BEÁN CUÕ...
Chiều tím, hoàng hôn phủ bến sông,
Lững lơ chiếc lá cuốn theo dòng.
Thuyền xuôi con nƣớc trôi... trôi mãi,
Bỏ lại bến bờ thƣơng nhớ mong!
Vọng khúc vỡ tan bài duyên thắm,
Tim ta nhỏ lệ giọt máu hồng.
Ngƣời đi biền biệt phƣơng trời vắng
Bến cũ mình ai mãi ngóng trông!
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 49
Ta về thăm lại quê Bà Rịa
Lƣu, Nguyễn thiên thai vẫn nhớ đời
Ngƣời xƣa cảnh cũ không còn nữa
Quẩn quanh phố xá bóng chiều rơi.
Nƣớc mắt đầm đìa trên mộ chí
Con về hồn Mẹ mãi bên con
Trăm năm chỉ một dòng sông mẹ
Chảy mãi không ngừng với nƣớc non.
Ta về thăm lại chiến trƣờng xƣa
Hào lũy còn trơ những gốc dừa
Tánh Linh, Suối Kiết hồn tử sĩ
Réo hờn theo gió xót xa đƣa!
Băng rừng Biển Lạc tìm chiến hữu
Tên khắc bằng lăng chắc chẳng còn
Bao năm mồ lạnh không nhan khói
Hồn mãi u trầm chốn núi non!
Ta thề cƣơng quyết đòi phƣơng Bắc
Trả lại Nam Quan ải địa đầu
Cộng nô một lũ ngƣời vong quốc
Cắt đất đem dâng hiến giặc Tàu.
50 Lê Phi Ô
Ta về góp nhặt từng mảng vỡ,
Một mảnh dƣ đồ đã rách bƣơm.
Vá lại từng vùng sông núi lở,
Dựng xây bờ cỏi trấn biên cƣơng.
Ta về khơi lại dòng chính sử,
Núi liền sông dân Việt một nhà.
Giũ áo một thời thân du tử,
Vui cùng sông núi khúc hoan ca!
------
Ngày ấy Sài Gòn giữa phố đông
Gặp nhau trong nắng sáng xuân hồng
Em cƣời xinh quá sau vành nón
Ngập ngừng khẽ hỏi: “Nhớ em... không?!”
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 51
Teát Tieàn Ñoàn
Đồng đội cũ trong tim buồn và nhớ
Áo nhà binh, giày trận, súng, ba-lô
Thịt ba lát, rau rừng, cơm gạo sấy
Chiều dừng quân thƣơng em gái vô bờ.
Tết tiền đồn lƣơng khô thay bánh mứt
Bàn thờ cha bằng thùng đạn pháo binh
Bình vỏ đạn cắm đầy hoa cỏ dại
Tấm lòng con trong thời buổi đao binh.
Đêm ba mƣơi mƣợn vài chung nƣớc lã
Thay trà thơm chờ đón phút giao mùa
Nơi quê nhà một mình ai tựa cửa
Thƣơng quá mẹ già ngóng đợi con xa.
Đón giao thừa quây quần trong lô-cốt
Rƣợu bi-đông uống cạn lãng quên đời
Tiếp tế trễ chuyền tay từng điếu thuốc
Chúc mừng nhau năm mới ấm tình ngƣời.
Đời lính chiến chẳng màng gì danh lợi
Trĩu đôi vai gánh vác nợ sơn hà
Mơ ƣớc một ngày thanh bình muôn lối
Khắp thôn làng rộn rã khúc hoan ca.
Ta đã từng sống một thời nhƣ thế
Chí làm trai không thẹn với non sông
Xin cúi đầu tạ hồn thiêng sông núi
Sinh ra ta con cháu giống Lạc Hồng.
52 Lê Phi Ô
TIẾNG GỌI VIỆT NAM Vân Trang 6-2016
53
Lê Phi Ô
Họa bài “Bến Vắng” của Song Phƣợng
Chiều tím hoàng hôn phủ bến sông
Lửng lơ chiếc lá cuốn theo dòng
Thuyền xuôi con nƣớc trôi... trôi mãi
Bỏ lại bến bờ thƣơng nhớ mong.
Vọng khúc vỡ tan bài duyên thắm
Tim ta nhỏ lệ giọt máu hồng
Ngƣời đi biền biệt phƣơng trời vắng
Bến cũ mình ai mãi ngóng trông.
Song Phƣợng
Bài xƣớng
Tà dƣơng đã khuất bóng bên sông
Có chiếc thuyền thơ đợi cuối dòng
Gió lạc âm thầm ƣơm ý mộng
Mây hoang lặng lẽ trải tình mong.
Đàn xƣa vọng lại bài duyên thắm
Sáo cũ còn vƣơng khúc nhạc hồng
Bến vắng ngƣời xa hồn lạc lõng
Đêm tàn nguyệt tận vẫn hoài trông.
54 Lê Phi Ô
Cõi buồn...!
Đƣa tay cố níu mặt trời
Tìm một chút nắng soi đời quạnh hiu
Dang tay ôm lấy buổi chiều
Để nghe gió rít tiêu điều hoàng hôn.
May mà còn chút linh hồn
Để cho ta thấy đời còn xót xa
Giờ đây chỉ một mình ta
Cô đơn với bóng chiều tà quạnh hiu.
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 55
Một mình gác vắng đìu hiu
Giƣờng xô chiếu lệch buồn thiu chỗ nằm
Ngƣời đi chừng đã bao năm
Tình xa biền biệt mù tăm héo mòn
Trời chiều ngập bóng hoàng hôn
Lạc loài viễn khách hồn còn xót xa
Giờ đây chỉ một mình ta
Cô đơn với bóng chiều tà quạnh hiu!
56 Lê Phi Ô
...
Có em ta mới yêu đời
Không em mất cả một trời trăng sao
Có em nhụy hé vƣờn đào
Không em tim lạnh đƣờng vào thiên thai
Có em ánh sáng ngày mai
Không em hồn chết tƣơng lai mịt mờ
Có em đời đẹp nhƣ mơ
Không em năm tháng bơ vơ một mình
Có em rực rỡ bình minh
Không em sƣơng tuyết cuối ghềnh hỗn mang
Có em nhẹ gót đài trang
Không em tim vỡ hai hàng lệ rơi
Có em yêu dấu, em ơi
Bên em hạnh phúc muôn đời, Em yêu!
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 57
tôi quen em mùa Thu (tặng các con VÂN, HẢI)
Vi vu con gió gọi về,
Áo em bay mái tóc thề em bay.
Nụ cƣời nghiêng má hây hây,
Hƣơng tình ấp ủ đong đầy dáng xƣa.
Anh yêu biết mấy cho vừa,
Im nghe tiếng gió... xa đƣa vọng về.
58 Lê Phi Ô
tặng các con SƠN - PHONG
Sao khuya một dải Ngân Hà,
ơ hay Chức Nữ phải là chiêm bao?!
Ngƣu Lang luống ngẩn ngơ sầu,
Phút giây từ biệt hai đầu sông ngân.
Hoa xƣa khoe thắm khoe hồng,
Ong xƣa giữ mãi một lòng hoa ơi!
Nhớ thƣơng về cuối phƣơng trời,
Gọi tên em đó... sầu rơi mấy từng!
Cám ơn em đã vài lần đến trại tù thăm tôi.
Và, cũng từ đó, tôi mất em... vĩnh viễn!
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 59
Ru em tròn mộng mấy vần thơ
Tóc xõa vai nghiêng dáng liễu mờ...
Cứ ngỡ em về đêm nguyệt lạnh
Ru hồn ta dƣới ánh trăng mơ.
Chao ơi! mỹ nữ sao kiều diễm
Mỗi bƣớc nghê thƣờng mỗi bƣớc thơ
Cánh cửa vƣờn xuân vừa mở lối
Ta dìu em bƣớc dƣới trăng mơ!
tặng HTX
Hàn tiểu thơ xõa tóc bên trời
Hƣơng bay theo gió bóng chiều trôi
Vƣời ai thấp thoáng ngƣời năm cũ
Em của hồn tôi giấc mộng đời!
60 Lê Phi Ô
(Sao cứ mãi cố quên khi chƣa đong đầy... nỗi nhớ!)
Tiễn bƣớc chân em trong chiều tháng sáu,
Mƣa giăng giăng mờ mịt xám khung trời.
Chiếc lá rơi xoay tròn theo cánh gió,
Tiếc cuộc tình tan tác... lúc chia phôi.
Tàu đi rồi sân ga buồn héo hắt,
Ta xa ngƣời lòng chợt thấy quạnh hiu.
Mƣa vẫn rơi nhạt nhòa con phố cũ,
Bƣớc độc hành khua phố vắng buồn thiu.
Nhịp mƣa rơi gõ điệu buồn tháng sáu,
Nỗi nhớ thƣơng em bạc trắng mái đầu.
Ta vẫn hoài mong một lần gặp lại,
Cho những niềm riêng vơi bớt lệ sầu.
Rồi mỗi hè sang mƣa buồn tháng sáu,
Vẫn vắng bóng em ta đợi mùa sau.
Nhƣ Ngƣu Lang hằng đêm chờ Chức Nữ,
Nhƣng chỉ riêng mình cùng với trăng sao!
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 61
Làm sao biết đƣợc sẽ... bao lâu!
Nƣớc mất nhà tan vạn nỗi sầu
Tình có nhƣ không đời lận đận
Bến xƣa biệt tích những con tàu.
Cũng muốn cùng em tay trong tay
Ví nhƣ Vô Kỵ vẽ chân mày
Triệu Minh chính thật là em đó
Giữa chốn phong trần hƣơng tóc bay.
Tiếc rằng hai đứa chẳng chung đôi
Giấc mộng thanh xuân ở cuối trời
Lính trận tử sinh nên lỗi hẹn
Sợ em đêm trắng khóc quên đời.
Anh nhớ ngày nào trong quán vắng
Chia tay nghe nhạc lính Nhật Trƣờng
Mai ngày trên chiến trƣờng lửa khói
Nhớ nhau cùng uống nƣớc sông Tƣơng.
62 Lê Phi Ô
Rồi có một ngày em ghé thăm
Dạo vƣờn hoa cảnh ngắm trăng rằm
Vai anh em tựa đầu thỏ thẻ
Nguyện cầu chung bƣớc đến trăm năm
Tiếc thay thời thế loạn can qua
Chƣa kịp trầu cau đã vội xa
Nợ nƣớc tình em anh hẹn gặp
Ngờ đâu giông bão nát tan nhà.
Bao giờ..., không thể nào thay đổi
Đừng sợ em yêu nắng sẽ về
Biết đâu ngọn gió Đông Phong đến
Sƣởi ấm tình ta thoát bến mê
Bao giờ... gặp mặt , em đừng vội
Mùa xuân sẽ đến thật tình cờ
Con tàu viễn xứ giờ cặp bến
Viễn khách là anh thỏa ƣớc mơ.
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 63
...
(Về một ngƣời mang tên loài hoa)
Từ giã thƣ sinh đi làm lính trận
Ngăn bƣớc quân thù bảo vệ quê hƣơng
Nhớ về trƣờng xƣa với hàng hoa Phƣợng
Sắc đỏ rụng rơi phủ kín sân trƣờng
Từ dạo quê hƣơng ngập tràn khói lửa
Súng đạn quân thù xé nát làng quê
Thầy cũ, bạn xƣa lên đƣờng lánh nạn
Chinh chiến bao năm tôi vẫn chƣa về
Rồi một hôm quân hành qua phố thị
Một màu tang phủ lấp mái trƣờng xƣa
Phƣợng xác xơ tƣờng vôi loang vết đạn
Áo trắng bây giờ khuất nẻo trong mƣa
Tiếng ve hát không còn vang trong gió
Phƣợng cũng buồn... tan tác cánh hoa rơi
Biết tìm đâu... tà áo dài năm cũ
Ngửa mặt nhìn trời, thầm gọi... Phƣợng ơi...!
64 Lê Phi Ô
Cảm tác “SỰ TÍCH HÒN VỌNG THÊ”
của Hạ Vy Nguyễn
Dẫu muôn trùng anh vẫn nhớ về em
Nhớ Hải Vân đèo xõa tóc buông rèm
Bờ vai nghiêng sóng vỗ hờn vong quốc
Biển nhuộm màu tang sau cuộc chiến tàn
Anh vẫn yêu em. Yêu Ngũ Hành Sơn
Yêu Động Huyền Không. Yêu Hòn Non Nƣớc
Ông cha ta bốn ngàn năm dựng nƣớc
Có còn không xứ nhân kiệt địa linh
Bên kia đại dƣơng anh sống một mình
Thuốc lá - Cà phê luận bàn thế sự
Thƣơng quá là thƣơng Thu Bồn quê mẹ
Cửa Đại mênh mông anh đón em về
Bốn mƣơi lăm năm đất nƣớc hôn mê
Cơn đồng thiếp khiến sông Hàn nhỏ máu
Từ... xa em, anh tháng ngày nƣơng náu
Vẫn nhớ về làn gió mát Hội An
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 65
Không bao giờ anh hóa đá Vọng Thê
Bởi trái tim anh vẫn còn thao thức
Đêm qua đêm... anh mơ về đất nƣớc
Ngày qua ngày... rêu phủ kín sơn khê
Cám ơn em yêu sông núi cận kề
Sao anh thấy ngập tràn cơn bão lửa
Biển, Đảo, Núi, Rừng, Đất đai màu mỡ
Bản Giốc, Nam Quang lạ dấu chân ngƣời
Chắc em nhớ... sông phải cần có biển
Anh có em... vũ trụ của riêng mình
Dù giông bão thuyền xông pha cặp bến
Hạnh phúc cuối đời chờ giọt mƣa xuân
Xin lỗi em yêu. Xin lỗi Hải Vân
Xin lỗi Thu Bồn. Xin lỗi Hội An
Xa ngàn dặm không quên Hòn Non Nƣớc
Anh sẽ về xây dựng lại quê hƣơng.
66 Lê Phi Ô
Mùa thu đến rồi em,
Mây mù giăng giăng lối.
Em thấy buồn không em,
Khi tình xa diệu vợi...
Em có chờ mƣa ngâu,
Cho lòng vƣơng nỗi nhớ.
Em có chờ không em,
Hƣơng tình trong hơi thở.
Nhớ xƣa tuổi học trò,
Hai đứa vờ giả trang.
Anh gọi em Chức nữ,
Rồi ngỡ mình Ngƣu lang.
Bây giờ xa xôi quá
Hai đứa ở hai phƣơng.
Tình ơi... sao em nỡ...
Để thu sầu... tang thƣơng!
Bây giờ em có lẽ,
Cô phụ buồn bên song?
Bây giờ anh có lẽ,
Ôm tình sầu trăm năm!
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 67
...
Tiễn bƣớc ngƣời xa tận cuối trời
Từng chiều nhạt nắng sắc hƣơng trôi
Em đi, xin giấu đôi dòng lệ
Giấu cả hoa tình tan tác rơi.
Ta uống tình sầu... men rƣợu cay
Xa em biền biệt đã bao ngày
Ngƣời đi cuối nẻo phƣơng trời nhớ
Khuất cả tình ta trong khói mây.
Vẫn đợi ai về qua phố xƣa
Thềm hoang rêu phủ đã bao mùa
Chiều nay mây tím khung trời cũ
Có một ngƣời đi trong gió mƣa.
Biệt khúc từ xa vọng cuối trời
Điệu buồn chi lắm cố nhân ơi!
Hoàng hôn đôi ngã mờ sƣơng khói
Lƣng trời... chợt tắt ánh sao rơi.
68 Lê Phi Ô
Tình Xa
Họa bài Tình Lỡ của LPO
Đã lỡ đƣa nhau đến góc trời
Sao đành để lạc cánh hoa trôi
Ngƣời đi chắc bƣớc chân ngần ngại
Có giấu trong lòng ngấn lệ rơi?
Nỗi sầu cho mắt dậy men cay
Cƣời gƣợng cố cho qua tháng ngày
Giấc ngủ càng dầy hơn nỗi nhớ
Hồn chìm hun hút tận chân mây...
Rêu xám phủ mờ quanh lối xƣa
Một mình lạc lõng đón giao mùa
Dáng ai lặng lẽ về nghiêng bóng
Để lại u hoài theo tiếng mƣa
Mây tím bủa giăng cuối nẻo trời
Gieo chi hoài cảm sắc buồn ơi!
Hoàng hôn gió lộng tràn hơi lạnh
Ngơ ngác bên đƣờng nhặt lá rơi...
Nhã Giang Thu Tâm
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 69
Anh lại dắt em vƣợt đèo Hải Vân
Nơi con sóng lăn lăn vào vách đá
Nơi mây tím ngủ quên bên hoa lá
Tiếng rì rào lời ru mãi sắt son.
Bao mồ hôi dựng nên Ngũ Hành Sơn
Bao nƣớc mắt tạo nên hòn Non Nƣớc
Vang đâu đây tiếng cha ông thuở trƣớc
Vẫy tay thần - Thu Bồn đã thành sông.
Anh lại dắt em qua cửa Đại mênh mông
Nơi cháy bỏng sóng tìm về biển mẹ
Đêm hoa đăng mặt biển sao lấp lánh
Sóng mãi không thôi mơn man mái tóc thề.
Anh lại dìu em vào chốn sơn khê
Cầu Khỉ lắt lay, vịn tay anh kẻo ngã
Phố cổ rêu phong Hội An xƣa còn đó
Đèn lồng đỏ treo cao cho ta lạc lối về.
Qua lối sông Hàn dòng nƣớc mát trong xanh
Ngụp lặn đắm say em hoá thành tiên cá
Nào ngờ đâu sóng triều dâng nhanh quá
Chẳng kịp níu đuôi, em ra biển xa vời.
70 Lê Phi Ô
Nhớ thƣơng em anh hoá đá mất rồi
Hòn Vọng Thê giữa đất trời từ đó
Tiếng khắc khoải nghe chi nhƣ máu ứa
Bìm bịp ơi! Nắng đã tắt sau đồi.
Ai biết chăng trong tim đá bồi hồi
Mãi đứng đó trơ gan cùng tuế nguyệt
Nhìn thu sang, đông qua, rồi xuân tới
Đá khóc thầm lặng lẽ giữa cô đơn.
Tạm biệt nhé Hải Vân ơi! Tạm biệt.
Mây vờn bay, sóng cuộn dƣới chân ngƣời
Còn lại trong ta một nỗi buồn da diết
Để sóng trong lòng cuồn cuộn mãi không thôi.
Hạ Vy Nguyễn - Nhớ về Hội An / Đà Nẵng
Hạ Vy - Đại Học Sƣ Phạm, Huế
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 71
...
Em có buồn không em
Đông về mang nỗi nhớ
Em có chờ không em
Hƣơng tình vƣơng nhịp thở.
Từ khi mình xa nhau
Em biền biệt phƣơng nào
Qua bao mùa lá rụng
Ta gặp nhau... chiêm bao !
Nhớ xƣa tuổi học trò
Anh tập tành làm thơ
Ngập ngừng chờ trƣớc cổng
Trao em bài... TÌNH MƠ.
Tình mình nay xa quá
Cách biệt trời hai phƣơng
Bài thơ tình anh gởi
Xuyên qua Thái Bình Dƣơng.
Thời gian không có tên
Tình yêu không có tuổi
Chờ cho đến phút cuối
Có còn không?... Em ơi!
72 Lê Phi Ô
...
Em về xứ biển Nha Trang,
Nhớ ngồi hong tóc bên hàng Thùy Dƣơng.
Nhớ em hò Huế mƣời thƣơng,
Nếm giùm anh miếng quê hƣơng ngậm ngùi.
Em về phố thị đông vui,
Anh thèm chung nón trời mƣa mặc Trời.
Phƣơng nầy tim lạnh hồn côi,
Tình anh cánh nhạn xa xôi khuất ngàn.
............................................................
Cuối đời mơ áo tân Lang,
Nhịp cầu Ô Thƣớc... tình nàng thiên thu!
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 73
...
Xin em yêu dấu bờ môi,
Nụ hôn mật ngọt ấm đời mai sau.
Xin em đôi mắt bồ câu,
Dạt dào yêu mến quên sầu thế nhân.
Xin em mái tóc hƣơng trầm,
Nồng nàn tha thiết trăm năm vuông tròn.
Xin em dáng liễu eo thon,
Bờ vai Ngọc nữ nét son ngọc ngà.
Xin em một chỗ sân ga,
Tàu anh cặp bến chung nhà, chung chăn.
Xin em một nửa vầng trăng,
Nửa vầng thƣơng nhớ ôm hằng hà sao.
Xin em... trao trọn đời nhau,
Xa xôi lòng mở đƣờng vào ái ân.
Xin em và xin em thêm,
Kiếp nầy, muôn kiếp vẫn thèm...YÊU EM !
74 Lê Phi Ô
PHẦN II
TRUYỆN - HỒI KÝ
TƢỜNG VI
Buổi sáng mùa hạ thành phố Baltimore đầy sƣơng mù và
se se lạnh. Hôm nay tôi sẽ vào Home Depot để mua một số
hoa về trồng, trong đó có loại hoa mà mấy anh bạn Bắc Kỳ
của tôi gọi là Tƣờng Vi, cái tên nghe nhƣ tên con gái, sắc
hoa màu hồng phấn pha chút nhụy vàng tuyệt đẹp.
Đang ngồi nghỉ mệt thì cô cháu tôi đi chợ về đến, theo sau
là một cô bạn ngƣời... tôi không hiểu cô bé ấy là ngƣời thuộc
quốc gia nào, gƣơng mặt, nƣớc da và vóc dáng nhỏ nhắn
giống Á châu hơn là Mỹ. Cô ấy đến gần chào tôi (dĩ nhiên là
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 77
bằng tiếng Anh), đôi mắt to đen trên gƣơng mặt thật xinh, tôi
buột miệng, bằng tiếng Việt:
- Đẹp quá!
Cô bé một thoáng ngơ ngác không hiểu tôi nói cái gì! Chợt
nhớ ra... tôi xin lỗi và giải thích bằng tiếng Anh, cô bé cƣời...
càng làm cho gƣơng mặt đẹp thêm!
Cô cháu tôi chen vào:
- Thƣa chú, đây là bạn cùng lớp với con.
Quay qua cô bé:
- Ê Sh., đây là chú Phi của tao.
Cô cháu giải thích với tôi:
- Nó là ngƣời Iran nhƣng sanh đẻ tại Mỹ, hôm nay con
mời nó về nhà làm bánh xèo đãi nó. Lát nữa chú ăn với tụi
con nha.
Cháu tôi nói với bạn bằng tiếng Anh, nói với tôi bằng
tiếng Việt... Cứ tiếng Anh rồi tiếng Việt làm cô bé ngơ ngơ
ngác ngác, nửa hiểu nửa không mà miệng thì cứ cƣời tƣơi
nhƣ hoa... rồi cả hai dắt nhau vào nhà chuẩn bị bếp núc.
Suốt buổi ăn chuyện trò rất vui vẻ. Điều bất ngờ là Sh. nói
đƣợc một số câu tiếng Việt ngắn, âm điệu ngộ nghĩnh, nghe
thật dễ thƣơng. Cô bé tỏ ý muốn học tiếng Việt vì vùng
Baltimore này ngƣời Việt Nam cũng nhiều, trong mỗi lớp
học đều có học sinh ngƣời Việt, chiếm khoảng 15%. Cô cháu
tôi đề nghị tôi dạy tiếng Việt cho Sh. Tôi thấy mình cũng
rảnh nên nhận lời.
Tôi quen Sh. trong trƣờng hợp nhƣ thế. Cứ mỗi buổi chiều
sau khi tan học và trên đƣờng về nhà, Sh. ghé tôi để học thêm
tiếng Việt.
Năm đó cô bé vừa tròn 16 tuổi, tuy cha mẹ là ngƣời Iran
nhƣng theo đạo Tin Lành, cô bé đƣợc sanh ra tại Mỹ nên
cách sinh hoạt không còn gì là Iran ngoại trừ nét mặt. Càng
78 Lê Phi Ô
gần gũi tôi thấy tánh tình, nết na cô bé gần giống nhƣ những
cô gái ngƣời Việt Nam chúng ta, nhỏ nhẹ từ tốn, đôi khi
cũng biết e thẹn khi làm sai hoặc nói sai điều gì đó và thƣờng
nói “xin lỗi” bằng tiếng Việt!
Sáng Chủ Nhật tôi đang hì hục đào lỗ để trồng mấy cây
Tƣờng Vi thì Sh. đến. Cô bé xuống xe và chạy ngay đến nói
một câu tiếng Việt làm tôi ngạc nhiên không ít:
- Con biết hôm nay Chú trồng hoa, con đến để giúp
Chú...!
Nói xong, cô bé lăng xăng khiêng những cây Tƣờng Vi
đặt chỗ nầy để chỗ nọ, kéo những bao đất, bao phân rồi tƣới
nƣớc lên những cây mới vừa trồng làm tôi hoa cả mắt. Ông
bà mình thƣờng nói, tuổi mƣời bảy bẻ gãy sừng trâu. Cách
cô bé làm việc, tôi cố gắng theo mà vẫn không kịp. Tôi thở
phì phò mà Sh. thì cứ tự nhiên nhƣ không. Cô ta còn bảo tôi
cứ ngồi nghỉ để cô ta làm một mình cho, vừa nói vừa cƣời,
trông thật “chết ngƣời...”!
Thời gian trôi nhanh thật, tuần trƣớc cô Cháu tôi và Sh. tổ
chức Sinh Nhật mừng Sh. 17 tuổi tại nhà tôi, tất nhiên là có
một số bạn bè chung lớp của hai cô bé và cả tôi. Buổi tiệc
tuy đơn sơ nhƣng thật náo nhiệt. Bọn trẻ ca hát, kể chuyện
vui... thỉnh thoảng Sh. lại nói vài câu tiếng Việt và cô cháu
tôi dịch lại bằng tiếng Anh khiến cả bọn vỗ tay hoan hô ầm ĩ.
Nhân buổi tiệc vui, tôi đề nghị với bọn trẻ là tôi sẽ đặt tên
bằng tiếng Việt cho Sh. rồi tôi quay sang cô “học trò của tôi”
nhƣ ngầm hỏi ý kiến. Bất ngờ, Sh. đứng yên giây lát rồi cô
bé quay lại bƣớc đến trƣớc mặt tôi với gƣơng mặt trang
nghiêm, Sh. nói cả tiếng Việt lẫn tiếng Anh:
- Thƣa thầy, đã từ lâu... em cũng muốn nói ý nghĩ nầy với
thầy nhƣng... em chƣa dám!
Ngƣng giây lát, cô tiếp:
- Từ đây, Thầy cho phép em gọi Thầy nhƣ vậy và xƣng...
Em với Thầy...!
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 79
Tôi quá đỗi ngạc nhiên. Sh. đã khiến tôi lúng túng và xúc
động trƣớc cử chỉ chân thành của em. Tôi thấy trƣớc mặt tôi
là một “ngƣời lớn” chứ không còn là “cô học trò bé nhỏ” của
một năm về trƣớc nữa.
Một ngƣời lính với 12 năm chiến trận, với gần 8 năm tù
Cộng Sản, sau khi ra tù làm cu-li bốc vác muối và khiêng cá
thuê ở các bãi biển, rồi vƣợt biển... rồi qua Mỹ, tiếp tục làm
thuê... bỗng nhiên có ngƣời đứng trƣớc mặt vòng tay qua
ngực, cúi đầu nƣớc mắt rƣng rƣng nói với tôi: ...“Thƣa...
Thầy, ...Thƣa...Thầy...!”. Tôi cố kềm để cảm xúc mình khỏi
dâng trào, tôi nói một câu với em mà tƣởng nhƣ ai đó nói
chứ không phải tôi:
- Tôi... đồng ý. Ngoài giờ học, em có thể gọi tôi bằng
anh... nha... em!
Sau hôm đó, mỗi khi gặp nhau, tôi gọi em là Tƣờng Vi.
Em đẹp và lung linh nhƣ cánh hoa Tƣờng Vi trong nắng
sớm. Vƣờn hoa Tƣờng Vi nhà tôi do em và tôi trồng nở hoa
rực rỡ đến nỗi mỗi khi có ngƣời đi qua đều ghé lại xin chụp
hình. Tƣờng Vi rất chăm học, gần hai năm mà em đã nói và
hiểu tiếng Việt thông thƣờng rất thành thạo, ngoại trừ những
thành ngữ. Chủ Nhật nào tôi cũng rủ em đi ăn ở các nhà hàng
Việt Nam và thỉnh thoảng tôi cũng theo em vào Denny’s
Restaurance để ăn đồ Mỹ, tôi thích nhất là món Salad ở đây.
Có lần Tƣờng Vi cho tôi biết, sở dĩ em muốn học tiếng
Việt là vì trong trƣờng rất nhiều học sinh ngƣời Việt và bạn
ngƣời Việt của em cũng nhiều. Tƣờng Vi nghe những ngƣời
bạn Việt Nam nói về chiến tranh Việt Nam nhƣng khi em
đọc sách vở về chiến tranh Việt Nam thì các bạn nói và sách
vở trong thƣ viện viết đều khác nhau rất nhiều. Quê hƣơng
Iran của em cũng có chiến tranh, năm 1979 trƣớc khi em
đƣợc sanh ra đã xảy ra biến loạn. Cuộc cách mạng Hồi Giáo
do bọn Muslim Student Followers of the Imam’s Line hỗ trợ
đã đánh chiếm Tòa Đại Sứ Mỹ tại Tehran, thủ đô nƣớc Iran,
chúng bắt giữ 56 con tin ngƣời Mỹ trong 444 ngày vào thời
80 Lê Phi Ô
Tổng thống Mỹ Jimmy Carter. Ba của Tƣờng Vi làm việc
cho Mỹ nên đã phải mang gia đình trốn thoát khỏi Iran và
sau đó đƣợc định cƣ tại Mỹ. Năm 1983 nghĩa là 4 năm sau
ngày trốn thoát cuộc Cách Mạng Hồi Giáo Iran thì Tƣờng Vi
đƣợc sanh ra trên đất Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ.
Cuộc chiến tranh huynh đệ tƣơng tàn cũng bởi chủ nghĩa
Cộng Sản muốn nhuộm đỏ cả Đông Nam Á, cho nên những
ngƣời Việt Nam yêu chuộng tự do đã phải đứng lên cầm
súng ngăn chận làn sóng đỏ. Khi Tƣờng Vi biết cô cháu tôi
có một ngƣời chú là cựu quân nhân QL/VNCH (là tôi), Tƣờng
Vi tìm cách làm quen bằng cách nhờ dạy kèm tiếng Việt cho
cô ấy, và rồi nhân lúc thuận tiện sẽ nhờ tôi nói về chiến tranh
Việt Nam.
Đây cũng là dịp may cho tôi để đã phá luận điệu tuyên
truyền sai sự thật của Cộng Sản Việt Nam. Chúng đã in sách
báo và qua chƣơng trình Văn Hóa Vận của cái gọi là “Giao
Lƣu Văn Hóa” với Hoa Kỳ, sách báo loại nầy đã nằm đầy
trong các thƣ viện của Mỹ để đầu độc con em chúng ta.
Mỗi ngày một ít, suốt 2 năm nay tôi đã giải thích cho
Tƣờng Vi của tôi nghe và cũng không quên kể ra những tội
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 81
ác của Cộng Sản từ thời “Cải cách ruộng đất 1953-1956 tại
miền Bắc”, “Tết Mậu Thân 1968”, “Mùa Hè Đỏ Lửa 1972”
trên khắp 4 Quân Khu của VNCH và vì sao có ngày “Quốc
Hận 30/4/75”.
Có những lúc đang nói hăng say, tôi quay qua nhìn thấy
Tƣờng Vi khóc. Những giọt nƣớc mắt âm thầm lăn xuống
má của một ngƣời con gái, không phải là ngƣời Việt Nam, đã
xót thƣơng cho một dân tộc sao quá đọa đầy! Những lúc nhƣ
vậy tôi thƣơng em vô kể, ôm chặt hai vai em mà lòng tôi
cũng thấy... rƣng rƣng!
-----o-----
Nguyên ngày Thứ Bảy Tƣờng Vi bận rộn với gia đình vì
Sinh Nhật 18 tuổi của em, một Sinh Nhật rất quan trọng vì
em đã trở thành “ngƣời lớn”. Hôm nay Chủ Nhật, cô cháu tôi
cho biết Tƣờng Vi và một số bạn thân cùng lớp sẽ tổ chúc
Sinh Nhật Tƣờng Vi tại nhà tôi. Tƣờng Vi ngỏ ý nhờ tôi làm
“chủ tọa” cho buổi Birthday nầy. Tôi bảo cô cháu lo dọn dẹp
nhà cửa và cho tôi biết thiếu vật dụng gì nhƣ chén dĩa, bông
hoa trang trí để tôi đi mua, và tôi cũng cần mua một món quà
gì đó mừng Sinh Nhật Tƣờng Vi nữa.
Một điều bất ngờ xảy ra, vào giữa buổi party... Tƣờng Vi
xin phép bạn bè rồi giới thiệu tôi là một cựu quân nhân của
QL/VNCH. Tƣờng Vi nói qua về tôi với những ngày chiến
tranh máu lửa, những ngày ở tù Cộng Sản cho đến khi tôi
vƣợt qua mọi hiểm nguy để đến đƣợc bến bờ tự do. Thao
thao bất tuyệt nhƣng ngắn gọn và xúc tính, Tƣờng Vi nói qua
những gì đã học đƣợc, nghe đƣợc từ tôi về chiến tranh Việt
Nam suốt gần 3 năm em theo tôi học tiếng Việt. Tƣờng Vi
cũng cho biết, Năm nay vào Đại Học em sẽ chọn một lúc hai
môn học Criminal Justic và Social Science, sau 4 năm em sẽ
học tiếp để trở thành luật sƣ... với khả năng nhƣ vậy may ra
mình mới có đủ năng lực giúp ngƣời, giúp đời. Sau một cuộc
chiến không thiếu gì những kẻ bị chấn thƣơng tâm lý, bi
82 Lê Phi Ô
thảm hơn nữa là có ngƣời trở nên điên loạn... Chuyện gì sẽ
xảy ra khi xã hội có quá nhiều ngƣời nhƣ vậy?!!!
Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của bạn bè, Tƣờng Vi lặng
lẽ bƣớc đến ôm tôi, những tiếng nấc tuy nhỏ nhƣng cũng đủ
cho tôi nghe thấy và những giọt nƣớc mắt nóng hổi của em
rớt xuống vai tôi... Tôi đang ôm trong tay một con ngƣời nhỏ
bé, trong hình hài của một ngƣời con gái yếu đuối nhƣng với
cả một tấm lòng nhân ái. Tôi yêu em, không hẳn là tình yêu
đối với ngƣời khác phái mà là yêu nơi em một cái gì đó
thiêng liêng, cao cả đã và đang hình thành trong em không
biết tự bao giờ!
TƢỜNG VI
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 83
...
Thƣơng em nén tiếng thở dài
Nợ em một cuộc tình phai mất rồi! *
Tôi chợt thức giấc, miệng khô đắng vì khát. Theo thói
quen tôi ngồi bật dậy để tìm nƣớc uống. Vừa xoay ngƣời
chống tay ngồi lên, cạnh sƣờn trái tôi đau nhói, tôi nằm vật
xuống... cơn đau thật khủng khiếp làm trán tôi vã mồ hôi!
Cái đau làm tôi tỉnh hẳn, những hình ảnh trƣớc khi bị
thƣơng hiện rõ mồn một trong trí. Thiếu úy Long, Trung đội
trƣởng trung đội 1 kiêm Đại đội phó, nhảy qua một mƣơng
trầu vừa khoát tay ra lịnh trung đội tấn công thì trúng đạn
khiến anh té sấp xuống không cựa quậy. Trung đội 2 của tôi
84 Lê Phi Ô
ở bên phải trung đội 1, tôi cho tràn lên đánh xuyên hông địch
để cứu nguy trung đội 1. Cối 82 ly của địch bắn cản tạo thành
một vùng khói lửa mịt mù và bây giờ tới phiên tôi bị thƣơng.
Đang cùng binh sĩ xung phong thì một mảnh đạn cắm vào
giữa 2 xƣơng sƣờn xô tôi té nghiêng và rớt xuống một
mƣơng nƣớc. Khi chƣa kịp hôn mê, lẫn trong làn khói lửa
mịt mù tiếng Trung úy Đức, Đại đội trƣởng đang điều động
đại đội xung phong chiếm mục tiêu... rồi tôi lịm đi. Bây giờ
thì tôi biết mình đang ở một y viện nào đó vì mùi thuốc ê-te
và mùi các loại thuốc khác mà bịnh viện thƣờng dùng, bây
giờ là ban đêm do ánh sáng đèn điện ngoài sân rọi vào một
màu vàng nhạt.
Nghe tiếng rên y tá chạy vào, tôi ra dấu muốn uống nƣớc.
Sau đó y tá nhẹ nhàng cho tôi nằm lại, kê gối và đắp mền,
hành động nhẹ nhàng chuyên nghiệp. Trƣớc khi đi ra y tá để
cái chuông nhỏ bên gối và kề tai tôi dặn nếu cần gì gấp thì
rung chuông. Một mùi thơm từ mái tóc con gái nhè nhẹ đƣa
tôi chìm vào giấc ngủ...
Có tiếng động làm tôi tỉnh giấc, trời đã sáng hẳn. Nhìn lên
trần nhà, cây quạt trần xoay nhè nhẹ tỏa ra một làn gió mát
dịu. Nhìn ra cửa sổ đầy nắng sáng, một vài con chim se sẻ
đang chuyền trên những nhánh cây trứng cá, đồng hồ trên
tƣờng còn vài phút nữa là 8 giờ đúng.
Tôi định thần cố nhớ lại những sự việc đã xảy ra. Đúng
nhƣ tin tức từ Bộ TTM, Trung đoàn Q.762 Việt Cộng sau khi
phục kích và làm thiệt hại một đơn vị của ta thuộc SĐ23BB
tại ấp Động Đền, thuộc tỉnh Bình Tuy. Chúng sẽ mở chiến
dịch tấn công ta tại Bình Giả thuộc Quận Đức Thạnh, tỉnh
Phƣớc Tuy. Trên đƣờng đi, có thể Trung đoàn Q.762 Việt
Cộng mở trận đánh nghi binh bằng cách tấn công Quận
Xuyên Mộc thuộc tỉnh Phƣớc Tuy, trong khi đó Trung đoàn
Q.761 Việt Cộng sẽ mở cuộc tấn công Bình Giả trong vòng
một vài tuần sau đó. Chi khu trƣởng Xuyên Mộc là Đại úy
Trần Thanh Long (sau nầy là Trung tá TMT Tiểu khu Phƣớc
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 85
Tuy) ra lịnh cho đại đội của tôi mở rộng khu vực hoạt động
về hƣớng Bắc và Đông Bắc trong tầm pháo binh 105 ly để
sớm phát hiện địch xâm nhập.
Qua ngày thứ nhì thì đại đội tôi chạm nặng với địch cấp
tiểu đoàn. Thiếu úy Long, Đại đội phó tử thƣơng, tôi Trung
đội trƣởng trung đội 2, bị thƣơng khi cố gắng cứu nguy cho
Trung đội 1. Trung úy Đức đại đội trƣởng là một sĩ quan gan
dạ và đầy mƣu lƣợc. Ông đã đánh bật địch quân làm chúng
phải rút lui để lại nhiều vũ khí và xác chết đồng bọn.
----o----
Hai chiếc blouse trắng bƣớc vào, ngƣời đi sau đẩy chiếc
xe thuốc mà ta thƣờng thấy ở các bệnh viện. Ngƣời đi đầu
làm tôi nhìn sửng không chớp mắt, gƣơng mặt đẹp phúc hậu
và dễ thƣơng nhất là đôi mắt to đen, nàng cất tiếng nhỏ nhẹ:
- Chào Chuẩn úy, tôi là Nhung, y tá trực sáng nay. Chuẩn
úy thấy trong ngƣời thế nào?
Tôi lí nhí:
- Chào cô... 2 cái ba sƣờn tôi... đau quá!
- Tôi biết, cũng may mà mảnh đạn bị 2 xƣơng sƣờn chận
lại bên ngoài, nếu vào bên trong thì... Để tôi tiêm thuốc cho
anh nhé, 9 giờ sáng sẽ có bác sĩ đến xem lại vết thƣơng cho
anh.
Nói xong nàng thoăn thoắt làm việc một cách chuyên
nghiệp. Khi cúi xuống tiêm thuốc vào vai tôi, mùi thơm của
tóc hồi đêm lại thoảng nhẹ trong không khí...
- Thƣa cô... đây là đâu... vậy?
- Đây là bịnh viện Nguyễn Văn Nhất, Vũng Tàu. Đáng lý
phải tải thƣơng anh về Tổng y viện Cộng Hòa nhƣng vì vết
thƣơng của anh không nguy hiểm đến tánh mạng nên họ bỏ
anh xuống đây.
- Đêm rồi hình nhƣ cô cũng... trực ở đây phải không?
86 Lê Phi Ô
Cô y tá hơi ngạc nhiên một chút:
- Sao anh biết!
Một thoáng nghĩ ngợi, cô tiếp:
- Đêm rồi đáng lý không phải phiên trực của Nhung
nhƣng vì thƣơng binh tải thƣơng về nhiều quá nên bịnh viện
cần thêm ngƣời giúp.
Có ngƣời y công vào giúp thƣơng binh làm vệ sinh răng
miệng nên cô y tá chào tôi và đi ra. Nhìn theo tấm lƣng mềm
mại uyển chuyển sau chiếc blouse trắng gợi trong tôi một
cảm giác lâng lâng khó tả... và, một nỗi buồn bỗng dƣng ập
đến.
Cũng phố biển Vũng Tàu nầy với biết bao tà áo trắng bay
bay trong nắng, trong gió mỗi chiều tan học, cũng dáng điệu
thƣớt tha mềm mại với những tiếng cƣời khúc khích thoảng
trong tiếng gió đƣa...
Phƣợng bây giờ đã có chồng, nàng đang sống trong hạnh
phúc hay là...?! “Khi em đến, em đã dạy cho tôi biết thế nào
là yêu thƣơng tha thiết một ngƣời nhƣng khi em đi, em chƣa
dạy cho tôi làm cách nào để quên đi một ngƣời mà tôi đã
từng tha thiết yêu thƣơng !!!” **
Buổi trƣa ngày kế tiếp tôi đang nôn nao chờ đợi cái gì đó,
mắt cứ nhìn qua cửa. Mấy con chim se sẻ chuyền nhau trên
nhành cây trứng cá thì Nhung đến, căn phòng nhƣ sáng hẳn
lên.
Tôi ngồi bật dậy nhƣng cơn đau nhƣ xé lồng ngực làm tôi
bật ngửa xuống gối. Nhung chạy vội đến làm ly cà phê trên
tay chao nghiêng tạt nƣớc nóng lên tay làm nàng xuýt xoa.
Nhung nhăn nhó rồi nạt khẽ tôi:
- Sao vô ý vậy, anh không biết là anh bị thƣơng hay sao?!
Cái mặt giận của Nhung làm tôi quên đau... tôi khẽ nói:
- Xin lỗi, tôi xin lỗi... Nhung!
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 87
Nhung nhìn tôi... tôi nhìn Nhung, trong mắt nàng có gì
nhƣ bối rối pha chút ngƣợng ngùng. Tôi cũng không khác gì
Nhung, sự bối rối làm tôi định nói gì đó nhƣng rồi... quên!
- Anh có đau lắm không, lần sau nhớ... cẩn thận! Tôi có
mua cho anh café. Nằm yên để tôi cho anh uống từng muỗng
kẻo... nóng!
Lòng tôi nhƣ chùng xuống một cảm xúc khó tả trong khi
niềm vui lại dâng lên. Lén nhìn Nhung săn sóc... tôi có cảm
giác nhƣ nàng là ngƣời thân, ngƣời em gái đang lo cho anh,
nhƣng đúng hơn là ngƣời... Bỗng nhiên Nhung nhìn tôi với
ánh mắt lạ quá, ánh mắt chỉ có của những ngƣời tình đang...
yêu nhau, tôi định nắm tay em nhƣng kịp... dừng lại!
Nhung hỏi tôi:
- Chút nữa, tôi đọc lại địa chỉ của anh... anh xác nhận có
đúng không để bệnh viện báo cho ngƣời nhà của anh đến
thăm.
- Đừng, xin đừng!
Nhung ngạc nhiên, tôi nói tiếp:
- Vết thƣơng của tôi Nhung nói không nguy hiểm đến tính
mạng. Hơn nữa, tôi chỉ có mẹ già duy nhất... đừng làm mẹ
tôi sợ rồi lặn lội đi tìm...
- Còn anh em hoặc bà con của anh đâu?
- Tôi không có anh em nào nữa cả, mồ côi cha từ nhỏ...
cũng không có bà con. Quê mẹ tôi tận ngoài Huế, lúc tôi 10
tuổi, hai mẹ con lặn lội vào Phan Thiết tìm bà con nhƣng
không gặp, rồi cả hai sống lây lất cho đến ngày tôi vào lính.
Đột nhiên Nhung nắm chặt tay tôi, nói với giọng nhƣ
nghẹn lại:
- Tội anh quá... em đâu ngờ...!
Tay Nhung run trong tay tôi. Có tiếng ngƣời đi ngoài hành
lang tôi vội buông tay Nhung ra... và lắp bắp:
88 Lê Phi Ô
- Xin lỗi, xin lỗi!
Nhung đứng lên dọn dẹp các thứ trên bàn ngủ lại cho
ngay ngắn, sửa lại lọ hoa. Tôi ngắm dáng nàng, rồi gƣơng
mặt với chiếc mũi cân xứng, cặp môi xinh xắn, tƣởng tƣợng
khi cƣời chắc Nhung đẹp lắm. Thật may mắn, khi đang ở nơi
khỉ ho cò gáy với những ngƣời nông dân tay lấm chân bùn,
những cô gái quanh năm sống với nghề nông rồi bỗng nhiên
bị thƣơng, đƣợc chuyển về đây và bây giờ đang đƣợc ngắm
“ngƣời đẹp”. Ƣớc gì thỉnh thoảng mình bị thƣơng một lần
(nhẹ thôi) để lại đƣợc hƣởng những giây phút thần tiên nhƣ
thế nầy! Đang vẩn vơ chợt Nhung quay lại, tôi định đƣa cặp
mắt qua chỗ khác nhƣng không kịp. Nàng cũng lộ vẻ bối rối
khi biết có ngƣời đang nhìn lén... mình!
Nhung lên tiếng:
- Quê Nhung ở Sàigòn trong Dakao, vì làm việc ở đây nên
mƣớn nhà ở chung với mấy chị bạn cũng làm y tá bịnh viện
nầy, nhà bên kia đƣờng đối diện bịnh viện. Xung quanh là
hàng quán bán đủ thứ, anh muốn mua gì hoặc ăn gì cho
Nhung biết, sẽ mua giùm anh...
- Cám ơn Nhung tôi chỉ muốn...
Tôi định nói chỉ muốn ngắm Nhung cũng đủ, nhƣng tôi
chợt nhận ra sỗ sàng quá, may mà ngƣng kịp lúc.
- Anh muốn... gì?
- Mỗi sáng đƣợc uống cà phê của Nhung cho thì còn gì
bằng.
- Mấy đứa bạn Nhung nói... mấy ông lính thƣờng thích
uống café sáng. Trƣớc nhà Nhung là quán café ngon nổi
tiếng nên Nhung mời thử anh một ly xem anh có thích
không?
- Cám ơn Nhung thật nhiều...!
Cả hai cùng cƣời, nhƣng quả tình khi Nhung cƣời nàng
đẹp quá ! Hình nhƣ mỗi ngày mỗi đẹp hơn và vết thƣơng của
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 89
tôi cũng bớt đau hơn hôm trƣớc. Phải chi, không gian và thời
gian ngừng lại ở đây... mãi mãi!
----0----
Hôm qua nàng không đi làm, tôi ngồi đứng không yên...
cứ đi ra đi vào, hết nằm nhìn cây quạt trần rồi đi ra nhìn mấy
cây trứng cá. Lũ chim thấy tôi cũng né tránh, không muốn
bén bảng. Nỗi cô đơn nhƣ chƣa bao giờ bị cô đơn nhƣ lúc
nầy. Nhung bây giờ ở đâu, em... đang làm gì?
Tiếng bƣớc nhẹ sau lƣng, tôi quay lại... Nhung cũng đứng
lại nhìn sững tôi. Mừng quá làm tôi quên cả ý tứ nhào đến
ôm chặt lấy nàng. Mùi thơm của mái tóc, của da thịt, làm tôi
chợt tỉnh... Buông nàng ra, tôi hốt hoảng luôn miệng xin lỗi.
Vẻ mặt nàng buồn buồn, không nói. Tôi vội nói một hơi
không kịp thở:
- Hôm qua sao em không đi làm, em ở đâu, em có bịnh
đau gì không, em...?
Nhung nhẹ ngƣớc lên nhìn tôi, giọng buồn buồn:
- Không, em không sao hết, hôm qua...
- Hôm qua sao?
Tôi hấp tấp... hỏi liền. Nàng bèn tiếp tục:
- Không hiểu sao... em buồn quá không muốn đi làm,
nhiều lần muốn vào nhƣng rồi...lại thôi.
- Em có biết là anh mong em từng phút, từng giây không?
- Em biết! Hôm qua bác sĩ nói ngày mốt anh xuất viện!
Nhung nói chƣa dứt, toan bật khóc, nhƣng ngừng lại kịp.
Hai tiếng “xuất viện” tôi nghe nhƣ sét đánh, nhƣng kịp nghĩ,
đơn vị đang cần tôi, anh em đang chờ tôi... những ngƣời lính
mà tôi đã từng xem nhƣ ruột thịt đang đợi tôi trở về. Lòng tôi
lại rộn lên một thứ tình cảm lớn hơn, tình huynh đệ chi binh
mà những ngƣời từng đứng trƣớc hiểm nguy, nhìn qua nhìn
lại, chỉ thấy những khuôn mặt đen sì do nắng mƣa sƣơng gió
90 Lê Phi Ô
chiến trƣờng đã tạo nên thứ tình cảm thiêng liêng đó! Tôi nói
nhỏ chỉ đủ vừa hai đứa nghe:
- Mới đó mà đã hai tháng rồi, anh phải trở về đơn vị với
anh em đồng đội của anh. Họ đang chờ anh, rồi mình sẽ gặp
lại nhau... Thời gian vài tháng không lâu đâu em, mình lại
gặp nhau!
Ngoài miệng nói cứng nhƣng lòng tôi chùng lại khi nghĩ
đến thời gian còn lại ngắn ngủi vì tôi sắp phải xa nàng!
Nhung bƣớc vội vào phòng và... ngồi khóc! Tôi chƣa bao
giờ phải “đối diện” với... nan đề nầy, cũng không biết phải
nói gì, phải làm sao đây! Thà đƣa cho tôi cây súng, tìm gặp
Việt Cộng rồi bắn qua bắn lại còn dễ hơn...
----o----
Về lại đơn vị cũ, anh em gặp nhau mừng rỡ vô cùng. Tôi
đƣợc ban thƣởng một Anh Dũng Bội Tinh ngôi sao Đồng,
một Chiến Thƣơng Bội Tinh. Ông ĐĐ trƣởng của tôi đã thăng
cấp Đại úy 3 bông mai vàng chóe trên cổ áo (Đại úy Lê Văn
Đức 1 năm sau ông làm Quận trƣởng Xuyên Mộc)... Một
buổi tiệc thịnh soạn thết đãi tôi, ngƣời trở về từ cõi... “chƣa
chết”. Hôm sau ra nghĩa trang thăm những đồng đội đã chết,
Thiếu úy Long ĐĐ phó đƣợc truy thăng cố Trung úy và đƣợc
gia đình đem về quê mai táng.
Chiều nay một mình ngồi trên lô-cốt, nhìn về hƣớng mờ
xa mà tôi đoán là Vũng Tàu, nhớ em vô cùng, nhớ quay quắt.
Chắc em cũng nhớ tôi không kém, “đừng khóc nghe em, em
khóc nhiều làm hƣ đôi mắt đẹp của anh!”. Bỗng dƣng, tôi
chợt nhớ đến 4 câu thơ của Văn Quang viết trong “Những lá
thƣ màu xanh”:
“Đƣờng Nam Giao còn mƣa không em
Mây chiều nay còn ngƣng bên thềm
Heo may gió lạnh vào đôi mắt
Em ơi, chiều nay tôi... nhớ em!”
----o----
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 91
Đã hai lần Nhung lặn lội đến Xuyên Mộc thăm tôi. Mờ
sáng, nàng phải đi xe Lambretta 3 bánh, qua đến Bà Rịa đổi
xe Lam đi xuống chợ Đất Đỏ. Từ đây chỉ có xe Lam, mỗi
ngày một chuyến, đi Xuyên Mộc. Đoạn đƣờng bụi mù đất đỏ
dài 30 cây số, 11 giờ trƣa xe đến XM và 2 giờ trƣa phải lên
xe trở về lại Đất Đỏ, rồi về lại Bà Rịa, rồi từ Bà Rịa lại đón
xe đi về Vũng Tàu.
Tôi bảo đừng đi nhƣ vậy nhƣng Nhung vẫn cứ đi, nhất là
đoạn đƣờng từ chợ Đất Đỏ đến Xuyên Mộc phải xuyên qua
nhiều cánh rừng và Việt Cộng thƣờng xuyên chận xe. Trực
thăng thì một tháng mới có một lần đáp xuống khoảng 5 phút
là cất cánh, đến để phát lƣơng và tiếp tế đạn dƣợc, thực phẩm
v.v...
Hôm nay tôi và Nhung hẹn gặp nhau tại nhà nàng ở Đakao,
Sàigòn, xem nhƣ là để tôi ra mắt gia đình bên “vợ tƣơng lai”.
Gia đình nàng chỉ có ngƣời Mẹ, ngƣời Chị và một đứa em
gái 14 tuổi. Tôi vừa mừng lại vừa run, không biết Nhung đã
nói gì với gia đình nàng về tôi!
Hỏi mãi Nhung chỉ nói “Bí mật quân sự, rồi anh sẽ biết”.
Tôi nôn nóng xe mau tới Sàigòn để gặp Nhung. Nàng về trƣớc
cả tuần và cũng đang nôn nóng chờ tôi.
Xe gần tới Quán Chim thuộc Long Thành, đoạn đƣờng này
mất an ninh cả ngày lẫn đêm, thƣờng xuyên Việt Cộng đắp
mô, phá cầu hoặc chạm súng với lực lƣợng an ninh trục lộ do
anh em Nghĩa Quân phụ trách. Tôi cầu mong đƣờng xá đừng
có gì trở ngại để tôi sớm gặp đƣợc ngƣời yêu. Nghĩ đến đó
lòng tôi nôn nao khó tả. Chỉ hơn một giờ nữa là tôi sẽ đến
Sàigòn và sẽ nhìn thấy Nhung đứng đón tôi tại bến xe với nụ
cƣời tƣơi trên môi.
Hai bà khách ngồi hàng ghế trƣớc tôi nói chuyện suốt cả
giờ vẫn chƣa ngƣng, một bà chồm ra cửa sổ chỉ xuống đƣờng
khi xe chạy qua chiếc cầu ván chiều dài chƣa tới 10 thƣớc
nói lớn:
92 Lê Phi Ô
- Khoảng 5, 6 ngày trƣớc ở đây có đụng độ... Đây, đây
nầy chị... xe đò thắng gấp ở đây và anh tài xế bảo mọi ngƣời
nhanh nhanh xuống xe để tránh đạn.
Ngừng chút xíu lấy hơi rồi bà nói tiếp:
- Hai bên đánh nhau súng nổ quá trời... đánh nhau ở đầu
kia kìa, chỗ đầu ấp đó. Ấp Quán Chim nầy nổi tiếng nguy
hiểm đó chị...
Bà bạn hỏi:
- Lúc đó chị ở đâu?
- Ở đâu giờ! Tôi cũng nhào xuống xe nhƣ mọi ngƣời, tụt
xuống mƣơng nƣớc bên lề đƣờng đó... đó...
- Nghe chị nói bắt ớn lạnh, vái ông bà hôm nay đi cho
suông sẻ...
- Có một cảnh thƣơng tâm xảy ra bữa đó làm tôi khóc...
quá trời, hình nhƣ ai cũng khóc!
- ... ... ...?
Bà khách thứ nhất bắt đầu kể:
- Tiếng súng tiếp tục nổ ở đầu ấp càng lúc càng dữ dội,
bọn Việt Cộng đông lắm, mà bên lính Quốc Gia chỉ có 6, 7
ngƣời. Vì yếu thế hơn nên mấy anh Nghĩa Quân rút dần qua
bên kia đƣờng, có 2 anh lính đi sau cùng... một anh bị thƣơng.
Anh kia đứng lại cứu bạn cũng bị trúng đạn té ngồi xuống
đƣờng... Mọi ngƣời đều thấy 2 anh bò lê trên đƣờng, toán
lính kia đang đánh nhau với Việt Cộng nên cũng không cứu
đƣợc bạn mình. Cũng may vì bận đánh nhau với lính nên bọn
Việt Cộng không để ý đến 2 ngƣời lính bị thƣơng.
Bỗng nhiên trong đám hành khách đang nằm dƣới đƣờng
có một ngƣời đứng dậy, trèo lên xe làm anh tài xế kêu lên:
“Xuống, xuống... bộ muốn chết hả!”. Ngƣời đó không trả lời,
độ vài phút sau mới chịu xuống với một túi xách rồi chạy
khom lƣng về phía 2 anh lính bị thƣơng. Mọi ngƣời sợ hết
hồn, nhìn kỹ thì ra một cô gái. Súng vẫn nổ, mọi ngƣời chồm
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 93
lên la hét: “Đứng lại... đứng lại”. Cô gái vẫn khom lƣng chạy
về phía 2 ngƣời bị thƣơng.
Đến nơi cô gái lục tung đồ đạc... Không biết cô đó làm cái
gì, nhƣng mọi ngƣời kịp nhận ra là cô ấy đang tìm cách băng
bó vết thƣơng cho 2 ngƣời lính! Trong đám đông đang nằm
tránh đạn có ngƣời lên tiếng: “Trời ơi! không biết con cái
nhà ai, không biết có bà con gì không mà trong khi đạn bay
súng nổ... không sợ chết, chạy dƣới lằn đạn để... cứu
ngƣời!!!”.
Rồi trong đám đông có ngƣời đọc kinh cầu nguyện, có
ngƣời cầu xin Thƣợng Đế, Ông Bà phù hộ cho con ngƣời can
đảm đó đƣợc bình yên!... Tiếng súng giao tranh vẫn còn nổ
dữ dội. Lại một tốp ngƣời súng đạn từ các bụi rậm chạy về
phía hai ngƣời lính bị thƣơng và cô gái, nhìn kỹ thì ra là Việt
Cộng. Chúng đứng lại chừng vài phút rồi... đƣa súng bắn 2
ngƣời lính bị thƣơng... rồi tiếng la hét của cô gái cùng một
lƣợt với tiếng la hét náo loạn của đám hành khách xe đò.
Trong âm thanh hỗn độn đó lại có tiếng súng nổ và ngƣời ta
thấy cô gái bị mấy tên Việt Cộng bắn té bật ngửa và... nằm
im bất động!!! Từ trong đám hành khách vài tiếng kêu: “Trời
ơi!” thảm thiết, rồi tiếng khóc, tiếng ngƣời ói mửa... rồi
ngƣời ta nghe rõ tiếng máy bay, tiếng bom nổ... Vài chiếc
trực thăng đáp xuống cạnh chiếc xe đò, một toán lính trong
số lính đó đến bảo vệ và dìu đám hành khách lên xe... Tài xế
cho xe lùi về phía sau một khoảng xa tƣơng đối an toàn cùng
với toán lính bảo vệ xung quanh.
Bà khách thứ hai nghe bà khách thứ nhất kể xong bà vẫn
còn khóc...hai bà cặp mắt đỏ hoe. Tôi ngồi phía sau máu
nóng trong ngƣời cũng sôi lên theo từng lời kể!
Xe vào đến bến Văn Thánh, tôi nhìn dáo dác để hy vọng
tìm thấy Nhung... không một mái tóc dài, một tà áo thƣớt tha
nào tôi bỏ sót nhƣng vẫn không thấy em. Xuống xe tôi vào
một quán nƣớc, lựa một chỗ dễ quan sát nhất để ngồi chờ.
Hai tháng trƣớc và cách đây hơn tháng tôi cẩn thận viết thƣ
94 Lê Phi Ô
để Nhung biết chắc ngày tôi về, có thể Nhung bận rộn sửa
soạn buổi gặp gỡ giữa tôi và gia đình cho chu tất nên em nhờ
ngƣời khác đón tôi, cứ thấy ngƣời nào có vẻ dáo dác tìm
kiếm là tôi đến hỏi có phải tìm tôi không... Trời chiều xuống
dần, bến xe đã thƣa bớt khách, hay là... Tôi biết tánh cô bé
nầy rất cẩn thận, nàng biết tôi đi đƣờng mặc thƣờng phục
muốn tôi xuống xe tìm một chỗ nào đó thay quân phục trƣớc
khi về đến nhà nàng. Nhớ đến lời Nhung dặn tôi mỉm cƣời,
muốn tôi mặc Quân Phục khi bƣớc vào nhà nàng lần đầu
tiên. Nhung bảo tôi mặc quân phục trông oai hùng lắm, khi
nàng đến đơn vị thăm tôi. Tôi xin phép chủ quán cho vào nhà
tắm để thay quần áo. Thay xong, khi bƣớc ra chủ quán cũng
khen: “Ông lính nào cũng đẹp trai và trông thật oai hùng!”.
Tôi cám ơn và tự thấy sung sƣớng trong lòng!
Từ bến xe đến nhà Nhung ở đƣờng Đinh Tiên Hoàng
không xa, tôi xuống xe trƣớc một con hẻm lớn, sửa lại quân
phục cho ngay ngắn, chậm rãi tiến đến căn nhà mà ngƣời yêu
tôi và gia đình nàng đang đợi. Còn khoảng 10 thƣớc nữa,
trƣớc một căn nhà có vài ngƣời áo quần chỉnh tề cả áo dài và
vét-tông vô ra làm tôi càng thêm hồi hộp, thêm vài bƣớc nữa
tôi lại càng hồi hộp hơn!
Nhìn lên số nhà, nhƣ vậy chỉ còn cách 2 căn nữa là nhà
Nhung. Bỗng nhiên có một cảm giác là lạ đang xảy ra trong
tôi, dừng lại tôi đƣa tay lên chận ngực... chậm rãi tiến đến
trƣớc cửa, một vài ngƣời tò mò nhìn tôi. Bƣớc lên bực cửa,
khói nhang từ chiếc bàn thờ tỏa ra mùi thơm dễ chịu. Một
ngƣời đàn bà trẻ, tôi đoán là chị của Nhung, vì rất giống nàng,
nhìn tôi rồi quay vào trong gọi: “Má ơi, má!”. Mẹ Nhung
bƣớc ra ngờ ngợ nhìn tôi, rồi bà đứng lại, gƣơng mặt tái nhợt
nhăn nhó gần nhƣ khóc.
Linh cảm điều gì đó tôi quay phắt lại, tiến sát bàn thờ...
cúi xuống nhìn kỹ vào bức chân dung có cả tên họ ngƣời
chết. Tôi hiểu tất cả, câu chuyện hai ngƣời đàn bà kể nhau
nghe trên chuyến xe trƣa nay, và chiếc xe đò gặp lính Quốc
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 95
Gia và Việt Cộng đánh nhau hôm đó là xe đò hiệu “Thuận
Hiệp”, hãng xe duy nhất chạy đƣờng Vũng Tàu - Sàigòn có
giảm giá cho học sinh và công nhân viên chính phủ. Tôi
đứng nhƣ trời trồng, hai nắm tay nắm chặt làm xƣơng nghe
kêu răng rắc, quai hàm tôi bạnh ra, mắt mở trừng trừng.
Ngoại hình tôi không còn là con ngƣời nữa mà là một quái
vật đang nghiến răng nhƣ muốn ăn thịt ai đó... Và cùng lúc
ấy, bên trong con ngƣời tôi tất cả chỉ là tan nát, tim gan còn
gì ngoài tan nát và nát tan, hết rồi... hết thật rồi! Miệng lẩm
bẩm: “Sao lại là em, sao lại là em... Nhung ơi!”.
Ngƣời lính từng xông pha ngoài chiến trƣờng lửa đạn...
nhƣ kiệt sức và mềm nhũn ngƣời lại, toàn thân run lên từng
hồi và hình nhƣ tôi... khóc. Những giọt nƣớc mắt âm thầm
chảy xuống đất, chảy vào tim tôi... tan tác... đau thƣơng!!!
* Thơ Hoàng Oanh (Sàigòn).
** Mƣợn ý từ một tấm thiệp trên net (không có tên tác giả).
96 Lê Phi Ô
Anh còn yêu em, ngời trong giọt máu,
Anh còn yêu em, bờ vai mƣời sáu.
Cánh môi thơm mềm, nồng nàn hƣơng ấm,
...... Anh còn yêu em! *
Chiều nay tôi cho đơn vị dừng quân sớm, dặn dò sĩ quan
phụ tá kế hoạch đóng quân đêm xong, tôi chọn một tảng đá
bằng phẳng cạnh con suối. Đặt ba-lô xuống, lấy giấy báo trải
trên tảng đá rồi lôi từ ba-lô ra vỏ chai bia tạm dùng làm bình
hoa, 2 chiếc ly nhỏ, nhang đèn và một cái dĩa nhỏ cùng một
phong bánh và vài trái cam, quít... Nhƣ vậy là tôi đã có một
bàn thờ dã chiến để cúng. Hôm nay là ngày giỗ của Nhung.
Năm giỗ đầu tiên tôi có về Sàigòn tham dự ngày giỗ cùng
với gia đình Nhung, năm nay là năm thứ hai vì bận hành
quân không về đƣợc nên chỉ viết thƣ và gởi quà. Cũng lần
giỗ đầu tiên đó tôi gặp lại Hồng Gấm cô em gái út của
Nhung.Vừa bƣớc vào nhà tôi đã phát hoảng khi Hồng Gấm
đến chào tôi. Em giống Hồng Nhung của tôi quá, giống đến
độ không thể tin đƣợc, từ mái tóc gƣơng mặt đến cử chỉ và
cả giọng nói, chỉ khác một chút là em trẻ hơn. Tôi ú ớ rồi
hỏi:
- H...ồng Gấm đây... sao?!
- Dạ, em là Gấm... anh quên rồi hả!
Cô bé năm nay đã 16 tuổi! Thƣờng thì tuổi nầy còn khờ
lắm, nhƣng Hồng Gấm không nhƣ vậy mà lại tỏ ra chững
chạc, đi đứng, ăn nói nhƣ một cô gái 18 hoặc 19, cái tuổi mà
Hồng Nhung và tôi ngày mới quen nhau.
TIẾNG GỌI VIỆT NAM 97
Suốt đêm đó tôi không tài nào ngủ đƣợc, bao nhiêu kỷ
niệm cũ trở về, những ngày đau thƣơng tang tóc đến với gia
đình nầy khi Hồng Nhung, ngƣời yêu của tôi bị Việt Cộng
sát hại, Hồng Gấm ủ rủ nhƣ một tàu lá úa, không ăn không
uống, em khóc đến sƣng cả mắt, suốt ngày nằm vùi trong
phòng. Ngày tôi trở lại đơn vị, Hồng Gấm cố gắng ra chào
tiễn đƣa, nhìn em tiều tụy thật đáng thƣơng. Thế mà sau một
năm, em đã trở thành một cô gái xinh đẹp, dáng vẻ trƣởng
thành, hoạt bát và nhất là giống cô chị Hồng Nhung của em
cả ngoại hình lẫn giọng nói. Thức suốt đêm, hình ảnh Hồng
Nhung trở về đầy ắp trong tim, trong ký ức, pha lẫn với hình
ảnh Hồng Gấm sống động chiều nay. Tôi bƣớc xuống
giƣờng bật đèn và nhìn quanh căn phòng... lặng ngƣời hồi
lâu, niềm xúc cảm dâng trào trong tôi. Căn phòng nầy là của
Hồng nhung trƣớc kia, hình ảnh của Nhung, kiểu cách chƣng
bày cho phòng con gái vẫn còn nguyên. Tôi lật vài trang
album... rồi lật tiếp toàn là hình ảnh của nàng thỉnh thoảng có
cả hình tôi và Nhung chụp chung nhau. Tôi nhắm mắt lại, hai
tay ôm chặt album ép sát vào ngực gọi thầm... “Nhung ơi!”.
Hôm sau, Hồng Gấm và tôi lên nghĩa trang ở Tân Sơn
Hòa thăm mộ Nhung. Hai anh em cùng đi chung chiếc Velo
Solex của Gấm, lòng tôi dấy lên một niềm xúc cảm lạ lùng.
Gấm có vẻ vui vì đi chung với tôi, vòng tay em nhẹ nhàng
ôm ngang hông tôi, cánh tay em trắng và rắn chắc của tuổi
dậy thì con gái. Cái nét vừa nhƣ ngƣời lớn vừa nhƣ con nít
làm tôi lúng túng khi nói chuyện hoặc khi nhìn thẳng mặt
em!
Đến mộ Nhung tôi sắp bánh trái ra cúng. Ngồi cạnh mộ
nàng, tất cả mọi thứ quanh tôi đều mờ nhạt. Hình ảnh Nhung
trong trí tôi rõ nét nhƣ thật. Tôi nghe cả giọng nói tiếng cƣời
của em, hình ảnh em nơi tấm bia mộ nhƣ đang thì thầm với
tôi những lời yêu thƣơng, tôi cúi xuống thật gần... thật gần,
cả mùi thơm từ mái tóc em quyện lấy hồn tôi. Thời gian
không gian lắng đọng hồi lâu... rồi một bàn tay đặt lên vai
98 Lê Phi Ô