The words you are searching are inside this book. To get more targeted content, please make full-text search by clicking here.

Flipbook Thi tập của Trần Gò Công Lão Mã Sơn

Discover the best professional documents and content resources in AnyFlip Document Base.
Search
Published by lanthicung, 2021-01-13 21:54:06

Flipbook Thi tập của Trần Gò Công Lão Mã Sơn

Flipbook Thi tập của Trần Gò Công Lão Mã Sơn

Tâm Sự Với Thu

Bao năm trước tôi nôn nao chờ đợi
Mùa Thu về để tạo hứng làm thơ
Nay tôi đón Thu một cách hững hờ
Không phải vì tôi thay lòng đổi dạ.
Mà vì Thu sẽ vô tình khơi lại
Cho tôi nỗi buồn tử biệt sanh ly
Một đứa con tôi vừa mới ra đi
Về với cát bụi, vào mùa Thu trước (*)
Kể từ đây cho đến mãi ngàn sau.
Mùa Thu về sẽ khơi lại nỗi đau.
(*)2019 Con trai đã ra đi
Hoa Đô, Thu 2020
Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

Mùa Thu Và Lữ Khách

Sương lam mờ mịt cuối chân mây
Một mùa Thu nữa sắp về đây

Gieo nỗi nhớ lòng người chiến bại
Nhớ mùa Thu quê ngoại ngày nào.

Nhìn lá vàng bay theo gió cuốn
Khách lữ hành lòng thắm thía buồn
Gẫm phận mình khác chi chiếc lá
Sống lang thang xa cách quê hương.

Tháng năm dài mỏi mòn mơ ước
Một ngày nào dứt kiếp tha phương

Đêm trăn trở băn khoăn tự hỏi
Mùa Thu nào về lại cố hương?

Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

MÙA THU CHẾT

Chiếc lá cuối cùng rơi trên thảm cỏ
Mùa THU ra đi rời bỏ trần gian
Nhân thế chôn THU xuống mồ Dĩ Vãng
Cây cỏ tiếc thương chít giải khăn tang.
Mùa thu chết để lại nhiều thương nhớ
Thi nhân làm thơ kể nỗi nhớ thương
Tiếng chuông nhà thờ ngân vang tận phố
Tiễn đưa hồn THU lên cõi Thiên đường.

Đông đến thay THU, tiết trời khắc nghiệt
Vạn vật mất THU càng tiếc càng thương
THU đã ra đi, không còn trở lại.
Khách tha hương vẫn mãi mãi đợi chờ.

Hoa Đô, cuối THU 2020

Lão Mã Sơn

THU NHỚ

Hè vừa tắt nắng, Thu đến đây rồi
Tựa bên song cửa, nhìn lá Thu rơi
Chợt nghe lòng mình nhớ người năm cũ
Hai ta mất nhau mấy chục Thu rồi

Quê Mẹ Thu về, Em có nhớ tôi?

Anh đang ở phương nào, Anh yêu ơi?
Nhìn chiếc lá vàng bay theo gió cuống
Em thương Anh lạc lõng giữa chợ đời.

Mỗi độ mùa Thu về trên quê Mẹ
Em nhớ Anh nhiều, nhiếu lắm Anh ơi!

Mỗi độ THU sang, quê nhà, đất khách
Có hai bạn lòng gởi NHỚ cho nhau.

Hoa Đô, 01-10-2020

Thu Nhớ Người Đã Khuất

Đang ở nơi nào Em có hay?
Một mùa Thu nữa đã về đây
Thu trước Em còn xem lá đổ
Em đi chẳng đợi đến Thu nầy.
Chiều Thu chạnh nhớ người đã khuất
Buồn dâng lên mắt, mắt cay cay
Nhìn chiếc lá vàng bay theo gió
Nhớ người khuất bóng cuối chân mây.
Nhiều đêm nghe tiếng mưa trên lá
Ngỡ bước chân Em trở về đây
Tĩnh giấc, Anh nhìn qua song cửa
Ngoài kia chỉ có gió lay cây.
Hơn nửa đường đời ta chung bước
Nay Anh cô độc tháng, Năm dài
Quãng đường cò lại, Anh một bóng
Vui buồn san sẽ biết cùng ai.
Thu nầy Anh nhớ Em Thu trước
Thắp nén hương trầm khói quyện bay
Anh gởi nhớ thương vào hương khói
Đang ở nơi nào Em có hay?
Lão Mã Sơn

MÙA THU VÀ LỮ KHÁCH

Sương lam mờ mịt cuối chân mây
Một mùa Thu nữa sắp về đây

Gieo nỗi nhớ lòng người chiến bại
Nhớ mùa Thu quê ngoại ngày nào.

Nhìn lá vàng bay theo gió cuốn
Khách lữ hành lòng thắm thía buồn
Gẫm phận mình khác chi chiếc lá
Sống lang thang xa cách quê hương.

Tháng năm dài mỏi mòn mơ ước
Một ngày nào dứt kiếp tha phương

Đêm trăn trở băn khoăn tự hỏi
Mùa Thu nào (ta) về lại cố hương?

Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

THU 2020

Nắng Hạ tàn, hoa Cúc vàng chớm nở
Mùa THU sang, mùa của nhà thơ

THU tạo hứng cho thi nhân sáng tác
THU cũng là mùa tuổi trẻ mộng mơ.

Với lữ khách, THU là mùa buồn, nhớ
Nhớ nước, nhớ nhà,buồn cảnh tha phương

Mỗi độ đón THU sang trên đất khách
Nghe lòng nhớ về THU của cố hương.

Hoa Đô, Thu 2020
CT/Lão Mã Sơn

ĐÂU PHẢI TẠI THU
Thu nào cũng giống Thu nào thôi
Nào có Thu buồn, với Thu Vui
Buồn vui tùy thuộc vào hoàn cảnh
Của khách đón Thu bước vào đời.

Hoa Đô, 19-9- 2020
Trần Công/Lão Mã Sơn

ĐÊM CHÚA GIÁNG SINH

Tôi là người ngoại đạo, nhưng khi tôi
Nhìn cây Thánh giá trên nóc Thánh đường

Nghe từ nhà thờ giục giã tiếng chuông
Tôi tin rằng trên trời cao có Chúa.

Tôi ước mong sao trên cao Chúa thấy
Dưới trần gian nhơn loại gặp nguy nàn

Bịnh dịch Corona đang thế lan tràn
Chưa tìm được thuốc tim ngừa ngăn chận.

Tôi quỳ gối, chắp hai tay cầu nguyện
Chúa ra tay dùng thần lực, thiên oai

Tiêu diệt tân gốc vi trùng Covid
Để cứu nguy cho nhơn loại, chúng sanh.

A men!

Hoa Đô, Mùa Giáng sinh 2020
Lão Mã Sơn

CHUYỆN HAI CON SÓC ĐÓI

Thu vừa sang , gió lạnh lướt ngoài song
Tựa cửa nhìn lá úa rớt trên sân

Tôi chợt thấy cặp sóc màu nâu sậm
Hai sóc đáng thương chắc là đói lắm
Con bới, con đào để tìm thực phẩm
Bỗng một con hai tay cầm tai nấm
Xé làm đôi chia xẻ với bạn lòng.

Thấy cảnh đôi Sóc, lòng tôi xúc động
Vội mang giày, mặc áo ấm ra sân

Mang mấy mẩu bánh giúp cho đôi sóc
Tôi ném bánh trên sân, gần cặp sóc

Nấp sau thân cây, không làm chúng sợ
Thấy bánh, hai sóc vô cùng mừng rỡ.
Đứng trên hai chân, quan sát chung quanh

Không thấy người, hai sóc an tâm
Cùng chạy đến tha bánh về tổ ấm.

Ngày hôm ấy, tôi nghe lòng vui lắm
Vì mình đã làm cho kẻ khác vui.
Trần Gò Công/Lão Mã Sơn.

TB.-Hiện nay những món ăn thừa, mà tôi nghĩ rằng con sóc thích, thay vì bỏ vào thùng
rác, tôi cất vào tủ lạnh. Mỗi sáng nhơn khi đi bộ để vận động, tôi phân phát cho đám sóc.
Đôi khi cỏ ướt làm cho tôi suýt té, mà tôi vẫn thấy vui, vì tôi nghĩ đến sư vui mừng của
đám sóc khi gặp mồi.

Buồn Tàn Xuân

Hè đã về đây, Xuân tàn rồi!
Vạn vật yêu Xuân dạ bồi hồi
Bãi cỏ xanh ngã màu vàng úa
Hoa Anh Đào rơi rụng tả tơi
Gió cuốn cánh hoa trên phố vắng
Đưa tiễn Xuân đi một quãng đường
Đôi ngã chia tay sầu ly biệt
Hoa ở Xuân đi cảnh đoạn trường
Bóng Xuân dần khuất vào dĩ vãng
Để buồn để nhớ khách tha hương.

Hoa Đô, Cuối Xuân 2020
Trần Gò Công/Lão Mã Sơn









Mùa Thu Chết

Chiếc lá cuối cùng rơi trên thảm cỏ
Mùa Thu ra đi vĩnh biệt trần giang
Nhân thế chôn Thu xuống mồ dĩ vãng
Cây cỏ tiếc thương chích dãi khăn tang.
Mùa Thu Chết để lại nhiều thương nhớ
Thi nhân làm thơ kễ nỗi nhớ thương
Tiếng chuông nhà thờ ngân vang tận phố
Tiễn đưa hồn Thu lên cõi Thiên đường.
Đông đến thay Thu, tiếc trời nghiệt ngã
Vạn vật mất Thu càng tiếc càng thương
Thu đã ra đi, không còn trở lại
Khách tha hương vẫn mãi mãi đợi chờ.
Hoa Đô, cuối Thu 2020.
Lão Mã Sơn

Chớm Thu

Nắng Hạ chưa tàn đã Chớm Thu
Ve sầu về lại dưới hang sâu

Hè chầm chậm bước vào dĩ vãng
Hoa Cúc vàng chờ đón Thu sang.

Nhìn lá vàng bay theo gió cuốn
Khách tha hương chạnh thấy nỗi buồn

Gẫm phận mình khác chi chiếc lá
Sống lang thang, xa cách quê hương.

Tháng năm dài đợi chờ mòn mỏi
Một ngày nào dứt kiếp tha phương
Đêm không ngủ, băn khoăn tự hỏi:
"Mùa Thu nào (sẽ) thấy lại cố hương?"

Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

CHỚM THU 2020

Lá đổi màu,vạt nắng Hè bớt nóng
Báo tin mùa Thu sắp đến nay mai
Nhớ đứa con mất mùa Thu năm trước (2019)
Nghe lòng buồn, tôi buông tiếng thở dài.

Nỗi tiếc thương con vừa mới nguôi ngoai
Mùa Thu nầy sẽ vô tình khơi lại

Thảm cảnh tre già mà khóc măng non.

Lấy chiếc cell phone bấm số gọi con
Nghe lại tiếng con nói trong máy nhắn
Nước mắt tuôn rơi giọt dài, giọt ngắn

Tiếng nói còn đây, con đã mất rồi.

Nỗi buồn nào bằng sanh ly, tử biệt
Cầu đoạn trường ai có qua mới biết
Nỗi đau nào bằng phụ tử chia phôi !

Hoa Đô, chớm Thu 2020
Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

CÂY PHƯỢNG VỸ TÔI THƯƠNG

Đêm hăm tám Tháng Tư tôi cắm trại
Sáng sớm hôm sau đứng tựa cửa song
Nhìn cảnh mưa rơi lác đác ngoài sân
Giọt mưa rơi từ cành cây hoa Phượng
Như lệ khóc người sắp mất quê hương.
Cành lá Phượnglao xaotheo cơn gió

Như vẫy vẫytay tiễn bạn lên đường
Chiều cùng ngày, tôi rời bỏ quê hương
Từ đó, tôi và Phượng phương trời xa cách.
Bốn mươi năm nương thân đất khách
Tháng Tư về, nhớ cây Phượng năm xưa
Tiễn đưa tôi một buổi sáng trời mưa.
Mong ngày nào quê hương không công phỉ
Tôi sẽ thăm cây Phượng Vỹ tôi thương .

Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

CHÚ SAM BẬT KHÓC

Nước loạn, khổ tâm, chú Sam bật khóc !
Hoa Kỳ hết thời, đến hồi xuống dốc
Dân tộc chia rẽ đảng phái, màu da
Cảnh sát Chauvin là người Mỹ trắng
Chẹn cổ chết tên tội phạm Mỹ đen
Bà Pelosi, cùng Joe Biden
Quỳ gối vinh danh tên Floyd bất hảo.

Hành động gây nên một cơn giông bão
Người Mỹ da màu ào ào nổi dậy

Thành lập phong trào “Black Lives Matter”
Tượng Washington, Columbus, không chừa

Tròng giây vào cổ, kéo nhào xuống đất.
Đập phá cửa hàng, xông vào cướp bóc
Bắn chết Cảnh sát bảo vệ người dân.

Giẫm đạp, xé toan, đốt cờ Tổ quốc.
Nước loạn, khổ tâm, Chú Sam bật khóc!

Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

CÂY PHƯỢNG VỸ TÔI THƯƠNG

Đêm hăm tám Tháng Tư tôi cắm trại
Sáng sớm hôm sau đứng tựa cửa song
Nhìn cảnh mưa rơi lác đác ngoài sân
Giọt mưa rơi từ cành cây hoa Phượng
Như lệ khóc người sắp mất quê hương.
Cành lá Phượng lao xao theo cơn gió

Như vẫy vẫy tay tiễn bạn lên đường
Chiều cùng ngày, tôi rời bỏ quê hương
Từ đó, tôi và Phượng phương trời xa cách.
Bốn mươi năm nương thân đất khách
Tháng Tư về , nhớ Cây Phượng năm xưa

Tiễn đưa tôi một buổi sáng trời mưa.
Mong ngày nào quê hương không công phỉ
Tôi sẽ thăm Cây Phượng Vỹ Tôi Thương .

Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

Mưa Đêm Xứ Lạ

Hoa Đô mưa tầm tã
Một góc trời trắng xóa
Sấm sét nổ xa xa
Vạn vật bóng nhạt nhòa.

Đêm về khuya vắng lặng
không một bóng người qua
Đứng tựa bên song cửa
Đếm từng giọt mưa sa.

Mưa rơi trên phố vắng
Mưa rớt trên mái nhà
Trông mưa đêm xứ lạ
Nhớ mưa ở quê nhà.

Lòng lữ khách xót xa
Bâng khuâng buồn nhớ nước
Nhìn mưa đêm xứ lạ
Ray rứt nỗi nhớ nhà.

Hoa Đô, Một đêm mưa.
Gò Công/Lão Mã Sơn

BỮA CƠM NHỚ ĐỜI
Một chiều nhìn mưa rơi ngoài song cửa

Nhớ lại đời tôi hồi thuở xa xưa:
Thời chống thực dân, tôi hăng say lắm
Là công chức, cuộc đời đang yên ấm
Hưởng ứng phong trào kháng chiến đuổi Tây
Bỏ sở đang làm, ra bưng chống Pháp

Bị công an Tây bắt tại Mỹ Tho.
Ba tháng giam, không có một bữa no
Ngày được thả, không một xu dính túi
Một người bạn cùng mãn tù hôm đó
Nhà anh ở gần Thành phố Mỹ Tho

Anh mời tôi đến nhà anh nghỉđỡ.
Thân mẫu anh đón tiếp tôi niềm nở

Bà cho tôi ăn một bữa cơm chiều
Dưa cải chua, và cá bống kho tiêu
Tôi thưởng thức như cao lương, mỹ vị.
Lúc hưng thời, bò, heo chẳng là chi
Khi thất vận, cá bống kho , dưa cải
Trên bảy mươi năm tôi còn nhớ mãi
Bữa Cơm NHớ Đời, trong lúc sa cơ.

Trần Gò Công/Lão Mã Sơn.

NHỚ BẠN NGÀY XƯA

Một chiều Hoa Đô mưa rơi lác đác
Gác trọ quê người , bên cốc rượu vang

Nhìn đái cốc tôi tìm về dĩ vãng
Nhớ chuyện ngày xưa thời ở quê nhà.

Trong mấy mươi Năm phục vụ quốc gia
Tôi luân lạc khắp nẽo đường đất nước :

Từ Hậu giang lên đến miền Sơn cước
Đà Lạt, Bình Dương, Bà Rịa, VũngTàu.
Gia Định, Sài Gòn, Komtum, Quảng Ngãi.

Ngày rời Quảng Ngãi về lại Sài Thành
Hai bạn tiễn tôi vô cùng cảm động
Đứng trên tàu, tôi ngậm ngùi từ giã
Dưới sân Ga, bạn bịn rịn tiễn đưa.

Hai cuộc tiễn đưa tôi còn nhớ mãi :
1 – Ngày tôi từ Bà Rịa đổi đi Quảng Ngãi
Một phái đoàn công chức và thương gia

Đưa tôi tới ranh Bà Rịa-Biên Hòa
Cùng chia tay nhau, ngậm ngùi tạm biệt.

2 -Quảng Ngãi nghèo, đất cày lên sỏi đá
Phong cảnh hữu tình, núi Bút, sông Trà.

Nơi tình người rất thấm thiết đậm đà
Tôi kết giao hai bạn hiền tri kỷ :

Giáo sư Hà Như Hy, người chung thủy
Trịnh Tiếu, một sĩ quan trẻ hiền lành.

Sau ngày quê hương tàn cơn khói lửa
Bạn ngày xưa, nay không còn ai nữa
Nơi xứ người những buỗi chiều mưa
Tôi chợt nghe lòng Nhớ Bạn Ngày Xưa.

Hoa Đô, một chiều mưa
Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

TỔ QUỐC SUY VONG

Cảm thương dân Việt của ngày nay
Sống trong địa ngục nước Việt nầy
Có miệng như câm, không dám nói

Việt cộng ác ôn gấp bội Tây.
Tham quan cướp đất, dân khiếu kiện

Công an, du đảng tỏa vòng vây
Những ai yêu nước mà trông thấy
Tổ Quốc Suy Vong cũng châu mày.

Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

Tạ Ơn

Tạ ơn Mẹ Cha, sanh dưỡng công lao
Tạ ơn Thầy, công mở mang trí tuệ.
Tạ ơn quê hương tất đất, công rau.
Tạ ơn nhà nông tạo ra cơm gạo
Tạ ơn ân nhân làm ra quần áo
Tạ ơn Đời giúp tôi sống yên thân
Tạ ơn những ai sẽ lo tang lễ
Ngày tôi ra đi bỏ cõi dương trần
Hoa Đô, 25-11-2020.
Lão Mã Sơn





Nỗi Buồn Cô Đơn

Ai có ở một mình trên gác trọ
Ngày ngày giam mình trong gian phòng nhỏ
Như người lạc vào cùng cốc, thâm sơn
Mới cảm thông tâm trạng kẻ cô đơn.

Sáng nhìn bình minh bên ngoài song cửa
Chiều ngắm hoàng hôn xuống cuối chân mây
Muốn chuyện trò, biết nói với ai đây?
Đêm lên đèn, thấy bóng mình trên vách.

Thế giới bên ngoài với mình xa cách
Lòng cứ ước mơ có khách đến thăm
Nhưng ngày qua ngày, suốt tháng, quanh năm
Chỉ môt mình trong gian phòng cô quạnh.

Giữa ngày Hè cảm nghe hồn giá lạnh
Đêm từng đêm, gối chiếc với chăn đơn
Đêm trăn trở thấy buồn cho hoàn cảnh
Nghe nỗi Cô Đơn nhẹ rót vào hồn.

Lão Mã Sơn

Mối Tình Đầu Dang Dỡ

Mỗi độ Hè về, thấy hoa Phượng trổ.
Tôi nhớ đến Mối Tình Đầu Dang Dở
Thuở tuổi mười ba, cấp sách đến trường.

Trong cùng xóm có một cô gái trẻ
Tôi và nàng đi học bước chung đường

Nhưng cả hai xem nhau như xa lạ
Rụt rè, e thẹn, lứa tuổi mười ba.

Một buổi tan trường, trời mưa tầm tã
Nàng không mang dù, ước cả tóc tai

Tôi đánh bạo mời nàng cùng chia sẻ
Chung một dù tôi cầm sẳn trên tay.
Thoạt đầu nàng còn rụt rè e ngại
Nhưng đường còn dài, mưa hoài không tạnh

Cuối cùng nàng bẽn lẽn nhận lời mời.
Từ dạo đó, chúng tôi thành đôi bạn

Chia sẻ cho nhau những chuyện vui buồn
Từ tình bạn, hoa tình yêu chớm nở

Hai đứa chúng tôi một bước không rời.
Sau ba năm, chúng tôi xong Tiểu học
Tôi rời quê , tiếp tục chuyện sử kinh

Nàng bị Me Cha bắt nàng thôi học

Để ở nhà học gia chánh, nữ công
Tôi và nàng xa nhau từ dạo đó.
Chỉ được gặp nhau vào mùa hoa Phượng
Trong dịp nghỉ Hè, hai tháng bãi trường.

Nàng hẹn chờ tôi đến ngày thành đạt
Xin Mẹ, Cha cho hai đứa nên duyên.

Bỗng đời nàng bị giông tố nổi lên.
Cha Mẹ gả nàng cho con người bạn.

Nàng xin Cha Mẹ chờ vài năm nữa
Nhưng Cha Mẹ nàng, tính tình rất khó

Cha Mẹ đặt đâu thì con ngồi đó.
Nàng phải đành bất hiếu với Mẹ Cha

Thu xếp hành trang, rời bỏ quê nhà
Lánh thế tục, nương thân vào cửa Phật.
Mượn kệ kinh để quên chuyện yêu đương.
Được tin nầy, tôi xúc động cảm thương

Tìm thăm người yêu xuất gia đầu Phật.
Nàng tiếp tôi trong y phục nâu sòng

Nàng trong sân chùa, tôi ngoài cửa cổng
Nàng xưng bần ni, gọi tôi bằng thí chủ

Nhưng mắt nàng hai giòng lệ tuôn rơi
Nhìn nàng gầy gò, tan nát lòng tôi.
Tôi xin nàng hãy quay về thế tục.

Nhưng nàng quyết tâm một mực chối từ

Nàng khuyên tôi hãy cố gắng quên nhau
Tôi ra về, ôm theo một nỗi đau

Nàng lau mắt trở vào chùa quét lá.
Một thời gian sau nàng lâm trọng bịnh

Nàng gọi tên tôi trong lúc hôn mê
Rồi vĩnh viễn bước lên tàu thiên cổ.
Tiếng chuông chùa ngân xa ra tận phố

Đưa tiễn hồn nàng vào cõi hư vô

Mang theo mình Mối Tình Đầu Dang Dở.
Được hung tin, tôi tìm thăm phần mộ

Thắp một nén hương, khóc người bạc số.
Nơi đất khách, vào mùa hoa Phương trổ.

Tôi nhớ đến Mối Tình Đầu Dang Dở
Lòng bâng khuâng buồn, thương nhớ người xưa.

Hoa Đô, Mùa Hoa Phượng .
Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

Thu Nhớ

Hè vừa tắt nắng, Thu đến đây rồi
Tựa bên song cửa, nhìn lá Thu rơi
Chợt nghe lòng mình nhớ người năm cũ
Hai ta mất nhau mấy chục Thu rồi

Quê Mẹ Thu về, Em có nhớ tôi?
Anh đang ở phương nào, Anh yêu ơi?
Nhìn chiếc lá vàng bay theo gió cuốn
Em thương Anh lạc lõng giữa chợ đời.

Mỗi độ mùa Thu về trên quê Mẹ
Em nhớ Anh nhiều, nhiều lắm Anh ơi!
Mỗi độ Thu sang, quê nhà, đất khách

Có hai bạn lòng gởi Nhớ cho nhau.
Hoa Đô, 01-10-2020.
Lão Mã Sơn



NGÀY QUỐC HẬN

Ba Mươi tháng Tư, đại tang Tổ quốc
Tang tóc quê hương, tang tóc muôn dân

Cộng sản Đệ Tam Quốc Tế vô thần
Nga, Tàu, và lủ ác ôn Việt cộng

Phát động chiến tranh tàn phá quê hương.
Người dân Miền Nam khốn khổ khôn lường

Hàng triệu triệu người vượt biên bỏ nước
Chết trong rừng sâu, chết trôi ngoài biển
Chết trong trại tù rừng núi cao nguyên

Mối hận nầy muôn kiếp không quên.

Ba mươi, Tháng Tư là ngày Quốc hận
Không bao giờ nguôi trong trí người dân.

Hởi đồng bào hãy vùng lên diệt Cộng
Cứu quê hương, Tổ quôc sẽ tri ơn.

Hoa Đô, 30-4-2020

Trần Gò Công/Lão Mã Sơn



Thu Tha Hương
Lại một mùa Thu đến đây rồi
Sương Thu hiu hắt lá vàng rơi
Gió Thu lành lạnh lay cành lá
Một mảnh trăng Thu tận cuối trời.

Thu đến, Thu đi, Thu lại đến
Quê hương bỏ lại mấy Thu rồi
Mong một mùa Thu về quê cũ
Giấc mộng hồi hương mãi xa xôi.

Chiều Thu chạnh nhớ về quê Mẹ
Thẫn thờ nhìn chiếc lá Thu rơi
Thương chiếc lá vàng bay theo gió
Tha hương buồn lắm lá vàng ơi

Hoa đô, một chiều Thu
Trần Gò Công/Lão Mã Sơn.

GỞI NGƯỜI TÌNH CŨ

Lá thắm đề thơ gởi người tình cũ
Thả bức thơ xuống Thái Bình Dương
Cho thủy triều đưa vào bờ quê Mẹ
Để tôi thăm người tình cũ tôi thương.

Ngày chia tay hai ta còn xanh tóc
Nay hai mái đầu đã trắng như hoa
Kẻ ra đi thương nhớ người ở lại
Người bạn tình xưa có nhớ kẻ đi xa?

29-12-2020

Lão Mã Sơn

THƠ GỞI BẠN
Mùa lễ TẠ ƠN, viết thơ gởi Bạn
Xin nhận nơi tôi hai tiếng TẠ ƠN.
Dù không gặp mặt, hàn huyên trên mạng
Cũng đã giúp tôi đỡ thấy cô đơn.

Cuộc đổi đời làm đời tôi thay đổi
Cửa rông nhà cao bỏ lại bên nhà
Lìa xa quê hương, lưu vong xứ lạ
Sống một mình trên gác trọ Nhà Già

Nhờ máy vi tính trung gian tìm bạn
Tôi đươc quen nhiều thân hữu Văn- Thơ
Tây Âu, Úc Châu, và Gia Nã Đại .
Tôi vui mừng đã đạt được ước mơ.

Tôi vừa mới được vào nhà Văn Bút
Có thêm trên sáu chục bạn Văn- Thơ

Một lần nữa xin TẠ ƠN quý bạn
Đã giúp đời tôi đỡ thấy bơ vơ.

Trước khi gác bút, Tôi xin chúc bạn:
“Một Lễ TẠ ƠN hạnh phúc, bình an.”

Trần Gò Công/ Lão Mã Sơn
Hoa Đô, Mùa Lễ Tạ Ơn 2020

Anh Sáu khổ

Sáng nay đi chợ ghé tiệm Tàu
Gặp anh Sáu Khổ, từng quen nhau

Trông anh xơ xác như mền rách
Đầu tóc chơm bơm, mặt đầy râu
Bước đi thất thểu như xác chết
Ai nhìn anh ấy, cũng phát rầu.
Tay bắt, mặt mừng, tôi vào chuyện

Hỏi thăm gia đạo ảnh đôi câu
Ảnh than :” Đời Tớ bi quan lắm

Nợ nần, thất nghiệp đã từ lâu
Bầy con chục đứa đang nheo nhóc
Nuôi ăn, nuôi mặc chúng, tiền đâu?

Bà xã ghen tương, đòi ly dị
Bà bé (vợ hai) ốm đau, sắp đập bầu!

Đời Tớ đang đi vào ngõ hẹp
Không biết rồi đây sẽ về đâu?
Vì mang tên “KHỔ”, nên Tớ khổ
Mới biết cái tên rất nhiệm mầu.
Nếu được Bố đặt tên là “SƯỚNG”
Thì Tớ đâu khổ quá như vầy”

Hoa Đô, 20-11-2020.
Lão Mã Sơn

CHIÊU QUÂN CỐNG HỒ

Xa xăm bên sông là quê hương
Chân mây sương pha là yêu đương
Hy sinh đời thiếp cho đất nước
Mỗi bước chân đi, mấy đoạn trường.

Sông ơi đưa ta hòa Phiên Vương
Mi đưa ta sang bờ đau thương
Ra đi lòng thiếp tan nát lòng
Vĩnh biệt quê hương lệ lưng tròng
Tạo hóa xuôi chi cuộc biển dâu
Một bước xa quê vạn nỗi đau
Từ giã song đường con rơi lệ
Tiễn con, Cha Mẹ rớt giọt sầu
Ba lạy nầy kính dâng Phụ Mẩu
Con đáp đền nghĩa nặng, ơn sâu
Bái biệt Quân Vương, Chàng ở lại.
Sang Hồ phận Thiếp biết về đâu?

Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

HỚN VƯƠNG TIỄN CHIÊU QUÂN

Chiêu Quân ơi hỡi ,Chiêu Quân ơi !
Giờ vĩnh biệt nhau đã điểm rồi

Khanh và Trẫm, kẻ Hồi người Hớn
Ngừi nơi góc biển, kẻ chân trời
Đem thân nhi nữ Khanh cứu nước
Ơn Khanh nước Hớn nhớ muôn đời
Trẫm hân mình bất tài kém đức
Khiến hai ta chịu cảnh chia phôi.

Một Quân Vương chưa từng biết khóc
Nhìn Khanh đi, lệ Trẫm đầy vơi

Ái Khanh có thấu chăng lòng Trẫm
Mất Khanh, Trẫm mất cả cuộc đời

Trống thúc hối, thuyền rồng chờ đợi
Thôi, Khanh đi, đừng quay nhìn lại
Mong Khanh sớm quên hình bóng Trẫm
Sang Hồ, Khanh bảo trọng lấy thân.

Trần Gò Công/Lão Mã Sơn.

Kính mời quý vị thưởng thức Thơ Lịch Sử
Thứ phi Phi Yến và Hoàng Tử Cải
của
thi sĩ Lão Mã Sơn

THỨ PHI PHI YẾN VÀ HOÀNG TỬ CẢI
(1)

Trông Rau Răm nhớ chuyện xưa tích cũ
Hồi đời nhà Nguyễn nước Việt Nam ta

Câu chuyện xảy ra mấy trăm năm trước:
“ Một cô gái nghèo ở Quận Hội An

Lái đò ngang sớm hôm đưa rước khách
Nàng tuy nghèo nhưng mặn mà nhan sắc
Không kém chi những gái ở Thị Thành
Một Ngày tốt trời ,ông Hoàng Nguyễn Ánh

Quá bộ vân du, thăm viếng Hội An.
Nhờ cô lái đò tên Lê Thi Răm

Hướng dẫn Ngài đi thăm đây, thăm đó
Nguyễn Ánh phải lòng cô gái lái đò.

Truyền lịnh tuyển cô Răm vào cung viện
Ban nàng tước hiệu “Thứ Phi Phi-Yến”.
Hai năm sau nàng sanh được một trai
Nguyễn Phúc Hội An, tự Hoàng Tử Cải.

THỨ PHI PHI -YẾN VÀ HOÀNG TỬ CẢI

(2)
Triều Nguyễn lâm cảnh khói lửa chiến tranh

Bị quân Tây Sơn chiếm Phú Xuân thành
Nguyễn Ánh chạy vào Côn Nôn lánh nạn.

Phi Yến mang con nối gót theo chồng.
Nguyễn Ánh nhờ Giám Mục Bá Đa Lộc
Mang Hoàng Tử Cải theo làm con tin
Xin Pháp đem binh giúp Ngài chống giặc.

Thứ Phi Phi Yến lòng ngay, dạ thẳng
Không tán thành cỏng rắn cắn gà nhà
Nguyễn Ánh sinh nghi Thứ Phi phản bội
Thông đồng với địch, bọn giặc Tây Sơn

Kết án tử hình, dứt tình phu phụ.
Cảm thương Phi Yến, quần Thần rổi tấu.

Xin cửu trùng tha tội cho Thứ Phi
Chúa Nguyễn Anh nhậm lời cho giảm án
Truyền giam vào hang lạnh núi Côn sơn.

TB -Nguyễn Ánh cho Hoàng Tử Cảnh theo
Giám mục Bá Đa Lộc qua Pháp cầu viện.

THỨ PHI PHI-YẾN VÀ HOÀNG TỬ CẢI

(3)
Được tin Tây Sơn xua quân truy đuổi
Nguyễn Ánh chạy sang Phú Quốc ẩn thân.
Khi thuyền nhổ neo, thấy vắng mẫu thân
Hoàng tử biêt Mẹ còn trên Côn đảo
Hoàng tử khóc , xin Cha tha tôi Mẹ

Hoặc cậu ở lại cùng với mẫu thân
Không theo Cha, chạy qua Phú Quốc.
Chúa Nguyễn Ánh đùng đùng nổi giận
Ném con xuống biển, phụ tử đoạn tình
Dân chúng Côn Sơn thương người hiếu thảo
Vớt xác Hoàng Tử, chôn trên côn đảo.
Tìm đến hang động giải thoát Thứ Phi
Nghe tin con chết, Thứ Phi đau khổ
Than khóc suốt ngày trước mộ con thơ
Chán ngán trò đời, không còn muốn sống
Bà quyên sinh , từ giã cõi dương trần .
Dân tiếc thương chôn cất kẻ bạc phần
Lập miếu thờ Thứ Phi, Hoàng Tử Cải.
Để lưu truyền chuyện Thứ Phi Phi-Yến

Dân Côn Sơn làm thơ để lại đời:
“Gió đưa Cây Cải về Trời

Rau Răm ở lại chịu đời đắng cay”. (1)
Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

SẦU TÂY BỂ CẤP
Sống thừa nào biết đến hôm nay
Nhìn thấy non sông đất nước nầy
Sừng ngựa chưa quên câu chuyện cũ
Ruột tầm đứt đoạn mối sầu Tây.
Thành Xuân nghìn dậm mây mù mịt

Bể Cấp tư bề sóng bủa vây
Tiềng súng ngày đêm như khúc nhạc

Dầu cho sắt đá cũng châu mày.

Vua Thành Thái
-Vua Thành Thái(1879-1954)lên ngôi năm 1889.
-Chống Pháp,Tháng 9-1907 bị giam lỏng trong Bạch Dinh, Vũng Tàu

HỌA
TỔ QUỐC SUY VONG

Cảm thương dân Việt của ngày nay
Sống trong địa ngục nước Việt nầy
Có miệng như câm, không dám nói

Việt cộng ác ôn gấp bội Tây.
Tham quan cướp đất, dân khiếu kiện

Công an, du đảng tỏa vòng vây
Những ai yêu nước mà trông thấy
Tổ Quốc Suy Vong cũng châu mày.

Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

CHUYỆN TÌNH LAN VÀ ĐIỆP Trông thấy Điệp, Lan vô cùng xúc động
Cắt đứt giây chuông, quay gót vào chùa.
Dù sỏi đá cũng sẽ rơi nước mắt Lan khóc, như chưa bao giờ được khóc
Khi nghe chuyện tình của Điệp và Lan Bỏ uống, không ăn, Lan lâm bịnh trọng.
Một cuộc tình buồn, dang dở trái ngang
Người thôn nữ mang tên loài hoa đẹp. Điệp giả nhà sư, vào gặp thăm Lan
Thấy người yêu nằm bất động, mê man
Lan ước nguyện sẽ kết duyên cùng Điệp Trong vô thức, Lan gọi tên “Anh Điệp”!
Duyên nợ bất thành, cung đàn lổi nhịp
Đìệp phụ tình Lan, cưới vợ giàu sang Hai dòng lệ ứa, khi còn thiêm thiếp
Lan tuyệt vọng, gởi thân vào cửa Phật Từ giã đời, Lan vĩnh viễn ra đi.
Mượn kệ kinh để quên chuyện trái ngang.
Trước mắt Điệp đất trời như sụp đổ !
Ly dị vợ, Điệp tìm đến thăm Lan
Để phân giải nỗi oan vì quan Phủ Hồi chuông chùa ngân vang ra tận phố
Ép duyên chàng cho con gái chửa hoang. Đưa tiễn hồn Lan vào cõi hư vô

Lan quét lá, cổng chùa đang đóng chặt Kết thúc cuộc tình trái ngang, dang dở
Điệp kéo giây chuông, xin Lan mở cổng Của đóa hoa tàn, và xác bướm khô.

Trần Công/Lão Mã Sơn

Chuyện Tình Lương Sơn Bá Và Chúc Anh Đài

Bạn hãy ngồi xuống đây nghe tôi kể
Một câu chuyện tình rất là thần thoại
Của Lương Sơn Bá, và Chúc Anh Đài:
Nơi Quận Chiết Giang của nước Trung Hoa
Chúc viên ngoại, một gia đình khá giả
Hai ông/bà, sanh một người con gái

Một mỹ nhân có sắc lẫn có tài
Cha Mẹ đặt tên là Chúc Anh Đài.
Được Cha cho đi Hàng Châu học tập
Nàng giả trai để đi đường cho tiện.
Trên đường đến Hàng Châu, nàng được quen
Với một thư sinh tên Lương Sơn Bá
Cũng đến Hàng Châu học tập như nàng
Ý hiệp tâm đầu, kết thành đôi bạn.
Vui buồn có nhau, san sẻ tâm tình
Luôn luôn bên nhau như bóng với hình.

Không lâu sau, nàng yêu Lương Sơn Bá
Lương Sơn Bá không được biết, không hay.

Chàng xem nàng như một đứa em trai.

Học cùng trường, có tên Mã Văn Tài
Con trai của một vị quan Thái Thú
Sớm biết Anh Đài là gái giả trai.
Chàng say mê nhan sắc Chúc Anh Đài
Sanh lòng ganh tỵ với Lương Sơn Bá.
Mã Văn Tài báo cho Chúc phu nhân
Chuyện Anh Đài ,Lương Sơn Bá kết thân
Nhận được tin, Chúc phu nhân tức giận
Gọi Anh Đài về, không cho học nữa.
Ngày chia tay nhau, trong buổi tiễn đưa.
Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài đổ lệ.
Hứa sẽ cùng nhau giữ tình huynh đệ
Dầu cho người góc biển, kẻ chân trời.
Mã Văn Tài xin Cha, quan Thái Thú
Đến Chúc Gia Trang, dạm hỏi Anh Đài.
Chàng học xong, sẽ làm lễ thành hôn.

Lương Sơn Bá học chưa hết ba năm
Được Ngài Thừa Tướng Tạ An tin tưởng
Bổ nhậm làm Tri Huyện một Quận nghèo.

Lương Sơn Bá trở về quê thăm Mẹ
Được Mẹ cho xem thơ Chúc Anh Đài

Mới biết Anh Đài là gái giả trai
Yêu chàng từ lâu, chàng không hay biết.
Lương Sơn Bá liền đến Chúc Gia Trang
Thăm Chúc Anh Đài, thề non hẹn biển.
Lương Sơn- Bá đến Quận Mậu làm Tri Huyện

Gặp lúc dân bị nạn đói triền miên.
Anh Đài xin Cha, thăm Lương Sơn Bá
Nàng tiếp tay chàng hoạt động cứu dân.

Biết Lương Sơn Bá thanh liêm, tài đức
Chúc phu nhân ưng thuận nhận chàng

Làm con rể gia đình nhà họ Chúc.
Mã Thái Thú dùng quyền, làm áp lực
Giành Chúc Anh Đài cho Mã Văn Tài (Con)

Lương Sơn Bá buồn, ngã bịnh từ trần !
Xuất giá, Anh- Đài xin một đặc ân

Dừng kiệu hoa trước mồ Lương Sơn Bá
Để nàng thắp một nén hương từ giã.
Mã Văn Tài vờ vui vẻ bằng lòng

Nhưng lại dùng thuyền đi ngả đường sông.
Thuyền vừa rời bến, Trời nổi cơn giông
Đưa chiếc thuyền ngược dòng vào bến lạ
Nơi có ngôi mộ của Lương Sơn Bá.
Chúc Anh Đài vội vã bước lên bờ.

Dùng máu ngón tay, viết :“Chúc Anh Đài”
Cạnh tên “Lương Sơn Bá”, trên bia mộ.
Bỗng trời u ám, nổi cơn giông tố
Một tiếng sét nổ ngay trên nấm mộ
Nắp chiếc quan tài , bật mở tung ra
Chúc Anh Đài vội vã bước chân vào .
Trời quang, mưa tạnh, sấm yên, gió lặng
Từ dưới đáy mộ, một đôi bướm trắng
Sát cánh bên nhau bay bổng lên cao.

Trần Gò Công/ Lão Mã Sơn


Click to View FlipBook Version