The words you are searching are inside this book. To get more targeted content, please make full-text search by clicking here.

Ấn bản mới Sen Già Nở Muộn 10-21-22

Discover the best professional documents and content resources in AnyFlip Document Base.
Search
Published by lanthicung, 2022-10-22 12:47:05

Ấn bản mới Sen Già Nở Muộn 10-21-22

Ấn bản mới Sen Già Nở Muộn 10-21-22

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

ông theo phong trào Đông Du, do Phan Bội Châu, Phan Chu
Trinh khởi xướng. Ông đã sang Tàu sang Nhật để làm cách
mạng và cuối cùng lại trở về Việt Nam (1916-1918). Ông
phụ trách tờ báo tiếng Hán, tờ Cộng Thị báo. Năm 1917
ông làm việc với Phạm Quỳnh, phụ trách phần chữ Hán cho
tờ Nam Phong Tạp Chí.

Sau này đường công danh của ông thăng tiến. Ông
được bổ nhiệm làm Tuần Phủ Quảng Ngãi. Rồi lên chức
Tổng Đốc Thanh Hóa và Bình Định. Tháng 8 năm 1945 khi
Việt Minh lên nắm chính quyền, ông bị bắt và bị xử bắn tại
Quảng Ngãi.

Nguồn gốc bài thơ Hồ Trường:
Bài thơ Hồ Trường lần đầu tiên được đăng trên Tạp Chí
Nam Phong, trong phần chữ Hán. Số
tạp chí từ 32 đến 35 (1919-1920) Tác giả viết bài này là
Nguyễn Bá Trác. Thời bấy giờ 1919.
Tạp Chí Nam Phong có đăng thiên phóng sự viết bằng chữ
Hán, với tựa đề Hạn Mạn Du Ký của Nguyễn Bá Trác.
Sau này thiên phóng sự đã được chính tác giả dịch ra tiếng
Việt, tiếp tục đăng trên Tạp Chí Nam Phong, từ số 38 đến
số 43 (1920-1921).

Trong thiên phóng sự này Ông Nguyễn Bá Trác đã
kể lại câu chuyện bài thơ Hồ Trường. Ông đã viết vào
khoảng năm 1912. Khi ông lưu lạc từ Nhật (Đông Kinh)
chạy sang Trung Hoa. Ông sinh sống tại Thượng Hải, trong
thời gian này ông đã gặp một người bạn đồng hương là
Nguyên Quân, người có chung một chí hướng, người bạn
này có giọng hát rất hay, hát đúng giọng Quảng Đông.

51

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Một hôm hai người rủ nhau vào quán nhậu, cả hai
khi rượu đã ngà say. Nguyên Quân đứng dậy vỗ bàn mà hát
vang một bài thơ rất hay. Khi đó ở bàn tiệc kế bên, có một
võ quan họ Lưu, người Trực Lệ, nghe điệu hát qúa hay nên
bước sang hỏi là điệu gì mà hay qúa vậy

- Nguyên Quân trả lời, đây là điệu đặc biệt ở Phương

Nam.
- Họ Lựu lại nói bài ca nghe rất bi thương mà hùng

tráng, rất khẳng khái đầy nghĩa khí. Nam Phương mà có
một điệu hát hay thế ư. Sau đó họ Lưu xin người hát chép
lại bài hát này, Họ Lưu hỏi tên bài hát và tên tác giả nhưng
người hát trả lời không biết, đây chỉ là bài hát lưu truyền
trong dân gian. Vì không biết tên bài hát nên ban đầu bài
này lấy tên là Nam Phương Ca Khúc.

Ông Nguyễn bá Trác đã viết lại bài này bằng tiếng
Hán.Trong thiên ký sự Hạn Mạn Du Ký, chính ông đã viết
lại câu chuyện này. Sau này cũng chính tác giả Nguyễn Bá
Trác dịch sang tiếng Việt.

Nguyễn Bá Trác đã dịch rất thoát ý, ông dựa trên ý
của bài mà lấy tên là Hồ Trường. Chữ Hồ Trường lấy ý từ
chữ (Thương) trong bài ca, chữ (Thương) được lập lại nhiều
lần trong bài ca, mà chữ thương có thể đọc là chữ Trường.

Chữ hán Thương có nghĩa là ly rượu đầy, mời rượu
cũng gọi là thương, ví dụ câu nói (Quản Tử thương Hoàn
Công) nghĩa là Quản Tử kính cẩn mời rượu Tề Hoàn Công.

Từ uống rượu một mình cũng gọi là thương, ví dụ
câu nói (Bá tửu bất năng thương) nâng ly khó uống một
mình. Ông Nguyễn bá Trác đã mượn ý từ chữ thương đọc
là trường, rồi dựa theo ý thơ. Nguyễn Bá Trác đã sáng tác
thành Hồ Trường, một tên gọi rất hay cho bài thơ.

52

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Bài Hồ Trường phiên âm theo Chữ Hán.
Trượng phu sanh bất năng phi can chiết hạm vị thế phú
cương thường
Tiêu dao tứ hải, hồ vị hồ thử thương
Hồi đầu nam vọng mạc vô cực hề, thiên vân nhất sắc đồ
thương thương.
Lập công bất thành, học bất lực, thiếu tráng hữu cơ thời hề,
tọa thị bách niên thân thế khu âm dương
Phủ chưởng cuồng ca vấn tư thế, mang mang thiên địa, an
đắc tri nhất tri kỷ hề, thí lai đối chước hữu dư thương.
Dư thương trịch hướng Đông minh thủy, Đông minh chi
thủy vạn đội khởi cuồng lan.
Dư thương trịch hướng Tây sơn vũ, Tay sơn chi vũ nhất
trận hà uông dương
Dư thương trích hướng bắc phong khứ, Bắc phong dương
sa tẩu thạch phi thù phương
Dư thương trích hướng nam thiên vụ, vụ trung hữu nhân
khai khẩu nhất ẩm cừ nhiên túy
Thiên địa vũ trụ hồn tương vong, dư bất túy hĩ, dư hành dư

chí
Nam nhi tự cổ sự tang bồng, hà tất cùng sầu khấp phần tử.

Bản dịch sang tiếng Việt.
Kẻ trượng phu sống mà không vạch gan, bẻ cột lo giềng
mối cho đời
Rong chơi bốn biển, quê hương ở nơi đâu?
Quay đầu trông về Nam, mịt mù vậy hỉ! Trời mây nối màu
xanh ngắt
Lập công chẳng được, học không xong, trai trẻ có bao lâu,

53

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

ngồi ngó trăm năm, thân đuổi cuộc sớm chiều
Vỗ tay hát khùng, hỏi đời kia, đất trời mờ mịt vậy, một
người tri kỷ tìm ở đâu,
Thử đến giúp ta rót chén rượu này
Ta quăng chén rượu đầy trộn nước biển Đông, nước biển
Đông nổi cuộn vạn lớp sóng
Ta quăng chén rượu đầy vào mưa núi Tây, mưa núi Tây một
trận sao lênh láng
Ta quăng chén rượu đầy đuổi theo gió Bắc, gió Bắc tung
cát lăn đá bay nơi khác
Ta quăng chén rượu đầy vào mây mù trời Nam, trong mây
mù có người há miệng
điềm nhiên say tràn
Trời đất dọc ngang đều mất hết, sao ta không say, chí ta
thời ta làm
Từ xưa Nam nhi đuổi theo tang bồng, cớ gì sùi sụt sầu cố
hương.

Sau này có rất nhiều bài viết lại, nhưng mỗi bài đều
có một vài điểm không giống nhau, ví dụ chữ (bẻ cột) có
bài viết là (bẻ cật) Thật ra chữ bẻ cột mới đúng nghĩa.

Bẻ Cột là một thành ngữ, vào thời Hán Thành Đế,
có Chu Vương là người trung hiếu, dám khuyên can vua,
nhà vua nổi giận sai chém đầu, trong lúc bị bắt lôi đi, Chu
Vân uất ức bám tay vào cột trong cung điện mà vặn gẫy cột.
Chu Vân được Tân Khánh Kỵ giải cứu, sau đó Hán Thành
Đế biết Chu Vân là trung thần, nên tha tội, Thành Đế ra
lệnh giữ nguyên cây cột gẫy để làm biểu tượng cho lòng
trung hiếu của Chu Vân. Từ điển tích này nên mới có từ
ngữ bẻ cột.

54

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Tất cả những bài Hồ Trường dịch ra tiếng Việt. Tôi
thích nhất là bản dịch của Nguyễn Bá Trác.
Bài này ông đã dịch từ chữ Hán sang tiếng Việt như sau:
Hồ Trường
Trượng phu không hay xé gan bẻ cột phù cương thường.
Hà tất tiêu dao bốn bể, luân lạc tha hương
Trời Nam nghìn dặm thẳm, mây nước một màu sương
Học không thành, danh chẳng lập,
trai trẻ bao lâu mà đầu bạc,
trăm năm thân thế bóng tà dương
Vỗ gươm mà hát, nghiêng bầu mà hỏi
Trời đất mang mang, ai là tri kỷ lại đây cùng ta cạn một hồ
trường
Hồ trường! Hồ trường! ta biết rót về đâu?
Rót về Đông phương, nước biển Đông chảy xiết sinh cuồng
loạn
Rót về Tây phương, mưa Tây Sơn từng trận chứa chan
Rót về Bắc phương, ngọn Bắc phong vi vút, đá chạy cát
giương
Rót về Nam phương, trời Nam mù mịt, có người qúa chén,
như điên như cuồng
Nào ai tỉnh, nào ai say, chí ta ta biết, lòng ta hay
Nam nhi sự nghiệp ở hồ thỉ, hà tất cùng sầu đối cỏ cây.
Tôi đọc bài thơ Hồ Trường của dịch giả Nguyễn Bá Trác.
Tôi chợt nghĩ tại sao tôi không viết lại bài này qua một thể
thơ khác và thể hiện nó qua ngôn từ của hiện tại để mà diễn
đạt những ý tưởng của một thời xa xưa.
Từ suy nghĩ này tôi đã viết lại bài thơ Hồ Trường qua thể
thơ 8 chữ, tôi mượn ngôn từ của của hiện tại để diễn đạt,
nhưng vẫn giữ nguyên ý thơ và hào khí của bài thơ.

55

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Hồ Trường

Trượng phu sao không vung tay múa kiếm
Xé tâm gan, đứng dậy phù cương thường
Cớ sao còn ngao du cùng bốn biển
Trời phương Nam, mây nước một màu sương.
Học không thành, công danh buồn quên lãng
Sống bao lâu mà phung phí tháng ngày
Trăm năm sự nghiệp, chìm theo bóng xế
Vỗ gươm mà say, hãy uống cạn ly này.
Trời đất mang mang. Ai người tri kỷ?
Đến cùng ta uống cạn mấy hồ trường
Hồ Trường! Hồ Trường! rượu nồng cứ rót
Rót về đâu. Cho non nước bốn phương.
Rót về Đông phương! Biển Đông cuồng loạn
Rót về Tây phương! Mưa đổ chứa chan
Rót về Bắc phương! Ngọn Bắc phong vi vút
Rót về Nam phương! Trời Nam hoang tàn.
Nào ai say, ai tỉnh chí ta biết
Nào ai tỉnh, ai say lòng ta hay
Nam nhi dựng nghiệp, đứng giữa Trời Đất
Cớ sao buồn than vãn với cỏ cây.
Louis Tuấn Lê

Phóng tác theo ý bài thơ Hồ Trường.

Ngày xuân chúng ta tự cho phép mình thả hồn vào
những giây phút lãng mạn, nhâm nhi chén rượu ngày Tết,
cùng nhau thảo luận những đề tài về rượu, ngâm nga một
vài câu thơ hay, như nhà thơ Quang Dũng viết
“Thoáng hiện em về trong đáy cốc.
Nói cười như chuyện một đêm mưa”

56

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

hay Vũ Hoàng Chương viết.
“Em ơi lửa tắt bình khô rượu.
Đời vắng em rồi say với ai”.
Hay bài thơ mà tôi đã viết
“Em là bóng đổ chiều rơi.
Là chai rượu cạn chơi vơi lối về”.

Chúng ta không thể không nhắc đến bài thơ
Hồ Trường.

Mùa Xuân Thung Lũng Hoa Vàng. San Jose
Lê Tuấn

57

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Tình Yêu Trong Thi Ca

Trong thơ của tôi luôn luôn có bóng dáng người con
gái. Bởi vì hình dáng người phụ nữ chính là tác phẩm tuyệt
vời nhất mà Thượng Đế đã ban tặng cho thế gian, cho thiên
nhiên, những nét đẹp thiên thần, những đường cong tuyệt
mỹ.

Nét đẹp của một thiếu nữ chính là thơ là nhạc, là
những tác phẩm văn chương để đời. Nói đến phụ nữ, bỗng
dưng tôi lại nhớ đến một câu chuyện vui. Tôi xin kể ra đây
cho các bạn cùng nghe cho vui.

Khi Thượng Đế tạo dựng lên trời đất xong, thì ngài
nghỉ ngơi. Ngài tạo ra người đàn ông, và sau đó ngài cũng
nghỉ ngơi. Ngài cảm thấy có một điều gì đó chưa hoàn
chỉnh, dường như thiếu đi cái hồn của tạo vật, do đó ngài

58

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

tạo ra người đàn bà, và từ đó cả ngài và người đàn ông
không còn được nghỉ ngơi, luôn luôn bận rộn.
Rồi từ đó người đàn bà đã trở nên một hành trình gắn bó
với ta.

Vẫn là em một hành trình

Nỗi buồn như một cơ duyên
Cho ta cư trú đêm huyền diệu trăng
Vẫn là em ngọn hoa đăng
Đem ta vào chốn lăng nhăng lụy tình.

Vẫn là em một hành trình
Môi hôn lịm chết vô hình trong đêm
Vòng tay em miếng môi mềm
Hương thơm tóc rối êm đềm cơn mê
Bóng dáng người đàn bà vẫn là một hành trình mà tôi và
các bạn đang đi. Nó như bóng với hình, nếu thiếu vắng,
chúng ta cảm thấy hụt hẫng và buồn chán.

59

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Đôi khi vì một lý do nào đó, bóng dáng người đàn bà đã ra
khỏi vòng tay, và bạn cảm thấy buồn chán rồi tự đi tìm cho
mình một hình bóng khác, để rồi niềm vui lại khỏa lấp chỗ
trống vắng, vì có em nên đời bớt đi buồn.

Có em đời bớt đi buồn

Có em đời bớt đi buồn
Cho ta mở lối khơi nguồn văn thơ
Một thời phiêu bạt bụi mờ
Riêng ta vẫn nhớ vẫn chờ đợi nhau.

Có em trời đất nhiệm màu
Xóa tan đêm tối cơn đau phận người
Cho nhau giai điệu tuyệt vời
Cùng em đi hết quãng đời tha hương.

Âm dương ẩn hiện vô thường
Có em ta thấy còn vương vấn hoài.

60

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Sao ta lại không vương vấn, hương vị nồng ấm như
còn phảng phất đâu đây, nụ hôn say đắm vẫn còn đọng lại
trên bờ môi nồng cháy. Mảnh áo lụa mong manh khi ẩn khi
hiện những đường cong tuyệt mỹ, mùi hương của son phấn
vẫn còn ở lại trong không gian gần gũi, làm sao ta không
còn vương vấn, sao ta lại không nuối tiếc để rồi từ đó ta lại
tìm đến nhau và cho nhau

Cho nhau giây phút tình mù

Cho nhau một chút tình nồng
Dừng chân ở lại phiêu bồng ngủ yên
Đêm qua trăng mới nhô lên
Môi hôn cấm địa âm rền điệu ru.
Cho nhau giây phút tình mù
Mai sau có hỏi nghìn thu nhớ hoài
Đêm trăng soi bóng hiên ngoài
Màu trăng sáng tỏ trên vai ngực trần.
Đường khuya sao vẫn tần ngần
Lòng như thầm hỏi thương gần nhớ xa.

61

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Đôi khi ta cũng tự hỏi đây có phải là một tình yêu
mù quáng, hay chỉ là một cơn bão chợt lướt qua và để lại
nhiều cảm giác, những cảm giác này, có một tác động mạnh
vào tâm trí, như mê như tỉnh, như xa xôi và gần gũi, và rồi
ta lại tiếp tục mê.



Từ trong vực thẳm đam mê
Ta cùng nâng chén bùa mê ngọt ngào
Thấm sâu vào tận tế bào
Bê em ta mãi lạc vào thiên thai.

Vòng tay ôm lấy đêm dài
Nụ hôn khép lại trên vai ngực trần
Mảnh trăng soi bóng tần ngần
Ta đang ở giữa cõi trần hay mê.

Cơn mê đến rất nhẹ nhàng, như một thứ bùa mê,
khiến tâm hồn ta chết dại, làm cho từng tế bào trở nên run
rẩy và tê liệt. Ta không còn nhận ra ta là ai, dường như ta
đang lạc vào một cõi thiên thai, mà sát bên bờ vai vẫn còn
cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc của người bạn
đời.

Bỗng dưng một bóng trăng huyền ảo, vô tình ta nhìn
thấy qua khung cửa sổ, làm cho ta lầm tưởng như mình
đang lạc vào cõi thiên thai.

62

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Em và trăng
Đứng bên thềm

Nằm trên đỉnh ngọn tình sầu
Trăng như muốn nối nhịp cầu tơ vương
Tiếng lòng thổn thức yêu đương
Ánh trăng sáng tỏa, nghê thường phố đêm.

Em và trăng đứng bên thềm
Bóng trăng huyền ảo, êm đềm tình thân
Quên đi dấu vết bụi trần
Môi hôn vừa chạm tình gần bên em.

63

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Tại sao ta không quên đi những dấu vết bụi trần,
những phiền muộn âu lo mà dường như nó vẫn bám lấy ta,
nó vẫn lập đi lập lại từng ngày. Đôi khi ta nghĩ vật chất đâu
phải là cứu cánh duy nhất để cho ta phải bám víu lấy nó mà
sống. Chúng ta những con người cao thượng, vẫn còn một
yếu tố quan trọng khác để vươn tới, đó là tinh thần mà thánh
địa của nó chính là tình yêu.

Tình Yêu là ân sủng

Ta bước lên vùng cô liêu tỉnh thức
Đem cô đơn vào thánh địa tâm linh
Nơi sâu kín tình yêu là ân sủng
Là bình an, yên nghỉ của tâm hồn.

Người ẩn sĩ, cả đời tìm chân lý
Ngồi suy tư bên cội gốc hư vô
Bỗng nhận ra có điều gì rung động
Từ trong tim bừng sáng một tình yêu.

Ta tắm mát trong dòng sông bản thể
Xoá sạch bụi trần, cho thân xác lâng lâng
Rồi nằm xuống cho tình yêu mời gọi
Bởi vì em là nguồn cội muôn loài.

Tình yêu chính là cội nguồn của muôn loài, tình yêu
chính là sức mạnh tạo ra nhiều năng lượng nhất cho sự
sống, và tình yêu chính là sự sáng tạo vĩ đại nhất, mà tạo
hoá đã ban tặng cho loài người. Bản tình ca đầu tiên mà loài
người trao tặng cho nhau là bản tình ca vô ngôn, vô thanh.

64

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Vào thời đại tiền sử con người chưa có ngôn ngữ và chữ
viết, họ đến với nhau bằng cử chỉ và ánh mắt, chính ánh mắt
đã nói lên tất cả, vì nó chính là cửa sổ của tâm hồn. Chính
sự im lặng này đã để lại một
dấu ấn cho muôn đời sau.

Triết lý tình yêu

Tình yêu như dòng nước
Tràn vào hai nhánh sông
Sông chảy ra biển rộng
Sóng ôm nhau cuộn vòng.

Nắng hôn trời biển rộng
Mây chuyển mình trên không
Gió cùng mây lay động
Mối tình biển mặn nồng.

Nước bốc hơi hội tụ
Hóa thành mây lang thang
Mây đùa vui trong nắng
Hóa thành mưa tặng nàng.

Giọt mưa trời rơi xuống
Tạm trú nơi trần gian
Ta và em hội ngộ
Mối tình duyên nồng nàn.

65

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Một khi chúng đã biết yêu, thì bắt đầu cảm nhận
được sự mất mát và nỗi đau sẽ đến, sẽ dằn vặt, sẽ day dứt
trong tim. Một khi người yêu đã bỏ ta đi, thì cảm giác đó
nó còn đau gấp ngàn lần hơn. Bởi vì không có sự thay đổi
nào, mà không để lại một nỗi đau cho tâm hồn, muốn làm
quen với sự thay đổi thì chỉ có thời gian. Thời gian chính là
phương thuốc trị liệu hay nhất, để chữa trị cho tâm hồn. Sự
mất mát trong tình yêu, chính là sự thay đổi mà chỉ có thời
gian mới làm phai nhạt được nó. Chúng ta hãy thử đi, hãy
làm bạn với nó, hãy chuyển hóa nó thành một thú đau
thương, cũng thú vị lắm chứ và còn lãng mạn nữa.

Tình yêu và thú đau thương

Ta đã biết chính em là khởi điểm
Là đầu đời bập bẹ nói tiếng yêu
Là hỗn độn nhịp tim đầy khao khát
Là dại khờ ăn trái cấm địa đàng.
Ta còn biết chính em là tội lỗi
Là ma vương đang đội lốt thiên thần
Là vết chém nỗi đau còn rướm máu
Nhưng vì sao ta vẫn mãi tôn thờ.

Thú đau thương chính là sự rung động thật sự từ tâm hồn,
là nỗi day dứt nhớ mong, mà chỉ có tình yêu mới cảm
nhận được, và nỗi đau ấy chính là điều thú vị, ngọt ngào
của tình yêu.

66

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Thú đau thương

Em cứ nói những lời gian dối ấy
Để lòng anh chia cắt nỗi đắng cay
Ly rượu cạn bờ môi còn khao khát
Khói nhẹ bay điếu thuốc đỏ trên môi.

Em hãy đến, hãy đi xin đừng hứa
Để mình anh thơ thẩn suốt con đường
Bên quán cóc, ly cà phê còn đó
Ngồi nhớ em anh khẽ gọi ...tên em.

Tại sao ta lại khẽ gọi tên em, sao ta không hét to lên, sao ta
không gào thét lên. Bởi vì ta không muốn cho ai biết về
điều này, ta muốn sự im lặng, ta đang cần một cảm giác thú
vị của nỗi đau, ta muốn nỗi đau này gặm nhấm từng tí, từng
tí một trong tâm hồn, cho đến khi ta và nỗi đau trở nên một,
trở thành bạn tri kỷ, thì lúc đó ta mới thấy được cái điều thú
vị của tình yêu, và ta phải tạ ơn em.

67

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Tạ ơn em

Tạ ơn em vẫn thế
Cho ta mãi u mê
Tình yêu và nỗi nhớ
Cả một trời tái tê
Em hẹn rồi không đến
Cho nỗi buồn buồn thêm
Tình yêu như ngọn nến
Cháy tan dần trong đêm
Ta vì em mà đến
Em không đợi mà đi
Đời buồn như con ốc
Chầm chậm bò trong đêm.

Ta vì em mà đến, em không đợi mà đi, nhưng ta vẫn chờ
vẫn đợi, bởi vì dù không có em thì tâm hồn ta vẫn cảm nhận
được nỗi đau nhẹ nhàng, và chính điều này đã trở thành cái
thú của đau thương. Như nhà thơ Hồ Dzếnh viết (Em cứ
hẹn nhưng em đừng đến nhé. Để mình anh buồn dạo khắp
trong sân. Khói trên tay điếu thuốc cháy lui dần. Ta khẽ nói
gớm làm sao mà nhớ thế.) Hay quá phải không bạn, chỉ khẽ
nói thôi vì không muốn cho ai nghe, chỉ mình ta là đủ.

68

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Chờ mãi phố buồn đến ngẩn ngơ

Em đi mang cả hồn trinh nữ
Cả dáng ngây thơ nét thẹn thùng
Áo em lụa mỏng bay trong nắng
Làm chết hồn anh đến lạnh lùng.
Con đường vắng bóng em hôm nay
Sao đắng vành môi quán vắng người
Em còn đến lớp hay thôi học
Chiều nhớ mong hoài em có hay.

Hôm nay ra phố đợi em về
Mà lòng rạo rực với đam mê
Con đường đến lớp sao trống vắng
Em đã đi rồi bao tái tê.
Em đi bỏ lại con đường thơ
Phượng hồng rũ cánh ngả nghiêng chờ
Nắng xuyên kẽ lá chờ em đến
Chờ mãi phố buồn đến ngẩn ngơ.

69

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Ta vẫn chờ vẫn đợi, vì sự chờ đợi này là điều thú vị của tình
yêu. Biết đâu em sẽ trở về, nếu thế thì hạnh phúc lại dâng
trào, còn không thú đau thương, vẫn cho ta điều lãng mạng,
nên thơ của một kẻ si tình.

Em là tia nắng giữa cơn mưa

Ngồi trong quán vắng đợi em về
Nắng lung linh gọi với đam mê
Em đi nắng trải theo màu áo
Phảng phất hương thơm mái tóc thề.

Em là tia nắng giữa cơn mưa
Soi sáng hồn anh lúc giao mùa
Bóng mây mưa nắng chia hai lối
Nắng ở bên em chỗ anh mưa.

Em là hạt mưa lất phất bay
Vỗ trên mặt đá vỡ tan ngay
Động vỡ hồn anh ngày chưa tắt
Điếu thuốc chưa tàn chén rượu cay.

70

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Em là tia nắng giữa cơn mưa, là nguồn hy vọng mà
ta hằng mong đợi. Chính là em không ai khác, em là cái
mong manh dễ vỡ, dễ tan biến đi như hạt sương buổi sớm
mai, như giọt nước long lanh rơi xuống trần gian, để rồi vỡ
tan trên mặt đá ngây ngô, trong công viên buồn. Nhưng ta
vẫn đợi, vẫn chờ, vẫn âm thầm tìm đến nơi hò hẹn, “bởi vì
đó là em”

Mùa Thu… Thầm Lặng

Con đường cũ thu về đang thay lá
Công viên buồn nỗi nhớ chợt lên ngôi
Em nơi đâu chỉ mình ta còn lại
Nhìn lá rơi tình ở chốn xa xôi.

Mùa thu trước em cùng ta hẹn ước
Gốc cây bàng còn khắc dấu tên nhau
Ta vẫn đến mỗi khi mùa thay lá
Đợi em về lòng trĩu nặng cơn đau.

Ta đã đến bên gốc cây bàng ngày xưa. Nơi ta và em
từng hò hẹn, bàn tay ta vươn tới, với những cảm xúc đầy ắp
những kỷ niệm, ta đã chạm tay lên dấu vết tên em, vẫn còn
khắc nét trên thân cây gìa cỗi. Ta biết rằng cũng tại nơi gốc
cây gìa cỗi này, nó đã trở nên một nhân chứng, cho biết bao
đôi tình nhân hò hẹn tại nơi này, mà dấu vết của những kỷ
niệm còn đậm nét nơi đây.

71

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Để rồi ký ức xa xưa như chợt hiện về, hương thơm
của mái tóc huyền óng ả, mùi thơm của hoa chanh, hoa
bưởi, quyện lẫn mùi thơm của da thịt và son phấn. Ngay cả
hương vị ngọt ngào của nụ hôn nồng cháy, như đang trở về,
như đang đến bên ta.

Mùi thơm con gái

Mời em xuống phố chiều rơi
Ly cà phê đắng, giọt rơi giọt chờ
Uống vơi nỗi nhớ nỗi buồn
Môi em vị ngọt gió luồn tóc bay.

Mời em xuống phố đêm nay
Vui trong men rượu, cơn say nhẹ nhàng
Áo em lụa mỏng mơ màng
Mùi thơm con gái ngút ngàn hương thơm.

72

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Ta nhặt lên một chiếc lá vô tình bay đến, chiếc lá
vàng uá đã nhắc cho ta biết mùa thu sớm trở về. Nhìn trời
xanh bàng bạc mây trôi, ngọn gió thu nhè nhẹ, mơn trớn
những chiếc lá vàng lất phất bay. Một không gian thật tĩnh
lặng, trời thu với sắc đỏ sắc vàng, lung linh ẩn hiện, trong
tiết trời lành lạnh của mùa thu.

Ở quanh đây những chiếc áo dài trắng thướt tha bay,
của những cô gái đang tuổi cắp sách đến trường, thơ ngây
và trong sáng như những thiên thần. Ta chợt nghĩ còn gì
đẹp và huyền diệu như mùa thu, trong một không gian thật
lãng mạng chữ tình. Mùa thu đúng là, mùa của tình yêu,
mùa của những đôi tình nhân hẹn hò dưới phố.

73

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Mùa Thu

Mùa thu vàng áo em bay
Nắng vương tóc rối hao gầy dáng xưa
Gót em nhẹ bước anh đưa
Chiều thu phố vắng giọt mưa chợt về.

Bên em quán vắng vỉa hè
Mái hiên che nửa, cơn mê dịu dàng
Thoáng nghe khúc nhạc rộn ràng
Trời thu sắc đỏ sắc vàng bên nhau.

Ta mừng giây phút nhiệm mầu
Niềm riêng gợi nhớ thu sầu nhẹ rơi.

Qủa thật giây phút này chính là sự nhiệm mầu, mà
ta phải tạ ơn em. Vì nhờ có em bên cạnh, làm cho ta gợi
nhớ lại những kỷ niệm xa xưa, những dấu vết của một thời
niên thiếu, những hồn nhiên trong sáng của tuổi thần tiên.
Và rồi tất cả sẽ qua đi, sẽ tan biến đi, sẽ bị gió bụi của thời
gian chôn vùi trong dĩ vãng. Cho đến khi một tình cờ chợt
đến, một sự hội ngộ bất ngờ, ta lại gặp em.

74

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Ta về
Gặp gỡ tình cờ

Em là bóng đổ chiều rơi
Là chai rượu cạn chơi vơi lối về
Bước chân nặng trĩu hư mê
Tiếng em vang vọng não nề trăng khuya.

Em là vết nứt tường chia
Rêu phong bám phủ, đầm đìa trong mưa
Một thời hoang phí ngày xưa
Còn ai kẻ đón người đưa bây giờ.

Ta về gặp gỡ tình cờ
Em trong quán nhỏ bơ phờ phấn son.

75

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Em là bóng đổ của một buổi chiều sắp tắt, là chai
rượu cạn mà hình như ta đã quên cả lối về. Là cảm giác lâng
lâng nửa mê nửa tỉnh, là những điều phiền muộn mà ta đang
muốn quên đi, ta muốn vứt bỏ hết, vứt bỏ cả những ký ức,
những điều phiền muộn trong cõi đời vô thường này.

Ta bỏ em lại chốn xa

Ta bỏ ta, bỏ con đường
Bỏ đi ký ức vô thường ban sơ
Bỏ lại em bỏ lại bờ
Biển mênh mông đợi, sương mờ chân mây.

Ta bỏ đêm, bỏ luôn ngày
Bỏ mùa thu lại lá bay chiều vàng
Cành vươn bóng mát hai hàng
Dáng em mê lộ, dịu dàng đi qua.

Ta bỏ em lại chốn xa
Biển xanh màu nhớ, biển ca điệu buồn
Ta bỏ ta, bỏ cội nguồn
Đêm về ta hát điên cuồng biển say.

76

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Đêm về ta hát điên cuồng, điều này chứng tỏ ta
không thể nào bỏ được em, làm sao ta có thể sống mà không
có hình bóng của em, ta vẫn cần có em. Nếu không có em
thì đời sống sẽ trở nên cô quạnh, như thiếu đi cái hồn của
tình người. Vì lẽ đó ta vẫn phải tìm về bên em.

Phố xưa ta về

Ta về tìm lại phố xưa
Dưới hiên chiều vắng, cơn mưa kéo dài
Hạt mưa thấm ướt áo dài
Thân em kiều diễm lộ vài đường cong.

Ta về nối lại hoài mong
Của bao năm tháng, long đong phận người
Bên em ta tìm lại đời
Dường như đã mất từ thời hoang sơ.

Cho đến khi ta gặp lại em, ta mới chợt nhận ra rằng,
ta vừa mới tìm lại cuộc sống thật của mình, một đời sống
mà dường như ta đã làm mất nó từ cái thời hoang sơ nào
đó, hay mới chỉ là hôm qua, nó cũng vừa mới mất trong thời

77

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

gian gần đây thôi, nhưng sao ta cảm thấy xa xôi ngàn dặm,
có lẽ đây chỉ là một cảm giác bị hụt hẫng. Điều này chứng
tỏ ta vẫn cần có em, nếu không có em thì đời sống trở nên
cô quạnh, buồn thảm, như thiếu đi cái hồn của tình người.
Do đó ta vẫn phải tìm về bên em.

Ta về muộn màng

Ta về dẫu có muộn màng
Để bao sầu muộn nhuộm vàng lá rơi
Bước chân em, lá nằm phơi
Gió bay tà áo đùa chơi gót hài.

Mảnh trăng soi bóng đêm dài
Phòng the khép kín không cài then trong
Tiếng em, sóng vỗ trong lòng
Hồn ta động vỡ cả vòng trầm luân.

Ta về mở hội hoa xuân
Em dang tay đón, tình xuân mặn nồng
Dấu chân quen vó ngựa hồng
Bên em dừng bước phiêu bồng ngủ say.

78

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Ta đã trở về, không cần biết ta trở về bên ai. Ai sẽ là
chủ thể của điều ta muốn tìm, ta chỉ biết rằng ta đã trở về,
trở về với tình yêu thật sự, về với những gì mà ta đã lãng
quên, về với những gì mà ta đã bị mất nó, ta đã bị mất hay
bị cướp mất trong một nghịch cảnh của thời thế, của một sự
tranh chấp vô cùng tồi tệ, mà chiến tranh đã để lại. Dù sao
đi nữa thì cuối cùng ta vẫn trở về bên em.

Đời từ hỗn độn

Đời từ hỗn độn trăm bề
Dòng sông ký ức chảy về bến xưa
Trăm năm thân phận cũng vừa
Đứng trong trời đất còn thừa mai sau.

Nhân sinh bầy cuộc bể dâu
Càn khôn thế loạn, ôm nhau khóc cười
Buồn vui cũng tại ý trời
Phù vân bóng xế một đời tài hoa.

Giữa đường hứng trận phong ba
Lưu đầy biệt xứ, trời xa đất buồn
Cuộc đời gió bụi mưa tuôn
Ta về viết lại cội nguồn trước sau.

Ta đã về từ nơi hỗn độn trăm bề của đời sống. Ta về
từ những năm tháng đọa đày nơi hoang phế sơ khai.

Ta về từ những quãng thời gian, phải sống ở những
nơi, mà tình người được đối xử với nhau, một cách rừng rú

79

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

và man rợ. Để rồi Thượng Đế đã nhìn lại và ban cho ta ngày
trở về. Ta đã trở về bên em, nơi mà tình thương và lòng
nhân ái được ví như những chiếc lá dâu non, để cho con tầm
vẫn tiếp tục buông nhả những vần thơ chữ tình. Ta về bên
em để tìm lại sự bình yên cho tâm hồn, tìm lại giấc ngủ
không mộng mị. Hơn thế nữa vào một buổi trưa hè nơi thôn
dã yên bình, ta được ngắm nhìn em qua giấc ngủ bình yên.

Bình yên em ngủ

Bình yên em ngủ thật ngon
Cho con chim hót nỉ non trong chiều
Lưng thon da trắng mỹ miều
Em nằm yên ngủ dáng “Kiều” kiêu xa.
Bình yên em ngủ trong ta
Cho bao nỗi nhớ chảy ra sông buồn
Thuyền xa bến gió căng buồm
Trôi về bến đợi chở nguồn yêu thương.
Bình yên em ngủ dễ thương
Áo em lụa mỏng thoảng hương mùi trầm
Tiếng đêm dạo khúc mưa dầm
Ta hồn phách lạc mơ thầm bên em.

Một ngày nào đó thật tình cờ. Khi ta trở về nơi thôn
dã, dưới mái hiên căn nhà cổ kính, mái ngói đỏ liêu xiêu

80

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

như gợi nhớ đầy kỷ niệm. Ta chợt nhận ra em, cô thôn nữ
đang chìm trong giấc ngủ thật bình yên. Nét đẹp nơi em tỏa
sáng trông thật dịu hiền, vóc dáng em ẩn hiện dưới vạt áo
lụa mong manh và mềm mại, chợt lay động khi ngọn gió
đồng nội, nhè nhẹ thổi lướt qua, thật là một tác phẩm tuyệt
vời của tạo hoá đã ban tặng cho đời sống. Hình ảnh tuyệt
vời này đã làm cho hồn phách ta, như đang lạc lẫm vào một
nơi thần tiên nào đó trong cõi thiên thai. Và ta đã mơ thầm,
đưọc ở gần bên em.

81

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Bên Em

Bên em khoảnh khắc ngọt ngào
Đê mê thân xác tan vào trong nhau
Đôi môi mò dấu tìm nhau
Ngập sâu thế tục, cơn đau địa đàng.

Chia đôi chân ngọc hai hàng
Tìm trong bóng tối hoa vàng động tiên
Nằm im trên đỉnh núi tiên
Hồn rơi vào chốn bình yên tuyệt vời.

Đừng nói dù chỉ một lời
Để cho im lặng trả lời tình ơi
Lắng nghe cảm giác nhẹ rơi
Vào trong hố thẳm, chơi vơi mộng tình.

Thế gian chỉ một chúng mình
Đưa nhau vào mộng mê tình ngủ say.

Hình như cả hai chúng ta đã tan vào trong nhau, đã
hòa trộn cùng nhau, như hai dòng nước suối ngọt ngào,

82

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

được rót chung vào một cái bình chứa bằng pha lê thật đẹp,
để rồi dòng nước lại được rót đầy vào hai ly nước, và chúng
ta cùng uống cạn dòng nước mát tinh khiết này. Chúng ta
chính là cái nửa kia đã mất của nhau, cái nửa của đời sống,
cái nửa của tình người, mà ta đã bỏ bao công sức để đi tìm,
và ta đã tìm thấy nó. Chính vì ta đã tìm thấy cái nửa đã mất
của mình, do đó em đã trở thành một phần thân thể của ta.

Em chính là tình yêu, một tình yêu vĩ đại, mà
Thượng Đế đã ban tặng cho loài người. Và bây giờ ta sẽ
cùng em, đi hết con đường của đời sống, mặc dù đời sống
không phải là con đường của nhung lụa, êm ái, bằng phẳng,
đôi lúc nó sẽ nổi cơn thịnh nộ, đầy phong ba, bão táp, những
ngọn sóng thần sẽ đổ ập vào bờ vai gầy yếu của chúng ta.
Nhưng em đừng sợ, vì chúng ta còn có nhau. Khi xưa thánh
gía nặng chỉ một mình Thiên Chúa gánh vác. Nhưng hôm
nay thánh giá nhọc nhằn của đời sống này, sẽ có anh vác và
em nâng. Chúng ta cùng tiến bước, chúng ta cùng đi bên
nhau, cho đến ngày bóng dáng của gìa nua tìm đến, hai mái
đầu xanh đã nhuộm trắng nét phong sương, tuổi gìa nua
thay thế nét xuân thì. Chúng ta vẫn còn có nhau, trong khối
tình gìa bất diệt.

83

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Khối Tình Gìa

Nhìn em anh thấy vết nhăn
Hai bên đuôi mắt lăn tăn vệt dài
Tóc mai sợi ngắn sợi dài
Nửa đen nửa bạc chen hoài bên nhau.
Vòng xoay tạo hóa qua mau
Tuổi xuân vừa dứt theo sau tuổi gìa
Anh xay trong khối tình gìa
Vì xưa anh đã mặn mà yêu em.
Khối tình ấp ủ thành men
Để cho mùi rượu đượm men vị nồng
Uống đi cho má thêm hồng
Cho môi thêm thắm vị nồng ta xay.
Cuộc đời nào có ai hay
Niềm vui cũng đủ đắng cay cũng nhiều
Tàn phai nắng đã xế chiều
Nghiêng nghiêng bóng đổ xiêu xiêu ánh tà.
Gừng cay ở độ gừng gìa
Yêu nhau ở tuổi về gìa càng yêu.

84

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Tình yêu trong thi ca là sự dung hòa, chen lẫn những
vần thơ thật lãng mạng, với những đoạn văn ngắn, được ghi
lại bằng những cảm xúc, những rung động của tâm hồn. Nó
được viết ra để tôn vinh tình yêu, để làm bừng sáng lên, nét
nhiệm mầu mà tình yêu đã ban tặng cho loài người. Tình
yêu chính là sức mạnh, là năng lượng mạnh mẽ nhất để thúc
đẩy sự sống, để đơm hoa kết trái, làm cho đời sống phong
phú hơn. Tình yêu chính là kho báu của nhiệm mầu.
Trời và đất cùng nhau lập lại
Đêm và ngày cùng lập lại bên nhau
Ta yêu nhau cũng đủ cả một đời
Xoay hạnh phúc theo bốn mùa vô tận.

Bốn câu thơ này cũng để thay thế cho lời kết, về bài
viết mà tôi đã thực hiện, nhầm mục đích ca tụng tình yêu,
và hy vọng rằng sau khi các bạn đọc qua, sẽ tìm lại được sự
rung động, mà tâm hồn ta đã bị chai đá, cằn cỗi vì cuộc đời,
đầy những gian nan vất vả. Tôi cũng hy vọng nó như dòng
suối mát, tưới lên mảnh tâm hồn gìa nua cằn cỗi, sẽ làm cho
tâm hồn chúng ta, chợt bừng sáng lên một niềm tin vào tình
yêu bất diệt.
Louis Tuấn Lê

Cuocsongthica.blogspot.com

85

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Vô Thường Lá Rơi

Vào một buổi sáng, khi ánh bình minh vừa ửng
hồng, những vạt sương mù giăng phủ, còn phảng phất là đà
trên ngọn cỏ ngọn cây, những giọt sương long lanh còn
đọng lại trên lá trên hoa.

Trong một không gian thật tĩnh lặng, trong một
khoảnh khắc mà đất với trời đang giao thoa. Hương thơm
của hoa của lá gần như tinh khiết nhất.

Tôi đứng giữa khu vườn, vươn rộng đôi tay, hít thật
sâu hơi đất hương trời, một luồng khí chuyển động chạy sâu
vào lồng ngực, làm tâm trí ta thức tỉnh, và từ nơi này cánh
cửa tâm thức mở rộng dẫn đưa tâm hồn ta đi vào cõi vi vô.

Thật là thú vị khi mà tâm ta trở nên trống rỗng, quên
đi cát bụi lụy phiền. Chính lúc này luồng sáng của chân ngã,
sẽ tỏa sáng tràn ngập trong tâm hồn, đó chính là cảnh giới
cao siêu của Thiền.

Trong một khu vườn nhỏ bé xinh xinh, nơi chúng ta
yêu thích, trồng đủ các loại cây ăn trái, những cây cảnh,
những loài hoa thật đẹp, hàng ngày chúng ta đều tưới nước,
chăm bón, tất cả cây trái trong vườn, khu vườn này chính
là không gian thoáng mát, xanh tươi, là nơi chúng ta tìm
thấy một luồng gió mát, thẩm thấu vào tâm hồn, tạo cho
chúng ta một cảm giác thư giãn.

Nếu mỗi ngày ra thăm vườn, chúng ta quan sát thật
kỹ những ngọn cỏ, ngọn cây ở chung quanh, chúng ta sẽ có
một cảm nhận, dường như các chồi non, các đọt lá, đang

86

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

vươn lên và tất cả như đang hướng về nơi chúng ta ngồi,
trông giống như tất cả hoa lá, đều hướng về ánh mặt trời.

Hiện tượng này, đã có thời gian tôi cảm nhận được,
trong vườn nhà tôi có trồng một giàn cây su su, hoa lá rất
xum xuê, mỗi buổi sáng ra ngoài vườn ngồi tĩnh lặng, tôi
nhận thấy các đọt non như đang vươn tới để hướng về nơi
tôi đang ngồi, dường như cây cối, cũng có một sự rung động
nhẹ, đối với người chăm sóc. Tình yêu thiên nhiên tỏa sáng
như ánh mặt trời, sẽ thu hút những ngọn cây, hoa lá hướng
về, chính tâm hồn đó

Muốn đạt đến cảnh giới này, trước nhất, chúng ta
phải thường xuyên chăm sóc, chính là khu vườn ở bên trong
tâm hồn mình, dù bạn đang đứng trong một khu vườn thật
lộng lẫy, nhưng tâm hồn bạn luôn khép kín thì bạn cũng
không bao giờ tìm được cảm giác bao la của tư tưởng Thiền.
Ngược lại nếu tâm hồn luôn rộng mở, và quên hết mọi lụy
phiền thì dù bạn đứng ở bất cứ nơi đâu bạn vẫn cảm nhận
được cái đẹp tuyệt vời của thiên nhiên.

(Khi bản ngã ngưng hoạt động, thì chân ngã sẽ biểu hiện.
Khi ao ước của vật chất chấm dứt, thì niềm phúc lạc của
tinh thần sẽ đến một cách tự nhiên).

“Cám ơn đời một sớm mai thực dậy. Ta còn có thêm ngày
nữa để yêu thương.”

Từ ý tưởng này tôi đã viết thành bài thơ lục bát với
tựa đề. Vô thường lá rơi.

87

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Vô thường lá rơi

Sớm mai ta dạo trong vườn
Ngắm hoa cỏ lạ vô thường lá rơi
Hít sâu hơi đất hương trời
Vươn vai chợt tỉnh, dấu đời qua nhanh.
Sương khuya còn ngủ trên cành
Long lanh nước đọng trong vành lá hoa
Gió lên vừa độ giao thoa
Giọt sương rơi nhẹ vỡ òa trên tay.

Hoa thơm trinh tiết phơi bày
Bướm ong khéo chọn đường bay phiêu bồng
Tình riêng nương tựa cõi lòng
Sớm hôm Nhật Nguyệt xoay vòng bên nhau.
Ngẫu nhiên lục bát mở đầu
Ý thơ vỡ vụn miếng sầu tan nhanh
Dường như ta bỗng hóa thành
Hồn phiêu lạc bước vào ranh giới Thiền.

Quên đi cát bụi lụy phiền
Bờ hư không nối, cội tiền kiếp xưa.

88

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Khai Bút Đầu Năm

Đầu năm khai bút viết vần thơ
Đất Trời rực rỡ đẹp như mơ
Hồn xuân phơi phới! Già . . . mặc kệ
Sức khỏe bình an. Tình vẫn chờ.

Chúc mừng bạn hữu ở gần xa
Rộn rã niềm vui tiếng xuân ca
Văn thơ trào phúng vui ngày Tết
Vạn Sự Bình An đến mọi nhà.

Sức khỏe, tuổi già đẹp lão ra
Xuân về dạo khúc nhạc tình ca
Đón chào năm mới. Tình xuân mới
Vui với nàng thơ tuổi không già.

89

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Mùa xuân mở cửa

Xuân vừa mở, ngày vui về đón Tết
Vẫy chào nhau, tay nắm lấy bàn tay
Xin chúc nhau trăm tuổi trời xuân mộng
Cùng chung vui nâng chén vị men say.
Gió xuân nào vang tiếng nhạc du dương
Cho âm điệu lãng quên cõi vô thường
Ta lại say với muôn ngàn cung điệu
Để hồn thơ tuôn chảy suối vấn vương.

(Mùa Xuân Kỷ Hợi 2019)

90

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Lá thu chết

Chiếc lá thu sầu chết ở đây
Một mùa thu trước lá xum vầy
Buồn sao xác lá còn vương vấn
Trong cõi vô thường chiếc lá bay.
Cội rễ niềm đau đã lấp đầy
Thu về lá vẫn rụng trên tay
Cầm lên xác lá mùa thu trước
Nỗi nhớ ùa về sương trắng bay.

(Mùa thu Thung Lũng Hoa vàng)

91

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Lối vào thiên đường

Em là cửa ngõ thiên đường
Là bông hoa lạ nghê thường đắm say
Phấn hoa quyến rũ ong bay
Đem từng giọt mật đắp đầy vị ngon.

Chiều rơi nhuộm tím hoàng hôn
Cơn mê chợt đến bồn chồn nhớ em
Nỗi niềm khẽ nói trong đêm
Đem nhau vào giấc êm đềm tình say.

Em cho ta giấc mơ đầy
Bao năm quấn quít sum vầy bên nhau
Nghẹn ngào nói chẳng thành câu
Đường tình nối nhịp bắc cầu yêu thương.

Dẫu là trong cõi vô thường
Tình em là chốn thiên đường trần gian
Cõi tạm hay chốn địa đàng
Có em đời sống rộn ràng đơm hoa.

92

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Này Em

Nếu em là chiếc lá bay
Anh là cơn gió thổi đầy ước mơ
Nếu em chỉ là sợi tơ
Con thoi anh sẽ, dệt tơ lụa mềm

Nếu em, hoa nở về đêm
Đèn hoa thắp sáng bên thềm chờ ai
Anh là đom đóm nối dài
Dẫn đưa em đến lâu đài tình yêu.

Nếu em duyên nợ trớ trêu
Anh là chỗ dựa cho nhiều đêm say
Cùng em nâng chén rượu cay
Uống cho chạm đáy, đổi thay thói đời.

93

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Vần thơ lục bát

Vào xem lục bát gieo vần
Nào ngờ câu lục, vướng chân em về
Lời thơ ngôn ngữ chân quê
Để cho câu bát, vụng về bên nhau.

Câu sáu quyến rũ mở đầu
Nhường cho câu tám, bắc cầu sang thăm
Duyên tình ước hẹn trăm năm.
Đường xuân phơi phới, trăng rằm tháng giêng.

Hoa xuân cánh mỏng chao nghiêng
Cho anh ôm mối muộn phiền nhớ thương
Bài thơ lục bát vấn vương
Đôi vần nối nhịp, cung đường mộng mơ.

94

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Nhìn giọt mưa rơi

Ta buồn nhìn giọt mưa rơi
Cơn mưa gió lạnh ướt đời bên nhau
Em về gõ nhịp cơn đau
Cho buồn mọc nhánh cội sầu vong thân.

Gió buồn thổi nhánh phù vân
Mở tung dải lụa khỏa thân gọi mời
Hồn ta vó ngựa tơi bời
Tình như nhóm lửa cháy đời khát khao.

Lắng nghe mưa gió xôn xao
Ái ân quấn quít cuộn vào đêm thâu
Môi em chín đỏ trái sầu
Hồn ta chết dại thấm sâu ân tình.

"viết cho một ngày mưa gió đầy trời
Thung lũng hoa vàng. Miền bắc California"

95

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Nụ hôn ngọt ngào

Em vẫn tưởng nụ hôn đầu bỡ ngỡ
Môi chạm môi như ngừng thở đê mê
Phút giây đầu sao cứ dài mãi thế
Để một đời em quên mất lối về.

96

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Thơ gửi theo mây

Thơ tôi gửi dáng mây trời
Cho mây cất giữ những lời tình thơ
Thơ tôi gửi những ước mơ
Dòng sông tình tự tràn bờ yêu thương

Gửi thơ trong cõi vô thường
Để thơ ghi dấu đoạn trường dấn thân
Cơn đau thân phận thế nhân
Nghe lòng nấc nghẹn tiếng ngân trầm buồn

Dòng đời mưa loạn, gió cuồng
Nghe như tiếng sóng, đời buồn gọi nhau
Mà thôi xin gửi mai sau
Trang thơ cất giữ nỗi đau phận người.

97

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

Ta gửi nỗi buồn

1
Ta gửi nỗi buồn theo trí nhớ
Ngày xưa áo trận gió tang bồng
Hùng binh tiến bước theo quân sử
Đoàn tụ bên trời, gọi nhớ mong.
2
Ta gửi mỗi ngày sợi tóc rơi
Quê hương lỗi hẹn đã xa vời
Tháng tư, lệ đắng như còn nghẹn
Non nước còn đau, khóc giữa trời.

98

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

3
Ta gửi nơi em cuộc tình xưa
Nhiều đêm thức trắng nhớ chưa vừa
Thương lắm ngày đi buồn ly biệt
Tội tình rơi lệ, khóc tiễn đưa.
4
Ta đợi thời gian ngày trở lại
Nối những ân tình đã chia tay
Nghe dòng máu nóng còn tuôn chảy
Khép lại khung trời thoáng mây bay.
5
Ta đợi em về vui chốn cũ
Giữ lấy ân tình chớ lãng quên
Cũng vẫn là em ngày xưa ấy
Dịu dàng thơ mộng, dáng thân quen.

99

Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê

6
Ta chợt nghe hồn đang thổn thức
Lòng buồn gợi nhớ những cơn đau
Bè bạn những ai còn ai mất
Cuộc đời bao trống vắng qua mau.
7
Ta gửi thơ buồn theo xuống mộ
Đâu còn gì nữa phận trăm năm
Khóc người, ta khóc đời cõi tạm
Tóc bạc, đường chiều gió lạnh căm.
8
Ta tiếc đời người sao hữu hạn
Trần gian biến hóa cõi vô thường
Ta nhặt đời mình trong phế liệu
Đem về xem lại những đoạn trường.

100


Click to View FlipBook Version