The words you are searching are inside this book. To get more targeted content, please make full-text search by clicking here.

Flipbook Thi tập của Trần Gò Công Lão Mã Sơn

Discover the best professional documents and content resources in AnyFlip Document Base.
Search
Published by lanthicung, 2021-01-13 21:54:06

Flipbook Thi tập của Trần Gò Công Lão Mã Sơn

Flipbook Thi tập của Trần Gò Công Lão Mã Sơn

TẬP THơ

của

Trần Gò Công/ Lão Mã Sơn

Hội viên Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại
2021

Tôi

Tôi Trần Công, một lão lính già
Giữ nước nước mất, giữ nhà nhà tan

Nổi trôi đất khách lang thang
Nhớ về quê Mẹ lòng tan nát lòng.

Cuối đời xứ lạ tay không
Quê hương bỏ lại lưu vong xứ người

Nhục vinh trả lại cho đời
Làm thơ, uống rượu cho vơi nỗi buồn..

Trần Gò Công /Lão Mã Sơn

Ôn Quá Khứ

Sáng tác thơ nầy, Tôi tặng Tôi
Tuổi nay đã quá chín mươi rồi
Đất khách lưu vong Ôn Quá Khứ
Thấy số mình sanh bất phùng thời.
Đánh mất hoa niên thời trai trẻ
Độ tuổi thanh xuân hưởng thụ đời
Sớm quyết dấng thân vì yêu nước
Quê hương khói lửa khắp nơi nơi.
Từ giã song đường, con ứa lệ
Tiễn con, Cha Mẹ nói nghẹn lời
Từ đó, nổi trôi theo vận nước
Chống Tây, đánh Cộng mất nửa đời.
Thời thế đổi thay, ta mất nước
Giã từ vũ khí, bỏ cuộc chơi
Đất khách lưu vong, đời thay đổi
Thê nhi nặng gánh, toát mồ hôi.

Kiệt sức lao tâm vì cơm áo
Lắm cảnh đắng cay, cuộc đổi đời

Sáu con thành đạt, nên gia thất
Tuổi ngã về chiều mới nghĩ ngơi.
Nụ cười an hưởng vừa chớm nở
Đổ lệ bi thương khóc bạn đời
Nhiều đêm thơ thẩn buồn nhớ nước
Đối bóng trăng khuya, Tôi với Tôi.

Trần Gò Công/Lão M ã Sơn

Say Để Quên

Nam vô tửu như kỳ vô phong
Đấng mam nhi ai cũng thuộc lòng
Buồn mà khóc, thường tình nhi nữ
Người Trai buồn chẳng khóc bao giờ
Khóc làm chi , mang lấy tiếng hèn
Cứ mỗi Năm đến Tháng Tư Đen
Buồn nhớ đến thân trai chiến bại

Ta uống say, say để mà quên.

Hoa Đô, Mùa Tháng Tư Đen
Trần Công/Lão Mã Sơn

Tìm Về Quá Khứ
Hoàng hôn xuống cuối chân trời viễn xứ
Chợt nghe lòng buồn, mượn rượu giải khuây

Nhìn đáy cốc, ta tìm về quá khứ
Tìm bạn bè xưa, tìm lại cố nhân.

Tuổi đời ta sắp cuối nẻo đường trần
Xa cách cố hương, đất khách dung thân

Muốn thấy lại bạn bè , người năm cũ
Trước ngày ra đi từ giã cõi trần.

Hoa Đô 28-11-2020

Lão Mã Sơn

Vẫn Còn Vui

Chín bảy tuổi đời vẫn còn vui
Nâng cốc rượu vang, tôi mừng tôi

Tạ ơn Chúa, Phật cho tôi sống
Bằng hữu tôi đi nhiều lắm rồi.

Mặc kệ sự đời, không màng tới
Sống bên con ,cháu đủ vui thôi
Thế sự thăng trầm không cần biết
Còn bạn, rượu, thơ, cám ơn Đời.

Hoa Đô, 28-12-2020
Lão Mã Sơn

Tháng Tư Đen Nhớ Bạn Hiền
(Kính tặng hương linh anh Nguyễn Thôn Độ)

Hơn nửa đời đó đây trên đất nước
Đến Mỏ Cày, kết một bạn thâm giao

Anh là người tuổi trẻ mà tài cao
Hai (mươi) lăm tuổi làm quan Tri Huyện
Được bổ làm Quận Trưởng đất Sa Giang

It lâu sau được vinh thăng Đốc Phủ
Cuối cùng làm Thượng Nghị sĩ Miền Nam

Trong suốt thời gian ở địa vị “Quan”
Anh được tiếng thơm, thanh liêm, khả quý

Ba Mươi Tháng Tư, lâm vòng lao lý
Mãn tù về, lâm vào cảnh đáng thương

Thuốc lá trên lề đường kiếm sống
Bị bọn côn đồ cướp thuốc, tấn công
Lâm trọng bịnh, không có tiền chạy chữa
Anh qua đời trong hoàn cảnh bi thương
Tưởng nhớ Anh, Tôi thắp một nén hương
Có linh thiêng xin Anh về chứng giám

Trần Gò Công - Lão Mã Sơn

Nhạc Sĩ LÊ DINH tạ thế ngày 09 , tháng 11, năm 2020
Tại Canada Hưởng thọ 86 tuổi

THƯƠNG TIẾC NHẠC SĨ LÊ DINH

Bạn Lê Dinh, tôi đang nhớ bạn đây!
Cây đàn Lê Dinh đã bị đứt dây

Tiếng đàn Lê Dinh không còn nghe nữa
Hình bóng Lê Dinh khuất cuối chân mây
Nhưng tên Lê Dinh không bao giờ chết
Nhạc “Lê-Minh-Bằng”mãi mãi còn đây.

Bạn và Tôi cùng sinh quán Gò Công
Tôi là nhà Thơ, bạn là nhạc sĩ
Thơ với nhạc là tri âm tri kỷ

Bạn phổ thơ tôi, bài “Nhớ Gò Công”
Tôi sẽ giữ mãi để làm kỷ niệm.

Người bạn hiền tôi, nay đã quy Tiên

Nhớ Bạn Lê Dinh, nhớ tiếng tơ đồng
Thương tiếc Bạn, tôi thắp nén hương lòng.

Có linh thiêng, xin Bạn về chứng giám.

Hoa Đô, ngày 10-11-2020
Lão Mã Sơn/Trần Gò Công

















































Trăng Đất Khách

Bốn mươi năm lẻ đã trôi qua
Đất khách dung thân vẫn nhớ nhà
Ngày bỏ quê hương còn xanh tóc

Giờ đây nhìn lại tuổi đã già.
Vui là vui gượng trên đất tạm
Buồn nào bằng cảnh sống ly gia
Đêm nay buồn ngắm Trăng Đất Khách
Chạnh nhớ vầng trăng đất nước nhà.
Trăng ơi, cho nhắn về quê Mẹ

Nỗi niềm tâm sự kẻ ly gia
Biển dâu thay đổi, trăng tròn khuyết

Ai người thấu rõ nỗi lòng ta?
Nhìn trăng viễn xứ, lòng thương nhớ

Quê hương cách trở mấy sơn hà
Cùng một vầng trăng soi hai bóng
Người nơi đất khách, kẻ quê nhà.

Hoa Đô, Một đêm trăng.
Trần Gò Công/Lão Mã Sơn



NHỚ HÈ QUÊ NGOẠI

Trên gác trọ, những ngày Hè đất khách
Nhìn nắng Hè như lửa đổ ngoài xa
Bổng nhớ Hè năm xưa ở quê nhà
Hè quê tôi nóng hơn Hè xứ lạ.

Đàn công cấy trên đầu, che nón lá
Anh cầm cày cởi áo quấn quanh đầu
Bên kia đường trên thửa ruộng sâu
Bầy trâu ngâm mình trong bùn tránh nắng

Trên lưng đàn trâu, một bầy cò trắng
Chờ cho nước trong, kiếm cá đỡ lòng
Bà ngoại tôi, cụ già không chịu nóng
Phe phẩy liền tay chiếc quạt mo cau.

Hè quê tôi, sau bao năm xa cách
Mỗi lần nhớ lại, lòng thấy nao nao
Nay nhìn mùa Hè về trên đất khách.
Chợt nghe lòng thương nhớ Ngoại biết bao!

Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

MÙA HOA PHƯỢNG.
Mỗi độ Hè đến mùa Hoa Phượng
Lữ khách quê người nhớ cố hương
Nhớ thời còn cấp sách đến trường
Nhớ thầy, nhớ bạn ngày xưa ấy
Nhớ mùa Phượng trổ đỏ sân trường
Nhớ cô gái trẻ cùng chung xóm
Ngày ngày đi học bước chung đường.

Rời ghế nhà Trường, người mỗi ngã
Trôi nổi chợ đời khắp bốn phương
Gái bước theo chồng nên gia thất

Trai đi chống giặc giữ quê hương
Biết bao bạn cũ đền nợ nước

Những kẻ sống còn, tóc nhuộm sương.

Vận nước suy vong, tôi bỏ xứ
Lìa xa quê Mẹ sống tha phương
Nơi đất khách, đến Mùa Hoa Phượng
Chợt nghe lòng thương nhớ cố hương

Hoa Đô- Mùa Hoa Phượng
Trần Gò Công/Lão Mã Sơn.

MÙA PHƯỢNG NĂM XƯA
Mỗi độ Hè về hoa Phượng trổ
Nhạc ve sầu ra rã trên cây
Hai tháng Hè sắp sửa chia tay
Tuổi mười ba, tình đầu chớm nở.
Nhặt cánh Phượng ép vào tập vở
Kèm thơ xanh trao tặng người yêu
Gặp mặt nhau, hai người bỡ ngỡ
Buỗi chia tay buồn biết bao nhiêu.

Rảo mắt trông chẳng thấy ai nhìn
Nàng cám ơn, nhận bức thơ tình
Tặng lại chàng nụ cười e ấp
Má lúm đồng tiền, xinh thật xinh.

Ngày trưởng thành chàng đi giúp nước
Nàng phương xa cất bước theo chồng
Mối tình đầu đứt sợi tơ hồng
Con đò xưa xa rồi bến củ.

Ngoài biên cương núi rừng giá lạnh
Nơi tiền đồn phiên gác đêm mưa
Chàng cảm thấy cô đơn, hiu quạnh
Nhớ thương người Mùa Phương Năm Xưa

Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

MỐI TÌNH ĐẦU DANG DỞ
Mỗi độ Hè về, thấy hoa Phượng trổ.
Tôi nhớ đến Mối Tình Đầu Dang Dở
Thuở tuổi mười ba, cắp sách đến trường.
Trong cùng xóm có một cô gái trẻ
Tôi và nàng đi học bước chung đường
Nhưng cả hai xem nhau như xa lạ

Rụt rè, e thẹn, lứa tuổi mười ba.
Một buổi tan trường, trời mưa tầm tã
Nàng không mang dù, ước cả tóc tai
Tôi đánh bạo mời nàng cùng chia sẻ
Chung một dù tôi cầm sẵn trên tay.

Thoạt đầu nàng còn rụt rè e ngại
Nhưng đường còn dài, mưa hoài không tạnh

Cuối cùng nàng bẽn lẽn nhận lời mời.
Từ dạo đó, chúng tôi thành đôi bạn
Chia sẻ cho nhau những chuyện vui buồn
Từ tình bạn, hoa tình yêu chớm nở
Hai đứa chúng tôi một bước không rời.
Sau ba năm ,chúng tôi xong Tiểu học
Tôi rời quê , tiếp tục chuyện sử kinh
Nàng bị Me Cha bắt nàng thôi học

Để ở nhà học gia chánh, nữ công
Tôi và nàng xa nhau từ dạo đó

Chỉ được gặp nhau vào mùa hoa Phượng
Trong dịp nghỉ Hè, hai tháng bãi trường.

Nàng hẹn chờ tôi đến ngày thành đạt
Xin Mẹ, Cha cho hai đứa nên duyên.

Bổng đời nàng bị giông tố nổi lên.
Cha Mẹ gả nàng cho con người bạn.
Nàng xin Cha Mẹ chờ vài năm nữa
Nhưng Cha Mẹ nàng, tính tình rất khó

Cha Mẹ đặc đâu thì con ngồi đó.
Nàng phải đành bất hiếu với Mẹ Cha
Thu xếp hành trang, rời bỏ quê nhà
Lánh thế tục, nương thân vào cửa Phật.
Mượn kệ kinh để quên chuyện yêu đương.
Được tin nầy, tôi xúc động cảm thương
Tìm thăm người yêu xuất gia đầu Phật.
Nàng tiếp tôi trong y phục nâu sòng
Nàng trong sân chùa, tôi ngoài cửa cổng
Nàng xưng bần ni, gọi tôi bằng thí chủ
Nhưng mắt nàng hai giòng lệ tuôn rơi

Nhìn nàng gầy gò, tan nát lòng tôi.

Tôi xin nàng hãy quay về thế tục.
Nhưng nàng quyết tâm một mực chối từ
Nàng khuyên tôi nên hãy cố quên nhau

Tôi ra về, ôm theo một nỗi đau
Nàng lau mắt trở vào chùa quét lá.
Một thời gian sau nàng lâm trọng bịnh
Nàng gọi tên tôi trong lúc hôn mê
Rồi vĩnh viễn bước lên tàu thiên cổ.
Tiếng chuông chùa ngân xa ra tận phố

Đưa tiễn hồn nàng vào cõi hư vô
Mang theo mình Mối Tình Đầu Dang Dỡ.

Được hung tin, tôi tìm thăm phần mộ
Thắp một nén hương, khóc người bạc số.
Nơi đất khách, vào mùa hoa Phương trổ.

Tôi nhớ đến Mối Tình Đầu Dang Dở
Lòng bâng khuâng buồn, thương nhớ người xưa.

Hoa Đô, Mùa Hoa Phượng/ Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

MÙA HOA PHƯỢNG.
Mỗi độ Hè đến mùa Hoa Phượng
Lữ khách quê người nhớ cố hương
Nhớ thời còn cấp sách đến trường
Nhớ thầy, nhớ bạn ngày xưa ấy
Nhớ mùa Phượng trổ đỏ sân trường
Nhớ cô gái trẻ cùng chung xóm
Ngày ngày đi học bước chung đường.

Rời ghế nhà Trường, người mỗi ngã
Trôi nổi chợ đời khắp bốn phương
Gái bước theo chồng nên gia thất

Trai đi chống giặc giữ quê hương
Biết bao bạn cũ đền nợ nước

Những kẻ sống còn, tóc nhuộm sương.

Vận nước suy vong, tôi bỏ xứ
Lìa xa quê Mẹ sống tha phương
Nơi đất khách, đến Mùa Hoa Phượng
Chợt nghe lòng thương nhớ cố hương

Hoa Đô- Mùa Hoa Phượng
Trần Gò Công/Lão Mã Sơn.

CÁM ƠN ANH

Cám ơn Anh, người chiến binh bất hạnh
Cứu quê hương chống giặc, mộng không thành
Bom đạn địch biến anh thành tàn phế
Giải ngủ trở về, chịu cảnh lầm than.

Thương Phế binh, kiếp sống quá gian nan
Người cụt chân di chuyển trên đôi nạn
kẻ mắt mù quờ quạng chẳng thấy đường
Cha Mẹ nghèo, không có chổ tựa nương.
Thành gánh nặng cho gia đình, con, vợ
Dân miền Nam thiếu các Anh món nợ
Không biết lấy chi đền đáp cho xong
Để cả đôi bên cùng thoả tất lòng.
Hởi đồng hương khá giả của Cộng đồng
Có cuộc sống ấm no nơi hải ngoại
Dư để, dư ăn , chia cơm xẻ áo
Đền đáp phần nào nghĩa nặng, ơn sâu
Giúp Thương Phế Binh mưa nắng dãi dầu
Sống trên quê Mẹ, quảng đời còn lại.

Hoa Đô, 19 Tháng 6, Ngày Quân Lực

Trần Gò Công/ lão Mã Sơn

NGÀY QUÂN LỰC
(Viết cho người chiến binh VNCH)

Cứ mỗi năm vào Hè trên đất khách
Chiến sĩ năm xưa nghe nhạc quân hành
Những người lính già giữ nuớc không thành
Nhớ 19 Tháng Sáu là “Ngày Quân Lực”

Hải, Lục, Không quân, chỉnh tề quân phục
Kính cẩn nâng tay chào lá quốc kỳ
Sau mấy mươi năm, bỏ nước ra đi
Nay nhìn lại đã sương pha mái tóc.

Hồi tưởng lại thời xông pha ngang dọc
Đánh đuổi quân thù bảo quốc, an dân
Trên khắp chiến trường suối rộng rừng xanh
Bọn cộng phỉ phải kiên oai nể mặt.

Thời thế đổi thay, đồng minh trở mặt
Bọn cướp ngày xâm chiếm trọn Miền Nam
Quân Lực Cọng Hoà từ đó tan hàng
Giã từ vũ khí lưu vong hải ngoại.

Một Quân lực từng lừng danh vĩ đại
Nay nổi trôi khắp bốn phương trời
Sống âm thầm trong hoàng cảnh đổi đời
Nơi đất khách, ôm mối hờn vong quốc.

Hoa Đô, Ngày 19-6 Trần Gò Công/Lão Mã Sơn







NHỮNG KẺ ĐÁNG THƯƠNG

Mỗi độ Đông sang tiết Trời trở lạnh
Nhớ thương ngưòi bất hạnh ở quê nhà

Sau mấy mươi năm, nay Họ đã già
Thời trai trẻ, Họ đã từng giữ nước.

Từ Cà Mau cho đến miền sơn cước
Họ xông vào nơi lửa đạn, mưa bom
Đánh đuổi giặc cho người dân an lạc
Đời chiến binh, cuộc đời nhiều bi đát.

Biết bao người đi mà chẳng trở về
Hàng vạn người bị trỡ thành tàn phế
Giải ngủ v, Họ sống cảnh lầm thang
Cuộc chiến tàn, đời Họ càng khốn khổ.

Người chiến bại, sống cuộc đời dang dỡ
Đảng phi nhân ngược đải để trả thù
Có những mảnh đời rách nát, âm u
Lê lết thân tàn, đầu đường xó chợ

Kiếm sống qua ngày nhờ khách từ tâm.

Chúng ta, ai người dư để, dư ăn
Nhỏ chút tình thương, chia cơm xẻ áo

Giúp kẻ bạc phần, ta đã chịu ơn
Đễ họ thấy lòng vơi nỗi cô đơn
Vì họ biết chúng ta không quên họ.

LÃO MÃ SƠN

PHỤ NỮ MIỀN NAM THỜI KhÓI LỬ A Hoằng đôi vai gánh vát cuộc đổi đời
Cùng con trẻ đi vùng kinh tế mới
Phụ Nữ Miền Nam trong thời khói lửa
Đáng được vinh danh “Tiết Hạnh Khả Phong” Trồng sắn, trồng khoai, mẹ đào, con xới
Thiếu áo cơm, đời chẳng thấy tương lai.
Chăm sóc Mẹ già, con dại thay chồng
Để chinh phu yên lòng lo chống giặc. Phải cùng con vượt biên ra hải ngoại
Biết bao người nạn nhân quân cướp Thái
Đêm cô đơn, nhớ chồng rơi nước mắt
Nhìn đám con thơ, ruột thắc gan bào Chết trên biển Đông bỏ lại con thơ
Lo lắng cho chồng, khi nghe tiếng pháo Lạc lõng quê người, bọn trẻ bơ vơ .
Cầu xin Phật Trời che chở chinh phu.
Phụ Nữ Miền Nam Trong Thời Khói Lửa
Kẻ đón chồng về chân cụt, mắt mù Góp công lao với đất nước non sông
Người đổ lệ, nhận xác chồng tử trận
Dù không cầm súng chống giăc như chồng
Vợ tù cải tạo vô cùng lậng đậng Vợ chiến binh, tổ quốc vẫn tri ân.
Thăm nuôi chồng ngàn dậm xa xôi.
Trần Gò Công / Lão Mã Sơn

BUỒN TÀN THU

Định luật Hóa công đã an bài
Mỗi mùa chỉ có chín mươi ngày
Mùa Thu cũng không thành ngoại lệ
Sẽ mãn vào giữa tối đêm nay (20-12)

Thu từ giã, đi vào dĩ vãng
Nước mắt rơi thành giọt sương mai

Chân bước đi, mặt còn quay lại
Tan nát lòng trong buỗi chia tay.

Ánh trăng khuya soi trên phố vắng
Tiễn đưa THU mấy dâm đường dài
Bóng THU dần khuất vào dĩ vãng

Khách lữ hành nhớ lá Thu phai.
Hoa Đô, Đêm 20-12-2020
Lão Mã Sơn

MÙA THU CHẾT

Chiếc lá cuối cùng rơi trên thảm cỏ
Mùa THU ra đi rời bỏ trần gian

Nhân thế chôn THU xuống mồ dĩ vãng
Cây cỏ tiếc thương chít giải khăn tang.

Mùa THU Chết để lại nhiều thương nhớ
Thi nhân làm thơ kể nỗi nhớ thương

Tiếng chuông nhà thờ ngân vang tận phố
Tiễn đưa hồn THU lên cõi Thiên đường.

Đông đến thay THU, tiết trời khắc nghiệt
Vạn vật mất THU càng tiếc càng thương

THU đã ra đi, không còn trở lại.
Khách tha hương vẫn mãi mãi đợi chờ.

Hoa Đô, cuối THU 2020
Lão Mã Sơn


Click to View FlipBook Version