250 - Buồn Vong Quốc SPRING GREETING CARD The spring is back, we used to greet each other: Be healthy, happy, need not to be rich, Our clear eyes could see the bright mulƟ color sky, Our knees be steady, tenacious force could walk rapidly. We sƟ ll feel well appeƟ te with a simple meal, Our memory be sharp in old and new stories. Be esteemed by all male and female friends, Feel no sore in bones and tendons thru all four seasons. The busy rhythms of life, our feet could catch up. Our life be joyful with enough partners for couple. Let think of many people living in misery. Open our mind to share, love, and help them. With jusƟ ce and humanity, we live together, In a fair society, we progress much faster. Our fatherland step out of the catastrophe period. Flowers and herbs be growing bright on the country Wishing for our old country, people be enlightened. They know to respect the human-rights and the jusƟ ce., They should learn from the civilized world and Drop out all wicked tricks and various cheaƟ ngs. Obey to God and Buddha’s teachings for loves, Follow the bible, comply with common senses To make the temporary life full of beauty and goodness. By Spring, we greet mankind over all direcƟ ons. Nhật Quang Phi Hồ
Buồn Vong Quốc - 251 RẠO RỰC Bà già sáu chục lẻ hai, Ăn quán cùng bạn, thấy trai bên bàn, Tự nhiên lòng bỗng rộn rang, Muốn vơ làm bạn hành trang để dành. Bà ngồi cựa quậy xoay quanh, Ý nhờ bà bạn tán nhanh cho mình. Bạn rằng: “Vãi trú bờ kinh, Làm sao xây được chùa đình cho ni”. Sợ gây đường đột người khi, Nên đành tạo cớ rời đi vội vàng. Trăm năm cơ hội chiều hoang, Phôi pha như thể sương tan bên đường. Qua thời trẻ đẹp trai thương, Đành vui bước lão, vấn vương chi nhiều. Ngày thêm thu mãn buồn thiu, Giữ lòng thanh thản phiêu diêu thuận thời. Nhật Quang Phi Hồ
252 - Buồn Vong Quốc THIỆP GIÁ NG SINH 2014 Gió lạ nh năm tà n, chú c Giá ng Sinh, Chú c mong khắ p chố n vạ n an bì nh. Thể thân thư thá i không đau yế u, Trí tuệ Ɵ nh tườ ng mã i mẫn minh. Gia thế thị nh hưng, con chá u thả o, Quố c quyề n thay mớ i, nướ c dân vinh. Số ng dai nhì n cướ p Ɵ êu vong cả , Vui cả nh non sông thoá t nhụ c hì nh. Nhật Quang Phi Hồ CHRISMAS CARD 2014 By cold wind, the year ends with my Xmas wishes, Wishing everywhere on earth be in full peace. Your physical condiƟ on be alright without sickness, Your mental capability be always brightest. Your family be prosperous, your off spring be the nicest, NaƟ onal authoriƟ es be improved, your people be proud. Let live long to witness the ruin of the Robbers down. Enjoy the country liberated from all miseries out. Nhật Quang Phi Hồ
Buồn Vong Quốc - 253 THIỆP MỪNG XUÂN MỚI Năm tàn, thân gởi thiệp mừng xuân, Ngày tháng qua nhanh chóng cạn tuần*. Tự mộ Ɵ ên linh đành cách biệt**, Văn phong mỹ tục cố hành tuân***. Tha phương chia sẻ buồn vong quốc, Giai Ɵết chung vui nghĩa hợp quần. Thân chúc gần xa đều hạnh phúc, Cầu mong đất tổ mãn trầm luân. Nhật Quang Phi Hồ * Tuần là 7 ngày. Tuần cũng có nghĩa là 10 năm. ** Tự mộ Ɵ ên linh là nhà thờ và mồ mả ông bà. *** Văn hó a và phong tục tốt đẹp cố tuân làm theo. NEW YEAR GREETING CARD At year end, a new greeƟ ng card is cordially sent, The Ɵ me fl ies by, one more period has expired. We had regreƩ ably to bid farewell to our ancestors’ Shrines and tombs. We try hard to observe our beauƟ ful cultures and customs. On the foreign land, we share our country-lost melancholy, In the beauƟ ful season, we enjoy our spirit of reunion. We wish all people, near and far, be happy, We pray for our fatherland be out of miseries. Nhật Quang Phi Hồ
254 - Buồn Vong Quốc THƠ ĐÁ P LẠI Đá p TTD, tá c giả bà i thơ ký bú t hiệ u Ni Liên Tôn là nh mụ đẹ vã i Ni Liên, Dũ ng trí không thông thấ y Tố n liề n. Nú p bó ng nữ sư, tung phẩ n ngữ , Tiế n sao lạ i thố i, hỗ n quà ng xiêng. Tuổ i thơ chẳ ng họ c “Ca Gia Huấ n”, Nhân đứ c không thông rõ bấ t hiề n. Dố i Chú a, miệ t khinh đờ i khố n khổ , Ngôn từ thấ t giá o, quả khù ng điên. Cuồ ng Đạ o có c gì , chẳ ng xé t phân, Dù ng từ khinh miệ t phế quân nhân*. Khổ công chiế n trậ n vì quê tổ , Giữ nướ c cho ta đượ c ấ m phầ n. Họ chị u tậ t tà n, ta hưở ng lộ c, Sao đà nh bạ c nghĩ a, viế t vong ân. Hã y nghe lờ i Chú a, thương yêu họ , Tu ƥ nh nên ngườ i chí nh thiệ n tân. Nhật Quang Phi Hồ * TTD dù ng danh từ thằ ng cụ t, con quả phụ , thằ ng TPB để gọ i TPB, là không có lò ng nhân, bấ t nghĩ a và thấ t lễ , chứ ng tỏ vô giá o dụ c.
Buồn Vong Quốc - 255 THƠ LẨM CẨM Nhì n qua thấ y mặ t đã già , Mà sao vẫ n thí ch đà n bà , đà n ông. Lã o kia tó c trắ ng như bông, Không quên nhữ ng chuyệ n đà n ông, đà n bà . Muôn năm trong cõ i ngườ i ta, Cá c ông muố n có đà n bà bên hông. Mấ y bà sồ n cả không chồ ng, Thiế u ông, nên cũ ng mênh mông nỗ i buồ n, Tiế ng đờ i, chẳ ng dá m thả buông, Nên đà nh phả i chị u nằ m suông mộ t mì nh. Ngườ i trên cá c xứ văn minh, Hoặ c rừ ng, man mọ i vẫ n Ơ nh ơ nh tang. Quen nhau xem quý như và ng, Luyế n lưu rồ i cũ ng lỡ là ng xa nhau. Cuộ c đờ i nhân thế trôi mau, Củ a Ɵề n không Ɵế c, Ɵế c đà u ké p thôi. Già tuy, nhưng chuyệ n chưa rồ i, Gặ p nhau vẫ n thấ y bồ i hồ i trong Ɵ m. Ngườ i yêu muố n có , khó Ơ m, Sá nh so, chẳ ng hợ p, lạ i kiề m chế thôi. Muôn sinh khi đã khuấ t đồ i, Hó a ra đấ t bụ i, cũ ng rồ i như nhau. Số ng đờ i vui sướ ng, khổ đau. Thoá ng qua mộ t thuở , trướ c sau Ɵ êu tù ng. Nhật Quang Phi Hồ
256 - Buồn Vong Quốc Thơ mộ t vầ n CHUYỆN HỘI QUÊ Nói rằng: “Hai hội, tẩy chay đi!” Nghe phải, mà ra chẳng phải gì. Một hội đã đành hơn lắm hội, Trăm nhà, trăm hội, lại càng bi. Phải biết vì sao có cảnh ni, Bầu xong, vộ i muốn lật ngay đi, Quyết Ơ nh chúng cố tranh hư vị, Kẻ lỡ nhận làm, chẳng dễ đi. Việc gì phải trái, phải tường tri, Chưa rõ nguyên do, chẳng hiểu gì. Quân tử, Ɵểu nhân, nên tách biệt, Rỉ tai xuyên tạc chớ nghe chi. Tào Hảo kết bè loạn hội ni, Họp hành, bôi xấu, cố phân ly. Dựng dàn đấu tố theo tuồng ơ ch, Của khỉ nhân hình chốn địa ty. Đạo diễ n vời ra chủ tịch đoàn, Sắp bày “cốt cán” đấu ngu si. Đặt điều, vu khống, tha hồ tố, Như sói rừng hoang xé lộc thi. Dựng giàn ông táo tọa bàn i, Chúng đặt xôm trò, mượn vả y vi. Ngây ngáo ngồi nghe bầy cốt cán, Chẳng phân phải trái, chẳng hề suy.
Buồn Vong Quốc - 257 Chúng thích muôn năm giữ ảo vì, Được mời mấy bận, rủ không đi. Nên ra đành phải, thay danh mới, Mượn cớ, hung hăng phá được gì. Thầy bà, chủ gật, có ra chi, Sách vở bên ni chẳng biết gì. Mà cứ tưởng mình như thái thượng, A dua, mồm mép, lộ ngu si. Chúng sắp Lưu Linh, dựng chủ trì, Giật dây, tai rỉ, quỷ Ɵ nh vi. Vài tên núp bóng, ra tay kín, Bắn liệt nhiều chim, với một bi. Đấu tố hồi lâu, mãn ngọ thì, Chỉ Đồ ng, Đồ ng nọ vội chê đi, Đem Thân, Cóc Nổ thay vào đấy, Chủ đích ban sơ chẳng đạt gì. Cóc phán tên Thân nhận chức đi, Tưởng khoai, mà đụng núi Ba Vì. Nổ i nông đòi hỏi đem giao nạp, Cốt khỉ ngô nghê, ấn với kỳ. Tang chế, hài sao? thấy miễm phì, Xác nằm thẳng cẳng có nghe chi. Vui gì, chúng cố ra khoe mẽ, Xưng vảy, bày vi chộ tử thi.
258 - Buồn Vong Quốc Ý như nhờ nhắn quỷ âm ty: “Cõi thế Hầ n Thao quá ơ n uy, Rước chúng mau về phong chức cả, Thay ngôi Diêm Đế ngự A Tì”. Liên Trường công quả, quá nhiều chi, Để phải nghi nan mắng loạn xì. Cò Đất thấy Ɵền, ganh hết cỡ, Nhục người, hạch hỏi, thói bần Ɵ . Đình đám, hội hè quay xí đi (CD), Phô trương chúng đến cốt phơi bì. Trớ trêu chơi cắt “tuồng vênh váo”, Điên Ɵết hơn thời loạn Giáo Hy. Diễn văn, quan khách muốn nghe chi, Lời lẽ gian ngoan chẳng đúng gì, Trơ trẽn khoe mình trăm phiếu lắm, Ai bầu? Có c chế t xổ ra mi ? !!! Tuy không quan tướng, cấp chi chi, Cũng chẳng dân quê để chúng đì. Hết cỡ Sài Đô lương chính phủ, Lẽ nào chịu phép trẻ Đồng Thi. Qua mấ y lời thơ đáp chúng ni, Giỏi giang hã y cứ đối bằng thi. Việc gì sai trái, nên suy gẫm, Phản tỉnh, hồi tâm, mới thức thì.
Buồn Vong Quốc - 259 Vui giúp đồng hương, chứ được gì, Xuân, hè gặp gỡ một đôi khi. Mai dù có muốn thăm nhau hội, Nghễnh ngãng, xùi lơ chẳng thể đi. Để giúp nhau chơi, danh giá gì, Bạn quê mời đến, đến vui đi. Nằm nhà nói trạng, ai mà đếm, Dù đến hay không, chẳng hại gì. Chuyện nhỏ làng quê có đáng chi, Đấu nhau, bát nháo chẳng nên gì. Nhận làm, trách nhiệm làm cho trọn, Biển rộng, trời gầm, vẫ n phải đi. Ganh nhau, bôi xấu có hề chi, Mỗi phế binh kia chẳng tội gì! Tình, nghĩa, đạo nhân, nên cứu giúp. Lắm lờ i, quên họ, đáng khinh khi. Vô sỉ mồm tanh, dạ sắt chì, Thấy người đui, cụt, xót thương đi. Vô nhân, bất nghĩa, rồi vô phước. Bắt bẻ, thêm khinh, có đáng gì. Chẳng đâu muốn viết nặng lời chi, Do chúng đăng đàn chọc vẩn vi. Hãy sống chung vui, sao chẳng được Thả dàn mấy hội cứ chơi đi.
260 - Buồn Vong Quốc Hư vị mà chưng cái quái gì, Ảo danh vô lợi, đáng hòn bi. Mà tranh chí chóe như loài khỉ, Đã tỏ nguyên bầy óc Ɵểu Ɵ . Vui ơ nh, dính vào lũ bất nghi, Vô Ơ nh đạp phẩ n, phải lần ni, Đối phường vô sỉ đầy nham nhở, Huậy với bùn nhơ, dở Ɵếu bi. Nếu bạn nào chưa rõ ý thi, Sẵn đây vui vẻ giải từng ly. Mong sao khắp cả đồng hương hiểu. Để biết phân ra mục với kỳ. Nhân thế tàn qua thoáng một thì, Tình quê, nghĩa bạn, bớt tham si. Phúc thay, chung sống vui trời Mỹ, Tiểu dạ, cuồng tranh để được gì. 2007 Nhật Quang Phi Hồ
Buồn Vong Quốc - 261 THƠ TA Sinh ra gặp cả nh, phải lầm than, Ly loạn nử a đời, chẳng phút an. Học thức lỗi thờ i không thấu suốt, Tài nghề dang dở hóa lang bang. Đời vô ơ ch sự cùng non nước, Sống cũng buồn tênh với thế gian. Nhìn cảnh dở hay bao lắm chuyện, Tốt khen, xấu chế, viết dăm hàng. Nhật Quang Phi Hồ THOÁ NG QUA Bao vạ n mù a hoa nở lạ i tà n, Chu trì nh trờ i đấ t mã i sang trang. Bể dâu biế n hó a theo năm thá ng, Vậ t đổ i sao dờ i chẳ ng đứ ng an. Kiế p số ng muôn loà i nhanh thế lớ p, Ngườ i đờ i sau trướ c thả y Ɵ êu tan, Trầ n gian thấ p thoá ng như mây nổ i Chợ t có rồ i không, nhọ c dã trà ng. Nhật Quang Phi Hồ
262 - Buồn Vong Quốc THỜI GIAN Theo bước thời gian trẻ hóa già, Sinh loài đều thế, thảy phôi pha. Văn thơ lễnh lãng năm tàn hết, Dá ng vẻ lờ đờ thá ng hiệ n ra. Gân cốt nhức tê từng khắp chỗ, Chân tay rũ riệt ngại đường xa. Trí tâm, thể xác không nên việc. Phố thị ngà y dầ n vắng bạ n ta. Nhật Quang Phi Hồ THỜI GIAN Thân á i mấ y rồ i cũ ng tá ch luôn, Trờ i đông lạ nh lẽ o cả nh thêm buồ n. Non cao mò n lở ngang bằ ng đấ t, Suố i thấ p dầ n khô cạ n tậ n nguồ n. Trôi mã i thờ i gian, ngườ i đổ i lớ p, Mò n hao ngọ c đá , só ng đề u tuông, Hoà n hư, sinh chú ng Ɵ êu tù ng cả , Tà i sắ c lợ i quyề n rố t cũ ng buông. Nhật Quang Phi Hồ
Buồn Vong Quốc - 263 THỜI TRANG GÁ I TÀ U* Giớ i trẻ bên Tà u diệ n quá xa, Thờ i trang để cả ngự c mông ra. Quầ n jean ngang há ng bày hông rún, Phô đế n râu ngô khỏe mượ t mà . Phơi cặp ngực bơm, khêu gợi sex, Bày phần rả nh hậ u, chọ c quê ma. Thá i bì nh mộ t thuở đờ i điên loạ n, Đạ o đứ c suy đồ i, chỉ thị t da. Nhật Quang Phi Hồ * Xem thấy hì nh thời trang tuổi trẻ nước Tàu. THU NHỚ QUÊ Thu đã tà n qua, lạ nh bố n bề , Nhì n trờ i mây xá m, dạ buồ n tê. Tuổ i đờ i chồ ng chấ t thêm cao mã i, Đông đế n, năm cù ng chạ nh nhớ quê. Mồ mả Ɵề n nhân không kẻ giữ , Lử a hương chố n cũ mấ y ai về . Chá u con vĩ nh viễ n nà o quay gó t. Xa cá ch trù ng dương cả m nã o nề . Nhật Quang Phi Hồ
264 - Buồn Vong Quốc THƯ GỞI BẠN QUÊ Biết nói gì đây em hỡi em, Cuối thu vàng lá rụng bên thềm. Đôi bờ biển cả mênh mông quá, Trắc trở dân Ơ nh, khó sắp êm. Bâng khuâng em nghĩ ở hay đi, Đi chẳng hanh thông, ở lỗi thì. Đơn chiếc quê buồn mùa rét tới, Khởi đầu đất lạ, dễ dàng chi. Ta đã sang đây quá nửa đời, Áo cơm, già bệnh đã yên nơi. Làm sao có thể còn quay bước, Về chốn trần ai, nhục cuối trời. Quê hương một thuở đã quen nhau. Chân bước chông chênh, tóc trắng màu. Chương mụ c thời gian còn chẳng mấy, Thương nhau nào dễ, nghĩ buồn đau. Tao ngộ xin đành hẹn kiếp sau, Nắng mưa ngày tháng vội qua mau. Trăm năm rồi cũng ra thiên cổ, Biến hóa trần gian vạn sắc màu. Tâm sự người đi vạn nỗi buồn, Tình người ở lại gió mưa tuôn. Đôi nơi đều cũng đau thân thế, Mong hiểu cho cùng, chúc khỏe luôn. Nhật Quang Phi Hồ
Buồn Vong Quốc - 265 THƯ THĂM CUỐI NĂM Sáng tối liền qua đã hết năm, Đôi lời ta viết gởi mừng thăm. Bốn phương quen cũ từ muôn nẻo, Còn mất trần gian, đã biệt tăm. Bạn học thờ i qua chẳng thấy còn, Người tàn góc biển, kẻ chân non. Lớp xưa theo giặ c là m quan lớ n, Hưu, tịch, già nua cũng khuất mòn. Bạn việc Sài Đô tản khắp nơi, Tâm Ơ nh cùng sở đã qua thời. Giờ đây chẳng gặp nhau lần nữa, Lưu, vãng, tàn, đau, biệt cuối trời. Trang lứa cùng thôn đã mất rồi, Xóm làng nhân sự lại xa xôi. Ruộng xưa, dâu bắp nay thành phố, Xe cộ tưng bừng lạc bước tôi. Sui gia đã gặp, có người không, Giao thiệp không hề, chẳng tốn công. Liên hệ cháu con riêng chúng ơ nh, Văn từ đâu dễ đạt truyền thông. Quê tổ đồng hương chẳng hữu thân, Lời ra xuyên tạc, ngược Ɵ nh thần. A dua, bát nháo, bao nhiêu kẻ, Ngàn kẻ không Ơ m một chữ nhân.
266 - Buồn Vong Quốc Gần xa tụng Phật, miệng si sân, Gầ n gũi bao năm cũ ng chẳ ng thân. Chuyện vãng êm đềm dư kích nổ, Dễ gây địa chấn mấy trăm tầng. Chúc khắp gần xa phước đức xây, Vợ chồng con cháu sống sum vầy. Chúc mong trăm họ đều thư thả, Thông thoáng tâm Ơ nh tợ gió mây. Cuối năm ta chỉ mấy lời thăm, Chúc được an vui suốt mỗi năm. No ấm, khỏ e chân, thong thả bước, Rượu thơ hè mát ngắm trăng rằm. Nhật Quang Phi Hồ XUÂN BUỒN Được Ɵ n bạn cũ mới qua đời, Đại họa chung thời số ng tả tơi. Ly loạn bạn xưa đành cách biệt, Suy tư trá i ngược khó trao lời. Cuồng Ɵ n ma thuyế t phò quân cướp, Mặc nước lầm than chẳ ng thẹn trời. Xuân nhớ quê cha, buồn mãn kiếp, Dân quyền dân trí vẫn xa khơi. Nhật Quang Phi Hồ
Buồn Vong Quốc - 267 THU THOÁ NG QUA Tá m chụ c mù a thu vộ i thoá ng qua, Hai mươi nghè o khổ chố n quê nhà . Hai mươi bươi chả i Miề n Nam khắ p, Thoá t cả nh bầ n cù ng, dễ thở ra. Bố n chụ c năm rồ i, số ng xứ xa, Vui đờ i khiêm tố n, chá n bôn ba. Yên thân mộ t kiế p ngườ i dang dở , Công nghiệ p hơn chi đá m cỏ gà . Nhật Quang Phi Hồ THỨC TỈNH Đất nước lầm than với nhiễ u nhương, Lê dân tang tóc khổ muôn đường. Trờ i Nam thiếu vắng chân tài đức, Đấ t Bắ c dư thừa thậm bấ t lương. Phe vọng Tây phương, nguồn trắ c trở , Đá m cuồng Bắc hướng, gốc tai ương. Hung đồ cướ p nước, tan tành nước, Thức tỉnh đi thôi, thuận lẽ thường. Nhật Quang Phi Hồ
268 - Buồn Vong Quốc THƯ THƯƠNG PHẾ BINH Thư quê thương phế kêu gà o, Đã cù ng chiế n tuyế n nỡ nà o là m ngơ. Bao năm khổ nhụ c đế n giờ , Hoà i trông chiế n hữ u bên bờ chá t chua. Tiề n đem cờ bạ c mã i thua, Diễ u đờ i, dố i đạ o, chẳ ng mua đượ c gì . Phậ t nà o độ chẳ ng-từ -bi, Chú a nà o rướ c kẻ -Ɵệ n-Ɵ thiên đườ ng. Lắm rượ u, gan thậ n tổ n thương, Hú t thuố c hạ i phổ i, sớ m bương nhị Ơ . Thứ c ngon ăn lắ m phá t phì , Chi bằng nhiều ít độ trì thương binh. Trướ c đây chiế n sĩ phe mì nh, Hy sinh ơ nh mạ ng, cả n ngăn giặ c ngoà i. Mì n, chông, phá o, đạ n, chẳng may, Thương vong, tà n phế , đắ ng cay cuộ c đờ i. Trẻ già hà o phó ng nên chơi, Bỏ thó i bủ n xỉ n, Ɵế ng đờ i cườ i chê. Trăm năm rồ i cũ ng ra về , Củ a Ɵề n chắ c bó p khó bề mang theo. Ta no, thương phế đó i nghè o, Miế ng cơm, manh á o, xẻ share chân Ơ nh. Cũ ng thờ i mộ t kiế p nhân sinh, Đui, què , liệ t, nhượ c, thay mì nh khổ đau. Tuy ta chẳ ng mấ y sang già u, Ấ m no, là nh lặ n, đủ mà u thả nh thơi. Thương nhau, chia chú t lộ c trờ i, Nghĩ a Ơ nh, nhân đạ o cho đờ i đẹ p vui. Nhật Quang Phi Hồ
Buồn Vong Quốc - 269 THƯƠNG GHÉT Thế gian hạnh phúc bởi yêu thương, Tương trợ cho nhau đẹp mọi đường. Vô nghĩa bịp gian nguồn oán ghét, Bất công nghèo đói gố c tai ương. Tham tàn gây khổ đời căm ghét, Phải lẽ công bình lắm kẻ thương. Khoe mẽ kiết tham thường chúng ghét. Phóng hào thoả i má i dễ thân thương. Nhật Quang Phi Hồ THƯƠNG PHẾ BINH VNCH Khốn khổ Thương Binh cố Cộng Hòa, Thiên đường, địa ngục, rõ phân ra. Mỗi nhà cứu trợ vài thương phế, Dăm tháng lai rai một chút quà. Ta sống nơi đây nhiề u hạ nh phú c, Mở lòng chia sẻ chút hương hoa. Đui mù liệt cụt cần an ủi, Tình nghĩa ghi ơn, nhớ nước nhà. Nhật Quang Phi Hồ
270 - Buồn Vong Quốc TIẾC THƯƠNG Hiền lương nhân sĩ đã ra đi, Một thuở trần gian, vộ i mãn thì. Ly loạn nửa đời cam khổ sống, Dắt dìu con cháu hướ ng chân quy. Ghi lòng quyến hữu bao thương Ɵếc, Chung cảnh phù sinh biết nói gì. Thỏ tử hồ bi, tràn ngấn lệ, Luật trời đành chịu, khóc phân ly. Nhật Quang Phi Hồ TIỀN ĐỒ NƯỚC VIỆT Tiề n đồ nướ c Việ t quá âm u, Trí thứ c, công nông thả y mị t mù . Ham hố quyề n danh, tà i cướ p cắ p, Bầ n keo gian lậ n trí thâm ngu. Say mờ , hú t xá ch sinh tăm tố i, Đó i khó , bầ n cù ng hó a vũ phu. Giặ c nướ c hung tà n Ɵ êu chí sĩ , Giố ng nò i suy diệ t khó tân tu. Nhật Quang Phi Hồ
Buồn Vong Quốc - 271 TIẾN SĨ Than ôi Tiế n Sĩ Cộ ng đồ điên, Soạ n sá ch giá o khoa thấ y hạ i phiề n: Phẩ n sá p gà tươi khuyên trẻ nhấ m, Thủ y Ɵ nh vỡ vụ n bướ c nà o kiên. Đá nh gà văng cứ t xơi không tở m, Đạ p mả nh, đinh đâm độ c chẳ ng hiề n. Mấ y vạ n bằ ng cao ngu ná t việ c, Nướ c nhà man dã khổ triề n miên. Nhật Quang Phi Hồ TIẾN SĨ Trâm anh đất Bắc thấy hơn đời, Du học trời Tây, giỏ i chẳng chơi. Hăm mốt xuân thời hai Tiến Sĩ, Luật, Văn, danh nổi tại nhiều nơi. Một lòng yêu nước, lầ m theo Cuội, Rừng rú ganh tài phải tả tơi, Đói khổ triền miên con với vợ, Tài không phải chỗ , chết than trời. Nhật Quang Phi Hồ
272 - Buồn Vong Quốc TIẾNG EM HÁ T Em há t vang lên giữ a vũ trườ ng, Kim thanh vang dộ i ấ m tườ ng gương. Lờ i ca trong trẻ o như chuông đá nh, Lanh lả nh là n hơi tẩm mậ t đườ ng. Nghe bỗ ng quên đờ i bao khổ hạ nh, Gợ i Ơ nh nhân thế cả m yêu thương. Mong sao đượ c mã i nghe em há t, Kí ch độ ng Ɵ m ta, đẹ p mộ ng thườ ng. Nhật Quang Phi Hồ TIẾNG VIỆT Tiế ng Việ t nghe như nhạ c tuyệ t vờ i, Ngũ âm trầ m bỗ ng nhị p là n hơi. Nhấ t thanh nhì sắ c, như chim hó t, Mê hoặ c tà i danh khắ p mọ i thờ i. Từ nặ ng lên huyề n trầ m, bổng sắ c, Đang bằ ng, hỏ i, ngã vú t lên khơi. Tiề n đồ Việ t ngữ , nên lưu mã i, Chung sứ c ra công phổ khắ p trờ i. Nhật Quang Phi Hồ
Buồn Vong Quốc - 273 TIẾNG HÁT VIỆT KHANG Mỗi lần nghe hát Việt Khang, Không sao ngăn nỗ i hai hàng lệ rơi. Tiếng ca não nuột vang trời, Đớn đau ngoảnh lại cảnh đời dân ta, Tóc tang, khổ nhụ c trẻ già, Sú ng gươm thảm sát bở i tà thuyết gian. Bảy mươi năm Cộng tràn lan, Xương tan máu đổ, cơ hàn non sông. Bắt dân hoàn kiếp nô vong, Cộng cướp bán nước, làm công bộ c Tàu. Bạo ngược nhờ Chệt đứng sau, Cộng rước Chệt đến chia nhau quê mình. Đoạt thành Tàu khỏi dụng binh, Vì Cộng bán nước tham Ơ nh rước vô. Than ôi nước Việt cơ đồ Bốn ngàn năm sử, Cộng Hồ phá tan. Hại dân bao nỗ i lầm than, Tan nhà mất nghiệ p, miên man dốt nghèo. Muôn ngàn liều chết chẳng theo, Hiể m nguy biển cả, thân gieo sóng ngàn. Từ ta may mắn đò giang, Thuyề n qua Nam Hải, sống an quê người. Tự do, hạnh phúc, vui tươi, Nghe Việt Khang hát, ngậm ngùi lệ rơi. Đồng tâm, đồng cảm Khang ơi, Tiếng dân than khóc thấu trời đau thương. Nhật Quang Phi Hồ
274 - Buồn Vong Quốc TIỂU NHÂN Dáng hình loắ t choắt, miệng môi đen, Tướng mạo nhìn qua biết thứ hèn. Tài cúi nịnh trên, chèn ép dưới, Đăng đàn “cốt cán”, nói lăng nhăng. Chẳng làm chuyện nhỏ ra tuồng ơ ch, Mãi cố khoe mình, vọng chúng khen. Miệng thối như bô, chuyên nổ dỏ m, Trí năng thô thiể n, nói ngu hăng. Mấ y trăm Ɵền nọ , đem cùng bạn, Mang giúp những người số phận đen. Hẹn gặp chung nhau đi thí phát, Trật chìa ngày chỗ, nghĩ nhau gian. Ganh Hữ u, tố càn, vô trách nhiệm, Khiến chà ng bỉ mặt giữa chiêm quan. Trung gian chuyệ n Hội, bôi nhau thế. Nhờ thẳng lo dùm một phế thương, Lại viết chố i từ “đây chuyện hội, Sao nhờ riêng thế rất sai phương”. Cái đứa Ɵểu nhân hèn nát việc, Đáng đưa về hót ở “thiên đường”. Nhật Quang Phi Hồ
Buồn Vong Quốc - 275 TIÊU TAN Ngà n năm văn hiế n phá tan hoang, Để u cá n lên ngôi, đĩ điế m trà n. Cướ p bó c quê hương đầ y lớ n nhỏ , Tham tà n bá n nướ c số ng vênh vang. Giế t dân tranh chứ c là m nô lạ i, Đưa đẩ y non sông bướ c lụ i tà n. Hố i lộ , Tà u thâm mua rẻ nướ c, Giố ng nò i Việ t tộ c sớ m Ɵ êu tan. Nhật Quang Phi Hồ TIÊU VONG Buồn thay nước Việt bước Ɵ êu vong, Lời phải chẳng nghe, chúng lại còng. Ăn, uống, hút, say, toàn độc chất, Lưu thông hỗn loạn, sớm đi đong. Chận đè bị p cướp nhau mà sống, Bệnh đói, hung đần tuyệt ước mong. Nhân nghĩa luân thường tan nát cả, Lăm lăm lũ Chệt siết thêm tròng. Nhật Quang Phi Hồ
276 - Buồn Vong Quốc TIÊU Đau khổ dân quê đã quá nhiề u, Bạ o quyề n trộ m cướ p lậ p quan liêu. Anh em ngầ m hạ i chôm tà i sả n, Xã hộ i tham tà n, bị p quỷ yêu. Quan chứ c già u sang khoe củ a cả i, Dân đen cù ng cố vé t mò n niêu. Văn minh ngượ c bướ c về man rợ , Nò i giố ng Lạ c Hồ ng tấ t diệ t Ɵ êu. Nhật Quang Phi Hồ TIN QUÊ HƯƠNG Tin tức quê hương lắm muộn phiền, Độc quyền hại nước đảng ưu Ɵ ên. Rừng xanh đất đỏ mang Tàu đến, Trọ ng đị a phân khu bá n chủ quyền. Đày ải lương dân, người phẫn nộ, Bán buôn thân gái, chúng chia Ɵền. Cầ m quyền, một lũ ngu gian ác, Nước Việt nay thành tỉnh phụ phiên. Nhật Quang Phi Hồ
Buồn Vong Quốc - 277 TÌ NH CẢNH THƯƠNG PHẾ BINH Quê nhà thương phế gở i thư sang, Cả m cả nh non sông, lệ ứ a trà n. Chiế n sĩ cụ t giò , mông lế t đấ t, Anh hù ng đui mắ t, gậ y quờ quang. Mẹ nghè o quá vã ng, lều tan mái, Vợ đó i giông rồi, bếp lạnh hoang. Tủ y số ng đạ n vương nằ m liệ t chiế u, Bạ n, thù , dạ sắ t mã i khoe khoang. Nhật Quang Phi Hồ TÌ NH LỠ Em quá năm mươi lỡ cuộ c Ơ nh, Hì nh hà i xuân sắ c vẫ n còn xinh. Gặ p nơi đấ t khá ch Ơ nh như đã , Vui bướ c bên nhau vẫ n gậ p ghì nh. Xứ ngườ i lao độ ng nhẹ chân tay, Đầ u ó c thẳ ng căng việ c thá ng ngà y, Gặ p gỡ chung vui trường thể dục. Duy trì gân cốt, dễ dàng say. Nhật Quang Phi Hồ
278 - Buồn Vong Quốc TÌNH EM Em ở trời xa, cách đại dương, Nhìn em, biển thẳm mịt mù sương. Vọng về phương ấy buồn da diết, Thương nhớ muôn trùng gởi gió sương. Ta đi tránh giặc Ơ m nơi sống, Em ở u buồn chịu nhiễu nhương. Chiều xuống bâng khuâng Ơ nh lỡ dở , Niềm riêng hoài vọng mãi còn vương. Qua bao ly loạn đầy tang tóc, Ta kẻ cuồng ngông chẳng chịu đời. Thế sự buồn vui theo gió thoảng, Mênh mông biển cả vượt ngàn khơi. Em mãi chôn chân vùng nhỏ hẹp, Ta đi định hướng bốn phương trời. Hành trang một túi đầy thương cảm, Sắc nước hương bay lỗi một thời. Nhật Quang Phi Hồ
Buồn Vong Quốc - 279 TÌ NH NGHĨA CHỊ EM Em đây thương tậ t rã rờ i, Mộ t đô chị giú p, vui đờ i mươi hôm. Chị ơi, em đó i khô mồ m, Cho em chú t đỉ nh Ɵề n cò m chá o rau. Thân em đui cụ t, liệ t đau, Chẳ ng kiế m ăn đượ c, trông mau qua ngà y. Phướ c trờ i, mừ ng chị vậ n may, Thoá t nơi tù ngụ c đọ a đà y thế gian. Chị đi, xe gấ m xênh xang, Giữ a thù , em chị u muôn và n đắ ng cay. Chiế n trườ ng em mấ t chân tay, Em đui đôi mắ t, thá ng ngà y liệ t suy. Em đề n nợ nướ c, chị đi, Chị khoe á o gấ m là m chi xứ ngườ i. Xứ ngườ i già u có mườ i mươi, Chị khoe cho lắ m, chú ng cườ i chị thôi. Bao năm khổ nhụ c lắ m rồ i, Chị cố chơi nổ i, vang trờ i Ɵế ng hơn. Xa hoa rồ ng đỏ chị sơn, Cho em Ɵề n đó , em ơn chị nhiề u. Thoá ng qua đờ i đã về chiề u, Thương em giữ a cả nh Ɵ êu điề u tố i tăm. Nhật Quang Phi Hồ
280 - Buồn Vong Quốc TỐ DỎM* Cán Cộng chị kia đã gó a chồng, Sung người nào chịu để nằm không. Bịch bồ lắm mối vui không giữ , Thủ trưở ng ghen đem tố hội đồng. Chị vỗ: “Chim này ai sở chủ? Cớ chi, đồ chị lắm mồm xông. Củ a bà tự quản, không nhà nước”, Chẳng miệ ng Mao Hồ, tố uổ ng công. Nhật Quang Phi Hồ * Chuyệ n kể quê nhà . TỎ LÒNG TỪ ÁI Cuộc chiến dằng dai mãi cũng tàn, Người sa địa ngục, kẻ thênh thang. Tàn binh đui cụt chìm oan ngược, Đồng tuyến cao bay hưởng địa đàng. Hào phóng mở lòng, vui cứu giúp, Kiết keo cúi mặt, thẹn buồn mang. Kiếp người, Ɵền của như mây nổ i, An ủi thương nhau, phước lộc tràn. Nhật Quang Phi Hồ
Buồn Vong Quốc - 281 TỘI ÁC QUÁ NHIỀU Tội ác Cộng nô rõ quá nhiều, Muôn trang sách kể chửa bao nhiêu. Đỉnh cao giết chóc, đầ y tang tó c, Trí tuệ gian manh, hại lắ m điều. Mìn pháo phố làng, dân chết thảm, Thủ Ɵ êu trí thức, nước tàn điêu. Trai nô, gái điếm, đời lao nhục, Rước Chệt tràn vào, nước Việt Ɵ êu. Nhật Quang Phi Hồ TỒI TỆ Chủ thuyết Mác Lê hại quá rồi, Chỉ gây tang tóc đói nghèo thôi. Côn đồ mượn đấy lừa dân chúng, Cướp bóc non sông để trụy đồi. Lắm triệu dân lành tan nát xác, Bao ngàn ngu ác đoạt cao ngôi. Cố Ơ nh bám víu loài man Chệt, Khiến cảnh dân ta phải tệ tồi. Nhật Quang Phi Hồ
282 - Buồn Vong Quốc TÔN GIÁO Theo đạo nên theo, tốt chẳng sao, Hằng trăm thứ đạo vẫn truyền rao. Đạo Hồi, đạo Chúa đều đông cả, Ấn, Phật, Hindu, Cộng nổi trào. Lý tưởng đều hay, nhưng khó thực, Giả danh, mê hoặc, mượn ngồ i cao. Người khôn phải biết suy thuần lý, Chớ có cuồng mê, quá cỡ nào. Chúa dạy công bình nên cố giữ, Từ bi lẽ Phật phải công lao. Dối gian sao vọng ngồi bên Chúa, Hối lộ thần linh chẳng dễ nào. Trinh nữ chờ đâu, mà tử đạo? Thế gian nhân quả lẽ thường cao. Gieo gì gặt nấy đời luôn thế, Nhân đức làm nên phước dạt dào. Huyền vi, lẽ thực, nhiều không rõ, Chớ nên cuồng ơ n, quá rêu rao. Nhật Quang Phi Hồ
Buồn Vong Quốc - 283 TỘT CÙ NG Bố n tỉ nh Miề n Trung đế n bướ c cù ng, Biể n nguồ n hả i sả n chẳ ng cò n cung. Ngư dân mấ t nghiệ p, đâu đườ ng số ng, Trăm thứ lụ t hư, chẳ ng thể dù ng. Bao triệ u con ngườ i thà nh đó i rá ch, Khắ p vù ng khổ loạ n, hó a cuồ ng hung. Vô phương ổ n đị nh yên đờ i số ng. Đạ i họ a tộ t cù ng, Cộ ng cá o chung. 2016 Nhật Quang Phi Hồ TPB MÙ 2 MẮT, CỤT 2 TAY Có ai thương xót cảnh Ơ nh đây, Nghiệt ngã nào hơn chiến sĩ này. Đôi mắt hỏng mù, đờ i ngục tối, Hai tay cụt cả, khó quờ quây. Giặc thù nhìn thấy, càng hê hả, Đồng tuyến làm lơ, cố chối trầy. Nước mất, tủi buồn đau chết dở, Mong chờ nhân ái hướng trời Tây. Nhật Quang Phi Hồ
284 - Buồn Vong Quốc TRÂN TRỌNG TRI ÂN Cảm ơn bè bạn khắp Tây Đông, Hưởng ứng lời nhân góp của, công. Giúp lính phế tàn, thương đất tổ, Sáng lòng bác ái, tưởng non sông. Xây chùa chín tháp không bằng giúp, Thương phế cụt mù đói vọng trông. Phước lớn, xứ người may mắn hưởng, Thương nhau chia sẻ, một tâm đồng. Nhật Quang Phi Hồ TRANH QUÊ* Nhì n bứ c tranh quê, chạ nh nhớ nhà , Nú i, đồ ng, xanh tố t, thắ m như hoa. Trâu hiề n gặ m cỏ bên bờ ruộ ng, Đồ ng mụ c trên lưng, cả nh thá i hò a. Non nướ c thanh bì nh trông đẹ p thế , Mà sao dân phả i số ng bôn ba. Rờ i quê Ơ m đế n muôn ngà n nẻ o, Khổ nhụ c mưu sinh trẻ lẫ n già . Nhật Quang Phi Hồ * Nhân đượ c ông lá ng giề ng họ a sĩ cho xem tá c phẩ m Tranh Quê VN quá đẹ p nên cả m đề .
Buồn Vong Quốc - 285 TRÂU Đem đàn mà gảy khuyến tai trâu, Trâu chẳng nghe chi, vốn tối đầu. Xỏ mũi kéo cày nghe tá ví*, Theo bầy giành vũng huậy bùn sâu. Vung sừng lúc lắc mừng rơm cỏ, Đuôi đánh lưng chừng dọa muỗi bâu. Vô trí sống đời, người khiển dụng, Da căng mặt trống, chúng tung chầu. Nhật Quang Phi Hồ * Tá ví là Ɵếng thợ cày điều khiển trâu qua trái, phải. TRẺ TỰ VẬN* Bố n mố t năm rồ i hế t chiế n tranh, Tà quyề n cướ p nướ c giỏ i lưu manh. Trẻ buồ n không á o và o niên họ c, Treo cổ cam đà nh thoá t khổ nhanh. Cá n Cộ ng muôn thằ ng già u quá cỡ , Tượ ng đà i ngà n tỷ chộ trờ i xanh. Dân Ơ nh đó i rá ch nghè o phơi bá c, Nhì n cả nh non sông dạ chẳ ng đà nh. Nhật Quang Phi Hồ * Mộ t chá u 11 tuổ i ở Tây Nguyên không có nỗ i mộ t cá i á o mặ c và o đầ u niên họ c đã buồ n tự treo cổ chế t.
286 - Buồn Vong Quốc TRÍTHỨC Trí thứ c quê hương quá lắ m ngườ i, Chỉ ham danh lợ i, nhắ m riêng tư. Nghĩ mì nh cao cả hơn thiên hạ , Í ch kỷ bầ n điêu, thiế u đứ c từ . Quan chứ c chẳ ng hề lo nướ c dân, Giỏ i mưu kiế m chá c tạ o riêng phầ n. Gian tham đụ c khoé t mò n non nướ c, Phú c lợ i riêng mì nh, mặ c nghĩ a nhân. Bổng lộ c nướ c nhà từ ng tậ n hưở ng, Vé t vơ nghì n kế khó ai đương. Khoe khoang bằ ng chứ c hù thiên hạ , Khổ nhụ c dân Ơ nh chẳ ng đoá i thương. Tà i thiế u, đứ c không, non nướ c mạ t, Giố ng nò i khổ nhụ c chạ y muôn phương. Vinh chi, ai trọ ng mà kênh kiệ u, Trộ m cướ p man di sắ p mộ t phườ ng. Bao kẻ vì quê, đổ má u xương, Tậ t tà n đui, cụ t, liệ t thê lương. Lế t lê đó i bệ nh, ai thương xó t, Ngoả nh mặ t là m lơ, dạ khó lườ ng.
Buồn Vong Quốc - 287 Vênh vá o khoe khoang cá i nỗi gì , Lò ng như cứ t sắ t chẳ ng từ bi. Lạ i toan hố i lộ luôn Trờ i, Phậ t. Cú ng bá i, dâng Ɵề n chẳ ng í ch chi. Theo Chú a cầ u xin mọ i thứ tham, Già u sang quyề n thế , thả y đề u ham. Chú a mà chẳ ng bị cà i trên giá , Đá mạ nh tung chân, quẹ o sá i hà m. Nhật Quang Phi Hồ TRỐNG TRẬN TÂY SƠN Trống trận Tây Sơn kí ch dội rền, Quân Nam hăng máu quyết tràn lên. Tượng binh dẫm nát đồn quân giặc, Binh bộ xông đầ y phủ khắ p bên. Đồn giặc Hạ Hồi không một thoát, Đố ng Đa giặ c chạ y chế t lênh kề nh. Muôn đời quốc sử còn ghi ơ ch, Đất Việt non sông giữ vững bền. Nhật Quang Phi Hồ
288 - Buồn Vong Quốc TRỜI THU Hôm nay trời nắng lạ nh, Bầu trời mây trong xanh. Mới hay thu đã đến, Gió nhẹ tái tê cành. Lá ngã vàng đây đó, Ngày xuân mới hôm nào. Mùa xuân đời đã vã ng, Mùa hạ đời lao đao. Mùa thu đời tàn tạ, Mùa đông đời đang sang. Nhìn trời hiu quạnh quá, Tâm sự buồn mang mang, Mênh mông trời bát ngát, Áng mây chiều bay cao. Lá vàng rơi rải rác, Thương lắm đời lao đao. Người xưa đều quá vã ng. Bạn xưa toàn biệt ly, Tin quê ngày thêm nản, Tình xưa đã thiên di. Ta nhớ người năm cũ, Tiếc mảnh Ơ nh mong manh. Khó mơ ngày tá i ngộ , Chúc xa nhau an lành. Nhật Quang Phi Hồ
Buồn Vong Quốc - 289 TRỌNG KHINH Biết người đáng trọng, kẻ nên khinh, Chẳng phải trông qua chỉ ngoại hình. Kẻ sống vị tha nên quý trọng, Ngườ i toàn vị kỷ đáng lìa khinh. Khinh phường keo ác, cuồng Ɵ n dại, Trọng kẻ tận Ơ nh giúp chúng sinh. Dưỡng tánh thay tâm vơi vị kỷ, Trợ bần cứu nạn đá ng tôn vinh. Sống đời kẻ trọng, lại người khinh, Ai cũng mong sao chúng trọng mình. Hào phóng, vị tha đời kính trọng, Kiết keo, bội nghĩa khiến người khinh. Thực lòng nhân ái muôn đều trọng, Đạo đức thanh bần chẳ ng thể khinh. Cứu thế hưng bang dân mãi trọng. Tham tàn hại nước vạn đời khinh. Nhật Quang Phi Hồ
290 - Buồn Vong Quốc TRƯỜNG SA Thuyền đầy tỵ nạn giạt Trường Sa, Bộ Đội pháo chìm thảy chẳng tha. Chỉ một ôm phao trôi Nhật vớt, Viết trình, thương hận khắp gần xa. Xem phim tà i liệu Hải Quân Hoa, Xâm chiếm năm sau đảo Garma. Việt Cộng giăng hàng ngang bãi cạn, Đại liên Tàu bắn, gục thành ma. Nhân quả nhãn Ɵền, thấy diễn ra. Sát nhân ngu ác, thoát nào qua. Lưới Trời lồng lộng, ai qua khỏi? Sao nỡ cuồng ngu giết giống nhà. Giặc cướp độc quyền hại quốc gia, Tạo bao đau khổ, giết dân ta. Để rồi rừng biển dâng Tàu cả, Cháu điếm, con nô, nhục hải hà. Mưu hiểm Tàu man khó gỡ ra, Lợi quyền mua chuộc, dọa can qua. Đưa dân đồng hóa, Ɵ êu Hồng Lạc, Tiên tổ mồ hoang khuất bóng tà. Ngu nỡ tương tàn, lệ xót xa, Nát tan bờ cõi của ông cha. Nghĩ buồn ai có là dân Việt. Cớ sao dại chợ, chẳng khôn nhà? Nhật Quang Phi Hồ
Buồn Vong Quốc - 291 TRUYỀN ĐẠO* Mặ c ai theo đạ o, mặ c ai không, Lý lẽ lắ m chiề u, bế vớ i thông. Vũ trụ bao la đầ y khó biế t, Huyề n vi chưa hiể u, rộ ng mênh mông. Khen, chử i lung tung chẳ ng í ch gì , Như ngườ i cuồ ng nặ ng, nó i li chi. Chẳ ng ai hiể u rõ điề u sư muố n, Mặ c cả m tôn Ɵ , vố n sá nh bì . Đú ng chứ c danh ông: “Cậ u củ a trờ i”*, Trầ n gian nhấ t hạ ng chứ nà o chơi. Đạ o cô độ i lố t chê loà n chú ng, Ương ễ nh bụ ng đầ y mộ t khố i hơi. Thí ch Nữ Ni Liên, Thí ch Lã o Bà , Mượ n danh bôi nhọ Thí ch Ca xa. Hằ ng trăm thứ đạ o theo tù y thí ch, Cơn cớ chi cuồ ng chử i tố i đa. Nhật Quang Phi Hồ * Mộ t ngườ i lú c trẻ ở VN số ng theo đạ o Phậ t, đi diệ n con lai sang Mỹ , đổ i theo Tin Là nh mộ t cá ch cự c đoan cuồ ng nhiệ t. Tậ p tễ nh là m mụ c sư, chử i rủ a Khổ ng Phậ t quá trớ n không cầ n thiế t, cò n lấ y bú t danh nữ tu Phậ t giá o“Thí ch Nữ Ni Liên”, “Sư Bà ”,“Clb Thiên Vương” như mộ t kẻ điên loạ n. * Thà nh ngữ Ɵế ng Việ t: “Con có c là cậ u ông trờ i”.
292 - Buồn Vong Quốc TỪ BI Bả y tá m mươi rồ i sắ p sử a đi, Bon chen gom giữ mã i là m chi. Cử a nhà lớ n đẹ p mai từ bỏ , Bạ n hữ u thân Ơ nh cũ ng biệ t ly. Hà o phó ng í ch tha đờ i quý trọ ng, Bầ n keo biển lậ n chú ng khinh khi. Trăm năm nhân thế phù hư cả , Tế khổ n, phò nguy đẹ p vạ n thì . Nhật Quang Phi Hồ TU ĐẠO Tu đạo ngày nay quá loạn truyền, Quá n chùa, nhà Phật mọc liên miên. Từng sư, một cảnh đình riêng ngự, Mỗi vãi, vài nơi quán bán thiền. Công đức, từ bi không cốt đạt, Lừa đời, diễu đạo khó phân phiên. Đói mờ, phế tật không thương giúp, Vé để u Bồng Lai chúng đặt Ɵền. Nhật Quang Phi Hồ
Buồn Vong Quốc - 293 TU HÀ NH Phật ơi, chúng có thật tu chi, Chúng mượn danh Ông để bịp vì. Cúng chút hương hoa, cầu đủ thứ, Tưởng ông quyền phép dễ ban đi. Trí Ngu dùng Phật vọng ngôi cao, Khuấy phá non sông mới thuở nào. Vô Hạnh Thiền Sư nghề phản láo, Pháp Chu nổ i Ɵếng gái chơi bao. Đi như vua chúa, lọng tàng đeo, Ngược Phật giàu sang, chịu khổ nghèo. Dưới gốc Bồ đề mưa gió lạnh, Quên mình, soi sáng thế nhân theo. Chúng mượn danh Ngài bịp thế gian, Hành vi, mưu trí lối tham quan, Triều đình riêng một chùa to nhỏ, Núp bóng từ bi, sống nhẹ nhàng. Mụ kia nuôi sãi, sớm chiều đi, Ích kỷ nhất đời thật đáng khi. Thương phế gởi thư xin cứu giúp, Nỡ lòng vứt bỏ, chẳng cho chi. Mụ nọ chanh chua, miệng bốc đồng, Sớm chiều tụ ng niệ m, có hài không? Bỏ nhà bếp lạnh, tranh hầu lạ y. Chẳng tỏ nhân từ, mãi mụi mông.
294 - Buồn Vong Quốc Bất nghĩa, vô Ơ nh, chẳng thiếu chi. Chùa chiền đây đó chúng hăng đi. Cầu xin Phật độ ban nhiều phước, Nhân tốt không gieo, gặt quả gì? Phật đã thăng hoa tự thuở nào, Lời vàng Ngài dạy phải nêu cao. Phật không thể độ, ta riêng độ. Nhân tốt gieo ra, phước rạt rào. Phật là giác giả đã quang minh, Thông suốt càng khôn, xót chúng sinh, Hướng dẫn ta theo đường sáng đạo, Luân hồi thiên kiế p, thoát u minh. Ta tự đưa ta vào Bến Giác, Xa rời sinh tử thoát trần ai. Niết Bàn ƥ nh lặng nơi vô ngã , Bình đẳng muôn sinh, chính Phật đài. Nhật Quang Phi Hồ
Buồn Vong Quốc - 295 TỰ MỪNG TA Mừng ta may mắn thoá t lầm than, Xa cảnh dối gian, tránh bạo tàn. Học vẫ n chưa thông, tài chẳng có, Nói năng về vụng, giọng quê khan. Tài ba lắm kẻ đà nh cam nhục, Lỗi lạc bao người chịu trái oan. Ta trẻ số ng nơi đầ y khổ nghiệ t, Già đời lưu thứ hưở ng bì nh an. Nhật Quang Phi Hồ TỰ PHONG Nằ m nghe phone kể chuyệ n Bolsa, Xưng tướ ng bà y quan, chứ c đặ t ra. Diễ n xuấ t tuồ ng cương, vui lá o nhá o, Tranh nhau danh hả o, rộ n ma gà . Nổ danh thầ n bó i, xưng thầ y Mỹ , Chứ c lá o phong cà n, truấ t phế ma. Chí nh phủ lậ p thêm ban chứ c hả o. Thiên binh vạ n tướ ng cuộ i vang xa. Nhật Quang Phi Hồ
296 - Buồn Vong Quốc TỪ QUÊ Tránh giặc, tay không đến đất Gòn, Mưu sinh thoát hiểm, cố chen bon. Cơm hè, gác nóng, đời gian khổ, Bới chải, bụi mù, mặt héo hon. Lăn lóc nửa đời, nghèo thoát cảnh, Vẹn toàn dưỡng dắt quá mươi con. Xe nhà yên ấm, thành công quả, Giặc đến, buông tay chạ y bỏ Gò n. Nhật Quang Phi Hồ TU TĨNH Xứ Mỹ đàng nào phải ƥ nh tu, Rượu xe uống lái chó ng vô tù. Mọi ngày hút thuốc ung thư phổi, Từng bữa ăn sang khiến ú phù. Bồ bịch đa Ơ nh, nghe trá ch mó c (1), Mép môi nổ lắm, lộ đầ u ngu (2). Cơm nhà hoa quả, canh rau mắm, Thơ thới yên bình buổi mãn thu. Nhật Quang Phi Hồ 1. Dân, Quan, Tướng Mỹ vì bồ bịch nên thân bại danh liệt. 2. Ưa lên sân khấu, nổ nhiều, để lộ trình độ dốt nát.
Buồn Vong Quốc - 297 TỰ TRÀ O Đội trời, đạp biển phải thêm ta. Đứng giữa càn khôn vững thái hòa. Trẻ tuổi ghét khinh bầ y để u ác, Trung niên khỏi lụy cảnh can qua. Không màng cơ nghiệp từ Ɵ ên tổ, Chẳ ng phả i mong chi lú c nắ ng tà . Tư tưởng tự mình riêng mộ t thuyết, Vui đời nhân ái, phước trời gia. (10/2013) Nhật Quang Phi Hồ VĂN HIẾN* Ngà n năm văn hiế n kể là m chi, Con chá u Việ t nhà cắ p, chú ng khi. Tậ t bệ nh, đó i nghè o trăm thứ tộ i, Lưu manh cướ p cạ n nổ i như ri. Trai cam nô khổ , công lườ ng bó c, Gá i bá n thân buồ n, khó c chố n đi. Á c đả ng ngu tham tà n hạ i nướ c, Ngượ c chiề u Ɵế n hó a, trở man di. Nhật Quang Phi Hồ * Đọ c bả n Ɵ n có ngườ i Nhậ t chê VN bố n ngà n năm văn hiế n mà sao dân Việ t qua Nhậ t trộ m cắ p tồ i tệ .
298 - Buồn Vong Quốc TUNG HOÀ NH Tô Tầ n bà y kế Hiệ p Tung, Hợ p binh sá u nướ c, cù ng chung khá ng Tầ n. Giú p Tầ n, bà y kế triệ t phân, Trương Nghi dù ng cá ch kế t thân Liên Hoà nh. Để mưu đá nh bạ i từ ng phầ n, Như bẻ bó đũ a, dễ lầ n từ ng cây. Ngà y nay y hệ t chuyệ n này, Asean mườ i nướ c kế t nhau ngăn Tà u. Tà u chơi thương thuyế t song phương, Vô hiệ u sứ c mạ nh xem thườ ng Asean. Dù ng Ɵề n mua chuộ c Cao Miên, Lũ ng đoạ n Liên Á , tự biên diễ n tuồ ng. Biể n đông Tà u cố chiế m luôn, Trấ n đồ n, xây đả o chậ n luồ ng giao thông, Cố Ơ nh hù ng cứ phương đông, Mưu toan bá chủ , chơi ông toà n cầ u, Mỹ không ngăn dẹ p để lâu, Mỗ i ngà y Tà u mạ nh, đố i đầ u khó khăn. Buồ n thay dân Việ t tố t đen, Giế t nhau cho đã để ăn phẩ n Tà u. Hồ n thiêng sông nú i hiể n mau, Cứ u nguy dân tộ c, cù ng nhau mộ t lò ng. Nỡ nà o theo lũ nô vong, Thà nh Đô bá n nướ c, a tò ng Tà u man. Đứ ng lên đuổ i đá m thú hoang, Tự do độ c lậ p bả o toà n nướ c dân. Nhật Quang Phi Hồ
Buồn Vong Quốc - 299 TUỔI GIÀ Thấp thoáng mây bay, hiện cảnh già, Bạn bè trang lứa phải đành xa. Lái xe lắm ngại đường cao tốc, Lội bộ không xong lối cách nhà. Chân yếu, vướ ng sơ, dường gối quỵ, Tay mềm, bưng nhẹ, dốc hơi ra. Ngoảnh đời thoát hiểm mưu sinh khó, Mừng được an vui cả nh thái hòa. Tuổi già đau nhức khắp châu thân. Đi đứng khập khừng, lõng gối chân. Cúi xuống mang giày, ngồi lóa mắt, Nhướng lên hái quả, thấy căng gân. Ngũ chi mềm oãi, thôi đương việc, Mặt mũi nhăn nhèo, hết đối cân, Sinh trưởng suy vong là lẽ Tạo, Biết rồi, sao mãi nghĩ phân vân. Nhật Quang Phi Hồ