The words you are searching are inside this book. To get more targeted content, please make full-text search by clicking here.

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ. 11-16-21
Louis Le Tuan

Discover the best professional documents and content resources in AnyFlip Document Base.
Search
Published by lanthicung, 2022-03-07 07:36:37

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ- Louis Lê Tuấn

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ. 11-16-21
Louis Le Tuan

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Trên Đỉnh Hoa Vàng

Đỉnh hoa vàng
Đêm sương còn đọng hạt
Cánh mỏng vàng hoa
Trĩu nặng hạt sương
Như giọt nước mắt
Tiễn người ly biệt
Một người ngất lịm
Vì tim ngừng đập
Loài covid bóp chặt đường hô hấp
Oxy !
Oxy !
Nguồn khan hiếm
Hai lá phổi thoi thóp đợi chờ
Rồi im tiếng
Về bên kia thế giới
Không người thân
Vuốt mắt tiễn đưa.

201

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Đỉnh hoa vàng
Đêm xưa thành hoang lạnh
Quả phụ âm thầm
Mái tóc phủ khăn tang
Màu trắng buông rơ
Cơn gió thổi lạnh người
Người đã ra đi
Hay còn ở lại
Ngỡ ngàng
Một nụ cười hoang dại
Mặn trên môi
Từ hai hàng đẫm lệ.

Đỉnh hoa vàng
Mảnh trăng lưỡi liềm
Nghiêng bóng soi
Bãi tha ma
Tiếng lầm bầm than khóc
Bệnh dịch quái ác
Cướp đi hàng triệu con người !
Loài côn trùng rên siết
Tiếng vỗ cánh bay
Một loài chim lẻ
Như tiếng nhạc tiễn đưa
Chuyến xe đời tạm biệt
Đêm ma quái

202

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Đỉnh hoa vàng phố núi
Người cố đào
Mùi đất vẫn còn tươi
Sương ấp ủ
Mờ che bóng con người
Nức nở hơi tàn thương nhớ ai
Hoa vàng mấy độ nhớ thương hoài
Đợi chờ người đến trong niềm nhớ
Đỉnh núi vàng hoa mây trắng bay.

Lê Tuấn
Viết cho thân phận con người
Trong mùa dịch bệnh Covid 19 Delta
October 2021

203

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Mùa Hoa Cải Vàng

Rồi một mùa hoa cải vàng trở lại
Xin trả cho em mùa thu ngày cũ
Trả lại em ngọn đồi xưa gió hú
Vang tiếng cười tươi thắm tuổi đôi mươi

Thung lũng hoa vàng đầm ấm tình người
Em quen tôi, quen cả màu hoa cải
Quen mùa thu nhuộm vàng áo hương xưa
Với bài tình thơ, ngôn ngữ đợi chờ.

Quen phố núi, thuở giao mùa nồng ấm
Đùa vui trên ngọn đồi hoa vàng nở
Theo lối mòn vết cũ dấu hoa xưa
Bên góc phố, chiều hoang vắng sương mù.

204

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Dấu cỏ đồi hoang in vết chân ta
Hoài niệm xưa, tình như vừa đi qua
Đỉnh hoa vàng, chạy dài hun hút gió
Những dấu yêu còn mãi không phai nhoà.

Ánh mắt trao nhau duyên tình diễm lệ
Quá khứ đâu phải sẽ dễ quên đâu
Khi mùa thu chia lá đều cho nhau
Nỗi xót xa mang ký ức tình đầu.

Lê Tuấn

205

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Thơ Lãng Mạn

Thơ lãng mạn thơ làm tim rơi lệ
Xót xa lòng tình còn ở nơi đâu
Bài thơ viết, tờ giấy cũ hoen màu
Sao mắt em còn nghẹn ngào nhân thế.

Hồn trinh nữ lạc loài nơi hoang phế
Bước trầm luân sao chưa thấy tìm về
Đỉnh hoa vàng nghe gió hú não nề
Bao thương nhớ, tình yêu là như thế.

Mùa thu đến lá đem về nỗi nhớ
Nhớ môi em, thấm ướt cả vần thơ
Tiếng lá rơi xào xạc bước đợi chờ
Em lỗi hẹn, tình chia nhiều mảnh vỡ.

206

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Ta tìm nhặt từng mảnh đời dang dở
Ghép vào nhau như tình cũ ngày nào
Đỉnh núi sương mù chuyển động trên cao
Đem thương nhớ vào tình đời hư ảo.

Trên đỉnh đồi ngắm mây bay lãng đãng
Nhớ thương ai còn lạc bước trầm luân
Hãy tìm về tình vẫn là ân xủng
Ta đợi em tìm trong mối tình gần.

Lê Tuấn

207

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Tôi Suy Tư

Tôi suy tư hiện hữu
Tâm đang ở chữ không
Thân chỉ là hạt cát
Hoang mạc thì mênh mông.

Tôi một đời bận rộn
Ngụp lặn theo dòng sông
Cơm áo và tiền bạc
Cả một đời long đong.

Muốn ngắm hoa thưởng nguyệt
Phong lưu hưởng chút nhàn
Mà lòng tôi chật hẹp
Gió bụi tình hợp tan.

Mong hồn tôi thoát tục
Vần thơ tình miên man
Viết vào trang huyền thoại
Những lời tình hỏi han.

208

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Chép vào trang thiền định
Đầy những chữ hư vô
Cõi không lòng trống vắng
Tâm vô định mơ hồ.

Tâm thì muốn thiền định
Thân lại bận vướng đời
Ước gì hai là một
Vừa Thiền, vừa rong chơi.

Lê Tuấn
Một chút suy tư
để thấy mình hiện hữu

209

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Mùa Thu Thì Thầm

Em đứng trong vườn ngắm lá thu
Hây hây má đỏ, thoáng hương tình
Gió thu mơn trớn bên viền áo
Mà ngỡ tay ai chạm bóng mình.

Gió thu nhắc khẽ em xinh quá
Có kẻ đang nhìn phía xa xa
Nơi ấy mù sương che bóng lạ
Người buồn lặng lẽ ngắm chiều tà.

Bên cổng thềm hoa hương ngọc lan
Môi thơm, mắt biếc, sương vừa tan
Gió thu vàng lá bàn tay ngọc
Vuốt nhẹ bờ vai, lời hỏi han.

210

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Có một loài hoa mới rụng cành
Trong vườn vàng úa cỏ non xanh
Mà lòng ướt át như rơi lệ
Cho dáng hao gầy phận mong manh.

Đôi lúc thu buồn đến ngẩn ngơ
Ôm lòng thương nhớ tình bơ vơ
Hơi sương lành lạnh luồn theo gió
Đời vắng tình riêng chút hững hờ.

Lê Tuấn
Người nghệ sĩ lang thang trong mùa thu
Còn viết mãi những bài tình thơ.

211

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Ngày Đau Thương 911

Tôi không có ngôi mộ
Tôi không ở nghĩa trang
Tôi là cơn gió thổi
Là hạt bụi lang thang.

Đừng tìm mộ than khóc
Không có chỗ cắm hoa
Tìm tôi vào nỗi nhớ
Tiếng gió hú bay xa.

Là toà nhà cao vút
Khi buổi sáng ban mai
Chiếc phi cơ xuyên thủng
Nổ tung giữa ban ngày.

Khi bạn vừa thức dậy
Tĩnh lặng buổi sớm mai
Một con chim bằng sắt
Bay xuyên thủng tim tôi.

212

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Bạn thấy nhiều mảnh giấy
Trắng xoá trên bầu trời
Lửa trên cao đổ xuống
Cát bụi bay tơi bời.

Nhiều người bay xuống đất
Trong đó có thân tôi
Tôi là ánh sao băng
Vụt bay qua bầu trời.

Tôi không ở nơi đó
Vùng sáng tỗi nhiễu nhương
Bầu trời cao rực lửa
Tôi chính là vô thường.

Lê Tuấn
Viết cho nỗi đau
thương nhớ ngày 11 tháng 9

213

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Thung Lũng Mùa Thu

Trời thu! tình lai láng
Lá nhẹ rơi chiều vàng
Áo em bay lả lướt
Nét ngây thơ dịu dàng.

Mùa thu về trong nắng
Mùi hoa cải nồng nàn
Tình thu nơi sâu thẳm
Đâm trồi thêm nụ măng.

Nhịp sống nào than thở
Lời yêu nào trên môi
Ngôn từ nào trên giấy
Viết mãi lời tình thôi.

Lá thu còn lay động
Thắp sáng ngọn lửa hồng
Lãng đãng chiều thu muộn
Em co ro, gió đông.

214

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Thèm vòng tay ấm áp
Trao ân tình mênh mang
Cõi lòng thêm sâu nặng
Hồn xao xuyến thu vàng.

Mang sắc màu thu mới
Tô thêm hồng đôi môi
Vẽ thêm màu mắt tím
Lời tình thu gọi mời.

Làn sương mỏng mon men
Bên nụ hoa đang nở
Chiếc lá khô động vỡ
Rơi vào lời bài thơ.

Chưa có lời tình nào
Êm như làn hơi thở
Môi em màu son đỏ
Dấu son môi chưa mờ.

Lê Tuấn
Em và mùa thu
Trên Thung Lũng Hoa Vàng

215

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Những Cánh Hoa Dại Màu Vàng

Những cánh hoa vàng ngây dại đó
Lẻ loi chớm nở mọc bên đường
Không người mong đợi, không ai đón
Lặng lẽ mà sao đẹp lạ thường.

Hoa dại màu vàng cánh mỏng thôi
Từ xa xưa đến mọc nơi đây
Đặt cho tên gọi loài hoa dại
Hương sắc gửi về theo gió mây.

Phủ kín tình em “Hồng Thuỷ” chung
Hường tình thêm dại gió mây ngàn
Miên man hoa nở trên đường phố
Ai mượn tình yêu hoa dại vàng.

Lê Tuấn

216

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Ngày Thu

Mây trời xuống thấp lối thu sang
Gió lạnh chiều nay thổi lá vàng
Sương mỏng nhẹ bay tà lụa trắng
Tình thu còn mãi tiếng âm vang.
Cành trơ trụi, thấm ướt hơi sương
Lá rụng đêm qua phủ lấp đường
Áo lụa trắng, thu buồn ảm đạm
Tiếng dương cầm nhịp điệu yêu thương
Lê Tuấn

217

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Loài Hoa Dại Bên Đường

Ta nhẹ bước một mình xuống phố
Bất chợt!
một bông hoa dại ẩn hiện ven đường
Hoa nở bên đường như đang cầu thực
Ta bước qua một bên
Sở làm hoa tàn héo
Hoa lách mình nghiêng mìmh
nương theo ngọn gió
Lung Linh!
Lung Linh!

Cánh hoa dại vàng
Nhuộm nắng thu sang
Mà sao chạm vào tim ta huyền hoặc
Một nỗi buồn vừa đánh rơi
Em có nhặt được
Thì cho ta xin?

218

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Nhưng có lẽ
Chỉ riêng hoa nhặt được
Phải cám ơn đời
Loài hoa khờ dại
Gợi lại trong ta
Bao điều che giấu
Cho đêm về thèm giấc ngủ trong mơ
Sáng sớm mai thức dậy
Thu lại vàng
thêm một chiếc lá rơi.

Xin lập lại lần nữa
Ta cám ơn đời!
Cám ơn loài hoa khờ dại
Gợi nhớ thêm biết bao điều hụt hẫng
Để ngôn từ lai láng chảy vào thơ
Lang thang một thời cùng khổ
Cho dòng mực thấm ướt lá thư xưa

219

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Cám ơn hoa đã vì ta nở
Ta muốn nâng đất cao hơn tí nữa
Và kéo mây trời xuống thấp cho gần
Nhìn tận mắt em
Loài hoa khờ dại
Trong hố thẳm nào đen tối?
Mà sao che dấu
Cả hồn ta.

Lê Tuấn
Viết cho mùa thu yêu thương
Người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng

220

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Tháng Mười

Tháng mười trời lạnh gió sương
Lá thu lất phất bên đường em đi
Hương cà phê đắng tình si
Gối chăn còn ấm, tiếc gì trăng sao.

Lá rơi tiếng bước xạc xào
Nỗi buồn dâng nhẹ đổ vào khoảng không
Gió thu nâng giải lụa hồng
Em đi vạt áo bềnh bồng điệu ru.

Hoá vàng, em đốt lá thu
Một thời nhung nhớ ưu tư muộn phiền
Thương em vì nụ cười hiền
Gió thu chớm lạnh, trong miền sương bay.

Lê Tuấn

221

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Lau Đi

Lau đi từng hạt bụi
Mảnh vụn đời hư vô
Bụi cát nào đọng lại
Dòng đời bao xát xô.

Hãy nhìn vào sự thật
Ta đã bỏ cuộc chơi
Bỏ ngàn trùng sông núi
Thả hồn vào biển khơi.

Lê Tuấn

222

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Tuổi 70

Bảy mươi, tuổi mới chớm già
Tuổi già, hồn vẫn đậm đà say mê
Sáng uống một tách cà phê
Lướt qua trang nét, khen chê thế thời.

Facebook ta ghé vào chơi
Xem hình, ngắm cảnh, chuyện đời mà vui
Đôi khi cũng thấy ngậm ngùi
Đắng cay đã trải, ngọt bùi đã qua.

Còn đâu lứa tuổi tranh đua
Tiền tài, danh vọng, hơn thua làm gì
Chuyện đời tần tượng nghĩ suy
Vô thường cõi tạm, khắc ghi trong lòng.

Ngoài kia chớm lạnh gió đông
Xót xa hoa lạnh, đoá hồng trước sân
Thôi thì ngần ấy phù vân
Trăm năm thân phận xa gần vấn vương.

223

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Trải qua ngàn lối đoạn trường
Phương trời xa khuất bụi đường chân mây
Ai xưa vướng cảnh đoạ đầy
Buồn cho thân phận hao gầy gió sương.

Chiều chiều ngắm cảnh tà dương
Mái đầu trắng điểm vô thường sắc không
Bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông
Chuyện đời vọng động, đôi dòng trang thơ.

Nhớ em xuân sắc đào tơ
Ngày xưa quyến rũ, bây giờ mây bay
Tình còn vương vấn trời tây
Lòng riêng cất giữ đợi ngày hoài hương.

Một đời gió bụi ngàn phương
Lật qua trang sử, mở chương an nhàn
Ngày xuân ngắm cánh mai vàng
Áo em phất phới gió ngàn thoảng xa.

224

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Tiếng chim đua hót ngân nga
Lấy dòng hương thuỷ nấu trà mạn sen
Nhìn đời còn lắm bon chen
Trăm năm bia miệng, chê khen làm gì.

Tiếng đêm vỗ giấc thầm thì
Nhớ người trong mộng ôm ghì vóc hoa
Đôi tay ngà ngọc nõn nà
Nâng niu chiếu mộng, vén tà áo loan.

Thương em vì nét hiền ngoan
Dịu dàng dưới cổng hoa soan đợi chờ
Cho tôi ngơ ngẩn làm thơ
Đường tình lắm mối bến bờ nào riêng.

Bây giờ đã thấm nỗi niềm
Trong tim thắp sáng đường viền hào quang
Từ tăm tối đến huy hoàng
Đôi lần vấp ngã tan hoang đời mình.

225

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Tuổi già nghĩ lại hành trình
Trăm năm trong cõi vô hình nào hay
Nhân tình thế thái đổi thay
Thắng thua cũng đã qua tay phận người.

Nổi trôi góc bể chân trời
Phương nào đối mặt, nhớ người xa xôi
Dòng xuôi thuyền vẫn có đôi
Dường như dưới bến, có người nhớ sông.

Rót đầy ly rượu chén không
Tiếng rơi giọt lệ bềnh bồng xót xa
Nhớ đêm trăng sáng quê nhà
Bảy mươi tuổi ngọc, đậm dà vấn vương.

Lê Tuấn
Tôi viết bài thơ mừng sinh nhật
khi đã U 75.

226

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Ghi Dấu Ngày Về

Ngày đánh dấu, ta trở về phố thị
Bỏ lại sau lưng vách đá trại tù
Bước chân ta dẫm nát lối hoang sơ
Từng nhịp bước đi chuyển rung rừng núi.

Đếm năm tháng, tám năm buồn tăm tối
Ta hóa thân, loài vượn giữa núi rừng
Chốn rừng thiêng, mất dấu bóng loài người
Xác thân đó trong hình hài cổ quái.

Em thấy ta, mắt tròn xoe kinh hãi
Chân dung người, biệt xứ mới trở về
Tám năm rồi tỏ mặt với nhau đây
Xao động cả, buồn vui ngày hội ngộ.

227

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Người qua lại nhìn ta không thăm hỏi
Bước chân đi, từng cặp mắt e dè
Ta mất dấu, nhìn phố xưa xa lạ
Đời lặng im, sét rỉ đến không ngờ.

Và ta thấy thành phố già hơn trước
Cờ máu treo, nhuộm đỏ cả phố phường
Ta xót thương, căm giận lũ hung cuồng
Ta bật khóc, nỗi đau buồn thế sự.

Lòng chợt nghe, tin buồn vang khắp xứ
Gió cát vụt bay, che khuất đoạn trường
Ta chẳng buồn nhìn lại bóng quê hương
Những mảnh vụn, treo toàn cờ máu đỏ.

228

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Ngày gặp gỡ, trong lòng còn chút mộng
Ta đi tìm người con gái khi xưa
Nàng không đợi, bỏ đi tự bao giờ
Nỗi xót xa, mối tình đầu cũng mất.

Ôi nhân thế! Với lưỡi dao thật sắc
Cắt vụn đời người, cắt nát trái tim
Loài ma quỷ, sùng bái những lũ điên
Bán linh hồn, thâm tâm nào vọng động.

Ta ngước lên, trời cao buồn muôn thuở
Nhìn lại mình, thân phận đã hư hao
Hoàng hôn đến, mái đầu vương tóc trắng
Ta chẳng buồn, tìm hiểu bởi vì sao.

Lê Tuấn
Nỗi buồn sau tám năm tù cải tạo
Trở về nhà 1983.

229

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Tôi Và Cái Bóng

Tôi nhìn cái bóng của tôi
Tôi đi bóng cũng nổi trôi theo cùng
Dù cho mưa gió bão bùng
Đi đâu bóng cũng tháp tùng theo sau.

Tôi và bóng sống cùng nhau
Lên voi xuống chó, buồn đau không màng
Đèn khuya nến hắt hiu vàng
Tôi ngồi bóng cũng một hàng cạnh bên.

Đến khi bóng tối chùm lên
Tôi và cái bóng mang tên phận người
Nhìn trời nhìn đất khóc cười
Dựa vào nhau đứng một đời trần ai.

Khi vui dạo bước đường dài
Khi buồn đứng dậy vươn vai quên buồn
Mặc cho bão nổi mưa tuôn
Mặc cho thế sự điên cuồng đổi thay.

230

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Bóng và tôi mộng nơi này
Cái duyên kỳ ngộ chứa đầy hồn tôi
Tôi và bóng một dòng thôi
Bên cầu sông thẫm nước xuôi bến chờ.

Giữa trời đất bụi mịt mờ
Tôi và bóng chạy bơ phờ thế gian
Từ khi thế sự đứt ngang
Tình đời xung xát bạo tàn thấm đau.

Quê hương chìm đáy bể dâu
Bóng cùng tôi cắn miếng sầu chia đôi
Cái răng cái tóc phai phôi
Thân tôi cùng bóng, nước trôi qua cầu.

Ngày xưa ngần ngại mưa ngâu
Bây giờ đã bắc nhịp cầu đến thăm
Duyên em vương vấn trăm năm
Trao nhau khăn lụa tơ tằm gấm hoa.

Áo bay quấn quýt đôi tà
Ngày xuân chải chuốt mượt mà hương say
Nương theo bóng đổ chiều tây
Hạ qua Xuân đến thấm đầy ước mơ

231

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Giữa trời gió bụi mịt mờ
Bóng tôi nghiêng xuống đón chờ bóng em
Thẹn thùng tay vén buông rèm
Cửa xuân hé mở vội đem nhau về.

Tài hoa chìm lắng đam mê
Hồn thơ gửi gắm câu thề đó đây
Thương nhau tay nắm trong tay
Theo chiều bóng đổ bước dài gót mơ.

Viết trang tình sử bài thơ
Chữ duyên tiền định bây giờ mới hay
Bóng tôi nghiêng đổ chiều tây
Bóng em nghiêng đổ trên tay người tình.

Tôi cùng em một hành trình
Một chiều bóng đổ chúng mình có nhau
Đến khi tóc bạc mái đầu
Tuyết rơi gió lạnh đêm thâu phận người.

Lê Tuấn

232

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Chiều Không Gian

Có một không gian thật dài
Chạy theo nỗi nhớ thường hoài trăm năm
Lá dâu phủ lớp tơ tằm
Ngày ăn nhả kén, đêm nằm nhả tơ.

Có một không gian tuổi thơ
Mà bao nỗi nhớ mộng mơ dạt dào
Tiếc chi một giấc chiêm bao
Để cho cát bụi quyện vào bên nhau.

Nghĩ đời lắm cuộc bể dâu
Hồn ai! hoa nở đoá sầu vấn vương
Cho giòng lệ ngấn hạt sương
Thương đời trăm mối đoạn trường phù vân.

Em về giữ lấy tuổi xuân
Đêm trăng thức giấc, sáng ngần dáng sương
Ngày mai phố bụi xe đường
Ngày mai còn lắm đoạn trường dấn thân.

233

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Tiếng đời xa lạ tần ngần
Thăng trầm in dấu bước chân một mình
Con cò lặn lội bờ kinh
Vì đâu lận đận, bóng hình ưu tư.

Nhớ ai lòng vẫn chân chừ
Nghiêng soi bóng nước, thật hư hiện về
Hoa buồn, cỏ cũng não nề
Sông ngân đẫm lệ, cơn mê chạnh lòng.

Thu qua, trời đã chớm đông
Thấy hoa lạnh buốt ngoài đồng xót xa
Đường về sương khói mưa sa
Lòng buồn đứng giữa giang hà vấn vương.

Sương giăng mờ cuối cung đường
Một làn tuyết trắng phố phường mây bay
Em về, người lại nắm tay
Nói lời thăm hỏi, thêm dài nhớ thương.

234

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Âm từ lắm mối tơ vương
Lời nghe xao xuyến, đoạn trường tàn phai
Chiều không gian nối thêm dài
Đường xa ngần ngại nhớ hoài gót mơ.

Mượn trang giấy trắng đề thơ
Lời em nức nở cho mềm đôi môi
Con chim đã vụt bay rồi
Tiếng kêu tha thiết bên trời tuyết bay.

Lê Tuấn
Có một chiều không gian để nhớ để thương.

235

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Xót Xa Phận Tù.

Ta gom nước mắt, chảy thành dòng
Cho mặt đất hoà thành nhánh sông
Cuộc vay trả, tháng năm tù tội
Như đoá hồng, nở giữa cõi không.

Đời mất đi từng mảng xót xa
Chắp vá nốt, nỗi đau thịt da
Vạn ngày dài, mắt chừng đêm đợi
Kiếp trầm luân, gió bụi xa vời.

Tám năm, giấu mình trong bóng tối
Đợi lửa mặt trời, đốt cháy ngày
Tung kiếm giang hồ, như gió lốc
Nơ tang bồng, vay trả, trả vay.

Một sớm ngày mai sẽ đổi thay
Ngọn gió xoay chiều, thổi hướng tây
Ngàn dặm lìa xa, hờn đất nước
Từ đó ta về, sẽ dựng xây.

AET. Lê Tuấn

236

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Bên Kia Cõi Người

Tôi trở về, bên kia đời hỗn độn
Những tháng ngày đau nhói sống trong tù
Ngồi đếm lại từng trại giam biệt xứ
Gọi tên người trên đồi cỏ hong khô.

Buồn thế sự tám năm trường ảo mộng
Người lính già ôm hận tuổi hoàng hôn
Một sớm mai nghe chim trời đua hót
Từ cõi người thoáng hiện bóng chinh nhân.

Đất rừng núi tiếng khỉ ho vượn hú
Đá chưa mòn lòng suối phủ sương mù
Trại giam mở cánh cửa tù ma quái
Nghe hồn oan kể hết chuyện trong tù

237

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Cánh chim én vẽ đường cong xuân đến
Một đêm dài tiếng cọ xát khô khan
Người bạn tù còn ngủ hay đã thức
Tiễn thời gian đi đến chỗ lụi tàn.

Nghe lịch sử mài lưỡi dao thật sắc
Chặt đứt đi xiềng xích đã rỉ han
Phá tan hoang những tầng mê sảng tối
Cho loài người thức tỉnh giấc miên man.

Lê Tuấn
“Chợt buồn nhớ lại 8 năm tù cải tạo
Trong các trại tập trung của cộng sản”

238

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Bỗng Dưng Thấy Buồn

Bỗng dưng nghĩ lại ngày xưa
Vét hết chuyện cũ còn thừa cơn đau
Đời ta mấy cuộc bể dâu
Bây giờ đem chẻ miếng sầu làm đôi.

Chia em một nửa chỗ ngồi
Nửa kia còn lại để tôi mang về
Thói đời chỉ một chữ mê
Mê em cái tuổi vụng về ngây thơ.

Mở lời bóng gió vu vơ
Mà sao lòng đã thẫn thờ nhớ thương
Theo cơn đồng thiếp lạ thường
Thấy em che lấp cung đường về quê.

239

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Nào ngờ thoáng chốc cơn mê
Quay người nhìn lại não nề tâm can
Chuyện đời nào dám thở than
Giật mình nghĩ lại đứt ngang thế thời

Từ ngày sông núi đổi dời
Bao nhiêu xung sát đất trời tan thương
Suy ra thế sự vô thường
Lẽ trời nào có nhân nhường riêng ai.

Mình ta sao vẫn miệt mài
Bức dư đồ rách vắt vai đi hoài
Thương về cố sứ thôn đoài
Quê hương nơi ấy, còn hoài niệm xưa.

Lê Tuấn
“Người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng,
bỗng dưng thấy buồn, viết bài thơ lục bát nhớ về ngày
xưa.

240

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Tình Ca Buồn

Một làn mây trắng chợt buồn
Lá thu rơi rụng gió cuồng mưa rơi
Xác hoa đêm rải khắp nơi
Ta buồn đứng ngắm mây trời nhẹ bay.

Đẫm sương thu lạnh đôi tay
Trời thu một dải sương bay cuối đường
Gió đâu thoảng thoảng mùi hương
Giật mình ta lại nhớ thương đến người.

Em là hoa nở tuyệt vời
Sắc hoa thơm ngát hương đời ước mơ
Để lòng ta vẫn ngẩn ngơ
Giọt buồn đọng lại thành thơ tặng nàng.

Lê Tuấn
Một khúc ca buồn chiều thu

241

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Chợt Nhớ Năm Xưa

Gió thu lay động áo nàng
Xôn xao tiếng bước chiều vàng năm xưa
Hàng cây phố cũ lưa thưa
Bốn mươi năm trước cũng vừa cơn đau.

Tháng tư trời đất đổ nhào
Cho người điên loạn tiếng gào khóc thương
Thời gian qua mấy đoạn trường
Bay theo hạt bụi nhiễu nhương cuộc đời.

Bốn mươi năm sợi tơ trời
Lòng như tan nát thế thời đổi thay
Thuở nào chinh chiến trả vay
Bây giờ già héo đắng cay phận người.

Lửa thiêng còn thắp sáng ngời
Thơ tôi chấm phá thêm lời vấn vương
Dẫu rằng trời đất vô thường
Lòng buồn nhớ lại con đường năm xưa.

Lê Tuấn

242

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Sợi Tóc Già Nhẹ Rơi

Trắng rơi một sợi tóc già
Bỗng đâu buồn đến lệ nhòa ướt tay
Rượu vơi lại muốn rót đầy
Cõi lòng vương vấn mây bay cuối trời.

Ngoài sân cánh bướm lả lơi
Một vườn hoa nở giữa trời mây xanh
Nhìn con chim sẻ chuyển cành
Nhớ em thuở trước yếm xanh áo hồng.

Chuyện xưa tình cũ nao lòng
Em từ tóc biếc đợi mong ngày về
Nào ngờ tâm sự não nề
Chiều tà nhuộm tím buồn tê tái hồn.

Bóng chim nào đậu bên cồn
Tiếng kêu não nuột cho buồn bơ vơ
Bến sông cò trắng nhởn nhơ
Buồn nào vương vấn, lông tơ trắng đầu.

Lê Tuấn

243

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Tháng Tư Ngậm Ngùi

Tháng Tư tâm sự với lòng mình
Như giấc mơ tàn, bóng lặng thinh
Ánh nến vẫn còn, đêm đã vỡ
Có trách ai đâu! Lỗi tại mình.

Lòng vẫn còn thương phút bẽ bàng
Như người yêu đã bước sang ngang
Ngẩn ngơ chiếc lá rơi trên nước
Nhìn cánh hoa bay đã úa tàn.

Xa vắng lâu rồi vẫn thế thôi
Trời Tây, nỗi nhớ buồn đơn côi
Hạt bụi thời gian cay ánh mắt
Giọt lệ còn vương vấn phận người.

Đời đã hư hao tuổi xế tà
Nhân tình thế thái cũng chia xa
Ngày vui đã mất, lòng thương nhớ
Trời tháng tư buồn, ta với ta.

AET. Lê Tuấn
Người lính già với nỗi buồn Tháng Tư
Thung Lũng Hoa Vàng 2021

244

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Tháng Tư Buồn

Ngày buồn, đã bốn sáu năm
Đất mẹ, sao vẫn tối tăm phận người
Vào ngày vật đổi sao rời
Toàn dân trốn chạy, tơi bời vượt biên.

Cơn đau xé nát nỗi niềm
Tình đời thay trắng, đảo điên tận cùng
Tương lai mờ mịt mông lung
Phận người khóc hận, nghìn trùng chia ly.

Giải phóng! Dân bỏ nước đi
Cộng nô, sao vẫn mặt lì tung hô
Kiêu binh, một bọn giặc Hồ
Ngày nay rõ mặt, bưng bô lũ Tầu.

Bốn sáu năm, thấm nỗi sầu
Lòng dân cả nước, mong cầu tự do
Mong đời hạnh phúc, ấm no
Dòng sông quê Mẹ, con đò quê hương.

Từ ngày xa cách trùng dương
Tháng Tư gợi nhớ, còn thương quê mình
Hẹn ngày đất nước thanh bình
Không còn cộng sản, chúng mình chung vui.

AET. Lê Tuấn

245

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Hạt Bụi Thời Gian

Hạt bụi bay về vướng mắt ai
Xót xa dòng lệ, nhớ thương hoài
Tháng tư chuyển dời, bao xung xát
Tiếng người oán hận những tàn phai..

Thức dậy mà đi, đêm đã mỏi
Còn ai nhớ lấy, phút giây này
Tháng tư trời đất, cơn giông lửa
Lồng lộn điên rồ, khói bụi bay.

Thành phố, nhạt nhòa những bóng cây
Tà áo nữ sinh thoáng gió bay
Chưa vội làm quen, tình đã mất
Chỉ tiếc ngày xưa, chưa nắm tay.

Cơn đau nỗi nhớ buồn than khóc
Tổ Quốc từ nay đã đổi thay
Tiếng thét giữa trời, đêm nổi gió
Nghe cả hồn ta, những đắng cay.

AET. Tế Luân
“Người lính già chưa giải ngũ,
chợt buồn nhớ lại tháng Tư Ngày Quốc Hận 1975”

246

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Cách Ly

Cách ly loài người ra khỏi cuộc sống
Em xa vắng, vật cản chận ngõ đường
Ngoài kia mưa giăng phủ mờ phố vắng
Lấy khẩu trang che mặt cả phố phường.

Cách ly giam buồn vào trong nỗi nhớ
Cho cõi lòng thêm thương nhớ nhiều hơn
Trốn tìm nhau những ngày luôn ái ngại
Như đợi chờ niềm tin đến ban ơn.

Cách ly nắng hạ, cơn mưa chiều muộn
Đoá hoa rơi, người gọi người biệt ly
Phố vắng cô đơn buồn không lên tiếng
Thêm tin người vừa vĩnh biệt ra đi.

247

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Hàng cây xanh, lũ chim non nhảy nhót
Phố cũ tình xưa lạnh lẽo ơ hờ
Hạ sắp qua mùa thu về trước ngõ
Em trong hàng rào ly cách đợi chờ.

Em đóng cửa, nấp ngay vào khoảng tối
Bệnh dịch còn đây, khấn vái vạn lời
Khẩu trang đã che, cần gì trang điểm
Giãn cách xã hội, ngăn cách tình đời.

Lê Tuấn
Thương xót người Sài Gon
Cách ly trong thời gian dịch bệnh Covid Delta
Tháng 8, 2021.

248

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Giấc Ngủ Đêm Dài

Lăn qua bên nào cũng nhớ
Nghe tiếng thạch sùng than thở không thôi
Buồn sao cuộc đời trôi nổi
Nhớ và quên vẫn chẻ đôi nỗi buồn.

Chợt thèm lắm vòng ngực ôm
Gối bình yên cánh tay luồn suối tóc
Đêm dài lắm nghe tiếng khóc
Giật mình ngồi dậy mệt nhọc đời mình.

Đơn sơ như tiếng lòng mình
Tình riêng một bóng thần linh là nàng
Giấc ngủ thao thức muộn màng
Lăn qua đã chạm môi nàng đắm say.

LT

249

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Hỏi Thăm

Hỏi thăm lá, gió thu nào lá rụng
Hỏi thăm cây.
Chiếc lá nào không rơi.
Hỏi tảng đá
Lối nào đến dòng sông.
Hỏi thăm em
Thu nào em biết buồn.
Hỏi thăm mây, khi nào bay xuống thấp
Hỏi thăm gió, lá phất phơ rì rào
Hỏi thăm em
Em ngượng ngùng không nói
Chỉ mỉm cười
Tình trói chặt trong tim.

Lê Tuấn

250


Click to View FlipBook Version