The words you are searching are inside this book. To get more targeted content, please make full-text search by clicking here.
Discover the best professional documents and content resources in AnyFlip Document Base.
Search
Published by lạc an, 2019-11-26 04:15:04

04. Tài sản không bao giờ mất

04. Tài sản không bao giờ mất

thì quả cũng không
khỏi. Như kẻ xách dao
đào hầm, móc vách của
người không sợ, tới
chừng gặp cảnh sát thì
run. Đó là sợ quả mà
không sợ nhân. Nếu
biết làm việc đó có
ngày ở tù thì đâu dám
làm, không làm thì sợ

ai. Đó là sợ nhân chớ
không sợ quả.

Hiểu rõ như thế, trên
đường tu rất có lợi vì
chúng ta sáng suốt
không tạo nghiệp nhân
ác, chắc chắn không bị
quả báo xấu. Phật nói
Bồ-tát sợ nhân chúng
sanh sợ quả. Vì Bồ-tát

biết nhân ác liền tránh
nên không sợ quả xấu.
Còn chúng sanh sợ quả,
khi làm không sợ, tới
chừng gặp kết quả xấu
thì hoảng hốt, Cho nên
nói tới tu là nói tới
người tỉnh sáng, chớ
không phải người si mê.

Nhiều Phật tử cứ ngỡ
rằng người tu là tiêu
cực ích kỷ, cứ lẩn quẩn

trong chùa nói pháp,

không giúp ích cho ai
hết. Hiểu thế là sai lầm.
Chính vì muốn cho mọi
người được sáng suốt,
biết lỗi lầm để tránh,
biết nhân xấu để chừa

nên quý thầy luôn
thuyết pháp nhắc nhở
cho Phật tử. Như bình
thường không ai nhắc,
chúng ta đâu biết nóng
giận là tật xấu, nên cứ
nóng hoài bỏ không
được. Bây giờ nhờ quý
thầy nhắc mình biết đó
là tật xấu, có hai cho

bản thân và mọi người
nên cố gắng chừa bỏ.
Đó là tu.

Được vậy chúng ta sống
trên đời này không
uổng phí. Chớ nếu sống
bảy tám mươi năm mà
chỉ lo ăn ngon, mặc đẹp
v.v… tới già tắt thở,
thành cái gì không biết,

có phải uổng phí
không? Như vậy lo cho
thật nhiều, rốt cuộc chỉ
nuôi dưỡng cái thây
thối thôi, có gì cao
thượng đâu. Vậy mà
hầu hết mọi người đều
mắc kẹt trong đó. Cho
nên chúng ta phải biết
sống gần gũi với những

gì chân thật, không
quan tâm đến các thứ
hư dối, sống như thế
mới đáng trân quý.

Chúng ta biết tu là
chúng ta biết sống. Còn
người không biết tu
cũng như kẻ say. Cứ
loanh quanh, lẩn quẩn
rồi ngã đùng ra chết

không biết gì, chừng ấy
hối hận cũng không kịp.
Vì vậy chúng ta cần
sớm tỉnh thức, trau dồi
tích lũy sự nghiệp chân
thật của mình. Được
như vậy khi sống cũng
như lúc sắp lâm chung
đều thanh thản an vui.

Cuối cùng, mong quý
Phạt tử nghe hiểu ứng
dụng tu. Đó là điều
mong mỏi lớn nhất của

chúng tôi.

MƯỜI ĐIỀU TÂM
NIỆM

Nghĩ đến thân chẳng
cầu không bệnh, thân

không bệnh thì tham
dục dễ sanh.

Ở đời chẳng mong cầu
không nạn, không nạn
thì kiêu sa ắt khởi.

Tham cứu tâm chẳng
cầu không chướng, tâm
không chướng thì việc
học khó vượt bậc.

Lập hạnh chẳng mong

không ma, không ma thì
thệ nguyện chẳng vững.

Sắp đặt việc chẳng cầu
dễ thành, việc dễ thành
thì chí còn khinh mạn.

Tình nghĩa qua lại,
chẳng mong lợi mình,
lợi mình thì kém tổn
đạo nghĩa.

Đối tiếp người, chẳng
cầu nuông chìu, được

nuông chìu thì tâm sanh
kiêu căng.

Thi ân bố đức, chẳng
mong đền đáp, mong
đền đáp là ý còn mưu

toan.

Thấy lợi chẳng cầu
mình được, được lợi thì
tâm si dễ động.

Bị hàm oan chẳng cầu

minh oan, minh oan thì
oán hận càng sanh.

Thế nên, Thánh nhân
lập bày giáo hóa:

Lấy bệnh khổ làm thuốc
hay.
Lấy hoạn nạn làm tiêu
dao.
Lấy chướng ngại làm
giải thoát.
Lấy chúng ma làm bạn
pháp.

Lấy khó khăn làm thành
công.
Lấy kẻ giao hữu tệ bạc
làm sự giúp ích.
Lấy người nghịch làm
vườn đẹp.
Lấy bố đức làm dép
rách.

Lấy lợi sơ sài làm giàu

sang.

Lấy oan ức làm cửa
hạnh.

Như thế, ở chỗ ngại
biến thành thông. Mong
được thông trở thành
ngại.

Vì thế, Đức Như Lai ở
trong chướng ngại được
đạo Bồ-đề. Đến như
bọn ông Ương-quật-ma-
la và Đề-bà-đạt-ma, đều
đến làm hại, mà đức
Phật vẫn thọ ký cho họ
về sau vẫn thành Phật.
Đâu chẳng phải họ là
nghịch mà ta vẫn thuận,

kia là hoại mà ta lại

thành.

Song, đời nay người
thế tục học đạo, nếu
trước không ở chỗ ngại,
khi chướng ngại khó bề
dẹp nổi, khiến của báu
pháp vương do đó mà
mất. Đâu chẳng tiếc ư!

Đâu Chẳng tiếc ư! lớn
nhất của đời người là

LUẬN BẢO

VƯƠNG TAM MUỘI

MƯỜI BỐN ĐIỀU
RĂN CỦA PHẬT

Kẻ thù lớn nhất của đời
người là chính mình.

Ngu dốt lớn nhất của
đời người là dối trá.

Thất bại lớn nhất của
đời người là tự đại.

Bi ai lớn nhất của đời
người là ghen tỵ.

Sai lầm lớn nhất của đời
người la đánh mất chính

mình.

Tội lỗi lớn nhất của đời
người là bất hiếu.

Đáng thương lớn nhất
của đời người là tự ty.

Đáng khâm phục lớn
nhất của đời người là
vươn lên sau khi ngã.

Phá sản lớn nhất của
đời người là tuyệt vọng.

Tài sản lớn nhất của đời
người là sức khỏe, trí
tuệ.

Món nợ lớn nhất của
đời người là tình cảm.

Lễ vật lớn nhất của đời
người là khoan dung.

Khiếm khuyết lớn nhất
của đời người là kém
hiểu biết.

An ủi lớn nhất của đời
người là bố thí.


Click to View FlipBook Version