Tất nhiên tôi biết “ông ấy” là người khách trọ
vắng mặt. Người đàn bà nhìn tôi, vẻ trách móc.
“Ông ấy yêu tôi lắm. Đi làm xong về quanh quẩn
bên tôi, kể từ dạo đó.”
“Tôi không biết ông ấy là chồng cô. Tôi thực
không biết ...” Tôi lắp bắp.
“Chúng tôi chưa hề là vợ chồng. Ông ấy cứ đi đi
về về như khách trọ. Như một kẻ đào vong. Chỉ có tôi
là bạn của ông ấy. “
“Nếu biết chuyện xảy ra đêm qua, ông ấy có thể
chết được!” Người đàn bà tiếp, giọng ướt sũng.
Tôi thực muốn tin là người ta có thể chết đi vì
một điều như thế. Cũng như Ngọc, chị dâu của tôi, đã
chết héo khô từ ngày ông anh tôi bỏ đi biệt dạng.
Người đàn bà chỉ vào chiếc phong bì nhỏ màu trắng
vẫn nằm trên chiếc bàn cà phê tự nãy giờ, bảo:
“Tôi trả lại ông tiền. Tôi muốn ông rời khỏi đây
trong ngày hôm nay. Sẽ không còn vết tích nào của
ông trong căn nhà này khi ông ấy trở về ngày mai.”
“Tôi thực ân hận. Nếu tôi biết sự thể như vậy...”
Tôi không có dịp nói hết câu. Người đàn bà bỗng
dưng nổi giận trở lại.
“Nếu ông biết thì sao? Liệu ông sẽ dừng lại ở nơi
nên dừng lại? Đám nhà văn mấy người chỉ được cái
nói huyên thiên và dối như cuội!”
Chỉ dối như cuội thôi sao? Nếu người đàn bà biết
được tôi phải trả một giá cắt cổ để được đi cùng
chuyến bay với cô ta từ Orange County về Forth
Lauderdale qua ngã Dallas. Nếu cô ta biết được cái gì
trong chiếc túi giấy tôi đã mang vào phòng cô ta đêm
hôm qua. Nếu cô ta biết được những gì tôi sẽ làm vào
ngày mai. Tất nhiên là tôi không bao giờ tiết lộ với cô
ta những điều như thế. Tôi móc túi lấy ra xâu chìa
khóa đặt lên bàn và lặng lẽ quay đi.
“Còn số tiền này nữa. Tôi không muốn gì của
ông hết!”
Tôi quay lại cầm lấy cái phong bì nhét vào túi.
Sẽ có chỗ dùng sau này, tôi nghĩ thầm.
Tôi rời căn nhà trọ mười lăm phút sau đó. Người
đàn bà đã quay về phòng của mình. Tôi không có dịp
chào từ biệt cô ta, và cũng không mong sẽ gặp lại.
Nhưng tôi sẽ trở lại chốn này ngày mai, trước khi ông
khách vắng mặt xuất hiện và sau khi người đàn bà chủ
nhà đã đi làm. Tôi có một bộ chìa khóa giống hệt như
bộ tôi đã bỏ lại ở chiếc bàn cà phê trước đó.
Tôi trở lại ngôi nhà của người đàn bà vào lúc
mười giờ sáng ngày thứ Hai. Băng qua căn phòng
khách vắng tanh, tôi bước lên cầu thang và dừng lại ở
khung cửa căn phòng dành cho người khách trọ vắng
mặt. Treo chiếc phong bì màu vàng khổ lớn lên nắm
đấm cửa, tôi lùi lại ngắm nghía. Tên của người nhận
và người gời được viết thực lớn và tô đậm để ông ấy
có thể đọc được ngay cả khi chưa lên hết cầu thang.
Tôi biết chắc ông ấy sẽ mở phong bì ngay sau khi
nhìn thấy nó. Ở phần người gởi, tôi đã để tên thật của
mình. Trong chiếc phong bì là một tấm hình chụp hai
người đàn ông trẻ đang quàng vai nhau tươi cười.
Hình chụp vào ngày ra trường của tôi cách đây năm
năm. Ngoài ra, còn một phong bì nhỏ trong đó đựng
số tiền mướn nhà mà người đàn bà đã trả lại cho tôi
đêm qua. Tôi không nghĩ ông ấy thực sự cần đến nó,
nhưng nếu ông ấy muốn, số tiền nhỏ này sẽ đủ trang
trải phí tổn cho chuyến đi về phía Tây, ở đó có một
người đang chờ ông. Tôi đã ngần ngừ khá lâu trước
khi kèm theo món tiền này trong số đồ vật tôi dự định
gởi cho ông. Tôi không chắc mình có thực sự muốn
ông ấy thực hiện một chuyến đi như vậy hay không.
Vật cuối cùng trong cái phong bì màu vàng là chiếc
máy ghi âm nhỏ xíu hiệu Olympic tôi mang theo trong
chuyến đi. Đêm qua, chiếc máy ghi âm đã được mang
vào phòng người đàn bà chủ nhà cùng với chai rượu
vang và hai chiếc ly nhỏ.
Tôi rời căn nhà mười phút sau đó. Tôi có thể
quanh quẩn ở đây thêm một chút nữa, thậm chí có thể
ở lại trong căn nhà để gặp gỡ ông khách trọ vắng mặt.
Nhưng đó chính là điều tôi không muốn xảy ra, không
phải vì điều này vi phạm một trong những qui định
dành cho loạt truyện ngắn bắt đầu với ba chữ “nhà
xoay lưng” mà chính vì một điều khác. Trong những
điều kiện đặt ra cho loạt truyện ngắn quái quỉ này,
chẳng có điều nào đề cập đến quan hệ tình cảm giữa
khách trọ và chủ nhà. Điều kiện này chỉ áp dụng cho
những người ở trọ, ông khách vắng mặt và tôi. Tôi
không có gì phải lo lắng về mặt này. Giữa ông ta và
tôi luôn có một quan hệ tình cảm sâu sắc. Chính là
điều này đã khiến tôi không muốn gặp mặt ông ấy.
Tôi có thể sẽ không kiểm soát được phản ứng của
mình, sẽ chạy lên lầu, giật tung chiếc phong bì màu
vàng trong có tấm hình ông quàng vai tôi tươi cười
liệng bỏ đi trước khi ông kịp nhìn thấy. Và như vậy,
mục đích của chuyến đi Fort Lauderdale của tôi sẽ
hỏng bét. Và Ngọc sẽ tiếp tục chết mòn mỏi héo hon.
Và tôi thì không còn chịu đựng nỗi điều này!
Tôi nhìn căn nhà một lần cuối rồi quay lưng
bước ra đường, nơi chiếc taxi màu vàng đang nổ máy
chờ. Tôi bảo người tài xế đưa tôi ra phía biển. Tôi còn
phải mua cho Ngọc một chút quà trước khi leo lên
máy bay để về lại cái thành phố nằm ở bờ biển phía
Tây.
Ngọc gọi điện thoại cho tôi vào buổi tối, bốn
mươi tám tiếng đồng hồ sau khi tôi trở về. “Anh ấy
mất rồi!” Giọng của Ngọc ráo hoảnh. Có vẻ như Ngọc
đang báo tin cho tôi về cái chết của chính mình.
Vào buổi tối, ông ấy xuất hiện ở một trong
những con-tàu-sòng-bài ngoài khơi Fort Lauderdale.
Trong vòng ba tiếng đồng hồ, ông ấy thắng liên tục và
làm chủ một số tiền lớn. Ông cho người chia bài một
món tiền “tip” vừa đủ để cô ta sẽ còn nhắc đến tên ông
trong vòng ba mươi ngày sắp đến, và rời sòng bạc.
Ông đi lên sân thượng, ở đó ông buộc mình vào một
trong những chậu hoa lớn đặt dọc lan can boong tàu
và ôm chậu hoa nhảy xuống biển. Phải mất hơn bốn
tiếng đồng hồ trước khi người ta tìm thấy xác ông.
Không có dấu vết gì của chiếc phong bì ông nhận
được vào buổi trưa hôm đó. Ông đã cẩn thận xóa bỏ
mọi dấu vết có thể dẫn đến sự can dự của tôi vào cái
chết tình nguyện của ông. Vật duy nhất người ta tìm
thấy là chiếc hộp đựng số tiền được bạc của ông kèm
với mảnh giấy có tên Ngọc với đầy đủ địa chỉ và số
điện thoại. “Hãy tha lỗi cho tôi,” tờ giấy viết như thế.
Ngọc sẽ đi Fort Lauderdale vào buổi sáng ngày
mai. Tôi sẽ đến đón và đưa Ngọc ra phi trường. Nhất
định tôi sẽ ôm lấy Ngọc và nói nhỏ với Ngọc lời tạm
biệt. Tôi sẽ cố gắng để không ôm Ngọc quá chặt. Tôi
sẽ cố gắng để không nói với Ngọc là tôi luôn yêu
Ngọc, từ lúc chúng tôi còn là bạn học và ngay cả sau
này khi Ngọc trở thành chị dâu của tôi. Tôi sẽ cố gắng
để không nói với Ngọc về cảm giác của mình khi nhìn
thấy Ngọc chết dần mòn từng ngày kể từ khi ông ấy
bỏ Ngọc ra đi biệt mù tăm tích. Tôi sẽ cố gắng để
không nói với Ngọc là chính vì Ngọc chứ không phải
vì sự thách thức của cái loạt truyện quái quỉ “có điều
kiện” kia đã khiến tôi thực hiện cuộc hành trình mấy
hôm trước đó. Và tôi sẽ cố gắng để không nói với
Ngọc là tôi sẽ không cho phép bất cứ ai làm Ngọc đau
lòng. Tôi sẽ nói với Ngọc tất cả những điều trên rất
lâu sau khi Ngọc trở lại cùng chiếc quan tài bằng kẽm
đựng xác ông ấy. Nhưng tôi sẽ không bao giờ nói với
Ngọc là một người đàn bà đã có lần bảo tôi người ta
có thể chết được vì một nỗi thương tâm. Ngọc không
nên biết điều này.
tháng sáu, 2000
Phùng Nguyễn
Đã xuất bản:
• Tháp Ký Ức – tập truyện ngắn - tạp chí Văn
– California, USA, 1998
• Đêm Oakland và Những Truyện Khác – tập
truyện ngắn - tạp chí Văn - California, USA,
2001