The words you are searching are inside this book. To get more targeted content, please make full-text search by clicking here.
Discover the best professional documents and content resources in AnyFlip Document Base.
Search
Published by hautruongle, 2017-11-08 14:55:21

Non Stop Stories

Vũ Linh


...hỏi bác công tố Mueller, bác có điều tra mấy vụ liên quan đến bà Hillary không...


Câu chuyện đình đám mà cả thiên hạ đang la làng là công tố viên Robert Mueller đang điều
tra về việc Nga can dự vào cuộc bầu cử tổng thống, đã vừa cho FBI bắt ông Paul Manafort,
cựu giám đốc vận động tranh cử của TT Trump.

TTDC khua chiêng trống rầm rộ dĩ nhiên, nhưng đã không đủ lương thiện để nói hết sự thật
về toàn bộ câu chuyện.

Năm 2007, ông Trump ra tranh cử một mình một ngựa, chẳng có ban tham mưu hay cố vấn
hay tình nguyện viên địa phương gì hết. Nghiã là chẳng có quan cũng chẳng có lính luôn.
Thời gian đầu, ông dùng ông Corey Lewandowski làm giám đốc ban vận động. Nhưng ông
này chỉ là một nhà bình luận chính trị, không biết gì về tổ chức tranh cử tổng thống. Qua sự
giới thiệu của một cố vấn, ông Trump gặp ông Manafort. Ông này có kinh nghiệm tổ chức
vận động tranh cử cho các ứng viên tổng thống CH từ Gerald Ford đến Bob Dole trước đây.
Ông Trump bổ nhiệm ông Manafort làm giám đốc ngay vì không biết ai khác.

Nhưng chẳng bao lâu sau, ông Trump nhìn rõ quá trình với nhiều vết đen đáng ngờ của
ông Manafort, giải nhiệm ông này để bổ nhiệm bà Kellyane Conway (trước đó là người của
ông Ted Cruz) làm tân giám đốc, trước khi bổ nhiệm ông Steve Bannon làm tổng giám đốc.

Tóm lại quan hệ giữa ông Trump và ông Manafort kéo dài chưa tới 2 tháng, từ tháng Sáu
tới tháng Tám, 2016, không như CNN gọi ông Manafort là “phụ tá cao cấp lâu năm” của TT
Trump.

Ông Manafort bị truy tố 12 tội, như trốn thuế, kinh doanh bất hợp pháp, rửa tiền bất chính,...
qua những giao thương với Ukraine từ cả chục năm trước cho tới 2015, chẳng sơ múi gì
đến bầu cử năm 2016 hay ông Trump hay Nga luôn.

Như cột báo này đã viết cách đây khá lâu, cho dù không tìm được dấu vết thông đồng nào
thì ông công tố Mueller cũng phải cố vồ cho được vài con vịt đẹt, bất kể tội gì, ít ra cũng để
biện minh cho thiên hạ thấy cái đám luật sư của ông dù sao cũng đã làm được gì đó cho
xứng đáng với đồng lương trên trời của họ. Kết quả y như rằng, ê-kíp Mueller tung lưới
lùng hùm beo, bắt được ba con ruồi.

Câu hỏi quan trọng nhất: ông Mueller đang làm gì vậy? Ông được trao trách nhiệm điều tra
về việc Nga can dự vào bầu cử tổng thống Mỹ năm 2016, tại sao lại nhẩy qua bắt người về
tội gian trá kinh doanh cách đây cả chục năm với Ukraine? Ông có đọc lộn sự vụ lệnh
không vậy?

Sự thật là ông Mueller biết rõ hơn ai hết truy tố ông Manafort chẳng ăn nhậu gì đến vụ bầu
tổng thống. Nhưng ông thộp cổ ông Manafort để chơi trò áp lực: “tôi đang chuẩn bị tặng
ông 500 năm tù, nhưng nếu ông chịu tố giác Trump hay vài tay tổ nào đó, thì tôi sẽ xin cho
ông ba ngày tù treo thôi, ông lựa đi”. Ông Manafort thừa hiểu chuyện này, nhưng bù lại, ông
cũng nhìn thấy tổng thống có quyền ân xá bất cứ ai vì bất cứ tội gì.

Ông Mueller cũng tố thêm hai ông nữa là Rick Gates và George Papadopoulos về vài tội
khác. Thế là hai ông này được TTDC đôn ngay lên hàng ‘phụ tá cao cấp’ của ông Trump
cho dù cả thế giới trước đây chẳng ai biết hai ông này là ma nào?

Ông Gates là trợ tá kinh doanh lâu năm của ông Manafort, không dính dáng gì nhiều đến
chính trị. Ông Papadolous, khi đó 28 tuổi, là tình nguyện viên không lương trong ban vận
động tranh cử nhưng được TTDC phong làm ‘cố vấn chính sách đối ngoại’ của Trump. TT
Trump gọi anh này là ‘coffee boy’, chỉ có trách nhiệm đi pha cà phê cho các ông lớn, nhưng
chuyên bốc phét, tự quan trọng hóa mình, đi đâu cũng khoe có quan hệ với Putin và các
quan lớn Nga. Tội của anh Papadopoulos? Khai không đúng ngày anh gặp một viên chức
Nga! Gọi là khai man, kinh khủng chưa? Hai anh Gates và Papadopoulos cũng chỉ là loại
tép ông Mueller dùng để câu tôm hùm nào đó thôi.

Chỉ chứng tỏ ít nhất cho đến nay, vẫn chưa tìm ra được sự thông đồng nào giữa ông
Trump với Nga.

Mấy ngày gần đây, hệ thống truyền thông tỵ nạn lên cơn sốt nhẩy tưng tưng, emails được
gửi tràn lan, thông báo tin thăm dò của Washington Post (chứ còn ai nữa?!) cho thấy “gần
50% dân Mỹ tin TT Trump có tội”. Ủa, sao lạ vậy nhỉ? Bà Hillary được 52% phiếu, đúng ra
thì phải có 52% dân Mỹ tin là Trump có tội, chứ sao lại chỉ có “gần 50%”? Hay là một số cử
tri của bà Hillary không tin là Trump có tội?

Thật ra, các con số trên coi như thuốc bổ cho TTDC uống lấy sức để bôi bác Trump chứ

chẳng nghiã lý gì hết. TT Trump có tội hay không có tội chỉ ăn thua có đúng một người, là
ông Mueller thôi. Tin kém vui cho ông Mueller là xứ Mỹ là xứ pháp trị, không phải ông múa
gươm kiểu gì cũng được. Bên ông Trump không thiếu gì luật sư lão làng.

Một điều lạ là cuộc điều tra về Nga can dự vào chính trường Mỹ chỉ xoáy vào phiá ông
Trump mà hình như chẳng đả động gì đến quan hệ giữa Putin và bà Hillary. Điều tra một
chiều về ông Trump vì cái tội đã… thắng? Tại nước ‘đỉnh cao’ của ta, bên thua cuộc là bên
có tội, đi ‘cải tạo’ mọt gông, tại xứ văn minh Cờ Hoa này, bên thắng cuộc mới là bên có tội.

Những tin mới nhất được xì ra cho thấy vụ Nga can dự to lớn và rắc rối hơn xa mọi tưởng
tượng. Về phiá ông Trump thì TTDC đã khui quá nhiều chuyện với đầy đủ mắm muối tương
cà, khỏi bàn thêm. Về phiá bà Hillary thì mọi sự có vẻ kín đáo hơn, cho đến cách đây vài
tuần thì nổ đùng ra như trái bom CBU chính trị mới. Đúng ra là tới hai trái bom CBU chứ
không phải một.

Cả đời bà Hillary luôn dính dáng vào xì-căng-đan. Bây giờ, hết thời rồi mà vẫn bị xì-căng-
đan mới bám theo. Ta xét lại xem cho vui.



CBU SỐ MỘT: FUSION GPS

Trái bom này thật ra đã được tung ra từ những ngày còn vận động tranh cử, nhưng khi đó
bom bị xì, bây giờ bất ngờ nổ lại.

Câu chuyện nghe qua rất bẩn thiủ và dấm dớ. Đại khái, theo tin từ đài phát thanh ‘bia
miệng’, thì Putin cho người theo dõi Trump khi ông này qua Nga năm 2013, ngay sau khi
TT Obama chính thức thăm viếng Nga. Gián điệp của Putin theo dõi và bắt quả tang Trump
đã thuê căn phòng khách sạn mà TT Obama đã ở trước đó, rồi thuê một số chị em ta đến,
nhẩy lên giường TT Obama đã ngủ, tè lên giường cho bõ ghét. Nội vụ được gián piệp của
Putin báo cáo đầy đủ, gọi là Hồ Sơ Nga (Russia Dossier), ba năm sau lọt vào tay một anh
trước đây là gián điệp Anh, Christopher Steele, được anh ta trao lại cho một công ty tên là
Fusion GPS, chuyên mua bán những tin xe cán chó kiểu này.

Sau đó, hồ sơ lọt vào tay TNS John McCain. Ông này mau mắn trao cho FBI để điều tra.
Đồng thời, hồ sơ cũng được gửi cho cả chục cơ quan truyền thông Mỹ. Không báo nào
đăng hết vì không kiểm chứng được gì, chẳng có hình ảnh hay phim video hay bằng chứng
cụ thể gì. Đã vậy, chẳng ai giải thích được tại sao năm 2013, Putin lại cho gián điệp theo
dõi ông Trump, khi đó chỉ là một doanh gia qua Nga lo tổ chức thi hoa hậu, là một hình thức
quảng bá cho Nga, chứ không phải chống báng Nga đến độ Putin phải theo dõi. Nhưng có
một báo lá cải phổ biến Hồ Sơ bá láp này, đó là báo mạng BuzzFeed. Và CNN vội vàng
chạy theo. Tin bôi bác Trump quá sốt dẻo, sao nhịn nổi.

Ứng viên Trump dĩ nhiên chối bỏ toàn bộ câu chuyện, cho rằng chỉ là chuyện phỉ báng
dựng đứng. Ông lên tiếng thắc mắc không hiểu ai đứng sau lưng vụ này, ai cung cấp tài

liệu phiạ, ai tài trợ cho việc ngụy tạo tin bôi bác?

Rồi câu chuyện xì hơi vì tính cách tào lao.

Báo phe ta Washington Post, có thể vì muốn tìm chứng cớ đánh Trump đến cùng, cho điều
tra xâu hơn. Để rồi khám phá ra họ đã chui vào một bãi rác của... bà Hillary.

Theo WaPo, có một văn phòng luật, tên là Perkins Coie của luật sư Marc Elias, làm việc
cho ban vận động của bà Hillary và Ủy Ban Quốc Gia (UBQG) của đảng DC, lãnh hơn 9
triệu đô. Văn phòng này thuê công ty Fusion GPS rồi Fusion thuê anh gián điệp Anh và anh
này mua được Hồ Sơ Nga không biết từ đâu, đưa lại cho Fusion. Chưa hết. Báo The
Federalist cũng vừa khui ra tổ chức Obama for America (bây giờ đổi tên là Organization for
Action) khi đó cũng đã chi cho văn phòng Perkins Coie gần một triệu đô.

Sau đó, hồ sơ được chuyển tới TTDC và ông McCain. Cái ngộ nghĩnh là một trong những
người sáng lập ra Fusion là ông Michael Goldfarb, chủ bút của The Weekly Standard, một
tạp chí bảo thủ chống Trump mạnh, cũng là cựu giám đốc thông tin của TNS McCain. Bây
giờ thì ta hiểu sao Hồ Sơ Nga đến tay ông McCain.

Tóm lại là gì? Là ban vận động của bà Hillary, UBQG của đảng DC và TT Obama đã trả 10
triệu đô để lùng tin xấu bôi bác ứng viên Trump. Cuối cùng mua được một tin lếu láo, có thể
do Putin ngụy tạo và cung cấp, mau mắn chuyển cho TTDC để phổ biến và cho ông
McCain để ông này đưa cho FBI điều tra ông Trump. Không có vẻ gì là Putin đang thông
đồng với ông Trump hại bà Hillary như ta vẫn nghe từ cả năm nay.

Quý độc giả hẳn còn nhớ TTDC từng làm rùm beng chuyện con trai và con rể của ông
Trump đi gặp một bà luật sư Nga để hy vọng có tin xấu về bà Hillary. Câu chuyện chẳng có
gì cụ thể và cuối cùng chẳng đi đến đâu, không có một tin xấu nào được trao đổi, không có
một đồng nào được trả. Nhưng TTDC làm như đây là chuyện thông đồng vô đạo với ngoại
thù. Cựu ứng viên phó của bà Hillary, ông Tim Kaine, la ầm ĩ đây là chuyện phản quốc, cần
phải đàn hặc, bỏ tù hết.

Điểm quái lạ nữa, vẫn theo WaPo, là khi FBI nhận được tin về vụ Hồ Sơ Nga thì thay vì bắt
điều tra anh gián điệp Steele thì FBI, khi đó dưới quyền GĐ Comey, trực thuộc chính quyền
Obama, lại trả tiền cho anh tiếp tục đi lùng tin xấu về Trump cho FBI. Không may là anh này
chưa tìm thấy gì thì TT Trump bất ngờ đắc cử, FBI đành xếp hồ sơ lại.

Hai ông xếp của Fusion ra điều trần trước quốc hội đã viện dẫn Tu Chính Án số 5 (Fifth
Amendment), không khai những gì có thể có hậu quả bất lợi cho mình, tức là gián tiếp nhận
đã nhận tiền. Ông John Podesta, chủ tịch Ban Vận Động của bà Hillary, bà Wasserman
Schultz, khi đó là chủ tịch UBQG của đảng DC, bà Hillary, rồi cả TT Obama, tất cả đều nói
không hay biết gì về chuyện Hồ Sơ Nga ngoài những tin đăng trên báo.

Không ai biết gì hết, thế thì ai quyết định trả 10 triệu đô cho Fusion? Chắc anh gác dan trụ
sở đảng DC?

Chưa nghe ông Kaine tố ai là phản quốc.



CBU SỐ HAI: MUA URANIUM VÀ QUỸ CLINTON FOUNDATION

Câu chuyện này rắc rối hơn nhiều, vì liên quan luôn cả đến TT Obama. Đại khái là trong
thời gian bà Hillary làm ngoại trưởng, chính quyền Obama phê chuẩn cho Nga - qua trung
gian một công ty Kazakhstan (một xứ độc tài Đông Âu, chư hầu của Nga) và một công ty
Gia Nã Đại- mua một công ty đang khai thác mỏ uranium tại Wyoming và Utah, sản xuất
khoảng 20% tổng số lượng uranium của Mỹ.

Uranium là tài nguyên chiến lược vì là nguyên liệu căn bản để chế bom nguyên tử, nhưng
cũng có nhiều công dụng khoa học khác. Mỹ có mỏ uranium rất nhỏ, chưa đáp ứng 1/10
nhu cầu, mỗi năm phải nhập cảng cả trăm triệu đô uranium, khiến nhiều người thắc mắc
sao TT Obama lại bán cho Nga quyền khai thác 20% uranium của Mỹ (lý do sẽ được bàn ở
dưới).

Mặt khác, ngay trước khi chính quyền Obama chấp nhận bán mỏ uranium cho Nga, các
chính quyền Nga và Kazakhstan, qua trung gian của 9 công ty và doanh gia, đã ‘ủng hộ’
cho Quỹ Clinton Foundation tổng cộng 145 triệu đô không biết để làm chuyện phước thiện
gì, trong khi cựu TT Clinton được mời qua Nga đọc một bài diễn văn một tiếng đồng hồ,
lãnh 500.000 đô (kỷ lục thế giới) do một ngân hàng có quan hệ mật thiết với Putin trả, sau
đó đi gặp riêng Putin không ai biết để nói chuyện gì, nhưng có nhiều triển vọng không phải
để bàn về bệnh AIDS bên Uganda.

Câu hỏi dĩ nhiên là tại sao Kazakhstan lại đóng góp quá nhiều tiền như vậy, sao chính
quyền xứ này không dùng số tiền này để lo cho dân mà lại phải tặng cho ông bà Clinton
làm chuyện phước thiện không biết ở đâu?

Không ai chối cãi một phần số tiền Quỹ Clinton Foundation thu được đã được chi dùng vào
nhiều mục tiêu phước thiện thật, nhưng cũng không ai mờ mắt đến độ không nhìn thấy
phần lớn những số tiền yểm trợ thật ra là tiền mua ảnh hưởng chính trị. Nếu bà Hillary
không phải là ngoại trưởng và không có hy vọng làm tổng thống thì Kazakhstan có yểm trợ
như vậy không? Quý độc giả tự trả lời. Còn tiền diễn văn của TT Clinton thì mang tính cách
đấm mõm lộ liễu, khỏi cần bàn thêm. Sau ngày bà Hillary thất cử, cả hai ông bà Clinton đều
không còn được ai mời đọc diễn văn nữa, và Quỹ Clinton Foundation bị khủng hoảng vì
cạn nguồn yểm trợ, phải sa thải nhân viên hàng loạt.

Báo Newsweek bào chữa cho bà Hillary, cho biết quyết định bán uranium không phải do bà
Hillary lấy, mà là do một ủy ban nội các gồm 9 bộ, trong đó bộ Ngoại Giao của bà Hillary chỉ
là một.

Trong nội các Mỹ, ngoại trưởng là người đứng đầu, chỉ sau tổng thống vì không có thủ

tướng. Sau đó, vụ này liên quan đến bang giao Mỹ-Nga-Kazakhstan-Canada, do đó tiếng
nói của bà ngoại trưởng dĩ nhiên nặng ký hơn xa tiếng nói của bộ trưởng Thương Mại hay
Giao Thông chẳng hạn. Cuối cùng, ai cũng biết uy tín và ảnh hưởng của bà Hillary trong
chính quyền Obama chỉ thua có TT Obama, và bà cũng là người tất cả mọi người đều nghĩ
sẽ là tổng thống kế nhiệm TT Obama. Do đó, khi bà Hillary nói OK thì đố ai dám trái lời?
Cho bà Hillary chỉ là 1 trong 9 người, ngang hàng với 8 người khác là ngụy biện của
Newsweek chẳng thuyết phục được ai.

Đại ý theo Newsweek thì đây là quyết định chung của cả chính quyền Obama chứ không
phải của riêng bà Hillary. Thế thì vấn đề lại càng rắc rối hơn nữa. Tại sao TT Obama lại
chấp nhận bán uranium cho Nga trong khi Mỹ vẫn phải nhập cảng uranium?

Câu trả lời không khó lắm. Khi đó cũng là lúc TT Obama đang thương lượng với Iran về
thỏa ước chống khai thác vũ khí nguyên tử. Nga khi đó là đồng minh mạnh và có ảnh
hưởng lớn trên chính quyền Iran và TT Obama muốn nhờ Putin làm trung gian điều đình
với các giáo chủ Iran. Thỏa mãn Nga trong vụ bán mỏ uranium dĩ nhiên là cách hợp pháp
và hợp tình nhất để lấy hậu thuẫn của Putin. Công ty Nga Rosatom là công ty mua mỏ
uranium của Mỹ, đồng thời cũng là công ty giúp Iran phát triển năng lực nguyên tử. Ngẫu
nhiên không? Câu hỏi đố ai trả lời được: TT Obama có phải đã chấp nhận gián tiếp cung
cấp uranium cho Iran qua trung gian của Rosatom không?

Cái rắc rối lớn là toàn bộ câu chuyện bán mỏ uranium và tiền yểm trợ Quỹ Clinton
Foundation đã được FBI điều tra từ ngay khi đó, bởi ông Mueller, giám đốc FBI khi đó, hiện
nay đang điều tra quan hệ Nga-Trump. Nhưng rồi ông Mueller không làm gì hết. Tại sao?
Cùng thông đồng với chính quyền Obama và bà Hillary?

Nhìn vào câu chuyện, dường như đây là trường hợp quyền lợi cá nhân của bà Hillary trùng
hợp với ý muốn của TT Obama (tình cờ?!!!) nên cuộc kinh doanh trôi chảy thật dễ dàng, vì
ông Mueller lạnh cẳng, không dám đào xâu vào chuyện hối lộ Quỹ Clinton Foundation nữa.

Nhưng cũng chính vì quan hệ đặc biệt này mà phe CH đang đòi ông Mueller từ chức,
không thể tiếp tục điều tra việc Nga can thiệp vào chính trị Mỹ được. Chẳng lẽ ông lại
phanh phui ra chuyện ông trước đây tiếp tay ém nhẹm vụ bà Hillary nhận hối lộ bán mỏ
uranium cho Nga?

Những chuyện mờ ám trên không khỏi đưa đến một câu hỏi khác: trong hơn 30.000 emails
mà bà Hillary tự ý xoá, có cái nào bàn về những cuộc thương thảo này không? Một câu hỏi
không bao giờ có câu trả lời vì emails đã bị xoá sạch hết rồi.

Thôi thì ta chấp nhận ông Mueller, nhưng xin hỏi bác công tố Mueller, bác có điều tra mấy
vụ liên quan đến bà Hillary không hả bác? Cái xâu chuỗi Hillary-UBQGDC-Elias-Fusion-Hồ
Sơ Nga-McCain-Comey-CNN, và cái vòng xích Nga-Uranium-Quỹ Clinton-Hillary-Obama-
Iran, tất cả rối hơn mớ tóc của anh football Kaepernick, xin bác Mueller gỡ rối ra được
không? Hay là bác thông qua để chỉ xoi mói chuyện ông Trump thôi?

Trong khi những vụ lộn xộn Fusion-Uranium nằm chình ình trước mắt thì TTDC vẫn không
nhìn, không nghe, không nói gì hết, mà chỉ lo la hoảng về những thông đồng giữa TT
Trump với Nga thôi, cho dù chẳng có bằng chứng cụ thể nào hết.

Hệ thống truyền thông tỵ nạn của vài cụ tỵ nạn chuyên đóng vai thông tín viên Việt ngữ
không lương của CNN-WaPo-NYT, cũng áp dụng sách lược diện bích tịnh khẩu, không đả
động đến những xì-căng-đan mới của bà Mai Siêu Phong Hillary, chỉ lo chuyển tin vụn vặt
bôi bác Trump, mà phần lớn đều là fake news, để ... tự sướng.

Tin kém vui cho bà Hillary là quốc hội cũng đang có hai ba tiểu ban đang điều tra về những
vụ lộn xộn trên.

Dù sao thì mấy cái chuyện Nga thâm nhập phá bầu cử cũng chỉ thu hút được sự chú ý và
khai thác của TTDC và một ít người cuồng của cả hai phiá, chứ đại đa số dân Mỹ không
nhìn vào những chuyện này khi đi bỏ phiếu. Đây không phải là kết luận của kẻ hèn ngu ngơ
này, mà là nhận định của chủ tịch đảng DC tại Ohio, khẩn khoản kêu gọi đảng DC nên nhìn
vào thực tế để chuẩn bị kế hoạch chiếm lại quốc hội vào cuộc bầu giữa mùa năm tới. Theo
ông, cứ chằm hăm nhìn vào mấy chuyện Nga thông đồng vớ vẩn sẽ không đáp ứng được
nguyện vọng của cử tri, không đáp ứng được nhu cầu công ăn việc làm, bảo hiểm y tế quá
đắt,.. của khối dân thợ thuyền vùng Đại Hồ, và DC sẽ gặp thảm họa tiếp thôi. Chẳng những
thảm họa cho cuộc bầu quốc hội năm tới, mà còn đại họa cho cuộc bầu tổng thống năm
2020 luôn. (05-11-17)

Cu Ba Thức, Việt Nam Ngủ… Nay Cu Ba Ngủm, Việt Nam?






Câu nói thời danh của Cựu Chủ tịch nước Cộng Hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt
nam khi qua viếng thăm chánh thức Cu ba năm 2009 “Có người ví von, Việt
Nam Cuba như là trời đất sinh ra. Một anh ở phía Đông, một anh ở phía Tây.
Chúng ta thay nhau canh giữ hòa bình cho thế giới. Cuba thức thì Việt Nam
ngủ, Việt Nam gác thì Cuba nghỉ”.

Điều lạ là Nguyễn Minh Triết khai đậu Tú Tài ở Sài gòn, tức theo học chương
trình giáo dục của Miền Nam, chớ không phải học trường đảng Nguyễn Ái
Quốc như Nguyễn Tấn Dũng hay Nguyên Phú Trọng, và cũng khai có văn
bằng Cử nhơn Toán ở Đại Học Khoa học Sài gòn (xạo) mà vẫn có thể nói
được một câu như vậy, với tư cách Chủ tịch nước, quốc khách của Chủ
tịch Fidel Castro. Phải chăng vì ông là cộng sản và làm tới Chủ tịch nước
nên mới có được bộ óc phi thường như vậy?

Nhắc lại giai thoại này để nói chuyện về người chủ nhà mời ông hồi tháng
9/2009 qua thăm viếng Cuba vừa đi chầu Mao và Staline. Và vô duyên là
ngày 4/12 này, đảng của ông Triết ban hành quốc tang tưởng niệm đồng chí
ở Cu ba. Tại sao không phải “đảng tang” vì dân Việt nam có mắc mớ xa gần
gì với tên cộng sản ác ôn Fidel Castro đó?

Chiếc Rolex vượt biển tỵ nạn cộng sản

Vừa có tin lãnh tụ cách mạng cộng sản xứ Cu ba chết, tuần báo chánh trị Le
Point của Pháp liền nhắc lại câu chuyện hi hữu về chiếc đồng hồ Rolex
Submariner 6536, năm 1959, đã may mắn thoát khỏi bàn tay của Fidel
Castro trong chiến dịch tịch thâu và càn quét sạch tàn dư tư bản, nhờ giới
buôn lậu, nay vừa tái xuất hiện.

Năm 1959, Fidel Castro cướp được chánh quyền cu ba, thiết lập ngay chế
độ cộng sản độc tài ác ôn nhứt thế kỷ XX. Những gia đình khá giả tìm cách
chạy trốn cộng sản, mang theo chút ít của cải trước khi bị chế độ cướp đoạt.
Trong hoàn cảnh đó, một cách kỳ lạ, nhờ giới buôn lậu, chiếc Rolex
Submariner 6536 của nhà Jyeria Riviera trên Đại lộ Galiano ở La Havane
chuyên bán đồng hồ và nữ trang đắt tiền, thoát khỏi bàn tay cộng sản và từ

đó bị quên lảng suốt hơn 50 năm. Nay sau khi có tin Fidel Castro chết lại tái
xuất hiện và trở thành môt vật vô giá của giới sưu tầm đồng hồ xưa.













































Fidel Castro mê đồng hồ Rolex.

Chiếc Rolex Submariner 6536 ra khỏi hảng ở Suisse năm 1955, tới La
Havane trước khi hạ cánh an toàn và bí mật trên đất Mỹ. Người ta nghĩ có
lẽ chiếc Rolex ấy đã nằm ngủ yên trong một học tủ suốt hơn 50 năm dài.
Điều đáng ngạc nhiên là chiếc Rolex lại hoàn toàn trong tình trạng nguyên
vẹn. Như mới trong xưởng đem ra vậy. Lạ lùng hơn nữa là bắt gặp món đồ
xưa với cả khai sanh gốc ghi năm 1955, giấy cũng không rách, không bị hư
hỏng, hoen ố vì thời gian.

Hiện nay, một chiếc Rolex Submariner 6536 mới giá từ 20 000 tới 30 000
usd. Nhưng chiếc Rolex kia là vô giá vì lịch sử gian truân của nó. Nó còn là
biểu hiện của lịch sử phong trào tỵ nạn cộng sản của dân cu ba. Trước đó
vài năm, đồng bào Bắc Việt đã bỏ nhà cửa, chạy bán mạng, trốn cho khỏi

gặp Hồ Chí Minh. Nhưng thân phận người Việt nam lại bất hạnh. Hai mươi
năm sau, gặp lại tên Hồ Chí Minh ở trong Miền Nam và từ đó, cả nước sống
dưới địa ngục, tới nay đưọc 41 năm.

Chiếc Rolex phước đức hơn. Tái xuất hiện khi đất nước Cu ba bắt đầu
chuyển mình tiến lên dân chủ tự do. Và hạnh phúc nhứt là đúng vào lúc tên
ác ôn Castro mà cả nước đã chạy trốn vừa đi chầu Mác. Dân chúng cả xứ,
cả ở hải ngoại, đều hết mực vui mừng, như được hồi sanh, túa ra đường
nhảy múa chào mừng cái chết của Chủ tịch nước của họ.

Những nhà độc tài và những chiếc đồng hồ đắt tiền

Độc tài không phải là cái nghề, như nghề làm chánh trị, nghề cai trị một quốc
gia, mà là một “nếp sống”. Nói cho văn chương, là một “nghệ thuật sống”!
Người độc tài say mê quyền lực, say mê “nghệ thuật sống” của họ giống
như người nghệ sĩ say mê nghệ thuật. Trong đời sống vật chất, họ cũng có
những thú say mê như tiền bạc, sự xa hoa, gái đẹp, …

Những nhà độc tài gần đây mà nhiều người biết như Hitler, Kadhafi, Saddam
Hussein, Castro có chung thú đam mê đồng hồ đắc tiền. Họ có những chiếc
đồng hồ mang hình ảnh của họ hoặc những nét riêng đặc biệc của họ, ai bắt
gặp là biết ngay người chủ.

Nhưng thử hỏi liệu có ai dám hoặc muốn mang trên cổ tay mình gương mặt
một nhà độc tài khát máu không? Hay giử một món đồ từng thuộc về một
tên tội phạm chống nhơn loại?

Nếu không thì chỉ có thể khêu gợi sự tò mò của những người sưu tầm vật
hiếm mà thôi.

Saddam Hussein đặt Suisse làm cho ông một số đồng hồ hiệu Eterna, vỏ
vàng và thép, mặt kiếng khắc chân dung Saddam Hussein, chỉ dành để tặng
những thuộc hạ thân tín. Còn ông, ông mang chiếc Rolex Day-Date toàn

nạm kim cương, vỏ, dây đeo đều bằng vàng y. Những lúc xuất hiện, Saddam
Hussein thường huơi tay cao lên để khoe chiếc đồng hồ đắc tiền mà hiếm
người có thể có được.

Năm 2009, để kỷ niệm 40 năm triều đại của mình, Đại tá Kadhafi đặt nhà
Chopard mươi chiếc đồng hồ với mặt kiếng có hình của ông. Kadhafi còn có
riêng một chiếc đồng hồ bằng vàng trắng, nạm kim cương và ngọc bích.

Hôm 25 tháng 10 vừa qua, chiếc đồng hồ này bổng xuất hiện trong một vụ
trưng bày và bán đấu giá ở nhà Antiquorum. Nhưng kỳ lạ là không có nhà
sưu tập nào muốn mua mặc dầu giá chỉ từ 30 000 tới 60 000 euros mà thôi.

Castro chết đế lại gì?

Trước năm 1959, ở Cu ba, người Mỹ muốn làm mưa, làm gió gì cũng được.
Chính điều này đã làm dân chúng cu ba bắt mản, điều kiện khai sanh phong
trào cộng sản lớn mạnh và cướp chánh quyền. Giai đoạn đầu, lực lượng
của Fidel Castro được dân chúng cu ba hoan nghênh thật tình vì đã đem lại
cho xứ sở nền độc lập. Nhưng chỉ 5 tháng sau, bộ mặt thật của nhà cách
mạng cộng sản liền hiện rỏ. Thế mà nhà văn Régis Debray của Pháp lấy vé
máy chỉ cho chuyến đi để tới Cu ba hưởng ứng cách mạng thành công và
gia nhập vào nhóm nhỏ thân cận của Castro. Triết gia Jean-Paul Sartre đi
qua La Havane trở về Paris đầy hân hoan, phấn khởi. Ông thuật lại La
Havane đang sống ngày hội lớn của dân tộc. Cu ba tự do là liều thuốc tiên
cho cả thế giới. Nhưng ngay tại La Havane, nhiều hố sâu vừa được đào lên
theo lệnh của Che Guevara, những cột hành quyềt cũng vừa được dựng lên
bên cạnh hố để xử tử những”kẻ thù của cách mạng”. Fidel Castro lập danh
sách. Che Guevara tự tay hành quyết một cách thản nhiên nên được biệt
danh là Carnicerito – tên đồ tể con. Có ai nghĩ đó lại là người có nụ cười dịu
dàng rất lảng mạn, được giới trẻ Âu châu, nhứt là Pháp, ngưởng mộ như vị
anh hùng cách mạng. Ngày nay, hình, áo thung in hình Che còn bày bán ở
nhiều nơi.

Khi kêu gọi dân chúng tham gia và ủng hộ cướp chánh quyền, Fidel Castro
đã long trọng tuyên bố “Cách mạng cướp đươc chánh quyền, tổ chưc tổng
tuyển cử tự do”. Nhưng chỉ 5 tháng sau, Castro vứt sọt rác lời tuyên bố, giải
táng Quốc Hội, hủy bỏ Hiến pháp năm 1896. Hội Đồng Bộ trưởng tập trung
tất cả quyền hành. Thanh trừng bắt đầu ác liệt. Tử hình không dưới 15 000
người bị kết án là kẻ thù cách mạng. Nhà tù mở rộng vẫn không đủ chổ cho
tù nhơn.


Những người thân cận với Castro tỏ vẻ lo sợ cho đường lối sắt máu của
cách mạng liền bị Castro ra lệnh thanh toán. Che Guevara rời khỏi Cu ba vì
không đồng ý với Castro, cho rằng Castro không đi đúng đường lối cách
mạng. Nhũng người bất mản nhưng không trốn được đành chọn cái chết
cho yên thân.

Chuyện cu ba chưa ồn ào ra bên ngoài. Đến năm 1971, xảy ra vụ án Heberto

Pedilla, người lúc đầu nhiệt tình ủng hộ Castro, làm cho dư luận bắt đầu mở
mắt về Cu ba. Năm 1968, ông cho phổ biến một bài thơ kín đáo mô tả sự
thật của chê độ cách mạng ở Cu ba. Ba năm sau, ông bị An ninh Nhà nước
bắt, đưa ra Tòa án nhơn dân. Ông phải làm tự kiểm, tự kết án mình một
cách nhục nhả. Nhưng ông vẫn cảm ơn An ninh đã khoan hồng, đưa ông
vào con đường ngay chánh của cách mạng, tố cáo bạn bè và cả vợ là những
kẻ thù của cách mạng.

Sau vụ án này, nhiều người bắt đầu không còn mơ hồ về chế độ cúa Fidel
Castro là của dân, vì dân nữa.

Huê kỳ khi thấy Cu ba tiến hành cải cách ruộng đất, quốc doanh công ty
xăng dầu Texas Oil thì hiểu là Castro chọn hướng kinh tế theo liên-sô nên
liền cắt đứt viện trợ cho Cu ba và cả ngoại giao, ban hành lệnh phong tỏa.
Dỉ nhiên Castro lập tức ngã theo Mạc-tư-khoa và Krouchtchev chỉ có đợi
chừng đó.

Năm 1961, Castro tuyên bố cách mạng cu ba là cách mạng xã hội chủ nghĩa.

Huê kỳ oanh tạc Cu ba nhưng cuộc đổ bộ tiếp theo thất bại vì Liên sô đặt
giàn hỏa tiển trên đảo chỉ cách bờ biển Florida 150 km. Kennedy cho hạm
đội bao chung quanh và cảnh báo Krouchtchev hể đụng tới lực lượng của
Huê kỳ thì khó tránh chiến tranh giửa hai nước sẽ bùng nổ.

Sau cùng, Castro thất vọng vì Krouchtchev ra lệnh rút về.

Năm 1963, Castro thăm viếng Liên sô được hoan nghênh nhiệt liệt và được
tưởng thưởng huy chương “anh hùng cách mạng liên sô”. Năm 1968, Castro
là một trong hiếm những nhà lãnh đạo cộng sản hoan nghênh lực lượng của
khối Warsovie tiêu diệt cuộc nổi dậy của dân chúng Prague.

Cu ba sống qua ngày nhờ dựa vào sự giúp đở của Mạc-tư-khoa. Đến năm
1989, Liên sô sụp đổ, Cu ba kiệt quệ.


Castro để lại được gì sau khi chết? Cái tài sống lâu, kéo dài chế độ cộng
sản độc tài ác ôn!

Còn vài người thương tiếc Castro

Ngoài Hà nội, có Tổng Bí thư đảng cộng sản Pháp, Pierre Laurent, ca ngợi

Castro là “người làm một trong những cuộc cách mạnh xã hội chủ nghĩa của
thế kỷ XX, Castro có thể thiết lập một xã hội công bình và có chủ quyền hơn”.
Jean-Luc Mélenchon, cựu Bộ trưởng chánh phủ Mitterrand, vội ôm bông và
nhang đèn chạy tới Tòa Đại sứ Cu ba cúng Castro và chia buồn. Nhưng TT
Hollande, phe xã hội chủ nghĩa, lại nhận định “chế độ thiếu nhơn quyền, ảo
tưởng, một trong những chế độ cảnh sát trị ác ôn của hành tinh. Thật đáng
buồn!”.

Triết gia Pháp, ông Michel Onfray, nhắc lại vài chi tiết lạ lùng về cái chết của
Castro như tiền định tuy ông vẫn ngờ vực (25/26?). Castro khởi đầu cách
mạng ngày 26 / 11 / 1956 và chết ngày 26 / 11 / 2016.

Castro thuờng tuyên bố “nghèo lắm vì cả đời làm cách mạng nên chỉ có căn
chòi câu cá mà thôi”. Nhưng chòi câu cá của ông là cả một cơ ngơi đồ sộ,
cả về trang thiết bị cho tiện nghi.

Theo ông Michel Onfray, Castro lúc sống thì như “ông Hoàng dầu hỏa, lúc
chết thì như nhà trọc phú”.

Đừng quên “Một người độc tài, nhứt là độc tài cộng sản, dù có hứa điều gì,

tuyên bố điều gì, thì trước sau vẫn là độc tài sát khát máu”!

Nguyễn thị Cỏ May

Ai Thông Đồng Với Ai?
Vũ Linh

Câu chuyện đình đám mà cả thiên hạ đang la làng là công tố viên Robert
Mueller đang điều tra về việc Nga can dự vào cuộc bầu cử tổng thống, đã
vừa cho FBI bắt ông Paul Manafort, cựu giám đốc vận động tranh cử của
TT Trump.

TTDC khua chiêng trống rầm rộ dĩ nhiên, nhưng đã không đủ lương thiện

để nói hết sự thật về toàn bộ câu chuyện.

Năm 2007, ông Trump ra tranh cử một mình một ngựa, chẳng có ban tham
mưu hay cố vấn hay tình nguyện viên địa phương gì hết. Nghiã là chẳng
có quan cũng chẳng có lính luôn. Thời gian đầu, ông dùng ông Corey
Lewandowski làm giám đốc ban vận động. Nhưng ông này chỉ là một nhà
bình luận chính trị, không biết gì về tổ chức tranh cử tổng thống. Qua sự
giới thiệu của một cố vấn, ông Trump gặp ông Manafort. Ông này có kinh
nghiệm tổ chức vận động tranh cử cho các ứng viên tổng thống CH từ
Gerald Ford đến Bob Dole trước đây. Ông Trump bổ nhiệm ông Manafort
làm giám đốc ngay vì không biết ai khác.

Nhưng chẳng bao lâu sau, ông Trump nhìn rõ quá trình với nhiều vết đen
đáng ngờ của ông Manafort, giải nhiệm ông này để bổ nhiệm bà Kellyane
Conway (trước đó là người của ông Ted Cruz) làm tân giám đốc, trước khi
bổ nhiệm ông Steve Bannon làm tổng giám đốc.

Tóm lại quan hệ giữa ông Trump và ông Manafort kéo dài chưa tới 2
tháng, từ tháng Sáu tới tháng Tám, 2016, không như CNN gọi ông
Manafort là “phụ tá cao cấp lâu năm” của TT Trump.

Ông Manafort bị truy tố 12 tội, như trốn thuế, kinh doanh bất hợp pháp, rửa
tiền bất chính,... qua những giao thương với Ukraine từ cả chục năm trước
cho tới 2015, chẳng sơ múi gì đến bầu cử năm 2016 hay ông Trump hay
Nga luôn.

Như cột báo này đã viết cách đây khá lâu, cho dù không tìm được dấu vết
thông đồng nào thì ông công tố Mueller cũng phải cố vồ cho được vài con
vịt đẹt, bất kể tội gì, ít ra cũng để biện minh cho thiên hạ thấy cái đám luật
sư của ông dù sao cũng đã làm được gì đó cho xứng đáng với đồng lương
trên trời của họ. Kết quả y như rằng, ê-kíp Mueller tung lưới lùng hùm beo,

bắt được ba con ruồi.

Câu hỏi quan trọng nhất: ông Mueller đang làm gì vậy? Ông được trao
trách nhiệm điều tra về việc Nga can dự vào bầu cử tổng thống Mỹ năm
2016, tại sao lại nhẩy qua bắt người về tội gian trá kinh doanh cách đây cả
chục năm với Ukraine? Ông có đọc lộn sự vụ lệnh không vậy?

Sự thật là ông Mueller biết rõ hơn ai hết truy tố ông Manafort chẳng ăn
nhậu gì đến vụ bầu tổng thống. Nhưng ông thộp cổ ông Manafort để chơi
trò áp lực: “tôi đang chuẩn bị tặng ông 500 năm tù, nhưng nếu ông chịu tố
giác Trump hay vài tay tổ nào đó, thì tôi sẽ xin cho ông ba ngày tù treo thôi,
ông lựa đi”. Ông Manafort thừa hiểu chuyện này, nhưng bù lại, ông cũng
nhìn thấy tổng thống có quyền ân xá bất cứ ai vì bất cứ tội gì.

Ông Mueller cũng tố thêm hai ông nữa là Rick Gates và George
Papadopoulos về vài tội khác. Thế là hai ông này được TTDC (Truyền
Thông Dòng Chính) đôn ngay lên hàng ‘phụ tá cao cấp’ của ông Trump
cho dù cả thế giới trước đây chẳng ai biết hai ông này là ma nào?

Ông Gates là trợ tá kinh doanh lâu năm của ông Manafort, không dính
dáng gì nhiều đến chính trị. Ông Papadolous, khi đó 28 tuổi, là tình nguyện
viên không lương trong ban vận động tranh cử nhưng được TTDC phong
làm ‘cố vấn chính sách đối ngoại’ của Trump. TT Trump gọi anh này là
‘coffee boy’, chỉ có trách nhiệm đi pha cà phê cho các ông lớn, nhưng
chuyên bốc phét, tự quan trọng hóa mình, đi đâu cũng khoe có quan hệ với
Putin và các quan lớn Nga. Tội của anh Papadopoulos? Khai không đúng
ngày anh gặp một viên chức Nga! Gọi là khai man, kinh khủng chưa? Hai
anh Gates và Papadopoulos cũng chỉ là loại tép ông Mueller dùng để câu
tôm hùm nào đó thôi.

Chỉ chứng tỏ ít nhất cho đến nay, vẫn chưa tìm ra được sự thông đồng nào
giữa ông Trump với Nga.


Mấy ngày gần đây, hệ thống truyền thông tỵ nạn lên cơn sốt nhẩy tưng
tưng, emails được gửi tràn lan, thông báo tin thăm dò của Washington
Post (chứ còn ai nữa?!) cho thấy “gần 50% dân Mỹ tin TT Trump có tội”.
Ủa, sao lạ vậy nhỉ? Bà Hillary được 52% phiếu, đúng ra thì phải có 52%
dân Mỹ tin là Trump có tội, chứ sao lại chỉ có “gần 50%”? Hay là một số cử
tri của bà Hillary không tin là Trump có tội?

Thật ra, các con số trên coi như thuốc bổ cho TTDC uống lấy sức để bôi
bác Trump chứ chẳng nghiã lý gì hết. TT Trump có tội hay không có tội chỉ
ăn thua có đúng một người, là ông Mueller thôi. Tin kém vui cho ông
Mueller là xứ Mỹ là xứ pháp trị, không phải ông múa gươm kiểu gì cũng
được. Bên ông Trump không thiếu gì luật sư lão làng.

Một điều lạ là cuộc điều tra về Nga can dự vào chính trường Mỹ chỉ xoáy
vào phiá ông Trump mà hình như chẳng đả động gì đến quan hệ giữa
Putin và bà Hillary. Điều tra một chiều về ông Trump vì cái tội đã… thắng?
Tại nước ‘đỉnh cao’ của ta, bên thua cuộc là bên có tội, đi ‘cải tạo’ mọt
gông, tại xứ văn minh Cờ Hoa này, bên thắng cuộc mới là bên có tội.

Những tin mới nhất được xì ra cho thấy vụ Nga can dự to lớn và rắc rối
hơn xa mọi tưởng tượng. Về phiá ông Trump thì TTDC (Truyền Thông
Dòng Chính) đã khui quá nhiều chuyện với đầy đủ mắm muối tương cà,
khỏi bàn thêm. Về phiá bà Hillary thì mọi sự có vẻ kín đáo hơn, cho đến
cách đây vài tuần thì nổ đùng ra như trái bom CBU chính trị mới. Đúng ra
là tới hai trái bom CBU chứ không phải một.

Cả đời bà Hillary luôn dính dáng vào xì-căng-đan. Bây giờ, hết thời rồi mà
vẫn bị xì-căng-đan mới bám theo. Ta xét lại xem cho vui.



CBU SỐ MỘT: FUSION GPS

Trái bom này thật ra đã được tung ra từ những ngày còn vận động tranh
cử, nhưng khi đó bom bị xì, bây giờ bất ngờ nổ lại.

Câu chuyện nghe qua rất bẩn thiủ và dấm dớ. Đại khái, theo tin từ đài phát
thanh ‘bia miệng’, thì Putin cho người theo dõi Trump khi ông này qua Nga
năm 2013, ngay sau khi TT Obama chính thức thăm viếng Nga. Gián điệp

của Putin theo dõi và bắt quả tang Trump đã thuê căn phòng khách sạn mà
TT Obama đã ở trước đó, rồi thuê một số chị em ta đến, nhẩy lên giường
TT Obama đã ngủ, tè lên giường cho bõ ghét. Nội vụ được gián piệp của
Putin báo cáo đầy đủ, gọi là Hồ Sơ Nga (Russia Dossier), ba năm sau lọt
vào tay một anh trước đây là gián điệp Anh, Christopher Steele, được anh
ta trao lại cho một công ty tên là Fusion GPS, chuyên mua bán những tin
xe cán chó kiểu này.

Sau đó, hồ sơ lọt vào tay TNS John McCain. Ông này mau mắn trao cho
FBI để điều tra. Đồng thời, hồ sơ cũng được gửi cho cả chục cơ quan
truyền thông Mỹ. Không báo nào đăng hết vì không kiểm chứng được gì,
chẳng có hình ảnh hay phim video hay bằng chứng cụ thể gì. Đã vậy,
chẳng ai giải thích được tại sao năm 2013, Putin lại cho gián điệp theo dõi
ông Trump, khi đó chỉ là một doanh gia qua Nga lo tổ chức thi hoa hậu, là
một hình thức quảng bá cho Nga, chứ không phải chống báng Nga đến độ
Putin phải theo dõi. Nhưng có một báo lá cải phổ biến Hồ Sơ bá láp này,
đó là báo mạng BuzzFeed. Và CNN vội vàng chạy theo. Tin bôi bác Trump
quá sốt dẻo, sao nhịn nổi.

Ứng viên Trump dĩ nhiên chối bỏ toàn bộ câu chuyện, cho rằng chỉ là
chuyện phỉ báng dựng đứng. Ông lên tiếng thắc mắc không hiểu ai đứng
sau lưng vụ này, ai cung cấp tài liệu phiạ, ai tài trợ cho việc ngụy tạo tin bôi
bác?

Rồi câu chuyện xì hơi vì tính cách tào lao.

Báo phe ta Washington Post, có thể vì muốn tìm chứng cớ đánh Trump
đến cùng, cho điều tra xâu hơn. Để rồi khám phá ra họ đã chui vào một bãi
rác của... bà Hillary.

Theo WaPo, có một văn phòng luật, tên là Perkins Coie của luật sư Marc
Elias, làm việc cho ban vận động của bà Hillary và Ủy Ban Quốc Gia
(UBQG) của đảng DC, lãnh hơn 9 triệu đô. Văn phòng này thuê công ty
Fusion GPS rồi Fusion thuê anh gián điệp Anh và anh này mua được Hồ
Sơ Nga không biết từ đâu, đưa lại cho Fusion. Chưa hết. Báo The
Federalist cũng vừa khui ra tổ chức Obama for America (bây giờ đổi tên là
Organization for Action) khi đó cũng đã chi cho văn phòng Perkins Coie
gần một triệu đô.

Sau đó, hồ sơ được chuyển tới TTDC (Truyền Thông Dòng Chính) và ông

McCain. Cái ngộ nghĩnh là một trong những người sáng lập ra Fusion là
ông Michael Goldfarb, chủ bút của The Weekly Standard, một tạp chí bảo
thủ chống Trump mạnh, cũng là cựu giám đốc thông tin của TNS McCain.
Bây giờ thì ta hiểu sao Hồ Sơ Nga đến tay ông McCain.

Tóm lại là gì? Là ban vận động của bà Hillary, UBQG của đảng DC và TT
Obama đã trả 10 triệu đô để lùng tin xấu bôi bác ứng viên Trump. Cuối
cùng mua được một tin lếu láo, có thể do Putin ngụy tạo và cung cấp, mau

mắn chuyển cho TTDC (Truyền Thông Dòng Chính) để phổ biến và cho
ông McCain để ông này đưa cho FBI điều tra ông Trump. Không có vẻ gì là
Putin đang thông đồng với ông Trump hại bà Hillary như ta vẫn nghe từ cả
năm nay.

Quý độc giả hẳn còn nhớ TTDC từng làm rùm beng chuyện con trai và con
rể của ông Trump đi gặp một bà luật sư Nga để hy vọng có tin xấu về bà
Hillary. Câu chuyện chẳng có gì cụ thể và cuối cùng chẳng đi đến đâu,
không có một tin xấu nào được trao đổi, không có một đồng nào được trả.
Nhưng TTDC(Truyền Thông Dòng Chính) làm như đây là chuyện thông
đồng vô đạo với ngoại thù. Cựu ứng viên phó của bà Hillary, ông Tim
Kaine, la ầm ĩ đây là chuyện phản quốc, cần phải đàn hặc, bỏ tù hết.

Điểm quái lạ nữa, vẫn theo WaPo, là khi FBI nhận được tin về vụ Hồ Sơ
Nga thì thay vì bắt điều tra anh gián điệp Steele thì FBI, khi đó dưới quyền
GĐ Comey, trực thuộc chính quyền Obama, lại trả tiền cho anh tiếp tục đi
lùng tin xấu về Trump cho FBI. Không may là anh này chưa tìm thấy gì thì
TT Trump bất ngờ đắc cử, FBI đành xếp hồ sơ lại.

Hai ông xếp của Fusion ra điều trần trước quốc hội đã viện dẫn Tu Chính
Án số 5 (Fifth Amendment), không khai những gì có thể có hậu quả bất lợi
cho mình, tức là gián tiếp nhận đã nhận tiền. Ông John Podesta, chủ tịch
Ban Vận Động của bà Hillary, bà Wasserman Schultz, khi đó là chủ tịch
UBQG của đảng DC, bà Hillary, rồi cả TT Obama, tất cả đều nói không hay
biết gì về chuyện Hồ Sơ Nga ngoài những tin đăng trên báo.

Không ai biết gì hết, thế thì ai quyết định trả 10 triệu đô cho Fusion? Chắc
anh gác dan trụ sở đảng DC?

Chưa nghe ông Kaine tố ai là phản quốc.




CBU SỐ HAI: MUA URANIUM VÀ QUỸ CLINTON FOUNDATION

Câu chuyện này rắc rối hơn nhiều, vì liên quan luôn cả đến TT Obama. Đại
khái là trong thời gian bà Hillary làm ngoại trưởng, chính quyền Obama
phê chuẩn cho Nga - qua trung gian một công ty Kazakhstan (một xứ độc
tài Đông Âu, chư hầu của Nga) và một công ty Gia Nã Đại- mua một công
ty đang khai thác mỏ uranium tại Wyoming và Utah, sản xuất khoảng 20%



tổng số lượng uranium của Mỹ.

Uranium là tài nguyên chiến lược vì là nguyên liệu căn bản để chế bom
nguyên tử, nhưng cũng có nhiều công dụng khoa học khác. Mỹ có mỏ
uranium rất nhỏ, chưa đáp ứng 1/10 nhu cầu, mỗi năm phải nhập cảng cả
trăm triệu đô uranium, khiến nhiều người thắc mắc sao TT Obama lại bán
cho Nga quyền khai thác 20% uranium của Mỹ (lý do sẽ được bàn ở dưới).

Mặt khác, ngay trước khi chính quyền Obama chấp nhận bán mỏ uranium
cho Nga, các chính quyền Nga và Kazakhstan, qua trung gian của 9 công
ty và doanh gia, đã ‘ủng hộ’ cho Quỹ Clinton Foundation tổng cộng 145
triệu đô không biết để làm chuyện phước thiện gì, trong khi cựu TT Clinton
được mời qua Nga đọc một bài diễn văn một tiếng đồng hồ, lãnh 500.000
đô (kỷ lục thế giới) do một ngân hàng có quan hệ mật thiết với Putin trả,
sau đó đi gặp riêng Putin không ai biết để nói chuyện gì, nhưng có nhiều
triển vọng không phải để bàn về bệnh AIDS bên Uganda.

Câu hỏi dĩ nhiên là tại sao Kazakhstan lại đóng góp quá nhiều tiền như
vậy, sao chính quyền xứ này không dùng số tiền này để lo cho dân mà lại
phải tặng cho ông bà Clinton làm chuyện phước thiện không biết ở đâu?

Không ai chối cãi một phần số tiền Quỹ Clinton Foundation thu được đã
được chi dùng vào nhiều mục tiêu phước thiện thật, nhưng cũng không ai
mờ mắt đến độ không nhìn thấy phần lớn những số tiền yểm trợ thật ra là
tiền mua ảnh hưởng chính trị. Nếu bà Hillary không phải là ngoại trưởng và
không có hy vọng làm tổng thống thì Kazakhstan có yểm trợ như vậy
không? Quý độc giả tự trả lời. Còn tiền diễn văn của TT Clinton thì mang
tính cách đấm mõm lộ liễu, khỏi cần bàn thêm. Sau ngày bà Hillary thất cử,
cả hai ông bà Clinton đều không còn được ai mời đọc diễn văn nữa, và
Quỹ Clinton Foundation bị khủng hoảng vì cạn nguồn yểm trợ, phải sa thải
nhân viên hàng loạt.


Báo Newsweek bào chữa cho bà Hillary, cho biết quyết định bán uranium
không phải do bà Hillary lấy, mà là do một ủy ban nội các gồm 9 bộ, trong
đó bộ Ngoại Giao của bà Hillary chỉ là một.

Trong nội các Mỹ, ngoại trưởng là người đứng đầu, chỉ sau tổng thống vì
không có thủ tướng. Sau đó, vụ này liên quan đến bang giao Mỹ-Nga-
Kazakhstan-Canada, do đó tiếng nói của bà ngoại trưởng dĩ nhiên nặng ký
hơn xa tiếng nói của bộ trưởng Thương Mại hay Giao Thông chẳng hạn.

Cuối cùng, ai cũng biết uy tín và ảnh hưởng của bà Hillary trong chính
quyền Obama chỉ thua có TT Obama, và bà cũng là người tất cả mọi
người đều nghĩ sẽ là tổng thống kế nhiệm TT Obama. Do đó, khi bà Hillary
nói OK thì đố ai dám trái lời? Cho bà Hillary chỉ là 1 trong 9 người, ngang
hàng với 8 người khác là ngụy biện của Newsweek chẳng thuyết phục
được ai.

Đại ý theo Newsweek thì đây là quyết định chung của cả chính quyền
Obama chứ không phải của riêng bà Hillary. Thế thì vấn đề lại càng rắc rối
hơn nữa. Tại sao TT Obama lại chấp nhận bán uranium cho Nga trong khi
Mỹ vẫn phải nhập cảng uranium?

Câu trả lời không khó lắm. Khi đó cũng là lúc TT Obama đang thương
lượng với Iran về thỏa ước chống khai thác vũ khí nguyên tử. Nga khi đó là
đồng minh mạnh và có ảnh hưởng lớn trên chính quyền Iran và TT Obama
muốn nhờ Putin làm trung gian điều đình với các giáo chủ Iran. Thỏa mãn
Nga trong vụ bán mỏ uranium dĩ nhiên là cách hợp pháp và hợp tình nhất
để lấy hậu thuẫn của Putin. Công ty Nga Rosatom là công ty mua mỏ
uranium của Mỹ, đồng thời cũng là công ty giúp Iran phát triển năng lực
nguyên tử. Ngẫu nhiên không? Câu hỏi đố ai trả lời được: TT Obama có
phải đã chấp nhận gián tiếp cung cấp uranium cho Iran qua trung gian của
Rosatom không?

Cái rắc rối lớn là toàn bộ câu chuyện bán mỏ uranium và tiền yểm trợ Quỹ
Clinton Foundation đã được FBI điều tra từ ngay khi đó, bởi ông Mueller,
giám đốc FBI khi đó, hiện nay đang điều tra quan hệ Nga-Trump. Nhưng
rồi ông Mueller không làm gì hết. Tại sao? Cùng thông đồng với chính
quyền Obama và bà Hillary?

Nhìn vào câu chuyện, dường như đây là trường hợp quyền lợi cá nhân
của bà Hillary trùng hợp với ý muốn của TT Obama (tình cờ?!!!) nên cuộc
kinh doanh trôi chảy thật dễ dàng, vì ông Mueller lạnh cẳng, không dám

đào xâu vào chuyện hối lộ Quỹ Clinton Foundation nữa.

Nhưng cũng chính vì quan hệ đặc biệt này mà phe CH đang đòi ông
Mueller từ chức, không thể tiếp tục điều tra việc Nga can thiệp vào chính trị
Mỹ được. Chẳng lẽ ông lại phanh phui ra chuyện ông trước đây tiếp tay ém
nhẹm vụ bà Hillary nhận hối lộ bán mỏ uranium cho Nga?

Những chuyện mờ ám trên không khỏi đưa đến một câu hỏi khác: trong

hơn 30.000 emails mà bà Hillary tự ý xoá, có cái nào bàn về những cuộc
thương thảo này không? Một câu hỏi không bao giờ có câu trả lời vì emails
đã bị xoá sạch hết rồi.

Thôi thì ta chấp nhận ông Mueller, nhưng xin hỏi bác công tố Mueller, bác
có điều tra mấy vụ liên quan đến bà Hillary không hả bác? Cái xâu chuỗi
Hillary-UBQGDC-Elias-Fusion-Hồ Sơ Nga-McCain-Comey-CNN, và cái
vòng xích Nga-Uranium-Quỹ Clinton-Hillary-Obama-Iran, tất cả rối hơn mớ
tóc của anh football Kaepernick, xin bác Mueller gỡ rối ra được không?
Hay là bác thông qua để chỉ xoi mói chuyện ông Trump thôi?

Trong khi những vụ lộn xộn Fusion-Uranium nằm chình ình trước mắt thì
TTDC (Truyền Thông Dòng Chính) vẫn không nhìn, không nghe, không nói
gì hết, mà chỉ lo la hoảng về những thông đồng giữa TT Trump với Nga
thôi, cho dù chẳng có bằng chứng cụ thể nào hết.

Hệ thống truyền thông tỵ nạn của vài cụ tỵ nạn chuyên đóng vai thông tín
viên Việt ngữ không lương của CNN-WaPo-NYT, cũng áp dụng sách lược
diện bích tịnh khẩu, không đả động đến những xì-căng-đan mới của bà Mai
Siêu Phong Hillary, chỉ lo chuyển tin vụn vặt bôi bác Trump, mà phần lớn
đều là fake news, để ... tự sướng.

Tin kém vui cho bà Hillary là quốc hội cũng đang có hai ba tiểu ban đang
điều tra về những vụ lộn xộn trên.

Dù sao thì mấy cái chuyện Nga thâm nhập phá bầu cử cũng chỉ thu hút
được sự chú ý và khai thác của TTDC (Truyền Thông Dòng Chính) và một
ít người cuồng của cả hai phiá, chứ đại đa số dân Mỹ không nhìn vào
những chuyện này khi đi bỏ phiếu. Đây không phải là kết luận của kẻ hèn
ngu ngơ này, mà là nhận định của chủ tịch đảng DC tại Ohio, khẩn khoản
kêu gọi đảng DC nên nhìn vào thực tế để chuẩn bị kế hoạch chiếm lại quốc
hội vào cuộc bầu giữa mùa năm tới. Theo ông, cứ chằm hăm nhìn vào

mấy chuyện Nga thông đồng vớ vẩn sẽ không đáp ứng được nguyện vọng
của cử tri, không đáp ứng được nhu cầu công ăn việc làm, bảo hiểm y tế
quá đắt,.. của khối dân thợ thuyền vùng Đại Hồ, và DC sẽ gặp thảm họa
tiếp thôi. Chẳng những thảm họa cho cuộc bầu quốc hội năm tới, mà còn
đại họa cho cuộc bầu tổng thống năm 2020 luôn. (05-11-17)



Trên tất cả đỉnh cao là lặng im (*)











































Chứng kiến nhiều trận lũ lụt tang thương nơi xứ Việt, tôi vẫn hay tự nhắc
mình phải viết một bài hát nào đó về những điều đã thấy, về những sinh
linh đã tận. Ca hát thì chẳng để làm gì. Nhưng tôi mong mình cất lên được
tiếng lòng như bài văn tế nhỏ cho những người cùng màu da, tiếng nói trên
quê hương mình hôm nay, sao vẫn mang đầy khổ nạn. Có thể tôi chỉ hát khe
khẽ thôi, vừa đủ cho những linh hồn oan khiên về quanh được chút ấm
lòng.


Thế nhưng, nhiều năm trôi qua. Lũ lụt hết lần này đến lần khác. Mạng
người lại vẫn chìm sâu. Tôi lại chất chồng trong ký ức của mình về ruộng
vườn tan hoang, những tiếng khóc trôi dạt buồn tủi, và biết rằng mình sẽ
không viết nổi một bài hát như vậy, mà chỉ còn im lặng. Sự im lặng khó tả
nằm hoài trên trang giấy và suy nghĩ, như khoảng vô thanh điên loạn giữa
rầm rộ ngôn từ.


Thống kê tạm của đài VOV trong ngày 15/10/2017, nói rằng đã có 60 người
chết, 37 người mất tích và 31 người bị thương. Bên cạnh đó còn 189 nhà bị

sập, 30.827 nhà bị ngập, 1.948 nhà phải di dời khẩn cấp, hàng chục ngàn
gia súc, gia cầm chết ngập. Tháng trước, bão số 10 cũng làm 125 người chết
và mất tích, thiệt hại tài vật cũng vô số.


Những con số thì vô hồn. Những nếu chỉ một lần nhìn thấy hình ảnh đứa
trẻ co ro trần truồng chìm trong nước, bà cụ với đôi tay giơ lên như muốn
níu lại phút giây sau cùng, bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận khoảng lặng
trong lòng mình. Khoảng lặng nhắc chúng ta cũng là con người, và phải biết
xót xa cho đồng loại.


Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc nói rằng “Rừng là vàng, chặt 1 cây gỗ cũng
phải thắp hương lạy cây”. Nghe mà rưng rưng cho phận làm người Việt.
Phải thắp bao nhiêu nén hương cho những người vừa chết đêm qua? Bao
nhiêu hương thì mới ấm lại thịt da đã xanh tím của đứa bé giữa rong rêu?
Bao nhiêu hương thì tiễn được nỗi niềm của cụ già khỏi dòng tức tưởi? Lời
thủ tướng Phúc nói, vào ngày 14/10, cũng là những ngày tìm thấy từng xác
người lây lất. Không nghe ông nghe nói gì về nạn nhân thiên tai và nhân tai,
chỉ nghe ông nói bái lạy và vàng.


Ngày 13/10, đáp lại lời hò reo xúc động của cử tri về sức khỏe của mình, ông
Trần Đại Quang cũng không nói gì về thảm nạn đang diễn ra suốt nhiều
tỉnh miền Bắc và miền Trung, mà chỉ nhấn mạnh về thông tin xấu độc trên
mạng. Không biết có liên quan gì, mà đến 15/10, các trang facebook đưa
hình ảnh và thông tin đáng lưu ý về thiên tai lũ và nhân tai lụt đột nhiên
đồng loạt khóa bài, ẩn các hình ảnh đã đăng, đồng bộ với các bản tin báo
nhà nước hết sức chừng mực và tiết kiệm hình ảnh thực tế.


Nơi của ông thủ tướng và chủ tịch thật náo nhiệt. Điều đó thật tương phản
khi tôi nhìn vào tấm hình người phụ nữ ngồi thắp một nén nhang vào hư
vô. Gương mặt của chị ẩn trong đó ngàn bài ca mà tôi không viết nổi thành
lời. Nén hương ân cần gửi vào gió, hát vào khốn cùng mà chỉ có những trái

tim Việt Nam còn đủ nhân tính mới chia sớt cùng những số phận Việt Nam.

Cuộc sống hôm nay như một sân khấu hai mặt. Một mặt trình diễn những
dị thường và một mặt giới thiệu từng giờ phút của đời thường. Mà phần dị
thường, có cả tiếng các quan chức thời tiết, thủy điện… luôn phủi tay và nói
mọi thứ đã đúng quy trình, đẩy phần còn lại là may rủi của nhân dân. Loại

quy trình thô bỉ ấy vẫn diễn ra hết năm này qua năm khác không hề có kế
hoạch đổi thay nào tốt hơn cho đời sống dân lành. Nhưng phần các quan

chức thì luôn biết cách dời xa, dời cao để không cùng chung số phận với
nhân dân.


Cứ sau những thảm họa, nghe các ngôn từ chải chuốt ngụy biện và lẩn tránh
trách nhiệm của họ, không khỏi buồn nôn. Loại ngôn từ trá ngụy mà W.
Shakespeare từng mô tả “khi cần thì bọn ác quỷ có thể dùng cả kinh thánh
để biện minh cho hành động của chúng”.


Thật khó biết còn bao nhiêu người phải chết trong nước lũ từ đây về sau. Và
cũng thật nhục nhã cho một quốc gia luôn huênh hoang về bước đại phát
triển 4.0 nhưng hàng năm vẫn phải tế sống dân mình cho nước dữ như thời
man rợ.


Tôi xếp trang giấy trắng, xếp lại bài hát mà mình ôm ấp. Tôi cũng không nói
gì được về những gì mình đã thấy, đã nghe. Không gian đã quá chật chội với
những âm thanh chúc tụng và ca ngợi. Tôi chỉ còn đủ sức giữ lại cho mình
sự im lặng. Loại im lặng như M. Heidegger từng mô tả rằng “Sự im lặng
như sấm sét còn gây nên chấn động cho tâm thức còn hơn cả tiếng sấm sét
trong cõi im lặng”.


Một ngày nào đó, nếu bạn cũng cùng im lặng với tôi trong ít phút giây, có
thể chúng ta sẽ cùng nhận ra đất nước và con người Việt Nam đang huyên
náo trên những nỗi đau như thế nào.



Tổng Thống Donald TRUMP đến Nhựt được Thủ Tướng ABE tiếp đón
nồng hậu, thân mật, đậm đà hơn thông lệ tiếp một Quốc Khách.

Hai vị Lãnh Tụ nầy hình như " đồng thanh tương ứng" với nhau về nhiều
mặt, nhưng có một mặt chắc chắn KHÔNG SAI :
" QUYỀN LỢI ".


Nhựt đang vương mình lên, muốn ảnh huởng mạnh ở Á Châu. Nhưng
lần nầy không dùng Vũ Khí như thời Đệ Nhị Thế Chiến, mà xử dụng

chiến lược Kinh Tế, Công Nghệ và đặt biệt là Xã Hội, Văn Hóa, Giáo
Dục để đặt nền móng lâu dài cho Lý Tưởng " Á Tế Á ".
Trong lúc MỸ đang cần một sự " tạm yên " trong khu vực nầy, để rảnh
tay, trong Nước, vét sạch SWAM thúi mấy đời nay,

và REBUILD Nước Mỹ từ căn bản xã Hội đến Quân Sự, Kinh Tế, Giáo
Dục, v.v.... gần như phải bắt đầu lại hết....và với chủ thuyết mới :
Ấn Độ - Thái Bình Dương tự do và cởi mỡ.

Chọn Ấn Độ là nhấm vào khối người đông đảo, sau Trung Quốc, mà
chưa được khai thác đúng mức.
Người Dân ẤN có Tôn Giáo hướng dẫn phần Tâm Linh, nên dù sao
cũng khá hơn cs Tàu," We don't COPY it, we make it same same ". Sau

một thời gian kinh nghiệm, Tàu ăn cắp kỷ thuật, chế tạo đồ giả, v.v...
khiến mức thâm thục mậu dich quá cao, nên anh công tử háo danh mang
nợ chồng chất. Có tiếng mà không có miếng.

Đối với vị T T nầy, vì là gốc doanh thuơng, nên không cần " tiếng " , no
bụng cái đã.
Cho nên nhiều quốc gia, chính khách trước đây lợi dụng sự háo danh
nầy để thủ lợi; nay mất đi, sót ruột lắm, nên chống TRUMP tùm lum là

vậy. " mất ăn một miếng lộn gan lên đầu "; chưa kể một số khác trong
đảng CH, vìGANH TỴ, nên chơi xấu ra mặt. Nhưng gặp phải anh chàng
" không nễ nan ai ", nên cũng bị tống lại nhiều cú ê mặt.


T T TRUMP đến Nam Hàn ngày hôm qua.
T T Nam Hàn Ô Moon tiếp đón với truyền thống cổ truyền, dành cho

TRUMP nhiều bất ngờ thú vị. Thái độ của T T Nam Hàn cũng thay đổi,
cởi mỡ, vui vẽ, thân thiện và Ô TRUMP cũng uyển chuyển lập trường

cứng rắn, đối với Bắc Hàn, kêu gọi thuơng thuyết, tìm giải pháp hòa
bình....

Ông nầy có thể là một tay chơi POKER nhà nghề.
Trước đây đã làm cho Bà Hillary binh hụt, cháy túi, tức đến nay chưa
dứt, bây giờ anh "ỦN con" nầy không biết chịu nỗi những đòn " thấu cấy
" nầy không.?

Đằng khác, nói tới nói lui cũng móc túi Nam Hàn khá bộn trong mua
bán Vũ Khí và Kỹ thuật Phòng Thủ.
Đúng là gốc doanh thuơng....


Ngày mai, Ông sẻ lên đuòng đến Trung Quốc.
Có thể đây là trọng điểm của chuyến công du nầy.

Ông sẻ gặp Ô Tập, với tư tưởng mới :
" Giảm ĐẶNG , tăng MAO , đề cao ý Tập ".


Không biết lần đón rước nầy có giống như lần đón Obama không? - bắt
OBAMA chui cửa hậu của phi cơ chui ra..( chắc trong lich sử đón tiếp
quốc khách, chỉ có lần nầy là duy nhứt .
T T. một Đại Cường Quốc ra ngả " đít " phi cơ.

Đúng là Tàu chơi sỏ; Nhưng gặp thằng khờ...
Cửa Hậu , sau đít...cửa nào cũng cửa... ra được thì thôi.


Vấn đề Bắc Hàn, Vấn đề Biển Đông , vấn đề mậu dịch, cái nào trọng ,
cái nào khinh...sẻ đươc thảo luận trong vài ngày tới.
Chịu khó chờ...


Ô TRUMP, miễn đừng đễ Tàu bắt chui ra từ cửa hậu là khá hơn
obama rồi.


Lưu-Vĩnh-Lữ


Click to View FlipBook Version