Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Tháng Mười Hai
Tháng mười hai vừa đến
Mùa thu vàng lướt qua
Hàng cây khô lá đỏ
Em xa rồi… xót xa.
Ở hai đầu nỗi nhớ
Đầu nào của riêng ta
Đầu nào em rũ bỏ
Nhánh buồn, nụ đơm hoa.
Nhớ nhau tình cũ bay xa
Nai vàng ngơ ngác, em là cỏ non
Tuyết băng phai nhạt màu son
Cỏ cây mới nhú nụ tròn tháng giêng.
Chút hồng nhan với tình riêng
Lòng du dương nhớ cội phiền chơ vơ
Thiên thu mở rộng đôi bờ
Trói hồn thơ lại, bây giờ là em.
Lê Tuấn
Tháng mười hai trên Thung Lũng Hoa Vàng
December 20, 2020
101
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Mùa Tuyết Rơi
Mùa đông chia đôi lối
Hai bên tuyết dựng bờ
Em đi vào chính giữa
Đem buồn đến ngẩn ngơ.
Đêm qua trong giấc mơ
Em tìm lại tuổi thơ
Có một chàng thi sĩ
Tặng em một bài thơ.
Bài thơ tình đẩy đưa
Ngôn từ ướt như mưa
Em cười không dám hứa
Ngày sau vẫn yêu thơ.
Tuyết tan chảy ướt trang thơ
Lòng em tình ấy bao giờ phôi phai.
Mịt mờ sương phủ bóng ai
Bước chân ngần ngại đường dài xa xưa.
Đầy trời tuyết đổ cơn mưa
Em ngồi khoác mộng cho vừa đôi vai
Đợi nhau một bóng hình hài
Mai sau xin hỏi nhớ hoài tuyết rơi.
Lê Tuấn
102
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Thơ Đến Từ Đâu
Thơ là hơi thở thần linh
Từ trong thánh địa hiện sinh làm người
Thơ là ngôn ngữ của trời
Dòng sông tư tưởng người đời mộng mơ.
Thơ là vương vấn đợi chờ
Buồn vui trải rộng đôi bờ thương nhau
Thơ là tiếng nói mở đầu
Tiếng yêu hoà khúc, phượng cầu se duyên.
Thơ không che dấu muộn phiền
Trăm năm thân phận nào quên tình người
Thơ đem hoa đến tặng đời
Cho nhau ngọt mật, những lời yêu thương.
Thơ từ trong cõi vô thường
Bước theo dấu vết đoạn trường viết ra
Thơ là lời thật trong ta
Gửi theo vần điệu mượt mà thành thơ.
Lê Tuấn
Một cảm xúc về Thơ. December 21, 2020
103
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Giáng Sinh Mùa Covid 19
Giáng sinh về trên phố
Rực rỡ đèn đêm nay
Tiếng chuông ngân vang vọng
Thánh kinh cầm trên tay.
Đếm bao ngày dịch bệnh
Khóc thương người đã qua
Gió đông về nức nở
Xô đời nhau xót xa.
Giáng sinh về rực rỡ
Em lộng lẫy như xưa
Nghe tiếng lòng nhung nhớ
Tuyết nhẹ rơi trong mưa.
104
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Em trở về chốn cũ
Tìm lại thoáng hương xưa
Đêm nguyện cầu hiển thánh
Điệu nhạc buồn tiễn đưa.
Giáng sinh về trên phố
Dịch Covid hoành hành
Loài người đang khấn nguyện
Ơn Thiên Chúa An Lành.
Lê Tuấn
Giáng sinh về trong dịch bệnh Covid 19
December 25, 2020.
105
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Đôi Mắt Nói
Tôi không nghe những lời em muốn nói
Nhưng đôi mắt em cho biết thật nhiều
Như ngọn lửa đam mê thèm cháy bỏng
Lòng ngại ngùng e thẹn những đăm chiêu.
Đôi mắt em đang nói những lời yêu
Vì tình yêu mơ mộng biết bao điều
Thoáng nhìn nhau, như ngàn lời đã nói
Đôi mắt em trong sáng đẹp yêu kiều.
Mắt em long lanh như ánh sao trời
Trong câm nín tình riêng đã gọi mời
Làm xao xuyến mối tình đầu thầm kín
Đôi mắt buồn, để hồn ta chơi vơi.
106
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Đôi mắt em đăm chiêu buồn đến thế
Bóng chiều thu, mây trắng sớm bay về
Làm e thẹn hoa cúc vàng chớm nở
Chợt ngập ngừng, lòng rung nhẹ đam mê.
Đôi mắt khóc, làm tan nát lòng nhau
Giọt lệ sầu, rơi nhẹ trái tim đau
Nghe tiếng nấc, nghẹn ngào theo nhịp thở
Nhớ yêu ơi! Đôi mắt thật nhiệm mầu.
Đôi mắt huyền, hồn ngây dại ngẩn ngơ
Cho ngôn từ bối rối những vần thơ
Xoá tan đi lần thẹn thùng bỡ ngỡ
Đôi mắt nói, niềm khao khát đợi chờ.
Lê Tuấn
Người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng
Ngồi viết bài thơ tình cho đôi mắt em.
107
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Thung Lũng Chiều Thu
Chiều thu trên thung lũng
Thảm hoa vàng mông mênh
Nghe nồng nàn hoa cải
Vạt áo nàng hớ hênh.
Phải chăng em mùa thu
Một thời vẫn đợi chờ
Hương thơm mùi cỏ dại
Ánh mắt đầy ước mơ.
Em đẹp nét thơ ngây
Vàng phai dáng hao gầy
Thu và em là một
Cùng hoa lá nhẹ bay.
Hương cải vàng nồng cay
Màu vàng hoa đắm say
Đón em về lễ hội
Cho nhau niềm ngất ngây.
108
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Ai về qua thung lũng
Bâng khuâng trải nỗi niềm
Tôi xin bó hoa cải
Tặng em nỗi niềm riêng.
Em! Nồng nàn hơi thở
Đôi môi ấm nụ hôn
Thung lũng tràn nỗi nhớ
Tiếng chuông ngân gọi hồn.
Lê Tuấn
Buổi chiều thu trên Thung Lũng Hoa Vàng.
109
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Tình Yêu Lục Bát
Câu lục, chạm nhẹ môi em
Để cho câu tám, vào xem nỗi buồn
Lục bát, tìm về cội nguồn
Ca dao tình tự, luôn luôn ru hời.
Câu sáu, ngôn ngữ mở lời
Câu tám, nằm dưới đùa chơi gợi tình
Thơ vào thánh địa hiện sinh
Mở ra cánh cửa, nhân sinh làm người.
Lục Bát, ngôn ngữ một thời
Tình yêu đôi lứa, tuyệt vời có nhau
Hữu duyên đưa mối trầu cau
Đêm nằm gối mộng, thiên thâu gợi tình.
Da thơm ngực ấm nguyên trinh
Tay ôm gối mộng, bóng hình không xa
Áo bay lụa mỏng thướt tha
Tình nương theo dáng ngọc ngà mê say.
Lê Tuấn
Vần thơ Sáu Tám
110
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Nhặt Chiếc Lá Đỏ
Tôi nhặt lên một chiếc lá đỏ
Lá cây phong mới rụng sáng nay
Trên mặt lá phủ mờ sương tuyết
Em nghĩ gì ngọn gió heo may.
Tuyết tan trên đầu ngón tay
Tuyết tan trên tóc hao gầy dáng xưa
Lời thơ thấm ý trao đưa
Hồn em tình đó, còn chưa phai mờ.
Có chiếc lá nằm giữa bài thơ
Nghe lòng thổn thức chuyện trong mơ
Rót xuống môi em lời mật ngọt
Thấm ướt đời nhau, buồn ngẩn ngơ.
111
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Thương em đôi mắt ngây thơ
Ngấn sương như lệ, nhạt mờ hư hao
Tình yêu mở rộng lối vào
Nương bờ ngực ấm, ngọt ngào nụ hôn.
Em đến ngày vui như tân hôn
Thánh hoá đời nhau giữa tâm hồn
Thơ tôi viết thay lời đính ước
Xóa tan buồn, hết nỗi cô đơn.
Lê Tuấn
Cảm nhận một ngày chớm đông,
khi chiếc lá cuối cùng của mùa thu còn sót lại.
January 5, 2021
112
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Cái Yếm
Cái yếm ngày xưa thật lẳng lơ
Để hồn ngây dại cả vần thơ
Tấm lưng để hở che vòng ngực
Cái hớ hênh này, tội ngẩn ngơ.
Vòng ngực căng tròn tuổi thanh xuân
Em làm khổ thêm kiếp phong trần
Thương nhau, gửi hồn trong cái yếm
Đừng làm khổ nhau, đến ngại ngần.
Lê Tuấn
113
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Trời Buồn
Trời đất sao buồn như để tang
Mây trời mới tụ gió đã tan
Trăm năm chưa đến đời đã mất
Mà chẳng ai về, qua hỏi han.
Chiều qua còn thấy ở nơi đây
Hôm nay hồn đã ở trên mây
Hỏi thăm mới biết người thiên cổ
Thắp nén nhang buồn gửi gió bay.
Con chim bói cá trên cọc nhọn
Soi bóng tìm ai, xuống mặt hồ
Dư ảnh phận người như cát bụi
Hoài công vun xới, cũng hư vô.
114
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Ta đợi như chừng bóng cố nhân
Đã bỏ người đi tự lúc nào
Hoàng hôn bóng đổ buồn muốn khóc
Ta không thèm hỏi, bởi tại sao?
Nhân thế muộn phiền tan vỡ mộng
Ai còn mê tỉnh vướng thêm sầu
Trần gian thoáng chốc, như sương khói
Một chút tình thân, tiếng kinh cầu.
Lê Tuấn
Buồn cho thân phận con người
Đã sớm bỏ cuộc chơi trong mùa dịch bệnh Covid 19.
115
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Tình Khóc Trong Đêm
Ta có nghe tình khóc trong đêm
Bóng trăng soi sáng thật êm đềm
Nỗi đau thổn thức trong tâm thức
Thương nhau, cất giữ cả nỗi niềm.
Ta thấy đôi dòng lệ mắt cay
Giọt rơi vừa ướt đọng trên tay
Chiều buông, gió núi về thêm lạnh
Tình thắm hương say từ lúc này.
Em đốt trầm hương khói nhẹ bay
Tình không men rượu mà thấy say
Men tình đắm đuối từ đôi mắt
Êm ái làn da trên ngón tay.
116
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Áo hở bờ vai, tóc phủ dài
Mùi hương phấn cũ vẫn chưa phai
Còn nhớ tình say đêm hợp cẩn
Định ước tình chung cả tương lai.
Em nhớ thời gian, tuổi thanh xuân
Ngày xưa thân ái, với tình nhân
Nhuộm trắng sợi buồn, theo mái tóc
Thương những tàn phai cuối đường trần.
Lê Tuấn
117
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Em Là Thần Nữ
Em là thần nữ chốn phong vân
Loài hoa biết nói giữa cõi trần
Có em, ta nương mình ngây ngất
Nghe làn da, rạo rực tiếng xuân.
Em mang cho ta, những ngày xanh
Qủa hồng duyên đỏ, vướng trên cành
Bước lên đồi cỏ, còn in dấu
Mưa gió đêm qua, vội qua nhanh.
Đã mấy xuân qua nhớ nhau hoài
Đường tình chia lối, cõi trần ai
Mùi cỏ xanh non, hương gợi nhớ
Ta thèm hơi ấm, suốt đêm dài.
Ta ngước nhìn em đôi mắt buồn
Như nghe động nhẹ dưới khe nguồn
Bên bờ suối cạn con nai chạy
Bỏ lại vũng sầu, mảnh trăng suông.
Lê Tuấn
118
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Em Là Mùa Thu
Em là mùa thu em biết không
Chiều buông tắt nắng đổ bên thềm
Lá thu chết, im lìm ngõ vắng
Em đứng chờ ai? Thoáng muộn phiền.
Em biết tình thu của nhớ mong
Hoài niệm ngày xưa má ửng hồng
Thẹn thùng nép bóng bên khung cửa
Vịn nhánh hoa vàng, mỏi mắt trông.
Mùa thu nỗi nhớ của tình ai
Mắt em sâu thẳm, nỗi u hoài
Đừng khóc nhé! Người tình nhỏ bé
Tô điểm thêm, che lấp tàn phai.
Trời chớm đông rồi, thu sắp đi
Đã nghe rét mướt, buồn chia ly
Em và thu, điều gì muốn nói
Xin nhắn trong thơ, lời tình si.
Lê Tuấn
119
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Về Thăm Thung Lũng
Ta về đây, thăm trời thung lũng
Thảm hoa vàng mất dấu đi đâu
Thoáng cơn gió, mùi hương cải dại
Bụi hoa vàng, còn lại bên nhau.
Dấu hương xưa vương vấn trong chiều
Mưa ướt buồn, xanh vết rong rêu
Hồn quanh đây vọng về nỗi nhớ
Để lời thơ, tuôn chảy đôi điều.
Ta đến tìm thăm một nỗi đau
Nhưng em biền biệt ở nơi nào
Nhẹ nhàng như chết người trong mộng
Ta vẫn hoài mong, tình bên nhau.
Thung lũng, ngày xuân lòng xôn xao
Nhớ về em trong giấc mộng nào
Ngày Tết đến, mùa xuân hoa cải
Xin gửi riêng em, một lời chào.
Lê Tuấn
120
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Lục Bát Mùa Xuân
Đôi môi thắm đỏ khoé đào
Tóc dài buông thả dạt dào đường mơ
Lời em nhỏ nhẹ như thơ
Tiếng chân bước khẽ, vào tờ thơ tôi.
Một con chim én bay rồi
Lòng nghe tha thiết bên trời gió xuân
Ngỡ ngàng thoáng chút bâng khuâng
Hồn nghe rạo rực, ngại ngần dễ thương
Chiều buông đọng ướt giọt sương
Ngập ngừng gót nguyệt, liễu dương dáng gầy
Đưa em, cài đoá hoa này
Nụ hôn bẽn lẽn, hương say tình nồng.
Gió xuân, lay nhẹ nhánh hồng
Ao sen thoáng động, đôi dòng cá bơi
Tay em mai nở tuyệt vời
Điểm hồng đôi má, bước dời gót xuân.
121
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Này em, đừng có ngại ngần
Phôi phai sắc ấy, phù vân cũng nhường
Ngàn hoa còn nở bên đường
Mặc cho thân phận, vô thường bước đi.
Lời em, êm dịu thầm thì
Lòng ta như muốn, ôm ghì vóc hoa
Em về nhạt bóng chiều tà
Tìm theo lối cũ, xuân hòa ý thơ.
Lối về dài bước gót mơ
Ngày mong tháng đợi, vẫn chờ chung đôi
Tình xuân vương vấn bồi hồi
Nồng hương cải dại, bên đồi hoa xưa.
Lê Tuấn
Ngày xuân trên thung lũng hoa vàng San Jose
122
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Vui Xuân
Xuân thơm mùi cỏ dại
Thung lũng nở hoa vàng
Em bước vui trong nắng
Tình xuân đẹp ngỡ ngàng
Xin giữ lấy nồng nàn
Để tình thêm chứa chan
Đừng buồn vương em nhé
Cho ngày vui rộn ràng.
Nắng xuân giấc mộng lành
Cho mắt em long lanh
Môi em màu son đỏ.
Mái tóc cài nơ xanh
Cho tình mãi tràn đầy
Trao hết lời đắm say
Sớm mai em thức dậy
Lòng thấy vui sum vầy.
123
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Nụ hôn làm ướt môi
Nỗi nhớ thương bồi hồi
Tháng Giêng vui đón Tết
Xin đến vui cùng tôi
Có hoa xuân rực rỡ
Có dáng em, dỗi hờn
Ta bước lên đồi cỏ
Đợi nàng thơ ban ơn.
Hạt hoa cho ngày mai
Hoa sẽ nở nơi đây
Khoe từng cánh hoa lạ
Thơm hương tình ngất ngây.
Tôi vẫn chờ vẫn đợi
Nàng thơ yêu nơi đâu
Ngôn ngữ nào bối rối
Đừng thêm nỗi u sầu.
124
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Em lạc giữa trời mây
Cỏ hoa vướng gót giầy
Ta nhớ đời đã mất
Gặp em nơi chốn này.
Em giấu buồn trong mắt
Bài thơ tình trên tay
Lời yêu còn bỏ ngỏ
Nhớ mùa xuân nơi đây.
Lê Tuấn
Mùa xuân Tân Sửu 2021
125
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Hoa Xuân
Mùa xuân đợi em về
Hoa cỏ mờ hơi sương
Cuối năm ngày Tết đến
Muôn hoa nở bên đường.
Những loài hoa biết nói
Những đóa hoa biết cười
Mười hai tháng chuyển biến
Nguồn cảm mến tuyệt vời
Môi em vị ngọt ngào
Lòng rạo rực xôn xao
Vòng tay em ôm ấp
Ru cuộc tình ước ao
Những bông hồng thắm đỏ
Là ước mơ đời em
Mười hai vòng nguyệt quế
Vừa khép lại thật êm.
Anh kéo mùa xuân về
Cho môi em thêm hồng
Cho tóc bay theo gió
Cho tình say men nồng.
126
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Cho tan vỡ vào nhau
Chứa hết những đam mê
Cho dù trời sắp tối
Ta vẫn đợi nhau về.
Tình còn như mùa xuân
Thắm thiết như thuở nào
Ngày xưa, em bẽn lẽn
Nghe tiếng lòng xôn xao.
Hôm nay xuân lại về
Hoa lá đẹp như mơ
Mùa xuân hoa chớm nở
Anh viết nốt bài thơ.
Gieo vần theo bốn mùa
Ngôn ngữ đầy ý thơ
Giữ mùa xuân ở lại
Xuân đến tròn ước mơ.
Lê Tuấn
Mùa Xuân 2021
127
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Đêm Xuân
Đêm xuân
thơ thẩn chỉ riêng mình
Thao thức đêm tàn
nắng bình minh
Sợi nắng soi lên
hạt sương vỡ
Có thở than gì
cũng tại mình.
Chỉ riêng nỗi nhớ
sao bẽ bàng
Một đời gió bụi
bước sang ngang
Nhặt mảnh phế liệu
mà thương khóc
Như đoá hoa rơi đã úa tàn.
128
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Nước mắt nhẹ rơi
ướt trên môi
Mặn đắng ngày buồn
lúc chia phôi
Hồn nhức nhối
buốt đau thế sự
Xuân lại về
nơi chốn xa xôi.
Gió lạnh chiều đông
bóng xế tà
Cây đào trước ngõ
đã đơm hoa
Nhắn gửi lòng ta
xuân vừa đến
Đêm xuân
thơ thẩn chỉ mình ta.
Lê Tuấn
129
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Không Đề
Trời buồn mưa bão suốt ngày đông
Ôm mối tình riêng, em biết không
Nhặt cánh hoa rơi ngoài sương gió
Nhớ người năm trước ở bên sông.
Thuyền không xuôi mái về bên đó
Sao vẫn quanh co ở bến này
Tiếc mãi, người buồn thương chẳng được
Bài thơ viết tặng muốn trao tay.
Lê Tuấn
130
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Buồn Nào Chạm Nhẹ
Nỗi buồn sương trắng bay về
Hạt sương đêm đọng trên lề trang thơ
Trăng còn đẫm nguyệt trong mơ
Hoa rơi thềm lạnh hững hờ sương bay.
Buồn nào chạm nhẹ trên tay
Cho rung động đến trải bày tình riêng
Em về hoa lá chao nghiêng
Giải oan bao nỗi oan khiên phận đời.
131
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Nụ cười hồng má đôi mươi
Bay tà áo mỏng bước dời gót xuân
Nụ tầm xuân vướng theo chân
Cho bao thương nhớ tần ngần nhìn theo.
Lệ rơi ướt mối tình nghèo
Bước đi lòng vẫn nghẹn ngào thương ai
Tìm xem có một dấu hài
Buông lời ướm hỏi trang đài còn vương.
Buồn nào chạm bóng tà dương
Xa xăm mấy nẻo một phương diệu vời.
Một thời trôi nổi bên trời
Đóa vô thường nở trong người suy tư.
Lê Tuấn
“nỗi buồn vừa chạm, khi nằm nhà
tránh dịch bệnh Covid 19”
132
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Tai Nghe Tiếng Đời
Tiếng lạ xôn xao vạn tiếng gào
Lòng ta tiếng nấc, chợt nghẹn ngào
Để buồn vương vấn mùa trăn trở
Cõi đời va đập tiếng xôn xao.
Cơn đồng thiếp vẫn còn điên đảo
Vạn nỗi buồn dồn dập bên nhau
Tưởng chừng như, đất trời lay động
Xô đời, dịch chuyển những cơn đau.
Người bạn đời ơi! Thức hay ngủ
Xin cùng ta cất tiếng hát ca
Nhịp đều tiếng vỗ, chuyền thêm lửa
Bạn tình ơi, đừng hắt hủi ta.
Tế Luân
133
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Buông Rơi
Ta vén mây trời xem nắng thu
Vào thăm rừng vắng khói sương mù
Em có buồn không tình lỗi hẹn
Xa vắng bên đời, vụng kiếp tu.
Bao mùa thu đến giữa cuộc đời
Em còn cất giữ hay buông rơi
Những ngọn roi tình thôi đau buốt
Còn nhớ, còn vương, đến một người.
Thanh thản từ khi tóc đổi màu
Đường trần lối rẽ biết về đâu
Những ngọn gió đời, thôi vướng bận
Cõi trăm năm buồn, thương nhớ nhau.
Tế Luân
134
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Tìm em
Tìm em, tâm trí mê say
Tìm em, trong nỗi đắng cay phận người
Tìm em, tìm mãi trong đời
Tìm trong nỗi nhớ, chơi vơi chạnh lòng.
Tìm em trong mối tình nồng
Tìm em, dệt mộng tơ hồng vấn vương
Tìm em trăm nhớ ngàn thương
Tìm em mấy nỗi dặm trường phôi phai.
Tìm em về nối tình dài
Xôn xao ngọn cỏ, nhớ hoài bên nhau
Trăng đêm xoa dịu cơn đau
Yêu thương nối lại nhịp cầu gấm hoa.
Lê Tuấn
135
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Đêm Vắng
Đêm thanh vắng, ánh trăng thưa
Sương đêm đọng lại giọt mưa cuối mùa
Hạt rơi thêm lạnh hững hờ
Cơn đau thân phận, bóng mờ phù vân.
Hỏi sao em bước xuống trần
Cho mây bỏ núi, bỏ thần xuống chơi
Dù mai tiên có về trời
Nhớ thương tình cũ khóc người trong thơ.
Thương em liễu rũ đào tơ
Tình xưa xin giữ bây giờ sương bay
Ngày sau nhớ cội hoa này
Về thăm người cũ đợi ngày đơm hoa.
Lê Tuấn
“người nghệ sĩ lang thang trong thơ,
để viết những bài thơ tình yêu”
136
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Em Đến Vui Xuân
Em đến vui xuân ngắm hoa vàng
Hương tình mấy độ bước lang thang
Sương giăng đỉnh núi, mờ nhân ảnh
Mây bỏ non thần, chuyện hợp tan.
Thấy cánh mai vàng lòng luyến tiếc
Thương cánh đào tơ, đẹp ngỡ ngàng
Tầng mây chim én, chao cánh lượn
Đẹp mối tình xuân, thung lũng vàng.
Lê Tuấn
137
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Ngắm Hoa Xuân
Hoa nở bên trời sương khói bay
Mưa bay lất phất ý xuân đầy
Ngàn hoa rực rỡ xuân vừa đến
Em có về đây, đón xuân này.
Rượu uống say rồi nhớ cố nhân
Hôm nay trời đất bỗng xoay vần
Người ở xa vời bao cách trở
Có về thung lũng ngắm hoa xuân.
Lê Tuấn
Mùa xuân trên thung lũng hoa vàng
138
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Buồn Vu Vơ
Buồn vu vơ, nhìn trông ly rượu cạn
Rót thêm đầy cho men rượu bốc hơi
Tưới xuống đất, ly rượu đầu tiễn biệt
Giải nỗi oan, ngàn cay đắng trong đời.
Thêm ly nữa mừng cho đời hoan lạc
Thấy em cười trong đáy cốc hoan ca
Nghe như tiếng thủy tinh vỡ trăm mảnh
Rơi mỗi hạt, cắt vụn khối tình già.
Một ly nữa uống cho say choáng váng
Cho cuộc tình thấp thoáng những giai nhân.
Ai sẽ cùng ta đứng trong trời đất
Để nghe đời, kể hết nỗi gian truân.
Thêm ly nữa để hồn ta bơi nốt
Cuối dòng sông là biển rộng bao la
Gió đừng thổi làm tim ta buốt giá
Để trang thơ, tràn ngập nỗi xót xa.
Lê Tuấn
“Một buổi chiều buồn vu vơ, uống rượu một mình”
139
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Cơn Say
Ta choáng váng hồn nghiêng theo đáy cốc
Lòng xôn xao nghe tiếng vọng trong đời
Ta gõ nhịp vào thành chai ca hát
Ngả nghiêng cười một thoáng chốc vui chơi.
Đừng nghĩ rằng cuộc đời sao lận đận
Bạn bè ta đi mãi vẫn chưa về
Lịch sử ngơi rất nhiều theo biến động
Mà sao hồn, vẫn tìm lại cơn mê.
Rót thêm nữa mừng cho đời hoan lạc
Mừng tóc ta, nhuộm trắng tuổi thần tiên
Tiếng kêu thân phận, ầm vang thiên cổ
Cát loạn ngàn trùng xóa dấu hoa niên.
140
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Thêm chén nữa cho ta say túy lúy
Nghe đất gào, rạo rực dưới bước đi
Ai đang đứng trông trời mây nước đó
Trăm năm buồn, thân phận chẳng còn gì.
Ta uống cạn hồn ta trong đáy chén
Cho vội vàng thêm hương sắc cuối mùa
Em độc thoại lời kinh là huyền diệu.
Thanh thản lòng mình, giây phút vui đùa.
Lê Tuấn
141
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Có Những Nỗi Buồn.
Có những nỗi buồn đến không tên
Chợt nói cùng ta lúc lên đèn
Bóng chiều vừa tắt bên khung cửa
Ta thấy em về, dáng thân quen.
Có cả nỗi buồn đuổi không đi
Nó ở bên ta, sống thật lì
Nỗi hờn vong quốc, đau thân phận
Uất nghẹn trong lòng lúc phân ly.
Có những nỗi buồn đến êm ru
Như khói nhẹ vương bóng sương mù
Lá bay theo gió, chiều thu tím
Lặng lẽ cùng ta bước phiêu du.
Và có nỗi buồn đến vu vơ
Nó ở bên ta tự bao giờ
Lắng nghe từng nhịp tim đau nhói
Xoa dịu từng giây phút đợi chờ.
Lê Tuấn
(nỗi buồn vu vơ)
142
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Lãng Đãng Chiều Thu
Lãng đãng mặt hồ phủ khói sương
Nghe mùa thu đến khắp phố phường
Vàng thu lá cuốn bay theo gió
Để nhớ mong về thêm vấn vương.
Tà áo dài bay dưới nắng thu
Em đến xóa tan bóng sương mù
Ửng hồng mây tím niềm thương nhớ
Duyên dáng làm sao, ngày lãng du.
Em đứng chờ ai! Tiếng thở dài
Để lá vàng rơi điểm trên vai
Nắng rọi xuyên ngang tà áo mỏng
Dáng đẹp gây mê, chiều nắng phai.
143
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Tôi vẫn chờ em những tháng ngày
Như mùa thu đến sáng hôm nay
Trên con đường lá vàng trải thảm
Lặng lẽ buồn xa cuối chân mây.
Tại sao em không đến bên nhau
Để bóng tàn phai phủ thêm sầu
Cài trâm nỗi nhớ vào trong tóc
Sợi nhớ sợi thương rụng trắng đầu.
Tóc liễu trải dài nỗi nhớ mong
Biết mối nào đau ở trong lòng
Mấy thu mưa gió buồn thân phận
Cuốn hút vào nhau xoáy theo
vòng.
Lê Tuấn
Cảm tác về mùa thu, thả hồn theo vần thơ
Viết mãi cho tình yêu thăng hoa.
Thung Lũng Hoa Vàng, San Jose Tháng 10 năm 2020
144
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Nếu
Nếu định nghĩa tình yêu
là mật ngọt
Ẩn số khó tìm?
che dấu trong tim
Nếu định nghĩa tình yêu
là trái đắng
Lòng người hiểm sâu
mấy ai đo vừa?
Định mệnh nào
biết trước tương lai
Danh vọng, tiền tài,
đam mê, khát vọng
Một cuộc đời chia biết bao lối rẽ
Vở kịch đời ai là kẻ thế vai?
Nếu trần gian chỉ là
một cõi tạm
Thì tình yêu
là chỗ dựa tâm hồn
Khi lá rụng về bên kia thế giới
Cát bụi vẫn tìm
quấn quýt bên nhau.
Lê Tuấn
145
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Lời Tình Mùa Thu
Thu muốn tỏ lời tình xưa chưa nói
Nhặt lá rơi nhìn lại nhớ tên người
Mở trang thư, tôi đã viết thành lời
Em nơi ấy, tình đầy vơi nỗi nhớ.
Tôi nơi đây, đường chiều muôn cách trở
Đã cuối thu, trời lạnh buốt gió đông
Thơ tôi viết, mang nặng mối tình nồng
Em còn nhớ, tình trao nhau chưa đủ.
Đêm thanh vắng nhớ mong hoài không ngủ
Đừng trách nhau thêm nặng nỗi u buồn
Để quên đi tiếng mưa đêm gió cuồng
Duyên tình lỡ mà sao còn bịn rịn.
Thu vẫn thế sương giăng mờ phủ kín
Lá còn rơi nương theo bóng chiều tà
Nếu ngày ấy, mình đừng có quen nhau
Duyên tình lỡ, nỗi đau này ai trả.
Lê Tuấn
“Người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng”
146
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Nỗi Nhớ
Trời sai cơn gió đi tìm
Gặp em gió cũng đứng im lặng chờ
Đợi khi em đến bất ngờ
Thổi bay một chút bụi mờ trần ai.
Thướt tha trong chiếc áo dài
Nửa bay trong nắng, nửa phai bóng chiều
Bỗng đâu nỗi nhớ niềm yêu
Tìm về trong nỗi cô liêu ngượng ngùng.
Trời Cali bỗng trùng phùng
Gió lay động nhẹ một vùng lá rơi
Tơ vương đau thắt tình người
Đâu đây nỗi nhớ bồi hồi âm vang.
Lê Tuấn
“Tháng 9 thu về trên thung lũng hoa vàng San Jose.
Mùa Covid 2020”
147
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Thuở Khai Thiên
Thuở khai thiên đất trời trong bóng tối
Thần linh còn chưa viết những giáo điều
Hố đen vũ trụ cuốn hết vào vùng xoáy
Chỉ riêng em, thắp sáng ngọn lửa yêu.
Để từ đó mặt trời như bừng sáng
Điều khiển vòng quay, trời đất chuyển mình
Ngàn hoa đua nở, đất trời mở hội
Em rực rỡ, khoe hương sắc xuân tình.
Mở kinh sách, em là hoa biết nói
Dụ dỗ đầu, quả táo cấm cắn đôi
Anh không sợ, vì có em thánh hoá
Thượng đế giận hờn, đuổi khỏi ngọn đồi.
Anh bên em, đôi ta cùng sánh bước
Đến tận cùng trái đất vẫn yêu nhau
Dù trời đất có chìm trong bóng tối
Ta yêu nhau, vứt hết những cơn đau.
Lê Tuấn
Tình Yêu là lẽ sống
148
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Nhìn Ly Rượu Cạn
Buồn vu vơ nhìn trông ly rượu cạn
Rót thêm đầy cho giọt rượu tuôn rơi
Ta rải đều, dòng rượu tưới xuống đất
Giải nỗi oan, ngàn cay đắng trong đời.
Đừng nhắc lại, chiến tranh là chia cắt
Người lính buồn, sao đi mãi không về
Cho tuổi trẻ hiên ngang thời chiến loạn
Để hôm nay, thơ mang nặng câu thề.
Rót chén nữa, mừng cho đời hoan lạc
Mừng tóc ta sớm bạc trắng mái đầu
Nhạc thánh thót, hồn ta đau thế sự
Cơn đau còn ray rứt vạn nỗi sầu.
149
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Thêm chén nữa, uống cho say nghiêng ngả
Mặt đất còn chao đảo dưới chân ta
Đống phế liệu, vỡ tan thành trăm mảnh
Rơi một mạnh, vào thơ ta thật thà.
Ta uống cạn, thấy hồn tận đáy cốc
Thấy em cười, nói chuyện một đêm mơ
Từng nhịp thở, tình yêu là huyền thoại
Để ngôn từ nhảy múa, loạn trong thơ.
Lê Tuấn
Cơn say thời thế
150