The words you are searching are inside this book. To get more targeted content, please make full-text search by clicking here.
Discover the best professional documents and content resources in AnyFlip Document Base.
Search
Published by Thái Uyên Vy, 2024-01-17 13:07:31

Ngôi thứ nhất số ít

Ngôi thứ nhất số ít

Keywords: Ngôi thứ nhất số ít

152 HARUKI MURAKAMI “Một gimlet vodka,” tôi lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Ông nói gì?” “Đó không phải là gimlet, mà là vodka gimlet.” Một nhận xét vô nghĩa, có lẽ, nhưng có một sự khác biệt. Cô lắc đầu nhanh, gọn như thể xua đuổi một con ruồi nhỏ bay vo ve xung quanh cô. “Sao cũng được. Nhưng ông nghĩ rằng tất cả điều đó đều tuyệt vời sao? Tao nhã, sành điệu, thông minh và mọi thứ?” Tôi có lẽ nên thanh toán hóa đơn của mình và rời đi ngay khi tôi có thể. Đó là phản ứng tốt nhất trong tình huống như thế này. Vì một lý do nào đó, người phụ nữ kia đã gây ra một cuộc chiến. Thách thức tôi. Điều gì đã buộc cô phải làm điều đó, tôi không biết. Cô ấy có thể đang ở trong một tâm trạng tồi tệ. Hoặc có điều gì đó về tôi đã gây ấn tượng với cô ấy sai cách, làm cô ấy căng thẳng, cáu kỉnh.


NGÔI THỨ NHẤT SỐ ÍT 153 “Đó không phải là gimlet, mà là vodka gimlet.” Một nhận xét vô nghĩa, có lẽ, nhưng có một sự khác biệt. Cô lắc đầu nhanh, gọn như thể xua đuổi một con ruồi nhỏ bay vo ve xung quanh cô. “Sao cũng được. Nhưng ông nghĩ rằng tất cả điều đó đều tuyệt vời sao? Tao nhã, sành điệu, thông minh và mọi thứ?” Tôi có lẽ nên thanh toán hóa đơn của mình và rời đi ngay khi tôi có thể. Đó là phản ứng tốt nhất trong tình huống như thế này. Vì một lý do nào đó, người phụ nữ kia đã gây ra một cuộc chiến. Thách thức tôi. Điều gì đã buộc cô phải làm điều đó, tôi không biết. Cô ấy có thể đang ở trong một tâm trạng tồi tệ. Hoặc có điều gì đó về tôi đã gây ấn tượng với cô ấy sai cách, làm cô ấy căng thẳng, cáu kỉnh. Cơ hội đạt được bất cứ điều gì tốt đẹp từ cuộc gặp gỡ với một người như thế gần như bằng không. Sự lựa chọn khôn ngoan sẽ là lịch sự bào chữa cho bản thân, mỉm cười và đứng dậy (nụ cười là một lựa chọn thôi), vội vã trả tiền và đi xa nhất có thể. Và tôi không thể nghĩ ra lý do nào để không làm như vậy. Tôi không phải kiểu người hiếu thắng, tôi cũng không thích chiến đấu khi tôi không thể nhìn thấy sự công bằng trong đó. Tôi thích im lặng hơn, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Cơ hội đạt được bất cứ điều gì tốt đẹp từ cuộc gặp gỡ với một người như thế gần như bằng không. Sự lựa chọn khôn ngoan sẽ là lịch sự bào chữa cho bản thân, mỉm cười và đứng dậy (nụ cười là một lựa chọn thôi), vội vã trả tiền và đi xa nhất có thể. Và tôi không thể nghĩ ra lý do nào để không làm như vậy. Tôi không phải kiểu người hiếu thắng, tôi cũng không thích chiến đấu khi tôi không thể nhìn thấy sự công bằng trong đó. Tôi thích im lặng hơn, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, tôi đã không làm thế. Có điều gì đó đã ngăn tôi lại. Có lẽ là tò mò. “Thứ lỗi cho tôi, nhưng chúng ta có quen biết không?” Tôi đánh liều hỏi. Cô nheo mắt nhìn tôi một cách kỳ lạ. Vết cau mày bên cạnh đôi mắt cô sâu hơn. “Quen biết?” cô nói, cầm ly cocktail lên (đây là món uống thứ ba của cô ấy, nếu trí nhớ tôi đủ tốt), và nhấp một ngụm bất cứ thứ gì bên trong, tôi không biết nữa. “Có quen biết không ư? Làm sao ông dám thốt ra từ đó?” Tôi lục lại trí nhớ của mình một lần nữa. Tôi đã gặp người phụ nữ này ở đâu đó chưa? Câu trả lời là không. Rõ ràng đây là lần đầu tiên tôi để mắt đến cô ấy. “Thật là một bộ vest đáng yêu,” cô cất tiếng. “Mặc dù nó không giống như ông. Như thể ông đang mặc quần áo đi mượn. Và chiếc cà vạt đó không hoàn toàn phù hợp với bộ vest. Đó là một chút sai lầm. Cà vạt là của Ý, nhưng tôi có thể nói là bộ com-lê là của Anh sản xuất. “


154 HARUKI MURAKAMI “Cô nhất định rất am hiểu về trang phục.” “Am hiểu về trang phục? “ Cô ta có vẻ hơi ngạc nhiên. Môi hé ra một chút, và cô nhìn tôi chằm chằm. “Ông có thực sự cần phải nhận xét như vậy không? Điều đó đâu cần phải nói.” Không cần phải nói? Tôi lục tìm trong đầu những người tôi quen biết trong ngành may mặc. Tôi chỉ biết một số ít và tất cả đều là đàn ông. Điều này không có ý nghĩa gì cả. Tại sao chuyện này lại không cần phải nói? Một ý nghĩ lướt qua đầu tôi, để giải thích lý do tại sao tôi mặc một bộ com-lê và thắt cà vạt tối nay, nhưng tôi nghĩ tốt hơn hết là thôi. Có giải thích đi chăng nữa cũng chả làm cô ta mất đi chế độ tấn công rõ ràng ấy, và chỉ đổ thêm dầu vào ngọn lửa giận dữ thôi. Tôi uống những giọt rượu vodka gimlet cuối cùng và lặng lẽ bước xuống ghế quầy bar. Có lẽ đây là cơ hội để tôi chấm dứt cuộc trò chuyện. “Tôi nghĩ rằng có thể ông không quen tôi,” cô nói. Tôi gật đầu. Cô đã đúng. “Không phải trực tiếp,” cô ta tiếp tục. “Mặc dù chúng ta đã gặp nhau một lần. Sau đó chúng ta không nói chuyện với nhau nhiều, vì vậy tôi nghĩ rằng ông không thực sự quen thuộc với tôi. Và ông lúc nào cũng bận rộn với những thứ khác như thường lệ” Như thường lệ? “Tôi là bạn của một người bạn của bạn ông,” cô nói với giọng chắc nịch. “Người bạn thân này của ông, hay có thể nói là người đã từng thân với ông, tôi nên nói rằng cô ấy rất khó chịu khi ở cạnh ông, và tôi cũng khó chịu với ông như chính cô ấy. Ông phải biết tôi đang nói về điều gì chứ. Hãy suy nghĩ về điều đó. Về những gì đã xảy ra ba năm trước, bên bờ đó. Về điều tồi tệ, khủng khiếp mà ông đã làm. Ông nên xấu hổ về chính mình.” Đủ rồi. Tôi lấy cuốn sách của mình lên, chỉ còn vài trang chưa đọc, và nhét nó vào túi áo khoác. Từ lâu tôi đã không nghĩ đến việc hoàn thành nó nữa.Tôi nhanh chóng thanh toán hóa đơn bằng tiền mặt, và ra khỏi quán bar. Cô ta không nói gì thêm, chỉ đi theo tôi với ánh mắt cố định khi tôi rời đi. Tôi chưa bao giờ quay lại, nhưng tôi cảm thấy ánh mắt mãnh liệt của cô ta nhìn vào lưng tôi cho đến khi tôi ra ngoài. Cảm giác đó, giống như bị đâm bằng một cây kim dài sắc nhọn, xuyên qua lớp vải mịn của bộ com-lê Paul Smith của tôi, tạo thành một vết hằn sâu và lâu dài trên lưng. Khi leo lên cầu thang hẹp xuống tầng trệt, tôi cố gắng thu thập suy nghĩ của mình.


NGÔI THỨ NHẤT SỐ ÍT 155 Tôi nên trả lời như thế nào? Tôi có nên hỏi cô ấy, “Này, cô đang nói về cái quái gì vậy?” và yêu cầu cô ấy giải thích về mình? Những gì cô ta đã nói về tôi hoàn toàn không công bằng, những chuyện mà tôi chẳng nhớ gì cả. Nhưng chẳng rõ vì sao, tôi không thể. Tại sao không? Tôi nghĩ rằng tôi sợ. Sợ hãi khi biết rằng một tôi khác không thực sự là tôi, ở một bến bờ nào đó ba năm trước, đã phạm tội khủng khiếp với một người phụ nữ, một người mà tôi có thể không biết là ai. Sợ cô ấy lôi ra ngoài ánh sáng, một cái gì đó bên trong tôi, một cái gì đó mà tôi hoàn toàn không rõ. Thay vì đối mặt với điều này, tôi đã chọn cách im lặng đứng dậy khỏi ghế và đi ra ngoài, trong khi trình bày một loạt những gì tôi chỉ có thể coi là những lời buộc tội vô căn cứ. Liệu tôi đã làm đúng chứ? Nếu điều tương tự xảy ra với tôi một lần nữa, tôi có hành động như vậy không? Nhưng bến bờ mà cô đã đề cập, nó có thể là ở đâu? Từ đó có một âm thanh kỳ lạ đối với nó. Nó có phải là đại dương không? Một hồ nước? Một dòng sông? Hoặc một nơi nào khác, tập hợp đặc biệt của nước? Ba năm trước, tôi có ở bên cạnh một khối nước lớn nào đó không? Tôi không thể nhớ lại. Tôi thậm chí không thể biết thời điểm ba năm trước là lúc nào. Mọi thứ cô ấy nói nghe thật cụ thể, nhưng đồng thời cũng mang tính biểu tượng. Các phần rõ ràng, nhưng toàn bộ không được tập trung. Và chính sự khác biệt đó đã làm tôi lo lắng. Dù sao đi nữa, toàn bộ điều đó vẫn để lại một dư vị kinh khủng trong miệng tôi. Tôi cố nuốt xuống nhưng không được, cố nhổ ra cũng không được. Tôi muốn nổi giận, rõ ràng và đơn giản. Không có lý do gì tôi phải chịu đựng loại trải nghiệm phi lý đó. Cách cô ta đối xử với tôi hoàn toàn không công bằng. Trước khi đến giờ phút đó, nó vẫn là một buổi tối mùa xuân yên bình, dễ chịu. Nhưng kỳ lạ thay, tôi không thể nguôi giận được. Vào lúc này, một làn sóng hoang mang và bối rối tràn qua tôi, cuốn trôi mọi cảm giác và logic đi.


156 Khi tôi đi đến đầu cầu thang và ra khỏi tòa nhà, trời không còn là mùa xuân nữa, và mặt trăng đã khuất sau bầu trời. Đây không còn là con phố mà tôi biết. Trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy những hàng cây dọc đường. Những con rắn dày, nhầy nhụa quấn chặt lấy thân cây, như những món đồ trang trí sống đang vặn vẹo. Vảy của chúng kêu rỉ rả rích khi chúng cọ vào vỏ cây. Vỉa hè ngập sâu đến mắt cá chân giữa lớp tro trắng, và có những người đàn ông và phụ nữ không khuôn mặt đang đi dọc, thở ra một hơi thở màu vàng, thối mùi lưu huỳnh từ sâu trong cổ họng của họ. Không khí lạnh đến mức gần như đóng băng. Tôi lật cổ áo vest lên. “Ông nên cảm thấy nhục nhã về chính mình” người phụ nữ ấy đã nói.


Mục lục Trên gối đá.............................................................................................. 7 Kem........................................................................................................21 Charlie Parker plays bossa nova.......................................................37 With the Beatles..................................................................................51 Tập thơ Yakult Swallows....................................................................85 Carnaval................................................................................................99 Lời thú tội của Khỉ Shinagawa.......................................................121 Ngôi thứ nhất số ít............................................................................143


Click to View FlipBook Version