The words you are searching are inside this book. To get more targeted content, please make full-text search by clicking here.

đọc thử - thương vụ nước chanh

Discover the best professional documents and content resources in AnyFlip Document Base.
Search
Published by trangptt.content.alphabooks, 2021-06-05 06:20:41

đọc thử - thương vụ nước chanh

đọc thử - thương vụ nước chanh

THE LEMONADE WAR
Copyright © 2007 by Jacqueline Davies.
Illustrations by Cara Llewellyn.
This edition published by arrangement with Rising River, Inc., USA. All rights reserved.

THƯƠNG VỤ NƯỚC CHANH
Bản quyền tiếng Việt © Công ty Cổ phần Xuất bản và Dữ liệu ETS, 2021

Công ty Cp Xuất bản và Dữ liệu ETS - Thành viên của Alpha Publishing Group.

ETS mang tới cho độc giả nguồn tri thức khoa học hiện đại, tiếp cận trình độ thế giới. ETS tập
trung vào các tủ sách Khoa học, Bách khoa thư, Sách tham khảo, Giáo dục cho trẻ em và Tủ sách
cho các nhà quản lý giáo dục. Ngoài ra, ETS cũng phát triển các sản phẩm ngoài sách như Thẻ
học thông minh, robot và nội dung số. ETS - Khoa học là nguồn sống.

Không phần nào trong xuất bản phẩm này được phép sao chép hay phát hành dưới bất kỳ hình
thức hoặc phương tiện nào mà không có sự cho phép trước bằng văn bản của Công ty Cổ phần
Xuất bản và Dữ liệu ETS. Chúng tôi luôn mong muốn nhận được những ý kiến đóng góp của quý vị
độc giả để sách ngày càng hoàn thiện hơn.

Biên mục trên xuất bản phẩm của Thư viện Quốc gia Việt Nam
Davies, Jacqueline
Thương vụ nước chanh / Jacqueline Davies ; Dec95 Team dịch. - H. : Dân trí ; Công ty Xuất bản
và Dữ liệu ETS, 2021. - 180tr. ; 20cm
ISBN 9786043311631

1. Văn học thiếu nhi 2. Tiểu thuyết 3. Mỹ
813 - dc23
DTM0359p-CIP

Góp ý về sách, liên hệ về bản thảo và bản dịch: [email protected]
Liên hệ hợp tác về Nội dung số: [email protected]
Liên hệ hợp tác xuất bản & truyền thông trên sách: [email protected]
Liên hệ dịch vụ tư vấn, đại diện & giao dịch bản quyền: [email protected]



LỜI CẢM ƠN

Tôi xin cảm ơn những độc giả đầu tiên đầy tình
cảm và tâm huyết dành cho cuốn sách này: Mary
Atkinson, Tracey Fern, Jennifer Richards Jacobson,

Sarah Lamstein, Carol Antoinette Peacock
và Dana Walrath.

Cũng xin cảm ơn các thành viên của
Câu lạc bộ $100K.

Toni Buzzeo và Jennifer Ward. Cảm ơn người đại
diện của tôi - Tracey Adams vì đã nhiệt tình.
Và cuối cùng là Ann Rider. Cảm ơn bạn.

Dành tặng Tom, Kim và Leslie.
Mọi con đường đều dẫn về nhà.



MỤC LỤC

Chương 1  Suy thoái 9

Chương 2  Chia tách 18

Chương 3  Liên doanh 33

Chương 4  Hợp tác 47

Chương 5  Cạnh tranh 63

Chương 6  Hạ giá 71

Chương 7  Địa điểm, địa điểm, địa điểm 90

Chương 8  Toàn cầu 103

Chương 9  Thương lượng 124

Chương 10  Chơi xấu 130

Chương 11  Tổn thất 144

Chương 12  Thời gian chờ đợi 153

Chương 13  Quản lý khủng hoảng 156

Chương 14  Hòa giải 160

8

Chương 1

Suy thoái

Sự suy thoái (danh từ): Sự sụt giảm hoạt động
của một doanh nghiệp hoặc nền kinh tế.

Evan nằm dài trong bóng tối, đôi tay không ngừng
tung, bắt quả bóng chày. Bụp. Bụp. Tiếng trái bóng
đập vào tay nghe thật dễ chịu làm sao. Cậu duỗi
thẳng chân, rướn thẳng hai tay lên trần nhà. Kể ra
cũng hay ho ra trò bởi chỉ cần trượt tay một chút là
sưng ngay mũi.

Chợt có tiếng bước chân mẹ ở tầng trên, theo
sau những tiếng kéo đồ loẹt quẹt. Evan ngừng lại
và nghe ngóng. Hình như mẹ đang kéo một thứ gì
đó khá nặng trên sàn bếp. Hay là chiếc điều hoà
bị hỏng?

9

Một tuần trước, ngay khi đợt nắng nóng vừa
bắt đầu, điều hòa trong phòng làm việc của mẹ đột
nhiên ngừng hoạt động. Ông chú đến từ Sears đã
lắp ngay một cái mới nhưng lại để cái cũ nằm vạ vật
giữa sàn bếp. Nhà Treskis đã phải đi vòng qua cái
chướng ngại vật vướng víu đó suốt cả tuần nay.

Xoẹt-t-t-t-t. Evan bật dậy. Mẹ tuy khá khoẻ
nhưng phải hai người mới kéo nổi cái điều hòa này.
Mong là mẹ sẽ không hỏi tại sao cậu lại trốn trong
tầng hầm tối tăm và Jessie cũng không ở trong bếp.
Cậu đã tránh mặt em gái hai ngày nay, và việc đó
mỗi lúc một khó hơn. Ngôi nhà này chẳng đủ lớn để
cậu trốn mãi được.

Khi tiếng ồn kia ngừng lại, Evan chống tay lên
lan can. Cậu nghe thấy tiếng bước chân nhỏ dần
rồi im bặt. Hẳn là trời nóng quá nên mẹ đã thôi
không kéo cái điều hòa nữa. Evan nghĩ thầm. Kiểu
thời tiết này chỉ khiến người ta bỏ cuộc.

Cậu lại nằm bệt ra sàn.

Bụp. Bụp.

Rồi Evan nghe thấy tiếng cửa hầm bật mở. Pặc.
Cậu bắt lấy quả bóng rồi nằm yên bất động.

“Evan?” Giọng Jessie văng vẳng trong bóng tối.
“Evan! Anh ở dưới đó à?”

10

Evan nín thở và nằm im thin thít. Thứ duy nhất
còn chuyển động là cảm giác tê tê trên đầu ngón
tay.

Có tiếng cửa bắt đầu đóng lại – Phù!!! Nhưng
rồi lại mở ra lần nữa. Tiếp đến tiếng bước chân trên
thảm. Ánh sáng rội vào Jessie làm hiện lên cái bóng
của cô bé phía cuối cầu thang. Evan vẫn không
nhúc nhích.

“Evan! Là anh sao?” Jessie nhón từng bước
xuống tầng hầm. “Đó là. . . ?“ Cô bé nhích dần về
phía anh trai và chẳng may đá phải người anh.

“Này! Chú ý chứ!” Evan hất chân Jessie ra. Cậu
bỗng cảm thấy thật ngu ngốc khi nằm dưới đó trong
bóng tối.

“Em tưởng anh là cái túi ngủ.” Cô bé phân trần.

“Em không nhìn thấy gì cả. Anh đang làm gì
dưới này thế? Sao lại tắt đèn?”

“Bật đèn nóng lắm!” Giọng Evan đầy tẻ nhạt.
Cậu đang cố gắng tỏ ra mình là người nhàm chán
nhất trên thế giới này. Nếu vậy, may ra Jessie mới
để cậu yên.

“Mẹ quay lại phòng làm việc rồi,” Jessie nói và
nằm xuống ghế.

11

Evan lặng thinh. Cậu vẫn nằm tung bóng.
Mong là sự im lặng này sẽ cuốn Jessie rời đi. Evan
bắt đầu cảm thấy bao lời lẽ ứ lại trong người, dồn
lên phổi, chỉ chực bật ra ngoài.

Jessie tiếp tục: “Mẹ đã cố kéo cái điều hòa,
nhưng nó nặng quá.”

Evan mím chặt môi. Đi ngay đi, cậu nghĩ. Đi
ngay đi trước khi anh mày nói những lời khó nghe.

“Cả tuần này sẽ rấttt... nóng,” Jessie kể lể. “Tận
hơn 30 độ và cứ kéo dài cho đến tận Ngày Quốc tế
lao động.”

Bụp. Bụp.

“Vậy anh muốn làm gì nào?” Jessie hỏi.

Hét toáng lên, Evan thầm nghĩ. Nó không bao
giờ hiểu, khi nào người khác đang muốn yên tĩnh
một mình. Jessie cứ hành động như thể mọi việc
đều ổn cả. Cách duy nhất để nó hiểu là nói thẳng ĐI
RA CHỖ KHÁC ĐI!

Mỗi lần nói thế, Evan luôn cảm thấy rất tệ.

“Thế anh muốn làm gì nào?” Jessie vừa hỏi vừa
huých chân vào người anh trai.

Đó là một câu hỏi thẳng bắt buộc Evan phải
trả lời hoặc đưa ra lý do tại sao cậu từ chối trả lời.

12

Nhưng cậu chẳng có chút hứng thú nào với việc đó.
Thật là. . . phức tạp và gây tổn thương.

“Hả? Giờ anh muốn làm gì?” Jessie hỏi lại lần
thứ ba.

“Tung bóng!“ Evan đáp.
“Thôi nào. Không đùa đâu.“
“Ai đùa!“
“Chúng ta có thể đạp xe đến cửa hàng 7-Eleven
này,” Jessie gợi ý.
“Anh hết tiền rồi,” Evan chối.
“Bà vừa cho anh mười đô la vào ngày sinh nhật
cơ mà.”
“Tiêu sạch rồi,” cậu đáp.
“Anh mua những gì thế?”
“Mua đồ.” Evan trả lời.
“Ừm, em có… ừm…” Giọng Jessie nhỏ dần rồi
im bặt.
Evan ngừng tung bóng, nhìn thẳng vào cô em
gái và hỏi. “Em muốn nói gì?”
Cô bé ngồi gập gối và ngập ngừng. “Không
có gì!”

13

“Phải rồi!” Evan đáp lại. Cậu thừa biết Jessie
luôn cất tiền trong chiếc hộp khóa và sẽ chẳng bao
giờ chia sẻ với cậu. Evan tiếp tục ném bóng, mặc
cho cơn giận đang dần bốc lên và khiến cậu như
phát hỏa.

Bụp. Bụp.
“Anh em mình có thể xây pháo đài trong rừng,”
Jessie gợi ý.
“Nóng lắm!”
“Hay chúng ta chơi trò Stratego1 nhé”
“Chán phèo!”
“Vậy còn trò đường chạy bi ve thì sao?”
“Ngớ ngẩn!”
Evan vã mồ hôi, từng giọt lăn dài trên trán. Cậu
vừa ném bóng vừa tự nhủ, không phải lỗi của con
bé. Nhưng cơn giận cứ ngày một sục sôi. Cậu vung
tay để dồn thêm lực vào quả bóng khiến nó bay cao
hơn cả mét vào không trung. Quả bóng cứ bay lên
rồi rơi xuống.
Bịch. Bịch.
Trống ngực cậu đập liên hồi.

1.Trò chơi bằng những thẻ bài chiến thuật trong chiến đấu.

14

“Anh bị làm sao vậy?” Jessie hỏi. Mấy hôm nay
anh lạ lắm.”

Trời ạ, lại bắt đầu rồi đấy.

“Chỉ là anh không muốn chơi trò Stratego ngớ
ngẩn đó thôi,” Evan cố biện minh.

“Anh thích Stratego mà. Em chọn trò đó chỉ vì
anh thích. Không biết anh có nhận ra không nhưng
mà em đang rất thiện chí đấy.”

“Nghe này. Anh không muốn lãng phí sáu ngày
nghỉ hè cuối cùng để chơi cái trò ngốc nghếch đó
đâu.” Cậu thấy tim mình đập thình thịch. Cậu nửa
muốn im lặng lại nửa muốn hạ đo ván em gái. “Đó
là một trò chơi ngớ ngẩn trẻ danh và anh thì không
muốn chơi những thứ như vậy.”

“Sao anh lại xấu tính thế?”

Evan biết mình đang xấu tính và cậu ghét điều
đó. Nhất là khi cậu cư xử tệ với Jessie. Nhưng chẳng
còn cách nào khác, vì cậu quá phẫn nộ, quá bẽ bàng
và áy náy. Evan chỉ muốn ở một mình nhưng em gái
lại không buông tha cho cậu. “Em là thiên tài cơ mà.
Tự mà tìm hiểu đi.”

Tốt. Chắc con bé cứng họng rồi. Ít nhất bây giờ
là thế. Evan nhìn trái bóng bay lên.

15

“Có phải là vì bức thư không?” Cô bé vẫn tiếp
tục gặng hỏi.

Bịch!
Evan thoáng rời mắt khỏi quả bóng có một giây,
chỉ một giây thôi mà nó đã đập thẳng vào mũi cậu.
“ỐI!” Cậu co rúm người lại, hai tay ôm lấy mũi.
Mắt cậu đau nhói, rồi cơn đau nhanh chóng lan ra
cả đầu.
Jessie bình tĩnh hỏi: “Anh có cần chườm đá
không?”
“Thế em nghĩ sao?” Evan hét lên.
“Em đi lấy đá cho anh nhé?” Cô bé đứng dậy.
“Không, không cần đá đủng gì.” Cơn đau dần
biến mất, như một con sóng tràn bờ, cuộn trào lên
rồi từ từ tan vào hư vô. Evan lồm cồm ngồi dậy, bỏ
tay ra khỏi mũi. Cậu tự véo mũi mình để thử xem
sống mũi có bị lệch không.
Jessie chăm chú quan sát mặt anh trai dưới
ánh sáng mờ nhạt. “Anh không bị chảy máu đâu.”
“Ừ, nhưng mà đau!” Evan rên rỉ.
“Mà mũi của anh có gãy đâu chứ” Jessie cố gắng
an ủi.

16

“Làm sao em biết được?” Cậu lẩm bẩm. “Em
chẳng biết cái gì sất. Em cứ tự cho là mình hiểu hết
nhưng chẳng phải vậy đâu.”

“Mũi anh còn chẳng bị sưng. Anh đang làm quá
lên đấy!”

Evan một tay giữ mũi, một tay búng vào đầu
gối em gái. Rồi cậu nhặt quả bóng chày, loay hoay
đứng lên. “Để anh yên. Anh xuống đây để tránh
xa em còn em thì cứ lẽo đẽo đi theo. Em làm hỏng
mọi thứ. Em đã phá hỏng cả mùa hè của anh và
còn định phá rối ở trường nữa. Anh ghét em.” Đến
cuối cầu thang, Evan giân dữ ném quả bóng chày
xuống đất.

Bụp!

17

Chương 2

Chia tách

Sự chia tách (danh từ): Sự tan rã của một đơn
vị, tổ chức hay tập đoàn. Đôi khi Bộ Tư pháp
bắt buộc một tập đoàn lớn phải chia tách
thành các công ty có quy mô nhỏ hơn.

Jessie ngơ ngác.
Evan làm sao vậy?
Hai ngày nay anh ấy cư xử thật khác thường.

Mà bức thư cũng được gửi tới từ hai ngày trước.
Nhưng tại sao anh ấy lại khó chịu với bức thư chứ?

Đó là một câu đố, Jessie tự nhủ. Và mình giỏi trò
giải đố. Nhưng đây lại là một câu đố về cảm xúc và
Jessie lại rất đỗi gà mờ với chủ đề này.

Jessie ngồi trong tầng hầm tối tăm, lạnh lẽo
và nghĩ về bức thư được gửi tới hôm thứ hai. Mọi

18

chuyện trước đó đều bình thường. Cô bé và Evan
đang cùng nhau dựng một quầy bán nước chanh
trên vỉa hè thì người đưa thư đến và giao một
xấp thư. Evan chẳng bao giờ bận tâm đến thư từ,
nhưng em gái cậu thì thích tham gia các cuộc thi
và háo hức chờ kết quả, vì vậy cô bé lật xem ngay
lập tức.

“Chán! Chán! Chán!” Jessie lướt qua từng
phong thư. “Này, trường gửi thư cho mẹ.” Cô bé giơ
phong thư trắng lên. “Theo anh thì họ viết gì?”

“Anh không biết!” Evan nói. Cậu đang ở trong
gara, tìm kiếm chiếc bàn gỗ nhỏ mà hai anh em
thường dùng làm quầy nước chanh. Nó bị vùi dưới
hai cái phao trượt tuyết, hai cái ván lướt sóng và
một cái vòi tưới vườn đang chồng lên cái bàn.
Jessie đứng nhìn anh trai kéo mạnh chiếc bàn và
nhấc nó lên cao quá đầu. Chà, Evan lớn quá, cô bé
thầm nghĩ, nhớ lại chuyện mẹ nói anh trai đang
lớn nhanh như thổi. Đôi khi cô bé cảm thấy dường
như anh lớn nhanh gấp đôi mình. Lớn hơn và dần
xa cách hơn.

“Có vẻ quan trọng đấy,” Jessie phỏng đoán.
Như là một tin xấu, cô bé nghĩ bụng. Hay là một lời
phê bình? Hay cả hai? Jessie bỗng thấy bất an.

19

“Cái bàn này bẩn quá. Em có nghĩ là cái bình
và mấy cái cốc kia chắn hết tầm mắt của mọi người
không?” Evan hỏi.

Cô bé quay ra nhìn mặt bàn đầy những vệt
bẩn đen xì.

“Không.” Evan lẩm bẩm.

“Em sẽ lau sạch nó!” Jessie nói. Chỉ vì em gái
thích nên Evan mới đồng ý dựng quầy nước chanh.
Ít ra thì cô bé cũng phải giúp cậu lau sạch vết bẩn
trên bàn. Xong việc, Jessie lại cầm phong thư lên
và tiếp tục đoán: “Hay hoãn lịch khai giảng? Hoặc
ngày tập trung không phải là thứ ba tuần tới? Anh
nghĩ sao?”

Đến lúc này, Evan mới bắt đầu để ý: “Mình nhờ
mẹ mở đi.”

Trong căn phòng làm việc mát rượi, bà Treski
đọc lướt qua bức thư: “Chà, thật bất ngờ!” Jessie
thấy vẻ lo lắng lộ rõ trên mặt mẹ khi bà nhìn thẳng
vào Evan. “Con trai à, năm nay con và em sẽ học
cùng lớp cô Overton.”

Jessie nhẹ bẫng cả người. Nếu có một điều ước
thì đây chính là điều cô bé hằng mong muốn. Cô
bé sẽ được học cùng anh trai và mọi chuyện sẽ dễ
dàng hơn. Evan sẽ giới thiệu cô bé với những học

20

sinh lớp bốn kia và quả quyết, cô bé không còn là
một đứa nhóc lớp hai nữa.

Nhưng Evan trông lại không vui, mà thay vào đó
là một vẻ tức giận. “Tại sao?” Cậu gần như hét lên.

Mẹ đọc lại lá thư. “Chà, các lớp có sĩ số ít quá.
Và có một vài học sinh lớp bốn chuyển nhà hoặc đổi
qua học trường tư. Vậy nên trường cần gộp hai lớp
nhỏ thành một lớp lớn.”

“Thật không công bằng!” Evan gầm lên. “Con
muốn học cô Scobie cơ”. “Con không muốn…” Cậu
quay sang nhìn em gái. “Thật sự không công bằng!”

Jessie ngạc nhiên. Tin vui thế cơ mà. Evan
không nghĩ thế sao? Ở nhà hai anh em đã luôn chơi
vui vẻ cùng nhau. Bây giờ cả hai có thể cùng nhau
đi học hòa thuận nữa. “Sẽ rất vui cho mà xem,” cô
bé nói với Evan.

“Chẳng vui gì sất,” Evan không chấp nhận.
“Trường học... chẳng có... gì vui.” Rồi cậu chạy thật
nhanh xuống tầng và tự nhốt mình trong phòng cả
buổi chiều. Hai anh em còn chưa dựng xong quầy
nước chanh.

Và thế đấy, hai ngày nay, Evan trốn tránh, thậm
chí còn không ở trong phòng nữa. Cậu không trò
chuyện và cũng không chơi cùng em gái.

21

Còn Jessie đi về phòng và như thường lệ, khi
cảm thấy buồn phiền, bực bội hay mất bình tĩnh,
cô bé sẽ đọc “Charlotte và Wilbur”. Cô bé đã đọc đi
đọc lại cuốn sách cả trăm lần rồi.

Giờ là đoạn vui vẻ của câu chuyện. Wilbur
vừa được đặt tên là “chú heo gì đó” và được cả nhà
Zuckermans cùng thị trấn chú ý tới. Nhưng Jessie
chẳng thể hòa mình vào cảm giác vui ngập tràn khi
Charlotte nói:

“Tôi dám chắc bí quyết của tôi sẽ phát huy
hiệu quả và có thể cứu sống Wilbur.”

Giờ đây Jessie chỉ cảm thấy nỗi buồn cứ thế
trĩu nặng trên vai. Không phải là vì cô biết rằng
Charlotte sắp qua đời ở trang 171. Mà là vì Evan.
Cô bé chẳng thể ngừng suy nghĩ về những lời anh
trai đã nói.

Jessie vẫn nhớ có lần anh trai đã nói ghét cô.
Đó là khi bà ngoại sang chơi và Evan nhờ bà giúp
giải bài tập toán. Miệng cậu ấy làm ra vẻ khó chịu
và bực bội giống như khi cậu nhận được phiếu kết
quả học tập môn Toán, môn Đánh vần và môn Viết.
Mẹ gọi đó là dáng vẻ “sắp nổ tung” của Evan. Vì
phép toán kia quá khó và bà không thể giúp nên

22


Click to View FlipBook Version