Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Buông Rơi
Ta vén mây trời xem nắng thu
Vào thăm rừng vắng khói sương mù
Em có buồn không tình lỗi hẹn
Xa vắng bên đời, vụng kiếp tu.
Bao mùa thu đến giữa cuộc đời
Em còn cất giữ hay buông rơi
Những ngọn roi tình thôi đau buốt
Còn nhớ, còn vương, đến một người.
Thanh thản từ khi tóc đổi màu
Đường trần lối rẽ biết về đâu
Những ngọn gió đời, thôi vướng bận
Cõi trăm năm buồn, thương nhớ nhau.
151
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Quần Áo Rách
Con gái ngày nay thích mặc quần bó
Rách mông, thủng đùi, xé hở nhiều nơi
Lành và rách, phân ra hai thái cực
Hai cảnh đời, hai phong cách khác nhau.
Con gái ngày nay thích mặc áo rách
Xẻ lưng, hở ngực, khoe cả bờ vai
Rách và hở, ngày xưa thì bẽn lẽn
Đồng bằng, đồi núi, nét đẹp hớ hênh.
Con gái ngày nay thích mặc váy ngắn
Đứng lên, cúi xuống, úp mở dịu dàng
Kín và hở, tò mò muốn nhìn ngắm
Xấu che, tốt khoe, nét đẹp tự nhiên.
Con gái ngày nay thích quần áo rách
Vì ngày xưa mặc quần áo rất lành
Lành và rách, cả hai đều trong sạch
Nét kiêu sa, khoe dáng đẹp ngây thơ.
152
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Mùa Thu… Thầm Lặng
Con đường cũ thu về đang thay lá
Công viên buồn nỗi nhớ chợt lên ngôi
Em nơi đâu chỉ mình ta còn lại
Nhìn lá rơi tình ở chốn xa xôi.
Mùa thu trước em cùng ta hẹn ước
Gốc cây bàng còn khắc dấu tên nhau
Ta vẫn đến mỗi khi mùa thay lá
Đợi em về lòng trĩu nặng cơn đau.
153
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Thu Vắng
Ngõ vắng chiều thu một gánh sầu
Khói sương mờ nhạt biết về đâu
Trăng thu lặng lẽ thương tình cũ
Tiếng nhạc điệu ru nối nhịp cầu.
Dấu lặng, nằm im trong sóng nhạc
Tim ngừng thổn thức giữ cơn đau
Bao lần nỗi nhớ tình thu đến
Cho những tàn phai, lạc mất nhau.
Mùa Thu Thung Lũng Hoa Vàng
(Người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng)
154
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Trách Sao Cơn Gió
Trách sao cơn gió bất ngờ
Thổi bay tà áo, khoe bờ núi cao
Ngượng ngùng tình ở nơi nào
Từng đêm khắc khoải, xôn xao đợi chờ.
Trách sao cơn gió hững hờ
Để ai nhìn thấy ... đôi bờ vũng sâu
Một mình ôm lấy nỗi sầu
Lệ rơi từng giọt, nỗi đau chạnh lòng.
155
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Chiều Thu Tiễn Bạn
Chiều mùa thu mây trời bay xuống thấp
Lá vàng rơi che lấp dấu chân đi
Chút men say rót đầy ly tiễn bạn
Cuối đường chiều, chim nhạn mỏi cánh bay.
Tình chưa hết, bóng hoàng hôn nhuộm đỏ
Trăng vừa lên, sáng tỏ một đêm thu
Khung cửa sổ nhà bên đèn bật sáng
Bóng người đi, chạng vạng ngả nghiêng say.
156
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Mùa Xuân Vừa Đến
Mùa xuân hương vị ngọt ngào
Hoa thơm cỏ lạ đón chào bình minh
Tóc bay nhè nhẹ hương tình
Má hồng môi thắm điểm xinh nụ cười
Mai vàng hé nụ đẹp tươi
Đào về trước ngõ lả lơi gọi mời
Mưa bay lất phất giữa trời
Long lanh hạt ngọc cho đời thêm duyên
Mùa xuân đang đến trước hiên
Môi em thắm đỏ cười hiền đón xuân
Dặt dìu bước nhẹ bâng khuâng
Niềm vui mơ ước xa gần thăm nhau.
Mùa xuân hoa lá đổi màu
Bướm vui bay lượn mở đầu ngày vui
Bãi xuân én lượn sương mù
Bước chân em nở cánh dù đầy hoa.
157
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Ngắm Hoa Xuân
Hoa nở bên trời sương khói bay
Mưa bay lất phất ý xuân đầy
Ngàn hoa rực rỡ xuân vừa đến
Em có về đây, đón xuân này.
Rượu uống say rồi nhớ cố nhân
Hôm nay trời đất bỗng xoay vần
Người ở xa vời bao cách trở
Có về thung lũng ngắm hoa xuân.
“Mùa xuân trên thung lũng hoa vàng”
158
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Hương Mùa Xuân
Ngày xuân hương cỏ lạ
Hoa đào chen sắc mai
Bướm ong bay tìm mật
Ngày vui nối tình dài.
Giọt sương khuya lấp lánh
Nắng điểm nhẹ trên môi
Em cười vui ngày Tết
Thêm hương say, rượu mời.
Tháng giêng xuân vừa đến
Cho tình yêu lên ngôi
Gợi thêm từng nỗi nhớ
Thơ tràn vào vào hồn tôi.
(Mùa Xuân 2019)
159
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Tình Xuân
Ở hai đầu nỗi nhớ
Lặng lẽ buồn bơ vơ
Anh gặp em ngày đó
Đền bây giờ dại khờ.
Tình xưa thời con gái
Tuổi trăng tròn ngây thơ
Môi chạm môi bỡ ngỡ
Đầy ướt át trong mơ.
Nụ mai vàng trước ngõ
Gió xuân đang đợi chờ
Nắng ươm đầy nỗi nhớ
Mây trắng lững lờ trôi.
Cành đào thêm sắc đỏ
Dập dìu khách vui xuân
Lang thang chiều dạo phố
Bỗng dưng lòng bâng khuâng.
Buổi chiều vàng chợt tối
Hạt mưa xuân nhẹ rơi
Anh cùng em dạo bước
Đêm xuân vẫn gọi mời.
160
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Tình Yêu Nhiệm Mầu
1
Linh hồn ta yếu đuối
Làm sao vượt lên trên
Bên kia bờ vực thẳm
Cho nỗi nhớ bồng bềnh.
2
Nhìn thấy bóng dáng em
Ta đã lỡ ôm ghì
Đem vào thơ nỗi nhớ
Mối tình đầu mê si.
3
Đọc hết trang thánh thư
Hồn ta vẫn nát nhừ
Thiếu tình em là thế
Dù biết đời hư vô.
161
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
4
Cô đơn như Thượng Đế
Yếu đuối như gã khờ
Vì tình nên anh viết
Chữ yêu đầy trang thơ.
5
Cõi lòng còn day dứt
Máu đỏ chảy trong tim
Dòng nào cho tình sử
Dòng nào chảy lặng im.
6
Triết lý nào cũng thế
Dạy ta biết yêu nhau
Không chia đôi cắt đứt
Tình yêu sự nhiệm mầu.
(Người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng
Còn viết mãi những tình ca”
162
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Vương Vấn Tình Xuân
1
Trời soi vạt nắng xuân vàng
Cho em ánh mắt nối hàng mi cong
Tình xuân tha thiết mặn nồng
Đôi môi ấm áp đỏ hồng ngây thơ.
2
Bao lần gặp gỡ trong mơ
Đêm trăng thức giấc đợi chờ tình ai
Bóng đêm trải mộng đêm dài
Em còn trang điểm trâm cài buông rơi.
3
Tình như vương vấn đầy vơi
Lòng vui như muốn gọi mời thêm xuân
Ngậm ngùi một bóng phân vân
Thân em son sắc, cũng ngần ấy thôi.
163
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
4
Em về rũ áo mây trôi
Mai vàng khoe dáng bên đồi cỏ non
Má hồng thắm đỏ môi son
Chiều nghiêng xế bóng, lên non nhớ rừng.
5
Dưới khe nước chảy reo mừng
Đôi gò bồng đảo lưng chừng khói mây
Mê tình mỏi cánh chim bay
Xa nhau thương dáng em gầy hư hao.
6
Gió xuân vờn cánh hoa đào
Bướm bay hút nhụy ngọt ngào phấn hoa
Đêm dài trời đất chan hòa
Tặng nhau khăn lụa ngọc ngà tra
164
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
7
Tìm trong lễ hội xuân này
Vui theo cánh bướm tràn đầy ước mơ
Mở trang giấy trắng đề thơ
Chữ nghiêng mực tím bây giờ tặng nhau.
8
Em nằm gối mộng đêm thâu
Chăn êm nệm ấm gối đầu gấm hoa
Mưa xuân hoa cỏ nhạt nhòa
Nửa đêm nhìn ánh trăng tà nghiêng soi.
9
Cỏ hoa thơm ngát hương trời
Nhớ đâu tiền kiếp duyên đời trao thân
Hoa cau rụng trắng trong sân
Dây trầu quấn lá, tần ngần mời ai.
10
Gót son thắm đỏ dấu hài
Buông lời ướm hỏi một vài câu kinh
Số duyên vui hưởng thái bình
Mai sau loan phụng chung tình trăm năm.
165
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Gái Xuân Tình
Hỡi cô con gái trăng đôi tám
Em có nằm mơ lễ hội xuân
Có ra đứng đợi ai đầu ngõ
Nhớ thương nào che giấu bâng khuâng.
Tuổi xuân phơi phới vẫn tình không
Con gái hay mơ chuyện vợ chồng
Mỗi lần người ấy về qua ngõ
Người vẫn nhìn em má ửng hồng.
Xuân đã tàn phai tuổi dậy thì
Thơ ngây e ấp mối tình si
Hoài niệm thời gian hình bóng cũ
Chỉ tiếc ngày xưa chưa nói gì.
166
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Vẫn biết thời gian chẳng đợi chờ
Sao còn vơ vẩn viết bài thơ
Vần gieo lạc điệu thơ cạn ý
Ra khỏi tầm tay những ước mơ.
Cảnh vật mơ hồ bóng chiều xuân
Một đóa hồng phai sắc úa tàn
Tuổi xuân như bóng câu qua cửa
Tím cả chiều xuân giấc mơ tan.
(Người nghệ sĩ lang thang, viết tặng người con gái trong
bài thơ “Gái Xuân” của thi sĩ Nguyễn Bính)
167
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Cung Chúc Tân Xuân
Cung nữ khoe sắc mỹ miều
Chúc xuân vui bước đường chiều lả lơi
Tân niên hoa bướm tuyệt vời
Xuân khoe sắc mới rạng ngời hoa tươi.
Vạn lời nói, vạn tiếng cười
Sự đời lắm lúc rối bời đau thương
Như mây giăng mắc khói sương
Ý trời trong lẽ vô thường hiện sinh.
Yêu đi cho hết chân tình
Nếu mai hai đứa chúng mình xa nhau
Thì đời buồn lắm cơn đau
Ngày xuân xin hãy, cho nhau nụ cười.
Tình đời cứ thế đầy vơi
Ân tình trả mãi, vạn lời ước mong
Cuộc đời vẫn mãi thong dong
Xuân về hoa nở, cõi lòng hân hoan.
San Jose
(Mùa xuân năm Canh Tý 2020)
168
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Tiếng Pháo Ngày Xuân
Tiếng pháo rền vang nơi đầu phố
Em ngồi vui đón Tết hôm nay
Gió lùa hơi lạnh vào da thịt
Nhớ đến tình xuân gói trong tay.
Anh thấy em cười dáng thân thương
Trăm năm còn mãi bóng vô thường
Nghĩ đời ngôn ngữ trong thơ cổ
Anh thảo vần thơ gửi vấn vương.
Anh nhớ xuân xưa thời chinh chiến
Mai vàng lấp lánh áo quân nhân
Em nhìn âu yếm trông xinh quá
Thấy cả trời xuân với tình quân.
Ngàn vạn đường mây còn xê dịch
Hàng triệu tên người tấm bia phai
Khi nghe tiếng pháo ngày xuân nổ
Nhớ lại ngày xưa tiếng thở dài.
169
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Thương Nhau
Mưa bão rồi cũng lặng im
Buồn đau chợt đến cũng tìm lối đi
Nỗi buồn cất giữ làm gì
Cho lòng nức nở lụy bi u sầu.
Thời gian nhuộm bạc mái đầu
Nhớ nhau sợi tóc đổi màu xám tro
Mê tình ta bỗng ngẩn ngơ
Chiều thu lá chết vật vờ nhẹ rơi.
Buồn từng cơn đến rồi vơi
Ngắm em lòng ngực sáng ngời da thơm
Mi cong mắt liếc dỗi hờn
Em làm vương lụy cõi hồn anh đây.
Vươn tay hái nhánh hoa này
Ngón tay vừa chạm tuôn đầy lòng ta
Tặng em một đóa hồng hoa
Cài lên mái tóc mượt mà phấn son.
Bướm xưa dấu cỏ lối mòn
Da thơm mấy nụ xuân non nảy mầm
Trần gian nối tiếp xoay vần
Thương nhau hãy đến thật gần bên nhau.
170
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Tình Yêu Như Chim Trời
1
Tình yêu như cánh chim trời
Chơi vơi cánh mỏng diệu vời đường mây
Tay ôm vò rượu đêm say
Tình riêng trong cõi mộng này gần nhau
2
Tiếng đêm vỡ vụn nỗi sầu
Đêm khuya nức nở cơn đau khóc thầm
Lên non ngậm ngải tìm trầm
Xuống thôn hái đóa sen đầm hóa duyên
3
Trên cành tiếng hót chim uyên
Em nghiêng tay với, cười duyên một mình
Chợt nhìn dáng đứng rất xinh
Lòng anh như đã, sinh tình nở hoa
171
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
4
Trao nhau khăn lụa nhạt nhòa
Dùng dằng giữ lại khóc òa trên tay
Xót thương cho cõi mộng này
Mai sau xin nhớ đến ngày hội đêm
5
Gió lay hoa rụng bên thềm
Nhớ nhau giọt lệ dài thêm nỗi buồn
Tình lên cơn sốt điên cuồng
Cũng xin nhớ lấy cội nguồn yêu thương.
6
Tay em thánh hóa thiên đường
Nụ hôn thơm đóa đào hương tuyệt vời
Một lần hoa nở trong đời
Dịu dàng hoa nở cho người tương tư.
172
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
7
Nơi nào là chốn chân như
Lời em mở cánh, đại từ hiến dâng
Ngón chân em bước ngại ngần
Hỏi sao tiên bỏ xuống trần dạo chơi.
8
Lụa hồng khoác áo hương đời
Ngờ đâu tiền kiếp cõi người gặp nhau
Gió lay rụng trắng hoa cau
Lá trầu xanh thắm chuyển màu đỏ tươi.
9
Em là tiên nữ làm người
Anh là lãng tử giữa trời mê say
Tiếng đêm ấm áp vòng tay
Mưa đêm ướt sũng tuôn đầy lòng hoa.
173
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
10
Bình minh hừng sáng phương xa
Cổng làng văng vẳng tiếng gà sớm mai
Giọt sương đọng cánh hoa mai
Long lanh hạt ngọc hoa cài tóc mây.
11
Đường xuân mờ bóng sương bay
Ngả nghiêng gót nguyệt dáng gầy liễu buông
Vàng mai rơi rụng bên đường
Chơi xuân có kẻ còn buồn chớm thu.
12
Một mai nếu vụng đường tu
Tình riêng vẫn thế cho dù sắc không
Trời xanh gợn áng mây hồng
Con đò buông lái bến sông đợi chờ.
174
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
13
Gặp nhau đừng quá hững hờ
Để dòng lệ ướt vần thơ ngại ngùng
Tìm trong ngôn ngữ tình chung
Chữ duyên một bóng, chân dung bạn tình.
14
Cõi lòng sao vẫn lặng thinh
Chuyện đời còn đó hành trình bước đi
Ngày xưa một mối tình si
Nhớ nhau chung gối ôm ghi cơn mê.
15
Em còn giữ mãi câu thề
Lối xưa quen bước đường về đêm xuân
Trăng rằm soi sáng bước chân
Lụa là phảng phất cho ngần dáng thơm.
175
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
16
Con chim tha cọng vàng rơm
Bay về tổ ấm mà đơm lưới tình
Em đi nhớ mãi hành trình
Em về thương lấy bóng mình đơn côi.
17
Đôi chim quyên thoáng bay rồi
Tiếng kêu vang vọng vùng trời hừng đông
Nửa đêm đắp tấm chăn bông
Thoáng cơn gió lạnh ngoài đồng thổi qua.
18
Áo em khép mở đôi tà
Dáng em vui bước thướt tha nhẹ nhàng
Hoa xuân e ấp hai hàng
Mưa xuân lất phất ngút ngàn chân mây.
176
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
19
Ta buồn gửi gió phương tây
Tình riêng giữ lại đợi ngày ra hoa
Trời Nam giọt lệ nhạt nhòa
Đợi ngày hội lớn, thái hòa yêu thương.
20
Em về đỉnh núi mù sương
Chênh vênh gót nguyệt vấn vương dáng gầy
Nào ngờ gặp gỡ nơi đây
Nhớ nhau tay nắm thương hoài hương xưa.
21
Ơn trời tình vẫn đẩy đưa
Người từ xa đến vẫn chưa thẹn lòng
Lương duyên dệt mối tơ hồng
Chẻ đôi sợi nhớ chia dòng lệ rơi.
177
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
22
Mùa xuân ta mãi rong chơi
Nghe chim vui hót gọi đời tặng hoa
Mượn cành hoa nở làm qùa
Ghé thăm bạn cũng uống trà móc câu.
23
Cuối sông lại nhớ giang đầu
Con thuyền buông lái bên cầu đợi ai
Vui xuân rơi mất chiếc hài
Để cho Hoàng Tử ướm hoài chân em.
24
Vén màn ta bước vào xem
Em nằm gối mộng không thèm điểm trang
Đèn khuya lửa hắt hiu vàng
Đôi chân ngọc duỗi hai hàng động hoa.
25
Đời buồn theo bóng chiều tà
Bóng trăng tĩnh mịch hiên nhà nhớ thương
Bước đi theo những cung đường
Tình yêu trong cõi vô thường có nhau.
Lê Tuấn
“Người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng
Thả hồn vào trong thơ, viết 100 câu lục bát
Cho tình yêu thăng hoa.”
178
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Hãy Lau Đi
1
Hãy lau đi vết bụi quá khứ
Xóa tan đi dĩ vãng đau buồn
Sự đổi dời như cơn gió lốc
Cho tiếng gào, than khóc điên cuồng.
2
Hãy lau đi vết bụi chinh chiến
Pháo hỏa châu thắp sáng đêm thâu
Bóng chinh nhân nỗi buồn trăn trở
Cho tiếng đời than khóc biển dâu.
3
Hãy lau đi vết bụi đọa đầy
Song sắt gông cùm va đập nhau
Nghe tiếng khóc than từ địa ngục
Dồn dập thêm tiếng đập cơn đau.
179
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
4
Hãy lau đi vết bụi cuộc tình
Em đến bên tôi những hội xuân
Đời có thêm một lần lỗi hẹn
Nhớ thương nào để lại bâng khuâng.
5
Hay thôi! để giọt lệ nấc nghẹn
Cho tiếng buồn đau ở trong lòng
Một thời đại tan từng mảng lớn
Lịch sử còn đang chảy theo dòng.
6
Hãy vui đi, hoa đời thưởng thức
Mong thương yêu còn mãi chứa chan
Lay động những tâm hồn mê sảng
Cho tình yêu ve vuốt hỏi han.
AET. Lê Tuấn
180
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Em Nói Gì.
(Song thất lục bát)
Gió nói gì, hương xưa vương vấn
Lá nói gì ngơ ngẩn chiều thu
Đường chiều giăng mắc sương mù
Em về lạc bước đường tu muộn màng.
Em nói gì, hồn ta chợt ướt
Điệu nhạc buồn lả lướt vang xa
Áo bay quấn quýt đôi tà
Chia đôi vạt áo, lụa là phấn son.
Thu nói gì, lòng ta tan nát
Vắng em rồi bát ngát mênh mông
Cho dù chỉ là sắc không
Một mình trống vắng, vẫn mong có nàng.
181
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Nắng Pha Lê
Nắng pha lê xuyên tà áo mỏng
Chiều chợt buồn lạnh buốt đường mây
Em bước đi thơm bay vạt lụa
Son môi hồng vẻ đẹp ngất ngây.
Em áo mỏng đợi ai trong nắng
Chiều chợt buồn choáng váng cơn say
Em vẩy mực, thơ tôi sũng nước
Làm ngôn từ đảo ngược vần hay.
182
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Nỗi Nhớ Anh
Em mất anh rồi vô thường nỗi nhớ
Lá đang xanh vô cớ lại úa vàng
Anh đi lạc lối rừng thu chớm lạnh
Bóng chiều buông lấp lánh vội qua nhanh.
Lệ tuôn rơi ngẩn ngơ ngoài hiên vắng
Lá vàng rơi trong nắng sớm hôm nay
Bâng khuâng nỗi nhớ đầy trong kỷ niệm
Nghiêng nghiêng bóng em hoài niệm vơi đầy.
Vắng anh rồi một mình em ở lại
Lá thu mùa này chết dại đau thương
Thương anh mênh mông mây trời xa lạ
Đêm về mắt lệ, chan hoà vấn vương.
183
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Thơ gửi theo mây
Thơ tôi gửi dáng mây trời
Cho mây cất giữ những lời tình thơ
Thơ tôi gửi những ước mơ
Dòng sông tình tự tràn bờ yêu thương.
Gửi thơ trong cõi vô thường
Để thơ ghi dấu đoạn trường dấn thân
Cơn đau thân phận thế nhân
Nghe lòng nấc nghẹn, tiếng ngân trầm buồn.
Dòng đời mưa loạn, gió cuồng
Nghe như tiếng sóng, đời buồn gọi nhau
Mà thôi xin gửi mai sau
Trang thơ cất giữ nỗi đau phận người.
184
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Ru Em
Ru tình đi nhé, em ơi!
Vào trong gối mộng, rót lời tình thơ
Ru em ngôn ngữ dại khờ
Ru đời trăm mối, chia bờ nhớ thương.
Ru tình còn mãi vấn vương
Ngày sau trong cõi vô thường nhớ nhau
Tiếng đời vỗ nhịp qua mau
Nghe hồn nức nở, khóc đau phận người.
Ru em ngôn ngữ không lời
Nhớ thương che dấu, đôi môi nghẹn ngào
Ru tình mấy độ hư hao
Tiếng lòng nức nở, xôn xao đợi chờ.
185
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Tình Thu
Nhìn theo chiếc lá bay
Lang thang trong rừng chiều
Sương thu buồn lạnh buốt
Bóng ai về liêu xiêu.
Nhìn theo chiếc lá rơi
Nhẹ bay trong sương mờ
Mắt em buồn xa vắng
Thu nhuộm vàng ý thơ.
Tình thu vương mắt em
Lá trên tay thì thầm
Thu mang vào nỗi nhớ
Mối tình xa chợt gần.
“Mùa thu trên Thung Lũng Hoa Vàng”
186
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Lễ Tạ Ơn
Xin tạ ơn những sắc màu cuộc sống
Cho nhân quần hiện hữu ở quanh đây
Để mọi người hưởng phúc thiện hôm nay
Ơn Thượng Đế, ban bình an nhân loại.
Xin cảm tạ Đất Trời nơi ta sống
Nước Mỹ chân tình rộng lượng bao dung
Lòng nhân ái, cưu mang người tị nạn
Yêu tự do, sức sống đã nở hoa.
Xin cảm tạ người bạn đời chung thủy
Bao thăng trầm năm tháng vẫn bên nhau
Đã cùng nhau vun xới những sắc màu
Cùng hòa nhịp tiếng tơ lòng thổn thức.
Duyên chồng vợ, khắc ghi tình thắm thiết
Tạ ơn em, tính nhân ái dịu hiền
Mãi bên nhau, một đời chung thủy
Mái ấm gia đình, hạnh phúc triền miên.
Xin tạ ơn những nàng thơ chợt đến
Để cùng ta thao thức suốt đêm thâu
Cho yêu thương sức sống thật nhiệm mầu
Cõi trăm năm, bên người tình tri kỷ.
187
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Chợt Thấy Lá Rơi
Sáng nay chợt thấy lá rơi
Êm như tiếng nhạc hát lời tình ca
Chuyện tình ở tận nơi xa
Thu gom kỷ niệm để ta nhớ người
Nhớ tà áo tìm xa vời
Dịu dàng em đến bên trời mưa thu
Lắng nghe câu hát điệu ru
Thoáng trong hoài niệm tình thu nhớ nàng.
Mưa thu San Jose
188
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Thu Nức Nở
Em đến nơi này! Thương nhớ ai!
Lá thu rơi rụng nằm trên vai
Dáng chiều mây tím, buồn lặng lẽ
Bóng nhỏ bên thềm vạt nắng phai.
Em biết tình thu lúc vơi đầy
Nỗi niềm trải mộng, nét thơ ngây
Ngày tháng ưu tư đầy nỗi nhớ
Thăm thẳm đường chiều cuối chân mây.
Mỗi lần thu đến, bóng đơn côi
Tiếng thu nức nở, giọt lệ rơi
Em nhớ tình ai! Mà thương khóc
Để mỗi thu về nhớ xa xôi.
189
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Tiễn Biệt
Tiếng kinh chiều vang vọng
Gọi hồn vào mênh mông
Cho lòng ta tỉnh mộng
Đời người chốn hư không.
Người đi không trở lại
Ẩn hiện những dấu chân
Buổi chiều vàng ướt lạnh
Xa mờ bóng phù vân.
Con đường trần đã tận
Đời trai đã mãn phần
Nhìn quanh vòng lẩn quẩn
Còn đâu dấu tình thân.
Lòng ta vừa tỉnh ngộ
Khóc cho thân phận người
Lệ rơi trên bia mộ
Tiễn biệt một người đi.
190
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Gió Lạnh Chiều Thu
Chiều thu gió lạnh em vàng áo
Bóng đổ ven hồ vạt áo bay
Vàng rơi chiếc lá bên thềm vắng
Chạm ngõ đường chiều sương khói mây.
Xa xa dáng mỏng em còn thẹn
Bẽn lẽn bên hồ soi bóng ai
Tình gần nỗi nhớ thêm chờ đợi
Bóng nước lung linh tiếng thở dài.
Chiều thu lành lạnh không gian muộn
Đèn thắp hai hàng soi bóng đêm
Lá thu vàng úa rơi trên áo
Như cánh thiệp hồng gửi đến em.
Trăm năm tình cũ còn dư ảnh
Chưa nhạt nỗi lòng thương nhớ thêm
Lá thu rụng mãi hồn thu lạnh
Ngõ vắng chiều hôm mờ bóng đêm.
Tê Luấn
191
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Vương Vấn Tình Xuân
1
Trời soi vạt nắng xuân vàng
Cho em ánh mắt nối hàng mi cong
Tình xuân tha thiết mặn nồng
Đôi môi ấm áp đỏ hồng ngây thơ.
2
Bao lần gặp gỡ trong mơ
Đêm trăng thao thức đợi chờ tình ai
Bóng đêm trải mộng đêm dài
Em còn trang điểm trâm cài buông rơi.
3
Tình như vương vấn đầy vơi
Lòng vui như muốn gọi mời thêm xuân
Ngậm ngùi một bóng phù vân
Thân em son sắc, cũng ngần ấy thôi.
192
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
4
Em về rũ áo mây trôi
Mai vàng khoe dáng bên đồi cỏ non
Má hồng thắm đỏ môi son
Chiều nghiêng xế bóng, lên non nhớ rừng
5
Dưới khe nước chảy reo mừng
Đôi gò bồng đảo lưng chừng khói mây
Mê tình mỏi cánh chim bay
Xa nhau thương dáng em gầy hư hao.
6
Gió xuân vờn cánh hoa đào
Bướm bay hút nhụy ngọt ngào phấn hoa
Đêm dài trời đất giao thoa
Tặng nhau khăn lụa ngọc ngà trao tay.
193
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
7
Tìm trong lễ hội xuân này
Vui theo cánh bướm tràn đầy ước mơ
Mở trang giấy trắng đề thơ
Chữ nghiêng mực tím bây giờ tặng nhau.
8
Em nằm gối mộng đêm thâu
Chăn êm nệm ấm gối đầu gấm hoa
Mưa xuân hoa cỏ nhạt nhòa
Nửa đêm nhìn ánh trăng tà nghiêng soi.
9
Cỏ hoa thơm ngát hương trời
Nhớ đâu tiền kiếp duyên đời trao thân
Hoa cau rụng trắng trong sân
Dây trầu quấn lá, tần ngần mời ai.
10
Gót son thắm đỏ dấu hài
Buông lời ướm hỏi một vài câu kinh
Số duyên vui hưởng thái bình
Mai sau loan phụng chung tình trăm năm.
Lê Tuấn
(Mùa xuân trên thung lũng hoa vàng)
194
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Tỳ Bà Hành
Tầm Dương, bến sông khuya đưa khách
Phong lau buồn hiu hắt gió thu
Người xuống ngựa, khách dừng tay
Chén quỳnh uống cạn, nhớ ngày biệt ly.
Say chút tình, ngậm ngùi xa vắng
Nước mênh mông soi bóng hình riêng
Tiếng tỳ bà réo rắc ngân
Chủ nhân dừng lại, khách ngần ngại đi.
Lê Tuấn
“Trong lúc thực hiện mạn đàm về cổ thư, tôi thử dịch một
đoạn mở đầu. Trong bài Tỳ Bà Hành của đại thi hào Bạch
Cư Dị, theo ngôn từ của thời hiện tại”
195
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Tiếng Tỳ Bà
“gợi nhớ khi bị tù tại trại tù số 6.
Huyện Thanh Chương, tỉnh Nghệ Tĩnh”
Nghe xa vắng âm vang thời trước
Sông Lam buồn bến nước Thanh Chương
Trại tù vách đá cao tường
Đêm thâu thức trắng đoạn trường chia ly
Bến Tầm Dương tỳ bà ngâm khúc
Ngàn năm sau bật khóc tiếng người
Đời kỹ nữ bị chôn vùi
Tỳ bà mất tiếng ngậm ngùi khóc thương.
Lê Tuấn
196
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Tôi Và Hư Vô
Phù vân không nhắc tên lê tuấn
Tạo hóa cũng quên mất tế luân
Văn thơ lưu lại đôi ba khúc
Góp tiếng cho đời thêm ý xuân.
Thiên hạ ngâm nga vần lục bát
Tình yêu như cánh chim trời bay
Cõi bờ riêng em đầy lưu luyến
Mỗi độ xuân về nhớ tình say.
Tuấn Lê hay Tế Luân
197
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Giấc Ngủ Đêm Dài
Giấc ngủ bên nào cũng nhớ
Nghe tiếng thạch sùng than thở không thôi
Buồn sao cuộc đời trôi nổi
Nhớ và quên vẫn chẻ đôi nỗi buồn.
Chợt thèm lắm vòng ngực ôm
Gối bình yên cánh tay luồn suối tóc
Đêm dài lắm nghe tiếng khóc
Giật mình ngồi dậy, mệt nhọc đời mình.
Đơn sơ như tiếng lòng mình
Tình riêng một bóng thần linh là nàng
Giấc ngủ thao thức muộn màng
Lăn qua đã chạm môi nàng đắm say.
Lê Tuấn
198
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Chợt Nhớ Năm Xưa
Gió thu lay động áo nàng
Xôn xao tiếng bước chiều vàng năm xưa
Hàng cây phố cũ lưa thưa
Bốn mươi năm trước cũng vừa cơn đau.
Tháng tư trời đất đổ nhào
Cho người điên loạn tiếng gào khóc thương
Thời gian qua mấy đoạn trường
Bay theo hạt bụi nhiễu nhương cuộc đời.
Bốn mươi năm sợi tơ trời
Lòng như tan nát thế thời đổi thay
Thuở nào chinh chiến trả vay
Bây giờ già héo đắng cay phận người.
Lửa thiêng còn thắp sáng ngời
Thơ tôi chấm phá thêm lời vấn vương
Dẫu rằng trời đất vô thường
Lòng buồn nhớ lại con đường năm xưa.
199
Sen Già Nở Muộn Louis Tuấn Lê
Hạt Bụi Thời Gian
Hạt bụi bay về vướng mắt ai
Xót xa dòng lệ nhớ thương hoài
Tháng tư chuyển dời bao xung xát
Tiếng người còn nghe nỗi lạc loài
Thức dậy mà đi đêm đã mỏi
Còn ai nhớ lấy phút giây này
Tháng tư trời đất cơn giông lửa
Lồng lộn điên rồ khói bụi bay
Thành phố, đường hoa những hàng cây
Tà áo nữ sinh thoáng gió bay
Chưa vội làm quen, đời tan hợp
Chỉ tiếc ngày xưa chưa nắm tay.
Cơn đau nỗi nhớ buồn than khóc
Tổ Quốc từ nay đã đổi thay
Tiếng thét giữa trời đêm nổi gió
Nghe cả hồn ta những đắng cay.
AET.Lê Tuấn
“Người lính già chưa giải ngũ,
ngồi nhớ lại tháng từ buồn năm xưa”
200