The words you are searching are inside this book. To get more targeted content, please make full-text search by clicking here.

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ. 11-16-21
Louis Le Tuan

Discover the best professional documents and content resources in AnyFlip Document Base.
Search
Published by lanthicung, 2022-03-07 07:36:37

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ- Louis Lê Tuấn

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ. 11-16-21
Louis Le Tuan

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Hồn Mê

Hồn mê, khi tâm ma thường trụ
Bình an, thiền toạ bước lên ngôi
Hỷ nộ ái ố, đều biến hoá
Tâm ý bừng lên sáng đạo trời.

Đừng cho tà kiến, tham sân si
Ma tâm đè nén cả tư duy
Thiền kiến, xoá tan tam độc ấy
Cảm hóa hồn ta ngay tức thì.

Nhân thế vốn mang tâm bản thiện
Trong như gương sáng, chiếu lòng thiền
Hoá thân chánh kiến theo tâm đạo
Nhập thể, đi về cảnh giới tiên.

TL

101

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Cuộc Sống Quay Cuồng

Đời người cuộc sống luôn manh động
Bận quay cuồng ảo tưởng trong tâm
Đến khi nhận biết toàn hư ảo
Tâm sẽ bình yên tránh lỗi lầm.
Thơ thiền ngôn ngữ không tròn nghĩa
Tình yêu chiều chuộng những hoài mong
Ngồi thiền quán chiếu, tâm hoàn thiện
Vươn đến muôn nơi tận đáy lòng.

TL

102

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Tâm

Tâm tĩnh lặng trong từng nhịp thở
Lắng nghe hồn kể chuyện trong thơ
Tiếng mõ vang câu kinh tịnh độ
Người về đâu, đứng giữa đôi bờ.

Tình

Tình là khi người biết tin người
Hai bàn tay nắm không buông rơi
Mặc cho thế sự bao thay đổi
Mặc nắng hay mưa giữa cuộc đời.

Thiền

Đứng lại, không cần tìm lối về
Toạ Thiền, cho hồn thoát u mê.
Lặng im, tai nghe tim người đập
Yêu những tâm hồn đang tái tê.

Tế Luân

103

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Leâ Tuaán

104

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Thu Nức Nở

Em đến nơi này! Thương nhớ ai!
Lá thu rơi rụng nằm trên vai
Dáng chiều mây tím, buồn im lặng
Bóng nhỏ bên thềm vạt nắng phai.

Em biết tình thu lá trải đầy
Nỗi niềm trong mộmg, nét thơ ngây
Ngày tháng ưu tư đầy nỗi nhớ
Thăm thẳm đường chiều theo áng mây.

Mỗi lần thu đến, bóng đơn côi
Tiếng thu nức nở, giọt sương rơi
Em nhớ tình ai! Buồn muốn khóc
Để mỗi thu về nhớ gấp đôi.
LT

105

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Trách Sao Cơn Gió

Trách sao cơn gió bất ngờ
Thổi bay tà áo, khoe bờ núi cao
Ngượng ngùng tình ở nơi nào
Từng đêm khắc khoải, xôn xao đợi chờ.

Trách sao cơn gió hững hờ
Để ai nhìn thấy ... đôi bờ vũng sâu
Một mình ôm lấy nỗi sầu
Lệ rơi từng giọt, nỗi đau chạnh lòng.

LT

106

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Ru Em

Ru tình đi nhé, em ơi!
Vào trong gối mộng, rót lời tình thơ
Ru em ngôn ngữ dại khờ
Ru đời trăm mối, chia bờ nhớ thương.

Ru tình còn mãi vấn vương
Ngày sau trong cõi vô thường nhớ nhau
Tiếng đời vỗ nhịp qua mau
Nghe hồn nức nở, khóc đau phận người.

Ru em ngôn ngữ không lời
Nhớ thương che dấu, đôi môi nghẹn ngào
Ru tình mấy độ hư hao
Tiếng lòng nức nở, xôn xao đợi chờ.

LT
"Người nghệ sĩ lang thang hoài trong tâm tưởng"

107

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Còn Nghe Tiếng Nấc

Không chút men nào vẫn thấy say
Môi tình đỏ thắm má hây hây
Hương đồng gió nội bay thơm ngát
Ý nhạc thay lời, vẫn ngất ngây.
Nơi chốn hồn hoang nhớ bóng đêm
Tình ai ảo tưởng, bóng bên thềm
Lung linh ngọn nến mờ nhân ảnh
Có xót thương người, nhớ bóng em.
Gối mộng đừng quên nhớ đến nhau
Chiều buông bóng xế, lạnh cơn đau
Còn nghe tiếng nấc buồn trăn trở
Hãy gọi tên người, dẫu ở đâu.
LT
(Người nghệ sĩ lang thang hoài trong tâm tưởng)

108

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Ngày Ấy Lâu Rồi

Nhớ người xa vắng bóng chiều buông
Từ thuở xa xưa chẳng biết buồn
Rực rỡ muôn hoa vừa chớm nở
Trái tim dại khờ mới yêu đương.

Ngày ấy tôi thường dạo phố phường
Ngắm em vui bước buổi trường tan
Những vạt áo dài bay nắng hạ
Làm trái tim tôi nhịp rộn ràng.

Ngày ấy lòng tôi thật dại khờ
Ngây ngô trong trắng cả hồn thơ
Mở đầu lục bát bài thơ viết
Gửi chút tình riêng bao ước mơ.

Tôi biết gì đâu một chữ yêu
Mà sao đau nhói ở trong lòng
Mỗi lần em bước qua khung cửa
Tôi vội nhìn theo lòng nhớ mong.

Tôi sợ sương bay phủ bóng mờ
Xóa đi dấu vết của nàng thơ
Khung trời lạnh lẽo người xa vắng
Em đã đi xa chẳng đợi chờ.
LT

109

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Ngắm Hoa Sen Nở

Một đài hoa mọc lên trời
Một vành lá mở xanh tươi giữa đầm
Nhánh nào mở cõi thiện tâm
Nhánh nào tuôn lệ không cầm cơn đau.

Trong bùn hoa mọc trắng phau
Đóa sen tinh khiết nhiệm mầu thiền tông
Lá xanh điểm một nụ hồng
Chim trời vỗ cánh ngoài đồng vụt bay.

Giấc mơ lại chợt đong đầy
Nhớ trong tiền kiếp cỏ cây hương trời
Phong ba thân phận con người
Chiều buông gió lạnh, cuối đời mây bay.

Chợt buồn nhìn lại trắng tay
Ngón buông ngón bắt tuôn đầy lòng hoa
Nắng nghiêng nhuộn ánh chiều tà
Cõi hư cõi thật chỉ là trống không.

LT

110

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Tình Thu

Nhìn theo chiếc lá bay
Lang thang trong rừng chiều
Sương thu buồn lạnh buốt
Bóng ai về liêu xiêu.

Nhìn theo chiếc lá rơi
Nhẹ bay trong sương mờ
Mắt em buồn xa vắng
Thu nhuộm vàng ý thơ.

Tình thu vương mắt em
Lá trên tay thì thầm
Thu mang vào nỗi nhớ
Mối tình xa chợt gần.

LT

111

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Một Sớm Thu Về

Một sớm thu về nhớ đến ai
Cơn gió nhẹ bay vạt áo dài
Đường vắng em đi như chậm lại
Cho lá thu vàng cài tóc phai.

Mùa thu lộng lẫy lá xôn xao
Em đến nơi đây dáng tự hào
Quyến rũ hương tình! Thu đẹp quá
Xin mừng em tặng một lời chào.

Em là mùa thu của chờ mong
Là dấu yêu thương vạn đoá hồng
Kỳ niệm mùa thu vàng nỗi nhớ
Như còn vương vấn ở trong lòng.

Lê Tuấn

“Mùa thu về trên thung lũng hoa vàng San Jose.
Người nghệ sĩ vẫn lang thang trong tâm tưởng, để cho
mùa thu mơn trớn những vần thơ”

112

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Đêm Thu Lá Rơi

Đêm thu lá trải đầy sân
Em ra mở cổng, bước gần dáng sương
Mây giăng mù phố cuối đường
Ngày dài vui đón phố phường dạo chơi.

Áo em bay cuối chân trời
Dáng đi quyến rũ, mây dời non cao
Cổng sương hé mở thu vào
Gió lay động nhẹ lụa đào khoe thân.

Nửa đời tắm gội suối xuân
Tương tư thương nhớ, sơn thần hóa ghen
Đêm thu thắp sáng hoa đèn
Tìm em khắp chốn, mở then thư phòng.

Tặng em trăm đóa hoa hồng
Thả rơi từng cánh xuống dòng suối tơ
Đêm về dệt mộng làm thơ
Tiếng yêu tràn mực ướt tờ thơ rơi.

113

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Tình riêng đã chớm yêu rồi
Lời thơ tha thiết bên trời sớm thu
Đọc lời thoáng chút ưu tư
Muốn sang thăm hỏi, chần chừ chưa đi.

Gió thu vỗ nhẹ thầm thì
Vàng rơi lá rụng xá gí cội hoa
Bên em tình đã mặn mà
Trầm hương thoáng nhẹ, tơ ngà sương bay.

Đêm dài đẫm nguyệt hương say
Tạ từ, tay lại cầm tay nhắn cùng
Nhớ nhau giữ mối tình chung
Gặp nhau đừng quá lạnh lùng làm ngơ.

Tìm trang lệ ướt bài thơ
Chữ duyên lận đận bây giờ nhớ nhung
Nghe chăng em vẫn ngại ngùng
Đêm thu lá dổ khắp vùng trời thu.
LT

114

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Đi tìm mùa thu

Tôi đi qua những thị trấn vàng úa
Những con đường trải thảm lá thu rơi
Biết tìm đến cùng ai trong ý nghĩ
Tiếng thu rơi lặng lẽ đến bên đời.

Tôi lại buồn, em tìm về nỗi nhỡ
Xin một lần chạm cốc chia niềm vui
Ly rượu cạn bóng em vừa xuất hiện
Gió đem mây xuống thấp, thả sương mù.

Loài người xưa! Thường sợ nỗi cô đơn
Sợ một mình ôm hết cả nỗi buồn
Như loài hoang thú ẩn rình đâu đó
Xé toạc lòng người, hoan hỉ điên cuồng.

Ta sẽ vịn theo nhánh lá úa vàng
Để buồn rơi theo lá, sẽ qua nhanh
Cho đến lúc đêm về gió mỏi mệt
Lời tình nào théo gót kẻ lữ hành.

Lê Tuấn

115

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Ta Thấy Em Buồn

Ta thấy em buồn buổi sáng nay
Trời đã vào thu, em có hay
Nhớ mùa thu đến bao năm trước
Nhìn lá vàng rơi mây trắng bay.

Ta thấy em buồn đến ngẩn ngơ
Đường xa bóng xế nhạt sương mờ
Chiều thu giá buốt, luồn theo gió
Phố vắng người đi, vẫn đợi chờ.

Em đứng nhìn xa, nghĩ ngợi gì
Lòng như quyến luyến buổi chia ly
Cho lòng giấu kín, buồn không nói
Lá úa chiều thu cuốn bay đi.

LT

116

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Tình Cờ Gặp Em

Gặp em lặng lẽ nơi này
Cái duyên hội ngộ, mà say duyên tình.
Hỏi em sao có một mình
Để cho tà áo vô tình vướng nhau.

Theo em bước đến bên cầu
Nào ngờ cơn gió thổi sầu tương tư
Lời như ngần ngại chần chừ
Nhìn em đẹp, dáng hiền từ dễ thương.

Gió thu lá trải bên đường
Bay trên thung lũng vàng hương diệu vời
Một bông hoa đẹp giữa trời
Mùa thu lãng mạn cho người trầm tư.

Lá rơi trong cõi không hư
Giọt sương đẫm ướt trang thư bềnh bồng
Điệu đàng tay giấu đóa hồng
Tặng em cả mối tơ lòng vấn vương.

Nửa đời phiêu bạt tha phương
Chiều thu một bóng tà dương hữu tình
Mai sau thế sự thái bình
Về thăm quê cũ một mình hoan ca.
LT

117

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Chưa Biết Làm Thơ

Cái thuở chưa biết làm thơ
Tôi thường đứng ngắm mộng mơ mỗi chiều
Dáng em xuân sắc mỹ miều
Em làm tôi nghĩ thật nhiều trong đêm.

Ru tôi trong chiếc nôi êm
Đem tôi vào mộng trải mềm tơ vương
Tóc em thơm ngát trầm hương
Hồn xuân mở cánh “Đông Phương” đợi chờ.

Hồn tôi nứt vỡ thành thơ
Viết đầy tâm sự trên tờ khói mây
Trời thu ráng đỏ thân gầy
Lao xao lá rụng chở đầy tình xưa.

Thơ buồn như tiếng đêm mưa
Núi giăng mấy trắng, suối chưa buồn về
Tình như gối mộng cơn mê
Con chim ngày nọ vụng về tiếng ngân.
LT

118

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Lời Tình Mùa Thu

Thu muốn tỏ lời tình xưa chưa nói
Nhặt lá rơi nhìn lại nhớ tên người
Mở trang thư, tôi đã viết thành lời
Em nơi ấy tình đầy vơi nỗi nhớ.

Tôi nơi đây đường chiều muôn cách trở
Đã cuối thu trời lạnh buốt gió đông
Thơ tôi viết mang nặng mối tình nồng
Em còn nhớ tình trao nhau chưa đủ.

Đêm thanh vắng nhớ mong hoài không ngủ
Đừng trách nhau thêm nặng nỗi u buồn
Để quên đi tiếng mưa đêm gió cuồng
Duyên tình lỡ mà sao còn bịn rịn.

Thu vẫn thế sương giăng mờ phủ kín
Lá còn rơi nương theo bóng chiều tà
Nếu ngày ấy mình đừng có quen nhau
Duyên tình lỡ nỗi đau này ai trả.

LT

119

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Lãng Đãng Chiều Thu

Lãng đãng mặt hồ phủ khói sương
Nghe mùa thu đến khắp cung đường
Vàng thu lá cuốn bay theo gió
Nỗi nhớ mong về thêm vấn vương.

Tà áo dài bay dưới nắng thu
Dáng em thoáng hiện bóng sương mù
Ửng hồng mây tím niềm thương nhớ
Duyên dáng làm sao, ngày lãng du.

Em đứng chờ ai! Tiếng thở dài
Lá vàng nhẽ rớt điểm trên vai
Nắng xuyên tà áo khoe nhan sắc
Dáng đẹp gây mê, chiều nắng phai.

120

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Tôi vẫn chờ em những tháng ngày
Như mùa thu đến sáng hôm nay
Trên con đường lá vàng xào xạc
Lặng lẽ buồn, xa cuối chân mây.

Tại sao em không đến bên nhau
Để lá tàn phai phủ cội sầu
Cài trâm nỗi nhớ vào trong tóc
Sợi nhớ sợi thương rụng trắng đầu.

Tóc liễu trải dài nỗi nhớ mong
Sợi nào buộc chặt ở trong lòng
Mấy thu mưa gió buồn thân phận
Cuốn hút vào nhau gió bụi hồng.

Lê Tuấn

121

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Ngày Chớm Đông

Sáng nay mây thấp trên đầu
Sáng nay giăng mắc nỗi sầu sương bay
Em về rẽ lối chân mây
Gót hài bước nhẹ qua vài cổng mơ.

Tiếng chim nào hót vu vơ
Cho em nhìn lại ngẩn ngơ tương phùng
Sương bay phủ lấp mấy từng
Mây trời xuống thấp lưng chừng phố mây.

Thương em vóc dáng hao gầy
Lụa đào phất phới gió bay chiều về
Sắc hương quyến rũ đam mê
Hạt sương vướng mái tóc thề buông lơi.

Em khoe hương sắc giữa trời
Áo bay dưới phố bước dời gót xuân
Tình còn nỗi nhớ bâng khuâng
Đôi dòng lệ ướt còn ngần nhớ thương.

Sáng nay thung lũng mù sương
Xác Hoa vàng rụng bên đường chớm đông
Tiễn nhau cạn chén rượu hồng
Mai sau em có du bồng ghé thăm.

Lê Tuấn

122

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Ngày Cuối Năm

Tháng chạp, đông về thêm gió lạnh
Sương trắng nhẹ bay khắp phố phường
Hoa vàng thung lũng, trời u uẩn
Em về nối lại những yêu thương.

Thu muộn còn rơi bao lá đỏ
Gió núi thổi về mây trắng bay
Ngày đến chưa cười, trời đã tối
Em có buồn không, nơi chốn này.

Từ lúc đông về, thu bỏ đi
Lòng buồn tan tác cảnh sinh ly
Dài thêm nỗi nhớ buồn xa vắng
Cho nỗi lòng riêng, em nghĩ suy.

Buồn lắm chiều đông sương trắng mờ
Nỗi lòng hoang vắng, tự bao giờ
Gió về lạnh buốt chiều phố vắng
Em có buồn không, đứng ngóng chờ.

Ngày cuối năm rồi, nhớ đến nhau
Ngàn xa gửi nhớ đến phương nào
Thung lũng mùa đông, sương đỉnh núi
Mùi vị hoa xưa, vẫn ngạt ngào.

Lê Tuấn

123

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Ngày Xưa Còn Lại

Ngày trước thơ tôi hời hợt quá
Ngôn từ vụng dại, rất ngây ngô
Em từ đâu đến hồn điên loạn
Xé nát thơ tôi đến dại khờ.

Ngày ấy ngây thơ chẳng biết gì
Một mình ôm trọn mối tình si
Trái tim khờ khạo vết cào xước
Cho nỗi buồn vương, ngày biệt ly.

Em gửi cho tôi những tội tình
Cho tôi nỗi nhớ, trời cao xanh
Yêu đêm trăng sáng miền quê lạnh
Yêu lá thu vàng, phố vắng tanh.

Từ đó tôi yêu cả nỗi niềm
Bầu trời sao sáng lúc về đêm
Những cô con gái bên hàng xóm
Yêu lá, yêu hoa, rụng trước thềm.

124

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Em đến, rồi đi không dám hẹn
Một lần gặp mặt giữa ngày xuân
Người nơi xa vắng miền quê lạ
Người có chạnh lòng, với thế nhân.

Đánh thức lòng tôi chuyện chúng mình
Tìm trong nỗi nhớ một hành trình
Cho tôi chép nốt dòng dư lệ
Thấm ướt bài thơ, khóc chút tình

Hoa đã tàn phai thân xác xơ
Còn đâu nhung nhớ bóng trăng mờ
Tóc đã bạc màu sương tuyết trắng
Còn nhớ thương ai, những đợi chờ.

Tôi viết bài thơ chuyện chúng mình
Ngày xưa duyên dáng nụ cười xinh
Em cho đi hết đời trinh nữ
Cho cả trang thơ một đoạn tình

125

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Tôi sợ bài thơ tình viết lên
Có tiếng ai kia khóc một mình
Như tiếng phận người đang cắn xé
Tan nát đời nhau những tội tình.

Tôi vẫn tin rằng có một người
Thiết tha nhớ lại tuổi đôi mươi
Ngày xưa gặp gỡ không duyên phận
Để nhớ, để yêu cũng một thời.

Lê Tuấn
Người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng
Viết bài thơ tình nhớ chuyện ngày xưa.

126

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Nỗi Buồn Mùa Thu

Buổi sáng tôi vô tình gửi đi một nỗi buồn
Nỗi buồn vướng vào hàng cây
Một cơn gió vô tình thổi bay
Nỗi buồn tan theo đám mây
Ngày nắng thu mới lên
Lá còn xanh
Bầu trời cũng màu xanh
Mà ngọn gió thì hơi lành lạnh
Bên thềm cửa
Em co ro áo ấm
Em nay đã
thành màu mây cũ
Bước tường xưa loang dấu vết rong rêu
Buổi sáng sớm
viên thuốc ngủ còn chưa tan hết
Em mơ màng
cố vét hết giấc mơ đêm.
Thời gian đẹp như những hoa văn
vẽ vào trang thơ huyền thoại
Lời tình tự hôm qua
lời độc thoại hôm nay
bài thơ tình ướt át
Giọt lệ rơi
làm nhoè câu thơ cũ

127

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Những bông hoa đá
rực rỡ nở ven tường
Mùa thu trải lụa vàng trên thung lũng
Kí ức, hoài niệm trong cơn mê
Quạnh hiu
hoá đá vật vờ
Giữa buổi sáng
Nồng hương mùi hoa cải dại
Tiếng lao xao lá rụng bên thềm
Âm vang của nỗi buồn
Không bị giới hạn
Theo chiếc lá vàng rơi rụng
Rồi tan vỡ thành từng mảnh vụn
Ngồi ráp lại
mảnh đời lận đận
Buồn vô cảm
trầm ngâm
Buổi sáng lê thê theo ngọn gió thu
Một bản nhạc buồn vang vọng
Tiếng dương cầm thánh thót bên cửa sổ
Ngày mộng du
vọng tưởng
Để nỗi buồn
Tan loãng vào mùa thu.

Lê Tuấn

128

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Vầng Trăng Thu Chia Nửa

Tôi có một mùa thu
Mùa êm đềm nỗi nhớ
Đèn trung thu rực rỡ
Sáng khung trời ước mơ.

Tôi chia nửa vầng trăng
Một bên là chốn cũ
Bên kia vào giấc ngủ
Tìm lại chốn xa xưa.

Tôi cắt nửa cái bánh
Nửa giấu trong nỗi nhớ
Nửa cất vào tuổi thơ
Đã mất tự bao giờ.

129

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Tôi chia ánh trăng rằm
Hai khung trời vời vợi
Em và tôi vẫn đợi
Ánh trăng đêm gọi mời.

Cắt xén cả áng mây
Làm thuyền đưa em đến
Bến sông buồn xa vắng
Dòng sông trôi êm đềm.

Tôi chia hai vần thơ
Vần đầu theo nỗi nhớ
Vần sau cho tình cũ
Hoài niệm đêm trung thu.

Lê Tuấn
Hoài niệm Trung Thu

130

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Đi Tìm Chiếc Lá Thu Rơi

Sáng nay màu sương trắng
Lá phất phơ thu vàng
Tiếng chim kêu thánh thót
Giấc ngủ đang nồng nàn.

Chợt nghe tiếng thu gọi
Du dương như thuở nào
Tiếng nhạc buồn vọng lại
Theo nhau vào chiêm bao.

Mây hôm nay xuống thấp
Che nửa cội thông già
Như em mặc váy ngắn
Khoe dáng xinh mặn mà.

131

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Áo em màu thu tím
Một đời chưa phai nhoà
Mùi cỏ thơm, hoa dại
Tình yêu đã đơm hoa.

Anh cả đời tìm lá
Lá thu rơi bên đường
Nơi đó em vừa đến
Không gian còn dư hương.

Lê Tuấn
Một chút hương vị của mùa thu
Người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng
viết bài thơ tình mùa thu.

132

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Buổi Sáng Sương Thu

Sáng nay lá thu bay
Gió lùa vào chân mây
Hạt sương thu lạnh lẽo
Đọng trên ngọn tình đầy.

Thoáng hiện bóng dáng em
Trong giọt đọng sương đêm
Tôi chạm tay vào đó
Hạt vỡ tan ướt mềm.

Trên cánh hoa dại vàng.
Giọt buồn rơi muộn màng
Ánh mắt em say đắm
Tôi mơ thấy thiên đàng.

133

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Theo cánh chim cuối trời
Chiếc lá vàng chơi vơi
Làm hồn tôi chao đảo
Nép bên trong một đời.

Trong ngôi đền linh thiêng
Thôi miên cả giấc thiền
Nét mặt em thánh thiện
Tôi nhìn em hoá điên.

Ngọn gió thu xoay vần
Tình sao vẫn ngại ngần
Trời thu nhiều gió lạnh
Lá vẫn rơi đầy sân.

Lê Tuấn
Bài thơ tình mùa thu
Tôi suy tư là tôi đang hiện hữu.

134

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Hương Cỏ Dại

Nhận ra mùi cỏ dại
Thoáng bay theo gió se
Sương trắng giăng trước ngõ
Hôm nay thu đã về.

Lá còn bay ngoài kia
Tiếng chim kêu gọi mời
Em còn đang chờ đợi
Nắng lên rồi rong chơi.

Một làn mây trắng bay
Vắt ngang vai em gầy
Điểm trên mái tóc mây
Chiếc lá thu tình đầy.

Giấc mơ nào trong đêm
Đổ nghiêng bình rượu đầy
Bờ môi còn nồng ấm
Giọt rượu nào ngất ngây.

135

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Đem thu vào trang thơ
Dòng mực ướt từng tờ
Lời tình tràn nỗi nhớ
Nóng lên từng cơn mơ.

Thổi vào ngọn gió se
Làn sương trắng vuốt ve
Má ửng hồng bẽn lẽn
Tình nóng như nắng hè.

Đêm trong cơn mộng du
Mò mẫm khói sương mù
Môi hôn làm chết lịm
Em nghiêng mình sang thu

Lê Tuấn

136

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Hạt Sương Non

Tình như hạt sương non
Long lanh đọng trên cành
Nắng vừa lên đã vỡ
Ngỡ ngàng qua rất nhanh.

Khi xưa tuổi còn son
Dáng xinh xinh mượt mà
Em là hoa biết nói
Viết thành lời tình ca

Em là một đoá hoa
Loài hồng gai sắc nhọn
Đâm vào tim rịn máu
Thuốc tiêm chủng bào mòn.

Tình từ đó đã quen
Loại biến thể yếu mềm
Trái tim côi miễn nhiễm
Không còn sợ xa em.

Lê Tuấn

137

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Thung Lũng Mùa Thu

Trời thu! tình lai láng
Lá nhẹ rơi chiều vàng
Áo em bay lả lướt
Nét ngây thơ dịu dàng.

Mùa thu về trong nắng
Mùi hoa cải nồng nàn
Tình thu nơi sâu thẳm
Đâm trồi thêm nụ măng.

Nhịp sống nào than thở
Lời yêu nào trên môi
Ngôn từ nào trên giấy
Viết mãi lời tình thôi.

Lá thu còn lay động
Thắp sáng ngọn lửa hồng
Lãng đãng chiều thu muộn
Em co ro, gió đông.

138

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Thèm vòng tay ấm áp
Trao ân tình mênh mang
Cõi lòng thêm sâu nặng
Hồn xao xuyến thu vàng.

Mang sắc màu thu mới
Tô thêm hồng đôi môi
Vẽ thêm màu mắt tím
Lời tình thu gọi mời.

Làn sương mỏng mon men
Bên nụ hoa đang nở
Chiếc lá khô động vỡ
Rơi vào lời bài thơ.

Chưa có lời tình nào
Êm như làn hơi thở
Môi em màu son đỏ
Dấu nụ hôn chưa mờ.

Lê Tuấn
Em và mùa thu
Trên Thung Lũng Hoa Vàng

139

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Bên Trời Quê Hương

Chợt buồn nhớ đến cố hương
Nhớ dòng sông cũ con đường thôn xưa
Nhớ cơn giông muộn chiều mưa
Nhớ thương bụi chuối gió đưa bồng bềnh.

Nhớ cô thôn nữ hớ hênh
Bến sông thưa vắng lênh đênh trên thuyền
Vai nghiêng suối tóc đen huyền
Bóng sông thoáng hiện một viền trăng thu.

Chiều buông phủ khói sương mù
Bãi dâu tình muộn cho dù sắc không
Chân chim in dấu tình hồng
Ngày xưa nào đã có chồng rong chơi.

Trăng thu vằng vặc sáng ngời
Đèn treo bên cửa gọi mời đêm thu
Tình như còn chút ưu tư
Muốn sang bên ấy, vui như tuổi hồng.

Em ngày xưa chưa có chồng
Con thuyền buông lái trên dòng nước êm
Hằng Nga soi bóng sông đêm
Trung Thu gợi nhớ dài thêm nỗi buồn.

Lê Tuấn

140

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Thung Lũng Lá Vàng

Sương mù giăng phủ một mùa sang
Cánh lá nhẹ bay thung lũng vàng
Bóng ai như dáng em đùa bước
Mảnh áo lụa đào, ngắm nở nang.

Ngọn gió thổi về rung nhánh lá
Ngày buồn ly biệt nỗi cô đơn
Em không trang điểm nhìn hoang dại
Làm khổ lòng tôi nét giận hờn.

Em vẫn kiêu xa lạnh hững hờ
Mắt buồn xa vắng nét trơ vơ
Nhưng sao cuốn hút tình tôi lại
Để lá thu vàng thêm xác xơ.

Dạo bước chợt nghe tiếng lá khô
Tình em như sương trắng mơ hồ
Lời thơ làm ướt thêm dòng mực
Trang giấy buông rơi xuống mặt hồ.

Lê Tuấn
Và mùa thu

141

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Thu Xưa Tình Cũ

Thu về đồi núi cũng thay màu
Lá úa vàng bay, ngọn cỏ lau
Thiếu nữ đơn côi buồn tựa cửa
Nhìn cơn gió lạnh xé niềm đau.

Sương trắng che mờ đỉnh núi xa
Cõi lòng thương nhớ bóng quê nhà
Mấy mùa thu đến trong hoài niệm
Hoa cúc vườn xưa còn nở hoa.

Tình xưa mùa cũ viết bài thơ
Ánh mắt còn vương vấn đợi chờ
Thoáng hiện em về mùa lá rụng
Thu sang lặng lẽ đến bao giờ.

Thu đến mang theo cảnh hão huyền
Cho tình dang dở mối tơ duyên
Chiều buông gió lạnh ngoài sương gió
Em có quay về hay vẫn quên.

Lê Tuấn

142

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Mùa Thu Của Em Và Anh

Đêm qua lá vẫn rơi
Trải đầy nơi thềm vắng
Phải chăng lá còn thương
Lời tình thu đầm thắm.

Mùa thu đến trước cửa
Như muốn bước vào nhà
Thăm em ngày lặng lẽ
Mối tình riêng mặn mà.

Nỗi buồn anh và em
Của mùa thu năm cũ
Theo cánh lá thu bay
Gió thu về lặng lẽ.

Tình em gầy xanh xao
Đã mấy mùa rơi lá
Tình anh như con thuyền
Vượt sông ra biển cả.

Kéo thời gian dừng lại
Ta đuổi kịp tháng năm
Để tình yêu còn mãi
Chỉ riêng anh và em.

Lê Tuấn

143

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Chiếc Lá Thu Rơi

Chiếc lá rơi buổi chiều vàng
Đèn khuya gió lạnh riêng mang nỗi buồn
Lòng đau nỗi nhớ loạn cuồng
Từ khi chia mối đoạn trường phù vân.

Đêm chăn chiếu chuyện xa gần
Mùi hương tóc rối, tần ngần nhớ nhau
Lẻn vào đêm mối tình đau
Ngoài sân hoa nở đoá sầu mưa thu.

Bóng ai ẩn hiện sương mù
Làn sương trắng đậm phủ mờ hơi bay
Em ngồi thương dáng hao gầy
Dỗi hờn hương phấn mộng đầy mùa xuân.

Bàn tay trang điểm bao lần
Tô viền mi mắt che quầng vết nâu
Màu nho tím, ly rượu màu
Đêm thu lá rụng thiên thâu ngoài đường.

Nghiêng bình rượu nhớ mùi hương
Từ vàng thu trước vấn vướng đợi chờ
Theo dòng mực, thảo vần thơ
Người từ duyên kiếp, buông tờ thư rơi.

Lê Tuấn

144

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

.

Mùa Thu Lặng Lẽ

Thu lặng lẽ như thì thầm trước cửa
Em lại buồn như sắp sửa vào yêu
Trời gió lạnh cơi thêm cao ngọn lửa
Rượu uống say cho quên cả bóng chiều.

Em lại buồn sợ mất mối tình say
Muốn chạm cốc cùng ai trong hoài niệm
Mắt u buồn tìm bóng người tri kỷ
Mối tình xưa còn vương vấn nỗi niềm.

Nếu tình yêu nhiều như những ga tàu
Đến từng chạm lại dừng cho khách xuống
Để tình buồn chia tay vài trăm chuyến
Thì cô đơn sẽ cào xé tâm hồn.

145

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Đếm nỗi buồn nhiều như lá thu rơi
Mỗi cành lá bay theo chiều cung mệnh
Em bước đi xào xạc, nghe lá rụng
Tiếng mùa thu, lời tình cõi mông mênh.

Em có muốn gom hết mùa thu lại
Vì tình đau vẫn ẩn chìm trong lá
Cho đến khi gió thu vừa thấm mệt
Lá ngừng bay, sương phủ bóng chiều tà.

Lê Tuấn
Người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng
Còn viết mãi những bài tình thu.

146

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Trời Vào Thu

Trời đã vào thu em biết không?
Đồi hoa cải dại thắm hương nồng
Gió thu đất lạnh lòng vương vấn
Em có về thăm, có bận lòng.

Ngày xưa em vẫn hoài mong
Lá rơi hoa lạnh trời hồng thiết tha
Trời thu khoác áo gấm hoa
Gót hài vui bước thương tà áo bay.

Em hãy vui lên đỏ má hồng
Đừng buồn thu lạnh bước âm thầm
Vàng rơi thêm lá đêm hôm trước
Em bước chân về lá hỏi thăm.

Ta muốn thăm chỗ em nằm
Ánh trăng soi sáng đêm rằm trung thu
Từ nơi em ngọn gió lùa
Hồn ta chết dại vướng bùa đêm mê.

147

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Ngày ấy em chưa muốn lấy chồng
Vui chơi nên thích đời màu hồng
Mùa thu vàng úa sao buồn quá
Em thích xuân về, đón gió đông.

Cổng hoa nhẹ mở em chào
Chao nghiêng bầu rượu hương đào túi thơ
Mời anh dời gót tình thơ
Để em thay áo hồng tơ lụa mềm.

Thu lại đìu hiu đến đón nàng
Em buồn ngồi ngắm gió mây ngàn
Lá mùa thu rớt, vàng thu đến
Khoác áo vàng phai lụa tơ vàng.

Lê Tuấn
Vấn thơ Lục Bát kết hợp thơ 7 chữ

148

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Mùa Thu Thì Thầm

Em đứng trong vườn ngắm lá thu
Hây hây má đỏ, thoáng hương tình
Gió thu mơn trớn bên viền áo
Mà ngỡ tay ai chạm bóng mình.

Gió thu nhắc khẽ em xinh quá
Có kẻ đang nhìn phía xa xa
Nơi ấy mù sương che bóng lạ
Người buồn lặng lẽ ngắm chiều tà.

Bên cổng thềm hoa hương ngọc lan
Môi thơm, mắt biếc, sương vừa tan
Gió thu vàng lá bàn tay ngọc
Vuốt nhẹ bờ vai, lời hỏi han.

Có một loài hoa mới rụng cành
Trong vườn vàng úa cỏ non xanh
Mà lòng ướt át như rơi lệ
Cho dáng hao gầy phận mong manh.

Đôi lúc thu buồn đến ngẩn ngơ
Ôm lòng thương nhớ tình bơ vơ
Hơi sương lành lạnh luồn theo gió
Đời vắng tình riêng chút hững hờ.

Lê Tuấn

149

Triết Học Và Thiền Bên Dòng Văn Thơ Louis Tuấn Lê

Bâng Khuâng Chiều Thu

Chiều thu vàng tím cuối chân mây
Ngọn gió thổi bay lá rụng đầy
Thu đến bâng khuâng chiều gió lạnh
Sương mờ mây trắng nhẹ nhàng bay.

Em về thương nhớ phút chia phôi
Dư hương ngày cũ mặn trên môi
Người xưa có nhớ thì thương xót
Trống vắng tình riêng đã xa rồi.

Em đến tim nhau lá đổi màu
Để hồn thu tím tận ngày sau
Âm thầm em giết mùa thu chết
Giết cả hồn ta cho đớn đau.

Hôm nay sương khói phủ trời mây
Tình em thoáng hiện những vơi đầy
Mỏi mắt chờ mong em bước đến
Nắng chiều vàng úa cả đồi tây.

Lê Tuấn

150


Click to View FlipBook Version