Diễn Ðàn
EVA
Vúå Lñnh Nguyễn Thị Thêm
Tôi quen biết chàng khi anh ấy đã là lính. Cái lon Ông xã tôi là con trai một trong một gia đình hiếm
Chuẩn úy chẳng là cái gì với tôi, một người con gái hoi con trai. Cha chồng tôi là con trai một và đã mất
đầy nam tính. Tiếng nói miền Trung lơ lớ khó nghe, sớm khi mẹ chồng tôi mới hơn 30 tuổi. Một nách 3
mặt chẳng đẹp trai và nhìn qua là biết chẳng phải con đứa con côi và cha mẹ chồng già yếu, mẹ chồng tôi
nhà giàu. Mấy cái đó và cả con người đó đáng lý ra đã ở vậy một nắng hai sương làm tròn nhiệm vụ làm
chẳng dính dáng gì với tôi. Thế nhưng, trời bất “dung dâu và làm mẹ. Do đó cái ao ước và hoài bảo của bà
gian” cái tên Chuẩn uý người Huế đó không biết là có người thừa tự.
bằng cách nào lại có thể xin vào dạy giờ ở cái trường
Trung học tư tôi đang dạy. Tôi thì phớt tỉnh Ăng lê, Tôi cô gái miền Nam tánh tình bộc trực, lại là một
tới giờ dạy, hết giờ về không chuyện trò tào lao với nữ Hướng Đạo hội họp, đi cắm trại liên miên, không
người khác phái. Cái nhược của tôi bây giờ tôi mới nằm trong danh sách những người bà lựa chọn. Thế
biết là ở chỗ này. Thế là cứ tới giờ tôi đang dạy thì nhưng khi cậu con trai đã quyết thì bà phải bằng lòng.
“hắn” lại sai học trò sang mượn khăn lau bảng, mà
dạy toán thì lau bảng thường xuyên. Lại qua mượn Vì trong thời buổi chiến tranh, người lính không
phấn, hết phấn thường xuyên. Hết giờ lại tới chào và thể biết trước ngày nào bỏ thây ngoài trận chiến. Và
xin lỗi. Ngày khác lỗi vẫn hoàn lỗi, lại mượn phấn, thế mẹ chồng tôi đã bỏ cái làng quê chôn nhau cắt
mượn khăn. rốn vào miền Nam để cưới vợ cho con, hầu mong tìm
một mống cháu nội sau này.
Từ đó tôi ghét “hắn”. Mấy đứa học trò cũng biết
tôi không thích “hắn”. Thế là tôi bảo học trò để sẵn Thế nhưng sau 3 năm cưới nhau tôi vẫn trơ trơ
một mớ phấn trong cái hộp và một cái khăn lau bảng. cho mẹ chồng tôi ngày đêm không yên giấc. Tôi biết
Học trò “hắn” qua mượn, tôi đưa luôn hộp và nói hãy trong tận cùng bà buồn lắm. Đôi khi bà nhìn tôi với
giữ lấy tôi tặng luôn, khỏi trả. “Hắn” tìm tôi xin lỗi đôi mắt thiếu tin tưởng.
và xin chở tôi về sau giờ dạy. Tôi từ chối, mặt lạnh
như tiền đi thẳng. Buổi chiều, “hắn” tìm tới nhà để Câu “Cây độc không trái, gái độc không con” mà
xin lỗi. Hôm sau không giờ dạy, “hắn” lại tới nhà một lần tôi tình cờ nghe từ miệng bà khiến tôi buồn
mượn sách và ngồi lì nói chuyện không đâu ra đâu. không ít. Thế nhưng là lính, vợ chồng không gần gũi
Cứ hễ có dịp là “hắn” tới nhà tôi ngồi đồng, “hắn” nhau, làm sao có con được
nói đủ thứ chuyện bằng âm hưởng miền Trung nặng
trình trịch. Thế là bà bỏ Biên Hoà theo con trai ra Đà Nẵng
và tuyên bố sắp đặt chỗ ở để tôi phải thuyên chuyển
Một thời gian sau, cái giọng khó nghe. Không tới theo chồng. Kỳ nghỉ tết năm 73, sau buổi họp cuối
trả sách thì lại thấy thiếu vắng một cái gì .Cái chiến cùng, tôi đón xe đi Sài Gòn và lên chuyến bay đi Đà
thuật “mưa lâu thấm đất”, “Nói hay không bằng ngồi Nẵng thăm chồng. Đến đón tôi không phải mẹ chồng
dai” đã khiến tôi phải lên xe hoa về nhà “hắn” và làm mà là người lính tùy tùng của anh
vợ “hắn” cho tới bây giờ.
Thế là chiều hôm đó tôi có mặt ở nơi đóng quân
của anh. Một ngọn đồi cao của vùng núi Quế Sơn
thuộc tỉnh Quảng Nam. Đây là lần đầu tiên tôi chính
ÐẶC SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨC ÐẶC SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨ20C1
thức sống đời vợ lính nơi tiền đồn. Thế là cuộc chiến càng ngày càng khốc liệt. Anh
Chúng tôi trú ngụ trong căn hầm chỉ huy đầy súng được đổi về làm ở Trung tâm Hành quân. Tôi nghe
đạn và trang bị truyền tin. Tôi đang đan dang dở một thôi chứ cũng không biết ở đâu? Chỉ biết ít nguy
tấm khăn trải bàn. Thế là tôi phải hoàn tất gấp tấm hiểm hơn ở Đại đội.
khăn đó để làm chiếc màn cách ly
Cuộc sống vợ chồng trong đồn lính thì có nhiều Chồng tôi là một người sống chân thành và tốt với
chuyện không thể cười mà cũng không thể khóc của bạn bè, đồng đội. Tôi nhớ có một lần anh dẫn về nhà
một cô giáo kín đáo, nghiêm túc với cuộc sống xô bồ một người lính và một người phụ nữ. Anh nói với tôi
lính tráng ở đây. đây là lính trong đơn vị, vợ nó tới thăm. Anh cho nó
Tôi chỉ biết những ngày ở đó tôi thương lính hơn, nghỉ phép và nói nhỏ với tôi lo ăn uống cho tươm tất
tôi thông cảm nỗi cô đơn của chồng hơn và nhất là
thật sự biết lo sợ cho chồng trong cuộc sống mà nơi Đến tối, anh bảo tôi ôm con xuống nhà sau ngủ,
đâu cũng có tai mắt của kẻ thù rình rập. Hết ngày lễ, nhường giường chúng tôi cho hai vợ chồng kia. Anh
chồng tôi giao đồn cho Đại đội phó đưa tôi về Đà nói:
Nẳng thăm mẹ chồng và ngay chiều đó tôi lên máy
bay về lại Sài gòn vì ngày mai đã bắt đầu niên học - Tội nghiệp tụi nó, gặp nhau như vầy nó mừng
mới. lắm. Hãy để nó trọn vui. Đời lính không biết sống
Thế là tôi có mang đứa bé đầu lòng và tôi phải làm nay, chết mai.
đơn xin thuyên chuyển để thật sự bắt đầu một cuộc
đời mới. Mùa hè năm đó miền Trung đã thật không Và như vậy, sáng hôm sau anh lên đơn vị, người
yên. Nhà tôi ở gần Phi Trường nên hàng đêm pháo lính cùng vợ có 3 ngày phép đoàn tụ tuyệt vời
dội về từng chập.
Mẹ chồng tôi về lại Biên Hoà để lo cho con gái Một lần thấy anh không còn bộ đồ civil nào cho
sinh nở. Tôi mang cái bụng bầu chui hầm thường ra hồn, tôi bảo anh đi may một bộ đồ mới. Anh vốn
xuyên. Mỗi lần có tin từ tiền đồn là tôi lo lắng hồi là người khó tính và kén chọn. Mãi sau mới chọn
hộp. Những cuộc đụng độ xảy ra liên tiếp. Đại đội được màu vải vừa ý mà may. Lấy đồ về chỉ một lần
phó, Hạ sĩ Quan, rồi lính bị thương liên tục mặc thử cho tôi ngắm rồi mãi bận hành quân không
Cuối cùng người Đại đội phó mới đổi về cũng bị có dịp mặc
thương. Tôi như ngồi trên lửa nóng. Nỗi cô đơn, lo
sợ, hồi hộp, mất ngủ khiến tôi xuýt bị sẩy thai. Thế Đại đội phó của anh gia đình ở tận miền Tây, anh
rồi mẹ chồng tôi cũng về kịp trước ngày tôi sinh nở ta lại phải lòng cô gái Đà Nẵng. Thế là một hôm anh
Con tôi mở mắt chào đời ở một nhà hộ sinh tư . Tôi về bảo tôi mở tủ lấy bộ đồ mới may, tặng cho anh
mệt nhoài sau cơn vượt cạn, mẹ chồng tôi đón con bé chàng Đại đội phó của mình. Anh nói với tôi :
với nụ cười gượng gạo. Bà chỉ mong là trai để nối dõi
tông đường. Còn anh, được tin tôi đã sinh con, anh - Nó cũng trạc với anh. Nó mặc vừa đó em. Thôi
về cùng người lính tùy tùng. Vào nhà thương, xoa tặng cho nó đi hỏi vợ. Hỏi vợ chỉ một lần chứ may
đầu tôi, bồng con hôn vài cái là xe hậu cứ đã chờ để đồ thì mình còn nhiều lần khác. Tội nghiệp gia đình
đưa anh lên lại đơn vị nó ở xa, không có bộ đồ civil nào mặc cho ra hồn để
Ngày đầy tháng con bé, họ hàng, bà con đầy nhà. coi cho được trong ngày quan trọng.
Anh bươn bả bước vào, chào mọi người rồi tới bên
tôi cười cười. Bồng con bé lên hỏi tôi “Sao mặt nó Tôi vừa tiếc vừa phục tấm lòng tốt của chồng.
như dài ra” hôn con, ăn vội vã vài miếng. Xe hậu cứ Không còn lời nào để nói tôi đành gói lại đàng hoàng,
trờ tới và anh lại lên đường. bỏ trong túi xách và bảo đem cho chú ấy.
Tôi ứa nước mắt, không thể giận anh, mà cũng
không thể không trách anh. Chẳng nói gì được với Ngày Đà Nẵng sắp mất, 1974, người người bỏ
tôi một câu ngọt ngào khi tôi vật lộn trong cơn đau chạy ra ngoài bến tàu để thoát vào Sài gòn. Chồng
đẻ, lại chịu sự chăm sóc cực kỳ quái đản của mẹ tôi ở Trung tâm hành quân, biết sự sụp đổ đã đến,
chồng tôi trong những ngày nằm cữ. Tôi nhắm mắt không liên lạc được với đại đội cũ của mình. Anh
lại, thương con và thương mình quá đỗi. cấp tốc lên tận nơi trú đóng và kéo lính về trong làn
sóng di tản khổng lồ của Đà Nẵng. Chúng tôi, mẹ
2Ð0Ặ2C SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨC già, con dại chờ đợi anh mỏi mòn. Trông thấy anh về
với đoàn quân tan tác mà muốn xỉu.
Chồng tôi ruột để ngoài da. Lúc nào anh cũng
lo cho bạn bè, đồng đội, anh em, ít khi nào lo lắng
chuyện nhà. Mọi thứ mẹ chồng tôi cáng đáng điều
khiển và tôi là người tuân lệnh thi hành
Có lẽ nói ra không ai tin, nhưng đối với tôi, tôi
chưa hề cầm trong tay một đồng lương lính. Ngày
ÐẶC SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨC
chưa theo anh, tôi đi dạy, có lương, có nghề nhận bọn Cộng sản thật quỷ quyệt, những bài học
nghiệp, tiền ai nấy xài. Mà tiền lính thì tính liền anh nhồi nhét cho các anh, nó như con ma kéo trì những
cũng chẳng có gì dư dã chí hướng phấn đấu của chồng tôi. Người lính của tôi
đã thật sự thất trận thảm thương!
Theo chồng ra Đà Nẵng tiền lương anh có đưa
cho mẹ chồng tôi không thì tôi không biết, còn tôi Khi được sang Mỹ đinh cư, mẹ chồng tôi mang
chẳng hề nghe nói đến tiền bạc. Ngày Đà Nẵng mất nhiều bệnh tật. Chồng tôi vui buồn, khoẻ mạnh hay
lẽ dĩ nhiên anh không có lương và anh đi cải tạo suốt suy nhược theo căn bệnh của mẹ chồng tôi. Anh có
8 năm trời chấm dứt một thời kỳ lính tráng. cảm giác mình phải làm cái gì trả hiếu cho mẹ mà
bất lực. Ngày mẹ chồng tôi mất, chồng tôi như thân
Như vậy thì làm vợ lính vui hay buồn, sướng hay cây không còn mầm sống gục xuống đau đớn. Anh
khổ? Thưa các anh, người vợ lính chịu mọi thiệt bị trụy tim, bị strock và đầu óc càng ngày càng suy
thòi. Có chồng mà cũng như không trong suốt thời nhược theo căn bệnh Parkinson.
kỳ chinh chiến cũng như hoà bình. Những ngày tù tội
đã đành không thể trách ai Bây giờ sau 38 năm chồng tôi không còn làm
người lính, nhưng tôi vẫn làm người vợ lính hằng
Các anh trong bốn bức vách lao tù, số phận ai ngày theo từng sinh hoạt của chồng. Anh đang sống
cũng như ai. Nhưng người vợ lính ở nhà cái vòng đai trong hồi ức những ngày bên anh em, bạn bè, đồng
rộng hơn, bẫy rập nhiều hơn, con người tàn ác quỷ đội. Có món gì ngon là anh bảo “kêu mấy đứa tới
quyệt hơn đe doạ thân phận đàn bà. Tôi có những ăn”. Đừng tưởng anh kêu bầy cháu tôi. Không đâu,
người bạn vì thương chồng, lo lắng chạy chọt để lo bạn bè lính tráng của anh đó. Khi thì kêu tôi “chuẩn
cho chồng về, để rồi sụp bẫy. Cả cuộc đời danh tiết, bị đồ nhậu, mấy thằng em tới chơi”. Khi thì bảo thay
hạnh phúc bị mất tất cả. đồ cho anh để “anh đi họp Tiểu đoàn”. Khi thì vui
cười kể chuyện huyên thuyên như có người trước
Có người lạc bước khi bươn chải kiếm đồng tiền mặt.
lo cho con, lo cho chồng cải tạo. Thương tâm lắm,
đau đớn lắm cho những cánh hoa trong biển lửa tàn Và như vậy tôi mãi mãi là người vợ lính, vui buồn
ác của chiến tranh ý thức hệ. chung với những suy tư và cảm giác của chồng.
Những người chỉ huy, đồng đội của chồng dù không
Xin lỗi các anh cho tôi nói thật. Khi ở tù về, các ở trước mặt, nhưng là những người bạn vô hình đem
anh thật sự quên đi tất cả, đem hết sức mình cùng sát lại niềm vui cuối đời cho chồng tôi. Mỗi buổi sáng
vai vợ mà lo cho gia đình không? Đàn bà chúng tôi, lạy Phật tôi đều nguyện cầu bình an cho chồng, cho
ăn trắng mặc trơn, học hành trí thức, nhưng đến lúc con cho tất cả mọi người xung quanh tôi. Cầu nguyện
phải lo miếng ăn cho con, cho chồng thì bất chấp sự cho những anh hùng chiến sĩ đã nằm xuống được nhẹ
cực khổ. nhàng siêu thoát.
Bán chợ trời, chạy hàng xuôi ngược Bắc Nam, bán Tôi rất ái mộ những chị cầm Cờ Vàng theo chồng
hàng rong, cày thuê, cuốc bẫm, bán thuốc tây, thuốc trong những cuộc biểu tình chống Cộng, hay sát cánh
hút, làm công nhân… Bất cứ nghề nghiệp nào lương bên anh trong những lần sinh hoạt đơn vị. Màu áo các
thiện để kiếm ra tiền thì không quản ngại khó khăn. chị tung bay xinh xắn, gương mặt các chị rạng ngời
Các anh nhận những món quà đơn sơ, nhưng biết đâu hạnh phúc, đôi mắt các chị rực lửa đấu tranh. Những
rằng trong hoàn cảnh cả nước cùng đói, chúng tôi người vợ lính ấy đã làm đẹp cuộc đời cho chồng, cho
phải tính toán muốn bạc tóc mới đem được đến tay xã hội. Tôi không được may mắn ấy, chồng tôi bây
các anh một ít quà, nhưng là một biển yêu thương, giờ là một thương binh thật sự. Anh không thể sát
một trời thương nhớ. Khi các anh được về nhà sau cánh cùng đồng đội sinh hoạt, nhưng trái tim anh và
những tháng ngày bán đời mình cho đói khát, bệnh đầu óc anh đầy ắp tình đồng đội và quê hương. Và tôi
tật. Các anh không biết là đã mang theo trong mình dù gì và cho thế nào đi chăng nữa tôi vẫn mãi mãi là
một nỗi chán chường, một tâm hồn đầy bất mãn và người vợ lính không bao giờ thay đổi.
nghi kỵ mọi thứ. Các anh lính hào hoa, yêu đời, coi
thường sinh mạng đã mất. Các anh bây giờ đã bỏ lại Nguyễn Thị Thêm
trên núi đồi Việt Bắc phân nửa cuộc đời hùng tráng
của mình. Chồng tôi cũng vậy, anh chán đời, bất mãn ÐẶC SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ Ð2Ứ0C3
và tự ái với vợ, với con và chính bản thân mình. Tôi
đã khóc nhiều đêm, nhiều ngày mà không biết làm
sao kéo anh ra khỏi cái ám ảnh tàn khốc đó. Tôi công
ÐẶC SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨC
Hoaâng Sa Nöå Khñ Phuá
Ngựa cũ quen đường,
Đĩ già lậm nết.
Việc phế hưng mỗi thuở khác nhau,
Mộng bá chủ bao đời y hệt!
TA THẤY NGƯƠI,
Từ Đông Chu bị họa Thất Hùng,
Đến Hậu Hán bị xiềng Tam Quốc.
Đất Trường An thây chất chập chùng,
Bờ Vô Định xương phơi chất ngất!
ĐÃ BIẾT,
Hễ gieo chinh chiến là kín đất đau thương,
Nếu động can qua thì mịt trời tang tóc.
VẬY MÀ SAO,
Chẳng lo điều yên nước no dân,
Lại quen thói xua quân chiếm đất?
NHƯ NƯỚC TA ,
Một dải non sông, nam bắc chung giềng,
Trăm triệu anh em, trước sau như nhất.
Hoàng Liên, Tam Đảo, Hồng Hà, Cửu Long , là máu là xương,
Phú Quốc, Côn Sơn, Trường Sa, Hoàng Sa là da là thịt.
Máu xương đâu lẽ tách rời,
Thịt da dễ gì chia cắt?
Mà là liền tổ quốc phồn vinh,
2Ð0Ặ4C SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨC ÐẶC SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨC
Mà là khối giang sơn gấm vóc.
Người trăm triệu nhưng vốn một lòng,
Tim một trái dẫu nhiều sắc tộc!
Nữ nhi chẳng thiếu bậc anh hùng,
Niên thiếu cũng thừa người kiệt xuất.
Mười năm phục quốc, gươm Lê Lợi thép vẫn sáng ngời,
Ba lượt phá Nguyên, sông Bạch Đằng cọc còn nhọn hoắt.
Thùng! Thùng! Thùng! Liên hồi giục, trống Ngọc Hồi hực bước tiến quân.
Đánh! Đánh! Đánh! Luôn miệng thét, điện Diên Hồng, vang lời sát thát.
Ải Chi Lăng, Liễu Thăng chết còn lạc phách kinh hồn,
Sông Nhị Hà, Sĩ Nghị chạy còn đứng tim vỡ mật.
Thoáng thấy vó câu Thường Kiệt, Khâm Châu ngàn dặm, không còn bóng quỉ bóng ma,(1)
Chợt nghe tiếng sét Đống Đa, Quảng Đông toàn tỉnh chẳng tiếng con gà con vịt. (1)
Hùng khí dù dậy trời Nam,
Nghĩa nhân lại tràn đất Bắc:
Thương ngươi binh bại, tàn quân về còn cấp xe ngựa rình rang (2)
Trọng kẻ trung can, hổ tướng chết vẫn được khói hương chăm chút.(3)
Mạc Cửu đem quân lánh nạn, chúa ta vẫn mở dạ đón người,
Hoa kiều mượn đất ở nhờ, dân ta vẫn chia cơm xẻ thóc.
Phúc cùng hưởng khi mưa thuận gió hòa,
Họa cùng chia lúc sóng vùi gió dập.
Giúp các ngươi như kẻ một nhà,
Thương các ngươi như người chung bọc!
THẾ MÀ NAY,
Ngươi lại lấy oán trả ơn,
Ngươi lại lấy thù báo đức!
Ăn đàng sóng, nói đàng gió, y như đĩ thúi già mồm.
Lộn bề ngược, tráo bề xuôi, khác chi điếm già bịp bạc.
Kéo neo tuần hạm, ào ào đổ bộ Hoàng Sa,
Quay súng thần công, ầm ỉ tấn công Đá Bắc.
Chẳng chấp hải qui,
Chẳng theo công ước.
Quen nết xưa xấc láo, giở giọng hung tàn,
Lậm thói cũ nghênh ngang, chơi trò bạo ngược.
ÐẶC SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨC ÐẶC SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨ2C05
NÓI CHO NGƯƠI BIẾT; DÂN TỘC TA:
Từng đánh bọn ngươi chỉ với ngọn giáo dài,
Từng đuổi bọn ngươi chỉ bằng thanh kiếm bạc.
Từng đánh Tây bằng ngọn tầm vông,
Từng đuổi Nhật với thanh mác vót!
Vì khát tự do mà uống nước đìa,
Vì đói độc lập mà ăn cơm vắt.
Sá chi tóc gội sa trường,
Đâu quản thây phơi trận mạc.
HÃY LIỆU BẢO NHAU,
Nhìn thây Gò Đống mà liệu thắng liệu thua,
Thấy cọc Bạch Đằng mà nghĩ sau nghĩ trước!
Đừng để Biển Đông như Đằng Giang máu nhuộm đỏ lòm,
Đừng để Hoàng Sa là Đống Đa xương phơi trắng xác!
Nếu ngươi dựa vào hỏa tiển, phi cơ,
Thì ta cũng có tuần dương, đại bác.
So vũ khí, thì kẻ nhược người cường,
Đọ trái tim, coi ai gang ai sắt?
Thư hãy xem tường,
Hoàng Sa hạ bút.
Kha Tiệm Ly-Thái Quốc Tế (*)
Chú thích:
(1) Sử ghi: Khi Lý Thường Kiệt đem quân qua Khâm Châu, Liêm Châu, cũng như khi quân Thanh bại trận
Đống Đa chạy về, thì dân Tàu vùng biên giới kinh hoàng chạy theo. “Từ Nam Quan về bắc hàng trăm dặm
vắng tanh, không thấy bóng con gà, con vịt”
(2) Sự kiện Lê Lợi cấp ngựa và lương thực cho tù binh quân Minh về nước
(3) Sự kiên dân ta lập miếu thờ Sầm Nghi Đống hạ tướng của Tôn Sĩ Nghị)
2Ð0Ặ6C SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨC ÐẶC SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨC
Đối diện quân Thù Phú
Bắc biên địa, hận cũ chẳng nguôi ngoai
Đông lãnh hải, lại giở trò lếu láo.
Kéo dàn khoan ỷ thế nghênh ngang,
Bày thế trận vẫn thói quen hung bạo!
THAN ÔI!
Đau lòng biết mấy, giặc nuốt rồi mấy dặm Nam Quan,
Ôm hận bao năm, thù chiếm trọn Hoàng Sa hải đảo!
Ngông cuồng vẽ đường chín khúc, không kiêng công ước rạch ròi,
Nghênh ngang kéo cả dàn khoan, để lộ mặt mày ngổ ngáo.
Ỷ mạnh kéo tàu to tàu nhỏ, hiếp ngư thuyền không súng không gươm ,
Thẳng tay dùng cây ngắn cây dài, nện ngư dân chẳng giày chẳng áo!
Thảm sát Đồng Chúc, phụ nữ mang thai mà chúng giết như giết lợn giết bò,
Đánh chiếm Gạc Ma, chiến sĩ tay không mà chúng bắn như bắn cò bắn sáo!
Niềm uất hận chất kín gầm trời,
Biển tang thương đỏ tươi màu máu!
Cho vợ khóc chồng lệ xót lâm li,
Để mẹ nhớ con canh dài áo não!
Câu “Bốn tốt” đã thành lời lẽ yêu ma,
“Mười sáu chữ vàng” nay lòi tim gan chồn cáo!
THẾ MỚI HAY,
Vì mộng bành trướng mà mắt cú láo liên,
Bởi thói bá quyền nên lòng lang trơ tráo.
“Không có đối thủ nào trọn kiếp thù hằn,
Chẳng có hữu bằng nào trăm năm vĩnh hảo”
Mất lòng dân, thì dù tấc đất khó gìn,
Được lòng dân, sợ chi quân thù trở giáo!
ÐẶC SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨC ÐẶC SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ Ð2Ứ0C7
TỪ XƯA:
“Hiền tài là nguyên khí quốc gia”
“Giang sơn mất thì nhà tan cửa nát”
CHO NÊN:
Chớ xui hào kiệt lên rừng đốt củi làm than,
Đừng đẩy sĩ phu ra đường bán rong hát dạo!
Nếu lúc bình thời mãi dùng củi mục làm quan,
Thì cơn quốc loạn lấy ai bảo toàn cương thổ?
Lũ vô tài vô đức, chỉ biến nhân dân thành chó thành dê,
Người đại trí đại nhân mới giúp giang sơn hóa rồng hóa hổ.
HỠI QUÂN THÙ!
Mi xua tàu chiến, chồn ló mặt chồn,
Mi kéo dàn khoan, cáo lòi đuôi cáo!
Miệng lằn lưỡi mối khác gì trôn đĩ thối tha,
Khẩu Phât tâm xà nên ló mặt mo vênh váo!
Dân ta lòng gang dạ sắt, chớ bày trò nhát khỉ rung cây,
Bọn mi mắt chột mắt mù, chớ lấy tơ trói hùm trói báo!
Giang sơn li loạn, trăm sông ta liền hóa Như Nguyệt, Bạch Đằng,
Tổ quốc lâm nguy, triệu dân ta đều trở thành Ngô Quyền, Hưng Đạo.
Trải bao binh lửa, Cửu Long Giang luôn chín khúc hào hùng,
Qua bấy phong ba, Hoàng Liên Sơn vẫn nghìn mây vời vợi.
Thử lửa đi! Chiến sĩ ta đạn đã lên nòng,
Xung phong đi! Nhân dân ta gươm chờ tuốt vỏ!
Thắng trăm trận cũ, Đại Cồ giữ nước nghìn năm,
Thắng một trận nầy, Việt Nam lưu danh vạn thuờ.
ANH EM ƠI!
Giặc đã đến rồi!
Giặc đã đến rồi!
Ta nhân nhượng cũng có mức có chừng
Chúng hung hăng ngày tự tung tự tác.
Thương giống nòi, chân mạnh bước hiên ngang,
2Ð0Ặ8C SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨC ÐẶC SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨC
Vì tổ quốc, máu sôi lòng bất khuất.
“Đánh cho để răng đen,
Đánh cho luôn dài tóc”.
Đống Đa gươm khua chan chát, máu thù dơ bước chân voi,
Đằng Giang sóng cuộn ầm ầm, xác giặc còn tanh mũi cọc.
Diên Hồng vang rền “Sát Thát”, quyết bảo toàn hải phận, biên cương,
Như Nguyệt sang sảng lời thơ, không để mất ngọn rau, tấc đất.
Lao thân đạn lửa, mới biết ai dũng ai hèn,
Đối diện quân thù, mới rõ ai vinh ai nhục!
Dù máu đỏ loang lòng biển, quyết bảo toàn hạt cát quê hương,
Dù xương trắng chất đầu non, không để mất bờ cây tổ quốc.
HỠI ANH EM!
Vung tay lên, trăm triệu chung lòng!
Trước giặc thù, một còn một mất!
KHA TIỆM LY
ÐẶC SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨC ÐẶC SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ Ð2Ứ0C9
ĐÔI LỜI CẢM TẠ
Kính thưa quý bạn Đồng Môn và Thân Hữu độc giả,
Quý vị và các bạn vừa thưởng ngoạn xong quyển Đặc San “CHÀO MỪNG 50
NĂM HỘI NGỘ KHÓA 17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ĐỨC”, nơi đã chứa đựng
những tâm tình, những kỷ niệm của những chàng trai cách đây hằng nửa thế kỷ, đã
cùng nhau quy tụ lại dưới một mái quân trường, để rồi sau đó ra đi biền biệt khắp
bốn phương trời đáp đền ơn sông núi.
Quý vị và các bạn cũng đã cảm thương tâm sự của những “Nàng dâu 17 Thủ
Đức” đã gánh chịu biết bao gian truân thống khổ khi anh em chúng ta đã phải gãy
gánh nửa đường, cũng như đã thưởng thức những tài liệu, những đoản truyện súc
tích từ những cây viết bạn bè thân hữu bốn phương.
Chúng ta đã được một món quà đầy ý nghĩa để đánh dấu ngày Hội Ngộ hôm
nay, đồng thời cũng là một kỷ vật lưu niệm lại cho con cháu ở mai hậu.
Thay mặt Ban Tổ Chức “ Năm Mươi Năm Hội Ngộ Khóa 17 SQTB/TĐ”, chúng
tôi xin được chân thành cảm tạ:
-Tất cả quý Đồng Môn đã yểm trợ tài chánh để thực hiện quyển Đặc San nầy.
-Tất cả quý Đồng Môn, quý Phu Nhân ‘17’, quý bạn bè thân hữu đã đóng góp
bài vỡ, hình ảnh, tài liệu thật phong phú và hữu ích cho quyển Đặc San.
-Nhà in “Five Stars” tại Garden Grove đã giúp ấn loạt quyển Đặc San với giá
yểm trợ.
-Các bạn trẻ Nguyễn Việt Sơn, Lê thanh Liêm tại Nam FL, đã giúp thực hiện
các nhu cầu về Photoshop.
-Đặc biệt Chiến hữu Vũ Hồng, Chủ Nhiệm NS Diều Hâu Florida, đã giúp phần
trình bày, layout cho Đặc San được muôn phần mỹ thuật.
Xin tất cả quý vị hãy nhận nơi đây lời cảm tạ chân thành của anh em chúng tôi.
Thay mặt Ban Tổ Chức “Hội Ngộ 50 Năm Khóa 17 Thủ Đức”
Cựu SVSQ Nguyễn Thế Đỉnh.
2Ð10ẶC SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨC ÐẶC SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨC
MỤC LỤC
ThÜ NgÕ .................................................................. 5 HÒi Kš cûa M¶t Sï Quan Nghïa Quân -
Chu Quang Anh DÛng ................ 115
LÜ®c Sº K17 Sï Quan TrØ BÎ Thû ñÙc .................. 6
Bài Cho NgÜ©i Tình Væn Khoa -
LÎch Sº TrÜ©ng Sï Quan TrØ BÎ Tñ ...................... 17 ThÖ TrÀn QuÓc Sï ....................... 118
Thû ñÙc G†i Ta VŠ - ThÖ Uyên SÖn .................... 20 M¶t Cánh Hoa Dù Trong Vòng Gai Këm ñÕ -
MÛ ñÕ LŒ Nhân ........... 119
Ti‹u Sº Trung Tܧng TrÀn Ng†c Tám ................. 21
ThÜ Xuân Em Gái HÆu PhÜÖng-
Ti‹u Sº Thi‰u Tܧng Bùi H»u NhÖn ................... 22 ThÖ Luân Hoán ............. 121
VŠ NÖi Miên ViÍn - ThÖ NguyÍn Kim Long ....... 23 Lên Núi Tìm ChÒng-TrÀn ThÎ ñông PhÜÖng ..... 122
Ta VŠ - ThÖ Tô Thuÿ Yên .................................. 127
M¶t Th©i ñ‹ Nh§ - MX Lâm Thånh Tài ............. 24 Thæm ChÒng - NguyÍn Ng†c Båch Tuy‰t .......... 129
M¶t Cách Hoa Dù RÖi Røng - Quän Dù ............ 131
Chút Tình Cho Thû ñÙc - ThÖ Lê Thanh Tùng ... 34 Hành Trình và Suy TÜ - DÜÖng Minh ChÃn ....... 133
LÜu ñày MiŠn B¡c - Luca Luân ......................... 135
Cánh Dù Bay Xa - Nam Thäo .............................. 35 Mùa Xuân Dân T¶c Gi»a HÒn Ta -
Thû ñÙc M¶t Th©i Khó Quên-NguyÍn Quš ñåi .. 42 Hoàng Phong Linh - Võ ñåi Tôn ............. 137
KÈ Phän B¶i Huÿnh Chí ThiŒn -
T¥ng Anh NgÜ©i Hát Bài Bi‹n M¥n-
Pháo Thû TiŠn Giang......................... 138
ThÖ Kim Chi.....................45 Tóc ThŠ - L©i Nhåc Khê Kinh Kha .................... 141
B¢ng H»u và K› NiŒm Quân TrÜ©ng -
Ngô Nghïa: Anh Hùng Hay DÎ Nhân cûa K17 -
NguyÍn Xuân PhÀn ................. 144
Pháo Thû K17..... 46 Giã TØ ñà N¤ng - TrÀn Væn Hên ....................... 147
Nh»ng Tâm Tình Cûa C¿u SVSQ K17/Tñ -
Gªi Låi TrÀn Gian - ThÖ NguyÍn Thanh Khi‰t ..... 48
MX Lê TÃn Tài ......... 161
An L¶c Chi‰n TrÜ©ng ñi Không HËn - T‰t MÆu Thân ññ 3/33 BñQ - Thiên Lôi .......... 164
Bài Hành Cho TrÜ©ng Thi‰u Sinh Quân -
H° Xám Phåm Châu Tài ................ 49
Pine Bùi ................ 167
Gªi Em Cô Gái Bình Long-ThÖ Bao BÃt ñÒng ... 59 K› NiŒm 50 næm Ra TrÜ©ng Ngành Quân Cø -
Bên ñ©i Luôn Có MË -Tây ñô Lâm Tài Thånh ... 60 NguyÍn H»u Phái ......... 169
TrÆn Chi‰n Sau Cùng - MX ñoàn Væn TÎnh ...... 172
Løc Quan C¶ng Hoà Hành Khúc - ñÃm Låi ñi - ThÖ Minh Quang Lê Væn ThÄm ... 186
VŠ Nh»ng VÎ TÜ LŒnh - Pháo Thû TiŠn Giang ... 187
NS Væn Giang ......................... 62 NhÆn ñÎnh VŠ Quân L¿c VNCH -
T¿ ThuÆt cûa m¶t SVSQ/K17 - Bùi Tùng ............ 63 ñåi Tܧng Louis C. Wagner Jr. ........... 198
V® Lính - NguyÍn ThÎ Thêm .............................. 201
Sách LÜ®c LÃy Låi Bi‹n ñäo- Minh ñÙc ............. 66 Hoàng Sa N¶ Khí Phú - Kha TiŒm Ly ................ 204
ñÓi DiŒn Quân Thù Phú - Kha TiŒm Ly ............ 207
ñåo ñÙc HÒ Chí Minh - Nam QuÓc ..................... 68 ñôi L©i Cåm Tå .................................................. 211
Gi¥c HÒ ChÜa DiŒt Ch‡ Nao Là Nhà -
Thäo Ca NguyÍn Xuân PhÀn .................. 69
ThÖ Xܧng Hoå - ThÖ Lê Væn Ngô ...................... 71
H° Xám Phåm Châu Tài -Hoàng Khªi Phong ..... 72
Trò ChuyŒn V§i H° Xám Phåm Châu Tài -
Kš Giä TrÀn Ng†c ............ 79
Dòng Suy NiŒm - TrÀn Væn Hên .......................... 86
50 Næm m¶t GiÃc MÖ-NguyÍn Kim ViŒt ............. 93
K17 Thû ñÙc H¶i Ng¶ - ThÖ Phåm Trung Hân .. 105
Hát Khúc ‘Løc Quân ViŒt Nam’
Nh§ quân TrÜ©ng CÛ - ThÖ Thäo Ca ............. 106
Âm Ba Ti‰ng SÃm VÛ Ninh -
Nghïa Quân Kinh B¡c NguyÍn ñình Liêm .... 108
ChuyŒn Træm Næm M¶t LÀn Trª Låi -
Nghïa Quân ñåi ViŒt .................. 111
ÐẶC SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨC ÐẶC SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨ2C11
ÐẶC SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨC ÐẶC SAN K/17 SĨ QUAN TRỪ BỊ THỦ ÐỨC