The words you are searching are inside this book. To get more targeted content, please make full-text search by clicking here.
Discover the best professional documents and content resources in AnyFlip Document Base.
Search
Published by nhan.nguyenthanh5912, 2022-07-13 02:21:48

cay-chuoi-non-di-giay-xanh

cay-chuoi-non-di-giay-xanh

ông thuyên giảm.

Chiều hôm đó, tôi bồn chồn đi tới đi lui quanh nhà. Tôi nôn nao muốn
chạy xuống nhà nhỏ Thắm để thăm nó biết bao nhưng sự ngại ngần đã giữ
chân tôi lại.

Chị Hoài thấy tôi đi lòng vòng cả buổi, nhíu mài hỏi:

-Lớp em sắp thi môn đi bộ hả?

Sáng mai. Sáng mai tôi sẽ ghé rủ nhỏ Thắm đi học. Hai đứa tôi sẽ lại có
những ngày vui vẻ bên nhau. Nhỏ Thắm sẽ lại ríu rít bên tai tôi những câu hỏi
bất tận như một con chim sẻ liến thoắng.

Suốt ngày hôm đó, tôi chìm vào mơ mộng. Chốc chóc tôi lại bắt gặp tôi
cười một mình. Trong đầu tôi, cánh diều tuổi thơ tưởng đã thất lạc lại trở về
chập chờn bay lượn. Và tôi sốt ruột nhìn đồng hồ, mong trời chóng tối.

Tờ mờ sáng tôi đã ôm cặp chạy ra khỏi nhà, phớt lờ cả tiếng kêu của chị
Hoài "Ơ, em chưa ăn sáng mà?".

Chú tiểu Khôi đã đứng đợi sẵn trước cổng chùa. Hôm nay có lẽ chú cũng
háo hức không kém gì tôi. Mong ước lớn nhất của chú bấy lâu nay là làm sao
hàn gắn được tình bạn giữa tôi và nhỏ Thắm. Chú tốt ghê!

Thằng Phan cũng tốt. Nhưng đứa bạn tốt không phải lúc nào cũng đem tới
những tin tốt.

Tôi và chú tiểu Khôi đi gần đến chợ đã thấy Phan từ xa hớt hải chạy lại.
Nó vừa nói vừa thở như mới bị chó rượt:

-Đăng, chú tiểu Khôi! Hai người biết gì chưa?

-Gì?

-Nhỏ Thắm đi Sài Gòn rồi.

-Đi hồi nào? - Tôi giật thót, sống lưng bỗng lạnh ngắt.

-Chiều hôm qua. - Phan hổn hển - Nó đi với gia đình anh Thắng. Nghe nói
nó chuyển trường vô Sài Gòn luôn. Nhỏ Ngọc ỏ trong đó than buồn nên rủ
nhỏ Thắm đi theo.

Tôi hoàn toàn không chờ đợi một tin tức như thế trong buổi sáng hôm đó.
Như con dao nóng đi qua miếng bơ, thông báo bất ngờ của Phan lập tức
nhung chảy trái tim tôi. Trong một thoáng, bầu trời như sập xuống quanh tôi
và nước mắt tôi tự nhiên ứa ra.

Như vậy đã quá muộn với tụi mình rồi phải không Thắm, cây chuối non
của tôi? Mắt mũi tôi cay xè theo từng câu nói thầm vang lên trong đầu. Cứ
nghĩ đến những ngày vừa qua nhỏ Thắm mong làm hòa với tôi biết bao
nhưng tôi vẫn dửng dưng và đến khi tôi quyết định quay lại với nó thì nó đã
bỏ đi, ngực tôi lại tức nghẹn và nước mắt tiếp tục lăn dài trên má.

-Ngưng đi mày! - Phan thúc cùi tay vào hông tôi - Cotrai gì mà khóc lóc
ngoài đường ngoài sá!

Phan không nói còn đỡ. Đang thút thít, nghe nó nói tôi bỗng òa ra khóc
tức tưởi.

-Nín đi, Đăng! - Chú Tiểu Khôi giật chéo áo tôi - Đang đi ngang nhà nhỏ
Thắm, coi chừng mẹ nó nhìn thấy.

Mẹ nhỏ Thắm nhìn thấy bọn tôi thật. Đang ngồi sau quầy, thấy ba đứa tôi
trờ tới, bà đứng dậy bước ra:

-Con ghé rủ bạn Thắm đi học hả, Đăng?

Có tới ba đứa nhưng bà lại kêu đích danh tôi khiến tôi hấp tấp đưa tay áo
quẹt nước mắt.

Bà chép miệng:

-Tiếc quá, con tới trễ mất rồi!

Vừa nghe ba tiếng "trễ mất rồi" tôi phải cố lắm mới không nức nở trở lại.
Nhưng khi bà nói tiếp, người tôi giống như va phải gốc cây:

-Con bé không biết hôm nay con ghé nên nó đi trước rồi.

Tôi khựng lại năm giây để cố hiểu xem điều gì đang diễn ra chung quanh
tôi. Tới giây thứ sáu, tôi quay nhìn thằng Phan bằng ánh mắt của kẻ sắp sửa
giết người nhưng nó đã chạy tuốt ra xa đứng cười hích hích.

Chương 4.16

Tôi và nhỏ Thắm lại ngồi đong đưa chân bên bờ suối xóm Trong. Hai đứa
ngồi lặng im ngắm hoa dong riềng đỏ ối bên kia suốt, tai lơ đãng nghe tiếng
ong bay vù vù trong nắng sớm, cả tiếng nước róc rách mơ hồ vẳng tới từ đỉnh
đồi xa.

Lần đầu tiên trong đời tôi nhận ra trong đầu tôi không chứa một ý nghĩ
nào rõ rệt. Đầu óc tôi cứ bềnh bông lơ lửng như quả bóng bay. Tôi cố nghĩ về
một điều cụ thể gì đó nhưng tôi không sao làm được. Cũng có khi một hình
ảnh thoáng hiện ra trong tâm trí nhưng ngay lập tức nó lại tan đi. Một lúc lâu
tôi không làm sao bắt mình tập trung. Có phải khi hạnh phúc quá mức, con
người ta không thể nghỉ ngợi được gì?

Tôi chỉ mở miệng khi phát giác nhỏ Thắm ngồi cạnh tôi hôm nay ngoài
nón xanh, áo xanh, giày xanh, nó còn cầm trên tay mấy cọng sả.

-Cầm sả theo chi vậy Thắm?

-Mình nghe người ta bảo rắn kỵ sả.

Tôi nheo mắt:

-Tôi với tụi thằng Phan vô đây bơi hoài có bao giờ bị rắn cắn đâu.

-Hôm đó lúc dắt xe về, có con rắn bò ngang trước mặt mà mình không
thấy. Thế là mình đạp phải đuôi nó.

-Để bữa nào tôi rượt đánh nó trả thù cho Thắm. - Tôi đùa.

-Đăng đừng đánh nó. Nó là ân nhân của Thắm chứ không phải kẻ thù.

-Ân nhân?

-Ờ. - Nhỏ Thắm tủm tỉm - Nếu nó không cắn mình, Đăng đâu có chịu làm
hòa với mình.

Tôi biết nhỏ Thắm chỉ trêu cho vui nhưng tôi vẫn thấy lương tâm cắn rứt
quá chừng. Mặt nóng ran, tôi ngước nhìn lên trời, khẽ nói:

-Không phải chỉ chuyện rắn cắn thôi đâu. Chuyện gì của Thắm cũng làm
tôi cảm động hết á.

-Như chuyện gì chẳng hạn?

-Chuyện Thắm dán tờ giấy trước cửa nhà đó.

-Tờ giấy đó không phải do mình dán.

Cứ như nhỏ Thắm vừa liệng ra một quả bom. Tôi quay nhìn nó, gần như
dựng cả tai lẫn mắt, miệng hỏi dồn:

-Cái gì? Vậy ai dán? Thằng Phan? Chú tiểu Khôi? - Mẹ mình dán.

Tôi nghe lùng bùng hai lỗ tai. Và trong đầu tôi, đom đóm lập lòe bay lẫn
với sao rơi.

-Mẹ Thắm? - Tôi hỏi như ngáp, cảm giác chung quanh thình lình tụt ô-xy.

-Ờ, lúc mình đem tờ giấy vào nhà chưa kịp giấu thì mẹ mình trông thấy.

Nhỏ Thắm bảo lúc mẹ nó giằng lấy tờ giấy, nó sợ muốn rụng tim. Nhưng
khi nghe nó run run trình bày ý định, mẹ nó vuốt tóc nó, bảo "Con không sợ
ba con đuổi ra khỏi nhà sao? Để đó cho mẹ!".

Bất giác tôi nhớ đến mẹ tôi. Tôi nhớ đến những bà mẹ mà tôi từng biết.
Những bà mẹ quê tôi luôn dành cho con cái một tình thương bao la, tuy sợ
chồng nhưng lúc nào cúng ấp ủ chở che con, sẵng sàng gánh khổ nạn vì con
không chút đắn đo. Nếu tôi từng có chút lấn cấn khi nhớ đến câu nói hất hủi
ngày nào của mẹ nhỏ Thắm thì bây giờ nỗi bận lòng đó cũng tiêu tan không
còn vết tích.

-Mẹ Thắm hay ghê! - Tôi buột miệng cảm thán.

-Thế là từ hôm nay tụi mình tha hồ đi học chung, tha hồ chơi với nhau
như hồi bé mà chẳng sợ ai cấm cản, phải không Đăng? - Nhỏ Thắm tinh
nghịch nhắc lại câu nói của tôi.

-Dĩ nhiên rồi.

-Vậy bây giờ Đăng có còn ước Thắm là con trai nữa không?

Tôi mỉm cười:

-Thắm biết rồi mà còn hỏi!

Nhỏ Thắm chun mũi:

-Chính vì biết Đăng vẫn ước Thắm là con trai nên Thắm mới hỏi.

Khi tình bạn ấm áp thuở thiếu thời quay trở lại, tính nghịch ngợm cũng
nhanh chóng quay về với nhỏ Thắm.

Nó nói kiểu đó, tôi chẳng biết cách sao trả lời. Tôi bối rối thò tay bứt một
cọng cỏ cạnh chỗ ngồi, vò vò rồi đưa lên mũi, bâng khuâng nói - không biết
mình đang lặp lại câu nói của nhỏ bạn bên bờ suối hôm nào:

-Cỏ mật thơm quá há Thắm.

CÂY CHUỐI NON ĐI GIÀY
XANH

Nguyễn Nhật Ánh
www.dtv-ebook.com

Kết Chuyện

Phan thân,

Tao chỉ viết đến đây thôi. Năm lớp Mười tao đã vào Tam Kỳ học. Dĩ
nhiên thời gian ở Tam Kỳ cũng lắm chuyện thú vị nhưng tao không đưa vào
bài này vì nó không liên quan gì đến Hà Lam. Khi nào một đứa bạn học Tam
Kỳ lên làm chủ tịch thành phố và có ý định làm cuốn kỷ yếu về Tam Kỳ, có
thể tao sẽ viết tiếp về những năm cấp ba.

Bài về Hà Lam lúc đầu tao định viết cỡ bốn ngàn chữ nhưng chuyện này
kéo chuyện kia, chuyện kia lôi chuyện nó, kỷ niệm ùa về như thác nên tao
không dừng được, đành nuông chiều cảm hứng mà dông dài như mày thấy
đó.

Mày nói thằng Biểu muốn cắt cho gọn lại cũng được. Nó muốn cặt đoạn
nào tùy nó, nhưng riêng đoạn nó bị tụi bạn ngã ba Cây Cốc của mày đón
đường hãm dọa khiến nó sợ đến són ra quần, phải giả vờ câm để thoát nạn thì
nó không được cắt. Nếu nó cắt đoạn đó thì thà bỏ quách cái bài của tao cho
rồi. Mày nói với nó đây là ý của tao. Đai trượng phu dám làm dám chịu. Leo
lên tới chủ tịch thị trấn rồi mà hở tí là đòi phi tang quá khứ thì nó leo xuống
quách để mày lên thay con hơn. He he, "nói vậy là mày hiểu rồi ha!".

Hai đứa tao hẹn gặp lại tụi mày ở Hà Lam nhân dịp kỷ niệm sắp tới, nhất
là đã lâu tao không gặp sư thầy Trí Tịnh - thực ra tao vẫn muốn gọi thầy là
"chú tiểu Khôi" như ngày xưa hơn.

Siết tay tụi mày.
Đăng & Thắm
Trại Hoa Vàng, 29/6/2017


Click to View FlipBook Version