The words you are searching are inside this book. To get more targeted content, please make full-text search by clicking here.

VBVNHN Tam Cá Nguyệt San Kỳ 2 Tập Một

Discover the best professional documents and content resources in AnyFlip Document Base.
Search
Published by lanthicung, 2024-05-13 15:02:06

VBVNHN Tam Cá Nguyệt San Kỳ 2 Tập Một

VBVNHN Tam Cá Nguyệt San Kỳ 2 Tập Một

1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 151 Theo cuốn sách “Running On Empty” của nhiều tác giả (Michael J Molly, Peter Duschinsky, Kurt F. Jensen, Robert J Shalka) được chuyển qua Việt Ngữ bởi Giáo Sư Đàm Trung Phán với tựa “Còng Lưng Vẫn Gánh” thì chương trình di tản đã bắt đầu từ Tháng 3/ 1975, các nước Phương Tây rục rịch đưa công dân và thân nhân của họ ra khỏi Việt Nam. Khi Miền Nam Việt Nam bị Cộng Sản cưỡng chiếm, phương Tây đứng đầu là Mỹ ra tay giúp chuyện di tản, nhưng họ không thể ngờ, sau đó làn sóng ra đi vẫn tiếp tục (trong đó có cả chương trình bán chính thức của chính quyền CSVN bán cho người Việt gốc Hoa để lấy vàng bạc). Chính quyền “bên thắng cuộc” khiến người dân bỏ của chạy lấy người, đỉnh điểm là năm 1979-1980 mỗi tuần có hơn 20.000 thuyền nhân cập bến các trại tỵ nạn, một con số khổng lồ, không có dấu hiệu ngừng lại, nên các nước tạm dung thuở ấy đã ngăn cản rất nhiều con tàu vượt biên, không cho vào đất liền, có khi họ còn dùng súng bắn để xua đuổi người tỵ nạn đáng thương. Chúng ta đã nghe nhiều câu chuyện kể, đầu thập niên 80s những chuyến tàu đến Mã Lai, Thailand được cho vào đảo nghỉ ngơi, cho thêm lương thực, rồi đuổi ra biển, nhưng họ vẫn kiên trì tiếp tục tìm qua đảo khác, rồi phá tàu cho chìm ngoài biển, lúc đó mới được kêu cứu cho vào trại tỵ nạn. Thế đấy, lẽ ra các trại tỵ nạn đã đóng cửa từ lâu, nhưng chúng ta vẫn cứ liều chết ra đi, nhiều câu chuyện hãi hùng tang thương trên đường vượt biển đã làm rúng động thế giới phương Tây, người bản xứ bắt đầu ủng hộ Boat People, và các nước Phương Tây lại phải tiếp tục ...Còng Lưng Vẫn Gánh người tỵ nạn! Cuối cùng, đến ngày 14/ 3/1989, Cao Ủy Tỵ Nạn ký quyết định đóng cửa trại tỵ nạn, khép lại lòng nhân đạo bằng chính sách thanh lọc thuyền nhân, những ai đậu thanh lọc sẽ được đi định cư, những người rớt phải hồi hương về Việt Nam, và các trại tỵ nạn bị xóa sổ khoảng năm 1996-1997. Tính từ thời điểm 1975, thì Cao Ủy Tỵ Nạn đã cưu mang thuyền (bộ) nhân Đông Nam Á (mà đông đảo nhất là người Việt) hơn 20 năm trường. Hồi chuyến tàu của tôi đến trại Panatnikhom tháng 1/1990, đã hoảng hốt khi biết trại mang tên “Trại Cấm” vì Cao Ủy đã đóng cửa các trại tỵ nạn, chúng tôi không được xem là người tỵ nạn nữa, mà phải qua cuộc thanh lọc của nước tạm dung. Lúc đó, nhiều người đã trách móc, nguyền rủa các nước Phương Tây tàn nhẫn, không cứu người tỵ nạn. Cá nhân tôi hoàn toàn đồng ý với Cao Ủy Tỵ Nạn về việc đóng cửa trại tỵ nạn, không phải vì tôi sau đó may mắn đậu thanh lọc, nhưng tôi đã thấu hiểu: nếu không cương quyết ngăn chặn, thì đến giờ phút này (năm 2023) chắc chắn sẽ


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 152 vẫn còn những con thuyền ra khơi tìm tự do, chạy trốn “thiên đường XHCN”, không những từ Miền Nam mà cả Miền Bắc Việt Nam, trong khi đó Cao Ủy còn phải lo cho những người tỵ nạn khác trên thế giới, đâu thể gánh mãi tỵ nạn Việt Nam khi mà cuộc chiến đã chấm dứt mấy chục năm. Với tỷ lệ đậu thanh lọc rất ít ỏi, trên dưới 10% thì số lượng người phải hồi hương về Việt Nam rất đông. Tuy nhiên, ở khắp các trại tỵ nạn, nhiều người vẫn ở lại trại, biểu tình, tuyệt thực, mổ bụng lấy máu viết huyết thư nhưng tiếc thay, họ vẫn bị trói buộc tay chân, áp giải ra phi trường về Việt Nam. Vậy là tàn phai giấc mơ Mỹ Quốc mà biết bao người khi bước lên tàu vượt biển đều ước mơ. Thế nhưng vẫn có những người không nản lòng, bền bỉ khiếu nại, đợi chờ từng ngày, từng tháng, kéo dài hàng chục năm trời như hai trường hợp sau đây, tôi quen biết thân thiết hồi ở chung trại, cuối cùng được đến Mỹ thỏa lòng khao khát tự do. Người đầu tiên, anh Nguyễn Duy Tr., là chồng của cô bạn thân trong nhóm tỵ nạn của tôi lúc bấy giờ. Anh chị gặp nhau và yêu nhau ở trại, rồi cả hai cùng bị rớt thanh lọc, khi chị mới sanh đứa con đầu lòng. Sau đó, chị ôm đứa con trai chưa đầy năm và cái bụng mới có bầu lần nữa về nước, anh ở lại khu biệt giam, tuyệt thực, mổ bụng chống đối hồi hương, vào ra bệnh viện cấp cứu mấy lần, cuối cùng vẫn bị cưỡng bách về Việt Nam. Về nhà, anh chị buồn quá, đẻ …thêm đứa nữa, lao vào buôn bán làm ăn kiếm sống, khá chật vật cho một gia đình với năm miệng ăn. Bên cạnh đó, anh liên lục lên văn phòng Toà Đại Sứ Mỹ tại Sài Gòn kiện cáo, nộp đơn khiếu nại. Lý do vì gia đình anh thuộc diện “dân hư”, vượt biên và hồi hương, bản thân anh có trong “hồ sơ đen” vì từng chống đối chương trình cưỡng bách hồi hương và đặc biệt, anh là thành viên tích cực của tổ chức “Việt Nam Quốc Dân Đảng” trong trại tỵ nạn, nên cả gia đình anh đã bị chính quyền Cộng Sản Việt Nam gây khó dễ khi trở về hoà nhập cuộc sống. Nhờ cố gắng, không từ bỏ hy vọng, suốt mười mấy năm trời, “lên bờ xuống ruộng” với Văn Phòng Toà Đại Sứ Mỹ, kết quả là cả gia đình đã được phỏng vấn, được chấp thuận qua Mỹ định cư diện “chính trị đặc biệt” giữa năm 2012. Gia đình anh hiện đang ở Sacramento, chị đi làm Nails cho tiệm của một người bà con. Anh vì sức khoẻ yếu sau mấy lần mổ bụng ở trại, nên chỉ đi làm parttime. Thằng con trai lớn, ngày xưa được sinh ra ở trại tỵ nạn, vừa ra trường về ngành Cảnh Sát, đứa con trai kế cũng sắp tốt nghiệp College và cô con út đang học Đại Học. Cuối tuần, anh chị dành thời gian lái xe ra vùng ngoại ô, ngắm cảnh, câu cá, nghỉ ngơi hoặc chăm lo vườn tược rau trái sân nhà.


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 153 Trường hợp thứ hai, anh Vũ Hoàng H., hiện là một trong những nhân vật tích cực hoạt động chính trị vùng Nam California, đại diện Khối 8406 Tự Do Dân Chủ Cho Việt Nam. Cũng giống như anh Tr. vừa nêu trên, Hoàng H. cũng bị liệt kê vào nhóm cứng đầu, bị biệt giam tại trại Sikiew Thailand vì nhiều lần tuyệt thực chống hồi hương, nhưng khác với anh Tr., khi Hoàng H. trở về Việt Nam đã lập tức nằm trong “black list” của chế độ Cộng Sản, nhất cử nhất động của anh luôn bị rình rập theo dõi. Thế nên, hai năm 2006 -2008 Hoàng H. đã bị bắt vào tù với tội danh “hoạt động lật đổ chính quyền”, và sau nhiều cuộc vận động, can thiệp từ hải ngoại với Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, Hoàng H. và gia đình được định cư qua Mỹ theo diện “tỵ nạn chính trị đặc biệt” năm 2010. Ngoài hai trường hợp trên, may mắn thay, trước đó khi trại Sikiew sắp đóng cửa, đại diện Tòa Đại Sứ Mỹ đã vào trại khuyến khích người tỵ nạn hồi hương để được xét duyệt qua Mỹ từ Việt Nam. Rất nhiều người đã nghe theo lời kêu gọi này, và quả thật “Mỹ nói là làm”, người Việt tỵ nạn trở về, được kéo theo cả gia đình thân nhân, con số lên tới hàng ngàn người, đã hạnh phúc bước lên máy bay đến Mỹ Quốc theo chương trình rất nhân đạo của Mỹ mang tên ROVR (Resettlement Opportunity for Vietnamese Returnees). Quả là happy endings, nhưng thật ra, ít ai biết được còn một số người tỵ nạn Việt Nam đã âm thầm trốn khỏi trại Sikiew để khỏi bị cưỡng bách về nơi họ đã dứt áo ra đi. Những người này, bôn ba ra ngoài Thái, được sự giúp đỡ của Cha Peter Namwong, một ân nhân của người Việt tỵ nạn ngay cả khi còn trại cho đến khi đóng trại. Cha cưu mang những người này một thời gian, gửi gấm họ nơi những nhà con chiên người Thái, giới thiệu việc làm (chui), khi đủ sức tự lập, họ tỏa đi khắp nơi đến các vùng lân cận, đến Bangkok, tiếp tục đời lưu vong stateless, với mong ước một ngày nào đó đến được nước thứ ba. Cho đến nay, năm 2023, số người Việt lưu vong tại Thailand vẫn là vết thương nhức nhối, với lời thề không chung trời Cộng Sản, họ vẫn tha phương cầu thực trên xứ Thái, và Giấc Mơ Mỹ Quốc, kể từ ngày 30/4 Đen năm nào, càng trở nên xa vời, mờ mịt. Vì ai, vì đâu mà nên nỗi này, chúng ta phải rời bỏ quê Cha đất Mẹ sống tản mát trên các quê hương thứ hai, để mỗi năm khi mùa Tháng4Đen trở về, những ký ức đau buồn lại trỗi dậy, như mới vừa hôm qua!?


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 154 Cô bạn thân biết tôi đang viết bài Tháng4Đen có... xúi tôi làm một bài Thơ “chửi” tội ác Cộng Sản Việt Nam, mặc dù năm ngoái tôi đã có bài “Đổi Nghề Theo Cuộc Đổi Đời” có “Thư Gửi Chồng Cải Tạo” liệt kê đầy đủ thảm cảnh Miền Nam sau ngày 30/4 thê lương, tối thui như “tiền đồ chị Dậu” của Ngô Tất Tố. Nói thiệt, tôi “hiền khô” hà, đời tôi chưa biết chửi ai bao giờ, thôi thì chìu theo ý cô bạn thân, tôi xin “phổ thơ” những lời “chửi” của mấy bà già gân xóm tui để kết thúc bài viết này: BÀ GIÀ GÂN THÁNG TƯ Tổ sư bay, ai mượn bay giải phóng Miền Nam tự do, dân chủ, mạnh giàu? Tụi bay nghèo, trên răng, dưới… dép râu Phá hiệp định Ba-Lê đi cướp đất Cướp xong, bay hớn hở vào khiêng, vác Xe đạp, tivi, radio, máy khâu… Có người Nam nào chạy ra Bắc đâu? Bởi nghe “quốc doanh”, “mậu dịch”… thấy ớn Rồi bay giở thói lưu manh cà chớn Bắt tù đày mà bảo “học tập” thôi Nói một tuần, giam giữ hàng năm trời Tịch thu nhà cửa: gọi “kinh tế mới” Tổ sư bay, lũ nhà quê nón cối Vào Sài Gòn lé mắt: nhà lầu to Cát xét, xe hơi, tủ lạnh, đồng hồ Bay giải phóng hay tụi tao giải phóng!? Nên người người rủ nhau liều vượt sóng Tìm ra khơi bất chấp những hiểm nguy Cột đèn ngoài đường nếu chúng biết đi Cũng rần rần tránh xa tụi bay đó


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 155 Bao năm nay tao chống mắt lên ngó Bay tuyên truyền con nít cũng chẳng tin Xã hội chủ nghĩa nào thấy đi lên Còn tư bản rẫy hoài sao… chửa chết?! Tổ sư bay, quen rồi chứng nói phét Nổ, ngu như Vẹm, toàn dân khinh thường: “Có sức người sỏi đá cũng thành cơm Việt Nam tiến lên đại đồng thế giới!” Nhìn lại đi, dân đen vẫn nghèo đói Bay vơ vét vào, vinh thân phù gia Khắp nơi mặt dày “con ông cháu cha” Không có “phong bì” đừng mong công lý Bay chửi Mỹ sao bay xài… đồ Mỹ Từ áo quần, giày dép đến iphone?! Con cháu bay du học, ở lại luôn Chờ thẻ xanh, đi làm, vào quốc tịch Còn tụi bay khi ốm đau bệnh tật Sao không bám Nga, Tàu đặng thuốc thang? Hoặc qua anh em “thắm thiết” Bắc Hàn? Mà lại cậy trông vào bọn…tư bản? Còn nữa chớ, thằng Cuba bè bạn Một thời “đứa thức đứa ngủ” cùng nhau Canh giữ hoà bình cho khắp năm châu Giờ cả đám… ngủ quên hết rồi nhỉ? “Bạn” Trung Cộng, sát vai thời “chống Mỹ” “Mười Sáu Chữ Dzàng”, “Răng Lạnh Hở Môi” Năm 79, chúng quánh bay tơi bời Đau hơn hoạn, mà vẫn chưa sáng mắt!


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 156 Khi dịch Covid-Wuhan bùng phát Tụi bay câm mồm hổng dám kêu la Ukraine bị xâm lược bởi bọn Nga Bay hèn nhát bỏ phiếu trắng vì sợ Trung Cộng chiếm Hoàng,Trường Sa ngang dọc Tuyên bố “chủ quyền”, (bay... “quan ngại” chưa?) Phạm Văn Đồng ký văn bản khi xưa Là vết nhơ ngàn đời mãi xấu hổ Nhìn lại đi, ôi “thiên đường rực rỡ” “Đúng quy trình” nên xuống dốc thảm thê Bay thua cả Lào và Campuchia Bày đặt “tự sướng” đòi đuổi theo Thái, Nhật! Tỉnh lại đi, đám “Cuốc Hội” ngủ gật Tù nhân lương tâm vẫn bị tù đày Thủ Thiêm, Lộc Hưng, Đồng Tâm… còn đây Bay dỏng tai lên, mà nghe dân nguyền rủa Ngày tàn chế độ không còn xa nữa Chúng bay đừng hòng “gà cãi nước sôi” Khi bọn dân tao nổi cơn điên rồi Sẽ vặt lông lũ chúng mày, từng đứa … Má nói thiệt, tụi bay hết thuốc chữa Để lòng dân căm hận càng trào dâng Bay khôn hồn đừng trách bà già gân Không báo trước để bay ăn năn tội Mà tội tụi bay làm sao sạch nổi Chồng chất bao đời hơn nước biển Đông Cải Cách Ruộng Đất, chia cắt non sông Vĩ tuyến 17, tang thương lịch sử


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 157 54- 75 hai lần sinh tử Má già rồi, truyền lại cho cháu con: Một khi tụi bay, cộng sản vẫn còn Thì Việt Nam mãi yếu hèn, nhu nhược Tổ sư cha bay! Giải phóng? Ai mượn? Để thân già này vẫn chẳng được yên? Giờ tao lên chùa, khấn vái tổ tiên Vặn cổ tụi bay, thoả lòng dân mơ ước! Edmonton, tháng 4/2023 KIM LOAN


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 158 THƯ GỬI CHỒNG CẢI TẠO Anh ạ, từ khi anh vắng nhà Hộ khẩu bốn người, nay còn ba Gạo châu củi quế, đời vất vả Thương lắm con thơ, tội mẹ già Sổ lương thực, mỗi người 9 ký Vừa gạo, vừa khoai, vừa bo bo Qua ngày đoạn tháng đời dâu bể Em chạy chợ trời, cũng tạm no Mua miếng thịt, mớ rau, khúc củi Xếp hàng cả ngày, vã mồ hôi Cô mậu dịch bán hàng phách lối Mặt xỉa mày sưng. Khổ thêm thôi Chắt chiu, dành dụm chờ thăm nuôi Tóp mỡ, tôm khô, nếp nấu xôi… Lệnh đổi tiền bất ngờ giáng xuống Mất hết gia tài rồi anh ơi Bạn bè, người thân ít gặp nhau Vì ai cũng đang mang nặng sầu Thỉnh thoảng nghe tin người “đi thoát” Mừng giùm họ, em lại ước ao Đánh tư sản, rồi kinh tế mới Xô đẩy bao thân phận lao đao Chết tức tưởi trên rừng dưới suối Em ngậm ngùi lo sợ mai sau Công an khu vực, mắt cú vọ Tạm trú tạm vắng, rình ngày đêm Mỗi tháng hội họp tổ dân phố Khủng bố tinh thần đám dân đen


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 159 Chân yếu tay mềm, nào yên thân Phải đi thuỷ lợi, phải đào kênh Con khóc, con đau cũng đành chịu Bởi vì “lao động là quang vinh” Mẹ già héo hon, rồi đổ bệnh “Xuyên tâm liên” uống mãi chẳng lành Mẹ xuôi tay một chiều mưa lạnh Hơi thở sắp tàn, kêu tên anh Và còn bao nhiêu điều khác nữa Em không thể kể hết ra đây Địa ngục trần gian đang vây bủa Đồng bào Miền Nam trong đắng cay Anh đọc thư này cẩn thận nha Công em dấu kỹ trong gói quà Quản giáo bắt được thì mệt đấy: Vợ phản động! Chồng đi mút mùa! Mai mốt em lại gửi thư “chui” Nói hết những cảnh khổ khắp nơi Anh cứ làm bộ “học tập tốt” Chờ đọc thư em kể chuyện đời Edmonton Tháng 4 Đen 2021 KIM LOAN


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 160 Ý HỢP TÂM ĐẦU LÀ ĐÔI TA Nhận thư anh, em đọc một mạch Chưa kịp cảm ơn người đưa tin Dân mình mến thương tù “cải tạo” Nhiệt tình chuyển giúp dù không quen Ý hợp tâm đầu, là đôi ta “Giải phóng” vào, tan cửa nát nhà Anh trong tù nhỏ, đành câm nín Tù lớn ngoài đời, em xông pha Tai hoạ ập xuống khắp Miền Nam Nào đâu một mình em gian nan Lá ngọc cành vàng, em đã trải Giờ phải đổi thay, em sẵn sàng Nên em đảm đang lắm anh ơi Sáng cơm nước xong, chạy chợ trời Bám trụ Nguyễn Thông, Huỳnh Thúc Kháng Vài hộp thuốc tây bán kiếm lời Họp tổ dân phố, em có mặt Gật gù “đường lối” với “chủ trương” Giơ tay “nhất trí” và “đồng ý” Tranh cãi làm gì. Thời nhiễu nhương Thuỷ lợi đắp đê, em không ngại Đạt “chỉ tiêu” vỡ đất, đào kinh Người ta làm sao, em làm vậy Để khỏi bị “kiểm điểm, phê bình” Đêm đêm giấc ngủ chưa tìm đến Em mở băng cũ nghe nhạc vàng Những tình khúc lãng mạn thời chiến Một thuở Sài Gòn em với anh


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 161 Ngày mai trở dậy, lại lo toan Chầu chực mua gạo, mua khoai lang Anh đừng lo sợ em vất vả Em đã biết “Cả Ngày Xếp Hàng” Em vui vì biết anh nơi ấy Không cúi đầu, không làm “ăng-ten” Không bán anh em, không nịnh bợ Giữa cuộc đổi đời, trắng thay đen Phút nghỉ ngơi trong giờ lao động Nhìn mây trời thương nhớ vợ, con Anh đã nuốt vào lòng tiếng khóc Buồn riêng và buồn chung nước non Khinh thường bọn quản giáo, cán ngố Dốt đặc cán mai, giỏi trả thù Ngạo mạn cười lũ khỉ lên phố Anh ung dung giữa chốn lao tù Đợi em nhé, lần thăm nuôi tới Mình lại gặp nhau, lén trao thơ Anh cứ giả vờ “học tập tốt” Thế giới bên ngoài để em lo Chồng ở một nơi, vợ một nơi Vẫn gần dù khoảng cách xa xôi Vẫn nhắn nhủ nhau cùng “phản động” Hai đứa mình thật là xứng đôi! Edmonton, Tháng Tư Đen 2021 KIM LOAN


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 162 ĐỔI NGHỀ THEO CUỘC ĐỔI ĐỜI Đổi đời đây là bước ngoặt tang thương của Miền Nam Việt Nam từ ngày 30/4/1975. Tôi không có ý thống kê hết các chuyện đổi nghề của dân Miền Nam, mà chỉ viết lại những gì tôi biết trong kiến thức hạn hẹp, bởi ngày “đổi đời” năm xưa ấy, tôi chỉ là cô bé 9 tuổi “ăn chưa no lo còn chưa tới”. Có thể nói, nhóm người đầu tiên “được” đổi nghề là các sỹ quan, công cán chính của chính quyền VNCH, từ những người oai hùng gìn giữ non sông đất nước, cho Miền Nam những năm tháng an bình, nay bỗng dưng trở thành tù nhân trong các trại “cải tạo” của “bên thắng cuộc”, một “nghề” bất đắc dĩ, đầy hờn tủi nghẹn ngào. Sở dĩ gọi là "nghề" vì chuyện trong nhà tôi, ông anh rể là sĩ quan đi "cải tạo", thằng con của anh ấy, là cháu ruột tôi, vào lớp Một, nhà trường gửi về bản khai lý lịch, tên bố tên mẹ và nghề nghiệp. Chị tôi điền lý lịch cho thằng bé, mặc dù lúc ấy chị đang chạy chợ trời, nhưng theo “kinh nghiệm” mấy chị hàng xóm thì không nên khai chợ trời, sẽ bị đánh giá là …tiểu tư sản, con mình sẽ bị trù dập, cho nên dù chẳng hiểu thằng bé 6 tuổi còn thò lò mũi xanh sẽ bị trù dập kiểu gì, chị bèn ghi là “nội trợ” cho an toàn. Còn phần nghề nghiệp bố thì để trống vì không biết khai thế nào. Đến lớp, cô giáo liền điền vào khoảng trống nghề nghiệp của bố nó là... "học tập cải tạo"! Mà nghề này còn sinh ra nhiều nghề khác cho những người tù, nào là chăn lợn, nuôi gà, trồng rau, nấu cám, đốn củi trên rừng. Lần đó tôi theo chị lên trại Thành Ông Năm thăm anh rể, anh ấy tặng vợ con và các em những chiếc vòng đeo tay, chiếc lược được chạm trổ rất xinh xắn do chính tay anh làm, anh bảo đó là "nghề" mới học trong trại tù. Tiếp theo là những vợ con, gia đình thân nhân của “bên thua cuộc” phải lao đao giữa thời buổi nhiễu nhương mà quân “giải phóng” đã biến xã hội thành vàng thau lẫn lộn. Vào “hợp tác xã” theo chủ trương của nhà nước, đan mây tre lá, tổ hợp mì sợi, kiếm không được bữa cơm no, nên người dân phải chạy chợ trời, một nghề mới cho nhiều gia đình. Xóm tôi có thím Ba, chồng là thiếu tá quân y đang trong tù “cải tạo”, một nách nuôi 4 đứa con thơ, thím cũng theo người ta ra chợ trời. Khổ thân, bao nhiêu năm lá ngọc cành vàng, nào biết buôn bán chi, thím cứ ngơ ngác đứng giữa khu thuốc Tây đường Nguyễn Thông, chẳng biết mời chào níu kéo khách, có khi bị bạn hàng tranh mối, chiều tối thím về nhà chẳng kiếm được đồng nào. Và chắc


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 163 chắn còn rất nhiều người cũng ở hoàn cảnh tương tự, rồi theo thời gian, vì kế mưu sinh, “nghề dạy nghề” mà bám trụ được chờ trời cũng như chợ đời, chờ ngày chồng trở về. Dù sao nhóm người này cũng còn may mắn hơn những gia đình khác, bị chính quyền ép đi kinh tế mới, làm ruộng vườn trong điều kiện khắc nghiệt đói kém, một “nghề” kinh hoàng, thậm chí còn có nhiều người không vượt qua cơn sốt rét, gửi thân xác nơi rừng thiêng nước độc. Số còn lại, trở về thành phố kẻ may mắn thì còn có nhà, không thì vô gia cư và không có hộ khẩu. Họ gia nhập đội ngũ chạy xích lô, bơm vá xe đạp, mở hàng quán lề đường, thậm chí là bán vé số đắp đổi qua ngày. (Mấy “nghề” này cũng là nghề của một số sĩ quạn đi “cải tạo” về trong cơn bĩ cực mong ngày ...thái lai). Thuở ấy, khách đi xích lô chẳng lạ gì nếu đôi khi gặp người đạp xích lô là giáo sư của chính quyền cũ, nói Tiếng Anh lưu loát, hoặc là những sĩ quan VNCH trở về từ những năm tù “cải tạo”. Họ nhẫn nại chịu đựng từ nhà tù nhỏ đến nhà tù lớn ngoài xã hội. Cướp Miền Nam chưa được bao lâu, các cuộc đổi tiền liên tục giáng xuống, cuộc sống càng thêm khó khăn và với chính sách ngăn sông cấm chợ, nghề đi buôn được các bà các cô, kể cả các ông nhắm tới. Buôn gạo, thịt, đường, nước mắm, thuốc lá.... tóm lại là buôn đủ thứ trên đời, mua hàng từ vùng này mang qua vùng khác bán kiếm lời, từ miền Tây hay từ biên giới Campuchia mang về Sài Gòn. Người ta còn đi xa hơn, phong trào đi buôn Bắc Nam rầm rộ vì ngày ấy vé xe lửa còn trong thời bao cấp, giá rẻ. Xóm tôi có cả một đội quân chuyên đi buôn kiểu này, người nọ rủ người kia, toàn là các bà hồi nào giờ nội trợ đảm đang bỗng… "đổi đời" thành những “tay lái buôn". Mua hàng từ Nam mang ra Bắc và mua hàng từ Bắc mang trở về miền Nam. Đi buôn trên những chuyến xe lửa mang tên Thống Nhất nối liền hai miền Nam- Bắc chẳng phải vì mừng vui "đoàn tụ", vì "thống nhất" nghĩa tình nhân dân hai miền mà chỉ vì miếng cơm manh áo đói rách tả tơi do cộng sản gây ra. Tiếp theo, khi toàn Miền Nam đang thấm mùi “giải phóng”, phong trào vượt biển bất chấp vô vàn hiểm nguy để chạy trốn khỏi thiên đường cộng sản, đi tìm tự do. Dĩ nhiên, đi vượt biên không phải là “nghề”, nhưng nó sản sinh ra những “nghề” của thời cuộc: nghề chợ trời bán đồ "linh tinh" bày vài món đồ cũ xập xệ tầm thường nhưng...mua gì cũng có, chỉ cần người mua kẻ bán nắm bắt được "ý đồ" của nhau, nào máy móc, la bàn đi biển, la bàn đi rừng, phục vụ cho


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 164 vượt biển vượt rừng đều có đủ, nghề dẫn mối vượt biên, nghề lái ghe “taxi” đưa người ra tàu lớn, nghề tổ chức vươt biên, nghề dạy tiếng Anh, không phải mở mang kiến thức ngoại ngữ như trước kia mà làm hành trang cho người đi xuất cảnh hay người chuẩn bị đi vượt biên, lo xa học hành cho biết vài chữ tiếng Anh tiếng Mỹ mà ăn nói với người ta. Giữa lúc phong trào vượt biên rầm rộ, cao điểm là năm 1979-1980, khi hải tặc hoành hành trên biển đông, có những chiếc ghe không bao giờ tới bến bờ vì hải tặc, vì tai nạn máy móc giữa biển. Ai biết được con số chính xác bao nhiêu người nằm lại nơi biển Đông vì không được “con nuôi má hay má cuôi con” mà là “con nuôi cá”?? "Ăn theo" phong trào này, “nghề” coi bói nảy sinh ào ào như nấm sau mưa, kịp thời phục vụ nhu cầu của bà con. Tôi cũng vài lần tháp tùng mấy bà mấy chị trong xóm, dù trong lòng chẳng tin, nhưng dù sao, các ông bà thầy bói cũng là điểm tựa tinh thần cho những người yếu bóng vía thêm niềm tin và ý chí, vì hầu như theo lời của thầy bói, ai cũng có số xuất ngoại, không thời điểm này thì thời điểm khác, chớ ngu gì nói chuyến đi thất bại, tàu chìm, thì ai còn đến xem bói, thất nghiệp mất miếng cơm sao, các ông bà thầy bói chỉ biết ăn ốc nói mò thôi mà! Thậm chí, còn có thầy bói...specialist "chuyên môn" nhìn hình là biết người trong hình còn sống hay đã chết, để …phục vụ “khách hàng” là những gia đình cho con cháu ra khơi nhưng không có tin tức gì. Chẳng biết thầy nói đúng hay sai, xóm tôi cũng có vài gia đình tìm đến, rồi về nhà hy vọng, đợi chờ, rồi mãi mãi vẫn là chờ đợi! Những chuyến tàu may mắn đến các trại tỵ nạn, rồi người tỵ nạn toả đi định cư các nước thứ ba, mà đông đảo nhất là nước Mỹ, lại hì hục đi học đi làm gửi quà về cho thân nhân có tiếp tài chánh cho những chuyến vượt biên tiếp theo, thế là có “nghề” mua đồ Mỹ bán lại, chợ trời bắt đầu khởi sắc. Chợ trời Nguyễn Thông, Huỳnh Thúc Kháng nổi tiếng "hàng ngoại, hàng Mỹ", dù rằng cũng có người lãnh đồ từ Canada, Pháp, Úc, nhưng hàng Mỹ vẫn chiếm đại đa số nên người ta gọi chung là "đồ Mỹ" cho tiện việc sổ sách, vả lại, cứ bảo “đồ Mỹ” thì bán được giá …cao hơn! Bên cạnh hàng hoá, thì nhu cầu tinh thần là nghe nhạc cũng rục rịch trở lại. Chợ trời Tạ Thu Thâu, nơi có địa điểm sang các băng nhạc hải ngoại tuồn về lén lút (vì nếu gửi qua các thùng quà sẽ bị tịch thu, nên đa số các tape từ các


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 165 nguồn tàu viễn dương, và dĩ nhiên cũng từ đám hải quan Việt Cộng, chúng tịch thu xong đem ra chợ trời bán). Nghề này cũng rất đắt hàng, tôi đã đến vài lần mua băng nhạc. Tiệm có hàng chục máy cassette làm việc sang băng liên tục. Nếu mình chọn cả tape thì giá khác, còn nếu chọn riêng từng bài của từng tape, gom lại thành 1 tape theo ý mình thì giá gấp đôi gấp ba, nhưng dân Sài Gòn mình chịu chơi lắm, tốn tiền để có tape nhạc đúng ý thì ngại gì. Nửa đêm sau một ngày chạy chợ trời, hoặc đi lao động đào kinh, hoặc nhức đầu từ các buổi họp tổ dân phố, người dân nghe ngóng tin tức từ đài VOA, BBC, rồi sau đó là nghe tape những bản nhạc Vàng thưở nào, để đi vào giấc mộng mị đẹp tươi. Cùng "họ" với nghề sang băng nhạc, có nghề cho thuê sách cũ, tức là sách của thời chính quyền VNCH. Tiệm sách cũng được nguỵ trang y như tiệm băng nhạc, để bên ngoài ít sách của cộng sản, nhưng nếu là mối quen, thì chủ nhà mới dẫn vào trong, cỡ nào loại nào cũng có, từ truyện dịch cho đến chuyện Việt, từ văn phong bà Tùng Long, Lệ Hằng, cho đến Duyên Anh, Phan Nhật Nam, Nhã Ca …đều có đủ, mà cho dù không có trong tiệm, chủ cũng hẹn khách quay lại, vì còn đang cho người khác mướn, hoặc đang đi liên hệ đầu mối khác. Đó là những nỗi buồn, mất mát của người dân miền Nam trong cuộc đổi đời từ 1975. May mắn thay, những người vượt biển được đi định cư ở các nước tự do dân chủ, nhiều nhất là nước Mỹ. Và càng may mắn thêm nữa, chương trình ODP, đặc biệt là chương trình rất nhân đạo của chính phủ Hoa Kỳ, là H.O, đã làm thay đổi hàng ngàn cuộc đời khi bước chân đến xứ tự do. Lại có những cuộc đổi đời và đổi nghề với bao nhiêu người Việt tỵ nạn và đoàn tụ gia đình tại Mỹ. Lớp thế hệ trung niên hay lớn tuổi ngày trước ở Việt Nam có thể là ông này bà kia vẫn miệt mài chăm chỉ làm việc dù nghề chân tay lao động hay học hỏi, kinh doanh tùy theo hoàn cảnh. Những người khi còn với chế độ Cộng Sản, vì lý lịch bị trù dập, hoàn cảnh nghèo khó vì Cộng Sản lừa đảo, không được trọn vẹn con đường học vấn, binh nghiệp, thì đất nước Hoa Kỳ đã mở ra những cơ hội thênh thang, tuyệt vời. Đây là những cuộc đổi nghề và đổi đời ngoạn mục, happy endings, để ngày nay con cháu của họ là những thế hệ lớn lên hay được sinh đẻ tại nước Mỹ được hưởng cuộc sống ấm no, học hành và làm việc trong những điều kiện tốt đẹp.


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 166 Cũng là đổi nghề sau cuộc đổi đời, nhưng cuộc đổi đời ở bên Mỹ (và các nước tự do khác) là đổi nghề theo hướng đi lên tương lai, còn đổi nghề bên “thiên đường xã hội chủ nghĩa” là đổi đi xuống (như xe xuống dốc không phanh), nhếch nhác, bệ rạc, thậm chí còn phải bán luôn đồ đạc, nhà cửa của …chính mình, mà hồi đó dân mình hay hài hước nói với nhau nghề “chà đồ nhôm”, tức là “chôm đồ nhà”, mới tạm đủ sống qua ngày! Bởi vậy chúng ta, những người Việt tỵ nạn Cộng Sản, không bao giờ quên, lý do tại sao chúng ta phải rời bỏ quê hương, và càng không quên những tháng ngày đen tối khi Miền Nam bị cưỡng chiếm, để rồi toàn dân Miền Nam trôi nổi, loạn lạc, vì mưu sinh, nhu cầu cơm áo, đã phải “đổi nghề theo cuộc đổi đời”! Còn biết bao nhiêu nghề khác nữa nhỉ, xin các bạn cùng liệt kê giúp tôi, để truyền lại cho thế hệ sau này, về tội ác của Cộng Sản Việt Nam, để cùng nhau nhắc nhớ nỗi đau của một đoạn đời lịch sử có tên Tháng Tư Đen! Edmonton, Tháng4 Đen 2022 KIMLOAN


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 167 Khắc Tên Nỗi Nhớ (Tranh vẽ của Họa Sĩ ViVi) Hè gục đầu chìm trong nắng lửa Tháng Tư về trời ngữa nghiêng xiêu Xác xơ thành phố chết tiêu điều Bầu mây xám giăng chiều Quốc cửa Chít khăn tang từ bữa người đi Ôm hận đêm thổn thức những gì Làn gió buốt cố ghì nỗi nhớ Mộng mị đời tình ngỡ bên nhau Rừng vẫn đó một màu xanh ngát Áo hoa người lộng hát trời cao Khắc tên ai tượng đá ngàn sau Lưu dấu tích một thời oai dũng Kim Oanh http://lethikimoanh9.blogspot.com


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 168 "Người ở lại Charlie" và Tình Huynh Đệ Chi Binh Mỹ-Việt Trịnh Bình An "Le goût du pain rompu entre camarades nous a fait accepter les valeurs de guerre." (Hương vị miếng bánh chia xẻ giữa đồng đội khiến chúng tôi phải nhìn nhận rằng chiến tranh cũng có cái đẹp của nó.) - Antoine de Saint-Exupéry Có những tình bạn do hợp tính mà thành, cũng có những tình bạn do ơn nghĩa mà kết, lại cũng có những tình bạn do đối mặt với cái chết mà nên. Tình bạn giữa những người lính thuộc loại thứ ba. 20 năm dài, thanh niên Hoa Kỳ và Nam Việt Nam đã cùng kề vai sát cánh trên cùng một chiến trường. Nhưng thực tình mà nói, đa số lính Mỹ và lính Việt không là bạn của nhau, giữa họ luôn có khoảng cách của dè chừng, của nghi kỵ, thậm chí so găng, tị hiềm. Tuy nhiên, vẫn có những trường hợp đặc biệt. Một trong số đó là mối giao tình của… Thiếu Tá John Joseph Duffy và Tiểu Đoàn 11 Nhẩy Dù. Nhà văn quân đội Phan Nhật Nam, trong bút ký chiến trường "Trên Đỉnh Charlie", kể lại tình bạn cảm động giữa John Duffy với những chiến hữu Mũ Đỏ: Lê Văn Mễ, Đoàn Phương Hải, Tô Phạm Liệu... Đại Đội 2 báo cáo đang mất thêm một "khúc ruột". Mễ im lặng dỡ nón sắt ra khỏi đầu. "No hesitation, the best way, Sir?" Viên cố vấn trưởng, thiếu tá Lực Lượng Đặc Biệt, người quấn băng lỗ chỗ. Anh bị thương ba nơi nhưng quyết ở lại với Tiểu Đoàn. Viên cố vấn hiểu được phút giây nghiêm trọng của Mễ, với sự kính phục, anh góp ý kiến, lần đầu tiên trong đời, anh gọi người cùng cấp bực bằng "Sir", một viên thiếu tá Việt Nam… Người cố vấn Mỹ được toán lính dù Việt ưu ái đặt cho cái tên "Đỗ Phủ" dù trông anh chẳng chút nào giống nhà thơ đời Đường. "Kêu thằng Đỗ Phủ đến tao, Hải!" Mễ kêu,"Duffy come here!" Viên thiếu tá cố vấn đang đi sau Hải và Liệu, nghe kêu, mỉm cười bước lại. Ba lần bị thương, bốn ngày chiến đấu không ăn, ngủ, Duffy vẫn "cứng" như một khối thép, đầu đội mũ đi rừng, khẩu M.18 đặt ngang hông, tự tin và bình thản như một ý chí không lay chuyển.


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 169 "Tiên sư cha thằng này! 'Dure' cả hồn lẫn xác: Number One!" Liệu nói với Hải khi Duffy bước nhanh để lên gặp Mễ. Anh chàng hiểu ý, mỉm cười: "Hello Doc.!" Trong phút chốc dường như hình ảnh khủng khiếp của bốn ngày căng cứng tan đi. Nắng cũng vừa đến, nắng đầu tiên của một ngày, lòng người lính “duỗi” ra theo độ ẩm của vệt ánh sáng. Sống được rồi vui biết bao nhiêu! "Đây nhé Duffy, vùng tập trung của mình, 113 bên trái phe ta bên trái cùng “move” lên. Mình làm một cái Lz (bãi đáp) xong “you” gọi “Tây” đem máy bay tới móc mình ra, OK?" "Okay. Will do!" Đỗ Phủ gật đầu lia lịa. "Very good! Very good! You’re the best commander!" Đỗ Phủ đưa ra một ngón tay lên trời để ca tụng Mễ. "C… Tao hay hơn nhiều, cú nầy bị “kẹt” mầy còn khen làm tao ngượng." Duffy không biết Mễ nói gì, nhe răng cười. Mễ cười theo… "Đỗ Phủ", cuối cùng, cũng bắt được liên lạc với một chiếc trực thăng Mỹ. Chạy tiếp, cộng quân chạy theo bén gót. Mễ, Hải dẫn đầu, Duffy bọc hậu với khẩu M.18. Cứ chạy về hướng đông. Chiếc trực thăng quay trở lại. Người “Tây” Pilot này cũng can trường, nhưng thật ra đó là “lệnh” của Duffy: "Tôi gọi máy bay trực thăng Việt Nam không được, chỉ có các anh giúp tôi", Duffy nói với phi hành đoàn. "Ông là người Mỹ, ưu tiên đi trước!" – " Tôi đi, các cha "đếch" trở lại cứu các bạn Vietnam của tôi!" Duffy khôn và thật can đảm, vì nếu anh “dọt” chiếc trực thăng sẽ đi luôn, sức mấy trở lại! Thêm hai “líp”, toán của Mễ chỉ còn lại 6 người. "Okay! Think our time, my dears", Duffy vẫn cười tươi như không. Mễ im lặng. Những toán lính kia ai lo cho họ? Mình là người chỉ huy! Một tràng súng cách năm thước trong bụi rậm, Duffy bắn trả lại. Mễ và Hải chỉ có colt 45. “Đ.M. lần sau đi trận tôi mang theo một khẩu đại liên như thằng Django!" Nằm bẹp dí dưới cỏ, Hải còn "phọt" câu khôi hài. "F*! Mầy không xuống tao bắn mày", Duffy la như quạ với phi hành đoàn trực thăng. "Nhưng dưới anh không an toàn!?" – "Tao Thiếu Tá, lệnh mầy xuống!" Chiếc trực thăng được lệnh của Duffy đáp xuống. Đạn thù bắn rát quá. Vừa chạm được càng trực thăng thì Hải bị trúng đạn, rơi xuống đất. Phi công định cất bay lên, nhưng …


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 170 Duffy chỉa súng vào lưng gã pilot: "Quẹo lại, tao xuống, nó là bạn tao!" Duffy như con diều hâu nhảy từ trên trực thăng cách đất ba thước đang "hovering". Anh khều đuợc Hải… Cú nhảy cảm tử ngọan mục của "Đỗ Phủ" đã thành công. Hải được cứu sống! Đau đớn thay, người lính Mỹ xạ thủ của phi hành đoàn không may mắn như thế. Thiếu Tá Đoàn Phương Hải kể lại... Tiếng trực thăng trên đầu làm tôi vụt đứng lên bằng bàn chân trái. Tôi giơ cao tay, miệng hét lớn. Tôi không thể tin, mồm tôi há to, mắt mở lớn. Trực thăng sà xuống bãi cỏ. Duffy giơ hai tay nắm chặt dây đạn và một tay tôi, rồi kéo mạnh tôi lên. Máy bay vút lên với một loạt đạn bắn trúng thân tàu. Chiếc trực thăng nghiêng một bên rồi bay thẳng. Đột nhiên, máu phun có vòi từ anh xạ thủ đại liên người Mỹ làm ướt mặt tôi và Duffy. Mễ kéo tôi vào giữa thân tàu khi nửa người tôi và hai chân còn đong đưa ngoài không khí. Duffy chồm tới bịt chặt vết thương trên ngực anh xạ thủ đại liên. Nằm trên sàn tàu, tôi không thể tưởng và không thể tin tôi còn sống trước tình chiến hữu cao cả của hai người lính ở hai đất nước khác nhau. Duffy ôm lấy tôi, có một chút nghẹn ngào trong khoé mắt… Vì vết thương quá nặng, anh xạ thủ đại liên Mỹ đã qua đời, anh phi công phụ đang gục đầu bên cửa máy bay với vết thương ở tay. Khi về đến trạm cứu thương, tôi mới biết anh xạ thủ đại liên Mỹ đã hết nhiệm kỳ, ngày mai anh sẽ về Hoa Kỳ. Anh đang có mặt trên trực thăng thì vô tình chiếc máy bay nhận được lệnh vào bốc tụi tôi. Ðịnh mệnh thật trớ trêu! *** Cái tên "Đỗ Phủ", thật ra, cũng rất có lý. Dĩ nhiên, "Đỗ Phủ" nghe từa tựa như "Đấp-Phi", nhưng chàng lính Mỹ can trường ấy , thật ra, cũng rất thích… làm thơ! Tuyển tập thơ "The Battle of Charlie" được Thiếu Tá Hoa Kỳ John Duffy dành tặng chiến hữu với những dòng chữ trang trọng: "To the survivors of the battle for "Charlie" – the toughest paratroopers that I've had the honor to serve with in battle." (Dành tặng cho những người sống sót trong trận "Charlie"- Những người lính Nhảy Dù can đảm nhất mà tôi đã có vinh dự phục vụ trên chiến trường.)


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 171 The Rear Guard (Me Van Le and John Duffy) The paratroopers are pulling back, Major Hai Doan is leading them. They are spent, out of ammunition, Many wounded, all hungry and thirsty. I'll cover the withdrawal with air. The Cobra gunships are flying above us. I'll use them to disrupt the enemy. I'll work them close to cover the break-out. The men have fought and died in the trenches. They have stopped the NVA for two weeks. No one could've expected more from them. Nothing more can be done, except to save them. "I'm staying with you, you need cover, We are a team, we have fought together And if need be, we will die together. That may be the cost of saving our troopers." Bọc Hậu (Lê Văn Mễ và John Duffy) Toán lính Dù rút quân, Thiếu Tá Đoàn (Phương) Hải dẫn đầu. Người mệt lả, súng cạn đạn, Nhiều bị thương. Đói và khát tất cả. Tôi bay tới các bạn đây. Cobra trên đầu súng máy dòn vang. Tôi đang chặn địch ở đây, Tôi bắn chúng cho các bạn thoát đây.


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 172 Họ đã chiến đấu và đã chết trong chiến hào. Họ đã chặn đứng cộng quân suốt hai tuần lễ. Còn muốn gì thêm ở họ nữa sao? Còn làm gì thêm được nữa sao? Ngoại trừ... hãy cứu lấy họ. "Tao ở lại với mày, mày cần có người bọc hậu. Tụi mình là một "team" kia mà. Đã cùng nhau cùng chiến, Nếu cần, sẽ cùng nhau cùng chết. Giá phải trả để bảo vệ lính của mình, đúng không?" *** Courage (Doctor To Pham Lieu Cross of Gallantry w/Palm) The Doc has been shot at. Oh, Lord! He has his gun out, Sighting, Aiming, and Shooting At a cannon with a forty-five. He is hit and down, But not for long, Back up again, Sighting, Aiming, Shooting. Trying to knock out a cannon With his forty-five. God, isn't he ridiculous? But he has courage. ***


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 173 Can Trường (Bác Sĩ Tô Phạm Liệu Huy Chương Anh Dũng Bội Tinh với Nhành Dương Liễu) Đốc-Tờ bị bắn trúng rồi. Ôi, Chúa ơi! Vậy mà còn rút súng ra, Ngó, Ngắm, rồi Bắn Một cái cà-nông với khẩu 45! Lại trúng đạn, té nhào. Nhưng không có lâu, Lại đứng lên, Ngó, Ngắm, Bắn... Tính hạ một khẩu đại bác Bằng cây súng ngắn 45, Chúa ơi! Bộ ổng khùng rồi chắc? Mà, cũng thiệt là can trường ha! *** Trong tác phẩm "Terre des hommes" (Đất Người), nhà văn Antoine de SaintExupéry viết: Dans un monde devenu désert, nous avions soif de retrouver des camarades : le goût du pain rompu entre camarades nous a fait accepter les valeurs de guerre. Mais nous n’avons pas besoin de la guerre pour trouver la chaleur des épaules voisines dans une course vers le même but. La guerre nous trompe. La haine n’ajoute rien à l’exaltation de la course. (Trong một thế giới trở nên khô cằn, chúng tôi khát khao có được đồng đội: Hương vị miếng bánh chia xẻ giữa đồng đội khiến chúng tôi phải nhìn nhận rằng chiến tranh cũng có cái đẹp của nó. Nhưng chúng tôi không cần chiến tranh để tìm thấy hơi ấm của những bờ vai cận kề trong cuộc chạy đua hướng tới cùng một mục tiêu. Chiến tranh lừa dối chúng ta. Hận thù không làm tăng thêm sự phấn kích cho cuộc đua.)


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 174 Những thanh niên Mỹ Việt, phơi phới thanh xuân, phơi phới hào khí, nào biết gì là hận thù, gì là chiến tranh, cho tới khi đụng trận... Hỏi tại sao họ tìm được nhau trong những giờ phút nghiệt ngã nhất? Rồi có một ngày chinh chiến tàn... Tôi, một người ngoài cuộc, lật lại những trang lưu huyết sử, chẳng nghe thù hận, chẳng thấy chiến tranh, chỉ thấy miên man tình thâm nghĩa trọng. Vượt không gian, vượt thời gian, như lời Duffy-Đỗ Phủ tâm sự: "Our friendship is still alive and solid, even as we age." *** Trịnh Bình An (Những ngày giao tranh khốc liệt tại Ukraine 03/2022) Tài liệu tham khảo: Tiểu Sử Tiểu Đoàn 11 Nhảy Dù https://nhaydu.com/index_83hg_files/main_files/tieudoan11.htm "Tô Phạm Liệu: Người Trở Lại Charlie" - Phạm Anh Dũng https://www.svqy.org/charlie.html Trận chiến khốc liệt tại cụm phòng tuyến Charlie, tỉnh Kontum, từ 11 đến 14 tháng 4/1972 giữa Tiểu Đoàn 11 Nhảy Dù (có biệt dang "Song Kiếm Trấn Ải") và Sư Đoàn 320A Bắc Việt tấn công với đại pháo và chiến xa. Cuối cùng, Tiểu Đoàn 11 đã phá vòng vây. Một nhóm được trực thăng bốc đi thoát. Một số khác chạy bộ băng rừng về. "Trên Đỉnh Charlie" - Phan Nhật Nam https://baovecovang2012.wordpress.com/2021/12/09/nhung-ngay-dai-tren-que-huong/11/ "20 Năm Chiến Sự - Binh Chủng Nhảy Dù" - Võ Trung Tín & Nguyễn Hữu Viên http://nhaydu.com/index_83hg_files/left_files/T-Chien/1972MuaHedoLua-MatranTayNguyen.pdf "Góc Biển Chân Trời: Máu Lửa... Charlie" - Đoàn Phương Hải http://doanket.orgfree.com/quansu/charlie.html "The Battle of 'Charlie'" - John Joseph Duffy https://epoetryworld.com/page.php?groupingID=miscellaneous5


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 175 Nguyên văn câu nói của "nhà thơ quân đội" John Duffy-Đỗ Phủ trong email trao đổi với người viết (ngày 20/3/2022): "On "Charlie", we trusted and relied on each other totally. That is how we worked together, we were all paratroopers. Our friendship is still alive and solid, even as we age." (Tại "Charlie", chúng tôi đã toàn tâm toàn ý tin tưởng lẫn nhau và nương tựa vào nhau. Đó chính là cách chúng tôi cùng nhau làm việc, chúng tôi là những người lính Dù. Ngay cả khi tuổi đời chồng chất, Tình Bạn của chúng tôi vẫn luôn ở đó và vẫn mãi như thế.)


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 176


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 177 TÀ ÁO EM XƯA Tuy cách biệt vẫn thương tà áo trắng, Tháng tư nào vương vấn giọt châu sa! Khóc chia ly nhòa ánh mắt mặn mà, Còn đâu nữa sân trường cùng tắm nắng… Ta vẫn nhớ con đường xưa im ắng, Giờ mình em vẫn nhẹ bước đơn côi. Xa quê nghèo ta nhớ mãi em thôi, Hồn câm nín thương về nàng áo trắng… Có những buổi thả hồn về xóm vắng, Lòng mơ màng tìm lại dấu cố nhân. Trót lưu vong trôi giạt kiếp phong trần, Luôn nhớ mãi tình ban sơ trong trắng… Hơn nửa kiếp người ôm buồn canh cánh, Tuổi xuân qua phải tập sống cảnh già, Lòng bâng khuâng ngâm…'‘Dạ Khúc Chiều Tà’’ Cho vơi bớt nhớ thương tà áo trắng… Nông gia hai lúa NJ Để tưởng nhớ tháng Tư 1975


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 178 NGÀN DẶM RA ĐI Nước non ngàn dặm ra đi Quê hương đâu nỗi biệt ly thuở giờ Giang sơn dải núi mịt mờ Dòng thơ suối nhạc lặng lờ nơi nao Một mùa âm hưởng lên cao Xa đưa tiếng quốc gọi vào đêm sương Tình nào tấu khúc ly hương Hồn hoa chia biệt còn vương cõi lòng Bên đèn một bóng mông lung Chông gai sờn gấu áo hồng tiểu thơ Gót son rạn nứt niềm mơ Bôn ba lệ nhỏ xót bờ bến xưa Lê Mỹ Hoàn


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 179 CƠN BÃO THÁNG TƯ Ngoài kia gió lộng rít từng cơn Như thể trong đêm nỗi tiếc hờn Những tưởng thanh âm từ ảo mộng Nghe chừng đồng vọng mới chiều hôm Hồn người tử sĩ còn thao thức Nước mắt non sông mãi chập chờn Bão táp tháng Tư thầm réo gọi Lòng ta quê cũ thuở vàng son. Lê Mỹ Hoàn


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 180 NGỒI Ở QUÁN GIVRAL Ngồi ở quán Givral, anh nhìn thấy em trên đường phố, những tà áo mềm mại tung tăng như đàn bướm. Một buổi sáng bình yên, anh trở về từ chiến trận, ly cà phê tỏa khói, mùi thơm thành phố và những êm đềm của tuổi ấu thơ, anh nhớ tất cả qua làn khói thuốc, ôm ấp màu tóc em trong đó. Có bạn bè chung quanh, nhưng bao nhiêu người như một, một tâm tình gặp gỡ, ôn cố, rồi chia phôi, nhấp cạn giọt đắng cuối cùng, sao vội quá. Tà áo bay trong mắt người đối diện, khói của màu mắt xa xăm. Lại nghĩ đến những chuyến đi về, còn và mất, khói chơi vơi như khói chiều. Ngồi ở quán Givral, một buổi sáng hay một buổi chiều, ấm áp từng giây gặp gỡ, mắt lạc thần một buổi sang đông. Ngồi ở quán Givral, chờ gặp gỡ ngày cuối cùng, những bạn bè những bốn vùng chiến thuật, mắt em thăm thẳm xa xôi trong niềm nhung nhớ. Mai anh đi, mai tôi đi, gặp lại nhé một ngày, hay bàn ghế sẽ trống trơn, Ly cà phê nhỏ giọt buồn chờ ai nữa hay không, thành phố thơm ngát, vắng bóng người. Ngồi ở quán Givral, mùa Đông Sàigòn không lạnh lắm, bản luân vũ xếp bút nghiên âm thầm tiếp nối. Mùa Đông lạnh ở nơi rất xa. Lê Mỹ Hoàn


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 181 30 THÁNG 4 - THƯƠNG TIẾC VIỆT NAM Tháng 4 lại về. Bao nhớ thương cho đất nước Việt Nam bị cưỡng chiếm từ Tháng 4, 1975. Xin đi ngược về quá khứ. Với Hiệp định Geneve 20 tháng 7 năm1954, nước Việt Nam bị chia đôi, lấy vĩ tuyến 17 làm ranh giới. Phía bắc là của Cộng Sản. Phía nam là phần đất tự do. Năm 1956 toàn dân miền Nam bầu cử tổng thống hợp hiến và hợp pháp. Tổng thống Ngô Đình Diệm đắc cử và thành lập nền Đệ Nhất Cộng Hoà. Nhưng, Việt Cộng đã chiêu dụ một số người tập kết ra miền Bắc và tiếp tục mưu đồ cướp chiếm miền Nam. Việt Cộng cũng gài người ở lại để âm mưu đánh phá miền Nam. Trong lúc này miền Nam lo thành lập chính phủ Việt Nam Cộng Hoà. Một chính phủ chủ trương tự do. Vào những năm đầu, tuy gặp khó khăn vì còn phôi thai, nhưng đời sống người dân tương đối khá hơn Miền Bắc về mọi phương diện. Ít nhất người dân được hưởng không khí tự do. Từ năm 1956, xã hội miền Nam tiến triển tốt đẹp về quân sự và dân sự. Miền nam thành lập chính quyền. Với guồng máy hành chánh, kinh tế, và giáo dục theo chính thể Cộng Hòa. Các trường đại học được mở rộng. Nông dân được cấp đất và nông cụ để khai phá ruộng vườn. Kinh tế thương mại theo tự do tư bản. Nông sản thu hoạch được là của người dân, thuộc quyền xử dụng của người dân. Từ những thành phố nhỏ đến thủ đô Saigon, dân chúng buôn bán sinh sống hoàn toàn tự do phát triển. Tài sản riêng của người dân được tôn trọng. Một đất nước đang cố gắng tham gia vào cộng đồng thế giới từ năm 1960 và kiêm luôn vai trò là thành trì ngăn chận làn sóng CS tại Đông Nam Á từ năm 1956 đến 1975. Trong lúc miền Nam lo cho đời sống dân chúng, thì miền Bắc, từ năm 1958 , bộ mặt lừa dối của CS núp dưới danh nghĩa Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, để đánh phá với chủ tâm cướp luôn miền Nam. Một điều đáng buồn là có nhiều người trí thức đã lầm lạc theo Việt Cộng giúp đánh phá miền Nam trên mọi mặt từ văn hoá, tư tưởng, đến quân sự. Những cuộc đánh phá giết chóc trên đất Nam từ năm 1960 kéo dài thật nghiệt ngã. Bao nhiêu chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa và dân chúng đã hy sinh cùng với binh lính và sĩ quan Đồng Minh, nhiều nhất là Hoa Kỳ. Sử sách đã ghi công những trận chiến anh hùng như An Lộc, Huế, Đồi Charlie, cổ thành Quảng Trị, v.v. Cuộc tàn sát dân chúng khi tấn công vào Huế năm1968, Tết Mậu Thân, đã thảm sát trên năm ngàn người và người chết bị chôn chung trong nhiều nấm mồ tập thể. Việt Công vừa đánh cướp đất vừa lừa dối nhân dân và lừa dối thế giới. Không tàn ác không lừa dối không phải là Cộng Sản. Hậu quả đưa đến Hiệp Định Paris 1973. Mỹ ngừng viện trợ quân sự và rút quân. Không súng đạn, không xăng quân đội VNCH vẫn can đảm tiếp tục chiến đấu với những vũ khí còn lại. Những cuộc đánh phá tàn bạo vẫn tiếp diễn. Rồi ngày 30 tháng 4, 1975. Đài Phát Thanh đã tung ra bài White Christimas như là một ám hiệu. Quân đội Hoa Kỳ đã rút đi. Những người quân nhân và dân chính Mỹ cuối cùng đã rút đi bởi những chiếc trực thăng treo trên nóc Toà Đại Sứ Hoa Kỳ.


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 182 Buổi sáng 30 tháng 4, 1975 . Đài Phát Thanh phát lời của Đại tướng Dương Văn Minh đại diện Chính Phủ miền Nam tuyên bố đầu hàng vô điều kiện. Không chỉ những người lính đã buông súng, tôi người viết,cũng là nhân chứng của ngày lịch sử đó. Những tiếng đạibác vọng lại từ Vùng Bốn Chiến thuật, từ vòng đai nới rộng của thủ đô Sài gòn. Những tiếng súng tử thủ có cả tiếng súng tự sát của nhiều tướng lãnh và nhiều sĩ quan, binh sĩ VNCH. Xin nghiêng mình ghi ơn các chiến sĩ VNCH. Các anh không thua trận chiến. Các Anh những người chiến đấu cho Tự Do đã bị bắt buộc buông súng. Thế hệ người văn minh trung trực đã thua đoàn người rừng rú, hèn hạ, tàn ác, đám người chuyên lừa đảo. Trò lừa đảo và tàn ác của VC đã áp lên toàn miền nam. Các anh chiến sĩ VNCH bị lừa dối đi học tập 10 ngày. VC Nói láo một cách hèn hạ. Một chế độ tù đày nghiệt ngã dã man, có nhiều người bị tù đến 16 năm. Bao nhiêu người đã bỏ mình trong các trai tù Cải Tạo. Bện cạnh đó, tại thành phố và các tỉnh, Việt Cộng đã lên chiêu bài kiểm kê tài sản của người dân. Nói rõ hơn là ăn cướp nhà và cướp tài sản của toàn dân.Chồng đi cải tạo. Trong nhà chỉ còn lại đàn bà và trẻ con đã bị cướp nhà, đuổi ra sống trong vùng Kinh Tế Mới. Họ chết trên đồng hoang vì không có nước và thức ăn. Những vùng kinh tế mới đã biến thành những vùng đồi khô, xương trắng. Dân chúng đã bắt đầu vượt biên tìm tự do, bất chấp nguy hiểm. Bao nhiều người đã chết trên biển cả.Cán bộ VC cướp nhà cướp tài sản và tham nhũng khắp nơi, trở thành giàu có và sống xa hoa. Luân lý không còn.Lương tâm con người biến mất. Nhiều phu nữ và trẻ em đã bán mình trong những cuộc truy lạc chỉ để kiếm miếng ăn. Nhà nước chiếm đất thành phố để cho ngoại quốc vào kinh doanh. Bên cạnh đó là những xóm trọ của công nhân nghèo. Ngoài thành phố dân đen phải sống trong những nghĩa địa. Sự lừa dối đê hèn của CS đã thắng tầng lớp người có học, có nhân tâm của chế độ Viêt Nam Cộng Hoà. Một quân đội với hải lục không quân tinh nhuệ, với tinh thần cương quyết bảo vệ lãnh thổ Việt Nam Cộng Hoà đã bị cưỡng bức chết tức tưởi vì quyền lợi riêng tư khi tham chiến vào Việt Nam. Có bao giờ nước Mỹ nhìn lại về cái chết của cả một Dân Tộc Việt Nam không? Xã hội Việt Nam sau hơn 48 năm đã biến thành một xã hội trong đó con người đã bỏ mất nhân phẩm chỉ để sống còn dưới chế độ Cộng Sản. Nước Mỹ và thế giới nghĩ gì về hàng triệu chiến sĩ và nhân dân Việt Nam Cộng Hoà đã hy sinh trong cuộc chiến này! Những thanh niên, từ tuổi 24 đến 40 đã chiến đấu anh dung và đã hy sinh cho cuộc bảo vệ lý tưởng tự do của Miền Nam. Trong đó có nhiều người đã là thương phế binh, tật nguyền đói khổ đang sống vất vưởng trong nước. Bao nhiêu hy sinh và nước mắt. Bây giờ chỉ còn lại Tháng Tư Buồn. Lê Nguyễn Nga Tháng 4 2022


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 183 NON NƯỚC MỘT LÒNG Ra đi hẹn một ngày về Bởi vì nước đã hẹn thề cùng non Cùng chung nòi giốngTiên Rồng Ngàn ngàn năm trước mẹ bồng bế con Tìm đường ra cửa suối nguồn Thuận buồm xuôi xuống nước dòng biển Nam Sông ngòi suối rạch ngút ngàn Dốc lòng xây dựng giang san một nhà Nước bao quanh dải sơn hà Đất lành chim đậu thuận hòa thuyền ghe Lời chung ước nguyện câu thề Đóng thuyền ra biển đi về có nhau Còn cha lên tận rừng sâu Cùng con cái dựng địa đầu quan san Gian lao gió núi mưa ngàn Phá rừng lập ấp cư an dân lành Mặc dù cách trở non xanh Núi Cha biển Mẹ xây thành non sông Non non nước nước một lòng Lời thề vang vọng vẫn còn ngàn năm Cộng nô giày xéo giang san Con con cái cái thân mang dặm trường Nước thề non hẹn vấn vương Tình sâu như biển nước thương non về Muôn phương đã sẵn kết bè Trở về xưa đám hội hè cái con Sông Hương, Giòng Cửu, Sông Hồng Chảy qua non nước sạch giòng cộng nô Lê Mỹ Hoàn


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 184 GIÃ TỪ SÔNG CỬU Giã từ dòng sông Cửu Ra đi lòng nặng trĩu Ta khởi hành đi đâu Lòng ta nào thấu hiểu Giã từ xin giã từ Lòng đất nước ưu tư Khổ ải và rên xiết Trong chế độ lao tù Và biết bao thương yêu Còn để lại rất nhiều Quanh bờ đê đất mẹ Dãi nắng mưa mỗi chiều Chén cơm không đủ no Đâu hai chữ tự do Dòng sông ơi giã biệt Kỷ niệm lòng tha thiết Biển trời mây mênh mông Lao đao sóng chập chùng Nơi phương trời xa xăm Dòng sông nào ta đến Cửu Long giang lững lờ Xuôi bến bờ hư vô Xuôi ta dời một kiếp Chênh vênh giữa đôi bờ Lê Mỹ Hoàn


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 185 BUỒN THÁNG TƯ Buồn em ngủ say trên phố Mùa Hạ im lìm nắng đổ ban trưa Quê nhà buồn mấy tháng Tư Còn mây mùa hạn, sông đùa nét nhăn Buồn em nỗi chết băn khoăn Hằn trên đường phố, hằn ngang xác người Hằn tim tự do rã rời Vừa như đánh mất một thời thênh thang Buồn lên con phố thay tên Nghe sao lạ lẫm chập chờn như xa Ve sầu rả rích tiếng ca Ru đêm còn ngủ quê nhà xa xôi Buồn lên khăn chít tháng Tư Chít lên phủ tiếng buồn như hòa bình Còn đây lẫn tiếng khóc cười Lòng nghe đã tủi hờn rồi trăm năm. Lê Mỹ Hoàn


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 186 ĐÃ ĐẾN THÁNG TƯ Mới đây đã đến tháng Tư rồi Buồn bã vào ra đứng lại ngồi Một thuở quê xưa tràn mạch sống Mấy thu nơi cũ cạn nguồn vui Trông trời cánh nhạn nghiêng đầu núi Nhớ cảnh con thuyền lạc giữa khơi Ai chở thời gian xa bất tận Lệ như còn mặn chát bờ môi Tháng Tư lại đến chân vừa bước Một chút mưa bay thấm lạnh hồn Ôi mối sầu em sao mãi ướt Trên vai anh bao tháng Tư buồn Tháng Tư tờ lịch vừa mới xé Mặt đất vẫn còn loang nỗi đau Biển chẳng nguôi sóng sầu đáy nước Tình đầu ai mộng gặp kiếp mai. Lê Mỹ Hoàn


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 187 THÁNG TƯ Tháng Tư còn chưa vơi mùa hận Lệ đầy sương tuyết buốt thâm da Cánh tay thả suốt buồm nương gió Biển trời xa lạ hải âu qua Tháng Tư qua rung mãi hồi chuông Nước mắt, tim người giữa biển đông Nước mất rồi quê hương yêu dấu Đại dương đang cuộn trước sóng đầu Người ơi, dòng lệ của tháng Tư Tim tôi thổn thức mối tình thơ Áo anh lính chiến pha màu trận Tay nắm bàn tay dưới bóng cờ Tôi hỏi người đi, người ở lại Nơi nào non nước cũ năm xưa Làm sao tới bến, sao cùng hẹn Một nước non xưa, một cõi bờ Về mãi nơi đây hồn xứ mẹ Lúa vàng ươm mộng thuở yêu đương Ánh sáng tự do tràn sông núi Một dải non sông thấm tấc lòng. Lê Mỹ Hoàn


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 188 TRANG THƠ TƯỞNG NIỆM : 30/ 04/ 1975 —> 30/ 04/ 2024 Tháng Ba qua đến Tháng Tư, người Việt Nam dù đã định cư ở hải ngoại hay còn lại trong nước, không khỏi ngậm ngùi khi nhớ lại những ngày tháng nầy…Bao nhiêu tang thương, kinh hoàng, chết chóc không thể tả hết... Nhiều người dân, người lính may mắn sống còn, vượt qua được Quốc nạn, và đến nay, dù kẻ còn người mất, không ai bảo ai, hình như cơn gió của những ngày nầy vẫn âm thầm thổi, mang nỗi niềm cay đắng, xót xa lẫn bi thương đến cho chúng ta, làm KimPhú không khỏi động tâm. Dù đã 49 năm trôi qua…những thước phim cũ chắc không thể xóa nhòa trong tâm tưởng của nhiều người… Dù thế giới đã trải qua đại dịch khủng khiếp của thế kỷ, nhưng thiên tai địch họa chiến tranh vẫn đang tiếp tục gieo rắc khổ đau cho nhân loại khắp nơi… Dù con người hầu như có lúc cạn khô nước mắt…


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 189 Dù không thiếu lòng kính trọng đồng cảm, chia xẻ tinh thần và vật chất với đồng loại , cũng không thể nào khỏa lấp trọn vẹn sự đau khổ của những kiếp con người… Mỗi lần đọc lại những bài viết về những vị anh hùng vị quốc vong thân…Ngũ Hổ Tướng cùng các cấp Sĩ quan lẫn Binh lính đã anh dũng tuẫn tiết trước nỗi nhục mất nước vì lòng không cam…là Kim Phú nghe thật ngậm ngùi đau xót lẫn kính phục, có lẽ chưa có một dân tộc nào mà khi mất Nước mất Thành mất Binh chủng mà có nhiều vị đã dùng cái chết để đền đáp nợ Sơn hà, cá nhân hay tập thể, hoặc cả gia đình...khi phẫn uất phải buông súng giải giáp theo thượng lệnh, xem như mình cũng được vinh dự chết trên chiến trường vì bảo vệ giang sơn tổ quốc… Những lão Tướng quân, những người Lính, chỉ có ước mơ một cuộc sống bình dị khi trả xong nợ núi sông. Những góa phụ, chinh phụ của các quân nhân kiên cường bất khuất, lòng sao không khỏi hoài vọng sống an bình nơi Quê hương. Những Chiến sĩ trận vong, oan hồn uổng tử…xin hãy nương theo hương khói…xin hãy cùng chung niềm khắc khoải với người may mắn sống còn trong những ngày tháng nầy… Mấy năm trước, KimPhú xem được bài viết về lão Tướng Trần Bá Di, liêm khiết trong cuộc sống thanh bạch, từng ngẩng cao đầu cho dù trong ngục tù Cộng sản, hay tươi cười nhã nhặn, dùng sức tàn bán từng mỗi ly, que kem, thu về đồng bạc lẻ, tự lo toan cho cuộc sống khi còn sức lao động để có những đồng tiền trong sạch đầy tự hào và từ chối không hưởng tiền trợ cấp…thật đáng kính ngưỡng biết bao... Tướng Lê Minh Đảo với bài thơ “Nhớ Mẹ” viết từ trong tù được phổ nhạc làm lay động lòng hàng triệu trái tim của những người con…Trước khi mất, trăng trối xin không phủ Quốc Kỳ, vì thân chiến sĩ chẳng bỏ thây nơi trận mạc…Và ông từng được cựu quân nhân các cấp cử hành Lễ Tưởng Niệm trang trọng bên nước Úc. Không phải chúng ta cứ mãi bám theo quá khứ một thời vàng son của đất nước, nhưng trong tâm khảm mọi người…cho dù đang yên lành êm ấm hay còn vất vả bởi mưu sinh...làm sao khỏi ngậm ngùi khi đến thời khắc nầy của 49 năm xưa… Kim Phú không sao quên được, từng đọc bài viết về một vùng lửa đạn, người chồng là Lính Địa Phương Quân, gục ngã bên cây


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 190 súng, cạnh vợ và các con thơ…Người vợ Lính nầy không kịp có nước mắt khóc chồng, vì đạn thù bắn rát bên tai…đám trẻ kinh hoàng trong vòng rào kẽm gai cùng với mẹ và xác cha...chị đặt đứa bé còn đang bồng ngửa trên tay xuống chiến hào, cạnh anh chị nó, chị cầm súng của chồng, chiến đấu đến viên đạn cuối cùng, và rồi...quyết không để bị bắt sống, chị rút chốt lựu đạn, cùng chết với chồng con…Sao mà bi hùng, sao mà xót xa...nhưng ý chí của người vợ Lính nầy đáng khâm phục biết bao... Trên đường KimPhú đi tìm Ba các cháu đóng quân ở Căn cứ Hải Quân Mỹ Tho ngày 4 tháng 5/75 chưa thấy về…KimPhú gặp xác 2 người Lính VNCH, với quân trang đầy đủ, ruồi nhặng vo ve… Đã là sau ngày “Bị gãy súng bởi nhật lệnh đầu hàng”…mà còn mặc quân phục trong Thành phố Sài Gòn, hẳn hai Anh đã quyết định ra sao trước khi nằm phơi xác tại ngã tư Hai Bà Trưng/Phan Đình Phùng trước nhà đèn cạnh bìa rào sân vận động Phan Đình Phùng !!! …KimPhú thẫn thờ rồi lo sợ... Những điều mắt thấy, tai nghe, đọc tin tức…bảo sao KimPhú có thể xóa khỏi đầu óc mình dù gần nửa thế kỷ trôi qua… Mới 7, 8 tuổi đầu, hằng tuần Mẹ KimPhú đưa lên Quân Trường Thủ Đức thăm Ba đang thụ huấn. Đã theo Ba sống trong Doanh trại của Tiểu Đoàn 13 Đầu Trâu từ năm 1955...Đen nhẻm vì ngày dang nắng vớt lia thia trên con rạch sau Tiểu Đoàn, hái bông muồng, bắt chuồn chuồn, lượm trái so đủa…với các bạn là con đồng đội, con lính người Miên của Tiểu Đoàn, tối ngủ trên giường kê sát tủ sắt chứa đầy vũ khí đạn dược của đơn vị, được ru ngủ bằng tiếng tạch tạch sè sè của máy Truyền Tin phòng sát bên vách. Trên đầu giường Ba là khẩu súng lục, để trong bao thắt lưng đặt dưới gối. Nhiều đêm giữa giấc ngủ trẻ thơ, phải choàng thức vì tiếng chân chạy rầm rập...Ba nai nịt gọn gàng nhanh chóng, phát súng cho các bác các chú…và rồi Ba cấp tốc dẫn quân đi …và Mẹ lại ngồi bó gối cả đêm, mà Kim Phú cùng các em vẫn ngủ ngon lành... Tỉnh giấc giữa tranh tối tranh sáng, trên giường vẫn là Mẹ ngồi ngóng chờ Ba thấp thỏm âu lo… Ngày tháng cứ trôi…đêm đen cứ trôi trong tuổi thơ dại...lặp đi lặp lại hơn 2 năm trường…Làm sao có thể quên???


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 191 Sài Gòn nhốn nháo chộn rộn… xe cộ vất đầy đường…trong những ngày sau 30 Tháng Tư năm ấy…làm sao KimPhú có thể quên khi những ngày của Tháng Tư năm nay đang đến, dù đã 49 năm dài trôi qua !… Chúng ta may mắn sống sót, không phải là muốn lôi “cái bóng ma dĩ vãng” để tôn thờ, để bi lụy dầm dề…mà để ngậm ngùi với sự tồn vong của cả một Miền Nam thương yêu…để đồng cảm với người từng mất con, mất chồng, mất cha, hay mất đi một phần thân thể…Để những người đang còn sống, hoặc anh linh của những người Lính, người Dân đã nằm xuống trong những ngày ấy được chút ấm lòng…dù chỉ đơn sơ tấm chân tình và Nén Tâm Hương vọng tưởng ... Nguyễn Kim Phú TỔ QUỐC VIỆT NAM MUÔN ĐỜI BẤT DIỆT TỔ Hồng Lạc tự thuở xưa qua QUỐC biến vua tôi vẫn thuận hòa VIỆT Tướng hùng tâm gìn giữ nước NAM Vương tráng khí bảo an nhà MUÔN người mơ ước bình yên phận ĐỜI sống mong chờ rực rỡ hoa BẤT kể gian truân đồng quyết chí DIỆT bầy khuyển tặc hại quê cha ThanhSong ntkpHọa CA.Feb/17/2024


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 192 THÁNG BA GÃY SÚNG Xướng Bảy tuyết năm tao vẫn đợi chờ Ân tình góp nhặt dệt niềm mơ Tan hàng rã ngũ vì quân lệnh Buông súng lưu vong bởi cuộc cờ Nửa giấc thương quê hồn bải hoải Trọn tình tưởng nước trí ngu ngơ Hoài mong Tổ Quốc ngày tươi rạng Khắc khoải canh thâu dạ thẫn thờ ThanhSong ntkp CA. Mar/20/2024 THÁNG TƯ BUỒN Xướng Bốn chín năm qua thấm thía buồn Tháng Tư khắc khoải lệ sầu tuôn Thương ai gãy súng đành cam khổ Nhớ kẻ mang gông chẳng chịu luồn Thành bại anh hùng khôn nói đúng Nhục vinh quân tử khó bàn suôn Phận mình dông bão lùa trăm nẻo Vẫn tưởng quê hương vọng cội nguồn ThanhSong ntkp CA. Mar/28/2024


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 193


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 194 TƯỞNG NHỚ NGŨ HỔ TƯỚNG (Ngũ Thủ) (1) Thiếu Tướng NGUYỄN KHOA NAM Vị quốc vong thân nghĩa tận cùng! Giang sơn gấm vóc núi kề sông Thân cô chẳng thể gìn non nước Thế kiệt không sao giữ ruộng đồng Lính nể thanh cần mi ứa lệ Dân thương trí dũng mắt tuôn dòng Tâm hương tưởng niệm lòng trung hiếu Rạng rỡ muôn đời giống Lạc Long (2) Thiếu Tướng PHẠM VĂN PHÚ Tướng lãnh Hà Đông vốn Lính Dù Tài năng hùng cứ trải nhiều khu Bảo an Trà Cú xông lằn đạn Chiến thuật Vùng Ba át khói mù Tổ Quốc điêu linh buồn vạn thuở Sơn hà tan nát nhục thiên thu Đành dùng độc dược đền ơn nước Ngưỡng mộ anh linh một bóng Dù !


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 195 (3) Chuẩn Tướng LÊ VĂN HƯNG Ngũ Hổ Miền Tây phỉ dạ trai Chiến chinh ngang dọc quyết trui mài Giải vây An Lộc bằng mưu giỏi Gìn giữ Bình Long bởi chước tài Bất khuất thành vong lìa cõi tục Kiên trung quốc nạn đến tuyền đài Anh hùng tử khí hùng không tử Kỉnh vọng hương nguyền quyện gió bay (4) Chuẩn Tướng TRẦN VĂN HAI Đuốc thiêng rực sáng vẹt mây mù Tướng giỏi tài ba lắm kế mưu Binh sĩ trui rèn tâm chính trực Dân tình gìn giữ dạ ôn nhu Xông pha giới tuyến truy lùng giặc Bảo vệ Thành Đô kiểm soát thù Nước mất thân còn thêm tủi hận Quyên sinh cái chết đẹp ngàn thu!


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 196 (5) Chuẩn Tướng LÊ NGUYÊN VỸ Trên ban nhật lệnh...chiến chinh tàn! Cờ trắng căm hờn gió bạt ngang An Lộc ta gìn nơi hiểm yếu Lai Khê giặc ngại chốn gian nan Đành cam bỏ súng vì không đánh Phải chịu buông tay dẫu chẳng hàng Phát đạn riêng mình trang dũng tướng Tâm hương phưởng phất khói vờn nhan ThanhSong ntkp-Họa (Hậu duệ SQTBTĐ/K4/1954 - TĐ 13 Đầu Trâu 1955 - 1956) Tưởng Nhớ Đại Tá HỒ NGỌC CẨN Thật xót xa trang sử nước nhà Xem hình ngưỡng phục giọt châu sa Gần dân giúp đỡ tình nhân đạo Quý lính thương yêu nghĩa hải hà Quyết tử, trung kiên dù thất quốc Hành hình, kiêu dũng dẫu ly gia Anh hùng đến chết không lùi bước Dạ thẳng lòng ngay rõ chính tà ThanhSong ntkp (Họa Thơ SP.HTL)


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 197 Tưởng Nhớ Trung Tá NGUYỄN VĂN LONG Quê hương cám cảnh thật đau lòng Tự bắn vô đầu, chiến sĩ Long Tuyên bố quy hàng, trên phải nhục Chấp hành, tuẫn tiết dưới mong trong Thanh liêm chánh trực gìn sông núi Quả cảm trung kiên giữ giống dòng Cái chết hào hùng thêm ngưỡng phục Hồn thiêng giúp nước diệt tà vong ThanhSong ntkp-Họa CA. Apr/7/2022 Khóc Thiếu Tá TRỊNH TẤN TIẾP Chí khí kiêu hùng lúc hiểm nguy Đền thân tổ quốc há e gì Kiên trung thất thế đừng mong cúi Dũng mãnh sa cơ khó bắt quỳ Đạn hết không hàng quân khuyển tặc Gan còn chẳng thẹn đấng tu mi Điên cuồng giặc đã mang ra bắn Lính khóc...Anh cười ngạo nghễ đi ThanhSong ntkp- Họa thơ SP CA. Apr/2nd/2022 * Thiếu Tá Trịnh Tấn Tiếp là Thầy dạy truyền tin ở CC49 Vũng Tàu. Chức vụ cuối cùng là Trưởng phòng 2, Tiểu-khu Chương Thiện. Ngày cuối cùng, Ông đã tử thủ cùng Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn. Hết đạn bị giặc bắt đem đi xử bắn. Ông hiên ngang cười vào mặt họ khi bị tuyên án tử hình.


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 198 XIN ĐƯA ANH VỀ... ĐẤT MẸ VIỆT NAM (Trường Thiên Tứ Tuyệt) Sao anh lại nỡ xa rời bạn Đời nhiều mộng ước vẫn đang xanh Đâu tiếng xung phong kề lửa đạn Anh vội xuôi tay liệu có đành Rừng đêm bóng tối bao dày đặc Chim thú không gần, chỉ cỏ cây Xác bạn bên tôi cùng xác giặc Sao thèm nghe gọi tiếng tao mầy Đom đóm lập lòe trăng chẳng có Vết thương không thấy rõ vì sao Chỉ biết tay tôi nhầy máu đỏ Còn tuôn đẫm ướt cả quân bào Huynh đệ chi binh tình nghĩa nặng Càng thương càng lại hận thêm thôi Chiến trường cùng tắm mồ hôi mặn Sống chết ai đâu thấu...phản hồi ! Trận địa như còn vương khói khét Anh đi chưa kịp nói ly tao Tiếng súng xa gần vang lẹt đẹt Địch lui rồi tiến biết khi nào


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 199 Đầu anh quặt quẹo tay buông thỏng Cán cũng không…đồng đội chửa yên Khúc cây cột xác khiêng thay võng Sống đã gian truân chết khổ phiền Tôi sẽ đưa anh về Đất Mẹ Có điệu ca dao vọng…hạ hời… Cho ngoan giấc ngủ như ngày trẻ Lá vàng lại khóc lá xanh rơi ! Xông pha trận mạc đàn trai dũng Bảo vệ sơn hà, biển giáp sông Hồn thiêng hẳn biết ta làm đúng Sống không nhục chí, chết kiêu hùng… * ThanhSong ntkp - CA.Apr/7/2022 (Họa Thơ SP.HTL Bài :Tụi Tao Đưa Mầy Về)


1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 200


Click to View FlipBook Version