào nhau đứng, một đời trần ai.
8
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
4
Khi vui, dạo bước đường dài
Khi buồn, đứng dậy vươn vai quên buồn
Mặc cho bão nổi mưa tuôn
Mặc cho thế sự, điên cuồng đổi thay.
5
Bóng và tôi, mộng nơi này
Cái duyên kỳ ngộ, chứa đầy hồn tôi
Tôi và bóng, một dòng thôi
Bên cầu sông thẫm, nước xuôi bến chờ.
6
Giữa trời đất bụi mịt mờ
Tôi và bóng, chạy bơ phờ, thế gian
Từ khi thế sự đứt ngang
Tình đời xung xát, bạo tàn thấm đau.
7
Quê hương, chìm đáy bể dâu
Bóng cùng tôi, cắn miếng sầu chia đôi
Cái răng cái tóc phai phôi
Thân tôi cùng bóng, nước trôi qua cầu.
9
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
8
Ngày xưa ngần ngại mưa ngâu
Bây giờ đã bắc nhịp cầu đến thăm
Duyên em vương vấn trăm năm
Trao nhau khăn lụa tơ tằm gấm hoa.
9
Áo bay quấn quýt đôi tà
Ngày xuân, chải chuốt mượt mà hương say
Nương theo bóng đổ chiều tây
Hạ qua Xuân đến, thấm đầy ước mơ
10
Giữa trời gió bụi mịt mờ
Bóng tôi nghiêng xuống, đón chờ bóng em
Thẹn thùng tay vén buông rèm
Cửa xuân hé mở, vội đem nhau về.
11
Tài hoa chìm lắng đam mê
Hồn thơ gửi gắm, câu thề đó đây
Thương nhau tay nắm trong tay
Theo chiều bóng đổ, bước dài gót mơ.
10
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
12
Viết trang tình sử bài thơ
Chữ duyên tiền định, bây giờ mới hay
Bóng tôi nghiêng đổ chiều tây
Bóng em nghiêng đổ, trên tay người tình.
13
Tôi cùng em một hành trình
Một chiều bóng đổ, chúng mình có nhau
Đến khi tóc bạc mái đầu
Tuyết rơi gió lạnh đêm thâu phận người.
Lê Tuấn
“Cảm nhận về cái bóng của chính tôi. Có đôi lúc thật cô đơn nhưng
khi nhìn lại, tôi vẫn nhận ra cái bóng của chính tôi đang ở bên cạnh.
Tôi viết để đâm thủng những suy tư, viết cho dòng chảy của suy niệm
không bị ngưng đọng, lâu ngày nó sẽ trở nên tắc nghẽn. Viết cho
dòng suối của tâm linh tuôn chảy mãi.
Cái bóng của tôi cũng là cái bóng của người bạn đời luôn tận tụy
bên cạnh. Viết tặng Thuý Dung bà xã của tôi”
11
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Đi Tù Biệt Xứ
Một lần định mệnh, xô về vô định
Chuyến xe đi, chở chật cứng tù binh
Ra bến cảng, đoàn tàu chờ đợi sẵn
Nhốt hết xuống hầm, đày đọa nhục hình.
Nêm chật cứng, người lính vừa buông súng
Tăm tối mịt mù, chẳng rõ mặt người
Ta gọi nơi đây, cõi đời thất lạc
Hồn ai đó, nấc nghẹn tiếng không lời.
Tàu rẽ sóng ra khơi trời hừng sáng
Qua khe hở, ghi nhớ phút giây này
Lênh đênh, con tàu trên biển lớn
Cuộn cuộn sóng gào, nôn mửa cơn say.
Ta sống chết, với điêu tàn đất nước
Nhắm mắt mù, nhìn khoảng trống tối đen
Một lần gục ngã, gồng mình đứng dậy
Không bao giờ cúi mặt sống đê hèn.
12
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Gót chân ta, đạp sao ngàn viễn xứ
Bước chân đi, rừng núi phải cúi đầu
Hòn đá cuội, mấy ngàn năm vẫn thế
Hồn ta đau, vì sông núi đổi màu.
Thân xác này đã quen trời sương gió
Mặc những đốt xương, va đụng nhói đau
Ngày mai, chỉ là con đường vô vọng
Ta đã hóa thành, loài khỉ rừng sâu.
Nhìn hun hút, trong điêu tàn lịch sử
Dòng sông Hồng, máu lệ chảy xuyên ngang
Bến Ô Lâu, đường đi vào Nghĩa Lộ
Hoàng Liên Sơn, trại giam khắp núi ngàn
Vĩnh biệt người, trên đoạn trường uất hận
Tháng năm buồn vuốt mặt nuốt đau thương
Chốn hoang sơ, loài người không nhìn thấy
Những con người, vất vưởng sống tha hương.
13
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Ta nuốt dòng lệ đắng, sao còn nghẹn
Lòng ta ơi! Ghi lại những đoạn trường
Thời đại mới, vỡ tung từng mảng lớn
Ta bước đi, trong dấu tích hoang đường.
Đời sống vẫn mỉm cười theo số phận
Ta vẫn trôi, theo dòng nước thượng nguồn
Vùng đất lạ, nửa đời ta còn lại
Trên xứ người, chợt nhớ đến chuyện buồn.
AET. Lê Tuấn
“Chứng nhân của một giai đoạn tù tập trung cải tạo.
Năm 1975, sau ngày miền nam rơi vào tay cộng sản
Tôi đã bị lưu đày đến vùng rừng núi Hoàng Liên Sơn,
và trải qua nhiều trại tù trên đất bắc”
14
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Ghi Chú:
Đoàn tàu biển neo đậu tại bến Tân Cảng Sài Gòn, từ đó chở
Tù binh đi ra miền bắc, tất cả tù binh bị nhốt xuống hầm chứa
hàng của tàu biển người tù bị đẩy xuống cái hầm tàu biển chở
hàng, chen chúc nhau chật cứng, như chở súc vật. Đến bến cảng
"Bến Bính", Tỉnh Hải Phòng.
Chuyển tiếp đi bằng Tàu lửa (train) tất cả tù binh dồn lên những
toa tàu chở trâu bò, hay chở than, những người tù binh, bị xem
như súc vật. Đoàn tàu chạy đến Yên Bái, đoàn tàu dừng lại,
mọi người đi xuống bến phà Ô Lâu.
Bến phà Ô Lâu, là bến phà bắc ngang qua sông Hồng Hà thuộc
tỉnh Yên Bái. Đây là tuyến đường chở tù (Sĩ quan VNCH) đi
đến Tỉnh Nghĩa Lộ thuộc vùng rừng núi Hoàng Liên Sơn, nơi
có rất nhiều trại tù, được lập ra tại đấy.
Hồi Ký Đội Đập Đá “Sách dã ấn hành trên Amazon”
15
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Ta Về Nghe Nặng Cơn Đau
1
Ta về ngơ ngác trên đường phố
Đổi thay nhiều, mất dấu hôm nay
Phố thân quen, bỗng thành xa lạ
Tám năm tù, cát bụi gió bay.
2
Ta về như dạng người thiên cổ
Từ rừng hoang, gặp lại cõi người
Hỏi sao không, ngẩn ngơ mất hướng
Nghe tàn phai, nấc nghẹn tiếng đời.
3
Ta bật khóc, nhìn đời thay đổi
Bước chân buồn, một bóng đơn côi
Tám năm rừng rú, tù biệt xứ
Tâm thức còn buồn chốn xa xôi
16
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
4
Ta cúi mặt, cõi lòng câm nín
Đời quanh đây, nghe nặng lòng đau
Tám năm, Sài Gòn như cơn sốt
Tìm tự do, thiên hạ rủ nhau
5
Cuối phố lá me bay nỗi nhớ
Tám năm rồi, gặp lại nơi đây
Em vội vã, bước đi hướng khác
Cuộc tình tan theo gió mây bay.
6
Ta về, như lá thu vàng úa
Nghe tiếng tàn phai, vọng cuối mùa
Ai gọi ngoài kia, chiều phố vắng
Dừng chân nhìn lại, ngọn gió lùa.
7
Chỉ còn lại, đất trời câm nín
Một mình ta, ôm chọn chia ly
Phù suy, phù thịnh, tình nhân thế
Đổi thay, vô thường, mấy ai ghi
17
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
8
Lịch sử có thêm trang cải tạo
Xin hãy viết thêm một chữ tù
Tám năm chết dấp, nơi rừng rú
Thân phận còn đau nhói hận thù.
9
Ta về, giữa phố người xa lạ
Nghe hồn nặng trĩu nỗi xót xa
Tám năm biệt xứ, ngày trở lại
Tàn tạ kiếp người, trận phong ba.
10
Ta về, Mẹ mừng rơi nước mắt
Em thì ngơ ngác nhận không ra.
Đêm nay bếp ấm, khơi thêm lửa
Chó ánh hồng lên, sáng cả nhà.
Lê Tuấn
(Sau 8 năm tù trở về năm 1983)
18
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Hương Quê Hoài Niệm
1
Em đi vạt áo gió bay
Cho bao hoài niệm nhớ ngày xa quê
Lắng nghe, gió thổi hồn về
Cuốn theo nỗi nhớ, lời thề gió bay.
2
Hoa vàng mấy độ vơi đầy
Dùng dằng chia lối, đổi thay ý trời
Quê hương nay đã đổi dời
Còn đâu tà áo, bước rời cố hương.
19
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
3
Cho dòng lệ ngấn hạt sương
Ngày dài hiu quạnh, đoạn trường thế thôi
Bóng em đầy ắp hồn tôi
Quê hương ở lại, nhớ người phương xa.
4
Em đi khép nép đôi tà
Lòng tôi chết dại, mưa sa tần ngần
Thôi thì tình ấy phù vân
Gánh theo nỗi nhớ, bước chân người tình.
5
Tạ ơn em một bóng hình
Tung bay tà áo, xuân tình mộng mơ
Thương em cái thuở bao giờ
Ngây ngô trong sáng, tuổi thơ dạt dào.
6
Hương quê tình tự xôn xao
Vọng đưa câu hát, ngọt ngào lời ru
Tiếng ngân não nuột trầm tư
Vang xa ngàn dặm, bay vù cánh chim.
20
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
7
Hôm nay tôi vội đi tìm
Tìm trong tà áo, trái tim bồi hồi.
Quê hương, khế ngọt trên đồi
Đường quê in bóng, Mẹ tôi đợi chờ.
8
Xa người, tôi lại làm thơ
Trang thư ráo mực, nửa tờ đánh rơi
Đôi hạc trắng bay mất rồi
Tiếng kêu thảm thiết, bên trời tha phương.
9
Dẫu rằng trời đất vô thường
Mà sao lòng vẫn, còn vương nhớ hoài
Đêm về sương đẫm trên vai
Đèn khuya một bóng, soi dài tiếng đêm.
10
Sương thu ngấn lệ bên thềm
Nhớ thương ở lại, nỗi niềm gió bay
Vướng em vạt áo nơi này
Hương quê hoài niệm, tràn đầy hồn tôi.
Lê Tuấn
Vấn vương theo tà áo dài, như gợi nhớ cho tôi trở về với tình
tự quê hương. Ở một nơi phương trời xa, hình dáng thiếu nữ
trong tà áo dài, đã trở nên một hoài niệm của thời xa xưa.
21
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Bóng Quê Hương
Em đi tà áo nhẹ bay
Bóng quê hương đổ, chạy dài theo sau
Đôi tà quấn quýt vào nhau
Yếm đào tơ lụa, nhạt màu vàng phai.
Bước chân còn lại dấu hài
Non xanh xin hỏi, bóng ai đợi chờ
Nhớ nhau cái thuở dại khờ
Tình trong kỷ niệm, mộng mơ buổi nào.
22
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Sang xuân hoa nở nhánh đào
Đón em bước nhẹ đi vào ngõ riêng
Trong tim sáng tỏ nỗi niềm
Đào thơm chớm nở, đường viền cổng hoa.
Hứng tình vướng giữa đôi tà
Thương em chút mộng, nhạt nhòa hương say
Cái duyên hội ngộ nơi này
Bóng quê hương đến, tràn đầy hồn tôi.
Lê Tuấn
“Hứng tình vướng giữa đôi tà áo bay. Từ chiếc áo dài tha thướt,
nhẹ bay trong gió, cho tôi mường tượng đến hình bóng quê hương
ở chốn xa vời”
23
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Nỗi Buồn
Nỗi buồn lên tiếng rồi im
Tình riêng thoáng hiện, lại chìm trong mơ
Bóng tà dương sáng mập mờ
Chiều buông tắt lịm, ngẩn ngơ chợt buồn.
Đời người gió cuốn mưa tuôn
Xa nhau từ dạo, căng buồm gió xuôi
Chiều chiều, ngồi ngắm mây trôi
Theo cơn đồng thiếp, giải hồi oan khiên.
Gió lay hoa rụng ngoài hiên
Mùi hương gợi nhớ, người biền biệt xa
Chiều buồn ra ngắm cành hoa
Xem mai chớm nở, thấy già tuổi xuân.
Buồn ơi! Xin gửi phù vân
Cho dòng lệ chảy, còn ngần dáng sương
Ngoài kia, xe bụi phố phường
Nhắn người, quên những đoạn trường thế thôi.
24
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Ru Đời
Ru đời, bóng xế chiều tà
Ru em chải chuốt, tay ngà xanh xao
Mây bay, vương vấn non cao
Lá thu vàng rụng, xạc xào ngoài sân.
Tiếng rơi vang vọng xa gần
Dùng dằng đi ở, tần ngần nhớ thương
Thì thôi, gió cuốn bụi đường
Ru đời đi nhé, đoạn trường thế thôi.
Cho dù em chẳng yêu tôi
Mai sau còn nhớ, khóc người rưng rưng
Ngàn hoa rơi rụng mấy từng
Lời như muốn tỏ, ngập ngừng trao tay.
Lê Tuấn
25
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Một Sớm Thu Về
Một sớm thu về nhớ đến ai
Cơn gió nhẹ bay vạt áo dài
Đường vắng em đi như chậm lại
Cho lá thu vàng rơi trên vai.
Mùa thu lộng lẫy lá xôn xao
Em đến nơi đây dáng tự hào
Quyến rũ hương tình! Thu đẹp quá
Xin gửi riêng em một lời chào.
Em là mùa thu của nhớ mong
Là dấu yêu thương chuyện tình hồng
Mùa thu kỷ niệm xa xưa đó
Như còn vương vấn ở trong lòng.
Lê Tuấn
“Tháng 8 thu về trên thung lũng hoa vàng San Jose.
Người nghệ sĩ vẫn lang thang trong tâm tưởng, để cho
mùa thu mơn trớn những vần thơ”
26
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Đêm Thu Lá Rơi
1
Đêm thu lá trải đầy sân
Em ra mở cổng, bước gần dáng sương
Mây giăng mù phố cuối đường
Ngày dài vui đón phố phường dạo chơi.
2
Áo em bay cuối chân trời
Dáng đi quyến rũ, mây dời non cao
Cổng sương hé mở thu vào
Gió lay động nhẹ lụa đào khoe thân.
3
Nửa đời tắm gội suối xuân
Tương tư thương nhớ, sơn thần hóa ghen
Đêm thu thắp sáng hoa đèn
Tìm em khắp chốn, mở then thư phòng.
27
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
4
Tặng em trăm đóa hoa hồng
Thả rơi từng cánh xuống dòng suối tơ
Đêm về dệt mộng làm thơ
Tiếng yêu tràn mực ướt tờ thơ rơi.
5
Tình riêng đã chớm yêu rồi
Lời thơ tha thiết bên trời sớm thu
Đọc lời thoáng chút ưu tư
Muốn sang thăm hỏi, chần chừ chưa đi.
6
Gió thu vỗ nhẹ thầm thì
Vàng rơi lá rụng xá gì cội hoa
Bên em tình đã mặn mà
Trầm hương thoáng nhẹ, tơ ngà sương bay.
28
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
7
Đêm dài đẫm nguyệt hương say
Tạ từ, tay lại cầm tay nhắn cùng
Nhớ nhau giữ mối tình chung
Gặp nhau đừng quá lạnh lùng làm ngơ.
8
Tìm trang lệ ướt bài thơ
Chữ duyên lận đận bây giờ nhớ nhung
Nghe chăng em vẫn ngại ngùng
Đêm thu lá đổ khắp vùng trời thu.
Lê Tuấn
Người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng, vẫn còn viết mãi những
vần thơ tình cho mùa thu hoài niệm về những cuộc tình xa xưa.
Tháng 8 thu về trên thung lũng hoa vàng, miền bắc California
trong mùa covid
29
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Nhìn Nghiêng
Nghiêng nghiêng nón lá em chào
Miệng cười xinh quá, xôn xao nắng chiều
Phải chăng ánh mắt dấu yêu
Em vừa điểm hóa, làm xiêu lòng người
Soi nghiêng, ngẫm lại chuyện đời
Đời ta cũng có, một thời tình riêng
Cám ơn em nụ cười hiền
Đem xuân vào tận, nỗi niềm yêu thương
30
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Trắng bông hoa sứ bền đường
Hương nồng thơm ngát, quanh tường nhà em
Chuyện tình như chiếc nôi êm
Ru tôi vào mộng, êm đềm cơn mê.
Gặp em quên mất lối về
Xin em đừng để, lời thề gió bay
Gặp nhau bên giậu hoa này
Bàn tay nắm lấy, hoa gầy hương xưa.
Lê Tuấn
“Người nghệ sĩ lang thang, bỗng dưng thả hồn theo chiếc nón lá
chao nghiêng gợi tình.
Tháng 8 thu về 2020”
31
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Như Lạc Bến Mê
Ngõ hồn như lạc bến mê
Dòng ngân mây trắng lời thề gió bay
Trần gian chờ mãi mộng này
Mai sau tiền kiếp có ngày gặp nhau.
Vườn xưa hoa nở đóa sầu
Đợi ai em đứng bên cầu nước xuôi
Tàn phai một đóa hoa khôi
Bao nhiêu ân ái, giải hồi oan khiên.
Cơn mê vỗ giấc triền miên
Men theo dấu cũ đường viền chạy quanh
Hoa xưa vẫn để chờ anh
Con chim đứng hót trên cành lá khô.
Chiều thu lá chết vật vờ
Rưng rưng ta khóc hư vô cuộc tình
Bước đi trễ mất hành trình
Tình mênh mông quá, riêng mình quạnh hiu.
Lê Tuấn
“Người nghệ sĩ lang thang hoài trong tâm tưởng, viết bài thơ
thương cảm một chuyện tình theo bản nhạc buồn chiều thu”
32
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Khúc Ca Buồn
Lỡ chân bước phải vũng buồn
Lá thu rơi rụng gió cuồng mưa rơi
Xác hoa đêm, rải khắp nơi
Ta buồn đứng ngắm, mây trời nhẹ bay.
Đẫm sương thu lạnh đôi tay
Trời thu một dải sương bay cuối đường
Gió đâu thoang thoảng mùi hương
Giật mình ta lại nhớ thương đến người.
Em là hoa nở tuyệt vời
Sắc hoa thơm ngát hương đời ước mơ
Để lòng ta vẫn ngẩn ngơ
Vũng buồn đọng lại thành thơ tặng nàng.
Tế Luân
33
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Chênh Vênh Nỗi Nhớ
Ở hai đầu nỗi nhớ chênh vênh
Mùa thu già cỗi những muộn phiền
Em từng nói, mùa thu là hò hẹn
Giọt sương rơi thấm ướt nỗi niềm.
Em nơi nào, mùa thu vừa đến
Giọt lệ đầy ký ức xa xôi
Khói sương bay, hoàng hôn ráng đỏ
Em ở đâu, bên cạnh đời tôi.
Thiếu bóng em, chỉ còn mình ta
Nhớ áo vàng phai, dệt lụa ngà
Nhìn về hai hướng cùng nỗi nhớ
Chênh vênh buồn, theo bóng chiều tà.
Tế Luân
34
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Chợt Thấy Lá Rơi
Sáng nay chợt thấy lá rơi
Êm như tiếng nhạc hát lời tình ca
Chuyện tình ở tận nơi xa
Thu gom kỷ niệm để ta nhớ người
Nhớ tà áo tìm xa vời
Dịu dàng em đến bên trời mưa thu
Lắng nghe câu hát điệu ru
Thoáng trong Hoài niệm tình thu nhớ nàng.
Tế Luân
35
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Nắng Pha Lê
Nắng pha lê xuyên tà áo mỏng
Chiều chợt buồn lạnh buốt đường mây
Em bước đi thơm bay vạt lụa
Son môi hồng vẻ đẹp ngất ngây.
Em áo mỏng đợi ai trong nắng
Chiều chợt buồn choáng váng cơn say
Em vẩy mực, thơ tôi sũng nước
Làm ngôn từ đảo ngược vần hay.
Tế Luân
36
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Ngắm Hoa Sen Nở
Một đài hoa mọc lên trời
Một vành lá mở, xanh tươi giữa đầm
Nhánh nào! mở cõi thiện tâm
Nhánh nào! tuôn lệ không cầm cơn đau.
Trong bùn hoa mọc trắng phau
Đóa sen tinh khiết nhiệm mầu thiền tông
Lá xanh điểm một nụ hồng
Chim trời vỗ cánh ngoài đồng vụt bay.
Giấc mơ lại chợt đong đầy
Nhớ trong tiền kiếp cỏ cây hương trời
Phong ba thân phận con người
Chiều buông gió lạnh, cuối đời mây bay.
Chợt buồn nhìn lại trắng tay
Ngón buông, ngón bắt, tuôn đầy lòng hoa
Nắng nghiêng nhuộm ánh chiều tà
Cõi hư cõi thật, chỉ là trống không.
Tế Luân
37
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Ngày Tình Nhân
Valentine, ngày tình nhân muôn thuở
Nối tơ vương, anh viết tặng vần thơ
Tình rực rỡ, một đời còn hương phấn
Ngất ngây yêu, tình vẫn đẹp như mơ.
Gửi tặng em, bó hồng ngày yêu thương
Bóng thời gian, tàn úa cõi vô thường
Thơ vẫn ướt, như ngày xưa bỡ ngỡ
Để hồn thơ, mang đậm nét vấn vương.
38
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Nhạt bóng chiều, tình như còn say đắm
Giấc mơ đời, gắn bó mối tình thân
Ta yêu nhau, dù xa vẫn thấy gần
Còn yêu mãi, ngàn năm bóng giai nhân.
Anh bên em, đi nốt về đoạn cuối
Tìm về thời con gái, tuổi biết yêu
Nụ hôn đầu, ngất ngây tình đắm đuối
Thật nồng nàn, thương mãi tuổi đôi mươi.
Lê Tuấn
Viết tặng Bà Xã tôi (Thuý Dung)
ngày lễ tình yêu “Valentine Day”
39
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Gió Thu
Gió lay để lá rơi đầy
Em đi để gió thổi bay áo dài
Sợi buồn tóc vướng trên vai
Chân mây bàng bạc gót hài đẫm thu.
Lòng buồn lắng bước trầm tư
Về đây nỗi nhớ sương mù bóng ai
Ngây ngô ướm hỏi trang đài
Trăm năm bến đỗ còn vài đường duyên.
40
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Môi em nở nụ cười hiền
Mùa thu giăng mắc trên miền cỏ hoa.
Ngày xưa tình lỡ nhạt nhòa
Bây giờ gặp lại cũng là duyên may.
Tay ôm vò nguyệt đắm say
Chừng như lá đổ mùa này nhớ thương
Tóc em cài nụ đào hương
Gió Thu lay động vấn vương tình nồng.
Tiếng chim ríu rít vườn hồng
Mùi hương thơm lạ, bướm vòng cánh duyên
Nước reo khe suối tơ huyền
Đôi bờ hoa nở trên miền Thu sang.
Lê Tuấn
41
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Còn Một Chiếc Lá
Bỗng nhận ra mùi lá
Nhẹ bay theo gió về
Sương giăng mờ phố vắng
Mùa thu đứng bên lề
Em được mùa xúng xính
Quần áo rất điệu đàng
Ai ngoài kia đứng đợi
Bước vào thu nhẹ nhàng.
Thu còn bao nhiêu gió
Cành vơi nhiều lá khô
Cổ thụ già lớn tuổi
Còn chiếc lá chơ vơ.
Lê Tuấn
Người nghệ sĩ lang thang. Tháng 9 mùa Covid 2020.
42
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Hoài Niệm Thu Về
Hoài niệm thu về, bao vấn vương
Cho lá vàng phai, những cung đường
Gió sương, lá úa bay khắp ngõ
Xơ xác hoa vàng, đã nhạt hương.
Sương khói mờ bay, chiều nhớ nhung
Trời thu giá buốt, đến lạnh lùng
Buồn nghiêng theo lá rơi về cội
Viết nốt bài thơ, lòng nhẹ rung.
Mùa thu vàng úa nét tiêu sơ
Gió lạnh sương bay, phủ bóng mờ
Thiếu nữ nhà bên, buồn tựa cửa
Nhớ thương ai? mà đứng ngẩn ngơ.
Người ấy! có lẽ ở rất xa
Thương sao! Thiếu nữ nhớ quê nhà
Mấy thu mưa gió trời xa lạ
Tình cũ tàn phai, nhuộm bóng tà.
Lê Tuấn
43
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Ngơ Ngẩn Chiều Thu
Sương phủ chiều thu, lá phất phơ
Lòng ta xao xuyến, gió chuyển mùa
Có tiếng ai gọi, ngoài phố vắng
Quay lại nhìn xem, cơn gió lùa.
Lòng như chợt nhớ, lúc nguyên sơ
Thơ viết đôi dòng, trải ước mơ
Lời yêu nhẹ hẫng, như mây khói
Ai biết lòng ta! một gã khờ.
Chạnh lòng nhớ đến dáng em thương
Tà áo tung bay, khắp phố phường
Suối tóc gió lùa, theo nỗi nhớ
Lối cũ em về, khoe sắc hương.
Lê Tuấn
44
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Đi Tìm Mùa Thu
Tôi đi qua những thị trấn, nhuộm vàng
Những con đường, trải đầy lá vàng rơi
Biết tìm đến, cùng ai trong ý nghĩ
Tiếng thu rơi, lặng lẽ đến bên đời.
Tôi lại buồn, không còn rượu để say
Biết chạm cốc, cùng ai chia ngọt bùi
Vẫn khao khát, tìm ra người tri kỷ
Gió đem mây xuống thấp, thả sương mù.
Loài người xưa! Thường sợ nỗi cô đơn
Sợ một mình, ôm hết cả nỗi buồn
Như loài hoang thú, ẩn rình đâu đó
Xé toạc lòng người, hoan hỉ điên cuồng.
Ta sẽ vịn theo nhánh lá úa vàng
Để buồn rơi theo lá, sẽ qua mau
Cho đến lúc, đêm về gió mỏi mệt
Chiếc lá rơi, nằm tại gốc thu sầu.
Lê Tuấn
(Một cảm nhận theo triết lý của nỗi buồn. Hoài niệm mùa thu. San
Jose mùa Covid, tháng 9 năm 2020)
45
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Ta Thấy Em Buồn
Ta thấy em buồn buổi sáng nay
Trời đã vào thu, em có hay
Nhớ mùa thu đến bao năm trước
Nhìn lá vàng rơi mây trắng bay.
Ta thấy em buồn đến ngẩn ngơ
Đường xa bóng xế nhạt sương mờ
Chiều thu giá buốt, luồn theo gió
Phố vắng người đi, vẫn đợi chờ.
Em đứng nhìn xa, nghĩ ngợi gì
Lòng như quyến luyến buổi chia ly
Cho lòng giấu kín, buồn không nói
Lá úa chiều thu cuốn bay đi.
46
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Bỗng Dưng Thấy Buồn
Bỗng dưng nghĩ lại ngày xưa
Vét hết chuyện cũ còn thừa cơn đau
Đời ta mấy cuộc bể dâu
Bây giờ đem chẻ miếng sầu làm đôi.
Chia em một nửa chỗ ngồi
Nửa kia còn lại để tôi mang về
Thói đời chỉ một chữ mê
Mê em cái tuổi vụng về ngây thơ.
Mở lời bóng gió vu vơ
Mà sao lòng đã thẫn thờ nhớ thương
Theo cơn đồng thiếp lạ thường
Thấy em che lấp cung đường về quê.
47
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Nào ngờ thoáng chốc cơn mê
Quay người nhìn lại não nề tâm can
Chuyện đời nào dám thở than
Giật mình nghĩ lại đứt ngang thế thời
Từ ngày sông núi đổi dời
Bao nhiêu xung sát đất trời tan thương
Suy ra thế sự vô thường
Lẽ trời nào có nhân nhường riêng ai.
Mình ta sao vẫn miệt mài
Bức dư đồ rách vắt vai đi hoài
Thương về cố xứ thôn đoài
Quê hương nơi ấy, còn hoài niệm xưa.
Lê Tuấn
“Người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng, bỗng dưng thấy buồn,
viết bài thơ lục bát nhớ về ngày xưa.
mùa Covids 19. San Jose Tháng 9 năm 2020.”
48
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Tình Cờ Gặp Em
Gặp em lặng lẽ nơi này
Cái duyên hội ngộ, mà say duyên tình.
Hỏi em sao có một mình
Để cho tà áo vô tình vướng nhau.
Theo em bước đến bên cầu
Nào ngờ cơn gió thổi sầu tương tư
Lời còn ngần ngại chần chừ
Nhìn em đẹp, dáng hiền từ dễ thương.
Gió thu lá trải bên đường
Bay trên thung lũng vàng hương diệu vời
Một bông hoa đẹp giữa trời
Mùa thu lãng mạn cho người trầm tư.
Lê Tuấn
49
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Nơi Tình Yêu Bắt Đầu
Anh bước đến ngã ba
ngõ rẽ
Không biết lối nào?
về nhà em
Anh nhắm mắt
nhìn vào tâm tưởng
Thoáng mùi hương,
gợi nhớ cơn thèm.
Mùi hoàng lan,
dẫn bước anh đi
Về nơi ấy
hoa ướp mộng vàng
Anh định hướng
nơi em ở đó
Nơi em là
vương quốc nữ hoàng.
50