Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Tình Yêu Trên Tay
Đếm trên tay khoảnh khắc ngọt ngào
Có bao đêm thao thức đợi chờ
Tình yêu đó đã bao lần bỡ ngỡ
Đã bao lần chờ đợi trong mơ.
Đã yêu em, yêu rất thật thà
Nhớ thương nhau, sao quá đậm đà
Đừng quên nhé, lần đầu gặp gỡ
Đã chìm sâu, cảm giác mặn mà.
Cứ bên nhau, tình ta lớn mãi
Dù bao lần, chạm mối chia tay
Để cho đời gọi hồn lưu lạc
Về thôi! đừng ngại bóng tàn phai.
Từ đó tình thôi không dở chứng
Lặng lẽ thời gian hóa nhiệm mầu
Tuổi xuân tàn úa theo năm tháng
Tóc điểm hoa sương bạc mái đầu.
Lê Tuấn
151
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Đi Qua Buổi Chiều
Chiều đi qua dòng sông
Ngắm mây bay cuối trời
Bóng người xưa thoáng hiện
Nghe vang tiếng em cười.
Chiều đi ngang con đường
Bóng đổ nghiêng trời tây
Ta một mình lặng lẽ
Bước chân buồn theo mây.
Tiếng chim kêu lạc bầy
Dấu mình trong lá cây
Ta đau vì nỗi nhớ
Bóng em đã đong đầy.
Lê Tuấn
Chiều buồn đi lang thang
152
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Tình Cờ Gặp Em
Gặp em lặng lẽ nơi này
Cái duyên hội ngộ, mà say duyên tình.
Hỏi em sao có một mình
Để cho tà áo vô tình vướng nhau.
Theo em bước đến bên cầu
Nào ngờ cơn gió thổi sầu tương tư
Lời còn ngần ngại chần chừ
Nhìn em đẹp dáng hiền từ dễ thương.
Gió thu lá trải bên đường
Bay trên thung lũng vàng hương diệu vời
Một bông hoa đẹp giữa trời
Mùa thu lãng mạn cho người trầm tư.
153
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Lá rơi trong cõi không hư
Giọt sương đẫm ướt trang thư bềnh bồng
Điệu đàng tay giấu đóa hồng
Tặng em cả mối tơ lòng vấn vương.
Nửa đời phiêu bạt tha phương
Chiều thu một bóng tà dương hữu tình
Mai sau thế sự thái bình
Về thăm quê cũ một mình hoan ca.
Lê Tuấn
154
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Chưa Biết Làm Thơ
Cái thuở chưa biết làm thơ
Tôi thường đứng ngắm mộng mơ mỗi chiều
Dáng em xuân sắc mỹ miều
Em làm tôi nghĩ thật nhiều trong đêm.
Ru tôi trong chiếc nôi êm
Đem tôi vào mộng trải mềm tơ vương
Tóc em thơm ngát trầm hương
Hồn xuân mở cánh “Đông Phương” đợi chờ.
Hồn tôi nứt vỡ thành thơ
Viết đầy tâm sự trên tờ khói mây
Trời thu ráng đỏ thân gầy
Lao xao lá rụng chở đầy tình xưa.
Thơ buồn như tiếng đêm mưa
Núi giăng mây trắng, suối chưa buồn về
Tình như gối mộng cơn mê
Con chim ngày nọ vụng về tiếng ngân.
Lê Tuấn
155
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Mùa Thu Trở Về
Sáng nay phảng phất khói sương mờ
Không hiểu vì sao buồn vu vơ
Lỗi tại thiếu em, trời bắt tội
Để ngôn từ ướt át trong thơ.
Thu về nhuộm tím mối duyên tơ
Cây lá vườn hoa cỏ che bờ
Em đứng chờ ai, buồn tựa cửa
Lặng lẽ nhìn theo hút dặm mờ.
Thu về tôi lại nhớ đến người
Tuổi xuân theo dấu chiều nhạt phai
Đừng hối tiếc tuổi già gõ cửa
Để những buồn vui, nhớ mong hoài.
156
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Thu lại buồn như buổi chia tay
Biết tìm ai uống cạn cơn say
Nhớ môi em nụ hôn nồng cháy
Mùi hương yêu đọng lại nơi này.
Ai bảo thu về thêm nhớ thương
Lá vẫn còn rơi nối cung đường
Để tôi nhớ mãi cô thôn nữ
Đã chạm môi tình lòng vấn vương.
Lê Tuấn
“Một sáng thu về trên Thung Lũng Hoa Vàng.
Miền bắc California. Cảm hứng tràn ngập tâm hồn,
để lang thang vào tâm tưởng.”
157
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Dòng Suy Tư
Khi con tim say đắm, hóa yếu mềm
Khi nhu cầu lệ thuộc, hóa ra hèn
Tâm không hỗn loạn, lòng ta trong sáng
Như dòng sông, lặng lẽ chảy êm đềm
Đất vẫn ôm từng hạt cây nảy mầm
Mưa vẫn rơi tưới mát thảo nguyên xanh
Những chồi non vươn lên tìm ánh sáng
Hoa vẫn nở, khoe hương sắc trong lành.
Sao không mang bình an vào tâm hồn
Cho niềm vui xoa dịu bóng hoàng hôn
Nơi thánh địa tình yêu là ân sủng
Lời ngọt ngào êm dịu, xóa nỗi buồn.
Lê Tuấn
158
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Hoa Hồng Tặng Em
Tặng em trăm cánh hoa hồng
Nhớ em từ dạo chưa chồng rong chơi
Ngày xưa tình vẫn đầy vơi
Nắng xuân xanh biếc da trời gấm hoa.
Đường xưa vạn nẻo mù sa
Nương theo lối nhỏ bóng tà huy bay
Sương đêm lạnh buốt đôi tay
Lòng như nuối tiếc tràn đầy nhớ thương.
Nhớ em áo trắng cổng trường
Tung bay tà áo con đường phượng rơi
Ngày xưa chung bước dạo chơi
Tình còn trong trắng khung trời mộng mơ.
Lê Tuấn
159
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Em Đến Thăm Tôi
Em đến thăm tôi chiều nắng phai
Tình không nồng độ uống vẫn say
Nỗi đam mê đến từ đôi mắt
Êm ái làn da trên ngón tay.
Tóc thả buông dài gió nhẹ bay
Áo buông thả lỏng nút không cài
Làn da thơm ngát mùi son phấn
Quyến rũ vào nhau phút giây này.
Em dẫn đưa nhau, gối mộng nào
Giận hờn ngay cả giấc chiêm bao
Tơ hồng không buộc vào duyên sớm
Em sợ đêm về khóc trăng sao.
160
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Xuân tình đôi má bỗng đỏ hây
Liếc mắt hờn ghen cong nét mày
Chiều qua má hồng ngây thơ quá
Hôm nay, hàng mi ướt sương đầy.
Thương nhau giữ trọn tình thương nhớ
Đừng để tình riêng quá hững hờ
Mắt ngại nhìn nhau khi gặp lại
Hương xưa kỷ niệm đã phai mờ.
Tê Luân
Người nghệ sĩ lang thang hoài trong tâm tưởng.
Để viết mãi những vần thơ ca tụng tình yêu.
161
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Em Nói Gì.
(Song thất lục bát)
Gió nói gì, hương xưa vương vấn
Lá nói gì ngơ ngẩn chiều thu
Đường chiều giăng mắc sương mù
Em về lạc bước đường tu muộn màng.
Em nói gì, hồn ta chợt ướt
Điệu nhạc buồn lả lướt vang xa
Áo bay quấn quýt đôi tà
Chia đôi vạt áo, lụa là phấn son.
Thu nói gì, lòng ta tan nát
Vắng em rồi bát ngát mênh mông
Cho dù chỉ là sắc không
Một mình trống vắng, vẫn mong có nàng.
Lê Tuấn
Người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng.
162
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Giấc Ngủ Đêm Dài
Lăn qua bên nào cũng nhớ
Nghe tiếng thạch sùng than thở không thôi
Buồn sao cuộc đời trôi nổi
Nhớ và quên, vẫn chẻ đôi nỗi buồn.
Chợt thèm lắm vòng ngực ôm
Gối bình yên, cánh tay luồn suối tóc
Đêm dài lắm, nghe tiếng khóc
Giật mình ngồi dậy, mệt nhọc đời mình.
Đơn sơ như tiếng lòng mình
Tình riêng một bóng thần linh là nàng
Giấc ngủ thao thức muộn màng
Lăn qua đã chạm môi nàng đắm say.
Tế Luân
(người nghệ sĩ lang thang để viết mãi vần thơ tình)
163
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Gió Thu
Gió lay để lá rơi đầy
Em đi để gió thổi bay áo dài
Sợi buồn tóc vướng trên vai
Chân mây bàng bạc gót hài đẫm thu.
Lòng buồn lắng bước trầm tư
Về đây nỗi nhớ sương mù bóng ai
Ngây ngô ướm hỏi trang đài
Trăm năm bến đỗ còn vài đường duyên.
Môi em nở nụ cười hiền
Mùa thu giăng mắc trên miền cỏ hoa.
Ngày xưa tình lỡ nhạt nhòa
Bây giờ gặp lại cũng là duyên may.
164
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Tay ôm vò nguyệt đắm say
Chừng như lá đổ mùa này nhớ thương
Tóc em cài nụ đào hương
Gió thu lay động vấn vương tình nồng.
Tiếng chim ríu rít vườn hồng
Mùi hương thơm lạ, bướm vòng cánh duyên
Nước reo khe suối tơ huyền
Đôi bờ hoa nở trên miền thu sang.
Lê Tuấn
165
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Giọt Tình
Giọt tình rơi theo cơn mưa
Vẫn chưa biết được tình vừa hợp tan
Trôi theo dòng chảy chứa chan
Nương theo sông lớn chảy tràn biển khơi.
Giọt tình, sóng vỗ chơi vơi
Theo duyên chuyển kiếp, mây trời rong chơi
Mây bay lặng lẽ cuối trời
Buồn vui cũng đủ một đời phong ba.
Giọt tình vướng nghiệp tài hoa
Trời gom mây lại vỡ òa cơn mưa
Giọt tình rơi xuống chốn xưa
Hương thơm gợi nhớ còn chưa xóa mờ.
Giấc luân trầm đến trong mơ
Giật mình nhớ lại đường tơ ân tình
Vẫn là em một bóng hình
Hỏi em còn nhớ, giọt tình ngày xưa.
Lê Tuấn
166
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Hãy Lau Đi
1
Hãy lau đi vết bụi quá khứ
Xóa tan đi dĩ vãng đau buồn
Sự đổi dời, như cơn gió lốc
Cho tiếng gào, than khóc điên cuồng.
2
Hãy lau đi vết bụi chinh chiến
Pháo hỏa châu, thắp sáng đêm thâu
Bóng chinh nhân, nỗi buồn trăn trở
Cho tiếng đời, than khóc biển dâu.
3
Hãy lau đi vết bụi đọa đầy
Song sắt gông cùm, va đập nhau
Nghe tiếng khóc than từ địa ngục
Dồn dập thêm, tiếng đập cơn đau.
167
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
4
Hãy lau đi vết bụi cuộc tình
Em đến bên tôi những hội xuân
Đời có thêm một lần lỗi hẹn
Nhớ thương nào để lại bâng khuâng.
5
Hay thôi! để giọt lệ nấc nghẹn
Cho tiếng buồn đau ở trong lòng
Một thời đại tan từng mảng lớn
Lịch sử còn đang chảy theo dòng.
6
Hãy vui đi, hoa đời thưởng thức
Mong thương yêu, còn mãi chứa chan
Lay động những tâm hồn mê sảng
Cho tình yêu, ve vuốt hỏi han.
AET. Lê Tuấn
168
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Hỏi Thăm
Hỏi thăm lá, gió thu nào lá rụng
Hỏi thăm cây.
Chiếc lá nào không rơi.
Hỏi tảng đá
Lối nào đến dòng sông.
Hỏi thăm em
Thu nào em biết buồn.
Hỏi thăm mây, khi nào bay xuống thấp
Hỏi thăm gió, lá phất phơ rì rào
Hỏi thăm em
Em ngượng ngùng không nói
Chỉ mỉm cười
Tình trói chặt trong tim.
Lê tuấn
169
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Lối Vào Thiên Đường
Em là cửa ngõ thiên đường
Là bông hoa lạ nghê thường đắm say
Phấn hoa quyến rũ ong bay
Đem từng giọt mật đắp đầy vị ngon.
Chiều rơi nhuộm tím hoàng hôn
Cơn mê chợt đến bồn chồn nhớ em
Nỗi niềm khẽ nói trong đêm
Đem nhau vào giấc êm đềm tình say.
Em cho ta giấc mơ đầy
Bao năm quấn quít sum vầy bên nhau
Nghẹn ngào nói chẳng thành câu
Đường tình nối nhịp bắc cầu yêu thương.
Dẫu là trong cõi vô thường
Tình em là chốn thiên đường trần gian
Cõi tạm! hay chốn địa đàng
Có em đời sống rộn ràng đơm hoa.
Lê Tuấn
170
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Mắt Buồn Mùa Thu
Ánh mắt em buồn ngắm lá rơi
Chiều thu gió lạnh nhớ thương người
Xa xăm gợi nhớ buồn tê tái
Để nhớ thương hoài hồn chơi vơi.
Một nửa thu sầu đã đổi thay
Từ khi trăng khuyết lá thu bay
Sương mù phủ trắng mây chia lối
Lặng lẽ tình thu buồn chia tay.
Lê Tuấn
171
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Mộ Bia Xưa
Tường thành cũ mộ bia xưa
Hồn đau lệ ướt, còn chưa phai mờ
Chiều buông sương trắng hững hờ
Tháng tư nấc nghẹn, bàn thờ khói hương.
Đợi nhau trên những đoạn trường
Ly hương hội ngộ, đọc chương sử hùng
Tìm trang lệ ướt não nùng
Người xưa anh dũng, đứng chung bóng cờ.
Nền vàng sọc đỏ ước mơ
Cờ bay rợp bóng, tự do xứ người
Ngậm ngùi nhang khói giữa trời
Khóc thương vận nước, đổi dời buồn đau.
Người về tóc trắng cúi đầu
Chắp tay vái lạy, nguyện cầu thánh linh
Một thời gió bụi chiến chinh
Hồn thiêng sông núi, hiển linh đất trời.
AET. Lê Tuấn
“nỗi buồn tháng tư”
172
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Còn Một Chiếc Lá
Bỗng nhận ra mùi lá
Nhẹ bay theo gió về
Sương giăng mờ phố vắng
Mùa thu đứng bên lề
Em được mùa xúng xính
Quần áo rất điệu đàng
Ai ngoài kia đứng đợi
Bước vào thu nhẹ nhàng.
Thu còn bao nhiêu gió
Cành vơi nhiều lá khô
Cổ thụ già lớn tuổi
Còn chiếc lá chơ vơ.
Lê Tuấn
Người nghệ sĩ lang thang
.
173
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Một Đời Gió Bụi
Tro tàn khơi lại quá khứ
Ta vẫn còn tìm được chữ yêu thương
Dù cho cội rễ vô thường
Dù cho thế sự nhiễu nhương thói đời.
Chữ yêu trọn vẹn ý trời
Một đời gió bụi thương người chinh nhân
Hương xưa nối lại tình gần
Bên dòng lưu thủy, phù vân ngập hồn.
Hoa rơi nằm gốc cội nguồn
Người trăm năm cũ lại buồn tình xưa
Cánh chim đậu nhánh hoa thưa
Bóng mây gió chuyển cơn mưa chợt về.
174
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Xót xa thương hận não nề
Tháng tư gãy cánh ê chề lòng đau
Buông theo vận nước nỗi sầu
Chắp tay vĩnh biệt, bạc đầu nhớ thương.
Hoa tàn nhụy vẫn còn hương
Tình xưa chung một con đường bước đi
Tháng tư lịch sử còn ghi
Lòng buồn gợi nhớ, ướt mi ân tình.
AET.Lê Tuấn
175
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Tháng Tư Ngậm Ngùi
Tháng Tư tâm sự với lòng mình
Như giấc mơ tàn, bóng lặng thinh
Ánh nến vẫn còn, đêm đã vỡ
Có trách ai đâu! Lỗi tại mình.
Lòng vẫn còn thương phút bẽ bàng
Như người yêu đã bước sang ngang
Ngẩn ngơ chiếc lá rơi đáy nước
Nhìn cánh hoa rơi đã úa tàn.
Xa vắng lâu rồi buổi chia phôi
Trời Tây, nỗi nhớ buồn đơn côi
Hạt bụi thời gian bay vào mắt
Giọt lệ còn cay đắng phận người.
Đời đã hư hao tuổi xế tà
Thế thái, nhân tình cũng trôi xa
Ngày vui đã mất, buồn ở lại
Tháng Tư ngậm ngùi, ta với ta.
AET. Lê Tuấn
Người lính già với nỗi buồn Tháng Tư
Thung Lũng Hoa Vàng 2021
176
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Tháng Tư Buồn
Ngày buồn, đã bốn sáu năm
Đất mẹ, sao vẫn tối tăm phận người
Vào ngày vật đổi sao rời
Toàn dân trốn chạy, tơi bời vượt biên.
Cơn đau xé nát nỗi niềm
Tình đời thay trắng, đảo điên tận cùng
Tương lai mờ mịt mông lung
Phận người khóc hận, nghìn trùng chia ly.
Giải phóng! Dân bỏ nước đi
Cộng nô, sao vẫn mặt lì tung hô
Kiêu binh, một bọn giặc Hồ
Ngày nay rõ mặt, bưng bô lũ Tàu.
177
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Bốn sáu năm, thấm nỗi sầu
Lòng dân cả nước, mong cầu tự do
Mong đời hạnh phúc, ấm no
Dòng sông quê Mẹ, con đò quê hương.
Từ ngày xa cách trùng dương
Tháng Tư gợi nhớ, còn thương quê mình
Hẹn ngày đất nước thanh bình
Không còn cộng sản, chúng mình chung vui.
Lê Tuấn
178
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Muộn Màng
Em về bóng đổ trên đường phố
Để gió vờn bay vạt áo dài
Tiếng gọi nghe xa ngoài phố vắng
Dừng chân nhìn lại, dấu tàn phai.
Em về như dáng xuân đến muộn
Cho vội vàng vụng trộm môi hôn
Ta ngất ngây mê làn môi ấm
Em về đây dẫu có muộn màng.
Dĩ vãng xa xưa tràn nỗi nhớ
Gặp lại nơi đây phút ngỡ ngàng
Lang thang trên phố ngày trông đợi
Ta lại gặp em, giấc mộng vàng.
Lê Tuấn
179
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Nỗi Nhớ
Trời sai cơn gió đi tìm
Gặp em gió cũng đứng im lặng chờ
Đợi khi em đến bất ngờ
Thổi bay một chút bụi mờ trần ai.
Thướt tha trong chiếc áo dài
Nửa bay trong nắng, nửa phai bóng chiều
Bỗng đâu nỗi nhớ niềm yêu
Tìm về trong nỗi cô liêu ngượng ngùng.
Trời Cali bỗng trùng phùng
Gió lay động nhẹ một vùng lá rơi
Tơ vương đau thắt tình người
Đâu đây nỗi nhớ, bồi hồi âm vang.
Lê Tuấn
“Tháng 9 thu về. Mùa Covid 2020”
180
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Tình Thu
Nhìn theo chiếc lá bay
Lang thang trong rừng chiều
Sương thu buồn lạnh buốt
Bóng ai về liêu xiêu.
Nhìn theo chiếc lá rơi
Nhẹ bay trong sương mờ
Mắt em buồn xa vắng
Thu nhuộm vàng ý thơ.
Tình thu vương mắt em
Lá trên tay thì thầm
Thu mang vào nỗi nhớ
Mối tình xa chợt gần.
Lê Tuấn
181
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Thu Nhớ Ai
Thu vàng gió nhẹ lá bay
Cho người ôm lấy mộng đầy nhớ thương
Mây trời mờ ảo khói sương
Thu vừa chạm ngõ cung đường lãng du.
Nỗi buồn đâu phải mùa thu
Sương giăng chiều vắng, tương tư nhớ nàng
Thương đời lận đận ngỡ ngàng
Nhớ nhau xin gửi mây ngàn bay xa.
Nhắn người, hãy nhớ tình ta
Em về giữ lấy lụa là phấn son
Thế nhân bầy cuộc vuông tròn
Để cho thu nhớ, lối mòn tình xưa.
182
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Đêm qua trời đổ cơn mưa
Giọt li ti nhỏ nằm vừa ngọn hoa
Nương theo ngọn gió khóc òa
Em buồn thân phận, nghe già tuổi xuân.
Thu về nỗi nhớ bần thần
Xa nhau từ dạo đường trần ly tan
Ngậm ngùi lòng bỗng chứa chan
Dang tay tống biệt, đời tan hoang buồn.
Lê Tuấn
183
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Đoá Hồng Tặng Riêng Người
1
Em quỳ bên giáo đường
Nguyện cầu cho tình thương
Nỗi đau nào mất mát
Thân phận kiếp vô thường
2
Chúa đóng đinh trên cao
Thánh giá buồn ai hay
Tình còn bao nỗi nhớ
Lời kinh buồn chia tay
3
Bài thánh ca em hát
Vang vọng cả thánh đường
Chúa giang tay nhìn xuống
Xót xa niềm nhớ thương
184
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
4
Nhớ khi xưa bên nhau
Tình yêu thuở ban đầu
Lời thơ nào đính ước
Anh và em yêu nhau
5
Lúc vắng anh, em khóc
Nhớ hơi ấm vòng tay
Em thường hay hờn giận
Buồn theo áng mây bay.
6
Em muốn anh, hôn em
Khi đường phố lên đèn
Lúc mặt trời tắt bóng
Xoá nỗi buồn trong đêm.
7
Bây giờ tình đơn côi
Khóc thương cho phận người
Ta nhìn đời đã mất
Giọt lệ còn tuôn rơi.
185
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
8
Sao anh không trả lời
Để hồn em bơ vơ
Để tình ta dang dở
Màu trắng buồn, khăn xô.
9
Anh hoá thành đám mây
Tan theo gió nhẹ bay
Lời kinh buồn trăn trối
Cho mắt em lệ đầy.
10
Tang lễ buồn lệ rơi
Lời khấn nguyện bồi hồi
Chúa giang tay đón nhận
Đoá hồng tặng riêng người.
Lê Tuấn
“Thương xót một nạn nhân bệnh dịch covid 19
còn qua trẻ đã phải xa rời cõi trần gian”
186
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Mừng Xuân Đến
(bài thơ 6 chữ - Lê Tuấn)
Em mừng xuân đến nơi đây
Mưa xuân ướt, gió nhẹ bay
Em về, ngày xuân kịp đến
Tình như vơi, lại rót đầy.
Gió xuân buông lời hò hẹn
Cho em, đôi má ửng hồng
Đôi môi tình, thêm ướt át
Để tình xuân, gió phiêu bồng.
Tình xuân, là ngọn sóng vỗ
Biển dạt dào, một tiếng yêu
Người yêu hỡi! xin hãy nhớ
Trời phương xa, vẫn nhớ nhiều.
187
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Ngày xuân, tình còn xanh biếc
Thơm hoa, hương tỏa muôn phương
Em về, tình xuân gợi nhớ
Êm đềm sao! phút nghê thường.
Ngày xuân là cánh mai vàng
Là lung linh nhánh hoa đào
Là đỏ, môi hồng ấm áp
Lời yêu thương, tiếng dạt dào.
Em và xuân, vòng tay ấm
Lời tỏ tình, chuyện trong đêm
Nụ xuân tình, hoa chớm nở
Cánh hoa rơi rụng bên thềm.
Lê Tuấn
Ngày xuân trên thung lũng hoa vàng
188
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Tuổi Già Vấp Ngã
Ai trong đời
Mà không một lần vấp ngã
Ngã vào vòng tay em
Ấm áp tình người
Ngã vào người tình
Thì quấn quýt không rời.
Ngã vào chiến tranh
Vòng kẽm gai cắt xẻ
Thịt da người
Vết cắt xé nhói đau
Ngã vào lòng thù hận
Tù đày biệt xứ
Vòng (kim cô) siết chặt
trên đầu
Mỗi khi kẻ thù
Tụng niệm thuyết vô thần
189
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Nó siết chặt nổ tung
nguồn tâm trí
Ngã vào cuộc chia ly
Thì ngậm ngùi thương khóc
Khóc cho người
và khóc cho quê hương
Đã bao lần
Tôi bị vấp ngã
Ngã vào. . .
Tình yêu
Chiến tranh
Tù tội
Ngã vào cuộc chia ly
đã ba lần khăn gói
1954 từ Bắc vào Nam
1975 vào tù ra Bắc
Và một lần bỏ nước đi
Là một lần không còn gì nuối tiếc
190
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Ngày hôm nay
Tuổi già vấp ngã
Ngã sấp úp mặt
Hỏi đất có đau?
Mà đất lại không đau
Chỉ mình tôi đau buốt
Vòng mắt quầng thâm
Bầm tím che mờ
Tôi vẫn thấy mờ mờ
Qua ánh mắt
Nhưng ánh sáng tâm linh
Rực rỡ muôn màu
Kinh nghiệm đời mình
Tôi đã hiểu từ lâu
Nỗi đau thể xác
Không thấm vào đâu
Nỗi đau tinh thần
Mới làm ta ngơ ngẩn
Chìm sâu trong tăm tối
Gục chết theo
Ảo vọng phù Vân.
Lê Tuấn
“Một hôm tôi bị vấp ngã, do bất cẩn khi bước đi”
191
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Trăng Đêm Và Em
Đêm khuya trăng đã sáng soi
Là khi em bước lên ngôi nữ hoàng
Thơ ngây một đóa hoa vàng
Che tà lụa mỏng điệu đàng bước đi.
Em làm khổ mối tình si
Hồn nghiêng ngả gọi xuân thì nhớ duyên
Vai nghiêng ôm mái tóc huyền
Đôi bờ ngực nở trên miền vấn vương
Theo em bước mấy cung đường
Đèn hoa trước ngõ phố phường sương bay
Em về hoa nở trên tay
Gót hài vướng bụi thêm dài bước đi.
Bụi mờ che vết chim di
Vỗ đôi cánh nhỏ bay khi dáng chiều
Ta về mỏi gót liêu xiêu
Ghé thăm quán vắng tiêu điều úa thu
192
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Để buồn vỗ giấc mây mù
Âm vang lãng đãng tiếng tù và xưa
Trao nhau khăn lụa sầu đưa
Lau dòng lệ ướt cơn mưa cuối mùa.
Giọt rơi sương lạnh gió lùa
Áo em sũng ướt còn chưa muốn về
Đường chiều mỏi bước ê chề
Lời thơ não nuột buồn tê tái buồn.
Chờ ai trăng mọc cuối thôn
Vắng em từ dạo căng buồm gió xuôi
Ngẩn ngơ nhìn áng mây trôi
Lòng tha thiết đợi, chia đôi nhánh buồn.
Lê Tuấn
“người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng,
gửi buồn theo vần thơ lục bát rong chơi”
193
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Hạt Bụi Thời Gian
Hạt bụi bay về vướng mắt ai
Xót xa dòng lệ, nhớ thương hoài
Tháng tư chuyển dời, bao xung xát
Tiếng người còn nghe nỗi lạc loài.
Thức dậy mà đi, đêm đã mỏi
Còn ai nhớ lấy, phút giây này
Tháng tư trời đất, cơn giông lửa
Lồng lộn điên rồ, khói bụi bay.
Thành phố, nhạt nhòa những hàng cây
Tà áo nữ sinh thoáng gió bay
Chưa vội làm quen, đời tan hợp
Chỉ tiếc ngày xưa, chưa nắm tay.
Cơn đau nỗi nhớ buồn than khóc
Tổ Quốc từ nay đã đổi thay
Tiếng thét giữa trời, đêm nổi gió
Nghe cả hồn ta, những đắng cay.
AET. Tế Luân
“Người lính già chưa giải ngũ,
chợt buồn nhớ lại tháng Tư ngày Quốc Hận 1975”
194
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Thì Thầm Trong Đêm
Đêm nay trời lặng im
Cho ta đến bên mình
Thì thầm theo hơi thở
Tay trong tay đắm chìm
Anh muốn ôm cả chiều
Hôn lên vầng mây đỏ
Trời hoàng hôn chợt tím
Hai bóng đổ liêu xiêu
Em muốn nói điều gì
Khi đêm về thao thức
Lời thì thầm ru ngủ
Hoài niệm tuổi xuân thì
Lê Tuấn
195
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Nỗi Nhớ Không Tên
Gặp một lần để nỗi lòng vương vấn
Tình một ngày cũng tràn mực trang thư
Bối rối ngôn từ lời thật, lời hư
Cho nỗi nhớ ngậm ngùi theo mộng ảo.
Rượu đã uống sao hồn đau thấm lạnh
Mảnh trăng đêm le lói suốt canh khuya
Mùi son phấn, bỏ bùa chú yêu mê
Khói âm ma, chạy quanh viền chăn gối.
Ta muốn say để quên sầu lẻ bóng
Mà uống hoài rượu chẳng thấm vào đâu
Thấy em về như buổi đầu gặp nhau
Môi rót mật, mắt em màu xanh biếc.
Tình đã xa bay, không lời thương tiếc
Chỉ còn ta luyến tiếc giấc mơ xưa
Mùa đông trắng, chút lá đỏ lưa thưa
Buồn chẳng ngắm, sương mù giăng nỗi nhớ.
L
196
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Dấu Đời Qua Nhanh
Nghĩ đời sao vội qua nhanh
Tàn phai còn lại mong manh phận người
Trăm năm một cuộc rong chơi
Tình yêu nơi chốn tuyệt vời thâm sâu.
Mê tình là một cơn đau
Đôi lần để nhớ, mai sau để buồn
Dòng xuôi chảy đến cội nguồn
Nước dâng dưới bến điên cuồng gió mưa.
Mây trời nhớ núi khi xưa
Mưa bay lất phất gió lùa sương bay
Thu đông ẩn hiện chân mây
Sương rơi rụng ngọc, chứa đầy nhớ thương.
Môi em nở nụ đào hương
Lời em nhỏ nhẹ vấn vương một đời
Ta về nghe nặng tình rơi
Một đời trôi nổi bên trời đắm say.
Lê Tuấn
197
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Áo Xưa Khép Nép
1
Áo xưa khép nép hững hờ
Hàng khuy hé mở, khoe bờ non cao
Đôi môi chín đỏ ánh đào
Cửa mây vén mở, lạc vào suối mơ
2
Khóc ai lệ ướt trong thơ
Tóc xanh ngày cũ, bây giờ sương bay
Hạt sương đậu cánh hoa này
Nghiêng soi lòng suối, bóng ai nhạt nhòa.
3
Dưới giàn thiên lý vàng hoa
Kết thành vương miện, làm quà tặng em
Tiếng lòng, lời nói môi êm
Ru tình theo tiếng, êm đềm mê say.
4
Hữu duyên như núi gặp mây
Tơ vương mây cũng đỏ hây ráng hồng
Xuân về chồi lá đơm bông
Bướm bay uốn lượn, theo vòng cánh duyên.
198
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
5
Trên cành tiếng hót chim khuyên
Em nghiêng suối tóc, tơ huyền nhẹ vương
Làn sương trắng điểm phố phường
Gót hài vui bước, cung đường lá bay
6
Em về hoa nở trên tay
Áo dài lụa mỏng, thơ ngây dáng chiều
Ý thơ muốn tỏ đôi điều
Gởi theo vần điệu, mỹ miều ngợi khen.
7
Về xem phố chợ lên đèn
Theo hương vị lạ, say men rượu mời
Lặng buồn nhìn cánh hoa rơi
Lòng nghe xao xuyến, đất trời sang xuân.
8
Hoa vàng vương nhẹ gót chân
Phố vui mỏi gót, tần ngần bước đi
Nào ngờ vướng lụy tình si
Hương thơm bát ngát, xuân thì vấn vương.
Lê Tuấn
199
Lang Thang Cõi Người Louis Tuấn Lê
Đêm Xuân Gọi Mời
Ở hai đầu nỗi nhớ
Lặng lẽ buồn bơ vơ
Anh gặp em ngày đó
Đền bây giờ dại khờ.
Tình xưa thời con gái
Tuổi trăng tròn ngây thơ
Môi chạm môi bỡ ngỡ
Đầy ướt át trong mơ.
Nụ mai vàng trước ngõ
Gió xuân đang đợi chờ
Nắng ươm đầy nỗi nhớ
Thêm chữ buồn trong thơ..
200