The words you are searching are inside this book. To get more targeted content, please make full-text search by clicking here.
Discover the best professional documents and content resources in AnyFlip Document Base.
Search
Published by trangptt.content.alphabooks, 2021-06-05 06:19:16

đọc thử - phiên tòa khối bốn

đọc thử - phiên tòa khối bốn

Phiên tòa khối bốn

Children’s Self-Control Make Me Free of Worry
Copyright © 2014 by Wu Ganlin

Vietnam translation copyright © 2016 By Alpha Books
Published by arrangement with Jieli Publishing House Co., Ltd., P.R.C.

ALL RIGHTS RESERVED.

con cái tự giác, cha mẹ yên tâm
Bản quyền tiếng Việt © Công ty Cổ phần Xuất bản và Dữ liệu ETS, 2020

Thương hiệu sách Khoa học-Giáo dục-Công nghệ

Không phần nào trong xuất bản phẩm này được phép sao chép hay phát hành
dưới bất kỳ hình thức hoặc phương tiện nào mà không có sự cho phép trước bằng văn bản

của Công ty Cổ phần Xuất bản và Dữ liệu ETS.
Chúng tôi luôn mong muốn nhận được những ý kiến đóng góp của quý vị độc giả

để sách ngày càng hoàn thiện hơn.
Góp ý về sách, liên hệ về bản thảo và bản dịch: [email protected]

Liên hệ hợp tác về nội dung số: [email protected]
Liên hệ hợp tác xuất bản & truyền thông trên sách: [email protected]
Liên hệ dịch vụ tư vấn, đại diện & giao dịch bản quyền: [email protected]

Biên mục trên xuất bản phẩm của Thư viện Quốc gia Việt Nam

Ngô Cam Lâm
Con cái tự giác, cha mẹ yên tâm : 7 bí kíp dạy con tự quản lý bản thân / Ngô

Cam Lâm, Đặng Tiểu Ba ; Phạm Thuỳ Linh dịch. - H. : Dân trí ; Công ty Sách
Alpha, 2021. - 308tr. ; 23cm. - (Tủ sách Phụ huynh 4.0)

ISBN 9786046553960

1. Dạy con 2. Kỉ luật 3. Tự giác 4. Tự lập
649.6 - dc23

DTF0306p-CIP

Phiên tòa khối bốn
Tác giả Jacqueline Davies



MỤC LỤC

Chương 1  Lừa đảo
Chương 2  Sự trả thù
Chương 3  Nhân chứng
Chương 4  Tin đồn
Chương 5  Bị cáo
Chương 6  Công bằng
Chương 7  Thẩm tra
Chương 8  Sự biện hộ
Chương 9  Bona Fide
Chương 10  Phiên tòa xét xử
Chương 11  Lời khai man
Chương 12  Quyền yêu cầu luật sư
Chương 13  Chứng cứ gián tiếp
Chương 14  Lời khiêu khích
Chương 15  Cán cân công lý
Chương 16  Sự bồi thường



Chương 1

Lừa đảo

lừa đảo (danh từ): Tội gian dối người khác
hòng trục lợi cá nhân hoặc trục lợi tài
chính; kẻ lừa đảo hay kẻ giả mạo là danh từ
để chỉ những người giả danh một ai đó.

“Vô lý đùng đùng!” Jessie chỉ tay vào bốn chiếc
bánh quy sô-cô-la mà anh Evan đang nhét vào túi
khóa kéo. Hai anh em đang đứng trong bếp, chuẩn
bị đến trường — hôm nay là buổi học thứ tư của năm
lớp bốn. Từ giờ, Evan và Jessie sẽ phải học chung
một lớp.

“Được rồi,” Evan cho lại một chiếc bánh vào lọ.
“Ba cái cho em. Ba cái cho anh. Em vừa lòng chưa?”

“Vấn đề không phải em vừa lòng hay chưa.”
Jessie giải thích. “Mà là sự công bằng.”

7

“Sao cũng được, anh đi đây.” Evan khoác cặp
lên rồi chạy biến xuống cầu thang dẫn đến gara.

Jessie bước đến bên cửa sổ phòng khách, nhìn
anh trai đạp xe xuống phố. Cô bé vẫn chưa có bằng
lái xe đạp nên không được phép đạp xe đến trường
mà không có cha mẹ đi cùng. Đó chỉ là một trong
những điều tồi tệ khi học nhảy cóc lớp ba, lên làm
bé út ở lớp bốn. Trong khi các bạn học khác đều
được đi xe đạp đến trường, thì Jessie vẫn phải lóc
cóc đi bộ.

Cô bé đi đến chỗ tủ lạnh và gạch bỏ một ngày
trong lịch ăn trưa. Bữa trưa hôm nay có bánh mì
kẹp thịt gà. Không phải món khoái khẩu của Jessie,
nhưng không sao. Cô bé gõ gõ tay vào từng ngày
còn lại trong tuần và đọc to món chính: bánh mì
kẹp xúc xích kiểu Deli, gà viên nướng ăn kèm sốt
chấm, bánh taco vỏ mềm và vào thứ sáu là món sở
trường của Jessie — bánh mì nướng kiểu Pháp phủ
quế bóng loáng.

Lịch của ngày thứ bảy vẫn còn trống, nhưng có
người đã dùng bút dạ để điền vào:

Thứ bảy
Lễ chuộc tội

Tiệc tùng!

8

Cô bé chống tay lên hông. Ai đã làm điều này
nhỉ? Hẳn là bạn anh Evan. Anh Adam hoặc anh
Paul chăng? Xáo hết cả lịch ăn trưa của Jessie rồi.
Có khi là anh Paul! Anh ấy hay nghịch ngợm kiểu
đấy. Cô bé biết rằng Lễ chuộc tội1 là một ngày lễ
rất quan trọng của người Do Thái. Dù không tài nào
nhớ ra mục đích của ngày lễ này, nhưng Jessie chắc
chắn rằng nó rất trang trọng. Ai lại viết từ TIỆC TÙNG!
sau Lễ chuộc tội thế kia cơ chứ?

“Jessie, con sẵn sàng chưa?” Mẹ cất tiếng hỏi
khi bước vào phòng bếp.

“Rồi ạ!” Jessie xách chiếc ba lô nặng ngang
ngửa mình và đeo lên vai. Cô bé phải hơi rướn
người về phía trước để tránh ngã bổ nhào ra sau.
“Mẹ không cần đi bộ cùng con tới trường đâu.
Con đã lên lớp bốn rồi đấy mẹ!”

“Mẹ biết rồi, con gái.” Mẹ nhìn về phía cầu
thang nhà xe để tìm giày và nói thêm. “Nhưng con
chỉ mới tám tuổi thôi.”

“Tháng sau con lên chín tuổi rồi mẹ ơi!”

1. Yom Kippur hay Lễ chuộc tội hoặc Lễ đền tội là ngày thiêng
liêng nhất của người Do Thái. Trong ngày này, người Do Thái
sẽ không ăn gì, không truyền hình, không mở cửa hàng, ngừng
buôn bán... (BTV)

9

Mẹ quay lại nhìn Jessie. “Con có cần bận tâm
về tuổi tác nhiều như vậy không?”

“Con có thể đi cùng chị Megan chứ ạ?”

“Chẳng phải Megan toàn đi học muộn à?”

“Nhưng con luôn đi sớm, nên như vậy là hòa.”

“Mẹ nghĩ ngày mai thì được. Còn hôm nay mẹ
con mình cùng đi nhé!”

“Vâng ạ.” Thật ra cô bé thích đi bộ tới trường
cùng mẹ nhưng lại băn khoăn liệu các bạn khác có
nghĩ thế là lập dị hay không. “Nhưng chỉ lần này
nữa thôi, mẹ nhé.”

Chừng mười phút sau, hai mẹ con đã có mặt ở
trường. Cô Darlene giơ bàn tay đeo găng như cảnh
sát lên để ngăn dòng xe cộ và nói vọng lại: “Hai mẹ
con có thể sang đường rồi đấy.”

Jessie quay sang mẹ. “Mẹ ơi, con có thể tự đi
nốt quãng đường còn lại được mà.”

“À...” Mẹ vừa bước một chân xuống lòng đường
thì khựng lại. “Thôi được rồi. Mẹ sẽ gặp lại con
khi tan trường, mẹ chờ ở chỗ này nhé.” Cô lùi lại
nhưng Jessie biết mẹ vẫn dõi theo mình đến tận khi
cô bé tới sân chơi. Mình sẽ không quay lại để vẫy
tay với mẹ đâu, cô bé tự dặn lòng. Học sinh lớp bốn
không còn làm như vậy nữa. Anh Evan bảo vậy.

10

Jessie đi tới sân chơi và đưa mắt tìm Megan.
Học sinh không được phép vào trường trước khi
chuông reo nên thường tập trung ở bên ngoài và
tranh thủ vui chơi trước giờ vào lớp. Nhóm này thì
chơi đu xà, trượt cầu trượt, nhóm khác thì túm tụm
tán gẫu, lại có nhóm tổ chức hẳn một trận bóng
đá hoặc bóng rổ ngắn — nếu may mắn mượn được
bóng thể dục từ thầy cô giáo. Jessie nhìn lướt cả sân
nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng chị Megan đâu.
Chắc chị ấy lại đi học muộn mất rồi.

Jessie móc ngón tay cái vào quai ba lô. Cô bé
nhận ra phần lớn nữ sinh khối bốn không còn dùng
ba lô nữa. Thay vào đó là những chiếc cặp đeo chéo
lượt thượt đựng sách vở, bìa cứng, kẹp tài liệu, bình
nước và đồ ăn trưa. Cô bé thấy kiểu cặp đó thật ngớ
ngẩn vì chúng cứ va vào hông và lằn cả lên vai.
Ba lô mới thật là tiện dụng.

Jessie đi lang thang trên con đường rải nhựa
đến chỗ Evan và một đám con trai đang chơi
H-O-R-S-E1. Có cả mấy học sinh lớp năm cao lớn
cùng chơi, nhưng cô bé chẳng hề ngạc nhiên khi
thấy anh trai mình đang chiếm thế thượng phong.

1. H-O-R-S-E là trò chơi một đấu một trong bóng rổ dùng để so
chiêu lên rổ, ném rổ giữa hai người chơi sao cho đối thủ không
làm theo được. (BTV)

11

Evan chơi bóng rổ rất cừ, với Jessie là cừ nhất khối
bốn, thậm chí là nhất trường luôn ấy chứ. Cô bé
ngồi bệt xuống đất và say sưa theo dõi trận đấu.

“Được rồi, bây giờ tớ sẽ thực hiện một cú bật
nhảy ném bóng từ xa.” Evan nêu tên kỹ thuật để
bạn tiếp theo có thể bắt chước. “Đầu tiên nâng một
chân lên.” Rồi cậu bắt đầu đập bóng, Jessie và tất cả
những bạn khác đều dán mắt vào xem liệu Evan có
thể ném trúng rổ hay không? Thình lình, Evan nhảy
lên, ném bóng và ngả người ra sau. Quả bóng bay
lên không trung và vẽ một đường cong hoàn hảo
như cầu vồng lấp lánh rồi bay thẳng vào rổ.

“Ầu men!” Giờ thì Ryan phải thực hiện lại y
chang cú ném đó. Cậu vừa đập bóng được hai lần
và nhún gối thì tiếng chuông vang lên. Đã đến giờ
xếp hàng vào lớp rồi. “Ha!” Ryan ném phóc quả
bóng lên trời.

“Ăn may đấy nhé!” Evan đỡ lấy quả bóng và cất
nó vào thùng đựng dụng cụ trên sân chơi.

Jessie quý bạn bè của anh trai và các anh ấy
cũng đối xử tốt với cô bé, thế nên cô mới quyết định
xếp hàng cùng họ. Cô bé biết không nên đứng ngay
sau Evan vì anh ấy vẫn chưa thoải mái khi năm nay
phải học cùng lớp với em gái. Mẹ đã khuyên Jessie:

12

“Cứ cho anh con một chút không gian.” Và đó chính
xác là những gì cô bé đang làm.

Jessie đưa mắt khắp sân chơi, chỉ mong Megan
xuất hiện. Nhưng thay vào đó, cô bé lại nhìn thấy
Scott Spencer nhảy ra từ ô tô của bố. “Ồ, được lắm!”
Jessie lẩm bẩm. Theo những gì cô bé biết thì Scott
Spencer là một kẻ gian dối và khó ưa. Cậu ta luôn
luôn giở trò sau lưng các thầy cô, mà chẳng bao giờ
bị bắt quả tang. Như lần nọ, Scott ngắt sạch đám
hoa thủy tiên được trồng trong lớp mỹ thuật hay khi
cậu ta cố tình xóa các ngôi sao trên bảng tính điểm
để nhóm mình giành được giải nhất tuần.

Lúc xếp hàng, Scott cố ý chen ngang và đứng
ngay trước Jessie. Cậu ta đập bộp vào vai Ryan.
“Xin chào.”

“Chào.” Ryan quay người và gật đầu chào lại.

“Xin lỗi.” Jessie chạm vào vai Scott và chĩa ngón
cái về phía sau. “Cuối hàng ở đằng kia, anh Scott.”

“Thì sao?” Scott đáp trả.

“Anh không được chen ngang.”

“Ai quan tâm chứ? Miễn là vào lớp thôi.”

“Chúng ta đang xếp hàng. Theo nội quy, anh
đến sau thì phải đứng ở cuối hàng.”

13

“Dào ôi, ai quan tâm!” Scott nhún vai rồi quay
lưng lại với Jessie. Hàng người bắt đầu tiến lên.
Scott huých tay chào hỏi mấy cậu bạn. Có người
chào hỏi lại nhưng Jessie để ý thấy Evan vẫn lơ đi
và nhìn thẳng về trước.

“Này bồ tèo, tớ có đến muộn không?” Scott cười
toe toét và khoe với Ryan. “Mỏi tay quá cơ! Tớ mãi
không thể buông cái máy Xbox 20/20 xuống được.”

“Sao? Cậu có Xbox 20/20 đời mới á?” Ryan
kinh ngạc.

Paul quay ngoắt lại. “Ai cơ? Ai có máy đó cơ?”

“Scott. Cậu ấy có…” Ryan trỏ tay vào Scott.

“Không đời nào! Máy đó đã ra đâu.” Paul
ngạc nhiên.

“À, các cậu không thể mua nó tại cửa hàng
đâu. Mẹ tớ có người quen bên Nhật nên là...” Scott
bắt đầu khoe khoang.

Jessie nhìn Evan ở ngay phía đầu hàng. Cô bé
biết anh trai mình vẫn chưa nghe thấy mấy lời ba
hoa của Scott. Nhưng ngày càng nhiều học sinh nam
quay lại để nghe ngóng về máy chơi game Xbox
20/20. Đó là máy chơi game đời mới nhất, tích hợp
với kính nhìn toàn cảnh và găng tay cảm biến chuyển
động. Hàng phía trước Jessie bắt đầu túm tụm lại.

14

Khi Jessie bưới tới bục cửa, cô Overton đang
đứng đó đón từng học sinh vào lớp.

“Thưa cô, sáng nay anh Scott Spencer đã
chen hàng ngay trước em ạ.” Jessie không hay đưa
chuyện, nhưng Scott cần một bài học về phép tắc.

Cô giáo đặt tay lên vai cô bé. “Được rồi, Jessie.
Ngày mai cô sẽ quan sát để việc đó không lặp lại
nữa. Còn hôm nay thì hãy tạm thời bỏ qua nhé.”

Hoàn hảo. Scott Spencer lại thoát tội rồi. Jessie
nghĩ thầm và đi vào bàn, hạ ghế xuống.

Đoạn, Jessie bước ra ngoài hành lang để treo
ba lô vào tủ đồ. Cô xé một mẩu giấy từ Sổ tay Nhà
văn của mình và viết vội vài dòng. Khi đi ngang
qua bàn của Evan, cô bé dúi tờ giấy vào tay anh
trai. Jessie không nhìn anh Evan mở giấy nhắn
ra, nhưng khi ngồi xuống bàn, cô bé biết cậu
đã đọc rồi. Vì ánh mắt hình viên đạn của Evan
giờ đây đang nhắm thẳng vào Scott Spencer.

Scott Spencer vừa mua
máy Xbox 20/20. Anh nghĩ
anh ta kiếm đâu ra
số tiền đó???

15



Chương 2

Sự trả thù

Sự trả thù (danh từ): Hành động gây đau đớn
hay tổn hại đến một người bởi vì người đó đã
từng làm tổn thương bạn.

Evan vò nát mảnh giấy trong tay. Đột nhiên cậu
chẳng còn tâm trí nào cười nói hay đùa giỡn cùng
bạn bè nữa. Ngay lúc này, cậu chỉ muốn đấm thẳng
vào tường.

Giờ thì, Evan chắc như đinh đóng cột rằng chính
Scott đã ăn trộm tiền của mình. Chuyện như vừa xảy
ra tuần trước. Ngay trong đợt nắng nóng cao điểm.
Ngay giữa thương vụ nước chanh với Jessie. Khi ấy,
cả đám con trai cùng kéo đến nhà Jack chơi. Tất cả
bao gồm – Paul, Ryan, Kevin, Malik và Scott – rủ nhau
chơi bóng rổ dưới nước. Evan có 208 đô la cất trong

17

túi quần đùi. Hai trăm lẻ tám đô la! Số tiền lớn nhất
cậu từng thấy từ trước tới nay. Khi cả bọn ào đi bơi,
cậu đã thay đồ, gấp quần đùi và để trên giường trong
phòng ngủ của Jack. Rồi Scott lên bờ để đi vệ sinh.
Chỉ một phút sau, cậu ta nói là phải về nhà ngay lập
tức và chạy mất tăm. Đến khi Evan quay về phòng
Jack để thay quần áo, khoản tiền kia đã không cánh
mà bay.

Đó là cảm giác tồi tệ nhất trong đời.

Ngày xửa ngày xưa, khoảng triệu năm về trước,
Scott và Evan đã từng là bạn bè. Ngắn gọn là… Evan
thường qua nhà Scott chơi và năm thì mười họa
Scott mới qua nhà Evan chơi. Scott cứ vênh vang
rằng nhà cậu ta xịn hơn vì có nhiều thứ để chơi hơn.
Rồi một lần, Evan được ngủ lại qua đêm tại ngôi
nhà bên bãi biển đẹp tuyệt vời của Scott tại thành
phố Cape. Nhà Spencer giàu sụ vì mẹ của Scott là
luật sư danh tiếng tại một trong những văn phòng
luật lớn nhất thành phố, còn bố cậu ta điều hành
một công ty tư vấn tài chính tại nhà.

Nhưng kể từ lần đi chơi ấy, tình bạn của hai cậu
bé nhạt dần. Rồi trở nên xa cách. Sự thực thì Scott là
mẫu người chuyên làm tổn thương người khác. Cậu
ta hay khoe mẽ và hay chơi gian lận, kể cả những
trò chơi tẻ nhạt như Go Fish hay Operation. Ai thèm

18

quan tâm đến thắng thua khi chơi Go Fish cơ chứ?
Hơn nữa, Scott cứ giữ khư khư mọi thứ, ngay cả đồ
ăn vặt cũng không muốn cho ai. Cậu ta còn giấu cả
bánh cuộn Yodel và bánh mặt trăng Ring Dings trong
tủ sắt đựng tài liệu dưới tầng hầm. Nghĩ đến thế thôi,
Evan đã chẳng thể chịu nổi Scott. Và bây giờ thì Evan
có thêm một lý do để ghét cậu ta.

“Bài tập cho sáng nay, Evan!” Cô Overton gõ
gõ vào tờ bài tập trên bàn khi đi qua chỗ cậu. Evan
sực quay về thực tại và xem tờ bài tập toán hằng
ngày ngay trước mặt. Cả lớp đều làm chung một
đề và một vài bạn đã hoàn thành bài rồi. Thường
thì, những tờ bài tập này sẽ khiến cậu căng cả não.
Nhưng sáng nay, cậu chẳng thể tập trung.

Tớ sẽ mua máy Xbox. Loại đời mới nhất luôn.
Tuần trước Scott đã đã huyênh hoang vậy, ngay
trước khi những tờ tiền biến mất khỏi quần đùi của
Evan. Trước đó, hai cậu bé đã tính toán xem mình
kiếm được bao nhiêu tiền từ quầy nước chanh và
còn bàn xem sẽ mua những gì nếu trở nên giàu có
— bỗng dưng trở nên giàu có.

Và giờ đây, cậu ta đã có máy Xbox, lại còn là
đời mới nhất 20/20 và Evan chắc chắn là cậu ta mua
nó bằng số tiền lấy cắp từ mình. Ngay lúc này Evan
chỉ muốn ngửa cổ lên và hét thật to.

19

Xì, xì, xì, xì, xì, xì, xì. Một âm thanh tựa như một
con rắn đuôi chuông đang nhử mồi vang lên trong
lớp học. Cô Overton lắc lắc chiếc shekere — một loại
nhạc cụ gõ truyền thống của người châu Phi. Nó có
các hạt nhỏ được kết lại như lưới đánh cá, bao xung
quanh một cái bầu rỗng để tạo ra âm thanh sột soạt
và lạch cạch. Cô vẫn hay dùng shekere để thu hút
sự chú ý của học sinh trong lớp.

“Hết giờ rồi, Cán bộ Thu bài...” Cô Overton
gióng giả, “... giúp cô thu phiếu bài tập toán
của các bạn và để lên bàn nhé.” Hằng tuần,
học sinh của lớp 4-O được giao phụ trách những
nhiệm vụ nhất định. Một số khá quan trọng như Cán
bộ Thu bài, Quản lý Dụng cụ và Giám sát Điểm danh.
Nhưng cũng có một số chức vụ khá buồn cười như
Stylist cho Gà (một học sinh sẽ lựa chọn trang phục
cho chú gà cao su trên bàn của cô Overton) và
Gương mặt Ngốc nghếch (vào cuối ngày thứ sáu,
một sinh sẽ thể hiện một biểu cảm trên gương mặt
để cả lớp bắt chước theo). “Cả lớp tập trung dưới
thảm cho tiết Sinh hoạt Buổi sáng nào.”

Evan nhìn xuống tờ đề trống trơn ở trước mặt.
Cậu mới chỉ kịp viết tên lên giấy. Sau khi nộp bài
cho Sarah Monroe, Evan tiến tới tấm thảm ở góc
phòng, ngồi sụp xuống và dựa lưng vào giá sách.

20

“Evan, ngồi thẳng lên nào!” Cô giáo mỉm cười
khích lệ. “Đừng ủ rũ như vậy.” Evan lập tức khoanh
chân lại và ngồi ngay ngắn.

Đầu tiên, cả lớp đi vòng quanh và mỗi bạn sẽ
nói xin chào với bạn đứng bên trái và bên phải mình
bằng hai cách khác nhau. Đến lượt mình, Evan nói
“konichiwa1” với Adam đứng bên cạnh. Evan thích
nói tiếng Nhật vì mỗi lần nói, cậu cảm thấy như
đang đá bóng trong miệng vậy. Jessie sử dụng ngôn
ngữ ký hiệu để chào Megan. Còn Scott Spencer nói
“Khỏe không bồ tèo?” với Ryan. Khiến cả lớp cười
nắc nẻ. Trừ Evan.

Tiếp theo, cô Overton lật giở một trang mới trên
Tấm bảng Chào buổi sáng. Sớm hôm qua, có một
chú ngỗng đã đáp xuống sân chơi và đó là chủ đề
thảo luận trong lớp. Cô giáo muốn tìm hiểu xem học
sinh lớp 4-O biết gì về loài ngỗng nói riêng và các
loài chim di cư nói chung. Vậy là các bạn lần lượt
viết một thông tin mà mình biết về chim di cư lên
giá vẽ. Evan viết rằng: Một vài loài chim có thể bay
nhiều ngày liền. Cậu định viết thêm là, khi chúng di
cư, nhưng khá chắc là mình sẽ viết sai chính tả từ di
cư, nên bỏ qua luôn.

1. “Xin chào” bằng tiếng Nhật Bản. (BTV)

21

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện về những con
ngỗng và chuyến di cư, cô Overton đóng nắp chiếc
Bút viết bảng Thần kỳ và hỏi: “Trước khi về chỗ,
có bạn nào muốn chia sẻ chuyện gì đó với cả lớp
không?” Một nửa lớp giơ tay, nhưng không ai nhanh
hơn Scott Spencer.

“Mời Scott.” Cô Overton nói. Evan ngồi thụp
xuống chân giá sách. Cậu không muốn nghe mấy
lời Scott chuẩn bị nói.

“Tớ có máy Xbox 20/20.” Scott dõng dạc nói to
rồi nhìn quanh phòng.

Ngay tức khắc, cả lớp bỗng rộ lên. Cả thảy hai
mươi bảy học sinh lớp bốn cùng xôn xao bàn tán.
Cô Overton phải lắc shekere gần mười giây mới ổn
định được trật tự.

“Thần gà cao su ơi!” Cô Overton nói. Cả lớp 4-O
cười lăn lộn. “Cô thấy là các em đều thích thú với
máy chơi điện tử mới của Scott. Hãy hỏi bạn ấy ba
câu và rồi chúng ra sẽ đến với bạn tiếp theo nhé.”

Cô Overton mời Alyssa đặt câu hỏi đầu tiên.

“Loại 20/20 có gì hay ho không?” Alyssa hỏi.

“Cậu đùa đấy à?” Paul nhanh nhảu. “Nó có một
chiếc kính đặc biệt. Khi đeo kính này vào, màn hình
tivi sẽ chuyển sang dạng 3D.”

22


Click to View FlipBook Version