T|m năm 1944, có nghĩa l{ Hosenfeld đ~ gởi những lời bình luận đột phá nhất theo đường
bưu điện quân sự thông thường. Giả sử cuốn sổ ấy rơi v{o tay c|c quý ông đầy khiếp sợ mặc
|o kho|c da thì…hầu như không thể tưởng tượng nổi. Chắc bọn chúng sẽ chặt ông ra từng
mảnh.
Con trai của Hosenfeld đ~ giải thích với tôi, cung cấp một bức tranh sinh động về cái chết
của cha anh:
- Cha tôi là một giáo viên nhiệt tình và từ t}m. Trong giai đoạn sau thế chiến thứ nhất,
khi việc đ|nh học sinh vẫn được coi là biện pháp kỷ luật thông thường trong trường học, sự
ân cần của cha tôi đối với học sinh được coi l{ độc đ|o. Ông thường để học sinh lớp bé nhất
của trường l{ng Spessart lên đầu gối nếu c|c em đ|nh vần khó khăn. Lúc n{o ông cũng có
hai chiếc khăn mùi xoa trong túi quần, một cho ông và một cho các học sinh bé nhất thò lò
mũi. Đơn vị của cha tôi rời đi Ba lan v{o mùa thu 1939, v{ từ mùa đông 1939 đến năm 1940
đóng ở thành phố nhỏ Wegrow, phía Đông Warsaw. Cục qu}n nhu Đức đ~ sớm chiếm các
kho cỏ của quân Ba Lan. Một ng{y mùa đông gi| lạnh, cha tôi tình cờ bắt gặp một tên SS bắt
một cậu học sinh. Cậu bé bị bắt gặp đang lấy trộm cỏ đ~ bị trưng dụng trong kho, chắc chỉ là
một ôm. Hiển nhiên là cậu bé sắp bị bắn để trừng phạt tội vi phạm v{ để răn đe người khác.
Cha tôi kể ông đ~ lao v{o tên SS v{ la lên “Đừng giết cậu bé n{y!” Tên SS rút súng ra, chĩa
v{o cha tôi v{ nói đe doạ “Nếu không lùi ra, tao sẽ giết nốt cả m{y!” Chuyện đó l{m cha tôi
mất bình tĩnh trong suốt một thời gian dài, Ông chỉ kể có một lần, hai hoặc ba năm sau khi
ông được nghỉ phép. Tôi là người duy nhất trong gia đình được nghe chuyện này.
Wladyslaw Szpilman lại bắt đầu làm nghệ sĩ dương cầm cho đ{i ph|t thanh Warsaw ngay.
Sau chiến tranh, ông tổ chức biểu diễn truyền thanh đúng bản nhạc của Chopin mà ông
đang chơi trên radio ng{y cuối cùng, giữa trận mưa đạn pháo và bom. Có thể nói rằng khúc
Đô thăng thứ của Chopin chỉ bị cắt ngang, trong khoảng s|u năm cho Hitler có thể đóng vai
của hắn trên sân khấu thế giới.
Wladyslaw Szpilman không biết tin gì về người cứu mình cho đến năm 1949. Một người Do
Thái Ba lan tên là Leon Warm di tản khỏi Ba lan v{ trên đường đ~ ghé thăm gia đình
Hosenfeld ở T}y Đức. Một trong các con trai của Wilm Hosenfeld đ~ viết về Leon Warm
“Trong mấy năm đầu sau chiến tranh, mẹ tôi sống cùng em trai và em gái tôi ở cư x| cũ của
chúng tôi tại trường học Thalau, một ngôi làng nhỏ vùng Rhone. Ng{y 14 th|ng Mười năm
1950, một thanh niên Ba Lan dễ thương xuất hiện và hỏi thăm về cha tôi. L{ người anh ta đ~
gặp trong thời gian chiến tranh ở Warsaw.
Trên đường đến trại huỷ diệt ở Treblinka, người thanh niên n{y đ~ cố mở được cái cửa sập
bị bít dây thép gai trong toa chở súc vật, nơi anh v{ c|c người bạn bất hạnh của anh bị nhốt.
Rồi anh nhảy khỏi đo{n t{u đang chạy. Anh gặp cha tôi ở một gia đình quen biết ở Warsaw,
ông đ~ cho anh giấy thông hành mang tên giả v{ đưa anh v{o l{m công nh}n cho một trung
tâm thể thao. Từ đó anh l{ người b|n dược phẩm ở Ba lan, hiện nay anh có ý định lập công
ty cho riêng mình ở Australia.”
Nhờ chuyến đến thăm gia đình Hosenfeld, ch{ng thanh niên Leon Warm biết tin chồng bà
hãy còn sống. B{ đ~ nhận được mấy c|i thư v{ bưu ảnh của chồng. Bà Hosenfeld còn cho
anh xem một bản danh sách những người Do Th|i v{ Ba lan đ~ được chồng bà cứu thoát,
trên một tấm bưu thiếp đề ngày 15 tháng Bảy năm 1946. Ông bảo vợ đến gặp những người
n{y xin giúp đỡ. Số 4 trong danh sách này viết rất khó xem l{ “Wladislaus Szpilman, nghệ sĩ
dương cầm ở đ{i ph|t thanh Warsaw”.
Ba người trong một gia đình tên l{ Cieciora đ~ kể về Hosenfeld. Trong những ng{y đầu tiên
khi qu}n Đức tấn công ồ ạt, đ~ diễn ra một cảnh sau: vợ một người Ba lan tên là Stanislaw
Cieciora đi đến trại tù nhân chiến tranh ở Pabianice, người ta bảo chồng chị bị thương v{ l{
lính của đội quân thât trận đang bị giam giữ ở đấy, anh sợ bị những những người chiến
thắng giết chết. Trên đường đi, chị gặp một sĩ quan Đức đang phóng xe đạp. Ông ta hỏi chị
đi đ}u. Đờ người vì sợ, chị lắp bắp kể chuyện thật “Chồng tôi là lính, anh ấy bị đau ốm trong
trại đ{ng kia, tôi sắp có con và tôi lo cho anh ấy lắm”. người Đức ghi tên chồng chi, bảo chị
quay về nhà và hứa với chị “Ba ng{y nữa anh ấy sẽ về nh{”, quả thật ba ngày sau anh ta về.
Sau đó thỉnh thoảng Hosenfeld đến thăm gia đình Cieciora v{ họ trở thành bạn bè. Người
Đức kh|c thường này bắt đầu học tiếng Ba Lan. L{ người Công giáo nhiệt thành, thỉnh
thoảng Hosenfeld đến nhà thờ với những người bạn mới, ông mặc quân phục Đức và dự các
buổi lễ thông thường Ba Lan. Một bức tranh: một người Đức rất chỉnh tề trong “|o kho|c
của những kẻ giết người” quỳ gối trước một cha xứ Ba Lan, trong lúc “phó thường d}n Slav”
đặt miếng bánh thánh mỏng tang tượng trưng mình Th|nh lên lưỡi người Đức.
Sự việc này dẫn đến sự việc kh|c: gia đình Cieciora lo lắng vì anh chồng, một vị linh mục mà
bọn Đức muốn bắt hoạt động ngầm về chính trị. Hosenfeld cũng cứu cả ông ta. Lần thứ ba
Hosenfeld cứu một người họ hàng của Cieciora bằng cách giải thoát anh ta ra khỏi chiếc xe
quân sự. Tôi phát hiện ra hai lần giải cứu này của Hosenfeld qua lời kể của con gái ông:
“Mùa xu}n năm 1973, Maciej Cieciora ở Posen đến thăm chúng tôi. B|c cô l{ linh mục công
gi|o đ~ được cứu thoát khỏi tay Gestapo sau khi Đức xâm chiếm vào mùa thu năm 1939.
Khi đó cha tôi l{ sĩ quan phụ trách dụng cụ thể thao của thành phố Warsaw đ~ bị Đức chiếm
đóng, đ~ bảo vệ ông bằng c|ch đưa ông v{o l{m văn phòng của cha tôi dưới cái tên giả là
Chicoki. Thông qua Đức cha Cieciora mà ông sớm trở thành thân thiết, cha tôi đ~ gặp người
em rể của linh mục là Koschel.
Maciej đ~ kể cho chúng tôi nghe rằng v{o năm 1943, một số chiến sĩ đấu tranh cho tự do
của Ba Lan bị qu}n Đức bắn chết trong một khu vực của Warsaw, nơi gia đình Koschel sống.
Ngay sau đó một tốp SS đóng trong khu vực n{y đ~ bắt một số nam giới, kể cả ông Koschel,
và tống họ lên một chiếc xe tải. Những người này ngay lập tức bị đưa đi h{nh hình ở ngoại
ô Warsaw để trả thù.
Tình cờ cha tôi gặp chiếc xe này ở chỗ giao nhau, lúc đi qua trung tâm thành phố. Ông
Koschel nhận ra viên sĩ quan quen biết trên vỉa hè và vẫy tay rối rít, vẻ thất vọng. Cha tôi
hiểu tình hình ngay tức khắc, ông quả quyết ra giữa đường ra hiệu cho người lái xe dừng lại.
Người lái xe dừng lại. “Tôi cần một người!”, cha tôi nói với giọng mệnh lệnh với viên SS
trưởng nhóm. Ông đến bên chiếc xe tải, kiểm tra những người ở trong và chọn Koschel như
là hú hoạ. Chúng để ông ra và thế l{ ông được cứu sống.
Thế giới này thật nhỏ bé, giờ đ}y t|m năm sau khi Đông Đức sụp đổ, con trai của
Satanislaw Cieciora là lãnhsự Ba Lan ở Hamburg. Anh kể với tôi một câu chuyện nhỏ rất
cảm động, cha mẹ anh rất cảm kích, đ~ gởi từ Samter-Karolin cho gia đình Holsenfled đang
thiếu vắng người cha những gói đồ ăn gồm xúc xích v{ bơ từ nước Ba Lan đang chết đói đến
nước Đức của Hitler ngay cả trong lúc đang còn chiến tranh. Thế giới này thật kỳ lạ.
Leon Warm nhờ đ{i ph|t thanh Ba Lan liên hệ với Szpilman ở Warsaw, chuyển cho ông tên
của những người được Hosenfeld cứu và lời yêu cầu khẩn thiết của ông xin họ giúp đỡ.
Năm 1957, Szpilman đi lưu diễn ở T}y Đức cùng nghệ sĩ vĩ cầm tài danh Gimpel. Hai nghệ sĩ
đ~ đến Thalau thăm gia đình Hosenfeld, vợ ông l{ Anne Marie, hai người con trai là Helmut
v{ Detlef. Người mẹ đ~ tặng các vị khách bức ảnh của chồng bà. Bức ảnh ấy được in trong
cuốn s|ch n{y. Hè năm ngo|i, khi cuốn sách gần bị l~ng quên n{y được quyết định tái xuất
bản ở Đức, tôi đ~ hỏi Wladyslaw về tình trạng không tên tuổi trong câu chuyện của
Hosenfeld.
- Anh hiểu không, tôi không muốn nói đến chuyện đó nữa. Tôi chưa bao giờ bàn bạc với
bất cứ ai, kể cả với vợ v{ hai đứa con trai tôi. Anh hỏi vì sao ư? Vì tôi xấu hổ. Cuối năm 1950,
rốt cuộc tôi đ~ tìm ra tên của viên sĩ quan Đức, tôi đ~ phải đấu tranh với nỗi sợ hãi và khắc
phục sự ghê tởm, để như một người xin xỏ quỵ luỵ, đến gặp một người chẳng tử tế gì ở Ba
Lan: Jakub Berman. Berman l{ người có thế lực nhất ở Ba Lan, đứng đầu uỷ ban an ninh
quốc gia và là một thằng khốn. Berman có ảnh hưởng mạnh hơn cả bộ trưởng bộ nội vụ.
Nhưng tôi đ~ quyết t}m nên đến gặp Berman và kể hết mọi chuyện, và nói thêm tôi không
phải l{ người duy nhất được Hosenfeld cứu thoát, ông ấy đ~ cứu sống nhiều trẻ em Do Thái,
đ~ mua gi{y cho trẻ em Ba Lan ngay từ đầu cuộc chiến v{ cho chúng lương thực. Tôi cũng
kể cho Berman nghe về Leon Warm v{ gia đình Cieciora, nhấn mạnh sự thật là rất nhiều
người đang nợ người Đức này mạng sống. Berman tỏ ra thân thiện và hứa sẽ l{m gì đó. V{i
ng{y sau, Berman còn đích th}n gọi điện đến nhà chúng tôi: Berman lấy làm tiếc nhưng
không l{m được gì. “Nếu người Đức ấy đang còn ở Ba Lan, chúng tôi có thể đưa được anh ta
ra” – Berman nói – “Nhưng c|c đồng chí của chúng ta ở Liên xô không cho anh ra ra. Họ nói
viên sĩ quan của các anh thuộc đơn vị biệt kích, dính d|ng đến gi|n điệp, vì thế l{ người Ba
Lan, chúng ta không thể l{m gì được, và tôi bất lực” Berman kết luận. Và thế l{ tôi đ~ tiếp
cận với một thằng đểu khốn nạn nhất trong số những thằng đểu. Và việc đó chẳng hay ho gì.
Ở Yad Vashem có đại lộ Công lý trồng nhiều cây non, mỗi c}y tượng trưng cho một Gentile
(người không phải l{ Do Th|i) đ~ cứu người Do Thái ra khỏi Holocaust. Những tấm bảng
nhỏ gắn trên thân những c}y non đang lớn lên trong nền đất rắn như đ|, mang tên những
con người dũng cảm này. Bất cứ ai đi đến Bảo tàng lớn, đều đi qua h{ng ng{n c|i c}y như
thế. Tôi tin rằng rồi đ}y sẽ có một c}y được trồng để tưởng niệm Đại uý Wilm Hosenfeld ở
Đại lộ công lý, được tưới tắm bằng nước sông Jordan. Vậy ai sẽ trồng cây này, còn ai ngoài
Wladylslaw Szpilman với sự trợ giúp của Andrzej, con trai ông?
Chia sẻ ebook : http://downloadsach.com/
Follow us on Facebook : https://www.facebook.com/caphebuoitoi
[1] Aryan: người Aryan gồm các dân tộc nói ngôn ngữ Ấn Âu. Dưới chế độ Đức quốc xã, dùng để
chỉ người Đức thuần chủng.
[2] Bệnh Rickettsia: bệnh lây nhiễm, gây sốt, ốm yếu, trên cơ thể người bệnh mọc lên nhiều nốt
đỏ tím.
[3] Caftan: Áo khoác ngoài kỉêu Thổ Nhĩ Kỳ, có dây thắt lưng.
[4] Yarmulka: Mũ của đàn ông Do Thái đội khi cầu nguyện.