1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 101 Nỗi Đau Sau Ngày 30 Tháng Tư 1975. Thời thế biến chuyển có ai ngờ vào tháng Tư năm 1975, cộng sản đã hoàn toàn chiếm Miền Nam Việt Nam. Ai có ngờ được một nền văn hóa man rợ, vô thần tàn bạo nhất đến giải phóng một nền văn hóa văn minh, tự do và nhân bản. Nhà văn Dương Thu Hương phải thốt lên câu nói khi vào miền nam: “Tôi khóc ngày 30 tháng Tư 1975 vì thấy nền văn minh đã thua chế độ man rợ,” Có nhiều người nghĩ rằng cứ buông súng là hết chiến tranh đem lại hòa bình. Bởi vì khái niệm hòa bình với người cộng sản là khi họ đã thôn tính tất cả tài sản, đất đai, đánh đổ tư sản và đè bẹp sức mạnh kinh tế trong nhân dân, thôn tính tất cả những tư tưởng kháng cự của những người chống lại họ. Khi ấy họ mới tạm cho rằng hòa bình. Tuy nhiên vẫn chưa hết vì sau chiến thắng là đến loạn kiêu binh, đủ mọi thành phần kiêu binh, đám loạn kiêu binh này mới thật sự phá tan sự bình an của người dân. Chúng muốn bắt ai thì bắt, chúng muốn chiếm đoạt tài sản, đất đai của ai thì tự nhiên chiếm đoạt. Nạn kiêu binh đã trở thành quốc nạn, nhất là sau khi nghe tên “thiến heo” Đỗ Mười Phó Thủ Tướng tuyên bố trước sân tòa Đại sứ Hoa Kỳ tại Sài Gòn ngày 20/02/1976 vào lúc 10 giờ 15 phút sáng.
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 102 “Giải phóng miền Nam chúng ta có quyền tịch thu tài sản trưng dụng nhà cửa, hãng xưởng, ruộng đất chúng nó (ám chỉ người dân miền Nam), xe chúng nó ta đi, vợ chúng ta lấy, con chúng nó ta bắt làm nô lệ, còn chúng nó thì ta đày đi kinh tế mới và nơi rừng sâu nước độc, chúng nó sẽ chết lần mòn” Suy cho cùng, ngày 30 tháng 4 năm 1975 là ngày toàn thắng của ĐCSVN và là ngày đại bại của toàn dân tộc Việt Nam. Hiện tình Việt Nam đang bị nguy cơ hơn bao giờ hết; về vẹn toàn lãnh thổ bất ổn biển đông các hòn đảo đang bị trung cộng chiếm đóng. Trong nước có quá nhiều bất ổn, tham nhũng, tranh giành quyền lực. Về kinh tế nợ công quá cao, nạn thất nghiệp tràn lan, chỉ riêng giới tư bản đỏ là hênh hoang lố bịch khoe của. Lãnh đạo đặt quyền lợi Trung Quốc và quyền lợi riêng của đảng, lên trên quyền lợi của dân tộc. Sau vấn nạn kiêu binh. Hiện tình đất nước đang trong giai đoạn (vấn nạn siêu lãnh tụ). Bất cứ chức vụ nào từ cấp xã đến trung ương đều có dấu hiệu (siêu lãnh tụ), tất cả đều tham nhũng, tự chiếm đất tự xây riêng, biệt phủ hay lăng tẩm, rất nguy nga đồ sộ. Bất cứ ai nằm trong trung ương Đảng, khi sống thì xây biệt phủ, khi chết thì xây lăng tẩm, và mỗi người đều được đặt tên đường, để vinh danh công trạng bán nước cầu vinh, một lòng trung thành với Tàu cộng. Siêu lãnh tụ Hồ Chí Minh thì được nâng lên ngang hành với Thần Thánh. Công đức được xưng tụng cao tận mây xanh. Bác hồ biết 29 ngoại ngữ, nhưng tiếng Việt thì chưa thông thạo. Bác viết một bản di chúc ngắn, những sai nhiều lỗi, gạch chéo nhiều nơi. Chưa bàn đến nhiều bằng chứng Hồ Chí Minh là Hồ Tập Chương, một điệp viên Hoa Nam (trung cộng) đội lốt giả làm người Việt Nam Hãy điểm lại những phát biểu của lãnh tụ cộng sản để hiểu rõ mưu đồ bán nước cầu vinh của đảng. Hãy nghe Lê Duẩn nói gì: “Ta đánh Mỹ là đánh cả cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc, cho các nước xã hội chủ nghĩa và cho cả nhân loại, đánh cho cả bọn xét lại đang đâm vào lưng ta”
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 103 Như vậy hồn thiêng của hai triệu người lính cộng sản miền bắc hy sinh trong chiến tranh là vô nghĩa Công hàm năm 1958 của Phạm Văn Đồng: “Trong công hàm này Thủ tướng Phạm Văn Đồng thông báo cho Thủ tướng Chu Ân Lai biết Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa "tán thành và tôn trọng" "bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958 của Chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quyết định về hải phận 12 hải lý của Trung Quốc" Chính quyền Trung Quốc cho rằng công hàm Phạm Văn Đồng là một trong những bằng chứng cho thấy chính quyền Việt Nam đã công nhận chủ quyền của Trung Quốc đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. VC Nguyễn Văn Linh (Mười Cúc) lên nắm chức Tổng Bí Thư, nói một câu để đời và làm ô danh, điếm nhục thêm cho Hồ chí Minh và đảng CSVN: “Tôi cũng biết rằng, dựa vào Trung Quốc sẽ mất nước, nhưng thà mất nước còn hơn mất Đảng “. "Thà mất nước còn hơn mất đảng" Đấy, quyết tâm cộng sản đề ra Thà dâng Tàu cộng sơn hà Để Tàu cho phép đảng ta sống bền Còn sông núi mất tên mất tuổi Dân mất nơi sớm tối gọi nhà Rồi bày cộng sản Trung Hoa Âm mưu Hán hoá, đảng ta lỗi gì? Lỗi tại dân ngu si, nhu nhược Không dám nào cả nước dấn thân Cùng nhau đòi lại đời dân Đòi vể tổ quốc trọn phần đấy thôi ! Nói thật nhé, bọn người cộng sản Bốn triệu tên với đảng trung thành Sức đâu đọ với dân lành Tám mươi triệu khắp mọi ngành dân gian ??? Đã biết đảng tập đoàn bán nước Chỉ mê say quyền tước bạc vàng Lo gì còn, mất Việt Nam Sá gì dân tộc lầm than đau buồn ? Sao lại chẳng tìm phương vùng dậy Để muôn sau lừng lẫy kiêu hùng? Mà ta vô cảm lạnh lùng Mặc ai quằn quại nỗi chung căm hờn ! *
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 104 "Thà mất nước còn hơn mất đảng" Nghe rõ lời cộng sản nói không? Nếu không đồng loạt, đồng lòng Vùng lên mà cứu non sông giống nòi Thì ta sẽ sống đời nô dịch Và nước ta thành tỉnh của Tàu TỰ DO giả chẳng rẻ đâu Mà bằng xương máu, bằng câu kiên cường! Muốn bảo vệ quê hương dòng giống Con cháu mình được sống TỰ DO Thì đừng hèn nhát, quanh co Đừng mơ hàng xóm tặng cho, như quà ! Phải vùng dậy giữ nhà, giữ nước Như Ông Cha đảm lược bao lần Kìa Đinh-Lý-Nguyễn-Lê-Trần Phất cờ nổi trống đem quân diệt thù Để đất nước muôn thu rực rỡ Nay cháu con khiếp sợ, ươn hèn Đã mang tội với Tổ Tiên Năm châu còn nhục cho riêng giống nòi ! * Đứng lên, đứng dậy làm người Đừng làm sâu bọ uổng đời lắm ru ?? Ngô Minh Hằng “Trích dẫn trên trang website batkhuat.net Trường Bộ Binh Thủ Đức”.
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 105 Bán Nước Để Cứu Đảng Qua Hội Nghị Thành Đô Hội nghị bí mật tại khách sạn Kim Ngưu, Thành Đô, thủ phủ tỉnh Tứ Xuyên trong hai ngày 3 và 4 tháng 9 năm 1990 giữa phía Việt Nam gồm: 1- Phạm Văn Đồng (hai lần ký công hàm bán nước) 2- Tên ‘thiến heo” Đỗ Mười, (kẻ hủy diệt miền nam VN) 3 lần đánh tư sản (một hình thức cải cách ruộng đất) 3 lần đổi tiền (cướp trắng tài sản người dân miền nam) Chiến dịch, Đi kinh tế mới Xua đuổi 2 triệu người vượt biên (thuyền nhân) Tù cải tạo Đất nước thụt hậu – Hận thù bắc nam. 3- Tên “Mười Cúc” Nguyễn Văn Linh (lần thứ hai tuyên bố bán nước) Phía trung cộng: Bạo chúa Giang Trạch Dân và Lý Bằng. Trước đây sử gia Lê Văn Hưu đã thốt lên câu đứt ruột trong Đại Việt Sử Ký Toàn Thư: “Xin trời vì nước Việt ta sớm sinh thánh nhân, tự làm đế nước nhà”. Nếu sử gia sống trong thời đại này, hẳn ngài sẽ đổi thành “Xin trời vì nước Việt ta sớm đánh thức nhân dân để họ biết đứng lên, tự làm chủ nước nhà.” Chệt ơi ! Cho thiếp hỏi chàng: Thiếp đâu có đẹp dịu dàng như Nga Cũng không giàu giống Qatar… Tại sao chàng vẫn cứ sà vào yêu?
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 106 Việt ơi! Nàng chớ hỏi nhiều Tuy em không đẹp yêu kiều, mộng mơ Nhưng ta yêu nét ngây thơ Ngây thơ đến mức ngu ngơ của nàng. Bao phen ta lỡ sỗ sàng Thế nhưng em vẫn nhẹ nhàng bỏ qua Còn dâng ta cả song Sa Mặc cho con cái lu loa khóc gào ! Thân em ta cũng sờ vào Đầu, chân, ngực, rốn… chỗ nào cũng ngon Vân Phong, Phú Quốc, Vân Đồn… Nàng đều bịt miệng các con dâng mình Chệt ơi ! Chàng quả có tình Để em chờ đợi tình hình bớt căng Em cho chàng 99 năm Chàng tha hồ đến ăn nằm với em! Thích gì chàng cứ dựng lên Các con khóc mãi cũng quen thôi mà Mai sau thống nhất một nhà Con chàng – con thiếp đều là họ Trung! Cảm ơn nàng nhé Việt cưng Anh thề suốt kiếp chẳng ngừng yêu em! Mong trời xe chỉ, kết duyên Vợ chồng Chệt-Việt đổi tên thành Tàu! Bài thơ Tác giả vô danh Bài biên khảo dựa trên Google search. Viết để tưởng niệm ngày Quốc Hận 30 Tháng 4, 1975 Tế Luân
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 107 ANH CỦA BÉ MÙI Anh vừa ra trường là tân binh, Chưa có người yêu chưa gia đình, Em là con bé nhà hàng xóm, Bé lắm, nên chỉ là em anh. Lần nghỉ phép anh về thăm nhà, Thấy anh, em hớn hở chạy qua, Hai anh em chụp chung tấm ảnh, Em thấp anh cao trước cửa nhà. Tặng em hình này anh ghi lời: “ Kỷ niệm một lần về phép vui…” Nét chữ cứng cỏi mà bay bướm, Anh ký tên “Anh của bé Mùi “. Bé Mùi tuổi chỉ mới mười hai, Anh người lính trẻ tuổi đôi mươi, Tình anh em giữa mùa chinh chiến Về đâu ? Thời gian sẽ trả lời.
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 108 Em rất thích lấy hình ra xem, Người anh hàng xóm nắm tay em, Anh mặc quân phục trang nghiêm lắm, Em còn khờ chưa biết làm duyên.. Anh là lính trận chốn xa xôi, Thỉnh thoảng mới về thăm nhà thôi, Em đã lớn thêm vài tuổi nữa, Em thấy nhớ “ Anh của bé Mùi “. Anh là lính trận đi khắp nơi, Áo tân binh ấy đã cũ rồi, Người tân binh đã quen sương gió, Em thấy thương “ Anh của bé Mùi “. Anh chẳng hiểu em, anh vô tình, Trong lòng em ghi bóng hình anh, Anh và em càng thêm xa cách, Khi đất nước mình còn chiến tranh.
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 109 Và đất nước thời cuộc bể dâu, Tháng Tư bảy lăm anh về đâu ? Bé Mùi nơi quê người xứ lạ, Có lẽ không bao giờ gặp nhau . Tấm ảnh ngày xưa đi theo em, Kỷ niệm này em sẽ không quên, Dù nét chữ mờ theo năm tháng, Dù em sẽ gìa theo thời gian. “ Anh của bé Mùi” ngày xưa ơi, Hình bóng anh quanh quẩn trong đời, Anh còn sống hay anh đã mất ? Anh vẫn là “ Anh của bé Mùi “.. Nguyễn Thị Thanh Dương. ( July,3, 2016) • Mong rằng “Anh của bé Mùi” vẫn còn sống đâu đó trên cõi đời này. Cám ơn tấm ảnh ngày xưa đã cho tôi đề tài bài thơ.
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 110 30 THÁNG TƯ 30 tháng tư lại thấy bồi hồi, Những con số vô tình mà đau qúa, Tôi không hẹn một ngày trong qúa khứ, Tôi không chờ mà kỷ niệm về đây. Có một tháng tư trời trắng màu mây, Khăn tang trắng cho bao người nằm xuống, Miền nam Việt Nam trở thành thua cuộc, Giọt nước mắt nào khóc cho quê hương. Tôi thấy người lính trong thành phố buồn, Anh chưa buông súng đầu hàng số phận, Trong tuyệt vọng anh vẫn là người lính, Lẻ loi buồn theo từng bước anh qua. Anh vừa trở về từ chiến trường xa, Những chiến hào, những đồn canh bỏ ngõ, Anh lạc bày như chim chiều bạt gió,
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 111 Đường về nhà không biết ở nơi đâu. Người ta hoảng loạn chạy đi tìm nhau, Những xác chết đang nằm trên đường phố, Bên cạnh đống rác còn đang cháy dở, Rác và xác người. Ôi qúa xót xa. Trời đất bơ vơ, người dân bơ vơ, Thành phố của mình sao mà xa lạ, Người di tản những căn nhà đóng cửa, Tháng tư ngoài kia như kẻ tội tình. 30 tháng tư qua biết bao lần, Vẫn còn lại một tháng tư năm ấy, Đau thương này viết bao nhiêu trang giấy, Và ngàn đời không thể đốt thành tro. Nguyễn Thị Thanh Dương ( April, 13, 2018)
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 112 Nơi Địa Ngục Loài Người Mấy ngày qua tôi dọn dẹp nhà cửa để đón cặp vợ chồng từ tiểu bang Connecticut qua. Chị tên Thanh Hương, thuộc khoá đàn chị của trường NTN mà tôi thường sinh hoạt họp mặt chung, anh tên Lê Phong đi du học Mỹ khóa một OCS (Officer Candidate School) vào năm 1970, là Sĩ Quan Liên Lạc Hải Yểm (Naval GunFire Liaison officer). Anh đã đi tù “cải tạo” từ năm 1975 tới 1985. Anh chị qua dự khoá hội ngộ “Gia Đình Hải Quân THĐ /OCS” tại nhà hàng Dynasty nằm trong khu Grand Century thuộc vùng Bắc Cali. Hai ngày nữa mới họp mặt, nên anh chị có thời gian chở tôi xuống Sacramento thăm bà hiệu trưởng trường Nữ Trung Học Thành Nội xưa. Sáng nay dậy sớm, tôi dọn thức ăn sáng và pha cà phê. Mấy anh em ngồi ôn chuyện xưa ngoài vườn. Tiếng chim hót réo rắt vui tai, không khí yên bình của buổi sáng tạo cảm giác thảnh thơi cho những người lớn tuổi đã về hưu, hưởng nhiều bổng lộc của đất nước Mỹ này. Bắt đầu từ những câu chuyện trên trời dưới đất, đi quanh thời gian hiện tại và ngày xưa, từ từ dẫn đến giai đoạn miền Nam bị rơi vào tay Cộng Sản. Bỗng dưng nét mặt anh Phong trầm xuống. Anh kể khoảng thời gian bị đi tù, quãng đời mà anh nói luôn ám ảnh trong đầu óc, dù anh đã cố gắng quên. Chúng tôi hết đùa giỡn, lắng nghe câu chuyện một cách trân trọng của những mảnh đời khổ nhục lúc bị mất nước. Những người con từng hăng say chiến đấu, hy sinh tính mạng để bảo vệ đất nước, nhưng vận nước nổi trôi, và các anh phải chịu sống trong lao tù đày đọa. Giọng anh từ từ như đang sống lại … - Tui bị đưa đi “cải tạo” đầu tiên từ trại Thanh Hoá, rồi đến Nghệ An, Hà Tịnh, Lòng Hồ Sông Mực, cuối cùng về trại Ái Tử Bình Điền. Nói chung khi được mùa khoai bắp thì tiêu chuẩn mỗi tù nhân nhận hai trái bắp đủ hột, ăn không được no, mất mùa thì trái bắp không có hột, chỉ toàn là cùi bắp, tù nhân phải ăn hết cùi bắp mới giải quyết cơn đói hành hạ đến run tay run chân. Chị Hương nén tiếng thở dài, quay sang tôi: - Em thấy khổ chưa Anh tiếp tục: - Ngày nọ vệ binh ném lựu đạn bắt cá ở Lòng Hồ Sông Mực, cán bộ đã bắt hết những con cá lớn béo tốt. Buổi chiều sau một ngày lao động, tù nhân trở về sông tắm rửa, còn lại những con cá nhỏ, anh em tù bắt về dự trù tối nấu ăn. Nơi
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 113 Lòng Hồ Sông Mực trời rất lạnh, nên hai đầu láng lúc nào cũng có hai nhóm lửa để sưởi ấm. Một anh tù tên T hí hửng, mừng rỡ công lao mình hốt được lon cá, vừa đem ra tìm cách hơ cho cá chín. Không may, bọn cán bộ đi ngang qua, họ túm anh này ra ngoài rừng bắt ăn lon cá sống. Anh T vừa ăn vừa ói mửa nôn thốc vì mùi tanh. Nhiều cán bộ bao vây đánh anh T liên tục, ép phải ăn cho hết. Suốt buổi anh T bị đánh nhừ người, tiếng ói như bò rống vang trong đêm khuya. Anh em bạn tù nằm nín thở không ai ngủ được, trăn trở nhìn ánh lửa bập bùng trong bóng tối, trí óc ngớ ngẩn tê liệt, miệng lưỡi đắng nghét, quai hàm cứng lại muốn á khẩu. Anh ngừng nói, hợp ngụm cà phê dường như đè nén nỗi cảm xúc đang dâng lên - Tui cũng vớt được nửa lon gô, đêm trắng mắt sợ hãi, ám ảnh âm thanh ói mửa của T, chỉ trông trời mau sáng để đem cá ra suối đổ đi, vì điều đơn giản là không muốn mình bị đánh và ăn cá sống như anh bạn. - Trời ơi Tôi rùng mình thốt lên. Anh lắc đầu nói tiếp: - Anh Nguyễn N trước là Đại uý Trinh Sát có dáng người cao ráo, nhanh nhẹn, đẹp trai và tánh tình rất vui vẻ. N được phân công làm đội trưởng ra vào nhà bếp nhận những việc lặt vặt. Nhà bếp để dành phần cơm cho cán bộ đi công tác, N đói quá ăn lén phần cán bộ nhiều lần. Cán bộ nghi ngờ giả đi công tác, rình rập theo dõi và N bị bắt quả tang, cán bộ đánh một trận nhừ tử gần chết. Cái đói hành hạ thời gian sau N thường bắt cóc nhái ăn, rồi bị chết và chôn tại Lòng Hồ Sông Mực. Im lặng một hồi như đang nguyện cầu cho người bạn xấu số, mọi người cũng im lặng theo, anh tiếp: - Cán bộ có lúc ăn tiệc, thức ăn dư thừa quăng đổ vào thùng nước gạo. Ngày hôm sau những người giữ công việc nuôi heo dùng nước gạo, vớt những thứ gì có thể ăn được đem về chia anh em tù, bị cán bộ biết được, họ cấm không cho đụng tới thùng nước gạo, chờ đến năm, sáu ngày sau thùng nước thối rữa mới cho lấy. Hàng ngày anh em vào rừng kiếm gỗ, có những khúc to nặng tới mét rưỡi, gắng sức cả chục người mới vác về nỗi, dùng cưa đóng bàn ghế cho cán bộ. Có những hôm đi sâu tới ba, bốn ngọn đồi. Anh em gặp bãi nấm vui mừng hái luộc ăn tại chỗ, ai dè bị trúng độc. Trong đoàn có bác sĩ H bị nặng nhất, đi không được anh em phải khiêng về. Nhấp tiếp cà phê, anh lại thong thả
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 114 - Tụi tui đi Thanh Hoá chặt 10 hecta rừng ở Lòng Hồ Sông Mực để làm Thuỷ Điện. Giai đoạn đó tui bị bệnh thương hàn nặng được đưa về Ái Tử. Một hôm khoảng chín, mười người tù rủ nhau đi trốn, vừa ra cổng đã bị chận bắt. Tui được giao việc nuôi heo, mang thức ăn cho những người ngồi trong hộp (chuồng chó). Đi ngang qua ngôi nhà điều tra của cán bộ, thấy áo tù dính đầy máu rớt văng từng mảnh khắp nơi, chắc hẳn các bạn tù bị đánh đập kinh khủng lắm.... Tô cháo đã vơi, ly cà phê cũng cạn. Trời rực hồng tươi sáng, cây cỏ xanh um, mấy khóm hoa hồng vàng, đỏ, tím tươi màu còn đọng những giọt sương mai lấp lánh chưa chịu tan. Bầu trời xanh ngát, những cụm mây trắng tản mát trôi nhiều phương, tôi ngẩng mặt nhìn rồi thốt một câu lấy lệ “ngàn năm mây bay” để cố nuốt những giọt lệ chực trào ra, trái tim nén thở theo câu chuyện đau lòng tức tưởi. Tôi châm trà thêm vì anh vẫn nói say sưa như chưa bao giờ được nói. Hình như mắt anh lạc thần, không nhận diện những gì trước mắt mà chỉ thấy khoảng thời gian trong địa ngục tối tăm của tháng ngày tù đày. Nhiều tiếng phôn liên tục, anh Phong tạm ngưng câu chuyện để sửa soạn lên họp bạn, bàn bạc chuẩn bị cuộc gặp gỡ của “Gia Đình Hải Quân THĐ /OCS” ngày mai. Đêm hội ngộ khoảng hơn hai trăm người. Bạn bè gặp nhau tay xiết chặt mừng rỡ, bộ y phục trắng ngời của binh chủng Hải quân lúc làm lễ thật oai phong đẹp mắt. Tôi đang để dòng ký ức quay về năm tháng cũ thì anh Phong đến ngồi bên chúng tôi, nét mặt anh tư lự thoáng buồn - Họp mặt để gặp nhau mừng rỡ chuyện trò, vì mái tóc ai cũng đã điểm sương chiều, vượt tuổi thất thập cổ lai hy. Bao nhiêu bạn đã ra đi, mấy người còn ở lại?!! Nhớ thời tuổi trẻ giữ gìn non sông, hiến dâng cuộc đời cho tổ quốc, bảo vệ lá cờ vàng có chính nghĩa. Sự biến đổi tình hình quá lẹ làng, cái đau của thể xác nào so được nỗi đau của tinh thần luôn dày vò. Mặc lại bộ quân phục của Hải Quân như để giải tỏa niềm mơ ước cũng như nỗi uất ức phần nào, và cũng để ôn lại một thời của người lính Việt Nam Cộng Hoà với tinh thần bất khuất, sẵn sàng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Tôi suy nghĩ miên man: những lớp người được đi du học Mỹ, được đào tạo huấn luyện kỹ càng về ngành thuỷ. Tinh thần họ anh dũng, chí làm trai can trường, sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ miền Nam, đem sự an vui cho người dân sống trong ấm no, tự do và hạnh phúc. Biết bao người lính đã hy sinh xương máu với cuộc chiến do miền Bắc muốn xâm lấn, biết bao người lính vẫn kiên trì chiến
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 115 đấu đến giờ phút cuối. Ôi thế sự bể dâu...Chỗ lạc hậu đòi giải phóng nơi tân tiến văn minh, chỗ nghèo đói đòi giải phóng nơi ấm no. Họ dùng miệng lưỡi khôn khéo để ngon ngọt với dân miền Nam, nhưng dân miền Nam vẫn luôn nhớ câu nói của tổng thống Thiệu “Đừng nghe những gì CS nói mà hãy nhìn những gì CS làm.” Các hình ảnh đấu tố chôn sống cày đầu thật dã man tàn ác ở miền Bắc với chiến dịch cải cách ruộng đất. Chuyện điển hình là ông nội tôi có tên trong danh sách, gia đình phải trốn thoát chạy đêm từ làng quê lên Hà Nội để xuống Hải Phòng di cư vào Nam. Ký kết ngừng bắn, để dân được sống yên bình nhưng tuổi thơ của tôi luôn nghe bên tai tiếng pháo kích, luôn xem cảnh nhà sập, trường học sập, trẻ em người lớn chết thảm thương diễn ra hằng ngày. Bằng chứng rõ rệt nhất là Tết Mậu Thân không thể che giấu được tội ác của họ. Miền Nam đào tạo các binh chủng lính là để tự vệ, quan tâm bảo vệ tới đời sống thanh bình của người dân chứ chẳng xâm lấn miền Bắc, chỉ có họ ký kết ngưng bắn nhưng lại phá hủy, xé ngay bản hoà đàm Paris. Tháng tư năm 1975 họ chiến thắng miền Nam, cho tôi mở lớn mắt nhìn cảnh tượng người dân Quảng Trị vừa nghe rục rịch tình hình chiến sự đã khủng hoảng cắm đầu chạy trên Đại Lộ Kinh Hoàng để vào Huế, đã diễn ra biết bao cảnh chết chóc điêu tàn. Huế lại đua nhau chạy vào Đà Nẵng. Tại sao lại có cảnh cha gánh mẹ già, vợ vác con dại…Từng đoàn người lầm lũi đi bộ trên đèo Hải Vân, dùng tất cả sức mòn hơi cạn miệt mài đi như chạy trốn ma quỷ đang ám sau lưng, tiến nhanh về phía có ánh mặt trời. Tháng tư năm 1975 một bầu trời tang thương, mây đen u ám chụp xuống cuộc sống dân miền Nam. Nhà sĩ quan bị tịch thu, dân bị ép đi kinh tế mới, con “ngụy” không được học. Vợ sĩ quan lăn lóc giữa chốn bụi trần, dãi nắng dầm mưa kiếm cơm gạo nuôi con, và chắt chiu từng đồng dành dụm đi thăm chồng… Đổi tiền, khám xét tư gia thành phần buôn bán, ăn cướp trắng trợn tài sản mồ hôi nước mắt của dân...Đây rất rõ ràng chuyện của ba tôi, ông là trưởng cuộc Cảnh Sát, sau một năm đi học tập, ông không được ở thành phố. Muốn yên thân ba tôi kéo cả gia đình lên kinh tế mới vùng Sông Dầu thuộc tỉnh Phan Rang sinh sống. Với sáng kiến và sự lanh lẹ tháo vát, ông mở ngay lò đúc gạch, con cái sắm bò vào rừng kéo gỗ. Tình trạng khả quan ba tôi tuyển hết dân trên vùng kinh tế mới vào làm lò gạch, phát lương và xuất tiền trả bệnh viện lúc công nhân ốm đau. Dần dần ông đệ đơn xin huyện xã cấp gạo theo tiêu chuẩn công nhân được hưởng quyền lợi lãnh phần mỗi tháng. Công việc càng ngày càng phát triển, các bệnh viện, trường học, cơ quan lên ký hợp đồng mua gạch rất đông khách hàng.
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 116 Chỉ một khoảng thời gian ngắn khấm khá, cấp lãnh đạo gởi giấy “mượn” lò gạch, mượn trâu bò và xe kéo. Ba tôi biết trước tình hình, còn chút của cải là hai chiếc xe đạp và máy hát, sáng sớm hôm sau cha con tôi đạp về vùng kinh tế mới khác gởi nhà ông chú. Không bao giờ tôi quên được hình ảnh hai cha con đạp xe từ 5 giờ sáng tới 2 giờ chiều dưới trời nắng gắt, chỉ nghỉ ăn cơm trưa nơi cửa hàng dịch vụ ăn uống tại thành phố Phan Rang. Ba tôi thở dài nói với các con “Một chế độ lạ lùng bất nhân, mình nghèo thì họ đạp cho chết luôn, mình khá một tý thì họ đi ăn cướp ngang nhiên ...chưa thấy chế độ nào như chế độ này.” Khi họ vào chiếm Đà Nẵng, mẹ tôi sợ hãi tột cùng, mặt tái xanh gọi tôi lại, đưa tiền và mếu máo nói “con thích ăn gì thì cứ ăn, xong tới tiệm thuốc Tây mua mấy chai thuốc diệt rầy bọ về, mấy mẹ con mình cùng uống, chứ mẹ đã từng sống với họ rồi, sống không nổi đâu con ơi”. Tôi sững sờ nhưng quay lưng bỏ đi tránh nhìn nét mặt đau khổ tột cùng của người mẹ đã chạy trốn năm 1954 di cư vào Nam. Cảnh vượt biên tiếp diễn, chồng vợ xa nhau, tình yêu tan rã, gia đình ly tan, mạnh ai nấy đi tìm sự sống, tìm sự tự do trong nguy hiểm, sống chết liều mình giữa biển khơi, đàn bà con gái gặp hải tặc. Chẳng kể đâu xa, gia đình nhà chồng tôi có em gái bị mất tích, cháu gái biền biệt không nghe tin tức, bà con chồng bị hải tặc giết quăng xác giữa biển khơi. Muốn hiểu thêm nữa thì có hàng vạn chuyện thương tâm kể sẽ không hết. Thông cảm niềm đau chung của đất nước và nỗi buồn khôn tả của các anh. Nhớ lời của Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam “làm tướng mà không giữ được thành thì sống làm chi nữa”, cùng Thiếu Tướng Phạm Văn Phú, Thiếu Tướng Lê Văn Hưng, Chuẩn Tướng Trần văn Hai, Chuẩn Tướng Lê Nguyên Vỹ cũng như Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn, Trung tá Nguyễn văn Long, và còn nhiều nhân vật khác nữa đã tuẫn tiết. Những người lính thầm lặng bỏ xác, còn các anh thì bị đày đọa chốn rừng sâu nước độc, chỗ tăm tối mà loài người cứ ngỡ chỉ có ở chín tầng địa ngục trong các bộ kinh Phật Giáo thường đọc, nhưng sự thật đã hiển hiện ngay nơi cõi trần gian này. Ngày cuối cùng anh chị còn lên San Jose dùng bữa cơm thân mật với số bạn bè định cư vùng này trước khi trở về. Chia tay chúng tôi, anh chị than nhẹ - Đi chơi vẫn không yên, bà con kêu réo giúp việc này, lo việc kia dồn dập Tôi cười - Tại có tài thì phải mang nợ
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 117 Quả thực trong thời gian ở lại nhà tôi, anh chị đã bận rộn liên tục trả lời phôn. Tôi được biết bước đầu lúc đặt chân đến Mỹ, định cư nơi tiểu bang Connecticut, anh làm việc tại cơ quan International Rescue Committee (IRC), giúp đỡ người tỵ nạn thế giới. Lo vấn đề foodstamp, trợ cấp, welfare, tìm xe, hướng dẫn đường xe bus, kiếm việc, làm SS, ID. Lúc tuổi về hưu cho đến hiện nay anh nhận thông dịch mọi việc toà án, bệnh viện, di trú, quốc tịch. Hai người thay phiên nhau đi đón phi trường hoặc làm tài xế những việc khẩn cấp. Anh chị là người sống có tình có nghĩa, đầy ắp lòng nhân hậu nên tùy trường hợp mà tính giá tượng trưng hoặc giúp đỡ không công. Tiễn anh chị ra xe, anh tuy đã gần bát thập nhưng nhìn còn khỏe mạnh, hai người thường lái xe xuyên bang thăm bạn bè. Con cái trưởng thành lập gia đình ra riêng, chỉ còn đôi vợ chồng già tìm niềm vui nơi các sinh hoạt cộng đồng, nơi hội Cao Niên, và họp bạn năm xưa. Những câu chuyện anh kể, hãi hùng và man rợ đã lấy những giọt nước mắt của tôi không ít. Giờ đây các anh còn chỗ dung thân nơi đất khách quê người, tuổi già lực bất tòng tâm, nhưng vẫn còn an ủi được nhìn thấy lá cờ vàng thân yêu. Tôi luôn kính ngưỡng những người lính Việt Nam Cộng Hoà, những người bị tù tội một thời tưởng như từ cõi địa ngục được sống sót trở về. Tháng Tư Bừng Ký Ức Mỗi tháng tư về gợi nhớ thay Miền Nam điêu đứng lệ vơi đầy Đua nhau chạy giặc tìm phương thoát Giặc Cọng xông tràn quyết chiếm vây Lầm lũi đoàn người bước thật nhanh Hải Vân cuốc bộ vẫn cam đành Tay bồng, tay ẵm kiên trì sức Gắng gượng trèo đèo phút tử sanh Các tướng can trường chẳng sợ chi Niềm đau “mất nước sống làm gì“ Xem thường sự chết tìm đường tử Lịch sử trang hùng sẽ khắc ghi
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 118 Người lính phế binh quá thảm thương Thân đang điều trị chuyện khôn lường Lết rời bệnh viện đời tăm tối Cuộc sống không tìm ánh thái dương “Cải tạo” chồng đi biệt mút mùa Rừng thiêng nước độc bị giam lùa Khổ sai, lao động thân mòn mỏi Nước mắt chan hoà cúi phận thua Vợ lết bên lề nét xác xơ Kiếm tiền nuôi nhọc đám con thơ Chắt chiu gom góp thăm tù tội Đợi mãi mù tăm dõi bóng chờ Những kẻ yêu rồi cũng hết duyên Chia tay vượt biển trốn chui thuyền Tương lai tự cứu liều giông bão Ánh sáng Tự Do quyết đến miền Mỗi tháng tư về dạ chứa chan Lưu vong gìn giữ lá cờ vàng Bây giờ dẫu điểm sương đầu bạc Bốn tám năm còn nỗi hận mang Minh Thúy Thành Nội Tháng Tư / 2023
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 119 Trôi Theo Dòng Đời Đỗ Dung 1- Vạt nắng Tháng Tư xuyên qua cửa sổ như một dải lụa mềm. Qua mấy ngày mưa gió lê thê, bầu trời ảm đạm; cảnh vật như được hồi sinh! Ngôi nhà của cô con gái chúng tôi nằm giữa một thung lũng bao quanh bằng những đồi cỏ mênh mông, những con đường uốn lượn quanh co nên thơ, những rặng đào trắng, hồng khoe sắc. Hôm nay ngày cuối tuần nên từng nhóm người đi bộ trên đồi, rủ nhau đến những thảm hoa vàng, hoa tím quanh sườn đồi để tạo dáng chụp hình. Nhìn khung cảnh tươi đẹp, yên bình như thế nhưng sao trong tôi vẫn khắc khoải u hoài. Tin tức chiến sự ở Ukraine dồn dập chưa hề thuyên giảm. Chết chóc, đau buồn bao phủ lên cả một dân tộc, kinh động cả thế giới và đang thức tỉnh lương tâm nhân loại toàn cầu. Thương xót thường dân Ukraine đang bồng bế nhau chạy loạn trong bom đạn, khói lửa, thêm Tháng Tư đau buồn khiến tôi chạnh nghĩ về quê hương Việt Nam. Những hình ảnh xưa cũ hiện về như một cuốn phim quay chậm. Buổi sáng hôm ấy con bé em vừa thò đầu qua cánh cửa đã mếu máo nói: - Chị ơi! Nhà mình bị kiểm kê, họ đóng chốt từ ngày hôm qua, không cho ai ra khỏi nhà, đồ đạc bị niêm phong hết. Sáng nay tụi em vì đi học nên được ra ngoài, mẹ nói em đến báo tin cho chị! Rồi nó ghé vào tai tôi nói nhỏ: - Mẹ bảo chị sang nhà bà Tầu lấy mấy gói đồ tụi em quăng sang nhà bà đêm hôm qua. Nghe em nói mà tôi bàng hoàng, tê điếng. Nhà mẹ tôi không phải là cửa hàng buôn bán hay cơ sở kinh doanh. Qua hai đợt nhà nước đánh Tư Sản, mẹ tôi đã không bị vướng. Bây giờ vì lý do gì và tại sao đây! Con bé em rươm rướm nước mắt còn tôi cũng lo đến ngộp thở. Đợi con bé bình tĩnh lại tôi hỏi em thêm vài điều rồi nói:
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 120 - Thôi em đến trường đi học như bình thường cho họ khỏi nghi. Để chị tính! Nhìn con bé xiêu vẹo đạp xe đi mà không cầm được nước mắt. Bỏ công việc đang làm dở dang, tôi thay bộ quần áo bà ba đen, xách chiếc giỏ cói, đội chiếc nón lá, lấy xe đạp sang nhà bà Tầu “depot” bia và nước ngọt bên cạnh nhà mẹ tôi xem sao. Đến nơi, liếc sang nhà mẹ, thật kinh hoàng, hai người bộ đội cầm súng lăm lăm gác ngay hai bên cổng. Tôi lạnh cả người, lủi vội vào cửa hàng nhà bà Tầu. May quá tiệm đang không có khách, chỉ có ông chồng bà đang ngồi cưa cây nước đá lớn ra thành những khúc đá nhỏ hơn bỏ vào thùng đựng trấu để khi những người có xe bán đồ giải khát đến mua thì đã sẵn sàng. Bà ta kéo vội tôi vào phòng rồi hổn hển nói: - Tội nghiệp bà quá cô Ba ơi, trưa hôm qua cả đám bộ đội vô nhà bà, họ có mang súng, vô lục soát, kiểm kê đồ đạc. Lúc đó có mình bà ở nhà, mấy người con đi học hết. Khi mấy người về thì bị nhốt luôn, không ai được ra ngoài. Tôi sợ quá, thương bà quá! Đêm thật khuya tôi nghe như có gì rớt ngoài sân nước, ra coi, ngó lên sân thượng nhà bà thấy mấy người ngoắc, mấy cô xá lia lịa rồi liệng xuống sân nhà tôi hai gói này, may là quấn vải bên ngoài nhiều nên không gây tiếng động. Cũng may nữa là mấy người đóng chốt trong nhà chắc ngủ hết nên không ai biết. Thôi cô đem về cất cho bà. Tôi sợ lắm, lỡ họ biết mà qua nhà tôi thì khổ! Cám ơn hai ông bà hàng xóm tốt bụng, tôi mua vài chai xá xị bỏ vào chiếc giỏ gắn trước ghi đông xe rồi lặng lẽ đạp xe về mà lòng trĩu nặng âu lo. Cha tôi, một sĩ quan cấp tá quân lực VNCH đang bị nhốt ở trại học tập cải tạo Hà Sơn Bình ngoài bắc không biết ngày nào về. Mẹ tôi với đàn con còn kẹt lại 7 đứa, lớn nhất vừa mới 20, đang học trường Nha còn bé Út mới 7 tuổi. Của cải bị tịch thu hết thì làm sao mà sống đây! Liệu mẹ tôi có chịu đựng nổi qua cơn sóng gió này! Một bầy con tổng cộng 12 đứa, ba người con du học ngoại quốc chưa có công việc vững chắc. Ông anh cả bên Pháp mới ra trường. Hai đứa còn đang học dở dang bên Mỹ. Cô em kế tôi may mắn đi thoát với bên nhà chồng ngay ngày 30/4/75. Tôi đã lập gia đình có hai đứa con nhỏ cũng bị kẹt lại và tang thương không kém.
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 121 Ngày hôm sau cô em lớn đi học về ghé nhà tôi kể là khi em về thấy bộ đội gác trước cửa, biết là có biến nên em phóng xe Suzuki chạy đi luôn, là con gái lớn nhất ở nhà nên mẹ tôi giao cho em một cái ruột tượng lúc nào cũng cột chặt vào người, em trở lại trường Nha cất ngay vào tủ khóa riêng trong đó. Đem gửi chiếc Suzuki ở nhà bạn rồi nhờ bạn chở đến đầu đường để đi bộ về nhà. Vào nhà, khung cảnh thật kinh hoàng. Họ lục tung cả nhà lên, lục hết quần áo, đồ đạc, sách vở trong các ngăn tủ, ngay cả những thứ cất trong ngăn chiếc tủ thờ bằng gỗ cẩm lai ở sát vách cũng bị lôi ra hết. Họ theo sát mẹ tôi, bà đi đâu họ đi theo ngay bén gót. Họ đổ hết đồ đạc ra đầy sàn nhà rồi chất vào thùng những gì họ cho là quý giá, ngay cả những hộp sữa bột để dành cho hai đứa cháu ngoại, những món quà kỷ niệm, những tấm plaque vàng dát mỏng mà bạn bè tặng khi sinh nhật hay ngày tết hoặc những ngày khao vọng gì đó, mấy chuỗi ngọc, vòng đeo tay và hộp nữ trang của mẹ, mấy xúc vải mua sẵn để may quần áo vì nhà con đông. Họ đóng chốt tại nhà, ăn ngủ tại chỗ để lục lọi, kiểm kê tiếp. Họ chiếm phòng sinh hoạt chính của gia đình, cả nhà bị dồn vào một phòng ở dẫy đằng sau, không biết bao giờ họ mới rút đi! Họ niêm phong hết những gì họ tìm thấy và khi khám phá ra mấy giỏ thuốc tây mà mẹ mua bán hàng ngày làm kế sinh nhai thì họ quy mẹ vào diện tư sản mại bản, thêm nữa vì là vợ của sĩ quan cấp tá “ngụy” nên họ bắt mẹ phải đi kinh tế mới! Tôi nghe em kể mà xót xa. Biết bao công lao mồ hôi nước mắt gây dựng nên cơ nghiệp của cha mẹ tôi mà bỗng dưng người ta tước đoạt hết và cưỡng bách ra khỏi nhà để họ chiếm nốt ngôi nhà của chính cha mẹ tôi đã dựng xây. Tương lai các em tôi sẽ ra sao đây! Sau khi tịch thu hết cuả cải, đồ đạc họ đem xe đến chở mẹ tôi cùng những người cũng bị kiểm kê đợt đó lên khu kinh tế mới để nhận đất, nhận nhà. Lên đến nơi thấy rừng núi hoang vu, loáng thoáng những mái tranh không tường, không vách. Mẹ tôi nghĩ đến đàn con còn đang đi học mà lại toàn là con gái nhỏ không có sức lao động, không thể khai phá đất hoang. Lên đây thì không thể nào sống được, trước sau gì cũng chết! Mẹ tôi không chịu ở lại và với vài người khác nữa rủ nhau trở về thành phố. Bị dồn đến đường cùng mẹ đi kêu nài khắp nơi, từ ban cải tạo phường, quận đến ban cải tạo thành phố và uỷ ban quân quản, ủy ban nhân dân. Cuối cùng có người mách nước là nếu có nơi để về hồi hương thì không bị ép đi kinh tế mới. May mắn còn cái ruột tượng và
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 122 hai gói đồ còn giữ được, mẹ tôi mua một căn nhà lá tại Long Thành ngay cây số 80 trên đường đi Vũng Tàu để có địa chỉ hồi hương. 2- Đầu óc tôi lại bềnh bồng trở về những ngày tháng cũ xám xịt thê lương. Những nhục nhằn, khổ đau của những người đàn bà còn ở lại, phải đối phó với những kẻ đang vênh vang thắng thế, phải đương đầu với những hoàn cảnh khắt khe. Căn nhà mẹ tôi mua ở Long Thành thấp lè tè, tối om, chỉ nhỏ như một cái buồng, mái tranh, vách lá, nền đất nện. Mẹ tôi ở đó một mình, như bị đầy đọa, ra vào im lìm như cái bóng. Các em tôi may mắn được ở lại Sài Gòn để đi học. Sau nhà có một ao rau muống nước đục ngầu. Quanh nhà có những luống khoai mì ốm yếu, siêu vẹo vì không người tưới bón thường xuyên. Ngôi nhà cuả mẹ tôi ở Sài Gòn bị phường khóm trưng dụng, nguyên tầng dưới làm kho chứa hàng, chất đầy các cần xé cá khô và những hũ mắm xông mùi nồng nặc. Họ chiếm mấy tầng trên làm nơi cư ngụ. Các em tôi bị dồn vào một phòng ở dẫy nhà sau. Trên những chuyến xe đò từ Sài Gòn ra Long Thành để thăm mẹ, tôi thường ngồi khóc lặng lẽ vì nghĩ đến mẹ mà thương. Xót xa quá! Mẹ tôi mới ngoài năm mươi mà tưởng chừng như già lắm, sống quạnh hiu ở một nơi không người thân thích. Nhà một bầy con mà phải một mình sống cô đơn, lủi thủi trong căn nhà lá lụp xụp, ban đêm chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét. Mẹ tôi, cô con gái Hà Thành, con một ông giáo mà theo thời cuộc tang thương của đất nước đã trải qua bao cơn bĩ cực, đắng cay. Năm 1944, mười tám tuổi, mẹ tôi lên xe hoa về nhà chồng. Hạnh phúc chưa được bao lâu, cửa hàng ở phố Huế do ông bà ngoại giúp vốn để làm ăn vừa mới ổn định thì đầu năm 1946 bà đã phải bồng đứa con thơ đầu lòng tản cư ra khỏi thành phố. Ngày hồi cư Hà Nội cuối năm 1947 cha mẹ tôi xơ xác, tả tơi, quần áo rách mướp, túi tiền gần cạn. Bà nội, cô Nga còn nhỏ, hai đứa con còn bé xíu, anh tôi mới hơn hai tuổi, tôi mới ra đời được vài tháng. Nhà bà nội tôi chỉ còn là một đống gạch đổ nát và cửa hàng ở phố Huế của mẹ tôi cũng tan hoang, đồ đạc mất sạch. Cha mẹ tôi phải xây dựng lại cuộc đời từ hai bàn tay trắng. Mới có chút cơ ngơi thì năm 1954 vì hoàn cảnh đất nước bị chia đôi, hai người lại phải khăn gói ra đi, bỏ lại quê cha, đất tổ, mồ mả tổ tiên. Lần này quần áo lành lặn, tươm tất nhưng
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 123 gánh trên vai nặng hơn, bà nội tôi và sáu đứa trẻ, cậu Thắng mới 11 tuổi, năm anh em chúng tôi, anh Dũng mới lên chín, em Tuấn còn phải bế trên tay. Tôi còn nhớ ngày đầu tiên tới Sài Gòn, máy bay đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất lúc giữa trưa. Trời Sài Gòn nắng gắt, chúng tôi mệt nhoài và nóng nực vì rời Hà Nội từ sáng tinh mơ nên bà và mẹ tôi đã cẩn thận cho chúng tôi mặc áo ấm. Vừa được đưa đến dãy lều vải ngay trước phi trường thì mây đen từ đâu ùn ùn đến và cơn mưa đổ ập xuống. Mỗi người được phát một ổ bánh mì và một ly nước chanh. Chúng tôi co ro ngồi trong lều, vừa ăn vừa nhìn mưa. May qúa ăn xong vừa lúc tạnh, cha tôi đi làm thủ tục giấy tờ và chúng tôi được xe đưa đến nhà thương Bình Dân ở đường Hai Mươi (sau đổi thành đường Phan Thanh Giản). Nhà thương khi ấy mới xây, dùng làm nơi ở tạm cho đồng bào di cư. Mỗi gia đình được phát một chiếc chiếu cói, chiếm ngụ một góc phòng. Chưa đầy ba mươi tuổi, vào miền nam, cha mẹ tôi phải xây dựng lại từ đầu, từ căn nhà gỗ mái ngói nhỏ xíu trên đường Thành Thái. Nhà tuy nhỏ nhưng miếng đất rộng rãi, xinh xắn có thể phát triển sau này và ở ngay mặt đường lớn sẽ dễ làm nơi buôn bán, nhất là lại vừa số tiền có lúc đó nên chỉ sau 3 ngày cha mẹ tôi đã làm xong mọi thủ tục giấy tờ và chúng tôi rời khỏi nhà thương Bình Dân ngay. Khi ấy lòng đường Thành Thái rộng, được chia đôi bằng một hàng cây điêp to cao ở giữa. Đứng trong nhà nhìn sang bên kia đường như xa vời vợi vì mỗi nhà đều có một khoảng sân đằng trước cây cối xum xuê. Căn nhà gỗ nhỏ ngăn hai buồng, cách một sân nước là căn nhà sau mái tôn không cửa, như một quán chợ. Ngay góc phòng có một cầu tiêu nhỏ như một cái tủ áo, liền đó một bàn xây bằng xi măng trên để mấy bếp lò bằng đất nung. Chủ nhà cũ để lại cho hai bộ ván ngựa và 1 cái lu đựng nước. Các em tôi lần lượt ra đời trong căn nhà đó và do sự chịu thương chịu khó, làm lụng khó nhọc, sự cần kiệm và tháo vát của mẹ tôi, căn nhà phát triển từ từ theo thời gian, từ nhà gỗ sang nhà gạch một tầng nới rộng tới vỉa hè. Đường Thành Thái được tu sửa, hàng cây điệp ở giữa được bứng đi, lòng đường được san bằng và trải nhựa đen bóng thành một đại lộ kéo suốt từ đường Cộng Hoà lên tới chợ An Đông, tiếp nối với đường Hùng Vương, đi thẳng vào Chợ
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 124 Lớn. Thoạt đầu các xe đò được đậu dọc hai bên đường Thành Thái, kéo dài từ Trần Bình Trọng đến đường Petrus Ký. Mẹ tôi khai trương tiệm tạp hóa Tiến Thịnh ngay khi có bến xe đò lục tỉnh trước cửa. Mẹ tôi bán những vật dụng cần thiết cho khách vãng lai như khăn mặt, sà bông, thuốc đánh răng, thuốc cảm, bông băng, giầy dép, bánh kẹo, những đồ chơi nhỏ để làm quà và đồ ăn vặt. Xung quanh có vài nhà cơi phòng phía ngoài, kê ghế bố cho khách ngủ qua đêm. Các mặt hàng thêm vô từ từ, mẹ tôi đi chợ Cầu Ông Lãnh và chợ Bình Tây để bổ hàng, bắt đầu là những nhu yếu phẩm cần thiết cho con người như gạo, muối, đường, nước mắm, dầu, dấm, dầu hôi, củi than... Vài năm sau chúng tôi lớn lên, cửa hàng của mẹ khấm khá và nhân số gia tăng, căn nhà được xây lên thành nhà hai tầng với sân thượng có một phòng nhỏ thờ Phật, cũng là phòng riêng cho ông anh cả. Khi xây nhà mẹ tôi dặn nhà thầu đóng cừ và đổ móng thật chắc để mẹ dự trù sẽ xây nhà lên cao hơn khi có thể. Mẹ tôi làm việc bẩy ngày một tuần từ sáng sớm đến nửa khuya, trừ mấy ngày nghỉ Tết và một tuần sau khi sanh em bé. May mắn là có bà nội trông nom săn sóc chúng tôi và cha tôi khi di cư vào nam đã mang lon Thiếu Uý, ông tiến triển đều đều trong binh nghiệp và mỗi tối chăm lo dậy bảo, kiểm soát bài vở các con. Cuộc sống êm đềm trôi, vài năm sau mẹ tôi lại cơi nhà thêm một tầng nữa và cửa tiệm của mẹ tôi đã phát triển thành một siêu thị nho nhỏ gồm đủ các mặt hàng, bán đủ các đồ dùng, sách vở, giấy bút cho học sinh, thêm một góc chứa vải vóc và đủ các vật dụng cần thiết cho các tiệm may. Các nhu yếu phẩm vẫn còn đầy đủ. Đến năm 1965, cha tôi khi ấy đã lên cấp tá, đang làm quản lý tại Viện Bài Lao Ngô Quyền thì bà nội tôi mất, anh cả đã đi du học, tôi là chị gái lớn nhất, vừa xong Tú Tài, sắp lên Đại Học. Cha mẹ tôi quyết định dẹp tiệm, bán hết hàng tồn kho, quầy tủ. Thu góp tiền bạc, vay mượn thêm bạn bè để xây căn nhà mái tôn phiá sau thành một dãy nhà bê tông bốn tầng để cho thuê lấy lợi tức vì lương sĩ quan của cha tôi chỉ đủ cho nhu cầu căn bản của gia đình. Cuối năm đó nhà cửa xây xong, có người thuê đầy đủ, mẹ tôi yên chí lo tề gia nội trợ, cho người làm nghỉ việc và dành thời gian cùng cha tôi chăm chút đàn con, uốn nắn một bầy con gái đang tuổi lớn của cha mẹ.
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 125 Tưởng cuộc đời cứ thế bình thản trôi. Cha tôi được chuyển về dạy Hành Chánh tại trường Quân Y ở Sài Gòn. Năm 1971 gả chồng cô gái lớn. Năm 1972 gả chồng cô em tiếp theo. Sau khi lo cho hai người con nữa sang Mỹ du học, ông bà bắt đầu vui với hai đứa cháu ngoại thì tang thương ập đến! Ngày Ba Mươi Tháng Tư Oan Nghiệt! 3- Đầu óc tôi chập chùng, lùng bùng những hình ảnh Sài Gòn sau ngày đổi chủ, những đau xót, tang thương, những tủi nhục, đọa đầy. Mẹ tôi biết là không thể sống được với chế độ này nên đã từ từ tung các con ra đại dương để đi tìm tương lai, chỉ giữ cô út ở lại với mẹ để chờ bố. May mắn nhờ Trời Phật và tổ tiên che chở, các em tôi đến bến bờ bình an. Cuối cùng sau hơn mười năm tù đầy cha tôi cũng được thả về. Ngày 20/ 4/ 1990 chúng tôi đã kéo nhau đến phi trường San Francisco để đón ông bà và dì út. Đại gia đình chúng tôi đoàn tụ hết trên đất nước Hoa Kỳ. Anh tôi cũng đã từ Pháp sang sống gần các em từ sau 1975. Mười hai người con của cha mẹ, thêm dâu, rể và các cháu tề tựu hết cho ông bà điểm danh. Từ trước 1975, với bầy con 12 đứa, cha mẹ tôi đã ấp ủ có một Đỗ Gia Trang, một dẫy nhà hình chữ U gồm 13 phòng lớn. Ông bà một phòng và mỗi gia đình con một giang sơn nhỏ để khi ông bà về hưu thì gia trang này sẽ là nơi con cháu tụ họp vào những ngày Tết, ngày giỗ hay dịp nghỉ hè. Ông sẽ cầm cây gậy chỉ huy để chỉ huy lũ cháu chắt. Cả một gia trang sẽ rộn rã tiếng cười. Cha mẹ chúng tôi đã mua sẵn mấy mẫu đất trên sườn đồi khu Mê Linh, Đà Lạt, trông ngay ra mặt hồ, phong cảnh thật nên thơ để thực hiện giấc mơ đó. Nhưng ai ngờ, đến ngày mất nước! Tất cả các mộng ước của ông bà đều vỡ tan. Nhà đã vẽ nhưng chưa kịp xây thì cha tôi, một sĩ quan cấp tá của Quân Đội VNCH đã phải khăn gói đi tù. Được sang đoàn tụ với con cháu trong một đất nước thanh bình, thở hít không khí tự do; nhìn đàn con cháu tươi vui, tâm hồn trong sáng, cha mẹ tôi rất mãn nguyện. Luôn nhắc nhở con cháu phải nhớ về cội nguồn dân tộc, giữ gìn những truyền thống tốt đẹp của cha ông. Nhất là anh em phải đoàn kết, thương yêu, giúp đỡ nhau khi cần. Đại gia đình dù không sống gần nhau cũng phải ít nhất gặp nhau mỗi năm một lần để giữ sợi dây thân ái. Đỗ Dung
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 126 Nhìn lại đời tỵ nạn của mình kể từ tháng 04 năm 1975 * Lê-Ngọc Châu Lời phi lộ: Mỗi lần, tháng Ba hay tháng Tư về là những hình ảnh xa xưa của năm 1975 sống lại trong tôi. Nếu tôi ghé Ban Mê Thuộc thăm người thân như Má tôi nói qua phôn khi vừa có mặt tại Sài Gòn vào cuối tháng Hai năm 1975 thì có lẽ tôi đã kẹt ở đó, nếu thiếu may mắn có thể đã ... khi thành phố Ban Mê Thuộc (còn gọi là Ban Mê) thất thủ, không như cô em tôi tình cờ quen gần đây qua FB/Internet nói (đùa là) biết đâu chúng ta gặp nhau trên đại lộ kinh hoàng! Về miền Trung được vài ngày thì Việt cộng đã đánh đến ngoại ô cách thị xã nơi gia đình tôi ở chỉ hay 8 cây số. Đêm đêm đại bác của VC bắn vào thành phố, có lần nổ tung cách nhà tôi chừng 500 mét. Tình hình quá căng thẳng, tuy chưa thăm hết bạn bè, người quen nhưng vâng lời Ba Má nên tôi vào lại Sài Gòn và tùy cơ ứng biến. Rồi vùng I di tản, sau đó đến cao nguyên vùng II. Chính tôi đã thấy rõ những hình ảnh đau thương đồng hương dìu nhau trốn chạy Việt cộng!. Gia đình tôi cũng bỏ hết tất cả theo chân đoàn ngưòi di tản vượt gần 800 cây số vào Sài Gòn tá túc bà con, chờ xem tình hình...Ba tôi là người đi sau cùng và lần cuối hai cha con gặp lại nhau sau khi vùng 2 chiến thuật mất. Lúc gặp ở Sài Gòn, Ba tôi chỉ hỏi một câu thật ngắn gọn: "sao con chưa đi cho rồi còn chần chờ chi nữa (sic)". Đó cũng là lần chia tay cuối cùng với Ba tôi. Hôm sau tôi bay về lại Đức và chấp nhận kiếp sống lưu vong từ đó. Cám ơn Thượng Đế vì thú thật nếu kẹt lại ở SG/VN chắc trước sau tôi cũng tìm cách vượt biển như bạn bè, bà con và trong trường hợp này chẳng biết số phận mình sẽ ra sao?. Nhân mùa Quốc Hận 2017, tôi - một người Việt Nam tỵ nạn chính trị vì cộng sản - xin ghi lại vài ý tưởng chợt về sau 42 năm sống tha phương "ăn nhờ ở đậu" ở Đức nếu chỉ kể từ 1975. Là một đoản văn tự thuật nên không sao tránh khỏi đề cập đến "cái tôi đáng ghét", mong quý độc giả thông cảm!. Ngoài ra, nếu quan niệm rằng người Việt tỵ nạn hay "boat people" vàng thau lẫn lộn, vì không phải ai cũng giống ai sau khi ổn định đời sống ở quốc gia nào đó thì giới cựu sinh viên Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) ở Đức nói riêng cũng thế - (có điều khác biệt rất lớn là tổng số sinh viên (SV) trong đó có tôi tính cho đến 30.4.1975 trên toàn Tây Đức lúc đó chưa đến một ngàn năm trăm SV nên SV nào "yêu nước" hay những gì xảy ra sau 30.4.75 chúng tôi đều biết !) - vì vậy nhận định thế nào tùy độc giả. Riêng tôi vì thời giờ hạn hẹp, có nhiều việc hữu ích để làm nên sẽ không tranh luận với bất cứ ai khác quan điểm nhưng diễn đạt tư tưởng với lối văn phong khiếm nhã, thiếu cơ sở. Chỉ lưu ý điều căn bản, biết hãy nói còn không đề nghị tốt nhất nên im lặng !. Chẳng lẽ ai đó ở xứ Maroc, đến sau không là người trong cuộc biết rõ SV ở Đức hơn chúng tôi ?. (LNC_S-Ger). * * * Thắm thoát tôi đã xa quê hương Việt Nam mến yêu 42 năm (chỉ tính từ 1975 đến năm 2017), kể từ đầu tháng 04.1975 oan nghiệt !. Bốn mươi hai năm trôi qua nhanh như thoi đưa, như là một giấc mơ khi nhìn lại mình giờ đây tóc đã bạc nhưng so với nước Đức là nơi tôi đang định cư với tư cách một người Việt tỵ nạn chính trị thì nghiệt ngã, buồn đau, áp bức, tù đày … vẫn còn hiện hữu trên quê hương mặc dầu "Việt Nam (VN) đã thống nhất từ 1975", 15 năm trước nước Đức! Bốn mươi hai năm rồi mà người Việt đi vẫn đi, tuy không còn bằng cách vượt biển hay vượt biên như sau 30-04-1975 nhưng đồng hương cũng đã tìm ra nhiều cơ hội khác để "rời Việt Nam" qua diện đoàn tụ gia đình (vợ, chồng, con cháu) hay kết hôn với người nước ngoài, miễn làm sao rời xa được nơi mệnh danh là “thiên đàng xã hội chủ nghĩa”, trốn khỏi được cái “thiên đàng cộng sản” là mừng như một lần được hồi sinh; trong khi đó ngược lại thì dân Đông Đức (DDR) chẳng thấy ai trốn chạy vì Cộng Hoà Liên Bang Đức (BRD, thường được gọi là Tây Đức)) đã làm chủ một Đức quốc thống nhất sau khi cộng sản Đông Đức (tức DDR) bị giải thể. Người dân Đông Đức sau khi chế độ cộng sản bị sụp đổ chẳng những không lìa bỏ nơi chôn nhau cắt rún mà trái lại họ còn ở lại, vượt qua nhiều khó khăn để cùng nhau nỗ lực xây dựng một nước Đức hùng cường, Tự Do, Dân Chủ. Khác với Việt Nam (30.4.1975), biến cố Thống Nhất Đất
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 127 Nước của Đức (03. Oktober 1990) hầu như không đổ một giọt máu nào của đồng bào vô tội cả!. Đức không tiêu hủy hàng triệu tài nguyên trí tuệ và nhân lực của „Quốc Gia Dân Tộc“ trong những trại tù khổ sai ‘‘học tập cải tạo“ và cũng không để lại các tệ nạn xã hội xấu xa tiêu biểu nhất của thế kỷ mà vẫn giữ được sự vẹn toàn lãnh thổ và đã xây dựng một xã hội ôn hoà, nhân bản đầy tình yêu thương đồng loại. Vì vậy 27 năm sau khi thống nhất cả thế giới đang nhìn nước Đức với lòng thiện cảm và đầy khâm phục. Chừng đó thôi cũng đủ để chứng minh một cách rõ ràng rằng những ai từng yêu chuộng Tự Do đều không thể sống dưới chế độ cộng sản gian manh, tàn bạo. Minh chứng cho sự thất bại của chủ nghĩa cộng sản cách hùng hồn nhất là sự sụp đổ của cộng sản Đông Đức cũ, của cả khối cộng sản Ðông Âu và tiếp theo là đàn anh Nga Sô vào cuối thập niên 1980!. Hôm nay tôi chỉ muốn ghi lại đây vài ý tưởng chợt thoáng về liên quan chút ít đến cuộc đời tỵ nạn của mình và xin được nói sơ về "cái tôi đáng ghét" qua bài tạp ghi ngắn này!. Là một bài đoản văn mang tính cách tự thuật nên chắc chắn khó tránh khỏi được cái nhìn chủ quan có thể làm phật lòng ai đó qua sự diễn đạt tư tưởng trung thật của mình, vì thế mong độc giả hoan hỉ cho. Đa tạ (LNC). Tôi nói riêng đã may mắn đón nhận được rất nhiều "tình cờ" trong cuộc đời. Ngẫu nhiên đầu tiên là dù không bao giờ nghĩ đến nhưng … tôi đã được phép của chính phủ Việt Nam Cộng Hoà thời đó cho xuất dương du học sau khi xong Tú Tài II, giữa lúc quê hương ngập chìm trong binh lửa trước tham vọng cưỡng chiếm Miền Nam Việt Nam (NVN) do cộng sản miền Bắc chủ xướng với sự giúp đỡ về mọi mặt của Nga, Tàu và khối cộng sản quốc tế nói chung, trong đó có DDR!. Đầu tháng 03 năm 1975 tôi về thăm quê hương và gia đình nhưng lúc ấy chiến trường Việt Nam (VN) sôi động, người dân miền Nam bối rối, lo âu nên tôi đành phải rời VN sớm hơn dự tính. Lại thêm một "tình cờ" nữa, tôi may mắn đã rời Sài Gòn vào đầu tháng 04-1975, vì vài tuần sau đó, Nam Việt Nam thất thủ. Nếu không chắc tôi cũng sẽ phải chọn đường vượt biên hoặc vượt biển như bao đồng hương khác, sau 30-04-1975. Xin được mở ngoặc ở đây để nói sơ về đời sống của sinh viên ở Đức. Sau tháng Tư đen 1975, trong khi "sinh viên thiên tả thuộc hội Đoàn Kết (Việt Kiều yêu nước !)" có Tòa đại sứ hay lãnh sự quán Cộng Sản "đỡ đầu" thì sinh viên có lập trường Quốc gia thật sự bơ vơ vì chính quyền đã mất. Từ vấn đề thông hành cho đến tài chánh gặp rất nhiều khó khăn, hoàn cảnh của người sinh viên VNCH sau 30.04.1975 càng thê thảm hơn, nhất là các đợt sau cùng đến Đức. Đời sống của sinh viên du học thời Việt Nam Cộng Hòa sau khi Nam VN thất thủ hoàn toàn bị đảo lộn. Thành phần thuộc con nhà giàu hay nói đúng hơn thành phần lè phè hưởng thụ gặp nhiều khó khăn hơn vì đa số họ ỷ lại và sống nhờ vào đồng tiền cha mẹ gởi sang. Nhiều sinh viên thật sự khủng hoảng vì „ sự ngưng viện trợ từ cha mẹ “ xảy ra quá đột ngột. Chỉ có những sinh viên vốn đã quen tay lấm chân bùn xoay trở tương đối dễ dàng hơn kiếm tiền học tiếp cho đến khi ra trường, bởi vì hầu hết chẳng có ai có học bổng hay trợ cấp Bafoeg (thường dành cho sinh viên và "thực tập sinh" người Đức) gì đâu như giới anh em trẻ đến Đức tị nạn sau này. So với giới sinh viên thời VNCH ngày xưa thì đây cũng là cái may mắn của những bạn trẻ đến sau. Điều kiện sống, nhất là về phương diện tài chánh và tinh thần khá đầy đủ, chỉ còn chuyện lo cho tương lai, học hành mà thôi. Mừng dùm cho các bạn!. Chúng tôi - sinh viên du học thời VNCH - vào đầu thập niên 80 đôi khi bị người tị nạn sau 1975 "chỉ trích là thành phần con nhà giàu hay con ông cháu cha" nhưng cũng chỉ biết cười ghi nhận vì họ đâu có hiểu hoàn cảnh khó khăn của chúng tôi từ cư trú, học hành cho đến tài chánh. Tuy nhiên nếu so sánh với thành phần đi du học ở Đức nói riêng từ thập niên 80 trở đi thì sinh viên thời VNCH thua rất xa. Không những số sinh viên do csVN gởi đi nhiều hơn 10 lần mà họ thừa tài chánh để mua xe hơi sang trọng hay nhà cửa ở, đâu phải như chúng tôi thời đó đi "xe Buýt hay xe điện (Trambahn) có tài xế lái" hay lộc cộc với chiếc xe đạp cũ kỹ !. Sao không trách họ đi (?) nếu khách quan so sánh. Nhưng cũng hãnh diện để nói thêm là đa số sinh viên thời VNCH dù vất vả với cuộc sống đều tốt nghiệp, có công ăn việc làm, hội nhập tốt và tôn trọng luật
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 128 pháp Đức không vướng vào những "tệ trạng" nên được dân Đức kính nễ. Rất tiếc sự nễ vì này mất đi nhiều kể từ sau 1990 qua các tin tức "phạm pháp" của người Việt Nam đến từ DDR, khối Đông Âu sau khi "thiên đàng cộng sản bị sụp dổ" đăng hàng tuần trên báo hay chiếu đi chiếu lại nhiều lần trên đài truyền hình do một số "người Việt mới đến" gây ra (quý độc giả có thể tìm thấy tài liệu, bài viết bằng Đức+Việt ngữ lưu trữ trên qua Google). Có thể nói cuộc đời của những sinh viên du học thời VNCH như tôi trải qua khá nhiều truân chuyên từ dạo ấy, sau tháng Tư đen 1975, từ khi cộng sản Bắc Việt thống trị Nam Việt Nam. Khác với quyết định đi tìm Tự Do, đi tìm sự sống trên cái chết qua hình thức vượt biên vượt biển của đồng hương sau 1975, chúng tôi may mắn hơn, đơn thuần chỉ phải chọn lựa một trong hai: về Việt Nam hay ở lại nước ngoài. Nếu quyết định về VN thì phải cúi đầu phục tùng nhóm sinh viên đoàn kết và toà đại sứ Việt Cộng. Còn ngược lại nếu quyết định ở lại nước ngoài thì phải chấp nhận xa quê hương, xa gia đình, bạn bè anh em và không biết khi nào mới gặp lại !. Cuối cùng, riêng tôi đã có một quyết định là "xin tỵ nạn chính trị" ở Đức, dù tuổi và kinh nghiệm đời của mình lúc đó chẳng bao nhiêu. Cũng không phải là những người đã từng phục vụ trong quân đội hoặc tham chính thời VNCH; chưa từng bị cộng sản bắt bớ giam cầm hay đã „bị tra tấn dã man và nếm mùi học tập cải tạo của cộng sản“ nên muốn được "hưởng quy chế tỵ nạn" những sinh viên du học VNCH phải chứng minh cho chính quyền Đức lúc đó rõ lý do là tại sao không muốn hồi hương v.v… Trong thời gian chuyển tiếp kể từ khi nộp đơn xin tị nạn chúng tôi từ những người tuy có quốc gia, gia đình bỗng nhiên trở thành những kẻ "vô tổ quốc" vì đã nhận được sổ thông hành mang tên như vậy. Cơ quan hữu trách Đức cứu xét hồ sơ xin tỵ nạn khá lâu, có người chờ đến 2-3 năm nhưng cuối cùng tôi đã nhận được sổ thông hành tỵ nạn. Điều làm chúng tôi đau lòng nhất là trong sổ thông hành tỵ nạn này có ghi câu "được phép đi khắp nơi, nhưng trừ Việt Nam", nơi mình sinh ra và lớn lên. Vâng, điều kiện tỵ nạn ở Đức lúc đó là vậy vì dễ hiểu thôi, đã viện dẫn "gặp khó khăn với nhà cầm quyền cộng sản" để xin tỵ nạn thì thật là quá mâu thuẩn nếu mình về Việt Nam và lại ra đi an toàn phải không?. Khó khăn ban đầu sau 30-04-1975 xem như đã vượt qua sau khi được chỗ tạm dung. Chưa hết, vấn đề sinh kế cũng làm chúng tôi xính vính một thời gian khá lâu khi mà tình trạng kinh tế ở Đức và trên thế giới lúc bấy giờ đang bị khủng hoảng trầm trọng. Có lẽ thánh nhân đãi ngộ nên tôi đã đón nhận thêm sự ngẫu nhiên, may mắn khác trong hoàn cảnh lúc đó sau khi cầm sổ thông hành tỵ nạn trong tay. Được thâu nhận vào làm việc thuộc phần hành "nghiên cứu và phát triển, trọng điểm là phát triển" cho hãng rất nổi tiếng trên thế giới sau khi tốt nghiệp Dipl.-Ing. (FH) và lấy thêm bằng kỹ sư bậc cao học (Dipl.-Ing. TU, tương đương với M.Sc, TU: Technische Universitaet = University of Technology), cả hai may mắn đều đậu hạng giỏi (Note Gut/Grade Good) nên tôi nói riêng càng cảm thấy an tâm hơn vì không phải xuôi ngược mà lại tìm được việc làm ngay sau khi học xong rời TU nhưng buồn ray rứt vì nỗi nhớ nhà và tủi thân cho kiếp sống tha hương, ăn nhờ ở đậu xứ người của mình. Tôi như con chim lạc đàn, trong thức ngủ vẫn ước mơ có ngày tìm về tổ ấm. Với thông hành tỵ nạn, chúng tôi nói chung được quyền sống và đi làm như dân bản xứ, chỉ khác điều là không được phép bầu cử.
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 129 Hình: Cảnh vượt biển tìm Tự Do của người Việt Cuối thập niên 70, phong trào tỵ nạn lên cao. Người Việt Nam được thâu nhận vào Đức rất dễ dàng mà không phải qua những thủ tục rườm rà hay khó khăn như chúng tôi trước đó. Ai thuộc diện "boat people" tự động được cấp thông hành tỵ nạn khi đến Đức, không cần cứu xét gì cả. Thỉnh thoảng gặp đồng hương thuộc diện này chúng tôi có trò chuyện. Hết kể những cuộc vượt biên vượt biển thật hãi hùng thì họ lại xoay qua than chuyện khó khăn về hội nhập hay khi học tiếng Đức… Đôi khi họ đề cập đến chuyện nhập tịch, viện dẫn có quốc tịch thì đi đó đây làm việc dễ dàng hơn. Tôi chỉ nghe và ghi nhận. Khi được hỏi thì tôi cũng chỉ trả lời là vẫn còn mang sổ thông hành tỵ nạn dù tôi ở đây lâu gấp mấy lần so với họ cũng như thường hay đi công tác nước ngoài vì lý do nghề nghiệp thời đó. Thú thật, đã nhiều lần tôi đi công tác cho hãng ở Hoa kỳ, Bắc Âu, Pháp, Áo, Ý cho hãng hay đi thăm thân nhân ở Úc, Mỹ, Anh nhưng ít gặp trở ngại, chỉ tội mất thời gian chờ lâu hơn tại các phi trường so với những ai có quốc tịch Đức mà thôi. Thế rồi những đồng hương qua sau tôi lần lượt xin nhập tịch Đức. Riêng tôi vẫn giữ sổ thông hành tỵ nạn cho đến năm 1994. Thêm một tình cờ khác đã làm tôi thay đổi ý định và … xin vào quốc tịch Đức, một quyết định không đơn giản sau nhiều đêm dài trằn trọc suy nghĩ. … Số là trong chuyến công tác đi miền Nam nước Pháp cho hãng vào cuối Hè 1993, tôi gặp trở ngại ngay tại phi trường. Bạn đồng nghiệp tất cả ra ngoài cỗng đứng chờ còn tôi vì thấy trong thông hành tỵ nạn để quốc tịch Việt Nam nên nhân viên kiểm soát ở phi trường nghi ngờ, lý do Pháp "đón nhận bất đắc dĩ người Việt Nam sang Pháp không hợp lệ" và họ tìm cách định cư tại đó. Tôi phải giải thích khá dài dòng, nói là có vé máy bay khứ hồi, ngủ ở khách sạn do hãng giữ chỗ v.v… thì họ mới bằng lòng cho đi. Mấy người bạn Đức thấy vậy chọc quê quá xá nên sau đó … tôi mới có ý định xin nhập tịch Đức, nộp đơn vào cuối năm 1993. Nói đến đây cho tôi vòng vo thêm một tí. Hoàn thành đủ thủ tục giấy tờ đòi hỏi từ phía Đức đem nộp thì được nhân viên chỉ cho đống hồ sơ trước mặt và nói, hồ sơ của ông hôm nay nằm dưới cùng. Đến khi hồ sơ được duyệt xét chắc cũng nửa năm sau. Nghe vậy tôi giật mình. Hỏi thêm thì bà nhân viên mách nước phải làm thế này thế kia thì may ra được ưu tiên hơn. Tôi theo lời khuyên xin hãng cấp cho giấy chứng minh phải thường xuyên công tác ngoại quốc nộp vào thì hồ sơ của tôi không còn nằm hạng chót nữa. Lại thêm một ngẫu nhiên tốt đến với tôi. Chưa hết. Cái khó khăn mà tôi phải đương đầu giải quyết là việc phải nộp cho chính quyền Đức
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 130 giấy từ bỏ quốc tịch Việt Nam. Thế là một cuộc bút chiến xảy ra giữa tôi và bộ nội vụ tiểu bang Bayern (Bavaria) liên tục trong vài tháng. Mặc dù tôi đã viện dẫn là không liên hệ gì hết với toà đại sứ Việt cộng từ 30-4-1975 nhưng chẳng nhằm nhò gì, nhân viên hành chánh Đức phụ trách vẫn khư khư nói, bây giờ Việt Nam đã cấp giấy thôi quốc tịch rồi, không có không được. Thế là tôi đành cắn răng viết thư cho toà đại sứ Việt cộng. Tuy nhiên tôi nghịch ngợm nên viết thư toàn bằng tiếng Đức với nhân viên sứ quán. Có lần điện thoại lên hỏi sự việc đến đâu sau hơn 6 tháng chờ đợi thì họ nói "vòng vo" làm tôi cảm thấy khó chịu nên cuối cùng tôi viết thư (cũng bằng tiếng Đức) lên cho họ biết VÌ chính quyền ĐỨC yêu câù chứ thật ra tôi chẳng muốn liên hệ gi cùng quý vị cả và nếu không cho tôi thôi quốc tịch thì trả lời cho biết qua thư. Một bản sao (Copy) tôi gởi cho bộ nội vụ Đức để kính tường vì trong trường hợp như vậy nếu toà đại sứ Việt cộng không cho tôi thôi quốc tịch thì tôi sẽ được nhập tịch Đức mà không cần nộp giấy chứng minh thôi quốc tịch VN. Chắc thấy tôi quá cứng rắn nên vài tuần sau tôi nhận được giấy từ bỏ quốc tịch, dễ hiểu thôi … vì nếu không cấp thì tòa đại sứ mất toi hơn hai ngàn Đức Mã là lệ phí mà tôi phải trả cho cái giấy từ bỏ quốc tịch VN, một số tiền không nhỏ (thời đó) !. Trong thời gian chờ đợi giấy tờ từ toà đại sứ Việt cộng tôi được giấy chấp nhận cho phép nhập tịch Đức. Sau khi nộp thêm chứng minh thư cho thôi quốc tịch VN là tôi được gọi ra nhận sổ thông hành Đức ít lâu sau đó. Xứ Đức tôi ở không rườm rà như các quốc gia khác, làm lễ rình rang khi nhập tịch. Ra sở ngoại kiều ký giấy nhận sổ thông hành, nộp pass tỵ nạn cũ và nhận thông hành Đức là xong, sau khi trả lệ phí cho sở ngoại kiều mà nếu tính ra thì quá rẻ, chỉ bằng 1/10 số tiền phải đóng cho toà đại sứ Việt cộng để có được giấy từ bỏ quốc tịch Việt Nam!. Một điểm khác xin nói thêm là nhờ theo học Đại Học Đức và ở đây trên 15 năm (theo luật thời đó) nên tôi khỏi phải thi khoá Đức ngữ thành ra tiết kiệm được thêm chút ít tài chánh. Vậy là tôi, một kẻ da vàng tóc đen, mũi tẹt trở thành công dân Đức từ giữa năm 1994, sau 26 năm kể từ khi tôi đặt chân đến xứ Đức lạnh lẽo này. Có thể nói chỉ trên giấy tờ vì khi ra đường dưới con mắt của người dân bản xứ thì tôi (chúng tôi) vẫn là một người ngoại quốc dựa theo màu da và hình dáng, không hơn không kém. Thời gian cứ thế mà trôi, đời sống của tôi tại Đức thật sự chẳng có gì thay đổi, chỉ khác là đã đi bầu nghị sĩ quốc hội, nghị viên tiểu bang và đại diện làng xã được vài lần trong suốt hơn 22 năm qua, kể từ khi tôi mang quốc tịch Đức. Tôi đã đi làm như bao người khác, thi hành đúng bổn phận của „ một người Đức mới “ và cảm thấy mình đang chia sẻ với dân bản xứ, với quốc gia đã và đang cưu mang mình!. Thỉnh thoảng gặp lại đồng hương, những người vượt biên, vượt biển trước đây và tuy đến sau nhưng đã nhập tịch Đức trước (chúng) tôi thì tôi nhận thấy có nhiều thay đổi. Họ đi lui tới về VN với nhiều lý do …, những lý do giải thích mà mọi người - trừ những ai thiếu may mắn đã bỏ mình trên con đường đi tìm Tự Do - đều có thể sử dụng trong trường hợp "về thăm quê hương". Có người gặp tôi lần đầu biết là thành phần đi du học thời VNCH hỏi anh về VN chưa, nói VN bây giờ thế này thế kia ... tôi chỉ cười nói chưa, dù có đủ khả năng. Nghe vậy họ nhìn… rồi đổi sang đề tài khác. Một lần, gặp vài người quen trong giới tỵ nạn hỏi: sao anh có xin Visa về VN, được cấp chưa v.v… tôi tỉnh bơ trả lời: "tôi đâu có bao giờ liên hệ với sứ quán Việt cộng để xin chiếu khán (Visa) về VN đâu mà chờ với đợi, mà cho với không cho …"!. Vâng, 42 năm rồi kể từ khi đặt chân tại Sài Gòn lần cuối hay đúng hơn kể từ khi tôi "trốn chạy vào đầu tháng Tư 1975" trong chuyến về thăm gia đình với dự tính ở lại VN ba tháng để đi thăm bà con, bạn bè từ Sài Gòn ra Huế mà tôi đã có lần sống suốt cả mùa nghỉ hè sau khi thi đậu Trung
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 131 Học thì tôi đã để lại quê hương yêu dấu của mình đàng sau lưng từ dạo ấy. Tôi nói riêng đau buồn, cam tâm chấp nhận kiếp sống lưu vong, chôn chân xứ người, làm thợ khách và hiện tại nghỉ hưu sau khi xin về hưu non sau hơn ba thập niên kéo cày. Tuy nhớ nhung muôn vàn Việt Nam quê hương tôi nhưng chỉ biết ngậm ngùi thương nhớ, vẫn hằng ước mong một ngày về mà VN thật sự có đầy đủ Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền. Tôi nghĩ mình không thể nào cam tâm cúi đầu xin phép để được du lịch, để được cho phép về thăm quê hương của chính mình trong hoàn cảnh hiện tại mà chắc chắn tôi sẽ phải tự hổ thẹn với lương tâm nếu tôi làm việc này bởi vì một khi mà tôi với hơn 25 tuổi đầu, có thể nói là quá trưởng thành đã quyết định xin tỵ nạn, xin chọn nước Đức làm quê hương thứ hai và lý do được nêu ra rất rõ ràng: "vì tôi không chấp nhận chế độ cộng sản". Tôi chẳng phải là đứa bé lên năm!. Một đứa bé chừng ấy tuổi nếu ai đưa cho nó hai miếng bánh chắc chắn nó sẽ tự chọn cái nào thấy ngon hơn. Khi chọn lựa cho mình „ con đường để đi “ sau 30-04-1975, xin tỵ nạn chính trị ở Đức ", tuy còn quá trẻ, chỉ mới hơn 25 tuổi và vừa tốt nghiệp Đại Học xong nhưng chẳng ai ép bắt tôi phải làm theo ý họ mà do tôi muốn !. Vâng, chính tôi đã phải có một sự lựa chọn dứt khoát. Tôi đã bỏ, để lại sau lưng mình tất cả để chọn cho cuộc đời mình hai chữ „ TỰ DO “! . Bút mực còn đó, giấy tờ và chữ ký quả quyết rằng đã khai đúng sự thật khi nộp đơn xin tỵ nạn còn đó. Tôi không thể nào dối lòng, dối mình được !. Nhìn lại mình, thì tôi, một cựu du học sinh thời Việt Nam Cộng Hoà không hổ thẹn gì hết. Tôi quan niệm rất thực tế: "Đất lành chim đậu" và chỉ thắc mắc, tại sao "đất lành" (theo họ sau khi du lịch VN!) vậy mà sao "chim" lại vẫn mãi vỗ cánh bay đi chưa chịu làm tổ để đậu ??.
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 132 Tôi nói riêng - trừ thân nhân và bạn bè - không bị VC cầm tù hay hành hạ trong các trại tù mệnh danh với mỹ từ là trại "cải tạo" nhưng vẫn chưa hề một lần du lịch Việt Nam trong suốt hơn bốn thập niên qua (dù chẳng giàu có gì nhưng có thể nói chuyện mua vé máy bay không phải là trở ngại. Vì " tự trọng" nên tôi không thể nào dối lòng, dối mình được !). Tuy ngày đêm vẫn luôn thiết tha mơ ước được dịp "Tung cánh chim tìm về tổ ấm" nhưng rất tiếc đến nay tôi vẫn còn là một con chim lạc đàn, đang tha phương và vẫn còn giữ vững tư cách của người tỵ nạn chính trị sau 42 năm đổi đời, theo đúng nghĩa của nó vì đã không chấp nhận chế độ chuyên chính vô sản sau khi cộng sản cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam tự do, nơi tôi sinh ra và lớn lên nên đành tạm thời „ Xin Chọn Nơi Này (nước Đức) Làm Quê Hương !". * © Lê-Ngọc Châu_(Nam Đức, Trung Tuần tháng Ba năm 2017) - Hình Internet & bản có tu bổ vài lỗi chính tả năm 2017, tháng Ba. * Đính kèm vài hình ảnh cảnh di tản vào tháng Ba 1975 và sau 1975, sưu tầm từ Internet: Tháng Tư 1975_ Cảnh rời Sài Gòn/ Việt Nam Hình: Thuyền nhân Việt Nam và Cap Anamur sau 1975 © LNC_Ger Lê Ngọc Châu- Germany
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 133 BÁC SĨ GABRIELLA ( Based on true story ) Ngân-Hà Có chiếc lá nào trong vườn mà không được nghe lời nhắn nhủ của chúa xuân. Nhưng, mỗi chiếc lá đều mang theo bên mình một linh hồn từ khi mẹ chớm hoài thai. Nên mỗi chiếc lá đã chọn cho mình một cuộc đời hay còn gọi là cái “nghiệp” riêng và mang một tâm tư riêng đúc thành khuôn mẫu cho riêng mình. Có những chiếc lá dáng vẻ ngu ngơ và xem ra rất vô tư với thời gian. Có những chiếc lá xuân vừa đến đã vội đem lòng do dự, lo âu của thu vàng. Nhưng cũng có những chiếc lá chưa kịp nở bung đã vội vã muốn làm cho xanh đời. Từ bữa người đàn ông lạ mặt lái chiếc sport mui trần dừng lại ngang cửa nhà Amable, nhìn chăm bẳm vào bà như soi mói rồi làm bộ hỏi thăm tên đường giữa lúc Amable đang nhổ cò dại trong vườn hoa trước nhà, đã trở thành nỗi ám ảnh nghi ngại. Đó là gã đàn ông da ngăm ngăm, mặt xương xẩu, giọng phát âm không chỉnh có ánh mắt tò mò, hết nhìn bà rồi để ý đến số nhà. Chắc chắn không phải là dân địa phương, Amable tin như vậy và đã không kịp đọc bảng số trước khi chiếc xe vọt đi. Người thiếu phụ này cũng chưa định nói chuyện này với chồng, nhưng giác quan mách bảo là bà đã lọt vào tiêu cự của họ. Amable muốn xua đuổi nỗi nghi ngại này đi nhưng sao hai con mắt sâu đen và cặp lông mày thẳng băng của y cứ chập chờn như hai bóng ma nhất là về đêm. Chúng trở nên dữ dằn như ánh mắt của sư tử rình mồi. Điều này thật bất lợi cho thai nhi đã gần tới ngày lâm bồn. Bà liền đem kể cho cô em gái Rethabile, rất gần gũi với bà, nhưng cô em khuyên chị là sẽ có em ở bên đừng sợ. 1.Cape Town, mùa xuân 1970 - Honey, em mong đứa con lần này là con gái mình à, còn mình thì sao ? Bà Chifundo vừa nói vừa nhõng nhẽo với chồng ra mặt. - Thì hẳn là con gái rồi. Vừa nói chồng bà vừa khẳng định rồi bẹo vào má vợ. - Mà sao mình biết là con gái, đàn ông các anh chỉ giỏi đoán mò. Miệng nói thế nhưng trong lòng bà vẫn hy vọng lời của chồng là thật. - Sao lại là mò, em có cho ăn ốc đâu.Lần trước bụng nhọn sanh Michael, lần này bụng tròn là em gái Michael đúng chưa ? - Bụng nhọn, bụng tròn là sao? - Trời đất ơi... con trai thì nó quay mặt ra, con gái nó quay mặt vào thì bụng tròn, cá cái gì đi chứ...chồng vừa nói vừa phì cười. Bà vợ vẫn chưa yên:
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 134 -Vậy, tên con sẽ là gì nhỉ ? Em muốn tên nó phải thật là mỹ miều cơ... -Chu chao, mỹ miều...a...a.thì..thì là Bella Chifundo, chịu chưa? -Ủa, sao mà anh biết em chọn tên này ? Bà Chifundo vừa nói vừa trợn tròn hai mắt. Gia đình Chifundo hân hoan sắp sửa mừng đón người con thứ hai sắp chào đời, đó sẽ là một bé gái -có lẽ- nối tiếp đứa con trai đầu lòng, Michael đã năm tuổi, nay sắp có em. Thực ra, Michael chẳng hiểu em gái là thế nào, có gì khác với con trai hay không. Nó háo hức vì sẽ có đứa em đi đá banh với nó thôi, vì suốt ngày nó lủi thủi một mình với quả banh ở ngoài vườn, nên khi nghe mẹ nói nó sẽ có em để cùng chơi thì nó háo hức mong cho mẹ nó đi sanh sơm sớm, nên buổi sáng hôm đó mẹ nó chuyển dạ. Dì Rethabile lăng xăng chuẩn bị đồ cần thiết đưa mẹ nó đi nhà thương Women Hospital, và dặn thằng cháu ở nhà phải ngoan ngày mai sẽ được đi thăm em bé. Cả tháng trước, hai ông bà thi nhau chọn tên cho con. Bà muốn cho con gái mình cái tên phải rất ư là “ mỹ miều” và dễ thương, nên ông bà đề nghị gọi con là Bella Chifundo. Thế là, dù chưa biết mặt mũi ra sao, trai hay gái ,nhưng họ và tên thì đã được an bài. Nhớ lại bẩy năm về trước cô Amable Bongani chỉ mới vừa xong trung học thì đã bị tiếng sét ái tình làm cô ngã ngựa vì cho rằng con đường thiên lý trong nhà trường còn dài và mảnh bằng lawyer dù nhìn thấy lấp lánh xa xa nhưng còn khuya mới dựt được, thế là cô bỏ ngựa leo lên xe hoa vì mê mẩn anh chàng đẹp mã, kỹ sư thầu khoán và đổi họ thành bà Chifundo lúc mới vừa tròn hai mươi tuổi. Nói lòng ngay, thì cô mình cũng thuộc hàng “ Chica”, mơ mộng cũng hơi nhiều nên khi gặp được gã đẹp trai dẻo mồm thì tim còn bấn lên lòng dạ đâu mà học với hành. Cưới chưa được tròn năm đã sinh cu tí, Michael. Chờ mãi năm năm sau mới được đứa thứ hai, làm Amable tưởng rằng đã “ tịt ngòi”, nàng vui ra mặt khi nghe chồng đoan chắc nó sẽ là con gái. Đêm đó, người thiếu phụ chỉ trải qua cơn đau vừa phải, khi cơn đau chưa dứt thì Hola! Bella đã lên tiếng chào mọi người trong phòng. Hai cô đỡ khen là em bé đủ cân lượng khỏe mạnh và nhất là quá xinh đẹp. Khi nhận baby từ tay cô mụ, Amable đặt con trên cánh tay và xem xét đứa bé từ đầu tới chân, bà khoan khoái vì đã sinh con dễ dàng và nó có một birthmark mông bên trái giống hình ngôi sao cánh không đều nhau, loại birthmark này theo lời cô mụ là bithmark vĩnh viễn, bà ôm con và cả hai đi vào giấc ngủ. Lúc này đồng hồ vừa điểm một giờ sáng.
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 135 Suốt đêm không biết vì mệt hay vì đã trút được cái bầu mà ngươi thiếu phụ thấy mình trôi lênh đênh như mây trời, làm nàng tỉnh dậy.Trời vẫn còn hơi tối, không rõ mấy giờ, nhưng có lẽ củng gần sáng, tiếng còi xe từ ngoài xa lẻn qua khe cửa vào phòng định hình một buổi sáng ồn ào ráu riết. Amable cảm thấy trong người khỏe mạnh hẳn ra sau giấc ngủ dài. Cái bầu làm bà mỏi mệt mấy tháng trời, giờ này như trút được gánh nặng. Bà nhìn sang, thấy con đang ngủ say mang nét đẹp của một thiên thần. Bà mỉm cười một mình “ không biết nó có giống mình ngày xưa không nhỉ, giả như nó không giống mình thì sao?”. Trong đời Amable vẫn không chừa được, cứ để cho đầu óc vẩn vơ mọc ra những câu hỏi cắc ké như vậy. Nhìn quanh, đây là cái phòng khá lớn chỉ dành cho sản phụ, ngăn ra bằng những bức màn bằng vải hoa. Trời sáng dần, trên mỗi đầu giường nôi của baby đều có một bóng đèn nhỏ trông như những ngôi sao mọc rải rác trên nền trời đêm. Thỉnh thoảng có tiếng ọ ẹ của em bé dường như đang mê ngủ hoặc thức giấc vì đói bụng. Cô y tá có lẽ trực đêm nay, tiến đến trước mặt bà đon đả: -Good morning, how are you feeling ? Good morning, I feel great, thank you -Mrs Chifundo, time for baby to see the Doctor. Oh..., you are so cute. Baby will be back in ten minutes. Người y tá vừa nói với thiếu phụ vừa nhanh nhẹn ẵm em bé đưa cho bà mẹ hôn rồi đặt vào cradle không quên chèn nhẹ hai gối êm hai bên, hành động rất là thành thạo. Trong khi chờ đợi, Amable bấm chuông đèn gọi y tá xin đi washroom, nhưng không có ai đến, đành đánh bạo gọi lần thứ hai, mấy phút sau cô y tá đỡ bà hồi đêm xuất hiện hiểu ý là thiếu phụ muốn gì nên hạ rail xuống nhưng khi nhìn vào cradle không thấy baby đâu, cô trở nên hốt hoảng: -Thưa bà, có ai tới đây trước khi bà gọi tôi không ? -Thưa có, một y tá vận đồ như cô, đem em bé đi gặp Doctor. -Giờ này Bác sỹ trực chưa làm việc. Linh tính cho cô hiểu rằng baby đã bị đánh cắp và giờ này đồng bọn chắc chắn đã đưa đi rất xa. Sự kiện này đã từng xẩy ra trước đây, nhưng cảnh sát tìm lại được sau một ngày, vì nhờ có một nhân viên gác cổng đọc được bảng số xe, nhưng lần này... cô y tá hớt hải bấm nút đèn đỏ báo động (vì ban đêm ) trong khi người thiếu phụ khốn khổ hiểu ý nên sinh ra choáng váng mất hết bình tĩnh đã nắm chặt cánh tay cô y tá và ngã sóng xoài ra nền nhà kêu gào thảm thiết như người mất trí. Nhiều nhân viên và y tá đang trực lần lượt có mặt tại unit và trong tích tắc mọi người không cần hỏi nhau đã nhận ra, họ bình tĩnh cố giữ cho người thiếu phụ khỏi cuống lên, liên lạc ngay với gia đình của bà vì sự có mặt của người chồng bên cạnh lúc này là rất cần thiết.
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 136 Theo lời cảnh sát trưởng, người được bịnh viện mời đến gặp cha mẹ của nạn nhân để lấy lời khai đi cùng với nhóm chuyên vìên về hình sự thì “gần đây trong lãnh thổ Cape Town xuất hiện một tổ chức gồm nhiều thành phần bất bảo da mầu lẫn da trắng, giả dạng y tá cũng như nhân viên của nhà giữ trẻ chuyên đánh cắp trẻ sơ sinh và babies để đem ra nước ngoài, hoặc đòi tiền chuộc, thường ra là chúng sẽ liên lạc ngay với gia đình nạn nhân trong thời hạn ngắn nhất, sau 24 giờ, nếu gia đình không nhận được thông tin gì của chúng, cảnh sát sẽ vào cuộc. Sở dĩ luật không cho phép chúng tôi can thiệp ngay là vì muốn bảo vệ mạng sống cho nạn nhân.” Gia đình Chifundo sau khi nghe cảnh sát trưởng giải thích hợp lý, họ chỉ còn đặt hy vọng mong manh vào những kẻ sống ngoài vòng pháp luật trả lại con cho họ. Báo chí địa phương cũng chỉ được đăng tin 24 giờ sau với cùng mục đích như trên mà thôi. Nhưng rồi, ngày qua ngày, tháng qua tháng bé Bella vẫn bặt vô âm tín. Nội vụ vẫn được cảnh sát coi là nội vụ nóng, tiếp tục điều tra vì người dân muốn cảnh sát, những người lãnh lương của họ phải làm sáng tỏ sự việc, nhất là bằng mọi giá phải quét sạch mọi băng đảng, đưa chúng ra đối diện với pháp luật bằng không họ sẽ tỏ thái độ. Trên thực tế, công việc dọn dẹp làm sạch xã hội không dễ như người ta nghĩ. Các cơ quan công quyền đều biết rõ điều này, là họ không khi nào đầu hàng băng đảng và những tổ chức sống ngoài vòng pháp luật. Họ biết xử dụng nhiều chiêu để thức tỉnh, để không phải dùng đến vũ lực hoặc nhà tù vì xã hội đen thường đông gấp nhiều lần số cảnh sát mà quốc gia có thể cung cấp. Thời gian cứ hững hờ như nước trôi qua cầu, chuyện dù nóng đến đâu rồi cũng nguội dần rồi cùng trôi vào dĩ vãng và được lớp bụi thời gian trùm lên trên như dải khăn liệm vàng ố cũ mèm...khép lại. Chẳng còn ai nhắc nhở đến thân phận bé Bella khốn nạn bây giờ ra sao nữa, ngoại trừ vết thương lòng vẫn âm ỉ trong trái tim gia đình Chifundo... có thế thôi! 2. Botswana mùa đông 1970. Trong căn nhà dành cho nhân viên sứ quán của South Africa trên đại lộ Willie Saboni, thủ đô Gaborone, thủ phủ Botswana, bà Minenhle vợ của ông trưởng phòng nhân viên Abara nói với chồng: -Thưa ông trưởng phòng -Ủa, bữa nay mình có chuyện gì mà làm ra vẻ quan trọng như thế ? -Thì chuyện hồi hôm đó, anh quên rồi à, em đã liên lạc được với người trung gian, họ không ra giá vì luật pháp không cho phép, nhưng theo lệ thường
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 137 người dân Botswana khi tìm được cặp vợ chồng hiếm muộn có lòng tốt muốn nuôi con mình thì họ xin cha mẹ nuôi tặng lại cho họ một số tiền chi phí đã nuôi đứa trẻ từ ngày sinh, và những thủ tục đi lại, giấy tờ tốn kém trả cho phòng luật. Em cũng biết rằng đó chỉ là lấy vải the che mắt thánh mà thôi, chứ có đâu mà tốn kém đến thế để nuôi một đứa con nhỏ mười tháng tuổi. -Thế người trung gian đòi bao nhiêu? -40.000 US dollars, em nghĩ là họ biết mình làm trong bộ ngoại giao, nên họ nghĩ là chuột rơi hũ nếp, chứ cái xứ sở này nghèo rớt mồng tơi, mấy ai có nổi số tiền lớn như vậy. -Thế em có đi điều tra về lý do tại sao mà gia đình họ không muốn tiếp tục nuôi con nữa không. Người ta có luật sư thì em cũng phải có luật sư. Tiền bạc chúng ta có thể đủ khả năng, miễn là đứa trẻ phải hợp pháp, khỏe mạnh, không tật nguyền và ngoại hình đẹp theo ý của em, anh chỉ cần em lưu ý như vậy. Mẩu đối thoại với chồng đến đây thì chấm dứt. Hai người lấy nhau đã sáu năm, khi cưới Minenhle đã 30 tuổi, chồng 34, bà biết rõ là mình chẳng có gì trục trặc về đường con cái, nhưng cả hai đều là người Công giáo nên an ủi nhau sống cuộc đời “ Cu ki”. Sau ngày tốt nghiệp đại học Quốc Gia Hành Chánh, ngành ngoại giao, ông Abara được bổ nhiệm giữ chức trưởng phòng nhân viên sứ quán ở Botswana đến nay đã được bốn năm. Minenhle giờ này cũng đã 36 tuổi, được kể là quá tuổi sinh con, theo chồng qua xứ người buồn chán chỉ biết đi ra đi vào, nàng nghĩ thèm có đứa con gái nho nhỏ để sáng chiều mẹ con hủ hỉ với nhau. Ý nghĩ này nàng đã đeo đuổi vài năm nay nhưng chưa rõ có nên thực hiện hay không, may quá có người bản xứ giới thiệu nàng nên liên lạc với hội phụ nữ gồm những bà trong cùng hoàn cảnh hiếm muộn nhưng hiện đang có con nuôi để tìm hiểu và học hỏi kinh nghiệm lẫn nhau. Sau mấy lần gặp gỡ và làm quen với vài bà cùng tuổi và tốt bụng, Minenhle yên lòng và cho rằng lúc này có thể là thiên thời, địa lợi, nhơn hòa để thực hiện giấc mộng làm mẹ, chỉ duy có một điều mà chỉ người bản xứ họ mới dám làm, nếu nàng muốn có đứa con như ý là có thể, vì theo mấy bà này vẽ đường thì ở xứ này có tiền là có tất cả miễn là kín đáo và sòng phẳng, đó là hai điều kiện cơ bản, mọi chuyện khác đã có bọn luật sư lo liệu cho từ A tới Z. Minenhle chủ tâm sẽ dấu chồng những chi tiết này vì tin họ và bắt đầu đi đêm với nhóm mấy bà kia. Mọi chuyện xem ra trôi chảy, luật sư sẽ liên lạc giữa hai gia đình và hẹn ngày cho hai bên gặp nhau, sau khi hai bên đã thỏa thuận. Baby sẽ được khám sức khỏe và luật sư làm việc trên toà án theo án lệnh của toà trước khi chuyển giao con cho cha mẹ nuôi.
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 138 Bữa nay là ngày cuối tuần đầu tháng bảy, thời tiết đã vào đông. Trời bỗng trở lạnh, Manenhle cùng chồng mời luật sư đi ăn trưa, sau đó cùng đi gặp gia đình baby. Nàng chưa được gặp mặt chỉ thấy hình qua tay luật sư, baby trong hình hết sức là xinh đẹp lúc cười có má lúm đồng tiền làm nàng nôn nóng muố gặp ngay lúc đó. Nhà họ ở cách thành phố hơi xa, nàng đoán có lẽ là nhà quê. Theo ông kể gia đình nghèo đông con không kham nổi nữa, dù rất thương con nhưng cần tiền để mua chiếc xe đò cho ông chồng làm ăn nuôi gia đình. Ông bà Abara hài lòng với sự tận tâm của luật sư và đẹp ý vì baby xinh đẹp, khoẻ mạnh bụ bẫm không khuyết tật, nên chỉ hai tháng sau giấy tờ đã hoàn tất và hai ông bà trước mặt vị chưởng ấn đại diện cho pháp luật đến lãnh con về. Ông bà đặt tên cho con là Gabriella vì xinh đẹp và hồn nhiên như thiên thần. Hôm đó có lẽ là ngày hạnh phúc nhất đối với ông bà Abara. Nhưng niềm vui được làm mẹ là điều tuyệt vời nhất, suốt cả tuần lễ Manenhle bận rộn cả ngày về việc đi mua sắm nào là áo quần, tã lót, đồ chơi, sữa và thực phẩm đóng chai cho con,giường chiếu, cradle...nghĩa là không thiếu một món nào, bà làm với tâm hồn vui sướng, nhất là đứa bé không biết lạ, nghe người ta nói vào tuổi này đứa bé đã biết lạ, hay khóc, không theo ai ngoại trừ người mẹ, nên nàng lại càng thương đứa bé hơn. Nhưng không ai biết được sự thật trong đó là còn có người vui sướng hơn cả Manenhle nhiều. Sau khi bán được đứa trẻ với giá quá cao, người đàn bà trang trải mọi phí khoản cho tổ chức từ người đánh cắp baby, tay môi giới, luật sư làm giấy khai sinh và những thứ lỉnh kỉnh khác là 14.000US dollars,“ Mẹ mìn” đã kiếm được 26.000 US trong 10 tháng trời, số tiền mà một người thất học như bà trong xứ này, phải làm nai lưng ra trong 25 năm ! Cuối đông năm đó, gia đình ông bà Abara, nhận được lệnh của bộ ngoại giao thuyên chuyển về London làm việc trong toà đại sứ ở England. Một cơ may hiếm hoi mà ông thường mơ ước để sau này Gabriella được đi học trong những trường đại học giá trị vào bậc nhất nhì thế giới. Lúc này bé Gabriella đã được một tuổi, đang tập đi và bập bẹ nói, bé là niềm vui tạo nên nhiều tiếng cười cho hai ông bà, nhất là những ngày cuối tuần. Riêng ông Abara, không dám nghĩ là có ngày được sống ở đất Âu châu, nhất là England, sau bốn năm làm việc ở Botswana, quốc gia với nền kinh tế nghèo nàn và lạc hậu.
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 139 3. London 1971- 1997. Gia đình Abara và bé Gabriella đã ở Âu châu trong một thời gian khá lâu, hai mươi bảy năm. Gabriella hôm nay đã trở thành ái nữ của đất kinh thành Luân Đôn cao ráo, tóc vàng óng, da trắng mịn màng, mắt xanh, môi hồng luôn biếu không những nụ cười đôn hậu, phiến lá ôm mộng muốn làm cho cả thế giới xanh tươi. Quãng thời gian mà chính ông Abara cũng không ngờ là có thể đảm đương và hoàn tất công việc khó khăn mà chính phủ đã trao và tin cậy nơi ông. Sở dĩ ông bà cố nán lại làm việc chờ ngày về hưu và đợi chờ con, ngày cô Gabriella tốt nghiệp. Bà Manenhle năm nay đã 62, nhớ lại những năm đầu thập niên 70 chân ướt, chân ráo tới London ngỡ ngàng về giọng nói đầy accent, phong tục và tập quán lạ lẫm. Người qua đường rất dễ phát hiện ra ai không phải là dân bản xứ, họ nhìn mẹ con bà với ánh mắt dò hỏi nghi kỵ và lạnh lùng, những gì bà nghe nói về môt London trước đây đều trái ngược và tự hỏi làm thế nào để gia đình bà có thể hội nhập được với họ. Nhưng chỉ sau mấy năm, khi con gái bà chậm chững tới lớp học, lúc đó bà mới nhận ra thời gian lúc trước là cần thiết, vì Gabriella cần thời gian để hội nhập đầy đủ như một đứa trẻ England.Vì thế con bà đã được đủ điểm để nhận vào Guilford High, là ngôi trường nữ kỳ cựu giá trị vào bậc nhất London, và chỉ mấy năm sau đó ông bà còn vui mừng hơn nữa khi nghe con đã thi đậu vào U C L College of Medicine. Tại ngôi trường danh tiếng này, Gabriella đã một mình dựt luôn hai bằng tiến sĩ Oncologist-Hemathologist vào mùa thi ra trường năm 1996 sau chín năm mệt nhoài. Ông Abara xin về hưu vì năm nay đã 66 tuổi, và gia đình tính chuyện hồi hương vào năm sau, trong khi con gái ông bà đã về trước và bắt đầu làm việc tại viện Cancer Research Central ở Johannesburg, trung tâm nghiên cưú và điều trị cancer. Gabriella chuyên nghiên cứu về ngành riêng của cô là Leukimia và khu thuộc quyền điều hành của cô với con số bịnh nhân khá đông đảo từ khắp miền Đông Nam Phi về chữa trị ở đây. Cô cũng khuyên cha mẹ nên về hưu ở vùng này với độ cao 1.500m nên quanh năm mát mẻ mặc dù thuộc vùng bán nhiệt đới. Đời sống phù hợp và đầy đủ cho người cao niên từ các nhà thờ Công giáo (vì đây thuộc tổng giáo phận Johannesburg) tới nhà thương, công viên,chợ búa, hàng quán, hotels, phương tiện di chuyển công cộng và nhất là muốn được sống bên cạnh cha mẹ, người đã hy sinh cho cô ăn học và dồn hết tình thương cho cô.
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 140 4. Panorama Oncology Centre- Cancer care Cape Town. Mùa thu 1998 Cape Town, thủ đô Lập pháp của South Africa State, miền đất tượng trưng cho thiên đàng của những người di dân trên khắp thế giới, với sức chứa 64 phần trăm tổng dân số của toàn quốc sống ở Cape Town. Tên của trung tâm Panorama Oncology Centre đã phản ảnh đúng nghĩa với toàn cảnh bao la của thành phố biển và khả năng tiếp nhận con số lớn bịnh nhân ung thư cho toàn vùng. Tháng tư năm 1998 người ta mang đến trung tâm một phụ nữ địa phương tuổi độ 55, sau khi được hội đồng y khoa khám nghiệm và thử máu, bà lập tức được nhập viện, kết quả chính xác cho biết bà bị Acute Myeloid Leukimia (AML)và theo lời khai của gia đình, bịnh nhân đã bị MDS trước đó một năm, nhưng có thể bà đã không được chữa trị đúng mức nên từ MDS biến chứng dẫn tới AML. Mấy tháng trước, bác sĩ gia đình căn cứ trên lời khai chỉ cho bà uống thuốc để hạ cơn sốt hoặc thuốc ngưng chảy máu mũi về đêm. Khuyên mở máy hơi nước trong phòng ngủ, nhưng không thấy bớt. Đến sau, thêm nhiều triệu chứng khác xuất hiện như khó thở, đau xương, mệt mỏi, lúc đó bác sĩ mới giới thiệu gia đình đưa bà đi khám tại trung ung thư quốc gia. Khi nghe tin mình đang bị cancer máu phá hoại, bà như chết lịm đi, không riêng gi, mà cả mọi người chồng con và anh chị em đều sửng sốt vì bà vốn khỏe mạnh ăn uống điều độ, kỹ lưỡng thể dục bơi lội mỗi ngày. Mọi người sau khi gặp gỡ bác sĩ chuyên khoa để nghe chương trình điều trị, phải trải qua nhiều giai đoạn. Bịnh nhân có thể được cứu sống không nên bi quan, bà có thể xuất viện và trở lại định kỳ theo chế độ Out patient (OPD). Đang trong thời gian bà được chữa trị ban đầu bằng chemotherapy, bác sĩ chuyên khoa đã khuyên gia đình nên bắt đầu đi tìm math để sau khi pháp liệu chemo được ngưng lại bịnh nhân nếu may mắn gặp được vị ân nhân nào hiến tặng match of bone marrow thì cơ hội được cứu sống sẽ cao hơn. Nam Phi là vùng đất rất thần tiên để hưởng thụ cuộc sống, nhưng cũng là nơi có những nhóm thiểu số thuộc nhóm máu hiếm, nên việc đi tìm math lắm khi trở nên trớ trêu cho bịnh nhân và vì chờ đợi quá lâu, bịnh nhân đành phải đầu hàng số mệnh. Tiếc thay, người bịnh nhân này lại thuộc loại máu hiếm Bombay Oh negatif, thầy thuốc biết đó là nhóm máu hiếm, rất hiếm, nhưng vẫn khuyên bịnh nhân không nên thất vọng, bằng mọi giá sẽ đem lại tin vui không ngờ. Mọi phương tiện truyền thông khả thi đã được gia đình tận dụng trong những tháng vừa qua nhưng không nhận được hồi âm, không mang lại kết quả nào kể cả việc đăng báo hằng ngày trên tờ Cape Time và tuần báo Evening Star. Sức khỏe của bà hao mòn đi nhiều vì sự tàn phá của phản ứng phụ chimotherapy, ăn
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 141 uống rất kém vì đắng miệng, khô nước bọt nên sinh ra lở miệng. Lúc này mỗi lần đi tới trung tâm phải có người dìu hoặc xe lăn, nếu không có bone marrow transplant, thời gian sống sót chỉ còn lại năm tháng cuối cùng. Chiều nay, bác sĩ Gabriella Abara rời unit sau một ngày làm việc dài thời gian, back park trên vai đi ra xe với quyển báo Evening Star mới mua cầm trên tay. Cô mới đọc lướt qua một tin cậy đăng đã bốn tháng ròng rã của người chồng của một bịnh nhân cancer máu loại hiếm hiện đang điều trị tại trung tâm Panorama Oncology, cách xa đây 1400 cây số, đang đi tìm ân nhân nào cùng loại máu Bombay Oh negatif để xin bone marrow cứu mạng sống cho vợ mình, vừa lái xe cô vừa đắn đo suy nghĩ: “Bốn tháng chờ đợi cộng thêm năm tháng chemo, xạ trị,thời gian còn lại không còn là bao, mình phải làm sao bây giờ cho kịp... được kể như đã trễ rồi... thôi thì như vầy, ngày mai đi gặp bác sĩ giám đốc trung tâm xin di chuyển bịnh nhân về đây bằng đường bay, nếu người chồng thuận đưa vợ về với những tốn kém chưa rõ”. Chưa kịp đặt back park xuống, mẹ cô đã hỏi dồn: “Bữa nay dường như con gặp chuyện gì bận lòng phải không, nét mặt con đầy vẻ tư lự.” Biết mẹ là người luôn quan tâm tới mình, nàng cười tươi cho mẹ an lòng: “Cám ơn mẹ,điều làm con băn khoăn hôm nay là đã bốn tháng qua, con không được để mắt vào báo chí hằng ngày, nên đánh mất cơ hội cứu sống cho một bịnh nhân cancer có lẽ sẽ chết oan uổng vì không tìm được match.” “Vậy giả sử như con biết sớm hơn thì con cứu họ bằng cách nào, bộ con match với họ sao?” “Dạ thưa mẹ đúng vậy, chính cha mẹ đã cứu đời con, mà con thì chưa cứu được ai, nếu như họ có mặt tại thành phố này ngay nay mai có lẽ chưa trễ, con nhất quyết cứu họ bằng khả năng có thể của con.” Nghe con gái trả lời đầy tự tin, khôn ngoan và đầy lòng bác ái, bà chỉ biết âu yếm ôm lấy con và hôn lên trán nó thay cho sự tán đồng của mình. Đêm hôm đó bà đã kể lại cho chồng nghe về ý nghĩ cao thượng của con. Ông ra chiều suy nghĩ và hài lòng về đức bác ái hiếm có của con mình. Gabriella, nàng đã làm một chọn lựa sáng suốt để không bị hổ thẹn với chính mình và yên lòng đi vào giấc ngủ. Mọi công việc hòng để cứu mạng sống cho bịnh nhân từ Cape Town do Gabriella hoạch định đệ trình lên bác sĩ giám đốc, vài ngày sau đã được chuẩn y và trung tâm đã liên lạc với bịnh viện Panorama Oncology, sau khi gia đình bịnh nhân bằng lòng đài thọ mọi tốn phí di chuyển, thuốc men và thời gian chữa trị. Sau
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 142 khi nghe biết bên trung tâm nghiên cứu và trị liệu cancer trên Johannesburg đã tìm được vị ân nhân hiến tặng match, hy vọng sống còn lại bừng sáng lên trong lòng gia đình bà. Trước giờ lên đường đi Johannesburg, Hội đồng y khoa không quên gởi lời cầu chúc bà gặp may và mau lành bịnh. Sau khi đón chào bịnh nhân mới, Bác sĩ Gabriella quyết định đưa bà về khu trị liệu leukimia trên lầu 4 gần phòng làm việc của nàng và xin phép ở lại trực đêm đó, coi toàn bộ hồ sơ bịnh lý trước và sau thời gian xạ trị, đồng thời tình trạng sức khỏe trồi sụt, sự xuống ký của cơ thể gây ra bởi radiation trong suốt thời gian qua của bịnh nhân để sáng hôm sau trình bày trước hội đồng y khoa về phương án pháp y trị liệu. Gabriella chạy đua với thời gian và chạy đua với tử thần. Làm cách nào để dành lại sự sống trong tay thần chết. Nàng nóng lòng chờ kết quả của MRI, một phát minh mới nhất trong lãnh vực y khoa hiện đại, máy đặt mua từ England,có khả năng đọc được mọi triều chứng căn bịnh trong cơ thể của bịnh nhân và định vị trí của cancer cho phép y sĩ lập phương án chữa trị chính xác để đạt tới kết quả nhanh nhất mà không phải hoài nghi, cân nhắc. May mắn cho bịnh nhân của nàng, kết quả cho biết AML chưa phát tán qua những cơ quan khác của cơ thể, nên việc đầu tiên là nàng cô lập tế bào cancer và tiếp theo là bone marrow transplant. Mấy ngày nay nàng làm việc không ngưng nghỉ để cố gắng dành lại sự sống cho bịnh nhân và cũng là cơ hội vận dụng mọi tài năng ơn trên ban riêng cho nàng, Oncology, một ngành y học nổi tiếng với quá nhiều thách đố mà khi đối diện, nhiều đấng nam nhi cũng đã bỏ cuộc trên ghế nhà trường. Gia đình bịnh nhân đã được mời đến trung tâm để tham khảo với bác sĩ chuyên khoa về phương án chuyền bone marrow vào mạch máu qua đường iv, ký giấy uỷ quyền (consent form), và được nghe giải thích về căn bịnh có thể relapse nhiều lần, nên bịnh nhân và gia đình cần phải kiên nhẫn, bình tĩnh lưu lại tại địa phương trong một thời gian dài cả năm trời là điều có thể và cần thiết. Đối với bịnh nhân khi nghe xong lời giải thích đã mừng hớn hở, nhìn cô bác sĩ chuyên khoa sắp dùng chính bone marrow của cô làm match để cứu mạng sống của mình như nhìn vị cứu tinh, vì vậy chồng bà đã thay mặt gia đình cám ơn sự hy sinh của cô mà lời nói không đủ ngôn từ để diễn tả, nói chi đến thời gian và sự tốn kém thực sự chẳng có giá trị gì trong lúc này. Tin mừng này có mãnh lực như một phép mầu, bầu trời mịt mù đen xám bao phủ trên mọi người trong gia đình bà đã nhiều tháng qua, nay bỗng được tia sáng hy vọng xua đuổi đi, bà đã cảm thấy niềm vui mà chính bà đã đánh mất,ăn ngon
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 143 miệng hơn lấy lại sức lực để sẵn sàng tiếp nhận bone marrow transplant. Ngày quan trọng đã đến, lần này bà nhập viện với tâm hồn mừng vui và khuôn mặt tươi sáng, sáng nay bên cạnh transplant team trong phòng OR, chính tay bác sĩ chuyên khoa Gabriella thực hiện việc truyền iv bone marrow vào mạch máu cho bịnh nhân. Những ca như hôm nay không phải là hiếm ở trung tâm này, nhưng đây là lần đầu tiên mà vị y sĩ quá trẻ đã tự mình hiến match cho bịnh nhân với loại máu hiếm thì chưa có bao giờ. Gabriella nhìn đồng hồ 2giờ 30 chiều, cô bỏ ghế đứng lên trở lại phòng hồi sinh ( RR ) thấy bịnh nhân đã tỉnh, cô nở nụ cười viên mãn thật tươi để làm cho bịnh nhân hiểu và tin tưởng vào liệu pháp sáng nay. Khi vừa nhìn thấy cô, bà đã không ngăn được hai hàng nước mắt tràn ra trên khuôn mặt gầy gò chẩy xuống gối, cô vội nắm lấy bàn tay gầy guộc để truyền can đảm và hơi ấm sang cho bịnh nhân và gật đầu tỏ cho bà biết việc làm của cô sáng nay dành cho bà đã hoàn tất tốt đẹp. Bịnh nhân được bác sĩ lưu lại trong bịnh viện đến nay đã đầy tuần, được theo dõi mỗi ngày, Gabriella nhận thấy sự tiến bộ rõ rệt, bone marrow transplant đang tạo ra những tế bào hồng huyết cầu mới khỏe mạnh trong huyết quản, đôi ba phản ứng phụ có mặt nhưng bịnh nhân không nhận ra vì rất nhỏ, cô cho rằng đây chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể không làm trở ngại cho chức năng của bone marrow. Bịnh nhân cho biết bà cảm nhận được sự phục hồi của cơ thể, nhiệt độ đã tái lập bình thường, đã tự di chuyển một mình, như tự làm lấy vệ sinh cá nhân, cầm muỗng nĩa để tự ăn một mình, triệu chứng khó thở cũng đã bớt nhiều và hôm sau, sau giờ tái khám, bà đã xin với vị ân nhân của mình cho xuất viện để đỡ mỏi mệt cho cô, Gabriella đồng ý cho bà xuất viện và theo lịch trình tái khám hằng tuần. 5. Johannesburg, xuân 1999. Nguyên cả mùa đông, bịnh nhân đã trốn được những tháng ngày lạnh lẽo giá buốt ở Cape Town mà mỗi khi đi ra ngoài phải mặc mãi vẫn chưa đủ ấm vì những cơn gío lạnh ghê hồn từ Nam cực rót vào đất liền, năm nay ông đưa vợ về đây chữa bịnh, nhận ra Johannesburg mùa đông quá lý tưởng, chỉ cần áo len là đã đủ ấm vì thế từ khi chức năng cơ thể của vợ bắt đầu hồi phục, hai người thường đi bộ dài giờ trong công viên mà không thấy mệt mỏi. Tính đến nay sau ngày bone marrow transplant đã được năm tháng rưỡi, chỉ còn đợi hai lần tái khám và một lần làm Molecular Testing sau cùng, nên hai người có quyền hy vọng mặc dù vẫn còn những rủi ro đâu đó.
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 144 Trước ngày làm Cytogenetic and Molecular testing, bà phải trở lại trung tâm để sáng hôm sau sẵn sàng làm test, đây là test rất quan trọng đối với những bịnh nhân thuộc dạng AML, kết quả của test quyết định sự may rủi của bịnh nhân không xa hơn nhau một gang tay, kết quả sẽ chia một lằn ranh rõ rệt giữa hai bên bờ của sự sống bên này và thuộc về thần chết của vực thẳm bờ bên kia. Bởi vậy suốt đêm bà không cách nào chợp mắt được. Sáng ngày đi transplan vui vẻ bao nhiêu thì đêm nay bà lo lắng bấy nhiêu. Một cảm giác đối nghịch và mâu thuẫn quấy rối bà suốt đêm. Một đàng mong cho mau sáng để biết rõ tương lai an bài ra sao. Bên kia, bà mong cho đêm dài ra vô tận đề khỏi phải đối mặt với sự thật bẽ bàng do testing phơi bày ra, nếu giả sử kết quả là ...bà không dám nghĩ nữa. Trái đất trong lòng bà sẽ hoàn toàn xụp đổ và có thể bà sẽ chết trước khi trở về Cape Town! Ý nghĩ tiêu cực này Dr. Gabriella đã đọc được trên khóe mắt của bà hồi chiều qua lúc nhập viện và sáng nay, nhưng cô giữ thái độ bình tĩnh để bà không đoán được điều may hay rủi đang chờ đợi, cho đến khi cô đặt bà vào giấc ngủ. Lúc đưa bà vào phòng, cô đã hiểu được tâm lý người bịnh không ai muốn chết trong khi tuổi đời còn nhiều cơ hội để thực hiện những giấc mơ chưa tròn, nhưng ngay sau khi theo dõi chức năng hiện hành của Nhiễm sắc chất (Chromosome) và genes sau một thời gian được hồi phục nhờ các hạt máu đỏ mới khỏe mạnh thay thế cho những tế bào bịnh đã chết, cô nhận ra chúng làm việc cách hoàn hảo, cho biết khả năng AML relapse là rất thấp nhưng chưa phải là tuyệt đối. Trước khi bịnh nhân tỉnh dậy, cô đã thu thập tài liệu thành một hồ sơ dầy , để khi gia đình đến đón bà, cô sẽ mời họ cùng ngồi lại ít phút để cô nói chuyện và để gia đình đặt câu hỏi. Chiều nay, một buổi chiều mùa xuân đẹp như bức tranh thủy mạc, bầu trời xanh lơ, không khí trong lành ấm áp, hoa anh đào chỉ mới đơm nụ rung rinh như nũng nịu với ánh nắng mặt trời trong trẻo như pha lê, tạo cho lòng người đầy khoan khoái. Trong số những người hiện diện nơi thành phố này trong buổi chiều xuân hôm nay, có một đôi vợ chồng đã qua tuổi hồi xuân nhưng trong tâm hồn họ vừa nhận được phúc lộc và cả thọ nữa, hơn một năm qua, đời của họ như bị chìm trong bóng tối, tâm can họ nát bời như tương, thần kinh căng thẳng như dây đàn. Nhưng buổi chiều nay chúa xuân không lãng quên họ, sau sáu tháng thuyên chuyển về từ nơi xa xôi, người đàn bà đáng thương ấy đã gặp được quý nhân, người đã vận dụng hết tài năng nghề nghiệp để dành dựt sự sống cho bà từ trong tầm tay của thần chết, và chỉ vừa đúng hai giờ đồng hồ trước đây, bà đã được
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 145 nghe trực tiếp bằng chính tai của bà lời tuyên bố của vị lương y: Bà được kể là đã hết bịnh, cơ thể đang bình phục . ** Gabriella quyết định lấy hai tuần holiday vừa để nghỉ ngơi vừa đưa cha mẹ đi tham quan cảnh mùa xuân vì từ ngày trở về từ London, đi làm cô chưa lấy phép và những ngày cuối tuần cô vẫn phải làm việc mài miệt mặc dù không tới bịnh viện vì đây là một việc làm liên tục với đầy dẫy những thách thức ngày cũng như đêm. Trưa nay nàng vừa nhận được một thiệp mời chưa kịp đọc nhưng nàng hiểu người mời thuộc giới thượng lưu. Mở ra mới hay đó là yến tiệc do gia đình ông bà Chifundo, mà bà vợ chính là bịnh nhân của nàng khoản đãi để mừng ngày bà bình phục và để trả ơn hội đồng y khoa của trung tâm Cancer Research Central, bác sĩ Gabriella vị ân nhân nặng tình, nặng nghĩa cùng với thân phụ, thân mẫu cô và những giới chức có địa vị trong vùng cũng như ở Cape Town tại nhà hàng Pigalle Restaurant. Cuối tuần thành phố Joahnnesburg trong mùa xuân đón nhận nhiều du khách từ thập phương tới đây để thưởng thức cảnh đẹp nắng ấm , hoa đào và nhất là đặc sản của điạ phương có một không hai do những đầu bếp điêu luyện của vùng Nam Phi. Nhà hàng Pigalle nằm về hướng đông bắc của thành phố trên lưng chừng đồi ngó ra biển là khu vực sang trọng dành cho giới thượng lưu. Nơi đây chỉ toàn là biệt thự ẩn sau những vườn cây ăn trái quanh năm gío biển trong lành như đã được thiên nhiên gạn lọc truớc khi thổi vào đất liền. Đây là dịp tốt nhất Gabriella muốn mời cha mẹ nàng và ông bà Chifundo cùng đi thưởng thức những thực đơn nổi tiếng ở đây như Shisanyama, Chakalaka ăn với atchar, hoặc Mieliepaps và những món tráng miệng không đâu có như Malktert, Malva puding rồi đi thăm viếng những di tích lịch sử, và những cánh đồng tràn ngập hoa thiên nhiên dưới chân núi Goteng trong rặng Magatierberg. Nhắc tới nhà hàng Pigalle, là nhắc đến những thực đơn đậm đà hương vị của đầu bếpTây Ban Nha như thịt trùu hầm vang trắng và đồ biển đậm đà hương vị của Monaco, Gabriella đã phải tốn nhiều thì giờ để chuẩn bị cho cha mẹ, chẳng khác nào như đi dự yến tiệc của bộ Ngoại giao mà cha mẹ nàng thường được mời khi còn làm việc ở London ngày trước. Chiều nay thành phố chắc chắn sẽ kẹt xe vì lưu lượng người ta đi ăn ngoài quá đông, nên nàng mời cha mẹ đi thật sớm nhân tiện ghé thăm một vài địa danh đều nằm bên kia cầu Nelson Mandela như Nelson Mandela Square và Catheral of Christ The King cùng nằm trên đường về hướng nhà hàng Pigalle.
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 146 Cha mẹ và Gabriella được mời vào ngồi chung nơi bàn danh dự cùng với các thân hào nhân sĩ và ông bà Chifundo, nhìn lướt qua một vòng nàng nhận ra một số Bác sĩ trong trung tâm cũng được ngồi bàn dành riêng, nàng cảm phục ban tổ chức đã biết xếp đặt khách mời tùy theo chức vị một cách rất khéo léo theo nghi thức ngoại giao. Ông Chifundo, sau lời tuyên bố lý do, giới thiệu các quan khách sau đó mới đến phần giới thiệu vị ân nhân, ông đã xin phép các quan khách cho phép ông được dài dòng về những ngày tháng vợ ông trông chờ match trong tuyệt vọng, nhưng một tia hy vọng đã xuất hiện cuối đường hầm và vị ân nhân với lòng nhân từ bao dung, đã hiến tặng bone marrow của cô và cũng chính cô đã thực hiện ca bone marrow transplant cho vợ ông và hôm nay sau sáu tháng vất vả với bàn tay khéo léo trong nghề nghiệp đã dành lại được mạng sống cho bịnh nhân, vị ân nhân đó đang hiện diện giữa chúng ta, Dr. Gabriella Abara. Bác sĩ Gabriella đứng lên trước mặt gần 500 quan khách đang đổ dồn vào nàng, rất nhiều người hỏi nhau, bác sĩ nào vậy và tràng pháo tay nổ ran vang dậy. Mọi quan khách dù chưa bắt đầu mở champage nhưng lòng mọi người đã chan chứa niềm vui vì việc làm đầy bác ái của một cô lương y còn rất trẻ. Trước khi sang phần hai của bữa yến tiệc là phần ca nhạc giúp vui và khiêu vũ, bà Chifundo ra trước máy vi âm để chính mình ngỏ lời cám ơn, người đã ban tặng lại sự sống cho bà, theo bà trong trường hợp này bà không có đủ ngôn từ chính xác để diễn tả lòng biết ơn, nên bà xin vị ân nhân vui lòng nhận món quà nhỏ mọn nói thay cho ngôn từ vụng về của bà. Sau đó bà mời toàn thể quan khách nhìn lên sân khấu, chờ cho màn từ từ mở ra và một tiếng Ồ thật lớn đã vuột ra khỏi cửa miệng của mọi người, đó là chiếc sport Lamborgini Diablo mầu hoa phượng, đời 1999, trị giá 286.300 USD. Nhiều vị có mặt hôm đó thấy món quà quả là xứng đáng với tấm lòng cao thượng của cô và hãnh diện vì đã được mời để cùng chung niềm vui hiếm hoi đáng ghi nhớ trong đời. ** -Em, đang suy nghĩ gì vậy, một chiếc Lamborgini cho tụi mình chứ? Biết là ông chồng đang trêu mình, bà Chifundo véo vào cánh tay ông: -Điều em suy nghĩ có lẽ cũng là điều hai người mình vẫn hằng thao thức với vết thương không bao giờ lành...Biết vợ lại sắp khóc đến nơi, nên ông đổi đề tài: - Đi lâu đói rồi, hay là mình ghé vào tiệm nào đó thưởng thức vài món địa phương xem sao. Trong lúc chờ đợi người hầu bàn mang trà ra, bà gợi lại chuyện hôi nãy: -Anh có để ý là cô Gabriella có những điểm giống em không, lần đầu tiên em gặp, cái trực giác của đàn bà cho em nhận ra những điểm rất giống với em, từ
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 147 khuôn mặt môi và miệng giọng nói trong trẻo và cao, ngoại trừ cách phát âm theo giọng Ăng-Lê, cũng đồng tiền bên má trái, mũi hơi nhọn giống anh, nghĩa là có nhiều điểm tương đồng giống hai người. Ngoài ra trong bữa tiệc, em được ngồi đối diện với hai ông bà và em nhận ra cô không có điểm nào giống cha hoặc mẹ. Em quyết định còn ở lại đây thêm vài tuần lễ nữa để mời gia đình họ đi dự một buổi picnic ngoài trời hy vọng họ nhận lời. Ông vốn bản tính thích trầm ngâm, nên khi nghe vợ đề cập về chuyện này, ông chiều ý để bà tự thu xếp và tìm hiểu theo tính hiếu kỳ của phái nữ thường hay làm. Sau vài ngày đắn đo, bà Chifundo thay vì viết thiệp mời gởi trực tiếp cho gia đình cô, bà gọi điện thoại xin gặp cô Gabrielle tại bịnh viện với một bó hoa lớn gởi tặng cho cha mẹ cô. Quả nhiên việc làm đơn giản này lại đẹp ý vị ân nhân của bà và xin cô tự chọn địa điểm đi trại vì cô rành hơn. Hôm nay sáng thứ bảy, đẹp trời người ta tấp nập đua nhau bỏ phố lên rừng nên tại các công viên, là chỗ tụ họp đông đảo hơn cả. Như đã dự liệu trước, cô Gabriella đã nhờ bạn xí cho một chỗ lý tưởng thích hợp cho các vị cao niên. Sau đó cô mời cha mẹ lên chiếc xe mới tặng ghé chợ, nhờ mẹ chọn cho những món ăn thức uống dư dả cho nguyên ngày rong chơi ngoài trời. Đây mới là ngày gặp nhau thư thả, bình dân và đơn giản không ai phải trịnh trọng thưa với gởi nữa. Gabriella phải thầm phục cha vì cả đời thành công trong ngành ngoại giao, nên rất dễ mở đầu những câu chuyện và có sức thu hút người khác như thể nam châm. Mẹ cô cũng vậy, chỉ ít phút sau đã biến bà bịnh nhân hôm nào thành người bạn mới. Sau bữa ăn trưa, mỗi vị ngả lưng trên ghế nói đủ thứ chuyện, các ngài hỏi thăm nhau về gia cảnh, bà Manenhle mới tâm sự: -Nhỏ Gabriella lớn lên ở London, đi học từ mẫu giáo cho tới ngày tốt nghiệp Doctor ngành Oncology và Hematology tại Medical school cũng ở London trong thời gian dài ông nhà tôi phục vụ trong ngành ngoại giao, trước đó trong khi còn đang làm việc tại Botswna chúng tôi nhận nuôi Gabriella lúc ấy cháu mới 10 tháng tuổi, vì chúng tôi không có con, mấy tháng sau nhà tôi nhận được lệnh đổi đi phục vụ ở England và cũng mới trở lại đây chưa đầy năm, nhưng con gái chúng tôi đã về đây trước để nhận việc. Nhận thấy câu chuyện có vẻ phù hợp,bà Amable sốt sắng: -Thưa chị, xin cho phép em được xưng em và gọi chị cho thân mật nhé ? Thế chị nhận nuôi cháu vào năm nào ? -Mùa đông năm 1970. 9710 cũng là năm Amable sanh Bella vào mùa xuân, tới mùa đông là đúng 10 tháng, nên bà mạnh dạn hỏi thêm:
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 148 -Vậy khi chị lãnh cháu về, thì khai sanh chứng thực cháu là người gì thưa chị? -Cứ theo khai sanh thì cháu sanh ở Botswana. -Lúc này bà Amable mới kể chuyện đời mình cho mẹ Gabriella nghe về chuyện cháu Bella bị đánh cắp ( abduction ) ngay đêm đầu mới sanh trong nhà thương Women Hospital, giấy khai sanh của cháu chúng em còn giữ. Cháu sanh tháng 10, mùa xuân 1970 cho tới nay đã là 29 năm. Chúng em không nhìn thấy mặt con, trong thời gian nhiều tháng qua, em may mắn được gặp bác sĩ Gabriella mỗi tuần có nhiều khi mỗi ngày, trực giác cho em nhận ra giữa Gabriella và em có nhiều điểm rất giống nhau về huyết thống. Chị ạ, không biết cô ấy có nhận ra điều này không, còn em từ ngày biết cô, sự bén nhạy của đàn bà mình cho em cảm nhận giữa hai người có liên hệ huyết thống. Điều em vừa nói có gì xúc phạm đến chị không, nếu có xin chị tha lỗi cho em. Cảm thông với nỗi đau mất con của người đàn bà là vết thương lòng suốt đời không bao giờ lành và bà cũng là người chân thật và tốt bụng đã đãi ngộ con gái bà xứng đáng, nên muốn đánh tan ý nghĩ tiêu cực của Amable, bà chân thành: -Không có điều chi xúc phạm, chị xứng đáng được giúp đỡ để chị có ngày hôm nay, con Gabriella tự bản thân cháu là đứa con rất ngoan hiền yêu thương cha mẹ và cả mọi người, thông minh đã dám chọn cho mình môn học khó khăn đầy thách đố, cháu đã làm cho chúng tôi rất hài lòng. Chúng tôi cũng tôn trọng đời tư riêng của cháu, không biết cháu nghĩ gì nhưng không bao giờ thấy đề cập đến chuyện về thăm quê và cha mẹ ruột thịt của cháu, nếu chị muốn gặp cháu và nói chuyện vừa rồi với cháu, chúng tôi sẵn sàng thông cảm nếu sự thật như lời chị vừa kể thì hai gia đình mình càng vui. Buổi chiều nay, mặt trời tuy còn cao nhưng nhiều gió mát, nên ai nấy chưa muốn về. Nhiều sân quần vợt và tennis gần đây reo hò cổ võ mỗi khi ăn hay thua một trái. Không khí nhộn nhịp cùng với tiếng nhạc của icream truck và các hàng quán hàng quà đông nghẹt con nít, người lớn đua nhau tiêu tiền. Thật là một ngày cần thiết cho mọi gia đình sau một tuần lễ làm việc căng thẳng. Gabriella lo giúp hai bà sửa soạn bữa chiều, hai tay thoăn thoắt như một đầu bếp chuyên nghiệp. Trong bữa ăn, hai bà mẹ đều mang câu chuyện hồi trưa ra kể cho hai ông và con gái cùng nghe. Người tham gia nhiều nhất lại chính là Grabriella liền đưa ra một đề nghị rất công bằng là cô và bà Amable trong thời gian còn ở lại đây trở lại lab của bịnh viện để thử DNA. Kết quả thật không ngờ sau hai mươi chín năm, Amable đã tìm lại con mình. Mọi người cùng ôm lấy nhau mừng mừng tủi tủi, nước mắt chan hoà, một niềm
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 149 vui trọn vẹn đang quấn chặt lấy năm người. Họ thật sự đang sống trong một mùa xuân đích thực. Ông bà Chifundo không còn muốn xa con nữa, nên cả hai gia đình đồng ý với nhau sẽ mua hai căn nhà trong cùng một thành phố. ** Một ngày cuối tháng 11, trên tờ Daily Sun, chạy một tin lớn: Ngày cáo chung của xã hội đen Cap Town ngày… tháng… 1999. Nhờ sự phối hợp của Interpol giữa South Africa và Botswana, theo dõi trong những tháng vừa qua, và dựa trên tài liệu chỉ điểm đáng tin cậy của người dân địa phương, cảnh sát hình sự của hai quốc gia trong đêm 20 tháng 11 vừa qua đã ập vào một căn nhà ở ngoại ô Cap Town bắt đi và truy tố ra toà trọn tổ chức có nick name là Bàn Tay Đen chuyên đánh cắp ấu nhi đem bán ra nước ngoài hoặc đòi tiền chuộc gồm 8 thủ phạm và 2 nghi can đã bị câu lưu, các thủ phạm đã nhận tội trong suốt nhiều chục năm qua đã thực hiện trên 40 vụ bắt cóc trẻ sơ sinh. 5 thủ phạm South Africa và 3 thủ phạm mang quốc tịch Botswana trong đó có một luật sư chuyên lo chạy và làm công chứng thư giả, ngoài ra còn tịch thu được một số lượng cocaine trị giá 150.000 USD, tiền mặt, một số công chứng thư và 2 hand guns, các thủ phạm còn mắc nhiều tội hình sự khác, nội vụ vẫn còn trong vòng điều tra. Ngân-Hà
1/3/2024 VBVNHN TAM CÁ NGUYỆT SAN K Ỳ II 2024 150 THÁNG TƯ VÀ GIẤC MƠ MỸ QUỐC Tháng Tư đây là Tháng Tư Đen 1975 khi Miền Nam Việt Nam bị “trời sập”! Lúc ấy, tôi mới 9 tuổi nhưng những ký ức vẫn còn đậm trong trí óc dù gần 50 năm đã trôi qua. Trong khi gia đình bác ruột và chú ruột tôi chạy ra Bến Bạch Đằng xuống tàu Trường Xuân thì gia đình tôi lại chạy loạn trong thành phố. Vì nhà tôi gần cửa ngõ sân bay, xung quanh là các căn cứ quân sự, công xưởng của VNCH và kế bên vùng “xôi đậu” An Phú Đông, nên phải kéo nhau vào Ngã Bảy, chung cư Ngô Gia Tự, tá túc nhà người quen. Tưởng đâu sẽ an toàn hơn, nhưng ban đêm khi lũ trẻ chúng tôi nằm chồng chất bên chiếc giường trong nhà thì người lớn ngồi ngoài hiên, đếm từng đóm hoả châu rơi, vọng tiếng đại bác hoặc hoặc tiếng súng lẻ loi, chả biết của “bên nào”. Hai ngày sau, chúng tôi lại khăn gói trở về nhà. Đường xá lúc này khá hỗn loạn, từng dòng người ngược xuôi, hối hả, chắc họ cũng như chúng tôi, đi thì đi, chẳng biết sẽ về đâu. Dọc đường thỉnh thoảng có vài xác người, đây đó vất vưởng những bộ đồ lính trận, chiếc nón sắt nằm bơ vơ. Về đến xóm, cảnh tượng buồn thiu, nhà nào cũng khép cửa im lìm vì chạy loạn chưa về. Mấy con gà con vịt lang thang đi tìm chuồng, có con chó nhà ai đứng ngơ ngác, đôi mắt buồn dịu vợi. Chúng tôi mệt nhoài và ngủ vùi cả đêm dài. Sáng hôm sau, tôi nghe tiếng ồn ào ngoài cửa, vội chạy ra xem thì thấy hàng xóm đang vây quanh một chiếc xe Jeep phủ cành lá có hai “bộ đội gái”, tóc thắt bím, đội nón cối, ngồi trên xe. Tôi cũng hoà vào đám đông hiếu kỳ. Bà con hỏi han và sờ mó hai “vật thể lạ” y như chúng tôi thường sờ lũ khỉ trong chuồng sở thú. Dẫu còn là con nít ngây thơ, nhưng nghe tiếng thở dài của người lớn trong nhà, nhìn những ánh mắt thất thần lặng lẽ của chòm xóm, tôi cũng mơ hồ biết rằng, tai hoạ đang ập đến Miền Nam thân yêu. Thế là từ đó, từ chuyến vượt biển đầu tiên của Tàu Trường Xuân, cũng như những chuyến bay Babylift Operation, và các trực thăng đưa đoàn người di tản khỏi Sài Gòn, đã khởi đầu cho cơn sóng vượt biển, vượt biên, thoát khỏi chế độ Cộng Sản.